Úc Tưởng yếu đuối đáng thương bất lực ôm chặt chiếc túi Hermes vào lòng.
Trữ Lễ Hàn thu dáng vẻ của cô vào trong mắt, lúc này thực sự là anh hơi muốn cười.
Không phải là tức đến phì cười.
Mà là bị chọc cười.
Dù Úc Tưởng có mở miệng nói lung tung thế nào thì trong bản chất trong người cô vẫn còn non nớt không lành nghề.
Sau đó, anh nghe thấy Úc Tưởng khẽ nói: “Đừng bóp bẹp đĩa của tôi được không…”
Giọng điệu thật đáng thương.
Ý nghĩa lời nói lại khiến người ta tăng huyết áp.
Úc Tưởng: “Đắt lắm đấy.”
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn chiếc túi trong lòng cô: “Tôi nhờ thư ký Vương chọn quà cho cô, anh ấy chọn cái này?”
Úc Tưởng: “Còn có cả túi nữa.”
“Cũng không thể nắn cho thay đổi hình dáng được nữa rồi.” Cô nói thêm.
Trữ Lễ Hàn giơ tay chỉ: “Nhìn thấy hướng đó không? Ở khu vực này, tất cả các cửa hàng xa xỉ phẩm đều tập trung ở đó... Hỏng rồi thì lại đi lấy, cô có thể lấy rất nhiều.”
Úc Tưởng: …
Úc Tưởng: Hình như anh ta thật sự có ý đó?
Hệ thống lạnh mặt đáp: [Tôi không hiểu, tôi không biết gì cả.]
Thời điểm này, ý nghĩ của Úc Tưởng nhanh chóng có sự thay đổi.
Nếu như không thể từ chối, vậy thì “lăn lộn” với anh! Nếu như không thể phản kháng, vậy thì nằm bẹp ra đi!
Úc Tưởng thò tay đặt lên đùi Trữ Lễ Hàn.
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật.
Thực ra, anh rất không quen với kiểu thân mật thế này, ngay cả khi anh đã có kinh nghiệm ở khách sạn.
Cơ đùi anh căng ra ngay lập tức.
Ngay khi Úc Tưởng đang suy ngẫm xem lát nữa sẽ xé bung cúc áo sơ mi hay là khoá quần Âu của Trữ Lễ Hàn ra, liệu có phải bộ đồ cao cấp đặt may riêng trên người anh có chất lượng tốt đến mức xé không rách hay không…
“Cô làm cái gì vậy?” Giọng nói giận dữ của vệ sĩ từ bên ngoài xe truyền đến.
Khoảnh khắc này, Úc Tưởng vội vàng rụt tay lại như thể đi ăn trộm.
Cô rụt người lại.
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn qua thì thấy cả một vệt từ vành tai đến tận cổ cô đều đã đỏ bừng lên.
Lúc này một giọng nói điềm đạm từ bên ngoài xe cũng vang lên theo: “Anh trai, có thể chụp một tấm ảnh không? Không có ý gì đâu, chỉ post lên mạng xã hội thôi… Em chưa từng thấy cái xe nào đỉnh của chóp như xe này luôn.”
Trong lòng Úc Tưởng nói học được rồi!
Úc Tưởng lấy điện thoại ra rồi nói: “Tôi cũng muốn chụp!”
Xem anh có sợ không nào! Lỡ như tôi phát lung tung mọi nơi, không phải là danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại sao?
Trữ Lễ Hàn liếc xéo cô một phát, trong đôi mắt hờ hững của anh xuất hiện nụ cười như có như không.
Anh quay đầu lại, di chuyển ngón tay ra khỏi chốt khóa rồi hạ cửa sổ xe xuống.
Cả người Úc Tưởng lập tức căng cứng.
Căn bản là cô không muốn bị người ta nhìn thấy chút nào.
Lỡ như người nổi tiếng trên mạng này giơ điện thoại thẳng mặt cô, tách tách chụp được một bức ảnh rồi post lên mạng thì mọi chuyện phiền phức rồi.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, Úc Tưởng đột ngột ngồi xổm xuống nhưng lại bị một lực ghì lại. Nhìn mới phát hiện ra là dây an toàn, thắt chặt thế này thì không thể ngồi xổm xuống được.
Không còn cách nào khác, Úc Tưởng đành phải nghiêng người sang. Lúc cô gái nổi tiếng trên mạng bên ngoài xe nhìn vào, cô nhanh chóng lao vào lòng Trữ Lễ Hàn.
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn có sự thay đổi nho nhỏ.
Ngay lúc này, cơ đùi anh thậm chí còn căng hơn.
“Chào, chào anh.” Khoảnh khắc nhìn thấy Trữ Lễ Hàn, người nổi tiếng trên mạng bên ngoài xe vô thức nói lắp bắp.
Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn, phía dưới thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đương nhiên cũng không nhìn thấy Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn cũng không thèm nhìn cô ấy mà lạnh lùng nói: “Mời người này đi đi.”
Vệ sĩ ngay lập tức đáp lại rồi giơ tay làm động tác “mời” với cô gái kia.
“Vương Lịch.” Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói.
Thư ký Vương bên ngoài xe lập tức lên tiếng đáp lời.
“Lái xe đi.”
“Vâng.”
Thư ký Vương trở lại trong xe, ngồi vào ghế lái rồi không nhịn được mà quay đầu yên lặng nhìn Úc Tưởng.
Anh ấy không hiểu.
Tại sao cậu cả Trữ còn đặc biệt đến gặp cô Úc này nữa? Thế này là chuẩn bị đưa cô Úc đi đâu đó sao?
Người nổi tiếng trên mạng được mời đi đằng kia còn thấp giọng phàn nàn: “Ôi trời, tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh thôi mà, cần gì mà phải hung dữ như vậy chứ? Có tiền thì ghê gớm lắm sao!”
Giọng cô ấy từ từ nhỏ dần đi.
Rất nhanh sau đó có người đến gần rồi kéo cô ấy lại.
“Đừng có nói nữa, vừa nãy hình như người phụ trách hoạt động có nhận ra đó là xe của ai.” Người bên cạnh khuyên can.
“Xe của ai cơ?”
“Trữ Lễ Hàn.”
“Cậu… Cậu cả Trữ hả?!” Người nổi tiếng trên mạng lập tức mở to mắt.
“Vậy người phụ nữ trong xe anh ấy là ai thế?” Bên cạnh có người không kiên nhẫn cắt ngang.
Cô gái kia lắc đầu nói: “Tôi nào có trông thấy người phụ nữ nào đâu?”
“Hả? Thật à? Vừa nãy lúc đi ra, cả một đám vệ sĩ vây quanh, tôi có cảm giác hình như là tôi nhìn thấy một người phụ nữ mà.”
Trong hội trường.
Tổng giám đốc Thẩm và Triệu Sướng, quản lý của Tưởng Hi, vẫn đang nói chuyện riêng với nhau ở phía bên kia của lối thoát hiểm.
“… Đại khái chính là ý này, ngài hiểu không?” Triệu Sướng nói một mạch xong còn thêm câu hỏi đuôi.
Lúc này anh ta mới cảm thấy khát nước, trong lòng thầm mắng một tiếng con mẹ nó thật là rách việc! Ngư Ngư kia sớm liên hệ thì sớm gật đầu, cũng chẳng cần lãng phí nhiều sức lực của anh ta như thế.
“Tôi đi lấy nước nhé.” Triệu Sướng vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng tổng giám đốc Thẩm, anh ấy thậm chí còn hung ác nhìn chằm chằm anh ta.
Cứ như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha, cắt đứt nguồn tài chính của người ta, hất đổ bát cơm của người ta vậy.
Triệu Sướng: ?
Tổng giám đốc Thẩm chầm chậm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn Úc Tưởng hợp tác với các cậu để bán hình tượng ư? Chuyện người hâm mộ và cư dân mạng công kích cô ấy trước đây, cứ thế là xong rồi sao?... Đậu xanh rau má! Cút đi cho ông! Công ty của các cậu là gì ấy nhỉ? Được rồi, cũng chẳng cần phải nói với tôi, tôi trực tiếp liên hệ với bên phía nền tảng để người ta gửi thư luật sư đến cho các cậu.”
Triệu Sướng hơi ngẩn người ra.
Làm sao mà lại kích động như thế này cơ chứ?
Úc Tưởng chính là Ngư Ngư hay sao?
Cô ấy là mẹ anh chắc?
Có điều nghĩ đến vẻ ngoài của Úc Tưởng, Triệu Sướng lại ngay lập tức có những suy nghĩ lệch lạc.
Anh ta điều chỉnh nét mặt lại rồi nói: “Ai mà không thể gửi thư luật sư chứ? Anh nghĩ là chúng tôi sẽ sợ hay sao?”
Trong hai năm qua, những người nổi tiếng đều gần như biến thư luật sư thành giấy vệ sinh, đã thế còn chẳng ai thực sự chú ý đến thứ này.
Tổng giám đốc Thẩm chỉ tay vào mũi Triệu Sướng mà mắng: “Cậu cứ đợi mà xem chúng tôi có nghiêm túc hay không.”
Giỡn hả!
Thời điểm này, có bảo vệ Úc Tưởng đủ và đúng lúc hay không sẽ phụ thuộc vào việc hình tượng của anh ấy như thế nào ở chỗ cậu cả Trữ, chỗ Lăng Sâm Viễn, à, hoặc là còn ở chỗ Hà Vân Trác nữa.
Mắng xong, tổng giám đốc Thẩm ung dung quay người.
Triệu Sướng đột nhiên nổi giận, anh ta sa sầm mặt đi ra ngoài, miệng thì không ngừng chửi rủa: “Cái công ty này là một lũ thiểu năng hay sao? Chuyện đôi bên cùng có lợi không tốt à? Con mẹ nó, lại muốn Trạng chết Chúa cũng băng hà hả?”
Sau khi ra ngoài, anh ta mới nhận ra là tất cả mọi người trong hội trường đều đang nhìn về hướng bên ngoài cổng lớn.
“Có chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?” Triệu Sướng tiện tay túm lấy một người rồi hỏi.
“Vừa rồi hình như là tôi đã trông thấy Trữ Lễ Hàn.” Có ai đó nói.
Triệu Sướng sửng sốt.
Đương nhiên anh ta đã nghe nói qua về tiếng tăm lẫy lừng của Trữ Lễ Hàn, có điều, đó căn bản không phải là nhân vật mà người ở tầng lớp này của anh ta có thể tiếp cận được.
