Nhưng đúng là sau khi quen thuộc nhau hơn, họ sẽ thấy cái người tên Úc Tưởng này khá được. Cô không những không cản trở con đường thăng tiến của họ mà thậm chí còn có vô số người, đếm không xuể, tới đây để giúp cô giải quyết phiền phức, đồng thời cũng giúp công ty kiếm tiền.
Cặp đôi trẻ tới chỗ Úc Tưởng lấy danh thiếp sau đó bọn họ gọi điện thoại hỏi địa chỉ của cô.
Nếu cô không tới công ty, vậy bọn họ có thể tới gặp cô mà, đúng không?
Lúc Úc Tưởng nhận được điện thoại còn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Họ vẫn chưa đổi người quản lý khác sao?
Lúc này Úc Tưởng mới ngồi thẳng người dậy, nói cho đối phương biết địa chỉ nơi mình đang ở: "Hai người tới nơi thì gọi cho tôi nhé, tôi sẽ xuống đón hai người."
Cặp đôi trẻ đang định lái xe ra ngoài thì bỗng nghe thấy có tiếng người nói: "Tổng giám đốc Thẩm đang tiếp người phụ trách của Livinan ở trên tầng, Ninh Ninh đi rót chén trà mang lên đó nhanh."
Cặp đôi trẻ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai là nét mừng rỡ khó giấu. Lần này họ không còn ý định đi tìm Úc Tưởng nữa, họ sẽ đợi ăn được miếng thịt này trước rồi nói sau.
Ai ngờ tổng giám đốc Thẩm vừa mới đặt chân vào văn phòng đã hỏi: "Úc Tưởng đâu rồi?"
Những người khác vội vã đáp: "Cô ấy vẫn chưa tới."
Tổng giám đốc Thẩm quay đầu nói với người phụ trách đứng cạnh mình: "Đấy anh xem, hay là chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện một chút nhé? Tài liệu bên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả đây rồi, anh có thể ngồi xuống từ từ xem các video trước đây của họ để hiểu rõ hơn về độ thu hút người hâm mộ của họ. Sau đó chúng ta sẽ bàn đến chuyện giá cả..."
"Ôi, trùng hợp quá nhỉ?" Tổng giám đốc Thẩm nhìn về phía cặp đôi trẻ thốt lên: "Hai người đều ở đây cả à? Khéo quá!"
Cặp đôi trẻ nghe thấy vậy, trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.
Người phụ trách vẫn kiên trì nói: "Không được, cứ đợi cô Úc đến rồi bàn. Nếu không gặp được cô ấy, tôi cũng không thể đưa ra quyết định được."
Cặp đôi trẻ sửng sốt nhưng cũng không làm gì được, đành phải nghiến răng nghiến lợi lái xe ra ngoài tìm người.
"Cái địa chỉ này..." Tứ Lục nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trái tim trong lồng ngực đập hơi nhanh: "Đây chẳng phải là khu biệt thự Ngự Thái vừa được đề cập tới trên mạng vào ngày hôm nay đó sao? Nghe nói trong đó có hơn chục toà biệt thự, chủ sở hữu của chúng nếu không phải người giàu sang thì cũng là người quyền thế. Chẳng phải tối qua cô ta chỉ tới đó ăn một bữa cơm thôi sao? Lẽ nào... Cô ta sống ở đó?"
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Tứ Lục đã có chút khiếp sợ.
Lần này hai người cũng không cảm thấy phiền phức, mệt mỏi nữa mà chỉ cảm thấy rất phấn khởi.
Đời này, bọn họ còn chưa từng tiếp xúc với khu vực giàu có như vậy bao giờ. Lần trước, khi cậu cả Trữ và cậu Lăng đến công ty, đúng lúc hai người bọn họ không có mặt ở đó.
Ở trong biệt thự, Úc Tưởng cũng đang nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc Thẩm, cô nghe anh ấy bảo bên Livinan muốn đích thân cô tới đó mới bằng lòng nói chuyện tiếp.
Úc Tưởng thấy hơi khó hiểu bèn hỏi lại: "Hả? Thế nói chuyện qua điện thoại được không?"
Đến giờ chân cô vẫn còn bủn rủn, không muốn nhúc nhích tẹo nào.
Người ở đầu dây bên kia cũng nói một cách khó khăn: "Không được đâu cô Úc à, có một số việc phải gặp mặt mới nói rõ ràng được."
Úc Tưởng nghe đến đây là đã hiểu được vấn đề.
Chắc chắn là Lăng Sâm Viễn đã nói gì đó với anh ta rồi.
"Anh đợi một lát nhé." Úc Tưởng cúp điện thoại, sau đó moi móc số máy của Lăng Sâm Viễn từ trong xó xỉnh của danh bạ ra rồi gửi tin nhắn hỏi anh ta luôn: [Anh Lăng này, nếu anh có điều gì muốn nói với tôi thì cứ nói thẳng là được, không cần phải sai người truyền lời như thế đâu.]
Lăng Sâm Viễn trả lời lại rất nhanh.
[Chín giờ tối thứ sáu, ăn cùng tôi một bữa cơm.]
Úc Tưởng: [Chín giờ có thể ăn đêm được rồi đấy.]
Lăng Sâm Viễn không thể làm gì được nữa, đành phải thay đổi thời gian: [Thế sáu giờ nhé?]
Nhưng sau đó, Úc Tưởng không trả lời tin nhắn này.
Lăng Sâm Viễn cầm điện thoại di động đợi một lúc, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không ổn cho lắm.
Lúc này Úc Tưởng đang nhận cuộc điện thoại của cặp đôi trẻ kia, cô nói với họ: "Hai người đứng ở cửa chờ tôi một chút."
Mới ngủ ở đây có một đêm, Úc Tưởng còn chưa kịp thay đổi mật khẩu cửa, thế nên cô vẫn phải cầm chìa khoá ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự, Tứ Lục và Anh Anh đang đứng trước cánh cổng hùng vĩ, cả hai vô thức co đầu rụt cổ lại, cảm thấy hơi sợ hãi.
Nơi này nằm trong vùng đất thuộc khu trung tâm của thành phố Hải, bên cạnh đó là công trình kiến trúc mốc nguyên thuỷ.
Một mét vuông đất chỗ này không biết đáng giá bao nhiêu tiền?
Trong lúc lòng họ đang dậy sóng, Úc Tưởng đã thong thả bước tới.
Thời gian gặp mặt giữa hai người họ và Úc Tưởng không nhiều, chủ yếu là do Úc Tưởng không phải xin nghỉ lúc đang trên đường đi thì chính là xin nghỉ lúc ngang đường.
"Phiền anh mở cửa giúp tôi, tôi quen hai người này." Úc Tưởng quay đầu, lên tiếng bắt chuyện một cách biếng nhác.
Sau đó cửa lớn mở ra.
Bọn họ vừa nhìn thấy Úc Tưởng đã thấy hơi ngạc nhiên.
Cô rất xinh đẹp, cũng không có cái khí chất như những gì trên mạng nói, cái gì mà hồ ly tinh khiến nhà cửa không yên. Mà hoàn toàn ngược lại, có lẽ là do cô thật sự quá xinh đẹp, khuôn mặt đẹp đẽ không góc chết, đuôi mắt hơi nhướn lên, tạo cho người nhìn có cảm giác cô như một cô tiểu thư xinh đẹp khó tả.
"Vào đi." Úc Tưởng nói với hai người họ.
Bởi vì tối hôm qua Trữ Lễ Hàn đã dẫn cô đi dạo một vòng, thế nên lúc này Úc Tưởng rất thong dong.
Cô lên tiếng gọi nhân viên quản lý tài sản lại.
Sau đó nhân viên quản lý tài sản lái một chiếc xe golf tới, chở họ đến trước cửa biệt thự.
Lúc xuống xe, nhân viên quản lý tài sản còn ló đầu lễ phép cười hỏi Tưởng Úc: "Cô Úc ơi, lát nữa cô có muốn tôi đưa giấy tờ quản lý tài sản đến cho cô luôn không? Hay là đợi đến chừng nào cô có thời gian rảnh thì đến chỗ bất động sản xử lý sau?"
"Giấy tờ á?" Úc Tưởng thầm nghĩ, trên hợp đồng đầu có đề cập đến vấn đề này.
"Đúng thế, những năm trước đó đều do chủ tịch Trữ thanh toán. Năm nay phí quản lý tài sản tổng cộng là hai trăm nghìn nhân dân tệ." Thật ra bình thường những việc này đều do trợ lý của mấy người có tiền kia đi xử lý, thế nhưng Úc Tưởng không có trợ lý thế nên anh ta đành phải hỏi luôn Úc Tưởng.
Hệ thống nghe vậy khiếp sợ thốt lên: [Con người giàu thật đấy, phí quản lý chỗ ở thôi mà đắt đến thế sao?]
Úc Tưởng cũng cảm thán: Không phải thế chứ, đắt quá đi mất.
Hệ thống đang định cười trêu ngươi cô.
Ai ngờ Úc Tưởng lại nói tiếp: May mà tôi có một trăm củ.
Hệ thống: [...]
Cặp đôi trẻ bên cạnh nghe thấy thế cũng phải há hốc miệng.
Một năm phải bỏ ra bằng đó tiền phí quản lý tài sản ư? Không, cái chính ở đây là, cái căn biệt thự này... Là của Úc Tưởng thật sao? Người kia vừa nói cái gì mà những năm trước đều do chủ tịch Trữ thanh toán... Chủ tịch Trữ này có phải người ba kia của cậu cả Trữ không?
Cái này không đúng lắm thì phải?
Cả hai người đều cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Gia đình giàu có bậc ấy, đáng lý ra chủ tịch Trữ kia phải ghét Úc Tưởng lắm mới phải!
Úc Tưởng gật đầu một cái đáp: "Tôi biết rồi, để khi nào rảnh tôi sẽ qua đó." Sau đó cô mở cửa đi vào biệt thự.
Hai người phía sau mang theo vẻ mặt hoảng hốt, chân thấp chân cao theo cô bước vào trong nhà.
"Hai người tới tìm tôi là vì chuyện của Livinan sao? Tôi đã gọi điện cho bên đó, mọi chuyện đã được giải quyết rồi." Úc Tưởng nói.
Bây giờ hai người bọn họ đều không có tâm trạng để nghe Úc Tưởng nói, chỉ mải quan sát mọi ngóc ngách của nơi này.
Chỉ cần có tiền... Là có thể được sống ở một nơi như thế này...
"Thật ra hai người có thể nói với tổng giám đốc Thẩm, để anh ấy đổi hoạt động khác cho cả hai." Úc Tưởng ngồi xuống ghế sô pha, khẽ nói.
"Không, chúng tôi không đổi đâu." Anh Anh nói ngay.
Tứ Lục vội giơ tay vỗ cô ta một cái, lên tiếng sửa lời giúp cô ta: "Ngay từ ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ đến chuyện đổi người, cô Úc là một người rất tốt..."
Rất có năng lực. Bốn chữ này nghẹn lại trong cổ họng anh ta, không thoát ra được. Bởi vì nói thế nghe vừa phô trương vừa giả tạo.
