Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 2 - Chương 5: Tôi Thích Anh

Unknown Chương 5: Tôi thích anh

 

Đến tận hôm nay, khi nhà họ Kim tổ chức tiệc cưới, Úc Tưởng mới chính thức biết được nhà họ Úc có tổng cộng bao nhiêu người.

 

 

Ngoại trừ cô và ba mẹ đang bận đi công tác xa, cộng thêm ông bà của nhà họ Úc đang ở nơi khác thì vẫn còn tới tận hai mươi hai người.

 

 

Úc Tưởng nói chuyện phiếm với hệ thống: Chẳng trách các mối quan hệ xã giao của nhà họ Úc càng ngày càng tệ. Người ta bỏ phong bì một trăm nghìn tiền mừng chỉ có ba người tới dự lễ cưới. Còn nhà họ Úc cũng bỏ phong bì một trăm nghìn tiền mừng nhưng có tới tận hai mươi ba người tới ăn tiệc.

 

 

 

 

Nếu hệ thống có môi, chắc hẳn lúc này mép nó đã phải giật giật liên hồi rồi.

 

 

Tuy nhiên, nếu cẩn thận nghĩ lại thì hình như lời Úc Tưởng nói… Cũng rất hợp lý?

 

 

Đợi Úc Tưởng thong thả ăn xong bữa sáng đi ra ngoài phòng khách, mọi người ở phòng khách đều đang bận rộn trang điểm cả rồi.

 

 

Nhà họ Úc mời riêng ba chuyên gia trang điểm tới đây.

 

 

Bầu không khí trong gian phòng bỗng chốc ngập tràn mùi kem nền và nước hoa.

 

 

Úc Tưởng chậc lưỡi: Làm hoành tráng tới vậy luôn sao?

 

 

Hệ thống thử phân tích một cách lý trí: [Chắc là nhà họ Úc sốt ruột đấy mà.]

 

 

 

 

Úc Tưởng: Sốt ruột? Sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ sẽ phá sản ngay ngày mai hay sao?

 

 

Hệ thống: [Chắc là dượng út của cô sắp phá sản rồi. Ông ta đã từng là một nhà quản lý quỹ lừng danh ở phố Wall. Cho nên ông cả, ông ba, ông tư của nhà họ Úc đều rót vốn đầu tư vào chỗ của ông ta. Ông ta mà phá sản thì tất cả mọi người đều đứt hết…]

 

 

Úc Tưởng: Đến nguyên tắc không bỏ tất cả trứng gà vào cùng một giỏ mà người nhà này cũng không biết hay sao?

 

 

Hệ thống: [Đứng trước tiền tài, không phải ai cũng có thể lý trí được như vậy. Hơn nữa, bọn họ cũng không có nhiều trứng gà để phân chia ra nhiều giỏ khác nhau.]

 

 

Úc Tưởng: Ừm.

 

 

Mọi người đều đang bận rộn, không ai để ý tới Úc Tưởng.

 

 

Thậm chí không ai gọi cô lại trang điểm.

 

 

Úc Tưởng cũng không quan tâm, chuyến này đâu phải lên sân khấu biểu diễn đâu, cô vội để làm gì?

 

 

Hệ thống nói chuyện túc tắc với cô một lúc. Tới khi người nhà họ Úc chuẩn bị xuất phát, hệ thống mới nhớ ra...

 

 

Tại sao nó lại phải hầu chuyện phiếm với Úc Tưởng nhỉ?

 

 

Không phải đã là hệ thống thì chỉ nên lạnh lùng đưa ra nhiệm vụ thôi sao?

 

 

Bên phía đằng này, Úc Tưởng vừa ngồi vào xe, lập tức gọi điện thoại ngay cho tổng giám đốc Thẩm.

 

 

Hệ thống có muốn nói chen vào một câu để gây dựng lại oai nghiêm của mình cũng không tìm ra được cơ hội.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghe máy rất nhanh.

 

 

Thậm chí cứ như thể anh ấy đang chờ cuộc gọi này của Úc Tưởng vậy.

 

 

“Úc Tưởng, giờ em đang ở đâu? Em có thể tới công ty được không?” Tổng giám đốc Thẩm hỏi từ đầu dây bên kia.

 

 

“Tôi đang định nói chuyện này với tổng giám đốc Thẩm đây, hôm nay tôi xin nghỉ phép.”

 

 

“Ồ...” Bên đầu bên kia, tổng giám đốc Thẩm thoáng khựng lại.

 

 

Thực ra, chuyện Úc Tưởng đi muộn về sớm chẳng phải chỉ mới xảy ra lần một lần hai nhưng chuyện cô đường hoàng xin phép nghỉ thì đúng là khá hiếm thấy.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm chớp mắt: “Được thôi, không thành vấn đề. Dù sao hôm nay công ty cũng không có công chuyện gì… Em xin nghỉ đi đâu vậy?”

 

 

Úc Tưởng: “Đi dự đám cưới.”

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lập tức biết ngay cô định đi dự đám cưới của nhà nào.

 

 

Nhà họ Kim.

 

 

Trước đây, nhà họ Kim này dựng nghiệp nhờ nghề khai khoáng, sau đó bắt kịp làn sóng phát triển siêu bùng nổ trong thời kỳ cải cách, về sau bọn họ chuyển sang làm bất động sản và đầu tư kiếm được cả núi tiền.

 

 

Gia đình này cũng thực sự không hổ mang danh là họ “Kim”. Nhà họ Kim không chỉ giỏi kiếm tiền mà chi tiền cũng rất mạnh tay. Lần này nhà họ cho con gái đi lấy chồng, từ các trang báo giấy lớn cho tới các trang báo mạng đều đăng bài đưa tin giật tít ngay trang nhất!

 

 

Ngoài ra, nhà họ Kim còn mời vô số các gia đình giàu có từ lớn tới nhỏ đến dự, mục đích duy nhất là giúp đám cưới trở nên thật náo nhiệt.

 

 

Chắc hẳn cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn cũng sẽ tới đó chứ nhỉ?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghĩ tới đây lập tức cười tít mắt: “Được, em cứ đi đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

 

 

Úc Tưởng cúp điện thoại xong không khỏi lắc đầu.

 

 

Thế này mà vẫn không đuổi việc cô à?

 

 

Hệ thống cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

 

 

Công ty này giữ Úc Tưởng lại làm việc thật là xui xẻo biết nhường nào.

 

 

Đúng lúc này, bên cạnh cô vang lên một giọng nói: “Úc Tưởng, cô vẫn còn làm việc cho công ty đó đấy à?”

 

 

“Ừm.” Úc Tưởng đáp xong quay đầu lại.

 

 

Người hỏi chuyện cô chính là con gái của chú ba của nguyên chủ, người chị họ thứ hai của Úc Tưởng.

 

 

Nếu như không nhờ có hệ thống thì Úc Tưởng hoàn toàn không nhớ ra nổi ai là ai.

 

 

“Nhanh nhanh xin nghỉ việc ở chỗ đó đi, người nhà mình mà lại làm hot girl mạng ở công ty đó thì mất mặt lắm.” Cô chị họ này nói.

 

 

Nhưng Úc Tưởng còn chưa kịp nói năng gì.

 

 

Chú ba ngồi ở ghế lái phụ trên hàng trên đã nói xen vào: “Cái con bé này, chỉ vẽ linh tinh gì cho em con vậy? Khó khăn lắm con bé mới xin được vào làm cho công ty này, con còn muốn con bé đổi sang đâu nữa? Kiếm tiền thì có gì đâu mà mất mặt… Úc Tưởng, tháng trước cháu được người ta trả cho bao nhiêu tiền? Nếu mà thấp quá thì chẳng thà về làm cho công ty nhà mình cháu ạ.”

 

 

Úc Tưởng ngơ ngác.jpg

 

 

Thì ra hai người này đang chơi trò kẻ ném đá thẳng mặt, người ném đá giấu tay đấy à?

 

 

Một người thì mở miệng chê thẳng thừng, còn người kia thì chê một cách kín đáo.

 

 

Úc Tưởng dựa lưng vào chỗ ngồi, cười híp mắt nói: “Dạ, cháu cũng cảm thấy mệt mỏi với công việc này từ lâu rồi, cháu thực sự chẳng muốn làm công việc này đâu, cháu ghét bị người khác ra lệnh sai khiến lắm. Cháu đường đường là cháu gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Úc cơ mà phải không? Chú ba, chỗ chú có công việc gì không cần phải làm lụng mà vẫn hưởng lương cao không? Cháu cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần tiền lương mỗi tháng được một trăm nghìn là được.”

 

 

Chú ba: “...”

 

 

Cô chị họ hai chỉ bực mình một nỗi không thể chỉ thẳng tay vào mặt Úc Tưởng để mắng cho cô một trận, cô mơ mộng hay thật đấy!

 

 

Tôi còn chẳng có công việc như vậy để làm đây này!

 

 

Chú ba nghẹn lời, Úc Tưởng vẫn chưa chịu dừng lại ở đây.

 

 

Úc Tưởng: “Giờ công ty của chú ba có còn trả nổi tiền lương nữa không?”

 

 

Gân xanh trên trán chú ba giật liên hồi, ông ta cả giận quát: “Ai nói với cháu thế? Nói nhăng nói cuội gì vậy?”

 

 

Úc Tưởng: “Cháu thấy app trên điện thoại nhảy tin bài nói như vậy đấy, app đấy tên là Lai Duyệt, hình như là sản phẩm của công ty Truyền thông Đông Phương thì phải? Không phải chú ba có số điện thoại của tổng giám đốc của họ sao? Chú gọi điện thoại qua đó mắng chúng một trận đi.”

