Úc Tưởng bày ra vẻ tôi là người vô tội.
Cô khẽ chớp mắt, sau đấy khi cô vừa cúi đầu thì lập tức cảm giác được điện thoại rung lên.
Úc Tưởng lần mò trong túi lấy điện thoại ra xem, đập vào mắt cô tin nhắn của Trữ Lễ Hàn gửi đến.
“Tôi đi trước đây.” Úc Tưởng đứng dậy nói với họ.
Hà Vân Trác không lên tiếng giữ cô lại, ngày hôm nay đã mang đến cho anh ta quá nhiều cú sốc, đến giờ trong đầu anh ta vẫn đang ở trạng thái hỗn loạn, rối rắm như tơ vò.
Còn Ninh Nhạn cũng không muốn giữ cô lại làm gì.
Tất cả những thủ đoạn Ninh Nhạn nhọc lòng gài bẫy Úc Tưởng đều như đổ sông đổ bể. Úc Tưởng không hề để lộ sự nao núng, tự ti trong lòng, vẫn bình tĩnh ung dung bước qua như thường mà không giẫm trúng bất kỳ cái hố nào do cô ta bày ra. Đã thế, Úc Tưởng còn khiến cô ta tức muốn nổ phổi.
Vậy giữ Úc Tưởng ở lại làm đếch gì nữa? Giữ lại để nghe Lăng Sâm Viễn bày tỏ tình yêu thắm thiết với Úc Tưởng hay gì?
“Cô Úc có việc phải đi trước à?” Ninh Nhạn lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, sau đó cô ta vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục giở trò lần cuối cùng.
Cô ta nói: “Ninh Ninh, em tiễn đàn chị của em ra ngoài nhé.”
Ninh Ninh có hơi bất ngờ, cô ấy bất đắc dĩ ngẩng đầu: “Ơ, à, được ạ!”
Lăng Sâm Viễn đứng dậy: “Cùng đi vậy.”
Hệ thống: [Tôi chống mắt lên xem cô giải quyết như thế nào]
Trữ Sơn vẫn đang ở đây.
Đây là ngược gió gây án* à?
*Chỉ hành vi phạm tội trong khi bản thân vốn dĩ đã không trong sạch gì.
Có phải tin nhắn vừa rồi là của Trữ Lễ Hàn không? Cô cừ thật đấy, lẽ nào hai anh em nhà này lại vì cô mà choảng nhau chăng?
Vừa nghĩ tới đây, hệ thống tự thấy mình sắp lăn đùng ra xỉu tới nơi.
Thì ra, đâu phải chỉ có mỗi người thật bằng xương bằng thịt bị xỉu thôi đâu.
Ngay cả hệ thống cũng xỉu đây này!
Úc Tưởng khoan thai đứng dậy, cô ngước mắt nhìn Lăng Sâm Viễn: “Chủ tịch Trữ vẫn còn ở đây.” Cô ngập ngừng trong chốc lát, không chờ Lăng Sâm Viễn đáp lại đã chậm rãi nói tiếp: “Tôi đang nghĩ, tôi nên lấy nước Coca hay là lấy nước cam hắt vào người anh Lăng thì tốt hơn đây anh Lăng. Chọn cái nào càng chứng tỏ sau khi tôi nhận được phí chia tay, dù anh Lăng có đeo đuổi tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng thà chết chứ quyết không thuận theo, thể hiện ý chí kiên cường bất khuất của tôi nhỉ?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn tức đến nỗi bật cười: “Được, vậy cô đi đi. Cô nói rất đúng, chí ít chúng ta không nên trắng trợn thân mật dưới mí mắt ông ta như vậy.”
Lời này vừa thốt ra, anh ta cũng dẹp luôn ý định đưa Úc Tưởng đi xem biệt thự.
Úc Tưởng: “Được thôi, tạm biệt anh!”
Sau đó Úc Tưởng vui vẻ phủi mông rời đi, cô vẫn không quên cầm theo chiếc áo vest ban nảy nhờ người giúp việc treo tạm.
Lăng Sâm Viễn trở về chỗ ngồi, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng dần khuất xa của Úc Tưởng.
Anh ta hơi tò mò.
Cô cũng dám chọc giận Trữ Lễ Hàn như thế này sao?
Ninh Ninh tiễn Úc Tưởng đến cổng, Úc Tưởng không muốn bị người khác trông thấy. Cô dừng bước chân, nói với Ninh Ninh: “Em về đi, không cần tiễn chị nữa đâu.”
Ninh Ninh: “Nhưng mà…”
Tuy Úc Tưởng chưa đến mức độ ghét cay ghét đắng nữ chính nhưng cũng không hẳn là yêu mến cô ấy. Bởi vì quanh người Ninh Ninh toát ra ánh hào quang chói loá của nhân vật nữ chính, đã định sẵn là sẽ luôn có người chắn tai bay vạ gió thay cô ấy.
Úc Tưởng vươn tay, giúp Ninh Ninh sửa sang lại trâm cài áo ghim trước ngực.
Cái trâm cài áo này là do Ninh Nhạn tặng cô ấy, không đáng bao nhiêu tiền.
Úc Tưởng nói: “Em phải mau chóng trở nên mạnh mẽ đi.”
Đừng để những người vô tội phải chịu oan ức vì nữ chính nữa.
Ninh Ninh ngẩn người, mắt nhìn theo Úc Tưởng đã đi xa. Trước giờ chưa từng có ai nói câu đó với cô ấy.
Chị gái sẽ nói với cô ấy rằng em phải học hỏi những lễ nghi của giới thượng lưu. Ba mẹ nói cô ấy là con phải học cách làm sao để giống phong thái con gái của nhà họ Ninh hơn nữa. Đồng nghiệp, bạn bè của cô ấy thì nói đừng sợ hãi nữa, đừng lo lắng nữa, cô ấy đã là cô chủ nhà giàu rồi, hà cớ gì phải tự ti, anh Lăng cũng đối xử rất tốt với cô ấy thế mà…”
Nhưng không một ai nói với cô ấy phải mạnh mẽ lên.
Úc Tưởng giẫm lên đôi giày cao gót, nhờ người giúp việc đưa cô đến gara xe ô tô của nhà họ Hà. Xe của Trữ Lễ Hàn đã đậu sẵn ở đó.
“Đã lấy được chìa khoá chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi cô.
Úc Tưởng theo Trữ Lễ Hàn lên xe, lấy ra một tập văn kiện.
Trong tập văn kiện này bao gồm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở, giấy chứng nhận chuyển nhượng, thẻ khóa từ và chìa khóa biệt thự.
Úc Tưởng cầm chìa khoá lắc qua lắc lại.
Chùm chìa khoá có tổng cộng bảy chìa, chìa khóa va vào nhau, phát ra âm leng keng lảnh lót. Cực kỳ vui tai dễ nghe. Tâm trạng Úc Tưởng đang rất tốt, cô vui vẻ híp mắt: “Này, đi thôi.”
Tài xế nghe vậy lập tức đạp chân ga cho xe chạy.
Tòa biệt thự này được Trữ Sơn chuyển giao cho cô, nó nằm ngay bên cạnh bãi Dài Thập Tam phồn hoa nhất thành phố Hải. Có thể nói nơi đây là biểu tượng trung tâm của cả thành phố.
Giữa vô vàn những tòa nhà cao chọc trời, chỉ có mười mấy căn biệt thự thấp tầng chen chân vào trong đó, trông cực kỳ chói mắt.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này của Úc Tưởng, cô chưa bao giờ được bước chân vào khu dân cư nào cao cấp đến thế.
Công ty dịch vụ quản lý bất động sản Kim Bài, thêm cả nhân viên bảo vệ, riêng nhân viên làm việc thôi đã có tới hơn trăm người. Đông nhân viên là thế nhưng chỉ để phục vụ cho mười mấy căn biệt thự ở đây.
Nếu như để Úc Tưởng một thân một mình tới đây, sợ là cô chẳng phân biệt được phương hướng rồi đi lạc luôn.
Dẫu sao cũng là người nghèo mà, trước đây cô làm gì có dịp được sống ở chốn xa hoa nào như ở đây chứ.
Còn Trữ Hàn Lễ vẫn giữ bộ dáng ung dung thong thả đó, cứ như thể anh tới vườn hoa sau nhà mình dạo chơi vậy.
Anh hạ cửa sổ xe xuống để Úc Tưởng tiện quan sát nơi đây hơn.
Dọc đường xe đi ngang qua, Úc Tưởng có thấy sân golf rộng lớn nằm trong khu vực này, mãi cho đến khi xe dừng trước toà biệt thự nhỏ xây theo phong cách phương Tây.
Cánh cổng mở ra.
Đầu tiên là khu vườn ngay lối vào giữa cửa lớn và phòng khách.
Ngoài khu vực sinh sống ra, cô còn được tặng quyền sở hữu một hồ bơi riêng ở trên tầng thượng và một vườn hoa sau nhà rộng khoảng hai trăm mét vuông.
Một phần của bãi Dài này cũng được phân chia vào phạm vi riêng tư của cô.
Có nhân viên bảo vệ tuần tra ở đây quanh năm để đảm bảo chắc chắn sẽ không có người khác lẻn vào từ dưới nước, gây ảnh hưởng đến sự an toàn của chủ sở hữu.
Vậy mà cô còn tưởng rằng, nếu có điều kiện cho thuê một căn hộ thu tiền thuê, còn mình sống ở căn hộ khác thì đã xem như hưởng thụ cuộc sống của bà chủ giàu có nho nhỏ rồi. Úc Tưởng thở ra một hơi thật nhẹ nhõm…
Quả nhiên, hạnh phúc của người có tiền là ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
“Muốn ở qua đêm ở đây không?” Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi.
Úc Tưởng hơi dao động.
Cô chưa bao giờ sở hữu căn nhà lớn như vầy, cứ cho là có thì cũng không được ngôi nhà nào có khung cảnh nhìn ra hướng sông vào ban đêm lung linh xinh đẹp đến nhường này, cô không có hồ bơi lớn, khu vườn tư nhân hai trăm mét vuông cũng chẳng có nốt… Lần đầu tiên những thứ này thuộc về cô, đương nhiên phải trải nghiệm cho biết chứ.
