Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 10 - Chương 37: Tôi Đích Thân Đưa Cô Đi

Unknown Chương 37: Tôi đích thân đưa cô đi

"Đến bệnh viện hả? Thế anh tự đi đi nhé." Úc Tưởng nói xong thì đưa tay ra mở cửa xe.

 

 

Thư ký Vương lén nhìn trộm sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, vừa lặng lẽ khóa cửa xe vừa cười nói: "Cô Úc cũng tự xuống đây rồi hay là cùng tới đó đi? Cô Úc tận mắt nhìn thấy vết thương được xử lý xong thì chẳng phải sẽ càng yên tâm hơn hay sao?"

 

 

Thư ký Vương vừa nói xong, tài xế ngồi ở bên trên cũng rất nhanh trí đạp ga lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

 

 

 

 

Úc Tưởng muốn kêu lên hay lắm.

 

 

Tôi còn lựa chọn nào khác à?

 

 

Ở cùng một chỗ với Trữ Lễ Hàn có một chút áp lực nhưng Úc Tưởng lại cảm thấy rất nhàm chán, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn vệ sĩ.

 

 

Vệ sĩ vẫn đang xử lý vết máu xung quanh vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

 

 

Chiếc tăm bông nhỏ bé được vệ sĩ cầm trong tay, trông nó như thể chỉ cần dùng một chút lực là sẽ bị bẻ gãy.

 

 

Lúc này vệ sĩ mới không chịu được nữa mà ngẩng đầu lên.

 

 

Anh ta nhìn Úc Tưởng, vô cùng hiểu ý nói: "Tôi vụng tay vụng chân quá, hay là cô Úc làm đi?"

 

 

 

 

Bình thường với cảnh tượng như này thì cô gái sẽ làm rất cẩn thận, sau đó quay qua quay lại tình cảm sẽ được hâm nóng.

 

 

Nhưng Úc Tưởng xua xua tay: "Anh cứ từ từ mà làm, không vội đâu, tôi đang nhìn này."

 

 

Cô thậm chí còn tích cực đưa ra ý tưởng giúp đối phương: "Có nước oxy già không? Hay là lấy một bình oxy già đổ xuống để rửa vết thương cho cẩn thận?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "…"

 

 

Cô đúng là rất biết sai khiến người khác. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

 

 

Trong chốc lát khiến người khác không hiểu được vừa nãy cô còn giục anh đi bệnh viện là thật lòng hay là giả vờ giả vịt.

 

 

Vệ sĩ đầu bên này nghe mà thấy nhức nhức cái đầu.

 

 

Anh ta lại ngước lên nhìn Úc Tưởng nói: "Hay là thôi đi, sắp đến bệnh viện rồi, cứ để cho các bác sĩ y tá chuyên nghiệp xử lý."

 

 

Anh ta coi như là cũng nhìn ra được trong lòng cô gái này chẳng có tí dịu dàng âu yếm nào hết.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm bên này nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đá sập đó mất mấy giây.

 

 

Nhiễm Chương vừa đi vào thì những đồng nghiệp khác cũng tới.

 

 

"Như này là sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Có cướp à?" Nhân viên mới trợn tròn mắt.

 

 

"Còn đáng sợ hơn bị cướp nhiều." Nhân viên cũ nghĩ nghĩ rồi nói.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm vẫn nghĩ theo hướng tích cực: "Không thể nói vậy được…" Anh ấy hỏi: "Ai muốn nhận case tiếp thị của Livinan nào?"

 

 

Nhân viên mới vừa nghe đến cái tên này thì phấn chấn ngay tắp lự: "Gì cơ? Livinan hợp tác với công ty mình á?"

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: "Mấy người nhìn đi, như này chẳng phải vẫn khá là vui hay sao?"

 

 

Cậu nhân viên mới nghe mà không hiểu gì: ?

 

 

Nhân viên cũ thì lại gật đầu lia lịa nói: "Đúng thế thật… Thiếu mất một cánh cửa nhưng công ty lại có được nhiều thứ hơn… Với cả có lẽ Úc Tưởng bị kẹp ở giữa như vậy cũng khổ lắm."

 

 

Cuối cùng họ cũng nói được một câu có tình người, chắc là vì họ đã đứng cùng một chiến tuyến với Úc Tưởng trong nhóm WeChat sáng hôm đó nên mới không cho rằng Úc Tưởng sẽ chỉ thấy sung sướng chứ không phải chịu đau khổ gì khi đối phó với hai kẻ giàu có cùng một lúc.

 

 

"Thế nên đây là Úc Tưởng hi sinh bản thân mình để đánh đổi cho tiền lương và tương lai của chúng ta đây mà!" Có một nhân viên cũ lên tiếng cảm thán.

 

 

Nhân viên mới nghe xong vẫn ù ù cạc cạc.

 

 

Úc Tưởng, hi sinh bản thân á?

 

 

Cô ấy hi sinh cái gì vậy?

 

 

"Đúng rồi, Úc Tưởng đâu?" Liêu Giai Phỉ đột nhiên lên tiếng: "Chẳng phải cô ấy nói xuống dưới tầng một lúc à? Sao giờ còn chưa quay về vậy?"

 

 

"Ừ nhỉ, Úc Tưởng đâu…"

 

 

Tuy ngoài miệng nhân viên cũ không nói gì nhưng trong lòng không kiềm được mà nghĩ không phải cô ấy lấy cớ để trốn làm chứ?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lên tiếng: "Đừng vội, đừng vội, để tôi vào trong gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem."

 

 

Nói xong anh ấy đi vào trong văn phòng, đến khi đi vào mới phát hiện ra bức tranh treo tường đã rơi xuống đất rồi. Tim tổng giám đốc Thẩm đập thình thịch, nghĩ thầm hay thật đó, vừa nãy kích động đến nỗi làm rơi cả tranh luôn hả?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cúi người nhặt tranh lên, lúc định treo nó lại thì mới phát hiện trên cái đinh có một vệt máu.

 

 

Vãi chưởng!

 

 

Vãi chưởng!

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cầm lấy bức tranh xông ra ngoài: "Vừa nãy…"

 

 

"Sao thế tổng giám đốc Thẩm?" Mọi người ngơ ngác quay đầu lại.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm sợ hãi đến nỗi nói năng không còn được lưu loát nữa: "Vừa nãy cái đinh ở bức tranh treo tường trong phòng tôi hình như đã làm cậu cả Trữ bị thương…"

 

 

Vừa nói xong tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

 

 

Bảo sao Úc Tưởng đi mà không thấy quay lại… Toi rồi, toi rồi.

 

 

Các nhân viên mới hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, họ ngơ ngác nhìn xung quanh, ngay cả Ninh Ninh cũng cảm thấy mờ mịt.

 

 

Cô ấy cúi đầu định gửi tin nhắn cho Úc Tưởng hỏi thăm thì lại nhận được tin nhắn của Lăng Sâm Viễn.

 

 

Lăng Sâm Viễn: [Sao hôm nay cô lại ở đó?]

 

 

Ninh Ninh cắn môi, cô nghe những tiếng ồn ào huyên náo, những tiếng bàn tán đầy lo lắng bên tai, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào tôi không được có mặt ở đây?

 

 

Lăng Sâm Viễn: [Chuyện lần trước còn chưa điều tra rõ ràng, cô nên nghỉ ngơi thêm.]

 

 

Ninh Ninh: [Nhưng tôi muốn làm việc.]

 

 

Lăng Sâm Viễn: [Thôi được rồi, hoặc là cô có thể đổi sang một công ty khác? Chẳng phải cô rất muốn đầu quân cho công ty thiết kế Huy Dương sao? Ngày mai tôi bảo Tiểu Lý gửi thư giới thiệu sang cho cô.]

 

 

Ninh Ninh: [Không phải chỗ tôi tự thi vào thì tôi không cần.]

 

 

Ninh Ninh nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung thêm một câu: [Tôi muốn ở lại công ty này, ở đây cũng ổn.]

 

 

Sau đó Lăng Sâm Viễn không gửi tin nhắn qua nữa.

 

 

Ninh Ninh ôm lấy điện thoại, không nhịn được mà có chút suy nghĩ lo được lo mất, cô bắt đầu ngẫm nghĩ không biết lúc này Lăng Sâm Viễn đang nghĩ gì...

 

 

"Ninh Ninh, rót cho A Z một cốc nước." Đầu kia có người gọi.

 

 

Bấy giờ Ninh Ninh mới tạm thời bỏ điện thoại xuống, quay người đi rót nước.

 

 

Cô đưa cốc nước cho Nhiễm Chương đang ngồi ở trong góc, thì thầm hỏi: "Đàn chị làm ở đây lâu lắm rồi ạ? Cô ấy làm gì vậy?"

