Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 8 - Chương 29: Anh Em Hòa Thuận Tôn Trọng Lẫn Nhau

Unknown Chương 29: Anh em hòa thuận tôn trọng lẫn nhau

 

"Vậy anh Lăng đây và cô ấy có quan hệ như thế nào?" Phóng viên hào hứng đưa ra câu hỏi.

 

 

Lăng Sâm Viễn không có ý định sẽ trả lời câu hỏi này của phóng viên, anh ta nhìn Trữ Sơn rồi hỏi: "Thư ký Lưu có ở đây không?"

 

 

Trữ Sơn lên tiếng trả lời: "Cậu ấy có ở đây, có chuyện gì..."

 

 

 

 

Lăng Sâm Viễn gật đầu, mượn thư ký của Trữ Sơn.

 

 

"Cậu đứng ở đây chờ một người tên là Thẩm Hải. Sau khi anh ấy và người trong công ty anh ấy đến thì cậu phụ trách việc sắp xếp cho họ." Lăng Sâm Viễn nói.

 

 

Lăng Sâm Viễn rất ít khi cần dùng đến người của Trữ Sơn nên điều này khiến ông ta cảm thấy lo lắng. Lăng Sâm Viễn là đứa con riêng đã nhiều năm lưu lạc bên ngoài của ông ta, ông ta không biết Lăng Sâm Viễn có oán hận mình hay không.

 

 

Bây giờ Lăng Sâm Viễn cũng đã mở lời! Thứ ký Lưu nghĩ thầm trong bụng rằng chủ tịch Trữ chắc đã có thể yên tâm rồi?

 

 

Thư ký Lưu lập tức cam đoan với Lăng Sâm Viễn: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp một cách thỏa đáng."

 

 

Lăng Sâm Viễn lạnh lùng gật đầu, sau đó cùng Trữ Sơn lên xe.

 

 

Đợi đến khi tổng giám đốc Thẩm và người của công ty anh ấy từ trên du thuyền đi xuống, đã là chuyện của mấy tiếng sau. Nhìn mọi người cũng không có nhếch nhác lắm vì dù sao ở trên du thuyền cũng có máy sưởi và nước nóng. Chỉ là bọn họ không có áo quần sạch để thay mà thôi.

 

 

 

 

Cơ mặt tổng giám đốc Thẩm giãn ra, không nén được thở dài trong lòng.

 

 

Haiz, thật là xui xẻo! Vốn định mở một bữa tiệc chúc mừng cuối cùng lại thành ra thế này… Tổng giám đốc Thẩm vừa oán giận xong, anh ấy mới ngẩng đầu lên thì đã thấy rất nhiều phóng viên đến đây.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hoảng sợ.

 

 

Cuộc đời này anh ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này! Có chuyện gì vậy? Chúng tôi chỉ bị mất tích trên biển có mấy tiếng mà nó đã trở thành một sự kiện lớn đối với những người dân trong thành phố hay sao?

 

 

"Cho tôi hỏi ở đây ai là anh Thẩm Hải?" Cách đó không xa có một giọng nam vang lên.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hoảng sợ lần nữa, trong lòng nghĩ... Gọi tôi hả?

 

 

Anh ấy vội quay đầu nhìn qua: "Là tôi đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"

 

 

Thư ký Lưu chạy nhanh tới trước mặt anh ấy rồi nhìn về phía những người ở phía sau, hỏi: "Những người này đều là nhân viên của anh phải không?"

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hoang mang gật đầu: "Đúng vậy."

 

 

"Vậy anh cùng mọi người hãy đi theo tôi. Có phải hôm nay mọi người đã bị dọa sợ khiếp vía rồi phải không? Nước nóng, bệnh viện tư nhân hay khách sạn tôi đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi. Trước tiên hãy kiểm tra xem mọi người có vấn đề gì hay không, sau đó mới đi về khách sạn để nghỉ ngơi, anh thấy có được không?"

 

 

Không chỉ có tổng giám đốc Thẩm mà tất cả mọi người trong công ty văn hóa Khải Tinh ai cũng choáng váng.

 

 

"Tổng giám đốc Thẩm, có vấn đề gì hả?" Thư ký Lưu thấy anh ấy đứng yên tại chỗ nên không kìm được mở miệng hỏi.

 

 

"Không, không có gì." Thẩm Hải tỉnh táo lại, trả lời: "Được rồi, đi thôi. Tiểu Liêu, cô kiểm tra số người trước khi chúng ta đi nhé."

 

 

Liêu Giai Phỉ ở phía sau lên tiếng trả lời sau đó bắt đầu đếm số người.

 

 

Sau đó thư ký Lưu dẫn cả đoàn người bọn họ rời khỏi chỗ này.

 

 

Những người còn lại ở phía sau hoàn toàn tự chăm sóc bản thân mình.

 

 

Ngay cả Ninh Nhạn và Hà Vân Trác đều bị tụt lại phía sau. Người nhà của họ biết được chuyện xảy ra ở biển từ những người giúp việc xem được tin tức, sau đó họ mới cuống quít gọi điện thoại hỏi thì mới biết được sự việc.

 

 

Lúc Ninh Nhạn nhận được điện thoại từ người nhà, đầu của cô ta vừa nóng vừa đau, cô ta phải cố gắng lắm mới có thể đè nén được cơn giận dữ.

 

 

Ở bên này nhân viên của công ty văn hóa Khải Tinh cùng nhau thảo luận: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình được chăm sóc chu đáo như vậy, mặc kệ là tổng giám đốc hay cậu ấm cô chiêu quyền quý thì ai cũng phải nhìn chúng ta đi trước."

 

 

"Còn có biết bao nhiêu là phóng viên nữa, có phải chúng ta sẽ được lên truyền hình không?"

 

 

"Hôm nay tôi sợ chết đi được..."

 

 

Mọi người kiểm tra sức khỏe miễn phí ở bệnh viện tư nhân xong, sau khi nhận được kết quả sức khỏe không bị gì thì tất cả được sắp xếp đến một khách sạn năm sao.

 

 

Nhân viên của khách sạn còn mang thức ăn nước uống đến trước cửa phòng.

 

 

Tắm nước nóng xong, nhân viên công ty thay áo tắm rồi ngồi thong thả trên thảm, ở trước mặt là bộ bài, đồ ăn nhẹ và rượu do nhân viên khách sạn vừa mang lên.

 

 

"Bây giờ mới có cảm giác của tiệc chúc mừng." Mọi người cảm thán không ngừng.

 

 

"Chúng ta như kiểu được thơm lây từ Úc Tưởng ấy nhỉ? Đúng rồi, Úc Tưởng đi đâu rồi?"

 

 

Úc Tưởng hắt xì một cái.

 

 

Cô hít một hơi ở mũi, thì thầm: "Trữ Lễ Hàn, anh muốn dẫn tôi về nhà phải không?"

 

 

Trữ Lễ Hàn nhướng mí mắt lên: "Đúng vậy."

 

 

"Thật ngại quá, tôi với anh Trữ Lễ Hàn đây vốn không thân, nếu không thì anh tìm giúp tôi một khách sạn nào đó rồi thả tôi xuống đó?"

 

 

"Bây giờ không phải vợ yêu ngọt ngào bé bỏng nữa à?" Trữ Lễ Hàn hỏi ngược lại.

 

 

"..."

 

 

Úc Tưởng không nhịn được hỏi hệ thống: Sao trí nhớ của anh ta lại tốt thế?

 

 

Câu đó cô đã nói từ lâu rồi mà anh vẫn nhớ như in!

 

 

Hệ thống lựa chọn im lặng không trả lời.

 

 

Đó là lời chính Úc Tưởng nói ra nên bây giờ dù có xấu hổ đến mức run chân thì cô cũng phải lắng nghe cho hết.

 

 

Chiếc xe quẹo qua một khúc cua, sau đó quẹt thẻ rồi đi vào một công viên.

 

 

Biệt thự nhà họ Trữ tọa lạc ở một vị trí rất nhộn nhịp của thành phố Hải.

 

 

Ở đây có xây dựng một khu công viên rộng hơn mười hai héc ta.

 

 

Ngày xưa, trong thời dân quốc, công viên này là khu vườn phía sau của dinh thự. Sau khi giải phóng xong thì công viên thuộc về người dân.

 

 

Tuy nhiên dù sao cũng có thể nhìn ra được lúc trước nơi đây là một nơi vô cùng quý giá, chi phí có thể đạt đến hơn một trăm triệu.

 

 

Chiếc xe dừng lại trước một khu biệt thự ba tầng.

 

 

Những tòa biệt thự này được bao quanh bởi một bức tường rất cao, ở trên những bức tường đó còn lắp đặt hàng rào điện.

 

 

Ở trước cổng sắt có vệ sĩ đang đứng canh gác. Khi thấy Trữ Lễ Hàn bước xuống xe thì họ ngạc nhiên giây lát, sau đó nhanh chóng chạy ra mở cửa xe: "Cậu cả Trữ, sao cậu về đây?"

 

 

Trữ Lễ Hàn đi xuống xe rồi nói: "Nói một cách chính xác thì đây không phải là nhà bây giờ tôi đang ở."

 

 

Tất nhiên câu nói này là nói với Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng đi theo anh xuống xe.

 

 

Vệ sĩ nhìn kỹ thì thấy chiếc áo khoác của Trữ Lễ Hàn đang được khoác trên người của cô gái này.

 

 

Úc Tưởng hít mũi, hỏi: "Anh có chìa khóa của căn biệt thự này không? Chúng ta có thể vào không, hay là đứng ở đây hít gió lạnh?"

 

 

Cô gần như đã đoán được có chuyện gì.

 

 

Chắc hẳn chỗ này chính là nhà cũ của Trữ Sơn, Trữ Lễ Hàn và ba mình không hợp nhau nên ông ta đã chuyển ra ngoài. Vậy thì sao tên mặt lạnh này lại đưa cô tới đây để làm gì?

