Đắm chìm trong sự ngọt ngào của OTP và hóng chuyện.
Hai chuyện này đều thú vị như nhau.
Hóng chuyện thì chú trọng vào sự thật, ghi âm rồi video này nọ, càng chân thật càng tốt. Còn đắm chìm trong sự ngọt ngào thì lại chú trọng vào tự moi móc, càng kín kẽ không dấu vết thì khi móc ra lại càng thơm.
Bên ngoài bình tĩnh nhưng dưới đáy lòng lại sóng ngầm mãnh liệt thì lại càng động lòng người.
Điều này cực kỳ thú vị. Trông thì có vẻ như là đang nghiêm túc phân tích nhưng sự thật là lại chứa đầy thuốc súng.
[Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn có ý nghĩa gì? Điều này còn phải nhìn cậu cả Trữ cái đã!]
[Má, chủ bài viết vừa phân tích như thế tui lại hiểu được thật! Chuyện này còn hay hơn những bộ phim thần tượng gần đây ấy nhỉ?]
[Tin tức liên quan đến cậu cả Trữ trên mạng thật sự quá ít ỏi. A a, tui thật sự rất khó chịu, tui cào lòng cào phổi, tui muốn nhìn nhiều hơn nữa!]
[Chị em gái phía trên dắt tui theo với. Tui vừa mới cấp tốc chạy đi lục lọi hoạt động trong cuộc họp thượng đỉnh y học lần nữa. Có ai còn nhớ lúc giữa chừng cậu cả Trữ có rời khỏi hội trường, lúc quay lại bộ vest hơi nhăn, miệng cũng trông như là, ừ, vừa mới hôn vậy...]
[Cảm ơn, trong đầu đã có chữ rồi.]
[Còn có ai biết hồi trước khi mọi người mới chỉ biết rằng tên trên mạng của Úc Tưởng là Ngư Ngư, có người nói cô ta bị chụp ảnh ra vào bệnh viện, lúc đó có một hotgirl mạng tên là Hi Hi Tử còn chạy tới bóc phốt Úc Tưởng có bầu trước khi lập gia đình không? Khi ấy còn có cả ảnh chụp nữa nhưng dưới sự yêu cầu của nhà họ Úc, người đăng bài đã xóa ảnh rồi. Chỉ là tôi vừa lúc lưu về được. Ảnh đây.]
[Đậu má, ôm công chúa ư?]
[Chỉ muốn nói là cái bóng lưng này quả thật... Hơi hơi giống cậu cả Trữ nhé.]
[Chờ một chút, tôi đi so sánh ngay đây.]
...
Cũng vì độ hot quá cao mà bài viết này nhanh chóng chạy lên hotsearch.
Chờ đến khi Úc Tưởng ăn xong đồ nướng thì lượt tải xuống của trò chơi đã đạt con số mười triệu chưa từng thấy rồi.
Hết cách rồi, những người tụ lại bên cạnh Úc Tưởng đã đẩy độ hot vọt thẳng lên trời.
[Đây chính là đội hình mà bên ekip chương trình không thể nào mời nổi, không sai.]
[Cái phòng làm việc nhỏ này nhảy một cái đã bay thẳng lên trời rồi hả?]
[Xin hỏi phú bà bao giờ thì đầu tư cho tôi?]
Mọi người vừa dập đầu đắm chìm trong sự ngọt ngào của đôi bạn trẻ vừa chảy nước mắt trước thu nhập mới của Úc Tưởng.
Lúc này Úc Tưởng đang dựa người trên ghế sô pha lười, đang nghe điện thoại từ phòng làm việc trò chơi.
Giọng của người bên kia rất kích động: "Thật sự rất rất cảm ơn cô. Có thể cô không biết nhưng cô chính là nhà đầu tư thứ mười chín tiếp xúc với chúng tôi. Lúc đó có rất nhiều nhà đầu tư cho rằng khai phá một trò chơi không có hệ thống nạp tiền phong phú thì lợi nhuận mang về sẽ không bằng một trò chơi trên mạng không nổi tiếng."
"Chúng tôi là một phòng làm việc nhỏ, là một đám người cùng chung chí hướng nên tụ họp lại với nhau."
"Ngày đó chúng tôi đều nghĩ là nếu không thể thu hút được đầu tư, cũng không lấy được số phiên bản trò chơi thì sẽ giữ lại đám bạn bè tự chơi với nhau một thời gian, có thất bại cũng cam chịu. Sau đó mọi người về quê, làm việc khác rồi quên nó đi... Còn bây giờ thì khác rồi. Người phụ trách của Huy Quang thậm chí còn tới hỏi chúng tôi có thể cân nhắc đến việc tham gia vào bộ phận dự án trò chơi của bọn họ không. Người làm trong bộ phận dự án cuối năm tiền thưởng lên đến một triệu rưỡi lận đó! Trước kia ngay cả mơ chúng tôi cũng không dám mơ..."
*Số phiên bản trò chơi: Là tên viết tắt của số phê duyệt được Cục Quản lý Báo chí, Xuất bản, Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Nhà nước phê duyệt cho việc xuất bản và vận hành các trò chơi có liên quan.
"Ai đang gọi điện thoại cho cô Úc mà nói lâu vậy?" Lăng Sâm Viễn ngồi trên ghế đối diện không nhịn được mà mở miệng.
Điện thoại của anh ta thì nói chưa tới một phút đã bị cúp rồi.
Úc Tưởng làm gì có kiên nhẫn lắng nghe như thế?
Anh ta gửi tin nhắn cũng rất ít khi thấy Úc Tưởng trả lời lại.
Mắt Úc Tưởng loé lên một cái, không trả lời anh ta.
Bấy giờ Trữ Lễ Hàn tự mình bưng ly nước qua đưa cho Úc Tưởng
Trữ Lễ Hàn hết sức tự nhiên, cứ như chẳng qua chỉ là lơ đãng hỏi thăm một câu vậy: "Ai gọi vậy? Có chuyện gì xảy ra hả?"
Úc Tưởng: "Phòng làm việc trò chơi. Đại khái coi như là... Báo tin mừng chăng?"
Mặt Lăng Sâm Viễn trở nên u ám.
Trả lời Trữ Lễ Hàn nhưng lại không trả lời anh ta ư?
Hẹn hò với nhau thì hay lắm à?
Mà người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cũng khựng lại một chút.
Cô Úc đang nói chuyện với ai vậy?
Người đàn ông nhanh chóng nghĩ tới hotsearch, cũng nghĩ đến ngay mấy người đang chơi trò chơi bên cạnh Úc Tưởng. Dù là người nào thì cũng đều máu mặt cả.
Bây giờ người đàn ông mới kiềm chế cảm xúc kích động của mình rồi vội vàng nói: "Tóm lại là cảm ơn cô rất nhiều. Hôm nay phòng làm việc đang bận rộn quá, hy vọng có một cơ hội có thể mời cô cùng tham gia tiệc ăn mừng..."
Úc Tưởng: "Không cần đâu. Cứ đúng hạn gửi tiền tới là được rồi."
Người đàn ông sững người một chút rồi mới cười rộ lên: "Vâng vâng! Chúng tôi sẽ báo doanh thu lên cho cô."
Người ở đầu bên kia nhịn một lúc rồi cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà nhỏ giọng nói: "Trong một tiếng đồng hồ vừa rồi, số người dùng đột nhiên tăng vọt lên 70%. Ngày hôm trước cô đã yêu cầu chúng tôi mở rộng dung lượng máy chủ, lúc đó chúng tôi chưa nghĩ đến việc... Cô Úc, cảm ơn cô, doanh thu đến từ việc nạp phụ kiện trò chơi và nạp thẻ thành viên của người chơi hôm nay đã đạt mốc tám trăm nghìn rồi. Vừa mới qua bao lâu đâu... Cái đó, chúc cô một ngày vui vẻ!"
Người đàn ông vừa cúp điện thoại, quay đầu lại đã nhìn thấy nhân viên ở sau lưng.
Có nhân viên thở dài nói: "Là chúng ta quá bảo thủ. Mấy ngày trước còn bảo bỏ số tiền lớn đi mời mấy nữ thần của trạch nam* tới tuyên truyền quảng bá trò chơi nữa chứ."
*Trạch nam cũng như trạch nữ, là từ để nói về các chàng trai hoặc cô gái chỉ muốn được ở một mình trong không gian riêng của bản thân.
"Đúng vậy, lúc đó ông Lâm nói có thể mặt dày đi nhờ cô Úc giúp thuyết phục Hề Đình hoặc là Nguyên Cảnh Hoán, thuận miệng đề cập đến chúng ta trong lúc lên chương trình được không... Kết quả bây giờ thì hay rồi, ngay cả tiền quảng cáo cũng tiết kiệm luôn!"
