Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 7 - Chương 25: Trò Chơi "Đẫm Máu"

Unknown Chương 25: Trò chơi "đẫm máu"

 

Đẹp trai hay không quan trọng lắm sao? Hử, cô định một chân đạp hai thuyền hay gì??

 

 

Úc Tưởng vội vàng mở miệng: "Anh nói với anh Lăng, nói là cậu Hạ muốn dẫn bạn bè tới ăn cơm cùng chúng ta đi."

 

 

Hà Vân Trác nhíu mày.

 

 

 

 

Rõ ràng Úc Tưởng đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

 

 

Anh Lăng? Là đang nhắc đến Lăng Sâm Viễn sao?

 

 

Úc Tưởng trước mặt anh ta khẽ ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại nói: "Anh nhớ hỏi anh Lăng xem anh ấy dẫn theo mấy người bạn tới, có ai đẹp trai không. Sau đó tôi sẽ nghĩ xem mình nên đi đâu."

 

 

Hà Vân Trác: ?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: ?!

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thầm nghĩ trong lòng, tôi không hiểu rõ về yêu hận tình thù giữa những người có tiền như các người.

 

 

Nhưng tôi vẫn vô cùng kinh hãi.

 

 

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hoảng hốt cúp điện thoại.

 

 

Đầu bên này Hà Vân Trác cũng gần như ngay lập tức hỏi cô: “Lăng Sâm Viễn còn mời cả em?”

 

 

Úc Tưởng: “Ừ, anh ta cũng đã gọi cả điện thoại cho ông chủ chúng tôi rồi, đây chẳng phải là khiến tôi khó mà có thể từ chối sao?”

 

 

Vậy nên hai người các anh đánh nhau đi, ai thắng thì lại hẹn tôi. Nếu như cả hai cùng chết thì càng tốt.

 

 

Trong lòng Hà Vân Trác có chút tức giận nhưng không biểu hiện ra mặt, anh ta chỉ ngước mắt nhìn Úc Tưởng, cười nói: “Vậy sao? Em sẽ từ chối hả?”

 

 

Úc Tưởng quay sang nhìn anh ta: “Cậu Hà có ý gì?”

 

 

Hà Vân Trác lạnh lùng: “Anh nghe nói em thích Lăng Sâm Viễn.”

 

 

Úc Tưởng: “Ai nói?”

 

 

Hà Trác Viễn: “Chính miệng Lăng Sâm Viễn nói.”

 

 

Úc Tưởng: Sốc! Nam chính ảo tưởng sức mạnh đến thế sao!

 

 

Hệ thống: [Có lẽ anh ta chỉ muốn hành hạ cô.]

 

 

Úc Tưởng: …

 

 

“Sao không nói nữa? Xem ra em thực sự thích Lăng Sâm Viễn. Chính vì thế mà em cứ mãi không chấp nhận anh?” Hà Vân Trác đè nén nỗi tức giận, hơi mỉm cười hỏi.

 

 

Úc Tưởng: “Anh ta có người mình thích rồi, người đó không phải tôi.”

 

 

Hà Vân Trác khựng lại.

 

 

Chỉ một câu nói ngắn ngủi thôi cũng đã vực dậy được tinh thần của Hà Vân Trác.

 

 

Anh ta có người mình thích rồi nhưng người đó không phải là tôi.

 

 

Nếu Lăng Sâm Viễn đã có người thương rồi tại sao anh ta lại còn mời Úc Tưởng?

 

 

Lăng Sâm Viễn còn có mục đích khác sao?

 

 

Hoặc thực ra người Lăng Sâm Viễn thích là cô, chẳng qua ngay cả chính bản thân cô cũng không biết?

 

 

Nhất thời, trong đầu Hà Vân Trác lóe lên bao nhiêu suy nghĩ.

 

 

Cuối cùng anh ta phân tích.

 

 

Anh ta cho rằng người Lăng Sâm Viễn thích chính là Úc Tưởng.

 

 

Nếu không phải vậy thì lần trước, lúc ở câu lạc bộ, Lăng Sâm Viễn cũng sẽ không vội vàng nói với mọi người, người mà Úc Tưởng thích là là anh ta.

 

 

Anh ta làm vậy chính là vì ngăn cản Hà Vân Trác theo đuổi Úc Tưởng.

 

 

Nếu như cô thực sự không phải là người anh ta thích…

 

 

Ai lại đi để ý người mà mình không thích đây?

 

 

Hà Vân Trác thở phào, anh ta hỏi: “Lăng Sâm Viễn hẹn gặp em ở đâu?”

 

 

“Vịnh Bạch Lộc.”

 

 

Đột nhiên Hà Vân Trác nói: “Vậy chi bằng hai người chúng ta cùng đến đó đi.”

 

 

Úc Tưởng: ???

 

 

Được thôi… Cũng không phải là không được.

 

 

Dù sao cũng chỉ cần gặp mặt, hai người họ kiểu gì cũng phải vì Ninh Nhạn mà đánh nhau. Sau này lại phải đánh nhau vì nữ chính.

 

 

Hà Vân Trác vẫn lái chiếc xe Ferrari của mình.

 

 

Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Úc Tưởng bỗng nói: “Đợi đã.”

 

 

Cô muốn mua trang sức sao? Hay là cô muốn anh ta mua trang sức cho cô?

 

 

Hà Vân Trác sửng sốt, có điều anh ta vẫn dừng xe lại.

 

 

Sau khi Úc Tưởng xuống xe, cô đẩy cửa tiến vào.

 

 

Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô, thấy cô ăn mặc bình thường thì biết cô không mua nổi đồ trong cửa hàng. Lúc anh ta chuẩn bị đi ra chỗ khác thì nhìn thấy Hà Vân Trác phía sau.

 

 

“Chào anh, anh muốn mua đồ cho quý cô này sao? Anh cần dây chuyền hay là nhẫn ạ?” Nhân viên cửa hàng lập tức tỏ ra niềm nở.

 

 

Hà Vân Trác chưa kịp mở miệng trả lời, Úc Tưởng đã đáp: “Không mua.”

 

 

“Tôi muốn hỏi xem chỗ các anh có mua lại ngọc lục bảo không?”

 

 

Nhân viên cửa hàng thầm mắng trong lòng.

 

 

Không mua thì cô chạy đến đây làm gì? Bên cạnh cô có cái mỏ lớn như vậy, cô không biết hỏi xem anh ta có muốn mua cho cô không sao? Lại còn đến đây bán ngọc lục bảo? Chị gái à, ngọc lục bảo quý lắm, đừng bảo chị nghĩ rằng mua bừa một viên đá trong khu chợ Nghĩa Ô là có thể lừa được tôi đấy nhé.

 

 

Úc Tưởng lấy ra một chiếc hộp rồi mở ra.

 

 

Không ngờ bên trong lại là khuy măng sét của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Úc Tưởng quay sang nhìn anh nhân viên: “Các anh không mua lại cái này à? Không mua thì thôi vậy, tôi đi hỏi chỗ khác.”

 

 

Nhân viên cửa hàng sững người, sau đó gào lên: “Đợi đã.”

 

 

Úc Tưởng: “Hả?”

 

 

Nhân viên cửa hàng vội vàng lấy Ipad từ dưới tủ ra, sau đó mở một bức ảnh, phóng to ảnh lên rồi tỉ mỉ đối chiếu.

 

 

Đây, đây không phải chính là đồ mà cấp trên đã căn dặn, cứ hễ nhìn thấy có người đến bán viên ngọc lục bảo này thì…

 

 

Trong phút chốc những lời than phiền trong lòng của nhân viên biến mất sạch sẽ, anh ta không dám tự ý quyết định nên tức tốc gọi cho giám đốc.

 

 

Một lát sau giám đốc cũng đến.

 

 

Vị giám đốc đến đón tiếp Úc Tưởng, ông ta cười nói: “Cô Úc phải không?”

 

 

Hửm?

 

 

Ông ta biết cô?

 

 

Giám đốc: “Theo giá cả thị trường, viên ngọc lục bảo Bahia này của cô có giá năm triệu đô la Mỹ.”

 

 

Úc Tưởng gật đầu: “Ồ, có điều bởi vì nó đã từng được sử dụng nên tôi có thể bán cho các ông với giá rẻ hơn.”

 

 

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh vừa nghe xong đã muốn ngất.

 

 

Mẹ kiếp!

 

 

Anh ta cũng biết ngọc lục bảo đắt nhưng không hề nghĩ tới viên ngọc lục bảo này lại đắt đến vậy!

 

 

Ngay cả Hà Vân Trác cũng không khỏi kinh ngạc nhìn sang.

 

 

Sao Úc Tưởng lại có được viên ngọc lục bảo này?

 

 

Theo như anh ta biết, nhà họ Úc chắc hẳn không thể nào lấy ra được món đồ có giá trị như vậy.

 

 

Lúc này, giám đốc cũng cất tiếng, ông ta luôn miệng: “Không, không, không, cô Úc, ý của tôi không phải vậy. Tôi có thể trả cô với giá sáu triệu đô la Mỹ, đổi sang nhân dân tệ là vào khoảng hơn ba mươi tám triệu…”

 

 

Hô hấp của nhân viên cửa hàng dồn dập hẳn lên theo những con số được đưa ra.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại: …

 

 

Hà Vân Trác cũng: ???

 

 

Hai người còn chưa bao giờ gặp kiểu người mua nào mà lại mặc cả ngược như này.

 

 

Tôi nói muốn bán rẻ cho ông, ông lại nói không cần rồi còn tăng giá thêm một triệu đô la nữa. Đô la Mỹ là dưa cải thối sao? Nói tăng là tăng à?

 

 

“Cô xem như vậy đã được chưa?” Giám đốc khom người lịch sự hỏi.

 

 

Hệ thống: [Tôi cảm thấy tôi không thể hiểu nổi nhân loại nữa.]

 

 

Úc Tưởng: Hình như tôi cũng không hiểu lắm… Nhưng ai lại chê tiền nhiều?

 

 

Úc Tưởng cười mỉm: “Đương nhiên là có thể.”

 

 

“Vậy phiền cô cung cấp cho chúng tôi số thẻ ngân hàng.” Giám đốc nói.

 

 

Úc Tưởng lấy thẻ ngân hàng của mình ra, sau khi đối phương chép lại số xong, ông ta lập tức cử người đi chuẩn bị hợp đồng mua bán.

 

 

Sau khi nhân viên rời đi.

 

 

Giám đốc cười rồi nhìn Úc Tưởng: “Thực ra chỗ chúng tôi còn thu mua cả những thứ khác nữa.”

 

 

Úc Tưởng thắc mắc nhìn ông ta.

 

 

Giám đốc cười nói: “Kiểu như một vài loại đồng hồ cao cấp, xe sang, chúng tôi đều có thể hỗ trợ mua lại.”

 

 

Úc Tưởng chớp mắt, lấy ra chiếc đồng hồ của Lăng Sâm Viễn từ trong ngực.

 

 

“Cái này có mua không?”

 

 

Giám đốc: “Mua chứ! Đương nhiên là mua rồi!”

 

 

Ông ta nhận lấy, đặt trong tay nhìn đi nhìn lại rồi tiếc nuối: “Có điều cái này không thể so sánh với viên ngọc lục bảo vừa rồi. Cô cũng biết trong buổi đấu giá, giá của ngọc sẽ chỉ có càng lúc càng tăng cao. Còn cái này… Tôi trả cô hai triệu đô la Mỹ, cô xem có được không?”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Nếu cô nhớ không nhầm thì Lăng Sâm Viễn từng nói cái đồng hồ này có giá bốn triệu đô.

 

 

Úc Tưởng ngập ngừng: “Hai triệu năm trăm?”

 

 

“Thực sự chỉ có thể trả hai triệu thôi!”

 

 

Úc Tưởng: “Vậy để tôi đi cửa hàng khác hỏi thử…”

 

 

“Này này, đừng mà, hai triệu ba trăm nghìn đô, cô thấy thế nào hả? Cái đồng hồ này là hàng second hand, giá cả thực sự không thể cao hơn được nữa đâu. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không gây thêm bất cứ phiền phức nào cho cô.”

