Điều dưỡng bưng khay đựng thuốc điều trị đi đến phòng bệnh, vừa đi tới cửa đã nghe thấy một tiếng "ầm" vọng ra từ trong phòng, ngay sau đó là tiếng la hét lộ rõ nét yếu ớt của người phụ nữ: "Cút, anh cút ngay đi cho tôi!"
Điều dưỡng sợ hết hồn, vội vã gọi bảo vệ đến đẩy cửa vào cùng mình.
Vừa bước chân vào trong phòng cả hai đã nhìn thấy cảnh cô Ninh Nhạn xinh đẹp, duyên dáng ngã từ trên giường xuống.
Trong tay cô ta còn đang cầm một đĩa trái cây đã bị lật úp.
Và ở ngay phía đối diện Ninh Nhạn là một người đàn ông trung niên đang đứng đó.
Người đàn ông hơi khom người, khi nhìn thấy điều dưỡng bước vào, ông ta hơi xấu hổ bèn lên tiếng chữa thẹn: "Cô xem cô kìa, tức giận cái gì cơ chứ? Tôi đây chẳng phải cũng vì thấy có thể kiếm được rất nhiều tiền từ trò chơi đó nên đề nghị cô Ninh đầu tư vào đó thêm một chút hay sao? Sau này, đến lúc chia hoa hồng, người nhận được nhiều tiền không phải là cô chắc?" ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ
Người đàn ông này chính là người phụ trách “Lục địa hắc ám” ngày trước.
Trước đó Ninh Nhạn cũng có cảm giác số tiền mình đập vào đó không đủ nhưng cô ta không có đành lòng dốc toàn bộ tiền tài của bản thân vào đó chỉ để chiến đấu với Úc Tưởng.
Cũng vì thế cho nên Ninh Nhạn đã tìm một người bạn cùng tham gia đầu tư mạo hiểm để chia sẻ rủi ro với mình.
Người đó chính là người đã đổi chỗ cho Úc Tưởng trong sự kiện do Huy Quang tổ chức lúc trước, con trai của phó tổng giám đốc tập đoàn Huy Quang, được người ta gọi với cái tên cậu Bàng.
Kết quả là Ninh Nhạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện người được coi là phụ trách trò chơi này lại chỉ là một người phục vụ chuyên đi bưng bê đồ ăn.
Rõ ràng cả hai đều đã bỏ ra hai triệu để đầu tư, số tiền giống hệt như nhau.
Nhưng vì lấy lòng cái cậu Bàng kia mà người phụ trách này phớt lờ cô ta, không coi cô ta ra gì.
Cho đến tận bây giờ Ninh Nhạn mới biết vì sao Úc Tưởng đầu tư nhiều trò chơi như vậy nhưng lại không hề đầu tư cho trò chơi này.
Nhưng giờ cô ta có muốn hối hận cũng đã muộn.
Chẳng qua là cô ta không ngờ, người đầu tiên đến "thăm" mình lại là ông ta!
Ninh Nhạn cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng mình xuống, nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Lần sau khi anh yêu cầu đầu tư thêm, làm ơn hãy mang sổ sách tài vụ đến."
Điều dưỡng nghe thấy cô ta nói câu này, không nhịn được cau mày, quay đầu nhìn người đàn ông kia. Sau đó cô ta nhanh chóng cúi người xuống đỡ Ninh Nhạn lên.
Cô Ninh đáng thương biết bao, vỡ đầu thì chớ, người trong nhà cũng chẳng thấy ai đến thăm. Khó khăn lắm mới có một người đến, ai dè lại là loại người như thế...
"Cô Ninh à, cô xem cô vừa nói cái gì kìa. Cô là người đầu tư, cô cũng phải suy nghĩ cho dự án..." Người đàn ông tỏ vẻ không hài lòng lên tiếng.
"Anh mà còn tới quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ninh Nhạn giơ tay nhấc cái điện thoại lên.
Điện thoại di động nhận diện được khuôn mặt của cô ta, lập tức sáng lên.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại đang dừng lại ở giao diện của wechat, trong giao diện đó có một tấm ảnh của Ninh Nhạn.
Trong tấm ảnh, trên đầu của Ninh Nhạn quấn đầy băng gạc, thoáng thấy có một chút máu thấm qua băng gạc lộ ra ngoài.
Trong tấm ảnh tự sướng này, trông cô ta có phần đáng thương, trong nét lạnh lùng lại lộ ra chút bướng bỉnh, kiên cường.
Đây là vết thương do cô ta gây ra trong lúc mất bình tĩnh khi ở nhà xem buổi phát sóng trực tiếp của Úc Tưởng ngày hôm đó.
Đương nhiên, vết thương đó không phải tự dưng mà có, Ninh Nhạn dùng vết thương ấy để uy hiếp người ba của chính mình, còn tiện tay dùng nó thêm lần nữa bằng cách chụp một tấm ảnh gửi cho Hà Vân Trác.
Lúc này, Ninh Nhạn cúi đầu, gửi tin nhắn cho Hà Vân Trác ở ngay trước mặt người đàn ông nọ.
Ninh Nhạn nhắn: [Cái ông chủ chỗ tôi đầu tư ngày trước đến tống tiền tôi nhưng không được, thế là anh ta đã đánh vỡ đầu tôi!]
Người đàn ông chỉ nhìn thấy ngón tay cô ta di chuyển trên màn hình, anh ta cho rằng Ninh Nhạn muốn gọi người tới thật, thế là sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, nói: "Thôi thôi, tôi đi đây. Tôi đi tìm cậu Bàng."
"Người gì thế không biết? Chẳng có tí giáo dục nào cả?" Điều dưỡng cau mày cằn nhằn đôi câu.
Người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài, anh ta mới đi được có mấy bước, đột nhiên nhìn thấy một đoàn người đi từ trong thang máy ra ngoài.
Dẫn đầu đoàn người là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nghệ, mặt mày xinh đẹp, nổi bật, xuất chúng.
Làm sao mà người đàn ông có thể không quen biết tới cô gái này được?
Đó là... Úc Tưởng.
Người đàn ông vô thức tránh qua một bên, sau đó cúi đầu chậm rãi đi về phía trước.
Đợi đến khi đi tới gần đoàn người cũng là lúc anh ta nghe thấy người đi bên cạnh Úc Tưởng đang nói cái gì.
"Cô Úc ơi, khoảng mười phút nữa cậu cả sẽ tới đây." Người kia nói như vậy.
Cậu cả à? Còn cậu cả nào ở đây được nữa?
Đương nhiên là cậu cả Trữ rồi!
Người đàn ông ngẩng phắt đầu lên, âm thầm đánh giá đám người một cách thật kỹ càng.
Hình như người đi bên cạnh Úc Tưởng là thư ký luôn theo bên cạnh Trữ Lễ Hàn thì phải? Bọn họ tới đây làm gì thế không biết?
Nhớ đến câu nói khoảng chừng mười phút nữa Trữ Lễ Hàn sẽ đến của người này, anh ta chỉ hận bản thân không thể dán sát người vào tường để rời khỏi chỗ này.
Lỡ như không may Úc Tưởng nhận ra anh ta, giữ anh ta ở đây để giải quyết nợ nần, thế thì có khác nào là anh ta tự dâng mình đến cửa chờ cậu cả Trữ tới xử lý cơ chứ?
Người đàn ông có tật giật mình.
Khổ sở đợi đến khi thang máy xuống đến tầng dưới, lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
May mà vừa rồi Úc Tưởng không để ý đến anh ta...
Sớm biết thế này anh ta đã không đến đây làm gì.
Người đàn ông còn đang thầm cảm thán, kết quả vừa đi ra ngoài được vài bước đã nhận được điện thoại của nhân viên: "Anh Điền à, chúng tôi..."
Giọng nói của người ở phía đầu kia điện thoại run rẩy dữ dội: "Chúng tôi vừa nhận được thư từ luật sư của Di Hưng..."
