Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 12 - Chương 45: Đấu Địa Chủ

Unknown Chương 45: Đấu địa chủ

 

Hệ thống cảm thấy hình như bởi vì Úc Tưởng trở nên cực kỳ giàu có nên hệ thống cũng trở nên phách lối hơn rồi?

 

 

"Ôi, phiền chết đi được, mới tháng trước anh của tớ lại tốn hết mấy triệu tệ mua tặng tớ một chiếc du thuyền, anh ấy cũng đâu phải không biết là tớ không thích ra biển đâu chứ."

 

 

"Ha ha, hay là cậu tặng lại cho tớ đi?"

 

 

 

 

"Vậy thì cậu đưa cho tớ viên đá Ruby đó đi."

 

 

"Cậu quá đáng rồi đó nha, viên đá Ruby đó là quà sinh nhật của mẹ cậu ấy tặng cho đó. Chỉ riêng viên đá thô thôi cũng đã có giá bảy triệu tệ rồi, chưa kể tiền công..."

 

 

Hệ thống lại một lần nữa tỏ ra khinh thường: [Mới có mấy triệu tệ!]

 

 

"À đúng rồi, Nhạn Nhạn, ban tổ chức của cuộc thi Piano Quốc Tế Leeds..." Muốn mời cậu đến tham gia đúng không? Họ còn chưa nói xong nửa câu cuối.

 

 

Úc Tưởng: "Thật là nhàm chán quá đi à."

 

 

Những thiên kim tiểu thư ngồi đối diện: "..."

 

 

Sau đó, Úc Tưởng lấy điện thoại ra: “Hay là đánh bài Xì Tố không?” Cô quay đầu lại nhìn Hà Vân Trác: “Anh biết đánh không?”

 

 

 

 

Hà Vân Trác: "... Biết."

 

 

Thực ra, Hà Vân Trác cũng không xa lạ gì với cảnh tượng như vậy.

 

 

Ninh Nhạn thông minh, hào phóng và thanh lịch. Bạn bè xung quanh đều đã quen với việc tâng bốc cô ta.

 

 

Mỗi lần vào những lúc như vậy, Hà Vân Trác đều sẽ mỉm cười, anh ta cảm thấy mắt nhìn của mình quá tốt vì đã yêu phải một cô gái có sức hút như vậy.

 

 

Vào lúc đó, những người xung quanh Ninh Nhạn thường sẽ trêu chọc Hà Vân Trác vài câu, nói cậu Hà thật là hào phóng, cậu Hà lại mua đồ tặng Nhạn Nhạn rồi, thật là ga lăng quá đi, v.v...

 

 

Nghe những câu nói này, Hà Vân Trác cũng cảm thấy rất vui.

 

 

Anh ta cảm thấy Ninh Nhạn nghe nhiều những câu nói như vậy rồi tự khắc sẽ nhìn thấy được sự tận tâm của anh ta đối với cô ta. Những câu nói đùa cứ lời qua tiếng lại như thế thì chẳng phải cả hai rồi cũng sẽ có thể thấu hiểu nhau được sao?

 

 

Nhưng đột nhiên bị Úc Tưởng nói như thế.

 

 

Hà Vân Trác cũng thật sự cảm thấy có một chút... nhàm chán.

 

 

Cái cảm giác nhàm chán đó chợt biến thành một sự trống trải vô tận, nhanh chóng nhấn chìm lấy anh ta.

 

 

Thậm chí, Hà Vân Trác còn cảm thấy cảnh tượng trước mặt mình có chút buồn cười.

 

 

Nó hài hước như một vở kịch được trình diễn theo định kỳ vậy.

 

 

Úc Tưởng nhìn qua hướng Ninh Ninh: "Em có biết đánh không?"

 

 

Ninh Ninh vẫn còn có chút ngẩn ngơ, bị Úc Tưởng hỏi đến, cô ấy ngay lập tức trở nên bối rối rồi gật đầu một cái: "Biết, biết đánh sơ sơ."

 

 

Những thiên kim tiểu thư ngồi bên cạnh muốn lên tiếng châm chọc rằng ở đây thì lấy đâu ra bài Xì Tố cho cô đánh chứ?

 

 

Úc Tưởng: "Vậy được rồi, lấy điện thoại của em ra đi, tải cái phần mềm này xuống rồi chúng ta liên kết online."

 

 

Ninh Ninh nhìn Ninh Nhạn: "À à..."

 

 

Những thiên kim tiểu thư khác: "..."

 

 

Sau đó, trong những cuộc thảo luận với những chủ đề mang tính giàu sang, đẳng cấp của các thiên kim tiểu thư, đột nhiên xuất hiện một số giọng nói có hơi không hợp với hoàn cảnh cho lắm.

 

 

"Cướp địa chủ!"

 

 

"Một đôi 2!"

 

 

"Mau lên nào, tôi chờ đến hoa cũng héo hết rồi đây..."

 

 

Ninh Nhạn: "..."

 

 

Cô ta nhận ra rằng dường như không thể sử dụng cách mà mình đã dùng để đối xử với cô em ngốc nghếch để đối xử với Úc Tưởng được nữa.

 

 

Sau khi chơi vài ván bài Xì Tố.

 

 

Úc Tưởng nhìn sang hướng Ninh Ninh: "Vận may của em không tệ nha..."

 

 

Ninh Ninh: "Hả? Vậy, vậy sao?" Cô ấy khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô ấy được khen ở nơi như vậy.

 

 

Úc Tưởng thở dài: “Chị thua hết Đậu Vui Vẻ rồi.”

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Cô gái này đã lý giải một cách hoàn hảo cái gì gọi là chơi dở mà cứ khoái chơi.

 

 

“Vậy, vậy có đánh tiếp không?” Ninh Ninh hỏi nhỏ.

 

 

Úc Tưởng: "Chờ một chút, chị đi tìm người xin một ít Đậu Vui Vẻ."

 

 

Ninh Ninh có chút tò mò, tìm ai để xin chứ?

 

 

Hà Vân Trác: "Tôi sẽ cho cô Đậu Vui Vẻ của tôi."

 

 

Ninh Nhạn nghe thấy câu đó, trong lòng có chút không vui.

 

 

Rõ ràng chỉ là Đậu Vui Vẻ trong một cái phần mềm trò chơi ảo.

 

 

Nhưng cô ta đã nhanh chóng nghĩ đến chuyện chiếc áo khoác mà Hà Vân Trác đã tặng cho người khác trên hải đảo lần trước... Đồ của anh ấy phải luôn luôn tặng cho cô ta, cho dù cô ta không lấy thì người khác cũng không được lấy. Dựa vào đâu mà Úc Tưởng có thể lấy chứ?

 

 

Nào ai ngờ ở phía bên đó Úc Tưởng nói mà không thèm ngẩng đầu lên: "Với chút ít Đậu Vui Vẻ của anh hả? Còn không đủ để tôi thua mười ván nữa."

 

 

Hà Vân Trác: "..."

 

 

Ninh Nhạn: "..."

 

 

Ninh Ninh vội vàng nói: "Chị ơi, để em chuyển phần của em cho chị nhé."

 

 

Úc Tưởng vẫn không ngẩng đầu lên: "Chị không nhận đồ bố thí."

 

 

Hà Vân Trác nghe thấy vậy ngay lập tức không nhịn được cười, anh ấy nói: "Được thôi, vậy cô tìm ai để xin hả?"

 

 

Mắt anh ấy nhìn xuống, hình như thấy cô mở Wechat ra, sao chép và dán một số điện thoại từ trong danh bạ, sau đó nhấn vào tìm kiếm bạn bè.

 

 

Màn hình hiện ra một người với ảnh đại diện màu trắng.

 

 

Sau đó, Úc Tưởng đã gửi đi một yêu cầu kết bạn.

 

 

Hà Vân Trác không thể kiềm được sự tò mò của mình.

 

 

Lần trước, anh ấy vì muốn thêm bạn với Úc Tưởng mà phải tốn biết bao nhiêu công sức... Thế mà lần này Úc Tưởng lại chủ động đi gửi yêu cầu kết bạn cho người khác?

 

 

Lúc này ở đầu bên kia.

 

 

Hai ba người đang tụ lại xung quanh Trữ Lễ Hàn, họ nói chuyện với Trữ Lễ Hàn vô cùng nhiệt tình, mặc dù đa phần đều là họ nói còn Trữ Lễ Hàn thì rất ít khi lên tiếng.

 

 

Dù sao có thể gặp được Trữ Lễ Hàn trong một bữa tiệc như vậy, thực sự là may mắn được tích góp từ tám kiếp trước! Trữ Lễ Hàn ít nói cũng không sao cả! Bọn họ có thể nói nhiều một chút, lưu lại nhiều ấn tượng một chút trong lòng cậu cả Trữ chẳng phải cũng tốt sao?

 

 

Đúng lúc này, điện thoại của Trữ Lễ Hàn đột nhiên vang lên.

 

 

Mọi người lập tức im lặng, cùng đợi cậu cả Trữ xử lý công việc.

 

 

Dù sao, trong giới kinh doanh, trong trường hợp này có ai mà không biết điều lại đi lên tiếng đâu chứ?

 

 

Trữ Lễ Hàn từ từ lấy điện thoại ra.

 

 

Mọi người nhìn thấy đều nói thầm trong lòng hình như đây là điện thoại di động cá nhân của cậu cả Trữ. Không biết là ai lại có cơ hội liên lạc được số cá nhân này của cậu cả nữa...

 

 

Trữ Lễ Hàn cũng đang tự hỏi đó là ai.

 

 

Sau đó thì anh nhìn thấy một yêu cầu kết bạn.

 

 

Anh nhấp vào, trong thông tin xác minh có ghi hai chữ: Úc Tưởng.

 

 

Trữ Lễ Hàn mím môi dưới một cái.

 

 

Cũng không biết vì sao, chỉ với một hành động nhỏ vậy thôi cũng làm cho mọi người đột nhiên cảm giác được tâm trạng của cậu cả Trữ đã trở nên tốt hơn.

 

 

Tất nhiên, Trữ Lễ Hàn chấp nhận yêu cầu kết bạn này ngay.

 

 

Anh có hơi tò mò muốn biết Úc Tưởng sẽ nói gì với anh.

 

 

Sự tò mò của Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng được thỏa mãn.

 

 

Phía trên khung hộp thoại đang hiện dòng chữ đối phương đang soạn tin nhắn...

 

 

Và rất nhanh chóng đã có tin nhắn được gửi đến.

 

 

[Cậu cả Trữ, làm phiền anh gửi giúp danh thiếp của tôi cho các vệ sĩ của anh, để họ thêm bạn với tôi và nhân tiện chuyển cho tôi một ít Đậu Vui Vẻ nhé =3=]

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Đậu Vui Vẻ? Là cái gì?

 

 

Nhưng anh gần như cũng đoán ra được đó có lẽ lại là một vật phẩm gì đó trong trò chơi.

 

 

Trữ Lễ Hàn di chuyển ngón tay và nhấn vào bàn phím trên màn hình.

 

 

Anh muốn từ chối cô một cách lạnh lùng, nhẫn tâm.

 

 

Nhưng cậu cả Trữ nhìn chằm chằm vào biểu tượng "=3=" một lúc.

 

 

... Biểu tượng này có nghĩa là hôn à?

 

 

Trữ Lễ Hàn: [Gửi tài khoản trò chơi qua đi]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng: [Bạn nhìn xem con cá này nó lớn thật]

 

 

Trữ Lễ Hàn: "..."

 

 

Đặt cái tên kiểu gì vậy?

 

 

Mọi người nhìn cậu cả Trữ bận rộn, hình như là anh đã trả lời tin nhắn rồi sau đó lại gọi điện.

 

 

Họ nghĩ thầm cuộc gọi này hẳn là rất quan trọng chăng? Những lúc như vậy, có thể khiến cho cậu cả Trữ gọi lại ngay lập tức...

 

 

Sau đó, họ nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói với đầu dây bên kia: "Bảo Đàm Tân và những người khác tải một cái phần mềm trò chơi này xuống rồi gửi một ít Đậu Vui Vẻ vào tài khoản trò chơi này. Tên tài khoản là..." Anh dừng lại một lát nhưng vẫn bình tĩnh lặp lại tên tài khoản đó một lần nữa: "Bạn nhìn xem con cá này nó lớn thật."