 

 

Nhân viên cửa hàng lại một lần nữa sửng sốt.

 

 

Thứ đồ này cũng quý giá vậy sao? Còn nữa, chúng ta bắt đầu thu mua cả đồng hồ từ bao giờ thế?

 

 

Ức Tưởng: “Hai triệu bốn trăm nghìn.”

 

 

“Được… Thành giao!” Giám đốc sảng khoái đồng ý.

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Sao cô lại có chiếc đồng hồ này?

 

 

Anh ta còn chưa bao giờ thấy cuộc đàm phán giá cả nào lại nhanh gọn đến vậy đâu, cuộc đàm phán kết thúc trong vòng mười phút? Cửa hàng này có phải điên rồi không? Ông chủ bọn họ không sợ lỗ vốn sao?

 

 

Hợp đồng nhanh chóng được chuẩn bị xong.

 

 

“Đợi một chút, anh xem thử xem hợp đồng có vấn đề gì không.” Hà Vân Trác nói rồi cầm hợp đồng qua xác nhận lại lần nữa.

 

 

Các điều khoản rõ ràng, quả thật có không có bẫy.

 

 

Quá là kỳ lạ…

 

 

Hà Vân Trác nghĩ mãi không thông.

 

 

Có điều lúc này điện thoại của Úc Tưởng rung lên.

 

 

Cô cúi đầu nhìn, oh my god!

 

 

“10:43 ngày 19 tháng 10, 54,176,640 tệ đã được chuyển vào thẻ có số đuôi **** của bạn.”

 

 

Bỗng dưng phát tài?!

 

 

Quy trình quả thực đúng là đơn giản giống như vị giám đốc kia nói, không hề có chút phiền phức nào.

 

 

Úc Tưởng vui vẻ ký hợp đồng rồi đưa cả đồng hồ lẫn khuy măng sét cho đối phương.

 

 

Giám đốc cũng vui vẻ, ông ta đích thân đưa tiễn cô ra đến tận cửa.

 

 

Chỉ có nhân viên của hàng và Hà Vân Trác hoang mang.

 

 

Nhân viên không nhịn được hỏi: “Giám đốc, chúng ta thực sự đang kiếm tiền sao? Rõ ràng là có thể hạ giá, tại sao lại phải mua với giá cao hơn ạ?”

 

 

Có điều anh ta lại nghĩ đến cô gái vừa rồi, cô mới thực sự kiếm được tiền! Kiếm được một khoản tiền kếch xù luôn!

 

 

“Cậu thì biết cái gì? Cậu quên mất cuộc điện thoại hai hôm trước rồi à?”

 

 

Nhân viên cửa hàng biết chứ.

 

 

Cuộc điện thoại đó là do ông chủ lớn bên trên gọi đến, còn cụ thể ông chủ lớn đến mức nào anh ta cũng không rõ lắm, bởi vì ông chủ lớn ở xa quá, không phải là người anh ta có thể tiếp xúc.

 

 

Thế nhưng giám đốc lại biết rõ.

 

 

Bởi vì cuộc điện thoại đó là do tổng giám đốc bảo ông ta đến nghe.

 

 

Lúc đó đứng bên cạnh cùng nghe điện thoại còn có những giám đốc của các cửa hàng trang sức khác.

 

 

Người đàn ông đầu bên kia được gọi là cậu cả Trữ.

 

 

Giọng nói trong trẻo của cậu cả Trữ từ đầu dây bên kia chậm rãi vang lên: “Gần đây sẽ có một người gọi là cô Úc đến cửa hàng để bán một chiếc khuy măng sét bằng ngọc lục bảo. Đó là đồ của tôi. Tôi không hy vọng giá của nó quá rẻ, hiểu chưa hả?”

 

 

“Nếu như có thể, tốt nhất là mua thêm một chiếc đồng hồ Meteoris từ trong tay cô ấy. Tôi muốn lúc mua lại nó, ông phải ép giá xuống, càng thấp càng tốt.”

 

 

Đồ của cậu cả Trữ, dù cho có là hàng second hand cũng phải được bán ra với giá cao chứ không phải là bán tống bán tháo.

 

 

Không thể làm anh mất thể hiện được.

 

 

Giám đốc thầm nghĩ, tôi hiểu mà!

 

 

Còn chiếc đồng hồ kia, lúc bán nó đi ông ta lại tăng giá thêm một triệu thì cũng có thể kiếm lời được hơn sáu trăm nghìn rồi…

 

 

Nói cho cùng thì cái đồng hồ đó cũng không phải chỉ đáng giá hai triệu bốn trăm nghìn! Từ hai năm trước nó đã không còn được sản xuất thêm nữa.

 

 

Không lỗ, không lỗ.

 

 

Sau khi Hà Vân Trác lên xe, dọc đường đi, anh ta vẫn luôn trầm mặc.

 

 

Bởi vì Hà Vân Trác phát hiện ra dường như anh ta không thể nào hào phóng như vậy, thuận tay là có thể tặng cho Úc Tưởng những món đồ quý giá.

 

 

Rốt cuộc thì tại sao Úc Tưởng lại có được những thứ đồ ấy?

 

 

Từ trước đến nay, Hà Vân Trác chưa bao giờ nghĩ tới bản thân anh ta sẽ có một ngày vì để theo đuổi người khác mà phải trả cái giá cao như vậy.

 

 

Nửa tiếng sau.

 

 

Xe của hai người cuối cùng cũng đến vịnh Bạch Lộc.

 

 

Lúc Úc Tưởng đến nơi, tổng giám đốc Thẩm với những nhân viên khác trong công ty đều đã ở đó.

 

 

Chiếc du thuyền xa hoa khổng lồ neo bên bờ, trên thân thuyền còn viết dòng chữ: Sức chứa 18 người.

 

 

Đúng lúc đó có người từ trong thuyền bước ra.

 

 

Lăng Sâm Viễn mặc quần đùi màu đen, đeo chiếc kính phi công, dáng người cao lớn cứ như vậy lồ lộ ra.

 

 

Anh ta đứng trên boong tàu, nhìn cô từ trên cao, nói nhỏ: “Đáng tiếc, không có thứ mà cô cần rồi.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Đúng vậy, chủ yếu là vì có quá nhiều người đến, thuyền không xếp thêm nổi nữa.”

 

 

Sau đó Lăng Sâm Viễn với Hà Vân Trác nhìn nhau rồi cả hai lại lạnh lùng quay đi.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nhận thấy bầu không khí dần trở nên lúng túng, anh ấy nuốt nước bọt rồi nói: “Mọi người lên thuyền trước đi.”

 

 

Úc Tưởng đi trước dẫn dầu.

 

 

Cô thở dài: “Thôi bỏ đi vậy, có hai thứ có thể nhìn tạm cũng được.”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Thậm chí anh ta còn không biết bản thân có tính là một trong số hai thứ có thể xem tạm đó không.

 

 

Trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên trong công ty, Úc Tưởng thoải mái lên du thuyền, cô bước lên boong tàu.

 

 

Mái tóc cô bị gió thổi bay.

 

 

Úc Tưởng đột nhiên lặng người: “Hình như tôi… Nhìn thấy Trữ Lễ Hàn?”

 

 

Chỉ thấy nơi cách chiếc thuyền không xa, một du thuyền xa hoa khác đang chậm rãi ra khơi.

 

 

Người đàn ông cao ráo mặc comple và đi giày da, tay cầm một ly rượu, vừa lịch thiệp vừa sang trọng. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên đang nói gì đó với anh.

 

 

Hệ thống cũng trầm mặc, sau đó nó sửa lời cô: [Không chỉ có vậy.]

 

 

Hệ thống: [Phát hiện nhân vật quan trọng của cốt truyện, Ninh Nhạn.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: “Chị gái của nữ chính cũng ở trên chiếc du thuyền kia?”

 

 

Hệ thống: [Nếu như hệ thống đo lường của tôi không có vấn đề gì thì đúng là như vậy.]

 

 

Úc Tưởng: “... Được lắm, chỉ còn thiếu nữ chính nữa thôi là chúng ta đủ người để chơi trò chơi nhập vai trên bàn rồi.”

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Là cái loại trò chơi ‘đẫm máu’ ấy hả?

Chương 26: Không mang đồ tắm, không biết bơi

 

Lăng Sâm Viễn đứng bên cạnh Úc Tưởng hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”

 

 

Hệ thống cũng đang hỏi: [Có muốn tôi giúp cô kiểm tra hiện tại nữ chính đang ở đâu không?]

 

 

Úc Tưởng bĩu môi: “Việc đó thì không cần.”

 

 

 

 

Nhưng hệ thống đã nhanh chóng kiểm tra xong, nó nói: [Nữ chính đang đợi Lăng Sâm Viễn nhưng Lăng Sâm Viễn đang ở đây với cô.]

 

 

Hệ thống nói tới đây thì cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, dường như là ai đó đã cầm nhầm kịch bản.

 

 

“Đang nhìn anh trai tôi?” Lúc này Lăng Sâm Viễn cũng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Úc Tưởng rời mắt, quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Anh Lăng không phải muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc anh hay sao? Sao lại xuất viện rồi?”

 

 

“Muốn gặp cô Úc một lần phải tốn mất bốn triệu đô la Mỹ.” Lăng Sâm Viễn nói.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Sao, chê đắt à?

 

 

 

 

Hà Vân Trác vừa bước một chân lên boong tàu, đúng lúc nghe được câu nói này của Lăng Sâm Viễn.

 

 

Được lắm, anh ta biết rồi.

 

 

Cái đồng hồ đó là do Lăng Sâm Viễn đưa cho Úc Tưởng.

 

 

Hà Vân Trác mới vừa bước lên một bước, trong lúc nhất thời không biết nên bước tiếp hay là thu chân lại.

 

 

Một lần gặp là bốn triệu đô la Mỹ.

 

 

Lăng Sâm Viễn điên rồi à?

 

 

Không, có lẽ bởi vì… Anh ta thật sự quá yêu Úc Tưởng?

 

 

Hình như chỉ có nguyên nhân này. Hà Vân Trác nghĩ.

 

 

Anh ta đâu có biết, chuyện này nếu không có Trữ Lệ Hàn chen ngang thì chẳng có ai mất nhiều tiền với Úc Tưởng như vậy.

 

 

Lăng Sâm Viễn tiếp tục nói: “Năm triệu không mời được cô Úc đến chăm sóc tôi nên tôi chỉ có thể xuất viện trước thời hạn thôi.”

 

 

Chủ yếu là một vài hình ảnh do Lăng Sâm Viễn tưởng tượng ra.

 

 

Cô gái này, miệng thì nói là thích nhưng mà biểu hiện của cô cũng quá hời hợt. Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh cô cất năm triệu với cái đồng hồ bốn triệu đô la Mỹ, ngồi bên cạnh giường bệnh của anh ta rồi đếm túi xách hàng hiệu mới mua, tranh thủ dành chút thời gian ngẩng đầu xem điều dưỡng chăm sóc anh ta như thế nào…

 

 

Lăng Sâm Viễn cảm thấy không chừng đến lúc đó, anh ta sẽ tức giận đến mức bệnh càng nặng thêm.

 

 

Lúc này Úc Tưởng bị gió biển thổi lạnh đến nỗi rụt hai vai, cô hỏi: “Vậy lần này thì sao? Anh Lăng đã chuẩn bị cái gì khi gặp tôi?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Thứ mà cô mong muốn nhất.”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi muốn cái gì nhất?”

 

 

Hệ thống: [Tôi làm sao mà biết được? Cô phải tự hỏi bản thân mình chứ.]

 

 

Úc Tưởng: Nam chính đang muốn giúp tôi thực hiện ước mơ của bản thân sao? Tự nhiên tốt bụng như vậy, tôi không quen.

 

 

Hệ thống: [Nữ chính càng thấy lạ lẫm hơn, bây giờ cô ấy còn đang đợi Lăng Sâm Viễn kìa.]

 

 

Hà Vân Trác cũng giật nảy mình.

