Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 51

"Vậy tôi sẽ liên lạc lại với cậu ấy." Người phụ trách của phòng quản lý ký túc xá nói với vẻ khó xử.

"Làm phiền rồi." Lộ Chấp đáp.

"Thật sự không thể thương lượng hả?" Giáo viên hỏi, "Người kia là một chàng trai khá... biết trò chuyện."

Lộ Chấp lạnh lùng nói: "Tôi sợ ồn, không phù hợp."

Giáo viên: "..."

Ông đã sớm nghe danh sinh viên này của trường đại học S ngành Y này.

Thủ khoa đến từ đảo Lộ, bấy giờ chỉ mới lên năm ba mà đã tham gia vào rất nhiều dự án nghiên cứu trọng điểm.

Một học sinh tiêu biểu, là học trò cưng của giáo sư Hứa.

Nhưng sinh viên này quả thật khó nói chuyện quá.

Giường số 2 ở phòng 107 rõ ràng là còn trống.

"Thầy." Ánh mắt Lộ Chấp quét qua một chậu cây nhỏ trên bàn làm việc của thầy.

Một chậu nấm ba màu, cái màu đỏ thoạt nhìn như có độc.

Gu thẩm mỹ còn rất độc đáo.

"Chiều nay em còn có tiết học, em đi trước đây." Lộ Chấp mở cửa rời đi.

Đối diện cổng trường S, trong một quán nhạc bình dân mới mở.

Lâm viên yên tĩnh, suối chảy róc rách, Phương Nghiên Duy ngồi bên bàn đá nhận điện thoại.

"Không còn chỗ ký túc xá à? Hay em nằm ở giữa đường lớn được không?" Cậu hỏi, "Thầy Vương, thế thì không công bằng lắm đâu, em đã tặng thầy chậu nấm rồi mà."

"Trả lại cho em?" Phương Nghiên Duy nói, "Sao được, thầy đã để ở chỗ thầy bao lâu rồi, linh khí của nấm gì cũng đã mất hết rồi."

Thầy Vương: "..."

"Thực ra còn một phòng ký túc xá." Thầy Vương nói, "Chỉ là bên thầy liên lạc không thuận lợi lắm, trưởng ký túc xá bên phòng kia rất kháng cự."

Ra vẻ thế?

Đều là nam giới, tôi còn có thể ăn thịt cậu sao?

Phương Nghiên Duy nghĩ thầm.

"Trưởng ký túc xá 107 không đồng ý phải không?"  Cậu nói, "Thầy gửi số cho em đi, em sẽ đi lý luận với cậu ta."

"Được, thầy hỏi xong rồi sẽ chuyển qua cho em." Thầy Vương nói, "Nhưng em chuẩn bị tâm lý trước đi, cậu sinh viên kia không dễ nói chuyện đâu, nếu không được thầy sẽ kêu trường bồi thường cho em ở khách sạn."

"Cảm ơn thầy." Phương Nghiên Duy nói.

Thầy Vương: "Đừng khách sáo, thay thầy hỏi thăm mẹ em nhé."

Trường S năm nay lần đầu tổ chức chương trình giao lưu quốc tế, Phương Nghiên Duy đã đăng ký tham gia.

Phương Gia Di không mấy yên lòng đưa cậu đến sân bay.

Rõ ràng là vì chuyện của cậu và Lộ Chấp.

Phương Gia Di hầu như không nhắc đến Lộ Chấp với cậu, mà cậu cũng không chủ động nói, thế nhưng bà biết cậu không thể cứ vậy quên được.

Trong hơn hai năm qua, cậu và Lộ Chấp vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, nói toàn những chuyện râu ria ngoài lề.

Khoảng thời gian ở Trung học Lộ Dữ dường như đã trở thành một bí mật ngầm giữa hai người, không ai chủ động nhắc đến.

Mối quan hệ hiện tại của họ là gì, cậu không nói rõ được, cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng dừng lại ở một ranh giới mơ hồ.

Ngày công bố điểm thi đại học, cậu đã vào trang của Trung học Lộ Dữ xem rất lâu, tin đầu tiên chính thức về lần thi đại học năm đó cậu cũng là người đầu tiên thấy. Phương Nghiên Duy đã đứng bên bờ sông trong công viên cười ngớ ngẩn một lúc lâu như để phát tiết.

