Một chiếc xe Ford E-Transit màu đen chạy như bay ở trên đường.
Một thanh niên khá trẻ tuổi sở hữu tóc màu trắng đang ngồi trên xe, anh ta đội mũ lưỡi trai và đeo bông tai nhìn qua khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi gì đó. Theo như cách nói của những người trong ngành thì đến độ tuổi này mới bắt đầu đi theo hướng tuyển thủ chuyên nghiệp thì đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ rực rỡ nhất rồi.
Nhưng mà anh ta lại là một trường hợp đặc biệt.
Năm anh ta mười sáu tuổi đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp và vừa tuyên bố nghỉ thi đấu vào năm nay, trong suốt sự nghiệp thi đấu anh ta đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn...
"Cháu có khát không?" Người đàn ông trung niên ngồi đối diện hỏi.
Chàng thanh niên mím môi: "Cháu không khát."
"À dượng vừa nhận cuộc điện thoại công ty văn hóa Khải Tinh gọi đến giúp cháu, chủ yếu là dượng sợ bọn họ sẽ lừa cháu thôi... Tổng giám đốc của bọn họ đã nói trong điện thoại sẽ sắp xếp một quản lý cho cháu, đó là một cô gái tên là Úc Tưởng." Người đàn ông trung niên cúi đầu xuống: "Tất nhiên, dượng không hề kỳ thị phụ nữ một chút nào đâu. Cháu đi đến đâu cũng phải cố gắng nghe lời người ta. Hầy, dượng cứ nghĩ tổng giám đốc Thẩm sẽ tự mình dẫn dắt cháu chứ, thôi không nói nữa..."
Với địa vị của chàng trai trẻ trong giới, theo lý thuyết anh ta không nên bị công ty văn hóa Khải Tinh lôi kéo mới đúng.
Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt.
Đây là dượng của anh ta, trước khi ký hợp đồng với công ty văn hóa Khải Tinh thì anh ta được mệnh danh là con sói cô độc trong giới thể thao điện tử. Từ trước đến nay dượng của anh ta vẫn luôn phụ trách xử lý tất cả mọi chuyện liên quan đến anh ta, từ đó xây dựng nên một doanh nghiệp gia đình cỡ nhỏ.
Đến tận bây giờ vẫn như vậy nên anh ta muốn thoát khỏi doanh nghiệp gia đình cỡ nhỏ này.
Vì thế đầu tiên anh ta thông báo nghỉ thi đấu trước để cho người ta cảm thấy giá trị bản thân anh sẽ giảm xuống. Điều thứ hai anh ta làm đó là lựa chọn một công ty nhỏ để đối phương cảm thấy vênh váo tự coi mình hơn người, họ sẽ nghĩ nếu anh ta ở một công ty nhỏ như thế sẽ cảm thấy uất ức bất lực, sau đó anh ta sẽ phải ngoan ngoãn lựa chọn người nhà làm trợ thủ đắc lực cho anh ta và cũng vì điều đó mà buông lỏng sự cảnh giác...
Thế là anh ta đã gia nhập công ty văn hóa Khải Tinh một cách thuận lợi.
"Cháu đã xem tin tức ngày hôm qua chưa?" Dượng đã bảo là sẽ không nói nữa nhưng đột nhiên lại đổi chủ đề chuyển sang một câu chuyện khác.
Dượng của anh ta ngồi trước mặt sau đó cứ lải nhải mãi nhưng chàng trai trẻ vẫn không nói bất cứ một câu nào.
Nhưng dượng cũng không hề để ý đến sự im lặng đó của anh ta mà nói tiếp: "Cái cô Úc Tưởng kia cũng là một người nổi tiếng trên mạng, hình như còn vô cùng xinh đẹp... Cháu còn nhớ hồi đám cưới của người tên SUN đội 3F kia không? Dù sao cũng chỉ là một người nổi lên nhờ hiện tượng mạng thôi, cháu đừng học theo cậu ta đấy nhé..."
Chàng trai trẻ cố đè nén sự u ám nơi đáy mắt, dường như anh ta không thể nhịn được nữa mà mím chặt môi nói: "Vậy sao ạ?"
Dượng của anh ta vội vàng nói: "Trời ạ cháu không biết chuyện này nữa à! Vậy thì cháu đã từng nghe đến tên của những gia đình giàu có nhất chưa? Trữ, nhà họ Trữ đấy! Hôm qua tin tức đó đã lên trang nhất luôn rồi đấy! Nói về con ruột và con riêng nhà họ Trữ, hơn nữa cả hai người này đều có ý với cái cô Úc Tưởng này. Chỉ sợ hai anh em này sẽ đánh nhau vì một người phụ nữ mất... Chẳng biết một người phụ nữ như vậy còn đầu óc mà quan tâm đến sự nghiệp nữa không, haiz, cháu lại phải chịu khổ một chút rồi."
Thật ra ông ta nói đến những lời này cũng chỉ để chêm thêm vài câu trước khi chàng trai trẻ đến công ty văn hóa Khải Tinh và trước lúc anh ta gặp mặt Úc Tưởng, thậm chí người dượng kia còn châm ngòi ly gián mối quan hệ với tổng giám đốc Thẩm.
Ông ta liên tục nói với anh ta, anh ta phải nhẫn nhịn, anh ta phải chịu khổ, bọn họ không hề coi trọng anh ta, anh ta mà ở đây thì không có khả năng phát triển trong tương lai đâu...
Với cái tính cách đó của chàng trai trẻ thì làm sao anh ta có thể chấp nhận được điều đó cơ chứ?
Dượng của anh ta nghĩ như vậy.
Đúng lúc này xe dừng lại, tài xế nói: "Đến nơi rồi."
Dượng mở cửa xe xuống trước sau đó lại sốt sắng giúp đỡ chàng trai trẻ xách đồ, nhìn qua thì rất giống một bảo mẫu hoàn hảo hết lòng suy nghĩ vì anh ta.
Nhưng mà sau khi mở cửa.
Mấy chiếc xe bên cạnh cũng mở cửa cùng một lúc.
Một đôi tình nhân nổi tiếng trên mạng, một blogger đời sống, một blogger làm đẹp... Tất cả bọn họ đều bước vào tòa nhà văn phòng trước mặt.
"... Công ty văn hóa Khải Tinh cũng nát thật đó."
"Thế tại sao cô còn đến đây làm gì chứ?"
"Tất nhiên vì ở đây được hưởng chế độ tốt rồi, nếu không thì cô tới đây làm gì?"
Những người nổi tiếng trên mạng đó cũng quen biết nhau, bọn họ nhanh chóng túm tụm lại nói chuyện với nhau.
"Ai là người chịu trách nhiệm giao nhiệm vụ mới đến tay cô thế?"
"Hình như người đó họ Liêu, còn tên là gì thì tôi quên rồi."
"Còn cô thì sao?"
"Là Úc Tưởng."
"Chết tiệt! Đó là Ngư Ngư kia đúng không?"
Không khí xung quanh như bị đóng băng trong giây lát.
Lúc này chàng trai trẻ cũng bất giác quay đầu nhìn thoáng qua.
Hóa ra Úc Tưởng còn quản lý cả đôi tình nhân kia nữa.
Đôi tình nhân kia cùng nhau thở dài một hơi, hai người cúi đầu nói một câu: "Hâm mộ mọi người thật đấy... Mặc dù được hưởng chế độ tốt nhưng mà..."
Bọn họ không nói hết câu nhưng dù sao thì họ cũng đã gia nhập vào giới này khá lâu rồi nên tất nhiên có một số câu không được nói quá đầy đủ, ai biết sẽ bị mách lẻo lúc nào chứ.
Chẳng qua trong lời nói của bọn họ vẫn có suy nghĩ được gửi gắm nên tất nhiên người nghe cũng có thể hiểu bọn họ chẳng có hy vọng gì với Úc Tưởng cả.
Tất cả bọn họ đều có cùng một suy nghĩ là tại sao tổng giám đốc Thẩm giao người kiếm được tiền cho Úc Tưởng quản lý như vậy?
Đến bản thân mình Úc Tưởng còn chưa quản lý nổi nữa cơ mà.
Bọn họ sợ cô sẽ lấy họ làm bàn đạp sau đó lần lượt lợi dụng bọn họ để xây dựng mối quan hệ và dùng nó để gia tăng sự nổi tiếng, nếu thật sự là như thế thì bọn họ cũng chết mất thôi.
Nhưng ở một nơi nào đó mà bọn họ không biết, Úc Tưởng cũng thật sự không nói nên lời.
Úc Tưởng nói với tổng giám đốc Thẩm: "Tôi lười lắm."
Tổng giám đốc Thẩm không ngờ cô lại nói thẳng ra như thế, anh ấy hơi nghẹn lời nhưng vẫn nói: "Thật ra cũng không phải làm quá nhiều vì bọn họ đều là người có kinh nghiệm phong phú, nếu em muốn quản lý tốt tài khoản của mình thì cũng có thể học hỏi kinh nghiệm từ bọn họ... Thật sự rất có lợi đấy! Thật ra thì em vẫn có thể thay đổi để phù hợp với sự nghiệp mới của mình một chút mà..."
Úc Tưởng lại nhớ đến khoản tiền lớn trong tài khoản của mình.
Nhưng mà... Nếu có thể nằm yên mặc kệ sự đời thì tại sao phải tự xây dựng sự nghiệp cơ chứ?
Nếu không phải vì lười biếng nằm một chỗ suốt dễ dẫn đến tứ chi bị thoái hóa thì cô cũng lười lết đến đây để điểm danh.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người đến gõ cửa.
"Tổng giám đốc Thẩm, người đã đến đủ rồi."
"Mời mọi người vào đi." Anh ấy vội vàng nói.
Trong số những người được công ty văn hóa Khải Tinh mời đến bên ngoài thì người nổi tiếng nhất là chàng trai trẻ tuổi kia, tiếp theo đôi tình nhân kia cũng rất có tiềm năng, nửa năm trước họ nổi đình nổi đám nhờ một video chơi khăm nhưng sau đó liên tục xuất hiện những video tương tự nên độ nổi tiếng dần giảm xuống, chỉ còn thừa lại độ nổi tiếng nửa vời.