 

 

Thứ mong muốn nhất? Chẳng lẽ là trái tim của Lăng Sâm Viễn? Lăng Sâm Viễn không muốn che giấu tình cảm nữa, muốn ở bên cạnh Úc Tưởng? Hơn nữa còn ở trước mặt anh ta, coi anh ta là không khí sao?!

 

 

Tiếng sóng biển rì rào.

 

 

Du thuyền chậm rãi rời bến.

 

 

Bên trong du thuyền, các đồng nghiệp lén lút bàn tán: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?”

 

 

Vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm lộ rõ mệt mỏi: “Tôi cũng không hiểu lắm.”

 

 

“Là hai cậu ấm nhà giàu cùng tranh giành một người sao?”

 

 

“Đâu chỉ có vậy.” Tổng giám đốc Thẩm nói.

 

 

“Vậy là còn có người thứ ba sao?”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm dựa vào sô pha: “Tôi không biết…”

 

 

“Dạo này con nhà giàu theo đuổi con gái cũng thật là mạnh bạo. Anh Lăng kia chính là người phụ trách hạng mục đầu tư phải không? Úc Tưởng thật là trâu bò…”

 

 

Trên boong tàu, Úc Tưởng hắt hơi một cái.

 

 

Cuối cùng Hà Vân Trác cũng tìm được cơ hội, anh ta nhanh tay cởi áo, bước lên khoác cho Úc Tưởng.

 

 

Sau đó anh ta nghe thấy Úc Tưởng vừa giơ ngón tay vừa liệt kê cho Lăng Sâm Viễn nghe: “Thứ tôi muốn nhất à, là một cái biệt thự có cửa sổ sát đất, có cả người giúp việc, thêm một còn mèo và một con chó, còn có một cái thẻ vĩnh viễn không tiêu hết tiền, có một công việc nhàn nhã để giết thời gian nhưng không cần phải đi làm mỗi ngày, một anh chàng đẹp trai dính người…”

 

 

Lăng Sâm Viễn: ???

 

 

Hà Vân Trác: ???

 

 

Lăng Sâm Viễn bật cười: “Đó là thứ mà cô muốn nhất? Nhiều như vậy sao?”

 

 

Úc Tưởng gật đầu: “Đúng vậy, trong lòng tôi những thứ này đều có vị trí ngang nhau.”

 

 

Lăng Sâm Viễn không biết là nên tức giận hay vui vẻ: “... Tôi với mấy thứ đó có vị trí giống nhau sao?”

 

 

Chà.

 

 

Lúc này Úc Tưởng đã hiểu được Lăng Sâm Viễn muốn nói cái gì.

 

 

Úc Tưởng không còn gì để nói: Được lắm, anh ta muốn tặng bản thân cho mình đây mà.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Trong nguyên tác, rõ ràng là nam chính Lăng Sâm Viễn từ chối nữ phụ thí mạng mười chín lần. Sau này, anh ta cảm thấy phiền đến nỗi thấy nữ phụ Úc Tưởng thì lập tức cho người đuổi cô đi.

 

 

Anh ta mới chỉ từ chối có một lần thôi mà!

 

 

Bây giờ nam chính đều không có lập trường như vậy sao?

 

 

Hà Vân Trác bên cạnh cười, cầm áo khoác lên vai Úc Tưởng.

 

 

Anh ta lên tiếng: “Anh Lăng đang cầu hôn cô Úc à?”

 

 

Lăng Sâm Viễn rất chướng mắt Hà Vân Trác.

 

 

Anh ta chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn lướt qua Hà Vân Trác: “Sao hả? Cậu Hà cũng muốn thò một chân vào hay sao?”

 

 

“Đúng vậy. Tôi theo đuổi cô Úc trước, hơn nữa cô Úc đã đồng ý với tôi rồi.” Hà Vân Trác nói.

 

 

Dù sao ngày đó Úc Tưởng nói ‘Thật ra tôi rất cảm động’, vậy là cơ bản xem như là đồng ý rồi đi.

 

 

Cô ấy không yêu anh đến vậy đâu.

 

 

Đây là điều mà Hà Vân Trác muốn nói với Lăng Sâm Viễn.

 

 

“Còn có một chuyện, chẳng lẽ anh Lăng còn chưa biết sao?” Hà Vân Trác im lặng một lúc rồi lại nói.

 

 

“Chuyện gì?” Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lạnh lẽo.

 

 

Chẳng lẽ là Úc Tưởng có qua lại với anh ta?

 

 

Hà Vân Trác: “Chuyện Úc Tưởng mang thai.”

 

 

Úc Tưởng: “…” Có phải anh ta nghĩ mình rất thông minh phải không?

 

 

Lăng Sâm Viễn: “… Tôi đã thấy trên mạng.”

 

 

Hà Vân Trác: “Anh Lăng có biết đó là con của ai không?”

 

 

Úc Tưởng: “Hay là hai người…”

 

 

Lăng Sâm Viễn cắt ngang lời của Úc Tưởng: “Tôi không cần biết, bởi vì Úc Tưởng không mang thai cho nên cũng không có chuyện ba của đứa bé.”

 

 

Úc Tưởng: “Mẹ nó, Lăng Sâm Viễn bán đứng tôi!”

 

 

Không chỉ có như thế.

 

 

Lăng Sâm Viễn nhướng mày, cười khẩy, trong nháy mắt đẩy cơn giận của Hà Vân Trác lên cao. Anh ta nói: “Thì ra thật sự có người tin lời nói xằng nói bậy của Úc Tưởng à?”

 

 

Hà Vân Trác sững người.

 

 

Gió biển thổi tới, Úc Tưởng cảm thấy ngày càng lạnh hơn.

 

 

Úc Tưởng hỏi hệ thống: Lúc trả thù, Hà Vân Trác có đáng sợ hay không?

 

 

Hệ thống: [Đáng sợ, là kiểu người sẽ trói cô rồi nhốt vào phòng tối.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Vẻ mặt Hà Vân Trác từ tốn lễ độ, trong nháy mắt dữ tợn, lại đến nhanh chóng trở lại bình thường.

 

 

Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Úc Tưởng: “Tôi muốn cô Úc chính miệng nói với tôi.”

 

 

Không chờ Úc Tưởng mở miệng, Lăng Sâm Viễn lại lên tiếng: “Lần này cô Úc định bịa chuyện như thế nào?”

 

 

Anh ta đang nhắc nhở cho Hà Vân Trác sao?

 

 

Úc Tưởng nghẹn họng.

 

 

Hệ thống: [Lộ tẩy rồi.]

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn chằm chằm Úc Tưởng để chờ cô mở miệng cầu xin anh ta.

 

 

Trong bầu không khí quỷ dị này, hệ thống cảm thấy rùng mình.

 

 

Đuôi mắt Úc Tưởng nheo lại, chuyển mắt nhìn sang Lăng Sâm Viễn: “Anh Lăng không phải cũng bị tôi lừa rồi sao?”

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Mẹ nó, cô đang làm cái gì vậy? Sao cô cả gan vậy hả? Bại lộ với Hà Vân Trác thì không nói làm gì, cô còn muốn châm ngòi lửa với Lăng Sâm Viễn nữa sao? Cô đang nhảy trên bãi mìn đó cô có biết không?]

 

 

Nhưng hệ thống mới vừa gào xong thì phát hiện… Hả?

 

 

Vẻ mặt của Hà Vân Trác lại… Hòa hoãn?

 

 

Chỉ có điều đúng là mặt Lăng Sâm Viễn càng lạnh lùng.

 

 

Lăng Sâm Viễn hỏi: “Cô lừa tôi?”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi nói tôi thích anh thì anh tin sao? Còn định cầu hôn tôi? Hôm nay anh muốn đưa tôi cái gì? Trái tim của anh à?”

 

 

Hệ thống: !

 

 

Hệ thống: [Hình tượng nhân vật của cô sẽ bị sụp đổ đó!]

 

 

Úc Tưởng: Sụp thì cho sụp đi.

 

 

Lăng Sâm Viễn phát cáu nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

 

Từ lâu anh ta đã nghi ngờ Úc Tưởng không thật sự thích mình. Nhưng vì hôm nay anh ta đã nói những câu ve vãn nên hiện giờ có cãi lại cũng không được.

 

 

Vì muốn thoát khỏi Hà Vân Trác, vì không muốn cầu xin anh ta giúp đỡ.

 

 

Đây là biện pháp mà Úc Tưởng nghĩ ra ư? Dứt khoát lật mặt, đạp anh ta một cái để xử lý chuyện này cho công bằng sao?

 

 

Lăng Sâm Viễn lại cười mỉa: “Cô nghĩ sao?”

 

 

Giọng nói trầm lạnh lùng như đang ghim Úc Tưởng.

 

 

Kẻ thù của Hà Vân Trác là Lăng Sâm Viễn.

 

 

Khi Úc Tưởng lên tiếng mỉa mai Lăng Sâm Viễn, chẳng khác nào đứng cùng một chiến tuyến với Hà Vân Trác. Tất nhiên Hà Vân Trác sẽ không truy cứu chuyện nói dối nữa.

 

 

Úc Tưởng trêu chọc anh ta, không phải cũng trêu chọc Lăng Sâm Viễn sao?

 

 

Trên thế giới này, nhiều người thích Lăng Sâm Viễn như vậy, lại cố tình xuất hiện thêm một cô gái Úc Tưởng. Một Úc Tưởng vô cùng thú vị ha ha!

 

 

Hà Vân Trác đẩy Úc Tưởng về phía sau.

 

 

Anh ta hạ thấp giọng: “Anh Lăng không phải là người nhỏ nhen vậy chứ? Không phải kiểu người tức giận là đánh phụ nữ đúng không?”

 

 

Hệ thống thấy vậy cũng không còn gì để nói.

 

 

Hệ thống: [Tôi cảm thấy hai người đàn ông này hết thuốc chữa rồi, lúc này rồi mà còn muốn bảo vệ cô?!]

 

 

Trong lòng Úc Tưởng tự nhủ cũng không hẳn.

 

 

Dù sao Lăng Sâm Viễn là đối tượng đả kích số một, tình địch cả đời, là kiểu chết cũng không quên được.

 

 

Úc Tưởng bị Hà Vân Trác bảo vệ chặt chẽ, tuy vậy, Lăng Sâm Viễn vẫn lên tiếng với tông giọng lạnh như băng: “Cô Úc yên tâm. Bắt đầu từ hôm nay, tôi nhất định sẽ cố gắng, cố gắng theo đuổi cô cho bằng được. Cho dù là lời nói dối thì tôi cũng sẽ biến nó thành lời nói thật. Đợi đến một ngày mà cô Úc thật sự mang thai thì lại mời cậu Hà và anh trai của tôi đến uống chén rượu mừng. Có phải rất tuyệt hay không?”

 

 

Hai chữ ‘cố gắng’ được người này lặp lại hai lần.

 

 

Có thể nói là ghi thù sâu sắc.

 

 

Hệ thống: [Chơi quá trớn rồi…]

 

 

Úc Tưởng: Đợi đã.

 

 

Hệ thống: [Lo lắng ư? Bây giờ cô hỏi tôi, tôi… Nói thật tôi cũng không biết giải quyết như thế nào, nội dung câu chuyện đã hoàn toàn lệch hướng rồi, hiện tại chỉ có thể xem thế giới này có thể tự mình sửa chữa trở về nguyên trạng…]

 

 

Hệ thống còn chưa nói xong thì Úc Tưởng đã quay đầu đi vào du thuyền, nhanh tay lấy điện thoại ra. Cô mở trò chơi, sau đó bắt đầu… Đập tiền?!

 

 

Đây là chuyện cấp bách nhất của cô hả?!

 

 

Úc Tưởng: Tiêu tiền xong rồi chết.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Bên này Hà Vân Trác khẽ cười, mỉa mai trả lời: “Tình cảm nồng nàn của anh Lăng dọa cô ấy sợ rồi kìa.”

 

 

“Tôi thật sự không rõ, tại sao anh lại có thù hận sâu sắc với tôi như vậy chứ? Cậu Hà cũng đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận biến thành công cụ của Úc Tưởng. Úc Tưởng không phải là người yếu đuối, nhu nhược, ngốc nghếch như anh tưởng đâu.” Lăng Sâm Viễn không nhịn được mà nhắc nhở Hà Vân Trác.