 

 

Nhiễm Chương: "Đàn chị?"

 

 

Ninh Ninh: "Chính là Úc Tưởng đó."

 

 

Nhiễm Chương: "Công việc của cô ấy chính là tôi."

 

 

Ninh Ninh: ?

 

 

Ninh Ninh lắp bắp: "Nhưng nhưng mà…"

 

 

Nhiễm Chương cúi đầu, cầm lấy điện thoại không nói gì. Trong chốc lát chỉ còn lại tiếng trò chơi phát ra từ điện thoại anh ta.

 

 

Ninh Ninh không nhịn được hỏi: "Anh tới đây đợi cô ấy à? Nhưng cô ấy vừa đi ra ngoài rồi."

 

 

Nhiễm Chương chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Tôi biết rồi." Anh ta trông thấy cô đi ra ngoài, lúc đó cô còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.

 

 

Ninh Ninh: "Hay là anh cứ về…"

 

 

Nhiễm Chương: "Không cần đâu." Lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên: "Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì cô nên đi rồi đấy." Rất rõ ràng, anh ta không thích Ninh Ninh nói nhiều.

 

 

Ninh Ninh xấu hổ cười cười rồi quay người đi khỏi.

 

 

Cô ấy cảm thấy công ty này rất kỳ lạ, từ cấp trên đến cấp dưới đều kỳ lạ…

 

 

Còn Nhiễm Chương ngồi trong góc đang rất hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

 

 

Không có ai hỏi han, giục giã, không có ai sắp xếp tất cả mọi thứ cho anh ta… Dường như anh ta đang tạm thời thoát khỏi mọi ràng buộc…

 

 

Anh ta thích nơi này.

 

 

 

 

Chuyện xảy ra bên công ty văn hóa Khải Tinh rất nhanh đã truyền đến tai Trữ Sơn.

 

 

"Thuốc! Thuốc! Mau đi lấy thuốc của chủ tịch Trữ lại đây!" Thư ký Lưu nhanh chóng quay người lại nói.

 

 

Người giúp việc nữ đáp lại rồi nhanh nhẹn đi lấy.

 

 

Đợi đến khi viên thuốc trợ tim khẩn cấp được để dưới lưỡi Trữ Sơn, lớp đường áo bên ngoài từ từ tan chảy thì đầu óc ông ta cuối cùng mới bình tĩnh lại.

 

 

"Chủ tịch Trữ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?" Thư ký Lưu run rẩy hỏi.

 

 

Trữ Sơn thở dài: "Loại chuyện mất mặt này… Thôi bỏ đi, cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy rồi tôi cũng không giấu cậu. Mới sáng sớm nay, Trữ Lễ Hàn và Tiểu Viễn đều đến công ty văn hóa Khải Tinh, cậu biết công ty văn hóa Khải Tinh chứ? Là công ty mà Úc Tưởng làm đó. Hai anh em chúng nó động tay động chân với nhau vì một người phụ nữ ở công ty người ta, không những phá nát một cánh cửa đâu, thậm chí còn đổ máu cơ..."

 

 

"Đổ, đổ máu ấy ạ?" Thư ký Lưu ngạc nhiên.

 

 

"Chuyện này không thể kéo dài được. Thế này đi, cậu đích thân đi xử lý, cầm hợp đồng đi tìm Úc Tưởng…"

 

 

Thư ký Lưu kinh ngạc gật đầu.

 

 

Cậu ấy nhớ đến người trong phòng bệnh hôm đó chắc là cô Úc nhỉ? Khi đó cậu ấy vô cùng ngạc nhiên nhưng không ngờ rằng chuyện này một khi xảy ra thì không dễ gì xử lý được. Đát Kỷ hại nước cũng không nhanh đến thế...

 

 

Trong lòng thư ký Lưu không kiềm được mà cảm thấy ghen tị.

 

 

Chỉ với chút chuyện này mà đã kiếm được số tiền mà bao nhiêu người cả đời cũng chẳng kiếm được!

 

 

Lúc Úc Tưởng nhận được điện thoại của thư ký Lưu thì còn cúp máy liên tục ba lần.

 

 

Cuối cùng sau khi nhận được tin nhắn thì cô mới nghe máy.

 

 

"Bây giờ cô Úc đang ở đâu thế? Nếu như tiện thì tôi cầm hợp đồng sang nói chuyện với cô nhé?" Thư ký Lưu khách khí nói.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: "Tôi đang ở bệnh viện."

 

 

Thư ký Lưu nghe xong, trong lòng thầm nghĩ vãi chưởng, đánh nhau vào bệnh viện thật à?

 

 

Mí mắt cậu ấy giật giật, không tài nào tưởng tượng được một người áo mũ chỉnh tề, nho nhã cao quý như Trữ Lễ Hàn khi đánh nhau sẽ có dáng vẻ gì.

 

 

Chuyện này đúng thật là không thể kéo dài được!

 

 

Úc Tưởng: "Đợi đến ngày mai đi, ngày mai tôi rảnh."

 

 

Thư ký Lưu cứng họng nhưng chỉ đành nói: "Vâng, vâng."

 

 

Đây là tặng không tiền cho đó! Cô không thấy động lòng hả? Lại còn nói đợi đến ngày mai! Là tôi thì tôi chờ không nổi tới ngày mai đâu!

 

 

Úc Tưởng cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Trữ Lễ Hàn ngồi ở đầu kia.

 

 

Bác sĩ chuyên nghiệp đã xử lý xong cho anh rồi.

 

 

Người đàn ông ngồi thẳng lưng, sắc mặt không thay đổi, tự mang trên mình một loại khí phách.

 

 

Úc Tưởng từ từ đi đến trước mặt anh, khua khua điện thoại nói: "Đây là lý do mà cậu cả Trữ đến công ty văn hóa Khải Tinh hả?"

 

 

Trữ Lễ Hàn chầm chậm nhấc mắt lên nhưng không nói gì.

 

 

 

Úc Tưởng nói tiếp: "Tôi nhận được điện thoại của cái vị thư ký Lưu hay đi theo chủ tịch Trữ rồi."

 

 

Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn đến và đi nhanh như một cơn gió.

 

 

Vì họ vốn dĩ là chỉ muốn Trữ Sơn mất đi lý trí rồi đưa ra quyết định cuối cùng trong lúc không thể nào suy nghĩ được.

 

 

"Cậu ấy hẹn gặp cô à?" Bây giờ Trữ Lễ Hàn mới lên tiếng.

 

 

Úc Tưởng gật đầu: "Tôi nói là mai tôi rảnh."

 

 

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn hơi động đậy: "Cô thông minh thật đấy."

 

 

Đối mặt với khoản tiền khổng lồ như vậy mà cô không hề vội vã.

 

 

Người giống như Trữ Sơn, chỉ khi có người kiêu ngạo hơn thì ông ta mới chịu hạ mình cầu xin người ta làm việc.

 

 

Úc Tưởng: "Cảm ơn nhé, nếu như chuyện tốt anh làm đã đến hồi kết rồi thì ngày mai cho tôi mượn hai vệ sĩ được không?"

 

 

Đáy mắt Trữ Lễ Hàn hiện lên chút ý cười.

 

 

Anh nhìn cô nhưng không đồng ý với cô ngay.

 

 

"Anh nghĩ xem, ông ta đã thỏa hiệp rồi nhưng khoản tiền khổng lồ đó đập lên người tôi, nhỡ đâu sau chuyện này ông ta càng nghĩ càng thấy tức, quyết định thuê kẻ xấu giết tôi để tôi chết trên đường, mãi mãi không lấy được tiền thì sao?"

 

 

"Anh Trữ, xong rồi ạ." Y tá nói.

 

 

Trữ Lễ Hàn gật đầu, lịch sự nói "Cảm ơn", sau đó từ từ đứng dậy: "Tôi có một cách hay hơn."

 

 

Úc Tưởng: "Hử?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Tôi đích thân đưa cô đi, thế nào?"

 

 

Úc Tưởng: "Vậy thì cho dù tình cảm chúng ta có tốt đến mấy nhưng anh lại không được chia tiền, anh xem có được không?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "…"

 

 

Cũng keo kiệt phết nhỉ.

 

 

Anh kiếm cho cô nhiều như thế mà cô không nỡ chia cho anh một cắc?

 

 

"… Được." Trữ Lễ Hàn đáp.

 

 

Úc Tưởng thuận miệng khen một câu không có tình cảm nào: "Anh đúng thật là rất xuất sắc!" Yêu quá đi mất!

 

 

Thực ra cũng giống với việc Trữ Lễ Hàn khen cô thông minh, chẳng qua là tâng bốc qua lại thôi mà, có bớt miếng thịt nào đâu chứ?

 

 

Nhưng Trữ Lễ Hàn lại rất không "lịch sự".