Hỏi Di Hưng có nguồn gốc thế nào à?
Đó là công ty riêng nằm dưới tay Trữ Lễ Hàn, không có tí gì dính dáng đến Trữ thị nhưng danh tiếng cũng chẳng hề kém hơn so với Trữ thị chút nào.
Hầu hết các luật sư của Trữ thị đều nổi tiếng với việc xử lý các vụ án trong nước nhưng Di Hưng thì khác.
Bởi vì trong tay của Trữ Lễ Hàn có rất nhiều các dự án độc quyền, thế nên khi Di Hưng đệ đơn kiện liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ lên toà, đó mới thực sự là cuộc chiến cấp toàn cầu.
Trước mặt Di Hưng, cái văn phòng nho nhỏ của bọn họ chẳng là cái thá gì hết.
Có chút cảm giác sợ hãi thoáng dâng lên trong lòng của người đàn ông.
Úc Tưởng đã mách tội của bọn họ với Trữ Lễ Hàn từ lâu rồi ư?
"Bọn họ kiện chúng ta để làm cái gì? Tại sao bọn họ lại khởi tố chúng ta?" Người đàn ông căm giận nói.
"Là, là do lần trước anh nói ai ai cũng muốn dựa hơi nổi tiếng của Úc Tưởng, chúng ta không dựa không được. Chẳng phải toàn bộ băng rôn, khẩu hiệu dùng để quảng cáo trò chơi của chúng ta đều có hình ảnh của Úc Tưởng đó sao? Chỉ vì lần dựa hơi ấy mà giờ tất cả đều bị diệt tận gốc rồi."
"..."
Trữ Lễ Hàn ngang ngược đến vậy sao?
Chỉ ké có một chút nổi tiếng của Úc Tưởng thôi đều phải trả giá ư?
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên ngay trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân mình đã vô tình đi ra khỏi vỉa hè, cản trở đường đi của xe nhà người ta.
Người đàn ông vội vã lùi về sau hai bước, sau đó nhìn xuyên qua phần cửa kính xe đã được hạ xuống một nửa, anh ta thấy được người đang ngồi bên trong xe. Góc nhìn nghiêng của người đó rất điển trai... Người đó là Trữ Lễ Hàn.
Thấy vậy người đàn ông sợ đến nỗi không dám nán lại thêm chút nào, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Trong lúc đó, Úc Tưởng đã dừng chân bên ngoài phòng bệnh, thư ký Vương đẩy cửa ra giúp cô, Dư Đồng đi ở phía trước để bảo vệ Úc Tưởng.
Có thể nói là đội ngũ được sắp xếp đâu ra đó, rất chỉn chu.
Có lẽ đây là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời làm bia đỡ đạn của cô...
Úc Tưởng chậc lưỡi nghĩ thầm.
Giọng nói run rẩy của hệ thống bỗng dưng vang lên bên tai của Úc Tưởng, nó nói: [Cô muốn làm gì thế?]
Úc Tưởng đáp: Tôi thì có thể làm gì được?
Hệ thống: [Đừng nói là cô định giết nữ phụ đấy nhé? Giờ chưa phải lúc kết thúc, truyện chưa đi đến đoạn cuối. Tình cảm giữa nam nữ chính vẫn cần cô ta thúc đẩy...]
Úc Tưởng nghe vậy bèn hỏi lại: Giữa nam nữ chính cũng có tuyến tình cảm hả?
Hệ thống thảng thốt: [Ý cô là sao?]
Úc Tưởng: Chẳng phải lần trước cậu đã nói có bước ngoặt lớn xảy ra ở tuyến thế giới này thế nên nó sắp sụp đổ rồi còn gì nữa?
Hệ thống bị cô nói trúng tim đen bèn ấp úng: [À ờm, ừ nhỉ, đúng là tôi từng nói như thế thật.]
Úc Tưởng tiếp tục nói: Đây cuốn truyện tổng tài bá đạo, tuyến thế giới chính là tuyến tình cảm của nam nữ chính. Nếu có bước ngoặt lớn xảy ra trong tuyến thế giới, vậy có thể thấy được giữa nam nữ chính vốn không có tuyến tình cảm. Đã vậy thì còn giữ cô ta lại để thúc đẩy cái gì cơ chứ? Đẩy shit hả?
Hệ thống: [...]
Mặc dù những lời cô nói cũng có lý lắm đấy.
Thế nhưng nữ phụ ác độc cũng là một phần quan trọng tạo nên thế giới này, làm sao có thể xuống tay một cách tuỳ tiện được?
Hệ thống đã tê liệt hoàn toàn.
Tại sao vào những lúc như thế này đầu óc của Úc Tưởng lại tỉnh táo thế chứ?
Chẳng phải trước khi biết chuyện thế giới sắp sụp đổ, cô vẫn giữ vững tinh thần hoảng sợ, vội vã đó sao?
Hệ thống còn đang muốn lấy tình cảm lay chuyển lý trí.
Thì Ninh Nhạn đang nằm trên giường bệnh đã mở miệng: "Cô Úc đấy à? Sao cô Úc lại tới đây thế?"
Úc Tưởng: "Không phải chỉ có mình tôi."
Úc Tưởng vừa mới bước vào, mấy người như vệ sĩ luôn theo sát bên cô này, thư ký Vương này, thậm chí còn có cả bác sĩ đi theo họ nữa này, tất cả đều bước vào phòng bệnh cùng cô.
Phút chốc phòng bệnh đã bị nhét chật kín người.
Sắc mặt của Ninh Nhạn thoáng thay đổi: "Cô Úc làm vậy là có ý gì?"
Dư Đồng kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra, Úc Tưởng chậm rãi ngồi xuống.
"Chờ đã nào..." Thư ký Vương vội ngăn cô lại, sau đó anh ấy bảo vệ sĩ đặt một tấm nệm lên ghế cho Úc Tưởng.
Xong xuôi đâu vào đấy, thư ký Vương mới thong dong nói tiếp: "Cái bệnh viện tư nhân này làm ăn chán thật đấy, ghế thì cứng, sô pha cũng chẳng đủ mềm."
Ninh Nhạn: "..."
Người này cố ý đến trước mặt cô ta để khoe khoang việc Trữ Lễ Hàn chiều chuộng mình đến mức nào đấy à?
Úc Tưởng ngồi xuống ghế trước rồi mới lên tiếng: "Tôi chỉ đến đây để xem trò vui thôi."
Ninh Nhạn: "... Trò vui gì?"
Thư ký Vương bước tới, đặt một phần tài liệu xuống trước mặt cô ta.
Ninh Nhạn mở tập tài liệu ra thì thấy bên trong có rất nhiều ảnh chụp màn hình và hình ảnh các bài đăng đã được in thành ảnh, ngoài ra còn có các ghi chép về thông tin chuyển khoản, nhật ký cuộc gọi và rất nhiều thứ khác nữa...
Những thứ này giống hệt phần "quà sinh nhật" được đưa đến nhà họ Ninh trước đó.
"Cô Ninh Nhạn không có cái gì muốn giải thích sao?"
Ninh Nhạn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động.
Trên điện thoại di động mãi không nhận được tin nhắn trả lời của Hà Vân Trác.
"Đang đợi tin từ Hà Vân Trác hả?" Thư ký Vương nở nụ cười, bảo: "Lúc trước tất cả mọi người đều chỉ biết chuyện Hà Vân Trác bắt đầu thích cô từ thời đại học. Nhưng chẳng có mấy ai biết rằng, Hà Vân Trác từng học kỹ thuật hacker khi còn ở nước ngoài và anh ta là người chuyên dọn dẹp các mớ hỗn độn cho cô."
Gương mặt của Ninh Nhạn hơi tái đi.
