Trong bầu không khí tràn ngập sự lặng ngắt như tờ.
Dường như tất cả mọi người đều không nói lên lời.
Úc Tưởng: Sao không ai nói câu gì thế?
Hệ thống: [...]
Hệ thống thở dài: [Tuy cơ thể của bọn họ còn ở đây, nhưng chắc có lẽ hồn phách đã bay ra khỏi chín tầng mây rồi.]
“Ầu dê! Thiết lập thành công!” Tiếng thông báo vui vẻ của trò chơi từ điện thoại di động của Úc Tưởng vang lên lập tức phá vỡ sự yên lặng này, cũng kéo lại hồn phách đã rời nhà bỏ trốn của mọi người quay lại.
Hai người trong cuộc là Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn còn chưa kịp lên tiếng, bác cả như mới thoát khỏi cơn mê, ông ta đã nhanh chóng quay đầu lại quát lớn: “Cháu, cháu nói linh tinh cái gì thế hả? Cháu, cháu làm bác tức chết mất...”
Nếu không phải đang ở ngay trước mặt Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn thì có khi lúc này người nhà họ Úc đã mắng còn khó nghe hơn.
“Bác cả… Cậu cả Trữ còn đang đứng đấy.” Con trai nhà chú tư ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.
Bác cả vội kìm nén cơn giận quay đầu lại nói: “Nhanh lên, mau lấy ghế cho cậu cả Trữ!”
Úc Tưởng có thể để lúc nữa rồi dạy dỗ lại sau, không thể để đối xử bất kính với cậu cả Trữ được.
Trữ Lễ Hàn nâng mí mắt, ánh mắt anh khẽ dừng lại trên người Úc Tưởng, không nói một câu nào.
Anh muốn xem thử Úc Tưởng sẽ diễn vở tuồng này đến đâu.
Thư ký Vương ở bên cạnh không khỏi giật giật khóe miệng, nhận lấy ghế từ tay người nhà họ Úc, đặt phía sau Trữ Lễ Hàn.
Anh ấy nghĩ thầm, mấy người cũng không khách sáo thật đấy, đứng đây mà coi bản thân như chủ nhân thật sự vậy.
Cứ như thể bọn họ mới là khách đến đây ấy.
Lúc này Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngồi xuống.
Bác cả lại ngoác miệng ra, ông ta hỏi: “Cháu có quen cậu ta không? Cháu có biết cậu ta là ai không?”
Úc Tưởng không chút hoang mang hỏi: “Bác nói ai cơ?”
Thế rồi bác cả giơ tay chỉ về phía Trữ Lễ Hàn, ông ta cũng không dám dùng ngón tay chỉ mà chỉ dám dùng cả bàn tay chỉ.
Bác cả: “Chính là cậu ấy.”
Úc Tưởng: “À, là người tốt bụng đưa tôi vào bệnh viện.”
Thư ký Vương không nhịn được phì cười.
Hay lắm! Giờ cậu cả Trữ lại trở thành tiên phong của người tốt việc tốt đúng không?
Trữ Lễ Hàn đưa mắt liếc anh ấy một cái, thư ký Vương ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêm mặt.
Trữ Lễ Hàn vuốt ve đầu ngón tay, thầm nghĩ có thể nghe được một câu nghiêm chỉnh từ chính miệng Úc Tưởng đúng là khó khăn thật.
Bác cả cắn chặt răng: “Cậu đây chính là cậu cả Trữ, cậu cả kia của nhà họ Trữ ấy. Cháu nghĩ lại xem vừa nãy cháu nói mấy câu mê sảng gì thế hả? Sao cháu dám...”
“Đợi đã.” Bỗng dưng bác cả nhận ra: “Cháu nói cậu cả Trữ đưa cháu đến bệnh viện á?”
Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này cô mới nhặt bức ảnh mà ông ta hùng hổ vứt lên giường lên.
Cô nghiêng đầu, biểu cảm rất chi là vô tội: “Hay là bác tự so sánh lại đi?”
Bác cả vươn tay ra nhận lại bức ảnh kia.
Mà lần này tay ông ta còn khẽ run rẩy.
So sánh lại?
Thế chẳng phải ông ta phải mời cậu cả Trữ đứng lên, nhìn lại bóng lưng mới so sánh lại được sao?
Ông ta nào có cái gan ấy?
Đầu óc ông ta cứ rối hết cả lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông kia trên bức ảnh.
Cao lớn, thẳng tắp.
Mặc vest đi giày da, nhìn qua đã biết có giá trị xa trị.
Đúng vậy, tại sao lúc trước ông ta không phát hiện ra những chi tiết này cơ chứ?
Thật sự là cậu cả Trữ đã bế Úc Tưởng vào bệnh viện ư?
Nhưng... Nhưng vì sao chứ?
Vào lúc bác cả Úc đang vừa khẳng định vừa liên tục tự phủ nhận chính mình, thật sự không thể tin nổi.
Trữ Lễ Hàn ở phía bên kia đã không nóng không lạnh lên tiếng: “Ừ, là tôi.”
Một câu ngắn gọn mạnh mẽ đã giải quyết xong mọi chuyện.
Bác cả bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem từ khi ông ta vào cửa đến giờ, ông ta có nói câu nào không nên nói với người đàn ông trong bức ảnh này không...
Ông ta nghĩ được một nửa rồi lại không dám nghĩ tiếp.
Lúc này một người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta đã kích động lên tiếng: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu cả Trữ đã đưa con bé đến bệnh viện! Vì sao Úc Tưởng lại phải nằm viện vậy?”
Úc Tưởng nghe thấy tiếng không khỏi quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, trông khoảng tầm năm mươi tuổi, nhìn qua làn da có vẻ hơi thô ráp, nhưng cũng có thể nhận ra được khi còn trẻ ông rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt đẹp hút hồn kia.
Úc Tưởng: Trông có hơi giống mình.
Úc Tưởng: A không phải, là trông mình giống giống ông ấy chứ.
Trong đầu Úc Tưởng nhanh chóng nhảy ra thông tin của người đàn ông này.
Úc Thành Tân, năm nay năm mươi hai tuổi, là ba của nguyên chủ.
“Cô ấy bị trúng độc.” Cuối cùng Lăng Sâm Viễn đứng kế bên cũng tìm được cơ hội để chen vào nói.
“Cái gì? Trúng độc?” Úc Thành Tân lập tức thay đổi sắc mặt.
Mấy người khác của nhà họ Úc cũng sững sờ.
“Không phải nằm viện dưỡng thai sao?” Úc Trung buột miệng thốt ra.
Hôm nay cậu ta đến góp mặt để hóng trò hay, muốn xem trò cười của Úc Tưởng, nào ngờ đâu trò cười không thành mà mình còn ngạc nhiên mất một lúc.
Thư ký Vương nghe thấy câu này còn cảm thấy hơi áy náy, anh ấy không nhịn được chen vào nói: “Đương nhiên không phải.”
Nếu không phải tại bọn họ để cô Úc chờ ở phòng trà thì cô Úc đã không bị dính líu đến rồi. Tuy chút thuốc ít ỏi này không tạo ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng nhưng ảnh chụp đi bệnh viện lại bị người ta đăng lên mạng, tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với cô Úc.
Bây giờ người nhà cô Úc đã đến tận đây để hỏi tội.
Chắc chắn trong lòng cô Úc... Thư ký Vương nghĩ đến đây, đột nhiên lại dừng lại một lúc… Nhìn cô Úc hiện giờ trông có vẻ không khó chịu mấy?
Hình như người nhà họ Úc còn khó chịu hơn.
Thư ký Vương nghẹn họng.
“Không phải à...” Người nhà họ Úc xấu hổ.
Úc Trung lại không phục nói tiếp: “Còn mấy cái viết trên mạng thì...”
Úc Tưởng: “Trên mạng nói cái gì là anh tin cái đấy à, anh là trùng đế giày đấy à?”
Trùng đế giày là một loại sinh vật đơn bào.
Cô mắng cậu ta không có não sao?
Sắc mặt Úc Trung cũng khó coi, cậu ta đang muốn lên tiếng thì Úc Thành Tân đã nhanh miệng nói trước cậu ta: “Sao lại trúng độc chứ? Vậy bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?”
Quan Kim Mỹ ở bên cạnh cũng lập tức cầm lấy tay Úc Tưởng.
Môi bà trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, người bà cũng không kiềm được mà hơi run rẩy.
Úc Tưởng: “Con không sao đâu mẹ.”
Cô suy nghĩ rồi vẫn nâng một cái tay khác lên, vụng về vỗ lên mu bàn tay Quan Kim Mỹ, sau đó lại bị bà nắm chặt tay hơn.
Cơ mặt bác cả khẽ giật, cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự xấu hổ do ông ta vừa mới hỏi tội.
Ông ta nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi. Nhà họ Úc đã gửi thư của luật sư cho mấy người đã đăng bài... Chuyện này...”
Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng ông ta, cuối cùng ông ta vẫn không thể nói ra nốt được.
Trong này có quá nhiều chuyện bí mật.
Không có lửa thì làm sao có khói.
Bác cả lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn, thấp giọng hỏi: “Sao hôm nay cậu cả Trữ lại đến đây thế?”
Thư ký Vương cười: “Mọi người không biết bệnh viện tư nhân này tên là gì, thuộc về công ty nào à?”
Người nhà họ Úc dần nhận ra.
“Bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của cậu cả Trữ?”
Thư ký Vương gật đầu: “Vừa hay cậu cả Trữ đang được rảnh nên đến đây xem thử.”
Xem thử?
Là đến thăm Úc Tưởng? Hay là đến xem bệnh viện?
Bác cả nghe thấy câu này cũng không dám vui mừng vội, sợ mình hiểu sai ý.
Nhưng chờ đến khi nhìn về phía Úc Tưởng, ánh mắt ông ta lại trở nên phức tạp hơn nhiều.
Bác cả điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp, lúc này mới lại quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Vậy sao cậu Lăng lại...”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi đến thăm Úc Tưởng.”
Người nhà họ Úc: !
Vốn dĩ bác cả còn muốn chỉ vào Lăng Sâm Viễn, hỏi Úc Tưởng lại lần nữa, cháu có biết cậu ta là ai không?
Bây giờ không cần hỏi nữa
Nhưng bác cả vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Hoá ra đến thăm người ốm còn có thể đi tay không như vậy à.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn dừng lại, nói: “Ngày hôm đó sau khi biết Úc Tưởng cũng trúng độc, tôi vội vàng đến đây thăm. Tôi không giống anh cả, bên cạnh có tài xế, vệ sĩ rồi còn thư ký có thể sai đi làm được.”
Anh ta như đang mỉa mai Trữ Lễ Hàn, cũng như đang ngầm ám chỉ anh có nhiều người để sai khiến mà không mang quà cáp đến thăm giống hệt anh ta.
Người nhà họ Úc nghe đến đây chỉ muốn chui luôn xuống đất.
Tiêu rồi.
Hai anh em choảng nhau rồi.
Họ đừng nghe thấy gì không nên nghe đấy nhé...
Lăng Sâm Viễn nói xong, chậm rãi đứng dậy, tháo cái đồng hồ trên cổ tay xuống, đặt vào tay Úc Tưởng.
Anh nói: “Đồng hồ Meterois, hai năm trước mua ở London với giá bốn triệu đô.”
Hệ thống: ???
Người nhà họ Úc: !!!
Hệ thống: [Con người các cô kiếm tiền dễ vậy à?]
Úc Tưởng: Cái này cậu phải hỏi Lăng Sâm Viễn.
Thật ra thì cô cũng thấy hơi sốc, nhưng nghĩ lại thấy truyện tổng giám đốc lúc nào cũng không coi tiền là tiền. Lúc trước đến năm triệu tệ Lăng Sâm Viễn cũng không cho cô, có thể coi như tính toán đủ điều!
Hệ thống: [Đáng nhẽ anh ta phải đưa đồng hồ cho nữ chính chứ...]
Úc Tưởng chép miệng: Nhưng nữ chính lại không thích tiền, trùng hợp thật đấy, tôi không vậy đâu. Tôi thích lắm. Tôi tình nguyện bị nhấn chìm bởi mùi hôi của tiền tài.
Hệ thống: [...]
Bọn họ hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Theo lý thuyết thì người nhà họ Úc không thể nào giống tấm chiếu chưa từng trải như vậy, thật sự là bây giờ nhà họ Úc đã mất mát quá nhiều, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với tương lai phá sản nợ nần.
Bốn triệu đô la, quy đổi ra là hơn hai mươi triệu tệ tiền Trung Quốc!
Ít nhất có thể trả được lương cho nhân viên làm việc cho chú ba...
Sinh viên như Úc Trung lại càng kinh ngạc cảm thán hơn.
Một cái đồng hồ thôi!
Mà lại hơn bốn triệu đô la!
Úc Tưởng... Úc Tưởng… Hời cho cô quá!
Chuyện này khiến thư ký Vương cũng không nhịn được quay đầu lại ngó Trữ Lễ Hàn.
Lúc hai người họ đến thật sự đi hai tay không... Chủ yếu là đột nhiên thích đến đây cho nên không hề chuẩn bị gì.
Thư ý Vương thầm mắng bản thân đần độn, sao lúc trên đường đến cũng không biết nhắc nhở cậu cả chứ?
Đúng lúc này.
Thư ký Vương thấy Trữ Lễ Hàn thong thả đứng lên, ngón tay thon dài của anh hơi cong lại, nắm lấy khuy măng sét, hơi dùng lực giật nó ra.
Rồi sau đó anh cúi xuống đặt nó vào trong tay Úc Tưởng.
Đó là một cái khuy măng sét được làm từ ngọc lục bảo.
Màu sắc đậm, trong suốt lộng lẫy.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Ngọc lục bảo Bahia.” Sau đó anh lại không nói thêm gì nữa.
Hệ thống: !!!
Hệ thống: [Sao đến cả Trữ Lễ Hàn cũng...?]
Úc Tưởng: Cậu không hiểu đâu, truyện tổng giám đốc mà, lòng hiếu thắng của đàn ông quan trọng lắm đấy chứ đừng nói đến con trai hợp pháp với chả con trai riêng.
Hệ thống: [...]
Nó muốn làm người, nó không muốn làm chỉ huy.
Mọi người đều rất rõ ràng, trước giờ ngọc lục bảo lúc nào cũng quý giá, mà ngọc lục bảo Bahia lại còn là ngọc lục bảo đắt nhất.
Quan Kim Mỹ sửng sốt, nói: “Món đồ đắt đỏ như vậy...”
Chú ba nhà họ Úc lại nhanh hơn, ngắt lời hỏi: “Cái khuy măng sét này của cậu cả Trữ cũng phải mười cara nhỉ?”
Ông ta hơi tha thiết nhìn cái khuy măng sét bằng đá quý trong tay Úc Tưởng, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái tại triển lãm trang sức quốc tế, một cara ngọc lục bảo Bahia phải bán với giá năm triệu đô la...”
Quả nhiên chỉ có cậu cả Trữ mới có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy!
Đến cả khuy măng sét cũng là đá quý cao cấp nhất.
Trong lòng chú ba nhà họ Úc sửng sốt nghĩ bụng.
Mười cara.
Chính là năm triệu đấy.
Úc Trung ở kế bên nghe đến đấy thì hít một hơi sâu vào họng, suýt chút nữa tự nghẹn thở.
Hiện tại một tháng tiền tiêu vặt của cậu ta chỉ có hơn mười nghìn tệ, càng ngày càng không đủ để lăn lộn trong cái giới cậu ấm cô chiêu ở trường.
Nhưng Úc Tưởng thì sao?
Vậy mà chỉ mới một lúc cô đã có được năm mươi bảy triệu tệ!
Mà ánh mắt bác cả khẽ lóe lên, ông ta không nói tiếng nào.
Ông ta chỉ đang nhớ lại lúc ông ta mới bước vào cửa, Úc Tưởng chỉ vào hai người này bảo bọn họ chọn đối tượng để kết hôn giữa hai người họ...
Lúc ấy biểu cảm của hai người này thế nào?
Bác cả không tài nào nhớ nổi.
Nhưng ông ta biết rất rõ ràng, hai người bọn họ nghe thấy cô nói như vậy cũng không tức giận gì.
Vậy có phải là... Có khả năng không...?
Bác cả chỉ mới tưởng tượng có một lúc mà toàn thân đã sục sôi nhiệt huyết.
Lúc này, ông ta cực kỳ hy vọng Úc Tưởng có thể kết hôn ngay tại đây luôn.
Dù có là ai trong hai người ấy...
Bác cả hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng: “Cháu còn không mau cảm ơn cậu cả Trữ đi?”
Úc Tưởng cũng nghe lời ông ta: “Cảm ơn cậu cả Trữ.”
Bác cả còn nháy mắt mấy cái với Úc Tưởng, chỉ hận bản thân không có thuật truyền âm của tu tiên trong truyền thuyết để truyền âm ngay tại chỗ này.
Nhân cơ hội này, nhanh tay lên, cháu có thể bắt được một người trong hai người này!
Lại thấy ánh mắt Úc Tưởng nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại trên cổ tay còn lại của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hiểu sai ý nghiêng đầu nói: “Khí chất cậu cả Trữ cao quý, ăn mặc chỉnh tề. Chỉ còn lại có một bên cổ tay áo không có khuy măng sét thì cũng hơi kỳ cục… Hay là anh cho tôi nốt cái còn lại đi?”
Bác cả: ?
Vừa nãy bác đưa mắt ra hiệu với cháu không phải có ý này!
Chương 22: Nhà bếp tư nhân Hoàn Đình
Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng mấy giây.