 

 

Trữ Lễ Hàn im lặng không nói.

 

 

Vệ sĩ đứng ở trước mặt nhanh chóng chạy tới mở cửa sắt ra, đứng ở một bên nói: "Cậu cả Trữ muốn về nhà mình thì cần gì chìa khóa chứ? Mời cậu Trữ vào, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Trữ?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Không cần."

 

 

Nghe thấy lời anh nói, vệ sĩ đành phải cất di động của mình.

 

 

Úc Tưởng đi vào bên trong nhà, không nhịn được hỏi: "Có phải sống ở đây sẽ không nén nổi cảm giác y như con khỉ ở vườn thú bị khách tham quan đến dòm ngó không?"

 

 

Khóe miệng của vệ sĩ giật giật.

 

 

Chưa từng có ai lo lắng những vấn đề như vậy. Hầu hết những khách du lịch khi đến đây sẽ chỉ nghĩ những người sống ở đây nhất định là những người rất giàu có. Ở đây cũng là một nơi có nhiều cảnh đẹp. Hơn nữa theo phong thủy rồi mảnh đất ở giữa trung tâm này cực kì tốt.

 

 

Sao qua miệng của cô gái này lại cứ như đi xem khỉ thế?

 

 

Vệ sĩ vội vàng quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Trữ Lễ Hàn nở một nụ cười, có vẻ như tâm trạng của anh cũng không tệ.

 

 

Trữ Lễ Hàn đáp: "Đúng vậy."

 

 

Vệ sĩ: "..."

 

 

Chẳng lẽ cậu cả Trữ cũng nghĩ ông Trữ giống khỉ sao?

 

 

Vệ sĩ không kìm được nhìn Úc Tưởng kỹ hơn, anh ta muốn nhớ kỹ cô gái mở miệng nói chuyện suồng sã lại còn được cậu cả nuông chiều giống như cô gái này.

 

 

Úc Tưởng đi một mạch vào trong căn biệt thự.

 

 

Người giúp việc ở trong nhà khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, khi nhìn Trữ Lễ Hàn ở sau lưng cô thì càng ngạc nhiên hơn, sau đó mới vội vàng chạy đi lấy dép lê đi trong nhà.

 

 

"Cậu cả Trữ, cho tôi hỏi đây là ai?" Người giúp việc hỏi một cách cẩn thận.

 

 

"Cô ấy họ Úc."

 

 

"Vâng, chào cô Úc."

 

 

"Trước tiên hãy đưa cô Úc lên tầng tắm nước ấm đã." Trữ Lễ Hàn gấp chiếc ô trong tay rồi nói.

 

 

Người giúp việc hơi bối rối, cô ta cẩn thận hỏi thêm lần nữa: "Đưa đến phòng nào ạ? Phòng khách ở hành lang trên tầng hai có được không ạ?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Phòng của tôi."

 

 

Người giúp việc đứng ở đó đứng hình ba giây sau đó như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, cô ta vội vàng nói: "Cô Úc, xin mời."

 

 

Thật ra lúc này Úc Tưởng cũng đang muốn tắm nước ấm.

 

 

Nhưng mà...

 

 

Cô dừng lại, hỏi: "Ở đây có quần áo con gái không? Tôi không thể mặc quần áo của Trữ Lễ Hàn."

 

 

Trong tiểu thuyết có rất nhiều chi tiết như thế này!

 

 

Cả người nữ chính bị ướt sũng nên buộc phải mang quần áo của nam chính để đi ra ngoài, sau đó nam chính sẽ nhướng mày tà ác và hỏi 'Có phải em muốn quyến rũ tôi không?'

 

 

Hoặc là nữ chính vừa quấn khăn tắm bước ra thì bị ngã, chắc chắn lúc này nam chính cũng sẽ ngã theo và rồi cái khăn tắm kia sẽ rơi xuống.

 

 

Thật ngu ngốc.

 

 

Mình không muốn như vậy.

 

 

Úc Tưởng bĩu môi.

 

 

Trữ Lễ Hàn chưa kịp nó gì thì người giúp việc đã chạy lại gần rồi nhẹ nhàng nói cho cô biết: "Cậu cả có thói ở sạch."

 

 

Được đó.

 

 

Chuyện áo sơ mi của bạn trai chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.

 

 

Úc Tưởng hỏi: "Vậy có loại áo tắm mới không? Nếu không có thì... Đưa tôi quần áo của các cô cũng được."

 

 

Người giúp việc vội vàng nhìn bản thân mình.

 

 

Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn cũng nhìn qua đây.

 

 

Quần áo của người giúp việc ư?

 

 

Người giúp việc kia sững sờ nói: "Vâng, tôi sẽ tìm giúp cô..."

 

 

Úc Tưởng ra hiệu OK, sau đó theo cô ta đi đến nơi để tắm rửa.

 

 

Còn lại Trữ Lễ Hàn đứng tại đó, vẻ mặt anh khó mà diễn tả. Anh lấy điện thoại di động ra, trong hộp thư thoại có một tin nhắn của trợ lý mới gửi đến.

 

 

[Thưa cậu cả Trữ, đồ anh muốn tôi đã mua xong rồi. Bây giờ tôi đang tới trước cửa nhà, tôi sẽ đến nhanh thôi.]

 

 

Trữ Lễ Hàn đưa tay cởi một chiếc cúc áo.

 

 

Ngày lúc đó, trợ lý phụ trách sinh hoạt đã mang theo mấy cái túi lớn đi vào.

 

 

"Bởi vì không nắm rõ số đo và thời gian cũng có hạn nên tôi đã mua đại..." Trợ lý đặt những túi đó xuống.

 

 

Nhìn những chiếc logo đó đều đến từ những thương hiệu nổi tiếng. Bên trong những chiếc túi là áo thun, quần dài và giày.

 

 

Không cần thiết nữa.

 

 

Bốn chữ này sắp bật ra từ miệng Trữ Lễ Hàn nhưng cuối cùng anh lại không nói.

 

 

Úc Tưởng không biết rằng, từ lúc anh đang lái xe đã nhờ trợ lý chuẩn bị áo quần để cô tắm rửa.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại nhắc đến quần áo của người giúp việc.

 

 

Trong thoáng chốc đó, Trữ Lễ Hàn thật sự đã nghĩ cô sẽ trông như thế nào nếu mặc bộ đồ này lên. Nhưng Trữ Lễ Hàn không mắc bệnh sạch sẽ, thậm chí anh còn muốn áp bệnh sạch sẽ này của mình lên người khác.

 

 

Vì thế anh không định để Úc Tưởng mặc quần áo của người ta.

 

 

Trữ Lễ Hàn quay đầu lại nói: “Lấy ra rồi giặt sạch đi, sau đó sấy khô.”

 

 

“Dạ vâng, thưa cậu cả!”

 

 

Úc Tưởng bước vào phòng của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Căn phòng rất lớn, bên trong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, có điều nhìn khá trống trải và quạnh quẽ, không có chút hơi người nào.

 

 

Người giúp việc cho rằng Úc Tưởng sẽ nhân cơ hội đánh giá căn phòng này một cách tỉ mỉ, sau đó hiểu rõ hơn về cậu cả.

 

 

Ai ngờ Úc Tưởng lại quay đầu hỏi: “Ở đây có dây sạc không? Tốt nhất là cáp sạc nhanh, cảm ơn. Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

 

 

Người giúp việc: ?

 

 

Cô ta vội gọi điện thoại nội bộ bảo người mang cáp sạc lên.

 

 

Chờ đến khi cô ta xoay người lại, Úc Tưởng đã vào trong phòng tắm.

 

 

Cô Úc này thật sự không có một chút tò mò gì với nơi này cả…

 

 

Người giúp việc thầm nghĩ.

 

 

Úc Tưởng tắm rửa nửa tiếng mới xong.

 

 

Đến khi cô xoay người muốn đẩy cửa ra, lại phát hiện không đẩy được.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Không phải chứ? Ở đây đâu có nữ chính, tại sao mình lại xui xẻo đến thế?

 

 

Úc Tưởng ngước mắt, sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên ở ngoài cửa: “Từ từ.”

 

 

Là giọng của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua.

 

 

“Được rồi.” Giọng của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa, sau đó là tiếng bước chân khẽ giẫm lên thảm dần dần đi xa, cuối cùng là một tiếng khoá cửa nhẹ nhàng, cửa phòng ngủ đã được khóa lại.

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới thuận lợi đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.

 

 

Quần áo và khăn tắm đã được đặt sẵn ở trên giường, dưới chân giường còn để một đôi Clunky Sneaker mới toanh.

 

 

Úc Tưởng hơi nghiêng đầu.

 

 

Hóa ra Trữ Lễ Hàn đã chuẩn bị cho cô rồi…

Chương 30: Hệ thống: Cô xem cô khiến người ta tức tới mức nào rồi kìa

 

Úc Tưởng: Thật ra đây không phải là truyện tổng giám đốc bá đạo.

 

 

Úc Tưởng nhanh chóng thay quần áo.

 

 

Trên quần áo có thoang thoảng mùi khử trùng và mùi sấy khô, hòa lẫn trong đó còn có chút ấm áp, chúng nó cùng lúc xông vào khoang mũi của Úc Tưởng.

 

 

 

 

Bây giờ Úc Tưởng cực kì khoan khoái, cô xoay người đi ra ngoài, suy nghĩ chẳng lẽ vừa rồi Trữ Lễ Hàn bảo cô từ từ là vì đang đưa quần áo cho cô sao? Hừm? Có thể khiến người giúp việc kia tin được à?

 

 

Úc Tưởng cầm nắm tay cửa rồi mở ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng người của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Anh đang đứng trước lan can ở hành lang và đang đưa lưng về phía cô.

