Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 3 - Chương 9: Có Bạn Trai Chưa: Ngoài Lăng Sâm Viễn Và Cậu Cả Trữ Ra

Unknown Chương 9: Có bạn trai chưa: Ngoài Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ ra

 

“...”

 

 

Trong chớp mắt, Trữ Lễ Hàn gần như đã cho rằng mình đã nghe nhầm.

 

 

Cô ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà to gan vậy?

 

 

 

 

“Nếu như cô Úc đã không xảy ra chuyện gì vậy thì đừng đứng cản đường ở đây nữa.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói.

 

 

Cô cho rằng bản thân mình xinh đẹp nên mọi chuyện đều phải theo ý cô có đúng không?

 

 

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Úc Tưởng đột nhiên vang lên.

 

 

Cô nhanh chóng ấn nút nghe: “Này này, tôi ở chỗ này này. Anh có thấy chiếc xe Rolls-Royce đó không? Ừ... Tôi ở chỗ đó đấy, đang ngồi xổm này.”

 

 

Úc Tưởng nói xong thì đứng dậy.

 

 

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đánh lái qua đây. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới nhìn Trữ Lễ Hàn: “Tôi đứng ở chỗ này là để đợi xe chứ không phải là đặc biệt đứng đây để chờ cậu cả Trữ.”

 

 

 

 

Úc Tưởng nói xong thì vỗ váy phủi hết bùn đi rồi bước tới bên cạnh chiếc xe kia.

 

 

Đó là một chiếc Volkswagen màu đen.

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn liếc qua một cái, chỉ có thể thấp thoáng nhìn ra người lái xe là một người đàn ông.

 

 

Trữ Lễ Hàn lên tiếng: “Vừa rồi cô Úc nói câu đó là có ý gì?”

 

 

“Thế nào gọi là là có ý gì?”

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn cô, lên tiếng rất lịch sự: “Nếu cô Úc đúng là chỉ đứng đây đợi xe thì tại sao cô lại nói câu nói đó?” Ánh mắt lạnh lẽo của của anh dừng trên người Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ, anh cứ bức ép cô nữa đi, xe của cô sắp rời đi rồi.

 

 

Úc Tưởng thở dài: “Cậu cả Trữ có biết thế nào là giăng lưới không? Tôi chỉ tiện tay thả chút mồi mà thôi.” Ai mà quan tâm chuyện anh có mắc lưới hay không cơ chứ?

 

 

Trữ Lễ Hàn: ...

 

 

Tôi là cá đấy à?

 

 

Trữ Lễ Hàn lại liếc nhìn chiếc Volkswagen màu đen lần nữa: “Đây liệu có phải là tấm lưới tiếp theo mà cô Úc giăng không?”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Ồ, rõ ràng là anh hiểu lầm mất rồi, anh tưởng rằng người đến đón cô là bạn nam nào đó.

 

 

Úc Tưởng: “Dịch vụ đặt xe taxi trực tuyến đấy, anh chưa từng thấy bao giờ à?”

 

 

Sau khi nói xong, Úc Tưởng sải bước đi tới phía trước, mở cửa xe và ngồi vào trong xe.

 

 

Chỉ nghe thấy tiếng đạp ga và một làn khói xả ra, chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Trữ Lễ Hàn mím chặt môi, cảm thấy hơi xấu hổ. Đó là sự xấu hổ sau khi phát hiện ra bản thân mình đã làm một việc bất lịch sự với người khác.

 

 

Thư ký Vương vẫn chưa ngộ ra được mối quan hệ của Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là gì. Thế nhưng, từ cuộc trò chuyện vừa rồi thì có thể thấy họ khá là thân thiết?

 

 

Nếu vậy anh ấy chắc chắn không thể để cậu cả Trữ hiểu lầm!

 

 

Thế là thư ký Vương ngập ngừng nói: “Chiếc xe đó đúng là xe của dịch vụ đặt xe taxi trực tuyến, phía trên thân xe còn ghi bốn chữ “Đặt xe Đô Đô” nữa đấy ạ.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Tôi biết rồi.”

 

 

Phía bên này, Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng lên xe.

 

 

Thư ký Vương còn đang do dự không biết nên hỏi về mối quan hệ giữa cô gái trẻ đó và cậu cả Trữ hay không? Dù sao thì bên cạnh cậu cả Trữ chưa từng xuất hiện phái nữ nào thân thiết với anh đến vậy. Làm rõ mối quan hệ của hai người thực ra là để tiện cho cấp dưới biết rõ mà phân biệt phải trái đúng sai, tránh để lộ ra biểu cảm không phù hợp và làm mọi thứ rối tung.

 

 

Thư ký Vương do dự hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói: “Cậu cả, cái cô Úc kia...”

 

 

Trữ Lễ Hàn cũng không có ý định che giấu.

 

 

Dù sao thì vụ việc này cũng bắt nguồn từ ý đồ xấu xa của kẻ chủ mưu ngấm ngầm sau lưng.

 

 

Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: “Cô ấy là người ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó.”

 

 

Thư ký Vương đã hiểu ngay lập tức.

 

 

Mặt anh ấy biến sắc và ngay lập tức không nhắc đến cô Úc kia nữa.

 

 

Dù sao thì đối với Trữ Lễ Hàn mà nói, chuyện bị gài bẫy ngày hôm ấy như một sự sỉ nhục.

 

 

Thư ký Vương nghĩ đến dáng vẻ của Úc Tưởng, trong lòng thầm nhủ quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Lần này gặp lại, sao cô còn có thể to gan đến như vậy?

 

 

“Vậy anh có muốn tôi điều tra cô ấy hay không...”

 

 

Thực ra Trữ Lễ Hàn gần như đã đoán ra kẻ chủ mưu đằng sau là ai rồi, chuyện này không liên quan đến Úc Tưởng.

 

 

Không cần.

 

 

Nhưng khi hai chữ này đến bên môi bỗng biến thành: “Anh có thể để mắt tới cô ấy, cô ấy và Lăng Sâm Viễn có thể có qua lại với nhau.”

 

 

Thư ký Vương bỗng phấn chấn hẳn lên: “Vâng!”

 

 

Mối quan hệ này khá là phức tạp.

 

 

Cô gái này quả là trâu bò, sao cô ấy có thể nhận tiền của Lăng Sâm Viễn để tiếp cận cậu cả Trữ vậy?

 

 

“À đúng rồi, áo khoác của anh...” Thư ký Vương chợt nhớ ra.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Coi như đã vứt rồi đi.”

 

 

Nhưng cũng có thể là Úc Tưởng sẽ lấy đó làm cái cớ để đến tìm anh lần nữa, lý do là muốn trả lại cho anh.

 

 

Ở phía bên này Úc Tưởng cũng đang nói chuyện phiếm với hệ thống: Cậu nhìn mà xem, anh ta thật lạnh lùng vô tình, tôi đã chủ động mời anh ta như thế rồi mà anh ta còn từ chối tôi.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Hệ thống: [Anh ta vẫn luôn đứng đắn như vậy mà]

 

 

Úc Tưởng: Liệu cậu có từng nghĩ đến cái trường hợp cái phương diện kia của anh ta có vấn đề hay không?

 

 

Hệ thống rất muốn gục ngã: [Không phải cô là người rõ chuyện này hơn tôi sao!]

 

 

Tôi cũng không phải người trêu chọc anh ta!

 

 

Úc Tưởng bĩu môi: Vậy chẳng lẽ là bởi vì sức hấp dẫn của tôi không đủ để làm anh ta rung động sao?

 

 

Hệ thống đã tỉnh táo lại. Nó nói: [Cô có sức hấp dẫn ư? Cho dù là nguyên chủ có là cái bình hoa vô dụng đi chăng nữa thì chỉ cần cô ta không mở miệng là có thể hấp dẫn được vài ba người đàn ông rồi. Còn cô giờ chỉ cần mở miệng là có thể chọc cả đám đàn ông tức chết.]

 

 

Úc Tưởng đã cạn mợ lời.

 

 

Tòa lâu đài cổ cách thành phố rất xa, vì vậy trên đường đi dù sao cũng phải tìm chuyện gì đó để làm.

 

 

Vì vậy, Úc Tưởng tiếp tục hỏi: Vậy làm sao bây giờ? Tôi không có sức hấp dẫn, thai cũng đã sảy rồi, làm sao Trữ Lễ Hàn có thể kết hôn với tôi được nữa đây?

 

 

Hệ thống: [Cô thử học Ninh Nhạn đi? Trước khi thích nữ chính thì mấy ông nam phụ đều có tình cảm sâu đậm với Ninh Nhạn cả.]

 

 

Úc Tưởng: Như vậy không được đâu, nhỡ may tôi học xuất sắc quá bọn họ đều thích tôi thì phải làm sao? Vậy không phải nữ chính sẽ chẳng còn tác dụng gì à.

 

 

Hệ thống cũng không giễu cợt cô suy nghĩ nhiều, người ta ngây thơ cao quý còn cô là tiểu yêu tinh, hai người không phải người cùng chung chí hướng.

 

 

Hệ thống vậy mà đã rất ngây thơ nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này một lúc rõ lâu.

 

 

Ngay sau đó, hệ thống nặng nề thở dài một hơi rất sâu rồi nói: [Cô vẫn nên là chính bản thân mình đi, đừng có mà phá vỡ hình tượng nhân vật.]

 

 

Úc Tưởng: Ây.

 

 

Thấy đùa hệ thống chẳng vui gì cả, Úc Tưởng dứt khoát dựa lưng vào ghế ngủ gà ngủ gật.

 

 

Ở phía bên kia trong lâu đài cổ.

 

 

Quần áo trên người nữ chính đột nhiên bị rách, cô ấy suýt chút nữa đã bẽ mặt trước mắt bao người.

 

 

Hà Vân Trác ga lăng đưa áo khoác của mình cho cô.

 

 

Nam chính Lăng Sâm Viễn hoàn toàn không thể chen vào được.

 

 

Thực ra chuyện này chính là do chị gái của nữ chính - Ninh Nhạn làm ra.

 

 

Ngay cả Hà Vân Trác cũng là do cô ta sai khiến.

 

 

Bởi vì nửa tiếng sau, quần áo của Ninh Nhạn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Cô ta giống như một con thiên nga trắng cao ngạo đứng bơ vơ ở nơi đó và lập tức nhận được sự thương cảm của không ít người.

 

 

Điều Ninh Nhạn muốn chính là vu oan cho nữ chính.

 

 

Để tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện đều là do nữ chính làm, còn nữ chính thì đã sớm tìm được con tốt thí mạng thay cho mình.

 

 

Ninh Nhạn bị cô ấy hại đến thê thảm, và trở thành người duy nhất bị bẽ mặt.

 

 

Theo như cốt truyện ban đầu, lúc này là lúc bia đỡ đạn Úc Tưởng trời xui đất khiến mà xuất hiện và chịu thay cái tiếng oan này.

 

 

Nhưng lúc này Úc Tưởng không có ở đây.

 

 

Tòa lâu đài cổ bỗng loạn lanh tanh bành.

 

 

Còn lúc này Lăng Sâm Viễn đang làm gì?

 

 

Anh ta đang đứng ở cửa chính của tòa lâu đài cổ và chặn một người phụ nữ lại.

 

 

Trên tay người phụ nữ này vẫn cầm một chiếc gậy tự sướng.

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn lướt qua hỏi: “Cô đang phát sóng trực tiếp à?”

 

 

Cô hot girl mạng hơi lo lắng gật đầu.

 

 

“Cô đang quay cái gì vậy?” Lăng Sâm Viễn hỏi.

 

 

“Tôi, tôi chỉ là quay lại sơ sơ hôn lễ của ngày hôm nay thôi...”

 

 

“Tôi hỏi cô, vừa rồi cô quay gì ở chỗ này.”

 

 

Sắc mặt Lăng Sâm Viễn sầm xuống, sự uy hiếp trên khuôn mặt lạnh lùng cay nghiệt hiện càng rõ hơn.

 

 

Cô hot girl mạng không còn cách nào khác đành đưa điện thoại di động ra, ấp úng nói: “Tôi quay được cảnh... Cậu cả Trữ và một cô gái...”