Bọn họ thấy nhân viên lễ tân dẫn một chàng trai trẻ vào văn phòng tổng giám đốc trước.
Chàng trai trẻ tuổi đẩy cửa.
Khi dượng của anh ta đang đi sau anh ta cũng muốn bước vào theo thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.
Sắc mặt của dượng hơi thay đổi trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Ông ta đã đi theo chàng trai trẻ lâu lắm rồi, nên tất nhiên người trung gian như ông ta cũng nhận được không ít sự hâm mộ và tôn trọng từ những người khác, làm gì có chuyện có người sẽ ngăn cản ông ta chứ?
"Tôi không yên tâm..." Ông ta mở miệng nói.
Nhân viên lễ tân nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh ngạc: "Anh ấy đã trưởng thành từ lâu rồi."
Lúc này dượng chỉ có thể nghẹn họng ngồi xuống.
Sau đó chàng trai trẻ mới đẩy cửa bước vào.
Tổng giám đốc Thẩm hưng phấn đứng dậy nghênh đón: "Chào anh, A Z! Thật ra tôi cũng là fan hâm mộ của anh đấy!"
A Z là nick name của chàng trai trẻ trong giới thể thao điện tử.
Chàng trai trẻ đã từng nghe thấy câu này nhiều lần lắm rồi nên anh ta không hề để lộ một chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía Úc Tưởng.
Thậm chí Úc Tưởng còn xinh đẹp hơn khi so sánh với bức ảnh lớn ở mục tin tức trên trình duyệt điện thoại của dượng anh ta.
Cô nghe thấy giọng nói thì chống một tay lên trên bàn sau đó lại dựa lưng vào ghế, cô cụp mắt xuống sau đó chậm rãi xoay người lại, đôi mắt của cô giống như mặt hồ gợn sóng, làn nước tiếp xúc với ánh sáng trở nên càng long lanh xinh đẹp hơn.
"Úc Tưởng đây là một người em phải quản lý. Anh ta tên là Nhiễm Chương, tất cả mọi người đều gọi anh ta bằng biệt danh A Z, vị này rất nổi tiếng đó..."
Úc Tưởng gật đầu.
Nổi tiếng lắm à?
Được đấy, vậy thì anh ta cứ tự mình phát huy đi!
Chỉ cần hai ngày thôi đảm bảo đối phương sẽ nhận ra rằng anh ta cần đổi một quản lý chuyên nghiệp hơn.
"Hai người trao đổi với nhau một chút đi?" Tổng giám đốc Thẩm nói.
Chàng trai trẻ tên là Nhiễm Chương đi đến trước sofa ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
Anh ta bị người nhà quản lý chặt chẽ nên trên thực tế anh ta không tiếp xúc quá nhiều với con gái. Anh ta cũng không hòa thuận với những người chơi chuyên nghiệp khác, bọn họ gọi những người nổi tiếng trên mạng đi mở tiệc nhưng không bao giờ thèm hỏi anh ta xem anh ta có đi hay không.
Những cô gái mà anh ta nhìn thấy nhiều nhất là người hâm mộ nữ của anh ta.
Nhiễm Chương hơi dừng lại một chút mới mở miệng hỏi: "Cô thích chơi trò chơi gì?"
Úc Tưởng xòe bàn tay ra đếm: "Đại phú ông*, trò chơi ăn trộm đồ ăn, cờ máy bay**, trò chơi nuôi mèo..."
*Đại phú ông: Trò chơi này giống trò cờ tỷ phú.
**Cờ máy bay: Một trò chơi bàn cờ chéo và vòng tròn của Trung Quốc tương tự như trò chơi Ludo của phương Tây và trò chơi Pachisi của người Ấn Độ.
Anh đã thấy rồi chứ?
Tôi chỉ thích những trò dựa vào vận may hoặc trò chơi nào mang tính chất nhàn nhã phù hợp để dưỡng lão ấy, chơi mấy trò đó không cần suy nghĩ như mấy trò thể thao điện tử...
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy cũng lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh ấy cảm thấy Úc Tưởng có trong tay cơ hội thăng tiến mà người khác không có, thật sự hy vọng cô có thể mượn sự nổi tiếng của Nhiễm Chương để nâng công ty lên một bước kiếm được một món lớn. Hơn nữa tính tình của Nhiễm Chương không được người trong giới ưa thích, có lẽ chỉ có người có xuất thân như Úc Tưởng mới có thể kiềm chế nổi anh ta.
... Nhưng mà sắp xếp đàn ông đến tay Úc Tưởng có vẻ không đúng lắm nha.
Nhưng mà bây giờ tốt rồi...
Nói về những trò chơi đó trước mặt tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử thì khác nào đang nói tôi thích chơi những trò chơi nhỏ trên cổng game nhỏ 3366* hơn... Sở thích không giống nhau thì tất nhiên họ cũng sẽ không có cơ hội để thông đồng với nhau đâu!
*Cổng game 3366: là cổng game FLASH, nơi tổng hợp các thể loại game Flash trong và ngoài nước. Mini-game flash cũng được đông đảo game thủ ưa chuộng vì những ưu điểm như dễ sử dụng, chu kỳ chơi ngắn, không cần tải và cài đặt. Game nhỏ không có khung cảnh hoa mỹ hay tạo hình lộng lẫy như game lớn, tất cả game nhỏ chỉ có cốt truyện ngộ nghĩnh hình ảnh dễ thương. Cách chơi là chỉ dùng chuột và bàn phím để qua màn, thường để thư giãn, giảm stress. Giống mấy web trò chơi vui, trò chơi thời trang, trò chơi việt,…
Tôi không làm cậu cả Trữ phải thất vọng đâu!
Tôi sẽ không để giám đốc Lăng thất vọng... À có lẽ còn nữa, tôi không làm cả cậu Hà phải thất vọng đâu!
Bây giờ tâm lý của tổng giám đốc Thẩm vô cùng ổn định.
Nhiễm Chương ngồi bên kia lên tiếng: "À."
Nghe là biết khô khan đến cỡ nào rồi!
Tổng giám đốc Thẩm nghĩ như vậy.
Nhiễm Chương lại không nói tiếp nữa, anh ta cúi đầu xuống.
Anh ta nghĩ những trò chơi đó đều là những trò anh ta muốn chơi nhưng người nhà lại không muốn cho anh ta chơi. Từ khi còn rất nhỏ đã không có ai ở nhà cùng anh ta và khi đó chỉ có một chiếc máy tính để bàn cũ nặng nề cồng kềnh. Những trò chơi trên máy tính để bàn như dò mìn, bắn bi sắt 3D... đã đồng hành cùng anh ta suốt tuổi thơ.
Úc Tưởng nói: "Được rồi, đã trao đổi xong."
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy không những không tức giận còn mỉm cười nói: "Được rồi... Còn A Z thì sao?"
Nhiễm Chương: "Tạm được."
Tổng giám đốc Thẩm vui mừng đứng dậy tiễn anh ta ra ngoài.
Nhiễm Chương đi ra ngoài rồi mới nhớ đến anh ta chưa cởi mũ và kính râm ra.
Anh ta vừa cởi xuống thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của những người ở đối diện.
"Chết tiệt! Khải Tinh thực sự săn trộm được Nhiễm Chương đến đây rồi!"
"Điên mất thôi! Ai là người dẫn dắt anh ấy đây?"
"... Úc Tưởng?"
"?"
Chương 34: Tổng giám đốc Thẩm: Tôi sẽ không để họ phải thất vọng đâu!
Nhiễm Chương không hề dừng lại để lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Anh ta rất hài lòng với ngày hôm nay của mình, cuộc đối thoại giữa anh ta với Úc Tưởng làm cho anh ta cảm thấy bản thân sắp có một tương lai hoàn toàn mới mẻ.
Sau Nhiễm Chương là đôi tình nhân kia.
Bọn họ thân thiết gọi vài tiếng "chị Úc", sau đó họ thêm Wechat của nhau và để lại cách thức liên lạc.
Úc Tưởng chân thành đề nghị: "Nếu hai người muốn chọn người khác thì có thể nói với tôi, có thể tổng giám đốc Thẩm sẽ không đồng ý đâu nhưng mà tôi sẽ giúp hai người."
Đôi tình nhân nghe thấy vậy thì lại cảm thấy căng thẳng hơn chứ không hề cảm thấy thả lỏng một chút nào.
Trong lòng hai người có suy nghĩ như vậy thật đấy nhưng có đánh chết cũng không thể nói ra.
Có phải cái cô Úc Tưởng là người hay ghi thù... Đây là một cách thể hiện quyền lực đúng không?
Trong lúc những cảm xúc phức tạp lan tràn trong lòng họ.
Úc Tưởng lại quay đầu đi để chơi trò chơi và cũng trở lại hành trình đập tiền quay thẻ của mình.
Úc Tưởng đập hai trăm tệ vào đó một cách không thỏa đáng, cô cảm thấy như thế này không được rồi, bản thân mình vẫn còn keo kiệt lắm!
Cho nên... Khi nào Trữ Sơn mới trả số tiền kia?
Mọi người đều nhìn thấy hành động đó của cô nên trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Có người kéo nhân viên cũ của Khải Tinh để nói chuyện: "Chị Úc cứ như vậy mà tổng giám đốc Thẩm lại không nói gì à?"
Nhân viên cũ đính chính lại một chút: "Đừng gọi là chị Úc, gọi như thế làm người ta già mất."
Người nổi tiếng trên mạng mới đến: "..."
"Được rồi, vậy gọi là Úc Tưởng thì sao?"
"Cũng được, thật ra trước đó chúng tôi cũng gọi cô ấy là cô Úc."
Người mới đến kia càng nghi ngờ cuộc đời hơn.
Vì sao còn phân biệt đẳng cấp như thế?
"Bình thường ở công ty cô Úc có nghiêm khắc lắm không?"
"À cái đó thì không, cô ấy rất tốt, tuy cô ấy thường xuyên không đi làm nhưng con người của cô ấy tốt lắm, thật đấy!" Nhân viên cũ lại nhấn mạnh thêm rất nhiều lần.