 

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trữ Lễ Hàn mới chậm rãi xoay người lại.

 

 

Anh cũng đã thay một bộ quần áo khác.

 

 

Áo sơ mi trắng cùng với áo gile màu nâu nhạt, chúng làm cho khuôn mặt của anh giảm đi sự lạnh lùng và xa cách.

 

 

Có lẽ là vì không muốn cô hiểu lầm, Trữ Lễ Hàn mở miệng nói: “Vừa rồi tôi chỉ muốn kiểm tra phòng một chút thôi.”

 

 

 

 

“Kiểm tra phòng?”

 

 

“Lúc trước trong phòng tôi đều gắn camera.”

 

 

Úc Tưởng ngẩn ra.

 

 

Cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

 

Có người sẽ đặt camera ở trong phòng ngủ của mình sao? Là do Trữ Lễ Hàn tự đặt hay là người khác? Không phải là ba anh - chủ tịch Trữ đấy chứ?

 

 

Đột nhiên có tiếng động cơ ô tô vang lên ở bên ngoài.

 

 

Rõ ràng là có người nào đó đã về.

 

 

Dưới tầng cũng vang lên giọng nói của người giúp việc: “Chủ tịch Trữ về rồi sao?”

 

 

Sau đó có một giọng nói khó xử trả lời: “Cậu, cậu Lăng cũng đến.”

 

 

Lăng Sâm Viễn cũng bị chủ tịch Trữ dẫn về à?

 

 

Úc Tưởng không khỏi quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn nhưng trên mặt người đàn ông này lại không có chút cảm xúc nào cả.

 

 

“Tóc khô chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.

 

 

Úc Tưởng gật đầu.

 

 

“Xuống dưới nhà đi.”

 

 

Úc Tưởng lại gật đầu lần nữa, cô lười biếng đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn xuống dưới.

 

 

Trữ Sơn dường như không ngờ Trữ Lễ Hàn sẽ đến đây, ông ta còn đang dặn dò người giúp việc: “Chuẩn bị chút canh gừng, hỏi nhà bếp xem đã nấu bữa tối xong chưa? Làm thêm vài món cậu Lăng thích ăn nữa…”

 

 

“Đã nấu canh gừng xong rồi ạ, còn đồ ăn, đồ ăn cũng đã nấu xong…” Người giúp việc ngại ngùng mở miệng.

 

 

Trữ Sơn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như ông ta không có gọi điện thoại về bảo bọn họ chuẩn bị canh gừng và đồ ăn trước mà nhỉ?

 

 

Tiếng bước chân ở trên tầng dần dần tiến đến gần phòng khách.

 

 

Trữ Sơn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ánh mắt dừng lại ở ngay đó.

 

 

Sao Trữ Lễ Hàn lại ở đây?!

 

 

Thậm chí còn dẫn cô gái kia vào nhà?!

 

 

Bây giờ Trữ Sơn đã biết vì sao mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết cả rồi…

 

 

Người phá vỡ bầu không khí trì trệ này chính là Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng nói: “Tôi đói rồi.”

 

 

Lăng Sâm Viễn ngước mắt: “Tôi còn tưởng cô thật sự đến bệnh viện truyền oxy.”

 

 

“Vậy anh đang lo lắng cho tôi hả?” Úc Tưởng nhanh chóng tiếp lời.

 

 

Trữ Sơn nghe đến đó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi.

 

 

Nhưng không có ai đi nhìn sắc mặt của ông ta cả.

 

 

Lăng Sâm Viễn đáp: “Ừm.”

 

 

Úc Tưởng đi xuống hai bậc thang cuối cùng: “Anh Lăng không chủ động chuyển tiền, cũng không chủ động đến thăm, bây giờ anh xuất hiện ở đây, sao không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi vậy?”

 

 

Trữ Sơn nghe xong huyết áp cũng hơi tăng lên.

 

 

Mở miệng ra là chuyển tiền?

 

 

Đây là con gái nhà ai thế hả?

 

 

Úc Tưởng nói với hệ thống: Bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi, Lăng Sâm Viễn không chỉ muốn dùng tôi để cản dao hộ Ninh Ninh, mà còn muốn dùng tôi để thử ba của anh ta. Không hổ là nam chính của truyện tổng giám đốc ngày xưa, lạnh lùng đến mức không phân biệt được ai mới là vai ác.

 

 

Hệ thống: [Đúng thật.]

 

 

Thế giới này tra tấn người ta quá mà!

 

 

Nam chính cũng không tuân theo kịch bản nữa!

 

 

Trữ Sơn không nhịn được hỏi: “Cô gái này có lẽ là bạn của anh con nhỉ? Tiểu Viễn, con quen biết cô ấy như thế nào?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Đúng vậy, quen biết như thế nào phải hỏi cô Úc…”

 

 

Trong lòng Úc Tưởng thầm nói liên quan gì đến tôi?

 

 

Úc Tưởng: “Tôi ngửi thấy mùi thơm thì phải?” Có phải nên ăn cơm rồi không?

 

 

Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới mở miệng hỏi: “Hầm canh xong chưa?”

 

 

“Chắc là xong rồi ạ, tôi lập tức đến nhà bếp bê đồ ăn lên.” Người giúp việc nói rồi nhanh chóng chạy xuống bếp. Áp suất không khí ở đây quá thấp, cô ta không chịu nổi.

 

 

Úc Tưởng cũng không muốn xen vào trận chiến giữa nhà bọn họ.

 

 

Cô lập tức đi về phía phòng bếp.

 

 

Trữ Lễ Hàn lùi lại phía sau vài bước, thản nhiên nói: “Kẻ trộm luôn rất hứng thú với đồ vật của người khác.”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Đó là của anh sao anh trai?”

 

 

“Tiểu Viễn! Sao lại nói chuyện với anh trai con vậy?” Trữ Sơn vội vàng quát bảo dừng lại.

 

 

Ông ta sợ sẽ có một màn anh em tương tàn diễn ra vào ngày hôm nay.

 

 

Trữ Lễ Hàn không để ý, anh giơ tay chỉnh nơ trước cổ mình, sau đó chậm rãi đi về phía trước, cũng không hề quay đầu lại: “Cậu nói xem?”

 

 

Lăng Sâm Viễn định mở miệng.

 

 

Chuẩn bị nói ra những lời lúc trước Úc Tưởng đã thổ lộ ở phòng họp cho Trữ Lễ Hàn nghe.

 

 

Trữ Sơn lại nhanh chóng đẩy Lăng Sâm Viễn sang một bên: “Con nhìn xem con mặc cái gì trên người kìa? Nhanh lên, tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác hẵng nói tiếp, đừng để bị cảm!”

 

 

Bởi vì quá sốt ruột, thậm chí Trữ Sơn còn quên luôn việc phải chống gậy batoong.

 

 

Chờ sau khi Lăng Sâm Viễn tắm rửa xong xuôi, Trữ Sơn mới dẫn anh ta đến nhà ăn.

 

 

Trong nhà ăn.

 

 

Người giúp việc đang bê thức ăn lên: “Đây là tôm chiên quả vải, đây là bào ngư nấm đen kho chung với thịt kho tàu, đây là lươn tuyết hầm, thịt bò hầm rượu vang đỏ…”

 

 

Trữ Sơn nhìn những món được đặt trên bàn.

 

 

Hầu hết đồ ăn đều được đặt trước mặt cô Úc kia, y chang bữa tiệc sang trọng này là dành cho cô vậy.

 

 

Mà cô Úc này cũng không hề khách sáo, người giúp việc còn đang giới thiệu món ăn ở bên cạnh mà cô đã cầm đũa bắt đầu ăn.

 

 

Trữ Lễ Hàn vẫn còn chưa động đũa kia kìa.

 

 

Úc Tưởng: Tay nghề thật sự không tệ! Thịt kho tàu không ngán, bào ngư rất thơm lại không tanh, thịt bò thì vô cùng ngon miệng…

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Hệ thống: [Ba Trữ Lễ Hàn thật sự hận cô chết đi được kìa, vậy mà cô vẫn nuốt trôi được hả?]

 

 

Úc Tưởng: Không chỉ nuốt trôi thôi đâu, mà còn muốn ăn thêm một bát nữa. Hạt cơm cũng thơm dẻo nha, nước canh chan vào lại càng tuyệt vời. Đây là thú vui của kẻ có tiền sao? Yêu yêu.

 

 

Trong lúc nhất thời trên bàn ăn chỉ còn tiếng muỗng va chạm với chén sứ vang lên mà thôi.

 

 

Ngay lúc đũa của Úc Tưởng vươn ra muốn gắp viên tôm kia, Trữ Lễ Hàn đột nhiên đè đũa của cô lại: “Có thể ăn được không?”

 

 

Úc Tưởng câm nín.

 

 

Cô cũng không biết Trữ Lễ Hàn đang nói giỡn hay là nghiêm túc thật.

 

 

Dù sao lần trước ngồi trong xe anh, cô phát hiện không chỉ có cô biết phóng đại, Trữ Lễ Hàn nói chuyện cũng sẽ… Thậm chí còn đáng sợ hơn.

 

 

Úc Tưởng tặc lưỡi suy nghĩ một hồi, cho anh một đề nghị: “Nếu không ngày mai anh mua thêm mấy quyển hướng dẫn chuẩn bị mang thai đi nhỉ?”

 

 

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn khẽ lóe lên: “Đừng ăn, món này sẽ được dọn xuống.”

 

 

Úc Tưởng: !

 

 

Tôm của tôi!

 

 

Đúng lúc người giúp việc lại bê một dĩa cua ngâm rượu lên.

 

 

“Món này cũng dọn xuống đi.” Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

Úc Tưởng: !

 

 

Cua của tôi!

 

 

Chết tiệt.