Úc Tưởng: "...?"
Úc Tưởng nghĩ thầm: Hai người này điên rồi hả? Nói đến mới nhớ, mãi mà chẳng thấy cái tên Nhiễm Chương kia liên hệ gì với tôi, cũng không thấy nói thay người quản lý hay gì. Ôi, làm sao tôi có thể chịu đựng được nhiều người như vậy cơ chứ?
Hệ thống bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc, tổng sỉ vả cô: [Cô chỉ chịu đựng được mình Trữ Lễ Hàn thôi chứ gì?]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cậu đen tối quá rồi đấy.
Hệ thống: [Tôi đâu có ý đó!]
Cặp đôi trẻ nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Chúng ta có thể thêm wechat không? Weibo cũng nên tương tác với nhau đôi chút?"
Úc Tưởng: "Được chứ."
Dù sao cô cũng đã thêm bạn bè với hai người này, thế nên Úc Tưởng cũng chẳng ngại nhiều, tiện tay ấn theo dõi luôn weibo của Nhiễm Chương.
Người hâm mộ theo dõi Nhiễm Chương sắp chạm mốc mười triệu người, gần như đã đuổi kịp số lượng người hâm mộ của một số ngôi sao hạng A.
Úc Tưởng không nhịn được, yên lặng thắp cho anh ta một ngọn nến.
Nổi như cồn là thế, tại sao anh ta không nghĩ tới chuyện đầu quân cho Khải Tinh nhỉ?
Hành động trên weibo của Úc Tưởng lần này, chẳng mấy chốc đã bị cư dân mạng chú ý tới.
[Bình thường weibo của Úc Tưởng cũng không theo dõi được mấy người, sao giờ tự dưng lại theo dõi ba người này nhỉ?]
[Buồn cười chết mất, tôi vừa phát hiện ra một điều hay ho ra phết, đó là Úc Tưởng còn không thèm theo dõi cậu cả Trữ, cũng không hề theo dõi Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác.]
[Cô ấy theo dõi A Z làm gì? Tôi thấy cô ấy cũng chỉ chơi có một trò chơi nho nhỏ, đâu nhất thiết phải làm thế.]
[Đám chị gái này trâu bò quá nhỉ, đừng có nói là lại câu được một con cá nữa nhé?]
Ở bên kia, Tứ Lục và Anh Anh cùng nhìn xuống điện thoại di động, cả hai vừa thấy ước ao, vừa ghen tị không thôi.
Gần đây độ hot của Úc Tưởng cao thật đấy!
Bọn họ không chút nghĩ ngợi, lúc này mới vội vàng thay đổi trạng thái weibo, phần giới thiệu phía trên cùng cũng được đổi thành: Quản lý @Ngư Ngư 232, muốn hợp tác làm ăn mời tìm cô ấy.
Nhưng số lượng người hâm mộ của họ vốn ít.
Thế nên ngoại trừ vài người hâm mộ cũ tỏ ra ngạc nhiên thì trong thời gian ngắn ngay sau đó không có cư dân mạng nào ghé qua nữa.
Thế nhưng nửa tiếng sau, Nhiễm Chương đột nhiên theo dõi lại Úc Tưởng, hành động này của anh ta đã khiến mọi người tức giận.
Những người hâm mộ trong giới thể thao điện tử vốn đã rất tích cực, lần này như ong vỡ tổ.
[Anh không chịu phát sóng trực tiếp hằng ngày? Cũng không định chơi trò chơi nữa hả?]
[Đích đến cuối cùng của người chơi thể thao điện tử là là hot girl, hot boy mạng ư?]
[Này người anh em, khuyên cậu một câu, đừng nhìn bề ngoài rồi nghĩ rằng cô ta ngoai hiền, đằng sau người ta có ba vị Phật rồi đó.]
Bên này, sau khi ấn theo dõi người ta xong Úc Tưởng không xem lại weibo nữa, Nhiễm Chương theo dõi lại xong, cũng không xem lại weibo luôn.
Úc Tưởng nhìn hai người vẫn chưa hề có ý định rời đi một chút rồi bảo: "Được rồi, hai người về đi thôi, có chuyện gì thì gọi điện thoại nói sau."
Lúc này cặp đôi trẻ mới chịu miễn cưỡng đứng dậy ra về.
Đợi đến khi đi được một đoạn khá xa rồi.
Anh Anh không nhịn nổi nữa bắt đầu nói: "Nếu có thể mở phát sóng trực tiếp ớ đó, chắc chắn sẽ bùng nổ cho xem?"
Hai mắt Tứ Lục lấp lóe: "Quay vài video sau đó chỉnh sửa chẳng phải tốt hơn sao?"
Anh Anh: "Quay kiểu gì được?"
Tứ Lục cười cười, cậu ta cúi đầu, trong lòng đã âm thầm tính toán nhưng ngoài miệng chỉ nói: "Anh sợ cô Úc sẽ không đồng ý."
Hai người này vừa đi được một lúc.
Di động của Úc Tưởng chợt vang lên một tiếng, thông báo có tin nhắn tới.
[Tôi là Nhiễm Chương, cô có muốn chơi game không?]
Úc Tưởng cảm thấy hơi khó hiểu.
[Lần trước tôi thấy cô đăng trên weibo, khi ấy cô chơi Battle of Balls, thành tích tốt nhất đạt thứ hạng báy mươi mốt.]
Người kia tiếp tục gửi tin nhắn tới.
Úc Tưởng: ?
Được rồi, tôi biết bản thân mình gà rồi thế nên tôi sẽ không chơi nữa đâu.
[Cô có muốn chơi theo đội hai người không? Tôi sẽ dẫn cô leo lên vị trí đầu tiên.]
Người ở đầu bên kia vẫn tiếp tục nhắn thêm.
Úc Tướng nhớ tới mấy dòng chữ bên dưới weibo đã được chứng thực của người nọ, cả một chuỗi dài toàn cái gì mà quán quân WCG*, MVP* mạnh nhất... Con người Úc Tưởng vốn không thích chơi mấy thế loại trò chơi MOBA* kiểu này, cô cảm thấy quá mệt mỏi vì bản thân chẳng có chút hiểu biết gì về cái giới đó hết. Nhưng bản thân cô cũng biết, mấy cái dòng đó chứng minh rằng người này chơi game rất trâu bò.
*WCG: World Cyber Games là một sự kiện thể thao điện tử mang tầm quốc tế điều hành bởi công ty World Cyber Games Inc - Hàn Quốc, tài trợ bởi Samsung và Microsoft. Khẩu hiệu chính thức của WCG là "Beyond the Game", đây cũng là tên của một bộ phim tài liệu nói về thể thao điện tử.
*MVP: Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player, là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu.
*MOBA: là viết tắt của cụm từ Multiplayer Online Battle Arena và nó có nghĩa là Đấu Trường Trực Tuyến Có Nhiều Người Chơi
Vậy có lẽ anh ta có thể quét sạch bốn phương? Giúp cô báo mối thù trước đó nhỉ?
Nghĩ thế Úc Tưởng lập tức nhắn lại: [Nào, chơi thôi!]
Thứ cô cần nhất lúc này là chả phải làm gì, nằm không cũng thắng!
Nhiễm Chương ở đầu bên kia điện thoại nhìn thấy tin nhắn của cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra lúc vừa mới ra nhập công ty văn hóa Khải Tinh anh ta đã bắt đầu lén lút theo dõi tài khoản xã hội của Úc Tưởng.
Ban đầu anh ta làm vậy chỉ vì muốn biết sau này mình sẽ làm việc với ai, nhưng dần dần việc đó lại biến thành thói quen. Ngày nào anh ta cũng vào tài khoản xã hội của cô xem một chút.
Úc Tưởng không hề giống anh ta.
Dù trên mạng có nổi lên gió tanh mưa máu đến cỡ nào, mặc kệ vô số bình luận mắng chửi phía dưới, cô vẫn trước sau như một, ngày ngày đăng tải nội dung trò chơi lên trang của mình, vừa kiên trì vừa vô cùng đơn giản.
Cuộc sống của cô tràn ngập cảm giác giản đơn, thanh thản.
Đây là thứ mà Nhiễm Chương mong mỏi nhất.
Cô chơi rất nhiều trò chơi, cũng chơi đủ các thể loại, thậm chí còn có những trò hơi thiểu năng.
Nhưng phần lớn trong đó đều là những thứ anh ta muốn tìm đến để thả lỏng tâm trạng khi quá khổ sở.
Bây giờ anh ta đã xa gia đình được một khoảng thời gian, cuối cùng cũng có thể tự sắp xếp thời gian cho bản thân, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Nhưng lúc anh ta mở trò chơi ra chợt phát hiện bản thân đã không còn hứng thú với trò chơi mà mình từng muốn chơi nhất nữa. Giống như một người đã đi vào ngõ cụt, hoàn toàn mất đi phương hướng của cuộc đời.
Nếu đã thế anh ta cần tìm cho mình một mục tiêu mới.
Cứ xuất phát từ chỗ Úc Tưởng trước đi, anh ta sẽ thực hiện từng chút, từng chút một, dù có chơi trò nào cô cũng có thể tìm được niềm vui sướng trong đó.
Chỉ cần đến gần cô thêm một chút, anh ta sẽ có cảm giác như chính bản thân mình đã từng trải qua cuộc đời của cô, có được niềm vui sướng mà cô đang có.
Từ khi đổi sang công ty mới, đã lâu lắm rồi Nhiễm Chương không online, cuối cùng hôm nay anh ta cũng đăng nhập vào tài khoản trực tiếp của bản thân.
Chiều hôm đó, anh ta bắt đầu mở một buổi phát sóng trực tiếp mới.
Buổi phát sóng trực tiếp này có nội dung là dẫn bạn cùng chơi Battle of Balls, cái loại trò chơi vừa nghe tên đã biết là không được thông minh cho lắm.
Ở một nơi khác.
Stanley, cũng chính là người đàn ông đầu trọc, có hình xăm mà Úc Tưởng đã nhìn thấy ở Washington lần trước.
Anh ta đang sốt sắng nói với Trữ Lễ Hàn: "Đêm nay cậu cả Trữ có rảnh không? Tôi mời cậu cả Trữ một bữa nhé."
Trữ Lễ Hàn không thèm suy nghĩ, thẳng thắn đáp: "Không rảnh."
Stanley chẳng còn cách nào khác, đành đưa anh lên xe với tâm trạng tiếc nuối.
"Cậu cả, chúng ta về chỗ nào bây giờ?" Tài xế hỏi.
Trữ Lễ Hàn im lặng, không đưa ra quyết định ngay.
Anh khẽ xoa đầu ngón tay.
"Đợi lát nữa đi." Trữ Lễ Hàn nói. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống dãy số của Úc Tưởng.
Anh nghĩ, hóa ra có một số việc có thể gây nghiện thật.
Thế nhưng ngay một giây sau, suy nghĩ ấy của cậu cả Trữ đã bị dập tắt một cách lạnh lùng.
... Úc Tưởng cúp điện thoại của anh.