 

 

Lăng Sâm Viễn lướt xem thử.

 

 

Có hình ảnh và video.

 

 

Trong video, Trữ Lễ Hàn đi về phía Úc Tưởng, cởi áo khoác âu phục ra và khoác cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng và ông anh trai của của anh ta đúng là có quan hệ với nhau.

 

 

Mà còn là quan hệ không đơn giản.

 

 

Lăng Sâm Viễn ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho cô hai trăm ngàn để mua lại chiếc điện thoại này. Tốt nhất là cô nên quên hết những gì cô đã thấy đi, quên hết những bức ảnh và video mà cô đã quay chụp đi.”

 

 

“Vâng, vâng...”

 

 

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới quay trở lại lâu đài cổ.

 

 

Mà cũng chính lúc ấy nữ chính kiên cường đứng ở nơi đó, đôi mắt rưng rưng còn đôi môi đã thì suýt nữa nghiến nát.

 

 

Cô ấy chỉ có thể bất lực biện giải cho bản thân mình: “Không phải tôi...”

 

 

Mặt mày Lăng Sâm Viễn tối sầm nhưng lại không tiện ra mặt trực tiếp giải quyết chuyện này.

 

 

Anh ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại bí mật để nhờ người giải quyết sự việc.

 

 

Nửa tiếng sau, một cô con gái khác của nhà họ Ninh đã đến chịu tiếng oan thay.

 

 

Trong nguyên tác.

 

 

Ngoài mặt thì nam chính đối xử lạnh lùng với nữ chính, thậm chí còn buông những lời nhục mạ để khiến cô ấy tránh xa anh ta.

 

 

Cuối cùng, tác giả tiết lộ nam chính âm thầm giải quyết không ít rắc rối cho nữ chính, điều này thực sự khiến vô số độc giả cảm động.

 

 

Nhưng những điều này không liên quan gì đến Úc Tưởng - người đang một lòng muốn về nhà đi ngủ.

 

 

Cô cởi lễ phục ra rồi nhanh chóng tắm nước nóng. Đến khi tắm xong cô mới cảm giác được linh hồn nhỏ bé của mình đã quay trở lại.

 

 

Sáng sớm, người nhà họ Úc mới trở về.

 

 

Lúc này mới có người nhớ tới chuyện Úc Tưởng không cùng cả nhà trở về.

 

 

Úc Trung nhếch mép: “Chẳng lẽ cô ta lại bỏ trốn với thằng đàn ông nào rồi ư, đi suốt đêm không về nhà ngủ luôn à?’

 

 

Người giúp việc ở bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Cô tư đã về từ rất sớm, có thể là cảm thấy không được thoải mái lắm nên cô ấy đã đi ngủ lâu rồi ạ.”

 

 

Đằng trước Úc Tưởng còn có ba người chị họ, cô đứng thứ tư.

 

 

“Đúng là không biết suy xét đến đại cục, sao lại bỏ về sớm như vậy chứ.” Bác cả oán trách cô một câu nhưng cũng không đến quấy rầy Úc Tưởng.

 

 

Bởi vì hiện tại nhà họ Úc đang trông cậy vào chuyện tốt với nhà họ Hà.

 

 

Phải dỗ Úc Tưởng một chút.

 

 

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.

 

 

Úc Tưởng: Chào buổi sáng, Tiểu Viên.

 

 

Úc Tưởng: Cục cưng, cậu còn chưa khởi động máy à?

 

 

Úc Tưởng: Cậu lại chặn tôi rồi à?

 

 

Sau khi hỏi ba lần liên tiếp, trong đầu cô vẫn không có tiếng trả lời của hệ thống.

 

 

Nếu như là người khác thì chắc đã cho rằng mình vừa mơ một giấc mộng hoặc là não anh ta xảy ra vấn đề gì đó.

 

 

Nhưng Úc Tưởng đã nhanh chóng đoán được chuyện gì đang xảy ra.

 

 

Tình tiết truyện sụp đổ rồi, cô bị trừng phạt.

 

 

Nếu như bên trên hệ thống có quản lý cấp cao, có chủ thần vậy thì lúc này hệ thống chắc là đã bị gọi về ăn mắng.

 

 

Úc Tưởng - người đã từng bán mình cho tư bản có rất nhiều kinh nghiệm trong những cuộc họp ăn mắng như thế này.

 

 

Biết đâu hệ thống cũng có KPI thì sao.

 

 

Úc Tưởng chậc lưỡi.

 

 

Úc Tưởng thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì và ăn bữa sáng ở nhà. Cô ăn đến no căng rồi mới đi làm.

 

 

Hiện giờ giờ cô đã biết công ty tên là công ty văn hóa Khải Tinh rồi, lần thăm dò này không phải đã tìm ra được địa chỉ rồi sao?

 

 

Công ty văn hóa Khải Tinh nằm trong một tòa nhà văn phòng nhỏ bên ngoài đường vành ba.

 

 

Công ty chỉ mới thuê nửa tầng.

 

 

Muốn thuê nhiều hơn thì chi không nổi.

 

 

Cũng may là bản thân tòa văn phòng này cũng không lớn lắm, số công ty ở đây cũng không tính là nhiều. Nếu không, chỉ riêng việc đợi thang máy thôi cũng đã đủ giết Úc Tưởng rồi.

 

 

Rất nhanh đã đến tầng 10, cô đẩy tấm cửa kính có treo biển hiệu ra, nhân viên tiếp tân nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ. Cô ấy nhiệt tình kêu lên: “Úc Tưởng, cô đến rồi hả?”

 

 

Úc Tưởng trả lời một cách khó hiểu: “Ừ.”

 

 

Không lâu sau, cửa kính khu văn phòng bên trong cũng mở ra, các nhân viên khác bước ra ngoài.

 

 

Có cả nam và nữ, số lượng không nhiều, trong đó đều là những người vì thức đêm tăng ca mà có đường chân tóc cao, mắt thâm quầng, béo vì stress và thậm chí là cận thị nặng.

 

 

“Úc Tưởng cuối cùng cô cũng tới rồi! Tổng giám đốc Thẩm đã chờ cô lâu lắm rồi đấy!”

 

 

“Úc Tưởng cô thật trâu bò, tài khoản của cô đã hot rồi kìa!”

 

 

Tài khoản của tôi?

 

 

Trong lòng Úc Tưởng thầm tự hỏi bọn họ đang nói chuyện gì lạ vậy?

 

 

Úc Tưởng hỏi: “Xin hỏi văn phòng của tổng giám đốc Thẩm ở đâu vậy?”

 

 

Các đồng nghiệp đều đồng loạt im lặng, trong lòng thầm nhủ cô đúng là đã bỏ bê công việc rất lâu rồi. Mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ mà cứ như vậy dẫn đường cho Úc Tưởng.

 

 

Cho đến khi đẩy cửa bước vào.

 

 

Điện thoại di động trong túi quần của Úc Tưởng rung lên.

 

 

Cô lấy ra xem, đó là thông báo của WeChat.

 

 

“AC” đã gửi lời mời kết bạn cho bạn.

 

 

Ai vậy?

 

 

Úc Tưởng bấm vào xem mới phát hiện phía trên còn có hai tin nhắn kết bạn khác, cũng là do “AC” này gửi đến. Trước đấy cô đều trực tiếp lờ nó đi.

 

 

Úc Tưởng nhấn vào ảnh đại diện của ông ta, đó là khuôn mặt của một ông già ngoại quốc.

 

 

Không biết.

 

 

Cũng không muốn biết.

 

 

Úc Tưởng dứt khoán nhấn nút “Từ chối”.

 

 

Còn Tổng giám đốc Thẩm - người đang ngồi trên ghế lãnh đạo thực sự vô cùng kiên nhẫn đợi cô dùng điện thoại. Mãi cho đến khi Úc Tưởng ngẩng đầu lên, anh ấy mới chỉ vào chỗ ngồi trước mặt và nói: “Tới đây ngồi đi.”

 

 

Úc Tưởng đi tới rồi ngồi xuống, lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

 

 

Cô nhìn thì thấy là một số lạ.

 

 

Cô cũng không đặt ship hàng hay đặt xe mà nhỉ.

 

 

Cuộc gọi này không phải là lừa đảo thì cũng là quấy rối.

 

 

Úc Tưởng ấn phím cúp máy.

 

 

Thấy vậy, tổng giám đốc Thẩm cười hỏi: “Ai gọi vậy? Bạn trai em à?”

 

 

Úc Tưởng lắc đầu, chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.

 

 

Lần này nó reo hai lần rồi mà vẫn không ngừng.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm không thể ngồi yên được nữa: “Hay là em nghe máy đi?”

 

 

Anh ấy thầm lẩm bẩm trong lòng, không phải là Lăng Sâm Viễn chứ, hay là... cậu cả Trữ gọi tới?

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới nhận điện thoại: “Alo, cảm ơn tôi không vay nợ, cũng không mua gì hết, tôi cũng không có con trai muốn đi học lớp phụ đạo, người trong nhà tôi đã mất từ lâu, cũng không có ai bị tai nạn giao thông cả, hiện giờ trong tài khoản của tôi chỉ còn 0.33 tệ...”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “...”

 

 

Người ở đầu dây bên kia: “...”

 

 

Ngay lúc Úc Tưởng định cúp điện thoại thì người ở đầu dây bên kia khẽ cười nói: “Cô Úc thật thú vị.”

 

 

Úc Tưởng: “Ngài là...?”

 

 

“Cô Úc không lưu số điện thoại của tôi sao?”

 

 

Anh tưởng anh là ông thần tài hay sao mà tôi phải lưu số anh?

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ anh không thể báo thẳng tên của mình một cách dứt khoát được à? Nó khó chịu hệt như như mấy người ở trên các ứng dụng mạng xã hội thà nhắn tin hỏi đến lần thứ ba mươi là “có ở đó không?” chứ nhất định không chịu nói luôn là có chuyện gì.

 

 

Có lẽ sự im lặng của Úc Tưởng khiến đối phương có cảm giác là cô có thể cúp điện thoại bất cứ lúc nào.

 

 

Thế là Úc Tưởng còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã tiếp lời: “Cô Úc về đến nhà là vứt luôn danh thiếp của tôi đi rồi đúng không?”

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới biết anh ấy là ai.

 

 

Người đàn ông đưa danh thiếp cho cô này là Hà Vân Trác, hiện đang thích chị gái của nữ chính và sau này sẽ thích nữ chính.

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ tại sao tôi phải đợi cho đến khi về nhà.

 

 

Tôi vừa bước ra khỏi cổng tòa lâu đài cổ là đã đưa luôn danh thiếp cho tài xế rồi.

 

 

Hà Vân Trác vẫn không thấy cô lên tiếng nên chỉ có thể tiếp tục nói: “Hiện giờ cô Úc có ở nhà không? Hôm qua tôi đã nói với ông Úc là tôi sẽ đến đón cô Úc đến câu lạc bộ chơi.”

 

 

Ông Úc này hẳn là chỉ bác cả của Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng cạn lời.

 

 

Hai người đã hỏi ý kiến của tôi hay chưa vậy?

 

 

Úc Tưởng: “Bây giờ tôi đang ở công ty, tôi đi làm.”

 

 

Hà Vân Trác sửng sốt, sau đó anh ấy nói: “Vậy cô Úc có thể xin nghỉ được không?”

 

 

Úc Tưởng: “Thật ngại quá, bởi vì tôi đã xin phép quá nhiều nên hôm nay tôi không thể xin nghỉ tiếp được nữa. À, ông chủ của tôi đang ngồi đối diện với tôi, tôi cúp máy trước đây.” Sau khi nói xong, cô cúp máy luôn.

 

 

Hạ Vân Trác: “...”

 

 

Cô còn phiền phức hơn anh ấy tưởng tượng.

 

 

Hà Vân Trác nhíu mày hơi cáu kỉnh. Anh ấy đứng dậy đẩy cốc cà phê ra xa.

 

 

Tổng giám đốc Hà hỏi: “Đi đón Úc Tưởng đấy à?”

 

 

Hà Vân Trác: “Đến công ty cô ấy giúp cô ấy xin nghỉ.”