Anh ta bèn nhanh chóng quay đầu tìm Tưởng Hi.
Phải cùng cô ta mắng Úc Tưởng và cả ông chủ của Úc Tưởng mấy câu! Mẹ nó chứ!
Chỉ có mỗi tổng giám đốc Thẩm là chết sững.
Bởi vì anh ấy phát hiện… Không thấy Úc Tưởng đâu nữa rồi.
Anh ấy nhanh chóng rút điện thoại ra gọi sang cho Úc Tưởng.
Ngay khi tiếng chuông điện thoại reo lên, sự im lặng bên trong xe lúc này lập tức bị phá vỡ.
Úc Tưởng vẫn đang vùi trên đùi Trữ Lễ Hàn.
Đang định nâng eo thẳng dậy nghe điện thoại thì Trữ Lễ Hàn đã ấn cô lại. Bàn tay to rộng của người đàn ông đè xuống gáy cô rồi hung hăng ghì chặt cô trên đầu gối anh.
Lực không nhẹ cũng chẳng nặng nhưng cũng đã đủ để khiến cô không thể ngồi thẳng lên cũng chẳng thể cúi người xuống.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: Anh ta thực sự không phải là cái thứ tốt đẹp gì mà.
Hệ thống: [Ha! Đó không phải là chuyện mà một triệu độc giả đều biết hay sao?]
Úc Tưởng: “…”
Có điều Úc Tưởng lại nằm bẹp xuống nhanh hơn bất cứ ai khác.
Úc Tưởng: “Tôi không chạm được đến điện thoại, nếu như cậu cả Trữ không buông tôi ra thì chỉ đành phải nhờ anh nghe giúp tôi thôi.”
Trong lòng thư ký Vương ngồi ở ghế lái nghĩ không phải chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi hay sao?
Hay là để tôi giúp cho…
Thư ký Vương đạp phanh xe rồi quay đầu lại, thấy Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đang trong tư thế vừa khó nói vừa kỳ quái lại vừa khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Thư ký Vương lại lặng lẽ quay đầu lên rồi lại đạp chân ga.
Ở phía sau, Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung cúi người xuống sau đó nhặt chiếc điện thoại bị rơi bên cạnh chân mình lên.
Trên màn hình điện thoại, tên người gọi nhấp nháy.
[Máy rút tiền vô tình]
Trữ Lễ Hàn: ?
Trữ Lễ Hàn: “Máy rút tiền vô tình là ai thế?”
“Ông chủ của tôi.” Úc Tưởng nói.
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô! A lô! Làm tôi sợ muốn chết, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi! Em đang ở đâu thế? Có phải là cái cô Hi Hi Tử kia làm khó em không?” Giọng nói của tổng giám đốc Thẩm từ đầu dây bên kia truyền đến.
Sau đó, tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Hi Hi Tử là ai?”
Tổng giám đốc Thẩm bị doạ cho nhảy dựng, trong lòng nói ‘Má, đây là ai vậy?!’.
Úc Tưởng: “Đồng nghiệp.”
Tổng giám đốc Thẩm chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Úc Tưởng, rất nhỏ lại rất xa.
Rất rõ ràng, cô đang không cầm điện thoại trên tay.
Người nhận cuộc gọi đến kia… Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy giọng nói đó khá là quen tai nhưng anh ấy lại hơi không dám nhận.
“Giờ cô ấy đang ở trong xe của tôi.” Trữ Lễ Hàn nói với Thẩm Hải ở đầu dây bên kia.
Xe?
Tổng giám đốc Thẩm sực tỉnh.
Vừa rồi mọi người đều đang nói về chiếc xe Maybach ngoài cổng.
Không phải chính là chiếc xe đó đấy chứ?
“Nếu tìm Úc Tưởng có việc gấp thì bây giờ cô ấy tạm thời không quay lại được đâu.”
“Ồ ồ vâng, được ạ…” Tổng giám đốc Thẩm không dám nói là không được đâu mà. Cũng may hoạt động trao giải hôm nay vốn cũng không có phận sự của Úc Tưởng nên anh ấy cũng không cần phải lo lắng.
Ở đầu dây bên này, Trữ Lễ Hàn ấn ngắt điện thoại.
Xe cũng đã dừng lại.
Trữ Lễ Hàn ngay lập tức nới lỏng lực tay.
Úc Tưởng vội vàng nâng phắt người ngồi dậy rồi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy xe dừng trước một tòa nhà lớn.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cái con người này, chơi quá trớn rồi đó. Như này là muốn giam mình trong văn phòng của anh ta rồi ngày đêm “hoang dâm vô độ” hay sao?
Hệ thống nghẹn lời.
Hệ thống: [Cô có giỏi thì nói những lời này với Trữ Lễ Hàn đi.]
Úc Tưởng cây ngay không sợ chết đứng: Còn lâu.
Vệ sĩ mở cửa xe từ bên ngoài.
Trữ Lễ Hàn: “Cô ở yên trong xe đi.”
Úc Tưởng: “Đợi đã, tôi phải chờ bao lâu?”
Thư ký Vương cười nói: “Cái đó thì còn phải phụ thuộc vào việc cậu cả Trữ phải họp trong bao lâu.”
Vội vàng đến nơi này là để họp sao?
Úc Tưởng bĩu môi: Làm việc rõ là nghiêm túc như vậy, cái vị tổng giám đốc bá đạo này còn chẳng có thời gian mà làm chuyện người lớn với mình nữa. Thật là hiếm thấy mà.
Hệ thống: [Dù sao thì anh ta cũng là trùm phản diện, anh ta chỉ chịu trách nhiệm chăm lo cho sự nghiệp với làm trò thôi. Nam chính mới chịu trách nhiệm yêu đương chứ.]
Mắt thấy thư ký Vương cũng xuống xe.
Úc Tưởng: “Đừng, hay là anh dẫn cả tôi lên cùng đi. Chưa xem tin tức xã hội về một bé gái bảy tuổi bị bỏ trong ô tô ở nhiệt độ cao sau đó bị chết vì ngạt thở sao?”
Thư ký Vương không nhịn được mà bật cười.
Thực ra cái cô Úc Tưởng này cũng rất biết ý kiến đấy chứ.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn cô: “Tôi dẫn theo thư ký, dẫn theo vệ sĩ, dẫn theo cả cô nữa thì coi là gì?”
“Coi là cô vợ mềm mại ngọt ngào đi?”
Thư ký Vương: “Khụ khụ khụ...”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Lúc này anh biết, hoặc là phải khâu cái miệng của Úc Tưởng lại, hoặc là thực sự phải làm cho Úc Tưởng ngoan ngoãn chứ nếu không thì cô có thể quậy banh nóc.
Chỉ doạ nạt không thôi thì chẳng có tác dụng gì hết.
Trữ Lễ Hàn: “Đi thôi.”
Úc Tưởng nhanh chóng xuống xe.
Thành thật mà nói, đối với một nhân vật như Trữ Lễ Hàn thì cơ bản là chiếc xe của anh không an toàn chút nào.
Nam chính cũng thế luôn.
Trong nguyên tác, xe của bọn họ không ngày nào là không bị đụng, có khi còn đụng phải thuốc nổ nữa.
Dù sao đi nữa thì trong thế giới của bọn họ cũng đầy rẫy những mưa máu gió tanh.
Hệ thống nhịn không được bèn hỏi: [Bây giờ cô lại sợ chết hả?]
Úc Tưởng: Chủ yếu là vì tôi muốn ra đi đàng hoàng và tiết kiệm chi phí tí thôi nhé. Nếu như tôi chết một mình thôi thì chẳng mất mát gì. Nhưng nếu tôi bị chết ngạt trong xe hoặc là bị người ta tưởng là Trữ Lễ Hà đang ngồi trong này rồi bị đánh bom chết toi, vậy thì quá là mất mát rồi.
Hệ thống: ?
Chuyện gì cô cũng nói được nhỉ.
Úc Tưởng: Chuyện lần trước mà tôi thương lượng với cậu ấy, cậu suy nghĩ thế nào?
Hệ thống: [… Không thế nào cả.]
Úc Tưởng: Hôm nay tôi đột nhiên có một ý tưởng mới.
Hệ thống: [Ý tưởng gì?]
Loại dự cảm xấu đó lại đến nữa rồi.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, Trữ Lễ Hàn là trùm phản diện, có địa vị, quyền lực, tiền tài và năng lực tuyệt đối. Mà tôi thì biết tất cả các tình tiết trong nguyên tác. Cậu nói xem, sẽ thế nào nếu hai chúng tôi dứt khoát liên kết với nhau để tạo ra liên minh trận tuyến phản diện rồi chơi chết cả nam chính và nữ chính, lẫn nam phụ và nữ phụ?
Hệ thống: !
Hệ thống: [Cô bị điên rồi!]
Chơi thế này thì không chỉ là vấn đề sai lệch nguyên tác thôi đâu.
Mà thế giới này sẽ sụp đổ luôn đó.
Đến lúc đó hình phạt mà nó sẽ phải nhận là như thế nào… Nó không dám nghĩ luôn.
Hệ thống: [Cô đừng có mà vớ vẩn nhá, không thì đừng có kết hôn với Trữ Lễ Hàn, dù sao thì chỉ cần cốt truyện không bị lệch hướng là được. Trên thực tế, cô cũng đã thấy cái tên Trữ Lễ Hàn này rất khó đối phó rồi. Đã thế bản tính của anh ta còn đa nghi nữa, gây khó dễ cho cô cũng chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi… Lại nói, chưa đợi tình tiết kịch bản đi được một nửa thì cô đã chết ngắc rồi ấy!]
Úc Tưởng: Không cần, tôi sẽ kết hôn với anh ta. Tôi muốn thấy bộ dạng vì tôi mà đau lòng của anh ta mười năm sau.
Hệ thống: […?]
Rốt cuộc là cô có chấp niệm gì với loại kịch bản này vậy?
Chương 18: Đời tư của Úc Tưởng (2)
Hệ thống dừng một chút rồi đột nhiên phát ra giọng nói nghiêm nghị: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện,]
Lần này nó không dám giấu giếm để tránh đến cuối cùng lại đào hố cho chính mình.
Hệ thống: [Là Lăng Sâm Viễn và nữ chính Ninh Ninh.]
Lúc này, Úc Tưởng đang theo Trữ Lễ Hàn ra khỏi thang máy.
