Từ lúc Úc Tưởng xuống xe cho đến khi Hà Vân Trác lái xe rời đi, người đàn ông không hề mở miệng nói một câu nào.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, chẳng phải làm thế này là tốt rồi à?
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Cô đúng là đỉnh của chóp!]
Người nhà họ Úc vội vàng chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng động cơ. Nhưng đáng tiếc là họ không tới kịp để hít một ngụm khói xe.
“Có phải cậu Hà đã đưa cháu về nhà không?” Chú ba vội vàng hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng.”
Chú ba nghe vậy thì cuống quýt la lên: “Vậy tại sao cháu không mời người ta vào nhà uống một chén trà rồi hẵng ra về sau? Cháu chẳng hiểu biết một chút phép tắc nào cả.”
Úc Tưởng tỏ vẻ vô tội: “Cháu cũng đâu có biết! Cháu vừa mới bước xuống xe thì anh ta đã lập tức đạp ga và tăng tốc rời đi rồi. Có phải là do anh ta không muốn gặp chú không, chú ba?”
Chú ba: ?
Chuyện này có liên quan gì tới chú đâu chứ! Thế mà cháu lại dám đổ tội này cho chú hả?
Chú ba hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người vừa lần mò điện thoại di động. Ông ta định gọi điện thoại cho bác cả của nhà họ Úc để tố cáo tội trạng của Úc Tưởng.
Trong khi đó, Úc Tưởng lại cất bước ở phía sau một cách khoan thai như thể chẳng có chuyện gì to tát. Vừa tiến vào cửa, cô chị hai đã chắn đường cô rồi hỏi: “Cậu Hà thích cô à?”
Úc Tưởng quay đầu lại nhìn cô ta.
Cô ta khẽ cười: “Nhìn biểu hiện của cô thì hình như hai người cũng chẳng vui vẻ lắm khi ở cạnh nhau. Cũng đúng thôi, cậu Hà tốt nghiệp ở một ngôi trường danh giá, còn cô thì sao nào? Khi học đại học thì suýt chút nữa đã bị buộc thôi học. Thế thì làm sao hai người có thể tìm thấy tiếng nói chung và trò chuyện với nhau một cách hợp rơ được chứ?”
Úc Tưởng: “Đúng vậy! Do đó chúng tôi đâu có tán gẫu về chuyện này. Khi yêu đương, chẳng lẽ chị sẽ nói chuyện tình tứ với đối phương bằng cách đàm đạo về đại số và hình học hả?”
Chị họ: “...”
Cô ta lại hỏi: “Nếu cậu Hà nói về vấn đề tài chính thì cô cũng không thể tiếp lời đâu nhỉ?”
Úc Tưởng: “Tôi biết tiêu tiền là được rồi mà?”
Chị họ hoàn toàn kinh ngạc và khiếp sợ trước sự mặt dày bê tông cốt thép của cô.
Lúc đầu, cô ta vốn nghĩ rằng: Liệu Úc Tưởng có đang tức giận vì bản thân cô bị người nhà xem là một món hàng hóa để giao tới trước mặt nhà họ Hà hay không. Kết quả thì sao nào, hình như trông Úc Tưởng cũng không giống đang bực tức gì cả? Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu tiền của nhà họ Hà rồi mà?
Ngay khi cô ta đang buồn bực thì Úc Tưởng lại lên tiếng với vẻ uể oải: “Thực ra hôm nay chúng tôi cũng chẳng tán gẫu chuyện gì khác, chỉ là hàn huyên về cách nuôi dạy trẻ con sau khi sinh chúng ra thôi.”
Chị họ: ???
Hai người đã nói về vấn đề này hả?
Không thể nào!
Cho dù cô sở hữu ngoại hình xinh đẹp thì mối quan hệ giữa Úc Tưởng và Hà Vân Trác cũng chưa thể phát triển tới mức đó được, đúng chứ?
Cô chị họ vẫn còn đang sững sờ thì Úc Tưởng đã chậm rãi bước qua trước mặt cô ta. Cô thuận tiện yêu cầu một món ăn với người giúp việc, sau đó mới trở về phòng của mình.
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Phải nói là: Cô và anh ta đã hàn huyên về chuyện nên sinh con của người khác như thế nào mới đúng nhỉ?]
Úc Tưởng: Cũng như nhau thôi. Chẳng có gì khác biệt cả.
Cô nằm yên trên ghế sô pha một lát, sau đó mở số dư trong thẻ ngân hàng để xem thử.
Nếu tính cả số tiền kiếm được nhờ việc bán hoa trong ngày hôm nay thì cô cũng chỉ có tổng cộng hơn bốn mươi nghìn nhân dân tệ.
Là một cô chiêu “con nhà giàu sang quyền quý” nhưng cô thực sự nghèo nàn đến mức cùng cực.
Úc Tưởng đoán rằng: Chắc hẳn nguyên chủ trong nguyên tác cũng chẳng có thói quen tiết kiệm tiền đâu.
Thế thì được thôi. Mình cũng cóc cần dành dụm làm chi.
Úc Tưởng nghĩ rằng: “Khi nào xài hết tiền thì mình cũng sẽ ngủm củ tỏi*. Thật vừa zin! Không lệch đi đâu được!”
Hệ thống vừa mới há mồm định khuyên nhủ cô đừng quá tiêu cực và sa sút tinh thần nhưng nó lại thay đổi ý nghĩ.
Mình đã quá suy sụp rồi! Đó là lí do khiến cho cá muối cũng bị lây nhiễm hả?
Úc Tưởng: Cục cưng à, tôi hỏi cậu một câu nhé. Trong lúc mất tăm mất tích hơn mười tiếng đồng hồ, có phải cậu đã đi hứng chịu phê bình hay không?
Hệ thống không lên tiếng.
Làm sao cô lại biết được chuyện này?
Úc Tưởng: Nếu tôi làm xằng làm bậy thì cậu cũng sẽ bị chỉ trích ba ngày một lần từ cả hai phía à? Đãi ngộ của cậu còn bị tụt hạng và giáng chức nữa sao? Ví dụ như phúc lợi cuối năm hay tài nguyên để nâng cấp hệ thống đó, toàn bộ đều mất sạch hả?
Hệ thống: [Đúng vậy. Cô biết thế là tốt rồi. Do đó, cô phải tích cực và lạc quan lên, phối hợp với cốt truyện để sớm kết thúc chuyến đi này. Có thể khi cô quay trở lại thế giới thực, nơi đó sẽ có phần thưởng đang chờ cô đấy.]
Nó thầm nhủ rằng: Cuối cùng Úc Tưởng cũng đã tìm thấy lương tâm của chính mình rồi, đúng không?
Thế nhưng ngay một giây sau đó, Úc Tưởng đã phá tan ảo tưởng hão huyền của nó: Tôi liều lĩnh thì cậu cũng cứ làm ẩu đi, vậy chẳng phải đã tốt rồi sao?
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Ý của cô là gì?]
Úc Tưởng điều chỉnh tư thế ngồi: Hoàn cảnh của tôi ở thế giới này cuối cùng sẽ được đăng tải dưới dạng một phần dữ liệu, đúng chứ? Dữ liệu có thể được tải lên hoặc không tải lên, hoặc là được đăng tải một cách chọn lọc nhỉ.
Quả thật hệ thống nhất thời không dám nói chuyện với Úc Tưởng.
Từ trước đến nay, chưa từng có kí chủ nào nghĩ đến việc hối lộ hệ thống, thậm chí là lôi kéo hệ thống để cùng nhau thông đồng làm bậy.
Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Cậu suy nghĩ lại một cách cẩn thận đi.”
Lúc này, người giúp việc mang bánh bích quy và sữa vào phòng.
Úc Tưởng lập tức nhảy cẫng lên, sau đó bỏ đi ăn chứ không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa.
Sau một lúc im lặng, hệ thống lại trở nên thấp thỏm bất an.
Trong hai ngày tiếp theo, Hà Vân Trác cũng không đến tìm Úc Tưởng.
Tâm trạng của các thành viên trong nhà họ Úc cũng dần chuyển biến: Từ sự kỳ vọng ngay từ đầu biến thành cơn tức giận sau đó, cuối cùng là nỗi thất vọng tràn trề và bình ổn lại.
Gần đây, Úc Tưởng cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô luôn đi làm trong tâm thế vô cùng tích cực và hăng hái, khiến cho bọn họ không tìm được cơ hội để dạy bảo cô một bài học.
Còn Úc Tưởng thì sao?
Trên thực tế, cô phải đi tới công ty luật một chuyến.
Úc Tưởng chưa bao giờ ngần ngại trong việc thừa nhận khuyết điểm lẫn năng lực có hạn của bản thân.
Vì vậy, cô đã dứt khoát giao hợp đồng mới - do tổng giám đốc Thẩm giao cho mình - cho các chuyên gia trong ngành xem xét và thẩm duyệt. Sau khi họ xét duyệt rằng bản hợp đồng không có sai sót nào, Úc Tưởng mới đến công ty.
Tổng giám đốc Thẩm còn nghĩ rằng Úc Tưởng đã hẹn hò với Hà Vân Trác hay Lăng Sâm Viễn, hoặc là cậu cả Trữ trong mấy ngày qua.
Dù sao đi nữa, bất luận đối phương là ai thì tổng giám đốc Thẩm đều không thể làm phật lòng người đó, thậm chí còn muốn nịnh nợ những người đàn ông kia.
Khi Úc Tưởng tới công ty, tổng giám đốc Thẩm chẳng những không trách cứ cô vì đã bỏ bê công việc mà còn lên tiếng mời mọc sau khi Úc Tưởng ký xong hợp đồng: “Ngày mai sẽ có một sự kiện trao giải cho những người nổi tiếng trên mạng. Tôi dự định dẫn em đến đó để tham gia thử xem.”
Úc Tưởng dựa vào lưng ghế, vừa nghiêng đầu vừa hỏi: “Tham gia sự kiện có kiếm tiền được không?”
Tổng giám đốc Thẩm: “... Không có. Nhưng tất cả chi phí đi lại đều do công ty thanh toán, ngoài ra còn có thêm chi phí công tác nữa.”
Lúc này, Úc Tưởng mới đồng ý một cách sảng khoái: “Được thôi.”
Trả lương cao hơn và làm việc ít hơn chính là nguồn động lực của công nhân đấy!
Vào ngày diễn ra sự kiện, Úc Tưởng đã thu dọn đồ đạc và ra ngoài từ sớm.
Hà Vân Trác vừa phát hiện một tin nhắn được gửi tới từ vài ngày trước trong hộp thư của mình.