 

 

Anh không hề nói cảm ơn.

 

 

Mà lại hỏi: "Xuất sắc chỗ nào?"

 

 

Úc Tưởng khựng lại.

 

Chương 38: Cô người yêu nhỏ nóng bỏng của anh

Đây là đang làm khó tôi hả? Tôi chỉ khen có một câu mà anh còn muốn tôi viết một bài văn nịnh bợ dài năm trăm chữ cho anh à?

 

 

Úc Tưởng nói với hệ thống: Không hổ là phe phản diện, cũng biến thái thật đấy.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

 

 

Nó không muốn nói chuyện với kẻ rõ ràng chỉ là nhân vật tốt thí nhưng lại sắp lấy được khoản tiền một trăm triệu này.

 

 

Cô nào có xứng với một kẻ phản diện chứ.

 

 

Tôi thấy nên thả cô vào thế giới bị vây quanh bởi bảy tám kẻ biến thái thì đúng hơn.

 

 

Sau một vài giây im lặng ngắn ngủi.

 

 

Úc Tưởng cất tiếng: "Vẻ ngoài, khí chất của anh xuất sắc, khối tài sản kếch xù trong tay anh cực kỳ xuất sắc. Với cả trên giường…"

 

 

Hệ thống: !

 

 

Vệ sĩ: !

 

 

 

 

Đây là điều mà chúng tôi có thể nghe được hả? Vệ sĩ thầm nghĩ trong lòng.

 

 

Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, anh giơ tay bịt miệng Úc Tưởng lại rồi đưa cô đi ra ngoài.

 

 

Úc Tưởng: "Ưm ưm ưm…"

 

 

Miệng cô bị bịt lại.

 

 

Nhưng trong lòng vô cùng thoải mái, thậm chí còn nói với hệ thống: Cậu xem đi, tôi đảm bảo sau này anh ta sẽ không dám hỏi tôi xuất sắc chỗ nào nữa đâu.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Trữ Lễ Hàn đưa Úc Tưởng quay lại xe.

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới có thể đẩy tay anh ra, nói: "May là anh không nhét cái tay bị thương vào miệng tôi…"

 

 

Trữ Lễ Hàn hé mắt: "Nếu không tôi để cô liếm một cái thì còn phải đi tiêm vắc xin phòng dại à?"

 

 

Úc Tưởng: "…"

 

 

Úc Tưởng: Anh ta mỉa mai tôi.

 

 

Trong lòng hệ thống thầm nghĩ mỉa hay lắm! Mỉa hay lắm!

 

 

Sau đó giây tiếp theo nó nghe thấy Úc Tưởng nói: "Nếu như anh muốn tiêm thì cũng muộn. Tôi đã cào anh từ tám trăm năm trước rồi…"

 

 

Thư ký Vương đột nhiên nhớ tới vết móng tay mà mình nhìn thấy trên cổ Trữ Lễ Hàn trong khách sạn vào sáng hôm đó.

 

 

Mặt thư ký Vương ngay lập tức đỏ lựng lên.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Là nó thua rồi.

 

 

Tài xế đỏ mặt, run giọng hỏi: "Cậu cả, bây giờ chúng ta đến chỗ họp sao ạ?"

 

 

Trữ Lễ Hàn rút một tờ giấy ướt ra nhàn nhã lau tay: "Đến cục dân chính."

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: Anh ta lại bị tôi kích thích rồi à? Anh ta điên rồi hả?

 

 

Hệ thống không trả lời.

 

 

Chắc là tự kỷ rồi.

 

 

Úc Tưởng liếm môi, nói: "Anh đây là đang giày vò tôi hay giày vò chính mình thế?"

 

 

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

 

 

Tài xế lái xe đến cục dân chính.

 

 

Chiếc xe dừng ở cửa cục dân chính nửa tiếng, giữa đường tài xế còn xuống xe một lần, không biết là đi làm gì.

 

 

Úc Tưởng chán phát chết rồi.

 

 

Còn Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe, dùng bàn tay không bị thương xử lý giấy tờ.

 

 

Úc Tưởng nghĩ một hồi lâu rồi quyết định chơi game… Cô chơi đến khi mạng sống của nhân vật đã cạn kiệt thì quay đầu hỏi vệ sĩ: "Điện thoại anh có trò này không? Hay là anh tải đi, chúng ta kết bạn với nhau, xong là mỗi ngày anh có thể tặng mạng cho tôi!"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "…"

 

 

Có lẽ cho dù đến lúc sắp chết cô cũng vẫn có thể bình thản rút điện thoại ra chơi thêm một ván.

 

 

Với vệ sĩ, tải một trò chơi trên điện thoại không có gì là phiền phức cả.

 

 

Nhưng vệ sĩ nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.

 

 

"Cậu cả…" Vệ sĩ nhỏ giọng nói.

 

 

Úc Tưởng chỉ đành quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Cô nói đầy đáng thương: "Cậu cả à…"

 

 

Ánh sáng nơi đáy mắt Trữ Lễ Hàn sáng lên, anh tưởng là cô sẽ cầu xin anh để vệ sĩ nghe theo lời cô.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại nói: "Hay là anh cũng tải cùng đi?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "…"

 

 

Úc Tưởng: "Bộ nhớ trong của máy anh là bao nhiêu?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "512GB."

 

 

Úc Tưởng: "Đúng là một chiếc điện thoại thích hợp để tải game."

 

 

Vệ sĩ ngồi bên cạnh không nhịn được nghĩ thầm đây chẳng phải là vì chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu của cô Úc nên cô mới đi giày vò cậu cả… Hay sao?

 

 

Lúc này cuối cũng Trữ Lễ Hàn mới chịu mở miệng.

 

 

Anh nói: "Anh chơi cùng cô ấy đi."

 

 

Thế là đợi đến khi tài xế quay về khởi động lại xe, ngoài điện thoại của Trữ Lễ Hàn và tài xế thì vệ sĩ, thư ký Vương chẳng ai thoát nổi. Điện thoại của họ đã tải xong ứng dụng game, phụ trách tặng mạng sống cho Úc Tưởng.

 

 

Cuộc sống này đúng thật là rất vi diệu.

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ.

 

 

Cô lười đi duy trì mối quan hệ xã hội của mình, cũng lười đi kết bạn mới. Bạn thân công cụ trong trò chơi này tốt biết mấy!

 

 

Úc Tưởng chơi được một lúc thì ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng ta cứ thế mà đi hả?"

 

 

Trữ Lễ Hàn chẳng buồn ngẩng đầu: "Chứ không thì sao nữa?"

 

 

Úc Tưởng: "Tôi còn tưởng ảnh định nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng tôi thật đấy."

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Sau đó chia khối di sản kếch xù cho cô à? E là ngày đó cô khó đợi được lắm cô Úc ạ."

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ khó đợi được thì tốt rồi.

 

 

Tai họa kéo dài hàng nghìn năm.

 

 

Anh cứ sống dài vào.

 

 

Thấy xe lại rẽ vào một hướng khác, Úc Tưởng không chịu được lại nói: "Anh xem hay là tìm một chỗ nào đó cho tôi xuống? Hoặc là đưa tôi về thẳng Khải Tinh cũng được?"

 

 

Thư ký Vương đại khái cũng đoán được ý của Trữ Lễ Hàn, thì thầm nói: "Cô Úc, đợi đến trước khi cô bàn giao xong với bên chủ tịch Trữ thì cô đi theo chúng tôi sẽ an toàn hơn."

 

 

Úc Tưởng hiểu rồi.

 

 

Đây là sợ Trữ Sơn bị ép đến đường cùng, ngộ nhỡ nghĩ quẩn rồi giết cô thì làm thế nào?

 

 

Thế thì cái mạng nhỏ của tôi vẫn quan trọng đấy.

 

 

Úc Tưởng thắt dây an toàn chặt hơn rồi ra dấu "OK": "Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi là đồ trang sức của cậu cả Trữ."

 

 

Thư ký Vương không nhịn được mà bật cười.

 

 

Vốn dĩ đã bị chủ tịch Trữ chú ý đến chuyện này, đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ ấm ức đến chết. Nhưng khi vào tay cô Úc thì bây giờ dường như giống một vở kịch hài hơn.

 

 

Ở cùng cô anh ấy thấy khá vui vẻ.

 

 

Chiều nay Trữ Lễ Hàn không phải họp nhưng phải ra nước ngoài một chuyến.

 

 

Đợi đến khi Úc Tưởng ngủ được một giấc trên xe, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở sân bay rồi.

 

 

Trữ Lễ Hàn đưa cô lên máy bay tư nhân luôn.

 

 

Úc Tưởng: Ôi, đúng là người có tiền độc ác.

