“Hệ thống: Đôi nam nữ chó má.”
Tất nhiên là Hà Khôn Dân không muốn xin lỗi rồi, vì dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi rồi lại còn là tổng giám đốc của công ty bất động sản có quyền thế và các mối làm ăn lớn.
Đảm bảo là khi ông ta xin lỗi Úc Tưởng xong thì người nhà họ Úc sẽ cười chết mất.
Nhưng mà...
"Tổng giám đốc Hà, bên chỗ chủ tịch Vương có ý là nếu không trả nổi tiền mặt thì bọn họ sẽ không cung cấp nguyên vật liệu nữa ạ."
"Tổng giám đốc Hà, bên ngân hàng đã ngừng khoản vay rồi ạ."
"Đám tổng giám đốc Hà, tổng giám đốc Vu, tổng giám đốc Ngô đều gọi điện tới hỏi đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bên ngân hàng và bên phía nhà cung cấp cơ mà... Bọn họ còn hỏi thăm xem tình hình tài chính của công ty có xảy ra vấn đề gì không?"
Hà Khôn Dân phải trả lời liên tục mấy cuộc gọi, ông ta nhận nhiều cuộc điện thoại đến mức đầu óc cũng trở nên choáng váng luôn rồi.
Chuyện này bắt đầu xảy ra từ nửa tháng trước lúc đó có người đã viết đơn khiếu nại bất động sản Hà Thị gian lận hợp đồng.
Trên thực tế việc này cũng không hiếm gặp trong ngành bất động sản.
Khi mua nhà nhiều người không để ý đến những điều khoản có trong hợp đồng, đến khi nhận phòng thì họ mới phát hiện ra căn phòng không có nhiều thứ như bên bán nhà đã hứa hẹn.
Vì vậy ban đầu Hà Khôn Dân không để chuyện này trong lòng.
Dù sao cũng làm gì có công ty bất động sản nào không bị khiếu nại kiểu vậy chứ?
Nhưng khiếu nại lần này lại khiến cấp trên tiếp nhận và yêu cầu sửa chữa lỗi lầm ngay, đồng thời cấp trên còn điều người xuống giám sát việc thi công khu nhà chung cư mới. Trong quá trình người của cấp trên đến giám sát đã thật sự xảy ra chuyện rồi.
Có một công trình đang thi công bị sập một phần đổ nghiêng sang một bên ngay trước mặt những người thuộc đoàn giám sát và đơn vị giám sát.
Sau đó công ty của Hà Khôn Dân bị cấp trên yêu cầu dừng hoạt động của hơn tám mươi dự án để kiểm tra lại.
Nhà dột cột xiêu cũng chỉ là chuyện trong một cái nháy mắt mà thôi.
Hà Khôn Dân biết chuyện ngân hàng ngừng cho vay vốn và các nhà cung ứng chỉ giao hàng khi nhận được tiền mặt vẫn chưa phải là tất cả.
Dù sao thì ngân hàng và các nhà cung ứng không thu được tiền là những đơn vị không hy vọng Hà Thị xảy ra chuyện nhất.
Điều ông ta cảm thấy sợ hãi nhất đó là tin tức sẽ bị lan truyền ra bên ngoài khiến các cổ đông cảm thấy bất an, các nhà đầu tư khác cũng sẽ rối loạn theo sau đó lần lượt đòi rút vốn...
Trước đó Hà Khôn Dân cứ nghĩ Trữ Lễ Hàn đã quên chuyện này từ lâu, ông ta không khỏi cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Chẳng lẽ lại là... Trữ Lễ Hàn ư?
Hà Khôn Dân đành phải gọi điện thoại cho vị cấp trên có quan hệ tốt với ông ta với ý định dò xét thử xem.
"Cậu cả Trữ ra tay với ông à? Làm gì có chuyện đó cơ chứ? Hai người các ông không có thù oán gì cơ mà... Gần đây ông ít ra mặt nên mới không biết đấy thôi, dạo này mọi người đều nói là cách làm việc của cậu cả Trữ dịu dàng hơn rất nhiều rồi đấy."
“Dịu dàng á?"
"Đúng vậy, lần trước mấy người ông Lưu nói chuyện với nhau, họ còn nói gần đây cậu cả Trữ đang tích đức gì đó ấy."
Hà Khôn Dân hoảng hốt cúp điện thoại.
Cái cảm giác không thể xác định này càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn.
Bởi vì người ta đã dồn được ông ta vào chỗ chết mà ông ta vẫn chưa thể xác định người ta động tay động chân kiểu gì...
Trải qua một lần như vậy thì Hà Khôn Dân cũng không dám trì hoãn nữa.
Cảm giác này càng đạt đến đỉnh điểm khi ông ta tình cờ nghe thấy bản ghi âm trực tiếp của Úc Tưởng sau đó lại phân biệt được hai giọng nói của Cao Học Huy và Tang Tâm Lan.
Không còn gì phải nghi ngờ nữa, Úc Tưởng không phải chỉ là một “tình nhân bí mật” nữa rồi.
Cậu cả Trữ hào phòng dẫn cô đến gặp bạn của mình, mẹ của mình... Tầm quan trọng như vậy quan trọng biết bao nhiêu chứ? Hà Khôn Dân cũng không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Vì thế mới có cảnh Hà Khôn Dân công khai tag tên của Úc Tưởng, ông ta soạn những lời nói chân thành hy vọng cô Tưởng có thể tha thứ cho ông ta.
[Không phải chứ? Người như Hà Khôn Dân cũng phải xin lỗi cô nàng này?]
[Úc Tưởng có giá như vậy cơ à?]
[Tôi cảm thấy sau này nên tách Úc Tưởng và nhà họ Úc ra mới được. Nhà họ Úc chuyên kéo chân nhưng có thể thấy rõ Úc Tưởng có địa vị không nhỏ trong giới quyền quý đấy...]
Hà Khôn Dân nhìn một lát rồi nghĩ ông ta cho cô Úc đủ mặt mũi rồi chứ?
Hà Khôn Dân tắt điện thoại không muốn nhìn mọi người đang thảo luận cái gì trên internet nữa, ông ta cũng không muốn nhìn thấy những ánh mắt kinh dị của cấp dưới và đồng nghiệp nữa.
Dù sao thì mặt mũi của Úc Tưởng cũng được đổi bằng mặt mũi của ông ta.
Hà Khôn Dân gọi lái xe và vệ sĩ đi thẳng đến khu nghỉ mát ở vùng ngoại ô, cứ đóng cửa lại thì không cần phải nhìn thấy mặt những người khác nữa rồi.
Hà Khôn Dân không biết ông ta vừa rời đi thì có ai đó lại tung tin trên internet.
[Suy đoán gây sốc về lời xin lỗi của Hà Khôn Dân]
Lần đầu tiên bài đăng này xuất hiện trên diễn đàn hóng hớt chẳng có ai để ý đến nó cả.
Người đăng bài viết: "..."
Đầu năm nay có nhiều người lôi tên tuổi của Úc Tưởng ra để ké độ nổi tiếng lắm cơ mà?
Người đăng bài viết đành phải đăng bài thêm một lần nữa.
[Bùng nổ! Tìm hiểu sâu về mối quan hệ giữa Úc Tưởng và ba của Hà Vân Trác]
Cuối cùng bài đăng này cũng có người quan tâm đến, nhưng ai cũng biết rằng người đăng bài cũng không phải là cư dân mạng đúng đắn, vì vậy cứ xông vào chửi trước đã.
[Khẩu vị của chủ bài viết nặng đến như vậy cơ à? Loại couple kiểu này cũng ghép được à?
[Viết gì đó về Úc Tưởng và Hề Đình hoặc Úc Tưởng và Nguyên Cảnh Hoán không thơm hơn à? Nhưng mà gần đây xu hướng trên diễn đàn là Úc Tưởng và cậu cả Trữ đó nha.]
[Câu chuyện tình yêu của quả phụ họ Lý và ông Vương ở nông thôn cũng đáng để viết đấy, à không câu chuyện tình yêu giữa mùi thơm và cái đẹp cũng đáng để viết lắm đấy.]
Người đăng bài viết: ?
Người đăng bài viết trả lời: [Mọi người không thắc mắc vì sao ba của Hà Vân Trác lại đăng một bài đăng xin lỗi áy náy đến như vậy trên Weibo à? Đừng ghép cp ở đây, tôi không phải là nhà văn.]
[?]
[Tò mò cái gì cơ? Tò mò xem ông ta có đang cố ké độ nổi tiếng của Úc Tưởng không à? Buồn cười.jpg]
Người đăng bài viết: [...]
Người đăng bài viết vốn còn muốn giữ bí mật một chút để ra vẻ những lời mình nói ra càng chân thật hơn, cuối cùng bị cư dân mạng đuổi theo hỏi han.
Ai mà biết được cư dân mạng chẳng có hứng thú gì với cái này.
Người đăng bài viết đành phải nói thẳng: [Nếu muốn đào sâu về mối quan hệ giữa hai người họ thì không thể không nhắc đến mối quan hệ của hai ba con Hà Vân Trác rồi.]
[Hay thật đấy, sao bạn không nói đến sự tích Bàn Cổ khai thiên luôn đi nè? Tặng cho bạn một điểm trừ nè, không cần cảm ơn đâu.]
[Làm nhà văn ở đây thì cũng phải uống gió tây bắc mà sống.]
Người đăng bài viết chịu đựng sự sỉ nhục đó mà nói tiếp: [Mối quan hệ giữa Hà Vân Trác và ba của anh ta không được tốt cho lắm, tại sao phải nói như vậy đây? Bởi vì ba của anh ta là một kẻ đạo đức giả, Hà Khôn Dân ngoài mặt già vờ yêu vợ thương con, gia đình hòa thuận và chưa bao giờ đến những nơi như phố đèn đỏ cùng với đối tác làm ăn.
[Tại sao ông ta lại không tham gia vào chứ? Vì ông ta có ý thức và tuân thủ pháp luật, và quốc gia cũng đang quản lý vấn đề này vô cùng nghiêm ngặt.]
[Bạn nên cải thiện trình độ kể truyện, ví dụ thêm một số chi tiết thú vị chẳng hạn.]
Úc Tưởng kiềm chế bản thân kiểu gì mà không bị mấy cư dân mạng này làm tức chết thế?
Người đăng bài viết nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, tiếp tục viết: [Hà Khôn Dân vô cùng hứng thú với những cô gái trẻ trung. Ông ta luôn cảm thấy chỉ có những cô gái trẻ mới trong sáng sạch sẽ dễ chơi đùa. Có lẽ khi xem đến đây mọi người sẽ nói có những cô gái trẻ tình nguyện vậy thì ông ta lấy tiền đi câu cá không đủ à? Nhưng mà Hà Khôn Dân không thích những cô gái chỉ yêu vật chất như vậy.]