 

 

Quả nhiên con người không thể nói quàng nói xiên…

 

 

Người giúp việc khó xử nhìn Trữ Sơn và Lăng Sâm Viễn: “Đây là… Món cậu Lăng thích ăn…”

 

 

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Úc Tưởng.

 

 

Bây giờ anh ta cũng không phân biệt được câu nào Úc Tưởng nói thật, câu nào nói dối. Nếu không có chuyện mang thai này, Trữ Lễ Hàn đang có ý gì vậy?

 

 

Chỉ vì muốn làm nhục anh ta thôi sao?

 

 

Lăng Sâm Viễn suy nghĩ, nói: “Dọn xuống đi.”

 

 

Người giúp việc như được đại xá, nhanh chóng mang đi.

 

 

Trữ Sơn lại sững sờ.

 

 

Ông ta đưa tay lên ôm ngực, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin này…

 

 

Hướng dẫn chuẩn bị mang thai?

 

 

Cô Úc mang thai? Ngay cả tôm cũng không thể ăn? Chẳng trách Trữ Lễ Hàn lại dẫn cô về trước bằng trực thăng. Còn có một bàn đầy đồ ăn này nữa…

 

 

Vậy Lăng Sâm Viễn thì sao?

 

 

Tại sao nó không tức giận? Thậm chí còn gật đầu để người giúp việc bê món mình thích ăn xuống. Nó không phải đang đấu với anh trai mình hay sao?

 

 

Trữ Sơn không cảm thấy đây là một chuyện tốt.

 

 

Bởi vì chuyện này quá bất thường!

 

 

Vừa rồi Lăng Sâm Viễn còn quái gở nói chuyện gì đó với anh trai mình nữa…

 

 

Không thể vừa mới quay đầu đã thay đổi được.

 

 

Mặc dù Trữ Sơn hy vọng hai anh em họ có thể đoàn kết với nhau nhưng ông ta không mù quáng đến mức bỏ qua logic thông thường.

 

 

Muốn giải thích hết tất cả chuyện này, vậy chỉ có một khả năng.

 

 

Trong đầu ông ta đột nhiên không nhịn được mà hiện lên một suy nghĩ vô cùng đáng sợ…

 

 

Cô Úc này quả thật không chỉ quen Trữ Lễ Hàn, mà còn quen Lăng Sâm Viễn.

 

 

Quan hệ giữa bọn họ còn lộn xộn hơn trong tưởng tượng của ông ta.

 

 

Sở dĩ bọn họ nhường nhịn cô…

 

 

Có lẽ, có lẽ là vì ngay cả hai anh em bọn họ cũng không biết được đứa con trong bụng cô rốt cuộc là của ai!

 

 

“Chủ tịch Trữ, chủ tịch Trữ, ngài làm sao vậy?” Người giúp việc đỡ lấy Trữ Sơn đang xanh mặt.

 

 

Hệ thống: [Cô xem cô làm người ta tức mới mức nào kìa!]

 

 

Úc Tưởng: ? Sao cậu biết ông ta không phải vui mừng đến mức ngất xỉu vì anh em bọn họ đoàn kết chứ?

Chương 31: Đây là giá khác: Một trăm năm mươi triệu

 

Hình như Trữ Lễ Hàn đang không có khẩu vị gì nên anh chỉ động đũa có đúng hai lần.

 

 

Thấy bộ dạng Trữ Sơn như sắp ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt, anh cũng chỉ cầm lấy khăn giấy trên bàn rồi thong thả ung dung lau tay mình, nói: “Sức khỏe của ba càng ngày càng yếu rồi, sau này các cô nên khuyên ông ta nhiều vào, đừng có để ông ta hở tí là lại ra ngoài.”

 

 

Mấy người giúp việc nơm nớp lo sợ lên tiếng trả lời anh, không dám nói thêm một câu thừa thãi nào.

 

 

 

 

Thật ra thì Trữ Sơn cũng muốn nói nhưng lồng ngực đau nhói, ông ta vội vàng thở hổn hển hai hơi, miệng lúc ngậm lúc mở, không nhả ra được bất cứ âm thanh gì.

 

 

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới vỗ lên phía sau lưng ông ta.

 

 

Trữ Sơn lập tức cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

 

Ông ta biết rõ tính cách của Trữ Lễ Hàn là như thế nào, là kẻ mà cái máu lạnh, vô tình khắc đến tận xương tủy.

 

 

Nhưng may mà, may mà ông ta còn có một đứa con trai khác...

 

 

Sau đó ông ta lại nghe thấy Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nói: “Mấy cô dìu ông ta lên trên nghỉ ngơi đi.”

 

 

Cổ họng Trữ Sơn nghẹn lại.

 

 

 

 

Không được.

 

 

Chuyện này... Chuyện này ông ta còn chưa dạy dỗ hai thằng con kia mà?

 

 

Nhưng có lẽ mấy cô giúp việc sợ ông ta tức đến nỗi ngất xỉu thật nên cũng đỡ ông ta đứng dậy đi ra ngoài.

 

 

Hệ thống: [Trữ Sơn còn chưa ăn cơm đúng không nhỉ?]

 

 

Úc Tưởng: Chẳng thế còn gì nữa, đúng là lòng hiếu thảo nực cười mà.

 

 

Hệ thống: [Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trữ Sơn dính líu đến đám người quái gở các cô chắc phải tổn mất mười năm tuổi thọ.]

 

 

Úc Tưởng: Đám quái gở bọn tôi? Đấy chính là nam chính với trùm phản diện của cậu đấy chứ.

 

 

Hệ thống nghẹn họng, chật vật lên tiếng: [Không phải của tôi, cũng không phải của nguyên tác, bây giờ là của cô cả.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

 

 

Người giúp việc vừa mới bê cua ngâm rượu quay lại, cuối cùng lúc này cô ta cũng bê lên một món mới.

 

 

Món rau cải ngồng xào.

 

 

Cực kỳ giản dị.

 

 

Trữ Lễ Hàn ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc này anh mới không nói thêm nào như là Úc Tưởng có thể ăn được hay không.

 

 

Sau đó món này được đặt trước mặt Lăng Sâm Viễn.

 

 

Trong lòng Lăng Sâm Viễn cười mỉa mai, anh ta liếc mắt một vòng.

 

 

Đồ ăn được bày trước mặt ba người có ranh giới cực kỳ rõ ràng. Nếu chỉ nhìn lướt qua... Ai không biết có khi còn tưởng Úc Tưởng mới là nữ chủ nhân của cái nhà này.

 

 

Dù sao thì cũng chỉ có mỗi món ăn bày trước mặt cô là đặc biệt xa xỉ.

 

 

“Hương vị của món thịt bò hầm rượu vang đỏ kiểu Pháp này thế nào?” Bỗng dưng Lăng Sâm Viễn hỏi.

 

 

Câu hỏi này cũng khiến Trữ Lễ Hàn lia tầm mắt đến.

 

 

Úc Tưởng thoải mái, hào phóng gật đầu một cái: “Ăn cũng ngon.”

 

 

Vào lúc Lăng Sâm Viễn chuẩn bị cầm bát để đẩy sang thì Úc Tưởng gắp một miếng cuối cùng lên bỏ vào trong miệng, cũng nhấn mạnh thêm lần thứ hai: “Ngon tuyệt cú mèo.”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Trong lòng Úc Tưởng thầm nghĩ, ha, chỉ có thế thôi à? Chỉ có vậy thôi?

 

 

Hai người có đánh đến nỗi trời đất mịt mù thì cả hai đừng có mơ mà giận cá chém thớt lên người tôi nhé!

 

 

Úc Tưởng ăn hết mấy món ngon, còn mấy món không ngon thì để lại tất.

 

 

Sau đó cô vui vẻ xoa bụng: “Tôi ăn no rồi.”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Tự dưng anh ta thấy rất tò mò, người phụ nữ giống như Úc Tưởng khi thực sự thích một người rồi sẽ có dáng vẻ như thế nào. Dù sao có lẽ sẽ không phải là kiểu người để lại món khó ăn nhất cho đối phương.

 

 

Trữ Lễ Hàn ngồi bên cạnh chậm rãi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xoa bụng của cô, khẽ nói: “Vậy cô đi dạo trong vườn hoa một lúc đi.”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi muốn về nhà...”

 

 

Trữ Lễ Hàn ngắt lời cô: “Nhà họ Úc có bác sĩ gia đình à?”

 

 

Úc Tưởng cẩn thận nhớ lại: “Lúc trước thì có đó nhưng sau khi nghèo thì không có nữa rồi.”

 

 

Trữ Lễ Hàn gật đầu, nói: “Ở chỗ này có, cô ở lại đây quan sát một đêm rồi hẵng đi.”

 

 

Chẳng phải chỉ là hứng chút gió lạnh thôi mà?

 

 

Úc Tưởng chớp mắt nhưng cũng không cãi lại anh mà chỉ quay đầu lại hỏi: “Vệ sĩ đẹp trai nhất của nhà họ Trữ là ai thế?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: ?

 

 

Lăng Sâm Viễn: ?

 

 

Úc Tưởng: “Chẳng phải tôi sẽ đi dạo trong vườn hoa một lúc sao? Trời tối thế này rồi rất không an toàn nha. Chắc chắn phải có một vệ sĩ đi cùng.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Đẹp trai?”

 

 

Úc Tưởng tặc lưỡi: “Đêm hôm khuya khoắt, nếu tự dưng quay đầu lại lại phát hiện người đi theo sau mình xấu trai quá, anh nói thử xem có đáng sợ không hả?”

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào cô mấy giây.

 

 

Anh nhìn đến nỗi hệ thống nổi da gà.

 

 

Cuối cùng Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng lần nữa, anh nói: “Có vệ sĩ nữ.” Sau đó anh quay đầu bảo người giúp việc mang điện thoại nội bộ đến, anh gọi một cuộc điện thoại đi.