 

 

Hà Vân Trác: “Anh Lăng không theo đuổi được lại bôi nhọ người ta như vậy thì mất phong độ lắm đấy. Có lẽ tôi nên ghi lại lời này của anh để cho cô Úc nghe một chút.”

 

 

Hà Vân Trác không vừa mắt với Lăng Sâm Viễn, cảm thấy Lăng Sâm Viễn đang mắng anh ta ngu ngốc.

 

 

“Tôi cũng có lời muốn nói với anh Lăng. Anh Lăng cũng đừng quá tự cao, cho rằng cô Úc thật sự tình thương mến thương với anh để rồi làm ra trò cười như tỏ tình trên du thuyền.” Hà Vân Trác nói xong, tinh thần cảm thấy thoải mái ngay lập tức. Anh ta cũng xoay người vào bên trong du thuyền.

 

 

Lăng Sâm Viễn: “…”

 

 

Anh ta siết chặt bàn tay, cảm thấy con mẹ nó hoang đường.

 

 

Một loạt cảm xúc không thể phát tiết ra được.

 

 

Lăng Sâm Viễn ngồi trên boong tàu, gọi điện thoại cho Ninh Ninh.

 

 

 

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

 

 

“Alo! Là anh Lăng sao?” Ở đầu bên kia Ninh Ninh hỏi.

 

 

Lăng Sâm Viễn luôn hiếm khi thể hiện tình cảm của bản thân ở trước mặt Ninh Ninh. Nhưng một kẻ có tiền đột nhiên giúp đỡ một người khác giới xa lạ không vì bất cứ lý do gì cả thì thật sự có thể đoán được chút tâm tư của đối phương.

 

 

Ninh Ninh cũng đoán được.

 

 

Chỉ là cô ấy tự nhận mình không xứng với Lăng Sâm Viễn nên mới không vạch trần.

 

 

Nhưng nhận được điện thoại của Lăng Sâm Viễn, Ninh Ninh vẫn vui vẻ.

 

 

Sau khi cô ấy bị đầu độc một cách oan uổng thì sốt cao trong trại tạm giam, vừa ra khỏi trại là lập tức nhập viện. Cô ấy vốn đang muốn đi thăm đàn chị Úc Tưởng, ai ngờ đàn chị cũng đang ở bệnh viện tư nhân.

 

 

Khi con người bị bệnh thật sự quá yếu ớt, Ninh Ninh bất giác nhớ đến Lăng Sâm Viễn.

 

 

Nhưng cô ấy chờ mãi mới chờ được cuộc điện thoại này.

 

 

“Anh Lăng đang ở đâu vậy?” Ninh Ninh hỏi.

 

 

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt lóe lên: “Ừ, ở công ty, bận trăm công nghìn việc, vốn dĩ muốn đến gặp cô nhưng không có thời gian. Hôm nay cô thế nào rồi?”

 

 

Cổ họng Ninh Ninh nghèn nghẹn.

 

 

Cô ấy nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển ở đầu bên kia, còn có tiếng người, trộn lẫn với âm thanh như đang mở rượu, dù tiếng ồn không rõ ràng nhưng… Anh ta đang lừa cô ấy.

 

 

 

 

Lăng Sâm Viễn nói chuyện điện thoại xong thì vào trong du thuyền.

 

 

Thật ra bình thường Hà Vân Trác là một công tử hào hoa biết cư xử, anh ta nhanh chóng tập hợp các nhân viên trong công ty của tổng giám đốc Thẩm, khuấy động bầu không khí, mở cả sâm panh ra.

 

 

Vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, tất cả mọi người đều có hơi xấu hổ.

 

 

“Anh Lăng.” Mọi người đồng loạt lên tiếng chào.

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn Úc Tưởng.

 

 

Anh ta nhéo đầu ngón tay.

 

 

Anh ta thật sự muốn biết, Úc Tưởng không sợ trời không sợ đất, vậy cô sợ cái gì trên thế giới này? Cô có biết khóc không?

 

 

Lúc này Úc Tưởng còn đang nghiêm túc đập tiền.

 

 

Cô nói với hệ thống: Tiêu tiền để thăng cấp thật tuyệt! Cả hai kiếp tôi đều không nỡ mua gói quà tặng lớn, bây giờ tôi sẽ mua hết! Tôi phải làm trùm đập tiền!

 

 

Hệ thống nghẹn lời.

 

 

Úc Tưởng ngồi ở sofa, bên trái là Hà Vân Trác, bên phải là Liêu Giai Phỉ.

 

 

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lóe lên, đi qua nói với Liêu Giai Phỉ: “Mời nhường chỗ.”

 

 

Liêu Giai Phỉ cũng không dám đắc tội với anh ta, chỉ có thể tránh ra.

 

 

Sau đó Úc Tưởng đã bị kẹp vào giữa.

 

 

Mọi người thấy vậy thì đều không nhịn được mà im lặng một giây, sau đó mới khôi phục lại tự nhiên.

 

 

“Lát nữa đi chào hỏi anh cả với tôi được không?” Lăng Sâm Viễn hỏi bên tai Úc Tưởng.

 

 

Hà Vân Trác ngước mắt lên: “Anh Lăng muốn đưa cô ấy đi gặp phụ huynh sao? Nhưng Úc Tưởng cũng chưa đồng ý anh Lăng phải không? Huống hồ… Tôi nhớ không lầm thì cậu cả Trữ cũng không muốn gặp anh Lăng đâu. Anh Lăng không sợ anh ta giận chó đánh mèo với Úc Tưởng sao?”

 

 

Đám người tổng giám đốc Thẩm nuốt nước bọt, tất cả đều không dám phát ra tiếng nào.

 

 

“Gặp phụ huynh?” Lăng Sâm Viễn phì cười: “Anh không biết cô Úc quen biết anh cả tôi sao?”

 

 

Hà Vân Trác hơi sững sờ.

 

 

Nhà họ Úc có quen biết nhà họ Trữ sao? Không đúng, nếu mấy người này đều quen biết thì sao nhà họ Úc còn nhờ cậy nhà họ Hà giúp đỡ chứ?

 

 

Hai người họ ở đây, anh một câu, tôi một câu, đối đầu nhau.

 

 

Phía bên này Úc Tưởng chụp màn hình trò chơi rồi chia sẻ lên mạng xã hội.

 

 

@Ngư Ngư 232: Cuối cùng cũng đã có cần câu vàng, xẻng vàng [hình ảnh].

 

 

Sức nóng của cô còn chưa giảm, đầu tiên là thư của luật sư, bây giờ đến phòng livestream của Hi Hi Tử bị khóa. Mọi người đều đang nghi ngờ có phải liên quan đến Úc Tưởng hay không. Bây giờ thấy cô đăng bài thì lập tức chạy tới.

 

 

Kết quả lại thấy…

 

 

[Được lắm, lại chơi game à?]

 

 

[… Từ đầu đến cuối không ra mặt nói một câu, mở mắt ra là chơi game, rốt cuộc mỗi ngày cô ta đều đang làm gì vậy?]

 

 

[Xem ra chị gái này không thiếu tiền nhỉ? Mấy người tự xem thông tin trò chơi của cô ta đi.]

 

 

[Cho những ai không biết thì để có được biểu tượng đó, phải đập từ ba mươi nghìn trở lên.]

 

 

[Hơn ba mươi nghìn?]

 

 

[Hơn ba mươi nghìn? Không thể nào, ba mươi nghìn là một số tiền rất lớn đó, vậy mà lại tiêu từng đó tiền ở trong game. Chúng ta mới thoát nghèo được mấy năm, thật sự cho rằng người trên mạng đều thu nhập hàng triệu mỗi năm à? Ba mươi nghìn cũng không coi ra gì =_=]

 

 

Mấy phút sau.

 

 

Bọn họ nhanh chóng biết được Úc Tưởng đã chơi bao nhiêu game, bỏ ra bao nhiêu tiền cho game.

 

 

Úc Tưởng tặc lưỡi.

 

 

Làm trùm đập tiền quá đã! Thậm chí còn có thể thuê người tăng cấp giúp mình!

 

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có nhiều đại gia chơi game trên web như vậy. Bởi vì có thể hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi tiêu tiền và nghiền nát những người chơi bình thường.

 

 

Đến khi Úc Tưởng đập tiền xong một hồi thì cảm thấy mỹ mãn, ngẩng đầu uống một hớp nước.

 

 

“Khụ khụ khụ…”

 

 

“Sao lại là rượu?” Úc Tưởng vội vàng bỏ xuống.

 

 

Hà Vân Trác cũng không cãi nhau với Lăng Sâm Viễn nữa, lập tức đứng dậy đi rót nước ấm cho Úc Tưởng.

 

 

Mà lúc này trên mạng đã nổ tung.

 

 

[Vãi thật! Đây là cách giải sầu của kẻ có tiền sao? Tôi không vui, tôi đi đập tiền vào mấy trò chơi!]

 

 

[Trò thì ba mươi nghìn, có trò lại năm mươi nghìn, thậm chí có trò lên tới một trăm nghìn… Trời ơi, cái này còn khiến người hâm mộ ghen tỵ uất hận hơn cả mở ví khoe tiền nữa.]

 

 

[Đúng vậy. Tôi chơi game luôn dựa vào thực lực. Rơi nước mắt ngưỡng mộ.]

 

 

[Chỗ này có giá trị tương đương mấy chiếc túi xách xa xỉ rồi nhỉ? Tôi không biết cô ta giàu thật hay là giả làm tiểu thư nhà giàu nhưng cô ta thật sự có tiền!]

 

 

[Ba nhìn con này, con chơi giúp ba nhé!]

 

 

[Kẻ có tiền cũng chơi trò này à? Cảm giác như mình được kéo gần khoảng cách với bọn họ ấy hì hì.]

 

 

Hướng đi của khu bình luận này trở nên rất thú vị.

 

 

Úc Tưởng không cần khoe túi, không cần khoe xe, cũng không cần đứng ra làm sáng tỏ tại sao túi của mình lại hết hạn sử dụng, hay thật ra đó là xe của anh họ…

 

 

Dù sao thì có nhiều tài khoản trong top nạp tiền như vậy, không phải bạn muốn mượn là mượn được.

 

 

Úc Tưởng đăng lên mạng xã hội xong thì lập tức tắt đi, hoàn toàn không biết lúc này trên mạng đã tạo nên sóng gió gì.

 

 

Bởi vì tổng giám đốc Thẩm muốn phá tan không khí xấu hổ nên lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta xuống nước chơi một lát? Mọi người đều mang đồ tắm phải không?”

 

 

Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn gần như là đồng thời nhìn về phía Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng dứt khoát: “Không mang đồ tắm, không biết bơi, không xuống nước.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Vậy chúng tôi đi trước?”

 

 

Úc Tưởng gật đầu: “Chơi vui nhé.”

 

 

Chương 27: Chiếc thuyền thứ ba của Úc Tưởng

 

Hà Vân Trác và Lăng Viễn Sâm gần như cùng lúc muốn mở miệng nói ‘Không biết thì tôi dạy cho cô’ nhưng lời đến bên miệng lại lập tức nghẹn lại.

 

 

Bởi vì bọn họ đều nhớ đến lần trước ở câu lạc bộ, câu nói ‘Hai người các anh đánh một trận, ai thắng thì dạy tôi’ kia của Úc Tưởng.

 

 

Vì thế bọn họ liếc nhìn nhau, đều ‘ăn ý’ ngậm miệng lại.

 

 

 

 

Phía bên kia, tổng giám đốc Thẩm đã nhảy xuống nước.

 

 

Anh ấy cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, ngồi trong du thuyền mẹ nó áp lực quá.

 

 

Các đồng nghiệp khác biết bơi cũng nhảy xuống thay vì ngồi ở boong tàu, khẽ thở dài: “Tôi thật sự bội phục Úc Tưởng… Nếu hai vị cầu mà không được này cùng trở mặt thì làm sao bây giờ?”

 

 

“Ai biết được.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nhảy xuống quẫy nước chưa đến hai lần thì đã kiệt sức.