 

 

Liêu Giai Phỉ bên công ty văn hóa Khải Tinh ngẩng đầu nói: "Úc Tưởng trả lời tin nhắn tôi rồi."

 

 

"Vậy hả? Thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu thế?"

 

 

"Đang ở trên máy bay tư nhân, sắp ra nước ngoài."

 

 

"? Cậu cả Trữ không phải là bị thương thôi à?"

 

 

"Đúng thế, xử lý ở bệnh viện xong, cậu cả Trữ hình như phải ra nước ngoài xử lý chuyện gì đó nên đưa Úc Tưởng theo luôn."

 

 

"Đậu má!"

 

 

"Thế nên cậu cả Trữ không những không tức giận mà còn đưa Úc Tưởng đi cùng…" Mọi người chép miệng, than thở đầy hâm mộ.

 

 

"Đúng là người có tiền độc ác!"

 

 

Ninh Ninh đi ngang qua cũng ngây người ra.

 

 

Anh cả của anh Lăng tốt tính như thế hả?

 

 

Trước khi máy bay cất cánh, Úc Tưởng đầu bên này gọi cho bác cả nhà họ Úc một cuộc điện thoại.

 

 

Lúc này hệ thống mới lên tiếng: [Tôi tưởng cô ghê gớm lắm, sắp vả mặt cả nhà họ Úc để bỏ rơi họ, một mình đi lên đỉnh cao cuộc đời rồi chứ.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: Cái mà cậu nói là kịch bản nữ chính nhưng tôi có phải đâu.

 

 

Hệ thống: [Ha ha, hóa ra cô còn nhớ kịch bản của mình là kịch bản nhân vật tốt thí à?]

 

 

Úc Tưởng không trả lời lại.

 

 

Cô đã nói chuyện Trữ Sơn định đối phó cô với bác cả nhà họ Úc, còn bảo bác cả tìm một luật sư.

 

 

Bác cả sợ mất hồn mất vía nên nhanh chóng xì một khoản tiền lớn ra để đi tìm luật sư.

 

 

Úc Tưởng biết rõ bác cả nhà họ Úc chắc chắn sẽ bỏ một khoản tiền lớn ra mời luật sư để tự bảo vệ mình.

 

 

Ừm, ngày mai người đó sẽ tới xem hợp đồng.

 

 

Lại tiết kiệm cho mình được một khoản, tốt thật đó.

 

 

Hệ thống lúc này mới phản hồi lại.

 

 

Hệ thống: [Cô coi họ là công cụ để dùng đấy à?]

 

 

Úc Tưởng hùng hồn nói: Đúng thế, những chuyện có thể tiết kiệm công sức của mình thì tất nhiên là giao cho người khác làm!

 

 

Giống với việc cô biết rõ tổng giám đốc Thẩm coi trọng lợi ích và giá trị trên người cô.

 

 

Cô cần tổng giám đốc Thẩm cho mình sự thuận tiện thì cô mới không cần tát chết anh ấy.

 

 

Tìm thêm người làm hộ mình thì mới có thể nhàn nhã làm một con cá muối.

 

 

Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác túm cổ.

 

 

Úc Tưởng gọi điện thoại xong thì lại lôi máy chơi game ra.

 

 

Nào là dò mìn, nào là Game Happy Elements.

 

 

Tiếp viên chưa gặp cô bao giờ nhưng nhìn thấy Trữ Lễ Hàn dẫn theo một cô gái có địa vị và thân phận đặc biệt lên thì đi tới cung kính hỏi: "Xin hỏi cô cần gì ạ?"

 

 

Úc Tưởng nghĩ ngợi, hỏi: "Có màn hình lớn không?"

 

 

Tiếp viên: "Dạ có ạ."

 

 

Úc Tưởng nói: "Càng to càng tốt."

 

 

Tiếp viên do dự: "Vâng, vâng."

 

 

Nửa tiếng sau.

 

 

Máy bay cất cánh.

 

 

Trong máy bay tư nhân, màn hình to nhất đó có thể chiếu phim nhưng 99% thời gian là dùng để chiếu video hội nghị, còn bây giờ lại đang chiếu Game Happy Elements.

 

 

Trữ Lễ Hàn chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ thấy mấy viên đá quý màu xanh hoặc đỏ trong trò chơi va vào nhau, phát ra những tiếng "loảng xoảng".

 

 

Trữ Lễ Hàn: "…"

 

 

Thư ký Vương lau mồ hôi, cười nói: "Ha, ha, nhạc nền đặc sắc quá."

 

 

Khi máy bay hạ cánh đã là sáu rưỡi tối.

 

 

Úc Tưởng đi theo được ăn chực một bữa tối Michelin ba sao nhưng cô thấy không ngon lắm. Khi đang lười nhác tựa trên ghế sofa thì cô nhận được điện thoại của bác cả.

 

 

"Bây giờ cháu đang ở đâu thế?"

 

 

"Washington."

 

 

"… ? Cháu bỏ chạy rồi á?" Bác cả nhà họ Úc tức nổ đom đóm mắt. Chọc giận Trữ Sơn xong thì con bé này lại bỏ chạy?

 

 

Úc Tưởng chậm rãi nói: "Đâu có, tôi đang ngồi trên sofa, cậu cả Trữ còn đang ở đối diện đây."

 

 

Bác cảngây ra, tâm trạng như ngồi tàu lượn siêu tốc, giọng nói cũng lên lên xuống xuống: "Cậu cả Trữ cũng ở đó hả?"

 

 

Úc Tưởng: "Vâng."

 

 

"Được rồi, bác biết rồi." Bác cả Úc không nói thêm gì, ông ta cúp máy, đồng thời càng chắc chắn hơn về ý định phải mời một luật sư tốt cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng cũng không gọi lại.

 

 

Cô đã đạt được mục đích của mình rồi.

 

 

Chỉ cần nhắc đến Trữ Lễ Hàn… Đảm bảo người nhà họ Úc sẽ không quỳ xuống trước mặt Trữ Sơn mà chỉ càng đồng tâm dốc sức nghĩ mưu bày kế cho cô, sợ cô xảy ra chuyện.

 

 

"Cô Úc, tôi đưa cô lên tầng nhé?" Thư ký Vương đi đến trước mặt Úc Tưởng.

 

 

"Cậu cả Trữ đâu rồi?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

 

 

"Tối nay cậu cả có chút chuyện, tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước." Thư ký Vương nói.

 

 

Úc Tưởng gật đầu rồi đi vào thang máy với thư ký Vương.

 

 

Phòng khách sạn của họ ở tầng mười ba, đặt cả một dãy phòng.

 

 

Úc Tưởng vừa ra khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy vệ sĩ nước ngoài ôm súng đứng ở cửa.

 

 

Tuyệt vời, không hổ là đất nước tự do!

 

 

Thư ký Vương chắc là sợ Úc Tưởng lo lắng nên vội vàng nói: "Cô yên tâm, khách sạn bên này là đối tác làm ăn của cậu cả. Để bảo vệ an toàn cho cậu cả nên họ mới sắp xếp thêm vệ sĩ."

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ trông hơi đáng sợ, giống như là có thể đưa vào kênh truyền hình chiến tranh súng đạn bất cứ lúc nào.

 

 

Cô giương ngón tay lên chỉ chỉ.

 

 

Thư ký Vương hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

 

 

Úc Tưởng: "Đếm người." "Được rồi, đếm xong rồi, bên này có mười hai vệ sĩ, bên kia có tám. Tôi đi bên này. Bên này an toàn hơn!"

 

 

Thư ký Vương ấp úng: "Bên này là phòng của cậu cả."

 

 

Úc Tưởng: "Tôi biết chứ, dù sao thì cũng đâu phải chưa từng ngủ chung phòng."

 

 

Thư ký Vương nghẹn lời.

 

 

Cũng, cũng đúng.

 

 

Nhưng vệ sĩ nước ngoài đứng ở cửa không nhận ra gương mặt lạ lẫm của Úc Tưởng.

 

 

Mấy tay nước ngoài tóc vàng mắt xanh ngoại trừ Trữ Lễ Hàn cùng với thư ký, vệ sĩ của anh ra thì không cho ai vào cả.

 

 

"Cô đợi chút, hay là để tôi gọi cho cậu cả một cuộc điện thoại?" Thư ký Vương đưa tay ra sờ điện thoại.

 

 

Úc Tưởng: "Sao phải phiền phức thế?"

 

 

Cô ưỡn mông, vỗ vỗ bờ mông đang hếch lên nói: "Tôi là cô người yêu nhỏ nóng bỏng của anh ấy có biết không? Bây giờ tôi phải vào nhà tắm xả nước nóng. Tốt nhất là gọi thêm hai vệ sĩ cường tráng nữa để giúp tôi."

 

 

Phòng rộng quá, cô chưa ở bao giờ, cô sợ lắm.