Người đàn ông nghe tiếng cũng không nhịn được cười: "Bây giờ mọi người khổ cực vất vả..."
Nhìn thấy tiền mọi người sẽ không cảm thấy khổ cực nữa. Người nào người nấy tươi cười gật đầu sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mà ở bên này, Nguyên Cảnh Hoán không nhịn được mà thốt ra những lời thật lòng thật dạ: "Cô Úc, cô thật sự rất lợi hại."
Vừa chọn trúng trò chơi phù hợp vừa có thể dùng cách nhanh nhất để phổ biến nó ra ngoài một cách rộng rãi, đẩy lên cơn sóng thảo luận của toàn dân. Thật sự rất lợi hại.
Úc Tưởng cười khẽ một tiếng, nói thầm trong lòng rằng nếu Trữ Sơn tìm thêm cho mình hai người thay thế nữa thì chẳng phải là tình hình còn có thể càng bùng nổ hơn à?
Hề Đình tới đây vốn là để báo tin mừng.
Chủ yếu là để báo cho cô biết niềm vui của các chương trình tạp kỹ.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, lại tận mắt chứng kiến một chuyện vui khác ra đời.
Chờ đến khi mọi người và Úc Tưởng ăn nướng xong, cô lười biếng vươn người một cái rồi đứng dậy chuẩn bị đi ngủ trưa.
Tất nhiên mọi người cũng sẽ không tiện ở lâu thêm nữa.
Chỉ là lúc gần đi, khoé miệng Nguyên Cảnh Hoán căng ra, run nhẹ một cái cứ như là đang cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc nào đó vậy. Anh ta liếc nhìn Trữ Lễ Hàn một cái kín đáo sau đó nhìn Úc Tưởng nói: "Nếu cần thì cô Úc phải tới tìm tôi đấy nhé..."
Quản lý của Nguyên Cảnh Hoán vội vàng kéo anh ta lại: "Anh Nguyên, đi thôi đi thôi, bên kia còn việc cần làm..."
Dần Dần.
Trong vườn hoa của biệt thự cũng chỉ còn lại Trữ Lễ Hàn, thư ký Vương, Lăng Sâm Viễn cùng với trợ lý của anh ta.
Úc Tưởng lười biếng ngáp một cái rồi nghiêng đầu nhìn Lăng Sâm Viễn: "Anh Lăng không đi à?"
Lăng Sâm Viễn: "Cô thích quà của Trữ Lễ Hàn hơn phải không?"
Úc Tưởng không lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn nói: "Tôi biết rồi."
Anh ta không ở lại lâu hơn nữa mà đưa trợ lý đi ra ngoài.
Chờ đến khi anh ta đi tới cửa, Úc Tưởng mới chậm rãi lên tiếng sửa lại lời anh ta nói: "Thích quà của cậu cả Trữ, ừm, chẳng bằng nói là thích bản thân cậu cả Trữ hơn."
Bước chân của Lăng Sâm Viễn khựng lại một cái.
Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng bị những lời này làm cho cứng ngắc cả người. Anh quay phắt người lại nhìn Úc Tưởng chằm chằm không hề chớp mắt, sóng gió mãnh liệt cuộn trào, màu mắt của anh trở nên u tối cứ như là muốn nuốt hết toàn bộ Úc Tưởng vào vậy.
Thích bản thân cậu cả Trữ hơn.
Thích bản thân cậu cả Trữ...
Lăng Sâm Viễn quay đầu lại với vẻ mặt khó coi, còn chưa kịp mắng lời thô tục nào đã nghe "cạch" một tiếng. Cánh cửa sắt bị thư ký Vương trung thành không hai lòng đẩy lên.
Ổ khoá lắc lắc trước mặt Lăng Sâm Viễn. Một lúc sau anh ta mới phát hiện ra mình bị nhốt ở ngoài cửa rồi.
Chờ đến khi anh ta đi tới cửa rồi mới mở miệng nói ra những lời này...
Úc Tưởng cố ý à?
Vẻ mặt Lăng Sâm Viễn cực kỳ u ám và khó coi.
Mặc dù trong bữa tiệc cưới lần đó của nhà họ Kim, anh ta đã đoán được rằng Úc Tưởng và anh cả mình có quan hệ với nhau rồi, thế nhưng lời chân chính phát ra từ miệng của Úc Tưởng lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Úc Tưởng cũng sẽ thẳng thắn nói thích một người sao?
Cô cũng sẽ thích một người ư? Cô cũng sẽ thích một người nào đó sao?
Trong lòng Lăng Sâm Viễn vô cùng ngột ngạt.
"Mở cửa ra." Lăng Sâm Viễn nói.
Thư ký Vương không nhúc nhích.
Bấy giờ Lăng Sâm Viễn mới nhìn về phía Úc Tưởng rồi cười một tiếng lạnh như băng: "Cô Úc, anh cả tôi cũng không phải người dịu dàng gì đâu."
Anh ta giơ tay lên gõ nhẹ cửa sắt, có ý ám chỉ: "Chỗ nào cần cô Úc bảo vệ vậy?"
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dời ánh mắt ra khỏi người Úc Tưởng, nhìn thẳng về phía anh ta: "Chó thì bị chặn thôi, có vấn đề gì sao?"
Sự đố kỵ và tức giận dâng trào trong lồng ngực Lăng Sâm Viễn.
Anh ta nói với vẻ mỉa mai: "Anh cả không được ba yêu thương, vất vả lắm mới có được chút tình cảm này từ chỗ cô Úc. Hẳn anh cả đắc ý lắm phải không?"
Trữ Lễ Hàn khẽ vuốt cằm: "Ừ."
Một nắm đấm mạnh mẽ của Lăng Sâm Viễn đánh thẳng vào cục bông gòn khiến anh ta càng tức giận hơn.
Mà ở bên kia, Trữ Lễ Hàn lại từ tốn sửa lại lời anh ta nói: "Chỉ là từ trước đến nay tôi chưa từng muốn có được sự yêu thương của Trữ Sơn. Còn đối với tình yêu của cô Úc thì thật ra tôi đã nghĩ về nó từ rất lâu rồi."
Nghe thấy những lời này, Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt một cái.
Cô liếm liếm môi, cảm thấy hô hấp trở nên nóng bỏng hơn một chút.
Ôi.
Có đôi khi cậu cả Trữ thật sự rất khéo ăn nói.
Sự tàn bạo hằn lên trên giữa lông mày Lăng Sâm Viễn. Anh ta siết chặt hai tay thành nắm đấm rồi đánh thẳng một đòn lên cánh cửa sắt.
Đúng vậy, Trữ Sơn là một kẻ cặn bã, một lão già rác rưởi.
Ai lại muốn được một kẻ rác rưởi yêu thương chứ?
Đột nhiên chẳng hiểu sao Lăng Sâm Viễn lại cảm thấy rất buồn nôn.
Cứ như từ khi về nước đến giờ, những gì anh ta lấy được từ chỗ Trữ Sơn đều là đồ rác rưởi hết vậy.
"Quậy đủ chưa?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vẫn bình thản như cũ, như là anh không hề coi Lăng Sâm Viễn ra gì.
Lăng Sâm Viễn nhẫn nhịn.
Anh ta liếc mắt nhìn qua người Úc Tưởng: "Đừng quên những lời lần trước tôi nói với cô. Chỉ cần một cái gật đầu là có thể cô sẽ có nhiều hơn, nhiều hơn nữa..." Nói xong câu này, Lăng Sâm Viễn mới xoay người rời đi, lúc đi còn kéo lại cho bản thân mình một chút tôn nghiêm. Anh ta nói: "Được rồi, tôi không cãi vã với anh cả nữa, tránh việc làm cái thai trong bụng Úc Tưởng sợ hãi."
Úc Tưởng: ?
Chậc.
Đừng quên những lời lần trước tôi nói với cô hả? Là mấy cái lời đưa toàn bộ tài sản của Trữ thị cho cô ấy à?
Người này cố ý nói chuyện nói được một nửa như thế để làm gì? Muốn trước khi đi khích bác quan hệ giữa cô và Trữ Lễ Hàn một chút à?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi xoay người, quay lại trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn anh. Còn chưa kịp để cô mở miệng nói chuyện, Trữ Lễ Hàn đã đột nhiên khom lưng xuống đè cô lên chiếc ghế sô pha lười rồi hung hăng hôn lên môi cô.
Lời vừa mới ra đến khoé miệng của Úc Tưởng cũng biến thành: "A ưm... Ưm..."
Dư Đồng... Thư ký Vương... Còn cả vệ sĩ nữa... Được rồi, đại khái là bọn họ cũng đã quen.
Úc Tưởng nhẹ nhàng trợn mắt nhìn lên. Mắt cô và mắt Trữ Lễ Hàn chạm phải nhau.