 

 

Ở đằng này, Tổng giám đốc Thẩm gần như quỳ gối trước Úc Tưởng ngay tại chỗ.

 

 

Đầu bên kia điện thoại là ai vậy?

 

 

Vì sao Úc Tưởng lại từ chối? Anh ấy không dám gánh cái tội này đâu!

 

 

“Người gọi điện thoại là giám đốc Lăng à?” Tổng giám đốc Thẩm cười gượng nói bóng nói gió.

 

 

“Không phải.”

 

 

“Vậy... Vậy đó là ai? Nếu như có chuyện gì quan trọng thì em có thể đi.”

 

 

Úc Tưởng: “Không, tôi muốn chăm chỉ làm việc.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghẹn ngào: “Ý tôi là, lỡ như người gọi điện là cậu cả Trữ thì chúng ta không thể đắc tội anh ta được.”

 

 

Úc Tưởng trả lời dứt khoát thẳng thắn: “Không phải anh ta.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm.

 

 

Anh ấy vội vàng đưa bản hợp đồng trong tay cho Úc Tưởng: “Tôi muốn tăng lương cho em, em thấy thế nào…”

 

 

Úc Tưởng mỉm cười: “Tôi cảm thấy rất tốt.”

 

 

Cô nhận lấy bản hợp đồng và cúi đầu đọc cẩn thận.

 

 

Cô xem mất khoảng mười phút.

 

 

Và mười phút sau, nhân viên tiếp tân của công ty gõ cửa: “Tổng giám đốc Thẩm, có người tìm Úc Tưởng.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Ai vậy?"”

 

 

"Xin chào, tôi tên là Hà Vân Trác."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thần nghĩ cái tên này nghe quen quen.

 

 

Ồ... Đây không phải là con trai lớn mới trở về Trung Quốc của tổng giám đốc bất động sản Hồng Tuấn à?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm quay đầu nhìn Úc Tưởng với vẻ ngơ ngơ ngác ngác.

 

 

Nãy sao em lại không nói với tôi là cái người như này?

 

 

Má nó! Ngoài Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ ra thì rốt cuộc em còn có ai nữa?

Chương 10: Được đấy đánh nhau đi: Tại sao cô lại tới đây

 

“Thật ngại quá, là do tôi tới khá đường đột.” Hà Vân Trác khẽ mỉm cười, sau đó trực tiếp đi qua quầy lễ tân, đẩy cửa rộng hơn rồi đi vào văn phòng.

 

 

Có thể thấy cái người này, bên ngoài thì lễ phép lịch sự nhưng bá đạo thì đã khắc sau vào xương cốt.

 

 

“Anh là cậu Hà đúng không? Trước đây tôi rất may mắn có dịp được ăn tối cùng với ba anh.” Tổng giám đốc Thẩm đẩy chiếc ghế lãnh đạo bên dưới ra rồi nhanh chóng đứng dậy.

 

 

 

 

Không phải là anh ấy quá niềm nở mà chủ yếu là vì hiện tại chuyện làm ăn khó khăn, gặp được người giàu hơn mình thì chính là đại gia của mình!

 

 

Hà Vân Trác liếc nhìn anh ấy.

 

 

Khuôn mặt này rất xa lạ, Hà Vân Trác lập tức biết cái gọi là “ăn tối cùng” của anh ấy hẳn là chỉ tới cho đủ số lượng thôi.

 

 

“Thật ngại quá, là tôi tới quấy rầy rồi, cô đã bàn chuyện xong chưa?” Hà Vân Trác nói, cúi đầu xuống nhìn bản hợp đồng trước mặt Úc Tưởng.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: “Còn chưa xong, nhưng... Cậu Hà đang có chuyện gì sao? Chuyện hợp đồng thì ngay mai tôi và Úc Tưởng bàn tiếp cũng được.”

 

 

Hà Vân Trác cười nói: “Tại bữa tiệc hôm qua, tôi và nhà họ Úc đã hẹn cùng nhau đi du lịch. Nhưng có lẽ là vì quá bận nên người nhà họ Úc quên nói với Úc Tưởng.”

 

 

Anh ta cũng không cảm thấy chuyện lôi kéo Úc Tưởng không làm việc đàng hoàng có gì không tốt.

 

 

 

 

Tổng giám đốc Thẩm không kìm được nhìn Úc Tưởng.

 

 

Đây là... Đã gặp phụ huynh rồi sao?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm hơi do dự.

 

 

Trước đó cô đã có Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ rồi, anh ấy có nên cứu vớt Hà Vân Trác đang bị cắm cái sừng dài ngoẵng trên đầu hay không?

 

 

Mà thôi cứ kệ anh ta đi.

 

 

Không thể can thiệp bừa bãi vào chuyện của người có tiền được đâu.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm gật đầu: “Được, không sao đâu, hai người đi đi. Vừa hay đúng lúc, Úc Tưởng cầm bản hợp đồng này về nhà xem dần đi.”

 

 

Úc Tưởng: “...”

 

 

Anh thật đúng là không có cốt khí!

 

 

Hà Vân Trác cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm rất dễ nói chuyện, nãy Úc Tưởng còn nói là khó xin nghỉ, tôi lại không nghĩ như vậy.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm căng thẳng tột đột, anh ấy nghe những lời này còn cho rằng Hà Vân Trác đang cố tình cười nhạo anh ấy.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lúng túng cười: “Ha ha, vậy sao?”

 

 

Lúc này Úc Tưởng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Hà Vân Trác.

 

 

Cái người này đã mách lẻo cô với cấp trên của cô. Nếu như không phải tổng giám đốc Thẩm vẫn còn nhớ đến chuyện cô và Lăng Sâm Viễn còn có chút quan hệ thì có khi anh ta đã thành công rồi.

 

 

Người đàn ông này thật nham hiểm.

 

 

“Đi thôi.” Hà Vân Trác nói xong định giúp Úc Tưởng cầm túi xách, kết quả là nhìn trái nhìn phải xong phát hiện ra Úc Tưởng vốn không mang theo túi xách.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nhìn lướt qua rồi lập tức sai người mang một túi hồ sơ đến và bỏ hợp đồng vào đó.

 

 

Hà Vân Trác do dự một lúc nhưng vẫn không cầm giúp Úc Tưởng.

 

 

Nếu cầm túi hồ sơ đi bên cạnh Úc Tưởng thì trông anh ta rất giống thư ký của Úc Tưởng.

 

 

Hà Vân Trác đích thân đến nhận nhưng tổng giám đốc Thẩm lại không dám đắc tội Hà Vân Trác.

 

 

Úc Tưởng biết chuyện đi làm của mình hôm nay coi như xong rồi.

 

 

Cô ngáp một cái rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi theo Hà Vân Trác xuống lầu dưới ánh mắt quan sát đánh giá của vô số đồng nghiệp.

 

 

Khi xuống đến tầng dưới, Úc Tưởng liếc qua nhìn.

 

 

Ferrari GTO.

 

 

Nghe nói hình như chiếc xe này có giá hơn bốn mươi triệu?

 

 

Khó trách ánh mắt dòm ngó của các đồng nghiệp lại khiếp sợ đến vậy.

 

 

Hà Vân Trác đi vòng từ phía sau qua mở cửa xe cho cô: “Cô Úc, mời vào.”

 

 

“Chờ một chút, tôi gọi điện thoại đã.” Đầu tiên Úc Tưởng mở danh bạ lên lướt tới một dãy số rồi gọi điện thoại cho bác cả nhà họ Úc.

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Tính cảnh giác cao thật.

 

 

Thế nhưng vô ích thôi, ở đây anh ta có nói gì thì ở đầu bên kia cũng sẽ đưa ra cái cớ như thế.

 

 

Úc Tưởng rất nhanh kết thúc cuộc hội thoại, ở đầu dây bên kia bác cả nhà họ Úc liên tục dặn dò cô là đừng làm mất mặt nhà họ Úc, phải tạo mối quan hệ tốt với cậu Hà.

 

 

Úc Tưởng chỉ nghe vào tai này ra tai kia.

 

 

Chao ôi, đã muốn lợi dụng cô thì phải nghe theo cô còn không thì muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải chuyện của cô.

 

 

“Bây giờ thì cô tin rồi chứ?” Giọng nói của Hà Vân Trác vang lên bên tai cô, anh ta cười nói: “Tôi không có lừa cô đúng không?”

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới ngồi vào ghế lái phụ.

 

 

“Hôm nay cô Úc đã cúp điện thoại của tôi thì chớ, tại sao ngay cả WeChat cũng không đồng ý kết bạn vậy? Muốn tìm cô Úc thật không dễ chút nào.” Hà Vân Trác vừa nói vừa khởi động xe.

 

 

Úc Tưởng: “WeChat?”

 

 

Hà Vân Trác: “Tài khoản tên AC đó chính là của tôi.”

 

 

Úc Tưởng thầm nghĩ cái tên này của anh ta cũng khá là thiểu năng đấy.

 

 

Hà Vân Trác dường như ngay lập tức nhận ra cô đang nghĩ cái gì. Anh ta vội nói: “AC có nghĩa là Adaptive Control, dịch ra có nghĩa là tự điều khiển thích nghi.”

 

 

Úc Tưởng: “Ồ.”

 

 

Cái tên này của anh ta cũng quá là cao cấp rồi.

 

 

Cô chép miệng nói: “Ảnh đại diện WeChat của anh trông giống một kẻ lừa đảo.”

 

 

Hà Vân Trác: “...?”

 

 

Anh ta nhướng mày, kìm lại sự mất hứng mà sửa đúng lại: “Ảnh đại diện của tôi là Arthur Rubinstein.”

 

 

Úc Tưởng: “Ai vậy?”

 

 

Hà Vân Trác cứng họng trong giây lát, sau đó anh ta hỏi ngược lại: “Ngay cả người này mà cô Úc cũng không biết hay sao? Ông ấy là nhà diễn tấu piano nổi tiếng thế giới.”

 

 

“Nếu như anh để ảnh đại diện là Beethoven thì tôi chắc chắn sẽ biết.”

 

 

Hà Vân Trác mím môi không nói nữa.

 

 

Anh ta cảm thấy mình và Úc Tưởng hoàn toàn không cùng đẳng cấp, có giao tiếp thì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt vậy. Quả nhiên nhà họ Úc sa sút rồi, con gái trong nhà đều không học vấn không nghề nghiệp như thế này.

 

 

Trên đường đi, Hà Vân Trác gần như không mở miệng nói gì nữa.

 

 

Úc Tưởng cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt.

 

 

Dù sao thì người tức giận cũng đâu phải cô.

 

 

Thực ra thì Úc Tưởng gần như có thể đoán ra được tại sao ảnh đại diện của Hà Vân Trác lại là cái thứ này.

 

 

Bởi vì chị gái Ninh Nhạn của nữ chính biết chơi piano.

 

 

Hà Vân Trác đương nhiên là thông qua cách này ngầm thể hiện tình yêu của mình.

 

 

Nữ chính cũng rất hiểu piano.

 

 

Cô ấy có thiên phú hơn chị gái mình nên sau này Hà Vân Trác cảm thấy nữ thần của mình danh không đúng với thực nên đã chuyển qua thích nữ chính hơn.

 

 

Úc Tưởng chậc lưỡi rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh.

 

 

Trong lòng thầm nhủ chuyện yêu hận tình thù của mấy người này đều không theo thói thường, mạch não người nào người nấy đều không giống người bình thường.

 

 

Không biết đã lái xe mất bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài một câu lạc bộ.

 

 

Lúc này Hà Vân Trác mới mở miệng lần nữa: “Cô có biết chơi golf không?”

 

 

Úc Tưởng: “Không biết.”

 

 

“Bi-a thì sao?”

 

 

“Cũng không.”

 

 

“Còn cưỡi ngựa?”

 

 

“Cũng không.”

 

 

“...Vậy cô biết cái gì?”

 

 

Úc Tưởng ngẫm nghĩ một lúc rồi thốt lên hết sức thẳng thắn và hùng hồn: “Cái gì tôi cũng không biết!”

 

 

Cơn giận của Hà Vân Trác trào dâng và ngay sau đó anh ta đã kìm lại được.