 

 

Trữ Lễ Hàn vừa ra khỏi thang máy: "… ?"

 

 

Anh nhướn mày: "Cô người yêu nhỏ nóng bỏng?"

 

 

Hệ thống nghe đến đây cũng cảm thấy nhàm chán đến nỗi muốn chết ngay tại chỗ.

 

 

Nhưng đợi đến khi Trữ Lễ Hàn từ từ đi đến bên cạnh Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng vẫn còn rất…

 

 

Cô cảm thấy có lẽ khi đọc tiểu thuyết gốc của thế giới này thì đã chán chường hết cả cái cuộc đời này rồi.

 

 

Thế nên cô quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nếu không thì cục cưng bốc lửa cũng được chứ nhỉ?"

 

 

 

Chương 39: Phòng tránh bệnh thấp khớp tuổi già

 

Vốn dĩ nước ngoài đã nhiệt tình phóng khoáng, những vệ sĩ tóc vàng mắt xanh đó không kinh sợ khi thấy chuyện kỳ lạ, thậm chí sau khi biết được “thân phận đặc biệt” của Úc Tưởng họ cũng không dám nhìn cô một cái, chỉ sợ sẽ chọc giận Trữ Lễ Hàn.

 

 

Bây giờ các vệ sĩ nước ngoài không bối rối, Úc Tưởng không bối rối, ngay cả Trữ Lễ Hàn trên khuôn mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.

 

 

Ngược lại thư ký Vương lắp bắp nói: "Cậu, cậu cả, sao anh lại lên đây?"

 

 

 

 

“Sự việc có thay đổi.” Trữ Lễ Hàn nói ngắn gọn.

 

 

Thư ký Vương vội vàng gật đầu.

 

 

Trữ Lễ Hàn hơi hếch cằm với người vệ sĩ nước ngoài đang ở ngoài cửa, đối phương nhanh chóng quay người mở cửa cho anh.

 

 

“Vào đi.” Trữ Lễ Hàn nói với Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng cũng không khách khí với anh, đi vào trong trước.

 

 

Vệ sĩ thấy vậy, trong lòng thầm nhủ quả nhiên là cô tình nhân nhỏ được yêu chiều, lập tức xem trọng Úc Tưởng hơn.

 

 

Trữ Lễ Hàn theo ngay phía sau cũng bước vào.

 

 

 

 

Thư ký Vương theo thói quen đi theo vào nhưng sau đó cửa đóng lại ngay trước mặt anh ấy.

 

 

Thư ký Vương sửng sốt một chút, Úc Tưởng bên trong cũng sửng sốt.

 

 

“Anh ấy không vào sao?” Úc Tưởng khẽ hỏi.

 

 

“Cô nói xem?” Trữ Lễ Hàn giơ tay cầm lấy nơ trên cổ áo: “Không phải là muốn bật nước vào bồn tắm sao?”

 

 

Úc Tưởng dưới ánh mắt của anh lùi lại mấy bước, sau đó đặt mông lên sô pha, thuận thế ngã xuống.

 

 

“Ôi chao, yếu ớt quá, không nhúc nhích được.” Úc Tưởng nói.

 

 

Trữ Lễ Hàn buồn cười nhìn cô nhưng trên mặt anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

 

Anh nhàn nhạt nói: "Sao, hóa ra cô người yêu nóng bỏng còn muốn tôi bật nước?"

 

 

"Lẽ nào cậu cả Trữ chưa học qua đạo lý không nhờ người khác, tự lực cánh sinh sao? Đây là tinh thần tự mình cố gắng kiên trì bất di bất dịch của dân tộc Trung Hoa từ xưa đến nay đấy." Úc Tưởng hùng hồn nói.

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Trong cơn gió hỗn loạn, trong phút chốc nó thật sự có chút hoài nghi, đây thật sự là đang ở trong một cuốn tiểu thuyết ngược về tổng tài bá đạo xưa sao? Cô không ngừng nói với tổng giám đốc bá đạo về tự lực cánh sinh, tự mình cố gắng?

 

 

Trữ Lễ Hàn không tức giận.

 

 

Anh nói: "Học triết học Mác khá đấy nhỉ?"

 

 

“Cảm ơn lời khen của anh.” Úc Tưởng dừng một chút, vô cùng nhiệt tình đưa ra chủ kiến cho anh: “Hay là bây giờ anh gọi một người phục vụ phòng đến bật nước nóng cho anh?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Không cần." Lúc này anh mới mở cửa: "Thư ký Vương."

 

 

Thư ký Vương cuối cùng cũng vào trong được.

 

 

Nửa tiếng sau, thư ký Vương đứng trước bồn tắm lớn đến mức có thể chứa đến bốn năm người, nghiêm túc trông coi nước xả.

 

 

Anh ấy nhăn mặt nghĩ thầm.

 

 

Cục cưng bốc lửa thế mà lại là anh ấy!

 

 

Nhưng nghĩ đến tiền lương và tiền thưởng hàng năm hậu hĩnh vượt xa trợ lý tổng giám đốc ở công ty khác, thư ký Vương cảm thấy thực ra muốn anh ấy trở thành cục cưng bốc lửa cũng không phải không được.

 

 

Trong phòng của Trữ Lễ Hàn đã chuẩn bị trái cây và đồ ăn nhẹ phong phú để chào đón họ.

 

 

Úc Tưởng trượt từ trên sô pha xuống thảm, khoanh chân ngồi dậy, một tay cầm nĩa, vừa nhìn màn hình chiếu cực lớn trước mặt, vừa nghe tiếng nước chảy.

 

 

Cô cảm thấy rằng cô có thể ở đây ăn rất lâu.

 

 

Trữ Lễ Hàn treo áo khoác lên, liếc Úc Tưởng với đôi mắt u ám.

 

 

Úc Tưởng thực sự ung dung quá rồi…

 

 

Đôi mắt anh khẽ chuyển động, gọi một cuộc điện thoại.

 

 

Một lúc sau, một vệ sĩ cường tráng như tháp sắt đến gõ cửa, sau đó đặt một thứ trước mặt Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng theo bản năng cầm lên xem.

 

 

… Váy hai dây ngắn da báo?

 

 

"Cô Úc không phải muốn bốc lửa sao? Tôi giúp cô Úc." Trữ Lễ Hàn nói một cách lịch sự.

 

 

Úc Tưởng cầm cái mác bên cạnh váy lên, nhìn một cái.

 

 

Hay thật, nghĩ không thông cái gì mà khiến anh bỏ ra 999 đô để mua một chiếc váy như thế này? Tôi có phẩm hạnh gì đâu?

 

 

Cô cắn miếng dứa, nuốt nước trước, sau đó cầm lấy váy, lắc lắc ngón tay nói: "Gu của cậu cả Trữ không ổn lắm, như thế này… Không được."

 

 

Thư ký Vương bên trong không nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ thấy Úc Tưởng cầm mảnh vải mỏng trong tay lắc lắc.

 

 

Mí mắt anh ấy giật giật, nghĩ thầm anh ấy có nên ở lại đây nữa không? Hay là đi trước xem như tôn trọng họ?

 

 

“Ý của cô Úc là muốn tự mình chọn à?” Trữ Lễ Hàn hỏi.

 

 

Úc Tưởng ở đầu bên kia nhìn vào tay Trữ Lễ Hàn đã bấm lên ống nghe điện thoại rồi.

 

 

Cô vội vàng gật đầu: "Ừm, tôi sẽ tự chọn, tôi sẽ xuống lầu chọn. Vừa rồi khi tôi đến đây, đã nhìn thấy dưới lầu khách sạn có một trung tâm mua sắm rồi... Cậu cả Trữ có đưa thẻ để quẹt không?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Nếu tôi nhớ không nhầm, trong thẻ của cô Úc chắc đã có mấy chục triệu rồi đúng không?"

 

 

Úc Tưởng kinh sợ, đang nghĩ nhân vật phản diện cần kiệm chăm lo việc nhà thế sao? Một đồng cũng không nỡ cho tôi tiêu?

 

 

Sau đó, cô nghe thấy Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Cô cứ trực tiếp nói tên là được, họ sẽ tự biết ghi đơn vào tên của ai."

 

 

Anh muốn xem xem, tự cô có thể chọn được cái gì, cô có dám mặc nó không.

 

 

Úc Tưởng: “Vậy thì tốt quá rồi!”

 

 

Cô bỏ dĩa đứng dậy, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

 

 

Khi xuống lầu, Úc Tưởng còn dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình, thuận tiện gọi hai vệ sĩ đi cùng mình.

 

 

Vừa đưa vệ sĩ đi cùng, tất cả những người đi ngang qua cô đều tự giác tránh xa cô ba thước, khi họ nhìn cô, thậm chí còn tràn đầy kính nể và ghen tị.