 

 

Vệ sĩ ở đầu dây bên kia vừa nghe đã lập tức hiểu ra.

 

 

"Được, được, anh yên tâm, bọn em sẽ thu xếp ngay lập tức!"

 

 

Chuyển cho cô Úc là Đậu Vui Vẻ thế nhưng thứ họ được tăng lại là tiền lương bằng tiền mặt đấy!

 

 

Mối làm ăn này không làm là phí rồi!

 

 

Những người đứng xung quanh Trữ Lễ Hàn: ???

 

 

Thế cho nên, cuộc gọi này là để chuyển Đậu Vui Vẻ vào tài khoản trò chơi?

 

 

“Cậu cả... Có chơi trò này nữa sao?” Có người mạnh dạn hỏi.

 

 

Trong lòng người đó nghĩ thầm tôi cũng có thể chuyển cho anh mà!

 

 

Mỗi ngày bắt tôi dành ra ba tiếng đồng hồ đấu địa chủ với anh cũng được!

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Không chơi."

 

 

Mọi người đều sững sờ.

 

 

Vậy... Vậy là ai đang chơi? Mẹ của cậu cả Trữ sao? Cũng không đúng. Người phụ nữ ấy còn cuồng công việc hơn cậu cả Trữ nữa, lấy đâu ra thời gian rảnh để chơi cái này?

 

 

Tất cả mọi người chìm trong sự hoang mang.

 

 

Chỉ có một người là nhìn chằm chằm vào áo khoác của Trữ Lễ Hàn và cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Ừm, mọi khi cậu cả Trữ luôn ăn mặc rất chỉn chu và tỉ mỉ.

 

 

Theo lý mà nói, đáng lẽ anh sẽ mặc thêm một chiếc áo vest bên trong chiếc áo khoác ngoài. Sao lại chỉ có áo sơ mi và áo gi-lê thế này? Nếu như không có áo vest thì lẽ ra nên phối với áo len thay vì áo gi-lê mới đúng chứ?

 

 

Trong lúc mọi người đang âm thầm suy đoán như Sherlock Holmes.

 

 

Thì điện thoại của Úc Tưởng khẽ rung lên.

 

 

Cô nhận được tin nhắn từ Trữ Lễ Hàn.

 

 

[Nửa tiếng nữa, đợi tôi ở chỗ rẽ trên tầng hai]

 

 

Cùng lúc đó, còn có tiếng thông báo Đậu Vui Vẻ đã được chuyển đến tài khoản.

 

 

"Được rồi, có rồi. Có tới hơn bảy triệu Đậu Vui Vẻ luôn! Nào, tiếp tục thôi!" Úc Tưởng nói.

 

 

Các thiên kim tiểu thư: "..."

 

 

Hơn bảy triệu Đậu Vui Vẻ, cô đang thấy vui về cái gì chứ? Cũng có phải là tiền mặt đâu!

 

 

Úc Tưởng lại ngồi ở đó chơi được thêm một lúc thì lại thua tiếp tầm mười ván nữa.

 

 

Hà Vân Trác muốn chuyển số Đậu Vui Vẻ mà anh ta đã thắng được lại cho Úc Tưởng nhưng hệ thống hiện ra nhắc nhở rằng số Đậu Vui Vẻ mà đối phương đã nhận được trong hôm nay đã vượt mức rồi.

 

 

Hà Vân Trác cảm thấy hơi chán nản.

 

 

Dường như đến việc tặng cái này cũng có rất nhiều người xếp hàng để chờ tặng cho Úc Tưởng, hoàn toàn không đến lượt anh ta.

 

 

Ninh Ninh ngồi bên cạnh im lặng không nói nên lời.

 

 

Như vậy tức là thật ra chị Úc Tưởng có rất nhiều bạn bè sao? Chỉ là giờ ở đây mới không có bạn thôi. Hơn nữa chị ấy dường như cũng không quan tâm lắm...

 

 

Những thiên kim tiểu thư ở bên cạnh có chút sốt ruột rồi.

 

 

Họ cảm thấy như mình đang đóng kịch cho người mù xem, điều này khiến họ cảm thấy mất hứng và thậm chí có chút xấu hổ.

 

 

Lúc này không biết là ai nói: "Sao đến Lăng Sâm Viễn cũng tới đây luôn vậy?"

 

 

Ngay lập tức, ánh mắt của Ninh Nhạn nhìn qua đó.

 

 

Ninh Ninh cũng có chút phân tâm.

 

 

Úc Tưởng nhìn đồng hồ, cũng sắp tới nửa tiếng đồng hồ rồi.

 

 

Cô tắt điện thoại và đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một chút."

 

 

Lúc này đây, Ninh Nhạn không còn quan tâm cô đi đâu nữa, thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn.

 

 

Tất nhiên, Hà Vân Trác cũng không thể đứng dậy và nói anh ta sẽ đi cùng cô đến nhà vệ sinh... Vậy thì kì quá.

 

 

Úc Tưởng đi tới cạnh bàn rượu, cầm một ly nước trái cây lên, sau đó chậm rãi đi lên lầu hai.

 

 

Cô không kiềm chế được mà còn lầm bầm trong lòng.

 

 

Đi lung tung trong nhà người khác như vậy, có ổn không?

 

 

Tuy nhiên lầm bầm thì lầm bầm, cô vẫn đi đến chỗ rẽ.

 

 

Ở đây có một cái cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào rọi lên trên chiếc bàn chân thấp được đặt ở chỗ rẽ, bên cạnh chiếc bàn chân thấp còn được đặt một chiếc ghế.

 

 

Thiết kế này không tệ.

 

 

Úc Tưởng thoải mái ngồi xuống ghế, sau đó cúi đầu uống hai ngụm nước trái cây.

 

 

Một lát sau.

 

 

Có tiếng bước chân tiến lại gần.

 

 

Trữ Lễ Hàn không dẫn theo ai cả, một mình anh chậm rãi đi đến bên cạnh Úc Tưởng.

 

 

Anh nói: “Tôi quên đưa cô một thứ”.

 

 

Úc Tưởng: "Hả? Cái gì?"

 

 

Trữ Lễ Hàn đưa cho cô một chiếc hộp bọc nhung dài.

 

 

Úc Tưởng cầm lấy rồi mở ra xem.

 

 

Cô chỉ nhìn thấy ở bên trong hộp là một sợi dây chuyền và mặt dây chuyền chính là viên đá Ngọc Lục Bảo đó.

 

 

“Cô Úc.” Giọng nói của bác Hà đột nhiên truyền đến từ phía cầu thang, bác Hà nói: “Bác nhìn thấy cháu đi lên lầu rồi.”

 

 

Úc Tưởng khẽ: "A" một tiếng.

 

 

Sau đó, Trữ Lễ Hàn bất ngờ nắm lấy tay cô, anh đẩy cánh cửa ở bên cạnh ra, kéo theo cô vào bên trong để trốn ông ta.

 

 

Mới vừa rồi cậu cả Trữ vẫn còn được mọi người vây quanh, giờ đây lại ẩn nấp với cô trong một căn phòng tối tăm không một tia sáng.

 

 

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra.

 

 

A! Quả thực có cảm giác như đang vụng trộm vậy.

 

 

Trong lúc suy nghĩ của cô bị phân tán.

 

 

Thì cô cảm giác lạnh lạnh ở cổ, Trữ Lễ Hàn một tay nắm lấy tóc cô, sau đó anh vòng tay qua cổ cô.

 

 

Khí chất mạnh mẽ của người đàn ông lặng lẽ bao trùm lấy cô.

 

 

Hơi thở của Úc Tưởng ngưng lại một vài giây.

 

 

Cô cảm nhận được có gì đó nhẹ nhàng rơi xuống cổ mình.

 

 

“Tôi đã đeo sợi dây chuyền cho cô Úc rồi, lần này có cần tích trữ nữa không?” Người đàn ông hỏi với một tông giọng trầm.

 

 

Ở ngoài cửa.

 

 

Bác Hà đứng yên tại chỗ, sắc mặt tối sầm lại: "Cánh cửa này sao lại bị đóng lại rồi?"

 

 

Ông ta như đang nói chuyện với chính mình nhưng dường như cũng đang nói cho những người ở bên trong nghe vậy.

 

 

Chương 46: Yêu đương... Vụng trộm thì phải có dáng vẻ của yêu đương vụng trộm chứ

 

Úc Tưởng cảm thấy cậu cả Trữ làm cái gì cũng lợi hại mà lại trốn tránh không xuất đầu lộ diện, còn cô thì thong thả bước đi ra ngoài.

 

 

Nhưng tay cô vừa mới chạm đến khóa cửa thì đã bị Trữ Lễ Hàn đè mu bàn tay lại rồi.

 

 

Trữ Lễ Hàn cúi đầu kề sát bên tai cô bình thản nói: “Yêu đương... Vụng trộm thì phải có dáng vẻ của yêu đương vụng trộm chứ.”

 

 

 

 

Úc Tưởng nghĩ: ?

 

 

Vụng trộm như thế nào?

 

 

Trữ Lễ Hàn lấy điện thoại ra.

 

 

Úc Tưởng vừa nhìn đã lập tức suy nghĩ ra được. Cô vội vàng chỉnh điện thoại của bản thân sang chế độ im lặng. Chỉ có trời biết, trong bao nhiêu bộ phim truyền hình hầu hết là bởi vì diễn viên nam nữ quên điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, cho nên cuối cùng mới khiến bản thân bị bại lộ vị trí, rồi bị kẻ xấu bắt lấy hành hạ.

 

 

Sau khi Úc Tưởng điều chỉnh âm thanh điện thoại xong, cô dời mắt sang nhìn Trữ Lễ Hàn thì phát hiện hình như Trữ Lễ Hàn đang... Gửi tin nhắn?

 

 

Trữ Lễ Hàn vừa mới gửi tin nhắn xong.

 

 

Thì ngay sau đó ngoài cửa lại đột nhiên có tiếng áp bàn tay lên cửa...

 

 

 

 

Keng keng, keng keng.

 

 

Trái tim Úc Tưởng đập nhanh liên hồi. Cảnh tượng này cho dù lúc cô xem phim truyền hình cũng sẽ vô thức ngừng thở, toát mồ hôi lo lắng người ở phía sau cánh cửa. Chứ đừng nói là chính bản thân cô đang rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ này.

 

 

Ngay khi Úc Tưởng đang suy nghĩ liệu bác Hà có đá văng cánh cửa từ bên ngoài ra hay không.

 

 

Với lại tại sao giọng điệu của bác Hà lại trở nên kỳ lạ như vậy.

 

 

“Tổng giám đốc Hà.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của thư ký Vương. Thư ký Vương bước vài bước đã đi tới trước mặt, cười nói: “Vừa rồi tôi còn đang đi tìm tổng giám đốc Hà đây. Hôm nay tổng giám đốc Hà là chủ nhà mà sao lại trốn tới nơi này vậy? Tôi còn có mấy câu muốn tán gẫu với tổng giám đốc Hà đây.”

 

 

Bác Hà lập tức nở nụ cười: “Cậu cả tìm tôi à? Bây giờ tôi sẽ qua đó ngay.”

 

 

Ông ta khựng lại một chút nói: “Xem ra chẳng thể trông chờ gì vào thằng nhóc Vân Trác này được rồi. Nó không tiếp đãi cậu cả với thư ký Vương cho đàng hoàng...”

 

 

Thư ký Vương cười chứ không nói gì, cũng không tiếp lời ông ta.

 

 

Bác Hà không tiện lại quay đầu mở cửa được. Tuy là không thể kiểm tra được có người đi vào trong cánh cửa này hay không nhưng...

 

 

Nhưng bác Hà còn có một chiêu độc hơn.

 

 

Lúc đi xuống lầu, bác Hà gọi một người giúp việc nữ tới, hạ thấp giọng thì thầm vài câu với người nọ: “Đi niêm phong cửa phòng trong góc trên tầng hai lại cho tôi.”

 

 

Nếu thực sự có người đi vào rồi thì cũng đừng có vội vàng thoát ra ngoài.