 

 

Úc Tưởng đang nghĩ đến việc khuyên anh ta, thôi bỏ đi, đừng cố chấp nữa, ngấm ngầm mưu tính tôi không đáng đâu. Có khi tôi còn chưa chết anh đã tức đến mức mắc ung thư tuyến tiền liệt rồi.

 

 

“Không sao, tôi sẽ dạy cô.” Sau khi Hà Vân Trác nói xong thì vừa hay nhìn thấy một cô bé đang xách một thùng hoa đứng bán ở bên ngoài câu lạc bộ.

 

 

Anh ta xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên trông giữ xe sau đó vừa rút tiền vừa nói: “Trên đường đi đón cô vội quá tôi còn chưa kịp mua hoa.”

 

 

Sau đó, anh ta cong ngón tay và nói: “Bán cho tôi một đóa hoa, cảm ơn.”

 

 

Trên thực tế, đây là một hành động cố ý sỉ nhục và ghê tởm Úc Tưởng.

 

 

Hà Vân Trác, một người có tiền như vậy nhưng tặng hoa lại chỉ tặng một đóa.

 

 

Úc Tưởng rất biết tiếp thu mà nhận lấy đóa hoa: “Cảm ơn anh.”

 

 

Cô bé bán hoa thì lại hơi khiếp sợ, cô bé không khỏi nhìn Hà Vân Trác nhiều hơn. Lúc đầu, Hà Vân Trác còn không hiểu đây là ý gì, anh ta còn cho rằng cô bé làm vậy vì anh ta quá đẹp trai.

 

 

Sau khi vào câu lạc bộ, Hà Vân Trác mới chợt nhận ra...

 

 

Tất cả những người ra vào câu lạc bộ này đều là những người giàu có, không có ai sẽ mua một đóa hoa tặng cô gái đi cùng họ cả.

 

 

Trừ khi, bản thân người đàn ông này là một tên bám váy phụ nữ.

 

 

Hà Vân Trác nghĩ đến đây: “...”

 

 

Lúc này có một nhân viên phục vụ đi tới dẫn bọn họ đi vào trong, còn chưa đi được hai bước đã gặp phải người quen của Hà Vân Trác.

 

 

Là mấy người con ông cháu cha, người nào cũng ôm một cô gái xinh đẹp trong lòng.

 

 

Trong đó có một cô gái đang ôm một bó hoa hồng xanh rất lớn, bó hoa to gần như che hết mặt cô ấy.

 

 

Hà Vân Trác dừng bước.

 

 

Anh ta cứ cảm thấy ngày hôm nay, dường như mọi thứ khắp nơi khắp chốn đều đang chống lại anh ta.

 

 

“Cậu Hà! Cậu Hà ở đây!” Đám cậu ấm thậm chí còn vẫy tay với anh ta.

 

 

Hà Vân Trác chỉ đành gọi một nhân viên phục vụ tới rồi thì thầm điều mấy câu bên tai cậu ta: “Lát nữa cậu ra ngoài mua hết tất cả chỗ hoa ở gần đây cho tôi.”

 

 

Nhân viên phục vụ sững sờ gật đầu, lòng thầm nghĩ người có tiền thật sự không hiểu nổi, trước thì tặng một đóa hoa rồi sau tặng cả xe hoa? Đây gọi là tình thú ư?

 

 

Sau khi Hà Vân Trác dặn dò nhân viên phục vụ xong thì quay lại nhìn Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng lại rất tự nhiên hào phóng, không hề có dáng vẻ gò bó hay sợ hãi gì cả. Không thể không nói quả thực cô rất xinh đẹp, những đóa hồng kiều diễm ướt át cũng chỉ có thể làm nền cho cô.

 

 

Hà Vân Trác cau mày, anh ta nhìn đi chỗ khác và dẫn Úc Tưởng đi về phía trước.

 

 

Mấy vị con ông cháu cha kia tò mò hỏi: “Vị này là?”

 

 

Hà Vân Trác chỉ nói: “Con gái nhà họ Úc.”

 

 

“Nhà họ Úc? Nhà họ Úc nào vậy?”

 

 

“Ồ, tôi hiểu rồi. Có phải là nhà họ Úc trước đây mở một chuỗi siêu thị không? Trong năm nay họ vừa đóng cửa hơn 30 siêu thị đấy.”

 

 

Hà Vân Trác gật đầu, sau đó quay sang nhìn Úc Tưởng.

 

 

Đã khiến anh ta thất vọng rồi.

 

 

Những lời này không thể khiến Úc Tưởng cảm thấy nhục nhã hay đau đớn cũng không thể khiến Úc Tưởng lập tức đả thông hai mạch nhâm đốc, phải biết là lấy lòng anh ta mới có thể có tiền.

 

 

Sau khi làm rõ được danh tính thân phận của Úc Tưởng, đám cậu ấm cũng không coi cô ra gì nữa.

 

 

Chỉ là bởi vì cô quá xinh đẹp nên ngẫu nhiên có những người không nhịn được mà liếc nhìn cô lâu hơn một chút, trong lòng lại lẩm bẩm vài câu là tại sao trước kia lại không phát hiện cô xinh đẹp như vậy chứ?

 

 

Sau đó bọn họ quay đầu chào: “Đi thôi! Chúng ta đi chơi bóng trước đi. Hôm nay vừa hay có nhân vật tai to mặt lớn ở đây, để tôi giới thiệu một chút...”

 

 

Một nhóm người đi đến sân golf ngoài trời.

 

 

Úc Tưởng liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở trên ghế cách đó không xa.

 

 

Thân hình anh ta cao lớn, diện mạo tuấn tú, tay áo xắn lên đến cánh tay, một tay cầm gậy đánh golf còn tay kia kẹp điếu xì gà.

 

 

Là Lăng Sâm Viễn.

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn thấy bọn họ thì cũng rất ngạc nhiên.

 

 

Lúc này, một tên con ông cháu cha kéo Hà Vân Trác, nói: “Vị này là Lăng Sâm Viễn, anh ở nước ngoài chắc là đã nghe thấy tên của anh ấy rồi đúng không? Anh ấy là một nhà quản lý quỹ* nổi tiếng ở Phố Wall. Chỉ là tin tức trong nước của chúng ta không được nhạy nên rất nhiều người vẫn chưa biết chuyện này.”

 

 

*Nhà quản lý quỹ có xuất phát điểm là giao dịch viên, là người giúp các khách hàng quản lý quỹ và giao dịch mua bán trên sàn chứng khoán. Khách hàng của họ thường là các nhà đầu tư lớn hoặc các tổ chức đầu tư.

 

 

Hà Vân Trác thích chị gái của nữ chính.

 

 

Còn chị gái của nữ chính thì lại thích Lăng Sâm Viễn.

 

 

Đây chính là tình địch gặp nhau đây mà!

 

 

Úc Tưởng lập tức kéo ghế ngồi xuống, chỉ thiếu một đĩa trái cây nữa thôi là cô có thể hóng drama ngay tại chỗ rồi.

 

 

Hà Vân Trác đương nhiên là biết thân phận của Lăng Sâm Viễn.

 

 

Úc Tưởng liếc sang thì thấy Hà Vân Trác đang nhìn Lăng Sâm Viễn và biểu lộ ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười.

 

 

Tốt lắm!

 

 

Đánh nhau đi, đánh nhau lẹ đi!

 

 

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Lăng Sâm Viễn đột nhiên lướt qua đám cậu ấm và dừng lại trên người Úc Tưởng. Anh ta hỏi: “Sao cô cũng tới đây?”

 

 

Mọi người nghe thấy tiếng nói thì đồng loạt quay đầu nhìn lại.

 

 

Đây là... Có quen biết sao?

 

 

Khóe miệng Hà Vân Trác càng giật giật hơn.

 

 

Sao Úc Tưởng lại ngồi xuống rồi?

 

 

“Là cậu Hà dẫn tới.” Có người nói.

 

 

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn đột nhiên trở nên phức tạp, anh ta nhìn thật sâu vào Úc Tưởng.

 

 

Rốt cuộc cô và anh trai anh ta có quan hệ gì?

 

 

Cô còn dám theo người đàn ông khác tới đây, cô thực sự không sợ bị anh trai anh ta lột da hay sao?

 

 

Lăng Sâm Viễn kéo chiếc ghế bên cạnh, vỗ vỗ hai cái nói: “Cô qua đây, ngồi ở đây.”

 

 

Bầu không khí đột nhiên đóng băng trong giây lát.

 

 

Đám con ông cháu cha đều mù mờ không biết gì về tình huống trước mặt.

 

 

Đây, đây có nghĩa là cô gái của Hà Vân Trác dẫn tới lọt vào mắt xanh của Lăng Sâm Viễn rồi? Nếu vậy tiếp theo là nhường hay không nhường đây?

 

Chương 11: Có xanh lè* hay không: Vì tranh giành Úc Tưởng!

 

*Đầu màu xanh là một từ lóng chỉ việc bị người mình yêu cắm sừng.

 

 

Úc Tưởng nhìn lướt xung quanh một lượt, sau đó lại nhìn đĩa trái cây sang trọng và cầu kỳ bao gồm nước trái cây, đồ uống, bánh bích quy cùng đồ ăn nhẹ ở trước mặt Lăng Sâm Viễn.

 

 

... Cũng chẳng phải là không ổn.

 

 

 

 

Úc Tưởng nhanh nhẹn đứng lên, bước qua đó rồi ngồi xuống.

 

 

Bây giờ, sắc mặt của Hà Vân Trác có phần không thể kìm nén được nữa.

 

 

Đám con ông cháu cha cũng cảm thấy từ trong ra ngoài của cơ thể mình không còn giống con người nữa, tay chân nhất thời cứng ngắc và trì trệ đến mức không thể đánh đấm được. Khốn kiếp!

 

 

Lại thêm bốn mươi giây ngắn ngủi nhưng lại trôi qua như thể trải dài dằng dặc trong sự tẻ nhạt.

 

 

Hà Vân Trác vẫn là người hành động trước.

 

 

Anh ta kéo một chiếc ghế từ bên cạnh rồi ngồi xuống gần sát Úc Tưởng.

 

 

Bây giờ thì hay rồi. Cô đang bị tấn công từ cả hai phía như lâm vào thế gọng kìm.

 

 

 

 

Úc Tưởng cạn lời vì không biết nói gì.jpg

 

 

Cô bèn vươn tay về phía trước: “Rót cho tôi một ly nước trái cây đi.”

 

 

Lúc này, nhân viên tạp vụ đang đứng ngây ngẩn bên cạnh mới phản ứng lại bằng cách nhanh chóng rót cho Úc Tưởng một ly nước.

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn cô một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Cậu Hà dẫn theo cô ấy tới đây là đang dự định chơi trò gì thế?”

 

 

“Dạy cô Úc chơi golf.” Hà Vân Trác vừa nhìn bãi cỏ trước mặt vừa trả lời.

 

 

Lăng Sâm Viễn vội vàng quay đầu nhìn Úc Tưởng: “Nếu cô Úc muốn học chơi golf thì tại sao lại không tìm tôi?”

 

 

Thực ra anh ta hoàn toàn không hề coi trọng Hà Vân Trác. Lăng Sâm Viễn cũng chẳng biết rằng Hà Vân Trác đang đơn phương coi mình là tình địch.

 

 

Lăng Sâm Viễn chỉ có mục đích thuần túy là chinh phục được Úc Tưởng mà thôi.

 

 

Một vị con nhà giàu nào đó rốt cuộc cũng tìm được cơ hội xen vào nên vội vàng hỏi: “Cậu Lăng và cô Úc cũng quen biết nhau sao?”

 

 

Lăng Sâm Viễn gật đầu: “Mối quan hệ của chúng tôi vô cùng sâu sắc!”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Tên đàn ông thối tha và bỉ ổi này! Tôi nghi ngờ anh đang định lấy tôi làm lá chắn cho nữ chính đấy nhé!

 

 

Lăng Sâm Viễn tiếp tục câu nói trước đó của mình: “Tôi chơi golf rất giỏi.”

 

 

Trong khi nói chuyện, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.