 

 

Tầng một và tầng hai của khách sạn có trung tâm mua sắm, dành riêng cho khách của khách sạn, chủ yếu là các quầy thương hiệu cao cấp.

 

 

Úc Tưởng trực tiếp mua từ trong ra ngoài, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ vấn đề bất tiện về ngôn ngữ giao tiếp nào cả.

 

 

Bởi vì chỉ cần có vấn đề, vệ sĩ bên cạnh sẽ giải quyết thay cho cô.

 

 

Cuối cùng, vẫn là vệ sĩ xem thời gian, không thể không lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô Úc, chúng ta nên về thôi.”

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới miễn cưỡng dừng lại.

 

 

Cô nói với hệ thống: Đột nhiên tôi cảm thấy đến thế giới này cũng không tệ lắm.

 

 

Hệ thống trở nên cảnh giác, chỉ có thể nói ra hai chữ: [Thế à?]

 

 

Úc Tưởng: Đúng vậy, kiếp trước làm sao có cơ hội đi máy bay riêng, ra nước ngoài dùng thẻ của người khác đi mua sắm cơ chứ?

 

 

Hệ thống nghẹn lời, nghe xong cũng không có cảm giác vui vẻ gì. Nó cảm thấy Úc Tưởng đang sống quá vui vẻ rồi, vui vẻ đến mức nó bắt đầu hoài nghi, nam nữ chính cũng không sống tốt bằng cô đâu? Cô thực sự đến để làm pháo hôi sao?

 

 

Sau khi mua sắm một tiếng rưỡi.

 

 

Úc Tưởng trở về khách sạn.

 

 

Cô cảm thấy chỉ cần không có ai muốn ám sát Trữ Lễ Hàn, thì ở bên cạnh anh sẽ rất an toàn.

 

 

“Tôi về rồi, bây giờ mặc cho anh xem sao?” Úc Tưởng đẩy cửa đi vào.

 

 

Hai vệ sĩ cường tráng đi theo phía sau hai tay xách đầy túi.

 

 

"Hả?" Úc dừng lại một chút: "Anh là?"

 

 

Người ngồi trên ghế sô pha không phải Trữ Lễ Hàn, mà là một người nước ngoài đầu trọc, trên người anh ta, từ cổ đến cánh tay đều có hình xăm, thời tiết cuối thu sắp sang đầu đông, anh ta vẫn mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, bên dưới mặc quần yếm.

 

 

Trông giống như một tên giang hồ hung ác.

 

 

Đương nhiên, nhân vật như vậy xuất hiện trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Trong những tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo trước đây, khoa trương một chút, bản thân nam chính còn có thể là cầm đầu mafia Italia nữa đấy.

 

 

Úc Tưởng cúi đầu nhìn đĩa trái cây trên bàn một chút.

 

 

Phần ở giữa dâu tây và nho là phần cô đã ăn không thể sai được.

 

 

Úc Tưởng lúc này mới ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ hẳn là tôi không hề đi nhầm phòng đúng không?"

 

 

Người kia cũng có chút sững sờ, anh ta nhìn chằm chằm Úc Tưởng mấy lần: "Cô…"

 

 

Sau đó cửa phòng tắm mở ra.

 

 

Trữ Lễ Hàn mặc một chiếc áo choàng tắm bước ra, hơi ẩm vẫn còn đọng lại trên người, khuôn mặt anh sau khi ngâm nước trông càng đẹp trai hơn. Dáng người anh cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, trong sự cấm dục lại mang theo sự gợi cảm như có như không.

 

 

Úc Tưởng: Nếu để nói một cách công bằng thì tôi nghĩ anh ấy còn nóng bỏng hơn tôi.

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Cô dám nói với anh ấy không?]

 

 

Úc Tưởng: Tôi không dám.

 

 

Cô vẫn luôn rất giỏi thừa nhận sợ hãi.

 

 

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn, lại không thấy bóng dáng thư ký Vương, chắc là xả xong nước nóng là thành công rời đi rồi.

 

 

“Về rồi sao?” Ánh mắt Trữ Lễ Hàn đặt lên người Úc Tưởng trước, cùng với vô số túi đồ mua sắm ở phía sau cô.

 

 

Xem ra cô chẳng khách sáo một chút nào.

 

 

Úc Tưởng gật đầu, ở trước mặt người khác cô vẫn rất giữ thể diện cho Trữ Lễ Hàn. Cô ngoan ngoãn đứng đó rồi trả lời anh: "Tôi mua xong rồi."

 

 

Lúc này người đàn ông ngoại quốc đầu trọc mới tìm được cơ hội để cắt ngang.

 

 

Anh ta nói: "Trữ."

 

 

Trữ Lễ Hàn lúc này mới nhìn anh ta một cái, nói: "Cậu có thể về rồi."

 

 

Người đàn ông đầu trọc trợn tròn mắt: "Nhưng tôi…"

 

 

Mặc dù Trữ Lễ Hàn đã cởi bỏ bộ vest nhưng anh đứng đó vẫn mang một cảm giác nho nhã lễ độ, anh nhẹ nhàng hỏi: "Cậu muốn ở lại đây để xem gì?"

 

 

Người đàn ông đầu trọc nhại lại câu nói này, nhấm nháp vài lần, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

 

 

Anh ta vội vàng đứng lên, lui về phía cửa: "Xin lỗi, xin lỗi, cuộc sống về đêm của cậu đến lúc bắt đầu đúng không? Tôi đi ngay đây..."

 

 

Nói xong, anh ta một bước cũng không dám dừng lại, càng không dám nhìn Úc Tưởng, đi ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

 

 

Trữ Lễ Hàn không nhìn về phía cửa.

 

 

Như thể người đàn ông đó chỉ là một người qua đường không đáng nhắc tới.

 

 

Trữ Lễ Hàn hơi hếch cằm nói: "Thay đi, để tôi xem nào."

 

 

Úc Tưởng cũng không thẹn thùng.

 

 

Cô giơ tay cởi áo khoác, bắt đầu cởi giày trên chân, cởi chiếc quần dày ra…

 

 

Khi Trữ Lễ Hàn nhìn đến đây, mí mắt của anh co giật nặng nề, hơi thở của anh đều đã ngừng lại.

 

 

Bây giờ cô không sợ nữa sao?

 

 

Sau đó, Trữ Lễ Hàn nhìn thấy chiếc quần giữ nhiệt trên chân Úc Tưởng.

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Úc Tưởng chú ý đến ánh mắt của anh, cũng cụp mắt xuống nhìn, sau đó vỗ vỗ chân nói: "Phòng tránh bệnh thấp khớp tuổi già."

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Nửa phút sau.

 

 

Úc Tưởng cuối cùng cũng cho Trữ Lễ Hàn xem bộ quần áo mà cô chuyên tâm mua.

 

 

Một chiếc áo lông chồn toàn là họa tiết da báo.

 

 

Cô quấn cả người lại, chỉ lộ đầu ra, vô cùng chân thành nhìn Trữ Lễ Hàn: “Biết cậu cả Trữ thích họa tiết da báo, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên quan tâm đến sở thích của cậu cả Trữ…”

 

 

Cô hỏi: "Anh xem cái này đã đủ hoang dã chưa?"

 

 

Quá đủ hoang dã.

 

 

Giống như một con báo hoang dã thành tinh vậy.

 

 

Trữ Lễ Hàn tức giận xoa lên huyệt ấn đường: "Đi tắm đi."

 

 

Úc Tưởng: "Được thôi."

 

 

Cô cũng không sợ anh có tâm tư thầm kín gì, quay người đi vào phòng tắm.

 

 

Dù sao thì nếu như thế này mà còn có thể có tâm tư gì, thì ít nhiều cũng có chút kỳ quái đấy.

 

 

Huống chi người đàn ông như Trữ Lễ Hàn, nếu như không phải bị Ninh Nhạn hạ thuốc thì bọn họ tám trăm kiếp cũng không thể có điểm giao nhau.

 

 

Úc Tưởng không cần tắm bồn.

 

 

Cô vặn vòi hoa sen, đặt điện thoại xuống, vừa tắm vừa xem “Crayon Shin-chan”.

 

 

Lần này cô đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại đã tiện thể mua cả quần áo rồi, dù sao thì cũng đã tiêu tiền của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Sau khi tắm xong, cô thay bộ đồ lót dùng một lần, lại trùm chiếc áo lông chồn da báo đó đi ra ngoài.

 

 

Trữ Lễ Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại.

 

 

Cô đoán rằng là có thể anh cảm thấy nhìn cô thêm một cái thì sẽ đau mắt.

 

 

Úc Tưởng đi một vòng trong phòng, sau đó phát hiện phòng tuy lớn nhưng chỉ có một cái giường như vậy. Các khu vực khác được chia thành phòng nghe nhạc, phòng khách và phòng họp mà thôi.