 

 

Anh ấy vừa mắng công việc thật sự mài mòn người trẻ tuổi, vừa nắm lấy thang bên cạnh du thuyền, bắt đầu leo lên.

 

 

“Ối? Tổng giám đốc Thẩm, anh đi đâu đấy?” Nhân viên trên boong tàu lập tức kêu lên.

 

 

 

 

Tổng giám đốc Tổng xoay đầu lại.

 

 

Xui xẻo…

 

 

Anh ấy bò lên sai du thuyền.

 

 

Trữ Lễ Hàn cúi đầu thì lập tức thấy gương mặt của tổng giám đốc Thẩm.

 

 

“Cậu, cậu cả Trữ?” Tổng giám đốc Thẩm lắp bắp.

 

 

Trong lòng tổng giám đốc Thẩm không ngừng chửi. Chết tiệt, tôi có vận cứt chó gì vậy trời ơi!

 

 

Tổng giám đốc Thẩm vội vàng giải thích: “Tôi, tôi lên sai chỗ, du thuyền của tôi ở bên kia…”

 

 

Trữ Lễ Hàn vừa thấy thì lạnh nhạt hỏi: “Đây là du thuyền của nhà họ Trữ phải không?”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm sửng sốt, vội vàng quay đầu lại xem.

 

 

Đúng thật, trên con du thuyền kia của bọn họ có một ký hiệu rất nhỏ. Ký hiệu đó là biểu tượng doanh nghiệp của gia tộc họ Trữ.

 

 

Người đứng bên cạnh Trữ Lễ Hàn tò mò hỏi: “Vị này là?”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm vội tự giới thiệu: “Thẩm Hải, công ty văn hóa Khải Tinh.”

 

 

Trữ Lễ Hàn nghe tên công ty anh ấy nói thì mới xác nhận mình đúng là không nhận sai người. Người này là cấp trên của Úc Tưởng, trước đây đã gặp ở tòa nhà của tập đoàn nhà họ Trữ.

 

 

Trữ Lễ Hàn lại nhìn lướt qua du thuyền, nhanh chóng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra: “Lăng Sâm Viễn cho các anh dùng?”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Vâng, vâng.”

 

 

Anh ấy ngoại trừ vâng cũng không biết nói cái gì.

 

 

“Úc Tưởng cũng ở đó?”

 

 

“… Phải, phải.” Không chỉ có Úc Tưởng đâu. Tổng giám đốc Thẩm thầm nói, mồ hôi lạnh cũng chảy ra. Làm sao bây giờ, hai chiếc thuyền phía trước đã đủ loạn, chiếc thuyền thứ ba của Úc Tưởng cũng tới.

 

 

Trữ Lễ Hàn cảm thấy kỳ lạ.

 

 

Anh biết danh tiếng của mình đủ khiến người ta sợ hãi nhưng cũng không đến mức mới hỏi hai câu, mặt của người trước mặt đã trắng như tờ giấy.

 

 

Trữ Lễ Hàn cúi đầu hỏi: “Tôi rất đáng sợ sao?”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Không không không…”

 

 

Lúc này, người phụ nữ phía sau Trữ Lễ Hàn không khỏi lên tiếng: “Nếu quen biết thì hay là chơi cùng nhau đi? Để du thuyền dừng ở bên cạnh nhau.”

 

 

Men theo giọng nói, tổng giám đốc Thẩm nhìn qua đó.

 

 

Một người phụ nữ xinh đẹp, tóc xõa dài trên vai, khí chất sang trọng như đóa lan nở trong khe núi.

 

 

Người này chính là Ninh Nhạn.

 

 

Cô ta nghe thấy Lăng Sâm Viễn cũng ở đây cho nên lập tức muốn mời người đến.

 

 

Nhưng tổng giám đốc Tổng không dám đồng ý.

 

 

Người đã mời Trữ Lễ Hàn đến đây cũng không dám gật đầu.

 

 

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn chợt lóe lên: “Vậy mời đến đây đi.”

 

 

Anh cũng muốn biết tại sao sắc mặt tổng giám đốc Thẩm lại trắng như vậy.

 

 

Lúc này chủ nhà mới dám lên tiếng phụ họa: “Đúng đúng, vậy mời đến đây đi, chúng ta cùng nhau tụ tập trên du thuyền cho vui!” Trữ Lễ Hàn trông nho nhã lễ độ nhưng thực ra rất khó xơi. Hôm nay anh ta còn đang lo lắng không biết nói chuyện làm ăn với Trữ Lễ Hàn thế nào, bây giờ có thứ khiến Trữ Lễ Hàn cảm thấy hứng thú là chuyện tốt.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy cả thế giới như đang sụp đổ nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

 

 

Anh ấy xuống nước, thậm chí trong khoảnh khắc ấy còn nghĩ đến việc muốn mình chết đuối luôn.

 

 

Nhưng đương nhiên tổng giám đốc Thẩm vẫn tiếc công ty vừa mới nhận được đầu tư, anh ấy bơi trở về, lần này thì lên đúng chỗ.

 

 

“Tổng giám đốc Thẩm không sao chứ?” Nhân viên lập tức chạy đến đỡ anh ấy.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hất đầu: “Biết ai ở trên du thuyền đối diện không?”

 

 

“Ai?”

 

 

“Cậu cả Trữ… Hiện giờ anh ta mời chúng ta sang bên đó với bọn họ.”

 

 

“Vãi!” Nhóm nhân viên há hốc mồm.

 

 

Cả đời bọn họ cũng không ngờ bản thân sẽ ở trên cùng một chiếc du thuyền với Trữ Lễ Hàn!

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa.

 

 

Ba phút sau.

 

 

Úc Tưởng, Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác đều đứng ở trên boong tàu.

 

 

Hai chiếc du thuyền cách nhau rất gần.

 

 

Hai bên đều thấy rõ những người ở phía đối diện.

 

 

Trữ Lễ Hàn vuốt ve cúc tay áo, câu nói chứa đầy ẩn ý: “Nhiều người thật.”

 

 

Ninh Nhạn vô cùng vui mừng nhưng bởi vì vẫn đang ở trước mặt người khác, cô ta luôn phải tỏ ra nhã nhặn nên cố không nở nụ cười.

 

 

Thật ra du thuyền của bọn họ đã đi được rất xa.

 

 

Bến tàu ở phía xa dường như đã hóa thành một đường thẳng.

 

 

Đúng lúc này, ở phía hòn đảo nhỏ không đột nhiên có hai du thuyền nhỏ lao ra.

 

 

Chúng nó lập tức đâm thẳng vào chiếc du thuyền của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Đám tổng giám đốc Thẩm nào đã từng gặp qua loại chuyện này chứ? Đương nhiên sợ hãi đến mức hét to lên.

 

 

Kết quả lại có một chiếc du thuyền nhỏ khác cũng đâm về phía bọn họ.

 

 

Còn thấy trong tay bọn chúng lấy ra cái gì đó…

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Mẹ kiếp! Mấy người này không sợ đi tù sao?”

 

 

Mọi người sợ đến mức biến sắc, vội vàng nằm sấp xuống.

 

 

Hai con thuyền nhỏ đuổi theo một cách điên cuồng, bởi vì bọn chúng có vũ khí trong tay nên phía bên này cũng gấp rút tăng tốc, đến khi bình tĩnh lại thì sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm run bần bật: “Làm sao bây giờ?”

 

 

Ra biển chơi thôi mà, sao lại gặp phải chuyện như này chứ?

 

 

Lăng Sâm Viễn đã quen gặp phong ba bão táp, anh ta bình tĩnh chỉ huy: “Lái sang bên kia, có thấy đá ngầm không? Vòng sang bên đó. Tốc độ phải nhanh.”

 

 

Trên một con thuyền khác, lúc này Trữ Lễ Hàn cũng đang bình tĩnh chỉ huy.

 

 

Hai chiếc du thuyền to lớn xa hoa cồng kềnh với tốc độ cực nhanh, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng vòng qua đá ngầm.

 

 

Hai chiếc du thuyền nhỏ phía sau chỉ lo nổ súng nên không nhìn thấy mà đâm vào đó.

 

 

Du thuyền bị lật.

 

 

Đợi đến khi người vùng vẫy trồi lên mặt nước, con thuyền xa hoa đã đi xa rồi.

 

 

Ba giờ mười một phút chiều.

 

 

Sau một cuộc rượt đuổi căng thẳng và kích thích, tất cả mọi người cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết đang chạy đến nơi nào, chỉ có thể vội vàng xác định vị trí để tìm đường trên bản đồ.

 

 

“Không còn nhiều nhiên liệu nữa.” Người lái du thuyền nói.

 

 

Du thuyền tiêu thụ rất nhiều nhiên liệu.

 

 

Bởi vì nó cần nhanh chóng tăng tốc hết cỡ nên mức tiêu hao nhiên liệu không thể như bình thường.

 

 

Các đồng nghiệp của Úc Tưởng còn đang nôn mửa không ngừng.

 

 

Đoạn đường này du thuyền chạy quá nhanh, bây giờ bọn họ cảm thấy cả đầu óc lẫn tim gan phèo phổi sắp không thuộc về mình nữa.

 

 

Lòng dạ nào mà lo dầu còn nhiều hay không!

 

 

Lúc Lăng Sâm Viễn xoay người lại thì thấy Úc Tưởng còn đang ăn điểm tâm.

 

 

Lăng Sâm Viễn: "..."

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Cô không sợ à?"

 

 

Úc Tưởng: "Không."

 

 

Nói thật, tay trái có nam chính, nam phụ, tay phải có trùm phản diện, nữ phản diện. Nếu mà chết được thì quyển tiểu thuyết này đừng hòng viết tiếp nữa. Thế giới nguyên tác sẽ sụp đổ luôn!

 

 

Lăng Sâm Viễn cụp mắt, suy nghĩ một lát, nói: "Lại gần du thuyền của Trữ Lễ Hàn, chúng ta đi theo bọn họ."

 

 

Dù sao trong nước cũng là địa bàn của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Chưa chắc người của anh ta sẽ đến cứu viện kịp thời nhưng người của Trữ Lễ Hàn thì đến rất nhanh.

 

 

Khoảng nửa tiếng sau.

 

 

Du thuyền của bọn họ đều neo tạm ở một hòn đảo xa lạ.

 

 

Bên này, người đàn ông trung niên vừa rồi còn bưng chén rượu suýt thì quỳ xuống trước mặt Trữ Lễ Hàn: "Chuyện này, chuyện này thật sự không phải tôi gây ra, tôi không biết... Cậu cả Trữ, anh phải tin tôi..."

 

 

Trữ Lễ Hàn im lặng.

 

 

Thư ký Vương hắng giọng, hỏi: "Có đón cô Úc sang đây không ạ?"

 

 

Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên: "Không cần."

 

 

Úc Tưởng dẫn đầu đoàn người, Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn theo sát đằng sau.

 

 

Sau nữa là nhóm người giám đốc Thẩm.

 

 

Ánh mắt phức tạp của Ninh Nhạn rơi vào người Úc Tưởng.

 

 

Lúc này cô ta mới nhìn rõ, áo khoác trên vai Úc Tưởng rõ ràng là áo khoác của Hà Vân Trác. Tại sao cả Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đều ở cùng một chỗ với cô?

 

 

Ninh Nhạn vẫn còn nhớ Úc Tưởng.

 

 

Cái người đáng chết này, phá hoại kế hoạch hoàn mỹ của cô ta...

 

 

Ninh Nhạn siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Rốt cuộc đêm đó cậu cả Trữ có phát sinh quan hệ với Úc Tưởng không? Vì kế hoạch hôm đó hoàn toàn thất bại nên cô ta cũng không dám chắc.

 

 

Ninh Nhạn quan sát một hồi lâu cũng chỉ thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Đến khi Úc Tưởng đi đến trước mặt.

 

 

Thư ký Vương định giơ tay ra đỡ nhưng chợt khựng lại, cuối cùng chỉ dám hỏi một câu: "Cô Úc có bị dọa sợ không?"

 

 

Úc Tưởng lắc đầu: "Không sao."

 

 

Thậm chí còn nấc cụt một cái.