Lúc này bác cả không rõ mối quan hệ giữa ba người họ là gì, cũng không dám thỏa thuê trách mắng Úc Tưởng ngay trước mặt hai người đàn ông họ Lăng và họ Trữ này, thế nên ông ta đành phải nghẹn trong bụng chứ không dám tùy ý lên tiếng, nghẹn đến mức gần như sắp phát điên rồi.
Cuối cùng Quan Kim Mỹ không kìm nén được cảm xúc của mình, bèn lên tiếng: “Tưởng Tưởng, con không thể như vậy…”
Quan Kim Mỹ không thể nói hết câu, bởi vì Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên gập ngón tay lại rồi kéo một chiếc khuy măng sét khác xuống, có điều anh không đặt trong tay Úc Tưởng mà lại giao chiếc khuy đó cho thư ký Vương đứng bên cạnh mình.
Anh nói với thái độ lạnh nhạt: “Lấy thứ này làm thành vòng cổ rồi đưa đến cho cô Úc. Tôi nghĩ có lẽ cô Úc sẽ không dùng được khuy áo trên tây trang của đàn ông đâu.”
Trữ Lễ Hàn không hề nghi ngờ, nếu thứ này lọt vào tay Úc Tưởng thì có lẽ ngay sau đó sẽ bị cô không chút nể nang mà bán trao tay cho người khác.
Anh đưa mắt nhìn về phía Úc Tưởng một lần nữa.
Vẻ mặt Úc Tưởng rất ngoan ngoãn, cứ như thể đã che giấu toàn bộ khí chất ngang ngược trên gương mặt quá mức xinh đẹp của cô.
Song Trữ Lễ Hàn lại biết rõ, đó chỉ là biểu tượng giả dối mà thôi.
Bên này, thư ký Vương sửng sốt trong chốc lát rồi mới mau chóng hoàn hồn, vội đáp: “Vâng, thưa cậu cả.”
Lăng Sâm Viễn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta không dám chắc có phải Úc Tưởng thật sự thích mình hay không nhưng chí ít anh ta đã có thể khẳng định rằng, Úc Tưởng cũng không hề thích Trữ Lễ Hàn. Vậy thì chuyện này sẽ trở nên thú vị hơn hẳn.
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên trong phòng bệnh. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhao nhao tìm kiếm xem là điện thoại của ai đổ chuông.
Lăng Sâm Viễn khựng lại trong giây lát rồi đứng lên nói: “Là điện thoại của tôi.”
Lăng Sâm Viễn không rời khỏi phòng bệnh mà đứng yên tại chỗ nghe máy.
“A lô.”
“Bây giờ tôi đang ở đâu ư?”
Sau đó Lăng Sâm Viễn báo địa chỉ bệnh viện cho người ở đầu dây bên kia.
Sau khi cuộc điện thoại của Lăng Sâm Viễn kết thúc, phòng bệnh lại trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Người nhà họ Úc thậm chí không dám thở lớn tiếng một chút, cứ như thể cả đám đều bị một ngọn núi lớn đè trên đầu, ai nấy cũng đều căng thẳng hết sức.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại chiếc điện thoại di động của Úc Tưởng liên tục phát ra tiếng kêu: “Yeah! Đã xây dựng xong!”, “Yeah! Gà mái của bạn đã đẻ trứng rồi kìa!”.
Giọng lồng tiếng cho cái trò chơi vớ vẩn này nghe còn rất hớn hở.
Người nhà họ Úc cảm thấy ngột ngạt đến mức muốn hộc máu nhưng không thể làm gì Úc Tưởng, chỉ còn cách âm thầm mắng chửi trong lòng.
Không lâu sau, người lúc nãy gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn cuối cùng cũng đến phòng bệnh này.
Người đó đẩy cửa vào phòng, sau đó giật mình đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên khi thấy trong phòng đầy người.
“Chuyện gì vậy…” Người này lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn sang một bên, không nhìn thấy Lăng Sâm Viễn mà lại phát hiện Trữ Lễ Hàn trước tiên, thế là cậu ấy nhất thời sợ đến mức biến sắc, thiếu điều quay đầu bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời giọng nói cũng trở nên cà lăm: “Cậu… Cậu cả, cậu cả cũng ở đây ạ?”
Mọi người đều là những người giao thiệp với giới kinh doanh quanh năm, sao có thể không nhận ra người nọ là ai chứ?
Đây là thư ký Lưu, thư ký đời sống của chủ tịch Trữ.
Nhưng hình như cậu thư ký Lưu này đến đây để đón Lăng Sâm Viễn, thậm chí cậu ấy còn không biết Trữ Lễ Hàn cũng có mặt ở đây.
Bác cả thầm nghĩ thôi toang rồi, mình cũng bị lôi vào ân oán tranh đấu của gia đình danh gia vọng tộc đứng đầu này mất rồi. Úc Tưởng nhảy nhót kiểu gì mà lại nhảy giữa hai người này thế này?
Trữ Lễ Hàn đứng bên cạnh giường bệnh vừa chậm rãi sửa soạn lại cổ tay áo, vừa khẽ hỏi: “Chẳng phải hôm qua ông ba kia của tôi mới đổ bệnh à? Sao thư ký Lưu có thể rời khỏi bên cạnh ông ta được?”
Thư ký Lưu lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Chủ yếu là… Chủ yếu là chỗ cậu Lăng…”
Cậu ấy cứ ấp úng cả buổi, mãi mà không thể bịa ra một câu hoàn chỉnh.
“Không phải cậu nói là mang theo canh gà đến đây à?” Lăng Sâm Viễn chen miệng vào nói một câu.
Anh ta thầm nghĩ đồ vô tích sự, mới đối mặt với Trữ Lễ Hàn đã ỉu xìu, còn không bằng một góc của Úc Tưởng đang nằm trên giường.
“Đúng đúng…” Thư ký Lưu vội vàng tiếp lời Lăng Sâm Viễn, luống cuống lách qua đám người nhà họ Úc rồi đi đến trước giường bệnh.
Lúc làm những hành động này, thư ký Lưu không dám nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn dù chỉ một chút.
Lăng Sâm Viễn tiếp nhận hộp canh gà, sau đó đặt lên tủ đầu giường của Úc Tưởng.
Anh ta vỗ nhẹ lên nắp hộp giữ nhiệt, khẽ nói: “Cô Úc, cứ ăn từ từ.”
Thư ký Lưu tức khắc trợn tròn mắt.
Đây…. Đây là canh gà mà chủ tịch Trữ đã dặn kỹ là hầm cho cậu Lăng ăn, sao cứ thế đưa cho… Mà cô gái này là ai thế? Cô Úc này từ đâu chui ra?
Thấy thế, người nhà họ Úc cũng thi nhau đổ mồ hôi lạnh. Họ thầm nghĩ rằng thứ này mà ăn được chắc? Thứ này đại biểu cho sự thiên vị giữa con trai trong giá thú và con trai ngoài giá thú với tư cách là một người cha của chủ tịch Trữ!
Thế mà bây giờ, Úc Tưởng chỉ hất cằm lên rồi đáp một tiếng: “Ừ, canh hầm cái gì thế?”
Thư ký Lưu nào dám hó hé một tiếng. Cậu ấy thầm nghĩ nếu mình lên tiếng thì sẽ chỉ chọc giận cậu cả Trữ mà thôi.
Song lúc này Trữ Lễ Hàn cũng lên tiếng: “Không nghe thấy cô ấy đang hỏi cậu hả? Trả lời.”
Thế là thư ký Lưu đành phải trả lời: “Hình như canh này hầm gà rừng hoang dại trên núi Kiếm Môn gì gì đó. Bên trong còn bỏ thêm nhãn rồi táo đỏ gì đó… Không béo ngậy đâu, thơm lắm…”
Cậu ấy càng nói càng run rẩy, chỉ sợ cậu cả Trữ sẽ móc sọ não của mình mang đi hầm canh ngay lập tức.
“… Hơn nữa hành lá trong canh cũng nâng cao vị tươi cho canh, còn bỏ thêm ít măng trắng…” Thư ký Lưu vất vả nói cho hết câu.
Người nhà họ Úc đứng chờ một bên cũng có áp lực tâm lý rất lớn.
Chỉ riêng Úc Tưởng…
Mọi người đều đứng, chỉ mình cô nằm trên giường, thư ký của chủ tịch Trữ còn đứng đó đọc tên nguyên liệu nấu ăn trong canh cho cô, giống hệt như đang truyền hình trực tiếp chương trình ẩm thực.
Cuối cùng, Úc Tưởng đáp một tiếng: “Ờ.”
Cuối cùng thư ký Lưu cũng có thể ngậm miệng.
Thư ký Lưu thở hắt ra một hơi, sau đó quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn. Cậu ấy muốn hỏi xem tại sao hai người này lại ở đây, cô gái đang nằm trên giường bệnh là ai nhưng cậu ấy không dám.
Song Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng trước.
