Khi bảo xe chở Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc chầm chậm dừng lại trước nơi ở tạm thời của Cửu U Ma Quân trên núi Dục Hoàng, thì Cửu U Ma Quân đã biến mất từ lâu.
Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc nhìn nhau, Văn Túc nói: "Xuống xe trước đi. Hắn đường đường là Ma quân sẽ không đến mức nuốt lời đâu."
Thẩm Quân Ngọc: "Ta cũng nghĩ vậy."
Hai người lần lượt xuống xe.
Đúng lúc này, Ôn quản sự mặc thanh y lại xuất hiện trước mặt hai người, mặt mày tươi cười cúi chào Thẩm Quân Ngọc, nói: "Văn quân sư, mời đi lối này."
Nhanh thiệt đó, xưng hô cũng đổi luôn rồi.
Thẩm Quân Ngọc trong lòng khẽ động, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, sau khi đáp lễ với Ôn quản sự, y thẳng người đi về phía cung điện.
Văn Túc cất bước theo sau.
Nhưng lần này Ôn quản sự lại lên tiếng ngăn cản: "Xin vị công tử này dừng bước, Ma quân chúng ta chỉ mời một mình Văn quân sư, xin công tử đợi ở phòng bên."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy không khỏi quay lại nhìn Văn Túc.
Ánh mắt họ chạm nhau, Thẩm Quân Ngọc thầm truyền âm trong lòng: "Văn huynh đừng lo lắng, một mình ta không sao cả."
Văn Túc có vẻ do dự một lát, rồi vẫn gật đầu, rời đi.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, yên tâm hơn một chút, không còn lo ngại gì nữa, y xoay người đi theo Ôn quản sự vào nội điện.
Trong nội điện.
Vô số tấm màn che màu ngân bạc đung đưa như sương trong gió.
Mà lần này, Cửu U Ma Quân không ngồi trên bục cao mà ngồi ngay ngắn trước bàn dài bạch ngọc, đưa lưng về phía Thẩm Quân Ngọc.
Mái tóc đen dài của hắn xõa tung như thác nước, uốn lượn chấm đất, vài sợi dây chuyền vàng khảm ngọc lục bảo khổng tước xuyên qua tóc mai, tô điểm trên làn tóc.
Một thân hoa phục đen tuyền nghiêm trang, vạt áo và viền cổ tay áo được thêu những họa tiết vô cùng tinh tế và rực rỡ bằng lông khổng tước màu vàng xanh.
Khi ngồi lặng yên, bộ hoa phục đó có một màu đen sẫm tĩnh lặng và trang nghiêm tựa như biển sâu không thấy đáy, nhưng nếu có một cơn gió thoảng qua, lông khổng tước sẽ tỏa ra ánh sáng vàng xanh vô cùng lộng lẫy và thơ mộng, hết sức bắt mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ lóa mắt như vậy, Thẩm Quân Ngọc cũng hơi chấn động tinh thần.
Y chợt nhớ lại một số tin đồn về Cửu U Ma Quân mà kiếp trước mình từng nghe—— Người ta nói đương kim Ma Tôn nhìn trúng dung mạo tuyệt thế của Cửu U Ma Quân nên mới nhận Cửu U Ma Quân làm nghĩa đệ, tự tay dạy dỗ, hết mực sủng ái.
Hắn hoàn toàn xứng đáng với cái danh đệ nhất mỹ nam của Ma tộc.
Người ta còn nói Cửu U Ma Quân tu luyện công pháp mê hoặc lòng người, chứ thực chất hắn rất xấu xí, nhưng chỉ cần hắn thi triển công pháp, sẽ khiến người ta cảm thấy hắn là người đẹp nhất thiên hạ, ở Trung Châu có rất nhiều nhân tu bị trúng phải công pháp này của hắn.
Bây giờ nghĩ lại, những tin đồn này chưa chắc là sự thật, nhưng có lẽ quan điểm dung mạo tuyệt thế không hề khoa trương chút nào.
Tuy nhiên, từ trước đến nay Thẩm Quân Ngọc không phải là người ham mê sắc đẹp, bấy giờ những suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu y rồi biến mất tăm.
Sau đó, y bước tới, khom người hành lễ nói: "Văn mỗ bái kiến Ma quân."
Cửu U Ma Quân trầm mặc chốc lát, giọng điệu khó phân biệt vui giận thản nhiên nói: "Ngươi thắng cược rồi."
Thẩm Quân Ngọc thẳng người dậy, trả lời đúng mực: "Tại hạ chỉ giở chút mánh khóe mà thôi, không bằng Ma quân vừa rồi một chiêu phá vạn pháp, khiến mọi người choáng ngợp."
Cửu U Ma Quân nghe vậy chợt mỉm cười: "Miệng của ngươi thật là có tài làm nịnh thần."
Thẩm Quân Ngọc vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu Ma quân muốn Văn mỗ làm nịnh thần, Văn mỗ không phải không làm được."
Cửu U Ma Quân không nói gì, phất tay áo b*n r* một luồng sáng xanh.