 

 

Cô suy nghĩ một chút, nghĩ thầm cũng không sao, mình có thể ngủ ở sô pha.

Chương 40: Họa tiết da báo nóng bỏng

 

Cô cúi xuống, vỗ vào ghế sofa.

 

 

Hơi mềm quá mức, không quá lý tưởng nhưng một đêm thôi mà, cũng không phải không thể chịu tạm bợ.

 

 

Lúc này, Trữ Lễ Hàn chậm rãi quay đầu lại.

 

 

 

 

Anh nhìn Úc Tưởng một cái rồi anh nhìn vào đôi chân thẳng tắp dưới lớp áo lông chồn da báo của Úc Tưởng.

 

 

Vì hệ thống sưởi trong khách sạn được bật hết cỡ, bộ đồ ngủ mà Úc Tưởng mua là quần áo mùa hè. Bản thân cô cũng không nhận ra nhưng khi nhìn lướt qua, sẽ có ảo giác dưới lớp áo khoác kia của cô là cơ thể đang không mặc quần áo của cô.

 

 

Làn da lộ ra trắng đến chói mắt.

 

 

"Cô…" Lời nói của Trữ Lễ Hàn đã đến bên môi.

 

 

Úc Tưởng ngẩng đầu: “Tôi ngủ trên sô pha, không tranh giường với anh đâu. Con người tôi ấy mà có hơi nhát gan một chút, cho nên mới muốn ngủ chung phòng với anh, chỉ cần cho tôi biết trong phòng đang còn một người nữa là được rồi…"

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào mặt cô.

 

 

Trên má cô có một màu đỏ nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt cô quyến rũ hơn một chút.

 

 

 

 

Mà chiếc áo khoác lông chồn mềm mại trên người cô, bởi vì quá nặng, khi mặc trên người khiến cho cổ của cô mảnh khảnh và thanh tú hơn, khuôn mặt dường như chỉ bằng lòng bàn tay.

 

 

“Nhát gan?” Trữ Lễ Hàn lặp lại hai từ này.

 

 

Ánh mắt của anh vừa sâu thẳm vừa có chút kiềm chế khi lướt qua khuôn mặt và làn da lộ ra ngoài của Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng: "Ờ."

 

 

Trữ Lễ Hàn dùng ngón tay chạm vào hộp thuốc lá trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

 

 

Yết hầu anh động đậy, ngước mắt nói: “Nhút nhát kiểu phải mang theo hai vệ sĩ cường tráng ấy à?"

 

 

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, khiến anh trông như thể trong đáy mắt mang theo ý cười.

 

 

Tất nhiên là không thể hy vọng Úc Tưởng cảm thấy xấu hổ gì cả.

 

 

Úc Tưởng chớp chớp mắt nói: "Ừ, có anh rồi thì không cần vệ sĩ nữa."

 

 

Chỉ là chắc chắn là do máy sưởi trong khách sạn bật quá cao rồi, Úc Tưởng cảm thấy khi anh nhìn chằm chằm vào mình, có cảm giác như bị một con thú cao lớn rình rập, cô cảm thấy có chút không thở nổi.

 

 

Đầu óc cô như bị bao phủ bởi một tấm màn mờ ảo, cảm thấy hơi chóng mặt.

 

 

Không khí có chút kỳ lạ.

 

 

Trữ Lễ Hàn mở nắp hộp thuốc lá nhưng đôi mắt anh chớp chớp mấy lần, cuối cùng anh lại đóng nắp hộp thuốc lại bằng cộp một tiếng nhẹ.

 

 

“Cô ngủ trên giường đi.” Anh nói.

 

 

“Vậy cảm ơn anh!” Úc Tưởng cũng không hỏi anh ngủ ở đâu, cô đi tới chiếc giường lớn, vén chăn lên, rũ bỏ chiếc áo lông chồn trên người rồi chui vào.

 

 

Úc Tưởng lăn qua lăn lại mấy lần nhưng cảm giác nóng bức vẫn chưa hết hẳn.

 

 

Có lẽ là vẫn chưa đến giờ đi ngủ, không quen…

 

 

Úc Tưởng vươn tay sờ điện thoại.

 

 

Trữ Lễ Hàn đang ngồi trước cửa sổ sát đất, đã hoàn toàn quay lại, anh thờ ơ hỏi: "Cô có còn ký ức về ngày hôm đó ở khách sạn không?"

 

 

Úc Tưởng dừng lại, trong lòng nghĩ đang yên ổn, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

 

 

Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Ý anh là… Ký ức nào...?"

 

 

Trữ Lễ Hàn dường như đang cười khẽ.

 

 

Giọng nói của anh trong bóng tối càng mang thêm từ tính.

 

 

Anh lại mở hộp thuốc lá, lấy một điếu từ bên trong ra nhưng chỉ cầm nó trên tay chứ không châm lửa.

 

 

Cô có biết rằng còn tùy tiện nói nữa thì sẽ xảy ra chuyện không?

 

 

Trữ Lễ Hàn chậm rãi hỏi: "Ngày đó cô biết mình bị hạ thuốc, cô không thấy sợ sao?"

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng nắm lấy mép chăn, chớp chớp mắt: “À, tôi vừa không có tiền, cũng không có anh chồng sắp cưới giàu có nào, trên người tôi chẳng có gì đáng để mưu tính hãm hại cả. Tôi sợ gì chứ? Cậu cả mới nên lo lắng, từ hôm đó anh cứ liên tục bị cuốn vào mấy chuyện không đâu."

 

 

Trữ Lễ Hàn đã từng nghĩ như vậy.

 

 

Nhưng bây giờ thì không.

 

 

Trữ Lễ Hàn vô thức dùng lực trên đầu ngón tay, điếu thuốc kia bị gãy làm đôi.

 

 

Anh hỏi: "Vậy cô không sợ tôi sao?"

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Sợ cái gì ở anh cơ chứ ?

 

 

Anh ở trên giường quá mạnh mẽ sao? Vậy người sung sướng lại là tôi, ấy không phải.

 

 

Trữ Lễ Hàn ném điếu thuốc gãy kia đi, anh từ từ đứng dậy đi đến bên giường.

 

 

Úc Tưởng im lặng một hồi, vỗ vỗ mép giường, nhẹ giọng hỏi: "Anh cũng muốn lên đây nằm sao?"

 

 

Cũng không phải là không thể, dù sao cái giường lớn như thế này cơ mà…

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn vào mắt Úc Tưởng.

 

 

Anh không tìm thấy bất kỳ duyên dáng dịu dàng nào trong đó, đôi mắt cô trong veo rực rỡ, dưới ánh đèn, chúng tỏa sáng như những viên ngọc quý.

 

 

Tâm tư của anh khẽ động một chút nhỏ xíu.

 

 

Nhưng cô thì không có chút nào.

 

 

Hơn nữa cả hai đều vô cùng tỉnh táo.

 

 

Trữ Lễ Hàn đè nén suy nghĩ, hơi nghiêng người, vén góc chăn cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng có anh chăm sóc mà lo sợ, trong phút chốc cô chỉ đành phải mạnh miệng mời Trữ Lễ Hàn: “Giường này nằm cũng được đó, cậu cả lên nằm cùng tôi đi?”

 

 

Trữ Lễ Hàn cúi đầu, trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho rằng cô đang mời tôi đấy."

 

 

Đúng mà.

 

 

Đúng là đang mời anh đó!

 

 

Đầu óc Úc Tưởng quay cuồng, cô chợt nhận ra Trữ Lễ Hàn đang ám chỉ là mời anh "lên giường", lên giường kiểu khác!

 

 

Trong phút chốc Úc Tưởng nín thở không nhúc nhích.

 

 

Sau đó cô ngủ thiếp đi như thế nào, cô cũng chẳng nhớ nữa.

 

 

Có lẽ là quá hồi hộp, quá hồi hộp đến mức não ứ máu…

 

 

Hệ thống vô cùng cạn lời: [Thế mà cô có thể chiếm được giường của nhân vật phản diện, ngủ ngay dưới con mắt anh ta?]

 

 

Úc Tưởng bĩu môi: Có lẽ là sợ quá ngất xỉu đấy.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Tôi tin cô mới lạ đấy.

 

 

Vì hôm trước đi ngủ sớm nên hôm sau tám giờ rưỡi Úc Tưởng đã tỉnh rồi.

 

 

Mà Trữ Lễ Hàn còn thức dậy sớm hơn cô.

 

 

Anh ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng, áo sơ mi cài khuy cẩn thận, dường như người đàn ông trầm giọng nói "Tôi sẽ cho là cô đang mời mọc tôi" tối qua và anh không phải cùng một người.