“Căn nhà này có lẽ để trống rất lâu rồi nhỉ? Bụi bặm bám lên đồ chắc dày tới hai lớp luôn rồi, thôi kệ đi, để tôi thuê nhân viên vệ sinh…”. Úc Tưởng dừng một lát: “Căn nhà to thế này, phải tốn hết bao nhiêu tiền để thuê nhân viên vệ sinh vậy?”
Quả nhiên, bản chất của cô vẫn là suy nghĩ tiếc tiền của nhà nông nghèo khổ!
Chết tiệt, vừa mới nghĩ đến chuyện thuê nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp phải bỏ ra nhiều tiền như vậy làm cô thấy hơi đau lòng vì xót của.
“Nếu cô muốn ở đây, vậy bây giờ cho người sang đây dọn dẹp luôn.”
Trữ Lễ Hàn nói xong, liếc mắt nhìn thư ký Vương.
Thư ký Vương tức khắc hiểu ý anh, gọi điện thoại tìm đội ngũ nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp đến biệt thự. Không chỉ có mỗi đội ngũ vệ sinh, mà còn bổ sung dụng cụ ăn uống, thiết bị bếp núc các thứ, thức ăn nhồi nhét đầy tủ lạnh, bộ chăn ga trải giường mới tinh,…
Đây chính là năng lực do tiền tài mang đến sao?
Cô thấy ưng rồi đó nha.
Úc Tưởng không hề cảm thấy ngại ngùng tí nào.
Thậm chí cô còn nghĩ nên ‘ăn chực’ Trữ Lễ Hàn thêm mấy lần nữa.
Ngay khi ngũ nhân viên dọn dẹp được thư ký Vương thuê bắt tay vào bận rộn công việc của họ, Trữ Lễ Hàn đưa Úc Tưởng đến nhà hàng mà cô sở hữu trong khu dân cư.
Đây là nhà hàng được trao chứng nhận biểu tượng một Kim cương của Black Pearl*.
*Là một hệ thống đánh giá ẩm thực đầu tiên đặt ra các tiêu chuẩn về ẩm thực Trung Quốc, được ra mắt bởi tập đoàn Mỹ Đoàn.
Úc Tưởng tặc lưỡi: “Nếu chủ tịch Trữ nhìn thấy cảnh này chắc sẽ tức chết mất thôi…”
Trữ Lễ Hàn nghe thấy, không những không thương tiếc cho ông ba nhà mình mà còn dửng dưng tiếp lời cô: “Tiếc là ông ta không thấy.”
“Có điều…”
“Có điều?” Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn anh: “Có điều gì hả?”
Trữ Lễ Hàn: “Đưa điện thoại đây, tôi chỉ cô.”
Úc Tưởng: ?
Cô do dự một lúc rồi đưa điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Đằng nào Trữ Lễ Hàn cũng chẳng lấy được thứ gì hay ho từ chỗ cô.
Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại lên, chụp cô một bức ảnh, sau đó trả lại điện thoại cho cô.
Anh nói: “Đăng lên Weibo.”
Úc Tưởng nhìn bức ảnh vừa chụp xong, nhìn mãi cũng chả thấy nó có trò trống gì. Nhưng mà bức này trông cô đẹp hút hồn.
Ảnh đẹp thế này, do dự làm sất gì nữa mà không đăng chứ.
Úc Tưởng đăng ảnh lên Weibo, ngay cả trạng thái, status các thứ cô cũng làm biếng soạn, cứ vậy trực tiếp đăng bài luôn.
Mà Úc Tưởng không hề hay biết hiện tại cô đang lọt top trên bảng hotsearch. Thế là khi bài đăng của cô vừa hiện lên, ngay tức khắc có rất đông cư dân mạng tràn vào bình luận.
[Úc Tưởng đang ở đâu vậy?]
[Trông khung cảnh sau lưng cô ấy kìa, sao trông giống ở bãi Dài Thập Tam thế nhỉ?]
[Bãi Dài Thập Tam có nhà hàng này nữa hả? Sao tui chưa từng đến nhỉ?”
[Từ từ đã… Các chế không phát hiện ra điểm mù à? Là ai chụp ảnh cho Úc Tưởng vậy?]
Các nhà thám tử Sherlock Holmes online lại triển khai một vòng thảo luận mới.
Trong lúc đó, Úc Tưởng ở bên này không khoái món Tây cho lắm, bữa cơm chỉ ăn được nửa tiếng là họ đã rời đi rồi.
Trữ Lễ Hàn cùng cô đi dạo mấy vòng quanh khu vực bãi biển tư nhân rồi mới quay về biệt thự… Căn nhà chìm trong ánh đèn tỏa sắc vàng ấm áp, lò sưởi nằm trong góc cũng bắt đầu hoạt động, hơi ấm xen lẫn với hương thơm nhè nhẹ phả ra khắp không gian.
Cô bước lên phía trước, thấy bình hoa được đặt trên cái bàn cao.
Những đoá hoa màu tím cắm trong bình đang nở rộ khoe sắc, điều khiến người ta bất ngờ là chỉ trong mấy tiếng trước thôi, nơi đây còn chẳng có tí biểu hiện gì là có người sinh sống, cũng không được sinh động đầy sức sống như thế này.
“Cảm ơn cậu cả Trữ nhé.” Úc Tưởng quay người lại nói.
Trong khi sửa sang lại biệt thự, vẫn không quên cắm vài bó hoa tặng cô.
Úc Tưởng cảm thấy công ty dịch vụ nhà sạch này khá lãng mạn đấy chứ…
Trữ Lễ Hàn nhướng mắt nhìn cô, hờ hững đáp lại: “Muốn cảm ơn tôi?”
Trong lòng Úc Tưởng biết tỏng, muốn tôi nợ anh tiếp chứ gì?
Trữ Lễ Hàn hé môi, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Thế thì cô Úc hãy mời tôi ở lại qua đêm đi.”
Cô nhìn vào mắt anh.
Có lẽ là vì trong đó rộng lớn bao la nhưng cũng vô cùng trống trải, dường như trong mắt anh chỉ chứa được mỗi bóng hình của cô mà thôi.
Chương 50: Mục đích của việc chụp ảnh
Úc Tưởng ngây người ra một lúc, sau đó mới quay đầu nhìn về phía thư ký Vương đang đứng ở cửa, thư ký Vương đang trả tiền.
Úc Tưởng: “Bây giờ cũng đã trễ rồi, ngoài trời cũng rất lạnh, hay là thư ký Vương…”
Thư ký Vương giật mình khi nghe thấy mấy lời này, sau đó anh ấy quay đầu lại: “Không, không, không cần đâu, mẹ tôi mới vừa từ dưới quê lên thăm tôi, giờ này thì hẳn là bà đã nấu canh xong xuôi và đang chờ tôi về nhà rồi. Mẹ tôi là thế đấy, tôi mà không về nhà là bà cũng không ngủ được. Cô Úc khách sáo quá, quá khách sáo rồi…” Thư ký Vương nói liên tục không ngừng. Có thể nói là anh ấy khá biết nhìn sắc mặt người khác.
Mấy lời mà thư ký Vương vừa nói nghe cũng hợp tình hợp lý. Thời gian mà bản thân Úc Tưởng ở bên bố mẹ cũng không nhiều lắm, cho nên cô cảm thấy bố mẹ người ta vô cùng quý giá.
“Ôi ngại quá, vậy thì thư ký Vương mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“À vâng, cô có thiếu cái gì thì gọi điện thoại báo cho tôi một tiếng là được rồi.” Thư ký Vương nói xong thì chuồn đi nhanh hơn bất cứ ai, như thể anh ấy có bôi dầu dưới chân vậy.
Chuyện mẹ anh ấy đến thành phố Hải là sự thật nhưng mà lúc này thì hẳn là bà đã chui vào chăn ngủ ngon lành hơn ai hết rồi chứ làm gì mà còn đợi anh ấy về chứ?
Thư ký Vương vừa đi khỏi, người của công ty quản gia cũng rút theo. Cả căn biệt thự rộng lớn trở nên trống trải hơn hẳn. Cho dù đã mở máy sưởi ấm thì Úc Tưởng cũng vẫn không chịu được mà rụt vai lại.
“Tài xế của cậu cả Trữ cũng đã đi rồi nên chắc là cậu cả chỉ có thể ở lại đây thôi.” Ánh mắt của Úc Tưởng chuyển đến trên người Trữ Lễ Hàn: “Cậu cả có muốn cùng nhau lên lầu xem thử không? Không biết là mở cửa sổ ra thì có thể nhìn thấy phong cảnh trên sông không nhỉ?”
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn khẽ chuyển động, ánh đèn trần lờ mờ như thêm chút dịu dàng cho đôi mắt ấy.
Anh lên tiếng trả lời: “Ừm.”
Đã trưởng thành cả rồi thì sao mà Úc Tưởng có thể không nhận ra ám chỉ đó chứ? Nhưng mà có đôi chỗ cô vẫn nghĩ mãi không ra. Là một trùm phản diện lừng lẫy thì bên cạnh anh ta hẳn là sẽ không thiếu những cô gái ưu tú chứ nhỉ? Cái lần ở khách sạn là ngoài ý muốn, vậy thì còn lần này là sao đây?
So với Úc Tưởng thì hệ thống lại còn càng nghĩ không ra.
Hệ thống: [Xảy ra chuyện rồi.]
Úc Tưởng: ?
Nếu như hình tượng của hệ thống có thể hiện thực hóa thì chắc là ngay lúc này đây nó đã nôn nóng đến mức xoay vòng vòng cho mà xem.
Sau khi hệ thống suy luận và phán đoán một lúc thì nó cảm thấy: [Lỗi là do cô đã cắn Trữ Lễ Hàn đó!]
Úc Tưởng: ??
Hệ thống: [Cô làm như thế là đã cho anh ta một tín hiệu khiêu khích, rốt cuộc là tại sao lúc đó cô lại cắn anh ta một cái thế hả?]
Úc Tưởng: “Anh ta hôn tôi nên tôi cắn lại, không phải như thế mới công bằng hay sao?”
Hệ thống cảm thấy khó thở. Cứ qua lại như vầy thì không khéo đôi cẩu nam nữ này sẽ ở bên nhau mất!
Úc Tưởng: “Đừng có nóng vội, không phải trước đây cậu rất mong muốn tôi sẽ kết hôn với anh ta sao?”