Trữ Lễ Hàn: ?
Thư ký Vương vội vã nhìn qua một cái, chỉ thoáng thấy đúng một chữ "Úc" trên màn hình điện thoại của Trữ Lễ Hàn.
Cậu cả đang gọi điện thoại cho cô Úc sao?
Thư ký Vương hoảng hốt, vội vã nói: "Có lẽ bây giờ cô Úc không rảnh lắm đâu, hình như cô ấy đang lập đội chơi game với người ta..."
"Không rảnh?" Trữ Lễ Hàn thờ ơ lặp lại hai chữ này một lượt.
Thư ký Vương đáp: "Đúng vậy." Anh ấy cũng là người hâm mộ A Z, thậm chí còn dành cả thời gian để xem phát sóng trực tiếp. Thật ra bản thân anh ấy thấy điều đó khá tuyệt, anh ấy không hiểu tại sao cô Úc lại biết A Z? Ha, đúng là vòng bạn bè của Cô Úc rộng rãi thật đấy.
"Cái trò như trồng rau ấy mà cũng cần phải lập đội để chơi à?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Thư ký Vương trả lời: "Không phải đâu ạ, là trò chơi khác mà, kiểu gì cũng lại hot lên cho mà xem."
Trữ Lễ Hàn biết tên cô vẫn nằm trên hotsearch, gần như nằm cùng một chỗ với tên của anh.
Nhưng mới có mấy tiếng ngắn ngủi trôi qua...
Trữ Lễ Hàn mở điện thoại di động lên.
Cái tên gần ngay tên của Úc Tưởng đã bị thay đổi.
Đầu ngón tay của Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, anh ngẩng đầu lên, mặt mày lạnh lùng hỏi: "Nhiễm Chương là ai?"
Chương 54: Cô Úc đúng là thần Tài của chúng ta!
Nhiễm Chương là ai?
Chỉ cần mở kênh phát trực tiếp lên cho cậu cả Trữ xem thử là anh sẽ biết ngay câu trả lời nhưng thư ký Vương không dám làm như vậy.
Ban đầu, cậu cả Trữ chỉ dặn dò thư ký Vương chú ý theo dõi Úc Tưởng để biết rõ thân phận và mục đích của cô. Còn hiện giờ, họ đã cùng nhau thức dậy trên một chiếc giường… Thư ký Vương không dám chắc Trữ Lễ Hàn có thích Úc Tưởng hay không nhưng cô Úc là một người đặc biệt đối với anh, điều này thì không còn gì phải bàn cãi nữa!
Thư ký Vương không dám mạo hiểm làm như vậy!
Cho nên anh ấy chỉ mở thông tin trên bách khoa toàn thư Baidu ra cho Trữ Lễ Hàn xem.
“Đây chính là Nhiễm Chương.” Thư ký Vương trả lời.
Anh ấy không dám nói ra chuyện mình là fan hâm mộ của Nhiễm Chương.
Trữ Lễ Hàn chuyển mắt đọc lướt nhanh như gió. Chỉ nháy mắt, anh đã xem xong thông tin về Nhiễm Chương.
Có lẽ bài tiểu sử của Nhiễm Chương ở trên Baidu được biên soạn bởi một fan hâm mộ nào đó của anh ta cho nên nội dung trong bài ra sức khen ngợi anh ta, chỉ hận không thể biến anh ta thành vì tinh tú trên trời cao.
“Anh ta làm việc cho câu lạc bộ F.A à?” Trữ Lễ Hàn hỏi khẽ.
“Anh ta mới bắt đầu làm việc ở đó hơn nửa năm nay thôi. Nhiễm Chương có quản lý riêng của mình, anh ta chỉ ký hợp đồng livestream với câu lạc bộ này. Hiện tại hợp đồng phát sóng trực tiếp này cũng đã kết thúc rồi.” Thư ký Vương biết rất tường tận.
Trí nhớ của Trữ Lễ Hàn khá tốt, anh nói: “Tôi nhớ F.A vừa mới được Trữ thị đồng ý rót vốn đầu tư trong lần huy động vốn thứ ba của họ.”
Thư ký Vương: “À, vâng, đúng vậy.” Chuyện này chỉ là một chuyện cỏn con đối với Trữ Lễ Hàn. Thư ký Vương không ngờ cậu cả vẫn còn nhớ tỉ mỉ tới như vậy.
Trữ Lễ Hàn trả điện thoại di động lại cho thư ký Vương.
Trong lòng thư ký Vương hơi thấp thỏm.
Trong mắt những nhân vật tầm cỡ như Trữ Lễ Hàn, đừng nói một người trong giới thể thao điện tử như Nhiễm Chương chỉ có mười triệu fan hâm mộ, cho dù có tới một trăm triệu fan hâm mộ thì cũng vẫn chỉ là một nhân vật tép riu, chỉ cần anh nhấc ngón tay lên búng một phát là Nhiễm Chương sẽ bay màu ngay.
Trữ Lễ Hàn không nói gì, anh tiếp tục gọi điện lại cho Úc Tưởng.
Không ngờ lần này cuộc gọi của anh cũng vẫn bị từ chối.
Thư ký Vương càng ngày càng thấp thỏm.
Bất kể cậu cả Trữ muốn ra tay dạy cho Nhiễm Chương một bài học hay sắp sửa cãi vã với cô Úc vì chuyện này, anh ấy đều cảm thấy chắc chắn mình sẽ phải chịu rất nhiều áp lực trong tương lai…
Vậy nên, thư ký Vương vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu cả, anh không chơi game nên không biết. Dân chơi game ghét nhất là đang chơi game lại có người khác gọi điện thoại tới xen ngang, hại mình mắc lỗi trong ván đấu, có khi còn bực tức đến độ không ngủ nổi.”
Trữ Lễ Hàn nghe anh ấy nói vậy xong vẫn không nói gì.
Đúng lúc thư ký Vương đang vắt hết óc suy nghĩ thì Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên hỏi anh ấy: “Lần trước tôi bảo anh điều tra về ba con Hà Khôn Dân, kết quả thế nào rồi?”
Thư ký Vương thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Không điều tra ra bất kỳ vấn đề gì, Hà Khôn Dân giữ mình rất trong sạch, tiếng tăm của ông ta trong giới làm ăn cũng khá tốt, biết cách đối nhân xử thế, không gây xích mích với người khác. Hà Vân Trác ra nước ngoài du học từ năm mười bốn tuổi. Hằng năm, Hà Khôn Dân đều đi nước ngoài thăm anh ta… Những tin tức này đều rất vụn vặt, tạm thời vẫn chưa xâu chuỗi lại được.”
Trữ Lễ Hàn vuốt nhẹ cổ tay, thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm bọn họ là người tốt hay kẻ xấu hoặc đã từng làm những chuyện gì. Tôi chỉ cần biết nhược điểm của bọn họ thôi. Đã đánh người khác thì phải nhè vào đúng chỗ đau của đối phương mà đánh, có vậy thì bọn họ mới học được một bài học nhớ đời.”
Thư ký Vương: “Vâng, vâng! Có lẽ là Hà Khôn Dân quá giỏi giấu giếm, trong vòng vài ngày tới, tôi sẽ trình lên cho anh tài liệu chi tiết hơn về bọn họ.”
Dù những truyện thời xưa viết về các tổng giám đốc ngang ngược có khoa trương tới đâu thì thư ký Vương cũng không có năng lực có thể biết rõ toàn bộ về một người trong vòng hai mươi bốn giờ.
Nếu như anh ấy có năng lực ấy ở trong thế giới đã được hiện thực hóa này chứ không phải chỉ là một thế giới chỉ tồn tại trong văn bản điện tử thì chẳng mấy chốc anh ấy sẽ bị chính quyền để mắt tới.
Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên bảo: “Anh gọi điện cho Hà Khôn Dân đi.”
Thư ký Vương sững sờ, tuy không hiểu vì sao nhưng anh ấy vẫn làm theo.
Hà Khôn Dân không có tư cách được nói chuyện ngang hàng với Trữ Lễ Hàn. Trước khi ông ta tổ chức buổi tiệc mừng Hà Vân Trác về nước, thậm chí ông ta còn không thể gặp mặt Trữ Lễ Hàn.
Đương nhiên là trong điện thoại di động của ông ta cũng không hề có lưu số điện thoại của thư ký Vương.
“Alo, xin hỏi anh là ai?” Hà Khôn Dân nghe máy.
“Tôi là Vương Lịch.” Thư ký Vương nói.
Hà Khôn Dân vẫn chưa nghĩ ra Vương Lịch là ai, thư ký Vương hỏi: “Hiện tại tổng giám đốc Hà đang ở đâu vậy? Cậu cả của chúng tôi muốn gặp ông một lần.”
Tay Hà Khôn Dân run lên, đánh rơi cây bút ký tên của mình.
Cậu cả… Liệu còn có thể là cậu cả nào khác được nữa đây?
Cả thành phố Hải này chỉ có một Trữ Lễ Hàn.
Nếu như một phút trước ông ta biết đây là cuộc gọi của anh, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ không dám nghe máy.
“Tôi, tôi đang ở công ty.” Hà Khôn Dân lí nhí đáp.
Trái ngược với bầu không khí đóng băng ở đây, bầu không khí trong buổi phát trực tiếp của Nhiễm Chương hoàn toàn khác hẳn.
Nếu như nghề nào cũng có những ngôi sao sáng của riêng mình thì có gọi Nhiễm Chương là ngôi sao nổi tiếng nhất của giới thể thao điện tử cũng vẫn chưa đủ để lột tả hết được sức hút của anh ta. Dù tuổi đời vẫn còn rất trẻ nhưng Nhiễm Chương thực sự rất có tài, anh ta từng giành được rất nhiều giải thưởng, là một người vừa có khí chất đặc biệt lại vừa có cả ngoại hình điển trai..
Fan hâm mộ của anh ta có rất đông cả nam lẫn nữ.
Cho nên khi Nhiễm Chương bắt đầu phát trực tiếp, số lượng người xem buổi phát trực tiếp của anh ta nhanh chóng tăng phi mã lên con số ba trăm nghìn người.
Vì đã rất lâu rồi Nhiễm Chương không livestream nên các fan hâm mộ vừa chạy tới đây lập tức đua nhau để lại bình luận.
[Ôi trời đất ơi, cuối cùng anh cũng nhớ ra mật khẩu của tài khoản rồi!]
[Làm ơn livestream chơi với các fan cứng của anh đi ạ!]
Nhiễm Chương luôn rất kiệm lời, mọi người nói rằng, lúc nào mặt anh cũng tỏ thái độ chẳng vui vẻ gì.
Bão bình luận ào tới, có người quan tâm, có người bày tỏ tình cảm, cũng có người mắng chửi. Anh ta không hề trả lời bất kỳ bình luận nào, mọi người cũng không thấy chuyện này có gì lạ.
Thế nhưng, sau khi lên sóng được nửa phút.
Nhiễm Chương nói: “Đã online chưa?”
[Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?]