 

 

Chú ba: “...” Lần này ông ta thực sự không muốn tiếp chuyện với Úc Tưởng nữa.

 

 

Em vợ của tổng giám đốc công ty Truyền thông Đông Phương đó rất có máu mặt, hiện tại bọn họ không thể động chạm gì tới người này được.

 

 

Chuyến này, cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh hẳn.

 

 

Ngay cả cô chị họ trông thấy ba mình ăn phải trái đắng cũng chỉ có thể nín nhịn, không dám làm màu ra oai với Úc Tưởng nữa.

 

 

Úc Tưởng đúng là mặt dày như thớt!

 

 

Hoàn toàn không biết xấu hổ là gì!

 

 

Cô ta dữ tợn nghĩ.

 

 

Hệ thống chịu phục sát đất.

 

 

Hệ thống: [Có khi đáng lẽ ra nên đưa cô tới thế giới truyện đấu đá trong nội bộ gia tộc lấy bối cảnh những năm bảy mươi, tám mươi, chín mươi mới phải.]

 

 

Úc Tưởng dựa người vào cửa sổ nghỉ ngơi, chẳng buồn hé mí mắt ra nhìn.

 

 

Úc Tưởng: [Thôi khỏi, đi đâu cũng đều phải chết giống nhau cả thôi.]

 

 

Hệ thống đành im lặng.

 

 

Nó có thể trông thấy dáng vẻ của Úc Tưởng hiện giờ.

 

 

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, ánh sáng bên ngoài cửa sổ lướt qua loang loáng trên khuôn mặt của cô, tô điểm cho khuôn mặt cô, khiến cô trông có phần đáng thương.

 

 

Hệ thống nghĩ thầm, có một số việc là vậy đấy, không phải chỉ vì là người tốt mà chắc chắn sẽ có được một cuộc đời tốt đẹp.

 

 

Đôi khi, kết cục thảm hại lại là định mệnh không thể chối từ.

 

 

Trong lúc hệ thống đang nâng tầm quan điểm triết lý nhân sinh, chiếc xe dừng lại bên ngoài một lâu đài cổ.

 

 

Đây là lâu đài cổ của nhà họ Kim.

 

 

Nhà họ Kim trắng trợn phân chia khách mời ra thành những đẳng cấp khác nhau, sau đó cử những người khác nhau ra đón tiếp.

 

 

Cuối cùng bên trong chiếc xe yên tĩnh cũng vang lên tiếng người nói chuyện.

 

 

Chú ba nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, thực sự không nén nổi sự hâm mộ và phấn khích trong lòng mình: “Đó là xe của nhà họ Trữ và nhà họ Chu phải không?”

 

 

Cô chị họ cũng lập tức áp sát người vào cửa sổ xe: “Kim Thành Hùng đích thân ra đón khách, có mấy ai có thể khiến ông ta luồn cúi như vậy chứ?”

 

 

Lúc này, một đứa trẻ chuyên chịu trách nhiệm đón khách tận xe gõ cửa sổ xe của họ: “Chào ngài, mời đi qua bên này.”

 

 

“Chúng ta không có quyền được đi cửa chính.” Chú ba thở dài.

 

 

Sau khi họ đậu xe xong, lập tức có ngay người đi ra dẫn họ vào trong lâu đài cổ.

 

 

Trong lâu đài cổ, các cô gái trẻ ăn diện đẹp mắt giơ cao những chiếc gậy tự sướng của họ, không biết là đang livestream hay quay vlog.

 

 

Cô chị họ nhíu mày nói: “Thật mất mặt.”

 

 

Mấy năm gần đây, không biết trào lưu này ở đâu ra nhưng càng ngày càng có nhiều cậu ấm cô chiêu nhà giàu có bạn trai hoặc bạn gái là người trong giới giải trí hoặc giới người mẫu, thậm chí có người còn hẹn hò với cả hot girl mạng.

 

 

Cho nên hôm nay có những người dẫn theo cả bạn gái hot girl mạng tới đây dự tiệc.

 

 

Đứng cách Úc Tưởng một quãng ngắn có một hot girl mạng có lượng fan hâm mộ trên Weibo lên tới chín triệu người đang tiến hành livestream.

 

 

“Ôi, không hề, không hề, tôi không phải người giàu có gì đâu. Tôi thực sự chỉ đi ké thiếp mời của bạn tới đây mà thôi.”

 

 

“Nhà họ Kim thật xa xỉ, nghe nói của hồi môn của con gái họ là một ngôi nhà hạng sang trị giá ba trăm triệu.”

 

 

“Hôm nay mọi người có thể gặp được tất cả những người nổi tiếng trong xã hội ở đây…”

 

 

Bình luận trong phòng phát trực tiếp nhảy rất nhanh.

 

 

Khán giả luôn hết sức hào hứng tò mò những chuyện “thâm cung bí sử” của giới thượng lưu hay những tin giúp họ mở mang hiểu biết về nhiều mặt của xã hội.

 

 

Đúng lúc cô ấy lia ống kính, không ngờ Úc Tưởng lại lọt vào khung hình.

 

 

[Đó là Ngư Ngư của app Tiểu Hắc Thư phải không?]

 

 

[Ai thế?]

 

 

[Chính là quý cô trên app Tiểu Hắc Thư từng khoe túi của mình, sau đó bị cười là quý cô pha kè* ấy, muốn tới Hilton cũng phải săn voucher mua chung.]

 

 

*Pha kè tiếng lóng của fake, nghĩa là giả.

 

 

[Quý cô pha kè mà cũng tới đây được à???]

 

 

[Mọi người nhìn nhầm rồi phải không, trông chẳng giống lúc livestream chút nào. Lúc livestream Ngư Ngư toàn trang điểm kiểu Âu Mỹ thôi.]

 

 

[Ngư Ngư là ai thế? Có gì hot vậy? Làm ơn xóa mù cho tui với!]

 

 

Cô hot girl mạng đang phát trực tiếp cũng không ngờ rằng mình chỉ lia ống kính một chút thôi, vậy mà chủ để nói chuyện lại chuyển sang một cô gái tên là Ngư Ngư.

 

 

“Trước tiên, tôi sẽ dẫn mọi người đi thăm vườn hoa của lâu đài cổ đã nhé, đẹp lắm đấy, chưa biết chừng lại có thể gặp được rất nhiều nhân vật bình thường khó lòng gặp nổi ở đó.”

 

 

Cô ấy cầm gậy tự sướng đi vào trong.

 

 

“Ồ? Mọi người muốn xem thử xem đó rốt cuộc có đúng là Ngư Ngư không à?” Cô hot girl này hơi do dự.

 

 

Bởi vì nếu làm vậy, cô ấy sẽ rất dễ bị người khác cướp fame.

 

 

Thế nhưng, thấy số lượng người xem trực tiếp tăng mạnh, cuối cùng cô ấy vẫn gật đầu: “Được, để tôi đi lại đó tìm thử xem nhưng chưa chắc đã tìm ra được đâu.”

 

 

Tuy mang tiếng là tổ chức tiệc cưới trong lâu đài cổ nhưng đây giống một sự kiện xã giao quy mô lớn hơn.

 

 

Vừa bước vào cửa, người nhà họ Úc lập tức tản ra, ai đi đường nấy, tìm tổng giám đốc nào đó mình quen biết để nói chuyện phiếm, kiếm mối làm ăn.

 

 

Chỉ riêng Úc Tưởng là khác.

 

 

“Tôi phải tìm chỗ nào đó thật thoải mái mới được.”

 

 

Úc Tưởng đi từ phòng tiếp khách ở đằng trước vòng sang vườn hoa phía đông rồi lại từ vườn hoa phía đông chuyển sang vườn hoa phía tây.

 

 

Cô hot girl mạng kia đi tìm khắp một vòng nhưng vẫn không tìm ra được bóng dáng Úc Tưởng.

 

 

Cô ấy đi giày cao gót thực sự cũng khá khó chịu nên đành phải giải thích với khán giả: “Mọi người thấy chưa? Thực ra những người có tiền cũng thích chơi theo hội theo nhóm. Những người siêu giàu sẽ chỉ chơi với những người siêu giàu. Người nào có máu mặt thì đều sẽ được người nhà họ Kim tiếp chuyện.”

 

 

“Chẳng hạn như, mọi người nhìn bên kia đi, người nói chuyện với tổng giám đốc tập đoàn Thông Tinh chính là con trai của tổng giám đốc Kim.”

 

 

“Còn bên phía đằng kia, ôi trời, đó là Trữ Lễ Hàn! Mọi người từng nghe nói về Trữ Lễ Hàn rồi phải không? Không ổn rồi, tôi không dám ghi hình anh ấy. Người tiếp chuyện anh ấy là đích thân cụ tổng giám đốc Kim.

 

 

“Chắc mọi người cũng hiểu rồi đấy, thực ra chỉ cần người có địa vị, quyền lực đứng ở đây thì sẽ nhanh chóng có người tới nịnh bợ họ. Tôi tìm mãi vẫn không tìm ra được Ngư Ngư, có lẽ cô ấy không hợp với chốn danh lợi này cho lắm nên mới không có ai nói chuyện cùng.”

 

 

[Quý cô thật hay giả thế này!]

 

 

[Thế thì sao cô ta có tư cách tới được đây?]

 

 

[Có khi là cậu ấm nào đó dẫn cô ta vào thì sao?]

 

 

[Cô ta vẫn luôn đắp nặn hình tượng cho mình là một quý cô độc thân cơ mà…]

 

 

Úc Tưởng hoàn toàn không hề hay biết gì về những chuyện này.

 

 

Ngay cả công ty cô còn chẳng buồn tới, cô nào đâu biết rốt cuộc mình làm gì.

 

 

Úc Tưởng ngồi ở vườn hoa phía tây một lúc: “Mẹ ơi, nhiều muỗi quá.”