Hệ thống: [Lúc trước khác bây giờ khác chứ, nếu trước đó mà kết hôn thì đó vẫn là cuộc hôn nhân hữu danh vô thực giống trong cốt truyện gốc, còn bây giờ có thể giống như vậy sao?]
Hệ thống không có nói ra. Chủ yếu là nó sợ sau khi hai người này thật sự có tình cảm với nhau thì sẽ hợp sức với nhau hại chết nam chính nữ chính.
Bên này thì Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đã lên đến tầng hai rồi. Trên tầng hai thì chỉ có hai phòng ngủ mà thôi, suy cho cùng thì những người thật sự có tiền không cần quá nhiều người ở trong nhà của họ.
Úc Tưởng trực tiếp đi thẳng đến trước phòng ngủ chính. Ồ, hôm nay đã tiếp thu được kiến thức mới, hóa ra phòng ngủ còn có thể lắp loại cửa hai cánh nữa cơ. Úc Tưởng giơ tay lên đẩy cửa ra, đạp lên tấm thảm mà đi vào bên trong, ngay từ ánh mắt đầu tiên là cô đã nhìn thấy một cái cửa sổ sát đất cực kì lớn. Rèm cửa được kéo ra, cửa sổ lại đang hé mở, dường như gió sông thổi vào tới, thổi tung vải rèm che cửa sổ. Không sai, đây chính là ngôi nhà lớn trong mơ ước của cô.
Úc Tưởng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hơi ấm hòa lẫn với mùi vị của nước sông tiến vào khoang mũi của cô.
Bên ngoài cửa sổ còn có một cái ban công nhỏ, trên đó đã để sẵn ghế tựa, lò sưởi và ô che nắng rồi.
Úc Tưởng từ từ ra khỏi căn phòng này rồi xoay người đi đến một căn phòng ngủ khác, cô đẩy cửa ra bước vào trong. Rõ ràng thì căn phòng ngủ này có nhỏ hơn một chút nhưng mà cũng vẫn có ban công giống như căn trước, và còn có cả phòng tắm được bố trí đầy đủ nữa.
Úc Tưởng nhìn xung quanh một vòng… Chăn được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề ở trên giường. Cô ngây người ra một lúc, có hơi kinh ngạc một chút.
Cô cho rằng, ừ thì, Trữ Lễ Hàn sẽ cố ý chỉ cho người ta dọn dẹp một căn phòng ngủ mà thôi, như vậy thì anh có thể hợp tình hợp lý mà ngủ cùng phòng với cô rồi. Vậy là cô đã hiểu sai ý rồi hay sao?
“Tôi là chủ nên tôi ngủ ở phòng ngủ chính, hôm nay cậu cả Trữ là khách nên cậu cả sẽ ở phòng ngủ phụ, như vậy không có vấn đề gì chứ?” Úc Tưởng quay đầu lại hỏi.
Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Úc Tưởng càng trở nên bối rối hơn. Cũng may là cô không có hỏi trực tiếp anh rằng: “Lẽ nào anh diễn giả thành thật, không phải chém gió mà là anh thật sự có ý tứ gì khác với tôi sao?” Con người vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn. Không thì sẽ xấu hổ biết chừng nào, thậm chí là còn xấu hổ hơn cả lúc trực tiếp đọc câu chuyện linh tinh nhảm nhí “Hoàng tử lạnh lùng và tôi” mà cô viết vào thời kỳ còn học trung học cơ sở nữa.
Hệ thống nhìn thấy tình cảnh như thế thì thở phào nhẹ nhõm. Nó đã nói rồi mà, người như Trữ Lễ Hàn thì sao có thể thích ai được chứ? Theo như nguyên tác thì mãi cho đến khi anh hết đất diễn thì anh vẫn là tên trùm phản diện không hề có chút tình cảm nào, trong lòng anh còn không có cả “bạch nguyệt quang” ấy chứ.
“Vậy thôi cậu cả nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Úc Tưởng đi ra ngoài cửa.
Trữ Lễ Hàn lên tiếng: “Có đi xem tầng hầm chưa?”
Úc Tưởng lắc đầu.
“Tôi đi với cô.” Anh nói.
Úc Tưởng thật sự không ngờ là căn biệt thự này thế mà lại có tầng hầm… Cũng may là có giữ Trữ Lễ Hàn ở lại đây nếu không chỉ có mình cô thì đúng là có hơi sợ, không dám đi khắp chỗ này.
Úc Tưởng chẳng hề khách sáo mà xem Trữ Lễ Hàn như một công cụ hình người, cứ như thế, bọn họ dùng thang máy bên trong biệt thự để đi xuống dưới tầng hầm.
Tầng hầm này không phải kiểu hoàn toàn tối tăm không có ánh sáng. Một cánh cửa khác của nó nối tiếp với hướng đất bằng, chỗ này có xây một cái giếng trời nhỏ, hướng ra ngoài thêm chút nữa là có thể nhìn thấy gara để xe. Thiết kế như thế khiến cho tầng hầm không bị ẩm ướt và u tối, chỉ lấy một ít ánh sáng lại còn có thể giữ ổn định nhiệt độ phòng. Chủ nhân trước đây của căn biệt thự này là Trữ Sơn, có xây một hầm rượu hằng nhiệt tại đây, ngoài ra còn có một rạp chiếu phim gia đình nữa.
Úc Tưởng bị sốc vô cùng, cô nói với hệ thống: “Tôi cảm thấy tôi có thể cắm rễ tại chỗ này, ở lì cho đến khi tôi chết thì thôi.”
Vốn dĩ thì hệ thống hẳn là không có yêu thích gì nhưng mà nó đã ở cùng với Úc Tưởng một thời gian rồi, nên từ lâu nó đã có những hỉ nộ ái ố mà các hệ thống bình thường khác không có được. Nó im lặng không nói gì nhưng trong lòng lại đang nói là tại sao nó chỉ là một cái hệ thống mà không phải là con người chứ. Chả trách con người ai cũng yêu thích tiền. Đến cái mức mà ngay cả hệ thống nhìn thấy cũng sẽ rung động.
“Có muốn xem phim không?” Trữ Lễ Hàn lại hỏi.
Úc Tưởng: “Muốn chứ!”
Đời trước nhiều nhất thì cô chỉ tự mua một cái máy chiếu thôi, màn hình chiếu cô còn chê đắt kia kìa, cho nên cô chiếu thẳng lên tường luôn. Sau đó thì phòng khách ở nhà trở thành rạp chiếu phim tư nhân của cô, tồi tàn nhưng tốt đẹp.
Mà những gì trước mặt cô đây mới thật sự là một rạp chiếu phim tư nhân đây này! Phía trước có hai cái ghế massage còn phía sau thì là bốn cái, tạo thành một cái khán phòng. Bên phía tay trái thì là một cái tủ lạnh nhỏ chứa đầy thức uống còn bên phía tay phải thì là một cái kệ để đầy các loại đồ ăn vặt, đây chính là thiên đường cho những kẻ lười biếng.
Rất rõ ràng đây không phải những thứ vốn có trong phòng. Nếu nói nó giống như những bông hoa đang được cắm trong lọ kia, đều là tác phẩm của sự tỉ mỉ và lãng mạn của công ty quản gia thì Úc Tưởng cảm thấy không đúng cho lắm. Lẽ nào là sự chu đáo của thư ký Vương? Hay đây là những gì mà cậu cả Trữ dặn dò? Như thế này thì phải bổ đầu của cô ra rồi chui vào trong xem xem cô thích cái gì thì mới có thể bố trí ra những thứ như vầy được.
“Cô muốn xem phim gì?” Vào lúc cô thất thần thì Trữ Lễ Hàn đã đi đến trước máy chiếu bắt đầu thử điều chỉnh rồi.
Cái thứ đồ cao cấp này hoàn toàn khác với cái máy chiếu mà cô dùng ở đời trước, nếu như để cô tự mình làm thì xác thực là cô làm không được.
Thật ra thì lúc bình thường Trữ Lễ Hàn cũng rất ít khi dùng đến những thứ này. Cuộc sống của anh có những lúc rất là nhàm chán, nhàm chán đến mức gần như là vô vị. Nhưng mà những sản phẩm ở đây đều là của công ty con của Trữ thị, anh chỉ cần tùy tiện lật xem tài liệu là đã nhớ cách sử dụng rồi.
“Tôi muốn xem gì à?” Úc Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ.
Anh không có đề cử phim tình cảm gì cho cô, cũng chẳng gợi ý phim kinh dị, anh chỉ hỏi cô là cô muốn xem gì mà thôi.
“Xem hài kịch đi.” Úc Tưởng nói.
Đây là thể loại phim mà đời trước cô thích xem nhất. Công việc và cuộc sống thường khiến cho người ta cảm thấy mỏi mệt, lúc ngã gục xuống ghế sô pha, đừng nói đến động não, ngay cả ngón chân thì cô cũng chẳng muốn nhúc nhích ấy chứ.
Trữ Lễ Hàn lên tiếng đáp lời cô.
Ngay sau đó biểu tượng của Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình Trung Quốc* xuất hiện trên màn hình chiếu.
*Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình Trung Quốc là cơ quan điều hành cấp Bộ trực thuộc Quốc vụ viện Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nhiệm vụ chính là quản lý và giám sát các doanh nghiệp nhà nước tham gia vào các ngành công nghiệp truyền hình và phát thanh.
Ngay lập tức, Úc Tưởng cũng thuận tiện mà rúc người vào ghế sô pha massage rộng lớn. Cái ghế này thật sự quá là to.
Hai hàng sô pha đặt chung một chỗ, cho dù Trữ Lê Hàn có ngồi xuống cái ở bên cạnh cô thì hai người họ cũng không thể chạm tay chạm chân được. Lúc này đây Úc Tưởng đã hoàn toàn thả lỏng, cô cười cười, xiên xiên vẹo vẹo mà tựa lưng vào ghế rồi nói: “Còn thiếu một cái máy làm bỏng ngô nữa.”
Mắt Trữ Lễ Hàn vẫn nhìn thẳng, anh lên tiếng trả lời cô: “Ừm.”
Bộ phim này kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Sau đó thì Úc Tưởng đã trải qua hai giờ vui vẻ nhất kể từ sau khi cô đến với thế giới này.
