Cậu về để gặp tôi, phải không?
Bầu không khí nhẹ nhàng, bình thản của cuộc gặp gỡ giữa hai người xưa giờ đây cứ vậy bị phá vỡ.
Những chuyện cũ thời học sinh lại một lần nữa được phơi bày dưới ánh sáng.
Tôi về để gặp cậu, cậu có còn muốn tôi không?
Phương Nghiên Duy há miệng, nhưng không nói ra được tiếng nào.
"Đi dạo trong trường chút nhé?" Lộ Chấp hỏi.
"Được." Cậu nghe thấy chính mình trả lời.
"Giờ cậu lên năm hai rồi nhỉ?" Lộ Chấp hỏi.
Phương Nghiên Duy đáp, "Phải."
Học trường ngôn ngữ rồi làm hồ sơ du học nên cậu nhập học muộn hơn một năm so với khi thi đại học.
Để có thể học vượt cấp tại đại học S và trở thành sinh viên trao đổi, cậu cũng đã phải nỗ lực rất nhiều.
"Vậy là học đệ rồi." Lộ Chấp nói.
Học đệ à?
Nghe cũng không tệ lắm.
Trong trường có siêu thị giáo dục lớn, Phương Nghiên Duy chọn một bộ ga giường và chăn, rồi đi về phía quầy thanh toán.
"Chỉ mua hai món này thôi sao?" Thu ngân hỏi, "Không cần gì nữa à?"
"Đợi chút." Lộ Chấp đưa tay về phía kệ hàng bên cạnh.
Phương Nghiên Duy:?
Lộ Chấp lấy từ kệ một hộp kẹo bạc hà.
Hóa ra là kẹo.
Lo lắng vô ích rồi.
Khoan đã, mình lại nghĩ đến gì vậy chứ?
Phương Nghiên Duy muốn tự tát mình một cái.
"Buổi chiều đọc sách rất buồn ngủ." Lộ Chấp nói, "Thỉnh thoảng tôi ăn cái này để tỉnh táo hơn."
"Thanh toán chung luôn." Phương Nghiên Duy giơ thẻ của mình lên, nói với thu ngân.
Tâm trạng cậu trở nên tốt hơn đôi chút.
Giờ cậu cũng có thể mua kẹo cho Lộ Chấp rồi.
Cuộc sống của Lộ Chấp dường như không tốt lắm, vậy nên cậu sẽ không rời đi trong một thời gian ngắn.
Bức tường tỏ tình của Đại học S:
【
Tường ơi, cho tôi đăng bài đi, lúc nãy tôi thấy nam thần của trường mình đi siêu thị cùng một sinh viên trao đổi mới tới! Còn xách đồ giúp nữa!】
[Ảnh]
1L: Chưa bao giờ thấy Lộ Thần xách đồ giúp ai cả, lần trước giáo sư Hứa xách cả một rổ sách, cậu ấy cũng không thèm giúp. Lần này trường đại học S chuyển đến một yêu tinh hồ ly à?
2L: Phụt, quá đáng rồi đấy. Có thể họ là bạn cùng phòng mới quen thôi, đi cùng bạn mua đồ dùng cá nhân thì có sao đâu?
3L: Mặc dù vậy cũng đừng nói lung tung, ký túc xá tụi mình cũng có sinh viên trao đổi. Cậu ấy bảo Phương Nghiên Duy đến đại học S hình như là để gặp một người.
4L: Vậy thì tui chỉ sẽ tiếp tục thầm thích Lộ Thần thôi.
Ký túc xá 107.
Phương Nghiên Duy đang khó khăn nhét chăn vào trong vỏ chăn.
"Đưa đây." Lộ Chấp đưa tay ra.
Cậu lùi lại, Lộ Chấp thuần thục nhét chăn vào.
Giường số 1 và giường số 2 lại được xếp gần nhau.
Không ngờ cậu lại làm bạn cùng phòng với Lộ Chấp lần nữa.
"Phòng tắm dùng được chứ?" Cậu hỏi.
"Được." Lộ Chấp đáp.
Vừa vào phòng tắm, cởi áo ra được một nửa, Phương Nghiên Duy mới nhận ra mình chưa mua sữa tắm, cũng không có khăn nốt.
Khi ở siêu thị lúc nãy cậu quên mất, mà Lộ Chấp cũng quên nhắc cậu.
"Anh Chấp." Cậu hé cửa phòng tắm một chút, hỏi, "Cậu có sữa tắm hoặc xà phòng không?"