“Vừa lúc hôm nay tôi có chút thời gian rảnh, không phải cậu đến đây để đón Lăng Sâm Viễn sao? Thế thì cùng nhau đi thăm ba tôi một chút vậy.” Trữ Lễ Hàn từ tốn nói.
Giọng điệu của anh rất thỏa đáng, không có lấy một chút sơ hở khi biết ba mình càng thiên vị đứa con ngoài giá thú hơn.
Nhưng thư ký Lưu vẫn đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn trước, chỉ ước gì được cắm rễ ngay tại nơi này. Cậu ấy thà đứng ở đây báo tên đồ ăn cho “cô Úc” này còn hơn là đi theo cậu cả Trữ về nhà thăm chủ tịch Trữ.
Nói xong, Trữ Lễ Hàn lập tức xoay người rời đi.
Lăng Sâm Viễn đi chậm hơn mấy bước nhưng cũng chẳng mấy chốc đã rời khỏi phòng bệnh.
Đương nhiên thư ký Lưu cũng không thể tiếp tục nán lại nơi này, đành phải hớt hải đuổi theo hai ông lớn kia.
Họ vừa rời đi, cả phòng bệnh cứ như trút được gánh nặng. Người nhà họ Úc vừa thả lỏng xong, mới vừa hoàn hồn lại thì phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc này, hệ thống nhận thấy có gì đó là lạ.
Hệ thống: [Cô đang nghĩ vậy? Sao không lên tiếng?]
Hệ thống: [Thấy cảnh tượng này nên sợ chứ gì? Những người xuất thân cao như họ, khi thực sự giằng co với nhau thì sẽ có khí thế rất đáng sợ!]
Úc Tưởng: Tôi đang nghĩ thật đáng tiếc, tiếc rằng Lăng Sâm Viễn không đeo mỗi tay một chiếc đồng hồ.
Hệ thống: ?
“Tưởng Tưởng.” Cuối cùng Quan Kim Mỹ kìm lòng không đậu, một tay ôm Úc Tưởng vào lòng: “Con không sao thì tốt rồi, tốt rồi…”
Vẻ mặt của bác cả rất phức tạp, tranh thủ hỏi: “Cháu với cậu cả Trữ, rồi cả Lăng Sâm Viễn nữa, tóm là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Tưởng tựa đầu vào vai Quan Kim Mỹ, ngáp một cái.
Thấy thái độ lười nhác của cô, bác cả muốn nổi giận lắm nhưng rồi vẫn kìm nén: “Bác nói cho cháu biết, bác không cần biết cháu làm quen với họ bằng cách nào nhưng tốt nhất là cháu hãy thông minh một chút, đừng hòng qua lại giữa hai anh em nhà họ Trữ kia. Quan hệ giữa họ rất căng thẳng, chỉ cần cháu làm sai một chuyện thì sẽ làm hỏng mọi chuyện, hơn nữa còn sẽ làm hại nhà họ Úc cùng nhau xong đời.”
Úc Trung: “Chị ta làm gì có bản lĩnh lớn cỡ đó? Cậu cả Trữ có tiền có quyền, chắc cũng chỉ nhất thời thấy mới lạ thôi. Nói không chừng vừa bước ra cánh cửa này, người ta đã chẳng muốn gặp lại chị ta rồi ấy chứ.”
Bác cả quay sang trừng cậu ta một phát.
Có điều lời của Úc Trung cũng có lý…
Bác cả: “Giống như hôm nay, sao cháu dám thẳng thừng đòi hỏi khuy đá quý của cậu cả Trữ hả? Hơn nữa rõ ràng cháu biết thứ này rất quý giá…”
“Đúng đấy đúng đấy! Thậm chí chị ta còn không thèm biết ơn người ta luôn.” Úc Trung vội bổ sung thêm.
Mấy cậu ấm con nhà giàu ở trường họ mua mấy món dây xích tay Pandora cho bạn gái, người ta nhận được quà còn biết nhào vào lòng bạn trai kia kìa. Còn Úc Tưởng thì dường như chẳng làm gì cả, chỉ nằm yên trên giường mà vẫn nhận được “món quà thăm người ốm” đắt đỏ cỡ đó.
Úc Thành Tân – ba của Úc Tưởng không nhịn được nữa nên nói: “Anh cả, có chuyện gì thì để sau hẵng nói…”
Chú ba nhà họ Úc xụ mặt, hoàn toàn không để ý tới Úc Thành Tân.
Chú ba nhà họ Úc nói: “Làm thế thì chẳng phải sẽ khiến người ta chế giễu hay sao? Nói không chừng người ta sẽ nghĩ nhà mình tham tiền biết chừng nào, chỉ lo nhìn chằm chằm vào tiền của nhà họ thì sao?”
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn họ: “Chả lẽ mấy người không thích tiền của nhà họ Trữ?”
Đương nhiên thích, chẳng qua không thể nói thẳng ra như thế.
Người nhà họ Úc thầm nghĩ như vậy.
Úc Tưởng thở dài khe khẽ: “Hầy, tôi vốn định nói rằng nhiều tiền cỡ này thì tôi phải tiêu đến bao giờ cho xong đây? Xem ra chỉ có một mình tôi thích tiền nhà họ thôi, còn mọi người đều là người trong sạch. Vậy thì tôi không cần chia tiền cho nhà mình nữa.”
Khung cảnh trước mắt người nhà họ Úc bỗng tối sầm.
Họ trợn tròn mắt, há hốc miệng, những lời nói đã tuôn ra đến cổ họng giờ đây muốn nuốt xuống không được, phun ra cũng chẳng xong.
“Thế thì để một mình tôi gánh vác những món quà đắt đỏ này, gánh vác sự khinh bỉ của họ vậy.” Vừa dứt lời, Úc Tưởng chậm rãi cất chiếc đồng hồ đeo tay và viên đá quý ngọc lục bảo đắt tiền ngay trước mặt người nhà họ Úc.
Người nhà họ Úc chỉ cảm thấy lồng ngực bí bách, tức đến mức ngay cả đứng cũng không thể đứng vững.
Rõ ràng hôm nay họ đến đây để hỏi tội Úc Tưởng, thế mà tại sao đến cuối cùng lại biến thành thế này?
Bên kia, Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi đến đại sảnh bệnh viện.
“Cậu cả Trữ, xin ngài hãy chờ một lát.” Điều dưỡng cầm một chồng báo cáo cỡ giấy A4 bước đến trước mặt anh: “Đã có kết quả xét nghiệm mà lúc nãy ngài yêu cầu.”
Trữ Lễ Hàn vươn tay nhận tờ báo cáo, mở ra xem.
Phần sau của bản kết quả xét nghiệm là hai chữ: Âm tính.
Âm tính đồng nghĩa với không có thai.
Cho dù trên lý trí Trữ Lễ Hàn biết rõ, chuyện ấy chỉ mới xảy ra cách đây mấy ngày nên bất kể có thai hay không thì đều không thể xét nghiệm ra kết quả nhanh đến mức đó.
Nhưng khi đưa Úc Tưởng đến bệnh viện, anh vẫn nhận tiện kêu cấp dưới đi xét nghiệm một chút.
Trữ Lễ Hàn đưa kết quả xét nghiệm cho thư ký Vương, dặn dò: “Tiêu hủy nó đi.”
Thư ký Vương đang định đáp lời thì bỗng nhiên Trữ Lễ Hàn ngừng lại trong giây lát, sau đó sửa lời: “Thôi, cậu kêu người khác đưa kết quả xét nghiệm cho Úc Tưởng. Cô ấy có muốn đăng thứ này lên mạng để sáng tỏ tin đồn hay không là việc của cô ấy.”
Thư ký Vương gật đầu rồi đưa tờ kết quả xét nghiệm cho điều dưỡng đứng chờ bên cạnh để cô ấy mang đến phòng bệnh đưa cho Úc Tưởng.
Lúc này, thư ký Lưu chạy bước nhỏ suốt chặng đường mới đuổi kịp họ.
Lăng Sâm Viễn đi đằng sau, đối diện với ánh mắt của Trữ Lễ Hàn, cả hai người đều nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt của đối phương.
“Đi thôi.” Trữ Lễ Hàn lên tiếng.
Thư ký Lưu gật đầu với vẻ đau khổ.
Cậu ấy nhìn vóc dáng cao lớn của Trữ Lễ Hàn trước mặt mình.
Những người khác đều cho rằng Trữ Lễ Hàn chỉ mang danh nghĩa là “cậu cả”, bên trên còn có một chủ tịch Trữ, làm con trai thì luôn là phải nghe lời ba. Tuy nhiên thư ký Lưu biết rất rõ, kể từ mấy năm trước… Mọi chuyện đã thay đổi.
…
Trong phòng bệnh.
Điều dưỡng vừa giao kết quả xét nghiệm cho Úc Tưởng thì ngay sau đó có mấy người tiến vào phòng, hơn nữa tất cả đều đội mũ trắng trên đầu.