 

 

Bác Hà cười châm chọc, sau đó mới quay đầu nhìn về phía thư ký Vương: “Chúng ta đi thôi.”

 

 

Thư ký Vương không biết ông ta nói gì với người giúp việc nhưng anh ấy cũng đoán được hẳn không phải là lời gì hay ho.

 

 

Thư ký Vương âm thầm tăng sự đề phòng lên. Đợi khi nào đưa bác Hà sang bên Trữ Sơn rồi sẽ bớt chút thời gian gửi tin nhắn trao đổi với Trữ Lễ Hàn.

 

 

Bác Hà bận rộn tâng bốc Trữ Sơn cũng không hề quan tâm đến những chuyện khác.

 

 

Bên trong căn phòng tối tăm lúc này.

 

 

Điện thoại di động của Trữ Lễ Hàn khẽ rung lên. Anh cúi đầu nhìn lướt qua rồi trả lời lại ba chữ: Tôi biết rồi.

 

 

Úc Tưởng hỏi: “Là anh gửi tin nhắn gọi thư ký Vương tới đúng không?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”

 

 

Hai người còn chưa kịp nói thêm câu gì nữa.

 

 

Ngay sau đó.

 

 

Một tiếng “Rầm” vang lên, tựa như có thứ gì rất nặng nện lên trên cánh cửa.

 

 

Úc Tưởng vô thức lùi về phía sau một bước. Ngay lập tức đâm vào trong lòng ngực của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Cô nhỏ giọng nói khẽ: “Chẳng hiểu sao tôi lại có dự cảm không tốt đẹp cho lắm?” Cảnh tượng lúc này giống như trong phim kinh dị biết là bao.

 

 

Nhưng Trữ Lễ Hàn lại vô cùng bình thản.

 

 

Thậm chí Úc Tưởng còn cảm thấy anh như là đã tách biệt khỏi nơi này rồi vậy. Cô bất giác siết chặt ngón tay, sau đó lại như có thứ gì rơi lên trên...

 

 

Trữ Lễ Hàn đang... Lau chùi lòng bàn tay cho cô?

 

 

Úc Tưởng có chút hoảng hốt lại chợt nghe thấy giọng nói của Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung vang lên: “Chắc là đang đóng đinh cánh cửa lại.”

 

 

Đóng đinh cánh cửa lại?

 

 

Keng keng keng. Âm thanh từ ngoài cửa trở nên ngày càng vang dội, cũng càng liên tục hơn. Cũng bởi vì vậy càng chứng thực cho lời nói của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Anh hay lắm! Thế mà anh vẫn còn thong thả ung dung vậy sao?

 

 

Trữ Lễ Hàn lau chùi lòng bàn tay trái của cô xong mới hạ thấp giọng hỏi: “Cô sợ lắm hả?”

 

 

Úc Tưởng vô thức liếm môi dưới.

 

 

Bức rèm cửa sổ được kéo vô cùng kín kẽ, trong phòng thật sự quá tối tăm cho nên vào giờ phút này các giác quan khác của con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén. Úc Tưởng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi nóng từ trên người Trữ Lễ Hàn truyền tới. Còn có hơi thở mang theo hormone nam tính trưởng thành kèm sự áp bức mãnh liệt không hề toát ra tiếng động khóa chặt lấy cả người cô.

 

 

Úc Tưởng âm thầm thở hắt ra, cô nói: “Tôi sợ cái gì chứ? Nhưng mà người này thật là kỳ lạ. Anh nói xem ông ta có lắp đặt camera trong nhà không? Không phải chỉ cần kiểm tra camera là sẽ biết ngay sao? Ấy vậy mà lại đóng đinh nhốt người bên trong, đúng thật là độc ác.”

 

 

Tuy là cô và hệ thống có suy nghĩ dựa theo một ít nội dung trong cốt truyện gốc, qua đó đã gần như suy đoán được “sự biến thái” của bác Hà. Nhưng lại chưa có căn cứ xác thực để chứng minh điều đó là đúng.

 

 

“Chẳng phải chỉ cần chúng ta nhìn thử xem bên trong cánh cửa này có cái gì là sẽ biết rồi sao?” Trữ Lễ Hàn nói xong, vươn tay kéo mở công tắc trên tường.

 

 

Toàn bộ ngọn đèn trong phòng lập tức sáng lên.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Không phải vừa rồi còn muốn yêu đương vụng trộm hay sao? Sao bây giờ lại phô trương thanh thế như vậy chứ?

 

 

Trữ Lễ Hàn tựa như có thể nhận ra được sự nghi ngờ của cô, anh chỉ ra ngoài cửa: “Đã đóng đinh đến một nửa rồi, chúng ta không ra được thì họ cũng không vào được.”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Đúng là như vậy thật nhỉ.

 

 

Bởi vì Trữ Lễ Hàn không lo lắng cho nên cô cũng không thèm bận tâm đến những động tĩnh ở ngoài cửa.

 

 

Đừng nói chỉ là một cái nhà họ Hà, cho dù có là lô cốt kiên cố vây hãm Trữ Lễ Hàn bên trong thì cấp dưới của anh cũng có thể khiến nó nổ tanh bành từ bên ngoài rồi?

 

 

Úc Tưởng nghĩ vậy trong lòng cũng trở nên thanh thản mà bắt đầu đánh giá căn phòng này.

 

 

Một căn phòng không được khóa lại thì sẽ có chỗ nào kỳ lạ chứ? Một cái giường, đối diện giường là một tủ quần áo được làm theo yêu cầu. Bên cạnh tủ quần áo có một cánh cửa đi thằng vào trong phòng tắm.

 

 

Đã từng nhìn thấy cách bày biện trang trí bên trong phòng của Trữ Lễ Hàn ở biệt thự Trữ thị.

 

 

Thì căn phòng này thậm chỉ có thể dùng hai từ “mộc mạc” để hình dung.

 

 

Úc Tưởng đi tới phía trước ô cửa sổ, cô kéo mở bức rèm cửa ra một chút.

 

 

Lúc này mới phát hiện phía trên ô cửa sổ giống như được dán thêm một lớp màng, nếu đặt phía dưới ánh đèn thì vô cùng dễ nhận ra. Cô vươn tay mò mẫm, à, đây là một loại màng sau khi dán lên thì bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy được bên trong. Nhưng bên trong có thể nhìn thấy được bên ngoài.

 

 

Úc Tưởng nói với hệ thống: Làm tôi trông giống như một thám tử vậy.

 

 

Úc Tưởng vừa nói vừa dừng lại bên cạnh tủ quần áo. Cô giơ tay lên, cửa tủ lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong treo đầy quần áo. Úc Tưởng chuyển mắt nhìn lướt qua... Tràn đầy một tủ quần áo của nữ.

 

 

Cô lập tức nghĩ tới, Ninh Nhạn luôn miệng nói ở nhà họ Hà vẫn còn giữ lại quần áo của mẹ Hà Vân Trác.

 

 

Mẹ của Hà Vân Trác đã qua đời rồi sao?

 

 

Làm sao mà Ninh Nhạn lại biết rõ ràng đến vậy? Hà Vân Trác nói với cô ta sao?

 

 

Úc Tưởng trở tay đóng cửa tủ lại nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Một lúc sau cô lại mở cửa tủ ra.

 

 

Trữ Lễ Hàn bên kia chú ý tới hành động khác thường của cô bèn lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Anh ngước mắt lên, trong giọng điệu mang theo chút đùa giỡn: “Phát hiện bên trong đó có công cụ giết người gì hả?”

 

 

Trữ Lễ Hàn cảm thấy dù có tìm thấy được những thứ này cũng không tệ lắm.

 

 

Ít ra nếu gặp phải trường hợp đó thì có lẽ Úc Tưởng sẽ thật sự hoảng sợ, sau đó trốn tới bên người anh? Ừm, Trữ Lễ Hàn vẫn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ sợ hãi của Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng: “Không phải, tôi chỉ thấy tò mò tại sao trong căn phòng này lại có quần áo và trang sức của phụ nữ.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Có thể là mẹ của Hà Vân Trác để lại?”

 

 

Úc Tưởng: “Người có tiền sẽ giữ lại quần áo khi còn trẻ bên trong ngăn tủ vài chục năm sao? Tôi nghĩ hẳn là không thể nào. Ừm, bên trong ngăn tủ này đầy ắp kiểu dáng của phụ nữ trẻ tuổi. Với lại trông chúng rất giống mấy kiểu dáng đang thịnh hành trong năm nay.”

 

 

Trữ Lễ Hàn cất bước đi tới bên cạnh cô, chống một tay lên cửa tủ thu mọi thứ bên trong đó vào trong đáy mắt.

 

 

Anh vươn tay kéo hai ngăn kéo bên dưới ra, bên trong đó còn chuẩn bị cả đồ lót mới tinh của phụ nữ nữa.

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua, mặt không hề đỏ nhưng sắc mặt lại trở nên u ám hơn.

 

 

Anh nhớ lại lúc bác Hà đi tới đây cùng với câu nói “Cô Úc, tôi gặp cô ở trên lầu nhé” khiến người ta không thoải mái kia.

 

 

Người đàn ông lớn tuổi ỷ vào địa vị quyền thế có trong tay để dụ dỗ mấy cô gái trẻ thỏa mãn ông ta, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì trong cái vòng luẩn quẩn này.

 

 

Bọn họ vừa không vi phạm pháp luật, lại bởi vì có nhiều tiền cho nên thậm chí sẽ không bị lên án về phương diện đạo đức.

 

 

Bởi vì khi mọi chuyện bị tuôn ra, phần lớn mọi người sẽ càng có khuynh hướng chỉ trích cô gái đó ham mê tiền tài khiến cho bản thân đi lầm đường lạc lối.

 

 

Trữ Lễ Hàn không có lòng dạ Bồ Tát, trước giờ anh cũng không quan tâm đến những việc này.

 

 

Huống hồ, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Có cô gái thông minh nhận tiền vào cửa, nở mày nở mặt một lúc hoặc một đời. Cũng có người chơi không tới không danh không phận chỉ kiếm được một chút tiền như vậy.

 

 

Chuyện này cũng không trong phạm vi quản lý của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Nhưng hiện tại không giống như vậy...

 

 

“Lão già chết tiệt Hà Khôn Dân này dám có ý đồ với cô?” Lúc Trữ Lễ Hàn nói những lời này không hề mảy may cảm xúc gì.

 

 

“Có lẽ vậy... Ông ta cật lực mai mối cho tôi với Hà Vân Trác như vậy đúng là rất kỳ lạ. Với địa vị của nhà họ Úc có thể bước vào cửa nhà họ Hà đã có thể gọi là gả vào nhà giàu rồi...” Úc Tưởng thầm nói còn không phải là chuyên môn chọn nhà giàu để gả qua đó sao?

 

 

Lúc trước gặp mặt trong tiệc rượu nhà họ Kim, bác Hà còn luôn miệng bảo cô ngốc nghếch một chút sẽ tốt hơn, học không vào cũng chẳng sao cả.

 

 

Ngốc một chút sẽ dễ bắt chẹt hơn chăng?

 

 

Nhất là khi gả vào nhà giàu chắc chắn gặp phải cảnh bị sỉ nhục cũng không dám nói, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Cho dù có nói ra thì có khi người cuối cùng nhận phải trách mắng cũng là bản thân mình đấy thôi.

 

 

Úc Tưởng: “Ọe.”

 

 

Trữ Lễ Hàn giật bắn mình, không hề nghĩ ngợi mà vội vàng vươn tay đỡ lấy cô.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Cô buồn nôn sao?”

 

 

Úc Tưởng: “Ừm, tôi chỉ vừa liên tưởng một chút thôi đã thấy hơi buồn nôn rồi.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: ...

 

 

Lúc này anh mới chậm rãi rút tay về.

 

 

“Chắc là cô không thích Hà Vân Trác đâu nhỉ?” Trữ Lễ Hàn đột nhiên hỏi.

 

 

Úc Tưởng thầm nói mắt tôi mù rồi hay sao?

 

 

“Có muốn xóa sổ luôn Hà Khôn Dân không?” Trữ Lễ Hàn lại hỏi.