Có người đi qua nhưng không thể hiểu được biểu hiện dường như vui mừng khôn xiết của cậu.

Mùa hè đã kết thúc.

Lộ Chấp của cậu, cuối cùng cũng vượt qua được chướng ngại đầu tiên để vươn mình ngắm nhìn thế giới.

Khi biết thông tin về chương trình giao lưu của trường S cậu thậm chí không suy nghĩ gì nhiều lập tức đi nộp đơn.

Cậu không nói cho Lộ Chấp biết.

Rõ ràng không phải lần đầu nói lời tạm biệt, nhưng Phương Gia Di lại có chút buồn bã.

"Con trai của mẹ, chúc con bình an." Bà nói.

"Phương Nghiên Duy!" Một cô gái khoảng hai mươi tuổi chạy vào sân, "Nhanh giúp tôi một tay."

Đoạn Vân là người mà Phương Nghiên Duy quen biết qua mạng.

Cậu có một tài khoản mạng xã hội không lộ mặt, chỉ thỉnh thoảng từ phía sau chiếc mành mờ mờ ghi lại vài đoạn nhạc đàn tỳ bả của mình, bất tri bất giác đã tích lũy gần 100.000 người theo dõi.

Đoạn Vân là một blogger chơi đàn cổ cầm, cô đã cùng cậu trò chuyện nhiều lần về nhạc dân tộc.

Bình Đàn quán này chính là do mẹ của Đoạn Vân mở.

Phương Nghiên Duy vừa đến A thành chưa tìm được chỗ ở, nên tạm thời gửi hành lý ở chỗ Đoạn Vân.

"Tôi có thể giúp gì không?" Cậu lười biếng nói.

"Cái chị chơi đàn tỳ bà hôm nay đột nhiên có việc không đến được." Đoạn Vân nói, "Mẹ tôi cũng không có ở đây, trình độ đàn cổ cầm của tôi sửa đi sửa lại mới dám đăng lên không thể cầm cự được hay là ậu lên chơi đi."

Điện thoại rung lên, thầy Vương đã chuyển số liên lạc của tên cứng đầu 107 đến cho cậu.

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ đã đứng dậy: "Cậu có phải là thấy tôi có mang theo đàn không?"

Bấy giờ số người trẻ thích nghe nhạc dân gian không ít.

Trong quán trà nhỏ đông đúc sinh viên trường S, bên cạnh đó cũng có người qua đường vào nghỉ ngơi nghe nhạc.

"Tại sao tôi phải mặc cái này chứ?" Phương Nghiên Duy bước ra, hai tay bận rộn kéo kéo chiếc trường bào màu trắng nhạt trên người.

Đoạn Vân: "Muốn cho cậu làm dáng chút..."

Lần đầu tiên gặp Phương Nghiên Duy là khi cô biểu diễn trên đường phố A Quốc.

Cô mới nhận ra rằng, nam sinh cũng có thể đẹp đến như thế.

Đôi mắt chiêu đào hoa, cộng với đôi môi mỏng khẽ nhếch, rõ ràng là vẻ đẹp hơi quá mức, tương phản hoàn toàn là trên cổ tay trái của cậu luôn quấn một chuỗi vòng tràng hạt gỗ.

Cái vẻ lười biếng khi nhìn người khác kia, Đoạn Vân cảm thấy cậu ấy chơi đàn không để lộ mặt là một tổn thất cho toàn bộ khán giả.

Phương Nghiên Duy mặc chiếc áo dài này trông không hề đơn điệu, mà ngược lại, nó làm dịu đi nét đẹp vốn rất sắc sảo của cậu, khiến cậu càng toát lên vẻ điềm tĩnh mang đậm khí chất thư sinh.

Sau khi quen biết lâu, cô có ý đồ muốn thử giới thiệu cho Phương Nghiên Duy vài mối, thoạt nhìn cậu có vẻ không đứng đắn lắm nhưng trong chuyện tình cảm lại dường như rất trong sáng, chẳng ai có thể lọt vào mắt cậu.

"Cậu nhìn lại xem, xinh đẹp như thế này! Thật sự không muốn quen thử sao?" Cô nhiều lần chỉ vào ảnh của cô bạn thân hỏi Phương Nghiên Duy.