Thư ký Vương đi hỏi phòng trà nước sau đó sắp xếp cho Úc Tưởng đến đó.
Trong phòng trà nước có đồ uống và đồ ăn vặt.
Úc Tưởng cảm thấy không tệ.
Hệ thống: [Cô không đi gặp Lăng Sâm Viễn à?]
Úc Tưởng: Không đâu, mệt quá, nghỉ ngơi chút đã.
Đối mặt với Trữ Lễ Hàn thực sự là rất hao tổn tinh thần mà.
Hệ thống: [Vậy để tôi nói cô biết bên đó đã có chuyện gì xảy ra nhé.]
Úc Tưởng không thèm để ý đến nó.
Hệ thống chỉ có thể tiếp tục tự nói tự nghe, vừa nãy lúc ở trên xe là ai làm cho nó cười lớn tiếng quá chứ.
Hệ thống: [Trữ Lễ Hàn đang vô cùng không vui, lát nữa cô đừng có mà khiêu khích anh ta đấy nhé. Trong phòng họp, anh ta gặp Lăng Sâm Viễn mà chủ tịch Trữ dẫn theo, cảnh tượng rất khó xử. Có khả năng là chủ tịch Trữ muốn đưa Lăng Sâm Viễn chính thức gia nhập giới kinh doanh rồi…]
Giọng nói của hệ thống đột ngột kết thúc ở đây.
Cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Người đến “ơ” lên một tiếng sau đó kinh ngạc kêu lên: “Đàn chị?”
Úc Tưởng lười biếng nhìn sang.
Người đến là một cô gái trẻ, đôi mắt hơi tròn, khóe miệng hơi nhếch lên, cho dù mặt không biểu cảm cũng làm cho người ta có cảm giác cô ấy đang mỉm cười.
Cô ấy mặc một chiếc váy công sở có vẻ không hợp với mình lắm, mặt mũi thanh tú thuần khiết.
… Là nữ chính Ninh Ninh.
Đúng là nguyên chủ và Ninh Ninh tốt nghiệp cùng trường.
Cho nên trong phần sau, lúc phát hiện nữ phụ tốt thí cũng thích Lăng Sâm Viễn, Ninh Ninh lập tức cảm thấy tự ti và muốn rời xa Lăng Sâm Viễn.
Đương nhiên là Lăng Sâm Viễn tính món nợ này lên người nữ phụ tốt thí rồi.
Úc Tưởng thầm nói trong lòng các người yêu đương thực sự khiến không ít người phải chết mà.
“Đàn chị, sao chị lại ở đây?” Ninh Ninh đi đến trước mặt cô rồi hỏi.
Úc Tưởng nói: “Theo người ta tới.”
Ninh Ninh vừa mở máy pha cà phê vừa nói: “Là bạn trai chị ạ?”
Úc Tưởng: “Không.”
“Là bạn giường.”
Mặt Ninh Ninh lập tức đỏ bừng lên: “A, cái này, là vậy sao.”
“Cà phê của em được rồi.” Ninh Ninh nói xong thì nhanh chóng bưng mấy tách cà phê rời đi.
Trong phút chốc cô ấy không dám nói thêm với Úc Tưởng một câu nào nữa.
Hệ thống đã trở lại rồi.
Có điều lúc này Úc Tưởng lại nghĩ đến một chuyện khác.
Bởi vì gặp nữ chính mà cô nếu không phải là gánh tội thì cũng là đang trên con đường gánh tội…
Úc Tưởng: Cô ấy đưa cà phê đi đâu thế?
Hệ thống: [Phòng họp đó, sao thế?]
Đoạn này có được viết trong nguyên tác này.
Chỉ có điều tình tiết lại là nữ chính Ninh Ninh bưng cà phê vào, không cẩn thận làm đổ, tưới lên khắp người một vị lãnh đạo cấp cao.
Sắc mặt vị lãnh đạo cấp cao đó thay đổi ngay lập tức.
Lăng Sâm Viễn không tiện ra mặt nói đỡ cho cô ấy nên nhìn vị lãnh đạo cấp cao kia sỉ nhục cô ấy một tràng. Sau chuyện này, một buổi sáng nào đó, vị lãnh đạo cấp cao kia nhảy lầu chết ngắc.
Nhưng hiện giờ, người làm nữ phụ tốt thí là cô lại có mặt ở hiện trường mất rồi.
Liệu đôi cánh bướm của cô có thể đập cho cốt truyện lay động hay không?
Nếu như lúc này phải khiến cô gánh tội thay cho nữ chính.
Vậy thì chỉ có thể là… Cà phê mà thôi.
Cô lại không phải là nhân viên ở đây, cô cũng sẽ không làm đổ cà phê được.
Vậy thì chỉ có thể là…
Úc Tưởng: Trong cà phê có độc.
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô nói cái gì? Sao đột nhiên lại có độc trong cà phê chứ?]
Nó vẫn chưa theo kịp tiết tấu của Úc Tưởng lắm.
Úc Tưởng mở máy pha cà phê ra rồi đẩy cốc cà phê về phía trước.
Cà phê chảy vào trong cốc.
Hệ thống: [Cô làm cái gì thế?]
Úc Tưởng hỏi: Ninh Ninh đã vào phòng họp chưa?
Hệ thống: [Vào rồi.]
Úc Tưởng lại hỏi: Cà phê đã bị đổ chưa?
Hệ thống: [Vẫn chưa, cô ấy đưa tách đầu tiên cho Lăng Sâm Viễn, Lăng Sâm Viễn chuẩn bị uống rồi.]
Úc Tưởng: Anh ta uống chưa?
Hệ thống: [Uống rồi.]
Úc Tưởng: Được.
Úc Tưởng đập “choang” một phát khiến tách cà phê vỡ tan tành rồi nhấn chuông báo cháy trong phòng trà nước.
Toàn bộ tòa nhà ngay lập tức nhộn nhạo cả lên.
Hệ thống ngốc luôn rồi.
Úc Tưởng ngồi trong đó như thể không làm bất cứ chuyện gì cả nhưng lại như thể đã làm tất cả mọi chuyện.
“Có chuyện gì thế?” Bên này, trong phòng họp cũng lập tức bị kinh động: “Có cháy ở đâu vậy?”
Mọi người lần lượt đẩy ghế đứng dậy.
Duy chỉ có Lăng Sâm Viễn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt hơi tái đi một chút.
Có người đẩy cửa phòng họp ra: “Hình như là chuông báo cháy kêu ở phòng trà nước bên kia, cậu cả Trữ, chủ tịch Trữ, giám đốc Lý… Có cần sơ tán không…”
“Khống chế ngọn lửa trước đã.” Chủ tịch Trữ xụ mặt nói.
“Anh nói phòng trà nước ư?” Giọng Trữ Lễ Hàn đột nhiên cắt ngang.
“Vâng, cậu cả…”
Mặt thư ký Vương biến sắc: “Cô Úc?!”
Lăng Sâm Viễn ở bên kia nghe thấy cũng ngẩng đầu lên.
Cô Úc? Úc Tưởng ư?
Ninh Ninh cũng sửng sốt cất giọng: “Đàn chị ở bên trong xảy ra chuyện rồi ư?”
Cô ấy bàng hoàng, cà phê trên tay vẫn bị đổ. Vị lãnh đạo cấp cao bị cà phê đổ trúng ngay lập tức nổi giận đùng đùng chửi mắng.
Vẻ mặt của Lăng Sâm Viễn lạnh đi nhưng loại cảm giác khó chịu này lại bao trùm anh ta sâu hơn.
Bên này Trữ Lễ Hàn mắt không hề nhìn đi chỗ khác đẩy ghế ra, anh đứng dậy đi ra ngoài rồi sải bước đi đến trước cửa phòng trà nước.
Bên trong cửa.
Úc Tưởng nhận nước ấm từ tay vị trợ lý bên cạnh rồi uống một ngụm.
Trữ Lễ Hàn bước vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Tưởng chỉ chỉ những mảnh vỡ của tách cà phê trên sàn: “Không có gì, chỉ là tôi uống cà phê, đầu óc choáng váng, tôi không gọi được ai nên đành phải bấm chuông báo cháy thôi.”
“Choáng đầu?”
“Ừm, có lẽ do là tôi hơi mẫn cảm đối với nhãn hiệu cà phê này.”
Thư ký Vương không nhịn được ngắt lời: “Hay là cô đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Nhỡ đâu thực sự có thai rồi thì sao?
Bào thai còn chưa được tròn hai tháng tuổi vừa mới đi vào đúng chỗ dễ bị chèn ép đến chết lắm đó!
Trữ Lễ Hàn ngừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói: “Vương Lịch, anh cho cô ấy số điện thoại đi.”
Thư ký Vương sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng cho Úc Tưởng số của mình.
Anh ấy lờ mờ nhận ra ý định của Trữ Lễ Hàn nên lại vội vàng nói: “Cài đặt một phím gọi cho người liên hệ khẩn cấp ạ? Có cần tôi giúp cô cài đặt không?”
Bên này vừa nói xong.
Bên kia đã lại loạn cào cào cả lên.
“Mau! Gọi xe cứu thương đi!” Ai đó hét lên.
Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn sang.
Sau đó anh thấy vẻ mặt chủ tịch Trữ hoảng loạn đỡ Lăng Sâm Viễn đi ra. Mặt Lăng Sâm Viễn cũng trắng bệch, sắc mặt khó coi.
Lúc này, một nhân viên đi vào chuẩn bị dọn dẹp phòng trà nước.
Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói: “Đừng động vào đó, tạm thời phong toả nơi này và phòng họp lại, lập tức báo cảnh sát, cứ nói là nghi ngờ có người hạ độc.”
Nhân viên kia lập tức bị doạ cho ngẩn người ra.
Hệ thống cũng choáng váng luôn: !
Hệ thống: [Thế mà thực sự là có độc há? Sao cô lại biết được?!]
Úc Tưởng: Đoán thôi.
Hệ thống: [Đợi đã… Cô khua khoắng loạn lên thế này, người bưng cà phê là nữ chính đấy. Vậy đến lúc đó mọi người sẽ nghi ngờ nữ chính… Cô…]
Úc Tưởng: Ố, thì có liên quan gì đến tôi?
Hệ thống: [Cô rửa sạch sẽ mối hiềm nghi của chính mình rồi… Nữ chính phải làm sao bây giờ?]
Úc Tưởng ở trong phòng trà nước lâu nhất.