 

 

Chỉ một lúc sau, nữ vệ sĩ mà Trữ Lễ Hàn nói đã đến.

 

 

Đối phương có chiều cao một mét bảy mươi lăm, đôi chân thon dài đi giày da, vừa nhìn đã biết là người đá cực kỳ đau trứng.

 

 

Mái tóc dài còn buộc kiểu tóc đuôi ngựa, trên trán không có sợi tóc rối nào.

 

 

Phía dưới là một đôi mắt sáng ngời long lanh.

 

 

Chị gái ngầu quá đi.

 

 

Úc Tưởng đứng lên, vô cùng vui vẻ đi theo nữ vệ sĩ rời đi.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Trong đầu hai người bọn họ gần như cùng đồng thời xuất hiện một suy nghĩ… Sao lại có cảm giác dù có đổi thành vệ sĩ nữ thì vẫn có chỗ không nào đấy sai sai thế nhỉ?

 

 

Úc Tưởng vừa rời đi, chẳng mấy chốc cũng chỉ còn lại hai người bọn họ đối mặt nhau.

 

 

Trong hai người không có ai lên tiếng nói câu nào.

 

 

Dù sao thì khi ngồi trên cùng một cái bàn, có nói thêm mấy câu tàn nhẫn dư thừa, ngoại trừ trông có vẻ low ra thì cũng không có bất cứ tác dụng nào khác.

 

 

Khi thật sự so chiêu thì mãi mãi diễn ra trong âm thầm.

 

 

Người giúp việc đứng bên cạnh cảm thấy hình như bầu không khí dần trở nên căng thẳng theo sự rời đi của cô Úc nọ.

 

 

Nửa tiếng sau.

 

 

Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung đứng dậy, anh lau miệng với lau tay rồi rời khỏi phòng ăn.

 

 

Anh hoàn toàn bơ đẹp Lăng Sâm Viễn.

 

 

Lăng Sâm Viễn ngồi trên ghế, buông đôi đũa ra, lạnh lùng khẽ cười một tiếng.

 

 

Bên phía Úc Tưởng, sau khi cô đi bộ trong vườn hoa nhà họ Úc khoảng chừng gần một tiếng, thậm chí cô còn ra ngoài xem mấy bà cụ nhảy trên quảng trường công viên một lúc.

 

 

Xong xuôi cô mới chậm rãi quay về nhà.

 

 

Vừa vào cửa, Trữ Lễ Hàn đã phát hiện ra trên người cô khoác một cái áo khoác da không phải của cô.

 

 

Mà người lên tiếng hỏi đầu tiên lại chính là Lăng Sâm Viễn vừa mới đi gọi điện thoại xong quay lại.

 

 

“Cô Úc, áo khoác trên người cô ở đâu ra thế?” Lăng Sâm Viễn trầm giọng hỏi.

 

 

Úc Tưởng chỉ nữ vệ sĩ ở bên cạnh: “Của cô ấy.”

 

 

Vẻ mặt nữ vệ sĩ lạnh lùng như thể tảng băng nhưng cô ấy vẫn gật đầu trả lời: “Lúc cô Úc đi dạo dọc bờ hồ thấy hơi lạnh.”

 

 

Khóe miệng Lăng Sâm Viễn giật giật.

 

 

Úc Tưởng ở đâu cũng tự nhiên vậy?

 

 

Sao anh ta lại cảm thấy, dù có là nam hay nữ thì ở trước mặt cô cũng chỉ có chung một kết cục.

 

 

Úc Tưởng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cô lười biếng ngáp dài một cái, kéo cái áo khoác trên người, cô vừa đi lên tầng vừa quay đầu lại nói với nữ vệ sĩ: “Cảm ơn, ngày mai tôi trả lại cho cô nhé.”

 

 

Trông bề ngoài cô vốn dĩ đã theo kiểu tinh nghịch, một khi cô dịu dàng thì giọng cứ như được bôi mật vậy, y như thể cô đang nũng nịu.

 

 

Nữ vệ sĩ kia còn gật đầu nói với cô: “Không có gì đâu cô Úc.”

 

 

Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Phải nói thế nào nhỉ, tâm trạng thật sự khá là phức tạp.

 

 

Úc Tưởng lên tầng, nhanh chóng hỏi người giúp việc với giọng ấm áp: “Tối nay tôi ngủ ở đâu thế?”

 

 

Là họ hoàn toàn chưa được thấy sự dịu dàng và ngọt ngào này của cô.

 

 

Trữ Lễ Hàn vô thức xoay cái đồng hồ trên cổ tay.

 

 

Là anh đã nghĩ sai rồi...

 

 

Với tính cách của Úc Tưởng, dù có đặt cô ở đây thì cô cũng sẽ không chút hoảng loạn bối rối nào, thậm chí cô lại càng như cá gặp nước.

 

 

Úc Tưởng cứ thế ở lại nhà họ Trữ một đêm.

 

 

Cô ăn uống no đủ, mà phương pháp giữ ấm lại chuẩn bị đầy đủ nên suốt cả đêm không có chuyện gì xảy ra, chưa nói đến bị sốt, đến cả nhức đầu chút thôi cô cũng không bị.

 

 

Nhưng điện thoại di động của cô sắp bị mấy cuộc gọi đến liên tục làm cho nổ tung.

 

 

Số cuộc gọi nhỡ, có khoảng tầm bốn mươi tám cuộc!

 

 

Trong đó có ba mươi mốt cuộc gọi nhỡ là đến từ người nhà họ Úc.

 

 

Úc Tưởng nhanh chóng gọi điện lại cho ba mẹ trước, sau đó cô mới vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài: “Không sao đâu ạ, con thật sự không sao mà, dù sao mấy chuyện còn lại sẽ do cảnh sát xử lý.”

 

 

“Ba mẹ thấy tin tức...” Đầu bên kia nói xong thì ngừng lại, dường như đang băn khoăn gì đó nên mới không nói tiếp, họ đổi giọng nói: “Bây giờ con đang ở đâu thế? Ba lái xe đến đón con có được không?”

 

 

“Không cần đâu ạ, ngày nào ba cũng vất vả rồi, ba ở nhà nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Úc Tưởng từ chối, trong lòng thầm nghĩ nhà họ Trữ đâu có thiếu xe với tài xế đâu.

 

 

Có của hời mà không biết chiếm chính là đồ ngu.

 

 

Úc Thành Tân ở đầu bên kia không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, vậy lúc nào con lên xe thì nhớ gửi tin nhắn về nhà đấy nhé.”

 

 

Bên này Úc Tưởng cúp điện thoại.

 

 

Lại lướt danh sách các cuộc gọi nhỡ.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm, Liễu Giai Phỉ.

 

 

Hả...?

 

 

Úc Tưởng sững sờ, cô phát hiện ra một cái tên cô không ngờ đến.

 

 

Ninh Ninh.

 

 

Vậy mà nữ chính lại gọi điện thoại cho cô à?

 

 

Úc Tưởng kinh ngạc nhướng mày, cô không định gọi lại cho cuộc gọi nhỡ này mà mở giao diện WeChat lên.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lập một nhóm WeChat cho những người được ăn tiệc mừng lần này của công ty, cô vừa nhấn mở đã thấy có không ít hình ảnh nhảy ra.

 

 

[Bữa sáng tự chọn của ba sao Michelin! Lần đầu tiên tôi được ăn! Quá tuyệt!]

 

 

[Chất lượng giường của khách sạn không đùa được đâu, tôi ngủ mà suýt chút nữa không muốn dậy luôn ấy.]

 

 

[Vừa nãy khách sạn còn nói với tôi là tôi có thể mang rượu về nhà...]

 

 

Cả đám người đều đang phấn khích phát biểu cảm nghĩ.

 

 

Úc Tưởng gõ mấy chữ gửi đi: [Hôm nay có đi làm không vậy?]

 

 

Bỗng trong nhóm yên lặng.

 

 

Úc Tưởng: [?]

 

 

Úc Tưởng: [?? Sao không ai nói gì thế?]

 

 

Vốn dĩ mọi khi Liễu Giai Phỉ ghét Úc Tưởng nhất nhưng hôm nay người đầu tiên trả lời tin nhắn của cô lại là cô ta.

 

 

Liễu Giai Phỉ: [Thật ra mọi người có hơi xấu hổ, ngày hôm qua sau khi lên bờ giám đốc Lăng đã sắp xếp cho chúng tôi đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, sau đó lại cho chúng tôi ở khách sạn năm sao, còn có cả bữa ăn ba sao Michelin, còn tặng không ít rượu...]

 

 

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ tất cả là do được hưởng sái từ Úc Tưởng.

 

 

Có khả năng Úc Tưởng sẽ không vui nhỉ?

 

 

Dù sao thì cô cũng chưa chọn được ai là bạn trai giữa Hà Vân Trác với Lăng Sâm Viễn. À không đúng, hình như bây giờ còn có thêm một người khác nữa... Cậu, cậu cả Trữ? Giờ mọi người nhớ lại chuyện xảy ra trên đảo còn có chút hoảng hốt không tài nào tin nổi.

 

 

Ngay vào lúc mọi người vô thức nín thở, bầu không khí trong nhóm vô cùng căng thẳng.

 

 

Úc Tưởng: [À, tôi kiến nghị mọi người nên cố gắng thêm nữa đi.]

 

 

Liễu Giai Phỉ: [?]

 

 

Úc Tưởng: [Nghĩa là Lăng Sâm Viễn muốn cho cái gì thì mọi người cứ nhận là được, không cần phải khách sáo. Ai ai cũng có trách nhiệm nhổ lông dê của chủ nghĩa tư bản.]

 

 

Sau đó trong nhóm kinh hãi gửi đi một loạt dấu chấm hỏi.

 

 

Thế này không đúng.