Nhưng những câu này rơi vào tai những người nổi tiếng trên mạng kia thì họ lại cảm thấy sự thật không phải là như vậy, chắc là mọi người trong công ty đều ghét loại người giống như tu hú chiếm tổ chim khách như cô rồi. Nếu đã như thế thì ai đi theo sẽ gặp xui xẻo có đúng không?
Lúc này khuôn mặt của đôi tình nhân kia đã hơi méo xệch.
Bọn họ lập một nhóm chat nhỏ riêng tư.
Có người lặng lẽ lên tiếng: [Có lẽ nếu hai người có quan hệ tốt với cô Úc cũng có thể gián tiếp liên lạc với những nhà giàu có kia.]
Đôi tình nhân không nói nên lời: [Mọi người nghĩ cửa nhà giàu dễ vào như vậy à? Hơn nữa loại người như bọn họ sẽ để ý đến cái nghề KOL này chắc? Cứ chờ mà xem đi, tin tức hai anh em cùng tranh giành một cô gái sẽ bị vị chủ tịch Trữ của nhà họ Trữ kia ra tay đè xuống trước, chỉ cầu xin cô ấy đừng liên lụy đến chúng ta là được... Nếu không ký hợp đồng trước, haiz…]
Trong phút chốc người trong nhóm chat cũng không dám nói chuyện nữa, dường như tất cả mọi người đều đang đắm chìm bên trong bầu không khí thất vọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến mười hai giờ trưa.
Những người mới tới gần như đã quen với nhân viên cũ, mọi người chuẩn bị kết bạn đến căn tin ăn cơm.
Sau đó họ nhìn thấy mấy người mặc đồng phục xách hộp thức ăn theo phong cách cổ điển đi tới, mấy người đó mỉm cười với họ rồi hỏi: "Hôm nay cô Úc có đi làm không?"
Nhân viên lễ tân nhìn logo nhà bếp tư nhân trên người họ, cô ấy lặng người đi vì quá ngạc nhiên sau đó trả lời: "Có, cô ấy đến rồi."
Bọn họ gật đầu một cái quay người bước vào cửa đưa đồ ăn.
"Định mệnh! Cái định mệnh! Đây không phải là tiêu chuẩn của một bàn Mãn Hán toàn tịch* à?"
*Bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch được mệnh danh là đỉnh cao của yến tiệc Trung Hoa. Đây là đại yến kéo dài 3 ngày, được vua Khang Hy tổ chức vào sinh nhật lần thứ 66 của mình và cũng là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.
"Đây là nhà bếp tư nhân Kinh Đô của thành phố Hải đúng không?"
Người nổi tiếng trên mạng kia không kìm chế được lại gần hỏi: "Ai đưa vậy?"
Nhân viên cũ nói: "Cứ hỏi thẳng là được rồi mà, nếu không phải là giám đốc Lăng thì cậu cả Trữ thôi mà, đúng không?"
"Cũng có thể là cậu Hà mà."
Người nổi tiếng trên mạng: ?
Mọi người đã cảm thấy khó chịu với Úc Tưởng đến mức độ này rồi hả? Đã hóng hớt về chuyện của cô ấy mà còn nói lớn tiếng như vậy nữa, thậm chí vụ này sắp biến thành một "vụ bê bối" rồi đúng không hả?
Có người đi thẳng đến cửa, sau đó lên tiếng chào hỏi với Úc Tưởng.
Lúc này Úc Tưởng cũng không biết xử lý tình hình trước mắt ra sao vì chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Cô thả chân đang gác lên cao xuống: "Đây là sao?"
"Thư ký Vương mua mấy quyển sách dưỡng thai, bên trong quyển sách có viết vô cùng kỹ càng những đồ cô ăn được và không ăn được, cậu cả Trữ lo cô không nhớ được nên đặc biệt bảo chúng tôi đưa đồ ăn đến cho cô."
Nhân viên cũ: !
Mẹ kiếp! Mang thai!
Úc Tưởng: ?
Không phải đâu, ngày đó tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà!
Úc Tưởng: Trữ Lễ Hàn điên rồi đúng không?
Hệ thống: [Có lẽ anh ta chỉ muốn kết hôn với cô thôi]
Nhưng mà Úc Tưởng châm chọc thì vẫn châm chọc, song miệng của cô lại không khách sáo một chút nào, cô bảo người ta để đồ ăn lại: "Được rồi, mọi người vất vả rồi, tạm biệt nhé?"
Người tới không rời đi ngay mà cung kính đặt một cái thẻ trước mặt Úc Tưởng.
Cái gì vậy?
Ở nhà một mình, một mình cô đơn, gửi tin nhắn cho tôi? Một tấm danh thiếp của dịch vụ phục vụ tận nhà?
Úc Tưởng cúi đầu nhìn kỹ.
À xin lỗi nha, làm phiền rồi.
Trên đó có viết ba chữ Trữ Lễ Hàn vô cùng rõ ràng sau đó là một chuỗi số điện thoại ngắn gọn.
Úc Tưởng đè một tay lên trên tấm danh thiếp nhỏ đó.
Dường như đối phương đã sớm đoán trước được hành động của cô nên vội vàng cười nói: "Cậu cả Trữ nói cô nên bỏ ý định ném cái thẻ này đi nếu cô còn cần một trăm năm mươi triệu kia hay thậm chí là muốn thương lượng thêm con số nào đó."
Úc Tưởng: ?
Cô bỗng thấy hơi chột dạ... Làm sao anh biết cô muốn vứt nó đi?
Nhưng mà... Hay lắm! Lão già Trữ Sơn đó đi tìm Trữ Lễ Hàn mách lẻo nhanh như vậy?
Trong lúc này mấy nhân viên cũ đứng ngoài cửa cũng cảm thấy sợ hãi đến mức mất tỉnh táo.
Chết tiệt!
Hãy truyền đi là cậu cả Trữ muốn dùng gấp mười lần con số một triệu năm trăm ngàn chỉ để mời Úc Tưởng ở cùng với anh đi... Mang thai? Chuyện này cũng kỳ lạ quá rồi đấy!
Vì có thành viên mới gia nhập nên công ty quyết định chủ nhật này tổ chức một bữa tiệc chào đón người mới, để mọi người có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Mọi người không ở lại quá lâu mà nhanh chóng ôm nỗi sợ hãi đến mức mất tinh thần vì tác phẩm của nhà bếp tư nhân, họ yên lặng đến căng tin chuẩn bị bàn bạc về bữa tiệc chào đón người mới.
Trong thời gian này nhưng ở một nơi khác.
Trữ Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định đến chỗ Lăng Sâm Viễn, ông ta tính chuẩn thời gian để có thể đúng lúc ăn cơm trưa với Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn nhìn thấy ông ta thì cũng không vui vẻ gì nhưng anh ta vẫn tôn trọng ông ta hơn Trữ Lễ Hàn một chút.
Lăng Sâm Viễn đưa ông ta đến căn tin của nhân viên.
Trữ Sơn nói với giọng điệu cảm thán: "Con ăn cơm ở đây à, con phải chịu uất ức rồi..."
Lăng Sâm Viễn: "Ăn ở đây thì có gì là uất ức đâu cơ chứ? Năm đó tôi và mẹ ở nước ngoài đi một bước còn cảm thấy khó khăn, khi đó chúng tôi còn ăn bánh mì thừa của chủ nhà kia kìa."
Trái tim của Trữ Sơn khẽ run lên.
Cho đến tận bây giờ mà Lăng Sâm Viễn vẫn chưa từng kể lại những điều đó cho ông ta biết.
Trong phút chốc ông ta cảm thấy đau lòng âm thầm rơi lệ vì đứa con thứ hai, ông ta thầm nghĩ ông ta không thể cứ nhìn nó đi vào ngõ cụt như vậy được.
"Hôm nay ba tới đây vì muốn nói với con về chuyện của Úc Tưởng."
Trữ Sơn làm theo cách lúc trước đó là mở ghi âm cho Lăng Sâm Viễn nghe.
Lăng Sâm Viễn: "..."
Chuyện là như thế này à?
Rồi bất ngờ chưa? Hình như là như có như không.
"Con không biết anh cả của con là người như thế nào, ba không hy vọng con đối đầu với anh trai của con. Từ bỏ đi con, vì một người phụ nữ như vậy không đáng đâu..."
Lăng Sâm Viễn nhấn bật lửa trong tay.
Anh ta lạnh lùng nói: "À, năm đó ba của ba cũng khuyên ba và mẹ tôi chia tay như thế à?"
Trữ Sơn như nghẹt thở.
"Chuyện đó không giống nhau..." Ông ta thì thầm.
"Khi nghe thấy tôi nói tôi phải ăn bánh mì thừa của người khác thì ba cảm thấy như thế nào?" Lăng Sâm Viễn hỏi.
Trữ Sơn: "Ba cảm thấy đau lòng, ba thật sự rất đau lòng..."
Lăng Sâm Viễn: "Vậy thì ba nên đau lòng thêm một chút đi, bảy mươi triệu, tôi và người mẹ chết vì bệnh tật của tôi lại không thể so sánh bằng một Trữ Lễ Hàn trong lòng ba à? Có khác gì cầm tiền để tiễn người ăn xin đi đâu. Lần trước tôi trúng độc, có phải ba từng hỏi tôi rằng tôi rời khỏi phòng bệnh để đi đâu đúng không? Tôi đi thăm Úc Tưởng đấy. Ngày đó anh tôi tặng cô ấy một viên đá quý màu xanh giá trị liên thành, tôi làm gì có tiền giống như anh ta nên tôi chỉ có thể lấy ra được một chiếc đồng hồ. Ba muốn tôi lộ bộ mặt buồn bã chán nản của một đứa con riêng trước mặt anh ta hết lần này đến lần khác à, tôi chỉ là một sai lầm của ba thôi đúng không?"
Giọng nói của Lăng Sâm Viễn dần cao lên, thậm chí anh ta không khống chế nổi bản thân mà ném mạnh chiếc bật lửa đang cầm trong tay xuống.
Trữ Sơn như bị anh ta nắm lấy điểm yếu từng chút từng chút một.
Tinh thần của Lăng Sâm Viễn sa sút cũng chỉ tôn thêm sự bất lực của ông ta.