Thẩm Quân Ngọc lấy lại tinh thần, lập tức đưa tay đón.
Nhưng khi cầm đến trước mặt nhìn, người bình tĩnh như y cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Thứ Cửu U Ma Quân đưa cho y, là một tấm thẻ quân sư màu xanh lam, tỏa ra linh quang sống động, phông chữ mạ vàng, tràn ngập khí thế.
Lệnh bài quan trọng như này cứ vậy mà đưa cho y sao?
Vốn dĩ Thẩm Quân Ngọc tưởng rằng Cửu U Ma Quân chỉ cho mình một cái chức suông, nhưng chỉ cần y có thể tiếp cận Cửu U Ma Quân, là có thể từ từ thay đổi.
Nhưng không ngờ Cửu U Ma Quân lại hào phóng đến vậy, khiến trong lòng y nhịn không được suy đoán mục đích thực sự của Cửu U Ma Quân.
"Sao thế? Bổn quân không bao giờ thất hứa."
Cửu U Ma Quân chợt lên tiếng.
Thẩm Quân Ngọc nghe thấy liền thoát khỏi suy tư, lúc này y thuận thế cất lệnh bài quân sư vào tay áo, vội chắp tay nói: "Ma quân thật là hào phóng, không ai bì kịp, thuộc hạ khâm phục."
Y lập tức đổi cách xưng hô để thể hiện sự tôn trọng.
Không ngờ chiêu này không có tác dụng với Cửu U Ma Quân, hắn im lặng một lúc rồi hờ hững nói: "Ở trước mặt ta không cần miệng lưỡi trơn tru như vậy."
Bây giờ Thẩm Quân Ngọc đã quen với Cửu U Ma Quân hỉ nộ thất thường, y câm nín giây lát rồi chỉ đáp: "Vâng."
Bầu không khí lại bắt đầu lắng đọng.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc đang đứng ở một bên nghiền ngẫm mục đích Cửu U Ma Quân đối với mình như vậy, trong tiềm thức, y dùng đầu ngón tay m*n tr*n lệnh bài quân sư trong lòng bàn tay, bất chợt, y cảm thấy có chút không đúng.
Thẩm Quân Ngọc hơi nhướng mày lên, lại lập tức bình tĩnh sờ vuốt lệnh bài trong tay một cách tỉ mỉ.
Y tu luyện thuật bói toán, cực kỳ nhạy cảm với thời gian.
Lúc nãy khi vừa chạm vào lệnh bài, y phát hiện nó mới chỉ được làm ra trong ngày hôm nay?
Hơn nữa nó đã được làm xong gần nửa ngày.
Nói cách khác, trước khi cuộc thi bắt đầu, Cửu U Ma Quân đã làm xong lệnh bài này.
Hắn biết y sẽ thắng, hay hắn vốn dĩ có động cơ khác?
Nội tâm của Thẩm Quân Ngọc có hơi sợ hãi, lúc này lòng đề phòng của y đã dâng cao tới đỉnh điểm, nhưng ở trước mặt Cửu U Ma Quân, y không dám để lộ ra chút nào.
Cũng đúng lúc này, Cửu U Ma Quân đột nhiên nhạt giọng nói: "Câm rồi sao?"
Thẩm Quân Ngọc chợt tỉnh táo lại, sự nghi ngờ trong lòng vẫn chưa thuyên giảm, nhất thời y không biết phải trả lời thế nào.
Cửu U Ma Quân dường như nhận ra được điều gì đó, hắn hơi quay đầu lại muốn nhìn sang.
Nháy mắt ấy, Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy sườn mặt hết sức hoàn mỹ của Cửu U Ma Quân, cuối cùng y cũng nghĩ ra một cái cớ xuất sắc.
Khoảnh khắc Cửu U Ma Quân quay đầu lại, y chợt cụp mắt xuống hành lễ: "Thứ lỗi cho thuộc hạ to gan ——"
Cửu U Ma Quân nhíu mày: "Hửm?"
Thẩm Quân Ngọc lúc này đã tỉnh táo lại, liền dùng những từ ngữ mà mình đã chọn lọc kỹ, chậm rãi nói: "Lúc trước thuộc hạ vẫn luôn được nghe nói Ma quân hào hoa phong nhã, bây giờ được diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền."
"Không biết hôm nay thuộc hạ có may mắn được nhìn thấy dung nhan của Ma quân không?"
Nói xong, y chắp tay chậm rãi cúi đầu.
Trong nội điện rộng lớn, bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Cửu U Ma Quân chợt mỉm cười nói với giọng điệu lạ lùng: "Không ngờ ngươi cũng là kẻ thấy sắc nổi lòng tham."
Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh đáp: "Ai cũng có lòng yêu cái đẹp."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
"Ngẩng đầu lên."
Thẩm Quân Ngọc hơi khựng lại, bình tĩnh ngước lên.