 

 

Nói như vậy, chẳng phải cô nên lật mặt ngay, nhấn mạnh bản thân rất ghét hành vi lấy tiền đập người, thế này là đang dẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, có ý đồ muốn dùng tiền để thu mua linh hồn của cô, sau đó ghê tởm chửi một tiếng à?

 

 

Đúng lúc này tổng giám đốc Thẩm chen vào.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: [Úc Tưởng, bây giờ em đang ở đâu thế? Nếu hôm nay em có thể đến làm thì tốt quá, có mấy người mới sắp vào công ty rồi, tôi muốn sắp xếp cho em hướng dẫn bọn họ.]

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: [Đương nhiên, nếu em vẫn thấy khó chịu không đến làm được thì cũng không sao đâu.]

 

 

Mọi người nhìn thấy mấy đoạn tin nhắn này thì cũng không thấy ghen ghét với đãi ngộ đặc biệt của Úc Tưởng, ba ngày xin nghỉ đến hai lần.

 

 

Được rồi, Úc Tưởng đã hào phóng đến thế rồi mà bọn họ còn đi ghen ghét nữa thì bọn họ có còn là người không chứ?

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới đi xuống tầng.

 

 

Người giúp việc thấp giọng nói: “Cô Úc, cậu cả Trữ và cậu Lăng đều có việc phải đi trước rồi.”

 

 

Úc Tưởng trả lời tin nhắn trước: [Ở biệt thự của Trữ thị.]

 

 

Mọi người trong nhóm: [!!!]

 

 

[Đậu má, đưa cô về nhà họ Trữ luôn á?]

 

 

[Thế này là gặp phụ huynh rồi à?]

 

 

Trong lòng Úc Tưởng nói là đã gặp nhưng người thì suýt chút nữa tức chết.

 

 

Cô tắt màn hình điện thoại di động, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trữ Sơn đang lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha và đang nhìn chằm chằm vào cô.

 

 

Úc Tưởng cũng nhìn lại ông ta.

 

 

Một sự im lặng rất đáng sợ tràn ngập trong bầu không khí, ngay cả người giúp việc cũng cảm nhận được áp lực thầm lặng này.

 

 

Nhưng Úc Tưởng vẫn bình tĩnh quay đầu lại hỏi cô ta: “Nữ vệ sĩ tối hôm qua đâu rồi?”

 

 

Người giúp việc lắp bắp trả lời: “Cô ấy, hôm nay cô ấy nghỉ phép.”

 

 

Trong lòng Úc Tưởng thầm nghĩ mới đấy mà đã nghỉ phép rồi?

 

 

Cô thở dài: “Ồ, thế thì tiếc thật đấy, tôi còn tưởng cô ấy sẽ lái xe đưa tôi về chứ.”

 

 

Vốn dĩ Trữ Sơn còn đang chờ Úc Tưởng sẽ không chịu được bầu không khí như vậy mà để lộ ra mặt yếu thế của mình trước. Như vậy ông ta càng dễ ra tay hơn.

 

 

Ai biết được Úc Tưởng còn có rảnh rỗi nghĩ đến vấn đề để ai đưa cô về nhà nữa.

 

 

Trữ Sơn đành phải mở miệng trước.

 

 

Ông ta lạnh giọng nói: “Tôi có mấy câu muốn nói với cô Úc.”

 

 

Úc Tưởng cũng không do dự, thoải mái đi đến chỗ ông ta ngồi xuống.

 

 

Thật ra hệ thống lại thấy hơi căng thẳng thay cô: [Cô đừng có mà coi thường Trữ Sơn đấy, tuy ông ta già rồi nhưng mà vẫn còn xấu xa lắm!]

 

 

Úc Tưởng: Ồ.

 

 

Hệ thống: [Sao cô không căng thẳng tí gì hết thế?]

 

 

Thậm chí... Nhìn qua trông cô còn có hơi phấn khích?

 

 

Úc Tưởng không có trả lời nó.

 

 

Bởi vì lúc này Trữ Sơn lại lên tiếng.

 

 

Dường như Trữ Sơn giống vô số bà mẹ chồng nhà giàu kiêu ngạo độc ác trong truyện tổng giám đốc bá đạo, ông ta nói: “Cô nói đi, phải bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi con trai tôi đây?”

 

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.

 

 

Nhưng khiến ông ta thất vọng là trên gương mặt Úc Tưởng không có tí tức giận do bị sỉ nhục nào, cũng không có cút hoảng loạn nào do chuyện vịt sắp đến miệng lại bay mất.

 

 

Úc Tưởng hỏi ông ta: “Ông ra giá trước đi rồi tôi sẽ ra giá sau.”

 

 

Người giúp việc: ?

 

 

Trữ Sơn: ?

 

 

Trong thoáng chốc ấy, suýt chút nữa ông ta tưởng mình đã nghe nhầm.

 

 

Ông ta ra giá trước rồi cô mới đưa ra giá sau? Tưởng chỗ này đang bán đấu giá đấy à?

 

 

Tay Trữ Sơn che ngực, đè nén lại cơn tức trong lồng ngực, ông ta nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có mưu mô muốn thách thức uy nghiêm của tôi.”

 

 

“Vậy ông nói một cái giá cũng được.”

 

 

“...”

 

 

Úc Tưởng phối hợp trái lại lại khiên Trữ Sơn không diễn nổi nữa, như thể ông ta đấm thật mạnh vào bông vậy, lãng phí công sức.

 

 

Trữ Sơn cố gắng đè nén lại cơn tức, thầm nghĩ vậy cũng tốt, cô rất phối hợp, vậy chẳng phải tranh giành giữa hai anh em kia có thể giải quyết được rồi sao?

 

 

Chuyện quan trọng nhất là giải quyết được chuyện này chứ không phải là tức giận với một cô nhóc.

 

 

Vì thế Trữ Sơn suy nghĩ rồi nói: “Mười triệu.”

 

 

Úc Tưởng: “Cũng không dám giấu gì ông, tổng giá trị của số đá quý cậu cả Trữ đưa cho tôi có giá trị hơn hai mươi triệu.”

 

 

Đương nhiên là cô sẽ không nói, viên đá quý thứ hai là do cô chủ động yêu cầu được lấy khuy áo của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Trữ Sơn: “...”

 

 

Lòng ông ta trùng xuống, ông ta thầm nghĩ xem ra sức hấp dẫn của cô với hai anh em bọn họ đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta. Vậy ông ta lại càng phải sớm xử lý phiền phức là cô.

 

 

Nếu có thể dùng tiền để đuổi cổ được thì chẳng có gì đáng lo ngại.

 

 

Bây giờ không cần thiết phải ra tay tàn nhẫn, cuối cùng ngược lại lại ép hai anh em kia sẽ vật cực tất phản, nảy sinh bất mãn với ông ta, vậy thì không ổn.

 

 

Bây giờ ông ta cũng chỉ có hai đứa con trai này thôi!

 

 

Trong lòng Trữ Sơn suy đi tính lại một phen, cuối cùng ông ta cũng nhẫn tâm nói: “Tôi cho cô tám mươi triệu.”

 

 

Úc Tưởng: “Được thôi, không thành vấn đề!” Cô nhanh chóng đồng ý.

 

 

Không đợi Trữ Sơn kịp thở dài một hơi.

 

 

Úc Tưởng: “Vậy tôi sẽ chiết khấu cho ông nhé, tổng cộng chỉ có một trăm năm mươi triệu tệ thôi, ông thấy thế nào?”

 

 

Trữ Sơn: ???

 

 

Trữ Sơn: “Sao lại là một trăm năm mươi triệu tệ?”

 

 

Úc Tưởng phân tích cho ông ta nghe: “Ông tính thử mà xem, tám mươi triệu đấy là giá cho con hợp pháp của ông. Còn bảy mươi triệu là giá cho con trai riêng của ông. Ông muốn tôi rời khỏi con trai ông nhưng mà ông muốn tôi rời khỏi con trai hợp pháp của ông? Hay là rời khỏi con trai riêng của ông nào? Hoặc là rời khỏi cả hai người luôn?”

 

 

Trước mắt Trữ Sơn tối sầm.

Chương 32: Thêm cháu trai: Thêm một trăm triệu

 

Đương nhiên Trữ Sơn không thiếu tiền.

 

 

Ông ta già đi cũng không có nghĩa là tiền tài trong tay ông ta bốc hơi sạch. Ngược lại, thật ra với quy mô ngày hôm nay của Trữ thị thì ông ta có thể móc ra một trăm triệu tệ mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

 

 

Nhưng ông ta nghĩ đến số tiền này phải đổ hết lên người Úc Tưởng là huyết áp của ông ta lại có xu thế muốn tăng cao.

 

 

 

 

Trữ Sơn lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã cho người điều tra cô rồi.” Ông ta điều tra suốt đêm.

 

 

“Ba cô tên Úc Thành Tân, mẹ cô tên là Quan Kim Mỹ. Mấy năm nay nhà họ Úc liên tục thiệt hại, từ thế hệ của ba cô thì nhà họ Úc đã bị đẩy ra khỏi giới thượng lưu rồi...”

 

 

Mục đích Trữ Sơn nói này thật ra là để cảnh cáo Úc Tưởng, cũng để nói cho cô biết với xuất thân của cô và tình hình bất ổn của gia đình cô thì cô không xứng đáng để công phu sư tử ngoạm* như vậy. Mà tôi lại có thể dễ dàng khống chế được cuộc đời của cô. Trong mắt tôi, cô và gia đình cô chẳng là cái thá gì cả.

 

 

*Sư tử đại khai khẩu: Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.

 

 

Bỗng nhiên Úc Tưởng lộ ra biểu cảm tỉnh ngộ.

 

 

Úc Tưởng: “Ý của ông là ông muốn giúp nhà họ Úc một tay, để nhà họ Úc ngừng thiệt hại? Một trăm triệu không đủ mà ông lại định tăng giá thêm nữa sao?”

 

 

Trữ Sơn: ?