 

 

Không phải là cô thích tôi sao? Vậy thì hãy cho tôi thấy cô thích tôi đến nhường nào đi.

 

 

Lúc này, Úc Tưởng mới khe khẽ thở dài một hơi rồi nhíu mày lại, dáng vẻ của cô trông vô cùng bối rối và khó xử.

 

 

Cả Hà Vân Trác lẫn Lăng Sâm Viễn đều đang quan sát biểu cảm của cô.

 

 

Hà Vân Trác đang nghĩ rằng: Bị lép vế rồi à? Không dám đắc tội với người ta hả? Nếu cô cầu xin giúp đỡ thì tôi còn có thể cứu cô một phen đấy. Dù sao thì tôi cũng chẳng ưa cái tên Lăng Sâm Viễn này.

 

 

Còn Lăng Sâm Viễn thì lại nghĩ: Chỉ là một gã Hà Vân Trác mà cô cũng không dám làm phật lòng sao? Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô rồi à? Vậy thì thật sự quá tuyệt rồi.

 

 

Những suy nghĩ đó đang hiện lên trong đầu hai người đàn ông.

 

 

Úc Tưởng bèn mở lời đề xuất: “Hay là hai người cứ đánh nhau một trận đi? Ai thắng cuộc thì người đó sẽ dạy tôi đánh golf nhé?”

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “…”

 

 

Nhóm con ông cháu cha: !!!

 

 

Mẹ nó, sốc vãi chưởng! Lời lẽ như thế mà cô cũng dám nói ra một cách mạnh mồm mạnh miệng như thế à? Sao Úc Tưởng dám yêu cầu Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đánh nhau vì mình chứ?

 

 

“Các người mau lên đi! Bây giờ không còn sớm nữa đâu. Con người của tôi ấy à, vốn chậm chạp trong việc học hỏi thứ này thứ kia. Vì vậy lát nữa, khi người thắng cuộc dạy tôi đánh golf thì có lẽ phải dạy đến khi trời tối mịt mới xong đấy.” Úc Tưởng hút một ngụm nước trái cây, lông mi vừa dài vừa cong nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt ngây thơ và vô tội.

 

 

Cậu ấm ở bên cạnh Úc Tưởng đã sốt ruột lắm rồi.

 

 

Anh ta thầm nghĩ rằng mình phải đóng vai trò hòa giải trong chuyện này.

 

 

Thế là cậu ấm đó vừa cười giả lả vừa nói: “Việc bảo ban này khó lắm, hay là cứ quyết định thế này đi. Công việc vất vả này cứ giao cho tôi làm, không cần làm phiền cậu Lăng và cậu Hà đâu.”

 

 

Úc Tưởng lại uống thêm một ngụm nước trái cây, suy nghĩ một thoáng rồi hỏi: “Hửm? Anh cũng muốn dạy tôi chơi golf hả? Vậy thì… Nhóm ba người các anh hãy đấu một trận với nhau đi, thế nào?”

 

 

Đám con nhà giàu: “...”

 

 

Cô chiêu nhà họ Úc này thật sự không biết hai chữ “thiệt hơn” được viết như thế nào sao?

 

 

Bây giờ, không một ai dám lên tiếng trả lời nữa, bởi bọn họ sợ Úc Tưởng sẽ hỏi rằng: Thế nào? Bạn cũng muốn tham gia một trận đấu giữa bốn người hay năm người hả?

 

 

Lăng Sâm Viễn mở lời để phá vỡ bầu không khí đang đông cứng: “Trong một xã hội được quản thúc bằng pháp luật thì đánh nhau là một hành động không phù hợp. Thay vào đó, chúng ta có thể giao lưu học hỏi bằng cách so tài chơi bóng.”

 

 

Úc Tưởng: “Được đấy! Vậy thì tất cả mọi người hãy cố lên nha!”

 

 

Dứt lời, cô lập tức nhét một cây gậy đánh golf chẳng ai sử dụng ở bên cạnh vào tay Hà Vân Trác.

 

 

Hà Vân Trác bèn đứng dậy: “Xin mời.”

 

 

Vốn dĩ họ cũng là tình địch của nhau nên đương nhiên trong lòng Hà Vân Trác không hề vui vẻ hay thoải mái.

 

 

Lăng Sâm Viễn cũng từ từ đứng dậy rồi đi về phía bãi cỏ chơi golf.

 

 

Úc Tưởng lại hút hai ngụm nước trái cây rồi đặt ly xuống, sau đó lấy điện thoại di động ra và định tán gẫu cùng ai đó.

 

 

Mấy vị cậu ấm cô chiêu ở đằng sau thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa. Vừa thấy hai người đàn ông kia rời đi, bọn họ lập tức sa sầm mặt rồi chất vấn Úc Tưởng bằng giọng điệu lạnh lùng: “Cô Úc nghĩ rằng nhà họ Úc của mình vẫn còn phồn hoa và hưng thịnh như ngày xưa à?”

 

 

Úc Tưởng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Tôi có nghĩ vậy đâu.”

 

 

“Thế tại sao cô Úc lại ăn nói kiêu ngạo và tự cao như vậy?”

 

 

“Kiêu ngạo, tự cao? Là do bọn họ cứ khăng khăng giành giật cơ hội để dạy tôi chơi golf mà. Ôi chao, thực ra tôi cũng chẳng thích đánh golf chút nào. Tôi còn cách nào khác đâu chứ?”

 

 

Sắc mặt của đám con ông cháu cha trở nên u ám. Họ biết rằng bản thân có tranh luận với Úc Tưởng cũng không có kết quả gì. Vì vậy, một người trong số họ bèn thẳng thừng thốt ra lời lẽ cay độc: “Cô Úc không sợ cơ nghiệp vốn đã lung lay đến mức chực sụp đổ của nhà họ Úc sẽ càng thêm khó khăn và khốn đốn hả?”

 

 

Úc Tưởng bèn dõng dạc đáp trả: “Nào nào, anh hãy cố gắng thêm một chút đi. Cứ thử ra sức để có thể khiến nhà họ Úc phá sản trong vòng một tháng đi. Thực ra tôi cũng chẳng muốn giấu giếm các người, tôi nghĩ bác cả và chú ba của tôi đều đã không hài lòng từ lâu rồi. Lần trước tôi đã nói chuyện với họ, bảo họ cho tôi đến công ty để đảm nhận một chức vụ không cần làm việc, đồng thời được hưởng mười nghìn nhân dân tệ một tháng. Thế mà bọn họ lại khó chịu cơ đấy!”

 

 

Cậu ấm kia: “…”

 

 

Có vẻ anh ta chẳng còn cách nào khác để bắt chẹt Úc Tưởng.

 

 

Một người ở bên cạnh cậu ấm kia bèn lên tiếng với sắc mặt hung dữ: “Vậy cô không sợ chúng tôi sẽ dùng biện pháp khác để đối phó với cô à?”

 

 

Lời này ám chỉ một ý nghĩa.

 

 

Họ có thể sử dụng thủ đoạn gì để đối phó với một cô gái? Hủy hoại sự trong trắng của người ta sao?

 

 

Úc Tưởng đáp: “Anh muốn khiến ai bị cắm sừng thế? Hay là anh cứ trực tiếp nói thẳng điều này với hai người đàn ông kia đi?”

 

 

Gã con nhà giàu này cũng bị nghẹn lời.

 

 

“Chàng trai trẻ à, tôi thực sự khâm phục tinh thần của anh đấy. Bởi anh có thể bày tỏ thái độ không chịu khuất phục trước hai người đàn ông kia... Quả là tuyệt vời. Thực ra, tôi cho rằng anh cũng không tệ đâu…” Úc Tưởng vẫn chưa nói trọn lời lẽ cợt nhả kia.

 

 

Người đàn ông nọ vội vàng tránh sang một bên rồi ngồi xuống, đồng thời ngậm chặt miệng, tức giận đến mức không nói nên lời. Anh ta sợ rằng, nếu Úc Tưởng nói thêm vài câu nữa thì anh ta sẽ bị quy vào cái tội đào giật bồ bạn ngay lập tức.

 

 

Lần này, ngay cả caddie* cũng phải nhìn Úc Tưởng bằng ánh mắt đầy vẻ kính trọng.

 

 

*Caddie (hay còn gọi là Caddy hoặc "két") là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân. Đây là một nghề phục vụ cho những khách chơi golf. Caddie không chỉ làm nhiệm vụ kéo túi gậy mà còn tư vấn cách đánh, lau bóng, quan sát và tư vấn đường đi của bóng giúp người chơi ghi điểm. Đồng thời, họ cũng thực hiện vài công việc khác như đánh dấu bóng golf khi vào lỗ…

 

 

Những cô gái từng được đưa đến đây chẳng hề kiên cường và có khí phách như Úc Tưởng.

 

 

Xung quanh không còn ruồi nhặng ồn ào náo động nên Úc Tưởng bèn tập trung nhắn tin với Liêu Giai Phỉ.

 

 

Úc Tưởng: [Ở công ty, mọi người nói rằng tài khoản của tôi đã nổi tiếng rồi sao? Tài khoản nào thế?]

 

 

Ban đầu, Liêu Giai Phỉ vốn dĩ không muốn trả lời tin nhắn của Úc Tưởng.

 

 

Nhưng mà hiện giờ, Úc Tưởng càng ngày càng trở nên nổi tiếng và được tổng giám đốc Thẩm ưng ý. Vì vậy, Liêu Giai Phỉ chỉ có thể vừa nghiến răng nghiến lợi vừa hồi âm: [Đó là một tài khoản Tiểu Hồng Thư* của cô đấy... Cô quên rồi à?]

 

 

*Tiểu Hồng Thư là một nền tảng mua sắm thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc. Tại app Tiểu Hồng Thư, người dùng còn có thể đăng tải hình ảnh, chia sẻ các đánh giá để người khác tham khảo. Nó cũng sở hữu chức năng gần giống như một công cụ tìm kiếm và là nguồn cung cấp thông tin uy tín, được coi là một sự kết hợp giữa Instagram và Pinterest.

 

 

Úc Tưởng: [Bây giờ tôi mới nhớ ra.]

 

 

Cô thoát khỏi giao diện tin nhắn và nhanh chóng mở ứng dụng này ra.

 

 

Úc Tưởng thực sự có một tài khoản tên là “Ngư Ngư” với 230.000 người hâm mộ và nhận được 1.231.000 lượt thích.

 

 

Mình chưa bao giờ nổi tiếng như vậy trong kiếp trước.

 

 

Úc Tưởng nghĩ thầm, sau đó tùy tiện nhấp vào một mục tin thường ngày trong tâm trạng kích động và hưng phấn.

 

 

Bên dưới bài viết nhận được nhiều lượt thích nhất có nội dung là: [Xấu xí hơn nhiều so với hình ảnh được photoshop, yêu quái mà lại giả mạo quý cô. Xin cô hãy cút xéo khỏi internet đi.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Hóa ra những người hâm mộ đều là antifan.

 

 

Trong suốt hai đời của mình, Úc Tưởng chưa từng rơi vào tình cảnh cạn lời như vậy!

 

 

Ban đầu, Úc Tưởng vốn muốn thoát khỏi tài khoản này nhưng cô lại nghĩ: Làm vậy thì thật sự quá vô vị. Vì vậy, Úc Tưởng dứt khoát lướt xuống dưới. Hầu như những bài viết có nhiều lượt thích đều có nội dung mắng chửi, ý chính của bọn họ đều là: Mắng Úc Tưởng vì đã xài chùa ô tô, túi xách lẫn mỹ phẩm đắt tiền, như thể những món đồ như thế không thuộc về cô.

 

 

Khi Úc Tưởng lướt xuống dưới thêm chút nữa, các bình luận mới nhất lại nêu lên những ý kiến khác biệt.

 

 

[Hình như tôi đã hiểu lầm cô rồi thì phải?]

 

 

[Cô thực sự đã tham gia tiệc cưới của nhà họ Kim! Gia đình của cô thực sự giàu có đến vậy à?]

 

 

[Tôi đến từ chỗ Lạc Lị - một người nổi tiếng trên mạng nè... Tôi đã nhìn thấy cô trong buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy.]