 

 

Mọi người: ???

 

 

Úc Tưởng cười nói: "Xin lỗi, bánh gato trên du thuyền ngon quá."

 

 

Trữ Lễ Hàn phớt lờ Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác, anh nhìn áo khoác trên người Úc Tưởng, giọng nói trầm xuống: "Bất kể rơi vào hoàn cảnh nào cô Úc cũng không quên bổ sung dinh dưỡng nhỉ."

 

 

Úc Tưởng gật gù, đáp: "Đương nhiên."

 

 

Sắc mặt Hà Vân Trác hơi thay đổi, ngay cả Ninh Nhạn đứng gần đó anh ta cũng không liếc mắt lấy một cái.

 

 

Bởi anh ta đã nhận ra... Người đứng trên cầu thang gọi Úc Tưởng hôm đó chính là Trữ Lễ Hàn!

 

 

Hà Vân Trác mới về nước, không biết nhiều về Trữ Lễ Hàn nên lúc này mới phát hiện ra chuyện này.

 

 

Anh ta nhìn Úc Tưởng với vẻ mặt phức tạp.

 

 

Nhưng cảnh tượng này lại khiến Ninh Nhạn vô cùng khó chịu.

 

 

Cô ta biết trước giờ Hà Vân Trác rất thích mình, còn bằng lòng vì cô ta mà trả giá tất cả.

 

 

Hầu như mỗi lần gặp mặt Hà Vân Trác đều không che giấu ánh mắt nóng bỏng rực lửa khi nhìn cô ta.

 

 

Nhưng hôm nay... Hà Vân Trác chưa từng liếc mắt nhìn cô ta một cái nào!

 

 

Anh ta đang nhìn Úc Tưởng!

 

 

Cả Lăng Sâm Viễn cũng đang nhìn Úc Tưởng!

 

 

Đột nhiên, Úc Tưởng hắt xì một cái, lại thêm hai cái liên tiếp nữa.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: Không phải tôi bị gió biển thổi đến mức bị cảm rồi chứ?

 

 

Hệ thống: [Nếu gió to thì khả năng cao sẽ bị thế.]

 

 

Úc Tưởng: … Cục cưng lạnh lùng vô cảm quá đi!

 

 

Trong khoảnh khắc đó, hệ thống cũng dành một giây tự kiểm điểm lại mình, liệu có phải nó quá cứng nhắc không?

 

 

Úc Tưởng quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn.

 

 

Vẫn mặc quần sooc và đeo kính râm.

 

 

Úc Tưởng đành quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn, nói: "Tôi mượn áo khoác của anh được không?"

 

 

Trữ Lễ Hàn im lặng nhìn cô hai giây.

 

 

Thư ký Vương định nói ‘hay để tôi’ nhưng lại không dám.

 

 

Đôi khi, dục vọng chiếm hữu của đàn ông là một thứ rất huyền diệu, cho dù cậu cả Trữ và cô Úc còn chưa chính thức xác nhận quan hệ cũng không ngoại lệ.

 

 

Đương lúc mọi người vô thức nín thở, chỉ thấy Trữ Lễ Hàn thong thả cởi áo khoác ra, đưa cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng nhận lấy, quây quanh eo.

 

 

Cô nói với hệ thống: Cái này làm lót mông được đấy, tí ngồi xuống không lo lạnh mông.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Trữ Lễ Hàn chỉ còn lại áo sơ mi và áo gi-lê, dáng người anh cao ráo, trông lại càng kiêu ngạo, cao sang.

 

 

Anh hạ thấp giọng: "Áo khoác lần trước tôi cho cô đâu?"

 

 

Lần trước?

 

 

Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn vào hai từ này.

 

 

Úc Tưởng vốn định vứt đi nhưng nghĩ lại thì thấy phí quá. Nước nhà mới thoát khỏi đói nghèo được mấy năm, sao có thể lãng phí tài nguyên như vậy được?

 

 

Thế là cô cho vào máy giặt giặt sạch... Ừm...

 

 

Úc Tưởng: "... Tối chơi game dùng để đắp lên chân."

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Anh hỏi: "Lần này lại định dùng làm gì nữa?"

 

 

Úc Tưởng: "Che đầu."

 

 

Ninh Nhạn chợt hắt xì một cái.

 

 

Chẳng ai ngờ phải ra biển lâu như vậy nên đều ăn mặc mỏng manh. Ninh Nhạn siết chặt nắm đấm, mỗi lần hít vào thở ra cũng thấy lạnh run.

 

 

Mọi người chỉ ngoảnh sang nhìn cô ta một cái rồi lại quay đi.

 

 

Lâm Sâm Viễn không có áo khoác, áo khoác của Hà Vân Trác thì ở trên người Úc Tưởng, ngay cả áo khoác của Trữ Lễ Hàn cũng ở trên người Úc Tưởng luôn.

 

 

Lúc này, đằng sau có người ân cần quan tâm: "Cô Ninh, hay cô khoác tạm áo khoác của tôi chống lạnh một lúc đi?"

 

 

Ninh Nhạn quay đầu liếc nhìn người nọ.

 

 

Người vừa nói là một người đàn ông trung niên, Ninh Nhạn khẽ nhíu mày, từ chối: "Không cần, cơ thể tôi vẫn chịu được."

 

 

Câu này ngầm ám chỉ Úc Tưởng quá yếu ớt.

 

 

Úc Tưởng ngồi xuống một cái ghế trống, cuộn người như một quả bóng, biểu diễn một màn cơ thể yếu ớt vô cùng sống động.

 

 

Hầy.

 

 

Nữ chính thật khờ khạo, lại xem Ninh Nhạn như chị gái ruột.

 

 

Nhưng liên quan quái gì đến cô?

 

 

Úc Tưởng hỏi: "Chúng ta phải chờ ở đây bao lâu?"

 

 

Người đáp lại cô là Trữ Lễ Hàn, anh lạnh nhạt nói: "Vừa nãy, lúc đang đi đã báo cảnh sát rồi, phải chờ tối đa bốn tiếng nữa, họ mới tìm ra chúng ta."

 

 

Úc Tưởng rút di động ra nhìn.

 

 

"Ở đây không có tín hiệu..." Thư ký Vương nói.

 

 

Úc Tưởng gật gù, cũng chẳng mấy quan tâm đáp: "May mà tôi có tải game offline."

 

 

Thư ký Vương dở khóc dở cười.

 

 

Nói là tối đa bốn tiếng.

 

 

Nhưng kỳ thật chờ đợi là một việc rất khó chịu.

 

 

Lúc đầu bọn họ còn có thể ngồi chờ trong du thuyền.

 

 

Nhưng bóng tối nhanh chóng buông xuống, bầu trời bắt đầu có dấu hiệu nổi bão.

 

 

Lúc này, du thuyền không thể cố định trên biển lại thành một thứ không an toàn.

 

 

Mọi người chỉ đành đi xuống lần nữa, tìm một nơi an toàn trên đảo để trú tạm.

 

 

Chợt, hai mắt Lăng Sâm Viễn hơi lóe lên, anh ta lập tức xoay người, không chút khách khí trấn lột áo khoác của một quản lý cấp cao xui xẻo nào đó, mặc vào người.

 

 

Ninh Nhạn sắp không chịu nổi nữa.

 

 

Nhưng cô ta không thể xuống nước bảo người khác nhường áo khoác cho mình được.

 

 

Bên này, Úc Tưởng lại hắt xì một cái.

 

 

Lăng Sâm Viễn hỏi: "Vẫn lạnh à?"

 

 

Úc Tưởng: "Vẫn chịu được..."

 

 

Lăng Sâm Viễn xoay người đi, không biết lại trấn lột được mấy cái áo khoác của mấy người xui xẻo nào, cầm một đống áo quay lại.

 

 

Ninh Nhạn trơ mắt nhìn anh ta đưa đống áo khoác cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: Cái tên này, anh ta học được cái gì từ Hoàng Sĩ Nhân* thế?

 

 

*Hoàng Sĩ Nhân là một nhân vật phản diện xuất hiện trong tác phẩm ‘Cô gái tóc trắng’ do Học viện Nghệ thuật Diên An Lỗ Tấn sáng tác. Hoàng Sĩ Nhân là đại diện điển hình của một địa chủ hà hiếp dân lành, cho vay nặng lãi, làm đủ việc ác.

 

 

Không đợi Úc Tưởng nhận lấy, Trữ Lễ Hàn đã chen ngang: "Không cần."

 

 

Anh đặt tay lên cúc áo, bắt đầu cởi áo gi-lê.

 

 

Úc Tưởng: ? Không phải anh ta định cởi áo cho tôi chứ? Không thể nào, trùm phản diện ngây thơ thế này từ bao giờ thế? Tôi đã ngủ với anh ta nên anh ta không muốn người khác cởi áo cho tôi mặc hả?

 

 

Hệ thống nhìn mấy nam chính, nam phụ và trùm phản diện có biểu hiện kỳ quái, đầu bắt đầu ong lên, chẳng còn sức đâu mà trả lời cô nữa.

 

 

Úc Tưởng đứng bật dậy, vội vàng đè mu bàn tay Trữ Lễ Hàn lại.

 

 

Mu bàn tay Trữ Lễ Hàn nóng rực, suýt nữa thì hất phăng tay Úc Tưởng ra.

 

 

Úc Tưởng nghiêm túc cài lại cúc áo cho anh.

 

 

Trữ Lễ Hàn rủ mắt nhìn cô, chợt cảm thấy kì cục. Mẹ anh cũng từng cài cúc áo cho ba anh như vậy. Nhưng tất nhiên có sự khác biệt, ba anh là một tên cặn bã ngu xuẩn.

 

 

Ở phía đối diện, Lăng Sâm Viễn cúi đầu nhìn tay mình, chợt cảm thấy vô cùng cô đơn.

 

 

Người anh ta thích không có ở đây.

 

 

Định mệnh đã an bài, chẳng có ai sẵn lòng cài cúc áo cho anh ta mỗi khi trời trở lạnh.

 

 

Hệ thống: [Cuối cùng cô cũng quyết định đi theo mạch cốt truyện, muốn vun đắp tình cảm với chồng cô, sớm ngày kết hôn rồi sao?]

 

 

Trong lòng Úc Tưởng nói: Không hề.

 

 

Chủ yếu là chẳng may trùm phản diện lạnh quá mà ngỏm luôn thì lấy ai gây rắc rối cho nam chính đây?

 

 

Tôi sợ nói cho cậu nghe cậu sẽ không kiềm chế được mà tức chết mất.

 

 

Lăng Sâm Viễn đè nén cõi lòng hỗn loạn, ngẩng đầu lên: "Không cần nữa à?"

 

 

Úc Tưởng: "Không cần."

 

 

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới xoay người nhìn nhóm nhân viên của giám đốc Thẩm: "Các cô lại đây lấy một cái để chắn gió đi."

 

 

Ninh Nhạn siết chặt nắm đấm.

 

 

Những người phụ nữ kia đều được quan tâm chăm sóc, chỉ có mình cô ta không được ai ngó ngàng đến.

 

 

Cô ta không hiểu vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng em gái Ninh Ninh của cô ta không hề có mặt ở đây.

 

 

Chương 28: Không chỉ là quen biết: Tay chủ tịch Trữ khẽ run rẩy

 

Sở dĩ Ninh Nhạn biết Lăng Sâm Viễn thích em gái Ninh Ninh của mình.

 

 

Đó là bởi vì chính miệng Ninh Ninh nói cho cô ta biết.

 

 

Năm Ninh Nhạn hai mươi lăm tuổi thì cô ta đã giành được giải thưởng lớn của cuộc thi Rachmaninoff ở nước ngoài. Sau đó đáp chuyến bay về nước.

 

 

 

 

Còn chưa đợi cô ta mở party ăn mừng với mấy cậu ấm cô chiêu mà cô ta quen biết thì đã hay tin rằng em gái bị thất lạc nhiều năm của cô ta đã được đón về.

 

 

Ninh Ninh vừa được đón về đã không hoà hợp với gia đình.

 

 

Ninh Nhạn không thích cô ấy.