 

 

“Đó là đương nhiên rồi.” Không chỉ có muốn xóa sổ, thậm chí còn muốn đưa người này vào tù nữa. Nhưng Úc Tưởng ngẫm nghĩ lại trong tay mình không có chứng cứ khác. Với lại nói thẳng ra, Trữ Lễ Hàn cũng không thân với chẳng quen với mình, cô cũng không thể vô cớ yêu cầu Trữ Lễ Hàn đưa người vào tù giúp mình đâu nhỉ?

 

 

Ban đầu cô với hệ thống chỉ là suy đoán thôi. Nhưng đến hôm nay nhìn thấy cả một ngăn tủ quần áo thì xem như là sự thật rồi.

 

 

“Vậy thì hù dọa ông ta vậy.” Trữ Lễ Hàn nói một cách vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.

 

 

Tựa như có thể giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng vậy.

 

 

Mà Úc Tưởng cũng không hề nghi ngờ, cô ngước mắt hỏi: “Vậy chúng ta ngồi đây chờ sao?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Ừm.”

 

 

Úc Tưởng cảm thấy vô cùng nhàm chán bèn lấy điện thoại di động ra.

 

 

Nhưng mà... Phần trăm pin bên góc phải nhắc nhở cô chỉ còn 37%, cho dù cô muốn chơi trò chơi cũng không thể chơi lâu được.

 

 

Trữ Lễ Hàn thấy cô ngẩn người nhìn điện thoại: “Muốn chơi trò chơi sao?”

 

 

“Ừm nhưng đúng lúc lượng pin điện thoại của tôi không còn được nhiều lắm.” Cũng là do vừa rồi chơi đấu địa chủ đến độ sắp hết pin mất rồi, dù sao thì cũng phải chừa lại một chút nhỉ? Trong xã hội hiện đại, di động không còn pin chẳng khác nào lấy mất nửa cái mạng của tôi vậy!

 

 

Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại của bản thân cho cô.

 

 

Úc Tưởng sững sờ: “Anh đưa tôi sao?”

 

 

Trữ Lễ Hàn khẽ gật đầu: “Ừm.”

 

 

Là do chính anh kéo người ta tới nơi này. Nếu không thì có lẽ lúc này Úc Tưởng đang còn ngồi trên sô pha dưới lầu đấu địa chủ với những người khác rồi.

 

 

Trữ Lễ Hàn chợt khựng lại, gần như mở miệng cùng một lúc với Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng: “Bên trong điện thoại di động của anh có tin tức quan trọng gì không? Lỡ như sau này có tin tức gì bị lộ ra ngoài, tôi đây cũng không thể làm rõ được.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Vừa rồi cô chơi đấu địa chủ với ai vậy?”

 

 

Hai người đồng thời dừng lại.

 

 

Lúc này, người lên tiếng trước chính là Úc Tưởng: “Hà Vân Trác, còn có Ninh Ninh nữa, chính là em gái của Ninh Nhạn.”

 

 

Trữ Lễ Hàn lại hỏi một vấn đề càng kỳ lạ hơn: “Ninh Nhạn là ai?”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Không phải lần trước anh còn lên một chuyến du thuyền với cô ta sao? Mới chẳng bao lâu đã quên rồi? Lần trước trong tiệc rượu nhà họ Kim, anh ngồi trên sô pha, cô ta còn ngồi đàn dương cầm trên sân khấu nữa mà.

 

 

Úc Tưởng không thể làm gì khác hơn là giải thích cho anh nhà họ Ninh là làm cái gì.

 

 

Trữ Lễ Hàn gật gật đầu: “À, con gái của Ninh Thiên Hữu.”

 

 

Tên nhân vật phản diện này đúng thật là cao ngạo. Anh không chỉ không quan tâm đến nhân vật nam chính mà ngay cả nhân vật nữ chính, nữ phụ ác độc cũng không thèm để ý tới.

 

 

“Cô cứ yên tâm dùng đi. Đây là điện thoại dùng cho việc riêng của tôi, trong đó không có gì liên quan tới công việc cả.” Trữ Lễ Hàn lại lên tiếng.

 

 

Hay quá nhỉ.

 

 

Điện thoại cá nhân còn không quan trọng bằng điện thoại dùng cho công việc nữa.

 

 

Cuộc sống riêng tư của anh sẽ thiếu thốn tới mức nào? Có phải thiếu thốn tới độ tôi không thể nhìn trộm được bất kỳ điều gì bí mật từ trong điện thoại anh không?

 

 

Úc Tưởng cảm thán xong cũng thảnh thơi dùng điện thoại của anh.

 

 

Có lẽ điện thoại của cậu cả Trữ rất ít khi lấy ra, vậy mà phần trăm pin còn khoảng chừng 91%!

 

 

Hệ thống cảm thấy có chỗ nào không phù hợp lắm.

 

 

Lần trước lúc ở trên hòn đảo, điện thoại của Úc Tưởng cũng không còn pin mà Trữ Lễ Hàn cũng không đưa điện thoại của bản thân cho cô dùng. Lần này sao lại đưa dễ dàng như vậy chứ?

 

 

Nhưng hệ thống không thể nghĩ ra được kết quả gì cả.

 

 

Nó cảm thấy bản thân hẳn là cần phải cập nhật trung tâm CPU lên cao hơn.

 

 

May là trong phòng còn bày một bộ ghế sô pha, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn mỗi người chiếm một bên ghế.

 

 

Âm thanh trò chơi bắt đầu vang lên.

 

 

Chẳng mất bao lâu đã xua tan bầu không khí xấu hổ và thấp thỏm không yên trong không gian này.

 

 

Trữ Lễ Hàn cũng cảm thấy không tệ lắm.

 

 

Rất hiếm khi anh có được khoảng thời gian yên tĩnh, ngồi xuống và không làm bất kỳ điều gì như lúc này.

 

 

Hôm nay Úc Tưởng cũng chơi trò chơi trồng trọt mà mình hay chơi. Đợi tới khi nhận được hạt giống mới quý hiếm, cô theo thói quen ấn chọn chia sẻ lên Weibo.

 

 

Sau đó tiếp tục chơi tiếp.

 

 

Nhưng ở một nơi khác, từ trên xuống dưới Trữ thị, bao gồm cả nhóm quản lý cấp cao sản nghiệp trực thuộc của Trữ Lễ Hàn nhận được một thông báo.

 

 

@Trữ Lễ Hàn: Tôi nhận được hạt giống “Trà lài vàng” quý hiếm trong trò chơi “Nông trại vui vẻ” mau mau tới gieo trồng cùng tôi nào! Ấn chọn vào link có thể tặng tôi chất dinh dưỡng đó!

 

 

Quản lý cao cấp của Trữ thị khiếp sợ.

 

 

Những cấp dưới khác của Trữ Lễ Hàn cũng đều vô cùng kinh ngạc.

 

 

Vãi chưởng, mẹ nó, ôi vãi?! Thì ra cậu cả Trữ cũng vụng trộm chơi loại trò chơi này?

 

 

Hiện giờ chúng ta cũng mau chóng tải về máy có còn kịp không nhỉ?

 

 

Chương 47: Lá gan của ông cũng to quá nhỉ

Thật ra trò chơi này rất ít được quan tâm tới. Lúc trước khi mà loại trò chơi làm ruộng dưỡng lão đang phổ biến, bọn họ cũng đã định xin giấy phép rồi. Nhưng cuối cùng lại gặp đúng lúc ngành sản xuất trò chơi bị đóng băng, vô số phòng làm việc trò chơi đều không lấy được giấy phép.

 

 

Mà công ty nhỏ này cố gắng cầm cự suýt chút nữa thì phải giải thể rồi.

 

 

Sau này lại vô cùng vất vả mới xin được giấy phép thì làn sóng phong trào đó cũng đã qua rồi. Toàn bộ trò chơi trồng trọt hot ở trên app gần như đều xuất phát từ trùm trò chơi.

 

 

 

 

Mà công ty này cứ vậy mà kéo dài chút hơi tàn tới bây giờ.

 

 

Mà mức hàng bán ra cố gắng chèo chống công ty bọn họ phần lớn chính là nhờ vào Úc Tưởng.

 

 

Nếu như không có Úc Tưởng chơi trò chơi này thì công ty bọn họ cũng không cần tới đoàn nhóm xã giao gì đó. Bởi vì lượng người chơi trong trò chơi này không được nhiều lắm mà đã nghỉ chơi từ lâu khiến nó càng ngày càng không được quan tâm hơn.

 

 

Chắc có lẽ cũng đang bởi vì thật sự rất vắng vẻ cho nên khi tài khoản Weibo của bọn họ được đưa vào hoạt động, mỗi ngày đều tự cổ vũ bản thân một lúc thì cũng làm cho tinh thần của mọi người vực dậy. Sau đó lại lên Weibo tìm kiếm những từ ngữ liên quan đến trò chơi.

 

 

Hễ là những từ ngữ có nhắc tới bọn họ thì bọn họ đều sẽ đăng lên, không bỏ sót cái nào.

 

 

Nhưng suốt một năm, Weibo có độ hot cao nhất chính là Weibo hoạt động chúc mừng năm mới. Bên dưới có tổng cộng hơn hai trăm bình luận. Còn tin tức hot hơn nữa thì cũng là chuyện của năm trước, có khoảng chừng bốn trăm bình luận mắng chửi người sản xuất ra trò chơi không có não. Từ những điều này cũng có thể tưởng tượng được bọn họ nước mắt lưng tròng, cảm thấy trò chơi của bản thân vẫn nhận được rất nhiều lời trách mắng từ người dùng.

 

 

Hôm nay cũng như vậy.

 

 

 

 

Tiểu Trương thuộc mảng triển khai hoạt động cũng giống như thường ngày bắt đầu kiểm tra những từ ngữ liên quan rồi đăng lên Weibo. Những công việc đơn giản này không hề có tính khiêu chiến.

 

 

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy ba chữ... “Trữ Lễ Hàn”.

 

 

Ừm, tên người dùng Weibo này trông thật là quen mắt, giống như đã từng nghe thấy từ chỗ nào rồi...

 

 

Tiểu Trương nhìn chứng nhận chữ V màu vàng của đối phương, cô ấn chọn đi vào.

 

 

Ôi, mẹ, ơi!

 

 

Mười giây đồng hồ sau, Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc từ trên ghế đứng bật dậy.

 

 

Là Trữ Lễ Hàn đó!

 

 

Chính là cậu cả của Trữ thị!

 

 

Cậu cả Trữ chân chính sinh ra trong gia đình quyền thế bậc nhất, thân thế vô cùng đáng gờm, quyền lực có thể áp chế cả ba ruột của mình!

 

 

“Tiểu Trương, cô sao vậy? Trò chơi của chúng ta làm gì có ma nào thèm chơi, cũng đâu có ai tới giả vờ bắt chẹt đâu, sao sắc mặt âm u thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên.

 

 

Cổ họng Tiểu Trương chợt khô khốc. Sau đó, cô mới nở một nụ cười vô cùng khó coi: “Không, tôi đang rất rất là sung sướng mà? Tổng giám đốc Lưu có ở đây không? Có, có chuyện lớn rồi! Mau lên, có thể trích ra bao nhiêu tiền? Lập tức mua hotsearch...”

 

 

“Cái gì mà mua hotsearch?”

 

 

“Anh có biết Trữ Lễ Hàn không?”

 

 

“Có biết... Chúng ta không thể tiếp cận với người ta được, cho dù có muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng không dám liên lụy tới cậu cả nhà giàu đó.”

 

 

“Anh ấy đang chơi trò chơi của chúng ta đó!”

 

 

“Cái gì?”

 

 

Tất cả mọi người bên trong văn phòng nghe mà vô cùng bàng hoàng, vội vàng chụm đầu lại nhìn xem thông báo Weibo kia. Sau khi bọn họ đã nhiều lần xác nhận lại cái Weibo đó thật sự được đăng lên từ tài khoản của Trữ Lễ Hàn, trông có vẻ cũng không có dấu hiệu bị trộm tài khoản thì mới hớt ha hớt hải gọi tổng giám đốc Lưu.

 

 

Sau đó, tổng giám đốc Lưu khẽ cắn môi, bỏ tiền mua cái hotsearch có vị trí gần cuối. Không thể làm gì khác hơn, nghèo nàn quá mà, có thể mua vị trí này cũng là thành quả bọn họ phải lặc lưng quần rồi.