Suốt quá trình xem phim thì Trữ Lễ Hàn chẳng cười lấy một lần khiến người ta không phân biệt được rõ ràng là rốt cuộc anh có nghiêm túc xem phim hay là không. Có lẽ đối với một nhân vật phản diện lớn thì những thứ như thế này thật sự chẳng đáng giá để cười chút nào. Nhưng mà anh cũng vẫn cứ như thế mà ngồi cùng cô hai tiếng đồng hồ.
“Ôi đã mười một giờ rồi cơ à…” Úc Tưởng cầm lấy điện thoại xem qua một lần.
Kể từ khi vào cửa đến giờ thì cô chưa từng sạc pin, cô chỉ kịp nhìn lướt qua mấy cuộc gọi nhỡ ở phía trên, sau đó thì điện thoại cạn sạch pin rồi tự động tắt máy.
“Phải đi lên lầu sạc pin cho điện thoại thôi.” Úc Tưởng nói.
Trữ Lễ Hàn cũng từ từ đứng dậy theo cô.
Nhưng mà sau khi lên đến trên lầu rồi thì Úc Tưởng mới phát hiện, mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng cả rồi, chỉ trừ một thứ là không có dây sạc mà thôi! Úc Tưởng đơ người ra. Nhưng mà ấy, những thứ này vốn dĩ cũng là Trữ Lễ Hàn cung cấp cho cô, cô đâu thể nào quay đầu lại rồi trách người ta không đủ chu đáo, quên chuẩn bị dây sạc điện thoại cho cô được đúng không?
Úc Tưởng quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn: “Cậu cả Trữ có mang theo cục sạc không thế?”
Trữ Lễ Hàn: “Không có.”
Úc Tưởng chỉ có thể hỏi: “Vậy thì điện thoại của anh có còn pin không?”
Trữ Lễ Hàn gần như không có động đến điện thoại, anh lấy ra rồi đưa cho Úc Tưởng. Úc Tưởng xem qua thì thấy còn 54% pin! Trước đó hao hết mất 30% cũng là do Úc Tưởng lấy chơi game mà ra.
“Anh đúng là người tốt chuyên cứu những tình huống nguy cấp như thế này!” Úc Tưởng thuận miệng khen một câu.
Nếu mấy cuộc gọi nhỡ trong máy của cô là người khác gọi đến thì cũng không sao nhưng mà đó là do hai vợ chồng Úc Thành Tân gọi cho cô, cô đoán là hai người họ đang lo lắng không biết cô ở chỗ nào.
Úc Tưởng lặng lẽ thở dài. Chuyện này thì phải trách chính bản thân cô, cô cứ luôn nghĩ bản thân vẫn còn giống như lúc chỉ có một mình mà quên mất rằng bây giờ cô đã có ba mẹ rồi. Những người khác thì chẳng sao cả nhưng không thể cứ làm cho ba mẹ lo lắng mãi được.
Cô chọn đến giao diện gọi điện thoại. Rồi bây giờ vấn đề đến rồi đây… Ừ thì điện thoại của cô đã tự động tắt máy rồi, thế thì số điện thoại của ba mẹ cô là bao nhiêu ấy nhỉ? Úc Tưởng túm lấy điện thoại của Trữ Lễ Hàn, nhất thời rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Sao cô không gọi đi?” Trữ Lễ Hàn lên tiếng hỏi.
Úc Tưởng: “Tôi không có nhớ số điện thoại.”
Trữ Lễ Hàn hơi hếch cằm lên rồi nói: “Vậy thì cô gọi cho Vương Lịch đi.”
Úc Tưởng: “?”
Trữ Lễ Hàn: “Anh ấy sẽ giúp cô lấy được số điện thoại.”
Đó cũng là một ý tưởng mà ha. Rốt cuộc thì không muốn khiến cho ba mẹ lo lắng vẫn chiếm thế thượng phong, Úc Tưởng cũng chẳng hề khách sáo mà dùng điện thoại của Trữ Lễ Hàn. Đầu tiên cô gọi cho thư ký Vương, anh ấy rất dễ dàng lấy được số điện thoại, sau đó Úc Tưởng lại gọi theo số mà anh ấy vừa đưa cho.
“Alo, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?” Giọng của Úc Thành Tân truyền đến từ đầu bên kia.
“Úc Tưởng, con gái của ba.”
“???”
Ở đầu bên kia, Úc Thành Tân buông điện thoại xuống, xác nhận mấy lần cái số điện thoại xa lạ này rồi sau đó mới cầm lên lại để nói chuyện: “Có phải con làm rơi điện thoại rồi không?”
Úc Tưởng: “Không phải, nó chỉ hết pin thôi ạ. Bây giờ con đang dùng… À thì, điện thoại của người khác. Tối hôm nay con sẽ không về nhà họ Úc đâu, ba mẹ không cần lo lắng cho con, con đang ở chỗ nhà mới ấy mà.”
“Nhà mới?” Úc Thành Tân vừa mới lẩm bẩm nói trong lòng là nhà mới ở đâu ra, sau đó ông đột ngột phản ứng lại kịp: “Con đang ở chỗ, chỗ cái biệt thự… Xem như là phí chia tay cho con đó hả?”
Úc Tưởng: “Vâng đúng rồi ạ.”
Kể từ sau khi trở về nhà cũ thì tam quan của vợ chồng Úc Thành Tân đã sắp bị con gái làm cho tan nát rồi.
Úc Thành Tân lắp bắp một hồi lâu mới nói ra được một câu: “Như vậy, như vậy không hay cho lắm đâu Tưởng Tưởng à. E là nhà họ Trữ sẽ xem thường con đó.”
Úc Tưởng: “Mỗi năm thì ba và mẹ có thu nhập khoảng năm trăm ngàn tệ từ nhà họ Trữ, quanh năm gặp đủ thứ chuyện khó dễ ở bên ngoài, gần như không có thời gian để gặp con, vậy thì sự tôn trọng này có đáng hay không?
Úc Thành Tân: “…”
Đúng là cũng hơi… Có lý.
Chương 51: Mục đích của việc chụp ảnh (2)“Nhưng mà, chúng ta phải sống không thẹn với lòng mình. Tưởng Tưởng, cầm một khối tài sản lớn như vậy trong tay thì sẽ bị bỏng tay đó con.”
“Cơ mà con đâu có thấy thẹn đâu ạ.” Úc Tưởng chớp chớp mắt rồi nói.
Úc Thành Tân nghẹn lời.
Úc Tưởng vươn tay móc móc chiếc màn ngủ phong cách châu Âu treo bên giường.
Úc Tưởng: “Chỉ cần con không có đạo đức thì sẽ không có ai có thể áp đặt được con.”
Úc Thành Tân: “?!”
Ông đã được mở mang tầm mắt rồi, sau khi tam quan vỡ nát rồi được đắp nặn lại thì giờ đây lại vỡ ra thêm lần nữa, nhất thời ông cũng quên luôn bản thân còn phải nói gì nữa.
“Trễ lắm rồi, ba với mẹ nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon.” Úc Tưởng kéo lại tiết tấu cuộc trò chuyện về phía mình sau đó thuận lợi mà kết thúc cuộc điện thoại này.
Úc Thành Tân trả lời một tiếng được theo bản năng, đến khi ông hoàn hồn lại thì mới phát hiện Úc Tưởng đã cúp điện thoại mất rồi.
Sau khi gọi điện thoại xong thì Úc Tưởng xoay người lại trả điện thoại cho Trữ Lễ Hàn. Cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, vẫn chưa thấy buồn ngủ. Chắc có lẽ tắm xong sẽ khá hơn.
Úc Tưởng mở tủ quần áo ra, tìm được một cái áo ngủ mới ở trong đó. Cô nói với Trữ Lễ Hàn: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Sau đó cô xoay người đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm hình tròn rất lớn vừa mới được rửa sạch sẽ xong, bên cạnh còn có một hộp đựng cánh hoa và bông tắm. Cô vui vẻ mà ngã hết cả người vào bên trong. Sau đó… Sau đó cô mới nhận ra là bản thân cô không thể mở công tắc được.
Úc Tưởng: “…”
Sao lại như vậy chứ? Có lẽ là do cô quá quê mùa rồi!
Mười phút sau, cái tay áo luôn luôn được cài khuy cẩn thẩn tỉ mỉ, không bao giờ xắn lên của Trữ Lễ Hàn nay đã bị xắn lên đến cẳng tay, để lộ ra những đường cơ bắp xinh đẹp.
Người đàn ông mặc quần tây, còn thắt cả cà vạt, trông vô cùng cao quý, đôi chân dài của anh vươn ra bước vào trong bồn tắm, sau đó giúp Úc Tưởng điều chỉnh công tắc.
“Cô thử xem.” Anh nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt của cô rồi nói.
Úc Tưởng cúi người ấn xuống. Vòi hoa sen lắp trước bồn tắm ngay lập tức phun nước ra, hai người bị nước xối cho ướt sũng. Úc Tưởng vội vàng tắt đi sau đó quay đầu lại nhìn về phía Trữ Lễ Hàn. Bởi vì vòi hoa sen của bồn tắm được lắp đặt khá là thấp chứ không phải lắp trên đỉnh đầu như vòi hoa sen của buồng tắm đứng, cho nên nước phun ra chỉ làm ướt từ phần eo trở xuống hạ bộ của Trữ Lễ Hàn mà thôi.
Úc Tưởng: “Ối chết…”
Thế này không phải là ướt chỗ càng không nên ướt rồi sao? Úc Tưởng nhìn sơ qua là có thể nhìn thấy thấp thoáng đường nét của phần eo ẩn mình dưới chiếc áo sơ mi trắng kia.
Mí mắt của cô giật giật, đang định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì Trữ Lễ Hàn đã dùng bàn tay to lớn của mình chộp lấy chiếc khăn tắm ở trên kệ bên cạnh rồi quấn cả người của cô lại.
Trữ Lễ Hàn lau cho cô từ phía sau. Ngón tay của người đàn ông nóng bỏng và mạnh mẽ, khi chà lau tóc cho cô thì ngón tay sẽ không nặng không nhẹ mà chọt vào bên mặt của cô.
Tóc của mình bị ướt rồi sao? À không đúng, mình vốn muốn đi tắm trước cơ mà…
Úc Tưởng hít thở nhẹ nhàng, rồi quay đầu lại, một lần nữa cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Trữ Lễ Hàn. Người đàn ông này không có gì khác với lúc ban ngày, vẫn cứ tỏ ra bình tĩnh, tự chủ và cao cao tại thượng như cũ. Chỉ là có vẻ như đôi mắt đã trở nên u tối hơn một chút.