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên sửa lại sợi tóc bên tai cô một chút.
Đồng thời Úc Tưởng cũng có thể cảm nhận được rằng, ừm, cái eo căng lên của anh đang chừa lại một khe hở cực to giữa lúc tay chân bọn họ đang tiếp xúc, tránh đè nặng người cô rồi lại ép phải bụng cô.
Lực eo không tệ.
… Ấy da không phải thế.
Lúc Úc Tưởng đang mất hồn thì Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng buông cô ra và đứng thẳng eo lên rồi.
Trữ Lễ Hàn áo mũ chỉnh tề.
Mặt mũi anh u ám nhưng vẫn cố gắng làm cho bản thân trông như một người văn minh: "Xin lỗi... Ngày thứ hai yêu nhau hình như mới chỉ đến bước nắm tay."
Úc Tưởng bị anh hôn gần như không thở nổi.
Cô chậm rãi lấy lại sức rồi lười biếng nằm ì ra đó, khẽ hất mặt lên nhìn Trữ Lễ Hàn rồi cất giọng nhẹ nhàng: "À, vậy anh có thể nắm tay hôn lại em mà."
Thư ký Vương: ?
Vệ sĩ: ???
Cô Úc, không hổ là cô!
Chương 103: Thái giám tổng quản Cao Học Huy
Con ngươi của Trữ Lễ Hàn khẽ co, sau đó anh cúi người lần nữa. Lần này ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh cắm thẳng vào kẽ tay của Úc Tưởng rồi vững vàng khoá chặt cô lại, rồi đẩy lên trên một cái.
Bỗng chốc Úc Tưởng như mất đi tất cả năng lực có thể dùng để phản kháng.
Ừm, chỉ có thể để mặc cho anh làm bừa.
Anh lại hôn lên môi cô lần nữa.
Lần này anh hôn lâu hơn một chút, cứ như là đang chơi đùa với một vật gì đó mà anh yêu thích không nỡ buông tay, giống như bị nghiện vậy.
Thư ký Vương: "..."
Biết điều thật là khổ.
Thư ký Vương khó khăn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Người ta nói yêu đương nắm tay nhau thật sự cũng chỉ là nắm tay thôi. Hai người thế này mà gọi là nắm tay à? Mười ngón tay đan chặt vào nhau, đẩy lên trên đỉnh đầu. Nắm cái tay thôi mà hai người nắm ra cảm giác ham muốn được!
Chỉ là nghĩ đến việc bây giờ cô Úc đang mang thai.
Ôi chao... Thư ký Vương lập tức tìm lại được sự vui vẻ trong cơn đau khổ... Chẳng phải đến khi về cậu cả cũng phải tắm nước lạnh sao?
Một bên khác.
Hề Đình ngồi lên xe, xe cũng đã lái ra ngoài một đoạn dài rồi anh ta mới đột nhiên nhớ ra mình đã quên điều gì: "... Vừa rồi Lăng Sâm Viễn nói cô Úc mang thai hả?"
Quản lý của Hề Đình sửng sốt mất một lúc rồi mới nhớ ra chuyện này: "À, đúng vậy..."
Sau đó cậu cả Trữ xuất hiện.
Sau đó nữa là sân chơi của cô Úc.
Hay quá, mọi người hoàn toàn quên mất tiêu chuyện này...
Lăng Sâm Viễn còn từng làm con trai cô Úc một lần kia kìa!
Bây giờ nhìn lại chuyện cô Úc có bầu hình như có vẻ rất... Bình thường? Dù sao thì cũng không thể nào bằng chuyện đột nhiên dôi ra một đứa con trai hơn hai mươi tuổi được!
Nghĩ đến đây, quản lý của Hề Đình cảm thấy có khả năng mình còn mắc tý bệnh về tâm lý.
Anh ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Hề Đình khuyên bảo: "Vậy bây giờ cậu chịu buông tay rồi nhỉ?"
Hề Đình: "Buông tay cái gì cơ?"
"Buông tay không theo đuổi cô Úc nữa ấy."
Hề Đình: "Có cái chương trình truyền hình kia còn thì tương lai tôi sẽ còn phải qua lại với cô Úc nhiều lần và lâu dài nữa."
Quản lý của Hề Đình: "Cho nên ý của cậu là..."
Hề Đình lơ đãng nói: "Anh đã xem Giữa Nước Và Mây chưa?"
Quản lý của Hề Đình: "Cái gì?"
Sau khi quay về, quản lý lập tức đi tìm xem Giữa Nước Và Mây.
Xem xong, trong lòng anh ta mãi mà vẫn không thể bình tĩnh lại được... Thảo nào ai cũng bảo rằng nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống.
Trữ Lễ Hàn ăn xong bữa tối với Úc Tưởng rồi mới rời đi.
Bây giờ trên mạng đã bắt đầu có nhóm fan CP đầu tiên của Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn rồi.
Thậm chí mọi người còn kêu gào muốn được đắm chìm trong càng nhiều ngọt ngào hơn nữa.
Lần livestream ngày hôm nay cũng trở nên cực hot, khiến tất cả mọi người đều tràn ngập tò mò với trò chơi khác mà Úc Tưởng đầu tư.
Trước còn nói cái gì mà nghe tên đã thấy không có hứng thú rồi...
[Nói thật thì bây giờ tôi cảm thấy cô Úc này quá là thú vị nên không nén được cảm thấy hứng thú với tất cả những gì cô ấy làm.]
[+1, điên cuồng +1. Lần livestream này thật sự giúp tôi mở mang tầm mắt. Sức hút cá nhân của cô ấy quá mạnh mẽ nên mới có thể khiến những người còn lại đặt cô ta vào vị trí trung tâm.]
[Tôi đã chạy đi chơi trò chơi khác mà cô ấy đầu tư rồi, tiện thể còn hóng được một chuyện nữa. Lúc đó phòng làm việc của ba trò chơi này và phòng làm việc của một nhà khác nữa cùng tới công ty văn hoá Khải Tinh tìm Úc Tưởng. Nhưng hình như người phụ trách của phòng làm việc nhà khác kia nói lời gì đó không nên nói nên bọn họ tan rã không vui vẻ gì. Úc Tưởng đầu tư toàn bộ cho nhà có ba trò chơi kia, chỉ duy nhất không đầu tư cho anh ta.]
[Trò chơi kia tên gì vậy?]
[Lục địa hắc ám, là một webgame.]
...
Đúng lúc này, người phụ trách của Lục địa hắc ám cũng nhìn thấy hotsearch.
Anh ta ghen tị đến nỗi mắt đỏ lên như mắt thỏ.
Độ nổi tiếng đó!
Sao sức hút của Úc Tưởng lại có thể cao như vậy?
Những vì sao trên trời cũng không rực rỡ bằng cô!
Biết trước như này thì lúc đó anh ta đã không nhanh mồm nhanh miệng rồi.
Sao anh ta biết được rằng mấy ngôi sao đẳng cấp và công tử nhà giàu kia rõ ràng là người nào cũng đứng trên đỉnh ngọn núi nhưng lại cứ níu lấy Úc Tưởng mãi không buông như thế chứ.
Cái gì? Có thứ khiến người ta phải giành giật thì hay lắm à?
Anh ta làm mới trang web một cái, bấy giờ lại nhìn thấy có người đăng bài:
[Thật cạn lời mà... Tôi muốn đi tìm trò chơi mà Úc Tưởng đầu tư, ai ngờ lại tìm được mấy kẻ ké fame. Thật chẳng biết xấu hổ gì cả, viết lên chỗ quảng cáo mấy dòng "trò chơi mà Úc Tưởng đã từng chơi", "trò chơi đến cả Úc Tưởng cũng thích", còn có cái gì mà "trò ngày nào Úc Tưởng cũng chơi"...]
Đúng là người đàn ông nảy ra chút suy nghĩ.
Anh ta không thể lôi kéo được đầu tư của Úc Tưởng. Mà cái cô Ninh kia cũng thật sự rất keo kiệt, kéo một người gì mà con nhà giàu kia vào đầu tư nhưng lại mới chỉ rót vào có bốn triệu.
Anh ta phải lấy tiền đâu ra mà tuyên truyền đây?
Đừng nói đến Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán. Anh ta muốn mời một ngôi sao hạng ba tới quay quảng cáo cũng không mời nổi! Thật con mẹ nó chứ đám ngôi sao nổi tiếng này sao người này còn đắt hơn người kia vậy?
Người đàn ông nói mát vài câu, cũng định ké một chút fame của Úc Tưởng.
Không chừng còn có thể khiến Úc Tưởng buồn nôn cũng nên.
Vậy anh ta sẽ rất vui vẻ.