[Xem giao diện màn hình thì hình như A Z chuẩn bị chơi game trên điện thoại thì phải? Không phải chứ, ôi game này là game nào vậy? Tôi chưa từng nghe nói tới cái tên này bao giờ!]
[Hừm, game này xem chừng chẳng cần tốn chút nơ-ron não nào cả, khó hiểu thế nhỉ, sao anh ấy không livestream chơi PUBG hay chơi một game lớn xếp hạng 3A* nào đó mà lại livestream cái thứ vớ vẩn này?]
*Game 3A hay còn được gọi là game AAA, game Triple A, đây là một cách phân loại không chính thức của game, dùng để chỉ những tựa game tiêu tốn nhiều nhân lực, ngân sách, thời gian trong quá trình sản xuất cũng như quảng bá. Thông thường, các game AAA sẽ được phát hành bởi những nhà phân phối lớn. Tựu chung lại, một game được đánh giá là AAA cần hội tụ đủ ba tiêu chí gồm: A lot of time - Tốn rất nhiều thời gian, A lot of resources - Tốn rất nhiều tài nguyên và A lot of money - Tốn rất nhiều tiền bạc. Một số game 3A nổi tiếng có thể kể đến như Call of duty, Star wars: The old republic, Shadow of the Tom Raider, Cyberpunk 2077, Genshin Impact, Marvel’s Avengers, Pokemon Legends: Arceus, Gotham Knights.
Nhiễm Chương vẫn không quan tâm đến khu vực bình luận.
Anh ta nói: “ID của tôi là ZZZ.”
Úc Tưởng hoàn toàn không biết Nhiễm Chương đang phát trực tiếp, cô cũng mở mic, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
[Ôi trời đất quỷ thần ơi! Ai đây?]
[Ôi, là con gái kìa!]
Úc Tưởng hỏi: “Xong chưa?”
Nhiễm Chương: “Ok rồi.”
Sau đó hai người lập team chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Trạng thái chiến đấu của game này khá giống game PUBG nhưng phương diện thao tác và thông tin đều thua xa.
[... Đậu xanh, cô em này chơi gà quá.]
[Game này hay lắm hả mọi người?]
Mười phút sau, họ chơi hết một ván, Úc Tưởng ngồi không hưởng lộc giành được chiến thắng hết sức nhẹ nhàng.
[Tôi biết ngay mà, A Z chơi trò này thì có khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà chứ, chẳng có gì bất ngờ cả, giỏi thì chơi gì cũng vẫn giỏi.]
[Thế rốt cuộc cô gái này là ai vậy?]
Nhiễm Chương chơi với Úc Tưởng năm, sáu ván.
Úc Tưởng thắng đã đời: “Không chơi nữa.”
“Không chơi nữa à?” Nhiễm Chương hơi ngạc nhiên, anh ta cứ tưởng có anh ta gánh team chắc cô sẽ rất vui, càng vui thì càng muốn chơi tiếp mới phải.
Úc Tưởng gật đầu, sau đó mới nhớ ra đối phương không thể nhìn thấy mình.
Cô bèn nói: “Ừm, chơi nhiều nhàm lắm, phải để giành niềm vui này lại cho lần sau. Hơn nữa, trong điện thoại của tôi vẫn còn rất nhiều game đang xếp hàng chờ tôi thị tẩm.”
[Giọng cô em này êm tai quá trời.]
[Ơ, đây không phải là Úc Tưởng đấy chứ?]
[Hể?]
[Hôm nay, anh ấy mới vừa bấm theo dõi lại Weibo của cô ta đấy...]
[Có khi chỉ là trượt tay thôi chứ về lý mà nói thì quan hệ của hai người này có bắn đại bác cũng không thể có gì liên quan với nhau được!]
Các fan hâm mộ và đám cư dân mạng nghe tin chạy tới hóng hớt đua nhau đưa ra các suy đoán trong khu bình luận của kênh phát trực tiếp.
Bên đằng này, Nhiễm Chương hỏi: “Vậy cô muốn chơi gì tiếp?”
Úc Tưởng: “Chơi Đấu Địa Chủ nhé.”
Nhiễm Chương: “Được thôi.”
Sau đó, anh ta lập tức tải Đấu Địa Chủ về, lập team, gọi Úc Tưởng vào chơi.
[Ôi trời, ID của cô ta trong game này có chữ “Ngư” kìa!]
Nhiễm Chương quả là thiên tài chơi game bẩm sinh, anh ta chơi Đấu Địa Chủ cũng có thể liên tục nhường bài cho Úc Tưởng để cô thắng, không hề tính sai một nước đi nào.
Mọi người đang theo dõi buổi phát trực tiếp đều sửng sờ.
[A Z giỏi quá trời…]
[Tôi hâm mộ anh ấy phát điên lên được!]
Thế nhưng, Úc Tưởng cũng chỉ chơi vài ván rồi lại chán, chuyển sang chơi game khác.
Nhiễm Chương hỏi cô: “Lần này cô muốn chơi gì?”
Úc Tưởng cảm thấy anh ta thật kỳ lạ, tại sao cứ phải chung team với cô làm gì vậy?
Cô báo tên game cho anh ta biết: “Nông trại vui vẻ.”
Game làm ruộng thì không chơi theo team được nữa rồi đúng không?
Mọi người nghe xong bỗng thấy tên game này rất quen tai!
[Đây không phải chính là game mới trở nên nổi tiếng dạo gần đây nhớ công của cậu cả Trữ hay sao?]
Nhiễm Chương đáp: “Được.”
Anh ta đã tải trò chơi này về từ hôm trước, khi vào xem Weibo của Úc Tưởng. Anh ta chỉ mới chơi qua mấy màn cơ bản đầu tiên hướng dẫn dành cho người chơi mới.
Giờ Nhiễm Chương lại mở nó lên, vừa mở miệng là lại đòi thêm bạn bè với Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Để tôi xem xem anh định làm gì nào.
Úc Tưởng báo tên tài khoản của mình cho anh ta biết.
Nhiễm Chương nhanh chóng kết bạn với cô, sau đó anh ta chạy sang nông trại của Úc Tưởng, tưới nước cho vườn hoa, vườn rau của cô.
Trước đây, anh ta rất thích chơi những game như thế này nhưng không hiểu sao bây giờ được tự do rồi thì anh ta lại không thấy hứng thú với chúng nữa.
Anh ta hỏi Úc Tưởng: “Cô chơi nó có thấy vui không?”
Úc Tưởng: “Vui.”
Sau đó, cô chạy qua ăn trộm gà nhà Nhiễm Chương, tiện thể còn phàn nàn một câu: “Anh cho gà nhà anh ăn gì thế? Sao không thấy nó đẻ trứng vậy?”
“Tôi quên không cho chúng ăn.” Nhiễm Chương nói.
Sau đó, Úc Tưởng trả gà lại cho anh ta, nói: “Cảm ơn nhé, đừng ăn tốn thóc tốn gạo nhà tôi.”
[Đậu xanh, sao cô ta đểu thế nhỉ?]
[Người này đúng là Úc Tưởng thật hả? Thú vị ghê trời!]
Nhiễm Chương đột nhiên bật cười.
Anh ta cũng cảm thấy cô rất thú vị.
Anh ta nhớ lại hồi còn đi học, khi đó game nông trại của QQ đang rất được ưa chuộng. Nửa đêm, anh ta lén la lén lút bẻ khóa máy tính, đăng nhập vào game để tưới nước cho cây và cho bầy gia súc gia cầm ăn. Hôm sau đến lớp, mọi người còn chạy qua nhà nhau ăn trộm. Hồi ấy thực sự rất vui vẻ.
Nhiễm Chương muốn sang ăn trộm gà nhà Úc Tưởng.
Thế nhưng, mới tới gần chuồng gà nhà cô, anh ta đã bị chó xông ra cắn, sau đó bị nó đuổi theo cắn mãi không chịu thôi.
Nhiễm Chương: ?
Nhiễm Chương: “Sao tôi không ăn trộm được của cô?”
Úc Tưởng hết sức đắc ý: “Ha ha, không ăn trộm được của tôi phải không? Dù anh có giỏi thao tác tới đâu đi nữa cũng không thể thắng nổi người chơi đập tiền vào game trong các trò chơi giải trí nhẹ nhàng đâu nha. Tôi không chỉ mua chó trông nhà mà tôi còn mua một con ngỗng to nữa, coi chừng nó mổ mông anh đấy.”
Nhiễm Chương chỉ mới gặp Úc Tưởng vài lần nhưng cô rất đẹp, nếu cô đứng giữa đám đông thì chắc chắn cô sẽ luôn là vì sao sáng lấp lánh nhất.
Cho nên, hình bóng của cô in dấu ấn rất sâu đậm trong tâm trí của anh ta.
Nhiễm Chương gần như có thể tưởng tượng ra lúc nói câu này, cơ mặt cô thả lòng, đôi mắt hơi híp lại, đuôi mắt dài lóe lên ánh sáng hững hờ lay động lòng người như thế nào.
Lúc này, mọi người đang theo dõi buổi phát trực tiếp cũng hết sức kích động:
[Đúng là Úc Tưởng rồi!]
[Sao nghe có vẻ như game này cũng thú vị đấy chứ nhỉ?]
Cùng với sự gia tăng số lượng người xem buổi phát trực tiếp này, số lượt người dùng tải game [Nông trại vui vẻ] lại tăng đột biến thêm một lần nữa.
Tổng giám đốc công ty game ngồi trước màn hình máy tính cười không khép nổi miệng, nước miếng bay thẳng xuống ba nghìn thước*.
*Nước miếng bay thẳng xuống ba nghìn thước được biến tấu lại từ câu thơ “nước bay thẳng xuống ba nghìn thước” trong bài thơ “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch.
“Cô Úc đúng là thần Tài của chúng ta!” Tổng giám đốc cảm thán.
Quản lý mảng Weibo: ?
Chương 55: Dừng lại đi, cô ta có tới tận ba người bạn trai rồi!
“Hôm qua anh còn mới nói cậu cả Trữ đúng là thần Tài của anh cơ mà.”
Tổng giám đốc nói: “Cả hai đều là thần Tài của tôi! Chẳng phải vì hóng hớt chuyện của Úc Tưởng mà mọi người mới chú ý tới thứ cậu cả Trữ chia sẻ trên Weibo hay sao?”
Tổng giám đốc nói đến đây bèn gọi người đi lấy giấy bút, nắn nót viết hai chữ: Úc Tưởng.
Sau đó anh ta dán tờ giấy này cạnh máy tính, đặt song song liền kề với một tờ giấy khác.
Trên tờ giấy đó có viết ba chữ “cậu cả Trữ”.
Tổng giám đốc bái lạy hai tờ giấy đó một lượt.
Nhân viên trong công ty: “...”
Người ta còn chưa “phu thê giao bái” vậy mà tổng giám đốc đã bái người ta trước rồi.
Không nói tới chuyện bầu không khí của công ty ở bên này đang vui vẻ tới độ nào, ở bên đằng kia, Úc Tưởng chơi game nào thì Nhiễm Chương cũng đu theo chơi game đó.
Bất kể game đó có ngốc nghếch tới độ nào.