Giọng Lộ Chấp vang lên bên ngoài: "Có."
Ý định của cậu là muốn nghe Lộ Chấp chỉ vị trí hai món đồ ấy, nhưng Lộ Chấp lại đẩy cửa vào luôn.
Cậu chỉ mặc áo thun ngắn tay màu đen từ ban ngày, gấu áo thả lửng che nhẹ phần eo phía sau.
Dù sao giữa hai người cũng đã từng có sự thân mật vượt quá giới hạn cách đây hai năm rưỡi, cơ thể cậu vẫn còn nhớ.
Khoảnh khắc Lộ Chấp bước vào, má Phương Nghiên Duy như chạm phải không khí nóng, khẽ ửng đỏ.
Cậu đưa tay giữ gấu áo lại.
Nhưng Lộ Chấp chỉ bình tĩnh bước tới kệ, lấy từ ngăn kéo ra chai sữa tắm và đưa khăn cho cậu.
Khăn không phải mới mà là từ giá phơi ngoài ban công, khô ráo và còn chút ấm áp từ nắng.
Lộ Chấp khép cửa lại.
Lúc này, tim Phương Nghiên Duy mới dần bình tĩnh trở lại.
Cậu mở vòi nước, chỉnh nhiệt độ nước hơi thấp xuống.
Lộ Chấp ngồi bên bàn học của mình, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, rồi lật vài trang sách.
[Lăng Bội]: Tối nay tôi không về, ở lại phòng thí nghiệm qua đêm.
[Lộ Chấp]: Ừ.
[Lăng Bội]: Học đệ mới vào thế nào?
[Lộ Chấp]: Tốt.
[Lăng Bội]: Có chị học khóa trên hỏi xin liên lạc của Phương Nghiên Duy, anh bảo mình có nên cho không?
[Lộ Chấp]: Không.
[Lăng Bội]:...
[Lăng Bội]: Giáo sư Hứa cho vài vé xem phim, cuối tuần đi cùng bọn họ không?
[Lộ Chấp]: Không.
[Lăng Bội]: Tôi cũng đoán là cậu sẽ không đi, họ lại không tin. Tôi nhớ cuối tuần cậu có cuộc họp chuyển đổi cổ phần của Nhã Duệ phải không?
[Lộ Chấp]: Ừ.
[Lăng Bội]: Kết quả thi cuối kỳ có rồi, nhớ xem nha.
Kết quả thi cuối kỳ đã có.
Lộ Chấp lướt qua, điểm tối đa ở nhiều môn, GPA đứng đầu lớp.
Không có gì để cải thiện thêm.
Ngoài ra, trong nhóm lớp cũng có một thông báo.
[Từ ngày mai, đại học S sẽ bước vào chế độ quản lý kỳ nghỉ hè, khi ra vào ký túc xá nhớ mang theo thẻ sinh viên.]
Anh chuyển thông báo này cho Phương Nghiên Duy.
Điện thoại của Phương Nghiên Duy rung lên khẽ trượt xuống, Lộ Chấp nhanh tay chụp lấy.
Trên màn hình điện thoại sáng lên—
[Bạn trai Chi Chi]: [Một thông báo]
Gió làm lay rèm cửa, bên ngoài trời đang mưa nhẹ, cơn mưa đã lâu không xuất hiện.
"Phòng tắm của các cậu trừ tiền nhanh quá." Phương Nghiên Duy vừa bước ra với mái tóc ướt, ngồi xuống ghế của mình.
"Quả thật là đắt." Lộ Chấp đáp.
Vừa dứt lời, một chiếc thẻ được đặt trước mặt anh trên bàn.
"Anh Phương mời cậu tắm." Phương Nghiên Duy nói.
"Cảm ơn anh Phương nhé." Lộ Chấp cầm thẻ, bước vào phòng tắm.
Phương Nghiên Duy mở laptop, gửi một bản hồ sơ thiết kế cho Nhã Duệ.
Cậu học không giỏi, nhưng về thiết kế kiến trúc và cảnh quan thì cũng có chút ý tưởng.
Đính kèm những bài tập đã làm trước đây vào hồ sơ, rồi cậu nhấn gửi.
Nếu dự án được thông qua, cậu sẽ có tiền tiêu vặt rồi.