Hơn nữa mẹ của Lăng Sâm Viễn cũng là người phụ nữ mà ông ta yêu nhất đã chết rồi...
Làm sao mà Lăng Sâm Viễn lại là một sai lầm cơ chứ?
Trữ Sơn đè nén cảm xúc xuống: "Vậy con muốn ba làm thế nào mới được đây?"
Lăng Sâm Viễn: "Tôi muốn có giá trị hơn người anh kia của tôi, chỉ cần hơn một tệ thôi cũng được."
Trữ Sơn nói thầm trong lòng, một tệ cũng hơi khó coi rồi.
Lăng Sâm Viễn càng như vậy nói thì ông ta lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Ông ta đứng lên rồi nói: "Ba biết rồi... Ba sẽ thực hiện nguyện vọng của con."
Trữ Sơn vừa đi ra khỏi cửa lớn bỗng dưng nhớ đến một việc... Không đúng... Vì sao, Lăng Sâm Viễn nghe thấy đoạn ghi âm kia cũng không tức giận?
Đây cũng không phải là vấn đề thằng bé và Trữ Lễ Hàn ai có giá trị hơn mà!
Đó là do Úc Tưởng không lưu luyến chút nào dùng bọn họ để ngoạm thêm một số tiền lớn đây mà!
Đột nhiên trái tim của Trữ Sơn như chìm vào đáy cốc, trong lòng vừa cảm thấy nóng nảy vừa tức giận, thậm chí chỉ đứng dưới ánh mặt trời mà ông ta còn đứng không vững như thể sắp ngã vậy.
Không thể lại kéo dài hơn được nữa...
Úc Tưởng đó quá mưu mô rồi!
Cho dù là như vậy... Thì bọn họ cũng không muốn buông tay! Chỉ còn cách để Úc Tưởng rời khỏi đây mới là cách duy nhất... Cô ở đây ngày nào thì nhà họ Trữ sẽ không được yên bình ngày đó.
Bây giờ Trữ Sơn vẫn không biết... Ở chỗ Úc Tưởng còn có một tiết mục chưa được trình diễn thành công đó là "Nhà nhỏ màu đen* không thể yêu".
*Nhà nhỏ màu đen: nghĩa là chặn những người dùng vi phạm quy tắc và cấm chat.
Cô có thể chạy.
Nhưng bọn họ cũng có thể "bắt" lại mà.
Cuối cùng vẫn nên ít giao tiếp với Úc Tưởng đi.
Trữ Sơn lên kế hoạch để tống Úc Tưởng đi ngay và luôn, nhưng bây giờ lại bị đụng phải tường ở chỗ Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, tận mắt nhìn thấy hai đứa con thông minh sáng suốt của mình trúng phải thuốc độc của một kẻ bất trị như "Úc Tưởng ".
Trữ Sơn nặng nề thở dài một tiếng như bị cắt thịt vậy, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói với đầu dây bên kia: "Đi chuẩn bị hợp đồng quà tặng..."
Bên này Úc Tưởng đã ăn uống no đủ, lại còn nấc cụt một cái.
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Lăng Sâm Viễn: [Trong lòng cô Úc, tôi chỉ đáng giá bảy mươi triệu thôi à?]
Hệ thống: [Cô đang gặp nguy hiểm.]
Úc Tưởng không thèm để ý đến, cô còn cò kè với hệ thống: Nếu không phải là bảy mươi triệu thì còn muốn thế nào nữa? Chủ yếu tôi sợ đòi nhiều hơn sẽ bị tống vào tù mất!
Hệ thống: ...
Ra là tôi vẫn đánh giá cao lương tâm của cô rồi.
Chương 35: Tám mươi triệu của cô đến tìm cô đấy: Tổng giám đốc Thẩm lập tức run rẩy
Úc Tưởng nhìn chằm chằm tin nhắn của Lăng Sâm Viễn, cô cực kỳ bình tĩnh trả lời một câu: [Anh là ai?]
Tuy cô gần như đã đoán được rằng chắc hẳn Lăng Sâm Viễn lấy số điện thoại di động của cô từ tổng giám đốc Thẩm.
Nhưng cô vẫn giả vờ không biết.
Ai lại dễ dàng thừa nhận lỗi lầm mình đã làm trước mặt "khổ chủ" chứ?
Vài giây sau, đầu bên kia gửi tới một chuỗi "..."
[Tôi là Lăng Sâm Viễn.] Đầu kia lại gửi tin nhắn.
Úc Tưởng: [Thật ra tôi là hoàng tử của Ai Cập cổ đại bị lưu vong đến Trung Quốc, bạn chỉ cần tài trợ cho tôi một trăm triệu là tôi có thể trở về quê hương của tôi…]
Lăng Sâm Viễn: [...]
Anh ta cảm thấy Úc Tưởng đang chế giễu mình nhưng lại không thể tìm thấy bằng chứng.
Anh ta nhớ lần trước Úc Tưởng định nói cái gì mà "nmsl*" với anh ta, chỉ là Lăng Viễn Sâm không biết từ đó nghĩa là gì. Anh ta và Úc Tưởng… Có suy nghĩ khác nhau sao?
*Từ gốc là "nmsl": đây là một cụm từ lóng, có hai nghĩa: Một là câu chửi "Chết m* mày rồi", hai là nmsl = never mind the scandal and liber (không quan tâm đến scandal và những lời vu khống).
Lăng Sâm Viễn đột nhiên ngẩng đầu, gọi trợ lý lại.
"Giám đốc Lăng có chuyện gì sao?"
"Thế này là có ý gì?"
Trợ lý nhìn một cái rồi dùng vẻ mặt xấu hổ nói với anh ta: "Có thể đối phương đã coi anh là kẻ bịp bợm."
"..."
Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.
Cô cứ danh chính ngôn thuận bỏ qua lời chất vấn của anh ta như vậy đúng không?
"Được rồi, tôi biết rồi." Lăng Sâm Viễn đuổi trợ lý đi.
Anh ta quay lại rồi ngồi xuống ghế, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Với một người như Úc Tưởng, nếu không bắt tận mặt cô thì sẽ không thể làm gì cô được.
Anh ta quyết định dành thời gian đi đến công ty của Úc Tưởng…
Phía bên kia, sau khi Úc Tưởng vui vẻ kết thúc cuộc đối thoại với Lăng Sâm Viễn thì lúc sau cô còn cảm nhận việc ăn qua màn hình điện thoại với Trữ Lễ Hàn ở công ty.
Đến tối, mọi người gọi cô ăn tối cùng nhưng Úc Tưởng đã lắc đầu từ chối.
"Mệt lắm, tôi phải về nhà đây…"
"Về nhà chơi trò chơi hả?" Một người nhân viên cũ hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: "Còn phải nói sao?"
Nhân viên cũ mỉm cười, không nói gì với cô nữa mà nhìn cô tan làm, bắt taxi về nhà.
Trái lại, nhân viên mới thực sự không thể chịu đựng được: "Tôi chưa bao giờ thấy một nhân viên nào lại tan làm sớm như vậy ở các công ty mạng đa kênh trước đây luôn. Cô ấy cũng không giúp lên kế hoạch kinh doanh à?" Nói xong người đó lại sợ giọng điệu mình quá cứng nhắc bèn vội vàng bổ sung một tiếng "ha ha" đùa giỡn.
Nhân viên cũ thở dài: "Ai mà không muốn tan làm sớm chứ?"
Sau đó, người kia không nói tiếp nữa.
Nhân viên mới: ?
Mọi người thật sự không có ý định phấn đấu tiến lên sao?
Từ đáy lòng, bọn họ cũng hơi lo lắng một chút nhưng nó không rõ ràng, cũng tự biết mình không có “địa vị” gì, cho dù khiếu nại cũng không thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc Thẩm, vì thế mới đành đi tìm Nhiễm Chương.
Bọn họ không có “địa vị” nhưng có lẽ Nhiễm Chương sẽ được nhỉ?
Hơn nữa Nhiễm Chương có lai lịch như vậy, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy bực tức sao?
"A Z đâu?" Bọn họ vội vàng đi hỏi lễ tân.
Quầy lễ tân: "À, anh ấy đi từ lâu rồi."
"Còn tan sớm hơn Úc Tưởng sao?"
"Đúng vậy."
"..."
Không cứu nổi.
Họ đau khổ nghĩ thầm.
Bên này Úc Tưởng về đến nhà đã là bảy giờ tối, cô đụng mặt Úc Trung, cậu ta ra vẻ quái đản nói một câu: "Cuối cùng cũng biết về nhà cơ à?"
Úc Tưởng nhìn cũng không nhìn cậu ta: "Ồ, lo lắng cho tôi sao?"
Úc Trung muốn nói mày đừng quá kiêu ngạo nhưng lúc này bác cả của nhà họ Úc lại xuống lầu, khẽ gọi một tiếng: "Úc Tưởng!"
Úc Trung lập tức im miệng.
Bác cả của nhà họ Úc bước nhanh đến trước mặt cô, gương mặt luôn có vẻ nghiêm túc lúc này cũng vô thức thả lỏng hơn: "Chuyện ba mẹ cháu ở lại thành phố Hải làm việc đã được xác định rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là chuyện của cháu…"
Úc Tưởng: "Dạ?"
"Tin tức của ngày hôm qua, tất cả mọi người đã thấy... Cháu muốn chết à, sao lại động vào bọn họ? Chủ tịch Trữ đã tới đây rồi! Và sau đó thì sao? Sau đó, bác nghe ba cháu nói cháu đã đi đến biệt thự của Trữ thị hả? Sao cháu lại dám làm thế?" Lời nói ra từ miệng bác cả, ông ta muốn tức giận muốn khiển trách nhưng lại nhịn xuống cho nên cứ ngắt nghỉ không ngừng.
Ông ta nặng nề thở dài: "Cháu không biết con người Trữ Sơn này một khi đã chú ý tới cháu thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức… Cháu nói thử xem, tại sao, tại sao lại có thể làm rối tung mối quan hệ giữa anh em bọn họ chứ? Cháu đúng là làm ra chuyện tốt rồi đó!"
Bác cả nhớ lại lúc ở nhà họ Trữ hơn một tháng trước.
