Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 52

"Phương Nghiên Duy!" Đoạn Vân đứng trước cửa sổ gọi, "Còn ba phút nữa là diễn rồi, cậu chỉnh dây xong chưa?"

Phương Nghiên Duy không để ý.

Đoạn Vân nói: "Tôi đi lấy một bao tải óc chó cho cậu mang về đập từ từ."

Cái tính ngang ngược như thế, ai chiều mà ra?

"Tới liền." Phương Nghiên Duy từ cơn ngẩn ngơ tỉnh lại, cậu nhận chuỗi hạt từ tay Lộ Chấp.

Sau hai năm rưỡi, cậu lại ngửi thấy mùi đàn hương như trong miền ký ức.

"Vị khách này, có lẽ cậu cần đi qua tiền sảnh..." Thấy mặt Lộ Chấp, Đoạn Vân ngây người.

"Cậu ấy là... khách của tôi." Phương Nghiên Duy nói.

"Vậy thì cậu tiếp đi." Đoạn Vân liếc nhìn rồi quay đi, "Tôi ra diễn trước."

Phương Nghiên Duy cảm thấy câu nói đó có gì không đúng lắm.

Nhưng cậu không kịp suy nghĩ kỹ.

"Cậu đến một mình sao?" Cậu hỏi Lộ Chấp.

"Đi với bạn." Lộ Chấp lạnh lùng đáp.

Bạn?

Bạn nào?

Là cô gái đó, con gái của giáo sư Hứa sao?

Cảm giác bất an mơ hồ khiến cậu thấy có chút mất mát.

"Tiền sảnh đi lối này." Cậu chỉ đường cho Lộ Chấp.

"Đợi lát nữa kết thúc buổi diễn cùng nhau ăn tối nhé?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp nhìn cậu một lúc rồi nói: "Được."

Phương Nghiên Duy lúc này mới xoay người rời đi.

Hai năm rưỡi không gặp, Phương Nghiên Duy đã cao thêm một chút, đường nét khuôn mặt trưởng thành hơn, vẻ trẻ con ngày xưa phai nhạt đi nhiều, người lại càng rạng rỡ.

Bộ trường sam màu nguyệt bạch giản dị trên người cậu thoạt nhìn giống như một thư sinh ngoan ngoãn, nhưng khi mỉm cười lại trông như yêu tinh mê hoặc lòng người.

Lúc nãy có một khoảnh khắc, Lộ Chấp suýt nghĩ mình lạc vào bức họa quái dị cổ xưa.

Chỉ là—

Ánh mắt anh thoáng tối lại, cô gái vừa hối thúc Phương Nghiên Duy là ai?

Cậu hồ ly đỏ nhỏ của anh giờ đã có bạn mới rồi.

Đến giờ biểu diễn, trong hội quán bình đàn đã kín người ngồi. Đoạn Vân dạo một khúc cổ cầm để làm nóng không khí, còn Phương Nghiên Duy ôm đàn tỳ bà bước vào khiến mấy cô gái hàng đầu phải trầm trồ.

Con trai chơi đàn tỳ bà vốn đã hiếm, huống chi lại là một chàng trai có ngoại hình như vậy.

Phương Nghiên Duy tuy không tập trung, nhưng khúc nhạc cậu chơi lại rất êm tai.

Cậu ngẩng đầu tìm quanh hội quán, cuối cùng cũng thấy được Lộ Chấp ở vị trí cạnh cửa sổ hoa chạm trổ.

Bàn ấy không có cô gái nào, bên cạnh Lộ Chấp là một nam sinh mặc áo sơ mi xanh.

Cậu rời tầm mắt, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, tập trung lại chơi đàn.

"Cậu ấy..." Lăng Bội thốt lên đầy ngạc nhiên, "Tôi không thấy trên trang web của họ có ai như vậy, là khách mời đặc biệt hay là một màn bất ngờ đây, đến tôi còn phải xao xuyến rồi."

Lộ Chấp đặt ấm trà xuống, liếc cậu ta một cái lạnh lùng.

Lăng Bội bỗng thấy hơi ớn lạnh sau lưng.

"Bài này hay ghê, tên là gì nhỉ?" Cậu ta vội chuyển đề tài.

"Tái Thượng Khúc." Lộ Chấp đáp.

"Cậu cũng biết á?" Lăng Bội ngạc nhiên.

Cậu ta cứ nghĩ những chuyện lãng mạn này chắc chắn là cậu bạn thiên tài của mình sẽ không bao giờ quan tâm.

Lộ Chấp chỉ "Ừm" một tiếng.