 

 

 

 

Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sự khinh miệt và kiêu ngạo trong mắt ông ta à?

 

 

Cô không cảm thấy bị sỉ nhục hả?

 

 

“Cô tưởng cô với nhà họ Úc xứng đáng với cái giá này sao?” Trữ Sơn lên tiếng.

 

 

Úc Tưởng: “Vậy thì phải xem cậu cả Trữ với Lăng Sâm Viễn có giá trị thế nào trong lòng ông rồi.”

 

 

Trữ Sơn nghẹn họng.

 

 

Vào đúng lúc này người giúp việc còn bê một bát cháo bụng cá phi lê lên.

 

 

Úc Tưởng đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn cô.”

 

 

Trữ Sơn thấy thế, một cơn tức không tên xông thẳng lên đầu ông ta. Sắc mặt ông ta trầm xuống, nhìn lướt qua người giúp việc.

 

 

Người giúp việc sợ bị trách tội, vội vàng lắp bắp nói: “Đây là do buổi sáng lúc cậu cả đi đã dặn dò... Nói nhất định phải để cô Úc ăn rồi mới đi, còn, còn có một cốc sữa bò nữa.”

 

 

Trữ Sơn lập tức không nói câu nào nữa.

 

 

Úc Tưởng bê cháo, cô còn quay đầu lại hỏi: “Có trứng gà không? Cảm ơn cô, nhờ cô rán cho tôi một quả trứng gà nhé.”

 

 

Phải như vậy thì dinh dưỡng mới cân bằng được.

 

 

Hệ thống: [... Cô không cảm thấy cô đang tung ta tung tăng trong bãi mìn của Trữ Sơn à?]

 

 

Úc Tưởng đúng lý hợp tình: Tôi chính là một con tốt thí mạng ngốc nghếch mà, làm như vậy có vấn đề gì sao?

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Cũng hơi… Có lý nhỉ?

 

 

Nếu thật sự đi theo hình tượng nhân vật thì đúng là nó không có gì để phê bình cả.

 

 

Úc Tưởng nhai kỹ nuốt chậm, tận hưởng xong bữa sáng ngay trước mặt Trữ Sơn.

 

 

Mà Trữ Sơn cũng không nói gì.

 

 

Ông ta đang suy đi tính lại, rốt cuộc Úc Tưởng trong cảm nhận của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn có địa vị như thế nào...

 

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của Úc Tưởng vang lên một tiếng “ting”.

 

 

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là tin nhắn mới do Hà Vân Trác gửi đến.

 

 

Hà Vân Trác: [Em đang ở đâu thế? Ngày hôm qua em đi với ai vậy? Anh lo lắng lắm đấy.]

 

 

Úc Tưởng lướt xem phần cuộc gọi nhỡ.

 

 

Không có một cuộc nào là đến từ Hà Vân Trác

 

 

Trong lòng cô nói, lo lắng của anh cũng đến muộn thật đấy... Tôi đoán chắc là anh đến thăm Ninh Nhạn trước, sau đó mới nhớ đến tôi nhỉ?

 

 

Nhưng Úc Tưởng cũng không để ý.

 

 

Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời anh ta: [Tôi đang ở biệt thự của Trữ thị, cậu Hà có muốn đến đón tôi không?]

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Nó xem không hiểu gì hết.

 

 

Hệ thống: [Sao cô lại bảo Hà Vân Trác đến đón cô thế?]

 

 

Nhưng nửa tiếng sau, hệ thống cảm thấy dường như nó đã hiểu rồi.

 

 

Hà Vân Trác tự lái xe đến biệt thự Trữ thị.

 

 

Người giúp việc nhanh chóng đi vào cửa nói: “Bên ngoài có một chiếc xe, là đến để đón cô Úc.”

 

 

Úc Tưởng lau miệng rồi lau tay, chậm rãi đứng lên: “Nếu ông không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

 

 

Trữ Sơn hỏi: “Người đến là người nhà họ Úc à?”

 

 

Nhìn có vẻ như ông ta có ý muốn bỏ qua Úc Tưởng mà bàn bạc luôn với người nhà họ Úc, chỉ cần người nhà họ Úc cần thể diện là sẽ dễ đàm phán hơn nhiều.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại khiến ông ta thất vọng.

 

 

Cô nói: “Không phải.”

 

 

Sau đó Úc Tưởng xoay người đi ra ngoài.

 

 

Sắc mặt chủ tịch Trữ trầm xuống, chống gậy đi theo phía sau cô, sau đó ông ta nhìn thấy chiếc Ferrari dừng lại ngoài cửa.

 

 

Cửa xe Ferrari mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi từ trên xe xuống.

 

 

Người đàn ông đi về phía Úc Tưởng, câu đầu tiên anh ta nói lại là: “Em thay quần áo rồi à?”

 

 

Úc Tưởng: “Ừ, anh đi tắm xong không thay quần áo khác hả?”

 

 

Người đàn ông nghẹn họng, sau đó anh ta cười với cô, thức thời không hỏi gì thêm.

 

 

Chủ tịch Trữ nhạy bén cảm nhận được mối quan hệ của hai người có gì đó lạ lạ, ông ta ho khẽ một tiếng.

 

 

Lúc này Hà Vân Trác mới ngẩng đầu lên chú ý đến ông ta.

 

 

“Là chủ tịch Trữ đúng không? Tôi là Hà Vân Trác.”

 

 

Trữ Sơn thoáng nhớ ra được đối phương là ai.

 

 

Là con trai của tổng giám đốc bất động sản Hồng Tuấn, lúc mới về nước ba anh ta đã từng nhiều lần nhắc đến anh ta, đại khái là mong bạn cũ trong giới này có thể dìu dắt con trai ông ta nhiều hơn.

 

 

Sao anh ta lại đến đón Úc Tưởng?

 

 

“Rầm” một tiếng, cửa xe đóng lại, Úc Tưởng ngồi trên ghế lái phụ.

 

 

Hà Vân Trác hơi gật đầu nói: “Hẹn gặp lại chủ tịch Trữ.”

 

 

Nhưng tâm trạng Trữ Sơn đã không thể dùng hai từ “phức tạp” để khái quát được hết.

 

 

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, được lắm, quan hệ giữa cô với hai người Trữ Lễ Hàn còn chưa được giải quyết rõ ràng, mà bên kia đã tìm xong một nhà khác rồi.

 

 

Trữ Sơn chưa từng gặp được người phụ nữ nào có lắm chiêu trò như vậy.

 

 

Dù sao chỉ riêng là người phụ nữ có thể thu phục được Trữ Lễ Hàn, trên thế giới này đã rất khó có người thứ hai... Chứ đừng nói đến chuyện bay nhảy dưới mí mắt Trữ Lễ Hàn như vậy.

 

 

Trữ Sơn chìm vào suy tư.

 

 

Ông ta lên xe.

 

 

Hệ thống cạn lời: [Cô gọi Hà Vân Trác là để Trữ Sơn biết cô đáng sợ đến mức nào à? Sau đó ông ta sẽ chỉ khát khao gửi ngay tiền cho cô để cô rời khỏi con trai của ông ta à?]

 

 

Úc Tưởng: Đương nhiên là vậy rồi. Nhìn thử xem tôi mưu mô lắm chiêu như thế nào, chân đạp ba thuyền, chính tôi còn thấy sợ tôi ấy chứ.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Hà Vân Trác ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Anh đưa em về nhà nhé?”

 

 

Úc Tưởng: “Không cần đâu, đưa tôi đến công ty luôn đi.”

 

 

Hà Vân Trác cười nói: “Không cần nghỉ ngơi thêm mà đi làm luôn à? Thật ra… Nếu em vào nhà họ Hà thì sau này không cần phải đi làm nữa đâu.”

 

 

Úc Tưởng: “Chính là cái kiểu tôi ở nhà không cần làm bất cứ chuyện gì, mỗi tháng anh cũng cho tôi mười triệu để tiêu xài thỏa thích, còn có máy bay riêng đưa tôi đi xem ca nhạc, đi ngắm biển sao?”

 

 

Hà Vân Trác yên lặng một lúc.

 

 

Yêu cầu cũng… Cao thật đấy.

 

 

Hà Vân Trác đổi giọng hỏi: “Em với cậu cả Trữ quen nhau lúc nào thế?”

 

 

Úc Tưởng: “Chắc tầm nửa tháng trước.”

 

 

Hà Vân Trác muốn nói lại thôi: “Hai người...”

 

 

Úc Tưởng: “Nếu anh muốn nói có quan hệ thì đúng là có một chút thật. Nếu anh mà nói có nhiều không thì không có đâu nha.”

 

 

Hà Vân Trác: ?

 

 

Tâm trạng Hà Vân Trác phức tạp dừng xe ở dưới tầng công ty văn hoá Khải Tinh.

 

 

Anh ta còn đang suy nghĩ xem tại sao Trữ Sơn lại tự ra tiễn Úc Tưởng...

 

 

Trữ Sơn cũng có ý tứ muốn để Úc Tưởng kết hôn với Lăng Sâm Viễn?

 

 

Hà Vân Trác ấn lên thái dương, anh ta hơi muốn từ bỏ nhưng lại thật sự không cam lòng, trên thế giới này quá nhiều người dễ dàng bị gương mặt của Lăng Sâm Viễn mê hoặc, khó lắm mới có một Úc Tưởng lạnh lùng với Lăng Sâm Viễn.

 

 

Tuy rằng cô cũng đối xử với anh ta rất lạnh lùng.

 

 

Sau một lúc, tâm trạng anh ta đầy phức tạp.

 

 

Hà Vân Trác ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Qua hai ngày nữa ba anh chuẩn bị làm một buổi tiệc chào mừng anh về nước, đến lúc ấy anh sẽ gửi thiệp mời đến nhà họ Úc. Anh hy vọng em có thể đến.”