Gặp lại Lộ Chấp, cậu cảm thấy mối quan hệ giữa họ đang dần thong thả mà nảy mầm, một số chi tiết cậu cất giấu trong tim cũng đang dần nổi lên.
Nghe giọng của Lộ Chấp, cậu vẫn thấy tim mình rung động.
Dù cố tỏ ra bình thản chững chạc, cơ thể lại rất thành thật, cậu muốn gần gũi với Lộ Chấp.
Hôm sau, trong nhóm trao đổi của Phương Nghiên Duy đã có thời khóa biểu.
Đại học S quả không hổ danh trường hàng đầu, ngay cả thời khóa biểu cho sinh viên trao đổi mùa hè cũng kín mít.
Lượng môn học nhiều đến mức khiến Phương Nghiên Duy choáng váng.
Lộ Chấp đã sống qua ngày tháng kiểu gì vậy?
Khi cậu thức dậy nhìn qua bên cạnh đã thấy chăn màn của Lộ Chấp đã được gấp gọn, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Như chợt nhớ ra gì đó, cậu vội xuống giường, chạy ra ngoài ký túc xá mua bữa sáng, rồi mang về phòng.
"Anh Chấp." Cậu nói, "Ăn sáng nào."
Trước đây, mỗi khi muốn làm Lộ Chấp vui, cậu cũng thường mua đồ ăn cho anh ấy.
Lộ Chấp ngồi xuống, bóc một quả trứng.
"Lâu rồi không ăn sáng." Lộ Chấp nói.
Phương Nghiên Duy: "..."
Lộ Chấp: "Hóa ra trứng có vị thế này."
"..."
Ôi lòng tôi đau quá.
Cậu bắt đầu suy nghĩ, liệu việc cậu rời đi ngày trước có phải là quyết định đúng không.
Lộ Chấp tiễn cậu đến cửa lớp, bên trong có vài sinh viên nhìn ra.
"Có quen thuộc đường không?" Lộ Chấp hỏi.
Phương Nghiên Duy không quen lắm.
Đại học S quá rộng, nếu chỉ có một mình, cậu có lẽ không tìm được đường về ký túc xá.
"Vậy sau giờ học cứ ngoan ngoãn ở trong lớp nhé." Lộ Chấp nói, "Tôi sẽ đến tìm cậu sau."
Phương Nghiên Duy: "Được!"
Cậu bước vào lớp, mới nhận ra các bạn hình như đang nhìn mình.
"Phương Nghiên Duy?" Một nam sinh ngồi ở hàng đầu hỏi.
Phương Nghiên Duy: "Đúng vậy."
"Cậu biết chơi đàn tỳ bà đúng không?" Người kia hỏi, "Hôm qua tôi thấy một đoạn video, người trong đó hình như là cậu."
"Chắc là tôi đấy." Phương Nghiên Duy gật đầu.
Cậu chỉ chơi đàn một lần, không ngờ lại lan truyền rộng như vậy.
Lộ Chấp rời khỏi tòa nhà giảng dạy, đi tới bãi đỗ xe ngầm của đại học S.
Chiếc xe rời khỏi đại học S.
Ngoại ô thành phố A, bệnh viện tâm thần tư nhân.
Một chàng trai ôm bó hoa bách hợp bước vào, y tá nhận ra anh, lịch sự chào hỏi.
Anh gật đầu, bước vào một phòng bệnh ở cuối hành lang khu điều trị nội trú.
"Có phải là Lộ Chấp không?" Y tá thì thầm nói, "Đứa trẻ hiểu chuyện hiếu thảo, gần như tháng nào cũng đến thăm bố, chi phí điều trị mỗi lần đều đóng rất nhiều."
"Đúng vậy, có bao nhiêu người bỏ mặc người thân ở đây, cả chục năm cũng chẳng đến thăm một lần." một y tá khác nói, "Đứa trẻ tốt quá, dù bận học cũng thường xuyên ghé thăm."
"Chỉ tiếc là bố cậu ấy không biết điều, không chịu hợp tác điều trị." Y tá thở dài.
Lộ Chấp đẩy cửa, đặt bó bách hợp trắng vào bình hoa bên đầu giường.
"Lộ Chấp!" Lộ Kiến Xương mặc áo bó dành cho bệnh nhân, thấy anh bước vào thì càng kích động, mặt mày vặn vẹo dữ tợn.
"Ba, ba hãy hợp tác điều trị đi, đừng làm tôi khó xử." Lộ Chấp lạnh lùng nói.