 

 

Hệ thống: [Nhân vật quan trọng trong kịch bản đang tới gần!]

 

 

Úc Tưởng đập “bộp” một phát, đánh chết một con muỗi.

 

 

Úc Tưởng: "Tôi bỗng nhiên nhớ ra…”

 

 

Hệ thống: [Gì vậy?]

 

 

Bỗng nhiên nhớ ra cô không nên gây động tĩnh mà nên ngồi canh chừng chờ nhân vật trong kịch bản tới phải không?

 

 

Úc Tưởng: “Tôi không mang theo giấy.”

 

 

Cô khó chịu nhìn con muỗi trong lòng bàn tay.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Lúc này, gần đó bỗng vang lên một giọng nói.

 

 

“Ai gửi thiệp mời cho anh vậy? Mẹ kiếp, anh mà cũng có tư cách được tới đây à?” Người nói tỏ thái độ nóng nảy.

 

 

“Anh thì là cái thá gì? Chuyện này đến lượt anh nói à?” Người đáp trả cũng rất nóng giận.

 

 

Đó là giọng của Lăng Sâm Viễn.

 

 

“Anh có tin không, cho dù hôm nay tôi đánh anh một trận ngay ở đây, cụ Trữ cũng sẽ không nói gì tôi hết đâu.”

 

 

“Anh cứ thử xem.”

 

 

“Bốp” một tiếng vang giòn.

 

 

Úc Tưởng đập tay vào mặt, giết chết thêm được một con muỗi.

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Cô không thể tạm thời nhịn một lát được sao?]

 

 

Úc Tưởng: Nó hút máu của tôi, tôi không thể nhịn được.

 

 

“Ai đấy?”

 

 

Đương nhiên người đứng ở đằng đó cũng chú ý tới động tĩnh bên chỗ Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng cụt hứng nói với hệ thống: “Mọi vật trên đời này đều có linh hồn, ngoại trừ con muỗi.”

 

 

“Ai đấy? Đi ra đây mau, đừng để tôi phải nhắc lại lần hai.” Người đứng bên kia lùm cây quát.

 

 

Úc Tưởng xách váy bước thất tha thất thểu đi ra ngoài.

 

 

Chương 6: Nói láo hết câu này tới câu khác

 

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cúp ngực màu xanh lam.

 

 

Không có đồ trang trí dư thừa nào, thậm chí không hề đeo bất kỳ một món châu báu sáng lấp lánh nào hết.

 

 

Thế nhưng, Úc Tưởng là một người đẹp chuẩn mực, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô tỏa sáng hơn bất kỳ món châu báu hay trang phục cầu kỳ nào khác.

 

 

 

 

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lập tức ngẩn người ngay khoảnh khắc đầu tiên trông thấy cô, sau đó anh ta mới hỏi: “Cô tên là gì? Sao cô lại ở đây?”

 

 

Úc Tưởng phớt lờ anh ta, nhìn lướt qua vai anh ta, phóng mắt thẳng tới chỗ Lăng Sâm Viễn.

 

 

Úc Tưởng: “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”

 

 

Lăng Sâm Viễn không hơi đâu để ý tới cô.

 

 

Không phải cô định bất chấp tình huống hiện tại vẫn muốn lấy lòng anh ta ngay tại đây đấy chứ?

 

 

Úc Tưởng mỉm cười, hỏi rất đúng chừng mực: “Anh có giấy không?”

 

 

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt cô sững sờ, sau đó bất giác sờ túi áo của mình: “… Tôi không có.”

 

 

 

 

Thế là Úc Tưởng nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: “Anh có giấy không?”

 

 

Lăng Sâm Viễn chẳng buồn sờ thử đã đáp luôn: “Không có.”

 

 

Úc Tưởng chỉ vào chiếc khăn tay xếp ngay ngắn trước ngực anh ta: “Cho tôi mượn cái kia một chút được không?”

 

 

Định lừa lấy đồ anh ta mang trên người à?

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Không được.”

 

 

Úc Tưởng hỏi hệ thống: Người này bị hâm phải không?

 

 

Hệ thống: [Hình tượng nhân vật của anh ta là nam chính con ngoài giá thú đẹp trai tài hoa số khổ luôn cảnh giác với tất cả mọi người mà.]

 

 

Chà, ăn phải quả đắng rồi phải không?

 

 

Úc Tưởng: Nói cho đúng thì nếu xét về đẹp, Trữ Lễ Hàn đẹp hơn Lăng Sâm Viễn một bậc. Tiếc là tính cách khùng điên làm biến dạng mất sắc đẹp của anh ta.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Trên ban công tầng hai.

 

 

Trữ Lễ Hàn vừa mới ngồi xuống đây, cụ tổng giám đốc Kim lập tức ân cần ngồi xuống ngay bên cạnh anh, cầm chén trà bằng một tay đưa cho anh: “Chuyện ở nước ngoài lần trước…”

 

 

Ông ta đang nỏi dở thì bỗng nhiên phát hiện ra Trữ Lễ Hàn không hề tập trung vào cuộc nói chuyện này.

 

 

Trữ Lễ Hàn đang nhìn... Dưới tầng?

 

 

Dưới tầng có gì vậy?

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim đành phải nhìn xuống dưới đó theo anh, không ngờ nhìn thử xong lại trông thấy con trai út của mình đang đứng dưới đó với đứa con riêng của nhà họ Trữ. Ồ? Còn có một cô gái trẻ nữa?

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim đỏ mặt, có phần lúng túng.

 

 

Ông ta gọi to: “Kim Diệc Hiên, cút ngay lên đây cho ba.”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Ở trên tầng có người à?

 

 

Người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt cô ngẩng đầu lên hô: “Ba, cậu cả Trữ, sao hai người lại ở đây?”

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn: “Ba cũng đang định hỏi con đây, không phải ba đã bảo người ta khóa vườn hoa phía tây lại rồi sao?”

 

 

Lúc này, Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên theo.

 

 

Nắng hơi chói mắt nên cô phải nheo mắt lại, sau đó loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Úc Tưởng hỏi: “Có giấy không?”

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim sững sờ, mím môi muốn hỏi xem đây là con cái nhà ai, cô bé này đang nói chuyện với ông ta đấy à? Thật chẳng lễ phép chút nào.

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim đang định gọi vệ sĩ xuống dưới nhà đuổi mọi người ra khỏi vườn hoa.

 

 

Không ngờ Trữ Lễ Hàn lại đổ nhẹ người về phía trước, trả lời cô bé kia, anh nói: “Không có.”

 

 

Tuy nhiên, sau khi đáp như vậy xong, không cần Úc Tưởng hỏi tiếp, anh lập tức gập ngón tay lại, rút chiếc khăn mùi soa trong túi áo trước ngực ra, ném xuống dưới nhà.

 

 

Úc Tưởng đưa tay ra bắt, tóm được nó rất gọn gàng.

 

 

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều có phần sững sờ.

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim và con trai út của ông ta đều không ngờ được rằng Trữ Lễ Hàn lại chịu nói chuyện với Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng chẳng buồn quan tâm xem người khác nghĩ gì.

 

 

Cô cầm khăn thong thả lau sạch bàn tay từng chút một.

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Lúc này anh ta mới biết hóa ra đúng là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.

 

 

Úc Tưởng hoàn toàn không định sưu tầm khăn tay của anh ta mà chỉ đơn giản là định dùng nó để lau con muỗi trong lòng bàn tay mà thôi…

 

 

Bởi vì hành vi hết sức bất ngờ của Trữ Lễ Hàn, cụ tổng giám đốc Kim bỗng chốc không dám chắc quan hệ giữa anh và cô gái trẻ dưới tầng là gì, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ra lệnh cho vệ sĩ.

 

 

Bầu không khí thoáng trở nên khó xử.

 

 

Ở bên dưới, Úc Tưởng lau tay xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Có cần phải trả lại cho anh không?”

 

 

Trữ Lễ Hàn chau nhẹ mày.

 

 

Anh khá thích sạch sẽ.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Không cần.”

 

 

Úc Tưởng lập tức quay đầu ném một cú lên bóng ăn ba điểm trúng phóc vào giỏ rác.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Mặc dù anh không cần nó nhưng cô cũng đừng vứt nó đi đầy dứt khoát như vậy chứ? Cô không định giữ nó lại làm bằng chứng hay sao?

 

 

Úc Tưởng ném khăn tay đi xong, xoay người lại, nói với hai người nhóm Lăng Sâm Viễn: “Xong rồi, không sao, hai người tiếp tục đi, đánh đi nhé.”

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Úc Tưởng xách váy bỏ đi.

 

 

Lăng Sâm Viễn chớp mắt mấy lần, sau đó đi theo cô.

 

 

Trữ Lễ Hàn đang ở ngay đây, đương nhiên không đời nào anh ta lại động thủ.

 

 

Nếu không, há chẳng phải anh ta trở thành thằng hề diễn trò xiếc cho anh cả của anh ta xem hay sao?

 

 

“Không phải cô thích tôi sao?” Bên đầu này, vừa ra khỏi vườn hoa phía tây, Lăng Sâm Viễn lập tức hỏi cô.

 

 

Gì?

 

 

Úc Tưởng quay đầu lại mới phát hiện ra Lăng Sâm Viễn cũng đi theo mình.

 

 

Úc Tưởng: “Ờ.”

 

 

Cô trả lời hết sức thiếu chân thành.

 

 

Hệ thống đành phải hét lên trong đầu cô: [Hình tượng nhân vật! Hình tượng nhân vật!]

 

 

Úc Tưởng liếm môi: “Tôi thích anh chết đi được, thực ra vừa rồi tôi đang nhìn trộm anh.”