 

 

Úc Tưởng: “... Tôi đi làm đây.”

 

 

Hà Vân Trác cười cười không nói gì, anh ta chỉ tự đưa Úc Tưởng lên tầng, sau đó anh ta mới rời đi.

 

 

Đồng nghiệp ở công ty văn hoá Khải Tinh trốn sau cửa, lặng lẽ quan sát tất cả mọi chuyện, chờ sau khi Úc Tưởng vào cửa bọn họ mới không nhịn được lên tiếng: “Đậu má! Chẳng phải cô đến nhà họ Trữ sao? Sao cậu Hà lại đưa cô đến đây thế?”

 

 

“Trâu bò quá nha Úc Tưởng!”

 

 

Trong lời nói của bọn họ không hề có ý châm chọc mỉa mai mà là thật sự nể phục cô.

 

 

Sau khi Úc Tưởng nói xong câu “nhổ lông dê của chủ nghĩa tư bản” kia, bọn họ cùng sinh ra sự đồng tình rất mạnh.

 

 

Đặc biệt là lúc phát hiện một mình Úc Tưởng còn có thể vốn đầu tư mạo hiểm cho công ty, khiến cho tương lai của bọn họ có thể có thêm nhiều không gian để thăng chức tăng lương hơn, bọn họ ủng hộ Úc Tưởng đến mức nào thì không cần phải nói.

 

 

Bây giờ bọn họ chỉ ước được phát cờ hò reo cho Úc Tưởng!

 

 

Úc Tưởng: “Khách sáo, khách sáo quá, rượu được tặng uống có ngon không?”

 

 

“Ngon lắm! Chúng tôi còn mang một chai đến công ty đấy, cô muốn uống không? Rót cho cô nửa cốc nhé?” Có đồng nghiệp hỏi.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy thì hơi há mồm, muốn nói lại thôi.

 

 

Thôi vậy, Úc Tưởng muốn uống thì cứ uống đi.

 

 

Bỗng bầu không khí trong văn phòng hài hoà chưa từng có.

 

 

Liêu Giai Phỉ cũng không nén được lộ ra biểu cảm phức tạp.

 

 

Gần đây Úc Tưởng thay đổi sao? Thật ra hình như cũng không thay đổi gì mấy… Cô rất rất lười, thậm chí có đôi khi còn không tới đi làm, đến cả lý do lý trấu cũng không thay đổi. Nhưng thế nào là hôm nay cô lại đến công ty vậy?

 

 

Lúc cô nói chuyện còn lộ ra cảm giác như ‘liên quan gì đến tôi’.

 

 

Nhưng nghe lại thấy dễ nghe hơn nhiều, thậm chí còn khiến người ta vô thức muốn đứng cùng cô.

 

 

Chờ sau khi có người rót ly rượu cho Úc Tưởng, còn tiện tay nhét cho cô hai túi đồ ăn vặt, tổng giám đốc Thẩm mới lên tiếng: “Khụ, Úc Tưởng, em đến đây một lát đi.”

 

 

Úc Tưởng gật đầu, đi đến chỗ anh ấy.

 

 

“Sau khi lấy được vốn mạo hiểm, công ty đã bỏ một số tiền lớn để mời về mấy người nổi tiếng trên mạng. Một người là quán quân thể thao điện tử vừa mới giải nghệ, một người là blogger cuộc sống đời thường, còn có một cặp blogger làm về mẫu người yêu...” Tổng giám đốc Thẩm đưa tài liệu trong tay cho cô: “Em xem có thể hoà hợp được với ai thì em dẫn dắt người đấy đi. Đương nhiên tôi kiến nghị em có thể dẫn cả hai người này... Hai người này là công ty chúng ta thật sự bỏ cả vốn lẫn gốc, hợp đồng cũng ký rất hào phóng.”

 

 

Úc Tưởng nhận lấy tài liệu.

 

 

Cô suy nghĩ sâu xa một lúc... Đi theo loại người cá muối như cô thật sự có tương lai sao?

 

 

Một bên khác, ngay sau khi Úc Tưởng rời khỏi, Trữ Sơn mang theo một đoạn ghi âm đến tìm Trữ Lễ Hàn.

 

 

Người bên cạnh Trữ Lễ Hàn rất ít khi nhìn thấy Trữ Sơn, tự dưng nhìn thấy ông ta thì cũng sững sờ.

 

 

“Cậu cả Trữ đang bàn chuyện ạ...”

 

 

Trữ Sơn nghe thấy những lời này, trên mặt ông ta cũng có hơi mất kiên nhẫn, thầm nói tôi là ba nó, còn không khiến nó ra đón tôi được à?

 

 

Nhưng thật ra trong lòng Trữ Sơn cũng tự mình hiểu lấy mình, ông ta biết Trữ Lễ Hàn không phải người sẽ nể tình vì ông ta là ba anh.

 

 

Ông ta đành phải nói: “Cậu nói với nó là chuyện của cô Úc kia.”

 

 

Thư ký híp mắt?

 

 

Cô Úc?

 

 

Là cô Úc ngày hôm qua mới lên tin tức sao?

 

 

Tin ngày hôm qua vừa được đăng lên, toàn bộ công ty đều kinh ngạc.

 

 

Thư ký không dám chậm trễ, nhanh chóng quay đầu đi chuyển lời.

 

 

Trữ Lễ Hàn thật sự đang bàn chuyện.

 

 

Thư ký truyền đạt lại mục đích Trữ Sơn đến đây, thấp giọng hỏi: “Có mời chủ tịch Trữ vào không ạ?”

 

 

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng, mà anh cầm điện thoại gọi về biệt thự Trữ thị trước, chờ sau khi người giúp việc ở đầu bên kia nghe máy, anh hỏi: “Cô Úc đi rồi à?”

 

 

“Cậu cả, cô Úc đã đi rồi ạ.”

 

 

“Cô ấy có ăn sáng không?”

 

 

“Có, cô ấy còn ăn thêm một quả trứng rán.”

 

 

Vậy là đa phần tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng gì.

 

 

Trữ Lễ Hàn bỏ ống nghe điện thoại xuống, lúc này anh mới nói: “Dẫn ông ta vào đây đi.”

 

 

Trữ Sơn vừa vào cửa đã bắt đầu bật ghi âm.

 

 

Nội dung đoạn ghi âm là đoạn lúc Úc Tưởng cò kè mặc cả với ông ta xem tổng cộng phải mất bao nhiêu tiền.

 

 

Trữ Sơn ấn xuống nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn: “Bây giờ con đã biết cô ta là người phụ nữ như thế nào chưa?”

 

 

Trữ Lễ Hàn hỏi: “Ba đã đưa tiền cho cô ấy chưa?”

 

 

Trữ Sơn: “Chưa đưa.”

 

 

Một nhà tư bản đủ tư cách đương nhiên sẽ giảm thiệt hại xuống thấp nhất, chứ không phải là tiêu xài tiền tài một cách mù quáng.

 

 

Trữ Lễ Hàn hờ hững nâng mí mắt lên: “Thật ra cô ấy nói không sai đâu, chuyện này phải xem trong lòng ba, con trai hợp pháp với con trai riêng có giá cả như thế nào.”

 

 

Trữ Sơn sững sờ, thậm chí ông ta còn thấy hơi chột dạ.

 

 

Nhưng ông ta lại nhanh chóng cảm thấy tức giận.

 

 

Con không tức giận?

 

 

Cô ta đã lấy cả hai đứa ra để đòi tiền rồi mà? Cô ta không hề yêu cả hai đứa, hai đứa có hiểu không!

 

 

Trữ Lễ Hàn khuấy cốc cà phê đang cầm trong tay: “Tám mươi triệu vẫn còn ít quá.”

 

 

Trữ Sơn sững sờ, vội vàng giải thích: “Đương nhiên trong lòng ba con không chỉ đáng giá có tám mươi triệu! Con rất quý giá!”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Vậy là giá trị bao nhiêu trăm triệu đây?”

 

 

Trữ Sơn: “...”

 

 

Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: “Tôi có thể cho cô ấy ba trăm triệu, chỉ hy vọng cô ấy yên bình. Tám mươi triệu của ông không lay động được cô ấy đâu.”

 

 

Trữ Sơn: ?!

 

 

Ông ta kinh hãi đến nỗi muốn đến lắc vai Trữ Lễ Hàn, hỏi có phải anh điên rồi không.

 

 

Đương nhiên Trữ Lễ Hàn đang nói dối.

 

 

Nhưng anh rất vui lòng thấy Trữ Sơn bỏ tiền cho Úc Tưởng, Trữ Sơn mất máu càng tàn nhẫn thì càng tốt, anh không ngại chen chân đổ thêm dầu vào lửa đâu.

 

 

Trữ Sơn không ngồi yên nổi.

 

 

Ông ta đứng lên đi ra ngoài, nghĩ thầm, ba không tin Lăng Sâm Viễn cũng sẽ nghĩ như vậy... Thật sự không được, vậy con cứ ở bên Úc Tưởng kia đi thôi! Chỉ cần Lăng Sâm Viễn có thể nhìn thấy rõ gương mặt thật của cô ta, không tranh giành với con nữa là được...

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn ông ta đứng dậy rời đi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì khác.

 

 

Anh ngồi trên ghế da một lúc, đột nhiên anh cầm lấy điện thoại nội bộ gọi điện cho thư ký Vương.

 

 

“Đi mua mấy quyển sách liên quan đến thai kỳ, thời gian dưỡng thai.” Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

Thư ký Vương ngẩn ra: “Anh, anh muốn mua cái này sao?”

 

 

Tại sao chứ! Giữa chừng lại xảy ra chuyện gì mà mình không biết à?

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”

 

 

Anh đi tăng giá giúp Úc Tưởng, thêm một cháu trai, thêm một trăm triệu.

 

 

Bình Luận (0)
Comment