"Tao không có bệnh!" Lộ Kiến Xương gào lên, "Mày hại tao, tao hoàn toàn không có bệnh."
Lộ Chấp không để ý đến sự vùng vẫy của ông, đi tới bên giường cầm tờ đơn nhập viện đặt ở cuối giường: "Hưng cảm, có xu hướng gây hại cho người và cho mình, đề nghị điều trị nội trú lâu dài."
Ánh mắt anh lạnh lùng: "Đây là chẩn đoán của bác sĩ, không phải của tôi."
"Mày hại tao, mày hại tao!" Giọng Lộ Kiến Xương càng lúc càng sắc nhọn, "Tao hoàn toàn không có bệnh, tao không có bệnh!"
"Tôi chỉ muốn tốt cho ba thôi." Lộ Chấp cúi đầu, nhỏ vài giọt nước lên lá của bó bách hợp trắng, "Giống như trước đây ba từng muốn tốt cho tôi vậy."
Trong màn hình giám sát phòng bệnh là tiếng gào tuyệt vọng của Lộ Kiến Xương.
"Chúc ba sớm bình phục." Lộ Chấp đẩy cửa bước ra.
Thời gian cũng vừa kịp để đi đón Phương Nghiên Duy tan học.
Lộ Chấp ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, đợi cho đến khi điếu thuốc cháy hết thì lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Các khóa học ở đại học S rất khó, khiến Phương Nghiên Duy nghe đến mức đầu óc đau nhức.
Khi chuông tan học vang lên, cậu vẫn cầm bút chì, chăm chú nghiên cứu lý thuyết trên giấy nháp.
Có người gõ gõ vài cái trên bàn cạnh cậu.
Cậu ngẩng đầu, thấy Lộ Chấp liền mỉm cười.
"Tan học rồi à? Đi thôi." Lộ Chấp nói.
Phương Nghiên Duy không biết Lộ Chấp vừa đi đâu, nhưng hình như trên người anh có chút hương hoa, hòa lẫn với mùi khói thuốc thoang thoảng.
Cậu nhanh chóng thu dọn dụng cụ vẽ trên bàn, lấy một tờ giấy bọc cục gôm rồi cho vào túi bút.
Một bàn tay ngăn lại động tác đóng túi bút của cậu lại.
Lộ Chấp lấy ra từ túi bút của cậu một tấm ảnh chụp từ máy Polaroid.
Dưới vòng quay của công viên giải trí, hai cậu thiếu niên mặc đồng phục ôm nhau.
Tay của thiếu niên đỡ sau lưng Phương Nghiên Duy, cậu vòng chân qua eo anh, trên mặt có chút bối rối.
Ngày hôm đó sau khi Phương Nghiên Duy nói chia tay, anh đã lục lọi rất lâu trong phòng sách của mình, lục tung cả cặp sách và túi áo nhưng vẫn không tìm lại được tấm ảnh này.
Anh nghĩ anh đã làm mất nó rồi.
Nhưng không ngờ, lại một lần nữa có thể tìm thấy được.
Hồ ly đỏ nhỏ của anh, luôn cho rằng bản thân là kẻ xấu, làm đủ mọi chuyện sai trái trên đời.
Nhưng thật ra, chuyện tệ hại nhất mà con hồ ly này làm chẳng qua chỉ là đánh cắp một tấm ảnh.
"Lúc đó cậu đã nói không cần nữa." Ngón tay Lộ Chấp mân mê tấm ảnh, "Cậu đã đưa nó cho tôi rồi."
"Tôi..." Phương Nghiên Duy nhất thời không biết giải thích sao, "Trong ảnh cũng có tôi, nên nó cũng là của tôi."
Để tôi mang đi.
Để tôi có thể nhớ về cậu.
Lộ Chấp ngồi xuống bên cạnh cậu, đột nhiên đưa tay ấn đầu cậu lên vai mình. Cậu chớp mắt, còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì mắt đã thấy cay cay.
Cậu đoán mắt mình chắc đã đỏ lên rồi, may mà Lộ Chấp không nhìn thấy, nếu không thì mất mặt lắm.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp ôm chặt cậu, "Em thử lại một lần với anh nhé."
Lời của tác giả:
Bề ngoài của anh Chấp: Yêu đương không? Thử lại một lần nữa nhé. Đậu nành lau nước mắt.jpg
Bên trong anh Chấp: Do I? Cùng tôi
thử lại lần nữa nhé.