 

 

Lăng Sâm Viễn cười hừ một tiếng: “Nhìn tôi đánh nhau à? Hình như cô chẳng có vẻ gì là đau lòng hay lo lắng cho tôi hết.”

 

 

Úc Tưởng: “Bởi vì trong lòng tôi, anh là điện, là ánh sáng, là huyền thoại duy nhất, anh là người giỏi nhất, không ai có thể đánh bại được anh.”

 

 

Sắc mặt Lăng Sâm Viễn bỗng chốc trở nên u ám, anh ta hỏi khẽ: “Có phải cô là người của Trữ Lễ Hàn không? Anh ta cử cô tới tiếp cận tôi phải không?”

 

 

Ông anh à, đừng tự luyến vậy chứ.

 

 

Úc Tưởng liếm môi, nói: “Anh xem, tôi kiêu ngạo, phóng khoáng như vậy, liệu Trữ Lễ Hàn có thuê nổi tôi không?”

 

 

Khóe môi Lăng Sâm Viễn giật một cái.

 

 

Kể ra… Cũng đúng.

 

 

Nếu như là người do Trữ Lễ Hàn cử tới thì chắc hẳn phải giàu thủ đoạn hơn mới phải. Huống hồ, hiện tại Trữ Lễ Hàn vẫn chưa biết thực lực chân chính của anh ta, e là Trữ Lễ Hàn chẳng buồn đối phó với anh ta đâu.

 

 

Lăng Sâm Viễn nheo mắt: “Vậy ra đây chính là tình yêu của cô đấy à? Tôi chẳng thấy cô yêu tôi ra làm sao cả.”

 

 

Ngài đúng là chó thật đấy!

 

 

Không, chó cũng không bằng ngài.

 

 

Úc Tưởng nhớ trong nguyên tác, lúc này Lăng Sâm Viễn đã có tình cảm với nữ chính và đang vụng trộm chuẩn bị cưa đổ nữ chính rồi.

 

 

Vậy mà giờ đây anh ta vẫn còn thảo luận xem cô có yêu anh ta hay không sao?

 

 

Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ lại thì âu cũng là chuyện bình thường.

 

 

Nam chính trong các tiểu thuyết tổng giám đốc ngang ngược thuộc thời kỳ văn học mạng đời đầu thường đều thể hiện ra rằng mình là người coi tất cả phụ nữ trên đời ngoại trừ nữ chính là công cụ để bản thân lợi dụng.

 

 

Bọn họ sẵn sàng coi phụ nữ là vật cản đòn, chịu khổ thay cho nữ chính, bọn họ sẵn sàng lợi dụng tiền tài, gia thế của những cô gái này, trao cho người ta danh phận nhưng không trao cho người ta tình yêu, bởi vì tình yêu duy nhất của anh ta là dành cho nữ chính, cuối cùng còn giết chết đối phương để nhường lại vị trí đó cho nữ chính.

 

 

Không hổ là mi!

 

 

Nam chính chó má!

 

 

Úc Tưởng chép miệng một tiếng, nói vừa dịu dàng vừa nồng nàn tình cảm: “Đúng vậy, đây chính là tình yêu của tôi. Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn, khó chịu của anh khi anh bị người ta nhục mạ. Tôi cũng thích xem lúc anh đánh nhau với người ta, khóe mắt kéo dài một vệt máu làm toát lên vẻ tàn nhẫn đầy kìm nén sâu trong đáy mắt của anh, chưa biết chừng có khi anh còn thở hổn hển, kéo vạt áo lên, để lộ ra cơ bụng tám múi, trên đó chằng chịt những vết bầm tím do bị ngược đãi…”

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Hệ thống: [Cô thực sự đang tỏ tình thật sao?]

 

 

Tôi rất hoài nghi cô nhưng tôi không có chứng cứ!

 

 

Úc Tưởng: Tôi đang tỏ tình thật mà, trình độ sắp ngang ngửa với quấy rối tình dục rồi đây này.

 

 

Hệ thống hết sức kinh ngạc, nó cảm thấy có lẽ bản thân nó có phần bị lạc hậu.

 

 

Hệ thống: [Cô có muốn nhìn kỹ lại xem Lăng Sâm Viễn thế nào không?]

 

 

Úc Tưởng: Thế nào?

 

 

Hệ thống: [Anh ta đã siết chặt nắm đấm rồi đấy.]

 

 

Úc Tưởng: Cục cưng à, đây chẳng phải chính là kết quả cậu muốn hay sao? Chẳng lẽ tôi lại phải thực sự tỏ tình để anh ta yêu tôi hay sao? Không được đâu nha, anh ta là của nữ chính rồi.

 

 

Hệ thống sực hiểu ra: [Đúng, cô nói chí phải.]

 

 

Là nó sai.

 

 

Úc Tưởng vô cùng sáng suốt!

 

 

Lăng Sâm Viễn hết sức tức giận.

 

 

Anh ta tức đến độ bật cười.

 

 

Lăng Sâm Viễn: “Cô đang cố ý chọc giận tôi đấy à?”

 

 

Úc Tưởng chùi giọt nước mắt hoàn toàn không hề tồn tại ở khóe mắt: “Anh không tin tôi à? Tôi đau lòng quá.”

 

 

Lăng Sâm Viễn mấp máy môi.

 

 

Úc Tưởng thả tay xuống: “Anh không tin tôi thì thôi vậy, tôi đi đây.”

 

 

Diễn nhiều mệt quá.

 

 

Cô muốn đi ăn cơm.

 

 

Lăng Sâm Viễn: “...”

 

 

Anh ta phát hiện ra mình hoàn toàn không thể nhìn thấu người phụ nữ này.

 

 

Đúng lúc này, cô hot girl mạng vẫn đang còn quay livestream kia cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng Úc Tưởng.

 

 

“Ai đang nói chuyện với cô ấy vậy nhỉ? Ồ, không biết nữa.”

 

 

[Trông hơi quen mắt!]

 

 

[Mọi người đã đọc tin vỉa hè gần đây chưa? Hình như anh ta là con riêng của nhà họ Trữ.]

 

 

[Không phải chứ, tôi cảm thấy anh ta rất giống anh Ferguson mới nổi tiếng gần đây nhờ lập nghiệp bằng nghề phát triển phần mềm ở nước ngoài. Trên instagram có rất nhiều ảnh của anh ta, tôi thấy giống lắm luôn ấy.]

 

 

Lúc này, vệ sĩ cũng đang báo cáo lại với Trữ Lễ Hàn.

 

 

“Bọn em trông thấy cô Úc đó vẫn đang nói chuyện với Lăng Sâm Viễn.”

 

 

Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha, cụ tổng giám đốc Kim đang bận đi dạy dỗ con trai nên không có mặt ở đây.

 

 

Trữ Lễ Hàn hỏi: “Nói gì vậy?”

 

 

“Xa quá, bọn em không nghe thấy.”

 

 

“Nói lâu không?”

 

 

“Nói được mấy phút rồi, hình như giờ vẫn chưa nói xong.”

 

 

Trữ Lễ Hàn thoáng khựng lại, sau đó nói: “Lát nữa đưa thẳng tới đây gặp tôi.”

 

 

“Vâng!”

 

 

Bên phía đằng này, Úc Tưởng quay người định bỏ đi.

 

 

Lăng Sâm Viễn bỗng giữ cổ tay cô lại, nghiêm giọng hỏi: “Cô đã nói là cô thích tôi, vậy tối nay cô làm bạn gái của tôi nhé?”

 

 

Úc Tưởng rất muốn hỏi, vậy nữ chính thì sao?

 

 

Tuy nhiên, sau đó cô nhanh chóng nghĩ ra.

 

 

Với hình tượng nhân vật lắm mưu nhiều mẹo như nam chính thì đương nhiên anh ta sẽ không nhanh chóng để lộ ra người trong lòng mình là ai để tránh người khác lợi dụng người anh ta yêu đối phó anh ta.

 

 

Hiện tại, chỉ có chị gái của nữ chính biết chuyện này.

 

 

Số phận làm công cụ cho người khác lợi dụng của mình sắp sửa bắt đầu từ đây rồi sao?

 

 

Mình cho là không.

 

 

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng rất muốn làm bạn gái của anh.”

 

 

Lăng Sâm Viễn nhìn thẳng vào mặt cô, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nói láo hết câu này tới câu khác.

 

 

Úc Tưởng nhíu mày: “Nhưng mà, hôm nay tôi tới tham dự buổi tiệc tối này thực ra là để xem mắt. Lát nữa bác cả của tôi sẽ dẫn tôi đi gặp nhà trai. Nếu như bị họ nhìn thấy thì chuyện sẽ rất rắc rối. Anh hiểu chứ? Trừ phi, giờ anh đi nói với bác cả tôi rằng anh muốn cưới tôi.”

 

 

Lăng Sâm Viễn lập tức buông ngay cổ tay cô ra.

 

 

Lần này, anh ta thực sự không phân biệt được cô nói thật hay nói dối.

 

 

Đương nhiên anh ta sẽ không đời nào cưới cô.

 

 

Lăng Sâm Viễn bước tới bên cạnh vai cô, cúi đầu, kề vào tai cô, nói nhỏ: “Vậy cô giải quyết xong đối tượng xem mắt của cô đi rồi hẵng nói thích tôi.”

 

 

Úc Tưởng quay đầu, chớp mắt mấy cái: “Lần sau nói chuyện đừng sát lại gần tôi như vậy, nếu không tôi sẽ cho rằng anh cũng thích tôi đấy.”

 

 

Lăng Sâm Viễn nheo mắt, lập tức lùi lại đứng cách xa cô cả thước.

 

 

Người phụ nữ này dường như thực sự không hề biết xấu hổ là gì.