Sau đó cô nhìn thấy dấu răng trên yết hầu của anh. Dường như Trữ Lễ Hàn cảm nhận được gì đó, ngón tay của anh hơi chút dừng lại, sau đó ấn lấy phần cổ của cô. Đó là nơi trước đây anh từng hôn. Đầu ngón tay của anh không nặng không nhẹ mà xoa xoa chỗ ấy đôi lần, giống như thể anh muốn lau đi dấu ấn ở chỗ đó, cũng lại giống như là anh muốn khiến nó càng khắc sâu hơn.
Biệt thự quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức trừ tiếng gió biển ra thì chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người.
Lần trước ở khách sạn, lúc hai người xảy ra hành vi còn thân mật hơn thì Trữ Lễ Hàn cũng không có hôn cô bởi vì khi đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn đầy tồi tệ mà thôi. Lần duy nhất anh mất khống chế, cũng là khi anh khó tự kiềm chế bản thân mà đã bóp lấy cổ của cô. Nhưng lúc đó mặt anh chẳng có chút biểu cảm nào cả.
“Cô Úc không cảm ơn tôi sao?” Trữ Lễ Hàn hạ giọng nói.
Anh có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc vẫn còn vương chút nước nên hơi dính vào hai bên thái dương càng khiến cho hàng lông mày phía dưới trở nên thưa thớt mà đẹp đẽ.
Người đàn ông này, cho dù là áo sơ mi của anh bị ướt thì cũng khiến người khác có ảo giác rằng không dám cởi nó ra.
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Cô có chút tò mò là lúc anh thật sự mất khống chế thì sẽ có biểu cảm như thế nào? Do đó cô ngước mắt lên, hàng lông mi kéo dài đến tận đuôi mắt khẽ run lên, trong sự yêu kiều lại lộ ra chút quyến rũ.
Cô nói: “Cảm ơn cậu cả, vậy cậu cả có muốn tắm không?”
Tay anh hơi dùng sức khiến chiếc khăn tắm kéo cô về phía anh. Anh dùng một tay kéo mở cái cà vạt, đỡ lấy phía sau gáy của cô rồi ấn cô xuống. Sau đó, từ phía bên mặt của cô, một bàn tay khác của anh vươn ra mở lại vòi hoa sen.
Nước nóng bắt đầu chảy xuống. Úc Tưởng nghe thấy tiếng khóa của dây thắt lưng va vào thành bồn tắm, vang lên một tiếng lanh lảnh. Khi hơi nước bắt đầu dâng lên, anh cũng trao cho cô nụ hôn đầy ẩm nóng.
Bồn tắm thật sự rất to lớn. Cô đã nghĩ như thế.
Hệ thống sợ đến mức muốn cháy cả CPU. Một bên thì nó khẩn cấp cho bản thân một lớp làm mờ hình ảnh, một bên thì nghĩ nó vẫn còn quá non trẻ, chưa trải đủ sự đời, lúc nãy nó thở phào nhẹ nhõm quá sớm rồi!
Hệ thống không kìm nén được mà bật khóc. Nó bị giày vò suốt cả một đêm. Mỗi khi mà nó muốn bỏ tấm chắn ra thì…
Ờ thì… Bọn họ đang ở trên sô pha.
Ờ thì… Úc Tưởng đang rúc vào lòng của Trữ Lễ Hàn.
Thử thêm một lần nữa… Thôi dẹp đi, nó không thử nữa đâu.
Hệ thống quyết định tự tắt máy trong hai ngày.
Lúc Úc Tưởng tỉnh dậy, cô bò lên nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường thì thấy đã là mười một giờ bốn mươi phút rồi, sau đó cô sờ sờ mái tóc mình theo bản năng. Tóc đã khô rồi, không biết là do máy sưởi hong khô hay là sau đó cậu cả Trữ đã sấy khô tóc cho cô nữa.
Trữ Lễ Hàn đã không còn ở đây nữa, Úc Tưởng đoán chắc là anh đã đến công ty rồi. Cô cũng không có cảm thấy thất vọng gì cho lắm. Ôi chao, người trưởng thành ấy, không bám dính lấy người khác thì mới tốt chứ. Với lại mỗi một khoản tiền mà cậu cả Trữ cố gắng kiếm đều là tiền vốn cung cấp cho cô mà.
Cô vén chăn ra rồi mò xuống đất, còn suýt chút nữa là té ngã. Cô cho rằng hệ thống sẽ phát ra những tiếng cười quang quác thật to nhưng ai mà ngờ hệ thống lại im lặng đến lạ lùng như vậy chứ. Úc Tưởng tặc lưỡi suy nghĩ một lúc, bị kích thích đến độ phải tự tắt máy rồi sao?
Úc Tưởng vịn lấy mép giường để đứng vững, vừa quay đầu lại là cô đã nhìn thấy màn giường treo ở bên cạnh. Lúc này đây một nửa của tấm màn giường đã rủ xuống, đó là do tối qua cô dùng chân móc lấy, móc mạnh quá nên nó rủ xuống luôn. Úc Tưởng chỉ liếc nhìn qua có một lần là cảm thấy như bị bỏng vậy nên vội vã quay đầu lại.
Úc Tưởng tìm một vòng quanh phòng cuối cùng thì nhìn thấy chiếc áo choàng tắm của mình đang nằm trên sô pha, sau đó ngay khi cô mặc vào thì cô nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Úc Tưởng bị dọa sợ hết cả hồn, nhanh chóng quay đầu lại xem.
Trữ Lễ Hàn đứng ở cửa, quần tây thẳng thớm, áo quần bảnh bao. Khác với bộ đồ ngày hôm qua, bộ đồ mà anh mặc hôm nay có hai màu là trắng và đen. Á, rất rõ ràng, đại khái là có lẽ thư ký Vương đã mang bộ quần áo mới này đến cho anh…
Mặt của Úc Tưởng có hơi đỏ lên. Nhưng cô vẫn kiên định cột chắc cái dây đai áo của mình trước, sau đó mới hỏi: “Cậu cả không có đến công ty à?”
Trữ Lễ Hàn trả lời qua loa: “Hôm nay không có bận lắm.”
Anh hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Vừa mới nói đến ăn là bụng phát ra tiếng ọt ọt ngay lập tức. Tên này khá đấy, đừng nói gì cả, chuyện này đúng là rất hao thể lực, mặc dù hao thể lực của Trữ Lễ Hàn là chính. Nghĩ đến đây, Úc Tưởng vô thức đảo mắt nhìn qua eo, chân và cánh tay của Trữ Lễ Hàn. Cái vị này còn quá lố hơn lần trước lúc ở khách sạn nữa.
Bên dưới lớp tây trang được cài khuy cẩn thận tỉ mỉ là sức mạnh thật sự. Úc Tưởng vội vàng quay mặt lại rồi nói: “Tôi viết một cái danh sách cho anh rồi anh nhờ thư ký Vương đi mua giúp tôi nhé?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừm.”
Anh đi đến phía trước tủ, mở ngăn kéo rồi lấy ra một quyển sổ ghi chú và một cây bút mực gel, mấy thứ này hẳn là đã để ở trong đó từ lâu rồi. Úc Tưởng nhận lấy rồi vặn mở nắp bút xong thì vạch vạch vẽ vẽ vài đường nhưng không có ra mực, cô phải dùng sức vẫy mạnh đôi lần thì mới được.
[Tào phớ, sữa bò, trứng gà, mì chua cay…]
Úc Tưởng cứ thế mà viết, cô cảm thấy bản thân mình ít nhiều gì cũng có chút giống con lợn nhưng mà cô thật sự muốn ăn lắm rồi, cô thấy mình như sắp chết đói vậy.
“Xong rồi.” Úc Tưởng đưa tờ danh sách muốn mua cho Trữ Lễ Hàn: “À đúng rồi, kêu thư ký Vương mang theo cục sạc nữa nhé.”
Trữ Lễ Hàn nhận tờ giấy rồi nhìn lướt qua một lần, ánh mắt dừng lại ở hàng cuối cùng.
Levonorgestrel*!
*Levonorgestrel: Levonorgestrel là một loại thuốc hormone được sử dụng trong một số biện pháp ngừa thai. Ở dạng viên, chúng được bán dưới tên thương hiệu Plan B cùng với một số những tên khác; thuốc chỉ hữu ích trong vòng 120 giờ trong trường hợp cần kiểm soát sinh đẻ khẩn cấp.
Trữ Lễ Hàn gấp tờ đơn lại rồi lên tiếng trả lời: “Ừm.”
“Hoặc là… Không thì cậu cả chịu khó tự mình đi mua một chuyến nhé?” Úc Tưởng liếm liếm răng, cô cảm thấy nhờ thư ký Vương đi mua thì ít nhiều gì cũng hơi ngại.
Trữ Lễ Hàn: “Ừm.”
Anh không có nói được hay là không được, chỉ cầm lấy tờ danh sách rồi đi ra ngoài. Lúc này thì Úc Tưởng mới đi vào phòng tắm.
Trong gương phản chiếu ra bộ dạng của cô vào lúc này, đáy mắt ngân ngấn nước, tóc tai bù xù, cái dấu vết ở cổ có vẻ như càng sâu đậm hơn. Úc Tưởng thôi không nhìn nữa, cô đi ngâm mình trong nước nóng ba phút để giải tỏa mệt mỏi.
Bởi vì tạm thời bây giờ chưa có quần áo mới để thay cho nên cô mặc áo choàng tắm vào trước rồi sau đó ngồi trong phòng ngủ, ngoan ngoãn chờ Trữ Lễ Hàn về cho cô ăn.
Không có điện thoại để chơi… Thật là đau đớn. Úc Tưởng nhìn qua nhìn lại cuối cùng phát hiện được điện thoại của Trữ Lễ Hàn đang để ở trên bàn.
Hửm? Anh ta không mang đi, là để lại cho cô dùng sao? Úc Tưởng đi qua đó cầm điện thoại lên xem thì thấy vẫn còn 35% pin, trạng thái chờ siêu lâu luôn. Do đó Úc Tưởng đã mở game ra chơi. Ôi đáng ghét quá đi mất, tối qua vì ham mê nam sắc mà bỏ lỡ một cái sự kiện rồi. Lát nữa nếu như không kêu cậu cả Trữ nạp cho cô ba trăm tệ để giảm bớt sự đau lòng cho cô thì không được rồi!