Dù sao thì ai cũng làm vậy cả, kiếm tiền mà, không có gì phải xấu hổ cả. Chẳng lẽ Trữ thị còn có thể ra tay với bọn họ chỉ vì chút chuyện cỏn con này?
Chuyện này nóng lên nên Hà Vân Trác cũng nhìn thấy trên mạng.
Chỉ là anh ta dừng lại ở một bình luận lâu đến bất thường...
[Trong kịch bản chỉ có ông Vương là thật lòng thật dạ muốn đối tốt với góa phụ Lý, những người khác đều có những mưu mô xấu xa riêng.]
Mí mắt Hà Vân Trác giật một cái giống như bị kim châm vậy.
Có phải đối với Úc Tưởng mà nói cũng chỉ có cậu cả Trữ mới là người thật lòng thật dạ không?
Hà Vân Trác của một tháng trước vẫn luôn tính toán Úc Tưởng một cách có lý chẳng sợ.
Còn Hà Vân Trác của bây giờ... Nghĩ lại lại đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Anh ta cất điện thoại di động đi không xem nữa mà đứng dậy đi ra ngoài, gặp phải Hà Khôn Dân đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nhìn thấy anh ta đi ra, Hà Khôn Dân lập tức ngừng nói chuyện.
Hà Vân Trác cảm thấy có gì đó kỳ quái. Anh ta nhíu mày một cái rồi hỏi: "Ba đang nói chuyện với ai vậy?"
Hà Khôn Dân cũng cảm thấy kỳ quái. Sao Hà Vân Trác lại có gan chủ động hỏi chuyện ông ta thế này?
Hà Khôn Dân: "Không có gì." Ông ta nhanh chóng đổi giọng nói: "Chỗ cô Úc con không cần phải nghĩ nữa. Con cũng nhìn thấy tin tức gần đây rồi đấy."
Trữ Lễ Hàn quá điên cuồng.
Úc Tưởng không gặp anh, anh lập tức chĩa mũi dùi về phía nhà họ Hà.
Vậy bọn họ còn có thể đụng vào Úc Tưởng được nữa sao?
"Cô Vương lần trước ba nói với con thế nào?" Hà Khôn Dân nhếch mép lên cười: "Tính cách người này dịu dàng, cũng là một cô gái đáng thương, bị mẹ kế đối xử rất không..."
Hà Vân Trác: "Không được." Anh ta nói: "Con không muốn kết hôn."
Hà Khôn Dân cũng không nói gì song vẫn quay đi gọi điện thoại muốn mời cô Vương đến nhà ăn cơm.
Chờ làm xong mọi chuyện, Hà Khôn Dân mới mở ứng dụng mạng xã hội lên.
Ông ta vẫn luôn do dự mãi...
Thật ra đã rất lâu rồi Trữ Lễ Hàn không trừng phạt ông ta.
Đại khái là bởi vì chuyện tình bí mật của anh và Úc Tưởng đang tiến triển cực kỳ thuận lợi...
Chưa chắc cậu cả Trữ đã nhớ chuyện ông ta nói xin lỗi với Úc Tưởng... Hay là quên đi?
Chớp mắt một cái đã lại tới lúc ghi hình đợt hai của chương trình giải trí.
Độ hot của chương trình giải trí và trò chơi hỗ trợ lẫn nhau, đưa đến độ thảo luận cao ngất của cư dân mạng.
Hai trò chơi "Anh ấy thật quyến rũ" và "Thành phố cô độc" cũng chính thức được ra mắt mọi người.
Tất cả mọi thứ đều đang diễn ra một cách suôn sẻ.
Hệ thống cảm thấy thống sinh chẳng có chút thú vị gì.
Nó không nhịn được mà nhăn nhăn nhó nhó hỏi Úc Tưởng: [Sao gần đây cô không có vẻ gì là lo lắng vậy?]
Không đợi Úc Tưởng lên tiếng đáp lại hệ thống, điện thoại di động của cô đã vang lên.
Là Cao Học Huy gọi tới muốn mời cô ăn cơm.
"Dạy tôi chơi cái trò lần trước mọi người chơi trong livestream đi." Cao Học Huy nói.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng nói thật: "Tôi gà lắm."
Tất cả đều là nhờ cậu cả Trữ gánh rồi bao che cho hết.
Cao Học Huy: "Tôi cũng gà mà."
"Gần đây tôi đã nhồi nhét rất nhiều sách của Conan Doyle! Nhưng vẫn không có ai chơi với tôi! Cô Úc, người đẹp nhất trần đời, xin cô đấy, chơi với nhau một lần đi. Cô kêu thêm hai người nữa chúng ta ghép lại chơi. Đừng nói với cậu cả Trữ chuyện này nhé..."
Úc Tưởng: "Được thì được thôi nhưng mà tôi lười không muốn nhúc nhích..."
Cao Học Huy dứt khoát tự mình lái xe tới đón cô luôn.
Mười phút sau, Úc Tưởng ngồi trước phòng kính của tòa trang viên kia.
Lúc nhìn thấy Úc Tưởng, quý cô Melissa sững người ra một chút: "Cậu cả Trữ không tới sao?"
Cao Học Huy đáp mà đầu không thèm ngẩng lên: "Tất nhiên là không tới rồi. Cô Úc là do tôi mời tới chứ có phải là do cậu cả Trữ dẫn tới đâu."
Melissa không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi đi pha cho mọi người chút trà."
Cao Học Huy: "Pha trà làm gì? Ngồi xuống chơi với nhau một chút."
Melissa không hứng thú lắm với thứ này nhưng cũng không dám từ chối Cao Học Huy, chỉ đành ngồi xuống để người khác đi bưng đồ ngọt lên.
Cao Học Huy nhìn lướt qua rồi hỏi: "Cái gì thế?"
"Bí đỏ nha đam." Melissa nói: "Mùi vị trong trẻo, không hề ngấy. Anh đã ăn nhiều loại sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng ăn mấy thứ này coi như là tráng miệng đi."
Quý cô Melissa này là một người rất biết nói chuyện.
Nghe thấy vậy, Cao Học Huy gật đầu một cái sau đó đẩy đĩa đến trước mặt Úc Tưởng trước: "Cô Úc ăn thử trước xem?"
Úc Tưởng vừa cầm muỗng lên đã đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nên lại bỏ muỗng xuống.
Thật ra thì cô cũng không kiêng ăn.
Bản thân cô theo quan điểm chỉ có khi mẹ vui vẻ thì bé mới khoẻ mạnh được. Chỉ là hình như cô... Không ăn được nha đam thì phải?
"Sao lại không ăn?" Cao Học Huy hỏi.
Vẻ mặt Melissa trở nên khó coi, có lẽ là cho rằng Úc Tưởng cố ý làm cô ấy khó chịu.
Úc Tưởng: "Tôi cũng không nhớ nữa. Chờ một chút, tôi hỏi bác sĩ xem tôi có ăn được hay không đã."
Cao Học Huy sợ hết hồn: "Sao ăn thôi mà cũng phải hỏi bác sĩ chứ? Cô bị bệnh gì hả?"
Úc Tưởng móc điện thoại di động ra: "Không, tôi chỉ có em bé thôi."
"À, vậy thì tốt... Cái gì?! Chỉ, chỉ có em bé thôi á?!" Cao Học Huy bị doạ sợ vứt cả điện thoại đi. Điện thoại đập xuống mặt bàn phát ra một tiếng vang. Anh ta run rẩy hỏi: "Của, của cậu cả Trữ à?"
Úc Tưởng nghiêng đầu: "Anh đoán xem."
"Vậy... Vậy cậu cả Trữ có biết không?"
"Có."
Cao Học Huy thầm nhủ trong lòng vậy là được rồi. Sau đó anh ta ngừng một chút, lại đột nhiên đứng phắt dậy như lửa cháy mông vậy: "Vậy đừng ngồi ở đây nữa. Cái tư thế ngồi này chẳng tự nhiên chút nào, nó đè lên bụng cô kìa. Mau lên mau lên, tìm một chỗ thoải mái một chút. Gối, lại tìm thêm một cái gối kê xuống eo..."
"Xin lỗi, xin lỗi. Tôi thật sự không biết chuyện này, lại để cô chơi trò chơi với tôi, khiến cô mệt mỏi rồi. Nếu lát nữa tôi chơi ngu quá chọc tức cô thì làm sao bây giờ? Cậu cả Trữ sẽ cạo đầu tôi mất."
Cao Học Huy thật sự sợ hãi.
Anh ta cảm thấy bây giờ đầu mình đã bị thắt lưng quần kẹp rồi.
Bây giờ nên đưa cô ấy về nhà hả? Không không, vậy cũng không được. Lỡ may đi giữa đường trơn trượt thì làm sao? Cho dù đế giày có không trượt nhưng lỡ bánh xe trượt thì làm thế nào?