"Thật ra chúng tôi vốn không tra được chuyện này, thế nhưng bài đăng do người mà cô thuê đã giúp chúng tôi làm điều đó. Trong bài đăng ấy có nhắc tới bạn gái trước của Hà Vân Trác. Chúng tôi chỉ tình cờ sang nước ngoài điều tra thử một phen, thế mới biết Hà Vân Trác còn có năng lực này. Nhưng tiếc thay, bây giờ Hà Vân Trác không giúp được cô rồi?"
Ninh Nhạn mím chặt môi không hé miệng.
"Thật ra tôi vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, nhà họ Ninh nề nếp như thế, ba cô mẹ cô cũng sắp nhảy lầu đến nơi rồi mà sao cô vẫn còn dư sức để làm mấy chuyện thế này cơ chứ?" Thư ký Vương dừng lại một chút sau đó tiếp tục hỏi: "Hay là cô muốn cá chết lưới rách cùng với cô Úc? Muốn kéo cô ấy sang thế giới bên kia cùng mình?"
Ninh Nhạn không nhịn được, vô thức nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng vững vàng ngồi ở chỗ đó, thậm chí vệ sĩ còn mua cho cô một ly nước trái cây.
Ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực Ninh Nhạn lập tức bùng lên.
Chương 111: Không thể như thế được!
Cô ta rũ mi mắt xuống nói: "Đúng thế, không sai, cậu cả Trữ đã không muốn nhà họ Ninh sống, vậy thì tôi đành phải kéo cô Úc cùng đi với mình."
Thư ký Vương không chút khách sáo, cười lạnh bảo: "Người như cô mà cũng xứng à?"
Ninh Nhạn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào thư ký Vương bằng ánh mắt u ám, lạnh lẽo.
Dù sao đi nữa thì lớp mặt nạ của cô ta cũng đã bị xé rách rồi, đâu cần phải giả bộ thêm làm gì.
Ninh Nhạn đã nghĩ kỹ cả rồi, nếu như cô ta thật sự không còn con đường nào để đi nữa, Úc Tưởng cũng đừng nghĩ đến chuyện yên thân. Trong cơn giận dữ, cậu cả Trữ còn có thể làm nhà họ Ninh sụp đổ cơ mà.
Tốt nhất là sụp hẳn đi, có thế mới có thể khiến cho cái người tên Ninh Ninh kia quay về sống kiếp gà rừng trong ruộng.
Gà rừng thì mãi mãi vẫn là gà rừng mà thôi, cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện trở thành phượng hoàng làm cái gì.
Còn cô ta...
Chẳng lẽ cậu cả Trữ giết được cô ta chắc?
Chỉ cần không lấy mạng cô ta thì kiểu gì cũng có người trong cái đám cậu Bàng, cậu Lê, cậu Đinh... Mà cô ta quen ngày trước có thể giúp cô ta sống sót.
"Dù tôi có xứng hay không thì danh tiếng của Úc Tưởng cũng đã bị huỷ hoại rồi." Ninh Nhạn tỉnh táo nói.
Thư ký Vương làm việc rất chu đáo, điều tra tin tức cũng tỉ mỉ, cẩn thận không kém.
Nhưng để đối phó với loại nhân vật nữ phụ có thể nhảy nhót, cười đùa đến tận phút cuối cùng trong nguyên tác như cái cô Ninh Nhạn này thì đúng là vẫn còn non và xanh lắm.
Lửa giận trong lồng ngực của thư ký Vương bị thổi bùng lên, trong lòng anh ấy thầm nói Ninh Nhạn cô khá lắm, bị dồn vào bước đường cùng rồi mà vẫn cố trêu ngươi người khác chứ gì? Cô ỷ vào việc ông đây không đánh phụ nữ có đúng không?
Nhưng mục tiêu tấn công của Ninh Nhạn không phải là thư ký Vương.
Thế nên dù thư ký Vương có tức giận, cũng chẳng khiến cho cô ta thấy hả hê bằng một cái nhăn mày của Úc Tưởng.
Ninh Nhạn tiếp tục nhìn về phía Úc Tưởng, nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Liệu cậu cả Trữ có còn bằng lòng kết hôn với cô Úc đây chăng?" Biết đầu Hề Đình sẽ bằng lòng hoặc cũng có thể là Nguyên Cảnh Hoán. Cô Úc đây rất thích hợp với thân phận của một con hát.
Ninh Nhạn mới nói được một nửa, còn chưa kịp nói nốt những lời cô ta đang nghĩ phía sau.
Vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn đã mở cửa phòng bệnh ra.
Cậu cả Trữ khoác trên mình một chiếc áo màu đen, sải đôi chân dài, bước vào bên trong phòng bệnh.
Vừa vào đã nghe thấy Ninh Nhạn nói vậy, Trữ Lễ Hàn đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Vậy phải xem Úc Tưởng có bằng lòng hay không." Anh thoáng dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Thế nhưng cô không đủ tư cách để hỏi chuyện đó."
Ninh Nhạn tái mặt.
Cô ta hơi sợ khi nhìn thấy Trữ Lễ Hàn, nét kiêu căng, ngạo mạn cũng vì thế mà giảm đi không ít.
"Nếu cô Ninh Nhạn vẫn hứng khởi thế này, tại sao chúng ta không cùng xem chút tin tức nhỉ?" Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi tới trước mặt Úc Tưởng. Lời mà anh vừa thốt ra là lời dành cho Ninh Nhạn nhưng ánh mắt anh không hề nhìn về phía cô ta dù chỉ là một giây.
"Tin mới gì?" Ninh Nhạn cau mày hỏi lại.
Tin tức Hà Khôn Dân bị tóm à?
Hà Khôn Dân đâu có liên quan gì đến cô ta.
Lão già này chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi không đáng nhắc tới trong kế hoạch dạy dỗ Úc Tưởng của cô ta mà thôi.
Lúc này vệ sĩ đang đứng phía sau Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên bước lên phía trước, mở chiếc tivi trong phòng bệnh lên, ngẫu nhiên chọn lấy một kênh.
Trong màn hình tivi.
Là hình ảnh xe cứu thương, xe cảnh sát, còn có cả xe của giới truyền thông chen chúc nhau, lấp kín màn hình nhỏ.
Nhưng hình ảnh nổi bật nhất trong đó là người bị bắt giữ và còng tay Hà Vân Trác.
Trên trán Hà Vân Trác lấm tấm mồ hôi nhưng dáng vẻ của anh ta vẫn hết sức bình tĩnh, toàn thân của anh ta toát lên vẻ ung dung trước nay chưa từng có. Điều này khiến anh ta thoạt trông điển trai và rạng rỡ hơn trước ống kính.
Ngay cả vết máu trên gương mặt anh ta cũng không thể che đi dáng vẻ này.
Có thể những người khác không cảm nhận được gì nhưng Ninh Nhạn có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng rằng, Hà Vân Trác của lúc này đã thay đổi đến mức long trời lở đất, khác hoàn toàn so với dáng vẻ lúc trước.
Ninh Nhạn ngạc nhiên thốt lên: "Sao người bị bắt lại là anh ta?"
Chẳng mấy chốc Ninh Nhạn đã biết đáp án.
Lúc này, trên màn ảnh nhỏ là hình ảnh các nhân viên y tế đang khiêng một người đàn ông trung niên, đầu bê bết máu, gần như bất tỉnh, ra khỏi cửa.
Cơ thế của người đàn ông đó còn hơi co giật.
Qua lớp máu thịt be bét, Ninh Nhạn đã nhận ra người đó là ai.
Đó là... Hà Khôn Dân.
Ninh Nhạn thất thanh hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Ngay khi Hà Vân Trác sắp bị đưa lên xe cảnh sát, anh ta bỗng nói: "Chờ đã."
Anh ta nhìn qua những người của giới truyền thông một lượt rồi hỏi: "Mấy người đến đây để phỏng vấn à?"