Úc Tưởng quả là một người rất thú vị, cho dù game đó có chán đến đâu nhưng qua miệng cô, chỉ cần dăm ba câu thôi là nó lập tức trở nên ngập tràn thú vị ngay.
Dường như cô luôn có thể dễ dàng nắm bắt được những nét đẹp tiềm ẩn của chúng, sau đó lan tỏa nó tới mọi người.
Bất tri bất giác, Nhiễm Chương đã lập kỷ lục về lần livestream lâu nhất từ trước tới nay của anh ta.
Úc Tưởng lười biếng ngáp một tiếng, cuối cùng cũng đã chơi chán hẳn.
Cô nói: “Tôi đói rồi, tôi đi ăn cơm đây nha, bái bai.”
Nhiễm Chương: “Chờ một chút.”
Úc Tưởng: “Gì vậy?”
Nhiễm Chương cũng không biết mình phải nói gì, chẳng qua anh ta cảm thấy mình chưa bao giờ thư giãn tới vậy nên không khỏi muốn nấn ná chơi thêm một lát nữa. Anh ta ậm ờ một lúc, cuối cùng cũng nói ra được một câu: “Thực ra cô chơi nhiều game như vậy, hơn nữa còn ngày ngày chia sẻ chúng lên Weibo, đáng ra cô nên liên hệ với bên phát hành game để bàn bạc với họ về vấn đề phí quảng cáo.”
Úc Tưởng: ?
Giỏi lắm, rốt cuộc giữa tôi và anh, ai mới là người quản lý công việc của đối phương?
Úc Tưởng khẽ cười một tiếng: “Không cần phải lo cho tôi đâu, bái bai.”
Nhiễm Chương không giữ cô lại được đành nói: “Hôm nay tôi rất vui.” Anh ta nói mấy chữ này hết sức chân thành, sau đó Úc Tưởng tắt mic, dường như cô cũng biết mất luôn khỏi thế giới của anh ta.
Nhiễm Chương ngồi lặng im trước màn hình, không nhúc nhích gì một lúc lâu, cũng không tắt livestream.
Lúc này, trên kênh trực tiếp đang hết sức náo nhiệt.
[Trời ơi! Trời ơi! Hình như hôm nay A Z rất vui thì phải? Tui sốc rồi đó!]
[Dừng lại đi A Z ơi, cô ta có tới tận ba anh bạn trai rồi đó!]
Kênh trực tiếp trở nên hết sức ồn ào, sức nóng của buổi phát livestream này thực sự rất lớn, chẳng bao lâu sau, từ khóa hot search #Nhiễm Chương bấm theo dõi lại Úc Tưởng# đã biến thành #Nhiễm Chương và Úc Tưởng chơi game nguyên cả chiều#.
Thậm chí bên dưới vẫn còn một từ khóa hot search khác nữa là #A Z cười#.
Úc Tưởng không xem hot search nên vẫn chưa biết được rằng, do từ khóa hot search quá dài nên trên bảng tổng hợp hot search, nó bị rút ngắn thành #Nhiễm Chương và Úc Tưởng chơi… Nguyên cả chiều#
Cô ngồi trên sô pha, hắt hơi một tiếng, ngẩng đầu lên, thì thầm khe khẽ: "Ở một mình ở biệt thự kể cũng hơi đáng sợ...”
Vừa rồi mải chơi game nên cô không nhận ra.
Úc Tưởng vội vàng đứng dậy nhanh tay bật hết toàn bộ đèn trong nhà lên.
Ở một nơi khác, hai mươi phút sau khi nhận được cuộc điện thoại, Hà Khôn Dân được tiếp đón một vị khách quý trong phòng làm việc của ông ta.
Trữ Lễ Hàn đi vào trong văn phòng, ngồi xuống chiếc ghế giám đốc vốn dành riêng cho ông ta, nghiễm nhiên đảo khách thành chủ.
Hà Khôn Dân đành đứng ở bên cạnh, sai thư ký mang cho họ hai tách cà phê.
“Có chuyện gì mà cậu cả phải vất vả tới đây một chuyến thế này?” Hà Khôn Dân nặn ra một nụ cười. Ông ta cũng đã khá có tuổi, khi cười lên, những nếp nhăn ở đuôi mắt xô lại với nhau.
Vẻ ngoài của ông ta còn xấu xí, thảm hại hơn. Trữ Lễ Hàn nhớ lại hành vi bám đuôi Úc Tưởng đi lên tầng trên của ông ta, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.
“Nếu cậu cả muốn gặp tôi thì chỉ cần bảo thư ký Vương gọi một cú điện thoại, chắc chắn tôi sẽ tới ngay lập tức.” Hà Khôn Dân nói tiếp.
Trữ Lễ Hàn đẩy chiếc ghế xoay anh đang ngồi đong đưa qua lại.
Chiếc ghế giám đốc này rất hợp với tác phong của những gã giàu xổi đương thời, nó có phần dựa lưng rộng rãi, tay vịn bọc da toàn bộ và khảm viền vàng xung quanh. Hà Khôn Dân ngồi trên chiếc ghế này thì chỉ giống một gã nhà giàu mới phất lên nhưng Trữ Lễ Hàn ngồi trên nó thì lại nâng tầm đẳng cấp cho chính chiếc ghế giám đốc này.
Trông anh còn giống vị tổng giám đốc ngồi đây ra lệnh cho nơi này hơn cả người chủ thật của nó.
Hà Khôn Dân đang thất thần nghĩ đến đây thì bỗng nghe Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Hà ngồi ở đây nhìn ra ngoài có thể trông thấy được điều gì?”
Hà Khôn Dân vội quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Ông ta có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng, những ngọn đèn sáng rực, vô số những người lao động nhận mức lương không tới ba nghìn một tháng kéo lê thân xác mệt mỏi đi qua dưới chân ông ta… Những lúc như vậy, ông ta có ảo giác dường như mình là chúa tể của thành phố này.
Trữ Lễ Hàn lập tức nhẹ nhàng nói tiếp: “Có phải tổng giám đốc Hà muốn giành được khu đất ở vịnh Kim Ô phải không?”
Hà Khôn Dân thầm giật nảy mình, ông ta vội quay đầu lại nhìn anh: “Cậu cả Trữ nói vậy là có ý gì…”
Ông ta rất chắc chắn, nếu như Trữ Lễ Hàn nhúng tay vào chuyện này thì ông ta không thể giành được đám đất ấy.
Trữ Lễ Hàn lại hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Hà vẫn chưa thu hồi lại được vốn đầu tư vào dự án ở Beverly Hills phải không?”
Mọi người đều là người trong giới.
Trữ Lễ Hàn đứng ở vị thế cao hơn ông ta, anh có mạng lưới quan hệ xã giao rộng hơn, nắm giữ trong tay nhiều thông tin hơn, tầm nhìn cũng rộng hơn ông ta.
Trữ Lễ Hàn có thể soi ra một số vấn đề khó khăn của Bất động sản Hồng Tuấn cũng không có gì lạ.
Chẳng trách lại có nhiều người vừa hận vừa sợ anh như vậy.
Hà Khôn Dân run rẩy nghĩ thầm.
Trữ Lễ Hàn quấy tách cà phê, nói: “Tôi thực sự rất lo cho tổng giám đốc Hà, nếu lỡ như có ngày tổng giám đốc Hà nhảy từ trên này xuống thì sao?”
Hà Khôn Dân nghe vậy, cuối cùng cũng không thể ngăn nổi cơ thể mình run rẩy. Dù có miêu tả là run như cầy sấy cũng vẫn chưa đủ sức lột tả hết được mức độ run của ông ta.
Ông ta vội nói: “Cậu cả, không biết tôi đã làm gì sai? Xin cậu cả nói cho tôi biết! Tôi thực sự không hề hé răng nửa lời với chủ tịch Trữ mà!”
Đương nhiên Trữ Lễ Hàn thừa biết ông ta chưa hề nói bất kỳ điều gì.
Nhưng điều này không quan trọng.
Trữ Lễ Hàn vốn chỉ muốn tra tấn ông ta mà thôi.
“Vậy à?” Trữ Lễ Hàn buông tay ra, chiếc thìa khuấy cà phê rơi xuống, đập vào miệng tách bằng sứ, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh. Thứ âm thanh ấy giống như một cây búa tạ nện lên lồng ngực của Hà Khôn Dân.
“Tôi, tôi, tôi thực sự không hề nói gì hết, ngài, ngài có thể hẹn hò với cô Úc ở chỗ tôi, nhất định tôi sẽ giấu giếm giúp hai người, thật đấy…” Hà Khôn Dân lên tiếng biện giải cho mình.
“Hẹn hò?” Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên, xùy khẽ một tiếng.
Tiếng động này suýt nữa khiến Hà Khôn Dân quỳ mọp xuống trước mặt anh.
Trữ Lễ Hàn liếc nhìn thư ký Vương.
Thư ký Vương: ?
Thư ký Vương quả không hổ là người đã đi theo sát bên cạnh Trữ Lễ Hàn rất nhiều năm, anh ấy nhanh chóng hiểu ý, nheo mắt lại quan sát sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, thử nghiêm giọng bảo: “Tổng giám đốc Hà, cô Úc không muốn gặp cậu cả của chúng tôi.”
Hà Khôn Dân nghe vậy ngẩn người.
Sao lại vậy được? Bởi vì hôm đó bị ông ta quấy rầy sao? Cho nên Úc Tưởng đâm ra sợ rồi à?
Tiêu rồi, vậy nghĩa là hiện giờ… Cậu cả Trữ ghim ông ta vì chuyện này rồi sao?
Thư ký Vương nói xong, thử quan sát sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.
Sắc mặt của cậu cả không hề thay đổi, chứng tỏ vừa rồi anh ấy đã nói đúng ý của cậu cả.
“Tôi, tôi, tôi cũng không biết vì sao, hay là, hay là tôi hẹn gặp cô Úc giúp ngài được không?” Hà Khôn Dân khom lưng xuống, chật vật hỏi.
Trữ Lễ Hàn: “Ông nghĩ ông là ai?”
Đầu óc Hà Khôn Dân kêu ong ong, ông ta không dám phản bác lại lời của anh.
Trữ Lễ Hàn: “Ông tới gặp cô ấy, cô ấy lại càng không vui hơn. Hừ, nếu vậy thì tổng giám đốc Hà định nhảy từ đây xuống biến thành một đống thịt nát bét để đền tội à?”
Hà Khôn Dân đưa tay lên lau mồ hôi: “Không, không, tôi không dám. Ngài nói đúng, tôi có là gì đâu chứ? Sao tôi có thể đi gặp cô Úc được? Lỡ như làm cô Úc càng không vui hơn…”
Hà Khôn Dân nghiến răng, trong lòng thầm căm hận.
Hồi đầu, lúc ở bữa tiệc ở nhà họ Kim, quả nhiên ông ta không hề nhìn lầm. Cô cháu gái này của nhà họ Úc đúng là rất đẹp, rất quyến rũ, ai nhìn thấy cũng không khỏi rung động. Thế nhưng, ông ta không sao ngờ được rằng, khi ông ta nảy sinh ý đồ với Úc Tưởng thì cậu cả đây cũng nảy ý với cô, hơn nữa còn là ý định nghiêm túc, đường hoàng, chứ không phải là dạng chơi chán thì vứt.