Úc Tưởng chơi được nửa tiếng đồng hồ thì đích thân Trữ Lễ Hàn đã xách đồ quay về. Cô cũng không nhìn nhiều, rồi lại thuận tay ấn vào chia sẻ đến weibo, sau đó trả điện thoại lại cho Trữ Lễ Hàn.
“Tôi vừa chơi một lúc ấy.” Cô nói.
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn chẳng hề thay đổi, nhận lấy rồi tiện tay để sang một bên, sau đó ngồi xuống ở đối diện Úc Tưởng.
Úc Tưởng lục lọi cái túi. Mấy thứ cô muốn chẳng thiếu món nào, thậm chí còn có một phần canh gà hầm nồi sành nữa.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng đẩy đẩy phần canh gà ra, rồi lại cắm sạc pin cho điện thoại của mình. Sau đó cô mới nhớ ra là có gì đó không đúng, hình như là thiếu một thứ gì đó…
“Cái thứ tôi viết cuối cùng trong danh sách đâu, cậu cả Trữ không có mua sao?” Úc Tưởng ngước mắt lên hỏi.
Lần gặp mặt trước tại buổi tiệc ở nhà họ Kim, Trữ Lễ Hàn còn hỏi cô là xong chuyện có dùng biện pháp tránh thai không. Còn lần này…
Trữ Lễ Hàn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi Úc Tưởng: “Cô có xem qua tác dụng phụ của nó chưa?”
Úc Tưởng: “Có xem đại khái rồi.”
Không gì khác hơn là xuất hiện mấy triệu chứng như là rối loạn kinh nguyệt…
“Do tôi không nghĩ đến vấn đề này.” Trữ Lễ Hàn giơ tay lên ấn vào huyệt ấn đường: “Xin lỗi.”
Úc Tưởng nói thầm trong lòng là đâu có cần phải vậy, đâu phải chỉ có mình anh vui vẻ thôi đâu…
Trữ Lễ hàn hạ giọng nói: “Tôi không biết lần trước cô đã xử lý thế nào nhưng mà lúc nãy tôi vừa mới hỏi ý kiến của bác sĩ thì biết nó có rất nhiều tác dụng phụ. Trong một số ít trường hợp thì nó thậm chí có thể dẫn đến việc có thai ngoài tử cung nữa.”
Vừa nghe như thế thì Úc Tưởng sợ đến mức suýt tí là làm rơi cái thìa trong tay rồi. Úc Tưởng nắm chặt cái thìa, mờ mịt mà liếm sợi mì.
Trên thực tế, khi phải đối mặt với hành vi cưỡng bức không tự nguyện thì cho dù có tác dụng phụ lớn đến thế nào thì uống thuốc tránh thai khẩn cấp vẫn sẽ tốt hơn là để có thai. Nhưng mà cô và Trữ Lễ Hàn thì là tâm đầu ý hợp, tự nguyện… Khụ khụ giao lưu với nhau. Hình như đúng là không cần thiết thật… Vậy thì thôi bỏ qua đi. Trước đây cô chém gió lâu như vậy cũng đâu có thấy mang thai gì đâu! Với lại cô cũng đâu phải nữ chính trong mấy truyện có bầu rồi chạy, cô chỉ là một nhân vật nữ phụ thí mạng mà thôi.
Úc Tưởng nhanh chóng thả lỏng trở lại, cô ăn một miếng tào phớ rồi nói: “Nếu như cậu cả Trữ cảm thấy có lỗi với tôi…”
Trữ Lễ Hàn rủ mắt xuống nhìn cô, anh vuốt ve nhè nhẹ đầu ngón tay, rất bình tĩnh mà suy tính. Nếu như mà có một đứa con…
Úc Tưởng: “Mật khẩu thanh toán của anh là gì vậy? Tôi muốn nạp tiền. Tôi bỏ lỡ sự kiện trong game tối qua rồi, tôi đang rất là buồn.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
“Ấy chết, đợi đã!” Đột nhiên Úc Tưởng ngồi thẳng người dậy: “Lúc nãy hình như tôi dùng điện thoại của anh rồi tiện tay ấn chia sẻ về weibo rồi, thôi tiêu rồi, không phải là chia sẻ đến tài khoản của anh rồi chứ?”
Cô vội vã túm lấy điện thoại của mình, mở weibo ra xem. Cô, đang ở vị trí thứ năm trên hot search. Cô ấn vào xem sao.
[Weibo của cậu cả Trữ lại chia sẻ nội dung trò chơi rồi kìa!]
[Nghe nói là công ty trò chơi kia đã bắt đầu thờ cúng vái lạy tài khoản của cậu cả Trữ rồi.]
[?]
[Là thật đó, doanh thu chỉ trong một ngày hôm qua của họ thôi đã là ba triệu rồi, tôi đoán chắc là đã lâu lắm rồi họ mới thấy được số tiền lớn như vậy đấy.]
Úc Tưởng: ???
Lại tiếp tục kéo xuống dưới xem. Và thậm chí có người giọng điệu còn kích động hơn.
[A A A! Tối hôm qua, người đi ăn với Úc Tưởng là một người đàn ông! Mọi người tự xem trong ảnh đi nè, ly rượu vang phản chiếu ra chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông này.]
Úc Tưởng: ?
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trữ Lễ Hàn. Đây chính là mục đích chụp ảnh của anh, ẩn ý tiết lộ ra “người tình bí mật” của chính mình?
Chương 52: Đừng có mơ tưởng hão huyền!
"Một tấm ảnh giống thật nhưng lại không phải là thật thì dù ba tôi có nhìn thấy đi chăng nữa, ông ấy cũng không có bất cứ lý do gì để truy cứu cô Úc đây." Trữ Lễ Hàn nói.
Đúng thế, suy cho cùng thì đó cũng chỉ là mấy chi tiết nhỏ do đám cư dân mạng tự góp nhặt lại thôi.
Trữ Sơn còn có thể nói gì được? Cùng lắm là giận dữ chứ chẳng làm gì được cô.
So với việc làm mấy chuyện kích thích ông ta một cách trực tiếp thì làm kiểu này còn khiến người ta cảm thấy bị dằn vặt hơn nhiều. Đã thế còn có thể giúp cô dẹp đi nỗi lo ngày sau.
"Tôi hiểu rồi, cách của cậu cả Trữ hay thật đấy." Mắt của Úc Tưởng hơi cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua gương mặt của cô, tỉ mỉ đánh giá.
Lúc cô cười, đuôi mắt cong cong mang theo đôi ba nét quyến rũ nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy lẳng lơ, tục tĩu mà chỉ đủ để họ cảm thấy rạng rỡ, lóa mắt.
Thế nhưng giọng điệu của Úc Tưởng vẫn vô cùng khách sáo.
Dường như chỉ cần xuống khỏi giường là họ lại trở về là "cô Úc" và "cậu cả Trữ". Chuyện này vốn hết sức bình thường, chẳng có gì không hợp tình hợp lý, chẳng qua là Úc Tưởng như thế lại khiến người ta cảm thấy vừa thông minh vừa tự tại, nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
"Tôi đã bảo người ta ủi xong quần áo cho cô rồi." Trữ Lễ Hàn đẩy cái ghế ra đứng lên, khẽ nói: "Giờ tôi đi lấy."
Úc Tưởng thản nhiên đáp: "Vất vả cho anh quá."
Bước chân của Trữ Lễ Hàn chợt khựng lại.
Anh thầm cảm thấy may mắn thay, khi tối hôm qua, lúc anh ôm Úc Tưởng từ trong phòng tắm ra ngoài, cô không nằm nhoài trên bả vai của anh mà nói câu: "Vất vả cho anh quá."
Nếu không chẳng khác nào Úc Tưởng đang coi việc ngủ với anh như đang chơi trai.
Sau khi Trữ Lễ Hàn đích thân đưa quần áo cho cô, chẳng mấy chốc Úc Tưởng đã thay xong xuôi. Đó là một chiếc váy màu hồng phấn, thoang thoảng hương thơm. Bên trên có in logo của một thương hiệu lớn, rõ ràng là Trữ Lễ Hàn đã nhờ người ta mua.
"Phải rồi, bộ lễ phục tôi mặc ngày hôm qua đâu?" Úc Tưởng hồn nhiên hỏi một câu.
Đó là bộ lễ phục do dân nghèo nhà họ Úc đặc biệt bỏ tiền ra mua.
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn lóe lên, anh xoay người bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Úc Tưởng vừa nhìn thấy tư thế đó của anh, trong lòng đã dâng lên chút dự cảm xấu...
Đúng như những gì cô dự đoán!
Nửa phút sau, Trữ Lễ Hàn tìm thấy chiếc váy kia ở góc ghế sô pha. Nếu như cái thứ rách nát đang nằm trên tay anh có thể được gọi là váy.
Ôi, Úc Tưởng cảm thấy thứ đó trông giống giẻ rách hơn.
Quả nhiên là sắc đẹp hại người.
Đến giờ trong đầu Úc Tưởng vẫn có thể mường tượng ra được hình ảnh lúc Trữ Lễ Hàn cúi xuống, trên gương mặt lạnh lùng, kiêu căng của anh khi ấy có giọt mồ hôi đang từ từ lăn xuống, còn có cả những đường gân gợi cảm nổi lên trên cần cổ của anh.
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ chuyện chiếc váy của mình bị xé nát.
"Thôi bỏ đi, tôi không cần nữa đâu." Úc Tưởng vội vã nói.
Nói xong hai câu đó, vành tai của cô đã nóng bừng cả lên.
Có lẽ là thư ký Vương thật sự không chờ nổi nữa, lúc này anh ấy bước lên tầng, cẩn thận từng li từng tí một giơ tay gõ cửa, giục: "Cậu cả, chiều nay anh có tới công ty không? Stanley đã đợi anh nửa tiếng rồi."
Trữ Lễ Hàn xoay người đi ra ngoài: "Đi lái xe đi."
Thư ký Vương: "Ơ."
Úc Tưởng đang định đi dạo một mình trong khu biệt thự nên không muốn đi nhờ xe của anh mà chỉ đi theo anh cùng xuống dưới tầng. Vừa xuống đến nơi cô đã thấy vệ sĩ đang đứng ở cửa.