"Đúng thế, xin hỏi cậu Hà, nguyên nhân do đâu khiến cậu ra tay đánh ba ruột của mình đến mức đó? Là vì..." Các phóng viên của giới truyền thông kích động, thi nhau chen về phía trước.
Hà Vân Trác dùng bàn tay dính máu của mình nắm lấy một chiếc microphone của một người trong số đó. Vì hai tay đã bị còng lại, anh ta buộc phải khom lưng, nghiêng đầu, bấy giờ âm thanh mới được microphone phóng to, vang lên bên tai mỗi người.
Hà Vân Trác đáp: "Là vì Úc Tưởng sao? Có phải anh định hỏi như thế phải không?"
Phóng viên vừa bị anh ta ngắt lời cũng chẳng thấy xấu hổ chút nào.
Phỏng vấn mà, lúc mở miệng không cay độc một chút thì sao có thể cướp được đề tài?
Hà Vân Trác nói: "Chuyện này từ đầu tới đuôi chẳng liên quan gì đến Úc Tưởng hết."
Trước ống kính máy quay, anh ta chẳng kiêng dè bất cứ ai, thản nhiên kể hết mọi chuyện thối nát của nhà họ Hà ra như thể đang nói về chuyện thời tiết hôm nay đẹp lắm vậy.
Ở trước màn hình ti vi, sắc mặt của Ninh Nhạn càng ngày càng kinh hãi, càng ngày càng quái lạ.
Đương nhiên cô ta biết những điều ấy là bí mật và cũng là vết sẹo lớn nhất trong cuộc đời này của Hà Vân Trác...
Nhưng hiện giờ anh ta lại lột trần vết sẹo của mình trước mặt tất cả mọi người. Tại sao lại thế? Là vì anh ta muốn rửa sạch thanh danh cho Úc Tưởng sao?
Hà Vân Trác càng kể mọi chuyện một cách bình tĩnh, Ninh Nhạn càng cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Mọi người cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Dù sao đi chăng nữa thì họ cũng chưa thấy một ai có thể bình tĩnh, thong dong trước ống kính của giới truyền thông thế này. Thậm chí còn không cần giới truyền thông phải lên tiếng dẫn dắt mà vẫn có thể kể hết mọi chuyện một cách mạch lạc, rõ ràng đến thế...
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc về sự khốn nạn của ba Hà và sự cam chịu của Hà Vân Trác trong quá khứ.
Đúng lúc này Hà Vân Trác đột nhiên chuyển chủ đề: "Ninh Nhạn, tôi biết người đăng bài viết kia, là cô."
Đột nhiên nghe thấy câu nói này, Ninh Nhạn bỗng thấy một luồng lạnh lẽo len lỏi vào người, chạy dọc từ đỉnh đầu xuống đến tận chân của cô ta.
Thậm chí, cô ta còn suýt ngã nhào xuống khỏi giường bệnh.
Vết thương trên thái dương cũng bắt đầu đau nhói từng cơn, như muốn xuyên vào tận óc cô ta.
Cô ta có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của chính mình, điều này khiến cho chân tay của cô ta như nhũn ra, không thở nổi.
Những người thuộc giới truyền thông cảm thấy hết sức mờ mịt.
Ninh Nhạn là ai?
Lúc này dân cư mạng cũng đang bàn tán vô cùng sôi nổi.
Dù gì thì chẳng mấy khi họ mới thấy được một tin xã hội vừa chấn động lòng người, lại còn liên quan đến một cặp ba con nhà giàu thế này!
[Đậu má, đúng là một vở kịch lớn vừa ra rạp...]
[Ninh Nhạn có phải là cô thiên kim nhà họ Ninh biểu diễn tiết mục đánh đàn piano trong tiệc cưới của nhà họ Kim không?]
[Ố ồ, bạn vừa nói như thế khiến tôi cũng thấy có chút ấn tượng đấy. Người này rất có khí chất, trước đó lúc có người chế giễu Úc Tưởng giả làm quý cô nhà giàu đã lấy cô ta ra làm ví dụ đó thôi. Người đó còn nói cái gì mà phải như cô ta mới được gọi là quý cô đích thực.]
[Nếu nói như vậy, việc cô ta đăng bài cũng tương đương với việc dũng cảm phơi bày sự thật ư?]
Chẳng qua là đám cư dân mạng còn chưa kịp khen dứt lời.
Hà Vân Trác đã tiếp tục nói: "Mười bảy năm trước trong bữa tiệc nọ, cô đã đến bên cạnh an ủi tôi. Khi ấy, tôi đã kể hết mọi chuyện về mẹ mình cho cô nghe, chỉ kể cho mình cô biết. Từ đó về sau, chỉ cần bản thân có bất cứ thứ gì tốt đẹp tôi cũng dâng hết lên cho cô. Bất kể những chuyện cô làm là tốt hay xấu, tôi cũng dùng hết khả năng mà mình có để giúp cô..."
[Ô này, đang tỏ tình trước mặt bàn dân thiên hạ đấy à?]
[Người anh ta thích không phải Úc Tưởng sao?]
Chỉ có Ninh Nhạn đang ngồi trước tivi là chẳng thấy thoải mái một chút nào.
Cô ta chỉ thấy toàn thân mình lạnh lẽo hơn.
Đúng như dự đoán...
Hà Vân Trác nhìn thẳng vào ống kính máy quay.
Có lẽ là vì trên mặt anh ta còn dính máu của Hà Khôn Dân cho nên ánh mắt của anh ta khiến người khác vô thức cảm thấy sợ hãi.
Anh ta nói: "Nhưng trong mắt cô có quá nhiều thứ mà cô không chịu buông tha. Cô không tha cho người em gái ruột vô tình lạc mất rồi lại được tìm về vào một ngày nào đó. Cô sợ cô ấy sẽ cướp đi mọi yêu thương, chiều chuộng mà cô đang có."
"Cô cũng không tha cho việc tôi thích Úc Tưởng."
Ngay giây phút ấy, Ninh Nhạn có cảm giác sợ hãi khi nội tâm xấu xí của bản thân bị lột trần, bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
Cô ta gào ầm lên: "Không! Anh không hề thích Úc Tưởng! Người mà anh thích là tôi! Anh theo đuổi Úc Tưởng chỉ vì muốn bảo vệ tôi mà thôi!"
Mất đi thứ thuộc về chính mình, đối với cô ta việc này còn khó chấp nhận hơn cả việc Hà Vân Trác vạch trần việc cô ta so đo, tính toán với Ninh Ninh.
Thế nhưng giọng nói của cô ta không thể xuyên qua màn hình ti vi, càng không thể đến tai những phóng viên kia cũng như đến tai hàng trăm nghìn người đang ngồi xem trước những màn hình khác.
Bấy giờ, toàn bộ những người trong giới truyền thông bên cạnh Hà Vân Trác đều đang xôn xao.
Đám cư dân mạng cũng được dịp khiếp sợ thêm lần nữa.
[Đậu má, thế này mà đòi gọi là thiên kim tiểu thư chân chính à? Ngay cả em gái ruột của mình mà cũng không chịu buông tha ư?]
Hà Vân Trác tiếp tục nói: "Đến giờ tôi mới hiểu ra, tại sao ngày đó trong bữa tiệc tổ chức ở nhà họ Hà, cô lại nhất quyết khuyên Úc Tưởng lên tầng thay quần áo. Cô biết chuyện kia của ba tôi từ bao giờ thế? Cô có biết chuyện trên tầng có một căn phòng, trong căn phòng ấy chất đầy quần áo của những người phụ nữ trẻ tuổi mà ba tôi vừa ý không? Nếu như Úc Tưởng vào đó thay đồ thật, vậy thì ngày ấy liệu Úc Tưởng có thể ra khỏi nhà họ Hà được nữa không?"
Giọng điệu của Hà Vân Trác rất bình thản.
Nhưng Ninh Nhạn thoáng thấy kinh ngạc khi nghe thấy giọng điệu chỉ trích từ trong đó.
