Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 53

Khi Phương Nghiên Duy gắp miếng nấm trắng cuối cùng trong đĩa thức ăn, Lộ Chấp đã quay lại đặt một túi kem nho trước mặt cậu, xé túi ra.

Kem nho có bao bì mới, thiết kế màu tím nhạt ban đầu đã đổi thành màu xanh lam nhạt.

Hương vị dường như... cũng nhạt đi rất nhiều, cứ như là bị pha loãng, không còn đậm đà như trước.

Hương vị ấy không còn là của mùa hè năm đó nữa rồi.

"Thương gia gian xảo, kiếm được tiền rồi là bắt đầu cắt xén chất lượng." Phương Nghiên Duy vừa nhấm nháp kem nho, vừa nói mơ hồ.

Lộ Chấp ngồi xuống đối diện cậu, vừa nhìn đã thấy vỏ bao trong suốt mà anh đã mở ra cũng không hỏi gì, chỉ đưa tay xếp mấy tấm thẻ lại.

"Trong thẻ không còn dư đồng nào." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy mở nhóm lớn của các du học sinh, thúc giục tiến độ làm thẻ sinh viên.

Kỳ nghỉ hè mới bắt đầu, trong căng tin của trường S chỉ có những sinh viên ở lại trường, chưa đông kín, cả hai người họ đều có ngoại hình nổi bật, ngồi cùng nhau càng thu hút sự chú ý.

Chưa đầy nửa giờ sau, Phương Nghiên Duy đã xuất hiện trên bức tường tỏ tình của trường S.

Ở căng tin 1, tôi nhìn thấy một nam sinh khá đẹp trai, có ai biết cậu ấy ở khoa nào không?

[Ảnh]

1L: Trước khi bấm vào ảnh thì tôi chẳng có hứng thú đâu, nhưng sau khi bấm vào rồi... làm ơn cho tôi xin tất cả cách liên lạc của cậu ấy đi.

2L: Sao cậu không qua hỏi thẳng luôn đi.

3L: Nhìn kỹ trong ảnh hộ tôi, ngồi đối diện cậu ấy là Lộ Chấp đó, Đại thần mặt lạnh của khoa Y, ai dám đến gần chứ.

4L: Nhóc đẹp trai này chắc cũng học Y khoa nhỉ?

5L: Haha, cuối cùng cũng thấy mặt trên tường tỏ tình của trường S. Hình như đây là du học sinh cùng đợt với tôi, tên là Phương Nghiên Duy.

6L: Phương Nghiên Duy, tôi thích cậu! chó cười.jpg

Lịch học hè của chương trình trao đổi vẫn chưa được công bố, sau khi ăn xong, Phương Nghiên Duy theo sau Lộ Chấp trở về phòng ký túc xá 107.

Đã lâu rồi câu mới lại ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên quần áo của Lộ Chấp, khiến thần kinh căng thẳng của cậu dần dịu lại, cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhưng giường trong phòng ký túc xá lại trống.

"Cậu có dư ra cái ga giường hay chăn nào không?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp dường như ngẩn người một chút, anh đứng lên mở tủ quần áo ra cho cậu xem.

Chỉ có vài bộ quần áo treo lưa thưa trên thanh ngang, ngoài ra chỉ còn lại một tấm ga trải giường.

Cũng đúng thôi.

Giờ đây Lộ Chấp còn không đủ tiền mua đồ ăn, lấy đâu ra tiền mà sắm thêm chăn chiếu.

"Nếu cậu không ngại thì cứ ngủ giường của tôi đi." Lộ Chấp nói, "Chiều tôi lên lớp, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây, tối tôi dẫn cậu đi mua ga giường sau."

Giường của Lộ Chấp được xếp gọn gàng, chăn mỏng mùa hè gấp lại vuông vắn không có một nếp nhăn nào.

Có thể nằm lên được không?

"Không làm phiền cậu nữa." Lộ Chấp nói thêm, "Gần một giờ rồi tôi phải đến phòng thí nghiệm, trễ là thầy ấy sẽ mắng."