[… Mẹ nó chứ, có quá nhiều chỗ để phàn nàn nhưng tôi không biết bắt đầu nói từ đâu.]
[Nếu không thì làm sao? Những cô gái trẻ sẽ cố gắng lấy thứ gì từ ông ta cơ chứ? Vì ông ta lớn tuổi rồi chắc? Buồn nôn quá đi mất.]
Cuối cùng cũng thấy cảm xúc của cư dân mạng thay đổi, người đăng bài viết thở phào nhẹ nhõm tiếp tục lên tiếng: [Hà Khôn Dân có một cách tốt hơn. Ông ta không còn trẻ nữ nhưng con trai của ông ta đẹp trai trẻ trung đủ để thu hút các cô gái. Cho nên ông ta bắt đầu ra tay với những cô gái ngưỡng mộ con trai mình.]
[Đầu tiên ông ta mời người đến nhà, biểu hiện sự quan tâm của ba chồng tương lai. Cô gái đó không đề phòng cứ nghĩ bản thân có thể thuận lợi gả vào nhà họ Hà, nhưng thực tế thứ chờ đợi cô ấy chỉ có một cơn ác mộng.]
[Nếu mọi người không tin lời tôi thì mọi người vượt tường lửa sau đó lên mạng kiểm tra bạn gái của Hà Vân Trác ở nước ngoài.]
[Mẹ kiếp thật đấy à? Tôi nôn ra bữa tối ngày hôm qua luôn rồi.]
[Đây là thật à? Không có ai báo cảnh sát ư?]
Người đăng bài viết:[Nhà gái làm sao có thể báo cảnh sát được chứ? Hà Vân Trác cũng không thể chống lại ba mình. Ba Hà nói với Hà Vân Trác rằng bản thân biến thành như thế này vì mẹ của Hà Vân Trác đã ngoại tình, ông ta bị kích thích nên chỉ thích những cô gái trẻ. Mẹ Hà đã chết vì bệnh nên món nợ này Hà Vân Trác phải trả lại.]
[Đợi một chút, sao bạn lại biết nhiều như vậy?]
[Những chuyện này là thật đấy à? Chết tiệt, thật hay giả vậy? @ Hà Khôn Dân @ Hà Vân Trác, ra đây nói chuyện ngay!]
Người đăng bài viết: [Cho nên mọi người đã biết lý do vì sao Hà Khôn Dân xin lỗi Úc Tưởng chưa?]
[Nói đến đây làm tôi giật cả mình, loại tội phạm này rất khó đề phòng!]
[Vì trong lúc Hà Vân Trác theo đuổi Úc Tưởng, Hà Khôn Dân cũng để ý đến Úc Tưởng đúng không? Nhưng ông ta không ngờ sau lưng Úc Tưởng có ông lớn trong ngành, thành ra đến cuối cùng Hà Khôn Dân không trộm được gà còn mất mất nắm gạo đúng không? Sau khi ông ta bị đập cho một trận còn phải đi xin lỗi Úc Tưởng nữa cơ mà?
Có bước đệm trước đó rồi nên cư dân mạng cũng tin vào nội dung của bài đăng, người đăng bài để lại một câu đầy ẩn ý: [Không chỉ có vậy thôi đâu.]
Cái gì gọi là không chỉ có như vậy thôi?
Bài đăng này được lan truyền một cách nhanh chóng, nhưng người đăng bài viết kia không trả lời thêm nữa.
Cách nói chuyện nửa vời như vậy dễ làm cho cư dân mạng trao trao đổi nhiều hơn, từ đó dẫn đến việc họ sẽ liên tưởng đến những chuyện khác.
[Người đăng bài muốn nói rằng Hà Khôn Dân đã làm gì Úc Tưởng rồi đúng không?]
[Với tính cách của Úc Tưởng thì tôi cảm thấy không có chuyện đó đâu.]
[Tôi vẫn đang nghi ngờ đây, trên thế giới này thật sự có người có thể khiến Úc Tưởng chịu thiệt thòi ư?]
[Mặc kệ là có hay không, nói thật đi chuyện này có liên quan như vậy mà nhà họ Trữ không để ý đến thật à? Mẹ kiếp, tôi cũng nên đề phòng một chút! Chắc chắn đây là có người đứng sau cố ý lên kế hoạch hại Úc Tưởng đúng không?
Người đăng bài viết nhìn đến đây thì cổ họng cứ nghẹn lại.
Bây giờ cư dân mạng càng ngày càng thông minh hơn rồi à?
Nhưng mà cuối cùng chuyện này vẫn gây ra phản ứng rất lớn trên mạng.
Bởi vì vụ việc này không chỉ đơn giản là đi hóng hớt nhiều chuyện, mà nó đã biến thành một tội ác!
Khi xảy ra chuyện, tổng giám đốc Thẩm của công ty văn hóa Khải Tinh không suy nghĩ nhiều mà muốn gọi ngay cho Úc Tưởng.
Ặc, sau đó thì không gọi được.
Chương 107: Đây là đang ghen à?
Thư ký Vương cũng không gọi được cho Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng uể oải chui vào trong chăn, cô giơ tay lên đặt lên đầu gối Trữ Lễ Hàn rồi nói: "Xoa bóp cho em đi." Cô kéo dài giọng ra nói: "Mỏi quá..."
Trữ Lễ Hàn: "Đợi một lát nữa."
Anh kéo Úc Tưởng ra khỏi chăn giơ tay vén áo của cô lên, sau đó anh lại sờ lên trên dọc theo sống lưng của cô.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: "Anh còn muốn…?"
Gần như cùng lúc đó Trữ Lễ Hàn cũng lên tiếng, anh nói: "Lưng em ướt đẫm mồ hôi rồi."
Úc Tưởng ngậm miệng: "À."
Hóa ra anh không hề có ý đó.
Là do đầu óc của cô quá đen tối mà thôi.
Trữ Lễ Hàn: "Em có muốn đi tắm không?"
Úc Tưởng: "Em không muốn cử động."
Trữ Lễ Hàn nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng càng ngày càng trở nên quyến rũ hơn của cô, anh cố gắng nhẫn nhịn sau đó lại nhẫn nhịn, cuối cùng anh không nhịn được nữa trầm giọng hỏi: "Anh bế em đi nhé?"
Úc Tưởng đồng ý ngay mà chẳng thèm do dự tí nào: "Được đấy."
Trữ Lễ Hàn xoay người bế cô lên, anh bước qua chiếc áo khoác bị vứt dưới đất rồi đi thật nhanh vào trong phòng tắm.
Hệ thống: [...]
Cô không sợ chân tay bị thoái hóa thật à?
Sau khi Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng vào bên trong, anh đặt cô ngồi lên trên ghế dựa trước sau đó mới vén tay áo lên xả nước ấm.
Úc Tưởng, cô kiêu ngạo không muốn tự thân vận động đến mức đó luôn à!
Hệ thống hung tợn nói thầm trong lòng.
Hệ thống quyết định nhắc nhở cô một câu: [Hai người vừa mới hẹn hò cơ mà? Cô cảm thấy làm như vậy có phù hợp không?]
Úc Tưởng: Phù hợp chứ, vô cùng phù hợp luôn. Đừng làm phiền tôi ngắm chiếc sơ mi khi bị ướt của cậu cả Trữ nào.
Hệ thống: [Tôi tưởng rằng ít nhất cô sẽ đợi đến khi sinh em bé xong, hai tháng sau mới bắt đầu hẹn hò, sau đó sẽ...]
Đột nhiên hệ thống dừng lại một chút, hỏi tiếp: [Có phải cô ghen rồi đúng không?]
Úc Tưởng: Cái gì cơ?
Hệ thống: [Là người tên Melissa kia kìa...] Hệ thống không nói hết câu.
Còn Úc Tưởng lại gợi ý cho nó một cách vô cùng thân thiện: [Cậu có muốn làm mờ thêm một lớp nữa hay không?]
Hệ thống: [?]
Tiếng nước chảy dừng lại, Trữ Lễ Hàn ôm cô đặt vào bồn tắm lớn.
Hệ thống vẫn luôn do dự, cuối cùng nó vẫn tự chặn bản thân lại.
Úc Tưởng lười biếng dựa vào bồn tắm lớn rồi hỏi: "Bây giờ gội đầu trước à?"
Trữ Lễ Hàn lên tiếng trả lời: "Ừm." Anh nâng đầu cô lên sau đó mở vòi hoa sen để làm ướt tóc cô.
Tiếng nước chảy vang lên.
Úc Tưởng đột nhiên hỏi: "Khi nào thì đến sinh nhật của cậu cả Trữ đây nhỉ?"
Động tác trên tay Trữ Lễ Hàn hơi dừng lại một chút.
Anh đang định để thư ký Vương đi gợi ý cho tổng giám đốc Thẩm của công ty văn hóa Khải Tinh để anh ta “vô tình” tiết lộ cho Úc Tưởng biết.
Nhưng anh không ngờ Úc Tưởng sẽ hỏi thẳng như vậy.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt xuống nhìn chằm chằm phần da trắng nõn sau tai của Úc Tưởng, dường như anh lại có cảm giác như muốn hôn lên đó.
Con người là sinh vật kỳ lạ như vậy đấy.
Khi nhìn thấy người đó thì có thể bộc phát mong muốn được gần gũi với người đó bất cứ lúc nào, ngay cả khi cô không làm gì cả mà chỉ nhẹ nhàng nói một câu thì kết quả vẫn như vậy.
"Cậu cả Trữ?" Úc Tưởng không mở mắt lười biếng gọi một tiếng.
"Ngày mùng ba tháng mười một."
"Đã qua rồi hả?"
"Ừm."
Úc Tưởng: "Vậy thì anh phải chịu thiệt thòi rồi, còn tận hơn nửa năm nữa mới thì mới đến lần nhận quà tiếp theo."
Trữ Lễ Hàn nắm bắt được điều quan trọng trong câu nói của cô.
Cô muốn tặng quà cho anh à?
"Ngày em tặng quà cho Cao Học Huy, anh không vui vẻ lắm đúng không?" Đột nhiên Úc Tưởng lên tiếng hỏi.
Trữ Lễ Hàn: "Ừm."
"Lại ghen rồi đúng không?"
"..." Trữ Lễ Hàn chậm rãi sắp xếp từ ngữ và nói: "... Đúng vậy. Nước bắn tung tóe lên mặt em rồi."