Ninh Nhạn lắp bắp phản bác: "Nhưng Úc Tưởng cũng có lên đó thay quần áo đâu? Tại sao anh còn muốn..."
Còn muốn nói hết những chuyện này ra trước mặt giới truyền thông như thế?
Ninh Nhạn không ngốc.
Cô ta mới nói được nửa câu đã kịp phản ứng lại.
Tại sao ư?
Tại vì... Tại vì Hà Vân Trác muốn giúp Úc Tưởng rửa sạch sẽ thanh danh trước mặt giới truyền thông!
Dù cho chỉ là một xíu ngờ vực thôi, anh ta cũng muốn cắt cho bằng sạch.
Ninh Nhạn không thể tiếp thu nổi cái kết quả mà mình vừa đoán ra.
Cô ta siết chặt vạt áo của bản thân, ngón tay siết chặt như muốn bẻ gãy các móng tay.
"Nhưng phải để cô thất vọng rồi, ngày hôm ấy, suốt từ đầu cho đến cuối Úc Tưởng chưa từng thay quần áo. Cả buổi hôm đó cô ấy chỉ gặp có mỗi mình Trữ Lễ Hàn."
"Thế nên cô mới định đăng một bài để phá hoại thanh danh của cô ấy."
[Vậy là Hà Vân Trác thích Úc Tưởng thật đấy à? Ninh Nhạn đăng bài đăng kia không phải là để vạch trần tội ác của nhà họ Hà mà chỉ vì lợi ích cá nhân của cô ta?]
[Hà Vân Trác vừa hỏi một câu rất hay, Ninh Nhạn biết mấy việc Hà Khôn Dân làm từ bao giờ?]
[Đệt, nghĩ kĩ mới thấy thật khủng khiếp...]
Ninh Nhạn cũng nhanh chóng nhớ đến câu hỏi kia của Hà Vân Trác.
Anh ta hỏi vậy là có ý gì?
Anh ta muốn ám chỉ cho tất cả mọi người biết rằng, cô ta mới là người bị Hà Khôn Dân ra tay ư?
Không!
Không thể như thế được!
Chương 112: Không hổ danh là cậu cả, hiệu suất cao ghê.
Vừa nghĩ tới việc những lời bàn tán, những ánh mắt khác thường mà đáng lý ra người nên chịu phải là Úc Tưởng, cuối cùng lại rơi vào người mình...
Ninh Nhạn cảm thấy bản thân không thể nào chịu đựng nổi.
Nó đau đớn tựa như có hàng trăm nghìn cây kim đâm vào cơ thể của cô ta...
"Để đối phó với cô em gái Ninh Ninh của mình, cô đã làm những gì. Để đối phó với Úc Tưởng, cô đã ra tay như thế nào. Trong lòng cô rõ hơn ai hết. Không có tôi giúp cô, chắc là bây giờ Trữ Lễ Hàn đã tìm đến chỗ cô rồi nhỉ?"
"Thời gian tới đây, cô sắp sửa trả giá cho những gì cô đã làm rồi và tôi cũng như thế."
Hà Vân Trác tỏ ra nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng, thậm chí anh ta còn bật cười trước ống kính máy quay.
"Tất cả những gì tôi làm ngày hôm nay, cũng không phải vì giúp Úc Tưởng hả giận. Bởi vì từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thích tôi, cũng không cần phải trả giá vì sự tự cho mình là đúng của tôi."
"Tôi làm vậy là vì chính bản thân mình chứ chẳng phải vì ai khác. Tôi vừa đặt dấu chấm tròn kết thúc cuộc sống nhẫn nhục, ghê tởm của bản thân. Nhưng tôi rất muốn cảm ơn cô Úc, cảm ơn cô đã cho tôi chút dũng khí để nói ra mọi chuyện."
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hà Vân Trác bị áp giải lên xe cảnh sát.
[Ninh Nhạn khiến tôi muốn ói, trước đó tôi còn khen ngợi cô ta, tôi đúng là đồ ngốc mà.]
[Đề nghị mọi người so sánh đoạn này và đoạn phỏng vấn của Úc Tưởng: [địa chỉ đường link]]
Lúc này trong phòng bệnh, Trữ Lễ Hàn chậm rãi lên tiếng: "Không biết cô Ninh có thể chịu nổi chuyện này nữa không?"
Lúc này vệ sĩ bước đến mở di động ra, chiếu một đoạn video khác lên màn hình tivi.
Úc Tưởng vừa nhìn đã giật mình.
Hả?
Gương mặt cô xuất hiện trên màn hình.
Đó là hình ành Úc Tưởng sau khi nhận được điện thoại của thư ký Vương, cô vừa bước chân ra khỏi khu Ngự Thái đột nhiên gặp phải một đám phóng viên.
Úc Tưởng đang định lùi về sau bảo Dư Đồng tìm một cánh cửa khác.
Đúng lúc đó điện thoại di động của cô vang lên.
Là điện thoại do Trữ Lễ Hàn gọi tới.
"Đụng phải phóng viên hả?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng đáp: "Ừ, anh đây vừa mở mắt thần đấy à?"
Hình như ở đầu bên kia, Trữ Lễ Hàn vừa cười khẽ, anh thấp giọng nói: "Đừng sợ, cứ chọn một nhà truyền thông mà em thích để trả lời phỏng vấn đi. Lát nữa, vệ sĩ của anh sẽ đến đón em."
Úc Tưởng gật đầu mà không có nghi ngờ chút nào, cô nghe theo lời Trữ Lễ Hàn nói, chọn một nhà trong đám phóng viên truyền thông để trả lời phỏng vấn.
"Tin tức Trái Đỏ à? Tên của mấy người hay đấy. Vậy, mấy người phỏng vấn nhé?"
Sau đó thì có đoạn video bá đạo xuất hiện trước mặt của Ninh Nhạn như bây giờ.
Đến Úc Tưởng cũng phải líu lưỡi cảm thán, hiệu suất nhanh thế cơ à? Sao đã tung video lên mạng rồi?
Cái này cũng là do cậu cả Trữ cố ý làm ra sao?
Úc Tưởng nhướn mày, tiếp tục nhìn về phía màn hình tivi một lần nữa.
Cô thấy khuôn mặt của chính bản thân mình xuất hiện trên màn hình tivi, thật sự thấy hơi lạ lẫm.
Cô nhìn thấy bản thân mình vô tư nói: "Điều đáng xấu hổ cũng là điều buồn cười nhất ở đây là. Không biết khi có một vụ án đáng sợ xảy ra, có người nào xoáy sâu vào việc bàn tán đến sự trong trắng của người bị hại không? Nếu như có thế thật. Vậy thế giới này sẽ là một thế giới tồi tệ."
Việc Ninh Nhạn ra sức hãm hại người khác.
Đã biến thành trò cười sau khi đoạn phỏng vấn này xuất hiện.
Chẳng khác nào...
Ninh Nhạn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng lại đẩy Hà Khôn Dân, Hà Vân Trác và chính bản thân mình vào bước đường cùng.
Cuối cùng Úc Tưởng chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết...
Đã vậy những cư dân mạng kia còn đang khen cô nữa thì phải?
Ninh Nhạn chỉ nghĩ tới đó thôi đã cảm thấy không thở nổi.
Bàn tay đang nắm vạt áo của cô ta siết mạnh hơn, đầu óc cô ta quay cuồng. Phải chịu áp lực quá lớn, lại thêm cảm giác xấu hổ và sợ hãi bủa vây khiến cô ta suýt chút nữa đã ngất đi.
Ninh Nhạn đoán không hề sai.
Nếu như chỉ có mình đoạn phỏng vấn này được tung ra, khi ấy mọi người ai ai cũng sẽ cảm thấy Úc Tưởng vẫn là Úc Tưởng, rất có cá tính, nhân đó sẽ trách mấy người bình luận các vấn đề liên quan đến sự trong trắng kia là ngu ngốc.