 

 

Anh ta không buồn nhìn cô thêm lần nào nữa.

 

 

Trán anh ta nổi gồ gân xanh.

 

 

Bên đằng kia, cuối cùng vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn đã tìm được cơ hội, đợi Lăng Sâm Viễn đi khỏi, anh ta lập tức xông tới.

 

 

“Cô Úc Tưởng phải không?” Lần này anh ta nghiêm túc xác nhận đi xác nhận lại mấy lượt.

 

 

“Cậu cả Trữ muốn gặp cô.” Anh ta nói.

 

 

Đương nhiên Úc Tưởng không đời nào cho rằng Trữ Lễ Hàn định chịu trách nhiệm với cô.

 

 

Tốt nhất là anh cũng đừng chịu trách nhiệm.

 

 

Chụp ảnh kết hôn chung với trùm phản diện như anh khiến tôi không tài nào ngon giấc.

 

 

Đương nhiên Úc Tưởng sẽ không để hệ thống biết được những suy nghĩ này của mình, cô âm thầm phàn nàn trong lòng xong, lập tức đi theo vệ sĩ lên tầng hai.

 

 

Cô nàng hot girl mạng đang phát livestream ở đằng kia lập tức mắt tròn mắt dẹt: “Ôi trời, sao cô ấy lại được lên trên tầng hai?”

 

 

[Tầng hai thì sao?]

 

 

[Tôi không hiểu!]

 

 

“Đó là phòng nghỉ của những người quyền quý thực sự đó! Vừa rồi tôi chỉ thấy có cụ tổng giám đốc Kim và cậu giám đốc Kim cùng với cậu cả Trữ đi lên trên đó thôi. Chỗ đó có vệ sĩ đứng gác ở lối ra vào đấy, mọi người nhìn thấy không? Người bình thường không đi lên đó được đâu!”

 

 

[Ôi trời ơi!]

 

 

[Thế rốt cuộc cô ta là quý cô thật hay giả vậy?]

 

 

Lúc này, Úc Tưởng đang giẫm chân lên mặt thảm có thể hút hết tiếng ồn, thong thả đi tới gian phòng nằm ở cuối hành lang.

 

 

Cửa phòng mở ra.

 

 

Bên trong yên lặng gần chết.

 

 

Úc Tưởng trầm tư ba giây đồng hồ.

 

 

Không phải anh ta định giết người diệt khẩu đấy chứ?

 

 

Không đúng, đây là xã hội thượng tôn pháp luật.

 

 

Đù.

 

 

Không đúng.

 

 

Từ xưa đến nay, tiểu thuyết về tổng giám đốc phách lối có bao giờ buồn tuân thủ pháp luật đâu! Chém tay, chém chân, còn dám móc cả tim người nữa!

 

 

“Cô Úc?” Người đứng đằng sau khẽ gọi.

 

 

Người ngồi trên chiếc sô pha bên trong phòng chậm rãi đứng dậy, xoay người lại.

 

 

Vóc dáng của anh rất cao to, ánh đèn hắt lên cơ thể kéo dài chiếc bóng của anh, tôn lên thứ áp lực vô hình hết sức khó tả toát ra từ con người anh.

 

 

“Không dám vào à? Sợ tôi hỏi cô vì sao ở chung một chỗ với Lăng Sâm Viễn hả?”

 

 

“Cô có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn?” Trữ Lễ Hàn hỏi.

 

 

Hệ thống hưng phấn: [Giờ hãy nói cho anh ta biết cô muốn kết hôn với anh ta đi!]

 

 

Chương 7: Muốn kết hôn sao

 

Úc Tưởng bước vào phòng.

 

 

Cô hỏi ngược lại anh: “Anh hỏi tôi có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn à?”

 

 

Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng.

 

 

 

 

Trong lòng Úc Tưởng nhủ thầm, hay lắm, trong lòng hai người, tôi chính là gián điệp của đối phương!

 

 

Vậy chắc anh có ấm đầu thì mới muốn kết hôn với tôi!

 

 

Úc Tưởng khép hờ mắt, né tránh ánh mắt của anh.

 

 

Hệ thống lập tức cảnh giác.

 

 

Cô lại định giả vờ đáng thương à?

 

 

Làm vậy há chẳng phải càng khiến Trữ Lễ Hàn thêm hoài nghi thân phận của cô hay sao!

 

 

Lúc này, Úc Tưởng mở miệng, cô nói: “Anh đoán xem.”

 

 

 

 

Vệ sĩ đứng sau lưng Trữ Lễ Hàn nghe vậy lập tức máy mí mắt.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Đúng lúc Trữ Lễ Hàn đang cạn lời, Úc Tưởng lại mở miệng, thừa thắng xông lên, hỏi: “Vì sao anh lại gọi tôi tới đây? Chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? Anh… Ghen à?”

 

 

Úc Tưởng nghĩ thầm, nếu cô đã nói tới thế rồi mà anh vẫn không tức giận.

 

 

Vậy thì cô sẽ nói thêm câu tiếp theo là “Không phải chứ, không phải chứ, anh thực sự ghen rồi à?”.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Mặt Trữ Lễ Hàn lạnh tanh, anh hờ hững hỏi ngược lại: “Cô thấy chuyện đó có khả năng xảy ra không?”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi có phải con giun trong bụng anh đâu, làm sao tôi biết được?”

 

 

Cô thoáng dừng lời rồi nói tiếp: “Thế này nhé, tôi có một đề nghị.”

 

 

Trữ Lễ Hàn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

 

 

Úc Tưởng: “Chi bằng chúng ta kết hôn đi.”

 

 

Vẻ ngoài nhã nhặn của Trữ Lễ Hàn lập tức bị xé bỏ, ánh mắt anh trở nên u ám, toát lên vẻ thâm trầm âm u đáng sợ.

 

 

“Cô cho rằng cô có thứ gì làm chỗ dựa cho mình vậy?”

 

 

Úc Tưởng: “Vì tôi từng ngủ với anh chăng?”

 

 

Bọn vệ sĩ điếng người ngay tại chỗ: “Khụ khụ khụ khụ khụ.”

 

 

Bọn họ suýt nữa chết sặc vì câu nói này.

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên chỉnh lại ống tay áo của mình, hỏi ngược lại cô: “Người nào ngủ với tôi thì tôi cũng đều phải cưới người đó hay sao?”

 

 

Úc Tưởng: “Vậy anh đã ngủ với mấy người rồi?”

 

 

Trữ Lễ Hàn khựng người.

 

 

Bầu không khí đông cứng lại một cách kỳ lạ.

 

 

Trước đó...

 

 

Không hề có ai hết.

 

 

Không chỉ vì anh khá thích sạch sẽ mà còn vì mẹ anh đích thân dạy anh, hơn nữa tính cách của anh có ham muốn kiểm soát rất mạnh mẽ, anh không thể nào chấp nhận việc bản thân tùy tiện có thêm một người chung chăn gối mà mình không thể nào kiểm soát được tư tưởng của đối phương.

 

 

Úc Tưởng vờ như không nhìn thấy sắc mặt của anh, cô tiếp tục nói: “Nếu như anh muốn cưới chín hay mười người gì đó thì tôi cũng không phản đối đâu, tuy nhiên pháp luật không cho phép anh làm vậy. Cho nên, dừng lại ở đây thôi, thu tay lại thôi cậu cả Trữ, kết hôn với một mình tôi thôi là được rồi.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Anh suýt nữa bị cô chọc tức tới độ bật cười.

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Chờ trong bụng cô Úc có em bé rồi hẵng bàn.”

 

 

Úc Tưởng không nói gì.

 

 

Cô đang nói chuyện phiếm với hệ thống.

 

 

Úc Tưởng: Nghe thấy chưa?

 

 

Hệ thống hết sức khó hiểu: [Tại sao lại vậy nhỉ? Theo kịch bản vốn có, rõ ràng anh ta sẽ dễ dàng đồng ý kết hôn với cô cơ mà! Hơn nữa, khi đó hai người còn không hề này nọ gì với nhau hết. Giờ hai người đã làm tới tận bước ấy rồi, thế mà anh ta lại không chịu trách nhiệm hay sao? Sao anh ta có thể làm như vậy được cơ chứ?]

 

 

Úc Tưởng: Ôi, cậu thông cảm cho người ta chút đi, dù sao người ta cũng là trùm phản diện cơ mà. Sao trùm phản diện có thể dễ thương lượng như vậy được?

 

 

Hệ thống: [0_o Không tài nào hiểu nổi.]

 

 

Hệ thống: [Làm sao bây giờ, kịch bản đi đời nhà ma rồi.]

 

 

Úc Tưởng: Cậu chớ nóng, hãy suy nghĩ tích cực lên, cậu xem, không phải anh ta vừa mới nói đó sao? Đợi bao giờ tôi có thai, chẳng phải là tôi sẽ có thể kết hôn với anh ta rồi sao? Đi nào, chúng ta về nhà chờ tới lúc mang thai thôi.

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Cô đừng lừa tôi.

 

 

Chuyện này chỉ cần ngồi chờ là có hay sao?

 

 

Hệ thống: [Làm vậy quá bị động.]

 

 

Úc Tưởng: Nếu không thì còn làm thế nào được? Tôi leo tường lẻn vào nhà họ Trữ ăn trộm sổ hộ khẩu của anh ta hay sao? Hay là giờ tôi đánh ngất anh ta, trói cổ lôi tới cục dân chính? Tôi cảm thấy, rất có thể tôi sẽ bị ném xuống biển trước khi kịp làm vậy.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Đúng vậy.