Hà Khôn Dân hồi tưởng lại quá khứ, quả thực từ trước tới nay, ông ta chưa từng nghe nói Trữ Lễ Hàn có tin tức gì liên quan tới chuyện trai gái.
Dường như, ngay từ bẩm sinh, người này đã không hề có duyên phận gì với tình yêu.
Hôm nay anh mới rung động lần đầu, há lại chẳng ai dám động vào thì người đó sẽ phải chết hay sao?
“Vậy tổng giám đốc Hà nói xem phải làm thế nào đây?” Trữ Lễ Hàn hỏi ông ta.
“Tôi, tôi không phải người thông minh, năm xưa lập nghiệp bằng nghề bất động sản cũng chẳng qua may nhờ gặp được thiên thời địa lợi mới thành công.” Hà Khôn Dân cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đầu óc của tôi chẳng nghĩ ra được kế gì hay giúp cậu cả đâu.”
Chủ yếu là ông ta sợ động chạm tới vấn đề nhạy cảm của Trữ Lễ Hàn.
Ông ta tự vung tay lên tát mình hai cái, nói: “Tôi xin được tạ tội với cậu cả trước…”
Trữ Lễ Hàn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta chằm chằm.
Hà Khôn Dân đành phải tát mạnh hơn nữa, vung thật mạnh vào khuôn mặt già của mình, tát mạnh tới nỗi khiến đầu ông ta càng thêm ong ong dữ dội hơn, sau đó ông ta mới dám dừng lại thở hổn hển mấy hơi.
“Tôi không đi gặp cô Úc nữa, vậy tôi xin lỗi cô Úc trên mạng được không?” Hà Khôn Dân thận trọng hỏi.
Ông ta vốn định bảo sẽ cho người mang quà tới xin lỗi Úc Tưởng nhưng lại sợ bị người khác hiểu lầm, lỡ như hóa thành tin đồn gì đó khó nghe lan tới tai Trữ Lễ Hàn thì coi như ông ta đứt luôn.
Ông ta cũng không dám bảo cấp dưới đi xin lỗi Úc Tưởng thay mình.
Bởi ông ta sợ Trữ Lễ Hàn sẽ hiểu lầm là ông ta sai người tới uy hiếp Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn chậm rãi đứng dậy, rút một tờ khăn giấy trên bàn, hơi co ngón tay lại khiến tờ khăn giấy bị nhăn nhúm, sau đó anh mới ném nó cho Hà Khôn Dân: “Tổng giám đốc Hà lau đi này, thật mất mặt.”
Nói xong, Trữ Lễ Hàn dẫn thư ký Vương rời khỏi đây.
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra rồi đóng lại.
Hà Khôn Dân vội vịn vào bàn, đầu ông ta choáng váng, trái tim đập điên cuồng như thể bị loạn nhịp.
Trợ lý ở bên ngoài không biết rõ tình hình bên trong, mở cửa đi vào phòng: “Tổng giám đốc Hà...” “Ôi! Tổng giám đốc Hà, ngài làm sao vậy? Mặt ngài…” Trợ lý vội vàng lao tới dìu ông ta dậy.
Dáng dấp của cô trợ lý này cũng rất xinh đẹp nhưng Hà Khôn Dân không hề nhìn cô ta lâu hơn một chút, trái lại còn bực bội đẩy cô ta ra: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
“Nhưng mà ngài bị chảy máu mũi rồi...”
“Đi ra ngoài, đừng để tôi phải nhắc lại một lần nữa.” Hà Khôn Dân sầm sì nói.
Cô trợ lý giật nảy mình, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, vội vàng chạy ngay ra ngoài.
Hà Khôn Dân thở hổn hển mấy hơi, đưa tay chùi máu mũi chảy ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn là một người rất am hiểu cách làm thế nào để đánh trúng vào điểm yếu của người khác.
Vì sao anh không sai người gọi ông ta tới mà lại hạ cố đích thân tự tới đây? Mặt Hà Khôn Dân méo xẹo, vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ, ông ta cười gằn một tiếng.
Nơi này là Bất động sản Hồng Tuấn do một tay ông ta gây dựng nên.
Nó là tài sản đáng tự hào nhất trong cuộc đời ông ta.
Ông ta đứng ở đây chẳng khác gì đứng trên ngai báu.
Thế nhưng, Trữ Lễ Hàn lại tới đây, vung tay tát bay lòng tự tôn của ông ta.
Anh muốn ông ta phải sợ hãi, run rẩy ở ngay chính nơi này, muốn cho người khác nhìn thấy ông ta thảm hại như thế nào…
Ở bên đằng này, thư ký Vương bất giác hít thở thật khẽ tiếng.
Rõ ràng là cậu cả đang không vui.
Anh ấy đi cùng Trữ Lễ Hàn về lại trong xe.
Trữ Lễ Hàn lấy hộp thuốc lá làm bằng kim loại ra, rút một điếu thuốc ra khỏi hộp, kẹp nó giữa những ngón tay nhưng không hút.
“Lái xe đi, chúng ta tới nhà họ Cao.”
“Nhà họ Cao?” Thư ký Vương thầm nghĩ, tại sao lại tới đó?
Nhà họ Cao cũng là một gia đình khá có tiếng tăm ở thành phố Hải.
“Lần trước, đứa bé của nhà họ Kim đó nói với tôi rằng dạo này, Cao Học Huy đang bắt chước người ta chơi đổ thạch*...”
*Đổ thạch là phương thức giao dịch đá quý nguyên thạch độc đáo phổ biến ở vùng biên giới tiếp giáp giữa Myanmar và Trung Quốc, mang đậm tính cá cược, kích thích và cực kỳ mạo hiểm. Đá quý sinh ra ở các mỏ đá lâu năm luôn có một lớp vỏ phong hóa bao bọc bên ngoài, muốn biết chất lượng của khối đá quý này là đẹp hay xấu thì cần phải cưa ra. Người chơi đổ thạch thường dựa vào kinh nghiệm của bản thân thông qua việc quan sát màu sắc và hoa văn của lớp phong hóa bên ngoài để phán đoán chất lượng ngọc bên trong.
Thư ký Vương không ngờ rằng Trữ Lễ Hàn lại chủ động giải thích cho anh ấy biết.
Điều này chứng tỏ… Ồ? Tâm trạng của cậu cả lại tốt đẹp trở lại rồi? Mới đó mà đã tươi tỉnh trở lại rồi sao? Không cần dạy cho Nhiễm Chương một bài học cũng không cần răn đe gì cô Úc cũng đã vui trở lại rồi sao?
Ở bên này, Hà Khôn Dân gắng gượng ngồi xuống sô pha. Hôm nay ông ta không thể về nhà được. Nếu không người đi đường sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta.
Ông ta áp tay lên mặt, thấy mặt mình đau rát.
Thế nhưng, ông ta biết rõ, chuyện này vẫn chưa thể kết thúc ở đây… Ông ta có nguy cơ sẽ bị cậu cả Trữ nghi ngờ bất kỳ lúc nào. Cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay có thể sẽ còn tái diễn vô số lần.
Cảm giác biết rõ có một thanh đao treo trên đầu nhưng chờ mãi mà thanh đao ấy vẫn chưa rơi xuống thực sự còn kinh khủng hơn thẳng tay đánh ông ta một trận.
Kể từ sau bữa tiệc ở biệt thự, ông ta chưa từng ngủ ngon giấc.
Đồ đáng chết, đồ đáng chết.
Hà Khôn Dân mắng liên tục mấy câu, sau đó mở điện thoại lên, quyết định phải xin lỗi Úc Tưởng trước.
Xin lỗi như thế nào?
Không có cách xin lỗi nào hay hơn là xin lỗi công khai.
Dù có bị mất mặt thì đấy cũng chỉ là chuyện nhất thời, dù sao cũng tốt hơn so với việc bị tra tấn suốt ngày này qua ngày khác.
Hà Khôn Dân vẫn đang bận nghĩ xem làm sao để tìm ra được tài khoản Weibo của Úc Tưởng thì bỗng nhiên ông ta nhìn thấy tên cô ngay trong bảng hot search.
Hà Khôn Dân bất giác nhấp vào xem thử, sau đó nhìn thấy một người nào đó tên là A Z chơi game với Úc Tưởng, tất cả bình luận trong khu bình luận đều la hét than ôi.
Có mấy bình luận hết sức đáng chú ý như thế này:
[Đã leo lên tận hot search rồi cơ à? Nếu cậu cả Trữ nhìn thấy, liệu anh ấy có tức giận không?]
[Đề nghị sửa lại là nếu cậu cả Trữ, Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác nhìn thấy, liệu bọn họ có tức giận không?]
[Bố khỉ, cười chết mất, cậu định chơi buff* chồng buff đấy à?]
*Buff là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong game, đặc biệt là game moba, dùng để chỉ việc gia tăng sức mạnh cho một vị tướng, một vật phẩm hay phụ kiện trong trò chơi. Chồng buff là việc người chơi sử dụng cùng một lúc nhiều loại buff khác nhau cho một vật phẩm để mang lại hiệu quả tốt hơn.
Hà Khôn Dân: ?
Vậy nghĩa là Úc Tưởng bận chơi game với một người tên là Nhiễm Chương, có biệt danh là A Z nên không thể đi hẹn hò với cậu cả Trữ hả?
Thế… Thế thì chuyện này có liên quan quái gì tới ông ta đâu chứ, khốn nạn!
Tại sao cậu cả Trữ lại tới đây tra tấn ông ta?
Hà Khôn Dân tức nghẹn sặc cả máu.
Chương 56: Tôi bảo người đưa hết toàn bộ chúng qua bàn làm việc của em
Không ngờ cuối cùng câu gợi ý “liên hệ với bên phát hành game để bàn bạc với họ về phí quảng cáo” Nhiễm Chương nói trong lúc đang phát livestream lại trở thành sự thật.
Khi Úc Tưởng đang ngồi rúc mình trên sô pha đặt thức ăn ngoài thì tổng giám đốc Thẩm gọi điện cho cô.
Ở bên đầu bên kia, tổng giám đốc Thẩm nói: “Studio Phi Khắc đang hỏi xin phương thức liên lạc của em đấy.”
“Phi Khắc?” Úc Tưởng thắc mắc hỏi lại.
“Họ chính là công ty phát hành game [Nông trại vui vẻ]. Họ muốn bàn bạc với chúng ta về vấn đề quảng cáo cho game.”
Úc Tưởng lập tức hiểu ngay, cô gửi nick Wechat của mình cho anh ấy.
Úc Tưởng không muốn dìu dắt bất kỳ ai nhưng nếu công ty quảng cáo đã chủ động tìm tới tận nơi thì cũng không thể cứ thế bỏ qua được.
Cô tiện tay lập một nhóm WeChat.