Nhưng kết hợp thêm với đoạn phỏng vấn của Hà Vân Trác, mọi chuyện sẽ trở lên thú vị hơn rất nhiều.
[Từ đoạn phỏng vấn Hà Vân Trác cũng biết, Úc Tưởng và Hà Khôn Dân chẳng dính dáng gì đến nhau. Ngược lại lại là Ninh Nhạn nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy Úc Tưởng vào chỗ của Hà Khôn Dân.]
[+1. Đoạn phỏng vấn này vừa tung ra là biết ai cao ai thấp ngay. Ninh Nhạn chỉ muốn hãm hại Úc Tưởng. Còn Úc Tưởng thì sao nào, cô ấy còn chẳng thèm để tâm đến việc làm sáng tỏ mọi chuyện để lấy lại sự trong sạch của bản thân. Đoạn phỏng vấn này của cô ấy có khác nào đang nói cho những người bị hại nghe? Cô ấy đang muốn nói với họ rằng, việc méo gì phải coi chuyện đó là việc gì to tát, đời còn dài lắm. Là ai muốn dùng đạo đức để chèn ép họ, thứ xấu xa nhất không phải là họ mà chính là thế giới này.]
[Đậu má! Tôi yêu cái người phụ nữ tên Úc Tưởng này chết đi được.]
Bầu không khí trên mạng vốn căng thẳng vì chuyện Hà Khôn Dân bị con ruột đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, gần như chẳng còn hình dáng con người, kết hợp với đoạn phỏng vấn như đang trải lòng mình của Hà Vân Trác, cộng thêm đoạn phỏng vấn của Úc Tưởng được tung lên sau đó...
Đã khiến bầu không khí căng thẳng đó bớt đi rất nhiều.
Ít nhất là không còn căng thẳng như trước đó nữa.
[Xem xong tin tức ngày hôm nay khiến tôi bớt buồn đôi chút, dù lòng vẫn còn giận lắm.]
[+1, chí ít cũng cảm thấy thế giới này còn cứu được, không đến nỗi hết thuốc chữa.]
Sau đó trên mạng không còn cuộc thảo luận nào liên quan đến chuyện này nữa.
Lúc này, trong phòng bệnh nhỏ hẹp, thư ký Vương nhìn khuôn mặt méo mó, đổ mồ hôi lạnh của Ninh Nhạn, không nhịn được phải cảm thán.
Đúng là cậu cả có khác, từ lúc đến tới giờ nói đúng hai câu, còn chẳng thèm tranh cãi với Ninh Nhạn tiếng nào đã có thể dễ dàng khiến cho cô ta không thể nói gì được nữa.
Thư ký Vương quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.
Ôi, cô Úc còn giỏi hơn nhiều, chỉ ngồi yên ở đó thôi cũng có thể khiến người ta giận sôi máu.
"Chuyện ở khách sạn Hải Lệ, người cô muốn tính kế là ai?" Giọng nói lạnh nhạt của Trữ Lễ Hàn chợt vang lên.
Ninh Nhạn nghe vậy như bừng tỉnh khỏi cơn đau thương, trong lòng cô ta giật thót.
Sao Trữ Lễ Hàn lại biết đó là tác phẩm của cô ta? Hà Vân Trác còn khai cả chuyện đó ra ư?
Hà Vân Trác, một hacker siêu đỉnh.
Ninh Nhạn không chịu buông tha cho Ninh Ninh, Ninh Nhạn thích Lăng Sâm Viễn, bản thân Ninh Nhạn, kế hoạch đánh thuốc mê ở khách sạn Hải Lệ và hacker mạnh mẽ mà anh gặp phải trong khi tìm kiếm kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả mọi chuyện...
Chẳng mấy chốc từng chuyện, từng chuyện đã được xâu chuỗi lại với nhau thành một sự kiện hoàn chỉnh trong đầu Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng ngồi cạnh khẽ mím môi.
Có thể xâu chuỗi mọi việc lại với nhau rồi đưa ra kết luận một cách nhanh chóng như vậy, đúng là cậu cả có khác.
Úc Tưởng vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Ôi, sau khi chuyện ở khách sạn Hải Lệ đêm đó qua đi, có phải cô Ninh đã suy nghĩ rất lâu mà không biết tại sao đêm hôm đó không ai trúng chiêu, phải không?"
Ninh Nhạn mang theo nét mặt nghi ngờ nhìn về phía Úc Tưởng.
Đúng thế, sau đêm hôm đó, Ninh Nhạn đã nghĩ mãi mà không ra, tại sao cuối cùng tất cả các phóng viên mà cô ta đã sắp xếp đều bị đưa đến cục cảnh sát? Chẳng chụp được bất cứ thứ gì có ích hết!
Cuối cùng Ninh Ninh còn trở về nhà một cách an toàn.
"Nói đến chuyện này thật ra tôi còn phải gửi lời cảm ơn với cô đấy." Úc Tưởng khẽ cười một tiếng đủ để khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Ninh Nhạn đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ta thốt lên: "Buổi tối ngày hôm ấy người vào căn phòng của cậu cả Trữ là cô à?"
Úc Tưởng: "Ừ, nếu như không nhờ có cô thì làm sao tôi có thể quen được cậu cả Trữ được cơ chứ? Nếu như không có cô, sao tôi có thể lấy được nhiều tiền từ chỗ Trữ Sơn như vậy được? Nếu như không có cô thì sao tôi và cậu cả Trữ có con với nhau được?"
Tiếng ong ong vang lên trong đầu Ninh Nhạn càng lúc càng lớn.
Hình ảnh Trữ Lễ Hàn yêu thương, chiều chuộng Úc Tưởng nhanh chóng lóe lên trong đầu cô ta, mọi thứ diễn ra trong tiệc sinh nhật của Cao Học Huy như đang chứng minh cho chuyện này.
"... Cô mang thai rồi ư?"
"Ừ."
Hệ thống: [...]
Đúng là giết người giết cả con tim luôn!
Nó đã nói là không thể để Úc Tưởng kết hợp với trùm phản diện rồi cơ mà!
Ninh Nhạn siết chặt cổ áo của chính mình, trong họng cô ta phát ra tiếng rít gào thảm thiết như sắp chết: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy được?"
Mưu tính đủ đường, tính toán đủ kiểu, cuối cùng lại rơi vào kết cục tác thành cho người khác, tự đẩy bản thân vào đường cùng.
Ninh Nhạn bò từ trên giường bệnh xuống, cô ta ôm hận nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, nhưng còn chưa kịp tiến lên đã bị Dư Đồng đè chặt xuống nền gạch men lạnh lẽo.
Lúc này trông cô ta thê thảm như một con chuột qua đường vậy.
Còn Úc Tưởng sạch sẽ ngồi ở trên cao, nắm được mọi thứ vào trong lòng bàn tay.
"A a a!" Hai mắt Ninh Nhạn đỏ quạch lên tưởng chừng như sắp nhỏ cả máu.
Úc Tưởng thầm cảm thán với hệ thống: Giọng của cô ta cao thật đấy.
Hệ thống: ?
Trữ Lễ Hàn đi đến bên cạnh Úc Tưởng, anh khom lưng xuống, ôm eo Úc Tưởng, nhấc cô từ trên ghế lên.
"Những chuyện còn lại sẽ có người xử lý." Trữ Lễ Hàn hờ hững buông một câu, sau đó ôm Úc Tưởng rời khỏi phòng bệnh.
Anh thản nhiên nói: "Đừng làm phiền em và con."
Úc Tưởng suýt chút nữa thì giơ tặng anh một ngón cái.
Cậu cả Trữ chắc chắn sẽ luôn ở tuyến đầu đề phối hợp diễn với cô! Lời này nói ra, chỉ sợ Ninh Nhạn nghe xong sẽ bị đau tim mất ba, bốn ngày!