Cao Học Huy là một người rất thận trọng, còn giật luôn cả cốc nước trong tay Úc Tưởng: "Có phải cô vừa mới uống một hớp không? Chờ lát nữa tôi ngửi giúp cô một cái xem có mùi gì kỳ quái không. Mang thai rồi không thể ăn bậy uống bạ được."
Hệ thống: [...]
Người này nên đổi tên thành thái giám tổng quản đi được rồi đấy.
Lần tới cứ chuẩn bị sẵn một túi đựng kim bạc để thử độc đi.
Ai không biết còn tưởng anh ta là ba đứa trẻ cũng nên.
Cao Học Huy thật sự không biết phụ nữ mang thai nên kiêng gì. Thật ra thì trong con mắt của anh ta, Úc Tưởng không hề giống một người đang mang thai. Trạng thái của cô không có gì khác với trước kia, vẫn là dáng vẻ một đoá hoa tươi đẹp lười biếng ngồi đó.
Cao Học Huy dứt khoát nhắn tin cho mẹ ruột mình luôn: [Mẹ, xin mẹ chỉ bảo một chút, phụ nữ có thai cần phải chú ý những điều gì?]
Mẹ Cao đọc xong cơn giận bốc thẳng lên đầu: [Con làm cái gì rồi hả? Con cút về nhà khai ngay cho mẹ.]
Cao Học Huy: [Không phải con, là cô Úc, là cô Úc lần trước đó mẹ, cô Úc của cậu cả Trữ ấy, cô ấy mang thai rồi. Bây giờ đang ngồi ngay trước mặt con này...]
Mẹ Cao ở bên kia: "Oh my god."
Bà ấy quay đầu nhìn sang Tang Tâm Lan ở bên cạnh mình: "Bạn gái của con trai bà có bầu rồi hả?"
"Cái gì cơ?" Tổng giám đốc Tang khựng lại một lúc: "Bà nói là... Úc Tưởng ấy hả?"
"Đúng thế, là cô Úc kia đó."
Cái cốc trong tay tổng giám đốc Tang rơi xuống phát ra một tiếng "choang" vỡ nát.
Bà đứng phắt dậy.
"Bà đi đâu vậy?"
"Tôi... Tôi đi xem một chút." Tổng giám đốc Tang thở gấp: "Con gái mang thai vất vả lắm."
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu bà đã nhanh chóng nghĩ ra dùng cái lồng thuỷ tinh cứng rắn đến mức nào để cẩn thận che Úc xinh đẹp lại rồi.
Chương 104: Sao lại có nhiều người bị cô Úc kia tẩy não thế nhỉ?
"Không phải là anh chơi game hả? Đang nhắn tin với ai thế? Bạn gái mới à?" Người bên cạnh hoang mang hỏi Cao Học Huy.
Cao Học Huy: "… Mẹ tôi."
Người đó ngay lập tức ngậm miệng lại không dám nói thêm gì nữa.
Cao Học Huy thầm lẩm bẩm một câu: "Sao mẹ còn chưa trả lời mình nhỉ?"
Thế rồi anh ta chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn về phía Melissa: "Cô cũng là phụ nữ, chắc là cô biết phụ nữ mang thai thì nên ăn gì, kiêng ăn gì nhỉ? Cô sửa lại thực đơn hôm nay đi…"
Melissa: "Anh đã chắc chắn đó là con của cậu cả Trữ chưa?"
Úc Tưởng nghiêng đầu nhìn cô ta mà không hề tức giận, cô lười biếng nói: "Ờm, cục cưng của tôi xác định mẹ của nó là ai chẳng phải là đủ rồi sao?"
Melissa: "…"
Cô ta không ngờ rằng Úc Tưởng lại thốt ra một cách nhẹ nhàng như thế.
Trái lại sắc mặt của Cao Học Huy thì sầm sì, anh ta trầm giọng hỏi: "Cô nói như vậy là có ý gì?"
Ám chỉ cậu cả Trữ bị người ta cắm sừng à? Bộ chán sống rồi hả?
"Tôi đâu có ý gì khác, chỉ là tự nhiên nghe được tin này thấy bất ngờ quá thôi." Melissa rất biết quan sát sắc mặt người khác, thấy Cao Học Huy cau có thì lập tức thanh minh cho mình.
Cao Học Huy: "…"
Con mẹ nó cô đang nói nhăng nói cuội cái quái gì vậy?
"Nửa tháng trước tôi chưa từng gặp cô Úc đây, anh nói xem có phải là bất ngờ không?" Melissa nhìn Cao Học Huy cười bảo: "Trước đây anh ở nước ngoài nên không nói làm gì, chứ đám anh Trâu cũng đã gặp lần nào đâu nào."
Đúng là thế thật.
Cao Học Huy thầm nghĩ nhưng đấy cũng chẳng liên quan gì đến việc của cô, cô không nên hỏi câu hỏi này.
Anh ta đang nghĩ xem nên nói như nào thì Úc Tưởng đã hỏi trước: "Quý cô Melissa đây là mẹ của cậu cả Trữ đấy à?"
Melissa hơi biến sắc: "Tất nhiên là không…"
Nếu như câu này để lọt vào tai tổng giám đốc Tang thì cô ta chết chắc.
Úc Tưởng: "Thế tại sao cậu cả Trữ phải nhất thiết đưa tôi đến gặp quý cô Melissa đây nhỉ?"
Melissa cứng họng.
Ý nói cô ta chỉ là một kẻ không quan trọng thôi hả?
Melissa: "Ừm, cô Úc nói đúng lắm. Tôi cũng chỉ là tò mò thôi, tôi tin rằng nhóm người cậu cả Cao cũng tò mò giống như tôi thôi. Cậu cả Trữ và cô Úc quen nhau như nào vậy? Chuyện này làm chúng tôi có cảm giác chóng vánh quá."
Úc Tưởng: "Đúng là chóng vánh thật."
Khi Tang Tâm Lan đến vừa hay nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: "Tôi và cậu cả Trữ quen nhau chắc cũng được vài tháng, ừm, chúng tôi quen nhau tại một buổi tiệc tối. Anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến nỗi không thể dứt ra nổi."
Nếu như Trữ Lễ Hàn hoặc Lăng Sâm Viễn ở đây, chỉ cần nghe thấy mấy lời này là biết ngay Úc Tưởng lại đang khua môi múa mép rồi.
Nhưng đám người Cao Học Huy thì lại chưa hiểu hết về cô.
Họ nghe cô nói mà nhất thời ngây đơ.
Dường như Melissa không ngồi im được nữa, cô ta khó khăn nặn ra ba chữ: "Không thể nào…"
Úc Tưởng chẳng thèm nhìn cô nàng, buồn cười hỏi: "Cô còn muốn nghe nữa không nào?"
Cao Học Huy thì thầm: "Không ngờ luôn đấy, cậu Trữ còn yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên luôn hả… Chất chơi ghê nha."
Úc Tưởng nhớ lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Anh ấy đúng là chất chơi thật."
Nhưng chuyện "chất chơi" mà hai người họ nói có cùng một chuyện hay không thì không biết.
"Vậy cô Úc… Định kết hôn với cậu cả Trữ sao?" Khóe miệng Melissa giật giật vài cái khiến nụ cười của cô ta trông gượng gạo hết sức.
"Vội gì chứ? Cô Melissa lo cho chúng tôi nhiều nhỉ?" Úc Tưởng vừa cười vừa khuấy sữa bò trong chiếc cốc được đặt trước mặt.
Cốc này vừa được đổi sang chỗ cô, trà đã bị Cao Học Huy lấy đi rồi.
"Tôi thì có gì đâu mà vội? Tại tôi nghĩ cô Úc đang vội thôi. Dù gì thì cô cũng mang thai rồi mà."
"Thì cũng có gì to tát đâu." Úc Tưởng nói: "Hồi nhỏ tôi thường nghĩ, đợi đến sau này tôi lớn, thành công trong sự nghiệp, có nhà, có một khoản tiết kiệm, sau đó đến ngân hàng tinh trùng chọn một cái mà tôi ưng ý…"
"Còn có cái việc này nữa hả?" Cao Học Huy ngạc nhiên buột miệng thốt.
Úc Tưởng gật đầu: "Có chứ, có thể lựa chọn màu tóc, màu mắt, học vấn, vẻ ngoài,... Của đối phương theo yêu cầu."
Cao Học Huy mở to mắt.
Chuyện này còn khiến anh ta ngạc nhiên hơn cả chuyện mẹ anh ta bao nuôi trai trẻ.