Khi đó Úc Tưởng còn đang thầm mến Lăng Sâm Viễn, mà ngay cả cô là ai anh ta cũng không biết. Ngoài miệng nhà họ Úc không nói gì nhưng ngầm đều cảm thấy Úc Tưởng đang mơ mộng hão huyền…
Lăng Sâm Viễn là con riêng và cũng là con ruột của Trữ Sơn, từ sau khi anh ta về nước đã có thể nhìn ra đãi ngộ thế nào.
Bây giờ thì tốt rồi… Hai quả pháo cùng nổ luôn!
"Vậy bác có cách gì hay sao ạ?" Úc Tưởng hỏi.
Bác cả nhà họ Úc nghẹn ngào.
Ông ta… Ông ta tự nhận mình là người anh cả thông minh nhất nhà họ Úc, tung hoành trên thương trường nhưng khi đối mặt với tình huống như hiện tại, trong thoáng chốc ông ta cũng không nghĩ ra cách nào hiệu quả.
"Khiêm tốn, nhẫn nhịn, chờ đợi cho đến ngày cháu thực sự bước vào cửa nhà họ Trữ, khổ tận cam lai*…"
*Khổ tận cam lai: giai đoạn cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới.
Úc Tưởng không thể không sửa lại lời nói cho ông ta: "Cháu đã bước vào cửa nhà họ rồi."
Bác cả nhà họ Úc: "..."
Bác cả nhà họ Úc: "Không phải là bước vào kiểu đó mà là cháu phải kết hôn với một người trong số họ." Ông ta nhíu mày: "Chỉ là e rằng bây giờ Trữ Sơn sẽ không muốn cháu kết hôn với bất kỳ người con trai nào của mình…"
Úc Tưởng gật đầu: "Đúng thế, ông ta nói rằng ông ta sẽ cho cháu năm triệu để tránh xa con trai ông ta ra."
Trong lòng bác cả nhà họ Úc căng thẳng: "Sau đó thì sao?"
Úc Tưởng: "Cháu nói được thôi, cho cháu bảy mươi triệu."
Cháu bị điên rồi sao!
Bác cả nhà họ Úc suýt nữa phát tác bệnh huyết áp cao ngay tại chỗ.
Đến khi ông ta được Úc Trung đỡ lấy, miễn cưỡng đứng vững trở lại thì hành lang đã không còn bóng dáng Úc Tưởng nữa.
Sau khi Úc Tưởng về phòng, cô đã gặp ba mẹ của nguyên chủ.
Quan Kim Mỹ không biết nấu nhiều món nên chỉ nấu một bát bánh trôi nhỏ cho cô. Úc Tưởng cũng không ghét bỏ, cô nhận lấy, từ từ ăn hai miếng sau đó mới nói: "Con đã ăn tối ở công ty rồi."
Quan Kim Mỹ hơi lúng túng: "Vậy, vậy mẹ tìm cho con ít thuốc giảm khó tiêu, kích thích tiêu hóa nhé?"
"Không sao đâu mẹ, gần đây con ăn rất được." Úc Tưởng nói một câu đã đè tâm trạng lo lắng của bà xuống.
Nguyên chủ và ba mẹ không có nhiều thời gian với nhau, bây giờ cặp vợ chồng còn đang khó khăn để sinh sống tại thành phố Hải, trong một thời gian cũng không biết phải đối xử với con cái thế nào cho đúng thì con gái đã trưởng thành.
"Vừa rồi bác của con nói gì với con thế?" Úc Thành Tân hỏi.
"Chuyện tin tức của con…"
Úc Thành Tân: "Ồ, vậy, ba sẽ không nói gì nữa." Ông nghĩ nhiều cũng rất phiền. Trong lòng ông vẫn rất tin tưởng anh trai mình, tự nhủ chắc là việc này có thể xử lý được, phải không? Không ảnh hưởng đến Úc Tưởng, đúng chứ?
"Vậy, vậy thì con đi ngủ sớm một chút nhé?" Úc Thành Tân nói.
Úc Tưởng gật đầu, nhìn họ đóng cửa lại giúp cô.
Cô nằm trên ghế sofa, lúc này mới mở phần mềm xã hội đã lâu không thấy mặt trời, ngay lập tức âm thanh thông báo điên cuồng vọt vào tai cô.
Úc Tưởng bối rối mở ra thử.
Người hâm mộ trên Tiểu Hồng Thư + ba trăm ba mươi nghìn.
Người hâm mộ trên nền tảng Weibo + hai trăm bảy mươi nghìn.
Úc Tưởng hơi mơ hồ nhìn xuống dưới.
Hả? Sao từ tin tức kia mà cô đã trở thành một người nổi tiếng rồi?
Cô tùy tiện mở một khu vực bình luận đang có động thái:
"Phú bà nhìn em đi!"
"Em đang ở chỗ nào thế? Muốn đi chơi cùng nhau không?"
"Thơm thơm bà xã xinh đẹp!"
"Lầu trên muốn thơm thơm sao? Cậu có muốn thơm khi có Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn ở giữa không?"
"Mẹ nó, cậu nói như vậy thôi là tôi đã cảm thấy run rẩy rồi…"
Khu vực bình luận lộn xộn của cô đã nghiễm nhiên thay đổi, ngay cả khi ai đó đứng ra mắng cô lẳng lơ sớm nắng chiều mưa, bắt cá hai tay, hám giàu… Thì nó cũng sẽ sớm bị báo cáo.
Úc Tưởng lại khó hiểu lần nữa.
Sao vậy? Cô mà có người hâm mộ dám làm việc nghĩa như vậy sao?
Cô tắt phần mềm, không kịp thấy bình luận mới nhất trong khu vực bình luận: Mọi người đừng chỉ nhìn như vậy, mọi người thực sự nghĩ rằng cô ta có thể chơi đùa hai anh em nhà họ Trữ trong lòng bàn tay như thế sao? Mọi người không thấy một nữ minh tinh đoan trang đứng đắn muốn trèo vào giới thượng lưu cũng phải mất mấy năm đó à.
Phía dưới lập tức cãi nhau.
Úc Tưởng tắt điện thoại di động, bỗng dưng hắt hơi một cái.
Cô quấn mình trong bộ đồ ngủ sang trọng, không lâu sau đã nằm chơi điện thoại di động.
Ngay sau đó, nền tảng xã hội của cô lại tự động cập nhật thông tin trò chơi.
Cư dân mạng vốn đang cãi nhau lại đột nhiên im lặng.
"Tình hình hiện giờ cũng không đáng để cô ấy lo lắng sao?"
"Tôi thực sự muốn biết chính xác các kiểu vấn đề lớn sẽ làm cô ấy bối rối là gì đó…"
"Chỉ cần tôi có một nửa nét tính cách như vậy thì có khi tôi đã thành công rồi ấy chứ? *Thở dài*"
Bên này có người tạo chủ đề, mọi người lại bắt đầu thảo luận suy nghĩ của Úc Tưởng.
Còn ở bên kia, Úc Tưởng chơi mệt đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, cô đi làm đúng giờ.
Vừa bước vào cửa, Úc Tưởng đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đồng thời hệ thống im lặng từ lâu lại có âm thanh nhắc nhở vang lên: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện.]
"Đàn chị!" Nhân vật quan trọng trong cốt truyện kia xoay người, cười với Úc Tưởng.
Đó là Ninh Ninh.
Úc Tưởng: "Chị đi sai cửa à?"
"Không, không phải. Em đến đây để phỏng vấn… Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đàn chị cũng làm việc ở chỗ này ạ?"
Úc Tưởng: "..."
Úc Tưởng: Nói thật thì tôi và nữ chính trong cốt truyện có ràng buộc rất chặt chẽ với nhau, thật ra có phải CP của nữ chính là tôi không?
Hệ thống không nói một lời.
Úc Tưởng thầm tự hỏi, khó trách gần đây cậu không khóc ba gọi mẹ như lúc trước, có phải cậu đã đoán sẽ có màn xuất hiện này đúng không?
Úc Tưởng không lên tiếng tiếp lời Ninh Ninh, còn Ninh Ninh thì cũng không quá để ý.
Cô ấy tiếp tục: "Em thấy đàn chị trên tin tức rồi, hình như trên biển xảy ra chuyện gì phải không ạ? Em đã gọi cho đàn chị và còn gửi Wechat muốn hỏi thăm đàn chị một chút nhưng đàn chị không để ý em…"
Úc Tưởng không thay đổi sắc mặt: "À, ngày nào cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn cho chị nên chắc chị không thấy."
"Vậy sao ạ…" Ninh Ninh cũng không thấy buồn nữa.
"Úc Tưởng, hai người quen nhau à?" Nhân viên cũ của bộ phận nhân sự không nhịn được mà phải lên tiếng.
Ninh Ninh quay đầu cười nói: "Bọn em tốt nghiệp chung một trường ạ! Đàn chị là hoa khôi của trường bọn em đấy!"
Úc Tưởng nghe cô ấy nói xong, thầm nghĩ tôi khuyên các người tốt nhất đừng nên tuyển cô ấy, sau này làm không tốt có khi chỗ này lại biến thành chiến trường cốt truyện mới, mọi người sẽ tự làm khổ mình thôi…
Nhưng những người trong bộ phận nhân sự rõ ràng không biết thuật đọc tâm.
Sau khi họ phát hiện ra rằng hai người bọn cô quen biết nhau, những người trong bộ phận nhân sự rất hạnh phúc vỗ tay rồi để Ninh Ninh làm thư ký.
Úc Tưởng: "..."
Đây có phải là sự bất khả kháng của cốt truyện gốc không?
Bàn làm việc của Úc Tưởng được đặt ở một góc sáng sủa, vị trí rộng rãi, hoàn toàn khác với các nhân viên bình thường khác.
Ngay sau khi cô bước tới vị trí và ngồi xuống, Ninh NInh đã mang cà phê đến.
"Đàn chị, chuyện cà phê thật sự không liên quan gì đến em. Vô cùng xin lỗi chị, hôm đó đã làm liên lụy đến chị rồi ạ…" Ninh Ninh đẩy cà phê về phía tay cô.
Úc Tưởng hỏi cô ấy: "Sau đó có điều tra ra ai đã làm chuyện này chưa?"