"Bây giờ tôi đã hiểu vì sao vua chúa ngày xưa lại thích nghe nhạc thế rồi." Lăng Bội vừa quay video vừa nói, "Ai mà chẳng thích chứ, cưới một người về nhà, hàng ngày nghe đàn, nghĩ đến thôi đã thấy nhàn tản thoải mái."

Lăng Bội: "Sao hôm nay cậu cứ liếc tôi mãi thế! Tôi thẳng mà!"

Lộ Chấp đáp: "Tốt nhất là vậy."

Ban đầu Phương Nghiên Duy chỉ định chơi một khúc "Tái Thượng Khúc" rồi chuồn, nhưng khán giả ở hàng đầu quá nhiệt tình lại yêu cầu cậu chơi thêm hai bài nữa.

Chơi xong, cậu ngồi xuống mép ghế ở hàng đầu vừa nghe các thầy cô trong hội quán biểu diễn vừa tháo từng miếng móng đàn ra.

Chương trình giao lưu của cậu bắt đầu từ mùa hè này, kéo dài một năm, chỗ ở thì chưa có, cậu cũng không biết nên ngồi đâu.

"Đáng tiền quá trời quá đất." Lăng Bội vẫn đang cảm thán, "Nhạc cụ cổ phong, thật sự có sức hút ghê gớm."

Một bóng hình màu trắng nguyệt bạch lướt qua, bàn của họ bỗng có thêm một người.

Lăng Bội:?

Chàng trai vừa chơi đàn tỳ bà đó ngồi xuống bàn họ?

Cậu còn đẩy một cốc trà về phía Lộ Chấp.

Lăng Bội định lên tiếng: "Cậu ấy..."

Cậu ta muốn nói rằng Lộ Chấp từ trước đến nay không bao giờ nhận đồ ăn hay thức uống từ người khác.

Nhưng chưa kịp nói gì thì Đại thần nổi tiếng lạnh lùng của trường y đã đưa tay nhận lấy ly trà nhấp một ngụm.

Lúc ấy, chàng trai chơi đàn mới nở một nụ cười.

Lăng Bội nhìn không hiểu hai người họ đang nói chuyện ngầm gì với nhau.

Buổi biểu diễn ở Bình Đàn đã kết thúc.

"Phương Nghiên Duy." Đoạn Vân đi đến hỏi, "Ăn cơm chung không?"

"Không tiện." Phương Nghiên Duy chỉ vào Lộ Chấp bên cạnh, "Tôi có hẹn rồi."

"Vậy cậu đi đi." Đoạn Vân nói.

"Cậu chờ chút nhé." Phương Nghiên Duy đứng dậy.

Tay áo dài màu nguyệt bạch phất lên, cuốn theo chút gió nhẹ.

Lăng Bội trong lòng cảm thán, cậu trai này thật sự đẹp đẽ, thanh thuần vô cùng.

"Tôi đi thay đồ chút." Phương Nghiên Duy lẩm bẩm, "Bộ đồ này vào nhà vệ sinh cũng bị kéo tới tận đũng quần."

Lăng Bội:???

Sắc mặt Lộ Chấp thì không có thay đổi gì, dường như anh đã quen rồi, điềm tĩnh như mây gió.

Phương Nghiên Duy bước ra với một chiếc vali nhỏ.

Sau khi thay đồ thường, phong cách của cậu thay đổi khá lớn, ăn mặc càng phá cách càng táo bạo, Lăng Bội suýt thì không nhận ra.

"Đi thôi." Phương Nghiên Duy nói.

Lộ Chấp lại chăm chú nhìn vào chiếc vali: "Cậuvừa về à?"

"Vừa tới không lâu, vẫn đang tìm chỗ ở." Phương Nghiên Duy nói, "Đại học A đúng là đắt đỏ, tôi là sinh viên trao đổi vậy mà đến một chỗ ngủ cũng không có."

Cậu lo rằng Lộ Chấp sẽ hỏi mình, sao trở về mà không báo trước.

Nhưng may mắn là Lộ Chấp không hỏi gì.

Cậu tự nhủ, chỉ là về để nhìn Lộ Chấp chút thôi.

Lộ Chấp sống tốt, không cần cậu nữa thì cậu sẽ đi.

Nếu Lộ Chấp cần, thì nói sau vậy.

"Cậu là sinh viên trao đổi à?" Lăng Bội ngạc nhiên, "Ký túc xá của tụi tôi thì..."

Nói được một nửa, cậu ta ngước nhìn Lộ Chấp để hỏi ý.

"Ký túc của tôi có chỗ trống." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy hơi sững lại.

Có được không?

Trong lòng cậu bản năng dâng lên chút hân hoan, nhưng ngay sau đó lại có chút sợ hãi.