Trong nhóm này có cô, Nhiễm Chương, cặp đôi trẻ kia và tổng giám đốc của studio Phi Khắc. Đúng vậy, người đại diện đàm phán bên phía Phi Khắc chính là tổng giám đốc, người ta đích thân ra mặt bàn bạc vụ làm ăn này.
Hiện tại, mọi người đều đã được tổng giám đốc Thẩm báo tin.
Cặp đôi trẻ kia không nhịn được lén lút cảm thán với nhau: “Từ trước tới nay, em chưa từng thấy chuyện gì lạ lùng đến vậy… Chẳng cần phải làm gì hết, chỉ ngồi chơi game ở nhà thôi, vậy mà tuyệt vời quá, được phía bên phát hành game chủ động gọi điện tới nói chuyện luôn.”
“Người ta gọi thế này là gì nhỉ? Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương.” Tứ Lục nói xong lập tức nhanh tay nhắn meme “chào mừng mọi người” vào trong nhóm chat.
Hồi ở công ty cũ, bọn họ chưa từng được gặp mặt người bên phía nhà tài trợ bao giờ. Lần nào quản lý cũng đàm phán xong xuôi đâu đó rồi mới báo lại giá và nêu yêu cầu cho bọn họ biết. Bọn họ hoàn toàn không hề biết công ty ăn bao nhiêu phần trăm trong mỗi thương vụ.
Chuyến này thật là tuyệt, Úc Tưởng quá siêu, cô lập luôn cho bọn họ một nhóm chat.
Bên phía đằng này, Úc Tưởng đang định nhập chữ vào khung chat bảo mọi người tự bàn bạc với nhau đi.
Không ngờ bên phía nhà tài trợ vừa gia nhập group chat đã gửi ngay một tin nhắn.
Anh Vương đại diện cho Phi Khắc: [Chào cô Úc! Chúng tôi rất cảm ơn cô Úc đã quảng cáo giúp chúng tôi. Bên phía chúng tôi có soạn bù cho cô một bản hợp đồng để trả bổ sung khoản phí quảng cáo này cho cô.]
Úc Tưởng: ?
Cặp đôi trẻ: ?
Chuyện không chỉ dừng lại ở đây.
Bên phía nhà tài trợ lại nhắn tiếp: [Nếu cô Úc thấy tiện thì xin hãy ký hợp đồng làm người phát ngôn cho game của chúng tôi, tiến hành quay chụp quảng cáo cho chúng tôi. Đây là bảng báo giá chi tiết. [Ảnh]]
Úc Tưởng: ???
Cặp đôi trẻ: [...]
Tuyệt thật.
Bên phía thuê quảng cáo muốn gặp Úc Tưởng thực sự là vì muốn nói chuyện với Úc Tưởng. Hoàn toàn không liên quan gì tới cặp đôi trẻ!
Anh Vương đại diện cho Phi Khắc: [Nếu cô Úc có ý kiến gì thì chúng ta có thể trao đổi với nhau. Chẳng hạn như khi game của chúng tôi có hoạt động mới, chúng tôi có thể ưu tiên để cô được trải nghiệm chúng…]
Úc Tưởng chưa kịp nhắn meme “cụ già nheo mắt nhìn điện thoại” thì điện thoại của cô reo lên.
Tổng giám đốc Thẩm gọi điện thoại cho cô.
Cô vừa nghe máy, anh ấy lập tức nghiêm giọng hỏi: “Em livestream cùng với Nhiễm Chương đấy à?”
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “... Bọn tôi chỉ chơi game với nhau thôi. Ồ, anh ta phát trực tiếp à?”
Tổng giám đốc Thẩm đáp đầy trịnh trọng: “Đúng vậy.”
Úc Tưởng nhủ thầm trong lòng, vậy thì sao? Công ty có quy định cấm rủ nhân viên chơi game sao?
Sau đó, tổng giám đốc Thẩm lại hỏi: “Hôm đó bọn em đã nhắc tới tên của bao nhiêu game?”
Úc Tưởng: “... Tôi không nhớ nữa.”
Tổng giám đốc Thẩm hít sâu một hơi, nói: “Không sao, may là cư dân mạng nhiệt tình đã tổng hợp lại giúp em rồi. Tổng cộng em đã nhắc tới năm game khác nhau, trong đó có ba game đã liên hệ với công ty chúng ta bày tỏ mong muốn hợp tác. Còn hai game còn lại chưa thấy có động tĩnh gì, tôi sẽ qua dọa họ một chút… À không không, tôi sẽ qua yêu cầu họ trả phí quảng cáo.”
Anh ấy nói xong thoáng dừng lời rồi nhanh chóng bổ sung: “Ồ, vẫn còn nữa. Có một công ty game rất lớn cũng muốn đàm phán chuyện hợp tác với em đấy.”
Thời nay, việc ké fame được coi là chuyện bình thường. Ngay cả công ty lớn cũng không chịu bỏ lỡ cơ hội tốt này. Đương nhiên, rất khó để nói chắc xem trong chuyện này liệu có bao nhiêu phần trăm động cơ họ làm vậy là để lấy lòng cậu cả Trữ.
Úc Tưởng ngập tràn thắc mắc trong đầu: “Vì sao? Đàm phán chuyện gì?”
“Em không biết Nhiễm Chương có bao nhiêu fan hâm mộ sao?”
“Biết chứ, mười triệu đúng không?”
“Anh ta giải nghệ ngay khi lên tới đỉnh cao danh tiếng cho nên tất cả mọi người vào xem buổi phát trực tiếp đều là fan hâm mộ vẫn còn đang hoạt động tích cực. Dạo này em lại thường xuyên lên hot search nên cũng thu hút thêm được nhiều cư dân mạng tới hóng chuyện. Hai người bọn em cùng nhau livestream như vậy, em có biết tối qua có bao nhiêu người xem không? Tám triệu người mà là người thật hết cả nha, không phải số liệu ảo đâu. Hai em chỉ thuận miệng nhắc tới tên những trò chơi đó thôi nhưng lượt người dùng tải game về lại thực sự tăng lên!” Tổng giám đốc Thẩm nói đầy kích động.
Thời buổi này, người nổi tiếng trên mạng có nhan nhản ở khắp nơi, các công ty mạng đa kênh cũng cạnh tranh với nhau rất gay gắt. Nếu như công ty không kịp phất lên tìm được cho mình chỗ đứng ngay từ làn sóng bùng nổ đầu tiên hoặc do công ty gia nhập thị trường muộn thì chỉ còn cách khai thác các mối quan hệ cũng như đập tiền vào đầu tư để phát triển.
Vốn dĩ các công ty chỉ tập trung ăn vét lại các miếng bánh nhỏ do các đơn vị lớn chừa ra, tiến hành hợp tác với các thương hiệu xa xỉ phẩm hoặc là thương hiệu làm đẹp.
Không ngờ rằng cuối cùng Úc Tưởng lại là người làm nên kỳ tích.
Ở thời đại này, có rất nhiều người biết một chiếc túi xa xỉ rẻ nhất cũng phải mấy chục nghìn, biết các thương hiệu mỹ phẩm được tiếp thị tốt có thể chốt tới một trăm nghìn đơn hàng mỗi ngày.
Thế nhưng, rất ít ai để ý rằng ở thời điểm đỉnh cao, game điện thoại nổi tiếng nhất hiện tại có thể đạt tới doanh thu trên hai tỷ một ngày.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra chi phí tiếp thị mà họ sẵn sàng chi trả.
“Lát nữa có người kết bạn với em, em nhớ đồng ý nhé.” Tổng giám đốc Thẩm dặn đi dặn lại, sợ Úc Tưởng lười biếng hoặc là chưa tỉnh ngủ nên quẳng hết mọi chuyện qua một bên.
Úc Tưởng vẫn chưa biết nhiều về thị trường, cô chỉ uể oải đáp một tiếng: “Ờm.”
Sau khi cúp điện thoại, quả nhiên cô có thêm mấy lời mời kết bạn mới.
Úc Tưởng lần lượt ấn đồng ý kết bạn.
Người đầu tiên kết bạn với cô lập tức gửi bảng báo giá cho cô.
Trong đó có bao gồm các mục như phí quảng cáo trên các nền tảng xã hội, phí quay một video, phí làm đại sứ tuyên truyền.
Úc Tưởng cảm thấy khá đau đầu.
Có lẽ vì kiếp trước đã bị hành quá nhiều rồi nên kiếp này, hễ là những thứ có liên quan đến bảng biểu thì cô đều không thích xem.
Úc Tưởng tiện tay kéo xuống dưới, sau đó ánh mắt lập tức dừng ngay lại ở dòng tổng báo giá cuối cùng.
Hai triệu bảy trăm nghìn.
Úc Tưởng kinh ngạc: “Làm game kiếm được nhiều tiền tới vậy cơ à?”
Hệ thống cũng rất khiếp sợ: [Sao cô lại được trả cho nhiều tiền tới vậy? Cô có phải là ngôi sao đâu!]
Thế giới này điên rồi sao? Vì sao một tên ma lười chỉ tùy tiện chơi game với người khác một chút, liên tục nhảy nhót qua lại trước mặt nam chính và nhân vật phản diện lại có thể ngồi không cũng hái ra tiền? Nữ chính còn chẳng sướng bằng cô!
Úc Tưởng: Tầm nhìn của cục cưng thật thiển cận. Mức giá của các ngôi sao bét nhất cũng phải hai triệu bảy trăm nghìn một ngày, còn phí đại sứ tuyên truyền thì tối thiểu cũng phải mười hai triệu bảy trăm nghìn trở lên.
Hệ thống: [...]
Thực sự là do nó thiếu hiểu biết về loài người hay sao?
Có lẽ do thấy Úc Tưởng mãi không trả lời tin nhắn nên bên phía đối tác nhanh chóng nhắn thêm một câu nữa: [Ngài xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì thứ Tư chúng tôi sẽ tới công ty gặp cô, chúng ta thảo luận với nhau nha.]
Úc Tưởng nhắn lại một tiếng: [Được.]
Sau đó cô thì thầm nói: “Xem ra phen này tôi phải tự thưởng cho mình một chút mới được!”
Hệ thống: ?
Cô có làm gì đâu? Livestream là người khác phát! Cô chỉ ngồi không hưởng lộc! Cô chẳng buồn thực hiện bất kỳ bước nào theo kịch bản hết, giờ lại còn định tự thưởng cho mình nữa sao?
Úc Tưởng nhanh chóng suy nghĩ xong xuôi đâu đấy: “Vậy thì tự thưởng cho mình được chơi miễn phí cậu cả Trữ một lần vậy!”
Hệ thống: ???
Úc Tưởng mở danh sách cuộc gọi đến ra, tìm được tên Trữ Lễ Hàn trong danh sách những cuộc gọi không nghe máy.
Cô bấm gọi.
Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: [Cô tự đếm lại xem cô đã từ chối bao nhiêu cuộc điện thoại của anh ta rồi đi. Trùm phản diện không biết mất mặt hay sao? Liệu anh ta có chịu nghe cuộc gọi của cô nữa không?]