 

 

Hệ thống ngượng ngùng mở miệng: [Nhưng cũng đâu thể mới một lần đã trúng xổ số được…]

 

 

Úc Tưởng: Mọi chuyện phải suy nghĩ theo chiều hướng tích cực chứ. Cậu xem lại mình đi, cậu còn tiêu cực hơn cả tôi nữa. Cậu nghĩ thử mà xem, anh ta là trùm phản diện có thể đối đầu với nam chính tới tận phút cuối cơ mà, siêu giỏi luôn! Nếu như tư tưởng của anh ta đàng hoàng một chút, không muốn giết chết nữ chính thì có khi anh ta cũng dư sức làm nam chính luôn đúng không? Một người trâu bò như vậy chắc chắn tinh trùng của anh ta cũng rất trâu bò.

 

 

Khuôn mặt nhỏ của hệ thống trở nên đầy đồi trụy, nó đáp: […Ừ.]

 

 

Úc Tưởng đang nói chuyện phiếm hết sức chuyên tâm với hệ thống.

 

 

Thế nhưng, ở trong mắt Trữ Lễ Hàn thì dường như cô đang sững sờ vì chịu một cú sốc quá mạnh.

 

 

Trông cô không giống ngày hôm đó lắm, chiếc váy dài màu xanh lam để lộ ra cổ và bờ vai trần xinh đẹp hoàn hảo. Mái tóc đen dài buông lơi, khuôn mặt không trang điểm mắt đậm như lần trước, khi cô hơi cúi đầu xuống, trông rất dễ khiến người ta xiêu lòng.

 

 

Đầu ngón tay của Trữ Lễ Hàn buông xuống, gõ lên mép bàn kế bên bàn tay, anh đang định mở miệng nói tiếp.

 

 

Đúng lúc này, Úc Tưởng tán gẫu với hệ thống xong xuôi.

 

 

Cô ngẩng đầu lên: “Được, tôi biết rồi, tôi đi đây, bái bai.”

 

 

Sau đó, nói đi là đi luôn.

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống: Ôi trời, mệt quá đi mất. Bao giờ mới có thể bắt đầu ăn cơm đây?

 

 

Bởi vì kịch bản bị rối bung rối bét.

 

 

Cho nên hiện tại hệ thống khá ỉu xìu.

 

 

Úc Tưởng thở dài một tiếng: Không thể để đứa bé trong bụng tôi bị đói được.

 

 

Hệ thống nghe vậy lập tức hăng hái hẳn lên: [Tôi biết ở đâu có đồ ăn.]

 

 

Úc Tưởng: Chuyện này mà cậu cũng biết à?

 

 

Hệ thống: [Sau khi bước vào đoạn kịch bản quan trọng, toàn bộ thông tin bản đồ về địa điểm này đều có trong đầu tôi.]

 

 

Úc Tưởng: Vậy phiền cậu chỉ đường giúp tôi nhé.

 

 

Úc Tưởng bước đi trên đôi giày cao gót, vất vả leo xuống dưới.

 

 

Tới khi đi tới bậc thang cuối cùng, chị họ thứ hai bỗng nhiên xuất hiện túm cổ tay cô lại.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Sao vậy? Sao hôm nay ai cũng thích túm cổ tay của tôi vậy?

 

 

“Cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô suốt từ nãy tới giờ rồi! Bác cả bảo cô qua chỗ ông ta đấy, cô mau mau qua đó đi.” Chị họ nói xong, không đợi Úc Tưởng mở miệng đã vội vã kéo cô đi về một hướng khác.

 

 

Úc Tưởng: “...”

 

 

Có để cho người ta ăn hay không đây?

 

 

Tuy vậy, may mắn là cuối cùng Úc Tưởng vẫn tìm được cơ hội để ăn.

 

 

Dọc đường đi, cô vừa khéo đi ngang qua một bàn tiệc dài bày đầy cupcake, cô bèn tiện tay nhón lấy một chiếc. Nếu như tay kia không bị chị họ thứ hai kéo đi thì đáng ra cô đã có thể lấy thêm cho mình một ly nước trái cây để uống cho đỡ nghẹn.

 

 

“Úc Tưởng.” Bác cả đứng gần đó trông thấy cô, vội vàng vẫy tay gọi cô: “Lại đây nào.”

 

 

Bác cả và bác dâu cả đang đứng cùng với nhau.

 

 

Đối diện họ là hai ba con.

 

 

Người lớn tuổi mặc âu phục màu mận chín, gu ăn mặc khá tệ nhưng ngón tay lại đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc vô cùng chói sáng.

 

 

Người trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm màu trắng, tóc vuốt ngược, mỉm cười nhẹ nhàng, mặt mũi đàng hoàng, dáng dấp lịch sự.

 

 

Đợi Úc Tưởng đi tới chỗ họ, bác cả lập tức kéo cô lại, giới thiệu với hai ba con nhà này: “Đây là cháu gái của tôi, Úc Tưởng. Tổng giám đốc Hà từng gặp ba mẹ của nó rồi đấy.”

 

 

Tổng giám đốc Hà cũng là người lớn tuổi, lập tức nở nụ cười, khen: “Chưa từng nghe họ nói họ có một cô con gái xinh đẹp như thế này đấy. Chú là chú Hà của cháu đây.”

 

 

Nói rồi, ông ta chỉ vào người trẻ tuổi đứng bên cạnh mình: “Đây là Hà Vân Trác, chắc là hơn cháu hai tuổi, mới từ nước ngoài về…”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Hệ thống: [Bọn họ định giới thiệu cho cô xem mắt à???]

 

 

Úc Tưởng: Trông rất có khả năng là vậy đấy.

 

 

Cô im lặng một lát.

 

 

Ôi, vừa rồi cô nói với Lăng Sâm Viễn câu đó hoàn toàn chỉ là nói bừa mà thôi. Cuối cùng thật không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lại tới thật.

 

 

Lúc này, hệ thống sắp điên lên mất rồi.

 

 

Loạn rồi, loạn rồi, loạn hết rồi.

 

 

Trong kịch bản nguyên tác hoàn toàn không hề có chuyện xem mắt gì hết! Bởi vì ngày mai, cả thế giới đều sẽ biết chuyện Úc Tưởng hẹn hò với Trữ Lễ Hàn! Sau đó nhà họ Úc sẽ vui mừng chờ đợi được kết thông gia với nhà họ Trữ.

 

 

Úc Tưởng: Cậu đừng buồn quá, dù sao anh ta cũng chỉ là nhân vật rất phụ thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới kịch bản cả.

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Hệ thống: [Anh ta là nam phụ.]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: ???

 

 

Hệ thống: [Cô có biết tại sao chị gái của nữ chính sắm vai nữ phụ ác độc nhưng lại sống lâu hơn cô không?]

 

 

Úc Tưởng: Tôi biết chứ, bởi vì cô ta giỏi ngụy trang.

 

 

Hệ thống: [Không chỉ vậy, cô ta còn có người nâng váy cho mình nữa. Tay Hà Vân Trác này có tên tiếng Anh ở nước ngoài là Danny...]

 

 

Nghe hệ thống kể vậy thì Úc Tưởng nhớ ra rồi.

 

 

Danny là một hacker.

 

 

Anh ta rất yêu chị gái của nữ chính, trong giai đoạn đầu, anh ta từng không ít lần răn đe nữ chính thay cho chị gái. Mãi về sau, anh ta mới cải tà quy chính, trở thành nam phụ âm thầm yêu thầm nữ chính.

 

 

Úc Tưởng: ... Tôi ngất mất.

 

 

Hệ thống: [Tôi cũng muốn ngất đây.]

 

 

“Vân Trác, thanh niên bọn con nói chuyện với nhau mới có tiếng nói chung. Không phải con định về nước làm về internet sao? Vừa hay con có thể tìm hiểu tình hình rõ hơn thông qua Tiểu Úc, con đưa danh thiếp cho Tiểu Úc đi.” Tổng giám đốc Hà nói.

 

 

Hà Vân Trác không hề do dự.

 

 

Anh ta lập tức đưa cho Úc Tưởng một tấm danh thiếp.

 

 

Úc Tưởng nhận lấy nó, từ đầu tới cuối không hề mở miệng lấy một lần.

 

 

Thế nhưng, dường như tổng giám đốc Hà lại rất thích cô như vậy, không ngờ tính cô còn điềm đạm như thế.

 

 

Lúc này, bỗng nhiên bác cả nhớ ra nên nhiều chuyện hỏi một tiếng: “Vừa rồi cháu đi đâu thế? Chị hai tìm cháu mãi đấy.”

 

 

Chị họ vội vàng kể tội cô: “Cháu đi tìm khắp nơi không thấy, không ngờ quay đầu lại lại nhìn thấy con bé đi từ trên tầng hai xuống.”

 

 

Bác cả và tổng giám đốc Hà lập tức biến sắc.

 

 

“Tầng hai à? Nó đi lên tầng hai hả?” Bác cả nghiêm nghị hỏi.

 

 

Chị họ thứ hai lấy làm khó hiểu: “Vâng, đúng vậy, lúc đó cháu trông thấy con bé đi từ trên tầng xuống…”

 

 

Bác cả cắn răng nghiến lợi mắng: “Chẳng hiểu phép tắc gì hết! Sao cháu lại đi lên trên đó? Lỡ lát nữa tổng giám đốc Kim có hỏi thì để bác xem xem cháu ăn nói thế nào nào?”

 

 

Úc Tưởng quyết định ăn ngay nói thật.

 

 

Cho nên cô đáp: “Trữ Lễ Hàn mời cháu lên đó.”

 

 

Bác cả tức quá bật cười: “Anh ta mời cháu lên đó làm gì?”

 

 

Nói láo cũng không nói gì đó có độ khả thi cao một chút!

 

 

Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người như vậy thì chắc ông ta phải tát cho cô mấy cái để cô tỉnh táo lại.