Họ nhanh nhẹn dựng một cái bàn ngay trong phòng bệnh, lấy đủ các món ăn ra khỏi những chiếc hộp giữ nhiệt mang phong cách cổ xưa rồi đặt ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Úc Tưởng.
“Cậu cả Trữ nói rằng cô Úc phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì mới đạt được mong muốn trong lòng.” Người dẫn đầu cười nói, sau đó âm thầm cầm chiếc hộp đựng canh gà trên tủ đầu giường, ném vào thùng rác vang lên một tiếng “Bộp”.
Môi của người nhà họ Úc khẽ nhúc nhích, song không thể nói được câu nào.
Những cú sốc lớn liên tục ập đến trong ngày hôm nay đã gần như khiến họ đánh mất khả năng tư duy và biểu đạt của mình.
Nhóm người đưa đồ ăn này đến nhanh mà rời đi cũng nhanh.
Trước khi rời đi, họ còn săn sóc để lại một tấm danh thiếp cho Úc Tưởng.
Người nhà họ Úc cúi đầu nhìn lướt qua tấm danh thiếp ấy thì thấy mấy chữ to “nhà bếp tư nhân Hoàn Đình”.
Không thể nghi ngờ gì nữa, giá cả của nhà bếp tư nhân này cũng cực kỳ đắt đỏ.
Chương 23: Để tôi mua vé máy bay cho anh nhé?
Sắc mặt của bác cả liên tục thay đổi, suy nghĩ thật nhiều lần rồi cuối cùng lên tiếng: “Được rồi, mọi người đừng ở lại đây quấy rầy Úc Tưởng nghỉ ngơi nữa, về nhà trước đi. Chú hai nói đúng, chúng ta là người một nhà thì việc gì phải cãi nhau, về nhà đóng cửa lại rồi từ từ nói chuyện với nhau là được.”
Trong số những người nhà họ Úc khác có người tán thành, cũng có người không cam lòng.
Nhưng bác cả là trụ cột của nhà họ Úc, ngay cả ông ta đã lên tiếng thì đương nhiên những người khác không có quyền cãi lại.
Phòng bệnh một tiếng đồng hồ trước còn chen chúc đầy người, giờ đây thoáng chốc đã vắng tanh.
Hệ thống còn đang mờ mịt thảo luận với Úc Tưởng: [Cô đòi hai viên đá quý của Trữ Lễ Hàn mà anh ta không tức giận chút nào à? Còn kêu người đưa đồ ăn tới cho cô nữa? Trong đồ ăn có bỏ thuốc độc không thế?]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Đừng nghĩ xấu xa về chồng tôi như thế chứ.
Hệ thống: ???
Hệ thống: [Mới đó mà đã gọi người ta là chồng rồi?]
Trước kia cô đâu có như thế!
Úc Tưởng: Đẹp trai nhiều tiền thần thái sang chảnh, skill đỉnh khoai to không bám người, còn có thể dẫn ra ngoài để hãnh diện với thiên hạ, tôi cảm thấy không tồi.
Hệ thống: ???
… Trùm phản diện lạnh lùng vô tình, đúng thật là không bám người.
Hệ thống bình tĩnh lại một chút, sau đó cố gắng phân tích cho Úc Tưởng thấy: [Tôi vẫn cảm thấy không phù hợp đâu. Anh ta là trùm phản diện cơ mà, tính cách của anh ta… Thật sự tốt cỡ đó sao?]
Úc Tưởng vừa kêu cha mẹ ngồi xuống dùng bữa với mình vừa tán gẫu với hệ thống: Có ba khả năng. Thứ nhất, anh ta sợ tôi thật sự dính bầu; thứ hai, anh ta và Lăng Sâm Viễn đã như nước với lửa đến mức bốc đại trúng tôi cũng có thể dùng để đấu đá với nhau; thứ ba, anh ta có bệnh thích sạch sẽ.
Hệ thống: [Bệnh thích sạch sẽ?]
Úc Tưởng: Thích sạch sẽ đến mức chỉ cần là người dính chút quan hệ với anh ta, anh ta cũng không thể chấp nhận được Lăng Sâm Viễn lấy lòng người nọ. Hầy, đây là bệnh chung của các ông lớn quyền cao chức trọng trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo ấy mà.
Hệ thống: […]
Xem ra mình hiểu biết nông cạn.
Chỉ thoáng chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại khung cảnh ấm cúng là Úc Tưởng và cha mẹ cùng nhau ăn cơm.
Úc Tưởng trò chuyện câu được câu không với cha mẹ mình, từ đó moi được một chút thông tin từ lời kể của hai ông bà.
Hóa ra người có năng lực nhất ở nhà họ Úc lẽ ra phải là ba mẹ của nguyên chủ mới đúng.
Họ đi công tác ở nơi khác quanh năm để bàn chuyện làm ăn, chạy KPI cho nhà họ Úc. Thế nên đừng nói là về nhà bầu bạn với con gái, có đôi khi hai vợ chồng họ cũng không thấy mặt nhau trong thời gian dài ấy chứ.
Thế thì tại sao họ không thể trở thành gia chủ của nhà họ Úc?
Bởi vì bên trên còn có ông nội bà nội nhà họ Úc.
Hai lão già đó… À không, hai ông cụ bà cụ ấy giao toàn bộ quyền lực của nhà họ Úc cho một mình ông bác cả.
Lý do là gì nhỉ? Bởi vì bác cả là con trai trưởng!
Thế thì tại sao địa vị của chú ba, chú tư cũng cao hơn vợ chồng Úc Thành Tân? Bởi vì họ đều có con trai.
Úc Tưởng: “…”
Cô có một câu “lũ ngu si” không biết có nên nói thẳng hay không.
Ai không biết còn tưởng cô xuyên việt về thời nhà Thanh ấy chứ.
“Mẹ với ba con suy nghĩ hồi lâu, thực ra con cũng đã lớn rồi, mấy năm nữa sẽ cưới chồng, đây là chuyện lớn của đời người nên không thể xảy ra sơ suất. Ba mẹ không yên lòng nên cuối cùng vẫn báo cho ông bà nội của con một tiếng để trở về tổng công ty làm việc.” Quan Kim Mỹ nói.
Úc Tưởng: “Vâng.”
Cô nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.
Nhân vật thí mạng này thật sự quá râu ria, trong nguyên tác chỉ viết sơ sài mấy chữ, rằng cô có một cặp cha mẹ không thấy rõ tình hình nên cuối cùng bị nam chính diệt trừ luôn.
Úc Thành Tân lưỡng lự một hồi rồi lên tiếng: “Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn… Hai cậu ấy là bạn trai của con hả?”
Úc Tưởng phủ nhận một cách dứt khoát nhanh nhẹn: “Không phải đâu ạ.”
Úc Thành Tân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi… Gia đình cỡ như họ, ý ba không phải là con không tốt, chẳng qua là hai bên không hợp nhau đâu. Hơn nữa gia đình họ giàu có đến thế thì chắc chắn sẽ có rất nhiều quy tắc… Có khi còn nhiều hơn cả nhà họ Úc, làm dâu gia tộc như vậy khổ lắm.”
Úc Tưởng gật đầu.
Cặp cha mẹ này cũng không ngờ Úc Tưởng lại dễ thuyết phục đến thế, vẻ mệt mỏi trên gương mặt họ cũng vơi bớt ba phần.
Hai người âm thầm quan sát Úc Tưởng một lát, thầm nghĩ dường như trong lúc mình không hay biết gì, con gái mình đã trưởng thành mất rồi…
Úc Tưởng biết họ đang quan sát mình, cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên cho họ quan sát.
Úc Tưởng liếm môi, nói với hệ thống rằng: Điều thú vị duy nhất trên thế giới này có lẽ là cho tôi trải nghiệm cảm giác có cha có mẹ sau khi đã trưởng thành là như thế nào.
Cô hiếm khi nói chuyện đứng đắn như thế, thoáng chốc khiến hệ thống đơ cả người, ấp a ấp úng cả buổi mà không rặn ra được một chữ.
Ngày thứ tư sau khi nhập viện, Úc Tưởng đã được ra viện dưới sự bầu bạn của cha mẹ mình.
Úc Tưởng sắp về nhà!
Người còn chưa về đến nhà mà nhà họ Úc đã bắt đầu trở nên bận rộn, nào là bày trái cây ra đĩa, nào là đổi ga giường mới, đặt chất khử mùi không khí, máy tạo độ ẩm, máy lọc không khí… trong phòng của Úc Tưởng.
Thậm chí bác cả, chú ba và chú tư nhà họ Úc cũng đều từ công ty về nhà sớm hơn mọi khi.
Quá không hợp lẽ thường.
Cô chị họ tức giận đến mức âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện Úc Tưởng mang thai còn chưa có đoạn sau, bạn trai phạm tội giết người là ai cũng chưa tìm ra, thế mà trong nhà lại ra vẻ như sắp nâng Úc Tưởng lên địa vị cao hơn hẳn. Chẳng lẽ họ đều điên hết rồi hay sao?