 

 

Gần đây, cái tên Trữ Lễ Hàn này đã bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong tầm mắt của quần chúng.

 

 

Trước đây rất ít người biết đến cậu cả quyền quý này.

 

 

Càng được mọi người biết đến nhiều hơn là cái tên cậu ấm con nhà giàu xuất hiện trong những tin tức liên quan tới ngôi sao nữ nổi tiếng.

 

 

Tuy nhiên nhờ vào tiệc rượu của nhà họ Kim gần đây đã khiến cho nhiều cư dân mạng cảm thấy hiếu kì về xã hội thượng lưu. Sau đó bọn họ đã lập tức để ý tới cái tên “Trữ Lễ Hàn” này.

 

 

Sau đó, cô gái Ngư Ngư nổi tiếng trên mạng lại có chút quan hệ với cái tên này.

 

 

Tất cả mọi người đều đang bàn tán rôm rả, cô gái đó có phải tên Úc Tưởng hay không? Có phải cô ấy đang một lúc được cả cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn theo đuổi hay không…

 

 

Lần này, hotsearch này đang nằm ở gần cuối nhưng sau khi được các cư dân mạng chú ý tới thì nó lập tức trèo lên hotsearch hàng đầu.

 

 

[Cậu cả Trữ cũng chơi trò này sao? Con mẹ nó, người có tiền mà lại dân dã đến vậy sao?]

 

 

[Không phải đâu, tôi nhớ rõ trò chơi này là trò mà Ngư Ngư thường hay chơi nè.]

 

 

[Người mù, bạn đã phát hiện ra đúng trọng tâm vấn đề rồi đó!]

 

 

[Có ý gì vậy? Tôi không hiểu.]

 

 

[... Nhưng mà có khi nào là cậu cả Trữ đang chơi cùng cô ấy không?]

 

 

[... Fan của Ngư Ngư lại tới rồi hả? Tôi thật sự không tin được một nhân vật như cậu cả Trữ lại có thể có dính dáng gì với cô ấy. Vả lại tôi mới vừa nhìn thử Weibo của cô ấy không thấy đang online, cũng không có chia sẻ nội dung mới của trò chơi.]

 

 

[Thế thì có khi nào Ngư Ngư dùng điện thoại của cậu cả Trữ chơi trò chơi không?]

 

 

[Hả? Điều này là không có khả năng. Một nhân vật như cậu cả Trữ sẽ đưa điện thoại của bản thân cho cô ấy chơi trò chơi sao?]

 

 

Trong khu bình luận vừa tranh cãi ầm ĩ thì độ nóng của đề tài lập tức trèo lên cao.

 

 

Bởi vì cư dân mạng tham gia tranh luận càng ngày càng nhiều, cho nên dần dà cũng có nhiều bình luận theo hướng khác:

 

 

[Chưa từng nghe nói tới trò chơi này, chơi có vui không? Ngay cả Weibo của cậu cả Trữ đều chia sẻ mà.]

 

 

[Mà khoan đã, cậu cả Trữ trâu bò lắm sao? Có ai phổ cập thêm thông tin cho tôi với.]

 

 

[Để tôi, để tôi...]

 

 

Công ty trò chơi nhỏ này bị ghẻ lạnh nhiều năm nay, mắt thấy trò chơi của bọn họ nhờ có một tin tức Weibo này mà không ngừng trèo lên tới top ba hotsearch.

 

 

May là không dùng quá nhiều tiền!

 

 

Tổng giám đốc Lưu rưng rưng nước mắt thầm nghĩ.

 

 

Úc Tưởng còn không biết thói quen như khắc vào xương cốt của bản thân khiến cô chia sẻ Weibo cuối cùng lại kéo theo một chuỗi sự kiện lớn như vậy.

 

 

Cô buông di động xuống, khẽ thở dài một hơi: “Đói bụng quá.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Vậy thì gửi tin nhắn cho Vương Lịch đi.”

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Có thể sớm gọi thư ký Vương tới kết thúc tình huống này như vậy sao? Sao anh không nói sớm? Sao nào, hay là anh có sở thích kỳ lạ gì đó như là ngồi cùng tôi trong căn phòng tối tăm này?

 

 

Úc Tưởng vội vàng rời khỏi trang web trò chơi, lật giở danh bạ ra. Sau khi tìm được hai chữ “Vương Lịch” thì lập tức ấn chọn vào rồi bắt đầu soạn tin nhắn.

 

 

[Thư ký Vương, Hà Khôn Dân đóng đinh cửa lại rồi.]

 

 

Hà Khôn Dân? Là ba chữ này phải không? Lúc nãy cô nghe thấy Trữ Lễ Hàn gọi tên bác Hà như vậy.

 

 

Úc Tưởng lại gõ thêm vào sau một câu [Tôi đói bụng.]

 

 

Ấy, không đúng.

 

 

Cô sửa thành [Úc Tưởng đói bụng rồi.]

 

 

Nhưng lại cảm thấy hình như trước và sau không quá ăn khớp với nhau.

 

 

Thôi mặc kệ đi, thật là phiền phức. Úc Tưởng lập tức gửi tin nhắn đi.

 

 

Bên kia, thư ký Vương nhận được tin nhắn. Vừa lấy ra đọc thì sắc mặt đã hơi biến đổi.

 

 

Chẳng trách sao... Lúc ấy bác Hà lại gọi người giúp việc nữ tới rồi căn dặn người đó đi đóng đinh cửa phòng lại? Ông già đó là suy nghĩ như thế nào vậy? Không sợ nhốt khách quý ở bên trong sao?

 

 

Thư ký Vương đi về phía trước hai bước rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn một lần nữa.

 

 

Giọng điệu qua đoạn tin nhắn... Không đúng lắm.

 

 

Không phải cô Úc dùng điện thoại của cậu cả để soạn tin nhắn đấy chứ?

 

 

Thư ký Vương nheo mắt lại, cảm thấy dường như bản thân đã phát hiện ra chuyện gì đó rất khó lường.

 

 

Chắc hẳn chuyện cửa bị đóng đinh không phải là chuyện bây giờ mới xảy ra... Thư ký Vương cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

 

 

Cậu cả và cô Úc đã vào trong được khoảng nửa tiếng rồi. Mà bác Hà lại giống như một đóa hoa giao tiếp dẫn con mình đi làm quen khắp nơi mà không biết đã làm quen đến bao nhiêu đợt người rồi... Trữ Sơn chống gậy sắp không đứng thẳng được, đã dẫn theo Lăng Sâm Viễn ngồi xuống bên cạnh...

 

 

Nửa tiếng trôi qua rồi không hề gọi mình.

 

 

Đến bây giờ chuyện gì nên phát sinh hay không nên phát sinh đều đã có thể làm xong một hiệp rồi... Chăng?

 

 

Thư ký Vương không thể nhẫn nại được nữa mà gọi một cuộc điện thoại sang.

 

 

“Điện thoại của thư ký Vương.” Bên đây đầu dây, Úc Tưởng chuyền điện thoại sang cho Trữ Lễ Hàn.

 

 

“A lô.” Trữ Lễ Hàn nhận lấy điện thoại.

 

 

Thư ký Vương nghe thấy giọng của Trữ Lễ Hàn lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu cả, anh và cô Úc không có việc gì chứ? Tôi tự qua đó hay là dẫn theo vệ sĩ, hay là...”

 

 

Trữ Lễ Hàn cắt ngang lời anh ấy đang nói: “Anh đi tìm Hà Khôn Dân đi.”

 

 

Thư ký Vương nghe tới đó đã hiểu rõ.

 

 

Không chừng đã xảy ra chuyện gì đó vượt quá chừng mực rồi...

 

 

Thư ký Vương ngắt điện thoại lập tức đi tìm Hà Khôn Dân. Sắc mặt anh âm trầm, vừa nghiêm mặt lại đã khiến cho người ta sợ hãi rồi. Lại càng không nói tới anh ấy là người thường xuyên làm việc bên cạnh Trữ Lễ Hàn, mà bản thân thân phận này đã có lực uy hiếp tương đối rồi.

 

 

“Tôi không nhìn thấy cậu cả nhà tôi đâu hết.” Thư ký Vương vừa bước tới đã nói.

 

 

Bác Hà vừa nghe thấy là sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi, bởi lẽ ông ta không dám gánh cái tội này. Thế là ông ta vội vàng kéo thư ký Vương đi sang một bên: “Sao lại như vậy chứ? Bây, bây giờ tôi sẽ sai người đi trích xuất camera giám sát.”

 

 

Nếu xem camera thì chả thà rằng đừng nên xem.

 

 

Trong giây phút ấy, sắc mặt của bác Hà trở nên trắng bệch, mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt theo cái trán ông ta. Ông ta dường như không có đủ dũng khí để thừa nhận... Cậu cả hình như... Bị ông ta... Nhốt lại trong căn phòng bị đóng đinh ấy.

 

 

“Anh ấy bị mất tích ở trên lầu, chắc là ông cũng biết hậu quả của chuyện này nhỉ?” Thư ký Vương lạnh lùng lên tiếng.

 

 

Bác Hà không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Bây giờ tôi dẫn anh đi xung quanh tìm kiếm thử xem...”

 

 

Thư ký Vương gật đầu rồi gọi mấy vệ sĩ đuổi theo sau.

 

 

Bác Hà bị kẹp ở giữa, có thể tưởng tượng ra được áp lực khi đi giữa nhóm người đó.

 

 

Đương nhiên nhà họ Hà cũng có vệ sĩ nhưng ông ta dám gọi đi theo sao?

 

 

Ông ta không dám.

 

 

Cuối cùng, khi bác Hà đi tới trước cánh cửa bị đóng đinh kia, ông ta vội vàng run rẩy sai người làm vườn mang công cụ tới đây... Cạy cửa.

 

 

“Ý của ông là cậu cả bị ông nhốt trong đó hả?” Khóe miệng thư ký Vương hơi cong lên nhưng lại là kiểu cười mỉm tiêu chuẩn không cảm xúc.

 

 

“Bình thường căn phòng này đều sẽ bị niêm phong lại. Nhưng do người giúp việc sơ ý không biết lên tiếng hỏi thăm bên trong xem có người hay không đã bắt đầu đóng đinh cửa lại rồi. Cậu cả bị mất tích lâu như vậy, mà còn là ở bên trong nữa...” Ông ta vội giải thích.

 

 

Đương nhiên ông ta sẽ không nói, theo ý ông ta là định nhốt người vào trong đó đợi tới sau khi tiệc rượu kết thúc mới từ từ hỏi tội.

 

 

Nếu như là Úc Tưởng trốn vào trong thì vô cùng dễ xử lý. Đó đúng là danh chính ngôn thuận giữ người ở lại đây qua đêm.

 

 

Kết quả bây giờ thì hay rồi...

 

 

Người bị ông ta nhốt lại chính là cậu cả Trữ.

 

 

Tim ông ta đập như trống dồn.

 

 

Âm thanh leng keng phá hủy cái đinh từ ngoài cửa chẳng mấy chốc đã vang lên.

 

 

Trữ Lễ Hàn bên trong cánh cửa vươn tay về phía Úc Tưởng: “Cô tới đây.”

 

 

Hả?

 

 

Úc Tưởng không hề nghi ngờ gì anh cả, cô lập tức đứng dậy đi về phía bên cạnh anh.

 

 

Trữ Lễ Hàn vươn cánh tay lên ôm choàng lấy thắt lưng cô, ung dung kéo cô vào trong lòng mình.

 

 

Hơi thở đàn ông trưởng thành lập tức bao vây lấy cô.

 

 

Căn phòng vốn đã kín mít không kẽ hở dường như càng khiến cho người ta không thở nổi hơn.

 

 

Trữ Lễ Hàn ghì chặt lấy thắt lưng cô, không hề có ý định thả lỏng ra chút nào.

 

 

Úc Tưởng há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.

 

 

Ồ, hành động này là để hù dọa bác Hà đúng không? Được thôi, hôm nay mình cũng muốn chó cậy thế chủ một tý. À không phải, sao mình lại tự mắng mình là chó chứ?

 

 

Hẳn phải là cáo mượn oai hùm mới đúng.