"Đó là một nhân viên khác trong công ty, anh ta đã gài bẫy em."
"Vậy tại sao anh ta lại hãm hại em?"
"Em không biết…" Ninh Ninh nhíu mày, lắc đầu.
Úc Tưởng: "Hãy chú ý đến những người xung quanh em, xem có ai không muốn em sống yên ổn không. Hơn nữa đối phương rất hiểu em đó."
Đây là điều tốt nhất cô có thể làm cho nữ chính.
Còn về việc nhận lỗi sao, không thể nào luôn.
Ninh Ninh ngẩn người: "Ồ, là như vậy sao?"
"Chào tổng giám đốc Thẩm!" Bên ngoài có tiếng người chào hỏi.
Là tổng giám đốc Thẩm đến làm việc.
Tổng giám đốc Thẩm trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Úc Tưởng, anh ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy ly cà phê trước mặt Úc Tưởng sau đó đưa tay cầm lên: "Úc Tưởng à, em đừng uống cái này."
Tiếp theo anh ấy quay đầu lại: "Ờ, cây xanh này đổi thành xương rồng đi! Xương rồng hút bức xạ!"
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: "Đây là điều giả khoa học từ bao nhiêu năm trước đây rồi đó."
"Vậy cũng nên cẩn thận chứ!" Tổng giám đốc Thẩm nói.
Ninh Ninh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào tách cà phê trong tay anh ấy, trên mặt hơi có vẻ lúng túng.
Cô ấy không biết có phải do họ đã nghe nói về chuyện lúc trước của cô ấy nên cảnh giác với cả cà phê cô ấy mang đến hay không.
Hôm nay dường như tổng giám đốc Thẩm nhìn cái gì cũng không vừa mắt, anh ấy lại nói: "Cái ghế này cũng đổi một cái luôn, đổi thành ghế công thái học. Cửa sổ này không thể hướng tiếp vào em được…"
Úc Tưởng cắt ngang anh ấy: "Hôm nay tổng giám đốc Thẩm không bận sao?"
Sao anh ấy lại chạy tới chỉ trỏ vị trí công việc của cô?
Tổng giám đốc Thẩm ngẩn người một chút: "Bận! Rất bận rộn!"
Thẩm Hải vừa nói xong, điện thoại di động đã đổ chuông.
Tổng giám đốc Thẩm nhận điện thoại, vẻ mặt cuống quýt: "Vâng, vẫn tốt."
Sau đó, anh ấy nhanh chóng quay và đến cửa đón một người nào đó. Khi tổng giám đốc Thẩm và người kia từ từ đi vào công ty văn hóa Khải Tinh thì Úc Tưởng đã biết vì sao sáng sớm anh ấy lại kỳ lạ như vậy.
Người đàn ông dẫn đầu trẻ tuổi, đẹp trai, thân hình cao ngất mang theo vẻ thanh quý bẩm sinh khiến người ta không dám nói một câu lớn tiếng ở trước mặt anh.
"Mời anh đi bên này." Tổng giám đốc Thẩm đón người vào phòng tổng giám đốc.
Chờ sau khi cửa đóng lại, mọi người mới không khống chế được mà "mẹ kiếp" một tiếng.
"Là cậu cả Trữ sao?"
"Đúng, là anh ấy!"
Mọi người nói đến đây đều không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Cô muốn viết chữ vô tội trên mặt mình.
Hệ thống: [Tám mươi triệu… Tám mươi triệu của cô đến tìm cô đấy, cô không vui sao?]
Úc Tưởng: …
Ninh Ninh ở bên cạnh cũng thoáng sững sờ.
Cô ấy biết Trữ Lễ Hàn.
Đó là anh trai của anh Lăng. Trữ Lễ Hàn là một người cao ngạo quý phái, khi nhìn xuống sẽ khiến người ta tự nhiên sinh ra ảo giác mình là một con kiến hôi. Ninh Ninh luôn không dám nhìn anh.
"Úc Tưởng, có phải anh ấy đến tìm cô không?" Đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
Ninh Ninh sững sờ quay đầu nhìn Úc Tưởng.
Có phải là tới tìm đàn chị không?
Ồ, phải...
Trong tin tức ngày hôm qua cũng đã viết rồi, hai người cùng nhau xuống trực thăng.
Ngay khi mọi người suy đoán không ngừng, tổng giám đốc Thẩm từ phòng tổng giám đốc đi ra, anh ấy nói: "Úc Tưởng, lại đây một chút."
Sau đó, mọi người lập tức hít sâu hơn.
Bọn họ trơ mắt nhìn Úc Tưởng đi về phía cánh cửa kia, cửa mở ra, tiếp theo tổng giám đốc Thẩm một mình đi ra xa, ra xa?
Úc Tưởng ở bên này đang ngước mắt nhìn về phía người bên trong cửa.
Trữ Lễ Hàn ngồi ở vị trí của tổng giám đốc Thẩm, anh nâng mắt lên, trông càng giống như chủ tịch nắm giữ quyền sát phạt nơi này hơn cả tổng giám đốc Thẩm.
"Cô nói gì với ba tôi?" Trữ Lễ Hàn trầm giọng hỏi.
Nhưng điều làm anh thất vọng là.
Cho dù Trữ Lễ Hàn làm vậy cũng không thể dọa Úc Tưởng.
Cô chớp mắt mấy cái: "Ý anh là tám mươi triệu à?"
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nói: "Chắc tôi phải vui hơn khi được ra giá cao hơn Lăng Sâm Viễn mười triệu nhỉ?"
"Anh muốn vui thì có thể tiện tay mở một chai champagne, cũng không phải là không thể…"
Anh biết, cô sẽ không chột dạ chút nào hoặc thậm chí cô còn cảm thấy hợp lý hơn bất cứ ai khác.
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn chợt lóe lên, anh từ từ đứng dậy, đến gần Úc Tưởng.
Anh rất cao.
Thoáng cái đã chặn hơn phân nửa ánh sáng.
Úc Tưởng lặng lẽ dùng một tay vòng ra sau lưng, đè tay nắm cửa lại.
Cánh cửa lộ ra một khe hở.
"Sao lại không dám nói mười tỷ?" Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn cô.
Úc Tưởng: "Công phu sư tử ngoạm như thế, tôi sợ ba của anh sẽ thẹn quá hóa giận…"
"Vậy tôi giúp cô thì sao?"
Úc Tưởng: "Hôm nay anh tới đây là để nói cái này à?"
Trữ Lễ Hàn nhấc mí mắt lên: "Cô cảm thấy thế nào?"
Úc Tưởng: "Anh muốn giúp tôi bằng cách nào?"
Cô cảm thấy lúc này Trữ Lễ Hàn nhìn có vẻ nguy hiểm nói không nên lời.
Lúc này Úc Tưởng nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói cố thay đổi của tổng giám đốc Thẩm: "Sao, sao giám đốc Lăng cũng tới đây vậy?"
Lăng Sâm Viễn vừa bước vào: "... Cũng tới?"
Tổng giám đốc Thẩm: !
Mẹ kiếp, nói sai rồi!
Lúc này Ninh Ninh cũng nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, cô ấy ngẩn người, há miệng ra rồi lại ngậm lại.
Úc Tưởng đưa tay kéo cửa xuống: "Ôi, trùng hợp vậy…"
Cô vẫn chưa nói xong thì Trữ Lễ Hàn đã giữ chặt cổ tay cô, một tiếng "rầm" nặng nề khóa cánh cửa phía sau cô lại.
Bây giờ Lăng Sâm Viễn cũng không thể để ý tới Ninh Ninh nữa.
Anh ta nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm: "Mở cửa ra."
Tổng giám đốc Thẩm bị kẹp ở giữa lập tức run rẩy.
Chương 36: Lần sau tới phải xếp hàng hẹn trước: Đống tài sản kếch xù không có chỗ cất đó của anh…
Khoảnh khắc Lăng Sâm Viễn xuất hiện đã khiến Úc Tưởng không còn sợ Trữ Lễ Hàn nữa.
Cô lật tay mình lại gãi lòng bàn tay của Trữ Lễ Hàn.
Mắt Trữ Lễ Hàn giật lên, suýt chút nữa giật tay lại. Nhưng nghĩ đến chuyện Úc Tưởng còn chưa bị ăn đòn thì anh lại nhịn xuống, chỉ cụp mắt nhìn cô chằm chằm, mang đến một áp lực vô hình.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường: "Bây giờ là mười giờ ba mươi lăm phút, sáng nay anh không phải họp hành gì sao?"
Đôi mắt Trữ Lễ Hàn hơi động đậy.
Còn biết chất vấn anh cơ à?
Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt, hàng lông mi cong dài khẽ động, toát lên vẻ ngoan ngoãn khó lòng nào mà miêu tả được: "Ồ, tôi biết rồi… Anh đặc biệt tới đây là vì muốn để chủ tịch Trữ thấy tôi ở trong lòng anh quan trọng đến nhường nào hả?"
Trữ Lễ Hàn không nói gì.
Anh đang chờ xem Úc Tưởng còn có thể nói ra những lời vớ vẩn gì nữa.
Đáy mắt Úc Tưởng lấp lánh nước, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Khỏi cần phải nói nhiều, đối với một số đàn ông con trai thì ánh mắt như này vô cùng có tác dụng.
Tiếp đó Trữ Lễ Hàn nghe thấy cô nói: "Nhưng mà chỉ đến thăm thôi thì sao mà đủ?"
Trữ Lễ Hàn: "…"
Úc Tưởng: "Thức ăn được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, đồ sưu tập được bán đấu giá với giá cao, xe sang, nhà lầu… Anh xem anh có thu xếp được hết mấy thứ này không?"
Trữ Lễ Hàn: "…"
Lại còn bị cô lấy mất quyền chủ động, tự ý lên danh sách luôn rồi?
Ngón tay Trữ Lễ Hàn hơi dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cô để cô không cử động lung tung nữa.
Anh cụp mắt nhàn nhạt nói: "Thế thì cô Úc cho là bản thân cô có sức hút như nào mà có thể khiến tôi phải làm đến mức đấy?"
Cơ thể Úc Tưởng ngả ra sau đập vào ván cửa, cô nói: "Sức hút của tôi không phải là đang ở bên ngoài cửa à?"