Người nhà họ Úc đến bệnh viện hôm ấy đều không muốn bị người khác biết chuyện của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, chỉ sợ sẽ bị người ta phát hiện họ muốn trèo lên nhà họ Trữ, lỡ như chọc giận nhà họ Trữ thì không ổn chút nào.
Cho nên sau khi về đến nhà, bác cả đã dặn đi dặn lại là không được phép kể cho người khác biết chuyện này.
Thế nên cô chị họ cũng bị mọi người che giấu, không biết chân tướng sự việc.
“Cô tư thích ăn món gì nhỉ?” Giọng nói của người giúp việc vang lên bên kia.
Nghe vậy, chị họ quả thực cạn lời.
Sống ở đây hai mươi mấy năm trời mà không biết cô ta thích ăn gì, bây giờ lại đột nhiên hỏi?
Nghe thấy câu hỏi này, bác cả cũng cứng ngắc, sau đó cười lúng túng trả lời: “Cứ… Cứ xem rồi nấu mấy món thôi.”
Cả nhà họ Úc không ai biết Úc Tưởng thích ăn gì nên đành phải qua loa cho xong việc.
Bên này mọi người đã bắt đầu bận rộn làm việc, bên kia Úc Tưởng còn chưa về đến nhà, chẳng qua lại có một chiếc xe hơi khác đỗ trước cổng nhà họ Úc.
Người giúp việc ân cần đi ra mở cổng, vừa thấy người nọ, người giúp việc không khỏi lắp bắp: “Cậu… Cậu Hà?”
Hà Vân Trác gật đầu. Trông anh ta có vẻ tiều tụy nhưng nhờ gương mặt tuấn tú nên không mấy ảnh hưởng tới ngoại hình của anh ta, trái lại còn toát lên vẻ đẹp trai chán chường.
Anh ta hỏi: “Úc Tưởng có nhà không?”
Mấy ngày gần đây anh ta không thể liên lạc với Úc Tưởng. Anh ta đoán có lẽ là do lời đồn trên mạng đã gây ảnh hưởng nhất định đến Úc Tưởng nên mới khiến cô ấy trốn đi.
Ba phút sau, Hà Vân Trác được mời vào nhà. Chẳng qua hôm nay nhà họ Úc hơi kỳ quặc, không còn nhiệt tình như trước kia mà thậm chí ánh mắt nhìn anh ta như đang nhìn một củ khoai nóng phỏng tay.
Trên lầu, bác cả vô cùng muộn phiền: “Chẳng lẽ cậu ta không xem bài viết trên mạng? Sao bây giờ cậu ta còn đến đây?”
“Cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn, chỉ riêng hai người này đã đủ sức nặng, lại thêm một công tử nhà họ Hà, cho dù thuyền không muốn lật thì cũng phải lật úp mất thôi! Lỡ như tin này truyền ra ngoài thì người ngoài sẽ nói gì về chúng ta? Có một đứa con gái mà bán cho mấy gia tộc? Không cần thể diện?” Chú tư tiếp lời.
Bác cả: “…” Không cần tự mắng bản thân tàn nhẫn cỡ đó đâu.
Dưới lầu, Hà Vân Trác cũng đang thầm nhíu mày.
Chẳng lẽ Lăng Sâm Viễn đã ngỏ ý với nhà họ Úc?
Hà Vân Trác nâng tay day huyệt thái dương.
Anh ta sẽ cho nhà họ Úc biết rằng, rốt cuộc ai mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Đúng lúc này, tiếng kêu vui sướng hào hứng của người giúp việc vang lên ở chỗ cửa: “Về rồi về rồi!”
Úc Tưởng được mọi người vây quanh tiến vào nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã lập tức nhìn thấy Hà Vân Trác ngồi trên sofa, khiến cô suýt nữa tưởng mình vào nhầm nhà.
Hà Vân Trác đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cô.
Anh ta nói: “Để anh.”
Ai không biết còn tưởng anh ta đang diễn vở kịch thiếu nữ bị người nhà nhốt trong nhà, người yêu si tình đến tận nhà để cứu thiếu nữ ấy chứ.
Úc Tưởng: Cái quần gì thế?
Cô thầm nghĩ, tôi đâu có mời anh tới nhà tôi.
Cha mẹ đứng sau lưng Úc Tưởng ngẩn ra, thầm nghĩ người đàn ông này lại là ai nữa?
Hà Vân Trác: “Hôm ấy anh ngồi chờ em trong quán cà phê rất lâu…”
Úc Tưởng: Á à, mình quên béng vụ này!
Hệ thống: [Cô chỉ lo đu đưa với Trữ Lễ Hàn chứ gì? Tôi nói cho cô biết, anh chàng nam phụ này ghi thù lắm đấy nhé. Tính cách cố chấp hẹp hòi…]
Hà Vân Trác hỏi tiếp: “Người bắt chuyện với em trên cầu thang là ai? Anh không ngờ em đi theo anh ta luôn chứ không quay về gặp anh.”
Thực ra Hà Vân Trác cũng không thật sự muốn biết người nọ là ai. Anh ta chỉ muốn viện cớ này để khơi mào cảm giác áy náy trong lòng Úc Tưởng, thế thì mới tiện để anh ta tiếp tục câu chuyện của mình.
Úc Tưởng: “Tội phạm giết người.”
Hà Vân Trác: ?
Úc Tưởng: “Thực ra tôi không đến quán cà phê là vì muốn tốt cho anh thôi, tôi sợ anh sẽ bị bắt ngay tại chỗ. Hay là bây giờ tôi mua vé máy bay luôn cho anh nhé? Anh chạy được thì mau chạy đi! Tôi thấy Ethiopia được đấy, đủ xa để người nọ không bắt được anh.”
Hà Vân Trác: “…”
Được rồi.
Úc Tưởng chẳng những không cảm thấy áy náy chút nào mà trái lại còn vì “muốn tốt” cho mình?
Cảnh tượng trong dự đoán không xuất hiện, Hà Vân Trác đành phải bỏ qua khâu này, nói thẳng vào việc chính: “Tôi đã thuê vệ sĩ.”
Úc Tưởng: ?
Hà Vân Trác: “Tôi thuê mười người.”
Úc Tưởng: ?
Số lượng vệ sĩ chung quanh anh còn nhiều hơn Trữ Lễ Hàn rồi đấy!
Đúng như lời hệ thống đã nói, con người Hà Vân Trác thực sự rất cứng đầu. Thứ gì anh ta không chiếm được thì anh ta nhất định phải chiếm cho bằng được, cho dù đã lọt vào tay người khác, anh ta cũng phải cướp lấy. Nhất là khi yêu Ninh Nhạn mà không được đáp lại càng làm tăng thêm sự cứng đầu cố chấp của anh ta.
Anh ta không nỡ làm tổn thương Ninh Nhạn nhưng với người khác thì nỡ.
Hà Vân Trác lấy di động, mở một trang web: “Em có muốn xem không? Dáng vẻ của những kẻ đăng bài viết công khai nói xin lỗi em. Anh đã xử lý chuyện này rồi, sẽ không còn ai bàn tán về em nữa đâu. À, cả Tưởng Hi nữa, nickname là Hi Hi Tử, phòng phát sóng trực tiếp của cô ta đã bị niêm phong, tất cả nguồn thu nhập đều bị cắt đứt. Chỉ cần em gật đầu thì vụ bê bối cô ta nhận tiền của người hâm mộ sẽ nhanh chóng bùng nổ trên internet…”
Úc Tưởng: “…”
Úc Tưởng: Được lắm, rất có phong thái của tổng giám đốc bá đạo.
Trên lầu, bác cả: “Họ đang nói gì thế?”
Chú tư thính tai hơn một xíu trả lời: “Hot girl mạng Hi Hi Tử… Đã bị cậu Hà ra tay xử lý.”
Bác cả im lặng trong chốc lát, sau đó cất tiếng hỏi bằng giọng điệu tràn ngập nghi ngờ: “Có nghĩa là… Hà Vân Trác cũng coi trọng Úc Tưởng hả?”
Chú tư: “… Có lẽ hình như… Là thế.”
Dưới lầu, Hà Vân Trác cười nói: “Chẳng phải chúng nghi ngờ em là quý cô giả hay sao? Có vẻ nhà họ Úc cũng cảm thấy rất mất thể diện nên không có ý định ra mặt giải thích giúp em. Sự kiện trao giải hôm ấy, em cũng không nhận được giải thưởng đúng không? Không sao cả, anh sẽ tổ chức một sự kiện để trao giải cho một mình em, nhân tiện mời thêm hai ba cậu ấm nhà giàu cùng tham dự, sau khi kết thúc sự kiện chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chụp mấy bức ảnh… Thế thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.”
Hệ thống cuống lên.
Không hổ là nam phụ si tình, tôi nghe cũng thấy động lòng ấy chứ.