 

 

[Không biết khi nào Hi Hi Tử mới chịu xin lỗi cô nhỉ. Chao ôi! Lạc Lị đã xác nhận rằng cô quả thực cực kỳ giàu có rồi. Thậm chí cô còn có thể lên tầng hai của tiệc cưới ở nhà họ Kim. Tôi nghe nói những nhân vật ngồi ở tầng trên đều là những người đầy quyền lực, vô cùng xuất chúng và tài ba đấy nhé.]

 

 

Úc Tưởng lướt nhanh một lượt thì đã hiểu được đại khái.

 

 

Hóa ra sau khi gia nhập công ty của tổng giám đốc Thẩm, nguyên chủ trong tiểu thuyết gốc đã cố tình thể hiện mình là một quý cô được yêu thích trên mạng xã hội, tận hưởng cảm giác được bao quanh bởi vô số người hâm mộ.

 

 

Vì vậy, cô ta đã đăng ký một tài khoản để chia sẻ vài hoạt động sinh hoạt cá nhân lên đó vào những lúc nhàn rỗi.

 

 

Nhưng nhà họ Úc thực sự đã sa sút rồi. Bình thường Úc Tưởng cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy cô ta chỉ có thể ăn xén từ túi tiền của chị họ và chiếc xe của anh họ. Các bức ảnh chụp những chiếc túi xách xa xỉ đã được đăng tải trước đó đều là những mẫu cũ từ vài năm trước rồi.

 

 

Sau đó, Úc Tưởng đã bị một quý cô khác bóc phốt, tên là Hi Hi Tử.

 

 

Ngày nay, tất cả mọi người đều thích hóng hớt chuyện thị phi.

 

 

Ngay khi nghe tin có người giả danh quý cô, cư dân mạng từ khắp các nền tảng đã ồ ạt kéo đến tài khoản của nguyên chủ. Tất cả bọn họ đều để lại động thái bên dưới tài khoản của cô ta: Nhẹ thì check – in ghé thăm, nặng thì nhục mạ và mắng nhiếc cả tông ti họ hàng nhà cô ta.

 

 

Thậm chí, một trang web chuyên đưa tin thời sự còn làm hẳn một chuyên đề là: [Bàn về lòng ham hư vinh và sự phù phiếm của phụ nữ ngày nay].

 

 

Úc Tưởng nói không nên lời.

 

 

Chuyện quái quỷ này có liên quan gì tới phụ nữ ngày nay cơ chứ?

 

 

Tôi cũng đâu có chỉ trỏ vào các tay săn ảnh rồi mắng mỏ rằng: [Bàn về đạo đức suy đồi của những phương tiện truyền thông thời nay] chứ!

 

 

Trong khi Úc Tưởng cảm thấy hết sức cạn lời thì Lăng Sâm Viễn đột nhiên quay lại. Anh ta nhận lấy chai nước từ trong tay caddie, vặn nắp rồi uống một ngụm, sau đó khom lưng và cúi đầu xuống để hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp: “Hôm nay cô ra ngoài cùng với Hà Vân Trác, thế Trữ Lễ Hàn có biết chuyện này không?”

 

 

Úc Tưởng bèn ngẩng đầu lên một chút.

 

 

Hửm?

 

 

Làm thế nào mà Lăng Sâm Viễn lại biết chuyện giữa Trữ Lễ Hàn và mình nhỉ...?

 

 

Khuôn mặt của Úc Tưởng đầy vẻ vô tội: “Chuyện này có liên quan gì tới cậu cả Trữ đâu?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Cô lại giả vờ rồi.”

 

 

Úc Tưởng không hề trả lời anh ta. Cô quay đầu lại để nhìn về phía cách đó không xa, bắt gặp Hà Vân Trác đang đứng thẳng ở đó với sắc mặt khó coi.

 

 

Úc Tưởng: “Hà Vân Trác làm sao thế?”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Anh ta đã thua trong trận đấu golf rồi.” Anh ta dừng lại một thoáng để suy xét ý tứ trong câu hỏi của Úc Tưởng: “Vừa rồi cô không hề nhìn chúng tôi dù chỉ một cái liếc mắt à?”

 

 

Úc Tưởng: “Ờ!”

 

 

Lăng Sâm Viễn tức giận tới mức bật cười: “Không phải cô thích tôi sao? Hửm? Cô thậm chí còn không thèm xem tôi chơi bóng hả?”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi sợ rằng nếu mình nhìn thấy anh thua cuộc thì tôi sẽ cảm thấy đau lòng và buồn bã vì anh.”

 

 

Lăng Sâm Viễn : “... Cô nghĩ rằng tôi sẽ thua à?”

 

 

Lăng Sâm Viễn thong dong ngồi thẳng dậy: “Thế thì cô hãy mở to hai mắt ra để nhìn cho rõ, xem tôi đánh bại và khiến anh ta chịu phục như thế nào.”

 

 

Lăng Sâm Viễn xoay người để trở lại sân đấu, sau đó bắt đầu một trận đấu khác với Hà Vân Trác.

 

 

Mà sắc mặt của Hà Vân Trác thì vô cùng nặng nề và u ám. Anh ta cũng không muốn kết thúc như vậy.

 

 

Đám cậu ấm cô chiêu ở bên ngoài sân đấu càng ngày càng lo lắng.

 

 

Bọn họ thực sự sợ rằng hai người đàn ông kia sẽ chơi bóng đến mức nổi giận với nhau.

 

 

Lúc này, giọng nói của hệ thống cuối cùng cũng vang lên trong đầu Úc Tưởng một cách chậm rì.

 

 

Hệ thống: [Đang xảy ra chuyện gì vậy?]

 

 

Hệ thống: [Bọn họ đang làm gì thế?]

 

 

Úc Tưởng: Để giành quyền dạy tôi chơi golf đấy mà.

 

 

Hệ thống: ???

 

 

Hệ thống hơi mờ mịt và mông lung. Vừa rồi, khi đi được nửa đường, nó đã tham dự một cuộc họp nhỏ, vì sao vừa quay trở lại thì hệ thống đã có cảm giác rằng: Tình tiết câu chuyện đã trở nên lạ lẫm thế này?

 

 

Đúng lúc này, nhân viên tạp vụ chợt đi tới chỗ họ: “Cậu Hà! Cậu Hà!”

 

 

Hà Vân Trác cau mày. Bây giờ, anh ta mới tạm thời thoát khỏi tình thế cầm cự căng thẳng rồi bước chầm chậm về phía nhân viên tạp vụ kia: “Có chuyện gì? Mau nói đi!”

 

 

“Số hoa mà anh yêu cầu đã được giao đến rồi, chất đầy cả một xe tải, không thiếu một đóa hoa nào.” Nhân viên tạp vụ nhỏ nhẹ lên tiếng.

 

 

Hà Vân Trác quay đầu lại để liếc nhìn Lăng Sâm Viễn.

 

 

Lăng Sâm Viễn không thích Ninh Nhạn - Hà Vân Trác biết điều này rất rõ. Vậy tại sao Lăng Sâm Viễn lại tiên phong trong việc cạnh tranh với anh ta ngày hôm nay?

 

 

Rõ ràng là... Vì Úc Tưởng.

 

 

Hôm nay họ cũng không cần phải chơi golf nữa.

 

 

Hà Vân Trác nhìn về phía Úc Tưởng rồi nói: “Đi nào! Tôi đưa cô đi xem một thứ.”

 

 

Hà Vân Trác muốn đâm vào trái tim của Lăng Sâm Viễn ngay trước mặt đối phương.

 

 

Nhóm con ông cháu cha chẳng biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì trong lòng. Bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng này và thầm nghĩ rằng: Chỉ cần hai người đàn ông kia không đánh nhau là được rồi, bọn họ chẳng buồn quan tâm đến việc hai người kia đi nhìn thứ gì.

 

 

Ở đầu bên kia, Lăng Sâm Viễn không thấy Hà Vân Trác quay lại nên cũng đã thu cây gậy đánh golf của mình lại, sau đó chậm rãi bước tới đây.

 

 

Sau đó, toàn bộ nhóm người đều đi tới lối vào của câu lạc bộ.

 

 

Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang đậu ở đó. Hà Vân Trác bước tới phía trước, kéo tấm vải che chắn phía sau xe tải rồi nhấc nó lên. Bên trong chất đầy những đóa hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau. Chúng hiện ra trước mắt mọi người.

 

 

Hà Vân Trác quay lại để nhìn Úc Tưởng với ánh mắt chan chứa “tình cảm đậm sâu”, sau đó hỏi: “Thích không?”

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Tại sao cô lại quyến rũ thêm một người đàn ông khác thế hả?]

 

 

Úc Tưởng: Chuyện này không hề liên quan tới tôi nhé. Anh ta và Lăng Sâm Viễn đang đấu đá với nhau mà.

 

 

Hệ thống: [Tôi không tin đâu.]

 

 

Lúc này, Hà Vân Trác chợt rút ra một đóa hoa hồng trong số hoa đó, đoạn chậm rãi bước tới trước mặt Úc Tưởng.

 

 

Biểu cảm của Lăng Sâm Viễn – người đang đứng một bên – vô cùng phức tạp.

 

 

Nhóm cậu ấm cô chiêu kia cũng hết sức ngơ ngác.

 

 

Úc Tưởng nhận đóa hoa kia, nhìn nó một lát rồi nói: “Màu sắc và chất lượng của hoa rất đẹp.”

 

 

Hà Vân Trác mỉm cười: “Chỉ cần cô thích là được.”

 

 

Đoạn, ngay trước mặt Hà Vân Trác, Úc Tưởng đã sử dụng công cụ để tìm kiếm và phát hiện một trang mạng đang có nhu cầu “cần gấp một số lượng hoa tươi lớn”.

 

 

Cô bèn nhấp vào trang đó rồi bấm số điện thoại của người cần liên hệ: “Một xe tải chất đầy hoa tươi, chất lượng vô cùng tốt. Bạn có thể tự mình vận chuyển chúng đi không? Không thành vấn đề. Tôi có thể giảm giá 30% cho bạn.”

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Bây giờ thì tôi tin cô rồi!]

 

 

Phía bên kia, Lăng Sâm Viễn thật sự không thể kiềm chế được nữa nên đã bật cười thành tiếng.

 

 

Úc Tưởng quả thật thú vị.

 

 

Nếu để cô ở bên cạnh người khác thì cô có thể khắc chế người đó.

 

 

Cùng lúc đó.

 

 

Thư ký Vương cũng đang nói chuyện điện thoại với Trữ Lễ Hàn.

 

 

Thư ký Vương do dự một lát rồi lên tiếng: “Có chuyện này, tôi chẳng biết có nên nói với anh hay không.”

 

 

Trữ Lễ Hàn vừa mới bước ra ngoài từ phòng tắm, anh quấn chiếc áo choàng tắm quanh người rồi chậm rãi ngồi xuống: “Nói đi.”

 

 

Thư ký Vương: “Không phải anh đã nói rằng có thể theo dõi Úc Tưởng chặt chẽ sao? Cấp dưới đã giám sát cô ấy rồi. Người đó vừa mới chuyển lời từ câu lạc bộ Tam Phong về đây, nói rằng...”

 

 

Anh ta dừng lại trong chốc lát, cố gắng cất giọng một cách gian nan: “Người đó báo cáo rằng nhóm con nhà giàu gồm Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác và An Tử Khải suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau vì muốn giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf.”

 

 

Trên đầu của cậu cả có xanh lè hay không cơ chứ?

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...?”

Chương 12: Còn nhỏ nên không hiểu chuyện: Nhanh chóng đi tìm Trữ Lễ Hàn

 

Trữ Lễ Hàn ấn vào huyệt thái dương của mình.

 

 

Số lần gặp nhau giữa anh và Úc Tưởng quá ít ỏi. Trữ Lễ Hàn cố gắng nhớ lại thời điểm diễn ra bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, Úc Tưởng... Cô có thể hiện tình cảm qua lại với đám người Hà Vân Trác và An Tử Khải kia không?

 

 

Khoan hẵng nói về điều này.

 

 

 

 

Trữ Lễ Hàn phát hiện ra: Trước cái đêm hỗn loạn đó, ngay cả trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của anh về Úc Tưởng đều hoàn toàn mơ hồ và lẫn lộn.