Sinh viên trường S cũng khổ thật.

Tiết kiệm từng đồng, lại còn phải làm việc cho giáo sư.

"Vậy tôi ngủ đây." Phương Nghiên Duy chân trần leo lên thang, nằm xuống giường của Lộ Chấp.

Hương thơm nhẹ nhàng bao phủ lấy cậu.

Đã lâu lắm rồi, cậu chưa từng được một giấc yên bình như thế.

Vào lúc 2 giờ chiều, bên cạnh cửa phòng thí nghiệm, Lộ Chấp thay áo blouse trắng tìm một bản đề nghị xin quỹ nghiên cứu trong tủ hồ sơ.

"Giáo sư Hứa, thầy đến trễ rồi." Anh nói mà không đầu cũng không ngẩng lên.

"À, bị thầy Vương bên phòng quản lý ký túc giữ lại nói chuyện một lúc." Giáo sư Hứa gãi gãi đầu, "Không đúng, thầy là giáo viên cơ mà, tại sao thầy lại không được phép trễ chứ!"

"Ký tên đi." Lộ Chấp đẩy đơn xin quỹ lên bàn làm việc, "Em đã chuẩn bị xong hết nội dung rồi."

"Được được." Giáo sư Hứa nói.

Cậu sinh viên này, năng lực mọi mặt đều tốt, hiệu suất làm việc lại cực cao, chỉ có điều tính tình quá lạnh nhạt như thể chẳng xem gì ra gì cả.

Ông biết rằng Lộ Chấp không phải là người thật sự lạnh lùng bất cần như vẻ ngoài. Dù sao thì anh cũng nắm giữ một nửa quyền kiểm soát công ty Sinh học Nhã Duệ.

Một số dự án trong trường vẫn đang cần phải hợp tác với anh.

"Hôm nay em không đến căng tin nhân viên à?" Giáo sư Hứa hỏi, "Thầy Vương còn định tìm em trò chuyện đấy."

"Không, em đi căng tin sinh viên." Lộ Chấp trả lời.

"Đổi khẩu vị à?"

"Không phải." Lộ Chấp cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Đi với bạn trai."

Anh mở cửa bước ra, bỏ lại giáo sư Hứa đang trợn mắt há mồm.

Phòng ký túc xá 107 khép rèm cửa, hành lang bên ngoài yên tĩnh, Phương Nghiên Duy vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, mệt mỏi sau chuyến đi dài hoàn toàn tan biến.

Cậu mở điện thoại lên.

Lộ Chấp chẳng nhắn cho cậu một tin nào.

Học hành gì mà bận rộn quá chừng.

Một cái tên lâu ngày không gặp hiện ra trên màn hình.

Hà Tuế Tuế.

Lúc trước, khi rời đảo Lộ sang nước A, cậu vào học ở một trường ngôn ngữ nội trú, chương trình học rất bận rộn, thời gian dùng điện thoại ít ỏi chỉ dành cho những tin nhắn ngắn gọn gửi đến Lộ Chấp, không còn quan tâm đến người khác.

Liên lạc với các bạn cùng lớp dần dần cũng ít đi.

[Hà Tuế Tuế]: Người Miêu Cương, cậu về nước rồi à?

[Phương Nghiên Duy]: Sao cậu biết?

[Hà Tuế Tuế]: Tình cờ thấy cậu trên app video ngắn haha, bài Tái Thượng Khúc cậu đánh hay thật đấy, đọc bình luận mới biết tên bài, nhìn lại thì thấy ngay là anh Phương của tôi!"

[Phương Nghiên Duy]:...

Cậu đã đánh giá thấp tốc độ lan truyền thông tin của mạng xã hội hiện đại rồi.

[Phương Nghiên Duy]: Gần đây vẫn ổn chứ?

[Hà Tuế Tuế]: Vẫn vậy thôi, tôi đậu tới Miêu Cương rồi này.