Không được, không thể tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Úc Tưởng đỉnh quá, nói một thôi một hồi đến nỗi làm người ta cảm thấy đúng là cậu cả Trữ chẳng phải người cần thiết gì cho lắm, người ta mà phủi mông bỏ đi là cậu cả Trữ mất vợ!
Lúc này cánh cửa kính được mở ra, tạo ra tiếng động rất khẽ nhưng vẫn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Khoảnh khắc Cao Học Huy nhìn thấy đã ngay lập tức đứng dậy: "Cháu chào dì Tang ạ."
Giám đốc Tang không nhìn anh ta mà chỉ chăm chăm vào người Úc Tưởng: "Cô không cần đứng dậy đâu, tôi nghe nói cô đang ở đây nên tới thăm."
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: "Bác tới thăm cháu ấy ạ?"
Giám đốc Tang từ tốn đi tới bên cạnh bàn rồi ngồi xuống: "Chẳng phải dạo này Trữ Lễ Hàn hơi bận bịu hay sao? Tôi tới bầu bạn với cô."
Úc Tưởng cười tươi: "Cháu ăn cơm với bác rồi bác chơi game với cháu sao ạ?"
Giám đốc Tang: "Tôi không biết nhưng tôi có thể chơi cùng cô."
Cuộc hội thoại ngắn ngủi này đã khiến đám Melissa mở mang tầm mắt.
Nếu như nói cậu cả Trữ bận thì không phải bình thường giám đốc Tang còn bận hơn anh, bận đến nỗi không thấy bóng dáng đâu sao? Bây giờ giám đốc Tang lại ở bên Úc Tưởng thay cậu cả Trữ ư?
Úc Tưởng: "Cậu cả Cao mở một ván đi."
Cao Học Huy hoàn hồn lại: "Mở thật hả?"
Úc Tưởng gật đầu.
Khóe miệng Melissa giật giật.
Cô này dám làm thật hả?
Sau buổi "team building tranh giành tình cảm" hôm đó, cuối cùng Úc Tưởng cũng livestream lại.
Giám đốc Tang và cậu cả Trữ không hổ là mẹ con, tuy chưa từng chơi bao giờ nhưng nghe xong hiểu quy tắc thì lên tay rất nhanh.
Nếu muốn chơi hết một kịch bản thì ít nhất cũng phải hai ba tiếng.
Chơi xong một ván Cao Học Huy đã mệt nhử, anh ta nằm bò ra bàn nói: "Đau đầu quá, đầu tôi sắp nổ tung rồi. Quan trọng là nổ đầu xong tôi còn không chọn đúng! Cô Úc, chẳng phải là cô cũng chơi gà như tôi hay sao?"
Úc Tưởng buông tay.
Đây không phải chuyện cô có thể kiểm soát được.
Cô bất giác liếc về phía giám đốc Tang.
Bà ấy đứng dậy trước sau đó vươn tay ra đỡ Úc Tưởng.
Úc Tưởng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Ồ, xem ra bác ấy biết gì đó rồi.
"Chúng ta ra ngoài cho thoáng chứ ạ?" Úc Tưởng chỉ ra bên ngoài cửa hỏi.
Tuy trên mặt giám đốc Tang không thể hiện rõ nhưng lúc mở miệng lại rất cẩn thận, bà ấy nói: "Bên ngoài đọng sương rồi, đường trơn lắm."
Lúc này trợ lý của giám đốc Tang đi tới, thì thầm vào tai bà: "Cậu cả sắp đến rồi ạ."
Úc Tưởng chen vào hỏi: "Cậu cả Trữ đến rồi sao?"
Cô vừa nói xong thì điện thoại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Trữ Lễ Hàn gọi đến. Quả nhiên, cho dù có khả năng cô sẽ biết được tin anh đến từ miệng người khác nhưng anh vẫn sẽ đích thân thông báo cho cô một tiếng.
Úc Tưởng nghe máy: "Alo."
"Cao Học Huy mời em ăn cơm à?"
"Vâng, nhưng mà em còn chưa ăn được gì cả, chỉ chơi thôi."
"Anh sắp đến cửa trang viên rồi."
"Dạ vâng."
Úc Tưởng cất điện thoại đi, quay đầu lại nhìn Cao Học Huy, cô phát hiện sắc mặt của Cao Học Huy đang xanh lét như tàu lá chuối.
"Sao thế?" Úc Tưởng hỏi.
Cao Học Huy: "Sợ chốc nữa cậu cả Trữ dừ tôi ra bã." Anh ta ngập ngừng, nói tiếp: "Hôm sinh nhật tôi nhận quà của cô là tôi đã thấy hơi lạnh sống lưng rồi. Tôi còn tưởng đấy là ảo giác của mình thôi, hôm nay nghĩ lại… Cậu cả vầy là ghen hả?"
Úc Tưởng khựng lại: "Thế á?"
Cô toàn nói nhăng nói cuội, nói Trữ Lễ Hàn yêu mình thế nào tất nhiên là bịa cả. Nhưng từ miệng của người ngoài nói ra thì…
Hôm đó cậu cả Trữ ghen sao?
Một tấm thẻ mà cũng ghen được?
Cao Học Huy đau đớn nói: "Tôi thấy là vậy đấy, hôm nay tôi mời cô tới, chắc chắn tí nữa cậu cả Trữ sẽ ghi tôi vào sổ nợ đấy."
Úc Tưởng nở nụ cười: "Đợi đấy, tôi đi xóa nợ cho anh."
Cao Học Huy: ?
Úc Tưởng quay đầu nhìn giám đốc Tang: "Chúng ta cùng nhau đi đón cậu cả Trữ chứ bác?"
Giám đốc Tang ngập ngừng nhưng lần này cũng không từ chối, bà ấy gật đầu: "Được."
Úc Tưởng đi ra ngoài cửa, giám đốc Tang đi bên cạnh cô, bày ra dáng vẻ bảo vệ.
Đợi đến khi họ đi xa Melissa mới lẩm bẩm: "Xem ra giám đốc Tang cũng biết chuyện cô Úc mang thai nên rất quan tâm đến cô Úc."
Cao Học Huy: "Nếu là người khác thì có ai mà không quan tâm chứ?"
Anh ta nói đến đấy thì dừng lại, quay đầu nhìn Melissa nói: "Tôi thấy giọng điệu hôm nay của cô hơi quái gở đấy nhé." Anh ta dựa vào ghế, hỏi đầy thăm dò: "Sao nào? Chẳng nhẽ cô ái mộ cậu cả Trữ hả?"
Melissa định phủ nhận, câu trả lời đã lên đến miệng rồi cuối cùng cô ta vẫn nói: "Đúng thế."
Cao Học Huy gật đầu: "Thế được rồi, sau này bọn tôi sẽ không đến chỗ cô nữa."
Melissa ngơ ngác, vội vã ngẩng đầu lên hỏi: "Tại sao chứ?"
"Cho dù bây giờ ngoại trừ tôi đang ở đây ra thì chẳng ai biết chuyện cô thích cậu cả Trữ hết. Nhưng rồi sẽ có một ngày cũng bị bại lộ thôi. Nếu như chuyện này lọt vào mắt cô Úc thì nó sẽ thành thế nào?"
Melissa cúi đầu, hơi khó chấp nhận kết quả này.
Cô ta đau lòng nói: "Nhưng… Không phải là cậu cả Trữ và cô Úc còn chưa kết hôn sao? Có nhất thiết phải như thế không?"
"Cần chứ, vừa nãy cô không nghe thấy cô Úc nói gì à? Ngộ nhỡ người ta nói chạy là chạy, cậu cả Trữ mà mất vợ thì ai đền nào? Có ai đền được không?" Cao Học Huy dứt câu thì không nhịn được nghĩ bụng, cô Úc này còn phóng khoáng hơn anh ta nữa.
"Lẽ nào sẽ không có người thứ hai, người thứ ba sao? Kết hôn rồi thì cũng ly hôn được, kết hôn lần thứ hai thì cũng có lần thứ ba…"
"Đệch mợ, gan cô lớn phết nhỉ. Cô dám nói những lời này với cậu cả Trữ không? Cô nói thế là đang rủa cậu cả Trữ đấy phỏng?"
"…"
Melissa ngồi dậy rót cho Cao Học Huy một cốc trà, cô ta nhếch mép, nặn ra một nụ cười đầy cay đắng: "Là vì cô Úc mang thai sao? Mọi người đều rất che chở, bảo vệ cô ấy."
"Cũng đúng,… Mà cũng không đúng." Cao Học Huy nghĩ ngợi rồi đáp.
"Nếu như là người phụ nữ khác mang thai…" Melissa bắt đầu.