[Cậu Hà! Hãy buông bỏ Úc Tưởng đi. Trên thế giới này, làm gì có nơi nào không có hoa thơm cỏ ngọt chứ? Cô gái này thích Lăng Sâm Viễn đấy. Chính miệng Lăng Sâm Viễn đã nói điều này. Úc Tưởng thực sự, thực sự rất thích anh ta.]
Lẽ ra Hà Vân Trác đã muốn buông tay rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của anh ta lập tức tối sầm, tinh thần chiến đấu cũng bỗng nhiên sục sôi trở lại.
Lăng Sâm Viễn... Chỉ là một đứa con trai ngoài giá thú.
Tại sao tất cả mọi người đều thích anh ta?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình.
Nhưng Úc Tưởng thì chưa chắc... Nếu như đứa bé đang nằm trong bụng Úc Tưởng chính là kết tinh của cô và Lăng Sâm Viễn, vậy thì chẳng phải sẽ vô cùng thú vị sao? Con trai của anh phải gọi tôi là ba, ngoài ra còn phải bị tôi đánh đập.
Sau đó, Lăng Sâm Viễn sẽ nhận ra rằng: Bản thân không xứng đáng được người khác yêu thích như vậy.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn kia đi, đứng dậy cầm áo khoác rồi bước ra ngoài.
Khi anh ta lái xe tới trước cửa nhà họ Úc, người lập tức nhận ra Hà Vân Trác chỉ trong nháy mắt vẫn là người chị họ thứ hai.
“Cậu Hà hả?” Cô chị họ khá ngạc nhiên.
Hà Vân Trác nhoài người ra ngoài cửa xe, vừa cười vừa hỏi: “Úc Tưởng có ở nhà không? Tôi tới đón cô ấy vì có chút việc.”
Không phải chuyện liên quan tới nhà họ Hà đã đi tong rồi sao? Chẳng phải Hà Vân Trác đã không xuất hiện trong suốt vài ngày rồi hả? Cô chị họ đứng sững sờ ở nơi đó, đầu óc vẫn còn luẩn quẩn với đống nghi vấn này.
“Sao vậy? Ở đây không hoan nghênh tôi à?” Hà Vân Trác lại hỏi thêm lần nữa.
“Không, không phải đâu! Úc Tưởng không có ở nhà. Con bé đã đi tham gia sự kiện rồi.” Cô ta dừng lại một thoáng, song vẫn không nhịn được nên đã hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Tôi còn tưởng rằng cậu Hà sẽ không tới đây nữa...”
Ánh mắt của Hà Vân Trác trở nên u ám, vừa cười vừa đáp: “Tôi tưởng rằng Úc Tưởng không thích mình nên mới không tới đây thôi.”
Cô ta nghẹn lời.
Sự thật có phải như vậy không? Đường đường là Hà Vân Trác mà lại lo lắng rằng Úc Tưởng không thích anh ta hả?
Úc Tưởng nào có đức hạnh và tài cán như vậy chứ?
Trong lòng cô ả hơi buồn bực nhưng cô ta không tiện thể hiện ra ngoài mà chỉ có thể gượng cười, đáp lại: “Hóa ra là vậy!”
“Địa chỉ nơi cô ấy tham gia sự kiện là gì?” Hà Vân Trác lại hỏi.
Chị họ: “Hay là anh cho tôi số điện thoại của anh đi, sau đó tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh nhé?”
Hà Vân Trác: “Không cần đâu! Cô chỉ cần xác định vị trí của nơi đó trên bản đồ thôi, tôi chụp ảnh lại là được rồi.”
Cô chị họ lập tức trở nên tức tối hơn.
Ngay cả một dãy số mà Hà Vân Trác cũng chẳng buồn cho cô ta ư?
Cho dù có miễn cưỡng đến đâu thì cuối cùng, cô ta cũng phải thành thật sử dụng bản đồ để tìm kiếm địa chỉ, sau đó đưa nó cho Hà Vân Trác.
Chỉ với một tiếng “tanh tách” nhỏ, Hà Vân Trác đã cất điện thoại di động của mình sau khi chụp ảnh xong rồi rời đi.
Ở bên này, Úc Tưởng và tổng giám đốc Thẩm vừa đến địa điểm tổ chức sự kiện.
“Đó là… Ngư Ngư hả?”
“Hình như là cô ấy thật đấy.”
“Sự kiện trao giải lần này đâu có phần của Ngư Ngư, cô ấy tới đây làm gì nhỉ?”
“Người đang ở bên cạnh cô ấy là ai vậy? Không phải chính là bạn trai của Ngư Ngư đấy chứ? Cái lùm mía, người kia đã là Địa Trung Hải* rồi!”
*Địa Trung Hải là từ lóng mô tả chứng hói đầu của một người ở độ tuổi trung niên.
Giọng nói châm chọc quá lớn nên câu cuối cùng vừa vặn lọt vào tai tổng giám đốc Thẩm.
Một người vừa mới bước sang độ tuổi ba mươi mà đã bị hói đầu như tổng giám đốc Thẩm có cảm tưởng: “…”
Dẫu có bị sỉ nhục thì anh ấy cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt rồi quên đi.
Nhưng vấn đề “bạn trai” thì không thể nói năng lung tung được đâu! Tôi có xứng với vị trí đặc biệt như thế không? Tôi không xứng!
Đơn vị tổ chức sự kiện đã bố trí địa điểm ở khu vực CBD*. Hội trường nằm liền kề và nối thông với trung tâm thương mại ở bên cạnh, trên lầu còn có những chỗ ăn uống và siêu thị.
*CBD là viết tắt của cụm từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Có một vị trí tốt như vậy đều nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của một số nhà tài trợ đến từ các thương hiệu trong trung tâm thương mại.
Úc Tưởng đảo mắt một vòng thì có thể bắt gặp vô số biển hiệu quảng cáo ngay tức khắc.
Bây giờ, hiện trường vẫn còn trong giai đoạn bài trí và sắp xếp nên các phóng viên vẫn chưa vào cuộc.
Tổng giám đốc Thẩm mò mẫm kiểu tóc của bản thân. Anh ấy cũng không quá câu nệ hay đau lòng vì mái tóc đáng thương của mình.
Anh ấy bắt đầu dẫn Úc Tưởng đi khắp nơi để tìm hiểu những người nổi tiếng trên mạng, đồng thời lên kế hoạch để chiêu mộ vài người hoạt động tự do cho công ty của họ.
Trên tầng hai của trung tâm thương mại nối liền với nhau.
Một đám người đang chen chúc để vây quanh người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu. Người phụ trách trung tâm thương mại cười tươi híp mắt rồi hỏi han: “Cậu cả Trữ, ở đây có một cửa hàng nấu ăn rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”
Trữ Lễ Hàn không ừ hử gì cả.
Thay vào đó, thư ký Vương ở phía sau anh lại đột ngột dừng lại.
Hả?
Hình như anh ấy vừa nhìn thấy Úc Tưởng thì phải?
Ngoại hình của Úc Tưởng vô cùng xinh đẹp, chỉ cần không vẽ bậy vẽ bạ trên mặt thì khi đứng ở nơi đó, cô chính là tiêu điểm cực kỳ bắt mắt và lôi cuốn.
Thư ký Vương sực nhớ ra mình vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành…
Anh ấy phải tặng một món quà cho Úc Tưởng.
Nếu gửi quà tới nhà họ Úc thì thư ký Vương sợ rằng người nhà của cô sẽ suy nghĩ nhiều. Còn nếu gửi đến công ty của Úc Tưởng thì anh ấy sợ rằng ông chủ của công ty sẽ hiểu sai ý tứ của Trữ Lễ Hàn. Cho dù anh ấy làm thế nào thì cũng sẽ rơi vào tình cảnh khó xử.
Nhưng chuyện này nhất định phải làm, bởi vì cậu cả Trữ đã mở lời rồi.
Thư ký Vương bèn dứt khoát lùi lại vài bước, xoay người đi đến quầy hàng chuyên bán những vật phẩm sang trọng và xa xỉ ở tòa nhà bên cạnh.
Sau một lúc, người phụ trách trung tâm thương mại mới phát hiện thư ký Vương đã biến mất rồi.
Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm đến việc thư ký Vương đã đi đâu.
Một cô gái trẻ trung tiến tới gần họ từ phía đối diện, tay xách chiếc túi của thương hiệu LV, mặc quần áo của Gucci, trên đầu là kiểu tóc gợn sóng lớn cùng với phong cách trang điểm thời thượng. Cô ta vừa bước lên đã vội kêu to: “Anh ơi!”
Người phụ trách trung tâm thương mại nở nụ cười lúng túng với Trữ Lễ Hàn trước, sau đó mới túm lấy cô gái kia: “Em đang làm gì vậy?”
Anh ta quay đầu lại: “Thật xin lỗi, cậu cả Trữ! Đây là em gái của tôi.”
Trữ Lễ Hàn hoàn toàn không quan tâm người kia là em gái của ai.
Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cúi xuống để nhìn thoáng qua đồng hồ.
Cô gái không hề hạ tông giọng của mình xuống mà tiếp tục lên tiếng: “Hôm nay em tới đây để tham gia sự kiện trao giải, nhân tiện ghé qua để thăm anh luôn. Anh đang hộ tống cậu cả Trữ đi thị sát hả?”
Người phụ trách trả lời một cách qua loa chiếu lệ: “Ừ ừ ừ! Anh đã biết rồi. Em tự đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới gặp em.”
Cô gái tỏ vẻ không vui, giữ chặt cánh tay của anh ta rồi khẽ hỏi: “Em ở lại đây vài phút thì có làm sao đâu chứ? Các hoạt động tiếp theo vẫn chưa bắt đầu nên em cảm thấy quá buồn chán với tẻ nhạt. Em không thể tán gẫu với đám người nổi tiếng trên mạng kia vì bọn họ tầm thường chết đi được. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Lát nữa em sẽ catwalk ở khu vực trung tâm chỗ của các anh. Sao anh không yêu cầu nhân viên dưới quyền của mình chụp ảnh cho em?”
“Em muốn làm gì?”
“Không phải là em muốn làm đâu. Chẳng phải lần trước em đã kể với anh rồi sao? Cái người giả mạo quý cô kia kìa. Sau khi em bóc phốt cô ta, người này đã tham dự bữa tiệc đính hôn của nhà họ Kim. Có lẽ ông bầu của quý cô giả mạo kia đã dẫn cô ta đến đó. Sau sự kiện nọ, cư dân mạng lập tức chỉ trích rằng em đã nói xấu cô ta, đồng thời yêu cầu em phải lên tiếng xin lỗi... Tại sao em phải xin lỗi chứ? Cô ta chỉ là một quý cô pha kè mà thôi! Lát nữa khi đã chụp ảnh xong, em sẽ tung ảnh lên mạng để cho giang cư mận thấy: Ai mới chính là quý cô hàng thật giá thật…”
“Em điên rồi hả?” Người phụ trách nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn động vào cậu cả Trữ à?”