[Hà Tuế Tuế]: Ngày nào cũng bị hỏi có phải đang học nuôi sâu độc hay ca hát núi rừng không, ai mà còn hỏi là tôi có học cưỡi voi không, tôi giận thật đấy!

Phương Nghiên Duy: "..."

Cậu đáng đời.

[Hà Tuế Tuế]: Này, người Miêu Cương, sau này cậu có gặp anh Chấp nữa không?

Thật không giấu gì, giờ tôi đang nằm trên giường cậu ấy đây.

Phương Nghiên Duy nghĩ bụng.

[Phương Nghiên Duy]:?

[Hà Tuế Tuế]: Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy không còn liên lạc với ai nữa.

[Hà Tuế Tuế]: Thật ra cũng chẳng lạ. Trước khi cậu chuyển đến, tính cách cậu ấy vốn đã lạnh nhạt không thích giao tiếp rồi, thành thật mà nói tụi tôi còn chẳng dám lại gần anh Chấp.

[Hà Tuế Tuế]: Cũng chỉ khi cậu đến rồi, Lộ Chấp mới trông giống con người hơn chút. Nhưng sau khi cậu đi, cậu ấy lại quay về như trước.

Tay Phương Nghiên Duy hơi siết chặt ga giường, làm chiếc ga vốn phẳng phiu lại nhăn nhúm vài nếp nhỏ.

[Hà Tuế Tuế]: Có một tên côn đồ lớp 10, không hài lòng vì bị cậu ấy trừ điểm, đợi đến giờ ra chơi lớn liền chặn cậu ấy ở cầu thang, rồi bị cậu ấy... vật qua vai.

Phương Nghiên Duy: "..."

[Hà Tuế Tuế]: Sau lần đó chúng tôi mới biết, hóa ra Lộ Chấp... cũng biết đánh nhau.

[Hà Tuế Tuế]: Tôi nói không rõ nữa, nhưng sau khi cậu đi, Lộ Chấp thay đổi rất nhiều, cậu ấy dường như càng giống chính mình hơn? Hay lại càng không giống chính mình nữa?

[Hà Tuế Tuế]: Hôm nay gió bão mạnh quá, không nói nữa, tôi phải đi chắn cửa hàng rồi, khi nào rảnh ghé chơi nhé, đảo Lộ luôn chào đón cậu.

Phương Nghiên Duy nắm chặt điện thoại, nằm trên giường rất lâu.

Những ký ức xưa cũ dần dần ùa về như thủy triều chiếm lấy tâm trí cậu.

Ngày bão ở đảo Lộ, Lộ Chấp đã thổ lộ tình cảm của anh với cậu.

Cửa phòng ký túc xá vang lên một tiếng khẽ, có người đẩy cửa bước vào.

"Tỉnh rồi à?" Lộ Chấp hỏi.

"Ừm." Giọng Phương Nghiên Duy có chút nghẹt, mang theo âm mũi nhẹ.

Bên ngoài trời đã tối dần, cậu đã ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ.

Lộ Chấp nhìn Phương Nghiên Duy ngồi dậy rồi từ từ leo xuống từ chiếc giường tầng. Bộ đồ ngủ mỏng manh hé lộ hình dáng gầy guộc của xương bả vai, cổ tay và mắt cá chân của cậu đều trắng muốt.

"Trung tâm sinh viên ở đâu vậy?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Thẻ sinh viên của tôi đã làm xong, tôi muốn đi lấy."

"Tôi dẫn cậu đi." Lộ Chấp đáp.

Trên thẻ đã nạp sẵn ba nghìn tệ, là chi phí sinh hoạt của Phương Nghiên Duy trong tháng này. Cộng thêm khoản tiền mời diễn mà cậu đã giúp Đoạn Vân kiếm được, hai người tiêu thì hẳn là đủ.

Cậu còn có thể nhận thêm một số công việc khác.

Bản vẽ thiết kế kiến trúc của cậu có phong cách độc đáo, chi nhánh của công ty Sinh học Nha Duệ ở thành phố A gần đây có dự án mới khởi động, cậu có thể thử nộp hồ sơ, nếu được thì sẽ có tiền để nuôi Lộ Chấp rồi.