 

 

Lấy đêm hôm đó làm ranh giới.

 

 

Cái tên “Úc Tưởng” này cứ dần dần trở nên bắt mắt và gây sự chú ý một cách bất ngờ như vậy, trong khi anh không kịp đề phòng gì cả.

 

 

Thực sự cực kỳ chói mắt.

 

 

Đợi hồi lâu mà chưa thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng, thư ký Vương cũng khá luống cuống. Anh ấy do dự rồi hỏi: “Cậu cả, anh còn muốn theo dõi cô ấy không?”

 

 

“Còn.”

 

 

Thư ký Vương đáp lại, sau đó vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Còn một chuyện nữa đó chính là đoạn video ghi hình ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó rất khó khôi phục lại sau khi bị xóa bỏ. Chúng tôi nghi ngờ rằng, có hacker chuyên nghiệp đã thâm nhập vào hệ thống khách sạn để cắt nó đi. Bây giờ, vấn đề này vẫn đang được điều tra...”

 

 

 

 

Sau khi nghe xong điều này, Trữ Lễ Hàn cũng không quá tức giận.

 

 

Trong mưu kế lần này, ngoại trừ xuất hiện một nhân vật ngoài ý muốn là Úc Tưởng thì thực ra nó cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh. Điều đáng lo lắng nhất hiện giờ chính là khách sạn Hải Lệ. Cho dù có phải liều mạng thì anh cũng sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nếu không thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị đứt đoạn một cách mơ hồ.

 

 

Mạch suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn đột nhiên tạm ngừng.

 

 

Bây giờ, khi nhìn lại vụ việc bất ngờ ngày hôm đó, anh mới thấy: Từ việc Úc Tưởng uống thuốc giải đến việc đặt đồng hồ báo thức để rời đi sớm... Dường như một chuỗi hành động của cô đều đang cố gắng giải quyết và tháo gỡ rắc rối cho Trữ Lễ Hàn.

 

 

Tất nhiên Trữ Lễ Hàn cũng chẳng ngây thơ hay khờ khạo đến mức lập tức cho rằng: Úc Tưởng làm điều đó là vì muốn tốt cho anh.

 

 

Trong khi thư ký Vương vẫn đang thao thao bất tuyệt ở phía bên kia để báo cáo công việc thì Trữ Lễ Hàn chợt ngắt lời: “Anh hãy chọn một món quà rồi gửi nó tới chỗ Úc Tưởng đi.”

 

 

Thư ký Vương bỗng chốc im bặt.

 

 

Hả?

 

 

Tại sao chủ đề câu chuyện lại quay về Úc Tưởng rồi?

 

 

Thư kí Vương không thể phỏng đoán được tâm tư của cậu cả Trữ. Nhưng anh ấy thực sự có khả năng chọn quà rất cừ.

 

 

Thư ký Vương vội vàng đáp lại: “Vâng!”

 

 

Phía ngoài câu lạc bộ ở đầu bên kia.

 

 

Quả thực là có ai đó đã lái xe đến đây để chở số hoa kia đi với mức giá được chiết khấu 30%. Người nhận hàng vui mừng đến mức không ngậm được mồm. Dù sao thì chất lượng của lô hoa này quá tốt rồi! Tất cả đều là hoa hồng với chủng loại đa dạng, phong phú! Hơn nữa chúng lại còn rẻ như vậy! Chất đầy cả một xe tải to tướng cơ mà!

 

 

Tâm trạng của Úc Tưởng cũng vô cùng tốt đẹp và phấn khởi.

 

 

Tài khoản ít ỏi đến độ đáng thương của cô đã nhận được ba mươi tám nghìn nhân dân tệ ngay tại chỗ.

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Anh ta đã mua chúng với mức giá cao ngất ngưởng, thế mà Úc Tưởng lại bán đi với đơn giá năm tệ một đóa.

 

 

Cô thật biết cách kinh doanh mà!

 

 

Lúc này, Úc Tưởng bèn ngẩng đầu để ngắm nhìn bầu trời: “Trông trời cũng chẳng còn sớm nữa...”

 

 

Hà Vân Trác nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đưa cô về nhé.”

 

 

Hôm nay, anh ta đã trả giá quá nhiều vì Úc Tưởng. Nếu Hà Vân Trác vẫn không thể chinh phục được cô, cuối cùng lại để Úc Tưởng rơi vào tay Lăng Sâm Viễn thì chẳng phải Hà Vân Trác đã uổng công vô ích và trở thành trò cười của người khác sao?

 

 

Chuyện này sẽ khiến Hà Vân Trác ghi hận sâu sắc đến mức cả đời này, anh ta cũng không thể nào yên lòng nhắm mắt!

 

 

Úc Tưởng đồng ý một cách cực kỳ thoải mái: “Được thôi.”

 

 

Lẽ ra Hà Vân Trác phải rất vui vẻ khi nghe thấy hai chữ này, bởi vì anh ta đã có thể đâm chọt vào trái tim của Lăng Sâm Viễn rồi. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, Hà Vân Trác lại không hề cảm thấy hạnh phúc hay phấn chấn.

 

 

Có vẻ như anh ta đã bận rộn một cách vô ích rồi.

 

 

Hà Vân Trác dứt khoát quyết định không nghĩ về chuyện này nữa, kẻo càng nghĩ thì càng tức giận hơn.

 

 

Anh ta ném chìa khóa cho nhân viên trông xe, chẳng mấy chốc đã dẫn Úc Tưởng cùng lên xe.

 

 

Cũng chẳng có ai trong nhóm con ông cháu cha lên tiếng để giữ Hà Vân Trác lại.

 

 

Hôm nay mọi người cũng đã chịu đựng quá nhiều kích thích rồi, nhất định phải tranh thủ thời gian để điều hòa lại tâm trạng của mình, đỡ phải khiến cục diện càng thêm lúng túng và bất tiện tới mức không thể cứu vãn.

 

 

“Cậu Hà, hẹn gặp lại lần sau nhé!”

 

 

“Cậu Hà đi thong thả!”

 

 

Sau khi mọi người tiễn Hà Vân Trác xong, bọn họ mới quay đầu nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.

 

 

“Anh Lăng và cô Úc quen nhau như thế nào vậy?” Vài cậu ấm cô chiêu nào đó bạo dạn hỏi.

 

 

Dù sao thì họ cũng phải tìm hiểu rõ mối quan hệ này, từ đó mới biết về sau nên đối xử với Úc Tưởng ra sao.

 

 

“Trong một cuộc họp, cô ấy đã nhìn tôi chằm chằm một lúc thật lâu, sau đó nói rằng cô ấy thích tôi.” Lăng Sâm Viễn thản nhiên trả lời.

 

 

Anh ta cảm thấy Úc Tưởng rất giống một con ngựa hoang.

 

 

Khi bạn đến gần Úc Tưởng, cô ấy có thể khiến bạn cực kỳ tức giận. Nhưng nếu Úc Tưởng vừa hét lên rằng cô ấy thích bạn vừa khiến cho bạn tức tối, vậy thì loại cảm giác như đang thuần hóa con ngựa hoang này cũng khá thú vị.

 

 

Lăng Sâm Viễn nói xong thì lập tức xoay người đi vào trong: “Tôi còn có việc phải làm. Mọi người cứ tự nhiên đi.”

 

 

Nhóm con ông cháu cha kia bèn liếc nhìn nhau, anh ngó tôi còn tôi nhìn anh.

 

 

Lăng Sâm Viễn vẫn chưa giải thích rõ ràng về việc anh ta có cảm giác gì đối với Úc Tưởng cơ mà? Úc Tưởng thích Lăng Sâm Viễn nhưng còn anh ta thì sao?

 

 

“Chúng ta có cần báo một tiếng cho cậu Hà biết không nhỉ?”

 

 

“Ai sẽ là người gửi tin nhắn?”

 

 

“Anh gửi, anh gửi đi!”

 

 

Phía bên này, bên trong chiếc Ferrari đang rơi vào bầu không khí im lặng.

 

 

Chỉ có mỗi hệ thống không chịu nổi cảm giác hoang mang lẫn rối rắm của chính mình, vì vậy nó bèn hỏi Úc Tưởng: [Đàn ông kỳ quái và khó hiểu như vậy hả? Cô đã khiến anh ta tiêu tốn rất nhiều tiền, lại còn đánh mất thể diện nữa. Thế mà anh ta vẫn muốn đưa cô về nhà à?]

 

 

Là do Úc Tưởng sở hữu sức hấp dẫn đặc biệt và sự lôi cuốn lạ kỳ sao?

 

 

Úc Tưởng: Tôi cũng cảm thấy anh ta có phần bệnh hoạn, tâm lý cũng hơi hơi bất thường.

 

 

Một người bình thường đã sớm nổi giận và bỏ đi từ sớm sau khi bị sỉ nhục như vậy rồi.

 

 

Hệ thống rơi vào trầm tư.

 

 

Có lẽ hệ thống đang gấp rút tra cứu thông tin nào đó, để rồi nhanh chóng quay lại nhằm khoe khoang mớ từ vựng mới mẻ của nó.

 

 

Hệ thống: [Có thể đó là “chi phí chìm*” đấy. Trong trường hợp này, nếu anh ta càng mất mặt trước đám người kia thì sẽ càng chịu nhiều tổn thất. Vì vậy, anh ta càng muốn chinh phục cô để rửa sạch nỗi hổ thẹn và nhục nhã trước đó.]

 

 

*Chi phí chìm là một khoản chi phí đã được thanh toán và không thể phục hồi. Trong kinh doanh, chi phí chìm có thể hiểu là chi phí gần như bị mất hẳn hoàn toàn sau khi đầu tư, và việc tái đầu tư không giúp cho việc hoàn vốn. Đây là loại chi phí không thể kiểm soát được nên các nhà đầu tư, nhà quản trị không thể đưa ra những dự đoán chính xác về mức độ phát sinh của nó; hoặc không đủ thẩm quyền để đưa ra những phương án, chiến lược để xử lý hay quyết định về loại chi phí này.

 

 

Úc Tưởng: ? Nếu anh ta tham gia kinh doanh thì thật sự sẽ không khiến cho Hà Thị phá sản đấy chứ?

 

 

Hệ thống đọc lên tình tiết tiếp theo của câu chuyện: [Sẽ không đâu. Anh ta sẽ dựa vào kỹ năng tài tình của một hacker cùng với năng lực đàm phán xuất sắc để tiếp tục mở rộng Hà Thị hơn nữa.]

 

 

Úc Tưởng: ...

 

 

Quả thực là một thế giới ngang ngược nhất trần đời và bất chấp quy luật tự nhiên. Chỉ cần dựa vào kỹ năng của một hacker mà cũng có thể thành công sao?

 

 

Úc Tưởng: Đúng rồi! Cậu có biết tại sao Hà Vân Trác lại tìm tôi không? Anh ta có tiến hành giao dịch hay đổi chác gì với bác cả của tôi hả? Định đổi tôi để lấy tiền à?

 

 

Hệ thống: [Không phải chuyện này nên hỏi cô sao? Tại sao nội dung của câu chuyện lại thay đổi như thế?]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Một người và một hệ thống đối mặt với nhau trong sự trầm lắng.

 

 

Sau một lúc lâu, không ngờ hệ thống lại lục lọi và phát hiện một vài manh mối từ trong hồ sơ cốt truyện của mình.

 

 

Hệ thống: [... Có gì đó không ổn rồi.]

 

 

Úc Tưởng: Sao vậy?

 

 

Hệ thống: [Cô có biết vì sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn nhiều đến vậy nhưng anh ta lại không dám cầu hôn cô ta không?]

 

 

Câu chuyện về nam phụ và nữ phụ độc ác cũng đâu được miêu tả chi tiết trong cốt truyện của nguyên tác chứ!

 

 

Nếu khắc họa chuyện này một cách tường tận hơn thì độc giả sẽ mắng nhiếc vì số lượng từ nhiều quá thể!

 

 

Úc Tưởng thầm nhủ rằng: Làm sao tôi biết được?