 

 

Úc Tưởng vô cùng phối hợp, thậm chí khá là nhiệt tình xê dịch phần mông xuống, mà một chân khác lại được đặt ở một nơi mềm mại. Sau đó vô cùng tự nhiên thay đổi tư thế thành ngồi mặt đối mặt trên đùi Trữ Lễ Hàn.

 

 

Sao mình lại giống như yêu tinh mê hoặc loài người vậy nhỉ.

 

 

Là loại yêu tinh có thể khiến cho người ta vì người đẹp mà giận dữ không kiểm soát được.

 

 

Trữ Lễ Hàn lập tức cứng đờ người trong phút chốc gần như không ai có thể phát hiện được. Mà dưới đáy mắt anh cũng có một chút ánh sáng tăm tối xẹt ngang qua. Anh nhấc một tay lên lập tức nắm lấy phía sau cổ Úc Tưởng,

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Ngay sau đó, Trữ Lễ Hàn đã đè phía sau cần cổ cô lại, sau đó hôn lên vùng cổ của cô.

 

 

Úc Tưởng thoáng chốc khựng lại, vô thức nín thở.

 

 

Cái loại cảm giác này thật là xa lạ.

 

 

Trong phút chốc, cô tựa như chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh vừa mãnh liệt vừa mang theo ấm áp.

 

 

Cô lùi về phía sau theo phản xạ nhưng vẫn không thể trượt xuống khỏi đùi anh được.

 

 

Anh đè thắt lưng cô lại, vả lại cũng không có ý định buông ra.

 

 

Âm thanh leng keng leng keng phá bỏ đinh từ ngoài cửa vẫn còn vang lên. Cô không hề biết chỉ cần nện thêm một cái nữa là cánh cửa sẽ mở ra.

 

 

Úc Tưởng vốn không biết thẹn thùng là gì.

 

 

Nhưng bởi vì là không biết.

 

 

Cho nên trái tim cô đập càng nhanh hơn.

 

 

Cô không tránh né anh nữa, mà thoáng cái đã bắt lấy cổ áo Trữ Lễ Hàn.

 

 

Chắc có lẽ do cô mạnh tay quá khiến cho đầu ngón tay trở nên tê dại.

 

 

Sau khi đèn trong phòng được bật lên là sẽ không tắt nữa. Ánh sáng phản chiếu vào trong con ngươi lẫn nhau, hình ảnh có hơi lay động.

 

 

Căn phòng bị đóng kín hoàn toàn lại vô hình trung làm cho cảm giác bị khuếch đại hơn nữa. Cảm giác căng thẳng chảy theo dòng máu, rồi bám dọc theo sóng lưng đi về phía trước.

 

 

Ngay khi cô cảm nhận thấy Trữ Lễ Hàn tựa như trong lúc không biết đã có biến hóa gì đó rồi. Loại tình cảm kéo căng trong thoáng chốc đã vượt lên tới trên đỉnh núi.

 

 

Bàn tay Trữ Lễ Hàn đang áp sát nơi vòng eo cô không hề động đậy, nhưng dường như độ ấm cũng dần dần tăng cao.

 

 

Đôi bàn tay đè lấy phía sau cần cổ cô bất giác di chuyển tới một vị trí khác, biến thành nâng gáy của cô...

 

 

Đầu ngón tay anh khe khẽ xoa nhẹ vành tai cô.

 

 

Úc Tưởng lập tức thở khẽ.

 

 

Mà anh nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt cô khiến nó càng trở nên sâu không thấy đáy.

 

 

Giống như khi con mãnh thú đối mặt với con khỉ bày ra bản năng muốn cắn nuốt đối phương.

 

 

Nếu không phải đang ở trong này... Thôi quên đi.

 

 

... Chỗ này không được.

 

 

Lý trí Trữ Lễ Hàn ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Anh véo tai của Úc Tưởng.

 

 

Giây tiếp theo, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.

 

 

Cánh cửa phòng được mở ra.

 

 

Trữ Lễ Hàn thôi không hôn nữa.

 

 

Úc Tưởng nghĩ thầm, nếu vậy thì không thể để một mình mình chịu thiệt được?

 

 

Cô không nghĩ ngợi thêm nữa mà lập tức xoay người cắn Trữ Lễ Hàn một ngụm. Trong lúc cấp bách cùng với hoảng loạn, cô cũng không biết mình cắn tới chỗ nào... Đợi tới khi cánh cửa được đẩy ra, Úc Tưởng cũng ngồi thẳng lưng lên.

 

 

Cùng lúc đó, bác Hà đứng trước cửa chớp chớp mắt để nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.

 

 

Cậu cả Trữ.

 

 

Đúng thật là cậu cả Trữ!

 

 

Không chỉ có một mình cậu ta...

 

 

Mà còn có Úc Tưởng đang ngồi trong lòng cậu ta nữa.

 

 

Trữ Sơn đang ở nơi này mà!

 

 

Làm sao, làm sao mà Úc Tưởng có thể dám... Chẳng phải Úc Tưởng muốn né còn không kịp sao? Cũng chính bởi vì điều này cho nên bác Hà mới không lo ngại gì mà dám tiếp tục thực hiện ham muốn của chính mình!

 

 

Nhưng cảnh tượng trước mắt này lại trực tiếp đập nát mơ ước hão huyền của bác Hà rồi.

 

 

Trữ Lễ Hàn chậm rãi dời mắt sang nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt lạnh như băng.

 

 

Úc Tưởng cũng nhìn về phía đó, nhíu mày nhìn ông ta.

 

 

Bác Hà suýt chút nữa đã quỳ xuống ngay tại chỗ.

 

 

Suy nghĩ của ông ta là... Cậu cả Trữ đã biết mưu đồ của ông ta chưa? Không không, anh không thể nào biết được. Ngay cả chính bản thân Úc Tưởng cũng còn không biết mà.

 

 

“Lá gan của ông cũng to thật đấy.” Trữ Lễ Hàn chậm rãi lên tiếng.

 

 

Không phải bác Hà nhát gan mà ông ta thật sự sợ Trữ Lễ Hàn. Có rất ít người không sợ Trữ Lễ Hàn.

 

 

Ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều mà đã vội vàng cúi đầu khom lưng với Trữ Lễ Hàn: “Rất xin lỗi cậu, xin lỗi cậu cả. Là sai lầm của đám người giúp việc, lại không ngờ tới cậu sẽ ở chỗ này...”

 

 

“Tôi không muốn bất kì người nào biết về chuyện xảy ra hôm nay.” Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

“Vâng, tôi nhất định, tôi...”

 

 

Trữ Lễ Hàn ngắt lời ông ta: “Một khi có người biết, ông đã biết hậu quả rồi chứ?”

 

 

Hậu quả...?

 

 

Trống ngực bác Hà đập chệch một nhịp.

 

 

Trữ Lễ Hàn bỗng dưng nhớ tới bức thư nói bậy bạ đã rất lâu về trước của Úc Tưởng. Cái gì mà đợi sau khi cô đã chết thì anh mới có thể phát hiện không thể không có cô.

 

 

Sao lại tới chết mới nhận ra chứ?

 

 

Trữ Lễ Hàn giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc bên tai Úc Tưởng, rồi mới đặt cô xuống khỏi đùi mình. Anh nói: “Ba tôi không đồng ý để tôi và cô ấy ở bên nhau. Nhưng tôi mong là ông biết rằng đối với tôi thì cô ấy lại tựa như châu như ngọc.”

 

 

Úc Tưởng thầm nói hay lắm.

 

 

Anh trai này chắc phải đọc nhiều sách văn học dành cho tổng giám đốc bá đạo lắm đây? Không hổ là anh! Anh vừa mở miệng bịa chuyện khiến tôi suýt chút đã tin rồi!

 

 

Mà bên phía bác Hà thì sao?

 

 

Ông ta nghe thấy bốn chữ “như châu như ngọc” lập tức quỳ “rầm” xuống đất.

 

 

Tuyệt đối không thể để cho Trữ Lễ Hàn biết được suy nghĩ trong đầu mình được!!!

 

 

Làm sao mà ông ta biết được, chỉ dựa vào đôi ba lời lải nhải của Úc Tưởng là Trữ Lễ Hàn đều đã biết hết mọi chuyện rồi. Không chỉ có như thế, anh cũng đã lên kế hoạch giày vò ông ta luôn rồi.

 

 

 

Chương 48: Tôi có thể cho cô ấy tất cả mọi thứ: Hai người học văn cùng một lớp tổng giám đốc bá đạo đấy à

 

Úc Tưởng xuống dưới tầng trước.

 

 

Hà Vân Trác vừa kiềm chế cơn giận ứng phó với đối tác làm ăn do ba Hà giới thiệu anh ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Ninh Nhạn một cái.

 

 

Ninh Nhạn ăn ké theo ánh sáng của Ninh Ninh nên mới được đi nhờ xe của Lăng Sâm Viễn.

 

 

 

 

Hà Vân Trác nhìn thêm vài lần cảm thấy hơi nghẹt thở, anh ta vừa quay đầu lại thì liếc thấy bóng dáng của Úc Tưởng.

 

 

Tại sao cô lại đi từ trên tầng xuống vậy?

 

 

Hà Vân Trác cảm thấy căng thẳng.

 

 

Hà Vân Trác vội vàng giữ một người phục vụ lại hỏi: "Ba tôi đâu rồi?"

 

 

Người phục vụ: "Tầng, tầng trên..."

 

 

"Tại sao ông ấy lại đi lên tầng rồi hả?" Hà Vân Trác nhíu mày hỏi.

 

 

"Tôi không biết nữa, hình như vì không thấy cậu cả Trữ kia đâu nữa nên tổng giám đốc Hà mới đi tìm anh ấy."

 

 

 

 

Hà Vân Trác nghe thấy vậy thì cười nhạt, tại sao Trữ Lễ Hàn lại mất tích được cơ chứ? Nếu có thì đâu đến lượt ba của anh ta đi tìm?

 

 

Hà Vân Trác xoay người mỉm cười đuổi mấy ông chú đi trước rồi mới đi về phía Úc Tưởng.

 

 

Vì chậm trễ một chút nên khi anh ta đến trước mặt Úc Tưởng thì cấp dưới của ba anh ta tiến lên cản anh ta lại, vừa cản trở vừa nói: "Cậu chủ muốn đi đến chỗ nào vậy?"

 

 

Hà Vân Trác: "Tôi muốn tìm ba của tôi."

 

 

Người kia cau mày giọng điệu có vẻ vừa chân thành lại vừa lo lắng: "Đột nhiên bệnh cũ của tổng giám đốc Hà tái phát nên bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi đó ạ, ông ấy sợ nếu lộ tin này ra sẽ dẫn đến việc bữa tiệc bị gián đoạn, để khách quý giật mình vì chuyện này không tốt lắm đâu. Cậu Hà cứ tiếp đón khách quý thay tổng giám đốc Hà một lát đi ạ."

 

 

Đột nhiên bệnh cũ tái phát hả?

 

 

Tái phát tốt ghê ha?

 

 

À không, phát đúng lúc ghê ha?

 

 

Hà Vân Trác nhìn xung quanh Úc Tưởng một vòng.

 

 

Anh ta cảm thấy chắc chắn Úc Tưởng có liên quan đến chuyện này.

 

 

"Tôi biết rồi." Hà Vân Trác kiềm chế cơn giận trả lời một tiếng, chờ đến khi đuổi được người này đi rồi thì anh ta mới chạy đến chỗ Úc Tưởng nói: "Có phải ba tôi đã đến tìm cô rồi không?"

 

 

Úc Tưởng nhìn chằm chằm anh rồi mới nói: "Hình như là thế."

 

 

Cái gì gọi là hình như là thế hả?

 

 

Cảm xúc của Hà Vân Trác hôm nay vốn đã rối tung lên, vừa nghe thấy cô nói như vậy thì tâm trạng của anh ta càng rối tung rối mù hơn.

 

 

"Làm sao Ninh Nhạn biết được trong nhà anh có quần áo của con gái thế?" Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

 

 

Những suy nghĩ lộn xộn ban nãy như bị kéo ra khỏi đầu của Hà Vân Trác.

 

 

Tại sao Ninh Nhạn lại biết được?