“Đã mười một giờ rưỡi rồi.” Giọng nói thản nhiên của Trữ Lễ Hàn vang lên.
Người phụ trách lập tức đẩy em gái của mình ra xa rồi ra hiệu cho nhân viên ngăn cản cô ta lại.
Sau đó, anh ta vội vã quay lại vị trí bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
Còn ở đầu bên kia, thư ký Vương đã cẩn thận lựa chọn một chiếc Hermès Kelly cổ điển – kiểu dáng mà tất cả phụ nữ đều yêu thích.
Nó trị giá một trăm sáu mươi nghìn nhân dân tệ.
Thư ký Vương vừa đi dạo một vòng với Trữ Lễ Hàn.
Tất cả nhân viên trong quầy chuyên doanh* đều nhận ra thư ký Vương nên cũng chẳng ai không dám làm bộ làm tịch hay hành động trái ý anh ấy, thậm chí họ cũng không dám nhắc tới việc món hàng có phù hợp hay không mà chỉ nhanh chóng lấy toàn bộ hàng mới ra.
*Quầy chuyên doanh là một kiểu quầy chuyên bán một loại hàng hóa nhất định.
Tuy nhiên, vì là một người chu đáo và biết cách thu xếp ổn thỏa nên thư ký Vương chỉ chọn thêm một chiếc khăn lụa cùng một bộ đồ ăn bằng gốm cho Úc Tưởng.
Anh ấy không thể để việc tặng quà hạ thấp thể diện của cậu cả Trữ được.
Sau khi đóng gói xong xuôi, thư ký Vương ánh chừng trọng lượng trong tay, cảm thấy đã ổn nên mới bước xuống lầu.
Anh ấy vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: “Alo!”
“Cậu cả Trữ. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy Úc Tưởng ở dưới lầu, hình như cô ấy đang tham gia một sự kiện nào đó. Tôi đang mang món quà dành cho cô ấy qua đó. Anh cảm thấy bây giờ có thích hợp không?”
Úc Tưởng à?
Trữ Lễ Hàn dừng bước rồi lướt mắt một vòng ở tầng dưới nhưng không tìm thấy Úc Tưởng.
Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy Hà Vân Trác đang đẩy cánh cửa xoay tròn ra và chậm rãi bước vào trong.
“Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác, còn có nhóm con ông cháu cha của An Tử Khải kia nữa. Bọn họ suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau để giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf…”
Hình như giọng nói của thư ký Vương vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay rồi hỏi người phụ trách: “Hội trường ở đây đang có sự kiện gì thế?”
Chương 14: Ai là ba của đứa bé
[Phát hiện nhân vật quan trọng có trong tình tiết.]
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai.
Đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng kể từ khi Úc Tưởng chân thành ngỏ ý với hệ thống hãy về với đội của mình.
Đó là một chất giọng lạnh như băng, cứng ngắc mà cũng không kém phần gượng gạo.
Úc Tưởng không bận tâm về thái độ của nó, đáp: Ờ.
Tại sao cô nghe thấy tin này lại không cảm thấy sợ hãi, không căng thẳng nhỉ?
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Sau đó, hệ thống không thể không thừa nhận rằng, vì không muốn đi theo cốt truyện lộn xộn nên hình như cô…
Không sợ chết thật?
Người qua đường kéo tới tham gia sự kiện càng ngày càng nhiều, những tiếng ồn xung quanh cũng càng lúc càng ầm ĩ.
Dù là nam hay nữ thì hầu như ai cũng ăn mặc gọn gàng, tươm tất, xinh đẹp hoặc bảnh bao.
Úc Tưởng mặc áo đầm màu trắng tay dài, lười đến nỗi không chịu tô một miếng son nào, cũng chẳng cầm túi xách của thương hiệu nổi tiếng nào trên tay, đứng với tổng giám đốc Thẩm cứ như hai tên nhà quê vào nhầm chỗ vậy.
Bất cứ ai đi ngang qua đều không kiềm được nhìn họ, sau đó đều ngờ vực thì thầm: "Đó có phải là Ngư Ngư không?"
Câu hỏi tiếp theo ngay sau đó chính là: "Đó là bạn trai của cô ấy à?"
Tổng giám đốc Thẩm cười khổ: "Đáng lẽ ra tôi nên gắn thẻ lên áo mới phải."
Phải viết trên đó rằng "tôi còn độc thân" thì mới khỏi bị bàn tán.
Úc Tưởng: "Mấy giờ sự kiện bắt đầu thế? Tôi hơi mệt."
Tổng giám đốc Thẩm vừa nghe thấy câu nói này là quay đầu đi tìm ghế cho Úc Tưởng ngay lập tức.
Úc Tưởng nhìn mà kiềm lòng không đặng muốn nói rằng, nếu anh sinh ra ở cổ đại mà không đầu thai vào chức đại tổng quản trong hoàng cung thì không ngoa chút nào!
"Cô là Ngư Ngư đúng không?" Một giọng nói vang lên ở đằng sau Úc Tưởng.
Úc Tưởng không ngoảnh đầu lại dù nghe thấy có người gọi.
Bởi vì hôm nay có quá nhiều người đang bàn tán cô có phải Ngư Ngư trên Tiểu Hồng Thư hay không
"Chúng ta nói chuyện chút đi." Người sau lưng bảo.
Úc Tưởng vẫn đứng yên tại đó, chẳng buồn quay đầu lại.
Người vừa gọi cô bắt đầu bực bội, vòng qua để đi tới ngay trước mặt cô rồi chắn tầm nhìn của Úc Tưởng.
Hai người gồm một người đàn ông và một người phụ nữ đứng chắn trước mặt cô, người đàn ông mặc bộ vest thuộc hãng Armani, tóc được chải vuốt bóng bẩy, mượt mà. Còn người phụ nữ thì cực kỳ diễm lệ, mặc trang phục của thương hiệu Gucci. Lúc đầu nhìn họ, Úc Tưởng thấy khá quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra đây là ai.
Là nhân vật gì trong cốt truyện à?
Lúc này, người đàn ông lên tiếng: "Liên lạc với cô chẳng dễ chút nào, tôi xin nền tảng thông tin liên lạc của cô, nhưng tôi gọi điện thoại thì không bắt máy, nhắn thì thì không trả lời, gửi lời mời kết bạn trên Wechat cũng không đồng ý…"
Úc Tưởng: Gì cơ?
Chưa hỏi ý tôi mà đã đưa thông tin liên lạc của tôi cho anh là sao?
Úc Tưởng: "Anh là?"
Gương mặt của người đàn ông bỗng chốc cứng đờ, anh ta sượng mặt một lúc mới tiếp tục mở miệng nói: "Tôi tên là Triệu Sướng, người quản lý của Hi Hi Tử."
Bấy giờ Úc Tưởng mới nhớ ra.
Trước kia cô đang xem tài khoản trên Tiểu Hồng Thư của nguyên chủ thì có người nhắc tới cái tên Hi Hi Tử này. Hi Hi Tử công khai vạch trần cô nói dối mình có gia thể hiển hách, điều đó đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng cũng như những lời chỉ trích hướng về phía cô.
Thì ra người phụ nữ này không phải nhân vật chủ chốt trong cốt truyện mà nhân vật có liên quan tới nguyên chủ.
Úc Tưởng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Hừm, chắc có lẽ cô nàng này là Hi Hi Tử rồi.
Vai trò của cô chỉ là một bia đỡ đạn chịu tiếng oan mà thôi, đương nhiên trong nguyên tác sẽ không có chi tiết nào đề cập tới những người có liên quan tới cô.
Khá lắm!
Thế hoá ra mình không chỉ phải đi theo cốt truyện trong nguyên tác mà còn phải xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ nữa à? Một người sao lại làm hai việc được?
Lại còn làm không công, không được trả công nữa chứ!
"Chào cô, tôi tên là Tưởng Hi." Người phụ nữ giới thiệu bản thân một cách nhanh chóng, giọng nói của cô ta kéo dòng suy nghĩ của Úc Tưởng trở về thực tại.
Tưởng Hi dừng lại, nói tiếp: "Còn lại thì để anh Triệu bàn bạc với cô nhé."
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta còn chẳng thèm che giấu thái độ khinh thường của mình đối với Úc Tưởng.
Mí mắt Úc Tưởng giật giật, cô không nói mà cũng không rằng.
Triệu Sướng cũng không buồn quan tâm thái độ của cô ta còn lịch sự phải phép hay không, có lẽ do trước đó gọi điện mà không được bắt máy nên lúc này ít nhiều gì anh ta cũng bực dọc.
Triệu Sướng đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chuyện cô và Hi Hi Tử tranh chấp với nhau trên mạng hồi trước đã gây ra vụ lùm xùm rất lớn. Thành thật mà nói, chuyện đó đã gây ra một vài ảnh hưởng xấu. Ý của chúng tôi là, hôm nay cô và Hi Hi Tử hãy chụp vài bức ảnh với nhau, nếu có thể thì đi uống cà phê gì đó cũng được. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đăng tải mấy bức ảnh đó lên mạng… Ai mà không muốn thấy cảnh các người đẹp bắt tay làm hoà chứ?"
Úc Tưởng: "..."
Đừng tưởng cô khờ khạo không biết cái trò bịp bợm đó.
Ở kiếp trước, Úc Tưởng làm nghề gì?
Thật ra cô làm ở bộ phận PR.
Cô mới vừa vào làm việc đã phải trải qua cuộc sống làm việc theo chế độ 996p, thậm chí là 715p. Chỉ hai năm thoáng qua thật nhanh ấy đã bòn rút đến cạn kiệt sức lực của cô.
P996: Lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
P715: Làm việc 15 giờ/ngày, 7 ngày/tuần.
Úc Tưởng chỉ hỏi ngược lại một câu: "Cô ta đã xin lỗi chưa?"
Triệu Sướng bỗng khựng lại: "Cô muốn xin lỗi ra sao?"
Úc Tưởng: "Xin lỗi công khai."
Thành thật mà nói, cô cảm thấy quá đỗi buồn cười.
Tại sao lại có fan? Bởi vì đủ thứ nguyên nhân như này: À, tôi thích cô này dùng túi xách đắt hơn mình, mới hơn mình, tôi thích cô kia giàu hơn mình, thế là có thể công kích người khác chỉ vì đối phương không xây dựng hình ảnh mình là người có tiền, bắt người ta cút ra khỏi nền tảng ư? Úc Tưởng thầm nghĩ, con người nguyên chủ đúng là hơi nhỏ nhen thật nhưng cũng có dựa vào hình tượng đó để bán hàng, phát trực tiếp nhằm moi tiền từ fan đâu?