Nếu như thực sự đám người Trữ Lễ Hàn đều trúng độc thì cái tội này ném vào cô là thích hợp nhất rồi.
Nhưng Úc Tưởng không gánh nữa.
Hệ thống có chút mông lung: [Không không, trong cốt truyện gốc không có đoạn này mà… Sao có thể…]
Úc Tưởng đoán là thế giới này có khả năng điều chỉnh tự động.
Tuyến tình tiết sẽ không ngừng tạo ra cơ hội, khiến Úc Tưởng trở thành một công cụ đủ tiêu chuẩn để thúc đẩy sự phát triển tình cảm của nam nữ chính.
Úc Tưởng không nói với hệ thống về điều này.
Hệ thống này thực sự là quá gà mờ, mắt thấy sắp bị lừa thành một đám rồi thì không thể chỉ mất công toi được. Mức độ vui vẻ khi làm cá muối ở thế giới này của cô hoàn toàn phụ thuộc vào việc hệ thống có quay súng bắn quân mình hay không.
Lúc này, giọng nói của Trữ Lễ Hàn vang lên.
Anh hỏi: “Có đi được không?”
Úc Tưởng: “Anh cõng tôi hả?”
Thư ký Vương khẽ ho một tiếng: “Không thì tôi...”
Cõng cho.
Mấy chữ đằng sau còn chưa nói ra.
Trữ Lễ Hàn đã cúi người xuống và ôm Úc Tưởng lên rồi.
Các nhân viên đều sững sờ, so với việc vừa rồi thấy Lăng Sâm Viễn bị nghi ngờ là trúng độc thì còn đáng kinh sợ hơn.
Trữ Lễ Hàn không thèm nhìn biểu cảm của những người xung quanh.
Anh bế Úc Tưởng đi thẳng lên ô tô, sau đó thư ký Vương vội vàng đạp chân ga, cho xe lao thẳng đến bệnh viện.
Đợi đến khi đến bệnh viện.
“Thật là ngại quá, chủ tịch Trữ quét sạch cả tầng bốn mất rồi, hiện tại các bác sĩ đều đang ở đó. Hay là bây giờ tôi đưa anh cùng sang bên đó nhé?” Điều dưỡng lắp bắp nói.
Úc Tưởng: “…”
Không hổ là sếp tổng ngang ngược trong truyện tổng giám đốc bá đạo.
Chỉ một Lăng Sâm Viễn trúng độc thôi mà có thể khiến nguyên một tầng lầu nhộn nhạo cả lên, bác sĩ bị điều đi sạch.
Khá là giống trong nguyên tác, sau khi Ninh Ninh bị ốm, Lăng Sâm Viễn yêu cầu toàn bộ bệnh viện chỉ phục vụ mỗi một mình cô ấy.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên.
Chỉ thoáng thấy trong mắt Trữ Lễ Hàn có một ánh sao lạnh lẽo.
Trữ Lễ Hàn: “Bệnh viện công hạng ba gần nhất cách đây bao xa?”
Đương nhiên anh có thể ở ngay đây mà ngang ngạnh yêu cầu sử dụng hết tất cả các nguồn lực y tế.
Nhưng trong mắt người ngoài, anh và chủ tịch Trữ là ba con.
Ba con đấu đá với nhau, người bên dưới sẽ không biết phải làm thế nào mới ổn.
Nếu thứ độc trúng phải là thứ có độc tính cao.
Thì một người có thể sẽ rất nhanh chóng bị giết chết.
Ít nhất là trước mắt anh vẫn không hy vọng Úc Tưởng chết.
Lúc này, thư ký Vương cũng rất sốt ruột. Anh ấy vội vàng lật xem bản đồ trên điện thoại: “… Cách đây một ki-lô-mét có một bệnh viện công hạng ba! Chúng ta đến đó thôi!”
Trữ Lễ Hàn lại bế Úc Tưởng lên rồi sải bước đi vào thang máy.
Úc Tưởng thì vẫn đang trò chuyện với hệ thống: Đây là lần đầu tiên tôi thấy sự tồn tại của một bệnh viện công ba trong truyện tổng giám đốc bá đạo đấy.
Hệ thống: [Ai mà không thế chứ?]
Mỗi năm, Trữ Lễ Hàn tài trợ rất nhiều thiết bị y tế cho các bệnh viện lớn.
Bệnh viện cũng hợp tác với công ty con dưới tên anh, mua thuốc men và các loại dụng cụ tiên tiến... từ các công ty đó của anh.
Ngay khi Trữ Lễ Hàn đến, viện trưởng của bệnh viện đó đã ra đón tiếp anh.
Có điều sự đón tiếp ở đó rốt cuộc vẫn không khoa trương được như ở bệnh viện tư nhân, nơi tất cả các bác sĩ chỉ vì phục vụ một người.
Cho dù Úc Tưởng có cao quý đến đâu thì ở đây cũng chỉ có một bác sĩ và mấy điều dưỡng chịu trách nhiệm cho việc xử lý trường hợp khẩn cấp của cô mà thôi.
Trữ Lễ Hàn bèn đứng bên ngoài, khẽ trao đổi với viện trưởng.
Ánh mắt anh vô tình quét vào phía bên trong cánh cửa...
Giờ phút này, Úc Tưởng đang dựa vào lưng ghế, nhìn cô lại có mấy phần khiến người ta yêu thương.
Cô còn sợ bác sĩ hơn là sợ anh.
Không bao lâu sau, các kết quả xét nghiệm đã được trả ra.
Phía cảnh sát cũng đã liên hệ với bọn họ.
“Là cây dương địa hoàng*, chủ yếu được bôi trên cốc và thìa. Chỉ cần khuấy đều cà phê là thuốc sẽ hoà lẫn vào cà phê. Sau khi người bình thường uống vào sẽ rất dễ gây ra nôn mửa, đau bụng, rối loạn nhịp tim và cuối cùng là có thể chết vì rung tâm thất. Những người khác thì không sao cả. Tình hình của anh Lăng Sâm Viễn thì có hơi nghiêm trọng hơn một chút.”
*Dương địa hoàng: Là tên một loại thực vật thân thảo, lá dài hình bầu dục, mặt lá có gân, hoa màu hồng tím hoặc màu trắng, quả khô hình nón. Lá có thể làm thuốc, là một loại thuốc trợ tim.
Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại cho thư ký Vương bên cạnh nghe rồi tự mình đi đến trước cửa và hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Không có vấn đề gì lớn cả, trong miệng cô ấy chỉ còn sót lại một lượng dương địa hoàng cực nhỏ thôi. Dựa theo liều lượng thì sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đâu.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!”
Bên này, hệ thống đang chất vấn Úc Tưởng: [Có phải là cô cố ý đợi Lăng Sâm Viễn uống xong một ngụm kia rồi mới nhấn chuông không thế?]
Cà phê là do Ninh Ninh pha, Lăng Sâm Viễn không chút phòng bị mà uống một ngụm lớn.
Phần lớn thuốc trên cốc và thìa đều bị khuấy lẫn vào cốc của anh ta.
Hệ thống sắp chết ngất rồi.
Hiện giờ nó cảm thấy đây không phải là vấn đề liệu Úc Tưởng có thể diễn tốt vai yêu thầm Lăng Sâm Viễn hay không nữa rồi.
Nó cảm thấy nếu còn tiếp tục quậy theo cách này của Úc Tưởng thì có thể là mọi người đều sẽ ngủm cả mất thôi.
Úc Tưởng vô tội nói: Tôi không có.
Trữ Lễ Hàn vẫn còn có việc phải làm nên anh bảo thư ký Vương sắp xếp cho Úc Tưởng nằm viện ba ngày, sau ba ngày theo dõi, nếu không có vấn đề gì thì xuất viện.
Sau đó anh rời đi trước.
Úc Tưởng lại thấy hạnh phúc với kỳ nghỉ ba ngày này.
Thư ký Vương sợ tổng giám đốc Thẩm không cho nghỉ nên đã đích thân gọi điện thoại đi.
Tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia cũng nghĩ mãi không thông, tại sao buổi sáng Úc Tưởng còn ngồi trong xe của cậu cả Trữ mà buổi chiều đã vào bệnh viện rồi…
Nghe giọng nói của thư ký Vương, anh ấy không chỉ cho cô nghỉ có vẻn vẹn ba ngày.
“Nghỉ ngơi thêm năm hôm nữa đi!” Tổng giám đốc Thẩm nói: “Tiền lương sẽ được trả như bình thường!”
Sau đó anh ấy cúp điện thoại.
Ở đằng kia, Liêu Giai Phỉ bèn cầm điện thoại bước vào.
“Hay là ngài xem cái này…”
Tổng giám đốc Thẩm hỏi: “Cái gì vậy?”
Liêu Giai Phỉ: “Ngài cứ xem là biết ạ. Giờ Úc Tưởng đang ở đâu thế? Tại sao lại không quay lại cùng với ngài? Cô ấy phải tự xem mới được.”
Tổng giám đốc Thẩm nghe xong thì cúi đầu xem.
[Đào sâu về người nổi tiếng trên mạng Ngư Ngư, chưa kết hôn đã có thai, cùng với kẻ cuồng sát nhân “yêu hận tình thù”!]
“Tôi nghi ngờ về việc liệu gia đình cô ta có tiền hay không.
Có điều ở hiện trường hoạt động trao giải, cô ta đã đích thân tuyên bố rằng mình đang mang thai đứa con của một kẻ cuồng sát nhân. Đã thế còn chuẩn bị tìm cho đứa trẻ một người ba đổ vỏ. Thực sự là Hi Hi Tử không cần phải xin lỗi loại phụ nữ như cô ta đâu mà.
Căn bản là cái cô Ngư Ngư này không có giới hạn đạo đức thấp nhất luôn.
Sau khi Hi Hi Tử phủ nhận tin đồn, thậm chí ông chủ chống lưng cho cô ta còn đe dọa sẽ gửi thư luật sư để khiến Hi Hi Tử đẹp mặt nữa cơ!
Nói những điều này là hy vọng phần lớn đàn ông mở to mắt ra, ngàn vạn lần đừng để bị cô ta nhìn trúng!”
“Cái loại phụ nữ không biết tự trọng này… Ai thèm nhìn trúng cơ chứ?”
“Thực sự là xinh đấy chứ, làm người tình cũng được ra phết, cũng có phải là rước về nhà làm vợ đâu mà.”
“Ở làng chúng tôi, loại người thế này không gả cho ai được cơ.”