 

 

Úc Tưởng nhìn chằm chằm góc nghiêng gương mặt của anh.

 

 

Cô nghĩ thầm, anh thật sự rất đẹp trai.

 

 

Không chỉ ngũ quan quá tuấn tú, mà khí chất cũng thật hiếm có... Nếu mà tối qua anh mê hoặc tôi thêm một chút, à không... Úc Tưởng đè nén suy nghĩ nguy hiểm của mình lại.

 

 

Lên giường một lần gọi là ngoài ý muốn.

 

 

Hai lần thì sẽ không thể làm sáng tỏ được đâu.

 

 

Cô không thể để bị lừa bởi sắc đẹp và tiền tài được…

 

 

Thư ký Vương đang ở bên cạnh báo cáo với Trữ Lễ Hàn, anh ấy nhìn thấy Úc Tưởng trước, vội ngẩng đầu lên gọi: "Cô Úc."

 

 

Có trời mới biết sáng sớm anh ấy vừa đi vào đã thấy Úc Tưởng nằm ngủ say trên giường là loại cảm giác như thế nào.

 

 

Không phải đã nói, nghi ngờ cô có mục đích gì khác sao?

 

 

Không phải đã nói, tùy tiện đuổi cô đi là được rồi sao?

 

 

Thư ký Vương nhớ tới buổi sáng, khi anh ấy đang ngẩn người nhìn Úc Tưởng, trong đầu nổi lên một trận mưa to gió lớn, cậu cả Trữ còn từ tốn giơ tay kéo tấm rèm kiểu châu Âu bên cạnh giường lại.

 

 

Sau đó, che chắn cho Úc Tưởng hoàn toàn.

 

 

Bây giờ thư ký Vương nghĩ lại, trong đầu anh ấy như có đoàn tàu đang ầm ầm chạy qua.

 

 

Trong lòng anh ấy điên cuồng hét lên rằng không thích hợp!

 

 

Có gì đó đã lặng lẽ thay đổi...

 

 

Nhưng những hoạt động tâm lý phức tạp này cuối cùng lại biến thành một câu: "Cô Úc, cô có muốn uống sữa không?"

 

 

Úc Tưởng nghĩ: "Được, cảm ơn anh."

 

 

Lúc đầu cô vẫn cảm thấy hơi khó xử, giọng điệu của Trữ Lễ Hàn tối qua nặng nề quá mức, nặng nề đến mức có chút cảm giác trang trọng.

 

 

Mà cô mượn một câu nói đùa, tiêu nhiều tiền của người ta như thế… Haizz, dù sao cô cũng cảm thấy có hơi xấu hổ.

 

 

Nhưng bây giờ giọng điệu của thư ký Vương rất tự nhiên.

 

 

Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng chỉ ngước mắt lên khẽ nhìn cô, rồi không nói gì.

 

 

Úc Tưởng cảm giác hình như mình suy nghĩ quá nhiều, chút ngượng ngùng đó lập tức biến mất.

 

 

Ôi dào.

 

 

Lợi dụng lẫn nhau thôi.

 

 

Thứ mà nhân vật phản diện không thiếu nhất chính là tiền, cô lấy tiền ở chỗ anh, cô liều mạng nguy hiểm giúp anh chọc giận Trữ Sơn… Thật là một thỏa thuận lạnh lùng và tuyệt vời!

 

 

Úc Tưởng vui vẻ ngồi xuống, thậm chí còn vui vẻ ăn một quả trứng rán, một cái xúc xích và một bát bún huyết vịt.

 

 

Ăn xong cô còn nói: "Món này không chuẩn vị lắm."

 

 

Trữ Lễ Hàn gật đầu: "Ừ."

 

 

Úc Tưởng nghĩ thầm anh thật là khách sáo quá, tôi chỉ buột miệng nói một câu thôi, anh cũng phải đáp lại một câu với tôi.

 

 

Cô không nhịn được nhìn Trữ Lễ Hàn một lần nữa.

 

 

Người đàn ông này thật không tồi đâu!

 

 

“Cô ăn no chưa?” Trữ Lễ Hàn đóng tài liệu trước mặt lại, đưa lại cho thư ký Vương.

 

 

Úc Tưởng gật đầu: “Bây giờ chúng ta về nước sao?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Ừ."

 

 

Úc Tưởng nói thầm, mẹ nó, cuộc sống này thật tuyệt vời!

 

 

Đối với cô thì chuyến đi này thực sự chỉ là ra nước ngoài ăn, ngủ và thưởng thức phong cảnh ở nơi mới lạ. Đăng bài lên Tiểu Hồng Thư, đó đều là nơi thuộc về Versailles hạng nhất.

 

 

Úc Tưởng vội vàng đứng dậy cùng Trữ Lễ Hàn đi ra ngoài, lúc đi còn không quên cầm theo mấy thứ linh tinh mua ở trung tâm thương mại.

 

 

Khi Úc Tưởng cúi xuống để cầm chúng, Trữ Lễ Hàn liếc thư ký Vương một cái.

 

 

Thư ký Vương: ?

 

 

Thư ký Vương: ! Ồ, anh ấy hiểu rồi!

 

 

Thư ký Vương vội vàng chạy tới: “Để tôi để tôi, cô Úc đừng quan tâm, lát nữa tôi sẽ mang lên máy bay cho cô.”

 

 

Người ta cũng đã lên tiếng rồi, nên Úc Tưởng vô cùng yên tâm.

 

 

Thế là cô chỉ khoác chặt chiếc áo lông chồn trên người, rồi đi phía sau Trữ Lễ Hàn bước ra ngoài.

 

 

Trên đường đi, có lần cô còn nghi ngờ Trữ Lễ Hàn có thể sẽ vì cái áo lông chồn của cô thực sự quá quê mùa, mà để cô đi một bên khác. Nhưng cho đến khi lên xe, Trữ Lễ Hàn cũng chẳng nói gì về chiếc áo lông chồn trên người cô.

 

 

Trên xe cô lại gặp lại người đàn ông đầu trọc đó.

 

 

Người đàn ông đầu trọc cười hỏi cô: "Có ấm không?"

 

 

Úc Tưởng: "Vô cùng ấm áp!"

 

 

Vì sự thân thiện của đối phương, trước khi lên máy bay, Úc Tưởng còn cười buột miệng khen anh ta: "Hình xăm đẹp đấy!"

 

 

Người đàn ông đầu trọc được khen mà kinh ngạc, nhếch miệng cười với cô.

 

 

Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn hai người nhưng không nói gì.

 

 

Khi Úc Tưởng xuống máy bay thì trời đã tối.

 

 

Thư ký Lưu bên cạnh Trữ Sơn ở bên kia sắp phát điên lên rồi.

 

 

Mà điều Úc Tưởng không biết là một video [Người Trung Quốc mang vệ sĩ càn quét Washington, người qua đường phải tránh xa ba thước] đã được tải lên mạng.

 

 

Cô nắm chặt vạt áo lông chồn, quay đầu hỏi Trữ Lễ Hàn: "Cậu cả Trữ không lạnh sao?"

 

 

Trữ Lễ Hàn vẫn mặc vest.

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Không lạnh."

 

 

Anh nói xong thì nhìn cô chằm chằm, anh còn tưởng cô lại định nói mấy câu bậy bạ hay là quan tâm anh một chút.

 

 

Úc Tưởng lại hỏi: "Sao lại không thấy thư ký Vương đâu rồi?"

 

 

Trữ Lễ Hàn dừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Đi gọi điện thoại rồi."

 

 

Thư ký Vương thực sự đang nghe điện thoại.

 

 

Anh ấy xuống máy bay sớm nhất, vừa xuống ngay lập tức gọi điện cho người đàn ông đầu trọc ở Washington.

 

 

“Anh Stanley.” Thư ký Vương lễ phép nói.

 

 

Người đàn ông đầu trọc ở đầu bên kia rất vui vẻ, anh ta trầm giọng hỏi: "Có phải Trữ bảo cậu gọi điện thoại cho tôi không? Ý của anh ấy là. . . "

 

 

Thư ký Vương khẽ mỉm cười: "Ý của cậu cả Trữ là nếu anh muốn đến Trung Quốc và làm ăn với cậu chủ Trữ, trước tiên anh phải tuân theo các quy tắc của Trung Quốc của chúng tôi."

 

 

"Quy tắc gì? Anh nói đi, tôi nhất định sẽ tuân theo!"

 

 

"Chúng tôi không làm ăn với những người cả cơ thể đều là hình xăm."

 

 

Người đàn ông đầu trọc sững sờ.

 

 

Vậy, vậy anh ta phải xóa toàn bộ sao? Hình xăm của ông đây lớn như vậy, xóa hết sẽ đau đến choáng váng đấy!

 

 

Bình Luận (0)
Comment