"Hả?" Úc Tưởng thầm nói, sao lại nói hai câu cùng một lúc thế?
Sau đó Trữ Lễ Hàn cúi đầu xuống hôn lên gò má của cô một cái rồi nói: "Được rồi, bây giờ không còn nước nữa."
Úc Tưởng liếm môi một cái: "May là chưa bôi dầu gội lên, nếu không thứ anh hôn lên nước có chứa dầu gội rồi đấy."
Có thể là Trữ Lễ Hàn tức giận đến mức bật cười.
Anh lại đèn Úc Tưởng định hôn lên môi cô, nhưng mà Úc Tưởng lại đẩy anh ra.
Úc Tưởng: "Melissa thích anh."
Trữ Lễ Hàn: "Ai cơ?"
"Melissa."
"Melissa ở trang viên kia à?"
"Ừm."
Trữ Lễ Hàn nhíu mày như có vẻ không rõ lắm, trong mắt anh lộ vẻ thờ ơ: "Đó là chuyện của cô ta, đối với anh cô ta chỉ là người qua đường có tên mà thôi."
"À..."
"Cô ta nói gì với em vậy?" Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn càng trở nên lạnh lùng hơn.
Úc Tưởng lắc đầu: "Không có nhưng em thông minh nên em tự đoán được."
Trữ Lễ Hàn: "..." Anh nhìn chằm chằm cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy khi cô nói chuyện có chút đáng yêu.
"Tất cả bọn họ đều biết em mang thai rồi." Úc Tưởng nhờ lại.
"Anh cứ nghĩ em sẽ không nói ra điều đó." Đôi mắt lạnh lùng của Trữ Lễ Hàn như lộ ra một chút dịu dàng.
"Vì sao không nói chứ? Nói ra thì người ta mới chuẩn bị những thứ em thích ăn chứ… Không những không ai dám chọc em tức giận còn phải nhường em nữa." Cô ta là người phải chịu thiệt nhiều nhất đấy.
Trữ Lễ Hàn cười khẽ.
Úc Tưởng: "Sau đó, Melissa hỏi em rằng làm sao em có thể xác định được đứa bé là con của anh chứ?"
Sự vui vẻ trong mắt Trữ Lễ Hàn biến mất: "Cô ta là cái thá gì cơ chứ? Đến lượt cô ta đến chất vấn chắc?"
Úc Tưởng: "Sau đó em nói, cô ta đoán xem. Sau đó người xấu hổ lại là cô ta."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng: "Vì vậy cuối cùng người tức giận lại là cô ta."
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.
Úc Tưởng vẫn luôn phản ánh lại một cách thẳng thắn, nhưng cô lại cố tình nói rằng cuối cùng người phải tức giận vẫn là Melissa. Nói cách khác cô chỉ trình bày lại chứ không tố cáo gì cả, chỉ đơn giản là vô tình kể lại mà chẳng có ý gì cả...
Đúng là vô tình kể lại và không có ý gì thật à?
Trong phút chốc Trữ Lễ Hàn cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập mạnh hơn như đang đánh trống reo hò.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Úc Tưởng thấp giọng hỏi: "Em ghen đúng không?"
Úc Tưởng dừng lại.
Sau khi Trữ Lễ Hàn buột miệng hỏi ra câu đó thì anh lại hơi hối hận.
Có lẽ Úc Tưởng sẽ không thừa nhận đâu.
Cô không cần thiết phải thừa nhận hay nói ra miệng, anh chỉ cần biết vậy là được rồi.
Úc Tưởng vỗ mạnh lên mặt nước trong bồn tắm, tự tin nói: "Đúng vậy đó! Em không vui!"
Dường như trái tim của Trữ Lễ Hàn được cái gì đó chạm vào.
Sau đó nó được lấp đầy bởi một loại cảm xúc.
Bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Trữ Lễ Hàn đè vai cô xuống.
Anh muốn hôn lên môi cô, nụ hôn mạnh mẽ nhưng lại vô cùng dịu dàng...
Cảm xúc của Trữ Lễ Hàn bắt đầu dâng trào.
Một giây sau Úc Tưởng lại nói: "Hừm, vậy là chúng ta hòa nhau rồi nhé."
"Cái gì mà hòa nhau rồi hả?" Trữ Lễ Hàn dừng lại.
"Anh ghen vì Cao Học Huy, bây giờ em cũng ghen một lần. Cho nên chúng ta hòa nhau rồi, quà sinh nhật của cậu cả cũng không có nữa..."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Trữ Lễ Hàn tức giận đến mức bật cười.
Lập luận vững chắc nhưng lại vô căn cứ như vậy vì chờ anh ở đây đúng không?
Trữ Lễ Hàn nhấc đôi chân dài bước vào trong bồn tắm, anh ôm Úc Tưởng vào trong ngực trầm giọng nói: "Không được, không thể hòa nhau như vậy được..."
Anh xoa xoa cổ tay cô thấp giọng nói: "Nếu em không vui thì có thể cắn anh."
Úc Tưởng buột miệng nói: "Cắn ở đâu?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Bầu không khi lại trở nên kỳ lạ hơn một chút.
Úc Tưởng uể oải nói: "Em cắn anh một cái thì người được lợi vẫn là anh mà."
Trữ Lễ Hàn đành phải nâng cằm cô lên chặn môi cô lại đã rồi tính sau.
Bọt nước bắn tung tóe.
Lần này Úc Tưởng tắm đúng hai tiếng, sau đó cô mới được Trữ Lễ Hàn bế lên trên giường.
Úc Tưởng vừa nhắm mắt lại thì ngủ mất.
Ai quan tâm ghen hay không ghen nữa chứ.
Trữ Lễ Hàn không rời đi, sáng sớm ngày thứ hai Úc Tưởng tỉnh lại thì thấy một chiếc hộp da được đặt trên bàn.
Mặt ngoài của chiếc hộp in hoa văn cổ điển.
Nhưng hoa văn đó có đẹp đến đâu cũng không quan trọng, quan trọng là trong chiếc hộp đó có thỏi vàng.
Úc Tưởng: ?
Cô vừa đứng dậy từ trên giường thì có người đứng sau khoác thêm áo cho cô.
Úc Tưởng quay đầu nhìn qua thì mới chú ý đến truyện Trữ Lễ Hàn vẫn chưa đi.
"Cảm ơn." Úc Tưởng nói hai chữ này theo bản năng sau đó mới kéo áo ngủ đi về phía chiếc bàn kia.
Trên thỏi vàng có in mấy chữ “ngân hàng XX” “vàng nguyên chất 9999” và “1000gr”, và chiếc hộp da nhỏ chất đầy những thỏi vàng giống như vậy.
Hiển nhiên cái này đáng giá hơn chiếc vòng vàng trên cổ chân Úc Tưởng rất nhiều rồi.
Úc Tưởng nghi ngờ quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nâng nâng cằm thản nhiên nói: "Không đủ thời gian để đi chọn quà, vì vậy chỉ có thỏi vàng thôi."
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn: "Cô Úc ghen tị, nên anh phải dỗ dành cô Úc một chút đúng không?"
Anh biết cô thích cái gì.
Vì vậy xin cô hãy ghen nhiều thêm một chút.
Dù là cô có ghen nhiều một chút cũng không sao, vì khi đó anh sẽ biết hôm nay cô thích anh nhiều thêm bao nhiêu.
Úc Tưởng hoàn toàn quên chuyện phải xem điện thoại một cái.
Cô cầm lấy thỏi vàng nói thầm, đáng ghét tại sao toàn là thứ cô thích thế này?
"Không dám giấu diếm, em có thể ghen nhiều đến mức làm anh phá sản luôn." Úc Tưởng khẽ chớp mắt.
Cậu cả Trữ vẫn ung dung: "Với số tài sản anh đang có thì cô Úc còn phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy."
Hệ thống vừa bỏ chặn thầm mắng: Đôi nam nữ chó má.
Chương 108: Tại sao cô lại dễ gặp phải mấy kẻ điên cuồng cố chấp vậy nhỉ?
Úc Tưởng nhận được rất nhiều vàng thỏi nên tâm trạng cô cực kỳ vui vẻ.
Vừa khéo đúng lúc này, Dư Đồng mang bữa sáng tới. Lúc trông thấy Trữ Lễ Hàn ở đây, Dư Đồng hơi chần chừ không dám để bữa sáng này xuống trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng thấy sắc mặt cô ấy như vậy bèn hỏi: “Hề Đình tặng à?”
Dư Đồng lúng túng gật đầu.
Trữ Lễ Hàn không tỏ thái độ gì ra mặt, anh chỉ hỏi Dư Đồng: “Tất cả đồ ăn đều đã được kiểm tra rồi chứ?”
Dư Đồng gật đầu: “Chúng đều đã được kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
Trữ Lễ Hàn nghe vậy mới quay đầu qua nhìn về phía Úc Tưởng, hỏi: “Em có thích ăn chúng không?”
Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.
Nếu em nói là thích ăn thì liệu có phải đêm nay anh sẽ lại không kiềm chế được cảm xúc, trừng phạt em thêm một lần nữa không?
Giữa đồ ăn và chuyện bị trừng phạt thêm một lần nữa.
Úc Tưởng cảm thấy cả hai đều có sức hấp dẫn rất lớn, cho nên cô quyết định chọn cả hai.
Vì vậy, Úc Tưởng mở miệng nói: “Em thích ăn.” “Chị Dư để chúng xuống đây đi.”
Dư Đồng đáp: “Ừm.” Sau đó cô ấy để hai chiếc hộp giữ nhiệt xuống, vội vàng nhanh chân đi ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bên người Úc Tưởng, dường như anh chỉ hờ hững liếc nhìn đồ ăn trong hộp, sau đó nói: “Thư ký Vương nói rằng cậu ta có chuyện muốn nói với em đấy, cậu ta đã tới đây từ sáng rồi.”
Úc Tưởng: “Ồ? Chuyện gì vậy? Vậy cứ bảo anh ấy lên đây nói luôn đi, tiện thể để em mời anh ấy nếm thử một chiếc bánh bao súp luôn.”
Trữ Lễ Hàn nheo mắt lại, không nói năng gì.
Úc Tưởng tinh tế phát hiện ra bầu không khí thoáng thay đổi, cô quay mặt qua cười: “Em cũng mời anh hai cái nhé?”
Trữ Lễ Hàn nhướng mày, đáy mắt nhanh chóng lóe sáng lên một chút, xem ra tâm trạng anh đang khá tốt.
Anh nói khẽ: “Anh không cần hai cái, cô Úc chia cho anh nửa cái là được.”