Tổng giám đốc Thẩm đọc đến đây thì cảm thấy huyết áp tăng cao ba trượng* luôn rồi.
*Trượng là đơn vị đo độ dài, 1 trượng = 10 thước.
Đương nhiên là ở phía dưới cũng có người khác không tin.
“Để mưa bình luận lại bay một lúc đi, tôi cảm thấy cô ta có thể đến tiệc cưới nhà giàu nghĩa là cô ta đỉnh của chóp rồi.”
[Bay gì mà bay? Hôm nay tôi gặp ở bệnh viện rồi, tiện tay chụp phát thôi. Là cô ta đúng không? Có người đàn ông ôm cô ta vào đó, chắc là đi làm xét nghiệm sản khoa nhỉ? Tôi nghi ngờ là đời tư của cô ta rất hỗn loạn.]
Tổng giám đốc Thẩm nhìn kỹ hơn lần nữa.
Trong bức ảnh.
Úc Tưởng bị chụp từ chính diện nhưng người đàn ông ôm cô lại chỉ chụp được bóng lưng.
Bóng lưng này…
Định mệnh!
Đó không phải là cậu cả Trữ hay sao?!
Lúc này tổng giám đốc Thẩm không còn tức giận nữa.
Anh ấy lật lật bức ảnh, trong lòng cảm thấy vừa bực lại vừa buồn cười.
Haiz, các người muốn nói cậu cả Trữ là tên cuồng sát nhân đấy hả? Hay là chiến sĩ đổ vỏ kia thế?
Không đến hai tiếng đồng hồ.
Có người của nhà họ Úc trông thấy tấm ảnh này.
Mà vào lúc này, ở đầu bên kia của quán cà phê.
Hà Vân Trác đã đợi mòn đợi mỏi năm tiếng đồng hồ rồi.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng hạ thấp bản thân mình như thế này bao giờ.
Nhưng anh ta không thể đợi được Úc Tưởng.
Hà Vân Trác không thể hiểu được.
Thậm chí còn dần dần tự khép mình lại.
Úc Tưởng đã ở trong hoàn cảnh này rồi, còn có thể lựa chọn hay sao?
Chẳng lẽ đến một tên cuồng sát nhân mà mình cũng không sánh nổi hay sao???
Chương 19: Gương mặt của anh ta đẹp trai nhưng sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm
Úc Tưởng nằm viện ở một bệnh viện tư nhân.
Dẫu gì thì giường của bệnh viện công lập tuyến ba cũng quá chật chội!
Bệnh của cô cũng không phải bệnh nặng.
Lúc Úc Tưởng được thư ký Vương đưa đến bệnh viện tư nhân, cô tặc lưỡi nói với hệ thống: Truyện này chân thực quá, chẳng có vẻ gì là tổng giám đốc bá đạo cả.
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Bây giờ mấu chốt vấn đề không phải nằm ở chỗ đó, ok?]
Úc Tưởng: Vậy thì là gì?
Hệ thống: [Nữ chính bị giam giữ rồi.]
Úc Tưởng: Lăng Sâm Viễn sẽ đi cứu cô ấy thôi, cậu lo lắng cái gì chứ?
Hệ thống nghẹn họng.
Má nó, đúng là thế thật.
Tại sao nhất định cứ phải có đá kê chân gánh tội để chị gái của nữ chính núp lùm đằng sau nhỉ?
Úc Tưởng nhướng mày, giọng có phần lạnh nhạt: Nếu không phải vì tôi nói ra sẽ chẳng có ai tin, trái lại người ta còn tưởng tôi bị thần kinh thì tôi đã huỵch toẹt luôn cho Lăng Sâm Viễn biết kẻ ra tay phía sau màn là Ninh Nhạn rồi.
Trong nguyên tác, Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn đa nghi y như nhau.
Chỉ có nữ chính và pháo hôi là hai kẻ ngốc nghếch, không bằng một đầu ngón tay để người ta bỡn cợt.
Hệ thống nghe xong quyết định tạm thời không cần nhắc đến nữ chính với Úc Tưởng nữa.
Tránh để cô quá khích lên thật rồi quyết tu chí làm nhân vật phản diện với Trữ Lễ Hàn.
Hệ thống: [Cô...]
Úc Tưởng đã lên tiếng trước, cô hỏi: Có phải cậu vẫn chưa báo cáo số liệu lên trên đúng không?
Hệ Thống: [Cô có ý gì?]
Úc Tưởng: Dựa theo nội dung cốt truyện đã xây dựng thì tôi phải chịu tội thay nữ chính, bây giờ tôi thoát thân, nữ chính bị giam lại rồi mà tôi vẫn không bị trừng phạt à? Nếu chưa bị trừng phạt, tôi đoán cậu vẫn chưa báo cáo lên phía trên.
Hệ thống không nói gì.
Úc Tưởng cười bảo: Cục cưng à, tôi biết trong tim cậu đã nghiêng về phía tôi mà!
Hệ thống lạnh như băng đáp: [Hệ thống không có tim.]
Úc Tưởng: Nhưng hệ thống có đánh giá công trạng nha.
Hệ thống: [...]
Hệ thống đổi giọng muốn nhắc đến chuyện khác với Úc Tưởng: [Không biết tại sao hot girl Hi Hi Tử lại thuê một đám nick ảo bôi đen cô trên mạng, có rất nhiều bài đăng mắng chửi cô đấy, cô có muốn xử lý chuyện này trước không?]
Úc Tưởng vừa mở ti vi vừa móc di động ra chơi game, từ chối cực kỳ dứt khoát: Không cần.
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô ta hủy hoại thanh danh của cô, chà đạp lên sự trong sạch và trinh tiết của cô đấy.]
Úc Tưởng mở trò chơi ra.
Hệ thống nhìn sang.
Mẹ kiếp nó cạn lời luôn rồi, là trò chơi nấu ăn.
Úc Tưởng vừa chạm vào màn hình điện thoại di động vừa nói mà không buồn ngẩng đầu lên: "Tôi đâu cần trong sạch và trinh tiết đâu."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Không phải con gái coi trọng cái đó nhất sao?]
Úc Tưởng: Tôi cũng không sống dựa vào những lời phán xét của bọn họ.
Hệ thống: [Lỡ như có người tra ra danh tính thực sự của cô...]
Úc Tưởng: Người đầu tiên tức giận chắc chắn là nhà họ Úc, bọn họ sẽ đi kiện.
Hệ thống phục sát đất, cô đúng là chúa lười đến một cảnh giới mới.
Hệ thống không nhịn được xoi mói: [Cô không thể chơi trò nào có tính kỹ thuật hơn à?]
Úc Tưởng: Cậu không biết đấy thôi, hai năm đi làm quần quật kia ngày nào tôi cũng ước được làm một con ngốc không phải lo gánh nặng cơm áo gạo tiền.
Hệ thống ngậm miệng.
Nói thêm một lúc nữa, tâm trạng chán ghét làm việc của Úc Tưởng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đến làm pháo hôi cũng không muốn làm nữa.
Bên này Úc Tưởng đang chơi mấy trò chơi ngốc nghếch, nhàn nhã dưỡng già.
Bên kia, sau khi người nhà họ Úc hay tin mấy bài viết đúng là sắp giận đến phát điên.
Em họ Úc Trung còn ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, đổ thêm dầu vào lửa: "Con đã bảo phải quản lý chị ta đi, xem kìa, bây giờ xảy ra chuyện thế này..."
Bác cả quay đầu mắng một câu: "Im miệng!"
Úc Trung còn chưa hiểu mô tê ra làm sao.
Úc Tưởng làm sai, sao lại mắng mỏ cậu ta làm gì?
Bác cả che ngực, thở gấp nói: "Gọi điện thoại cho vợ chồng thằng hai về! Nhà họ Úc vốn đã không còn được như xưa, bây giờ gây ra tai tiếng lớn như vậy thì bảo nhà họ Hà người ta nghĩ thế nào? Bảo những đứa con gái khác nhà họ Úc lập gia đình thế nào?"
Cô chị họ thứ hai ở bên cạnh gật đầu liên tục, trong lòng cũng sắp mắng Úc Tưởng lên tận trời.
"Tìm luật sư, đăng công văn luật sư, kiện mỗi một người tung tin ra tòa!" Bác cả lạnh giọng nói: "Kiện tội phỉ báng danh dự người khác!"
Chú ba không kìm được lên tiếng: "Vậy trước hết gọi điện cho Úc Tưởng bảo con bé mau chóng xử lý!"
Bác cả lạnh lùng quay đầu: "Chú cảm thấy con bé đó có bản lĩnh xử lý chuyện này hay sao? Để mặc cho tình thế ngày một thêm rắc rối, cuối cùng sẽ không thể cứu vãn được nữa."
Chú ba không thể làm gì khác đành khẽ cắn răng gật đầu đồng ý.
Mấy đứa cháu khác còn trẻ người non dạ, không thấu đáo hết mọi chuyện được như Úc Tưởng.
Nhất là cô chị họ, sao cô ta nhẫn nhịn được chuyện này, vội vàng gọi điện thoại cho Úc Tưởng. Nếu không phải không có số điện thoại của Hà Vân Trác, cô ta cũng muốn thông báo chuyện này cho Hà Vân Trác nghe.
Cô ta phải gọi đến ba lần, sau đó mới nối máy.
Vừa mở miệng, cô ta đã chất vấn: "Úc Tưởng, nãy cô đang làm gì? Sao mãi mà không nghe điện thoại."
Úc Tưởng: "Chơi game."
Cô chị nghe hai chữ đơn giản mà thản nhiên này tưởng chừng như huyết áp tăng vọt đến nơi.
Cô ta cắn răng nghiến lợi mắng: "Cô có biết những chuyện xấu cô làm ra đã lan truyền khắp trên mạng rồi không? Bây giờ cả nhà đều đang phải thu dọn mớ hỗn độn cho cô đây này."
Úc Tưởng dừng lại, hơi nghiêng đầu: "Ừ, vậy thì cảm ơn mọi người?"
Cô chị họ nghe xong càng sôi máu hơn.
Úc Tưởng lại không sợ? Không biết nhục là gì ư?
"Tốt nhất cô mau xử lý cho xong chuyện này đi."
"À, em đang ở bệnh viện mà, không rảnh."
"Cô ở bệnh viện dưỡng thai?" Cô ta bỗng nhiên lớn tiếng: "Tôi thấy tốt nhất cô mau phá nó đi, rồi đi mời một luật sư cho mình..."