"Đã gặp người đẹp hơn rồi." Phương Nghiên Duy mỗi lần đều nói như vậy.

Đoạn Vân chỉ nghĩ đó là lời qua loa mà thôi.

"Cứ mặc cái này, lát nữa cậu chỉ cần chơi đàn là được, không cần phải nói gì." Đoạn Vân nói.

"Được rồi." Phương Nghiên Duy nói.

Qua cửa sổ gỗ in chìm hoa văn trong quán, cậu nghe thấy mấy cô gái trường S đang trò chuyện bên ngoài.

"Con trai tồi, còn như đang muốn thao túng tâm lý tôi, nếu gã có một phần mười vẻ đẹp của Lộ Chấp ở trường Y thì tôi còn hẳn nghĩ lại..."

(*) 还像pua = còn muốn thao túng tâm lý tôi. PUA (Pick-Up Artist) là một thuật ngữ dùng để chỉ những người sử dụng các kỹ thuật tâm lý, ngôn ngữ để gây ấn tượng và quyến rũ người khác, thường nhằm mục đích thao túng hoặc chiếm được tình cảm của đối phương. Trong tiếng Trung, "PUA" có nghĩa là sử dụng các chiêu trò thao túng tâm lý để điều khiển hoặc gây ảnh hưởng lên người nói.

"Nói đến cũng sắp lên năm ba rồi, mọi người xung quanh ai nấy đều yêu đương qua vài vòng, mà chẳng thấy bên cạnh Lộ Chấp có ai hết."

"Cậu ta á, nhìn cái kiểu ngốc nghếch kia chắc chắn là học sinh giỏi, có thể hoàn toàn không biết theo đuổi ai hay yêu đương đâu."

Sau hai năm rưỡi một lần nữa nghe thấy cái tên này từ miệng người khác, Phương Nghiên Duy không biết trong lòng mình có tư vị thế nào.

Giống như cắn một quả mận chưa chín, vị ngọt ngọt chua chua chua đều mãnh liệt.

"Giáo sư Hứa không phải lúc nào cũng muốn se duyên cho cậu ấy với con gái mình à? Lần trước tôi còn thấy Hứa Tiêu đến phòng thí nghiệm tìm Lộ Chấp."

Phương Nghiên Duy vừa lơ đãng tay cầm cái búa đập vỡ một quả óc chó.

"Lát nữa phải mang ra cho khách quả đĩa trái cây! Cậu sao lại đập vỡ óc chó thế này!!" Đoạn Vân đuổi cậu ra ngoài sân, "Đi chỉnh âm cho cái đàn, lát nữa tôi gọi cậu sau."

Phương Nghiên Duy ôm đàn tùy bà, thất thần đi trong viện.

Lộ Chấp từ văn phòng quản lý ký túc xá đi ra, lại nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng Lăng Bội.

"Cậu từ chối phòng mới rồi à?" Lăng Bội hỏi.

"Ừm." Lộ Chấp đáp.

"Vậy cũng tốt, sinh viên trao đổi quốc tế ngành nào cũng có, chen vào một người học thiết kế kiến trúc thì chẳng có tiếng nói chung với chúng ta." Lăng Bội nói.

"Thiết kế?" Lộ Chấp khẽ nhíu mày, như thể đã bỏ qua điều gì đó quan trọng.

"Bây giờ cậu không có gì bận đúng không?" Lăng Bội hỏi, "Đi trà quán với tôi một lúc đi, tiếng đàn tỳ bà nói hộ lòng nhớ mong, chị Đoạn đàn tỳ bà hay cực kỳ, cậu chắc chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác tai mềm nhũn như vậy đâu."

Lộ Chấp không có hứng thú.

Nhưng câu "tiếng đàn tỳ bà nói hộ lòng nhớ mong" lại khơi dậy một góc ký ức giấu kín trong lòng anh.

Một khách sạn nhỏ cũ kỹ, đồng phục nhàu nhĩ, chiếc giường cũ kêu cọt kẹt và...

Giọt nước mắt của chàng trai khi nhắm mắt.

Vài hình ảnh thoáng qua trước mắt anh.

Hai năm dài đằng đẵng đã vội vàng vụt qua kẽ tay.