Úc Tưởng: ?
Nửa cái?
Em cắn một nửa, để lại cho anh một nửa ấy à? Anh thực sự không chê nước bọt của em nhỉ! Có phải anh lén giấu em đi học lớp bổ túc ở học viện huấn luyện phẩm chất cần có của đàn ông không vậy cậu cả?
Úc Tưởng gật đầu, thôi không nhìn nữa: “Được thôi, vậy thì gọi thư ký Vương lên trên đây trước đã nhé?”
Trữ Lễ Hàn khựng lại: “Chi bằng đợi ăn xong rồi hẵng gọi cậu ta lên đây sau đi.”
Úc Tưởng: “Không sao, dù sao hôm nay em cũng đang thấy rất ngon miệng. Cho dù lát nữa anh ấy có nói gì với em đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới tâm trạng ăn uống của em đâu.”
Nhưng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.
Trữ Lễ Hàn dời mắt nhìn đi hướng khác, vẫn chiều theo ý của Úc Tưởng, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho thư ký Vương đang chờ ở phòng khách.
Chưa đầy ba phút sau, thư ký Vương lập tức hì hục chạy tới.
Còn chưa bước vào cửa, anh ấy đã mở miệng nói ngay: “Tôi đoán có lẽ tổng giám đốc Thẩm cũng không thể liên lạc được với cô nên bèn tới đây…”
Mỗi khi cậu cả Trữ ngủ lại qua đêm với cô Úc, liệu có ai nghe máy khi có cuộc gọi đến số điện thoại của hai người hay không phụ thuộc hoàn toàn vào duyên số. Anh ấy hiểu rất rõ chuyện này!
“Ồ, không sao đâu, anh ngồi xuống thở trước đi đã rồi có gì từ từ nói sau.” Úc Tưởng nói xong đưa cho anh ấy ly nước.
Tiếp đó, cô hỏi anh ấy: “Anh ăn bánh bao súp không? Hề Đình làm đấy.”
Thư ký Vương ngẩn người, trong lòng thầm nhủ sao tôi dám chứ? Cô Úc đây cũng thật vô tư ghê, không buồn quan tâm xem tôi muốn nói gì với cô, trái lại còn vội chia đồ ăn cho tôi trước…
Thư ký Vương vội vàng quay đầu xem thử sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.
Cậu cả Trữ không mừng cũng không giận.
Thư ký Vương không dám chắc chắn liệu anh ấy có bị cậu cả Trữ ghim thù hay không khi lần trước trong khi chơi trò chơi nhập vai, anh ấy đã vào vai “người chồng đã khuất” của Úc Tưởng.
Cho nên, anh ấy chỉ uống một hớp nước, còn về phần bánh bao súp...
Thư ký Vương cười một tiếng: “Ồ, vậy tôi phải giữ lại để hôm nào đó đem bán lại nó cho fan hâm mộ của Hề Đình mới được. Chắc chắn sẽ rất được giá.”
Anh ấy cảm thấy đây đúng là câu trả lời thể hiện đẳng cấp của một thư ký hoàn hảo, vừa có thể nhận đồ cô Úc cho lại không sợ cậu cả Trữ ghen!
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “Bánh bao súp để sang ngày hôm sau sẽ mọc mốc xanh lên mất, anh định bán nó cho fan hâm mộ à? Anh làm vậy là vi phạm luật vệ sinh an toàn thực phẩm, sẽ bị cảnh sát bắt về đồn đấy.”
Thư ký Vương: ?
Cũng đúng.
Úc Tưởng đổi giọng: “Vậy hay là bán cho fan hâm mộ của Nguyên Cảnh Hoán đi, lần trước fan hâm mộ của anh ta mắng tôi, tôi vẫn còn đang ghim lắm.”
Thư ký Vương: “...?”
Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng cảm thấy buồn cười không nín nổi, quay đầu nhìn Úc Tưởng một cái.
Úc Tưởng cắn vỏ bánh bao súp, húp hết nước canh bên trong, sau đó nói: “Anh nói đi, rốt cuộc anh định nói gì vậy?”
Thư ký Vương nghe vậy bèn điều chỉnh lại biểu cảm của mình, tỏ thái độ hết sức nghiêm nghị: “Đây không phải một tin tốt.”
Úc Tưởng chợt nghĩ: “Anh đã bao giờ nói với tôi tin gì tốt đâu?”
Thư ký Vương hồi tưởng lại, quả thực không hề nghĩ ra bất kỳ một lần nào anh ấy báo tin vui..
Thư ký Vương nghiêm mặt nói: “Hà Khôn Dân, ba của Hà Vân Trác, công khai tag cô trên mạng để xin lỗi cô.”
Úc Tưởng nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn: “Cậu cả Trữ lại qua bên đó dọa dẫm ông ta khi nào vậy?”
“Tự ông ta chột dạ thôi.” Trữ Lễ Hàn đáp hời hợt.
Đương nhiên anh sẽ không kể cho cô biết rằng, lần trước vì cô livestream với Nhiễm Chương nổi tiếng leo lên tận bảng hot search, anh không hẹn gặp cô được nên đã qua chơi với Hà Khôn Dân, hại ông ta suýt nữa đái ra quần.
Sau đó lại càng không cần phải kể nữa.
Úc Tưởng cắn một miếng nhân bánh: “Sau đó thì sao? Cư dân mạng lại phỏng đoán ác ý gì về tôi à?”
“Có một người đăng bài nói rằng lão già khốn nạn biến thái Hà Khôn Dân này vẫn luôn có sở thích chơi các cô bé qua lại với con trai mình…”
Lúc trước, Úc Tưởng đã đoán ra có lẽ mình đã phải thay cô gái trong nguyên tác đó thực hiện đoạn kịch bản này.
Thế nhưng, cô không ngờ rằng Hà Khôn Dân “vẫn luôn” có sở thích này.
“Ôi trời! Đúng là chẳng ra làm sao! Tin này đã chuẩn chưa anh?” Úc Tưởng tạm dừng động tác ăn bánh bao súp lại.
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn ngồi bên cạnh trở nên lạnh giá.
“Theo thông tin mới nhất thì chuyện này hoàn toàn chính xác. Bọn họ đã khui ra được chuyện Hà Vân Trác từng quen một người bạn gái khi ở nước ngoài. Nghe nói từng có một dạo, cô bé ấy đăng bài trong diễn đàn trường kể rằng cô ấy bị ba của bạn trai làm nhục. Tuy nhiên chuyện này không hề gây được hiệu ứng lan tỏa mạnh trên mạng bởi vì độ ấy, cô gái này suýt nữa đã bị ba mẹ mình đưa vào bệnh viện tâm thần. Về sau, cô ấy cũng không nhắc lại những chuyện này nữa đồng thời cũng chuyển trường...”
Úc Tưởng nhíu mày: “Còn những người khác thì sao?”
Thư ký Vương lắc đầu nói: “Vẫn chưa khui ra được. Tuy nhiên, vấn đề hiện tại không phải là chuyện này mà là…”
Anh ấy nhìn Úc Tưởng, cảm thấy khá khó mở lời nói chuyện này với cô ngay trước mặt cậu cả Trữ.
Úc Tưởng cũng nhanh chóng hiểu ra, chỉ vào mình, hỏi: “Ồ? Có người cố ý lôi tôi vào chuyện này à? Bởi vì Hà Vân Trác từng theo đuổi tôi cho nên… Tôi cũng bị Hà Khôn Dân để mắt tới phải không? Lý do Hà Khôn Dân nói xin lỗi tôi là vì ông ta đã thực hiện thành công hành vi bỉ ổi của mình, sau đó ông ta bị bọn cậu cả Trữ ép phải xin lỗi tôi phải không?”
“Đúng vậy, cô nói không sai một chữ nào so với nội dung bàn luận trên internet. Tuy nhiên, phần lớn cư dân mạng vẫn rất tỉnh táo. Hiện tại, mục tiêu chung của mọi người là phải ra sức nỗ lực để bắt Hà Khôn Dân phải đền tội. Tuy nhiên, vì chứng cứ quá ít ỏi cho nên nhiều cư dân mạng hy vọng cô có thể đứng ra lên tiếng…” Thư ký Vương nói đên đây thoáng dừng lời, sau đó nói tiếp: “Làm vậy há chẳng phải là mượn lý do chính nghĩa để ép buộc người khác phải tuân theo ý mình hay sao? Tốt nhất là cô đừng để ý tới chuyện này. Vốn dĩ chuyện này chẳng hề liên quan gì tới cô cả.”
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn giá băng, anh gập ngón tay lại gõ nhẹ xuống mặt bàn để thu hút mọi người tập trung lại nghe anh nói.
Anh hỏi: “Trước đây anh không điều tra ra được chuyện này à?”
Câu này anh dành hỏi thư ký Vương.
Khuôn mặt của thư ký Vương để lộ vẻ xấu hổ: “Trước đây, tôi cứ nghĩ ông già đó chỉ ngấp nghé sắc đẹp của cô Úc cho nên mới chuẩn bị nhiều trang phục vừa với số đo của cô Úc ở nhà ông ta như vậy… Thật không ngờ, mẹ kiếp, không phải ông ta chú ý tới các cô gái xinh đẹp mà là chú ý tới các cô gái xinh đẹp qua lại với con trai ông ta!
“Bài đăng trên mạng đó nói mẹ của Hà Vân Trác ngoại tình. Ông già này dùng cách này để giải hận… Đúng là một tên hèn, tại sao lại trút giận lên người vô tội chứ…”
Thư ký Vương nói đến đây cũng cảm thấy bực mình.
Không chỉ bởi vì chuyện này vô duyên vô cớ bỗng nhiên lại kéo Úc Tưởng vào cuộc mà còn vì nghe hết chuyện rồi mới thấy Hà Khôn Dân thực sự đúng là một tên cặn bã!
Ông ta cặn bã tới độ hễ là người bình thường nghe nói những chuyện ông ta đã làm đều sẽ cảm thấy phẫn nộ!
Một người bình thường như thư ký Vương hoàn toàn chẳng thể nào ngờ được tới chuyện này.
Cho nên khi anh ấy điều tra ba con Hà Khôn Dân và Hà Vân Trác, anh ấy cũng không nghĩ đến chuyện phải điều tra cả bạn gái cũ của Hà Vân Trác.
“Còn một nguyên nhân nữa.” Úc Tưởng nhíu mày: “Đó là hầu hết các cô gái đều bị ám ảnh về sự trong sạch của bản thân nên không dám tùy tiện nói với người khác. Hà Khôn Dân cố ý chọn lựa các cô gái trẻ xung quanh Hà Vân Trác để có thể tiện bề bịt miệng họ. Bởi vì với quan hệ của họ với Hà Văn Trác, một khi họ nói ra, sẽ rất khó để người khác tin tưởng lời họ nói, đã vậy lại còn tự hủy hoại mất danh tiết của mình.”