Úc Tưởng: "Được thôi, vậy chị có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi sẽ đi làm ngay."
Vừa nghe thấy mượn tiền, lần này cô chị đã không còn chỉ là tức tối nữa, cô ta như bị đạp phải đuôi, cúp máy ngay lập tức.
Đồ xấu xa, nó lại dám hỏi mượn tiền mình cơ đấy?
Cô chị họ tự làm mình tức suýt chết.
Bên kia Úc Tưởng lại chẳng thương vong chút nào.
Hệ thống: [...]
Cuối cùng mình cũng coi như thấy được thế nào gọi là trâu bò rồi.
Tai tiếng đập vào mặt, bạn không tức giận thì người tức giận sẽ là người khác.
Hệ thống còn tấm chiếu mới quá.
Nó không biết bên kia sau khi Hà Vân Trác về nhà cũng nhanh chóng thấy được bài đăng đang hot trên mạng.
Còn có một đám ở trên mạng kéo đến cảm thán đúng là những người thật thà như chúng ta là thiệt thòi nhất.
Những lời này vào trong mắt Hà Vân Trác, mỗi một chữ tách riêng ra cứ như thể đang chửi anh ta, mỗi một chữ ghép lại cũng vẫn y như đang tát thẳng vào mặt anh ta vậy.
Anh ta cũng biết Tưởng Hi kia không khép được cái miệng.
Mặt mày Hà Vân Trác tối sầm lại, nhanh chóng gọi điện thoại ra ngoài: "Ừ, tìm người tên là Tưởng Hi kia, tôi muốn biết công ty của cô ta tên gì... Không cần, trực tiếp tạo áp lực cho công ty đó."
Bên này cúp điện thoại, trên mạng bắt đầu xóa bài với quy mô lớn.
Có mấy kẻ anh hùng bàn phím hèn đến phát sợ.
Tôi có thể bôi nhọ cô nhưng cô không thể xóa tôi, càng xóa tôi càng uất ức, càng muốn gây chuyện.
Dần dà còn có người chạy đến tài khoản xã giao của Úc Tưởng nhắn lại.
[Tại sao cô không đứng ra thanh minh?]
[Thật thất vọng, sao cô lại là người như vậy?]
[Xóa bài đăng của tôi? Còn không được phép nói về cô?]
Ngay lúc này, Weibo của Úc Tưởng cập nhật.
Mọi người lập tức ùn ùn kéo đến, muốn hóng được mẻ dưa ngon từ người trong cuộc. Bất kể là bạn bè trên mạng chửi nhau hay lên bài giải thích một cách thông minh hay là khóc lóc kể lể tự hủy đều thu hút sự chú ý của bọn họ.
Nhưng bọn họ làm mới trang lại thì.
@Ngư Ngư 3323: Tôi chơi "Mơ ước làm nông dân" ở Flash Game, địa chỉ trang web: HTTP... Chia sẻ sẽ lập tức nhận được 500 thể lực và 300 ánh nắng mặt trời nha~
[...]
[Cô ta đang làm gì vậy? Giờ mà cô ta vẫn còn đang chơi trò chơi?]
[Còn là loại trò chơi mất não này...]
[Má nó điên mất thôi, cảm giác như đấm một cú vào đống vải bông vậy.]
[Cô ta không biết trên mạng đều đang đàm tiếu về cô ta sao?]
[Đính chính lại một chút, là đang chửi cô ấy. Có điều tôi không hề chửi, nói đúng ra thì tôi thật sự không cảm thấy mang chuyện riêng tư của người khác lên mạng xét xử, đúng, không phải phán xét đâu mà là xét xử thì có gì hay ho? Chỉ là lúc trẻ cô ấy đã chọn nhầm người thôi, cô ấy không ngoại tình, không lừa tình, không lừa dối ai cả, cộng đồng mạng cứ như chỉ ước gì được thay ba mẹ cô ấy dìm cô ấy xuống sông để giữ gìn trong sạch vậy.]
[Đúng thế. Vào lúc này rồi mà còn có tâm trạng chơi game, tôi thật sự rất bội phục bà chị này.]
Giờ phút này Tưởng Hi cũng nhìn thấy tài khoản xã giao của Úc Tưởng.
Cô ta quay đầu nhìn quản lý Triệu Sướng của mình: "Không phải anh nói đăng bài này lên Úc Tưởng sẽ khó mà trở mình hay sao?"
Triệu Sướng: "Đúng vậy!"
Tưởng Hi không nén được hỏi: "Có phải anh ra tay chưa đủ tàn độc không vậy?"
Triệu Sướng: "Thế này mà vẫn còn chưa đủ? Bức ảnh ở bệnh viện là chúng ta bỏ một số tiền lớn ra mua từ tay một người hâm mộ của cô, có thể dìm chết cô ta! Cô mà dính chiêu này thì cô cũng chết luôn ấy chứ."
Tưởng Hi: "..."
"Vậy sao cô ta..."
Triệu Sướng cũng cạn lời: "Cô ta có thể... Không giống người bình thường lắm. Được rồi, cô đừng xem nữa, cô quan tâm cô ta có phản ứng hay không làm gì? Cư dân mạng phản ứng kịch liệt là được."
Tưởng Hi suy nghĩ một lát cũng thấy đúng.
Triệu Sướng mới vừa dứt câu cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Chờ sau khi cúp máy, anh ta vội vàng ngẩng đầu lên nói với Tưởng Hi: "Lát nữa cô đừng đi vội, hôm nay sếp lớn công ty muốn tới thị sát. Cô tới trước mặt anh ta cho quen mặt."
Tưởng Hi gật đầu.
Nửa tiếng sau, quả nhiên sếp lớn công ty đã tới, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn gặp Tưởng Hi.
Hot girl được công ty nâng đỡ chênh lệch cực lớn với người không được công ty ưu ái.
Đương nhiên Tưởng Hi hy vọng ông chủ càng coi trọng mình càng tốt.
Cô ta đẩy cửa phòng làm việc ra và bước vào, ngẩng mặt lên đầu tiên là cười với người ngồi ở trên ghế.
"Livestream của cô tạm thời dừng lại." Đối phương nói.
Nụ cười trên mặt Tưởng Hi cứng lại: "Tại sao ạ?"
"Bị nghi ngờ vi phạm quy định. Cô phải chỉnh sửa lại ngay, nếu không một khi công ty bị phạt, khoản tiền phạt này sẽ do cô tự chi trả."
"Tôi vi phạm quy định ở chỗ nào?"
Đối phương không chỉ không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn tiếp tục bảo: "Có khả năng là có người hâm mộ tố cáo cô quảng cáo giả, lừa người hâm mộ mua sản phẩm."
Đối phương dừng lại, ném một xấp đồ ở trước mặt cô ta: "Còn cái này nữa, công văn luật sư. Có người muốn tố cáo cô tội phỉ báng, sỉ nhục người khác. Cô cần phải tới tòa án để xử lý."
Tưởng Hi ngây người.
Đây là phản kích của Ngư Ngư? Nhưng sao cô ta có bản lĩnh như vậy được?
Tưởng Hi nhớ lại người đàn ông tặng Hermes cho Ngư Ngư ngày đó.
Chẳng lẽ người đàn ông kia máu mặt đến thế ư?
Cho dù có máu mặt hơn nữa cũng không có người đàn ông nào đọc tin tức như vậy mà chẳng chút bận tâm, bằng lòng nuôi con cho kẻ khác đúng không?
Tưởng Hi nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Cô ta ngước đầu lên: "Ý của công ty là không giúp tôi?"
"Giúp cô?" Đối phương cười gằn: "Tôi không ra tay xử lý cô đã là tốt lắm rồi. Đây là công văn luật sư của nhà họ Úc, cái này..." Anh ta chỉ ống nghe điện thoại ở bên cạnh: "Đây là điện thoại cậu Hà gọi tới, cô biết cậu Hà là ai không?"
Tưởng Hi bật thốt lên: "Hà Vân Trác?"
"À, cũng biết đấy à? Vậy tôi nói cho cô biết, tôi không biết cô đã đắc tội với cậu ta ở chỗ nào, tự cô phải thông minh lên tý đi, đừng để bị cậu ta giết chết."
Tưởng Hi bị mấy câu này đóng đinh tại chỗ.
Hóa ra ngày đó Hà Vân Trác hỏi tên cô ta căn bản không phải có ý gì, mà là vì muốn bịt miệng cô ta lại, không để cô ta ra ngoài ăn nói bậy bạ.
Nhưng bây giờ cô ta đã nói rồi...
Hà Vân Trác sẽ làm thế nào?
Cô ta nhớ lại tài liệu mình điều tra ra được có liên quan tới Hà Vân Trác.
Lúc ấy, cô ta đã ngạc nhiên và mừng rỡ bao nhiêu thì bây giờ cô ta lại hốt hoảng bấy nhiêu.
Tưởng Hi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: "Anh tôi là Tưởng Thành Nghiệp, anh ấy, anh ấy là cấp dưới của cậu cả Trữ - Trữ Lễ Hàn đấy, anh biết không? Ngày đó, anh ấy còn nói chuyện với cậu cả Trữ nữa đấy. Tôi kiếm tiền cho công ty, công ty phải bảo vệ tôi."
Trữ Lễ Hàn được Tưởng Hi nhắc tới lúc này cũng đang xem bài đăng đó.
Thư ký Vương nóng lòng nói: "Bây giờ có vài kẻ thối mồm thật, đều tưởng cô Úc lừa người tốt thật thà."
Anh ấy bĩu môi: "Trúng độc vào bệnh viện cũng có thể xuyên tạc thành kiểm tra sức khỏe thai nhi. Thật là tung tin vịt không cần phí..."
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Úc Tưởng xuất viện chưa?"
Thư ký Vương: "Vẫn chưa ạ."
Trữ Lễ Hàn nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: "Lái xe qua đó."
Thư ký Vương bận rộn lên tiếng đáp lại: "Vâng!"
Anh ấy không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Người đàn ông bị chụp trong tấm ảnh kia là cậu cả Trữ đúng không? Ngày đó cũng chỉ có cậu cả Trữ bế Úc Tưởng đến bệnh viện. Chuyện này phải xử lý thế nào đây?
Cũng không thể bảo cậu cả Trữ đứng ra nhận được đúng không?
Trong phòng bệnh ở bệnh viện tư nhân.