 

 

Úc Tưởng hết sức thành thật nói: “Anh ta hỏi xem cháu có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn.”

 

 

Tổng giám đốc Hà sững sờ.

 

 

Sao chuyện này nghe… Có vẻ như quan hệ rất phức tạp vậy nhỉ?”

 

 

Bác cả lại càng bực mình hơn, ông ta hoàn toàn không tin lời Úc Tưởng nói, sầm mặt lại dặn dò cô chị họ: “Cháu dìu Úc Tưởng qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi.”

 

 

Chị họ vội vàng dìu Úc Tưởng đi.

 

 

Bác cả quay đầu lại nói: “Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Úc Tưởng đúng là đứa cháu xinh đẹp nhất trong nhà chúng tôi, vừa rồi mọi người cũng đã thấy rồi. Có điều, hồi xưa học đại học nó không làm nên cơm cháo gì, không tốt nghiệp trường danh tiếng như con trai của ông.”

 

 

Tổng giám đốc Hà nghe vậy chẳng những không chê bai mà trái lại còn cười bảo: “Con gái học ít một chút cũng tốt. Phải ngốc một chút mới hay!”

 

 

Bên đằng này, cô chị họ bất ngờ rút tay về: “Vừa rồi cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao cậu cả Trữ lại mời cô được chứ?... Tôi biết cô cố ý nói vậy là vì không muốn nhà họ Hà ưng ý mình đúng không? Nhưng mà, tôi nói cho cô biết, nhà họ Hà chỉ cần một cô con dâu xinh đẹp thôi, còn trong đầu có là rơm rạ hay là cục cớt chó cũng không sao hết.”

 

 

Úc Tưởng: “...”

Chương 8: Chờ trong bụng cô có em bé rồi hãy bàn

 

Úc Tưởng: Người nhà này bị dở người rồi phải không?

 

 

Hệ thống: [Đúng vậy.]

 

 

Lần này, hệ thống vô cùng kiên định đứng chung một chiến tuyến với Úc Tưởng.

 

 

 

 

Úc Tưởng cúi đầu ăn một miếng cupcake trước, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn chị họ thứ hai: “Trong đầu tôi toàn là rơm rạ, trong đầu chị toàn là cục cớt chó, vậy sao người ta không chọn chị? À, bởi vì chị xấu hơn đúng không?”

 

 

Chị họ phát hiện mình không cãi thắng được cô bèn hậm hực quay đầu chạy đi mách lẻo.

 

 

Úc Tưởng chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần, tập trung ăn nốt chiếc cupcake, sau đó đứng dậy đi lấy tiếp một cái nữa.

 

 

Úc Tưởng tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống: Không phải cậu nói hôm nay nữ chính cũng sẽ tới đây sao?

 

 

Hệ thống cạn lời.

 

 

Hệ thống: [Cô thực sự không lo lắng gì cho mớ kịch bản rối bung rối bét của mình hay sao?]

 

 

Úc Tưởng: Cho nên tôi mới hỏi cậu xem nữ chính đang ở đâu còn gì, có phải nếu lát nữa tôi qua đó bắt nạt nữ chính một chút thì ít nhiều gì cũng được coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không?

 

 

 

 

Hệ thống: [Cô quên à? Giờ vẫn chưa tới đoạn kịch bản cô bắt nạt nữ chính đâu.]

 

 

Úc Tưởng: Đậu má.

 

 

Úc Tưởng: Giờ tôi sẽ phải thay nữ chính chịu đựng chuyện bị chị gái của nữ chính bắt nạt đúng không?

 

 

Hệ thống: [Cô nói đúng rồi đó.]

 

 

Bên đằng này vừa mới kịp nói luyên thuyên xong.

 

 

Bên đằng kia bỗng nhiên trở nên ồn ào. Hóa ra là lễ cưới sắp chính thức bắt đầu, tất cả mọi người tạm thời di chuyển từ trong phòng ra bãi cỏ ngoài trời.

 

 

Bãi cỏ rộng lớn này đủ chỗ cho rất nhiều người đứng.

 

 

Đằng trước có bày lác đác tầm chục hàng ghế.

 

 

Tuy nhiên, quá rõ ràng, những chiếc ghế đấy là để dành cho những người có thân phận, địa vị cao ngồi, những khách mời còn lại phải tự đứng đằng sau hoặc hai bên hông.

 

 

Hiện tại, có không ít người không nhịn nổi bắt đầu giơ điện thoại lên chụp.

 

 

Thậm chí có một số hot girl mạng trà trộn vào đây còn bắt đầu quay vlog thêm một hiệp nữa.

 

 

Cô gái vừa rồi phát livestream cũng đang đứng xen lẫn trong đám đông, cô ấy chĩa thẳng ống kính về phía sân khấu cách đó một quãng ngắn.

 

 

“Mọi người đã nhìn thấy chưa ạ? Người đang ngồi bên chiếc đàn dương cầm chính là con gái nhà họ Ninh! Mọi người biết nhà họ Ninh chứ? Nhà họ làm nghề sản xuất. Người ta là gái nhà giàu trắng trẻo, xinh đẹp, nhiều tiền đích thực đấy!”

 

 

“Ừm, cô ta là bạn thân của con gái nhà họ Kim.”

 

 

Lúc này ống kính chao đảo một chút rồi dừng lại.

 

 

Cô hot girl này nhè nhẹ hít sâu một hơi, nói: “Mọi người nhìn thấy chưa? Bóng lưng kia kìa, đó chính là Trữ Lễ Hàn đấy.”

 

 

[Không ngờ người ngồi ở hàng ghế đầu tiên ngoài ba mẹ của cô dâu chú rể ra lại là anh ấy và cụ Chu.]

 

 

[Đậu xanh, nhìn bóng lưng thôi đã thấy đẹp trai rồi!]

 

 

[Anh ấy phong độ quá, liệu có thể quay chính diện được không?]

 

 

“Tôi thực sự không dám quay chính diện đâu, mọi người chờ xem video lễ cưới của nhà họ Kim nhé, có khi nó sẽ được đăng lên mạng đấy.”

 

 

Cô hot girl mạng này nói xong lia ống kính sơ qua một vòng.

 

 

Không hề nhìn thấy bóng dáng Úc Tưởng ngồi giữa các khách mời.

 

 

Cô ấy nghĩ thầm, người này thật là thần bí.

 

 

Nếu nói cô là giả thì tại sao cô lại được mời lên trên tầng hai?

 

 

Nếu nói cô là thật thì những lúc thể hiện rõ địa vị của cô như thế này lại không thấy bóng dáng cô đâu.

 

 

Bên phía bên này, Úc Tưởng cũng đang nhìn cô gái trẻ ngồi bên cây dương cầm.

 

 

Cô ta chính là chị gái của nữ chính, tên là Ninh Nhạn.

 

 

Cô ta mặc đồ phù dâu màu hồng nhạt, búi tóc cao, dáng vẻ đầy cao quý, thoát tục, lúc chơi đàn, khuôn mặt hơi nghiêng nhẹ, nét mặt rất đỗi dịu dàng. Quả là một nhân vật tầm cỡ nữ thần điển hình.

 

 

Nếu không biết rõ kịch bản thì chắc Úc Tưởng đã tin cô ta là một cô gái tử tế.

 

 

Chẳng trách nguyên chủ lại bị lừa thê thảm tới vậy.

 

 

Đúng là không giỏi giả vờ bằng người ta.

 

 

Cô dâu chú rể nhanh chóng đọc xong lời thề và trao nhẫn cưới cho nhau.

 

 

Sau đó, họ bước xuống sân khấu, quỳ xuống trước mặt ba mẹ cảm ơn công ơn nuôi dạy. Tuy nhiên, bước này lại có thêm một chi tiết nhỏ.

 

 

Đó chính là cô dâu chú rể cầm ly rượu, quỳ gối trước mặt Trữ Lễ Hàn, kính rượu anh.

 

 

Trữ Lễ Hàn nhận ly rượu đó nhưng không uống.

 

 

Cô dâu chú rể cũng không hề lấy làm lạ, tươi cười đứng dậy.

 

 

Bởi vì mọi người đều biết, không rõ trước đó khách sạn Hải Lệ đã làm gì đắc tội Trữ Lễ Hàn nhưng từ đó trở đi, Trữ Lễ Hàn rất hiếm khi đụng vào đồ ăn ở bên ngoài.

 

 

Bên phía đằng này, Úc Tưởng lại khá giật mình.

 

 

Úc Tưởng: Tại sao bọn họ lại kính rượu Trữ Lễ Hàn? Sao đây, chẳng lẽ Trữ Lễ Hàn cho bọn họ bú mớm tới khi trưởng thành à?

 

 

Hệ thống: […]

 

 

Bên phía đằng này, cô hot girl mạng kia đang giải thích với các khán giả xem live stream: “Chắc là có rất nhiều người đã từng đọc tin bài từ một số nguồn không chính thống nên đã biết rằng cụ tổng giám đốc Kim và cậu cả Trữ là bạn vong niên rồi đúng không? Bởi vậy nên cậu cả Trữ và cụ tổng giám đốc Kim được coi như là người cùng một thế hệ. Con trai, con gái của cụ tổng giám đốc Kim gặp cậu cả Trữ đều phải chào là chú. Thực ra năm nay cậu cả Trữ chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi.”

 

 

[Nhà họ Trữ thật đẳng cấp!]

 

 

[Cũng không thể nói như vậy được, phải nói là nhà mẹ Trữ Lễ Hàn quá đẳng cấp, bản thân anh ấy cũng vậy.]

 

 

[Ôi, tôi muốn xem mặt chính diện quá, sao mà khó thế ?]