Hai người vốn dĩ đều chẳng khác gì bùn nhão trét tường.
Cũng tại do Hi Hi Tử chạy đến đánh Úc Tưởng một trận tơi bời, trước đó cô ta đã nức tiếng gần xa là thiên kim có gia đình bề thế thật sự, tam quan đoan chính nên mới khiến cho Úc Tưởng bị chỉ trích xối xả.
"Cô có biết ý nghĩa của việc công khai xin lỗi nghĩa là gì không? Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nổi tiếng nào công khai xin lỗi cả!" Triệu Sướng bực bội phản đối.
Úc Tưởng: "Cô ta là người nổi tiếng à?"
Triệu Sướng nghẹn họng.
Tưởng Hi càng tỏ ra khó chịu hơn, cô ta chen ngang: "Bộ tôi nói sai chắc? Cái túi cô dùng lỗi thời rồi… Thế mà còn không biết xấu hổ nhận cái danh quý cô nhà giàu hả? Chụp ảnh với người ta còn bị cắt đi nữa là! Tôi nhất quyết không xin lỗi, cô không muốn hợp tác với tôi thì thôi…"
"Hi Hi!" Triệu Sướng cau mày đứng bên cạnh khuyên nhủ.
Tưởng Hi đẩy anh ta ra: "Tôi nói cho cô biết, người phụ trách sự kiện diễn ra tại đây hôm nay là anh trai tôi. Tôi biết cô nhận được thiệp mời tới đây, nhưng cô có tin tôi chỉ cần nói một câu thôi là chút nữa cô sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài không? Đến lúc đó, chiều hướng của dư luận trên mạng xã hội sẽ bị đảo ngược. Đừng bắt tôi xin lỗi làm gì, mọi người sẽ chế nhạo cô nhiều hơn thôi…"
Không còn gì bàn cãi nữa, Tưởng Hi đang đe dọa cô.
Cô ta đã nghe anh trai mình nói rằng cậu cả Trữ mua trung tâm thương mại này và toà nhà bên cạnh cho mẹ, hôm nay anh dành thời gian tới đây để thị sát tình hình.
Nếu như hôm nay gây chuyện thì thể nào anh trai cũng nuốt sống cô ta cho mà xem.
Nhưng "Ngư Ngư" trước mặt cô ta không biết điều đó, thế thì cô ta dư sức hù cô sợ mất mật.
Giờ phút này, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng tìm được cái ghế về, anh ấy bê cái ghế mà đổ mồ hôi đầm đìa.
Anh ấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng giằng co trước mắt: "Hai người này là ai vậy?"
Úc Tưởng ngồi xuống ghế một cách ung dung, thảnh thơi rồi mới lười biếng ngẩng đầu nhìn Tưởng Hi: "Cô nói tiếp đi."
Tưởng Hi: What?
Thế hoá ra cô không nghe lọt tai câu nào à?
Tưởng Hi chỉ vào tổng giám đốc Thẩm, hỏi: "Đây là…"
Tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng ngắt lời cô ta: "Tôi là sếp của cô ấy." Không phải bạn trai Úc Tưởng đâu, làm ơn đừng ai nhận nhầm nữa.
Vẻ mặt của Tưởng Hi dịu đi phần nào: "Ra là sếp hả? Anh Triệu xem rồi nói trực tiếp với anh ấy luôn đi."
Triệu Sướng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu anh không phiền thì chúng ta trò chuyện về chuyện trên mạng của Ngư Ngư nhé…"
Tổng giám đốc Thẩm còn chưa kịp nói gì thì đã bị lôi đi.
Tổng giám đốc Thẩm: Ủa gì dợ?
Tổng giám đốc Thẩm còn không quên quay đầu lại hỏi: "Cô có khát không? Bên kia có đối xử nhẹ nhàng…"
Tưởng Hi: "Cô được cấp trên o bế như thế nên mới vênh váo thế à?"
Lúc lại gần tình cờ nghe thấy câu nói này, thư ký Vương bỗng giật thót tim.
Sao tự dưng có thêm một ông sếp đối xử đặc biệt với cô thế này?
Thư ký Vương vội vàng kìm nén tâm trạng đang bấn loạn lại: "Ngại quá, xin phép mọi người. Cô Úc, cô còn nhớ tôi không?"
Lúc Tưởng Hi đi gặp anh trai mình, thư ký Vương sang chỗ khác để chọn quà nên cô ta không biết thư ký Vương là ai, nhưng vì thấy cách ăn mặc trang trọng, lịch thiệp của anh ấy nên bất giác quan sát khá kỹ lưỡng.
Tưởng Hi nói với vẻ không vui: "Chúng tôi đang nói chuyện mà, anh có chuyện gì thì để chút nữa được không?"
Thư ký Vương thầm nghĩ: Sao mà được? Cậu cả Trữ bận rộn biết mấy, thời gian của cậu ấy đáng giá ngàn vàng, tôi phải lo làm nhiệm vụ xong còn về phục vụ cậu cả Trữ nữa chứ có rảnh gì đâu.
Thư ký Vương không thèm quay đầu lại nhìn Tưởng Hi, đương nhiên cũng không quan tâm đến cô ta nốt.
Anh ấy lịch sự hỏi thăm Úc Tưởng: "Lần trước cô Úc trở về có bị cảm sốt gì không?"
Úc Tưởng: "Cũng tạm, tôi vẫn khỏe, khỏe như vâm luôn này." Cô ngập ngừng hỏi: "Trữ Lễ Hàn đang ở gần đây sao? Thế tôi cần tránh xa ra đúng không?"
Thư ký Vương: "Cậu cả Trữ chỉ tới đây xử lý vài công việc thôi, sẽ đi ngay ạ."
Cô không muốn gặp cậu cả Trữ à?
Úc Tưởng: "À, thế thì tốt quá."
Thư ký Vương: Gì cơ?
Úc Tưởng hỏi anh ấy: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Tưởng Hi nghe cuộc đối thoại của hai người mà ngây ra như phỗng.
Hai người đang nói về ai thế?
Trữ Lễ Hàn? Cậu cả Trữ? Là cậu cả Trữ mà anh trai cô vừa khép nép đi theo đó ư?
Sao có thể...
Sao cô lại quen biết với...
Tưởng Hi cắn môi, chắc không phải Úc Tưởng thuê người nói mấy câu này đâu nhỉ?
Ngay sau đó, Tưởng Hi nhìn thấy người đàn ông này chìa túi đựng đồ hãng Hermès đang cầm trên tay ra trước mặt Úc Tưởng.
"Cô Úc, đây là quà mà cậu cả Trữ bảo tôi chọn, tôi gửi cô." Thư ký Vương nói.
Úc Tưởng: "Hả?"
Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.
"Cô Úc không mở ra xem sao?" Thư ký Vương nhoẻn môi cười, hỏi.
Úc Tưởng đắn đo một lúc mới mở túi ra xem.
Úc Tưởng đã từng tiếp xúc với một số thương hiệu khi làm ở bộ phận PR trước đây, bởi vậy mà cô có thể nhận ra giá trị của túi xách chỉ bằng một cái nhìn.
Tưởng Hi thì càng nắm rõ hơn nữa! Đây là túi xách cổ điển của hãng Hermès Kelly chứ đâu! Đây không còn là vấn đề có đắt hay không nữa mà là có được lấy đúng màu mình thích rồi!
Tưởng Hi còn nghi ngờ đây là hàng nhái.
Song, cô ta lại nhìn thấy một tấm thiệp.
Tấm thiệp này do trung tâm thương mại kế bên in ấn và phát hành, trên đó có cả tên của trung tâm thương mại.
Tưởng Hi nghẹn họng, không thể thốt thành lời.
Cô ta mím môi, đờ ra như tượng, mãi mà chưa thể hoàn hồn được.
"Mấy thứ này cũng dành cho cô Úc tất, mặc dù không phải thứ gì quý trọng nhưng tôi mong cô Úc sẽ vui khi nhận nó." Dù gì khi người ta tặng quà đều nói tương tự như vậy, thư ký Vương cũng nói y chang như vậy.
Tưởng Hi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này.
Trước mắt cô ta là hình ảnh Úc Tưởng mở hai cái hộp còn lại một cách thô bạo.
Giá của chỗ quà "mọn" đó ngang ngửa ba cái video mở hộp để quảng cáo cho xa xỉ phẩm của tôi luôn rồi!
Tưởng Hi nghiến răng ken két.
Trong hộp quà mà cô nhận được là một món đồ sứ và một chiếc khăn lụa.
Món đồ gốm sứ ấy là bộ sưu tập lấy cảm hứng từ cây xanh của Hermès, mua trọn bộ sưu tập thì kể ra cũng không đắt đỏ là bao, đổi sang giá tiền tệ Trung Quốc thì chỉ có mấy chục ngàn tệ.
Khăn lụa thì là phụ kiện không thể thiếu đối với dòng túi xách cổ điển Birkin và Kelly.
Nhưng khi nhìn hoa văn của khăn lụa, Tưởng Hi lại phát hiện đây không phải là một chiếc khăn lụa bình thường có thể mua được với giá hơn bốn ngàn tệ mà có lẽ đây là khăn lụa thuộc bộ sưu tập cổ điển. Có thứ này làm ví dụ so sánh, chiếc cài khăn trị giá hơn một ngàn ở bên cạnh chẳng còn nổi bật như ban đầu nữa.
Đến khi lấy lại tinh thần, Tưởng Hi lại nghe Úc Tưởng lên tiếng: "Cảm ơn... Nhưng mà hơi nặng đấy."
Tưởng Hi: "..."
Thư ký Vương thầm mắng bản thân, sao anh ấy không nghĩ tới điểm này nhỉ? Thật sơ xuất khi chỉ chăm chăm vào sự đồ sứ thực dụng tinh xảo lại giá cao.
Úc Tưởng cũng không khách sáo.
Cô nhận món quà từ tay anh ấy: "May mà hôm nay có người cầm giúp."
Đủ thứ suy đoán hiện lên trong đầu thư ký Vương, anh ấy tỉnh bơ hỏi: "Vậy à? Là bạn của cô Úc sao?"
Úc Tưởng buồn cười nhìn anh ấy: "Sếp."
Thư ký Vương: "Ồ!"