Điều dưỡng dịu dàng, xinh đẹp bưng trà bánh chiều, nước trái cây, còn có gì mà xoài, kiwi, nho đầy một đĩa cho Úc Tưởng.
"Cô Úc có chỗ nào không thoải mái không?" Điều dưỡng cười hỏi.
Úc Tưởng lắc đầu: "Không có, tôi rất ổn."
Trước giờ chưa bao giờ cô thấy tốt như vậy giờ.
Nhận lương, nằm viện hết ăn đến uống rồi đánh giấc khò khò, còn có chị đẹp thăm hỏi đúng giờ nữa.
Hệ thống: [...]
Là vị hot girl Hi Hi Tử kia thì chắc sẽ tức đến mức bay ba hồn mất thôi.
"A, xin chào, xin hỏi ngài tới đây tìm ai ạ?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Tôi tìm Úc Tưởng." Giọng nam kia đáp lời.
Lúc này có một hộ sĩ từ ngoài cửa thò đầu vào, hỏi: "Cô Úc, cô có quen anh này không ạ?"
Cô ấy vừa mới dứt lời, người kia đã bước chân vào trong phòng bệnh.
Người đàn ông với thân hình cao lớn, áo khoác âu phục được vắt lên cánh tay, cúc áo sơ mi chỉ cài đến vị trí xương quai xanh.
Gương mặt của anh ta đẹp trai nhưng sắc mặt nhìn có vẻ không tốt lắm.
Là Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng: ?
Chương 20: Chọn một người để kết hôn
Úc Tưởng: Có phải anh ta bị bệnh hay không? Anh ta không đi bảo lãnh cho nữ chính mà chạy tới đây làm gì?
Hệ thống: [Bảo lãnh cũng không cần đích thân anh ta ra mặt, anh ta phái người đi là được.]
Úc Tưởng: Ban nãy sao cậu không nhắc nhở nhân vật quan trọng trong tình tiết đang tới gần? À, Tiểu Viên còn đang giận tôi hả?
Hệ thống: [... Không.]
Đương nhiên nó sẽ thừa nhận rằng nó xem Úc Tưởng chơi mấy trò mất não kia, nhất thời không chú ý.
"Tình hình của cô ấy sao rồi?" Lăng Sâm Viễn hỏi điều dưỡng.
Điều dưỡng nghi hoặc nhìn anh ta, nói: "Không sao cả, tốt lắm."
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.
Úc Tưởng bớt chút thời gian ra liếc anh ta một cái. Môi anh ta vẫn trắng bệch.
Trên mặt Lăng Sâm Viễn không có biểu cảm gì, anh ta hỏi: "Ngày đó cô cũng ở tòa nhà Dương Quang?"
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng mờ mịt hỏi hệ thống: Ghê gớm thật, đừng bảo anh ta vẫn còn nghi ngờ tôi đấy nhé? Vẫn tính để tôi gánh tội thay nữ chính?
Hệ thống: [Có khả năng.]
Lúc này Úc Tưởng mới chậm rãi lên tiếng đáp lại: " Ừ, có ở đó, thì sao?"
"Cô trúng độc nhẹ à?"
"Ừm, tôi chỉ uống một ngụm thôi. Sau đó tôi nghe bọn họ nói là bên trên chiếc muỗng có độc? Chắc là lúc tôi lấy để khuấy, dược tính đã tiêu tan gần hết rồi." Úc Tưởng cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang mải mê xây nhà mới trong trò chơi để nhận tiền vàng.
Nhưng mà ghét thật.
Không có tiền để nạp!
Lăng Sâm Viễn đưa mắt nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của cô.
... Đang chơi trò chơi?
Người mình thích ở trước mặt mà cô lại đang chơi trò chơi à.
Lăng Sâm Viễn: "Phần lớn thuốc đều vào trong miệng tôi."
Úc Tưởng: "Cái gì?!"
"Anh khổ thật đó!" Giọng cô không khoa trương, cũng không xót xa, càng không có chút sốt ruột lo lắng nào, y như NPC được thiết lập trong hệ thống trò chơi, máy móc đọc ra lời thoại thuộc về mình.
Lăng Sâm Viễn: "Hình như cô Úc thấy tôi trúng độc còn mừng là đằng khác nhỉ?"
Bấy giờ Úc Tưởng mới để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Úc Tưởng nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Cũng không phải, chỉ có điều bây giờ dáng vẻ anh Lăng đây có hơi... Bớt đi tính công kích, chỉ còn lại vẻ ngoài anh tuấn. Ừm, khiến tôi càng thích hơn."
Chỉ qua một cuộc đối thoại, Lăng Sâm Viễn đã xác nhận Úc Tưởng thực sự không liên quan gì tới sự kiện đầu độc này.
Bây giờ Lăng Sâm Viễn không gặp được Ninh Ninh, cũng không dám cho Ninh Ninh đến phòng bệnh của mình.
Tránh để kẻ chủ mưu nhắm vào anh ta, sau khi thấy Ninh Ninh biết được điểm yếu của anh ta là gì.
Làm sao anh ta biết được là vì để Ninh Ninh mất việc, thậm chí Ninh Nhạn còn rơi vào cái bẫy phải vào tù.
Chỉ là Ninh Nhạn cũng không ngờ được tới trường hợp chủ tịch Trữ lại đột nhiên dẫn Lăng Sâm Viễn đi họp. Phải biết vốn dĩ chỉ có mình Trữ Lễ Hàn mới có thể đại diện cho Trữ thị tham dự hội nghị.
Cánh bướm* của Úc Tưởng cuối cùng vẫn vô hình trung thay đổi cả nội dung cốt truyện.
*Hiệu ứng cánh bướm chỉ những điều nhỏ nhoi, không đáng lưu tâm mà tác động đến tương lai, có thể làm thay đổi sự kiện lớn.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi một nhân vật vẫn ngoan cường, giữ nguyên hình tượng ban đầu.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn quét qua người Úc Tưởng, anh ta khẽ hỏi: "Bây giờ sức khỏe tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cô Úc tới chăm sóc tôi nhé?"
Úc Tưởng chẳng cần nghĩ cũng biết Lăng Sâm Viễn hoài nghi có người ra tay với anh ta, cho nên tự tạo nên một điểm yếu giả cho bản thân mình, dẫn dụ kẻ địch ra tay.
Úc Tưởng dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn tới chăm sóc anh lắm nhưng mà tôi không có tiền."
Lăng Sâm Viễn: ?
Lăng Sâm Viễn: "Chuyện này thì liên quan gì đến tiền? Chẳng lẽ không phải xem ý của cô Úc thôi sao?"
Úc Tưởng nói rất hùng hồn: "Tôi không có tiền thuê hộ lý! Hay là anh Lăng có thể ứng trước cho tôi một khoản, sau đó tôi dẫn hộ lý tới chăm sóc anh Lăng?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Tôi cho cô cơ hội một mình chăm sóc tôi, thế mà cô lại muốn bòn ví tôi à?
Lăng Sâm Viễn: "Cô Úc đích thân chăm nom chẳng phải có thành ý hơn ư? Có lẽ khiến tôi cảm động rồi lập tức đính hôn với cô Úc thì sao?"
Úc Tưởng xòe tay ra cho anh ta nhìn: "Đôi tay này của tôi mười ngón tay không dính nước xuân, được nuông chiều từ bé, sao có thể làm được những công việc nặng nhọc kia chứ?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Anh ta cúi đầu nhìn theo phản xạ.
Đôi tay này quả thật rất đẹp.
Nhỏ nhắn, trắng nõn nà chẳng chút thô ráp.
Lăng Sâm Viễn là con riêng, đã từng chịu không ít khổ ở nước ngoài. Trên tay anh ta có rất nhiều vết chai do luyện quyền mà thành, còn có vết sẹo để lại khi đánh nhau với người khác hồi còn nhỏ.
Tay họ đặt cạnh nhau nhất định là không hợp tẹo nào.
Tay của Ninh Ninh cũng không phải như vậy.
Mặc dù Ninh Ninh là con gái nhà họ Ninh nhưng đi lạc từ bé, từ nhỏ đã làm việc nhà, bán hàng quán với ba mẹ nuôi. Tay cô ấy cũng có những dấu vết thô ráp do năm tháng để lại.
Chỉ có cô tiểu thư lụn bại này....
Lăng Sâm Viễn mỉa mai mà nghĩ.
Thích tôi chỉ là một câu nói ngoài miệng của cô thôi đúng không?
Cũng rẻ mạt như những gì ba anh ta đã nói với mẹ anh ta vậy.
Úc Tưởng căn bản không biết vỏn vẹn nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Lăng Sâm Viễn đã trải qua diễn biến tình cảm phức tạp nhường vậy.
Lăng Sâm Viễn dựa lưng vào ghế, khẽ nói: "Tôi cho cô tiền." Anh ta hỏi: "Năm trăm nghìn có đủ hay không? Chắc là dư sức để thuê một hộ sĩ rồi đúng không."
Bàn tay đang vươn ra lấy trộm đồ ăn của Úc Tưởng hơi khựng lại.
Cô hỏi hệ thống: Có phải anh ta điên rồi không?
Hệ thống buồn cười lại không dám cười.
Nghĩ đến chức trách của bản thân, nó cố nén lại. Nhất là nghĩ đến sau chuyện này có thể Úc Tưởng sẽ trả thù nó, nó bèn nín nhịn để bình tĩnh hơn.
Hệ thống: [Ừ.]
Hệ thống: [Có lẽ là cô kéo đầy thanh giá trị thù hận của anh ta rồi, bây giờ anh ta muốn phát triển tình cảm với cô, muốn kết hôn với cô để hành hạ cô.]
Úc Tưởng: ???
Kết hôn cũng có thể thành hạng mục hành hạ được à?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại.
Khi kết hôn sinh con vóc dáng sẽ biến dạng, bạo lực lạnh trong hôn nhân...
Đậu má.
Đúng là hành xác nhau thật.
Úc Tưởng nghiêng đầu, nhỏ nhẹ hỏi ngược lại: "Năm trăm nghìn?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Lăng Sâm Viễn: "Không đủ?"
Lúc anh ta mới quen Ninh Ninh, anh ta muốn bỏ tiền ra tài trợ cho Ninh Ninh còn bị giễu cợt là tiền không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Úc Tưởng chỉ khẽ khàng chớp mắt, không nói năng gì, để Lăng Sâm Viễn tự hiểu ý của mình.