Cao Học Huy ngắt lời cô ta: "Cô nói câu này là không đúng rồi. Trên thế giới này cô Úc chỉ có một thôi. Cô cũng đừng thích cậu cả Trữ nữa, cô chẳng hiểu chút nào về tính cách cậu ấy cả. Tôi nói cho cô biết, người mang thai cũng chỉ một mình cô Úc. Nếu không cô nghĩ ai cũng có thể mang thai con của cậu cả Úc được à? Đấy là người duy nhất... "
"Cô nhìn thấy thái độ của giám đốc Tang chưa? Tính cách của hai mẹ con họ na ná nhau. Với cậu cả Trữ thì đó là người duy nhất, mà với giám đốc Tang thì cũng là người duy nhất. Cô hiểu chứ?"
Cao Học Huy nói đến đây thì dừng lại, anh ta không kiềm chế được mà cảm thán: "Mẹ nó, tôi có thể nói được mấy cái câu mang tính triết học này rồi. Đọc nhiều sách vào đi, có tác dụng thật đấy."
Melissa: "…"
Sao lại có nhiều người bị cô Úc kia tẩy não thế nhỉ?
Chương 105: Không thể dứt ra được
Melissa đẩy cốc trà tới trước mặt Cao Học Huy, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng làm sao anh có thể chắc chắn rằng đối với cậu cả Trữ thì tôi không hề đặc biệt chút nào chứ?"
Cao Học Huy: ?
Cao Học Huy kinh ngạc nói: "Bản thân cô thì tốt đẹp lắm sao?"
Mặt Melissa lúc đỏ lúc trắng nhưng cô ta vẫn quyết định làm cho ra nhẽ.
Cô ta cất lời: "Tôi từng kết hôn, chồng tôi qua đời rồi, chỉ để lại trang viên này cho tôi. Họ hàng thân thích của anh ấy muốn cướp trang viên này đi, là cậu cả Trữ đã giữ nó lại giúp tôi. Anh ấy sẽ tới đây ăn cơm với mấy người, từ trước đến nay anh ấy chưa từng để ý đến quá khứ của tôi... "
"Thì sao chứ? Vì cô từng kết hôn thì phải châm chọc cô không nên xuất hiện à? Thì phải bắt cô chôn sống cùng chồng cô hả? Con mẹ nó đây có phải thời nhà Thanh đâu chứ?" Cao Học Huy không tài nào hiểu nổi.
"Nhưng là một người đàn ông bình thường thì sẽ không chỉ trỏ với một người phụ nữ đâu nhỉ?" Cao Học Huy vẫn không hiểu.
"Cơ mà chuyện này hình như phải là tôi chịu tội." Người bên cạnh Cao Học Huy lên tiếng: "Là tôi buột miệng nói với cậu cả Trữ đấy, cô nấu cơm rất ngon, phong cảnh ở đây cũng đẹp. Tôi muốn mua lại chỗ này nhưng lại thấy khá đắt, không đáng lắm. Nếu như để nó rơi vào tay họ hàng người chồng đã khuất của cô thì tệ lắm. Thà rằng cứ để nó rơi vào tay cô... "
Không có gì gọi là nhìn bằng con mắt khác, cũng không có gì gọi là đặc biệt hết.
Đối với bọn họ đây chỉ là một cách làm thuận tiện tiết kiệm chi phí và tiền bạc nhất mà thôi.
Melissa ngây ra.
Đầu bên này Úc Tưởng đang nói chuyện với giám đốc Tang: "Bác biết cháu mang thai rồi ạ?"
Giám đốc Tang: "Ừ, cô không cần cảm thấy áp lực về mặt tâm lý, trước đây như nào thì là thế đó. Chỉ là nếu như cô cần thì nhất định phải gọi điện cho tôi kịp thời."
Úc Tưởng không ngờ rằng bà lại tới an ủi cô.
Úc Tưởng ngây ngốc gật gật đầu.
Ấy, hình như… Mấy lời thừa thãi… Không cần nói nữa nhỉ?
Úc Tưởng mơ màng bước qua cổng đi xuống cầu thang.
Sau đó cô nhìn thấy xe của Trữ Lễ Hàn.
"Ối giời ơi, cô Úc?" Thư ký Vương vừa xuống xe đã thảng thốt vì thấy bóng dáng của Úc Tưởng.
Sau đó chưa đợi họ mở cửa, mí mắt Trữ Lễ Hàn giật lên, tự đẩy mạnh cửa ra.
Thư ký Vương mất thăng bằng tí thì ngã nhào ra.
Cuối cùng một tay của Trữ Lễ Hàn chặn cửa lại rồi nghiêng người đi ra mới, thư ký Vương mới thoát khỏi cảnh ngã dập mông xuống nền tuyết.
Trữ Lễ Hàn đứng bên cạnh xe nhìn chằm chằm về phía Úc Tưởng, sau đó mới nhấc chân đi về phía cô.
"Em ra đón anh." Úc Tưởng đứng ở trên bậc thang nói.
Nhưng cho dù như vậy cô vẫn không cao bằng Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn thấp giọng đáp: "Ừ."
Úc Tưởng sáp lại gần tai anh thầm thì: "Hôm nay quý cô Melissa hỏi em quen cậu cả Trữ lúc nào. Em nói là… Vào một bữa tiệc nọ, ờm, cậu cả Trữ yêu em từ cái nhìn đầu tiên, yêu đến nỗi không thể dứt ra được."
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn lay động.
Đây là tới thông đồng với anh hả? Thế nên hiếm lắm mới tích cực ra đón anh như này sao?
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên đỡ lấy lưng Úc Tưởng theo bản năng, đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đang không ngừng liến thoắng của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Đang nói chuyện nghiêm túc mà sao lại hôn rồi? Anh quên là trước kia lúc mây mưa anh lạnh lùng đến độ không thèm hôn một cái rồi à?
À không, còn một vấn đề nữa!
Úc Tưởng đột nhiên nhớ ra đằng sau còn có một giám đốc Tang nữa.
Da mặt cô cho dù có dày đến mấy thì ở trước mặt phụ huynh ít nhiều gì vẫn có chút xấu hổ.
Thế là tay Úc Tưởng ghì vai Trữ Lễ Hàn lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn hơi thả lỏng nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Anh hờ hững nói: "Ừ, không thể dứt ra được."
Như muốn khẳng định thêm bốn chữ này, Trữ Lễ Hàn vừa dứt lời lại hôn cô lần nữa. Anh cạy môi răng của cô, cảm nhận được chút hương sữa còn sót lại.
Úc Tưởng bị hôn đến nỗi ê hết cả eo.
Tất nhiên cũng có khả năng là vì cô lười quá, hôn một lúc là đứng chẳng vững nữa rồi.
Cô bám lấy vai Trữ Lễ Hàn, khó khăn tách môi ra, lí nhí bảo: "Mẹ anh... Ồ, không phải là em chửi gì đâu nhé. Là giám đốc Tang đang ở đằng sau kìa."
Trữ Lễ Hàn buông môi cô ra nhưng vẫn không hề buông tay.
Anh nhìn về phía sau cánh cổng, hơi gật đầu lễ phép chào giám đốc Tang: "Mẹ ạ."
Đến khi Úc Tưởng tựa vào anh đứng vững rồi thì anh mới xoay người lại nắm chặt lấy tay cô.
Năm ngón tay của Úc Tưởng bị tách ra đan vào tay anh, mười ngón tay đan thật chặt.
Úc Tưởng: ?
Cô không có kinh nghiệm yêu đương gì mà.
Úc Tưởng nuốt nước bọt.
Có phải là hơi sến sẩm không?
Ánh mắt Trữ lễ Hàn nhìn qua gương mặt cô, hững hờ đọc bốn chữ đó: "Ừ, không thể dứt được."
Úc Tưởng: ???
Hay lắm.
Đứng ở đây để thực hành cái trò "không thể dứt được" đấy à!
Trữ Lễ Hàn dắt cô vào cửa.
Anh đi đằng trước mở cửa để mẹ vào trước rồi mới dắt Úc Tưởng đi vào.
Những người ngồi trong phòng ngay lập tức chuyển ánh mắt của mình về bàn tay mười ngón đang nắm chặt lấy nhau kia.
Ôi vãi!
Con mẹ nó tôi với bạn gái còn chưa từng làm thế bao giờ!
Hôm nay Cao Học Huy kinh ngạc hai lần liên tiếp.
Có thể khiến một người như Trữ Lễ Hàn làm ra chuyện trẻ con như này, có những cử chỉ khó hiểu như vậy… Cao Học Huy hoàn toàn tin lời Úc Tưởng nói.
Đây đâu phải chỉ là mỗi không thể dứt ra được, sắp điên dại đến nơi rồi.
Vì có giám đốc Tang ở đây nên họ ăn một bữa cơm khá là yên lặng.
Cuối cùng Cao Học Huy chủ động đưa giám đốc Tang về.