Thế nhưng…
Hệ thống: [Cô đừng có xiêu lòng đấy nhé!]
Úc Tưởng: “Tôi rất biết ơn vì mọi chuyện mà cậu Hà đã làm cho tôi nhưng mà…”
Giờ đây Hà Vân Trác đã gần như bị sang chấn tâm lý với chữ “nhưng mà”.
Chỉ cần nghe thấy hai chữ này, anh ta sẽ trở nên căng thẳng theo phản xạ.
Cô nói mình có bầu, cô còn nói mình mang bầu con của tội phạm giết người.
Còn gì đáng để cô lưỡng lự chứ không hạ quyết tâm?
Úc Tưởng đặt câu hỏi với vẻ mặt chân thành: “Lỡ như tôi yêu đương với cậu Hà thì để suy xét cho sự an nguy của cậu Hà, mười vệ sĩ kia cũng sẽ ngủ chung với chúng ta hả?”
Chương 24: Bán đồng hồ (1)
Hà Vân Trác nhìn Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhìn Hà Vân Trác.
Trong đầu Hà Vân Trác bỗng hiện lên một suy nghĩ.
Có lẽ nào từ đầu tới cuối, Úc Tưởng chưa bao giờ rung động trước anh ta dù chỉ mười lăm phút?
"Được rồi, đứng ở dưới đấy làm gì? Mời cậu Hà ngồi!" Bác cả vừa đi xuống lầu vừa nói.
Ông ta không biết Úc Tưởng muốn nói gì nhưng hình như bầu không khí có vẻ căng thẳng, lúc này cần có người lớn đứng ra giảng hòa.
Hà Vân Trác đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta nói: “Cảm ơn em đã nhắc nhở anh, đúng là chỉ dựa vào sự bảo vệ của vệ sĩ sẽ không có tác dụng mấy. Vậy nếu anh ra tay trước giành lợi thế thì sao?"
Úc Tưởng: …?
Cốt truyện phát triển nhanh đến mức muốn phản đòn rồi ư?
Úc Tưởng: Mạch não của anh ta quả nhiên không giống với người bình thường.
Hệ thống: [Nếu không như vậy sao có thể trở thành nam phụ được? Người bình thường đều chỉ có thể trở thành người qua đường thôi.]
Úc Tưởng: Vậy tôi có bị coi là xúi giục không?
Hệ thống: [Chắc… Không đâu nhỉ?]
Hà Vân Trác khẽ mỉm cười: "Em cứ ở trong nhà đợi anh, ngày mai anh sẽ đến đón em. Anh không làm phiền mọi người ăn liên hoan nữa, thấy em không sao là anh mừng rồi."
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ đi, không nể mặt bác cả chút nào, đến một câu chào hỏi cũng không có.
Bác cả nhìn anh ta bước đi vội vã, lòng nặng trĩu.
Xong rồi.
Chẳng lẽ đắc tội Hà Vân Trác rồi?
Chỉ có Úc Tưởng đang trầm tư.
Úc Tưởng: Chà, anh ta chắc không định tìm kẻ sát nhân không tồn tại này, sau đó tiêu một đống tiền để thủ tiêu kẻ đó đâu nhỉ?
Hệ thống: [Có thể đấy.]
Úc Tưởng: Nếu anh ta phát hiện ra tôi lừa anh ta…
Hệ thống: [Không sao đâu, chỉ là đến cực hạn thôi.]
Úc Tưởng: … Cục cưng à, cậu thay đổi rồi.
"Ô... Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Giọng nói đầy vẻ kinh ngạc của Quan Kim Mỹ vang lên từ phía sau.
Úc Tưởng lập tức chỉ tay về phía bác cả: “Ông ấy là người giật dây, có thể coi như cho con xem mắt.”
Bác cả đổ mồ hôi lạnh.
Nếu những lời này để lọt vào tai đám người Trữ Lễ Hàn, vậy ông ta sẽ thành cái dạng gì đây?
“Đó chỉ là chuyện trước kia… Ông Hà là người nảy ra chủ ý này, ông ấy mong có một cô gái đồng hành cùng con trai mình để cậu ấy làm quen với hoàn cảnh trong nhà càng sớm càng tốt. Nếu tiến triển thuận lợi thì có thể kết hôn. Mọi chuyện chỉ có vậy. Lúc đó, anh cũng chỉ mong rằng Úc Tưởng có thể kết bạn nhiều hơn thôi.” Bác cả vội vàng giải thích.
Quan Kim Mỹ thở phào nhẹ nhõm: "Ra là vậy, vậy thì em thấy thằng bé này nhìn cũng được. Nhà họ Hà… Chẳng lẽ là nhà họ Hà chuyên kinh doanh bất động sản đó sao? Nhà họ hình như... Giàu lắm thì phải?"
Bác cả nghiêm mặt nói: “Đúng vậy nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không vì tiền mà để Úc Tưởng đi… Thím nói xem có đúng không?”
Chú tư cũng vội vàng tiếp lời: "Đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đi. Úc Tưởng, anh hai và chị dâu chắc đói lắm rồi."
Nói xong, ông ta ôm Úc Thành Tân một cách thân mật.
Ba mẹ Úc Tưởng vẫn còn đang ngây người.
Bữa trưa hôm nay Úc Tưởng bị xếp ngồi bên tay trái, Úc Thành Tân ngồi đầu bên phải.
Đối với đề nghị trở về thành phố Hải của vợ chồng Úc Thành Tân, bác cả rất tán thành, còn nói rằng ông ta sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của cụ ông cụ bà.
Một bữa cơm cứ thế trôi qua.
Tất cả thành viên trong gia đình đều biết rằng kể từ ngày hôm nay nhà họ Úc đã thay đổi.
Sau khi ăn cơm xong, chú tư cười nói: “Anh hai và chị dâu lâu rồi không được nghỉ ngơi, không bằng hôm nay em xin nghỉ nửa ngày để ra công viên đi dạo cùng mọi người."
Úc Thành Tân sững người rồi gật đầu đồng ý: "Cũng được."
Sau đó, ông và Quan Kim Mỹ lên lầu thay quần áo.
“Úc Tưởng, cháu cũng…”
Úc Tưởng ngước mắt lên, từ chối thẳng thừng: "Không cần đâu ạ, cháu ở nhà nghỉ thôi.”
Chú tư cười gượng: "Ừm, được rồi, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt."
Ở trên lầu, Quan Kim Mỹ đã thay quần áo, ngồi đối diện Úc Thành Tân cảm thán.
“Hôm nay em mới nhận ra chú tư là kẻ chẳng ra gì.”
“Đúng là thế thật.”
Úc Tưởng muốn ở nhà nghỉ ngơi, ai cũng không có cách ép được cô.
Hiện giờ cô đang quang minh chính đại nằm trên ghế sô pha chơi game, ăn quà vặt và trái cây của nhà họ Úc, nếu không hài lòng có thể đổi món khác.
Ngay cả máy PS5 của Úc Trung cũng được cô trưng dụng.
Khi Úc Trung đi học về, thứ cậu ta nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy.
Cậu ta lập tức gọi một người giúp việc lại hỏi: “Chị ta ở nhà chơi game, ba tôi cũng kệ?”
Nếu là cậu ta thì đã bị mắng đến vuốt mặt không kịp.
Tất nhiên, mắng cứ mắng, cậu ta theo là được chứ gì.
Người giúp việc cười nói: “Cô tư đang dưỡng bệnh, chơi game giải trí có gì không tốt?"
Úc Trung: “Chị ta thì bệnh tật chỗ nào?”
Cậu ta tức tối quay lại nhìn Úc Tưởng.
Úc Trung càng tức tối hơn khi thấy Úc Tưởng cầm PS5 chơi trò chơi chậm phát triển trí tuệ và nhàm chán như ‘Overcooked’.
“Trả lại cho tao!” Úc Trung vừa định nhào tới, lập tức bị mấy người giúp việc đang hoảng loạn túm được.
Úc Tưởng cầm cốc thuỷ tinh lên, trong cốc có Coca.
Cô uống nước, một tay cầm tay cầm, chậm rãi bước đến trước mặt Úc Trung.
Gây thù quá dữ.
“A a a Úc Tưởng! Mày đừng đắc ý! Đến lúc họ không thích mày nữa, tao xem mày làm được gì?" Úc Trung nổi cơn điên.
Úc Tưởng chậc lưỡi.
Không cần phải lo, bây giờ họ cũng không thích tôi mà.
Tôi còn không dám nghĩ đến chuyện họ sẽ thích tôi đây này.
Hệ thống: [Giờ mới biết, thì ra cô là kiểu người thù dai.]
Úc Tưởng: Quá khen quá khen.
Úc Tưởng trở về phòng của mình, chơi trò chơi theo thói quen một lát, còn tiện tay chia sẻ lên mạng xã hội.
Sau đó bèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Úc Tưởng bị một cú điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi từ tổng giám đốc Thẩm.