Anh ấy đứng ở đó một hồi mà Úc Tưởng vẫn không có ý định nói thêm gì với anh ấy, thư ký Vương không thể làm gì khác ngoài xoay người rời đi: "Vậy tôi không làm phiền cô Úc nữa."
Thư ký Vương vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
"Cậu cả Trữ, tôi đã gửi quà đến tận tay cô Úc rồi. Nhưng còn cô Úc thì... Không biết cô ấy có thích không nữa." Thư ký Vương cảm thấy mình có vẻ không được việc cho lắm.
Trữ Lễ Hàn trả lời: "Ừ."
Anh không nói cho thư ký Vương biết rằng mình cũng đang đi cầu thang xuống dưới.
Bên này, Tưởng Hi đã xốc lại tinh thần xong, thì thầm: "Cô biết cậu cả Trữ à?"
Chưa đợi Úc Tưởng trả lời, Tưởng Hi đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời, trẻ trung, mặc đồ thường, cao một mét tám mấy cầm chìa khóa xe Ferrari trên tay tiến về phía Úc Tưởng.
Sao lại có thêm một người nữa rồi?
Tưởng Hi thầm nghĩ.
Người này là ai?
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi." Người vừa đến cất lời, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nghe vậy, Tưởng Hi thầm nghĩ: Cũng giống như hồi nãy mình và Triệu Sướng tìm Úc Tưởng, có khi nào là tới cãi nhau không nhỉ?
Còn phía bên này, Úc Tưởng cũng quay đầu lại nhìn.
… Hà Vân Trác???
Khoan đã.
Tại sao cha nội này còn tới tìm cô nữa?
Hà Vân Trác: "Em ở đây để tham gia sự kiện đúng chứ? Khi nào sự kiện sẽ kết thúc vậy? Anh sẽ chờ em. Sau khi sự kiện kết thúc chúng ta cùng nhau đi uống cà phê được không?"
*Đổi xưng hô của Hà Vân Trác khi tên này giả vờ tán tỉnh Úc Tưởng.
Anh ta tỏ thái độ vô cùng nhã nhặn và lịch thiệp.
Úc Tưởng cạn lời.
Tự dưng hôm nay ai cũng rủ cô đi uống cà phê thế kia?
Úc Tưởng thẳng thừng hỏi: "Anh muốn nói gì? Nói ngay bây giờ luôn đi."
Hà Vân Trác nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào lối thoát khẩn cấp, ngỏ ý: "Chúng ta qua kia nói nhé?"
Bấy giờ Úc Tưởng mới từ từ đứng dậy.
Tưởng Hi đang đứng ở bên cạnh không biết thân phận của Hà Vân Trác là gì, cũng không dám tự ý chen ngang, cô ta chỉ còn cách cắn răng đứng kế bên để chờ.
Bên này, Úc Tưởng và Hà Vân Trác đi tới lối thoát hiểm.
Con đường này nối với thang bộ.
Trữ Lễ Hàn vừa đi cầu thang xuống, đến đoạn ngã rẽ, anh và nhóm người khá đông đằng sau cùng nghe thấy giọng nói rất khẽ của Hà Vân Trác: "Anh đã suy nghĩ kỹ rồi..."
Quản lý trung tâm thương mại thấy Trữ Lễ Hàn dừng chân, không đi tiếp nữa thì lên tiếng theo phản xạ: "Cậu..."
Trữ Lễ Hàn giơ một ngón tay lên làm động tác "suỵt".
Những người khác đành im lặng.
Úc Tưởng: "Sao?"
Hà Vân Trác: "Anh bằng lòng nuôi nấng đứa bé này cùng em... Anh không quan tâm đến quá khứ của em. Sau khi nó được sinh ra, anh nhất định sẽ xem nó như con ruột của mình."
Úc Tưởng: ???
Trữ Lễ Hàn: ...?
Úc Tưởng mang thai thật ư? Đã thế cô còn muốn ôm con anh đi với người đàn ông khác, cưới nhau ngay trước mặt anh ư?
Còn bên Úc Tưởng lại nghĩ: Điên hả cha?
Hệ thống: [Khục!]
Hệ thống: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Đây là lần đầu tiên hệ thống cười tới bến như vậy, tiếng cười của nó đã phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.
Úc Tưởng: "Có thật là vậy không? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Hà Vân Trác: "Anh đã nghĩ kỹ rồi. Úc Tưởng, em thật sự rất đặc biệt." Đặc biệt đến mức suýt chút nữa đã khiến tôi bó, tay, chấm, com, với cô.
"Em là người con gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp, anh nghĩ anh không nên vì một chuyện cỏn con như thế mà vứt bỏ em."
Úc Tưởng: "Hay anh nghĩ lại lần nữa đi?"
Hà Vân Trác: "Không cần nghĩ nữa." Anh ấy nói với giọng chắc nịch.
Một cô gái đang mang thai, cần tìm người để giải quyết tình cảnh đáng xấu hổ này đâu thể nào nỡ lòng từ chối một quý ông ga lăng, dịu dàng mà kiên quyết, không sợ bất cứ điều gì như anh ấy chứ?
Úc Tưởng: "Anh có biết ba của đứa bé là ai đâu..."
Mí mắt của Trữ Lễ Hàn bỗng giật lên, anh vô thức xoay đồng hồ.
Anh muốn nghe xem Úc Tưởng định trả lời thế nào.
Giờ phút này, những người trong ban quản lý của trung tâm thương mại vô cùng hoang mang.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Sao cậu cả Trữ lại... Nghe cái chuyện máu chó như phim được chiếu vào lúc tám giờ trên ti vi thế này?
Lúc này, Hà Vân Trác ở tầng dưới hỏi: "Là ai? Mà thật ra anh đã đoán được đại khái rồi." Anh ấy an ủi: "Không sao đâu em à."
Úc Tưởng: "Không, anh không biết."
Úc Tưởng khẽ thở dài.
Một linh cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng hệ thống.
Cô nàng này lại bắt đầu rồi à?!
Có nên cho bà này biết Trữ Lễ Hàn cách đây có mấy mét thôi không?!
Nhưng hệ thống đã muộn.
Úc Tưởng nhẹ nhàng cất những lời đầy cay đắng: "Ba của đứa bé là một tội phạm giết người, không, phải là một tên sát nhân điên loạn mới đúng. Vốn dĩ tôi cũng yêu anh ấy lắm, nhưng anh ấy thật sự quá đáng sợ. Anh ấy yêu tôi đến tận xương tủy, hễ ai lỡ chạm vào tôi một chút thôi là anh muốn chặt tay người đó ngay. Tôi sợ anh ấy tìm ra anh, giết cả nhà anh, còn chặt anh thành tám khúc rồi thả xuống biển..."
Hà Vân Trác: Cái gì?!
Trữ Lễ Hàn: "..." Anh bực mình quá, buột miệng cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng động lạ, Hà Vân Trác đanh mặt quay ngoắt qua: "Ai đó?"
Trữ Lễ Hàn yên lặng đứng ở đó, bóng hình anh đĩnh đạc, xa vời đến mức tưởng chừng không ai có thể chạm đến.
Anh cúi đầu, cất giọng trầm ấm: "Úc Tưởng, lên đây."
Chương 15: Từ từ đừng hối, đang chế đây
Úc Tưởng: Hơ?!
Hà Vân Trác: ?
Tất cả những người ở đằng sau Trữ Lễ Hàn: ???
Bấy giờ hệ thống mới hắng giọng, lên tiếng nhắc nhở: [Trữ Lễ Hàn đang ở ngã rẽ lối thoát hiểm có bình chữa cháy trên tầng hai đó.]
Úc Tưởng nói không nên lời: ...
Úc Tưởng: Con chết rồi mà anh còn biết tới đưa sữa à?
Hà Vân Trác chỉ muốn nói câu đó cho Úc Tưởng nghe, không muốn bị ai khác nghe thấy.
Dù gì với thân phận của anh ta mà thốt những lời này ra thì ít nhiều gì cũng có phần mất mặt.
Sắc mặt của Hà Vân Trác hơi thay đổi nhưng anh ta không hành động ngay mà hỏi trước: "Người quen của em à?"
Bởi vì một khi bước ra một bước, hai bên sẽ thấy mặt nhau, nhỡ chẳng may kẻ ở đó lại tình cờ là đối thủ của nhà họ Hà thì...
Hà Vân Trác sẽ xem như mất hết mặt mũi.
Trong vòng chưa đến hai ngày, tin đồn anh ta hạ mình xin được ở bên một người đang có thai là con gái nhà họ Úc, trong khi ba của đứa bé lại là một tội phạm giết người, vậy mà anh ta vẫn tự tìm tới và hứa hẹn sẽ đối xử với nó con ruột sẽ bị lan truyền khắp giới thượng lưu!
Hà Vân Trác khẽ đảo mắt, nhanh chóng phân tích được cả lợi lẫn hại.
Hà Vân Trác thì thầm nói với cô: "Nếu là người quen thì em đi chào hỏi đi, anh ra ngoài chờ em. Còn lại anh sẽ chờ sự kiện của em kết thúc rồi nói sau."
Đáng lẽ ra anh ta không nên tiếc hai ba tiếng đồng hồ này mới phải.
Giá như ban đầu anh ta chờ sự kiện của Úc Tưởng kết thúc rồi tìm một nơi an toàn hơn, vắng vẻ hơn để nói chuyện này, thậm chí dàn xếp cả một bữa tiệc tối dưới ánh nến lãng mạn thì chẳng phải đã thích hợp hơn rồi ư?
Hà Vân Trác cố gắng ghìm những dòng suy nghĩ hỗn loạn xuống đáy lòng, xoay người mở cửa ra, trở lại hội trường.
Sau khi quay đầu, nét mặt anh ta trở nên lạnh lùng ngay lập tức.
Bởi vì có một người phụ nữ lạ mặt đang đứng trước mặt anh ta.
Cô ta đang nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ.
Quả thật Tưởng Hi tò mò chịu không được, vốn dĩ cô ta đang trốn ở ngoài cửa để nghe lén nhưng cửa thình lình mở ra, thế là cô ta tình cờ chạm mắt với Hà Vân Trác.
Tưởng Hi đơ ra như tượng, vừa sợ sệt vừa lúng túng.
Dù vậy, từ tận đáy lòng cô ta vẫn dâng lên sự đố kỵ khó nói.
Ngư Ngư mang thai ư!
Lại còn có con với một tội phạm giết người!
Quan trọng hơn là, vẫn có một người đàn ông muốn ở bên cô mà không màng đến hiềm khích lúc trước!
Thế mà Ngư Ngư vẫn do dự là sao? Cô có tư cách để đắn đo à?