Như thế Úc Tưởng và cậu cả Trữ có thể tận hưởng thế giới hai người với nhau rồi… Cao Học Huy cảm thấy bản thân mình đúng là thiên tài.
Thế nhưng lúc chuẩn bị rời đi, hiếm lắm giám đốc Tang mới thể hiện ra chút vẻ lưu luyến? Cứ như thấy Úc Tưởng không ở trong tầm mắt mình thì sẽ dễ bị đập vỡ vậy.
Bà ấy nhìn Úc Tưởng, khẽ hỏi: "Tôi sờ một chút được không?"
Úc Tưởng: "Được ạ."
Giám đốc Tang co ngón tay lại.
Nhưng lúc này Úc Tưởng lại quay về phía Trữ Lễ Hàn trước, cô hỏi: "Cậu cả Trữ có muốn sờ trước không?"
Trữ Lễ Hàn hơi khựng lại.
Anh đứng dưới hiên nhà, ánh đèn sau màn đêm mờ nhạt chiếu xuống vai họ, anh dõi theo cô chăm chú bằng cả sự dịu dàng sâu sắc khó tả.
Anh lại muốn hôn cô rồi.
Trữ Lễ Hàn mấp máy môi, khàn giọng đáp: "Ừ."
Sau đó anh đi lên phía trước một bước để lại gần Úc Tưởng, bóng hình của hai người gần như chồng lên nhau.
Anh vẫn đỡ lấy lưng cô theo phản xạ, sau đó mới nhấc tay lên nhẹ nhàng chạm lên vùng bụng của cô. Cử chỉ mạnh mẽ nhưng sức lực lại nhẹ tựa lông hồng, vừa đặt lên cái anh đã nhanh chóng thu tay lại như thể bị bàn là ủi vào.
Chỉ một tí thế thôi hả?
Úc Tưởng chớp chớp mắt.
Không lẽ là bị mắc bệnh sợ trẻ con đấy chứ?
Úc Tưởng quay người lại nhìn giám đốc Tang.
Động tác của bà lại càng cẩn thận hơn thế, bà ấy hỏi: "Có khó chịu không?"
Úc Tưởng cảm nhận thật kĩ rồi đáp: "Thật ra không có cảm giác gì mấy đâu ạ."
"Có ăn được cơm không?"
"Vừa nãy cháu đã ăn…" Úc Tưởng quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn: "… Hai bát cơm."
"Nửa đêm có hay khóc không?" Giám đốc Tang hỏi.
Úc Tưởng bĩu môi: "Còn chưa kịp khóc… Thì cháu đã ngủ đến sáng ngày thứ hai rồi đó ạ."
Giám đốc Tang gật đầu: "Thế thì tốt rồi." Lúc này bà ấy mới nói tạm biệt.
Melissa ở đằng xa cúi gằm mặt.
Úc Tưởng rất thông minh.
Giám đốc Tang muốn sờ bụng nhưng cô ấy lại để cậu cả Trữ sờ trước, đây là một kiểu gần gũi về mặt tình cảm. Kiểu ưu tiên thầm lặng này sẽ khiến cậu cả Trữ yêu cô ấy hơn nhỉ?
Trên thế giới này có ai có thể đấu lại được Úc Tưởng không?
Lúc này trong đầu Úc Tưởng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh nhắc nhở của hệ thống: [Chúc mừng kí chủ đã nhận được lời khen ngợi của "người qua đường X".]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Thống Thống, đấy là cái gì thế?
Hệ thống không muốn nói chuyện.
Bên này Úc Tưởng lên xe theo Trữ Lễ Hàn.
Đợi đến khi xe sắp đến Ngự Thái thì hệ thống mới không kìm nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi bảo: [Thực ra trước đây đã có cái thứ này rồi nhưng mà tôi không biết nó có tác dụng gì, nên trước giờ chưa nói với cô.]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống cho cô xem: [Sau khi cô vào thế giới này thì tổng cộng đã nhận được ‘lời khen của nam phụ độc ác x3’, ‘lời khen của nữ chính x4’, ‘lời khen của nam chính x8’, ‘lời khen của nữ phụ độc ác x2’, ‘lời khen của người qua đường x71789797,…’ cùng với vô vàn ‘lời khen của trùm phản diện x167’.]
Hệ thống cạn lời.
Làm đủ mọi chuyện xấu thế mà vẫn nhận được cơn mưa khen ngợi?
Song sự quan tâm của Úc Tưởng và nó lại hoàn toàn khác nhau.
Úc Tưởng: Trữ Lễ Hàn thầm khen tôi nhiều thế hả? Anh ấy thích tôi đến thế sao?
Hệ thống: ?
Cô chỉ để ý đến cái này thôi hả?
Úc Tưởng: So với tên kẹt xỉ Lăng Sâm Viễn này thì Hà Vân Trác còn keo kiệt hơn.
Hệ thống: [… ?]
Úc Tưởng: Chút nữa cậu nói cho tôi nghe đi, tôi muốn nghe lời khen của trùm phản diện.
Hệ thống: [Gì cơ?]
Lúc này hệ thống chưa hiểu ý của Úc Tưởng.
Cuối cùng Trữ Lễ Hàn cũng đưa Úc Tưởng về Ngự Thái nhưng anh cũng không rời đi ngay.
Đến khi lên tầng, Úc Tưởng thay một đôi dép lê mềm mại.
Lúc này cô mới thì thầm: "Hôm nay em vẫn chưa hẹn hò với cậu cả Trữ đâu."
Trữ Lễ Hàn: "Ừ." Anh dịu dàng nói: "Khá tiếc nuối."
Nhưng trên mặt lại chẳng có cảm xúc đặc biệt gì thể hiện ra cả.
Úc Tưởng: Cục cưng hệ thống à, nói gì đi.
Hệ thống: ?
Hệ thống rất không tình nguyện trả lời: [Lời khen của kẻ phản diện x168]
Úc Tưởng vén vạt áo lên, ngước nhìn Trữ Lễ Hàn: "Anh còn muốn sờ nữa không?"
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn tối sầm, anh cúi người xuống như thể đang ôm cô vào lòng.
Sau đó tay anh thò vào dọc theo vạt áo, lần này không còn là vừa sờ đã buông ra nữa. Những ngón tay cứng cáp của anh ấn nhẹ lên bụng cô, xoa dọc theo mép thành vòng tròn.
"Cảm ơn sự nhiệt tình của cô Úc." Giọng anh khàn khàn.
Úc Tưởng: Thống Thống, nói đi!
Hệ thống: ???
Má nó chớ!
Âm thanh nhắc nhở hệ thống của ông đây là để cô lôi ra chơi đấy à? Khiến cô thấy hứng tình hơn hả?
Úc Tưởng đưa tay ra móc lấy thắt lưng của Trữ Lễ Hàn.
Nút thắt lưng lạnh lẽo đặt trong lòng bàn ta không khiến người ta cảm thấy khó chịu mà còn có chút hưng phấn.
Úc Tưởng đang nghĩ chút nữa có nên nhắc cậu cả Trữ đi tắm nước lạnh hay không.
Sẽ bị cảm nặng mất.
Nhưng như thế ít nhiều gì cũng có hơi quá đáng nhỉ…
Úc Tưởng liếm đôi môi khô khốc.
Trữ Lễ Hàn tách ngón tay cô ra.
Giống như mười ngón tay nắm chặt lấy nhau lúc sáng.
Sự nóng bỏng bao trùm lấy lòng bàn tay cô.
Đúng thật là không thể dứt ra được.
Úc Tưởng: Thống Thống à?
Hệ thống: [Đang làm mờ, đừng có mà mơ nữa.]
Úc Tưởng: Thông báo con số xíu đi?
Hệ thống: […]
Úc Tưởng: Cục cưng à?
Hệ thống: [Lời khen của kẻ phản diện x170, hài lòng chưa?]
Úc Tưởng: Anh ấy thích tôi nhiều lắm đó, ừm, tôi thấy, tôi có hơi, thật sự đó, cũng thích anh ấy.
Hệ thống lại chết máy.
Lúc này trên mạng có người đang hỏi người livestream chơi game cùng Úc Tưởng hôm nay là ai?
Lần này có thêm một giọng nữ lạnh lùng nghe hay quá.
Nhưng vì lần này không có những nhân vật khiến mọi người thấy hứng thú như Hề Đình, Trữ Lễ Hàn nên cũng chẳng có nhiều người đứng ra tiết lộ.
Tuy nhiên mọi người chợt phát hiện ra có một giám đốc công ty bất động sản bất chợt tag Úc Tưởng dưới tài khoản Weibo chính của mình, lại còn xin lỗi cô.
[Ý gì đây?]
[Người này chẳng phải là bố của Hà Vân Trác sao?]