Thư ký Vương thở dài: “Đúng vậy, lão già khốn nạn này thật nham hiểm.”
“Người đăng bài là ai hết sức quan trọng.” Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nói xen vào: “Người này cố ý nhằm vào Úc Tưởng.”
Thư ký Vương giật nảy mình: “Đúng vậy! Anh nói hết sức chí lý! Cần phải xử lý Hà Khôn Dân nhưng cũng không thể bỏ qua cho kẻ đăng bài viết…”
“Bao giờ tìm ra được kẻ đó là ai nhất định phải nói cho tôi biết đấy.” Úc Tưởng cũng lập tức lên tiếng.
Thư ký Vương: “Ôi!” Anh ấy thoáng ngừng lời, không nhịn được hỏi cô: “Cô không tức giận à?”
Úc Tưởng: “Tức giận vì chuyện gì? Chuyện này bị khui ra như vậy mới tốt… Đời này, Hà Khôn Dân đừng hòng có thể trở mình. Còn với tôi… Thì chẳng có ảnh hưởng gì hết.”
“Không, không có ảnh hưởng gì cả sao?”
Úc Tưởng quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn: “Chẳng lẽ cậu cả Trữ lại nghi ngờ em vì chuyện này à?”
Trữ Lễ Hàn cau mày: “Đương nhiên là không rồi.”
“Vậy cậu cả Trữ sẽ vẫn thích em chứ?”
Yết hầu của Trữ Lễ Hàn nhấp nhô: “Đương nhiên.”
“Anh thấy rồi đó.” Úc Tưởng nhún vai với thư ký Vương, cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao súp.
Cô mới vừa cho chiếc bánh bao súp này vào miệng, còn chưa kịp cắn lớp vỏ để húp nước canh bên trong thì Trữ Lễ Hàn bỗng giữ vai cô lại, sau đó anh cúi đầu cắn nửa bên kia của chiếc bánh bao súp.
Úc Tưởng: ?
Ồ, hóa ra đây chính là nửa chiếc bánh bao súp mà anh muốn đấy à!
Quả nhiên anh vẫn là người biết cách chơi nhất!
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ấy, Úc Tưởng để ý thấy biểu cảm của Trữ Lễ Hàn thoáng có phần kỳ lạ.
Sự kỳ lạ này chỉ xuất hiện thoáng qua, sau đó nhanh chóng biến mất, không còn sót lại chút dấu vết nào.
Trong miệng Úc Tưởng chỉ còn lại nửa chiếc bánh bao súp. Vì cô chỉ ngậm phần vỏ, cho nên miếng bánh ăn dở này rơi “bịch” luôn xuống sàn nhà.
Úc Tưởng quay đầu lại, biểu cảm của thư ký Vương chẳng khác gì bị nghẹn chết vì bị nhồi vào miệng một vốc thức ăn cho chó tươi ngon mới ra lò.
Thư ký Vương đứng dậy: “Nếu chuyện của Hà Khôn Dân có tiến triển gì, tôi sẽ báo cáo lại ngay cho cậu cả và cô Úc, hai người cứ từ từ… Từ từ ăn sáng...”
Đợi thư ký Vương chu đáo khép giúp cửa lại rồi.
Úc Tưởng mới quay đầu lại hỏi: “Anh bị bỏng rồi phải không?”
Trữ Lễ Hàn cau mày như thể cố nén giận.
Úc Tưởng: “Bánh bao súp không húp hết nước canh bên trong trước sẽ rất nóng.”
Trò mùi mẫn anh vừa chơi bị thất bại rồi đúng không?
Trữ Lễ Hàn đẩy ghế ra đứng dậy, rút khăn giấy nhặt miếng bánh bao súp rơi dưới đất lên trước, sau đó mới cười chẳng ra cười, giận chẳng ra giận liếc nhìn Úc Tưởng, lập tức quay người đi vào phòng tắm.
Cậu cả vẫn còn sĩ diện lắm.
Không chịu mở miệng ra cho cô nhìn giúp xem có bị bỏng rộp lên không.
Úc Tưởng ngả người dựa vào lưng ghế, nghĩ bâng quơ.
Ôi, không biết có cần mua thuốc trị bỏng không nhỉ?
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi ra, sắc mặt của anh đã khôi phục lại như bình thường.
Chỉ có điều... Trên môi anh có một vết đỏ rất rõ ràng.
Đỏ cực kỳ đỏ.
“Không sao.” Trữ Lễ Hàn ấn tay lên môi mình, nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, nói khẽ: “Nếu như có ai hỏi, anh sẽ nói cho họ biết, vết đỏ này là do cô Úc cắn anh.”
Úc Tưởng: ???
Dám bôi nhọ thanh danh của em à!
Thôi được rồi… Hình như cô cũng không có thanh danh gì tốt đẹp cả.
Lúc này, Úc Tưởng mới nghiêm túc hỏi: “Trong miệng anh có bị bỏng không? Có đau không?”
Trữ Lễ Hàn: “Cô Úc muốn đích thân xem thử không?”
Úc Tưởng nói với hệ thống: Anh ấy thật biết cách tán tỉnh, chắc chắn là anh ấy muốn tôi hôn anh ấy.
Hệ thống: […]
Tôi không nghe, nếu nghe, tai tôi sẽ bị điếc. Tôi không nhìn, nếu nhìn, mắt tôi sẽ bị lên lẹo.
Úc Tưởng chép miệng một tiếng, lắc đầu nói: “Em không xem đâu, em sợ cậu cả Trữ trả thù em.”
Trữ Lễ Hàn tức tới độ bật cười: “Trả thù em như thế nào?”
Úc Tưởng: “Cắn lưỡi em.”
Trữ Lễ Hàn đột nhiên nghiêm giọng: “Úc Tưởng.”
Úc Tưởng giật mình.
Cô thực sự không quen anh gọi tên cô một cách trịnh trọng như vậy.
Trữ Lễ Hàn rút khăn giấy lau khóe môi, nói khẽ: “Giờ đang là ban ngày.”
Úc Tưởng: ?
Vậy thì sao…?
Ồ.
Ý anh là không được trêu ghẹo anh đúng không?
Ban ngày thì anh không cứng nổi sao?
Câu nói này đã ngấp nghé ra tới miệng rồi nhưng cuối cùng Úc Tưởng vẫn nuốt ngược nó trở lại vào trong bụng.
Được rồi, được rồi, có cứng được hay không cô biết rất rõ. Hôm nay vẫn còn chuyện nghiêm chỉnh phải làm! Cô không phải người làm việc thiếu đứng đắn như thế!
“Lát nữa anh phải đi họp phải không?” Úc Tưởng hỏi.
Trữ Lễ Hàn: “Em mong anh sẽ đi họp hay không đi họp?”
Chủ đề cuộc nói chuyện của họ lại trở nên nguy hiểm rồi.
Úc Tưởng: “Em mong anh sẽ đi họp, cố gắng kiếm thật nhiều tiền để em có thể tiêu ba đời không hết.”
Cổ họng Trữ Lễ Hàn bật lên tiếng cười khẽ.
Dạo này anh cười nhiều hơn trước rất nhiều.
Anh cầm chiếc điện thoại để trên bàn lên, khẽ nói: “Có chuyện gì thì gọi cho anh hoặc gọi cho Vương Lịch.”
Úc Tưởng nói tiếp lời của anh: “Hoặc không thì gọi cho tổng giám đốc Tang, nếu thực sự không còn cách nào khác thì cũng có thể nhờ Trữ Sơn.”
Trữ Lễ Hàn nghe cô nói vậy là biết cô quả thực chẳng hề để tâm chuyện lần này, thậm chí còn đã rất thành thạo ứng phó với chuyện này, ung dung bình chân như vại.
Trữ Lễ Hàn đáp: “Ừm.” Sau đó, anh đi về phía cửa ra vào.
“Chờ chút đã.” Úc Tưởng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Trữ Lễ Hàn dừng bước, xoay người lại: “Cô Úc đổi ý rồi à?”
Úc Tưởng: “Không phải. Chuyện khác cơ...” Cô liếm môi. Nếu như là trước đây thì chắc chắn cô sẽ không đề cập chuyện này với Trữ Lễ Hàn.
Thế nhưng, bức tường cứng rắn lạnh giá ngăn cách giữa họ đã tan chảy, sụp đổ từ lâu rồi.
Úc Tưởng nói khẽ: “Hôm đó ở trang trại của Melissa, tổng giám đốc Tang hỏi em có khó chịu không, có ăn không ngon miệng không, có muốn khóc không… Tổng giám đốc Tang hỏi em như vậy có phải vì bà ấy cũng từng trải qua chuyện tương tự như vậy không?”
Trữ Lễ Hàn sững sờ.
Anh khẽ đáp: “Anh biết rồi.”
Không cần phải nói gì nhiều thêm.
Trữ Lễ Hàn nói anh biết có nghĩa là anh đã biết nên làm như thế nào rồi.
Úc Tưởng cắm cúi chuẩn bị tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Bên đằng kia, Trữ Lễ Hàn đột nhiên quay trở lại chỗ cô, nâng mặt cô lên in nụ hôn lên trán cô.
Sau đó anh mới trầm ấm bảo: “Anh đi đây.”
Lần này anh sải bước rất dài, chỉ cần bước vài bước là đã đi ra ngoài.
Bóng dáng anh nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Úc Tưởng sờ trán mình.
Ôi, khi thích một người, không chỉ có hôn môi mới khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Cho dù là hôn chỗ khác, người ta cũng vẫn thấy vui vẻ như thường.
Úc Tưởng: Tiểu Viên, tôi muốn được nghe lời khen của trùm phản diện.
Hệ thống không hé răng.
Hừm.
Hôm nay nó muốn cho cô biết sức mạnh của sự im lặng.
Úc Tưởng đợi một lát không nghe thấy tiếng trả lời bèn thì thẩm: “Sao cậu lại giận dỗi vậy? Ai không biết khéo lại tưởng tôi đang yêu đương với cậu đấy.”
Nếu như hệ thống có cơ thể thật, chắc hẳn lúc này nó đã sợ toát mồ hôi hột ướt sũng cả người rồi.
Hệ thống: [Chớ nói lung tung.]
Hệ thống cố gắng nín nhịn không nói nhưng cuối cùng nó vẫn nói ra: [Chỉ có một người mạnh mẽ như Trữ Lễ Hàn mới dám yêu cô thôi.]