Sự toan tính ẩn hiện trong đôi mắt của Tưởng Hi, mặc dù cô ta không rõ thân phận của Hà Vân Trác nhưng biết chắc chắn anh ta không phải người bình thường dựa trên trang phục cũng như cách ăn mặc.
Tưởng Hi đang định giả nai, tỏ ra bất ngờ như thể chỉ đi ngang qua thì Hà Vân Trác hỏi: "Cô tên gì?"
Tưởng Hi khựng lại, tần ngần một lúc mới dám ngước mắt lên, tình cờ chạm phải ánh mắt dịu dàng của Hà Vân Trác.
Tâm trạng căng thẳng của Tưởng Hi vơi đi phần nào, mở miệng trả lời: "Tôi tên là Tưởng Hi, trên mạng là Hi Hi Tử, anh nghe thấy lần nào chưa?"
Lúc này, Hà Vân Trác đang cực kỳ bực mình.
Tự nhiên nói tên trên mạng làm gì?
Ai thèm quan tâm một hot girl tên gì chứ?
Dù nghĩ vậy nhưng anh ta không mảy may bộc lộ ra, trái lại còn khẽ cười, đáp: "Ừm, tôi nhớ rồi."
Dứt lời, Hà Vân Trác định rời đi.
Tưởng Hi nhìn bóng lưng anh ta, bỗng nhiên lên tiếng như bị thứ gì đó thôi thúc: "Anh tên gì?"
Đương nhiên ai mà không ao ước vị quyền quý được gọi là cậu cả Trữ mà anh trai cô ta đi thị sát cùng kia, thế nhưng anh lại quá đỗi xa vời, không thể nào với tới được, một mình một cõi xa tắp mù khơi, đó là người mà cho dù đến cuối đời thì cô ta cũng chưa chắc đã gặp được ba lần!
Song, người đàn ông này lại khác... Trẻ trung, tuấn tú, còn dịu dàng, lịch thiệp nữa, chiếc đồng hồ mà anh ta đang đeo trên cổ tay là đồng hồ Rolex mặt màu xanh bạc hà nhỉ? Giá của chiếc đồng hồ này bị đẩy lên đến gần ba trăm ngàn tệ trong hai năm qua rồi!
Khổ nỗi cô ta không hề hay biết rằng Hà Vân Trác đang cực kỳ mất kiên nhẫn.
Cô ta còn đòi hỏi tên mình cơ đấy?
Hà Vân Trác thầm trào phúng.
Cho cô ta biết tên để cô ta dễ lan tin về mình chắc?
Thấy anh ta chẳng nói mà cũng chẳng rằng, chỉ lặng thinh mình chằm chằm thì trong lòng Tưởng Hi hơi sợ hãi, nhưng rồi cô ta lại nghĩ mình chỉ nghĩ nhiều mà thôi, vội vàng nói: "Hồi nãy chắc anh cũng nhìn thấy tôi nhỉ? Tôi đứng đối diện Ngư Ngư ấy."
Ngư Ngư?
Ý cô ta là Úc Tưởng?
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Hà Vân Trác.
"Tôi tên là Hà Vân Trác." Anh ta dừng một lúc mới nói tiếp: "Ngại quá, tôi phải ra quán cà phê chờ cô ấy rồi."
Dứt lời, Hà Vân Trác bước thoăn thoắt rời đi ngay.
Sau khi về nước, chẳng mấy nữa anh ta sẽ thường xuyên được đưa tin trên báo kinh tế tài chính thôi.
Có nói tên hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ tên là Tưởng Hi này rồi cũng sẽ nhận ra thân phận của anh ta qua tin tức thôi.
Có một điều quan trọng hơn những việc này hơn cả, đó là anh ta biết tên của Tưởng Hi thì đương nhiên sẽ có cách chặn miệng cô ta lại.
Tưởng Hi không biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì.
Cô ta xoay người nhìn theo bóng lưng của anh ta, sau đó nhanh chóng cúi đầu mở trình duyệt ra tìm kiếm.
Hà Vân Trác...
Trong thoáng chốc, kết quả tìm kiếm hiển thị trên màn hình.
Cô ta tìm ra thật này!
Vừa về nước... Con trai độc nhất của ông trùm bất động sản...
Một người như thế mà theo đuổi Ngư Ngư ư?
Tưởng Hi cố gắng dằn sự khó chịu xuống đáy lòng.
Cô ta cực kỳ không muốn thấy cảnh Ngư Ngư vực dậy, bởi vì một khi Ngư Ngư vươn lên thành công, kẻ bị cư dân mạng chế giễu lúc đó sẽ là cô ta.
Cô ta ngay lập tức nắm chặt điện thoại, sải bước đi xa trong tâm trạng khó mà bình tĩnh lại nổi.
Đáng lẽ ra hồi nãy phải xin Wechat rồi hẵng để người ta đi mới phải!
...
Tưởng Hi không biết rằng nếu cô ta lại gần thêm một chút nữa, tiếp tục dán tai vào cửa để nghe lén thì sẽ nghe thấy tin tức động trời hơn nữa.
Sau khi cô ta đi, cách một bức tường, Úc Tưởng đang khẽ thở dài.
Đàn ông đúng là chẳng đáng tin chút nào, nói đi là đi ngay.
Úc Tưởng: "Anh xuống đi, tôi leo thang bộ mệt lắm."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [...]
Đám người đứng sau Trữ Lễ Hàn càng bàng hoàng hơn nữa.
Hóa ra... Hóa ra nữ chính trong câu chuyện máu chó này có quen biết với cậu cả Trữ ư?
Đã vậy nom cái bộ tịch còn... Phách lối như vậy nữa? Yêu cầu cậu cả Trữ đi xuống gặp mình?
Bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc khoảng chừng mấy chục giây.
Ngay khi bọn họ cho rằng cậu cả Trữ sẽ nổi giận, Trữ Lễ Hàn từ từ cất bước.
Anh băng qua ngã rẽ, đi tới tầng một.
Song, đến lúc cách Úc Tưởng còn ba bậc thang thì anh dừng lại.
Khoảng cách này không gần gũi nhưng vẫn tiện cho cuộc trò chuyện, bên cạnh đó còn thể hiện địa vị rõ ràng.
Úc Tưởng phải hơi ngẩng đầu lên thì tầm mắt mới ngang với Trữ Lễ Hàn.
Bởi dù sao bản thân anh vốn đã cao rồi.
Lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng cụp mắt nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, cột mái tóc dài thật cao để lộ toàn bộ gương mặt sắc sảo cũng như đường cong uyển chuyển nơi cần cổ thiên nga.
Dấu vết mờ mờ còn sót lại trên cổ cô vào lần gặp mặt trước đó nay đã biến mất tăm. Cô cũng không đeo trang sức gì khiến cho da thịt xung quanh cổ trống trải, chỉ để lại một mảnh trắng nõn chói mắt.
Nhìn lên gương mặt của cô, trông cô không hề có vẻ gì là thảng thốt.
Lông mi cô rất dài, lúc nhẹ nhàng chớp mắt thậm chí còn đem lại nét ngây thơ vô tội.
Ai nấy đều kìm lòng không đặng mà nghĩ, cô gái này đẹp quá!
Vừa nhìn thôi đã thu hút đến mức không tài nào rời mắt nổi!
Ngay lúc này, bọn họ nghe cậu cả Trữ từ từ mở miệng hỏi: "Tôi là tội phạm giết người? Hay là tên sát nhân điên rồ?"
Đám người đằng sau Trữ Lễ Hàn thoắt cái há hốc mồm.
Ố là la! Hóa ra cậu cả Trữ không chỉ quen biết với nữ chính của câu chuyện máu chó này mà còn là một trong hai nhân vật chính! Trời má ơi chấn động!
Hệ thống: [Bể mánh rồi chứ gì?]
Hệ thống: [Không dễ tống cổ Trữ Lễ Hàn đi đâu.]
Úc Tưởng: Từ từ đừng hối, đang chế đây, đang chế đây.
Hệ thống: Gì dợ bà nội?
Trữ Lễ Hàn: "Tôi yêu cô đến tận xương tủy? Hễ ai lỡ chạm vào cô là tôi sẽ đòi chặt tay kẻ đó?"
Gương mặt của Úc Tưởng xám như tro tàn, cô bối rối đứng tại chỗ cố gắng dựng một tòa pháo đài lên cho mình.
Ui là trời mình hư quá, đọc tiểu thuyết Mary Sue nhiều quá rồi đây mà...
Ai mà ngờ được cô lại bịa tới mức này cơ chứ...
Người đang đau khổ lúc này đâu phải chỉ mỗi mình Úc Tưởng?
Đám người đứng sau Trữ Lễ Hàn cũng đang quằn quại lắm đây này.
Trong chốc lát, họ vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, đắm chìm trong sự rúng động siêu to khổng lồ không thể nào kìm nén được, không một ai dám liên tưởng con người Trữ Lễ Hàn với tình yêu.
Không biết gương mặt của Trữ Lễ Hàn đang có cảm xúc gì, anh thong thả nói: "Cô muốn ôm con tôi lấy Hà Vân Trác làm chồng ngay trước mặt tôi ư? Nếu tôi giết cả nhà Hà Vân Trác, chặt anh ta ra từng khúc rồi ném xuống biết, giữ lại một nửa cho chó ăn thì cô thấy tôi nên xử trí cô thế nào đây?"
Nghe vậy, ai nấy cũng rùng mình.
Ngay cả hệ thống cũng giật bắn người.
Hệ thống không hề nghi ngờ lời nói của anh, trong thế giới theo mô típ tổng tài bá đạo cũ rích này, trùm cuối phản diện thật sự có thể làm ra chuyện đó.
Úc Tưởng liếm bờ môi hơi khô.
Cổ họng của cô hơi nghẹn lại, cô cảm nhận được sức ép khủng khiếp đến từ Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: "Thì..."
Úc Tưởng: "Giam giữ tôi để cưỡng ép?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống suýt thì xỉu cái đùng.
Con mẹ nó, cái cốt truyện 18+ gì thế này!
Nó không thể xuất hiện tại đây được, vô lý! Rồi thế giới cũng bị cô phá tanh bành có ngày!
Mọi người hít sâu một hơi, da đầu họ tê rần cả lên vì nghe thấy câu nói này.
Ai nấy cũng muốn nhìn xem Trữ Lễ Hàn đang có biểu cảm như nào nhưng lại không dám.
Trữ Lễ Hàn lại bị cô chọc giận đến bật cười một lần nữa.
Thậm chí, khoảnh khắc ấy, một vài cảnh trong cái đêm ở khách sạn Hải Lệ hôm ấy xẹt qua trong tâm trí anh thật.