 

 

Đúng vậy, anh ta chưa từng nhắc đến trước mặt cô ta, vậy thì tại sao cô ta lại biết được?

 

 

Úc Tưởng hỏi anh bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: "Anh thích làm thằng ngốc lắm à?"

 

 

Đến chính bản thân cô cũng không nhận ra những câu mình nói bây giờ đã có chút hương vị của Trữ Lễ Hàn rồi.

 

 

Mà Hà Vân Trác ở đối diện nghe thấy vậy khuôn mặt cũng cứng đờ, sắc mặt cũng anh ta cũng dần biến thành màu xanh lét.

 

 

Anh ta không lên tiếng trả lời mà nhìn Úc Tưởng bằng ánh mắt lạnh như băng.

 

 

"Đàn chị!" Ninh Ninh ở bên kia vội vàng gọi Úc Tưởng đến đó ngồi.

 

 

Cô ấy nhận thấy bầu không khí có vẻ không đúng cho lắm nên cũng có ý tốt gọi Úc Tưởng sang đó nói chuyện. Cô ấy cứ nghĩ đàn chị cũng không biết ai giống như mình nên chỉ có cô ấy mới giúp được đàn chị thôi, hơn nữa... Cô ấy còn có thể xem giữa đàn chị và anh Lăng đã từng xảy ra chuyện gì...

 

 

Úc Tưởng liếc xéo một cái rồi chậm rãi đi đến đó.

 

 

Hà Vân Trác bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái sau đó khôi phục nụ cười trên mặt.

 

 

Anh ta cũng đi theo.

 

 

Vì trong nháy mắt đó hình như anh ta đã nhìn thấy một cái gì đó trên cổ Úc Tưởng… Dấu hôn.

 

 

Dấu vết này giống như đang siết chặt lấy trái tim Hà Vân Trác từng chút từng chút một.

 

 

Anh ta biết rất rõ tính cách của ba Hà.

 

 

Vì anh ta biết nên trong giây phút này anh ta thật sự hy vọng dấu vết đó không phải do ba Hà làm.

 

 

Đầu óc của Hà Vân Trác hơi loạn, anh ta ngồi xuống cùng theo bản năng.

 

 

Ninh Nhạn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ thì thầm vui vẻ.

 

 

Hai người đó cãi nhau rồi hả?

 

 

Tất nhiên Ninh Nhạn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp đó là tự đến hỏi thẳng bọn họ, cô ta đảo mắt sau đó đột nhiên lên tiếng: "Vì sao trên cổ cô Úc đây lại có thêm một sợi dây chuyền thế? Tôi nhớ lúc cô vào thì chưa có. Hừm... Có người vừa mới đưa cho cô à?"

 

 

Bỗng chốc ánh mắt của mọi người tụ lại đây.

 

 

Dây thần kinh trong đầu Hà Vân Trác càng căng chặt hơn, anh ta căng thẳng đến mức đầu anh ta hơi đau.

 

 

Chẳng lẽ là... Ba của anh ta đưa à?

 

 

Ninh Nhạn cười nhìn về phía Hà Vân Trác: "Có phải là anh mới đưa đúng không?"

 

 

Hà Vân Trác không nói gì nhưng khuôn mặt lại trở nên căng thẳng hơn.

 

 

Ninh Nhạn đã thấy được kết quả mà cô ta mong muốn từ bầu không khí như này.

 

 

Không ngờ cô ta chưa kịp làm gì mà Úc Tưởng đã tự dâng mình đến cửa rồi...

 

 

Ngay từ đầu Ninh Nhạn đề nghị Úc Tưởng thay quần áo, tất nhiên chẳng cần nói cũng biết cô ta chẳng có ý tốt gì.

 

 

Cô ta làm nhiều chuyện như vậy nên giờ có làm thêm vài chuyện thì cũng đơn giản như ăn cơm uống nước thôi, cho dù thành công hay thất bại cô ta cũng không cảm thấy áy náy hay hối hận vì những chuyện cô ta đã làm.

 

 

Mà bây giờ khỏi phải nói cũng biết trong lòng Ninh Nhạn đang vui vẻ biết bao nhiêu.

 

 

"Hình như tôi nhớ bác Hà cũng rất thích tặng trang sức cho các cô gái thì phải, cô Úc không biết là..." Ninh Nhạn nhếch môi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc.

 

 

Ninh Ninh cũng vô cùng kinh ngạc.

 

 

Cô ấy nghĩ thầm, tại sao ba của Hà Vân Trác lại muốn tặng quà cho Úc Tưởng chứ?

 

 

Ninh Ninh nhỏ giọng hỏi: "Lễ gặp mặt à?"

 

 

Dường như Hà Vân Trác đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng to lớn.

 

 

Đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen trắng có chút trầm xuống, anh nói: "Ừ, có lẽ ông ấy hy vọng tôi và cô Úc Tưởng có thể ở bên nhau thật tốt."

 

 

Úc Tưởng cười khẽ một tiếng: "Mọi người đang nói cái gì vậy?"

 

 

Hà Vân Trác quay đầu lại nhìn cô.

 

 

Cô đang muốn phủ nhận những điều anh ta vừa nói ư? Nhưng bây giờ cô không nên phủ nhận mới có thể chứng minh bản thân trong sạch...

 

 

Bây giờ tâm trạng của Hà Vân Trác trở nên vô cùng phức tạp.

 

 

Có lẽ tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ riêng.

 

 

Úc Tưởng lại nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: "Anh Lăng đã quên bản thân từng nhìn thấy món đồ này rồi à? Trí nhớ của anh Lăng đây kém đến vậy cơ á?"

 

 

Cô vừa nói vừa xoay xoay viên đá quý làm cho người ta lóa mắt trên chiếc vòng cổ.

 

 

Lăng Sâm Viễn: "..."

 

 

Muốn anh ta lên tiếng lại còn mắng trí nhớ anh ta kém.

 

 

Không phải chỉ là khuy măng sét của Trữ Lễ Hàn thôi à?

 

 

Vừa nãy cô đi gặp Trữ Lễ Hàn rồi hả? Người bên cạnh Trữ Sơn nói cô đã cầm tiền rồi cơ mà? Lá gan của cô khá là to đấy, còn dám đi gặp Trữ Lễ Hàn cơ?

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Đúng là đã từng thấy."

 

 

Câu nói nhẹ nhàng này của Lăng Sâm Viễn làm cho vẻ mặt của mọi người càng thêm phấn khích hơn.

 

 

Trong lòng Ninh Nhạn chẳng có chút vui vẻ nào, Hà Vân Trác không rõ ràng lắm, Ninh Ninh cũng vẻ như không rõ ràng lắm.

 

 

Chẳng lẽ món đồ đó do Lăng Sâm Viễn tặng?

 

 

Hai người họ có chung một suy nghĩ.

 

 

"Không phải tôi khinh thường nhà họ Hà, nhưng mà tổng giám đốc Hà thật sự không đấu giá nổi viên đá quý ngọc lục bảo đó đâu." Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nói.

 

 

Ninh Nhạn không cười nổi, cho nên sợi dây chuyền đó không phải do Hà Khôn Dân tặng?

 

 

Hà Vân Trác đứng một bên cụp mắt xuống, nhưng không hề cảm thấy tức giận gì câu nói này.

 

 

"Đồng hồ tôi từng tặng cô đâu?" Lăng Sâm Viễn đột nhiên hỏi.

 

 

Tất cả mọi người lại rơi vào trạng thái kích động.

 

 

Còn có đồng hồ cơ à?

 

 

Lăng Sâm Viễn từng tặng đồng hồ cho cô?

 

 

Úc Tưởng nhìn sắc mặt của Ninh Nhạn.

 

 

Đây là muốn chọc Ninh Nhạn tức chết đúng không... Chỉ một người tức chết làm sao được?

 

 

Úc Tưởng mỉm cười ngọt ngào: "Tôi bán từ lâu rồi! Hai triệu bốn đô la đấy."

 

 

Lăng Sâm Viễn: "..." Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Chỉ bán được cái giá như vậy thôi à?"

 

 

Ninh Nhạn càng sợ hãi đến mức mất hết cả tinh thần, sự sợ hãi lên đến đỉnh điểm biến thành cơn tức giận.

 

 

Quan trọng là chỉ bán được giá đó thôi à? Lẽ ra anh ta nên hỏi tại sao cô lại dám bán đồng hồ tôi tặng cho cô chứ?

 

 

Đó là Lăng Sâm Viễn đấy...

 

 

Tại sao Úc Tưởng lại có thể cứ bán đi như vậy?

 

 

Thứ mà Ninh Nhạn không có được mà xem nó như báu vật, đến tay Úc Tưởng lại biến thành qua tay bán đứt, chỉ nhắc đến đến tiền không cân nhắc đến tình cảm.

 

 

Sao cô lại có cái nhìn nông cạn đến vậy!

 

 

Ninh Nhạn tức giận đến mức sắp nôn ra máu đến nơi.

 

 

"Còn khuy tay áo của anh cả tôi thì sao?" Lăng Sâm Viễn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp.

 

 

Úc Tưởng: "Cũng bán rồi."

 

 

Lăng Sâm Viễn thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên lại cảm thấy cân bằng một cách kỳ lạ.

 

 

Nếu Hà Vân Trác biết ý nghĩ của anh ta thì chắc chắn cũng sẽ có quyền lên tiếng, dù sao tâm trạng của anh ta cũng cân bằng theo cách đó.

 

 

Lăng Sâm Viễn hỏi lại bằng giọng điệu dịu dàng hơn: "Bán bao nhiêu?"

 

 

"Sáu triệu đô la."

 

 

"..." Thân thể Lăng Sâm Viễn bất giác nghiêng về phía cô, đây là một tư thế không chủ động nhưng có tính công kích, nhưng trong mắt những người khác thì tư thế này giống như không tiếng động lại gần vậy.

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì một chiếc khuy áo của anh cả tôi không đáng cái giá này."

 

 

Úc Tưởng: "Vậy thì anh phải đi hỏi thợ kim hoàn chứ."

 

 

Lăng Sâm Viễn giận quá hóa cười: "Được đấy, anh cả của tôi rất giỏi tính toán nên anh ta đã đoán được cô muốn làm gì từ lâu rồi. Mọi hành động của cô đều trong tầm mắt của anh ta hết, chắc chắn thợ kim hoàn kia cũng là cấp dưới của anh ta."

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Nếu nói theo cách này thì...

 

 

Quả thật... Lúc đó người quản lý kia ra giá khuy tay áo với vẻ vô cùng liều lĩnh sau đó ra cái gì vô cùng khắt khe với chiếc đồng hồ kia.

 

 

Nhưng mà Úc Tưởng cũng sẽ không thừa nhận.

 

 

"Đúng vậy à?" Cô trả lời vô cùng nhẹ nhàng.

 

 

Lăng Sâm Viễn yên lặng một lát sau đó lại hỏi: "Ký hợp đồng vào lúc nào?"

 

 

"Anh đây đang nói đến cái gì thế?"

 

 

"Hợp đồng chia tay." Lăng Sâm Viễn nói xong lại nhìn lướt qua Ninh Ninh.

 

 

Ninh Ninh không để lộ biểu cảm gì, nhưng là Ninh Nhạn lại có vẻ ngơ ngác, mẹ nó chứ cuối cùng thì cô ta đã bỏ lỡ những gì rồi? Vì sao đột nhiên lại chuyển đến chuyện hợp đồng chia tay rồi hả?

 

 

Úc Tưởng nói đúng sự thật: "Thì một trăm hai mươi triệu tệ tiền mặt và một biệt thự cao cấp trị giá một trăm hai mươi triệu tệ."

 

 

"Cô đã cầm tiền rồi đúng chứ?" Lăng Sâm Viễn hỏi.

 

 

Úc Tưởng gật đầu.

 

 

Câu nói này làm Ninh Nhạn và mấy người bạn toàn là cô chiêu nhà giàu giật mình suýt thì không ngồi vững được nữa.

 

 

Tiền của Úc Tưởng ở đâu ra? Sao lại nhiều đến vậy!

 

 

Nếu Lăng Sâm Viễn chính miệng hỏi đến thì chắc chắn không có chuyện làm giả hay tạo dựng nên.