 

 

Dường như vì cuối cùng cũng tìm được tình thân nên Ninh Ninh có cái gì cũng đều kể hết cho cô ta. Ninh Ninh nói với cô ta là có một anh Lăng nào đó đối xử cô ấy rất tốt…

 

 

Lúc này Ninh Nhạn mới biết Lăng Sâm Viễn đã về nước!

 

  

 

Ở nước ngoài, từ lâu Ninh Nhạn đã quen Lăng Sâm Viễn, cô ta đã thấy Lăng Sâm Viễn tài giỏi cỡ nào, anh ta có năng lực hơn bất cứ ai ở trong nước.

 

 

Cô ta không thể kiềm chế được mà thích anh ta, hơn nữa còn cho rằng với sự quyến rũ của mình, sẽ không khó để chiếm được trái tim anh ta.

 

 

Và rồi...

 

 

 

  

 

Sau đó Ninh Nhạn đã gặp phải Waterloo*.

 

 

*Waterloo (滑铁卢): Đây là ngôn ngữ mạng xuất phát từ trận chiến đẫm máu Waterloo, trong đó lực lượng đồng minh chống Pháp đã giành được thắng lợi và Napoléon thua cuộc, vì vậy từ này có nghĩa là sự nghiệp thất bại, tượng trưng cho sự thất bại.

 

 

"Lách tách..." Đó là tiếng hạt mưa đập vào lá chuối.

 

  

 

Trên biển bắt đầu mưa, cơn mưa đó đã kéo Ninh Nhạn trở về hiện thực.

 

  

 

Ninh Nhạn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.

 

  

 

Mục tiêu trước đó của cô ta rất rõ ràng, đó là đối phó với Ninh Ninh, khiến cho Ninh Ninh sẽ khó có thể trở mình được nữa. Nhưng bây giờ, bởi vì đêm đó uống nhầm rượu, người lên sai giường lại biến thành Úc Tưởng... Dẫn tới toàn bộ kế hoạch của cô ta dường như bị rối loạn hoàn toàn!

 

 

Lúc Ninh Nhạn còn đang mê man suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên.

 

  

 

Thư ký Vương ở bên cạnh cậu cả Trữ mở một chiếc ô, cũng là chiếc ô duy nhất mà anh ấy mang theo.

 

  

 

Dưới ô, Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng đang vai kề vai, đứng cạnh nhau.

 

  

 

Lăng Sâm Viễn đến bên cạnh Úc Tưởng, khẽ nói: "Tàn nhẫn thật đó, cô không cho tôi che cùng sao?"

 

 

Hô hấp của Ninh Nhạn như ngừng lại trong chốc lát.

 

 

Tại sao Lăng Sâm Viễn vẫn còn quay quanh cô ta?

 

  

 

Mà Úc Tưởng ở bên kia: ?

 

  

 

Úc Tưởng: "Được chứ..." Cô vô cùng vui vẻ: "Chi bằng cậu Hà cũng che cùng nhé? À mà... Cô Ninh có muốn tới đây che mưa luôn không?"

 

  

 

Lăng Sâm Viễn: "..."

 

  

 

Trữ Lễ Hàn: "..." Anh nhắc nhở Úc Tưởng đang to gan lớn mật: "Đây là ô của tôi."

 

  

 

Úc Tưởng chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn, hợp tình hợp lý từ chối: "Anh xem, là anh ta không cho anh che."

 

  

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

  

 

Những người phía sau nghe được mà mí mắt điên cuồng giật giật, trong lòng tự hỏi, vị thần tiên này chui ra từ đâu vậy? Sao lại còn lớn lối đi châm ngòi ly gián tình cảm anh em của người khác thế?

 

  

 

Ninh Nhạn nghe xong cũng muốn cười nhạo.

 

  

 

Cũng chỉ là một người phụ nữ như thế thôi. Không biết lựa lời, trình độ khiêu khích ‘low’ vô cùng, là một bình hoa chính hiệu. Vẻ ngoài trông chẳng khác nào hồ ly tinh, đàn ông tử tế nào muốn cưới cái thể loại này về nhà chứ?

 

  

 

Lăng Sâm Viễn khẽ cười, nói: "Thế thì thôi vậy."

 

  

 

Có điều, Hà Vân Trác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

 

  

 

‘Kẻ giết người’ trong miệng Úc Tưởng không chừng chính là Trữ Lễ Hàn.

 

 

Khó trách ngày đó Trữ Lễ Hàn gọi Úc Tưởng lại, có lẽ là anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đang chờ đợi thời cơ để giải quyết Úc Tưởng.

 

  

 

Hà Vân Trác nên cảm thấy tức giận.

 

  

 

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngay cả cậu cả Trữ mà Úc Tưởng cũng dám đùa giỡn... Kỳ lạ là trong lòng anh ta dần cân bằng trở lại.

 

  

 

Hà Vân Trác thở ra một hơi.

 

  

 

Hạt mưa đập vào mặt anh ta, quay đầu nhìn, cuối cùng anh ta cũng nhớ tới… Ninh Nhạn vẫn còn đang dầm mưa! Vẫn còn đang bị gió thổi!

 

  

 

Hà Vân Trác không khỏi tìm áo khoác của mình.

 

  

 

... Áo khoác ở chỗ của Úc Tưởng.

 

  

 

Mình phải làm gì bây giờ?

 

  

 

Hà Vân Trác vội vàng nhìn Ninh Nhạn, tóc Ninh Nhạn đã ướt sũng.

 

  

 

Anh ta vô cùng đau lòng, vội vàng đi tìm một tàu lá chuối thật lớn, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Ninh Nhạn. Anh ta khắc chế sự hỗn loạn trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cô Ninh che tạm nhé?"

 

  

 

Ninh Nhạn nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy cảm động mà chỉ muốn cười mỉa.

 

  

 

Ở đằng kia, thư ký của cậu cả Trữ đang che ô cho Úc Tưởng.

 

  

 

Mà anh lại lấy một tàu lá chuối để che mưa cho tôi?

 

  

 

Có sự đối lập giữa hai bên, anh thấy tôi không đủ mất mặt à?

 

  

 

Ninh Nhạn đang muốn từ chối thì đã thấy Hà Vân Trác vội vàng nhét lá chuối vào trong tay cô ta, nói: "Cô Ninh tự mình che đi." Sau đó thì xoay người rời đi.

 

 

 

Ninh Nhạn: ?

 

  

 

Nếu không phải gia giáo vẫn đang giúp cô ta kiềm chế cảm xúc thì cô ta đã nổi đóa từ lâu.

 

  

 

Hà Vân Trác cũng điên rồi à?

 

 

Không phải anh ta thích cô ta à? Bây giờ ngay cả lá chuối cũng muốn cô ta tự mình che?

 

  

 

Hà Vân Trác còn chưa quên, mục đích của mình hôm nay là muốn phát triển tình cảm với Úc Tưởng.

 

  

 

Hơn nữa... Thật ra anh ta cũng muốn biết, Ninh Nhạn có thể vì anh ta mà nổi cơn ghen không?

 

  

 

Dù chỉ là một chút thôi?

 

  

 

Trên hải đảo nho nhỏ, trong một khoảnh khắc nào đó, ai nấy đều có tâm tư riêng của mình.

 

  

 

Duy chỉ có một người có thể gọi là nhàn nhã cũng chỉ có mình Úc Tưởng.

 

  

 

Úc Tưởng không chơi điện thoại di động, dù sao cũng sắp hết pin. Cô hỏi hệ thống: Cậu nói xem, hôm nay, sau khi trở về, Ninh Nhạn phát sốt đến bao nhiêu độ nhỉ?

 

  

 

Hệ thống: ?

 

  

 

Hệ thống: [... Ba mươi tám độ?]

 

  

 

Úc Tưởng: Quá thấp.

 

  

 

Hệ thống: [? Sao lại cô như đang cầm kịch bản của nữ phụ độc ác thế hả?]

 

  

 

Úc Tưởng: Tôi đây cũng chỉ đang thay nữ chính xả giận thôi, cái cô Ninh Nhạn này xấu xa thật đó.

 

 

Hệ thống ngẫm lại cũng thấy đúng.

 

  

 

Trữ Lễ Hàn là ông trùm phản diện, muốn xử ai thì luôn dùng thủ đoạn trực tiếp, đánh rắn phải đánh dập đầu. Nhưng Ninh Nhạn thì khác, luôn ném đá giấu tay, gián tiếp hại không ít người.

 

  

 

Hệ thống: [Việc cô ghét cô ta không sai nhưng cũng nên cố gắng kiềm chế.]

 

  

 

Úc Tưởng: Tôi không quá ghét cô ta. Còn phải cảm ơn cô ta đã cho tôi có được một trải nghiệm hoàn toàn mới.

 

  

 

Hệ thống: ?

 

  

 

Cô và hệ thống đang buôn dưa lê bán dưa chuột.

 

  

 

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng cùng với tiếng còi của du thuyền lớn đang đến gần.

 

  

 

Không hổ là nam chính và trùm phản diện cùng gọi cứu viện!

 

  

 

Úc Tưởng cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, bây giờ đã là sáu giờ mười bảy phút tối.

 

  

 

Cô không khỏi khẽ phàn nàn: "Đói quá." Cơm trưa cũng không có mà ăn chứ càng đừng nói đến cơm tối. May mà cô đã ăn hai miếng bánh ngọt, nếu không thì nói không chừng đã hạ đường huyết rồi ngất xỉu giữa đường.

 

  

 

Trữ Lễ Hàn liếc nhìn cô.

 

 

Không bao lâu sau, máy bay trực thăng đã thành công hạ cánh.

 

  

 

Phía trên có một dòng chữ ‘WHITE’ rất lớn, biểu tượng của đội cứu hộ màu trắng khá nổi tiếng ở thành phố Hải.

 

  

 

Phía sau có người thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: "Trời đã mưa còn đầy sương, tôi còn tưởng rằng trực thăng sẽ không tìm ra chúng ta cơ..."

 

  

 

Thư ký Vương mỉm cười nói: "Có công nghệ mới nhất của Thụy Từ làm định hướng, sao có thể không tìm thấy được?"

 

  

 

Thụy Từ là doanh nghiệp do Trữ Lễ Hàn đứng tên.

 

  

 

Người đó hiểu ra, vừa run rẩy sợ sệt, vừa lên tiếng khen ngợi: "Lúc trước cậu cả Trữ thật sự có mắt nhìn, cũng rất là cơ trí. Kỹ thuật của Thụy Từ bây giờ ở nước ngoài đang rất nổi tiếng..."

 

  

 

Trữ Lễ Hàn không quay đầu lại đáp lời bọn họ.

 

  

 

Các nhân viên cứu hộ trên chiếc trực thăng nhảy xuống, trong tay còn mang theo hai mũ bảo hiểm.

 

  

 

"Cậu cả Trữ." Đối phương đưa mũ bảo hiểm tới.

 

  

 

Mọi người đều nhìn sang.

 

  

 

Ai cũng biết ngồi trực thăng trở về chắc chắn là nhanh nhất, lúc này tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, tinh thần mệt mỏi, còn cả sự sợ hãi chưa tiêu tán. Nhìn vào mũ bảo hiểm trực thăng, bọn họ trầm trồ đầy ao ước.

 

 

Trữ Lễ Hàn cầm lấy một cái mũ bảo hiểm, nhét vào trong ngực Úc Tưởng.

 

  

 

"Lên máy bay." Anh nói.

 

  

 

Úc Tưởng kinh ngạc chớp mắt.

 

  

 

Nhưng cô nhanh chóng thản nhiên tiếp nhận.

 

  

 

Được rồi!

 

  

 

Quay về tắm nước nóng!

 

  

 

Úc Tưởng vội vàng cài mũ bảo hiểm, đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn.

 

  

 

Úc Định vừa đi vừa hỏi: "Thư ký Vương đâu?"

 

  

 

Trữ Lễ Hàn dừng một chút rồi đáp: "Cậu ta ngồi trên du thuyền." Nói xong, Trữ Lễ Hàn xoay người lấy ô từ trong tay thư ký Vương.