Úc Tưởng: ?
Chẳng lẽ kỳ nghỉ phép của tôi sắp tiêu tùng rồi sao?
Cô bắt máy chậm như rùa: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hào hứng phấn khởi của tổng giám đốc Thẩm: "Chúng ta đã nhận được vốn đầu tư mạo hiểm! Chúng ta thành công rồi!"
Vào lúc này, xuất hiện tin tốt có vẻ hơi vi diệu.
Úc Tưởng trở mình trong chăn: "Ừm."
“Úc Tưởng, tối nay công ty sẽ tổ chức tiệc mừng…” Tổng giám đốc Thẩm dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Em có rảnh không?”
Úc Tưởng định nói không rảnh.
Nhưng khi nghĩ về số tiền mình nhận được, có hơi quá nhiều so với công sức mà cô đã đóng góp.
“Tôi có chút thời gian rảnh rỗi ạ.” Úc Tưởng nói.
Tổng giám đốc Thẩm không cảm thấy lời cô nói có gì sai nên vui vẻ cúp điện thoại.
Tổng giám đốc Thẩm cúp máy chưa được bao lâu, điện thoại di động của Úc Tưởng lại vang lên.
Cô nhanh tay nhấc máy, suýt thì ấn nhầm nút.
“Vừa nãy bận nghe điện thoại à?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
Có phần lạnh lùng, cũng có vẻ quen tai.
Là Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng không đáp.
“Muốn cúp máy?” Lăng Sâm Viễn lại hỏi.
Úc Tưởng: “…”
Cừ thật, để anh ta đoán ra rồi.
Lăng Sâm Viễn khẽ nói: "Dự án đầu tư mạo hiểm của công ty cô, tôi là người duyệt."
Úc Tưởng: “À.”
Lăng Sâm Viễn: "Cô nói cho người trong công ty biết cũng được, rằng tôi là người đã giúp đỡ.”
Các cô gái trẻ thì không nói nhưng ngay cả những phụ nữ có tuổi hơn một chút cũng không khỏi cảm thấy vinh hạnh.
Kiểu gì sau này mọi người trong công ty cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Việc đó sẽ khiến nhiều người bị ảnh hưởng nhỉ?
Úc Tưởng: “À.”
Giọng điệu trả lời của cô vẫn có vẻ lấy lệ.
Lăng Sâm Viễn: “... Cô không có gì muốn nói sao?”
Úc Tưởng nói: “Cũng không hẳn.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh đầu tư bao nhiêu tiền cho dự án đầu tư này?”
Lăng Sâm Viễn: “Rót thẳng ba mươi triệu.”
Úc Tưởng thở dài: “Số tiền này đưa luôn cho tôi là được rồi, đưa cho công ty của tôi làm gì?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Là anh ta đã xem nhẹ độ thẳng thắn và hám tiền của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Tôi buồn đến mức ăn không ngon miệng, thôi không nói nữa, tạm biệt anh Lăng.”
Sau đó Lăng Sâm Viễn bị cúp điện thoại.
Lăng Sâm Viễn ở đầu dây bên kia: “...”
Anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô lý.
Hình như… Không có cách nào bắt chẹt được Úc Tưởng.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt loé, lại gọi cho Úc Tưởng thêm hai lần nhưng lần nào cũng bị ngắt máy.
Cô đang bận chơi game chắc?
Lăng Sâm Viễn đã lặng câm bởi suy đoán của chính mình.
“Thưa sếp.” Giọng thư ký ở bên cạnh vang lên.
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới thoát khỏi suy nghĩ của mình: “Nói.”
“Phía cô Ninh Ninh, hôm nay có cần đi thăm nữa không?” Thư ký hỏi.
Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên là đi rồi.” Anh ta vừa nói vừa đứng lên.
Thư ký do dự lên tiếng: “Nhưng hôm nay đồng nghiệp của cô ấy cũng tới."
Lăng Sâm Viễn đành phải dừng lại bước chân.
Sở thích của anh ta không thể để người khác nhìn thấy, trước khi anh ta có đủ năng lực, mọi hành động của anh ta sẽ chỉ làm hại Ninh Ninh mà thôi.
Lăng Sâm Viễn sầm mặt, chậm rãi về lại chỗ ngồi.
Lúc này tâm trạng của anh ta rất tệ, vì thế nên anh ta điện thẳng cho tổng giám đốc Thẩm.
“Chuyện vui như này, tổng giám đốc Thẩm nên tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, nhỉ?” Lăng Sâm Viễn khẽ hỏi.
Tổng giám đốc Thẩm vội vàng nói: “Đương nhiên, tôi đã nói với Úc Tưởng, tám giờ tối sẽ..."
Lăng Sâm Viễn ngắt lời anh ấy: "Hãy nói ngay với cô ấy, vào lúc mười một giờ trưa, anh sẽ tổ chức tiệc du thuyền để ăn mừng ở vịnh Bạch Lộc."
Tổng giám đốc Thẩm ngớ ra: “Nhưng mà tôi không có…”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi có du thuyền.”
Chuyện đã quyết, tổng giám đốc Thẩm cũng không còn đường từ chối.
Anh ấy đồng ý xong rồi mới cúp điện thoại.
Úc Tưởng này quá được chào đón nhỉ…
Tổng giám đốc Thẩm thở dài.
Tổng giám đốc Thẩm lại gọi cho Úc Tưởng, Úc Tưởng vừa tắm rửa xong, một tay cầm máy chơi game một tay cầm sữa bò, đang ngồi trong nhà ăn ăn sáng.
Lúc này, người giúp việc đến, nói với cô: "Cô ơi, cậu Hà tới."
Úc Tưởng: ?
Cô cẩn thận nhớ lại, sau đó mới nhớ ra hình như Hà Vân Trác đã nói vào ngày hôm qua...
Úc Tưởng quay đầu hỏi người giúp việc: "Cô thấy anh ta đang vui hay là không vui?"
Người giúp việc che miệng cười nói: “Cô à, rất vui luôn ấy. Cậu Hà nhất định rất thích cô…”
Úc Tưởng thầm kêu trong lòng, như vậy không được đâu.
Bị anh ta thích cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Úc Tưởng lúc này mới cúi đầu cầm lấy điện thoại, ấn nghe máy: “Alo?”
Gì vậy trời, định thông báo cho tôi biết về địa điểm ăn liên hoan sao?
Tổng giám đốc Thẩm dựa theo lời Lăng Sâm Viễn, nói cho cô biết thời gian và địa điểm.
Cũng không biết là vì anh ấy vốn không có lòng dạ hiểm độc, hay là sợ Úc Tưởng không đi mà lại nói thêm một câu: “Đây là ý của giám đốc Lăng."
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: “Anh đợi chút.”
Úc Tưởng vội vàng đẩy ghế dựa ra, đứng dậy đi vào phòng khách.
Hà Vân Trác đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, anh ta quay đầu cười với cô.
Thấy tình hình này, Úc Tưởng biết những lời mình nói xằng nói bậy có lẽ chưa bị phát hiện ra.
Hà Vân Trác hỏi khẽ: “Khi anh đến, anh nghe người giúp việc nói em đang ăn sáng nên anh cố ý không quấy rầy em. Bây giờ em đã ăn xong chưa?"
Úc Tưởng hỏi anh ta: “Cậu Hà chuẩn bị đưa tôi đi đâu vậy?”
Tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia đầu váng mắt hoa.
Cậu Hà?
Sao còn có cả cậu Hà nữa?
Anh ấy nhanh chóng nhận ra rằng Úc Tưởng ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đang ở cùng Hà Vân Trác.
Ôi mèn ơi! Không phải chứ!
Nghe lời họ nói thì có vẻ như Hà Vân Trác cũng đã hẹn với Úc Tưởng, hình như anh ta còn đích thân đến đón.
Hà Vân Trác nói: “Thuận theo ý của em, nếu em đồng ý thì hôm nay chúng ta có thể tổ chức một hoạt động ngay tại đây, một hoạt động chỉ dành cho em. Nếu em không muốn thì hãy mời hai ba cậu ấm tới đây cùng ăn bữa cơm cũng được."
Úc Tưởng hỏi: “Những người trong câu lạc bộ lần trước ấy hả?"
Hà Vân Trác gật đầu.
Hà Vân Trác biết thừa chuyện bọn họ không thích Úc Tưởng.
Nhưng điều anh ta muốn là sự không thích này của họ.
Bởi vì chỉ khi họ xa lánh cô, thờ ơ với cô thì anh ta ra tay tương trợ mới đáng quý.
Huống chi, người anh ta thật lòng thích là Ninh Nhạn.
Bạn bè của anh ta chỉ biết đối xử lịch thiệp với một mình Ninh Nhạn mà thôi.
Ngay khi Hà Vân Trác đang suy nghĩ miên man, anh ta nghe thấy Úc Tưởng nói: "À, chỉ có hai người đẹp trai thôi."
Hà Vân Trác: ?