Một giây sau, đầu bên kia vang lên giọng của Trữ Lễ Hàn: “Alo.”
“Xin lỗi nhé cậu cả Trữ, vừa rồi tôi bận công chuyện nên không nghe được cuộc gọi của anh.”
“... Công chuyện?” Giọng Trữ Lễ Hàn hơi đổi khác.
Úc Tưởng: “Đúng vậy.” Cô nói đầy đường hoàng: “Tôi bận kiếm tiền cho công ty!”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Cô cho rằng anh không nhìn thấy hotsearch hay sao?
Trữ Lễ Hàn đưa mắt nhìn xuống, cất giọng lạnh lùng hỏi ngược lại cô: “Chơi game cũng được tính là công chuyện à?”
Úc Tưởng trả lời đầy tự tin: “Đương nhiên rồi, vừa mới có công ty game chủ động liên hệ thuê chúng tôi quảng cáo cho bọn họ đấy.”
Trữ Lễ Hàn: “...?”
Đây vốn là một chuyện rất đỗi ngược đời nhưng không hiểu sao nếu nó được nói ra từ miệng Úc Tưởng thì Trữ Lễ Hàn lại cảm thấy có khi đúng là có chuyện như thế thật.
Sự lạnh lùng ẩn giữa hai hàng mày của anh phai nhạt đi một chút, anh hỏi khẽ: “Vậy hiện tại cô Úc gọi điện cho tôi là để cảm ơn tôi à?”
Úc Tưởng ngẩn người: “Cảm ơn?”
Trong lòng cô nhủ thầm, chẳng lẽ công ty game làm vậy là do lệnh của anh? Nếu vậy thì vô lý. Dù Trữ Lễ Hàn có lắm quyền nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng đâu thể ra lệnh cho chừng ấy công ty một lúc được đúng không?
Trữ Lễ Hàn thấy cô tỏ ý thắc mắc thì đoán ra cô vẫn chưa biết chuyện Hà Khôn Dân định xin lỗi cô.
Hà Khôn Dân đúng là chân tay lề mề.
Trữ Lễ Hàn nhíu mày đầy kín đáo, sau đó anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ít hôm nữa cô Úc sẽ biết thôi.”
Úc Tưởng nghe vậy, lập tức cảm thấy khó chịu.
Đừng mà, đừng bắt tôi đợi, tôi muốn biết vì sao ngay lập tức, ngay bây giờ.
Úc Tưởng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm nay tôi rất vui.”
Trữ Lễ Hàn: “Ồ?”
Úc Tưởng: “Mặc dù vẫn chưa ký được hợp đồng nhưng tin tốt là có người chủ động tới cửa đưa tiền cho tôi. Tôi rất vui… Cho nên tôi quyết định mời cậu cả ăn một bữa cơm đạm bạc.”
Bên đầu bên kia, Trữ Lễ Hàn khựng người: “Bao giờ?”
Úc Tưởng: “Tối mai nhé?”
Trữ Lễ Hàn: “Tối mai tôi bận rồi.” Anh thoáng ngừng lời rồi nói tiếp: “Buổi trưa nhé.”
Úc Tưởng: “Được thôi, anh có kiêng ăn gì không?”
Trữ Lễ Hàn không thích ăn rất nhiều thứ nhưng danh sách đó thực sự quá dài, cho nên anh đáp: “Không.”
Úc Tưởng gật đầu: “Vậy mai gặp nhau sau nha.”
“Ừm.”
Úc Tưởng nghe thấy đối phương trả lời xong mới cúp điện thoại.
Bên đầu bên kia, Trữ Lễ Hàn cất điện thoại đi, nhìn về phía người thợ xẻ đá trước mặt: “Được rồi, anh làm tiếp đi.”
Người thợ xẻ đá tiếp tục bật máy, xẻ tiếp khối đá lớn trước mặt.
Khối đá này được Trữ Lễ Hàn mua lại từ số đá Cao Học Huy mang từ Myanmar về.
Còn khối đá nằm chờ xẻ ở bên cạnh là đá có nguồn gốc từ Nam Phi.
Chúng được gọi chung là “nguyên thạch”. Tuy nhiên, khối “nguyên thạch” bên trái là nguyên thạch ngọc phỉ thúy còn khối bên phải là nguyên thạch kim cương.
“Ra rồi, ra rồi…” Người thợ xẻ đá kích động la lên.
Cao Học Huy đứng bên cạnh trông thấy vậy ghen tị chảy cả máu mắt, la lên: “Ôi trời!”
“Cậu cả, tôi bán cho cậu với giá tám trăm nghìn đúng là lỗ chết tôi rồi!” Cao Học Huy hết sức hối hận nhưng anh ta cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi. Với xuất thân của bọn họ thì chẳng ai lại thực sự để ý chút tiền này. Chủ yếu là Cao Học Huy rất hâm mộ anh.
“Số anh đúng là đỏ từ nhỏ tới lớn! Thế nào? Xẻ thêm khối kia không?” Cao Học Huy hỏi.
Trữ Lễ Hàn: “Không cần, anh cho tôi số điện thoại của thợ xẻ đá này rồi chở hai khối đá này về nhà tôi nhé.”
Cao Học Huy: “Nhà nào của anh?”
Trữ Lễ Hàn chớp mắt, suy nghĩ một chút, nói: “Ngự Thái.”
Cao Học Huy lẩm bẩm: “Anh còn chưa buồn ở đó một ngày nào, thế mà cũng được tính là nhà à? Hay anh định chuẩn bị qua đó ở? Nếu thế thì hôm nào rủ tôi qua đó mở tiệc chứ nhỉ?”
Trữ Lễ Hàn không đáp, anh giám sát công nhân chuyển nguyên thạch lên xe, sau đó rời đi.
Ngày hôm sau.
Úc Tưởng tỉnh dậy trên chiếc giường rộng rãi, lăn một vòng tới mép giường.
Cô vừa đi vào phòng tắm rửa mặt vừa nghĩ, không biết có thể rước vợ chồng Úc Thành Tân tới đây ở cùng cô được không?
Úc Tưởng đã sống một mình quá lâu, cô có phần khao khát cuộc sống gia đình ba người nhưng lại cũng có phần e ngại thứ tình cảm xa lạ này.
Thôi, để nghĩ lại đã, không vội, trước tiên phải mua thêm một ít đồ cho căn biệt thự này đã…
Úc Tưởng vừa nghĩ ngợi vừa đánh răng, rửa mặt, sau đó quẹt thẻ ở cửa công ty, cuối cùng chẳng dễ gì cô mới đi làm sớm được một lần.
Có lẽ chỉ có tiền mới có thể trở thành động lực để con người ta dậy sớm.
Úc Tưởng chậc lưỡi.
“Chị Tưởng tới rồi ạ?!” Cô vừa bước vào, Anh Anh lập tức chào hỏi ngay, sau đó đưa cho cô một cốc trà sữa: “Cô uống không? Tôi xếp hàng mãi mới mua được đấy.”
Úc Tưởng cúi đầu xem thử, đây là một thương hiệu trà sữa đang nổi đình nổi đám trên mạng.
Cô không hứng thú với thứ này nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của đối phương, cô bèn tiện tay nhận nó: “Cảm ơn nhé.”
“Chị Tưởng siêu quá, hôm qua bọn tôi nghe tổng giám đốc Thẩm nói, có mấy công ty game muốn thuê chị quảng cáo…” Anh Anh nịnh bợ.
“Đâu chỉ vậy.” Tổng giám đốc Thẩm nhanh chân đi từ đằng kia lại đây, nói: “Còn có một thương hiệu thời trang nhỏ, một thương hiệu mỹ phẩm và một công ty sản xuất đồ ăn nhanh nữa… Tất cả họ đều muốn thuê cô đó, Úc Tưởng.”
Úc Tưởng: ?
Thương hiệu thời trang nhỏ hay thương hiệu mỹ phẩm thì cô còn có thể hiểu được, dù sao cô cũng là con gái, cũng có tài khoản ở app Tiểu Hồng Thư, lượng fan hâm mộ trên Weibo hình như cũng đã tăng kha khá.
Thế nhưng…
“Đồ ăn nhanh à?” Úc Tưởng thắc mắc.
Tổng giám đốc Thẩm gật đầu: “Bọn họ cho rằng nếu được một quý cô thường xuyên ra vào các nhà hàng cao cấp như cô quảng cáo sản phẩm của bọn họ thì sẽ giúp nâng cao danh tiếng cho sản phẩm.”
Úc Tưởng: “Chẳng lẽ người tiêu dùng không cảm thấy tôi hoàn toàn không ăn những thứ như vậy, quảng cáo này thật giả dối hay sao?”
“Không đâu. Thực ra có rất nhiều cư dân mạng mua theo lời khuyên của blogger hay streamer nhưng không phải vì thứ đó tốt thế nào, ngon ra sao… Mà là vì trong lòng bọn họ muốn hướng tới cuộc sống của cô, tới gần cô hơn. Dường như mua món đồ này, dùng món đồ kia thì bọn họ cũng sẽ có cuộc sống giống của cô. Thông qua đó, bọn họ sẽ tìm thấy cảm giác hạnh phúc.”
Tổng giám đốc Thẩm thực sự rất am hiểu ngành nghề này, không hổ là tổng giám đốc nổi tiếng trong số các công ty mạng đa kênh.
Đây chẳng phải là cái bẫy của chủ nghĩa tiêu thụ* hay sao?
*Chủ nghĩa tiêu thụ (hay còn được gọi là xã hội tiêu dùng) đề cập đến việc người dân liên tục chi tiêu cho các mặt hàng, dịch vụ để thỏa mãn các nhu cầu về thẩm mỹ, sở thích hay xu hướng… chứ không phải nhằm phục vụ các nhu cầu cơ bản như thực phẩm, nước uống, quần áo hay nơi ở. Hậu quả là, nhiều người luôn cảm thấy mình nghèo vì không thể thoả mãn được những nhu cầu ngày càng nhiều do chủ nghĩa tiêu thụ tạo ra. Ngoài ra chủ nghĩa tiêu thụ còn khuyến khích tâm lý hưởng thụ, chạy theo vật chất. Chủ nghĩa này còn đề cao việc tiêu dùng, ít chú trọng đến tiết kiệm và các kế hoạch chi tiêu tài chính dài hạn.
Úc Tưởng than thở đầy bất lực.
Chuyện này cũng gần như không khác gì so với những quảng cáo rợp trời ở kiếp trước, chẳng hạn như phải có một thỏi son môi xa xỉ thì mới được coi là một cô gái độc lập, tinh tế chân chính.
Kiếp trước, Úc Tưởng làm nghề quan hệ xã hội, cô không rành rọt về phương thức hoạt động của người nổi tiếng trên mạng nhưng cô hiểu rõ về quan hệ xã hội.
Cô hỏi: “Gói sản phẩm dùng để PR đã được gửi tới chưa? Đưa tôi xem thử nào.”
Tổng giám đốc Thẩm cười đầy nhiệt tình, đáp: “Ừm, được thôi, để lát tôi bảo người đưa hết toàn bộ chúng qua bàn làm việc của em.”