 

  

 

Thư ký Vương cũng mặc cho mình chịu bao nhiêu vất vả, chỉ nghĩ đến việc lên du thuyền trở về.

 

  

 

Lấy tiền lương của người ta thì phải làm cho đúng cương vị của mình.

 

  

 

Vì thế tất cả mọi người cứ trơ mắt nhìn hai người bọn họ leo lên máy bay trực thăng. Trực thăng không đáp xuống đất, cứ như vậy lơ lửng trên không trung, nhanh chóng đi xa.

 

  

 

Ninh Nhạn nhìn bóng dáng trực thăng mà tức cái lồng ngực.

 

 

 

Cô ta vốn là con gái cưng của trời thế nên dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng tất nhiên cũng sẽ hy vọng bản thân có thể dẫn đầu trong mọi việc. Còn chưa nói đến việc bị một đứa con gái như Úc Tưởng giành mất vị trí đầu tiên.

 

 

Ninh Nhạn thầm nghĩ, Úc Tưởng còn chẳng bằng đứa em gái kia của cô ta nữa.

 

 

Cuối cùng thì nhân viên cứu hộ trên du thuyền cũng xuống và chịu trách nhiệm đưa bọn họ lên thuyền.

 

 

Còn lý do tại sao lại sử dụng du thuyền ấy hả? Chủ yếu là do du thuyền có thể chịu được tải trọng lớn và gần như sẽ không bị ảnh hưởng khi gặp sóng to gió lớn.

 

 

Ninh Nhạn và những người khác lần lượt lên du thuyền, cô ta thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Nhưng đến khi cô ta quay lại nhìn Lăng Sâm Viễn…

 

 

Lăng Sâm Viễn đã nhảy lên ca-nô của nhân viên cứu hộ, anh ta mặc đồ giữ nhiệt và áo pháo rồi lao ra ngoài, trông còn nhanh hơn cả du thuyền.

 

 

Ninh Nhạn nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ và liều lĩnh rời đi của Lăng Sâm Viễn, trong lòng cô ta lại dấy lên nỗi ước ao, nhất thời càng cảm thấy chua xót.

 

 

Trên chiếc trực thăng.

 

 

Nhân viên cứu hộ đưa khăn khô cho bọn họ rồi hô to: “Có nước gừng ở trong bình giữ nhiệt!!!”

 

 

Cũng không còn cách nào, bởi vì cánh quạt phát ra tiếng ồn quá lớn.

 

 

Úc Tưởng nhìn khuôn miệng của đối phương cũng đoán được ý của người nọ, sau đó cô cúi người sờ soạng, thế mà tìm được một bình giữ nhiệt thật.

 

 

Cô vừa vặn nắp bình thì mùi gừng nồng nặc lập tức lan tỏa ra ngoài.

 

 

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn sang rồi giơ tay ấn đóng nắp, sau đó anh quay sang nói gì đó với cô.

 

 

Anh nói gì?

 

 

Úc Tưởng chỉ vào lỗ tai mình rồi lại chỉ vào miệng anh sau đó dang hai tay ra.

 

 

Ý nói mình không nghe thấy.

 

 

Trữ Lễ Hàn kéo bịt tai của cô ra xong lại cúi đầu xuống, gần như kề sát vào tai cô rồi lạnh lùng cất tiếng: “Uống bậy uống bạ, chẳng lẽ cô không muốn… Nữa à?”

 

 

Không muốn gì mới được chứ?

 

 

Một lúc sau Úc Tưởng mới hiểu ra… Hửm? Có phải ý anh là, không muốn… Mang thai nữa à?

 

 

Úc Tưởng thầm nói, đó chẳng phải chỉ là mấy lời ba hoa thôi sao?

 

 

Nếu mà uống nước gừng có thể làm chết phôi thai thật.

 

 

Thì cô lập tức nốc hết nửa bình luôn.

 

 

Úc Tưởng ngẫm nghĩ, cuối cùng cô vẫn chưa thể uống nước gừng được bởi vì trực thăng đã nhanh chóng đáp xuống bờ biển.

 

 

Tiếng ồn từ cánh quạt dần không còn nữa, Úc Tưởng giơ tay xoa lấy tai, sau đó đậy nắp bình giữ nhiệt rồi để về chỗ cũ.

 

 

Đến khi xuống trực thăng, cô lập tức bị vô số ánh đèn nhấp nháy làm cho lóa cả mắt.

 

 

“Cậu cả Trữ! Xin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì trên biển vậy? Có phải công kích này là nhằm vào một mình anh không?”

 

 

“Anh nghi chuyện này có liên quan đến điều gì? Liệu nó có liên quan đến động thái mới của anh ở nước ngoài vào tháng trước hay không?”

 

 

“Nghe nói cùng lúc đó, cậu Lăng Sâm Viễn và anh đều gặp phải công kích?”

 

 

Giọng nói của các phóng viên liên tục vang lên.

 

 

Có điều bọn họ cũng khá nề nếp, chắc do sợ Trữ Lễ Hàn, nên mặc dù miệng vẫn hoạt động hết công suất nhưng lại đứng cách thật xa, ít nhất cũng tầm một mét rưỡi.

 

 

Úc Tưởng tiến về phía trước.

 

 

Chủ đề của nhóm phóng viên bỗng thay đổi trong nháy mắt: “... Xin hỏi, cô gái ngồi trực thăng về chung với anh là ai thế?”

 

 

Bọn họ mừng như bắt được vàng.

 

 

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ chộp được tin đồn của cậu cả Trữ… Nghe nói lần trước có một tuần san chuyên săn tin sắp nắm được tin tức độc quyền trong tay nhưng sau đó không biết sao mà lại bị đưa đến đồn cảnh sát, phải ở trong trại tạm giam một thời gian mới được thả ra.

 

 

Lần này họ bắt được tại trận luôn nha!

 

 

Nghe nói có rất nhiều người cùng bị truy đuổi dẫn đến mất tích… Vậy thì tại sao cậu cả Trữ lại mang mỗi một mình cô ấy trở lại? Hơn nữa vẻ ngoài của cô gái này khá xinh đẹp.

 

 

Nếu như anh nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì chẳng có ma nào tin đâu.

 

 

Ngay lúc bọn họ còn đang phấn khích và thấp thỏm không yên vì sợ Trữ Lễ Hàn sẽ lặng lẽ ngăn chặn quyền được phỏng vấn của bọn họ.

 

 

Thì lại gặp ngay một cô gái trẻ đẹp ngoắc tay với bọn họ.

 

 

Ý gì đây?

 

 

Kêu bọn họ… Qua đó phỏng vấn hả?

 

 

Nhóm phóng viên càng phấn khích hơn.

 

 

Cô gái này quá là thấu tình đạt lý!

 

 

Có người mạnh dạn từ từ đến gần Úc Tưởng.

 

 

Trữ Lễ Hàn ngoảnh mặt làm thinh, không nhúc nhích, có điều nhân viên cứu hộ cách đó không xa lặng lẽ đứng sau lưng anh, đảm đương trách nhiệm của một người vệ sĩ.

 

 

“Xin chào.” Phóng viên cất lời.

 

 

Úc Tưởng giật lấy micro trong tay anh ta: “Xin chào. Tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô danh, được cậu cả Trữ cứu giúp. Sức khỏe tôi không tốt lắm, lúc còn ở trên đảo chờ đợi cứu viện tôi đã ngất ba lần. Cậu cả Trữ không thể nhắm mắt làm ngơ nên đành đưa tôi trở về bằng trực thăng luôn. Cậu cả Trữ quả thật là một người tốt, tôi đề nghị hãy trao bằng khen Công dân ba tốt cấp Thành phố cho anh ấy.”

 

 

Nhóm phóng viên: ???

 

 

Trước giờ chưa có ai nói phải trao bằng khen ba tốt cho cậu cả Trữ cả.

 

 

Trữ Lệ Hàn: “...”

 

 

Anh đảo mắt một vòng rồi nhìn Úc Tưởng.

 

 

Một đằng thì giãy nãy muốn kết hôn với anh, đằng khác thì lại đứng giữa chốn đông người phủi sạch quan hệ với anh.

 

 

Cô muốn làm gì?

 

 

Trữ Lễ Hàn quay đầu lại thì thầm vài lời với nhân viên cứu hộ.

 

 

Nhân viên cứu hộ gật đầu liên tục, sau đó đi đến bên cạnh Úc Tưởng.

 

 

“Cô Úc à, cậu cả Trữ - công dân ba tốt nói là đã đến lúc cô phải lên xe với cậu ấy rồi, chẳng phải cô đang đói hay sao?” Nhân viên cứu hộ nói.

 

 

Úc Tưởng : ?

 

 

Nhóm phóng viên: !!!

 

 

Thế nên giữa họ vẫn có quan hệ gì đó đúng chứ? Đây có phải là thú vui mới của những người lắm tiền nhiều của hay không?

 

 

“Chủ tịch Trữ… Chủ tịch Trữ đến!” Đột nhiên có tiếng ai đó từ trong đám đông vang lên.

 

 

Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt nhướng mi lên, thấy ba anh là Trữ Sơn đang chống gậy, chậm rãi bước về phía bên này.

 

 

Trữ Sơn nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía mặt biển, rõ ràng đang muốn hỏi rằng Lăng Sâm Viễn đang ở đâu.

 

 

Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi: “Ba đến đón tôi à?”

 

 

Tay Trữ Sơn run lẩy bẩy, ông ta nói: “... Đúng vậy, tất nhiên là đến đón con. Nhưng mà ba nghe nói còn có rất nhiều người bị mắc kẹt lại chung với con, ba muốn đợi mọi người cùng trở về hết để xác nhận tất cả đều đã an toàn, như vậy mới phải đạo.”

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn Úc Tưởng: “Cô Úc yếu đến mức sắp không đứng nổi rồi đúng không?”

 

 

Úc Tưởng : ?

 

 

Giờ cô nên nói đúng hay không đúng? Cô không đoán được ý của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Úc Tưởng liếm môi dưới: “Đúng vậy, sắp phải đặt máy thở đến nơi rồi.”

 

 

Trữ Lệ Hàn gật đầu với nơi cách đó không xa, ngay lập tức có một chiếc xe chạy đến. Sau đó Trữ Lễ Hàn mở cửa xe cho cô.

 

 

Nhóm phóng viên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, vẻ kinh ngạc trong mắt bọn họ hiện rõ mồn một.

 

 

Úc Tưởng nghẹn lời.

 

 

Thôi được rồi, nếu như anh đã không sợ tin đồn thì tôi sợ gì chứ?

 

 

Úc Tưởng vừa mở cửa xe ngồi vào trong, Trữ Lễ Hàn cũng lập tức lên xe theo.

 

 

“Đến biệt thự riêng của tôi.” Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

Cuối cùng, sau khi đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ trong gió biển ở bến cảng thì Trữ Sơn cũng đợi được Lăng Sâm Viễn.

 

 

Trữ Sơn vô cùng kiềm chế bản thân trước giới truyền thông.

 

 

Nhưng giới truyền thông thì lại không kìm nén được như vậy, bọn họ liên tục đặt câu hỏi: “Cậu Lăng, anh có cho rằng chuyện ngoài ý muốn này có liên quan đến anh hay không?”

 

 

Lăng Sâm Viễn đẩy lùi hết máy ảnh rồi nhìn xung quanh.

 

 

Anh ta hỏi: “Cô gái xuống từ trực thăng đâu rồi?”

 

 

Nhóm phóng viên lập tức xốc lại tinh thần.

 

 

Vãi!

 

 

Sao đến Lăng Sâm Viễn cũng hỏi về cô ấy?

 

 

“Cô ấy nói cô ấy yếu đến mức sắp đặt ống thở…”

 

 

“Lên xe của cậu cả Trữ đi rồi.”

 

 

“Cậu Lăng cũng biết cô ấy sao?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Không chỉ quen biết.” Chỉ có bốn từ nhưng lại hàm ý sâu xa.

 

 

Trữ Sơn run cầm cập ở phía sau, suýt nữa là đánh rơi cả gậy chống.

 

 

Có ý gì? Hai… Hai anh em đều có ý với cô gái lúc nãy sao?

Bình Luận (0)
Comment