Thành phố A thường không có mưa, lúc này bầu trời phủ đầy những đám mây màu hồng nhạt, làm ánh lên chiếc áo sơ mi trắng của sinh viên.

"Không cần cậu mời đâu." Trước cửa nhà ăn, Lộ Chấp nói, "Hộp cơm của dự án hôm nay có thêm một cái bánh bao."

Phương Nghiên Duy: "..."

Sao có thể.

Anh Chấp của cậu không thể nhịn đói được.

Phương Nghiên Duy đi tới cửa sổ đặt một phần cơm, gọi thêm nhiều món hai người ăn thoải mái dư dả.

"Lỡ gọi nhiều quá, tôi ăn không hết." Cậu nói, "Anh Chấp, cậu ăn cùng tôi đi."

Lộ Chấp cúi đầu: "Cảm ơn."

Phương Nghiên Duy càng nghĩ càng giận.

Dì Ôn Nhã cũng thật là vô trách nhiệm, làm sao ngay cả tiền sinh hoạt cũng không đưa cho Lộ Chấp thế.

"Cậu không có tiền ăn cơm thì sao không nhờ bạn bè xung quanh giúp đỡ!" Cuối cùng cậu cũng quên mất mối quan hệ ám muội giữa hai người mà nổi giận bất bình.

"Tôi không có bạn." Giọng Lộ Chấp nghe có vẻ lạnh lùng, lại như mang chút cô đơn.

Phương Nghiên Duy:?

"Vừa nãy... Lăng Bội thì sao?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp: "Ồ, không thân."

"Còn giáo viên thì sao?"

"Cũng không thân."

"..."

"Cậu vừa về đã có nhà bạn để ở rồi." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy nghĩ một hồi, nhận ra Lộ Chấp đang nhắc đến Đoạn Vân.

"Tôi là giúp diễn thôi mà." Cậu nói, "Tôi không thể ở nhà Đoạn Vân, cô ấy có bạn trai rồi, không tiện."

Lộ Chấp: "Ừm."

Không biết cậu đã chạm phải điểm nào mà Lộ Chấp như đang khẽ mỉm cười.

Đẹp.

Hồi cấp ba, Lộ Chấp đã là nam sinh được mến mộ nhất trường, ở Đại học A chắc vẫn vậy nhỉ?

"Trong trường chắc hẳn có không ít người muốn theo đuổi cậu đúng không?" Cậu không nhận ra giọng mình hơi chua, như ngâm trong nước ép nho xanh.

"Tôi không biết." Lộ Chấp nói thờ ơ.

"Chắc chắn là có, không thể nào không có!" Phương Nghiên Duy bỗng nhiên tức giận, "Cậu thử nghĩ xem, ví dụ như bạn cùng lớp? Người lạ vô tình chạm mặt trong nhà ăn? Hay là con gái của giáo sư nào đó?"

"Có lẽ có." Lộ Chấp nói, "Tôi không biết."

Vậy tức là có con gái của giáo sư rồi.

"Vậy cậu tìm một phú bà nào đó có để ăn nhờ ở đậu còn hơn là bị đói chết." Phương Nghiên Duy càng giận hơn, đứng dậy định bỏ đi.

Tay cậu bị Lộ Chấp giữ chặt lại, gắt gao mà đè xuống làm cậu có hơi đau, lại tránh không thoát.

"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp nói, "Cậu không thể vì có người theo đuổi tôi mà nổi giận."

Lộ Chấp: "Tôi luôn nói với họ là tôi có người yêu rồi."

Lộ Chấp: "Cậu về là để gặp tôi, đúng không?"

Lời của tác giả:

Lộ Chấp (bề ngoài): Cậu về là để gặp tôi, đúng không? Đậu nành nước mắt lưng tròng.jpg

Lộ Chấp (trong lòng): Cậu về là để làm chuyện đó với tôi, phải không.
Bình Luận (0)
Comment