Ninh Nhạn chỉ có thể nằm đó trơ mắt nhìn họ đi xa dần.
Lúc đi tới cửa Úc Tưởng bỗng quay đầu lại nói một câu: "Cảm ơn Tống Tử Quan Âm nhé."
Câu này đúng là lời sỉ nhục lớn nhất đối với một nhân vật phản diện ác độc.
"A!" Cảm xúc dao động quá mạnh khiến cho đầu Ninh Nhạn đau đớn đến nỗi muốn nứt ra, cuối cùng cô ta cũng ngất đi vì quá tức giận.
Úc Tưởng vẫn tiếp tục nói: "Em còn chưa bảo cô ta là tán tài đồng tử kia mà."
Hệ thống: [...]
Ác, quá ác, trùm phản diện có người nối nghiệp thật rồi.
"Em vừa cảm ơn cô ta mang con đến cho anh và em đấy à?" Giọng nói trầm thấp của Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Úc Tưởng lập tức khiêm tốn nói: "Đương nhiên công lớn vẫn thuộc về anh."
Trữ Lễ Hàn buồn cười cúi đầu, đột nhiên khom lưng ôm Úc Tưởng lên.
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi nói khẽ: "Cô Úc chịu khổ nhiều rồi, trước mắt anh không đành lòng để cô Úc phải chịu khổ thêm nữa."
Thế nên dù có phải bế công chúa, anh cũng không để em phải đi bộ đấy à?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái, sau đó nhàn nhã dựa người vào khuỷu tay anh.
Ôi chà, nếu mà thế thật cũng chẳng sao.
Hai người vừa rời khỏi bệnh viện, Úc Tưởng đã nhận được điện thoại của giám đốc Tang, bà hỏi cô buổi tối có rảnh không, bà muốn mời cô đi ăn.
Úc Tưởng quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn một chút.
Trữ Lễ Hàn khẽ nói: "Anh đã nói chuyện với mẹ rồi."
Nhanh thế cơ á?
Không hổ danh là cậu cả, hiệu suất cao ghê.
Chương 113: Hệ thống cảm thấy tuyệt vọng
Úc Tưởng mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào người Trữ Lễ Hàn.
Chẳng rõ vì sao, cô cứ có cảm giác vừa rồi lúc cô vừa quay đầu qua, cậu cả Trữ đã nói một câu như vậy, cứ như đang khai báo với vợ vậy.
Cô đồng ý lời hẹn với giám đốc Tang, cúp máy xong, Úc Tưởng hỏi: "Chiều nay cậu cả có phải đi làm không?"
Trữ Lễ Hàn đáp: "Có."
Anh khom lưng, đặt cô dựa lên trên ghế da.
Sau đó anh không đứng thẳng người dậy luôn mà nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng khẽ hỏi: "Cô Úc có muốn đi thị sát một chút không?"
Úc Tưởng: "... Được thôi."
Có lẽ dù có đánh chết Ninh Nhạn cũng không ngờ được rằng, đối với cả Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn mà nói việc đối phó với cô ta chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc tới nhất trong các chuyện cần phải xử lý hàng ngày.
Tối hôm đó Hà Khôn Dân bị đẩy vào phòng ICU, giá cổ phiếu của công ty giảm mạnh. Mất đi tổng giám đốc già tọa trấn, bao nhiêu mầm mống nguy hiểm vẫn bị ém nhẹm nay đã bùng hết ra cùng một lúc.
Tuy Hà Khôn Dân đang nằm trong phòng ICU, nhưng chỉ cần ông ta tỉnh lại, sẽ phải đối mặt với đủ mọi loại tội danh đang chờ khởi tố nào là tội nghi ngờ hiếp dâm, tội gây gổ khiến mất trật tự, tội hối lộ đút lót, tội sự cố liên quan đến an toàn công trình.
Còn Hà Vân Trác, dù anh ta có đánh ba đẻ của mình thì cũng sẽ phải đối mặt với việc bị truy tố về tội cố ý gây thương tích.
Cư dân mạng được dịp hả hê.
[Chắc hai ba con nhà này đều thích đeo lắc tay bạc lắm đây?]
[Biết đâu một trong hai lại thích hũ tro cốt hơn.]
[Buồn cười chết tôi mất thôi. Nhưng dù có là hũ tro cốt cũng đáng đời ông ta lắm!]
Chẳng mấy chốc chuyện Ninh Ninh bị lạc sau đó lại được tìm về và cả chuyện ba Ninh từng lừa dối bạn tốt cũng bị lật lên hết.
[Rốt cuộc cái nhà họ Ninh này tệ hại đến đâu cơ chứ.]
[Suy đi tính lại bao lâu, còn đem cả Úc Tưởng ra so sánh với Ninh Nhạn, cuối cùng Ninh Nhạn mới là kẻ đáng chê trách.]
Ninh Ninh ngồi trước máy tính, lướt các trang web và xem các video phỏng vấn.
Cô ấy không ngờ, trong gia đình không có một ai thương yêu mình, người chị tưởng hiền lành, dịu dàng, ai ngờ lòng dạ lại độc ác không còn gì để nói.
Tất cả những thứ ấy như vết thương đẫm máu bị xé toạc ra trước mặt cô ấy.
Thế giới này rộng lớn như vậy...
Đâu mới là nơi thuộc về Ninh Ninh cô đây?
Ninh Ninh tắt máy tính đi, hoảng hốt đứng dậy.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ, cô ấy còn nghe thấy tiếng cãi vã của mẹ Ninh và ba Ninh.
"Đúng rồi, chắc chắn là có cách khác. Bảo Ninh Ninh đi cầu xin Lăng Sâm Viễn đi. Nhạn Nhạn đã nói với tôi rồi, Lăng Sâm Viễn giỏi lắm, cái đám đầu trâu mặt ngựa trên phố Wall Street ở nước ngoài còn phải nhìn sắc mặt của cậu ta mà sống..."
Bước chân của Ninh Ninh chợt khựng lại.
Hóa ra bọn họ biết tất cả mọi chuyện...
Còn Ninh Ninh này chỉ có một tác dụng duy nhất là cứu Ninh Nhạn, cứu nhà họ Ninh. Thế nhưng Lăng Sâm Viễn đã đi xa lắm rồi.
Ninh Ninh không muốn ở lại nghe thêm nữa, cô ấy xấu hổ trốn ra khỏi nhà.
Mẹ Ninh nghe thấy tiếng động vô thức đuổi theo: "Ninh Ninh? Con chạy cái gì?"
Mẹ Ninh đuổi qua hai con đường mới theo kịp Ninh Ninh, bà ta dùng hết lời lẽ khuyên Ninh Ninh nghĩ cách giúp người trong nhà một chút, còn cố tình tìm một quán cà phê, với cái danh đẹp đẽ là muốn Ninh Ninh đến đó với mình rồi hai mẹ con tâm sự.
Lần nói chuyện này kéo dài cả nửa ngày trời.
Bên này, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đang ăn tối cùng giám đốc Tang.
Giám đốc Tang để đũa xuống nói: "Trước đây mẹ luôn cảm thấy cái việc ăn uống này là một việc vô cùng nhàm chán. Ăn với người khác lại càng thêm không hiệu quả."
Úc Tưởng uống xong bát canh, ngẩng đầu nhìn giám đốc Tang, lẳng lặng chờ bà nói tiếp.
"Mãi đến bây giờ mẹ mới biết, gắp rau múc canh cho người khác cũng là một chuyện hết sức thú vị."
Úc Tưởng lau miệng, gật đầu tỏ vẻ rất tán thành: "Vâng, người được người kia gắp rau, múc canh cho cũng thấy rất vui."
Trong mắt giám đốc Tang có thêm chút ý cười.
Bọn họ đứng lên đi ra ngoài.
Giám đốc Tang vừa đi vừa đưa găng tay của mình cho Úc Tưởng bảo: "Đừng để bị lạnh."