Thật ra, cậu rất muốn gặp lại người này.

Muốn kề cận anh, nhưng cũng không dám lại quá gần.

Thời gian sẽ thay đổi con người, cậu không biết hai năm rưỡi qua Lộ Chấp đã thay đổi thế nào.

Nhưng mà—

Chỉ gửi hành lý thôi thì không sao đâu nhỉ?

"Vậy... tôi xin mượn tạm chỗ trống một chút." Cậu nói.

Lăng Bội bị một cuộc gọi từ giáo sư Hứa mắng cho một trận phải rời đi, trên đường trở về Đại học S chỉ còn lại cậu và Lộ Chấp.

Lộ Chấp đi trước, cậu đẩy vali theo sau.

Trường này cũng khá lớn nhỉ.

Lộ Chấp đã sống ở đây hai năm rưỡi rồi.

Lộ Chấp vẫn ít nói như trước, cậu liền tìm vài chủ đề chẳng đâu vào đâu để bắt chuyện với Lộ Chấp.

"Ký túc xá của cậu ở Đại học A khó đặt chỗ quá nhỉ." Cậu vừa theo Lộ Chấp vào khu ký túc xá vừa nói, "May là cậu có chỗ trống."

"Ừ." Lộ Chấp dẫn cậu quẹo vào tầng một, đi về phía đông, "Thầy Vương ở quản lý ký túc xá định xếp thêm người vào đây, nhưng tôi không thích nên đã từ chối."

"May mà cậu không..." Phương Nghiên Duy thấy cậu ấy dừng bước, ngẩng đầu lên.

107.

Ký túc xá số 107, trưởng ký túc xá Lộ Chấp.

Phương Nghiên Duy: "..."

Mẹ nó, hóa ra cậu là cái con lừa ương bướng đó sao.

"Vào đi." Lộ Chấp nói.

Cậu bật đèn bàn trên bàn học, màn hình điện thoại đặt trên bàn chợt sáng lên.

[Thầy Vương]: Sinh viên trao đổi muốn nói chuyện với em, thầy đã chuyển liên lạc của em cho cậu ấy.

[Thầy Vương]: À đúng rồi, tên cậu ấy là Phương Nghiên Duy.

Lộ Chấp: "..."

Phương Nghiên Duy liếc qua thấy hình đại diện của lão Vương, cậu đã đoán được nội dung tin nhắn rồi nhưng vẫn cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Vòng quanh cả buổi trời, cuối cùng cậu vẫn dọn vào phòng 107.

Cảm giác có chút vi diệu, lại có một chút vui mừng khó tả.

Giường trống sạch sẽ, trên đó đặt vài cuốn sách y khoa. Cậu để vali cạnh cầu thang, đặt bao đựng đàn tỳ bà lên bàn.

Bàn của Lộ Chấp đơn điệu giống hệt con người anh, ngoài sách giáo khoa và máy tính ra thì không có vật gì khác.

Giường số 1 là của Lộ Chấp, còn giường số 2 tạm thời là của cậu.

Cậu đặt bảng tên của mình bên giường.

Tạm thời... cứ ở lại đã.

Lộ Chấp ôm đống sách y khoa trên giường số 2 về chỗ mình, trên lưng ghế của anh vẫn còn treo một chiếc áo sơ mi trắng rách.

"Không vứt đi à?" Phương Nghiên Duy hỏi.

"Giặt là còn mặc được." Lộ Chấp cúi đầu.

Tim Phương Nghiên Duy như bị bóp nghẹt lại.

Cậu mơ hồ hiểu ra sau khi Lộ Chấp cắt đứt với Ôn Nhã, anh mất nguồn kinh tế, sống ở trường A có vẻ không được thoải mái.

"Đi ăn cơm thôi." Lộ Chấp nói.

"Ừ." Cậu gật đầu đi theo.

Đã hai năm rưỡi không gặp, Lộ Chấp có vẻ lại cao thêm chút nữa, bờ vai dần có những đường nét của người đàn ông trưởng thành.

Lần cuối cùng Phương Nghiên Duy gặp Lộ Chấp, anh vẫn còn mặc bộ đồng phục màu xanh đậm của trường Trung học Lộ Dữ.

Ngay cả cậu cũng muốn rời xa tôi, cậu có gì khác với bọn họ.

Thiếu niên áp lên người cậu, mắt hơi đỏ lên mà trông mắt nhìn.

Trong lòng cậu thầm thở dài.

May mà...

Lộ Chấp của cậu, bây giờ đã là người mà người khác ngưỡng mộ.