 

 

Trong phần còn lại của lễ cưới, mọi người di chuyển sang bên phòng tiệc.

 

 

Lúc này, mọi người bên dưới sân khấu đều đang dùng bữa, trên sân khấu, các ngôi sao nổi tiếng do cụ tổng giám đốc Kim mời tới đang biểu diễn.

 

 

Các ngôi sao này vừa xuất hiện, số lượng người xem trên kênh phát live stream của cô hot girl mạng này lập tức tăng vọt.

 

 

Tạm thời, không còn ai quan tâm xem Úc Tưởng là thật hay giả nữa.

 

 

Úc Tưởng ăn uống no nê xong, nói với hệ thống: Chúng ta đi thôi.

 

 

Hệ thống: [Cô không gặp nữ chính nữa à?]

 

 

Úc Tưởng: Tôi còn chẳng biết cô ấy đang ở đâu.

 

 

Hệ thống: [Cô chờ một chút.]

 

 

Hệ thống: [Hình như cô ấy đang ở chung một chỗ với Lăng Sâm Viễn.]

 

 

Úc Tưởng: Ôi, tôi buồn ngủ rồi, bọn họ đang làm gì vậy? Hôn hả? Họ định hôn nhau bao lâu?

 

 

Úc Tưởng nói xong thực sự không nhịn nổi nên ngáp một tiếng.

 

 

Hệ thống: [Chắc phải ba tiếng nữa thì chị gái của nữ chính mới có thời gian rảnh để hãm hại nữ chính, lúc đó cô phải xuất hiện.]

 

 

Không còn cách nào khác, hôm nay chị gái của nữ chính là phù dâu nên phải tham gia không ít khâu của buổi lễ.

 

 

Úc Tưởng: ...

 

 

Úc Tưởng: Tôi phải chờ ba tiếng đồng hồ để chịu khổ hay sao? Thế chẳng thà bảo tôi chết quách đi cho rồi.

 

 

Úc Tưởng đứng dậy bỏ đi.

 

 

Hệ thống: [Hình tượng nhân vật, hình tượng nhân vật…]

 

 

Úc Tưởng bỏ đi, chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại.

 

 

Giày vò tới tận lúc này, ngoài trời đã hoàng hôn.

 

 

Tối nay còn có tiệc tối nữa nhưng ai thích tham gia thì cứ việc, Úc Tưởng chẳng muốn theo hầu bọn họ nữa.

 

 

Úc Tưởng đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra mở app gọi xe.

 

 

Hệ thống vẫn tiếp tục khuyên Úc Tưởng: [Kịch bản đã sai khác rất lớn rồi, tôi sợ lát nữa nữ phụ ác độc sẽ ra tay tàn nhẫn với nữ chính, hay là cô ngăn cản cô ta một chút đi, nếu không thì nữ chính biết làm sao bây giờ?]

 

 

Úc Tưởng ngáp một tiếng.

 

 

Úc Tưởng nhíu mày: “Chỗ này xa xôi quá, sao xe còn cách xa quá vậy?”

 

 

Cô chờ một mạch tận nửa tiếng đồng hồ.

 

 

Hệ thống không khuyên nổi Úc Tưởng nữa.

 

 

Úc Tưởng lười biếng nói: Tôi phải về dưỡng thai mà cục cưng, gen của Trữ Lễ Hàn có trâu bò thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng nổi đâu, cậu nói có đúng không? Hôm nay tôi đi giày cao gót, mặc váy dạ hội giữa tiết trời mùa thu thế này chắc sẽ bị lạnh cóng người dẫn đến sẩy thai mất thôi.

 

 

Hệ thống thực sự tin rằng trong bụng Úc Tưởng có thể đã có em bé, nghe cô nói vậy, hệ thống tỏ ra do dự.

 

 

Hệ thống: [Nhưng tôi sợ nếu cô bị kết luận là không tích cực làm nhiệm vụ thì cô sẽ bị phạt.]

 

 

Úc Tưởng ngồi xổm xuống, kiếm một chỗ khá thoải mái, phủi bụi, dựa lưng vào đó.

 

 

Thực ra cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc độ mạnh yếu của hình phạt như thế nào, như vậy cũng tiện cho cô đoán định tình trạng của mình hơn.

 

 

Sau đó, Úc Tưởng lập tức cầu được ước thấy.

 

 

Cô bị giật điện “xèo xèo” hai tiếng.

 

 

Lúc này, hệ thống giống như một chú gà mái mẹ nhọc lòng: [Cô xem đó, tôi đã bảo là cô khoan hãy đi rồi mà. Liệu đau quá có sẩy thai không?]

 

 

Úc Tưởng trợn ngược mắt, miệng lưỡi dẻo quẹo đáp: Không sao, sẩy rồi lại có thể có lại mà.

 

 

Hệ thống sắp điên lên mất: [Cô đi đâu để có bầu lại được chứ? Nếu cô dám mượn giống của người khác, để Trữ Lễ Hàn phát hiện ra thì anh ta sẽ lột da cô đó.]

 

 

Lúc này, ở bên đằng kia, Trữ Lễ Hàn cũng đã ở lại lâu tới mức hao sạch sự nhẫn nại của anh. Tuy nhiên, xưa nay anh không thể hiện bất kỳ điều gì qua nét mặt.

 

 

Anh bảo thư ký Vương đi lấy xe còn mình thì dẫn theo vệ sĩ thong thả đi ra ngoài.

 

 

Cụ tổng giám đốc Kim không dám giữ anh lại, luôn miệng nói: “Hôm nay thực sự lấy làm ngại vì đã để cậu phải vất vả”. Sau đó, ông ta đưa món quà lưu niệm quý giá cho vệ sĩ của anh cầm, đích thân tiễn anh ra tới tận cửa ra vào.

 

 

Trữ Lễ Hàn mới đi được một đoạn đã trông thấy Úc Tưởng ngồi xổm dưới đất.

 

 

Người cô run nhè nhẹ như thể bị phát một thứ bệnh cấp tính nào đó.

 

 

Lúc này, thư ký Vương cũng lái xe đến đây.

 

 

Thư ký Vương đánh tay lái, trông thấy Úc Tưởng. Anh ấy vẫn chưa gặp Úc Tưởng lần nào, chẳng qua trông thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đang run rẩy nên sinh lòng thương hại, vội hạ cửa sổ xe xuống hỏi han: “Cô sao vậy?”

 

 

Trữ Lễ Hàn thong thả đi tới đây, anh trông thấy Úc Tưởng chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

 

Sắc mặt của cô hơi tái, hơi thở dường như cũng yếu hơn một chút, hàng mi dài chớp nhè nhẹ, khuôn mặt đẹp tới mức khiến người ta gần như không thể dời mắt nổi.

 

 

Thư ký Vương lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Có phải cô bị lạnh cóng rồi không?”

 

 

Anh ấy nghĩ, dù sao mình ngồi trong xe cũng rất ấm áp nên bèn đưa tay định cởi áo khoác ra đưa cho cô, phát huy một chút phong độ đàn ông.

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên theo dõi cảnh tượng này.

 

 

Anh không hề có suy nghĩ gì với Úc Tưởng.

 

 

Nhưng dù sao họ cũng từng có quan hệ thân mật, hiện tại thư ký Vương lại cởi áo ra đưa cho cô, như vậy sao được?

 

 

Trữ Lễ Hàn giơ tay lên, cởi khuy áo ra nhanh tay hơn thư ký Vương.

 

 

Sau đó, anh cầm áo vest bằng một tay, đưa nó về phía trước, trùm kín người Úc Tưởng lại.

 

 

Thư ký Vương ngẩn người: “Cậu, cậu cả Trữ... Hay là cứ để tôi làm cho…”

 

 

Trong lòng thư ký Vương không khỏi giật mình.

 

 

Vị này bắt đầu có lòng thương người như vậy từ bao giờ thế?

 

 

Bên đằng này, Úc Tưởng không nhịn nổi phải hắt hơi một tiếng, kéo áo khoác ra, ló đầu ra ngoài.

 

 

Trông cô thực sự rất đáng thương.

 

 

Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm Trữ Lễ Hàn.

 

 

Khoảnh khắc đó, từ góc nhìn của mình, Trữ Lễ Hàn cảm thấy dường như mình được trông thấy một đôi mắt sáng long lanh giống như hòn bi ve xinh đẹp.

 

 

Hơi lạnh nhưng cũng có phần gợi cảm.

 

 

Lúc cô cười thực sự quyến rũ lạ thường.

 

 

Anh nghe thấy cô bực bội nói: “Anh chưa thấy ai bị đau bụng kinh bao giờ à?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “...”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Vẫn còn bị đau bụng kinh, xem ra nguyện vọng của cô không thành hiện thực rồi.”

 

 

Có lẽ là vì gặp được nhân vật có liên quan tới nhân vật chính trong kịch bản nên cảm giác đau đớn do trừng phạt nhanh chóng tan biến khỏi xương cốt của Úc Tưởng.

 

 

Còn chẳng dai dẳng bằng đau bụng kinh ở kiếp trước.

 

 

Úc Tưởng thầm cười trộm tỏ ý xem thường chủ thần.

 

 

Ngón tay trắng ngần của cô túm chặt chiếc áo vét, màu đen và trắng tôn nhau lên.

 

 

Rõ ràng cô đang ngồi nhưng lúc ngước mắt nhìn lên, trông cô thực sự giống như thể đang kiêu kỳ quyến rũ người khác.

 

 

Úc Tưởng chẳng hề đỏ mặt một chút nào: “Ồ, nếu vậy thì lên giường thêm lần nữa chẳng phải là ổn rồi sao?”

 

 

Thư ký Vương: !!!

 

 

Vệ sĩ: !!!

Bình Luận (0)
Comment