 

 

Bây giờ các cô nghĩ lại ban nãy họ khoe khoang trước mặt cô như thế nào thì ước gì được đào một cái lỗ dưới đất để chui xuống...

 

 

Cái gì mà du thuyền mấy triệu, bảy triệu đá thô...

 

 

Úc Tưởng còn chưa kể đến biệt thự trong khu nhà cao cấp trị giá một trăm hai mươi triệu tệ kia kìa.

 

 

Có phải lúc đó cô cảm thấy họ giống hệt mấy con ngốc đúng không?

 

 

Mà lúc này Lăng Sâm Viễn lại nói tiếp: "Vậy thì cô cảm thấy hai bản hợp đồng này ứng với ai?"

 

 

Úc Tưởng: "Anh đoán xem?"

 

 

Lăng Sâm Viễn: "..."

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Cô đã đi thăm quan căn biệt thự chưa?"

 

 

Úc Tưởng lắc đầu: "Vẫn chưa."

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Một lát sau bữa tiệc này kết thúc, tôi đưa cô đi."

 

 

Úc Tưởng: "Đừng, có người đưa tôi đi rồi."

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Trữ Lễ Hàn?"

 

 

Úc Tưởng suy nghĩ một chút sau đó vẫn quyết định nói với anh ta: "Anh đoán xem?"

 

 

Lăng Sâm Viễn cảm thấy sớm hay muộn thì anh ta sẽ sẽ bị Úc Tưởng làm cho tức chết.

 

 

Vẫn nên dùng cô đi chọc tức Trữ Sơn đi, chỉ cần cô đi chọc tức người khác thì anh ta được thoải mái rồi.

 

 

Bây giờ Ninh Nhạn không nhịn được nữa mà đến gần nói: "Hợp đồng chia tay gì cơ? Là hợp đồng để cô Úc đây chia tay à? Vì sao lại có hai bản?" Nói tới đây, biểu cảm trên khuôn mặt Ninh Nhạn có vẻ hơi quái dị: "Đừng nói là để cô ấy đồng thời chia tay anh và cậu cả Trữ đấy chứ?"

 

 

Lăng Sâm Viễn không có ý định kể cho người ngoài nghe về khúc mắc giữa họ nên anh ta chỉ trả lời lại một tiếng: "Ừm."

 

 

Ninh Nhạn nghĩ bản thân nghe nhầm rồi.

 

 

Hả?

 

 

Anh ta nói ừm!

 

 

Như vậy thì đừng nói là Ninh Nhạn, đến cả mấy cô chiêu nhà giàu bên cạnh cũng muốn phát điên lên rồi.

 

 

Ninh Nhạn thích Lăng Sâm Viễn cũng được vì các cô không thích anh ta bao nhiêu.

 

 

Nhưng mà cậu cả Trữ… Đây chính là cậu cả Trữ đấy! Là vị Trữ Lễ Hàn cao xa vời vợi, cao quý cấm dục và chưa bao giờ nhìn phụ nữ không phải đối tác làm ăn thêm một cái đấy!

 

 

Vậy mà anh từng qua lại với Úc Tưởng á?

 

 

Không, phải là chuyện tình tay ba của Úc Tưởng mới đúng...

 

 

Hóa ra những tin vịt đó đều là thật.

 

 

Tâm trí của các cô gái quay cuồng rất lâu và không thể dừng lại.

 

 

Ninh Nhạn tìm được giọng nói của mình về trước: "Có phải chủ tịch Trữ yêu cầu chia tay?"

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Ừm."

 

 

Ninh Nhạn mỉm cười: "Nếu như đã chia tay mà ở cùng một chỗ như vậy thì không phù hợp lắm đâu. Chỉ sợ chủ tịch Trữ mà nhìn thấy thì sẽ vô cùng tức giận..."

 

 

Bây giờ cô ta muốn đuổi Úc Tưởng đi, bây giờ, ngay lập tức.

 

 

Thậm chí cô ta còn chẳng thèm nghĩ đến những cách cao cấp hơn.

 

 

Lăng Sâm Viễn đứng lên: "Chuyện này do cô ấy đồng ý với chủ tịch Trữ mà thôi."

 

 

Ninh Nhạn ngây người: "Có ý gì chứ?"

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Có ý là, từ trước đến nay tôi và anh cả vẫn chưa đồng ý."

 

 

Anh ta nói xong không nhịn được mà liếm răng một cái, trong mắt anh như hiện lên vẻ lạnh lùng pha chút điên cuồng. Nói cho bọn họ nghe chẳng có chút ý nghĩa gì cả, những câu này anh ta phải để dành để nói cho Trữ Sơn nghe.

 

 

Lăng Sâm Viễn liếc nhìn Úc Tưởng: "Tôi nói có đúng không?"

 

 

Hơn nữa người anh cả kia của anh ta có vẻ thật lòng yêu thương Úc Tưởng.

 

 

Ninh Nhạn không nhịn được nữa, cô ta cười khổ sở: "Vì sao anh cứ phải đối kháng với ba mình vì cô ta chứ? Anh tìm được ba không dễ dàng mà, chủ tịch Trữ rất thương anh..."

 

 

Cô ta vốn không biết rằng những câu nói này của bản thân như đang điên cuồng dẫm lên nỗi đau của Lăng Sâm Viễn.

 

 

Chấp nhận đối mặt với tất cả mọi thứ vì người phụ nữ mình yêu thương.

 

 

Mẹ của anh ta đã từng hy vọng Trữ Sơn sẽ làm như vậy, khi còn nhỏ anh ta cũng từng hy vọng ba của mình cũng sẽ làm được như vậy. Nhưng thật đáng tiếc, không hề có.

 

 

Bây giờ anh ta đã lớn rồi, anh ta hy vọng bản thân có thể làm như vậy vì Ninh Ninh.

 

 

Nhưng anh ta không thể.

 

 

Anh ta không có dũng khí giống như Trữ Sơn.

 

 

Vì anh ta biết trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ thì không nên để lộ người trong lòng mình cho người khác biết, thậm chí không thể mở miệng nói lời yêu như vậy thì sẽ chẳng hại đối phương chưa cưới mà có bầu, thế rồi bị ép rời khỏi quê hương, cuối cùng qua đời trong bệnh tật ở một đất nước xa lạ.

 

 

Lăng Sâm Viễn sắp điên đến nơi rồi.

 

 

Tất cả những cảm xúc trỗi dậy của anh ta như mượn câu nói này để gửi gắm ra ngoài.

 

 

"Nhưng mà tôi tình nguyện từ bỏ tất cả vì cô ấy." Lăng Sâm Viễn nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

 

 

Ninh Nhạn nghe thấy câu nói này giống như bị sấm sét đánh trúng người vậy, hơi thở của cô ta bắt đầu trở nên dồn dập, đầu óc của cô ta cũng trống rỗng như thể không có cách nào đối mặt với câu nói này.

 

 

Những người khác cũng bị sốc nhưng mức độ lại khác nhau.

 

 

Chỉ có Úc Tưởng là câm nín: "..."

 

 

Giỏi thật đấy.

 

 

Người trước đứng đó nói những lời như châu như ngọc, người sau đứng đây nói gì mà tình nguyện từ bỏ tất cả.

 

 

Có phải hai người báo danh cùng một lớp học văn của tổng giám đốc bá đạo không đấy?

 

 

Mà hệ thống lại càng cảm thấy hoảng sợ hơn.

 

 

Nó bắt đầu tự kiểm điểm.

 

 

Cốt truyện thật sự bất ổn lắm à? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu vậy? Nam chính điên rồi đúng không? Trời ạ tôi phải làm thế nào đây?

 

 

Một nơi khác.

 

 

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua ba Hà.

 

 

Biểu hiện của ba Hà giống như bệnh tim tái phát, ông ta hoảng sợ che ngực lớn tiếng cam đoan với anh, bất giác mồ hôi chảy từng giọt từng giọt từ trên trán mà ông ta cũng không dám lau.

 

 

Trữ Lễ Hàn không nhìn ông ta nữa mà nhanh chóng đẩy cửa vào phòng tắm.

 

 

Ba Hà nghe thấy tiếng đẩy cửa của cũng không dám dừng lại.

 

 

Ông ta vẫn cam đoan hết lần này đến lần khác: "Cậu, cậu có thể dùng tôi làm bình phong bất cứ lúc nào, còn nữa, chuyện của cô Úc cũng là chuyện của tôi, không không tôi không xứng. Nếu cậu cần tôi làm gì thì cậu cứ nói với tôi, còn Hà Vân Trác thì cậu cứ yên tâm là nó không dám có ý gì với cô Úc đâu. Nó không dám không làm theo ý của tôi đâu, tất nhiên là tôi không hề có ý gì khác..."

 

 

Ba Hà khó khăn giải thích, đầu ông ta ngày càng choáng váng.

 

 

Cảm giác tù túng ngột ngạt này làm cho ông ta cảm thấy bản thân sắp nhồi máu não gục xuống đến nơi.

 

 

Vệ sĩ vỗ nhẹ lên vai ông ta: "Yên tâm đi, món nợ ngày hôm nay coi như xong."

 

 

Trong phút chốc ba Hà lại càng không hít thở nổi.

 

 

Còn Trữ Lễ Hàn đang làm gì đây?

 

 

Anh đang soi gương ngắm nhìn bản thân trong gương.

 

 

Dưới hầu kết của anh có một dấu răng nhàn nhạt.

 

 

Yết hầu Trữ Lễ Hàn khẽ lăn, trong đôi mắt anh như chợt lóe lên một tia u ám.

 

 

Anh cụp mắt gửi cho Úc Tưởng một tin nhắn.

 

 

[Bây giờ tôi đưa cô đi xem biệt thự.]

 

 

Vừa gửi xong thì cậu cả Trữ lại cảm thấy mình nói như vậy hơi cứng rắn.

 

 

Vì thế anh nhắn thêm một câu: [Được không?]

 

 

Bầu không khí bên chỗ Úc Tưởng vẫn đang trong trạng thái trì trệ.

 

 

Trữ Sơn nhìn biểu cảm tức giận trên khuôn mặt của Lăng Sâm Viễn từ xa, mặc dù ông ta cảm thấy hơi đau lòng nhưng ông ta đoán chắc rằng Lăng Sâm Viễn đang cãi nhau với Úc Tưởng.

 

 

Làm sao càng tức giận càng tốt, Trữ Sơn nghĩ bụng.

 

 

Lúc này Ninh Nhạn không thể ngồi yên, cô ta cảm thấy mình phải làm một cái gì đó rồi.

 

 

Cô ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, rõ ràng Lăng Sâm Viễn thích em gái của cô ta là Ninh Ninh cơ mà?

 

 

Nếu đã như vậy... Bây giờ Ninh Nhạn chĩa súng về phía Ninh Ninh.

 

 

"Ninh Ninh, em sao rồi?" Ninh Nhạn ân cần hỏi.

 

 

Gương mặt của cô ấy khác hẳn với Úc Tưởng, cô ấy cao quý tao nhã, chỉ cần nhíu mày một cái thôi đã khiến cho người ta cảm thấy tất cả cảm xúc của cô ấy đều rất chân thật.

 

 

Trước đó hệ thống bảo cô nhìn người ta mà học tập.

 

 

Nhưng mà Úc Tưởng cảm thấy chẳng có gì hay để xem, cô cũng không muốn học.

 

 

Dù sao cô có những chiêu thức kỳ lạ kia đủ để chọc giận người ta rồi, hờ cứ như vậy người ta sẽ cảm thấy khó chịu hơn so với việc trưng bộ mặt đó lên.

 

 

Bên này Ninh Ninh run rẩy ngẩng đầu lên, bây giờ tâm trạng của cô ấy cũng rối bời giống như Hà Vân Trác.

 

 

Cô ấy không hề chú đến việc Ninh Nhạn đang che giấu cơn tức giận không cam lòng của mình dưới bộ mặt buồn bã không vui.

 

 

Cô ấy cứ nghĩ Ninh Nhạn thật sự quan tâm đến cô ấy.

 

 

Vì thế cô ấy thật lòng nói: "Em không sao, nhưng mà em… Em cảm thấy đàn chị ngầu lắm luôn ý."

 

 

Ninh Nhạn: ?

 

 

Bình Luận (0)
Comment