 

 

Hệ thống cũng không định đợi cô trả lời nên nhanh chóng nói tiếp: [Không phải là vì Ninh Nhạn không thích anh ta đâu! Thế lực và quyền hạn của nhà họ Ninh không sánh bằng nhà họ Hà, nếu như nhà họ Hà chủ động ngỏ lời kết tình thông gia thì nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không khước từ.]

 

 

Úc Tưởng: Vậy nên?

 

 

Hệ thống: [Trong cốt truyện gốc, sau cái ngày tổ chức bữa tiệc ở nhà họ Kim, Hà Vân Trác đã mời một cô chiêu họ Đổng cùng đi ăn tối. Nửa tháng sau, bọn họ đã đính hôn với nhau. Trong quãng thời gian vài năm ròng rã sau đó, Hà Vân Trác cũng chẳng kết hôn với cô Đổng này. Nhưng cô Đổng kia lại mang thai, đứa bé có ba họ Hà.]

 

 

Úc Tưởng: ???

 

 

Lượng thông tin này hơi quá tải.

 

 

Hệ thống lên tiếng một cách chật vật: [Hiện giờ, tôi cũng chẳng biết cốt truyện đã thay đổi ở chỗ nào nữa. Trong nội dung câu chuyện này, đối tượng bị Hà Vân Trác nhắm tới cũng đã biến đổi rồi, từ cô Đổng kia đã chuyển thành cô đấy.]

 

 

Úc Tưởng: ???

 

 

Úc Tưởng: Tôi có một câu bậy bạ và thô tục, chẳng biết có nên nói ra hay không.

 

 

Hệ thống: [Cô vẫn nên im lặng thì hơn. Nếu cô nói ra thì sẽ bị tắt tiếng rồi thay bằng âm thanh bíp bíp đấy.]

 

 

Úc Tưởng không nói nên lời, đành phải bóc phốt: Âu mai gót! Tôi có cảm giác toàn bộ nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này đều là những kẻ phản diện!

 

 

Đây là loại tình tiết quái đản gì thế? Nó dị biệt đến mức chẳng có nhân vật nào là người bình thường cả!

 

 

Hệ thống: [Cho nên nữ chính mới bị ngược đãi thậm tệ đến nỗi chết đi sống lại đấy!]

 

 

Bên này, Úc Tưởng vẫn đang nói chuyện phiếm với hệ thống thì bên kia, điện thoại di động của Hà Vân Trác lại rung lên. Nhưng anh ta đang lái xe nên tạm thời không có thời gian để đọc tin nhắn.

 

 

Hà Vân Trác đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tôi có nên cảm ơn cô Úc vì đã bằng lòng cho phép tôi đưa cô về nhà không?”

 

 

Úc Tưởng thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình: “Nếu anh cứ nhất quyết muốn cảm ơn tôi thì thực ra cũng chẳng phải là không thể.”

 

 

Hà Vân Trác: “...”

 

 

Anh ta tiếp lời: “Tôi còn tưởng rằng cô Úc sẽ không đồng ý với tôi cơ đấy.”

 

 

Úc Tưởng: “Nguyên nhân chủ yếu chính là, tôi không thể để cho nhóm con nhà giàu bên cạnh anh úp sọt mình trên đường về nhà được.”

 

 

Khóe môi Hà Vân Trác giật giật, trong lòng cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

 

 

Hà Vân Trác: “Cô Úc có thể yên tâm về vấn đề này. Bọn họ sẽ không làm những chuyện thất lễ và mất phẩm giá như vậy đâu.”

 

 

Úc Tưởng quay đầu lại rồi mỉm cười với đối phương: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

 

 

Cuối cùng thì cô có thể tiếp tục mạnh dạn làm một con cá muối gan dạ, không cần nể mặt ai rồi!

 

 

Hà Vân Trác bị nụ cười rạng rỡ và xán lạn trên khuôn mặt cô làm lóa mắt.

 

 

Vì cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt nên Hà Vân Trác bèn khẽ nói để đưa chủ đề trở lại đúng hướng: “Cô Úc có biết tại sao hôm nay tôi lại mời cô ra ngoài không?”

 

 

Úc Tưởng: “Hửm?”

 

 

Hà Vân Trác: “Thật ra ba tôi rất thích cô Úc. Ông ấy thực sự hy vọng tôi và cô Úc có thể ở bên cạnh nhau.”

 

 

Bình thường, một cô gái trẻ sẽ lập tức mừng rỡ khi nghe thấy những lời này.

 

 

Dẫu sao thì câu nói của Hà Vân Trác cũng biểu đạt rằng: Người nhà của anh ta rất thích Úc Tưởng. Nếu đó là ý tứ của gia đình thì việc cô được gả vào một nhà giàu sang quyền thế cũng cực kỳ dễ dàng. Ắt hẳn cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn cũng sẽ vô cùng tốt đẹp.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại đang suy xét câu nói của Hà Vân Trác.

 

 

Câu nói “ba tôi rất thích cô Úc” của anh được hiểu theo nghĩa đen, đúng chứ?

 

 

Hà Vân Trác đợi suốt một lúc lâu cũng chẳng thấy Úc Tưởng trả lời.

 

 

Còn khuôn mặt của cô thì lại trầm lặng, ngay cả một nụ cười cũng không buồn nở chứ đừng nói tới việc cô đang để lộ vẻ mặt lo sợ khi được người khác yêu thương.

 

 

Hà Vân Trác buộc phải thừa nhận thêm một lần rằng: Úc Tưởng thực sự là một cô gái khác biệt và rất khó đối phó.

 

 

Hà Vân Trác mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ rồi hỏi: “Nhưng mà hình như cô Úc cũng không thích tôi lắm thì phải? Tôi có thể hỏi lý do không?”

 

 

Tất nhiên Úc Tưởng không thể tiếp tục làm người câm điếc như vậy.

 

 

Chà, nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ mở lòng từ bi để thêu dệt và biên soạn một đoạn tình tiết cho anh ngay tại chỗ...

 

 

Thế là Úc Tưởng khẽ nhíu mày: “Nói thật với cậu Hà, tôi vô cùng yêu thích chiếc xe hoa kia của anh.”

 

 

Khóe miệng của Hà Vân Trác giật giật.

 

 

Thứ mà cô thích chính là số tiền mà cô đã kiếm được từ việc bán hoa, phải không?

 

 

Tôi cũng không ngờ cô chiêu nhà họ Úc lại bủn xỉn và mót tiền đến vậy.

 

 

Úc Tưởng: “Cậu Hà có gia cảnh tốt, lại còn tốt nghiệp ở một ngôi trường danh tiếng và vừa trở về từ nước ngoài. Ngoại hình cũng cực kỳ tuấn tú, học thức thì uyên bác đầy mình... Quả thật là anh tài có một không hai trong suốt nghìn dặm trường.”

 

 

Hà Vân Trác nhíu mày.

 

 

Hiếm khi nghe được vài câu nói thuận tai từ miệng Úc Tưởng nên không thể không thừa nhận rằng: Tâm tình của anh ta thực sự tốt hơn một chút.

 

 

Nhưng nếu Hà Vân Trác trao đổi chi tiết với Lăng Sâm Viễn thì anh ta sẽ phát hiện: Đôi môi của Úc Tưởng chưa bao giờ thốt ra lời hay ý đẹp.

 

 

“Vậy tại sao cô lại không thích tôi?” Hà Vân Trác truy hỏi đến cùng.

 

 

Úc Tưởng: “Bởi vì tôi không thể.”

 

 

“Tại sao lại không thể?” Hà Vân Trác tiếp tục chất vấn.

 

 

Úc Tưởng thở dài, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người khác phải động lòng thương xót.

 

 

Úc Tưởng trả lời: “Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu chuyện, đầu óc mê muội nên chẳng thể phân biệt được đúng sai như thể bị ma xui quỷ ám. Vậy nên bỏ đi, không nói chuyện này nữa.”

 

 

Hà Vân Trác nhanh chóng đoán ra nguồn cơn.

 

 

Nghĩa là lúc còn nhỏ, Úc Tưởng đã từng xảy ra quan hệ đặc biệt thân mật với người khác trong khi yêu đương? Vậy nên bây giờ, cô mới cảm thấy tự ti vì bản thân không còn trong trắng và hoàn hảo nữa?

 

 

Nhưng Hà Vân Trác lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.

 

 

Với một khuôn mặt mĩ miều như vậy, nếu Úc Tưởng chẳng có bất kỳ trải nghiệm hoang đàng nào thì lúc đó Hà Vân Trác mới cảm thấy kỳ lạ!

 

 

Tuy nhiên, Lăng Sâm Viễn có biết chuyện này không nhỉ?

 

 

Hà Vân Trác nở một nụ cười: “Không sao cả. Ai cũng có một thời non trẻ khờ dại và không hiểu chuyện mà. Tôi cũng từng có vài người bạn gái ở nước ngoài. Tôi và gia đình của mình cũng không phải là những người cổ hủ hay có tư tưởng bảo thủ. Vì vậy, chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện quá khứ đâu…”

 

 

Hà Vân Trác dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Lúc đầu, khi người nhà mới đề cập vấn đề này với tôi, tôi cũng vô cùng do dự. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô Úc, tôi lại phát hiện cô là một người hết sức thú vị. Tôi hy vọng rằng, bản thân và cô Úc có thể phát triển thêm một bước nữa. Cô Úc cảm thấy thế nào?”

 

 

Nói những lời trái với lương tâm như vậy mà trong lòng anh không cảm thấy khó chịu chút nào hả?

 

 

Úc Tưởng chớp mắt mấy cái.

 

 

Hệ thống: [Xem ra cô không thể từ chối anh ta được rồi... Cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm Trữ Lễ Hàn đi! Chỉ có anh ta mới có thể giải quyết vấn đề này thôi!]

 

 

Úc Tưởng không để tâm tới hệ thống.

 

 

Lúc này, chiếc xe vừa vặn đậu bên ngoài cổng chính của biệt thự nhà họ Úc. Úc Tưởng ngước mắt lên rồi nhìn Hà Vân Trác với vẻ khá ngập ngừng: “Anh nói thật chứ?”

 

 

Đáy mắt long lanh của cô run lên, quả thực có thể lay động lòng người.

 

 

Hà Vân Trác: “Thật đấy.”

 

 

Anh ta cho rằng mình đã có màn thể hiện tốt nhất rồi, khó có người phụ nữ nào không bị cám dỗ và động lòng trong tình huống này.

 

 

Úc Tưởng hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hà Vân Trác: “Thực ra tôi cũng không muốn lừa gạt anh đâu… Từ lâu, tôi đã muốn tìm một người ba cho đứa bé trong bụng mình rồi.”

 

 

Hà Vân Trác: ???

 

 

Hệ thống suýt chút nữa đã nứt ra làm đôi ngay tại chỗ vì quá đỗi kinh ngạc.

 

 

Hà Vân Trác thì gắng gượng tìm lại giọng nói của chính mình: “Cô vừa nói gì cơ?”

 

 

“Cậu Hà vẫn chưa nghe rõ à? Vậy tôi lặp lại lần nữa nhé.”

 

 

“… Không cần.” Hà Vân Trác ngắt lời cô một cách chóng vánh. Đợi đến khi lời nói đã thốt ra khỏi miệng, anh ta mới phát hiện giọng điệu của mình hơi bất lịch sự.

 

 

Hà Vân Trác nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, cố gắng hết sức để kìm nén sự kinh hoàng lẫn tức giận trong lòng, sau đó hỏi tiếp: “Đã mấy tháng rồi?”

 

 

Úc Tưởng: “Hay là anh tự xem đi?”

 

 

Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua.

 

 

Bụng dưới của Úc Tưởng bằng phẳng và vẫn chưa có dấu hiệu lồi lên, nhiều nhất thì cũng chưa quá ba tháng.

 

 

Gân xanh trên trán Hà Vân Trác lập tức co giật dữ dội.

 

 

Đây gọi là còn nhỏ và thiếu hiểu biết hả?

 

 

Căn cứ vào số tháng mang thai này thì...

 

 

Có lẽ vào đầu năm nay, cô vẫn còn là một cô gái không hiểu chuyện nhỉ!

 

 

Bình Luận (0)
Comment