Trữ Lễ Hàn khẽ đảo mắt: "Hừm, chọn gì khôn thế? Làm sao cô biết tôi sẽ không giết cô, cho cô xuống biển theo luôn?"
Úc Tưởng: "Như vậy sao được, thế chẳng phải Hà Vân Trác được hời rồi sao? Chết rồi mà vẫn được ở cùng nơi với tôi, cái này gọi là gì nhỉ? Sánh bước bên nhau đến khi cuộc đời chấm dứt. Anh xem cảnh Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài hóa thành bươm bướm chưa? Thế khác nào cắm sừng cậu cả Trữ đâu?"
Hệ thống: [...]
Cô bịa theo cái cốt truyện này thật đấy hả? Cô không sợ Trữ Lễ Hàn giết cô à?
Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mình hơi nhột.
Thành thật mà nói, bây giờ anh chỉ muốn móc cái miệng Úc Tưởng ra xem thật kỹ nó mọc kiểu gì.
Mí mắt của Trữ Lễ Hàn giật giật, anh hờ hững nói: "Vậy thì đổ xi măng."
"Tôi còn đang mang thai con của anh đây, ít nhất phải chờ sinh con rồi hẵng đổ chứ?"
Hệ thống: [...]
Giờ mà cô còn cò kè mặc cả nữa hả?
Trữ Lễ Hàn hờ hững bảo: "Nhưng vốn dĩ tôi đâu thích trẻ con."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Rồi bịa dữ chưa? Thằng cha Trữ Lễ Hàn này biến thái quá trời quá đất, cô đừng cãi anh ta nữa!]
Úc Tưởng mắt điếc tai ngơ, liếm môi.
Nơi đáy mắt cô lấp lánh ánh sáng, hàng mi khẽ run: "Thế thì ngại quá, xem ra trong lòng cậu cả Trữ chỉ yêu mỗi một mình tôi rồi. Ngoài tôi ra, trên đời này không còn sinh vật sống nào nhận được tình yêu của cậu cả Trữ cả."
Những người đằng sau Trữ Lễ Hàn sắp sửa quỳ xuống trước cô tới nơi.
Rốt cuộc cô là thần thánh phương nào thế?
Sao cái quái gì cô cũng dám nói vậy hả?
Lúc này, Trữ Lễ Hàn xuống một bậc thang, trả lời: "Tiếc quá, tôi có yêu cô đâu."
Úc Tưởng nổi hết da gà da vịt cả lên.
Đó là bản năng khi cảm nhận được nguy cơ.
Song, cô vẫn còn vũ khí bí mật của mình: Thói ngang như cua!
Úc Tưởng vội vàng nói thật nhanh: "Thế thì anh toi đời rồi."
Trữ Lễ Hàn: Hả?
Gì đây? Cô không sợ mà thành ra anh sắp toi đời à?
Úc Tưởng: "Năm đầu tiên tôi chết, anh sẽ chưa cảm nhận được gì đâu. Nhưng đến năm thứ hai tôi chết, anh sẽ bắt đầu nhung nhớ. Rồi đến năm thứ ba, năm thứ tư tôi chết, anh vừa ngoái đầu lại, phát hiện không còn tìm thấy tôi nữa sẽ đau khổ, bi lụy... Và rồi mười năm trôi qua, anh công thành danh toại, đứng ở trên cao sao tránh khỏi cái lạnh, càng ngày càng nhớ tôi, nhưng người ấy đã qua đời, cũng vì anh không thích trẻ con mà giữa hai người không có lấy một mụn con nào..."
"Anh càng nhớ nhung càng đau đớn, từ đó về sau, anh nhìn ai cũng giống như thấy tôi nhưng thật ra lại không phải."
"Anh có tất cả nhưng không có tình yêu, chỉ có thể sống trong sự hối hận và cô độc đến cuối đời."
Hệ thống: [...?]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [Rốt cuộc cô đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết vậy bà già?]
Úc Tưởng: Bình thường thôi, cỡ một trăm cuốn gì đó. Tôi thấy phận làm nữ chính phải bước lên giàn hỏa thiêu còn tốt hơn là làm bia đỡ đạn đấy... Hây dà, theo cậu Trữ Lễ Hàn bắn có chuẩn không? Một phát bắn chết tôi chắc được chứ nhỉ?
Hệ thống: [...]
Chương 16: Bật bài "May mắn đến nhà"
Bất cứ ai cũng đã từng đọc sách, báo.
Họ thường đọc báo về kinh tế tài chính hoặc tài chính, và sách về Bill Gates hầu như được ví là "sách gối đầu giường".
Những người đang hóng chuyện phía sau chưa đọc tiểu thuyết bao giờ, cũng không biết tình hình trước mắt cụ thể ra làm sao, bọn họ nghe vậy thì khẽ gật đầu, tự nhủ quả là vậy thật.
Đừng để sự nông nổi nhất thời chi phối để rồi gây ra nuối tiếc về sau.
Nhưng mà... Cậu cả Trữ biết yêu thật ư?
Thậm chí giữa hai người họ còn từng có mối quan hệ thân mật hơn nữa?
Dù thế nào đi chăng nữa, thật sự quá khó khăn để liên tưởng một nhân vật cao quý, không gần sắc dục và xa vời như cậu cả Trữ với chuyện đó.
Ngay lúc bầu không khí lại ngưng trệ, Trữ Lễ Hàn cất tiếng.
"Các anh đi được rồi."
Người phụ trách trung tâm thương mại là người lấy lại tinh thần đầu tiên: "À vâng, vâng!"
Họ cũng không dám hỏi nhiều, ai nấy cũng có một suy nghĩ rằng dám hóng hớt chuyện này thì có ngày ngoẻo thật, thôi phắn nhanh cho rồi. Lúc cậu cả Trữ yêu cầu họ có mặt thì họ lại tới là được chứ gì?
Úc Tưởng thấy những người đi theo Trữ Lễ Hàn lần lượt leo thang bộ lại.
"Bịch bịch bịch", một lát sau, tiếng bước chân đã đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Úc Tưởng rơi vào trầm tư.
Úc Tưởng: Anh ta định trùm bao bố vác mình đi để giết ư? Trữ Lễ Hàn có thói quen mang súng bên mình không nhỉ? Nhà nước thì cấm đấy nhưng trong tiểu thuyết có cấm không?
Lần này đến phiên mặt mày hệ thống như đưa đám.
Hệ thống: [Tôi cũng không biết nữa...]
Giờ đây, hệ thống thật sự vô cùng hối hận.
Biết vậy nó nên báo cho Úc Tưởng biết rằng Trữ Lễ Hàn ở ngay gần đó, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô mới phải.
Nếu vậy thì chí ít cốt truyện sẽ còn đường cứu chữa...
Nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, nó thấy người sắp hẹo rồi chứ đừng nói là cốt truyện.
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn và vệ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ đứng cạnh anh trên cầu thang.
Úc Tưởng đếm một lượt.
Còn năm người!
Trữ Lễ Hàn gọi một cuộc gọi: "Lái xe đến trước cửa tòa nhà bên cạnh trung tâm thương mại."
Ở đầu dây bên kia, thư ký Vương nghe máy, ban đầu anh ấy ngẩn người một lúc rồi mới đáp: "Vâng."
Mới vừa rồi thư ký Vương còn đang tự hỏi cậu cả Trữ đang ở đâu.
Hừm, cậu cả Trữ cũng tới nơi tổ chức sự kiện ở tòa nhà bên cạnh à?
Thư ký Vương nhanh chóng lái xe qua đó.
Cứ thế, một chiếc xe Mercedes-Benz Maybach VS680 chễm chệ trước cửa hội trường tổ chức sự kiện.
Đó là một chiếc xe với đường nét mạnh mẽ, logo trên xe cực kỳ nổi bật.
Gần như tất cả những người cả trong lẫn ngoài hội trường đều đổ dồn sự chú ý về phía chiếc xe.
Nếu như đó là VS80 sang trọng thì giá cả trên dưới năm triệu. Chỉ riêng chi phí cho việc bài trí khoang xe cùng với các thiết bị, linh kiện bên trong thôi đã cao đến mức khiến người ta chắt lưỡi hít hà rồi.
Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là... Đây không phải chỗ cho phép đậu xe, trừ khi... Trừ khi đó là sếp lớn của khu vực CBD này! Hoặc là con trai của sếp...
"Xe của ai thế? Có anh nhà giàu nào trong số các nhà tài trợ của sự kiện hôm nay tới dự à?"
"Không biết nữa, chẳng nghe nói gì cả."
"Hình như có sếp nào đó đang thị sát trung tâm thương mại kế bên đấy... Có khi nào là người trong xe không?"
Trong thoáng chốc, chiếc xe này đã thu hút gần như toàn bộ KOL có mặt tại hội trường, ngay cả bên tổ chức sự kiện cũng cảm thấy tò mò.
"Muốn qua chụp một tấm ghê, bình thường chẳng mấy khi được chiêm ngưỡng loại xe này!"
"Cô dám đi không?"
"Có gì mà không dám?"
Ở bên này, Trữ Lễ Hàn gọi điện thoại xong mới nhìn về phía Úc Tưởng: "Đi với tôi."
Úc Tưởng phân vân.
Hình như cô không được phép chọn nhỉ?
Không thì rồi mấy anh to con, cường tráng bên cạnh cũng vác cô đi thôi.
Úc Tưởng ngoan ngoãn đi theo, tưởng tượng ra mười tám kiểu chết cho mình trong vòng một phút ngắn ngủi.
Trong sự bảo vệ chặt chẽ của các vệ sĩ, Úc Tưởng đi theo sau lưng Trữ Lễ Hàn đi ra bằng lối thoát hiểm.
Người đi đường gần đó, kể cả các KOL đang ở trong hội trường đang nhìn qua cửa sổ sát đất đều không kiềm được reo lên.
"Chính chủ chiếc xe đi ra rồi hả?"
"Thấy rõ không? Thấy rõ không?"
"Bị vệ sĩ vây quanh đó kìa, cơ mà anh chàng ở giữa cao quá trời... Anh ta quay mặt sang kìa, cái đậu phộng! Gì mà đẹp trai quá xá vậy, còn trẻ măng nữa!"
"Cô bảo cô dám qua đó chụp mà? Cô đi hỏi anh đẹp trai đó xem thử anh ấy có cho cô chụp không? Có khi còn xin Wechat được cũng nên."
"Có vệ sĩ mà... Mà hình như có một cô gái trong đó nữa, nhưng mà vệ sĩ chắn mất rồi nên không thấy rõ..."
Úc Tưởng: Sao mình giống ngôi sao thế nhỉ.
Hệ thống: [Giề cơ? Cô còn mắc bệnh hoang tưởng nữa à?]