Lăng Sâm Viễn cụp mắt, che giấu đi ý lạnh nơi đáy mắt, hỏi tiếp: "Một triệu để mời một hộ sĩ chắc là đủ rồi nhỉ?"
Úc Tưởng: Này chẳng giống tổng giám đốc bá đạo tý nào. Tiểu thuyết mấy năm trước còn vứt cho nữ chính năm triệu, lạnh lùng bảo sau này đừng tìm tới tôi nữa. Bây giờ ít nhất giá khởi điểm cũng phải là mười triệu chứ?
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Có thể vì cô không phải là nữ chính.]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống: [Cũng có thể vì sắp xếp cô ở bên cạnh không chỉ tốn tiền còn phải chịu đựng tra tấn bằng lời, cho cô thêm mười nghìn cũng là có lỗi với bản thân.]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống ý thức được mình lắm mồm, vội vàng im bặt để tránh bị thù dai.
Bên này Lăng Sâm Viễn cũng còn đang trầm ngâm.
Cô gái này có lòng tham đến vậy sao?
Lăng Sâm Viễn như cười như không lên tiếng: "Muốn năm triệu? Muốn bổ sung vào chỗ thiếu hụt của nhà họ Úc à? Nhưng tình hình hiện tại của nhà họ Úc năm triệu không cứu lại được đâu."
Úc Tưởng lắc đầu: "Bổ sung vào chỗ thiếu hụt gì cơ? Đầu tiên tôi sẽ mời một hộ sĩ cho anh, sau đó mua cho mình tám mươi cái túi. Như vậy có thể an ủi tâm hồn bi thương của tôi khi thấy cảnh anh thoi thóp nằm trên giường bệnh."
Lăng Sâm Viễn: "...?"
Gần đây Úc Tưởng rất lười nghe điện thoại người khác gọi đến, bởi vì cô căn bản không muốn phí sức xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ.
Nhưng cô cúi đầu liếc xuống rồi sững lại.
Trên màn hình cuộc gọi tới hiện lên chữ "Mẹ".
Úc Tưởng hoảng hốt một lúc.
Không nói tới nguyên chủ, ngay cả chính cô cũng có ký ức rất mơ hồ về mẹ, bởi vì ba mẹ cô qua đời từ sớm.
Cô sực tỉnh, nhanh chóng nhận điện thoại: "A lô."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoảng hốt: "Bây giờ con đang ở bệnh viện nào? Mẹ và ba con ngồi máy bay trở về, sao con lại bị bệnh?"
Úc Tưởng mím môi, cúi đầu nhỏ nhẹ báo địa chỉ bệnh viện.
Sau khi người phụ nữ ở đầu kia nghe thấy địa chỉ thì hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lên đáp lại: "Được, ba mẹ sẽ tới thăm con ngay."
Sau khi cúp máy, Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi: "Là ai thế?"
Úc Tưởng ngẩng đầu lên: "Mẹ tôi, hay là anh Lăng về trước đi? Cảm ơn anh hôm nay đã tới thăm tôi."
Đương nhiên trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ, hôm nay Lăng Sâm Viễn chỉ tới thăm dò cô mà thôi.
Lăng Sâm Viễn ngồi vững trên ghế, không có ý định đứng dậy.
Anh ta nói: "Gặp mặt bác gái một lát thì có gì mà không được?"
Anh ta cũng muốn biết rốt cuộc người nhà họ Úc có phải kiểu người không bình thường hay không mà có thể nuôi dạy ra một Úc Tưởng như vậy.
Úc Tưởng im lặng.
Nhưng Lăng Sâm Viễn không đi, cô cũng không khỏe đến độ ném người ta từ trên cửa sổ xuống được.
Thôi vậy, thích thì ngồi đi, có bản lĩnh lát nữa đưa tôi năm triệu!
Úc Tưởng dựa vào giường bắt đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Thật ra cô cũng hơi lo lắng.
Ba mẹ cô đã mất lúc cô bốn tuổi, cô không biết phải sống chung với ba mẹ như thế nào... Ừm, chắc là phải thân mật chút? Nghe giọng của mẹ nguyên chủ vừa rồi, chắc hẳn họ gần gũi nhau lắm nhỉ?
Trong quá trình chờ đợi, Lăng Sâm Viễn còn nhận được một cuộc điện thoại.
Điện thoại là chủ tịch Trữ gọi tới, hỏi sao anh ta không ở bệnh viện.
Lăng Sâm Viễn cười nói: "Trúng chiêu vào hôm đó không chỉ có tôi, còn có một người nữa. Tôi tới thăm cô ấy."
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy đáy mắt người này toàn ý lạnh nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến chuyện anh ta nói cười với đầu dây bên kia chút nào.
Vậy nên mới nói nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều gớm cả.
Úc Tưởng chép miệng.
Lúc này, chủ tịch Trữ ở đầu dây bên kia dừng lại, hỏi: "Là nhân viên?"
Lăng Sâm Viễn: "Không phải."
Chủ tịch Trữ cười nói: "Không phải là một cô gái đấy chứ?"
Lăng Sâm Viễn dừng lại một lát rồi nói: "Ừm."
Chủ tịch Trữ lại hỏi: "Chẳng hay con có thích cô gái đó không?"
Lần này Lăng Sâm Viễn không trả lời nữa.
Chủ tịch Trữ cũng không hỏi lại, chỉ cười hiền như một "người ba tốt": "Được, vậy lúc con về ba sẽ bảo thư ký Lưu bên cạnh lái xe đi đón. Sức khỏe còn chưa hồi phục, đừng chạy lung tung. Ba đã bảo đầu bếp trong nhà nấu ít cháo gà mang tới cho rồi..."
Lăng Sâm Viễn đáp lời lại rồi cúp máy.
Mà lúc này, ở cửa cuối cùng cũng vang lên một loạt tiếng bước chân bình bịch hấp tấp.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đầy vẻ mệt mỏi tiến vào.
Điều dưỡng "ấy ấy" một tiếng, còn chưa kịp hỏi thân phận của bà đã không kịp ngăn người lại.
Người phụ nữ trung niên kia đi tới cạnh giường, ôm chầm lấy Úc Tưởng: "Con không sao chứ?"
Úc Tưởng khẽ chớp mắt mấy cái.
Cảm giác này thật sự rất diệu kỳ.
Úc Tưởng dịu dàng đáp: "Con không sao."
Lăng Sâm Viễn liếc mắt nhìn cô.
Khoảnh khắc này Úc Tưởng quá xinh đẹp, đẹp đến mức mí mắt lúc nào cũng cong cong một cách phô trương cũng trở nên dễ thương hơn nhiều.
Người phụ nữ buông cô ra, đoạn hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế con?"
Úc Tưởng nhìn bà.
Khoé mắt bà có vết chân chim rất dài, hai gò má còn điểm vết sạm nhưng có thể nhìn ra được hồi trẻ bà cực kì đẹp.
Dáng dấp của nguyên chủ cũng rất giống bà.
Thậm chí Úc Tưởng cảm thấy mẹ mình cũng giống bà y đúc.
Dù sao cô và nguyên chủ vốn cũng giống nhau.
Cuối cùng trong đầu Úc Tưởng cũng bắn ra tin tức về người phụ nữ này.
Bà tên là Quan Kim Mỹ, năm nay bốn mươi bảy tuổi.
Nhưng thoạt trông bà giống người đã ngoài năm mươi.
Giọng Quan Kim Mỹ run rẩy nói: "Mẹ nghe bác cả của con nói... Con có em bé rồi sao?"
Lăng Sâm Viễn lập tức ngồi ngay người lại: ?!
Đây là chuyện đã xảy ra từ khi nào vậy.
Không đợi Úc Tưởng lên tiếng, ngoài cửa lại có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Nối tiếp là giọng điệu nghiêm nghị, lạnh như băng của bác cả nhà họ Úc: "Thằng hai, chú với vợ chú mau xem con gái nhà hai người đã làm ra chuyện tốt gì đi! Bây giờ anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp người nhà họ Hà nữa!"
Cả nhà họ Úc đều đang tới.
Nhà họ Úc do bác cả đứng đầu, khoảng chừng gần mười người, trong nháy mắt chen chúc vào phòng bệnh của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ???
Trong tay bác cả còn đang cầm một bức ảnh đã được in ra, ông ta đi thẳng tới, ném xuống trước mặt Úc Tưởng: "Nói đi, người đàn ông đang ôm cháu là ai? Đừng có mơ đến chuyện nhà họ Hà nữa. Hoặc là gã đàn ông này, hoặc là cháu giải thích rõ ràng ra xem đứa bé là con của ai! Chọn một người lập tức kết hôn đi! Nhà họ Úc không gánh nổi nỗi ô nhục này đâu!"
"Bác, bác cả?" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: "Đó là Lăng Sâm Viễn?"
Bác cả đè cơn giận lại, bấy giờ mới phát hiện Lăng Sâm Viễn ngồi ở đằng kia.
Cùng lúc ấy Trữ Lễ Hàn cũng vừa mới tới bệnh viện.
Anh đi tới ngoài cửa phòng bệnh của Úc Tưởng, điều dưỡng vội vàng nghênh đón nói: "Vừa nãy có rất nhiều người hùng hổ tới đây, không biết là có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không ngăn lại được, sợ là đến gây sự với cô Úc đó ạ?"
Thư ký Vương lập tức biến sắc: "Đừng nói là những người đăng bài trên mạng dám tới tận đây tìm cô Úc nhé?"
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.
Anh đẩy cửa phòng bệnh trước mặt ra.
Cửa phòng bệnh phát ra một tiếng "két" rõ dài, trong nháy mắt thu hút cái nhìn của tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Người nhà họ Úc đồng loạt ngẩn tò te.
Đây là... Cậu... Cậu cả Trữ?
Lăng Sâm Viễn ở bên kia cũng lạnh mặt.
Sao Trữ Lễ Hàn cũng tới đây?
Trữ Lễ Hàn liếc qua Lăng Sâm Viễn, tiến một bước đi vào, nháy mắt trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, nào còn tiếng chửi mắng gay gắt như vừa rồi nữa.
Chỉ có giọng tỉnh bơ của Úc Tưởng vang lên.
Tay trái của cô chỉ vào Lăng Sâm Viễn, tay phải chỉ vào Trữ Lễ Hàn.
"Là hai người bọn họ." Úc Tưởng gan dạ tuyên bố: "Hay là mọi người xem thích ai thì mọi người chọn người ấy."