Gió thổi qua tấm rèm trắng bạc trong cung điện, trong căn phòng tràn ngập sắc vàng xanh lay động, Cửu U Ma Quân xoay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi đồng tử lười biếng cất chứa hoa văn lông khổng tước màu vàng xanh hiện lên những gợn sóng vô cùng tận, ánh vào đôi mắt lưu ly trong suốt sạch sẽ của Thẩm Quân Ngọc.
Giây phút đó, cả căn phòng lặng thinh.
Tâm trí của Thẩm Quân Ngọc giống như những tấm màn che đó, đung đưa lay động, dập dờn sóng gió.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Quân Ngọc cũng hồi thần lại.
Lúc này, tâm trí của y đã sớm lấy lại bình tĩnh, có điều y vẫn chân thành khen ngợi: "Ma quân đúng là phong thái phi phàm, tuyệt thế vô song."
Cửu U Ma Quân nghe thấy câu này của Thẩm Quân Ngọc, nhàn nhạt liếc nhìn y, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Thẩm Quân Ngọc lúc này, hắn tựa như có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.
Thẩm Quân Ngọc không biết trong lòng Cửu U Ma Quân muốn gì, nên nói xong câu đó y cũng không nói nữa.
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Ôn quản sự đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự im lặng có chút kỳ diệu này.
Ôn quản sự: "Một canh giờ sau, Vân Mộng Ma Quân tổ chức yến tiệc riêng ở Vân Lai Cung để chiêu đãi các Ma quân đến lần này. Quân thượng có muốn tham dự yến tiệc không?"
Nghe vậy, Cửu U Ma Quân chuyển mắt nhìn Ôn quản sự, một lúc sau, hắn bỗng nhiên bày ra vẻ mặt lạ kỳ khẽ cong lên khóe môi: "Đương nhiên là phải đi, cũng để cho bọn họ chiêm ngưỡng vị quân sư ta mới thu nhận chứ."
Thẩm Quân Ngọc nhíu mày, im lặng một lúc rồi đành phải chắp tay cảm ơn Cửu U Ma Quân lần nữa.
Càng ngày càng không biết trong hồ lô của Cửu U Ma Quân bán thuốc gì.
Ôn quản sự nghe vậy cũng giật mình, nhưng ngay lập tức, ông ấy lại lịch sự mỉm cười chúc mừng Thẩm Quân Ngọc, sau đó nhận lệnh rời đi.
Trong lúc nhất thời chỉ còn Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc ở trong nội điện.
Lúc này, ánh mắt của Cửu U Ma Quân chuyển động, đang định nói gì đó thì Thẩm Quân Ngọc đột nhiên bước tới hành lễ: "Bẩm Ma quân, huynh trưởng của thuộc hạ cũng đến đây với ta. Hiện tại huynh ấy còn đang đợi ở phòng bên, ngài có thể cho phép thuộc hạ về nói với huynh ấy một tiếng rồi cùng Ma quân đi dự tiệc không?"
Ánh mắt của Cửu U Ma Quân hơi đông cứng lại, như thể không ngờ tới.
Thẩm Quân Ngọc vẫn cụp mắt chờ đợi, không nhận ra điều gì bất thường.
Hồi lâu sau, Cửu U Ma Quân nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Ma quân, thuộc hạ xin cáo từ."
Sau đó y liền xoay người rời đi.
Y không biết rằng, lúc này phía sau y đang có một đôi mắt vàng xanh sâu thẳm vô biên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng lưng y cho đến khi y hoàn toàn rời khỏi sảnh chính.
Khi Thẩm Quân Ngọc trở lại phòng bên, Văn Túc đang đọc một quyển ngọc giản, nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc, hắn im lặng cất ngọc giản đi, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Quân Ngọc nhất thời không nói nên lời, lắc đầu nói: "Mau rót giúp ta một tách trà, cho đỡ sợ."
Văn Túc: ......?
Sương trắng bồng bềnh, hương thơm tràn ngập căn phòng.
Thẩm Quân Ngọc cầm tách trà trong tay, dùng nắp cốc nhẹ nhàng đẩy bọt trên mặt nước đi, chậm rãi uống một ngụm rồi đậy nắp lại, ánh nhìn tập trung, lộ ra vẻ trầm tư.
Văn Túc thấy vậy, vẻ mặt lấy làm lạ một hồi mới bình tĩnh hỏi: "Cửu U Ma Quân làm khó cậu à?"
Thẩm Quân Ngọc định thần lại, chậm rãi lắc đầu: "Không đến nỗi làm khó, chỉ là——"
Văn Túc: "Chỉ là sao?"
Thẩm Quân Ngọc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói với Văn Túc về chuyện lệnh bài, mà im lặng giây lát, y cười nhạt nói: "Thường nghe người ta nói người càng đẹp tính tình càng thất thường. Trước kia ta cảm thấy lời này là vô căn cứ, nhưng hôm nay ta đã được trải nghiệm rồi."
Văn Túc: ......
-----
Tác giả:
- Văn Túc: Ta vô tội!
- Thẩm Quân Ngọc: Đáng đời, ai biểu huynh ra vẻ chi.