Chẳng mấy chốc ảo tưởng trong đầu Úc Tưởng đã biến thành mây khói.
Lúc họ đi tới trước một chiếc xe Maybach, vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trữ Lễ Hàn: "Lên xe."
Úc Tưởng: Đệt mợ, gì sợ vậy!
Hệ thống không màng quan tâm đến những gì mình vừa nhìn thấy.
Nó ngu mới tin Úc Tưởng lần nữa.
Úc Tưởng đứng yên tại đó, không nhúc nhích.
Thậm chí cô còn bất giác rụt vai lại do chênh lệch nhiệt độ vì đột ngột ra ngoài, trông cô khá tội nghiệp.
Trữ Lễ Hàn ngoái đầu lại: "Sợ rồi à?"
Hừ.
Cho dù bết bát cách mấy cũng phải gồng lên, không được để người ta khinh mình!
Dù gì cô cũng lường trước được rằng mình sắp về với ông bà tới nơi rồi! Bà chấp luôn, chết sớm đầu thai sớm!
Gương mặt của Úc Tưởng trắng nõn nhưng khi cô liếm môi, bờ môi hồng hào trở nên căng mọng, long lanh sau khi dính nước bọt.
Úc Tưởng: "Hơi bồn chồn thôi, mà cũng hơi kích thích nữa."
Trữ Lễ Hàn: "Kích thích gì cơ?"
Úc Tưởng: "À, ngộ nhỡ anh điên máu quá, quyết định nhốt tôi trong xe mà làm nhục tôi ngay trước mắt bao người thì sao?"
Trữ Lễ Hàn nhìn cô chòng chọc, yết hầu khẽ động đậy.
Hệ thống lại thấy xây xẩm mặt mày.
Hệ thống: [Nói thật đi, cô đọc thể loại người lớn nữa đúng không?]
Úc Tưởng: Đâu có! Cậu không biết truyện tổng tài bá đạo thời xưa lắc xưa lơ này đều có mấy đoạn kinh điển như vậy hả?
Hệ thống: [...]
Coi mẻ thạo chưa kìa!
Thuộc nằm lòng hơn cả tác giả nguyên tác luôn!
Lúc này, vệ sĩ đứng kế bên không kiềm được đỏ mặt.
Thành thật mà nói, quý cô họ Úc này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức đến tận bây giờ bọn họ vẫn không dám nhìn thêm cái nào.
Không thể không nói sự chém gió của Úc Tưởng ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Trữ Lễ Hàn.
"Xem ra cô không hề sợ hãi chút nào." Trữ Lễ Hàn cất giọng, nghe giọng điệu chẳng biết anh đang buồn hay đang vui.
Bấy giờ Úc Tưởng mới vịn cửa xe chui vào, vừa vào xe vừa đáp lời: "Cũng sương sương."
"Xách giùm tôi với, tôi xách không được." Úc Tưởng lên tiếng nhờ vả một cách khó khăn.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn túi xách Hermès mà cô đang cầm trên tay, hình như hơi khó thật.
Thế là anh đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy từ phía sau.
Đến khi Úc Tưởng ngồi vào chỗ thì anh mới lên xe.
Vệ sĩ nhanh chóng kéo cửa lại, chờ ở ngoài xe, không hề có ý định sẽ lên xe ngồi cùng hai người họ.
Đùa gì thế!
Lỡ hai người kia làm gì đó trên xe thật... Thì phải làm sao đây? Thôi bọn họ ở ngoài trông chừng cho rồi.
Cửa xe đóng lại.
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên, bật đèn trần.
Ánh đèn chiếu xuống, Trữ Lễ Hàn vừa quay sang nhìn một phát thôi là Úc Tưởng tự giác thắt dây an toàn đàng hoàng ngay.
Nói cô rén thì cô lại quá ngang ngược.
Nói cô ngoan thì cô lại nhây như quỷ vậy.
"Cô Úc có thai thật ư?" Trữ Lễ Hàn lạnh lùng hỏi: "Tôi nhớ mới có mấy ngày trôi qua thôi mà."
Úc Tưởng táo bạo soi sáng con đường cho anh: "Thế cậu cả Trữ có nghĩ rằng có lẽ tội phạm giết người mà tôi nói là người khác không?"
Hệ thống nghẹn họng.
Cô còn ngại chưa đủ loạn hay gì mà chọc điên Trữ Lễ Hàn nữa vậy?
Bất ngờ là Trữ Lễ Hàn không nổi giận, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường nhưng quay đầu nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.
Anh cất tiếng: "Sau khi chia tay nhau tại khách sạn Hải Lệ, tôi nắm thông tin tường tận về cuộc đời của cô Úc. Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nào như vậy hiện diện trong cuộc sống của cô Úc cả."
Úc Tưởng: "Anh điều tra tôi ư?!"
Trữ Lễ Hàn: "Đúng vậy."
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Nguyên chủ không có tai tiếng đáng xấu hổ gì chứ? Nếu không thì mỗi lần gặp Trữ Lễ Hàn là tôi phải đội quần mất.
Hệ thống: [Xin cảm ơn rất nhiều, cô mới tới đã gây chuyện đội quần đầu tiên trong đời cô ấy rồi, cô thứ hai thì không ai chủ nhật cả.]
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Cô Úc giận sao?"
Úc Tưởng: "À không, không có gì cả. Anh điều tra thì tôi yên tâm rồi, yên tâm rồi, khỏi mất công lỡ ngày nào đó anh nghi ngờ tôi là gián điệp do đối thủ trong giới kinh doanh cài vào hay sát thủ nước ngoài gì đó, thế thì cuộc sống của tôi sẽ càng khốn đốn hơn nữa còn đâu?"
Một thứ cảm xúc lóe lên trong mắt Trữ Lễ Hàn, ngón tay anh nắm hờ một cách tự nhiên.
Dù đã rơi vào tình huống thế này nhưng cô vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, khiến cho người ta hoang mang không biết đâu mới là con người thật của cô.
Trữ Lễ Hàn lại cất tiếng: "Tôi muốn hỏi cô câu này từ lúc ở bữa tiệc nhà họ Kim rồi. Cô Úc muốn bồi thường thế nào? Trừ kết hôn."
Anh ngập ngừng trong chốc lát mới nói tiếp: "Nhà họ Úc sắp phá sản rồi nhỉ? Thật ra chỉ cần một cái gật đầu của tôi, thổi chút gió vào thương trường là nhà họ Úc sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Tôi mong rằng sau này mỗi khi ra ngoài, cô Úc đừng thốt những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm nữa."
Úc Tưởng sững sờ, lén lút thảo luận với hệ thống.
Úc Tưởng: Thằng cha trùm phản diện này bình tĩnh nhanh thật đó, cảm xúc mà làm như cái cần số đẩy chỗ nào cũng được vậy, sợ nhất loại người như thế thôi.
Hệ thống: [Có ai nói chồng mình như cô không hả?]
Úc Tưởng: Gì cơ?
Hệ thống: Từ chối trả lời.jpg
"Cô Úc đã nghĩ ra chưa?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa.
Úc Tưởng ngước lên nhìn, chạm phải ánh mắt của anh.
Nốt ruồi son dưới mắt người đàn ông trông vô cùng rực rỡ.
Khuôn mặt của anh tuấn tú là thế, toát lên khí chất quý phái và lịch thiệp là thế, ấy vậy mà ánh nhìn của anh lại thờ ơ vô cùng.
Úc Tưởng: "Hay là cứ để nhà họ Úc phá sản đi."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Không ai có thể kìm hãm tự do của tôi!
Anh có hiểu thế nào là nhân dân có quyền đứng lên tự làm chủ bản thân, tự làm chủ cuộc sống của bản thân không hả?
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Trữ Lễ Hàn: "Cô suy nghĩ rồi chứ?"
Úc Tưởng: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi."
Bây giờ cô cũng thấy được Trữ Lễ Hàn không có ý định ra tay với mình thật. Xem ra ông trùm phản diện vẫn chưa đến nỗi mất nhân tính, vi phạm pháp luật.
Trong lòng Úc Tưởng vừa mừng húm vừa có phần tiếc nuối.
Cái cốt truyện dở hơi bỏ xừ này khó xơi quá!
Úc Tưởng: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về nhà nhé, bái bai. Tôi phải về nhà dưỡng thai đã."
Trữ Lễ Hàn: "Dưỡng thai?" Không phải anh ban nãy anh đã vạch trần lời nói dối của cô rồi sao? Mới mấy ngày trôi qua thì làm sao có thai được?
Úc Tưởng: "Dù mới ra phôi thì cũng phải dưỡng thai chứ!"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng đặt tay lên khóa cửa, nhấn nút nhưng cửa không mở ra.
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
Có vẻ quyền kiểm soát đang nằm trong tay Trữ Lễ Hàn rồi.
Trữ Lễ Hàn vẫn ngồi sừng sững tại đó, dáng lưng vẫn thẳng tắp trông cực kỳ phong độ.
Anh nhấn chốt khóa xuống bằng một tay: "Trong bụng cô có lẽ có phôi thai, có lẽ không. Có bao lâu nữa là đến kỳ kinh nguyệt tiếp theo của cô Úc? Trước lúc đó, chi bằng để tôi giúp cô Úc tăng tỷ lệ có thai nhé?"
Úc Tưởng ngây ra như phỗng.
Hệ thống suýt chút nữa bật bài "May mắn đến nhà" lên nghe.
Úc Tưởng nuốt nước miếng: Cậu nghĩ anh ta định làm tăng tỷ lệ kiểu gì?
Hệ thống: [Sao tôi biết được? Câu này không chiếu được đâu há há há há há há há.]
Úc Tưởng: Gì vậy trời?
Úc Tưởng nắm lấy khóa cài dây an toàn.
Nhưng chỉ tháo thứ này ra thì có ích gì đâu? Cửa xe còn đang khóa cứng kia kìa.
"Cạch", một tiếng động nhỏ vang lên.
Đèn trần trong xe bỗng tắt.
Úc Tưởng: Không phải cậu bảo cha nội Trữ Lễ Hàn này theo tôn chỉ nói không với sắc dục, "ôm con gái mà lòng không loạn" à?
Hệ thống: [Thì đúng nhưng vốn dĩ đã loạn ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với anh ta rồi, cốt truyện chệch đường ray rồi còn đâu.]
Úc Tưởng: ...
Chất giọng hờ hững, trong veo như ngọc của Trữ Lễ Hàn lần nữa vang lên trong không gian chật chội, tối tăm: "Giam giữ, cưỡng ép, đè xuống làm nhục ngay trước mắt bao người... Cô Úc thích cái nào hơn?"