Ở trong nguyên tác, có rất nhiều kẻ muốn giết chết Trữ Lễ Hàn, thế nên rất ít khi anh không mang theo vệ sĩ bên người.
Úc Tưởng cảm thán: "Tối qua anh Trữ đây không sợ tôi ném đá giấu tay hả... Ngay cả một vệ sĩ cũng không mang theo."
Trữ Lễ Hàn còn chưa lên tiếng, vệ sĩ bên kia đã cười bảo: "Không sao đâu, chúng tôi ở gần đây lắm."
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: "Mọi người ở ngoài biệt thự trông coi nguyên cả một đêm sao?" Cô nghĩ điều đó nghe có vẻ hơi quá, thậm chí nó còn khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Vệ sĩ nghe thế vội vàng nói: "Sao có thể thế được? Chúng tôi qua đêm ở biệt thự bên cạnh."
"Biệt thự bên cạnh á?"
"Đúng vậy, đó là biệt thự do mẹ của cậu cả Trữ mua lại."
Úc Tưởng dựa người lên ghế sô pha, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Có nhà không ở, cứ nhất quyết đòi ngủ ở đây, cô không biết anh có ý gì với mình hay không nhưng sự thật là chính anh đã thản nhiên thúc đẩy mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm qua.
Mọi thứ vừa tới, không những không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại nó còn khiến cả hai ăn nhịp, hiểu ý nhau sâu sắc hơn.
Đối diện với tầm mắt của Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn chẳng thấy có chút xấu hổ nào, anh ung dung lên tiếng: "Cái đống bất động sản đó mẹ tôi cho tôi vào năm tôi mười tám tuổi. Ở căn biệt thự đó có một cái sân thượng to hơn bên này nhiều, hướng của sân thượng cũng khác nên phong cảnh cũng khác nốt. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú, lần sau tôi có thể dẫn cô tới đó dạo một vòng."
... Lần sau ư?
Nghe có chút ý tứ sâu xa rồi đấy.
Úc Tưởng mím môi rồi đáp: "Được quá đi chứ." Cô khẽ cười bảo: "Có điều là cái sân thượng kia của cậu cả Trữ dù có lớn thế chứ lớn nữa cũng đâu có tác dụng gì? Liệu bồn tắm lớn có lớn hơn không?"
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, cổ họng nghẹn lại.
Thư ký Vương và đám vệ sĩ đứng đó nghe vậy càng thêm kinh hãi, trên mặt ai nấy như có cả đống dấu chấm than.
Đậu xanh rau má, ý của cô có phải là cái ý bọn họ đang nghĩ đó chứ? Chắc chắn là ý đó rồi! Đây là những thứ mà đám bọn họ có thể nghe được ư?
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng vài giây, sau đó nói: "Sân thượng cũng có thể mà."
Úc Tưởng suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của bản thân.
Hệ thống vừa được mở khoá đúng lúc nghe được phát ngôn vừa rồi.
Bộ xử lý trung tâm của nó đang hoạt động hết công suất, mọi thứ trước mắt nó cũng lần lượt biến thành màu đen thui. Chắc chắn là kiếp trước nó đã gây ra thảm hoạ gì khủng khiếp lắm thì kiếp này mới phải nghe cái đoạn đối thoại như vừa rồi?
Nó cảm thấy bản thân không ổn, đồng thời nó cũng cảm thấy đây là lúc thúc đẩy Úc Tưởng quay trở về quỹ đạo, không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Lúc hệ thống còn đang bận suy tính.
Úc Tưởng đã chậm rãi nghiêng đầu qua.
Trữ Lễ Hàn không đợi cô lên tiếng đáp lại đã dẫn thư ký Vương và vệ sĩ rời đi trước.
Biệt thự to lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh và trống trải.
Trong lúc này bên tai cô chỉ còn tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến: [Cái miệng chính là cửa sổ của tâm hồn, cái miệng có đóng thì tâm hồn mới tĩnh lặng. Nơi này có tĩnh lặng, vạn vật mới... ]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cục cưng à, cưng đang nói cái gì thế?
Hệ thống: [Ý nghĩa của việc tu khẩu đấy.]
Nó im lặng một lát, sau đó lại tiếp tục tụng kinh: [Một khi tu khẩu không mở miệng nữa, có thể thắng mọi âm thanh... Người xưa đã có câu: Hai mươi năm không mở miệng nói chuyện, sau này đến Phật cũng chẳng làm gì được mình... ]
Úc Tưởng im lặng.
Ôi, hình như hệ thống đã chịu đả kích lớn quá rồi thì phải.
... Hay là chơi trò chơi tý nhỉ?
Hệ thống thấy thế càng thêm tức giận, nó giận đến nỗi hai mắt tối sầm lại. Thế mà cô dám thờ ơ, không chút động lòng? Sao cô lại có thể thờ ơ đến thế? Cô còn định chơi game nữa?
"Ôi." Úc Tưởng đột nhiên thốt lên một tiếng khe khẽ.
Hệ thống lạnh lùng hỏi lại: [Làm sao đấy?]
Úc Tưởng đáp: "Sao tự dưng tài khoản của tôi lại có thêm một trăm triệu thế này?"
Hệ thống nghe thấy thế cảm thấy rất ghen tị.
Nó cố gắng nén sự ghen tị trong lòng xuống, dùng giọng điệu chanh chua hỏi: [Cô lại lừa được khoản tiền đó ở đâu thế?]
Úc Tưởng: "Sao có thể gọi là lừa gạt được?" Ngón tay của cô dừng lại trên màn hình điện thoại di động. Thực ra cô cũng thấy kinh ngạc không kém, bên trong khung chat là tin nhắn do Trữ Lễ Hàn gửi tới.
Trữ Lễ Hàn: [Cô nhận tiền đi.]
Bốn chữ đơn giản nhưng tràn ngập mùi thơm của tiền tài.
Ban đầu cô vốn chỉ cần có ba trăm, hiện giờ con số được gửi tới không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.
Úc Tưởng dùng giọng điệu chân thành cảm thán một câu: "Trữ Lễ Hàn quả là một người tốt."
Hệ thống nghe vậy cảm thấy cạn lời.
Nó cười lạnh thành tiếng: [Hôm qua hai người có mang bao không đấy?]
Úc Tưởng thản nhiên đáp: Không mang. Một người chu đáo như thư ký Vương, không chỉ quên chuẩn bị sạc điện thoại mà còn quên chuẩn bị cả thứ đó luôn.
Hệ thống: [Chủ yếu là do không phải ai cũng như hai người, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến loại chuyện đó.]
Úc Tưởng đáp: Nếu như cưng độc thân ba chục năm trời, có lẽ đầu óc cưng cũng sẽ trống trơn thôi.
Hệ thống: Hớ?
Tuy rằng hệ thống không có giới tính, nhưng nó vẫn có cảm giác bản thân bị sỉ nhục.
Hệ thống tiếp tục cười một cách lạnh lùng: [Cô có nghĩ tới chuyện lỡ như cô có thai thì phải làm thế nào bây giờ không?]
Úc Tưởng lặng im suy nghĩ trong chốc lát.
Hệ thống nghĩ thầm lần này biết sợ rồi chứ gì? Cái thể loại lười biếng đến cả cốt truyện cũng không thèm đọc như cô, nếu lỡ mang thai thật chỉ sợ sẽ bị hù chết khiếp ấy chứ?
Úc Tưởng vừa cúi đầu gõ chữ trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn trả lời Trữ Lễ Hàn: [Được chứ!]
Còn gửi kèm một cái nhãn dán biểu thị cảm xúc: [Tiền ơi! Mau tới bên tôi đi này!]
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Cô không sợ trùm phản diện sẽ cho rằng cô ham tiền của anh ta hả?]
Úc Tưởng: Cái gì cơ! Chẳng phải anh ta đã biết thừa điều đó kể từ khi tôi bán cặp khuy măng sét rồi à?
Hệ thống: [...]
So về độ dày của da mặt, là nó thua.
Thật không ngờ cô có thể bày tỏ lòng yêu tiền của mình một cách trắng trợn đến thế.
Úc Tưởng vừa gửi tin nhắn, vừa lên tiếng tiếp tục buôn chuyện với hệ thống: [Nếu như tôi mang thai thật, liệu có thể sinh ra được một đứa con thiên tài bá đạo như trong truyện xưa, ba tuổi đi thi toán học Olympic, năm tuổi làm hacker, tám tuổi biết làm tài chính kinh doanh chứ?]
Hệ thống: Tui vừa nghe thấy cái gì thế không biết???
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi đáp: [Không nhé! Không có cái chuyện đó đâu! Đừng có mơ tưởng hão huyền! Đó là tiêu chuẩn của nữ chính rồi!]
Úc Tưởng tỏ ra vô cùng thất vọng: Thật là đáng tiếc quá đi.
Hệ thống: [Đáng tiếc cái gì?]
Úc Tưởng: Tôi còn tưởng rằng từ đây cuộc đời tôi sẽ bước sang trang mới. Con trai tôi sẽ kiếm tiền nuôi mẹ, tình cờ dấn thân vào phố Wall, biến thành một nhà giao dịch thiên tài, có bàn tay hái ra tiền. Mỗi lần kiếm được trăm củ nó sẽ cho tôi chín chục củ để tiêu xài thỏa sức.
Hệ thống: [...]
Nó không còn gì để nói với cái con người này nữa rồi!
Cho dù cô có mang thai thật đi chăng nữa thì trong một quãng thời gian rất dài tiếp theo, thứ trong bụng cô mới chỉ là một phôi thai thôi đấy!
Khá lắm, ngay cả một cái phôi thai mà cô cũng không chịu buông tha! Còn muốn người ta nuôi mình nữa cơ đấy!
Hệ thống: [Nếu cô có ngủm củ tỏi thì cũng là do đã sinh phản diện nhỏ cho phản diện bự.]
Úc Tưởng: Chẳng lẽ phản diện không phải cái thể loại trâu bò chuyên gia đày đọa nam chính nữ chính, lấy vai phụ ra làm bia đỡ đạn, làm đủ mọi loại chuyện gian ác, chỉ muốn bản thân được thoải mái đó sao?