Úc Tưởng: Đúng là anh ấy thực sự rất dũng mãnh.
Hệ thống: […]
Đáng ra nó không nên mở miệng, nó không nên nói gì mới phải!
Giá như nó không có tính năng biết nói chuyện thì tốt biết mấy! Tốt nhất là bọn họ đừng trao đổi gì với nhau nữa!
Úc Tưởng chậm rãi ăn xong bữa sáng, không tiếp tục giày vò hệ thống nữa.
Trước hết, cô trả lời các cuộc gọi và tin nhắn hỏi han cô trước.
Lúc gọi lại cho Nhiễm Chương, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
Úc Tưởng hỏi: “Vụ kiện tới đâu rồi? Anh đã lấy được tiền chưa?”
Nhiễm Chương gần như đồng thời mở miệng cùng một lúc với cô: “Hà Vân Trác không ra mặt thay cho cô à?”
Úc Tưởng biết ngay mà, chắc hẳn Nhiễm Chương cũng đã đọc được tin tức trên mạng rồi.
Úc Tưởng trả lời câu hỏi của anh ta trước: “Không, giữa tôi và Hà Vân Trác vốn không có giao tình hay quan hệ gì cả.”
Giọng của Nhiễm Chương vẫn còn đậm nét thiếu niên trẻ trung, anh ta nghiêm giọng bảo: “Tôi sẽ giết Hà Khôn Dân.”
Úc Tưởng: ?
Thế giới này thật là lạ.
Tại sao cô lại dễ gặp phải mấy kẻ điên cuồng cố chấp vậy nhỉ?
Úc Tưởng: “Đừng, anh còn phải làm việc cho tôi ít nhất ba mươi năm nữa… Hơn nữa, Hà Khôn Dân cũng chỉ mới có ý đồ với tôi thôi, còn chưa làm gì thì nhìn thấy tôi và cậu cả Trữ hôn nhau nên ông ta sợ quá, tự quỳ mọp xuống đất xin tha rồi.”
Nhiễm Chương lập tức bình tĩnh hẳn: “Đúng vậy, ít nhất ba mươi năm nữa... Cô hôn cậu cả Trữ hả?” Anh ta hơi nâng cao âm lượng lên một chút.
Úc Tưởng: “Ừm.”
Nhiễm Chương: “Vậy, vậy có chuyện gì tôi có thể giúp được cô không?”
Anh ta lắp bắp.
Chương 109: Cô ấy hoàn toàn không cần tôi che chở hay thỏa hiệp
Nhiễm Chương thoáng buồn bã trong nháy mắt.
Những đánh giá ở trên mạng về Úc Tưởng dù là tốt hay xấu thì cuối cùng cũng chỉ là bề nổi. Chỉ những ai thực sự tiếp xúc với cô rồi mới biết cô thực sự đặc biệt thu hút người khác tới nhường nào.
Nhiễm Chương vẫn còn trẻ tuổi, trước đây anh ta chỉ toàn tiếp xúc với những người thân giống như bầy đỉa hút máu hoặc là những khuôn mặt vô cảm trong giới thể thao điện tử.
Đối với anh ta.
Việc Úc Tưởng giúp đỡ anh ta thực sự rất dễ khiến anh ta xiêu lòng vì cô.
Nhiễm Chương không nói những suy nghĩ này ra.
Anh ta chỉ siết chặt điện thoại chờ đợi câu trả lời của Úc Tưởng bên đầu bên kia.
Úc Tưởng: “Anh không cần phải làm gì giúp tôi hết, mau mau giải quyết xong chuyện của anh rồi nhanh chóng quay lại làm việc cho tôi đi.”
Mình đúng là giống Hoàng Thế Nhân* mà.
*Hoàng Thế Nhân là một nhân vật phản diện kinh điển trong tác phẩm “Bạch Mao Nữ” được sáng tác bởi tập thể Học viện Nghệ thuật Lỗ Tấn Diên An. Trong tác phẩm này, Hoàng Thế Nhân là một nhân vật địa chủ cường hào ác bá điển hình chuyên ức hiếp dân lành, cho vay nặng lãi, làm vô số việc ác. Hình tượng của nhân vật này tượng trưng cho giai cấp địa chủ phong kiến bóc lột dân đen nghèo khổ.
Úc Tưởng âm thầm chẹp một tiếng trong lòng.
Nhiễm Chương nghe vậy vẫn rất vui vẻ, anh ta đáp: “Được! Nhất định tôi sẽ nhanh chóng trở lại!”
Anh ta phải chơi game cô đầu tư mấy lần để làm quảng cáo miễn phí cao cấp nhất cho cô.
Úc Tưởng nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhiễm Chương cất điện thoại di động vào trong túi, cảm giác kích động trong lồng ngực vẫn còn chưa tan biến hết.
Rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại thôi, thậm chí đáng ra anh ta phải là người an ủi Úc Tưởng, kết quả không ngờ lại ngược lại, anh ta lại là người được Úc Tưởng truyền cho sức mạnh để dũng cảm nhanh chân tiến bước trên đường đời.
...
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho vợ chồng Úc Thành Tân.
“Ba mẹ không cần phải lo lắng, con không sao, sở dĩ Hà Khôn Dân nói xin lỗi là vì lần trước ông ta bắt gặp con và cậu cả Trữ hôn nhau nên mới sợ gần chết.” Úc Tưởng vừa mở miệng lập tức nói luôn một tràng.
Nói xong, cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mặc dù không cần phải quan tâm tới suy nghĩ của những người khác nhưng với những người cô quan tâm thì cô cũng nên giải thích với họ một chút.
Sau đó, mỗi lần cô giải thích là lại một lần cô nhắc tới chuyện cô và cậu cả Trữ hôn nhau.
“... Hả? Hả?” Bên đầu bên kia, vợ chồng Úc Thành Tân ngơ ngác vì cô lập tức đi thẳng vào vấn đề, hai người họ gần như không còn biết phải nói gì.
Úc Tưởng: “Chuyện lần này chủ yếu là do có người muốn hạ bệ con. Trước mắt con vẫn chưa biết người muốn hại con là ai. Có lẽ đối phương sẽ vẫn còn tiếp tục tung thêm chiêu trò khác. Cho nên, con nghĩ có một số chuyện thay vì để ba mẹ xem trên mạng mới biết thì tốt hơn hết là giờ con nói luôn cho ba mẹ nghe.”
Bên đầu bên kia, vợ chồng Úc Thành Tân giật mình hỏi: “Tưởng Tưởng, con, con bảo là còn chuyện gì nữa cơ? Ai bắt nạt con à? Hay là sao?”
Úc Tưởng: “Con có thai rồi.”
Đầu bên kia bỗng nghe “uỵch” một tiếng.
Úc Tưởng: “Sao vậy ạ?”
Quan Kim Mỹ nói: “Ba con bị ngã khỏi ghế sô pha.”
Úc Tưởng: “Vậy mẹ mau dìu ba lên xem có bị làm sao không đi, hy vọng không bị ngã rạn xương. Lần trước Trữ Sơn ngã dập mông xuống đất, đến giờ vẫn còn đi lại khập khễnh đấy ạ.”
Quan Kim Mỹ: “...”
Úc Thành Tân: “...”
Úc Thành Tân ỉu xìu đứng dậy bảo: “Con phải tôn trọng chủ tịch Trữ chứ, sao con lại có thể nói về ông ấy như vậy được?”
Úc Tưởng: “Con tôn trọng lắm rồi đó, dạo này con không hề lừa của ông ta đồng nào.”
Vợ chồng Úc Thành Tân: ???
Cách hai vợ chồng họ nhìn nhận về thế giới này thực sự sắp bị Úc Tưởng đạp đổ rồi.
“Chuyện này, chuyện này…” Úc Thành Tân lắp bắp một lúc lâu.
Úc Tưởng: “Có điều ba nói vậy con mới nhớ ra, lần trước thư ký của ông ta có gọi điện nói ông ta muốn tặng cho con một trung tâm thương mại. Đến giờ con vẫn còn chưa ký tên.”
Úc Thành Tân lập tức ngưng nói lắp.
Phải rồi.
Con gái của hai vợ chồng họ làm xằng làm bậy đến vậy mà sao Trữ Sơn vẫn còn cố gắng sáp tới vậy chứ?
“Vì sao Trữ Sơn lại…”
“Bởi vì ông ta muốn hàn gắn mối quan hệ với con trai nhưng con trai ông ta rất ghét ông ta, anh ấy chỉ thích con.” Úc Tưởng đường hoàng đáp.
Cuối cùng logic của vợ chồng Úc Thành Tân cũng lộn trở lại, bọn họ nhớ ra vấn đề quan trọng nhất là gì, run rẩy hỏi: “Vậy, vậy đứa trẻ trong bụng con là... là...”
Úc Tưởng có thể nói “thử đoán xem” với người ngoài nhưng đương nhiên cô không cần phải nói như vậy với người nhà.
Không nên khiến ba mẹ lo lắng vì chuyện này.
Úc Tưởng thoải mái nói: “Là con của Trữ Lễ Hàn ạ. Chuyện này cả Trữ Sơn và tổng giám đốc Tang, à, mọi người biết tổng giám đốc Tang là ai chứ ạ? Tổng giám đốc Tang là mẹ của cậu cả Trữ đấy ạ, hai người họ đều đã biết chuyện này rồi.”
Cô thoáng dừng lời, sau đó mới áy náy nói: “Dạo trước con không nói cho ba mẹ biết là vì sợ lỡ may ba mẹ nói lỡ miệng để các chú các bác biết rồi can thiệp vào thì chuyện sẽ trở nên rắc rối thêm.”
Thực ra chủ yếu là vì, dù cho cô có thể cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp, một khoản tiền mà bọn họ tiêu mãi không hết.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không thể nào xem bọn họ thực sự là ba mẹ ruột của mình, không thể thân thiết kể cho bọn họ nghe từng chuyện của mình.
Dù sao ba mẹ mất sớm của cô cũng đã cho cô đủ đầy tình yêu, trong lòng cô, họ mãi mãi là người thân yêu nhất của mình.
Úc Thành Tân bình tĩnh lại, bất giác nói hùa theo: “Phải, con nói đúng… Không thể để cho những người khác của nhà họ Úc biết chuyện này được. Không thể để bọn họ lợi dụng con hòng kiếm chác lợi lộc được.”
Điều Quan Kim Mỹ quan tâm lại là một chuyện khác: “Thế… Thái độ của tổng giám đốc Tang thì sao? Còn cả thái độ của cậu cả Trữ nữa.”