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn tối đi.
Cô rất thông minh, thậm chí vô cùng tỉnh táo.
Cô biết rất rõ mình có thể đối phó với Trữ Sơn một cách dễ dàng là vì cô đang đứng ở điểm cân bằng giữa ông ấy và Lăng Sâm Viễn.
Những gì cô nói ra đều mạch lạc đâu ra đấy nhưng thứ mà cô giấu kín trong đầu mình mới là thứ có ích nhất.
Lúc này tất cả mọi người bên ngoài cửa đều nghe thấy tiếng ván cửa bị thứ gì đó va phải.
Ánh mắt họ lóe lên, trong đầu ngay lập tức có những suy nghĩ rất phong phú… Cánh cửa bị khóa trái cùng với tiếng động ở bên trong, ừm…
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn tối đi.
Sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng, thậm chí còn có hơi bực bội mà siết khớp ngón tay lại.
Úc Tưởng đầu hàng anh cả của anh một cách dễ dàng như thế ư?
Trong tin nhắn không phải là ngang ngược lắm à?
"Mở cửa ra." Lăng Sâm Viễn đè giọng nói.
Tổng giám đốc Thẩm lúc này cái khó ló cái khôn: "Tôi, tôi làm rơi chìa khóa trong văn phòng rồi." Anh ấy quay người đi giả vờ hét: "Tiểu Liêu! Tiểu Liêu, mau tới xem xem cái cửa này…"
Lăng Sâm Viễn nhắm mắt, sau đó mở mắt ra đi lên phía trước: "Không cần đâu."
Tổng giám đốc Thẩm ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Như này không phải là định đá cửa xông vào đấy chứ?
Ninh Ninh đột nhiên hỏi: "Anh, anh cũng tới tìm đàn chị sao ạ?"
Lăng Sâm Viễn khựng lại, trầm giọng đáp: "Ừm."
Tất nhiên anh ta cũng có chuyện muốn nói với Ninh Ninh, cơ mà bây giờ không phải lúc thích hợp.
Lăng Sâm Viễn dồn lực nhấc chân lên đạp thẳng vào cửa.
Ván cửa rung lên.
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhấc mắt: "Đúng là đồ vô học."
"Ruỳnh."
Lăng Sâm Viễn lại đạp thêm một phát nữa.
Mà lần này, Trữ Lễ Hàn túm lấy người Úc Tưởng xoay một vòng, đẩy cô sang bức tường bên cạnh, còn làm rơi cả bức tranh được treo trên tường.
Khoảnh khắc Úc Tưởng nghe thấy tiếng bức tranh rơi xuống đất, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, cảnh tượng chiếc đinh đâm xuyên qua đầu xuất hiện trong phim kinh dị hiện lên trong trí óc…
Nhưng cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Vì cô vừa quay đầu lại thì đụng phải cơ bắp tay rắn chắc dưới lớp áo sơ mi của Trữ Lễ Hàn.
Cùng lúc đó.
Cánh cửa cuối cùng cũng không chịu nổi lực đá mạnh mẽ mà đổ sầm xuống.
Tổng giám đốc Thẩm đứng bên ngoài mà còn phải thốt lên một câu vãi lúa!
Cảnh tượng khó đỡ đến mức này quả nhiên không phải là điều mà những người như họ có thể chịu đựng được một cách dễ dàng.
Đôi giày da của Lăng Sâm Viễn giẫm trên nền nhà văn phòng tổng giám đốc phát lên những tiếng lanh lảnh.
Anh ta đi vào trong phòng, trầm giọng nói: "Anh cả hà cớ gì phải làm khó cô Úc? Cho dù anh cả có quyền thế và địa vị thì cũng không được dùng quyền lực để lấn át, bức ép người khác."
Mọi người nghe được lời này thì dựng hết cả tai lên.
Vãi chưởng, vãi chưởng!
Mạnh bạo đến thế hả?
Lăng Sâm Viễn không hề để tâm đến việc danh tiếng của Trữ Lễ Hàn sẽ ra sao.
Từ trước đến nay họ luôn đối nghịch với nhau.
Điều mà Lăng Sâm Viễn quan tâm là Trữ Sơn có tức đến chết hay không.
Nếu như không thể tức chết luôn thì tốt nhất là cứ giày vò đi giày vò lại một cách từ từ…
Muốn xé bỏ bộ mặt người ba hiền từ của Trữ Sơn thì anh ta phải giả bộ mình mới là tình yêu đích thực của Úc Tưởng. Nếu không Trữ Sơn sẽ chỉ nói đi nói lại rằng tôn trọng anh cả của con nhiều hơn, con chịu đựng một chút đi, hai đứa là anh em thì phải đồng lòng…
Ai muốn đồng lòng cơ chứ?
Lăng Sâm Viễn nghĩ thầm.
Đúng rồi, thực ra cũng chẳng cần giả vờ, ban đầu chẳng phải là tự Úc Tưởng nói cô thích anh ta hay sao?
Trữ Lễ Hàn ở đầu kia lúc này mới từ từ rút tay lại.
"Đây là phép lịch sự mà cậu học được đấy hả?" Trữ Lễ Hàn không muốn tranh luận về Úc Tưởng với anh ta. Anh quay người lại, khí chất của người có quyền cao chức trọng đó cứ thế xuất hiện.
Lăng Sâm Viễn quay đầu nhìn tổng giám đốc Thẩm: "Tôi sẽ đền."
Tổng giám đốc Thẩm xấu hổ cười gượng hai tiếng, anh ấy không dám nói cảm ơn nữa rồi.
"Đi rót cho cô Úc một cốc trà cho đỡ sợ đi." Trữ Lễ Hàn ra hiệu bằng mắt rồi nói.
Tổng giám đốc Thẩm do dự trong phút chốc rồi nhanh chóng chuồn đi rót trà.
Thế là trong bầu không khí căng thẳng chỉ còn lại Úc Tưởng nhận lấy cốc trà, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ.
"Hơi nóng." Úc Tưởng nói.
Tổng giám đốc Thẩm ngây người ra: "Hả? Để, để tôi đi rót thêm ít nước lạnh nhé?"
Úc Tưởng: "Được thôi."
Cô đưa cốc cho tổng giám đốc Thẩm.
Lần này chỉ cần là người thì cũng đều nhận ra rằng, hây dà, Úc Tưởng người ta đâu có tí gì gọi là sợ hãi?
Chứ đừng nói đến cái gì mà dùng quyền lực để lấn át, chèn ép người khác…
Úc Tưởng chỉ thiếu điều muốn viết bốn chữ "dễ như ăn kẹo" lên trên trán thôi.
Mà lúc này Trữ Lễ Hàn nhìn sang còn có thời gian nói một câu: "Sau này đổi thành trà chanh nhé."
Tổng giám đốc Thẩm: ?
Tổng giám đốc Thẩm: "Vâng vâng!"
Lăng Sâm Viễn sải bước đi đến trước mặt Úc Tưởng: "Cô Úc, đưa điện thoại của cô cho tôi đi."
Úc Tưởng không động đậy.
"Lần sau nếu như cô Úc gặp phải chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho tôi đi." Lăng Sâm Viễn nói xong thì ngừng lại: "Tôi nghe nói gần đây công ty của tổng giám đốc Thẩm vừa ký hợp đồng với vài người mới. Livinan, bên hợp tác của chúng tôi đang tìm một nền tảng tiếp thị… Hôm khác cô Úc có thể dẫn người tới ra mắt, làm quen một chút."
Livinan á?!
Thương hiệu nước hoa của Pháp đấy!
Nghe nói để tiến vào thị trường Trung Quốc, thương hiệu này đã chuẩn bị số tiền tiếp thị lên đến cả trăm triệu!
Tổng giám đốc Thẩm nghe xong cũng muốn vui đấy nhưng mà lại không dám.
"Livinan? Thứ đồ phế phẩm mới lôi kéo được mấy khoản đầu tư, ở quê hương chẳng có ai quan tâm mà cũng đòi ra vẻ tới Trung Quốc tiếp thị để bán với giá cao à?" Trữ Lễ Hàn bình tĩnh hỏi ngược lại anh ta.
Tất cả mọi người nín thở.
Thầm nghĩ trong lòng chỉ có cậu cả Trữ mới có gan nói người ta là đồ phế phẩm thôi.
Phí tiếp thị của thương hiệu này rất nhiều, có mấy công ty mạng đa kênh vì muốn giành được vụ này mà sắp đánh nhau tới nơi rồi.
"Vậy anh cả có ý kiến nào tốt hơn không?" Lăng Sâm Viễn lên tiếng.
Không đợi Trữ Lễ Hàn mở miệng.
"Thế này đi…" Úc Tưởng đã nói trước: "Nếu như mấy người nhiệt tình như thế thì hay là làm một bản kế hoạch đi?"
Lăng Sâm Viễn: ?
Cổ họng anh ta nghẹn lại.
Trữ Lễ Hàn: "…" Anh buồn cười liếc nhìn cô một cái, cho dù cũng lờ mờ đoán được rằng cô không chỉ không hoảng loạn mà thậm chí còn có khả năng sẽ chấp nhận một cách thoải mái nhưng anh vẫn hơi ngạc nhiên với sự thẳng thắn của cô.
"Bản kế hoạch?" Tổng giám đốc Thẩm ngơ ngác hỏi.
Úc Tưởng: "Đúng thế, làm vậy để so sánh các công ty với nhau, cuối cùng chọn ra công ty phù hợp nhất để hợp tác."
Tim tổng giám đốc Thẩm đập nhanh hơn, tý thì không chịu được mà ngất đi.
Trong lòng anh ấy thầm nói cô nghĩ mình đang lựa rau cải ở chợ đấy à? Cô còn muốn cậu cả Trữ và giám đốc Lăng làm bản kế hoạch cho mình á? Tôi có xứng để đọc nó không cơ chứ?
"Đi rót thêm hai cốc trà lại đây đi." Úc Tưởng nói.
Tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng quay đầu nhìn Ninh Ninh.
Ninh Ninh từ từ hoàn hồn lại.
Cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn Úc Tưởng,… Tại sao Úc Tưởng lại có thể nhẹ nhàng như thế được chứ? Cô ấy không căng thẳng, không sợ hãi gì hay sao? Sao cô ấy có thể thẳng thắn giơ tay ra đòi như thế được?
"Mau rót trà đi chứ!" Tổng giám đốc Thẩm giục xong lại nói: "Thôi được rồi, để tôi tự mình đi rót trà cho cậu cả Trữ với giám đốc Lăng!"
Lúc này Ninh Ninh không còn cách nào khác mà đi theo anh ấy.
"Hai anh uống trà gì ạ?" Tổng giám đốc Thẩm bỗng nhiên quay đầu lại, căng thẳng hỏi.
Úc Tưởng làm chủ thay cho họ: "Trà hoa cúc đi, hạ hỏa."
Tổng giám đốc Thẩm nghe xong mà tim đập bình bịch, anh ấy không dám quay đầu lại, cũng không dám nhìn sắc mặt của hai người kia, nhanh chóng chạy đi rót trà.
Cuối cùng hai cốc trà hoa cúc đã được đưa đến tận tay hai người họ.
Nhưng cốc của Lăng Sâm Viễn là do Ninh Ninh đưa tới.
Hai người họ chẳng có ai uống cả.
Úc Tưởng chen vào hỏi: "Hai người còn muốn ở lại để đến nhà ăn ăn cơm à?"
Lăng Sâm Viễn đặt cốc trà lại vào trong tay Ninh Ninh: "Không cần đâu."
Trữ Lễ Hàn liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Lịch trình của anh được sắp xếp rất dày đặc…
Đã đạt được mục đích nên Trữ Lễ Hàn cũng chẳng có ý định nán lại, anh cầm cốc trà từ từ đi ra ngoài.
Mọi người tự giác cúi đầu tiễn anh đi ra.
Khi đi qua quầy lễ tân, Trữ Lễ Hàn đặt cốc nước lên đó.
Thư ký Vương và vệ sĩ đứng bên ngoài cửa lúc này mới nhanh chóng đi theo sau, vây quanh thân hình thẳng tắp của anh đi vào trong thang máy.
Lăng Sâm Viễn tụt lại đằng sau hai bước.
Khi đi anh ta còn nhìn Ninh Ninh thêm vài cái nhưng nhìn một cách rất thầm kín, không để ai phát hiện ra.
Đợi đến khi tất cả đi khỏi.
Tổng giám đốc Thẩm cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, nói: "Ông trời ơi, nếu như còn như này thêm vài lần nữa chắc không chịu nổi mất…"
Các nhân viên kỳ cựu cũng gật đầu lia lịa: "Đúng thế, đúng thế."
Úc Tưởng nói: "Cái này đơn giản mà…"
Tổng giám đốc Thẩm: "?"
Ninh Ninh cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.
Đơn giản á?
Úc Tưởng: "Lần sau nếu họ tới thì bảo họ xếp hàng, hẹn trước đi."
Tổng giám đốc Thẩm: ???
Tôi mà dám làm thế à?
Tổng giám đốc Thẩm thở dài quay người đi, đến lúc đối diện với bộ dạng của Úc Tưởng, anh ấy khựng lại: "Ôi, Úc Tưởng này, sao tóc cô bẩn thế?"
Nói xong, tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng rút hai tờ giấy ở quầy lễ tân định lau hộ Úc Tưởng.
Nhưng tay vừa mới đưa lên một nửa thì tổng giám đốc Thẩm lại do dự bỏ xuống.
"Hay là cô tự lau đi?" Tổng giám đốc Thẩm hỏi.
Anh ấy thật sự không dám tham gia vào cảnh tượng phức tạp đấy đâu.
Úc Tưởng không để ý, cô đưa tay ra đón lấy rồi túm lấy tóc lau qua. Đến khi bỏ tờ giấy xuống nhìn… Hử? Sao lại đỏ thế nhỉ… Trông giống như là máu?
Úc Tưởng nhíu mày, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại.
Cô vội vàng quay đầu nhìn cốc nước trên quầy lễ tân, ở mép rìa cốc giấy có một vệt đỏ lan ra.
Mí mắt Úc Tưởng giật giật.
Hóa ra sau khi đụng phải bức tranh treo tường thì rất dễ bị đinh quẹt vào người…
Úc Tưởng nhanh chóng nói: "Tôi đi xuống dưới một chút, mọi người cứ tự nhiên đi!"
Sau đó cô đi vào thang máy.
Trong thang máy, cô bắt gặp Nhiễm Chương khoan thai tới muộn.
Sau đó cô không thèm nhìn người ta lấy một cái mà ấn thẳng tầng -2*.
*Tầng -2: Tầng hầm để xe nên mới có dấu - đằng trước.
Dưới hầm để xe.
Chiếc xe sang trọng đặc biệt đó vô cùng bắt mắt.
Úc Tưởng đi tới bên cạnh chiếc xe rồi đưa tay ra mở cửa.
Người đàn ông ngồi trong xe quay đầu lại.
… Hay quá, là Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng vội vàng đóng cửa lại cho người ta: "Xin lỗi nhé, mở nhầm cửa rồi."
Lăng Sâm Viễn: "…"
Úc Tưởng đi về phía trước hai bước, cô không nhìn thấy xe của Trữ Lễ Hàn.
Lúc này cô mới lôi tấm danh thiếp nhăn nhúm suýt thì bị vứt đi ở trong túi quần ra rồi gọi vào số điện thoại trên đó.
Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe, từ từ xòe ngón tay ra.
Thư ký Vương hoảng hốt: "Sao lại bị rách một mảng to như này?" Anh ấy không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn vẫn không thay đổi, thậm chí anh còn không phát ra âm thanh đau đớn nào cả.
"Lấy hòm thuốc lại đây xử lý sơ đi." Anh nói.
"Không tới bệnh viện sao ạ?"
"Họp xong thì đi."
Thư ký Vương biết trước giờ anh là một con người cuồng công việc, anh ấy mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mấy tay vệ sĩ lực lưỡng bên cạnh xách một hòm thuốc nho nhỏ, cơ bắp tay phồng lên, ngón tay thô ráp cẩn thận cầm lấy cây tăm bông xử lý miệng vết thương cho Trữ Lễ Hàn.
Sau đó điện thoại của Trữ Lễ Hàn vang lên.
Thư ký Vương lấy ra giúp anh nhìn thử, là một số lạ.
Anh ấy vốn định cúp máy nhưng lại nghĩ rằng không phải ai cũng biết số điện thoại này… Thế là nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn nghe máy.
"Alo, anh đang ở đâu thế?" Giọng của Úc Tưởng ở đầu dây bên kia truyền tới.
Thư ký Vương hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy may mắn vì không cúp máy.
"Cô Úc, là tôi đây." Thư ký Vương nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi đang ở cửa tòa nhà văn phòng."
Úc Tưởng: "Ồ, tôi đang ở hầm để xe, cửa E2. Mau tới đón tôi đi, tôi lười đi lên lắm."
Trữ Lễ Hàn: "…”
Thư ký Vương cười không được mà khóc cũng chẳng xong, anh ấy nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn. Thấy Trữ Lễ Hàn không nói là không được nên đã bảo tài xế lái xuống hầm để xe.
Khoảng hai phút sau, thư ký Vương trông thấy bóng dáng của Úc Tưởng đang đứng ở cửa E2.
Đèn xe đằng sau lưng Úc Tưởng sáng lên.
Ánh đèn xe chói mắt đến từ xe của Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn lạnh lùng híp mắt lại, thấy Úc Tưởng mở cửa xe đó rồi từ từ ngồi vào trong.
Tất nhiên là anh ta nhận ra xe của anh cả.
Úc Tưởng thật sự có chỗ đối xử khác biệt với anh cả sao?
Nếu như là thế thật…
Một chút ghen tị nổi lên trong lòng Lăng Sâm Viễn nhưng rất nhanh lại bị dập tắt.
Ninh Ninh quá yếu đuối.
Anh ta không dám để cô ấy nhìn thấy một chút ánh sáng sắc bén nào ở bên ngoài.
Nhưng Úc Tưởng dường như lại chẳng sợ gì cả.
Ngay cả việc mở cửa xe Trữ Lễ Hàn cũng rất hào phóng…
Úc Tưởng còn không biết đằng sau đang có người nhìn mình.
Nhưng cho dù có biết thì cô cũng chẳng có biểu cảm gì.
Cô ngồi vào trong xe Trữ Lễ Hàn, điều đầu tiên cô làm chính là cúi đầu nhìn tay của anh.
Quả nhiên, bàn tay trái được chăm sóc cẩn thận đã bị thương.
Một vết rạch từ vùng cơ ở dưới ngón cái kéo dài đến kẽ hở ngón giữa của anh, sau khi đã được tiệt trùng đơn giản, máu ở vết thương đã được rửa sạch, chỉ để lại một vệt màu trắng nhạt ở miệng vết thương…
Trông còn gớm ghiếc hơn cảnh tượng đẫm máu.
Khi cô va vào cẳng tay anh, chắc hẳn lúc đó anh đã che đầu cô lại.
"Bây giờ mọi người định tới bệnh viện hả?" Úc Tưởng hỏi.
Thư ký Vương nói: "Không, cậu cả phải đi họp."
Úc Tưởng chun mũi: "Nên xử lý sơ một chút đi chứ… "
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dời tầm mắt lên người cô, trong mắt anh không có cảm xúc gì cả, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô Úc như này là đang quan tâm tôi hả?"
Úc Tưởng chỉ chỉ tay anh: "Sẽ bị uốn ván đó."
Trữ Lễ Hàn không cử động, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Úc Tưởng nói tiếp: "Sau đó sẽ xuất hiện tình trạng căng cơ liên tục và co giật theo cơn, nếu không kịp thời chữa trị thì tỉ lệ tử vong là 100%... Hay là nhân lúc anh vẫn còn thở thì chúng ta nhanh chóng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, rồi tìm một chỗ cất đống di sản kếch xù trong tương lai của anh đi nhỉ?"
Trữ Lễ Hàn: "…"
Thư ký Vương: "Phụt."
Trữ Lễ Hàn nhìn tài xế: "Đến bệnh viện đi."