Úc Tưởng cũng không từ chối, ngoan ngoãn giơ tay nhận lấy.
Với người lười biếng như cô, đúng là không thể chịu được lạnh thật.
Đợi đến khi đi tới cửa.
Giám đốc Tang đột nhiên nói: "Ôi, mẹ quên túi xách rồi."
Trữ Lễ Hàn gật đầu bảo: "Để con đi lấy."
Nói xong Trữ Lễ Hàn xoay người đi đến chỗ họ vừa ngồi.
Lúc này giám đốc Tang mới khẽ nói với Úc Tưởng: "Tôi thích cô lắm. Với cả, cảm ơn cô."
Đầu tiên Úc Tưởng khẽ run lên, sau đó cô nhanh chóng nhận ra giám đốc Tang đang nói cái gì.
Úc Tưởng cũng không ra vẻ khiêm tốn nói không có gì.
Cô thoải mái nở nụ cười, cả hai đều hiểu ý nhau, đều biết giám đốc Tang đang nói tới điều gì.
Giám đốc Tang và cậu cả Trữ là mẹ con, nên thân thiết, gần gũi với nhau một chút.
Cậu cả Trữ đích thân đi lấy túi xách giúp giám đốc Tang để họ có cơ hội nói chuyện với nhau.
Những lời đó dù có để cậu cả Trữ truyền lời, cũng không bằng giám đốc Tang tự mình nói ra. Sau khi nói xong, vô hình chung quan hệ giữa cô và giám đốc Tang cũng trở nên gần gũi hơn.
Hai mẹ con nhà này đều là người thông minh, ở chung với họ cô cũng thấy thoải mái.
Úc Tưởng vừa cười rạng rỡ vừa nghĩ thầm.
Đúng lúc này Trữ Lễ Hàn cầm túi xách quay trở lại.
Úc Tưởng bỗng nghe thấy một cặp đôi vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thốt lên một cách mất kiểm soát: "Đậu má!"
Úc Tưởng quay đầu lại.
Sao thế?
Đạp trúng shit hả?
Cô gái trong cặp đôi kia khiếp sợ lên tiếng: "Vừa có một thương nhân giàu có bị giết tại nhà. Sao hai hôm nay nhiều tin tức thế..."
"Thương nhân giàu có nào?"
"Chính là ba của cái cô Ninh Nhạn đang bị bàn tán xôn xao trên mạng đến tận ngày hôm nay đấy."
Úc Tưởng kinh ngạc nhướn mày.
Hệ thống run cầm cập nói: [Trùng hợp thật đấy? Mới đó mà đã xử lý xong xuôi rồi?]
May mà Ninh Ninh chưa chết! Nó chưa nhận được bất kỳ thông báo nào về sự hỗn loạn của tuyến thế giới này.
Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt Úc Tưởng.
Ở một nơi khác, sau khi mẹ Ninh làm xong việc "mẹ con tâm sự" thì về đến nhà một mình, vừa về đến nhà thì phát hiện chồng mình chết thảm, bà ta gào lên báo án. Sau đó cũng không nhớ đến chuyện của Ninh Ninh nữa.
Úc Tưởng ăn uống no đủ xong, về nhà đánh một giấc ngon lành.
Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Giọng nói run rẩy của hệ thống bỗng vang lên: [Ninh Nhạn... điên rồi.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cô ta điên thì cậu sợ cái gì?
Hệ thống: [Cô không cảm thấy tất cả những chuyện này đều do trùm phản diện làm ra sao?]
Úc Tưởng thấy hơi khó hiểu: Ninh Nhạn làm ra biết bao chuyện xấu xa, cô ta không chịu nổi việc lớp ngụy trang của bản thân bị xé rách trước mặt mọi người nên mới phát điên. Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu cả Trữ?
Hệ thống muốn nói lại thôi.
Cô đúng là chẳng biết gì về gia đình bạn trai mình cả.
Chẳng lần nào họ ra tay mà nhẹ nhàng hết!
Điều này không khác nguyên tác là bao, Trữ Lễ Hàn trong đó đúng chuẩn là trùm phản diện được tất cả các độc giả thừa nhận.
Hệ thống buồn rầu lên tiếng: [Cô nhìn lại bản thân xem giờ cô thành thế nào rồi? Nữ phụ bị điên, nam phụ ngồi tù, nữ chính và nam chính không qua lại với nhau, chỉ có con tốt thế mạng là cô và trùm phản diện được sống vui vẻ, sung sướng...]
Đúng lúc này có người đến gõ cửa.
Úc Tưởng hỏi Dư Đồng: "Ai thế?"
Dư Đồng đứng ở cửa đáp: "Là cậu cả Trữ, cậu ấy đến rồi."
Hệ thống lập tức ngậm miệng.
Dù cho nó biết Trữ Lễ Hàn không nghe thấy tiếng của mình nhưng nó vẫn thấy sợ.
Trữ Lễ Hàn đưa bữa sáng tới, lặng lẽ thay thức ăn mà Hề Đình yêu cầu trợ lý mang đến mỗi ngày.
Đợi đến khi Úc Tưởng ăn xong bữa sáng, Trữ Lễ Hàn mới khẽ hỏi: "Em có nhớ hôm nay mình phải làm gì không?"
Úc Tưởng khó khăn suy nghĩ một chút.
Sao nào?
Hôm nay là ngày kỉ niệm ba tháng quen biết? Hay là kỷ niệm một tuần yêu nhau?
"Đi khám thai lần đầu." Trữ Lễ Hàn tự hỏi rồi lại tự trả lời luôn.
Úc Tưởng: "Ừ nhỉ!"
Hệ thống: [...]
Khá lắm, làm phụ nữ có thai nên thoải mái quá đúng không? Đến chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên cho được?
Úc Tưởng hào hứng đặt đũa xuống: "Đi thôi, em muốn xem xem cục cưng của mình trông như thế nào."
Trữ Lễ Hàn nói: "Phải chờ đến lần khám thai thứ ba, cũng là lúc mang thai được mười bảy đến hai mươi tuần, lúc ấy mới có thể đi siêu âm để nhìn thấy dáng vẻ của con như thế nào."
Úc Tưởng: "..."
Hệ thống: [...]
Thấy gì không, trùm phản diện còn hiểu rõ hơn cả cô đấy.
Hệ thống không nhịn được bắt đầu lo lắng: [Hay là tôi tải cho cô mấy cuốn kiến thức khoa học nuôi dạy con cao cấp, sau đó phát liên tục trong đầu cô. Như vậy chẳng mấy chốc nó sẽ khắc sâu vào trí nhớ của cô...]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cục cưng à, cậu có cái chức năng đó mà sao không nói cho tôi biết sớm hơn cơ chứ?
Hệ thống: ?
Úc Tưởng: Tôi có thể tải vài cuốn truyện tranh vàng vàng* xíu không?
*Truyện tranh vàng: Truyện tranh có chứa yếu tố người lớn.
Hệ thống: ?
Úc Tưởng: Không được hả?
Úc Tưởng: Thế thì tôi hạ yêu cầu chút nhé, mấy cuốn truyện chữ hơi vàng xíu thôi cũng được. Trời ạ! Chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể đọc mà không để lại chút dấu vết nào! Đúng là tuyệt vời chết đi được!
Hệ thống hung tợn đáp: [Đậu xanh, tôi sẽ kiếm cho cô vài cuốn truyện kinh dị.]
Úc Tưởng suy nghĩ một chút rồi chặc lưỡi bảo: Cũng được, tôi thích đọc. Quỷ Vương bá đạo lấy vợ cũng được lắm.
Hệ thống khiếp sợ rồi: [Còn có cả loại sách đó nữa hả?]
Úc Tưởng: Tất nhiên.
Hệ thống cảm thấy tuyệt vọng với cái thế giới mà ngay cả truyện kinh dị mà cũng chẳng đứng đắn gì cho cam này.