“Tổng giám đốc Tang đối xử với con rất tốt, lúc ăn cơm, bà ấy còn gắp cả thức ăn cho con nữa.”
“Vậy, vậy à?” Vợ chồng Úc Thành Tân nghe vậy cảm thấy rất khó tin.
“Cậu cả Trữ cũng đối xử với con rất tốt, anh ấy mới vừa đi khỏi đây xong.”
“Thế… Thế tại sao cậu cả Trữ không ngỏ lời kết hôn với con?”
“Bởi vì con nói không cần phải vội.”
“...”
Vợ chồng Úc Thành Tân chưa từng thấy ai đã có bầu rồi mà vẫn còn không nóng vội như thế này.
Thế mà đây lại là con gái của bọn họ.
Úc Tưởng lập tức nêu quan điểm của mình: “Kết hôn nên được tiến hành một cách bình tĩnh, ba mẹ thấy có đúng không? Nếu như vội vã cưới chồng, sang bên đó làm dâu nhà giàu cũng chỉ tổ bị bắt nạt thôi đúng không ạ?”
Vợ chồng Úc Thành Tân nhanh chóng bị logic này của cô thuyết phục: “... Cũng đúng. Bình tĩnh mới tốt.”
Vốn ban đầu bọn họ không mong Úc Tưởng hẹn hò với cậu cả Trữ chẳng phải cũng là vì sợ nhà người ta giàu có sẽ bắt nạt cô đó sao?
Úc Tưởng không quên vỗ về hai vợ chồng họ trước khi cúp máy, cô cười nói: “Đợi bao giờ thời cơ chín muồi, con sẽ bảo cậu cả Trữ mời ba mẹ cùng dùng cơm với người nhà của anh ấy.”
“À, à, được.”
Tới lúc bối rối cúp điện thoại rồi, hai vợ chồng Úc Thành Tân mới ngớ người nhớ ra, rốt cuộc ban đầu bọn họ gọi điện thoại là để nói chuyện gì nhỉ?
Ôi.
Hình như bọn họ lại vô tình bị con gái dẫn dắt hướng đi của cuộc nói chuyện mất rồi.
Bên này, Úc Tưởng đang nói chuyện điện thoại.
Bên kia, Trữ Lễ Hàn đã bước vào phòng họp.
Buổi họp hôm nay chỉ là một cuộc họp quy mô nhỏ nhưng thân phận của những người tham dự cuộc họp này đều rất máu mặt.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, những người đang có mặt ở đây không phải chủ ngân hàng thì cũng là người kiểm soát tiền tài và có quyền lực ở Phố Wall, ngoài ra còn có một vài nhà nghiên cứu sinh học lớn.
Trữ Lễ Hàn vừa bước vào cửa, lập tức có một nhà nghiên cứu đã khá đứng tuổi nhận ra điểm bất thường trên người anh.
Các nhà nghiên cứu thường chỉ chăm chăm vùi đầu vào công việc nên họ có phần thiếu nhạy bén, lõi đời. Nhà nghiên cứu này hỏi ngay không chút nghĩ ngợi: “Môi của cậu cả bị làm sao vậy?”
Vị chủ ngân hàng và vị phố Wall kia thầm nhủ trong lòng, chuyện thế này mà anh cũng dám hỏi sao.
Không ngờ hôm nay tâm trạng của cậu cả Trữ rất tốt, anh ngước mắt lên, nói khẽ: “Úc Tưởng cắn đấy.”
Nhà nghiên cứu: “Ồ.”
Những người khác cũng thầm ồ lên trong lòng.
Muỗi cắn đúng không... Ấy khoan? Hình như vừa rồi cậu cả Trữ không nói là con muỗi thì phải?
Úc... Úc Tưởng cắn?
Anh nói như vậy đúng không?
Úc Tưởng? Chính là cô nàng Úc Tưởng đã bám trụ trên hot search suốt mấy ngày nay rồi đúng không???
Đây là... Lần đầu tiên… Chính miệng anh thừa nhận chuyện này đúng không?
Thú thực, bọn họ không ít thì nhiều cũng đều có biết một chút về chủ đề nóng ship couple trong trò chơi nhập vai trên mạng kia.
Cũng không còn cách nào khác, ai bảo chuyện này lại có liên quan tới cả cậu cả Trữ lẫn Lăng Sâm Viễn cơ chứ. Dù có là một người tài giỏi đến đâu thì thỉnh thoảng bọn họ cũng thích buôn chuyện trà dư tửu hậu giống như những người bình thường mà thôi.
Lúc nhìn thấy chủ đề này, bọn họ còn nghĩ đó chỉ là suy đoán của fan couple.
Không ngờ lại đúng là thật sao?!
“Bắt đầu thôi.” Trữ Lễ Hàn nói.
Nghe vậy, mọi người mới tập trung trở lại. Tuy nhiên, cũng phải mất mấy phút mọi người mới thực sự nhập tâm vào chủ đề của cuộc họp hôm nay.
Sau khi người chủ trì cuộc họp phát biểu xong, người tiếp theo đứng lên phát biểu là nhà nghiên cứu khoa học kia.
Đợi nhà nghiên cứu này phát biểu xong thì mới tới lượt Trữ Lễ Hàn nói.
Trữ Lễ Hàn nói ngắn gọn tóm tắt các ý chính: “… Về vấn đề ứng dụng các biện pháp sinh học trong việc kiểm soát loài thiên địch, ôi…”
Khóe môi Trữ Lễ Hàn nhếch khẽ một chút, sau đó anh dừng nói.
Hình như đụng phải vết thương nào đó, anh bất giác xuýt xoa rồi dừng lại.
Nhà nghiên cứu khoa học kia nhìn anh chăm chú sau đó hỏi hết sức nghiêm túc: “Trong miệng của anh cũng bị cắn à?”
Có vẻ như Trữ Lễ Hàn nhớ tới chuyện gì đó khá buồn cười, mọi người nhìn tháy đáy mắt anh ánh lên niềm vui.
Anh nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Mọi người: !!!
Nét mặt của bọn họ lập tức trở nên hết sức đặc sắc.
Phải làm chuyện gì mới khiến ngay cả bên trong miệng cũng bị cắn đây?
Tới tận khi cuộc họp kết thúc, mọi người vẫn chưa hết sốc.
Trong tâm trí mọi người vừa trăn trở nội dung của cuộc họp ngày hôm nay vừa quanh quẩn dăm chuyện thú vị giữa cậu cả Trữ và cô Úc.
Mọi người không tài nào nhìn vào Trữ Lễ Hàn mà có thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của anh khi thực lòng thích một người, chìm trong mật ngọt tình yêu với đối phương.
Hay là… Chạy về… Đọc truyện fanfic do fan couple của hai người họ viết nhỉ?
Lúc này, nhà nghiên cứu khoa học kia cũng đi ra khỏi phòng họp, ông ấy đi sóng vai với Trữ Lễ Hàn, tò mò hỏi với tinh thần nghiên cứu tìm tòi học thuật: “Úc Tưởng là tên của một người nào đó à?”
Trữ Lễ Hàn biết phần lớn các nhà nghiên cứu đều không có thời gian rảnh đọc tin tức nên nghe ông ta hỏi vậy, anh cũng không hề cảm thấy đối phương có ý xúc phạm Úc Tưởng.
Anh thản nhiên đáp: “Đúng vậy, là một người vừa xinh đẹp vừa dễ thương.”
Đậu xanh!
Mấy người đi đằng sau kinh ngạc trước câu nói nhẹ bẫng này của anh.
Câu này được nói ra từ miệng Trữ Lễ Hàn còn có phần hiếm lạ và kinh dị hơn chuyện nếu như có một ngày nào đó Trữ Lễ Hàn nói với bọn họ rằng tôi sẽ cho mọi người một khoản tiền tiêu mãi không hết.
Không, cũng không thể gọi là kinh dị được.
Chẳng qua là tạm thời bọn họ không tin nổi người đàn ông có thể thản nhiên nói ra những lời đường mật này lại là Trữ Lễ Hàn mà thôi...
Bên đằng kia, nhà nghiên cứu khoa học sực hiểu ra: “Ồ ồ. Hóa ra là vợ anh à? Trước đây, tôi chưa từng nghe nói tới chuyện anh đã kết hôn. Xin lỗi vì vừa rồi đã đặt câu hỏi quá mạo muội. Chúc hai vợ chồng hạnh phúc! Ngày nào cũng đều… vui vẻ như vậy nhé.”
Trữ Lễ Hàn: “Chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”
Tuy nhiên, nhà nghiên cứu nói vậy khiến anh lại càng khao khát được kết hôn hơn.
Trữ Lễ Hàn nói khẽ: “Đợi bao giờ cô ấy đồng ý, tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh.”
Anh dừng lời, sau đó thản nhiên nói một câu nhẹ như gió thoảng mây trôi: “Đến hôm ấy, xin anh lại chúc phúc chúng tôi thêm mấy câu nữa nhé.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”
Những người còn lại hoàn toàn không nhớ nổi bọn họ đã đi ra khỏi tòa nhà này như thế nào.
Trong đầu bọn họ chỉ còn nhớ được mấy câu nói ngắn gọn của Trữ Lễ Hàn khi ấy và lượng tin tức khổng lồ mà nó chứa đựng.
Ý của cậu cả Trữ là…
Anh muốn kết hôn với cô Úc nhưng cô Úc vẫn chưa đồng ý, ý anh là vậy đúng không?
Đậu xanh.
Cô Úc này ghê gớm thật!
Dường như bọn họ đã hiểu ra vì sao dạo này lại có tin đồn tác phong xử lý công việc làm ăn của cậu cả Trữ trở nên mềm mỏng hơn nhiều như thể đang làm việc thiện để tích đức rồi.
Anh tích đức để mình có thể cầu hôn thành công đúng không?
Mọi người liếc nhìn nhau, giờ thì họ đã biết nên làm gì với Hà Khôn Dân rồi.
Cậu cả Trữ cần phải tích đức nhưng bọn họ không cần.
Vậy chi bằng ra tay giúp cậu cả Trữ một chút kiếm lấy chút ơn huệ!
Mãi tới khi nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát, Hà Khôn Dân mới biết đến chuyện sự thật về ông ta đã bị vạch trần ở trên mạng.
Bên đầu bên kia điện thoại, cảnh sát nghiêm khắc yêu cầu ông ta lập tức tới phân cục cảnh sát Tây Thành để hợp tác điều tra.
Ban đầu, Hà Khôn Dân tưởng là chuyện liên quan tới vấn đề bất động sản nhưng sau khi nói chuyện mấy câu, ông ta mới nhận ra không phải.
Sau đó, ông ta vội vàng mở Weibo lên.
Những lời lẽ mắng chửi ông ta bay ngợp trời.
Hà Khôn Dân lập tức tái mét mặt.
Chuyện này là do Trữ Lễ Hàn làm sao? Anh cố ý muốn trị chết ông ta? Bắt ông ta phải ngồi tù à?
Không, không đúng.
Nếu như là Trữ Lễ Hàn, anh sẽ không kéo Úc Tưởng vào chuyện này…
Chẳng lẽ là… Hà Vân Trác?
Hà Khôn Dân vừa mới nghĩ đến đây thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa từ ngoài vào.
Nhân viên phục vụ của villa nghỉ dưỡng trên núi hỏi nhỏ: “Thưa anh, anh có hẹn trước không ạ? Xin lỗi anh, nơi này của chúng tôi đã được bao trọn rồi…”
Người mới tới kia ngắt lời đối phương: “Tôi là con trai của Hà Khôn Dân.”
Hà Khôn Dân biến sắc, ông ta ngồi trên ghế sô pha, quay đầu lại nhìn anh ta.
Hà Vân Trác đứng ở nơi đó, thân hình đĩnh đạc, toàn thân toát lên vẻ u sầu khó tả…
Sao vậy? Hà Vân Trác định tới khóc lóc om sòm với ông ta hay sao?
Hà Khôn Dân không để tâm.
Ông ta còn chưa tính sổ với cậu con trai ngoan của ông ta đây.
Lúc này, Hà Vân Trác quay qua nói với nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: “Mọi người đi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng…”
“Có một số chuyện mọi người không nên nghe, hiểu chứ?”
Nhân viên phục vụ nghe vậy bèn đi ra ngoài.
Bí mật của kẻ có tiền quả thực không phải là điều mà bọn họ dám đứng nghe.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai ba con Hà Khôn Dân.
Hà Vân Trác chậm rãi đi tới trước mặt ông ta.
“Chuyện vạch trần sự thực trên mạng là thế nào vậy? Không phải là con…” Hà Khôn Dân mới chỉ kịp nói lời mở đầu.
Không ngờ Hà Vân Trác lại đột nhiên vớ lấy chiếc gạt tàn để trên bàn đập mạnh vào đầu Hà Khôn Dân.
Hà Khôn Dân biến sắc, máu chầm chậm chảy xuống từ trán của ông ta.
Cú nện này của Hà Vân Trác quyết tuyệt muốn dồn đối phương vào chỗ chết, không hề nương tay một chút nào. Đầu Hà Khôn Dân ong lên, ông ta cảm thấy xương sọ của mình đã bị lõm xuống một lỗ thật to. Chỉ chớp mắt, cảm giác đau đớn dữ dội khiến tiếng hét thảm thiết của ông ta kẹt lại trong cuống họng không thốt nên lời.
Không ngờ Hà Vân Trác lại chẳng nói chẳng rằng…
Cứ thế xông tới động thủ ngay…
Hà Khôn Dân bất giác lắc đầu, hất máu chảy văng ra khỏi mi mắt.
Sau đó ông ta há miệng: “Người…” Đâu.
Hà Vân Trác đạp ông ta ngã khỏi ghế sô pha, bóp cổ họng của ông ta.
Anh ta bóp mạnh tới độ cứ như thể muốn bóp chết ông ta vậy.
Trong đầu Hà Vân Trác chỉ quanh quẩn vang lên cuộc nói chuyện giữa anh ta và Úc Tưởng.
“Đánh thế nào được?”
“Dùng nắm đấm thôi. Đương nhiên, dùng nắm đấm để đánh khá đau tay, anh cũng có thể lựa chọn sử dụng thêm các công cụ hỗ trợ khác, chẳng hạn cục gạch, chiếc ghế, bình rượu...”
Hóa ra muốn đánh gục ba anh ta lại là một chuyện quá dễ dàng.
Dùng nắm đấm, dùng cục gạch, chiếc ghế, bình rượu... Thậm chí chỉ là một cái gạt tàn chẳng có gì nổi bật để ở trên mặt bàn.
Hóa ra anh ta có thể dễ dàng hạ gục Hà Khôn Dân như vậy.
Hà Vân Trác ngồi xổm xuống, nói khẽ: “Ông muốn hét lên thật to à? Ông muốn để tất cả mọi người bên ngoài nghe thấy tiếng của ông, biết ông là một đứa con hoang hèn nhát, rác rưởi, vô tích sự phải không?”
Hà Khôn Dân chật vật mấp máy môi.
Đầu ông ta váng vất, ông ta cảm thấy trong miệng, trong lỗ tai của mình dường như toàn là máu.
Thế nhưng ông ta vẫn có thể nghe thấy những gì Hà Vân Trác nói hết sức rõ ràng.
Lời thoại này thực sự rất quen thuộc.
Năm xưa, khi Hà Vân Trác còn chưa trưởng thành, ông ta cũng nói với Hà Vân Trác như vậy.
Chỉ có điều, đằng sau câu này vẫn còn một câu nữa.
“Để tất cả mọi người biết con là con trai của một con điếm sao?”
Tầm mắt của Hà Khôn Dân nhòe đi vì máu nhưng nó lại sáng trong tới lạ kỳ.
Bởi vì khi ngước mắt nhìn lên, ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng sợi dây chuyền đeo trên cổ của Hà Vân Trác.
Sợi dây chuyền ấy cũng rất đỗi quen thuộc đối với Hà Khôn Dân.
Đó là di vật của mẹ Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác đưa mắt nhìn ông ta nằm bên dưới: “Mỗi lần trông thấy ông, tôi đều quên mất là mình đã trưởng thành. Dường như tôi vẫn chỉ là Hà Vân Trác mười một tuổi nhục nhã nghe ông nhục mạ tôi và mẹ tôi. Tôi tưởng rằng ông rất mạnh, mạnh đến mức dù chết tôi cũng chẳng thể lật đổ được ngọn núi lớn này. Thế nhưng hóa ra, ở trước mặt Trữ Lễ Hàn, ông chẳng thể chịu nổi một đòn…
“Chuyện vạch trần sự thực trên mạng không phải do tôi, chắc ông phải biết rõ điều ấy, tôi là một kẻ tâm thần do một tay ông nuôi dạy nên. Làm sao tôi dám nói ra những lời ấy chứ? Thế nhưng lại có một người dám làm như vậy, cô ấy dám nói hết tất cả những chuyện này ra, đập tan một chút do dự cuối cùng trong lòng tôi.”
“Tôi sống chẳng ra dáng một con người chút nào, chỉ khi rũ bỏ bóng tối bao trùm lên cuộc đời tôi chính là ông, ba tôi thì tôi mới có thể sống như một con người được.”
Anh ta thở hổn hển, buông lỏng tay ra.
“Không, ít ra tôi vẫn giống một con người hơn ông. Ông lợi dụng thứ tôi quan tâm để thuần hóa tôi. Thế nhưng, ông thậm chí còn chẳng hề có thứ gì khiến ông quan tâm. Đối với ông, vợ con chẳng là gì cả. Chắc có lẽ thứ duy nhất ông quan tâm chính là niềm khoái lạc khi ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn xuống tất cả mọi người ở bên dưới theo một cách đầy thượng đẳng… Thế nhưng, tiếc là niềm khoái lạc của ông đã bị Trữ Lễ Hàn hủy hoại rồi, giờ thì tới lượt tôi.”
“Con điên rồi sao? Con… Không giúp ba con mà lại còn dám động thủ với ba con à?” Hà Khôn Dân chật vật lên tiếng, ông ta cảm thấy cổ họng mình sặc sụa mùi máu.
“Ông không sợ à? Ồ, ông tưởng rằng ông vẫn có thể làm như thường ngày, chỉ cần nhấn mạnh thân phận ông là ba tôi thì ông có thể khiến tôi dừng lại hay sao?” Hà Vân Trác đấm mấy cú thật mạnh vào mặt ông ta.
“Giờ thì sao?” Hà Vân Trác hỏi.
Quả thực, tới tận giây phút này, trong tâm trí Hà Khôn Dân mới dấy lên nỗi sợ hãi.
Sau khi ông ta liên tục lợi dụng chuyện mẹ của Hà Vân Trác ngoại tình để khiến Hà Vân Trác tin rằng việc anh ta trả nợ thay mẹ mình là đáng đời, sau khi ông ta liên tục lợi dụng những thứ Hà Vân Trác yêu thích từ nhỏ đến lớn để uy hiếp anh ta.
Hà Vân Trác dường như đã thực sự phát điên.
“Ninh, Nhạn…” Hà Khôn Dân thều thào bật ra hai chữ từ trong cuống họng.
“Tôi không thích Ninh Nhạn đến vậy đâu.” Hà Vân Trác thờ ơ nhún vai: “Hiện tại tôi…”
Anh ta thoáng ngẩn ngơ: “Khá thích Úc Tưởng. Thích chân thành, không phải vì ông giật dây hay đề nghị, không phải vì che chở cho Ninh Nhạn.”
Hà Vân Trác nói lại một lần nữa: “Tôi thực sự khá thích Úc Tưởng. Ông có biết vì sao cuối cùng tôi cũng có thể thẳng thắn nói cho ông biết tôi thích gì không?”
Anh ta cười một tiếng hết sức nhã nhặn và ấm áp: “Bởi vì tôi phát hiện ra, bản thân Úc Tưởng vốn đã là một người rất mạnh mẽ. Cô ấy hoàn toàn không cần tôi che chở hay thỏa hiệp.”
“Năm thứ hai sau khi mẹ mất, tôi thích Ninh Nhạn chơi đàn dương cầm dỗ dành tôi bên bờ hồ.”
“Thế nhưng, tôi thích tất cả mọi thứ thuộc về Úc Tưởng. Cho dù cô ấy thích Trữ Lễ Hàn, tôi cũng vẫn thích cô ấy. Con người cô ấy xuất sắc giống như thể thứ ánh sáng sáng rực rỡ nhất ở chân trời. Chúng ta không thế nắm giữ được cô ấy nhưng ít ra nhờ cô ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu, ngoại trừ chính bản thân tôi ra, những lời bàn tán của người khác có là gì, thế giới này có là gì. Ông… Ba của tôi cũng có là gì đâu.”
Ở một nơi khác, Úc Tưởng nhẹ nhàng hắt hơi một tiếng, sau đó cô nhận được cuộc gọi của thư ký Vương báo tin: “Cô Úc, chúng tôi đã tìm ra được người đăng bài rồi.”