Một học sinh gương mẫu, đi trên đường còn chủ động chào hỏi thầy cô.

"Thầy Vương." Lộ Chấp nói, "Khoảng thời gian này Phương Nghiên Duy cứ để em chăm sóc."

Thầy Vương mờ mịt không hiểu, nghĩ thầm rằng cậu bé người Miêu Cương này rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu bùa mê hạ cổ cho người đứng đầu năm nhất khoa Y của họ.

"Chỉ cần một cái giường thôi, không cần làm phiền em quá đâu." Thầy Vương nói.

Lộ Chấp: "Ừm."

Anh cúi đầu, trên điện thoại có một tin nhắn của Lăng Bội gửi đến.

[Lăng Bội]: Aaaa Lộ Thần, xin lỗi nhé, tôi lỡ để chiếc áo bị ăn mòn thuốc lên ghế của cậu.

[Lăng Bội]: Thật sự xin lỗi, lúc đó tôi quên mất.

[Lăng Bội]: Tôi sẽ quay lại vứt đi ngay.

[Lộ Chấp]: Không sao. Tôi xử lý được.

[Lăng Bội]:? Hôm nay cậu dễ nói chuyện ghê nhỉ.

Lộ Chấp bỏ điện thoại vào túi.

Thức ăn ở căn tin trường A rất phong phú, lâu lắm rồi không thấy món Trung, mắt Phương Nghiên Duy sáng rực lên.

Cậu đã chọn sẵn những món mình muốn ăn.

Lộ Chấp quẹt thẻ, trên màn hình hiện ra số dư—

8 đồng 8.

"Tôi mời cậu." Lộ Chấp nghiêm túc nói, "Tôi không ăn, chiều tôi vào phòng thí nghiệm làm việc sẽ có cơm hộp."

Phương Nghiên Duy:?

Đúng là một học sinh vừa học vừa làm chăm chỉ.

Cậu gọi một phần cơm, lấy thêm một bộ dụng cụ chia nửa phần cho Lộ Chấp.

"Cùng ăn đi." Cậu nói.

Chờ khi thẻ cơm của cậu làm xong, tuy tiền không nhiều nhưng chăm sóc Lộ Chấp, có lẽ cũng đủ.

"Chuyện gì vậy?" Lộ Chấp nhìn điện thoại sáng trên bàn, rồi nghe điện thoại.

"Còn lại 2 đồng." Anh nói với Phương Nghiên Duy, "Tôi mua kem nho nhé."

Giọng nói luôn điềm tĩnh của Ôn Nhã có vẻ tức giận: "Lộ Chấp, tại sao dự án y sinh học C3-3 lại không có tên của mẹ?"

"Dự án C3-3 chọn người theo tiêu chí ưu tú, giáo sư Ôn nghiêm túc nghiên cứu, chẳng lẽ không rõ hơn con sao?" Lộ Chấp đáp.

"Lộ Chấp." Giọng Ôn Nhã nghe như nghiến răng nghiến lợi, "Con lấy cổ phần công ty rồi gạt bỏ mẹ à, C3-3 là tâm huyết bao năm của mẹ đó."

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con không hiểu." Lộ Chấp bình thản trả lời rồi quẹt thẻ, lấy túi kem nho cuối cùng trong tủ lạnh, "Con bận học lắm, giờ nghỉ trưa rất ngắn, con cúp máy trước đây."

Túi kem nho vừa lấy ra từ tủ lạnh, gặp không khí ấm liền đọng lại nhiều giọt nước li ti.

Phương Nghiên Duy ăn bữa cơm với tâm trạng dè dặt.

Từng hạt cơm trên đĩa đều là Lộ Chấp vét sạch thẻ cơm để mua cho cậu.

Lão đại một thời lừng lẫy ở Trung học Thập Tam nay lại phải làm việc để trả học phí, ngay cả ăn cơm cũng không dám ăn.

Bảo không đau lòng là giả.

Thẻ cơm của trường S cũng là thẻ sinh viên, trong bìa nhựa trong suốt của Lộ Chấp dường như còn nhét vài tấm khác.

Bao nhựa khá lỏng, vừa cầm lên mấy tấm thẻ rơi xuống tay cậu.

Một tấm là thẻ ra vào phòng thí nghiệm y sinh của trường S, ảnh Lộ Chấp mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh lùng, còn đẹp trai hơn thời cấp ba.

Còn một tấm là—

Tay Phương Nghiên Duy khẽ run.

Một mảnh giấy cũ hơi ố vàng, hai cái tên viết xiêu vẹo, cùng một đường kẻ đỏ như sợi tơ hồng mà cậu từng vẽ.
Bình Luận (0)
Comment