Hệ thống nghe xong cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lại chẳng thấy chỗ nào có vấn đề, phản diện đúng là thế thật. Nếu không như thế thì sao có thể gọi là phản diện được?
Úc Tưởng co người ngã ập xuống ghế sô pha cảm thán: Như vậy cũng... quá... thoải mái... rồi...
Hệ thống nghe xong lập tức tắt tiếng, không còn lời gì để nói.
Nó vốn muốn báo cáo tình hình ở đây lên trên, thế nhưng vừa nhìn đã thấy tình cảnh máu me lộn xộn, đến mẹ đẻ của cuốn truyện cũng chẳng nhận ra con mình. Báo cáo thật ư? Nếu nó đi báo cáo thật có khi chính nó cũng bị lôi về đem đi tái chế vì nghiệp vụ quá nát cũng nên.
Quên đi.
Hệ thống bắt đầu tự mặc niệm cho chính bản thân mình, nhẫn nhịn là cách giải quyết vấn đề tốt nhất trên thế gian này, nhẫn nhịn giúp ta thấy bình an và hạnh phúc... Cứ cố nhẫn nhịn một chút rồi mọi thứ cũng qua thôi.
Úc Tưởng nằm ở trong biệt thự, đầu tiên cô nạp năm nghìn nhân dân tệ vào tài khoản trò chơi, tiếp đó là cảm nhận niềm sung sướng khi được làm dân nhà giàu trên đó một lúc.
Sau đó, cô lại tiếp tục đi lướt weibo.
Cư dân mạng còn đang bàn tán xôn xao về chuyện Trữ Lễ Hàn chia sẻ nội dung trò chơi trên weibo.
Vừa rồi Úc Tưởng còn thấy hơi xấu hổ, chẳng qua là Trữ Lễ Hàn không có ý muốn truy cứu thế nên cô mới quẳng ba cái vặt vãnh đó ra sau đầu, không thèm nghĩ đến nữa.
Cô nhanh chóng lướt xuống dưới thì thấy có một tài khoản đã được tích V với mười triệu người theo dõi đã chia sẻ lại weibo của mình.
@Chờ mùa hạ: Tôi và @Trương Chi 305 đã từng ăn ở nhà hàng này, rất nhiều người nói chưa thấy nó bao giờ là vì nhà hàng này nằm ở số mười ba trên dải bờ biển kéo dài của khu biệt thự Ngự Thái. Nhà hàng được ví như viên ngọc trai đen này chuyên cung cấp đồ ăn thức uống cho chủ sở hữu của các căn biệt thự ở đó. Chỉ khi được chủ sở hữu biệt thự mời bạn mới có cơ hội được vào đó dùng bữa, nếu là người ngoài sẽ không được vào đó đâu. @Ngư Ngư 232: [Hình ảnh] ...
[Đậu má, sao lại trâu bò như thế chứ! Nếu đã vậy thì sao cô ấy vào đó ăn được?]
[Chẳng phải lần trước đã có người moi móc được chút thông tin rồi đó sao? Cô ấy tên là Úc Tưởng, đang làm việc cho một tổ chức mạng lưới đa kênh, thực ra người ta còn là lá ngọc cành vàng của nhà họ Úc nào đó đấy.]
[Nhà họ Úc cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi... Đừng có nổ nữa.]
[Có lẽ đó là nơi người chụp ảnh cho cô ấy đưa cô ấy vào.]
[A a a thứ tôi muốn biết nhất bây giờ là người kia là ai? Là cậu cả Trữ à? Hay là Lăng Sâm Viễn?]
[Cũng có thể là thái tử gia Hà Vân Trác của bất động sản Hồng Tuấn lắm chứ.]
[?]
[Nghe nói, nhà họ Hà rất vừa ý nếu Úc Tưởng làm con dâu họ.]
[Hà Vân Trác là ai?]
[Trên kia có chị em vừa nói rồi đó thôi, người ta là thái tử gia của Hồng Tuấn, vừa mới về nước cách đây không lâu, nghe nói anh ta còn có tấm bằng MBA, chứng nhận tốt nghiệp thạc sĩ quản trị kinh doanh của Liên đoàn Ivy ở nước ngoài. Đã vậy còn rất đẹp trai, đương nhiên không thể nào sánh được với cấp bậc của cậu cả Trữ. Cái kiểu như của cậu cả Trữ kia ấy mà, bạn còn không dám nghĩ đến chuyện trèo cao ấy chứ.]
[Nói đến mới nhớ, hình như trong tin tức về đảo hoang lần trước cũng có anh ta thì phải, thế nhưng khi ấy mọi người còn bận quan tâm đến chuyện anh em tranh giành tình yêu nên chẳng ai để ý đến anh ta.]
[Khu bình luận khiến tôi đây được mở mang tầm mắt... Ngư Ngư mà có sức quyến rũ đến thế sao? Tôi nhớ ngày trước bản thân đã từng thấy cô ta đăng ảnh, không nói đến vấn đề khí chất của tiểu thư lá ngọc cành vàng, trông cô ta cũng xinh đáo để. Hmmm, thế nhưng mà nhìn sao cũng thấy cô ta cứ như hồ ly tinh ấy, vừa nhìn đã biết là người khiến nhà cửa không yên.]
Úc Tưởng rất thích hóng những chuyện liên quan đến mình, thậm chí còn hóng đến hăng say, nếu như để cô nhìn thấy cư dân mạng nói chuyện về mình, chính cô cũng sẽ cảm thấy rất thú vị.
Thế nhưng cái câu "nhà cửa không yên" của người này cũng thật là...
Úc Tưởng: ???
Giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có cái thể loại nhìn bề ngoài của người ta rồi phán là "nhà cửa không yên" cơ chứ?
Trèo tường đấy thì sao nào, chẳng lẽ còn muốn bỏ lồng thả trôi sông tôi chắc?
Úc Tưởng còn chưa kịp xắn tay áo để xử lý thì chẳng mấy chốc cái bình luận kia đã bị báo cáo.
Bên trong văn phòng của công ty văn hoá Khải Tinh.
Một nhân viên già đời thở dài thườn thượt bảo: "Sao bây giờ đám dân cư mạng thích chỉ chỏ, xoi mói chuyện của người khác thế chứ? Sao họ không dùng cái kỹ năng ấy để kiếm thêm vài ba xu có phải tốt hơn không?"
Người ngồi ngay bàn bên cạnh thò đầu sang bảo: "Lão Trình báo cáo được đấy!"
Những người mới tới nghe đến đó đã thấy không ổn tí nào.
Không hiểu tại sao từ trên xuống dưới của cái công ty này đều có một bầu không khí Phật giáo của tuổi ngoài năm mươi, ai ai cũng ôm cốc giữ nhiệt để dưỡng sinh?
Trước đây, những người mới tới đều hi vọng Nhiễm Chương sẽ là người đi đầu trong việc bày tỏ sự không hài lòng của họ, ai ngờ ngày nào Nhiễm Chương cũng tới nhưng chỉ dập thẻ xong cái là chuồn luôn. Ngay cả phát sóng trực tiếp anh ta cũng chẳng thèm làm, so ra còn ung dung, tự tại hơn cả Úc Tưởng. Thậm chí, dường như ngày nào trông anh ta cũng rất vui vẻ?
Chuyện của cặp đôi trẻ nọ được giao đến tay Úc Tưởng, chàng trai có tên trên mạng là Tứ Lục, còn cô gái có tên trên mạng là Anh Anh.
Vốn dĩ trước đó bọn họ nhận được thông tin rằng việc phát triển của Livinan sẽ vào tay cả hai, thế nên bọn họ cũng không phàn nàn gì. Ai ngờ còn chưa kịp phát triển, bọn họ đã thấy Úc Tưởng hot lên trước.
Khá lắm!
Ai mới là hot girl, hot boy mạng? Ai mới là người hoạt động chuyên nghiệp cơ chứ?
Bọn họ thấy độ hot của Úc Tưởng rồi thèm muốn đến mức gần như ghen tị.
Một mình Úc Tưởng lại có thể vực dậy cả một công ty trò chơi. Tại sao bọn họ lại không tận dụng cơ hội lần này để khôi phục lại lực lượng chứ?
Tứ Lục không nhịn được nữa, thế là cậu ta bèn để lại một bình luận dưới bài đăng gần nhất trên weibo của Úc Tưởng. Ngay sau đó Anh Anh cũng chia sẻ bài đăng trên weibo đó. Bọn họ làm vậy là vì hi vọng đôi bên có thể tương tác với nhau. Họ muốn tận dụng độ hot của Úc Tưởng lúc này để cho mọi người biết rằng hai người bọn họ đã ký hợp đồng với Khải Tinh và Úc Tưởng là người dẫn dắt bọn họ.
Nếu tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong công ty này đều nói Úc Tưởng trâu bò.
Thế thì bọn họ cũng có thể ké thêm chút hào quang chứ?
Ai ngờ qua một đêm rồi mà Úc Tưởng vẫn chưa hề tương tác với hai người họ.
Vốn hai người họ đã hơi hết thời, lâu lắm rồi không có người hâm mộ mới. Ngay cả những người hâm mộ cũ cũng đã bắt đầu phàn nàn rằng video của họ đã bị đồng nhất hoá một cách nghiêm trọng. Cơ hội vươn mình tự dâng đến cửa tốt như thế, thử hỏi làm sao bọn họ có thể bỏ qua được?
Tứ Lục càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cậu ta ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay Úc Tưởng cũng không tới làm sao?"
Nhân viên già đời lắc đầu đáp: "Cái đó tôi không biết đâu nhưng cậu có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy mà."
Lúc trước Tứ Lục và Anh Anh không muốn hợp tác với Úc Tưởng cho lắm, thế nên cả hai cũng không lưu lại số điện thoại của người ta. Bây giờ vừa nghe nhân viên lão làng nói thế ít nhiều gì họ cũng thấy hơi xấu hổ.
Liêu Giai Phỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút, thấy vẻ túng quẫn của họ bèn lên tiếng bảo: "Trên bàn làm việc của cô ấy có danh thiếp đấy." Cô ta dừng lại một chút sau đó tiếp tục nói: "Thật ra... Tính cách của Úc Tưởng khá ổn, hai người đừng hiểu nhầm cô ấy."
Liêu Giai Phỉ không ngờ sẽ có một ngày bản thân có thể nói ra được những lời như vậy.