Những yêu hận ngày đó dường như đã phủ lớp bụi mỏng, mơ hồ và nhập nhằng, chẳng dám thổ lộ cũng chẳng dám bày tỏ.

"Ừ." Anh gật đầu.

"Cậu đồng ý rồi á?" Lăng Bội ngạc nhiên, "Tôi đúng là có khả năng thuyết phục rồi đây, tiền đồ rộng mở thật."

Lăng Bội nói: "Vậy tôi đợi cậu ở trà quán Bình Đàn, họ sắp bắt đầu rồi, cậu đến đi đó nhanh đi."

Phần lớn thời gian ở Đại học S, Lộ Chấp đều chôn mình trong phòng thí nghiệm, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ đến trung tâm nghiên cứu của công ty.

Anh không quen thuộc đường ở khu đại học.

Mười phút sau, anh mới nhận ra mình đi nhầm đường. Đang định quay lại thì anh nhìn thấy cửa sau của trà quán.

Cửa sau mở hé, trong sân thấp thoáng một tay áo màu nguyệt bạch.

Một chàng trai ôm cây đàn ngồi trên thân cây nghiêng, gảy ra vài âm thanh từ dây đàn.

Gió bỗng nổi lên khắp thành phố.

Cuốn theo mây trời tháng sáu.

"Vừa muốn ngựa chạy, lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ." Phương Nghiên Duy vừa chỉnh dây vừa làu bàu, "Đập một cái hạt óc chó thôi mà, đập mười cái cũng không đáng công tôi lên diễn."

Bàn tay phải đeo móng gảy đàn tỳ bà của cậu lại gảy nhẹ lên dây đàn.

Âm thanh gần như ổn định.

Cậu tháo chuỗi hạt Phật trên cổ tay trái, từng hạt nhẹ nhàng xoay qua, trông có vẻ chán chường mà xoa nắn.

Trong tầm nhìn, đột nhiên có một bóng người bước vào.

"Xin chào quý khách." Cậu lười biếng nói, "Cửa sau không đón khách, phiền cậu vòng qua phía trước..."

Cậu nói một nửa chợt ngừng lại.

Gió thổi làm tay áo dài màu nguyệt bạch lay động.

Cậu nghi ngờ rằng mình vẫn còn ở nước A, chìm đắm trong những giấc mộng kéo dài suốt hơn hai năm.

Lộ Chấp đứng dưới cổng viện quấn đầy hoa tử đằng, anh lặng lẽ nhìn cậu.

Chuỗi hạt trong tay cậu rơi xuống trải trên thảm cỏ.

Khoảnh khắc đó, dường như cậu nghe thấy âm thanh của hai năm rưỡi thời gian, chậm rãi trôi qua bên tai.

Thiếu niên ngày ấy ép cậu vào đầu giường, nắm chặt lấy tay cậu, tuyệt vọng chất vấn đã không còn nữa.

Chàng trai bây giờ trông có vẻ kiệm lời trầm mặc, thu lại những góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm.

Nhưng cậu biết đó chính là Lộ Chấp.

Cậu đã từng tưởng tượng vô số lần về cảnh gặp lại Lộ Chấp.

Lao tới ôm lấy nhau hoặc là, gặp lại mà như chưa từng quen biết.

Nhưng khi thực sự gặp mặt, cậu đột nhiên không biết nên nói gì.

Nên nói "Cuối cùng tôi cũng có thể đến tìm cậu rồi" hay "Hai năm qua cậu sống tốt chứ?"

Hay là câu "Hình như tôi có chút nhớ cậu."

Những lời từng có thể buột miệng nói ra lại bỗng trở nên nặng nề.

Cậu chưa từng ngại ngùng khi nói những lời đó.

Nhưng lời đến môi lại là lần đầu tiên khiến cậu ngập ngừng.

"Chào." Cậu nghe thấy mình nói.

Giọng nhẹ còn không bằng tiếng gảy dây đàn.

Lộ Chấp bước tới dừng lại trước mặt cậu, anh nhặt chuỗi hạt dưới đất đưa cho cậu.

Lời của tác giả:

Phương Hồ Ly: Vừa muốn ngựa chạy, lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ.

Anh Chấp: Lại đây, ăn cỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment