Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 37

Nhưng sau một lúc im lặng, Thẩm Quân Ngọc nghiêm túc nói: "Cơ mà tính tình thất thường chỉ là chuyện nhỏ."

"Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, ta cảm thấy Ma quân là một người rất thẳng thắn và hào sảng, nếu chuyện hôm nay có thể thỏa thuận được với ngài ấy, thì sau này chúng ta sẽ không cần phải lo về việc tạo dựng chỗ đứng ở Hoàng Đô Ma Vực nữa."

Văn Túc nghe Thẩm Quân Ngọc nói đến đây, rốt cuộc sắc mặt cũng dịu đi một chút, bèn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Lát nữa Vân Mộng Ma Quân sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi các Ma quân, cậu đoán xem tại sao nàng ấy lại làm như vậy?"

Văn Túc không do dự nhiều, bình tĩnh nói: "Chắc chắn là vì linh trận trên người Mạnh Tinh Diễn, linh trận như vậy ai mà không thèm chứ?"

"Chỉ có điều chưa hẳn là nàng ấy cần, e là nàng ấy cũng muốn bán ân tình cho người khác, lần này đến hầu hết đều là con cháu của Ma quân, có khi mấy vị Ma quân khác đã nghe được tin tức này rồi."

"Cho dù bản thân không dùng được linh trận này, nhưng dùng cho con cháu hoặc là thuộc hạ cũng sẽ rất tốt."

Thẩm Quân Ngọc gật đầu: "Nhưng e là những người đó đều cho rằng linh trận là do Thiên Đồng Ma Quân tạo ra, vậy nên Cửu U Ma Quân mới muốn đưa ta tới buổi tiệc, ngài ấy không phải là người không có đầu óc."

Văn Túc nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên dùng ngữ điệu lạ lẫm nói: "Vậy là trước đó cậu đã biết dựa vào loại linh trận này có thể khiến các đại năng động tâm, ngay từ đầu cậu đã định dùng loại linh trận này để nổi tiếng?"

Thẩm Quân Ngọc chậm rãi lắc đầu: "Nổi tiếng chỉ là thứ yếu, quan trọng là muốn được Cửu U Ma Quân xem trọng. Các Ma quân khác càng đánh giá cao linh trận của ta thì Cửu U Ma Quân sẽ càng coi trọng ta."

"Khi đó, chúng ta ở Hoàng Đô sẽ tự có chỗ đứng vững chắc."

Văn Túc nhìn khuôn mặt trắng nõn lúc này đặc biệt bình tĩnh thản nhiên của Thẩm Quân Ngọc, trong mắt hắn lóe lên tia sáng mờ ám, hồi lâu sau, hắn thấp giọng hỏi: "Nếu như có một Ma quân khác dùng đãi ngộ tốt hơn để mời chào cậu, cậu sẽ thế nào?"

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lát, lại lắc đầu, bình thản nói: "Ta tự thấy mắt nhìn người của mình không tệ lắm, ngoại trừ Cửu U Ma Quân, e rằng các Ma quân khác không cho được thứ ta muốn."

"Chim khôn chọn cành mà đậu, nếu đã chọn được cành tốt, cần gì phải để ý những cây khác làm gì?"

Đồng tử của Văn Túc khẽ co rút lại.

Một lúc sau, trên đôi môi mỏng của hắn hiện lên ý cười vi diệu: "Vậy thì tốt, sau này cậu một bước lên mây rồi cũng đừng ghét bỏ ta."

Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó, lập tức đem những cảm xúc vi diệu và thắc mắc vừa rồi của Văn Túc giải nghĩa thành lo sợ mình phát đạt rồi sẽ bỏ rơi cậu ấy.

Vì thế, y trầm ngâm một lát, sau đó ngước mắt lên nghiêm túc nhìn Văn Túc: "Văn huynh yên tâm, sau này bất cứ việc gì chỉ cần ta có phần thì chắc chắn cậu cũng sẽ có phần."

Ánh sáng trong đôi mắt ngọc lưu ly của Thẩm Quân Ngọc cực kỳ trong trẻo thuần khiết, Văn Túc nhìn mà có chút ngây ngẩn.

Một lúc sau, hắn cũng không giải thích gì, chỉ mỉm cười nói: "Được."

.

Lúc này, trong hành cung của Thiên Đồng Ma Quân.

Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn ngồi đối diện nhau, đang trị thương cho Mạnh Tinh Diễn.

Hiện tại xung quanh không có ai, cuối cùng Mạnh Tinh Diễn cũng trút bỏ bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt vì đau, khàn giọng nói: "Tần Hoài Khuyết, cái tên tiểu nhân đê tiện này, nếu không phải con đã chuẩn bị trước, thì có khi giờ này đã chết trong tay hắn ta rồi."

Thiên Đồng Ma Quân lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta: "Lúc trước ta đã nói con nhớ ăn không nhớ đánh, bây giờ nhớ kỹ rồi chưa?"

Tiếp đó, Thiên Đồng Ma Quân lại nói: "Bây giờ trận đồ linh trận trên người con đã bị phá hủy, sức mạnh không thể phát huy được như trước nữa."

"Về sau nếu còn muốn thi đấu, e là dễ bị người ta ám toán."

"Cha khuyên con thấy được rồi thì nên dừng lại."

Huống hồ, mục đích tỷ võ chiêu thân lần này của Vân Mộng Ma Quân vốn không đơn thuần, Thiên Đồng Ma Quân cũng không muốn nhà họ Mạnh vướng vào vòng tranh đấu quyền lực ngầm quá sớm, lần này Mạnh Tinh Diễn tình cờ trở nên nổi tiếng là một niềm vui bất ngờ, ông cũng không dám đòi hỏi thêm.

Mà Mạnh Tinh Diễn dường như cũng đã đoán được Thiên Đồng Ma Quân sẽ nói như vậy, lúc này cậu ta khẽ mỉm cười, có chút đắc ý nói: "Phụ quân, người thật sự coi con là đứa vô dụng sao?"

"Mặc dù linh trận đã bị hủy, nhưng con đã ghi lại toàn bộ trận đồ rồi. Với năng lực của phụ quân, sao chép lại nó không phải việc gì khó cả."

Lần này đến lượt Thiên Đồng Ma Quân ngạc nhiên.

"Ồ? Con ghi lại bằng cách nào?"

Bấy giờ Mạnh Tinh Diễn lấy ra một viên Đá Lưu Ảnh từ trong nhẫn trữ vật, ném lên không trung, Đá Lưu Ảnh tỏa sáng rực rỡ, hiện ra hình ảnh Mạnh Tinh Diễn ngồi một mình ở trước bảo xe khi tới đây.

Khi đó, Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc đang trò chuyện ở bên trong, Mạnh Tinh Diễn nhân cơ hội cởi bỏ quần áo, dùng Đá Lưu Ảnh cẩn thận ghi lại tất cả trận đồ trên cơ thể mình.

Sau khi ghi xong, cậu ta mới làm như không có chuyện gì mặc lại quần áo, đi gõ cửa xe.

Lúc này, Thiên Đồng Ma Quân chăm chú nhìn hình ảnh chiếu ra từ Đá Lưu Ảnh của Mạnh Tinh Diễn, nhìn một hồi ông liền mỉm cười.

Mạnh Tinh Diễn nhìn thấy nụ cười này của Thiên Đồng Ma Quân, tim cậu ta đập lỡ một nhịp: "Phụ quân?"

Thiên Đồng Ma Quân: "Đạo cao một thước, Ma cao một trượng. Con có thể nghĩ ra việc lưu lại trận đồ của linh trận này, lại không ngờ tới người ta cũng có hậu chiêu sao?"

Mạnh Tinh Diễn giật mạnh lông mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: "Sao ạ?"

Thiên Đồng Ma Quân bình tĩnh nói: "Ba bộ linh trận đã vẽ xong này đều được thêm trận đồ che giấu, nhìn như vậy cũng chẳng nhìn ra được gì."

"Hơn nữa, cho dù vừa rồi con không bị Tần Hoài Khuyết phá hủy trận đồ trên người thì cha cũng rất khó mà phá giải được loại trận đồ che giấu này, huống chi là, không biết y còn giấu giếm gì nữa không."

Mạnh Tinh Diễn:...

Một lúc lâu sau, Mạnh Tinh Diễn vẻ mặt quái dị nói: "Không ngờ tâm tư và đầu óc của Văn huynh lại thâm sâu đến thế..."

Thiên Đồng Ma Quân: "Còn nhiều chuyện con không ngờ tới đâu."

Mạnh Tinh Diễn vẫn không bỏ cuộc, cắn răng nói: "Vậy chẳng lẽ lần này con coi như xong rồi sao? Đánh bại Tần Hoài Khuyết rồi rút lui, có khi lại bị người ta chế giễu. Lẽ nào cha nuốt trôi cục tức này sao?"

Thiên Đồng Ma Quân cân nhắc một lát rồi nói: "Cha có một suy đoán, lát nữa Vân Mộng Ma Quân mời cha đến Vân Lai Cung dự tiệc, ta sẽ dẫn con theo, kết quả thế nào đi rồi sẽ biết."

Mạnh Tinh Diễn kích động, vội vàng đáp: "Vâng ạ."

.

Nửa giờ sau, Thẩm Quân Ngọc lại ngồi trên bảo xe quen thuộc.

Tuy nhiên, lần này là ngồi với Cửu U Ma Quân.

Từ lúc lên xe hành lễ với Cửu U Ma Quân xong, Thẩm Quân Ngọc ngồi thẳng thưng, mắt cụp xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không nói gì, một bộ ung dung điềm tĩnh.

Cuối cùng, Cửu U Ma Quân là người lên tiếng trước, hỏi: "Tại sao quân sư không nói chuyện?"

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy nhưng không ngước mắt lên, chỉ dùng giọng điệu nghe thấy thì trả lời, ôn tồn đáp: "Ma quân muốn thuộc hạ nói gì?"

Cửu U Ma Quân im lặng một lúc, đạm nhạt nói: "Ngươi đã dũng cảm tự tiến cử thì cũng có ba phần bản lãnh, chắc chắn ngươi không phải dạng người an phận làm một kẻ tầm thường. Nói đi, ngươi đầu nhập dưới trướng của ta là muốn cầu gì?"

Cửu U Ma Quân thẳng thắng đến mức khiến Thẩm Quân Ngọc phải ngạc nhiên.

Tuy nhiên, điều Thẩm Quân Ngọc đang chờ đợi chính là câu hỏi này của Cửu U Ma Quân, lúc này y mới cười nhạt nói: "Thuộc hạ quả thật có chuyện muốn xin Ma quân, nhưng chuyện này không gấp——Ma quân nghĩ sao về bữa tiệc sắp tới của Vân Mộng Ma Quân?"

Cửu U Ma Quân nhướng mày: "Ta không để tâm, nhưng có vẻ như ngươi có rất nhiều ý tưởng cho chuyến đi này nhỉ?"

Thẩm Quân Ngọc nghe câu hỏi này của Cửu U Ma Quân, trầm ngâm một lát, y cũng không giấu giếm, trực tiếp dùng phương pháp truyền âm nói vài câu với Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân nghe xong, trong đôi mắt vàng xanh lười biếng lóe lên một tia sáng, nhưng một lúc sau, hắn lại mặt vô biểu tình nói: "Ngươi muốn mượn sức của ta để bán ân tình cho người khác, toan tính này của ngươi không nhỏ đâu."

Thẩm Quân Ngọc khẽ mỉm cười: "Việc này đối với Ma quân càng có lợi, thuộc hạ chỉ nhân cơ hội dính chút hào quang mà thôi."

Cửu U Ma Quân trầm mặc chốc lát, chợt nói: "Với cảnh giới của ngươi, có lẽ không dễ gì vẽ ra những linh trận đó. Nếu ngươi buôn bán lớn như vậy, lỡ như xảy ra vấn đề, người phải đối đầu đều là cấp bậc Ma Hầu trở lên, ngươi có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của bọn họ sao?"

Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh đáp: "Chuyện này vừa đúng là chuyện ta muốn xin với Ma quân."

Cửu U Ma Quân: "Ồ?"

Thẩm Quân Ngọc: "Nghe nói trong tay Ma quân có một pháp bảo Hậu Thiên, được chế tạo từ linh phủ của Tiên Thiên Thần Ma, có thể làm tăng tốc độ tu luyện lên gấp hai lần, còn dễ có cảm ngộ hơn."

"Thuộc hạ muốn xin mượn pháp bảo này của Ma quân trong một tháng. Như vậy thì những hao tổn do vẽ linh trận sẽ được bù đắp lại."

Cửu U Ma Quân nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi: "Nếu ngươi muốn nâng cao cảnh giới, sao không xin bổn quân truyền linh lực cho ngươi, nhanh hơn nhiều so với việc tu hành trong pháp bảo kia."

Thẩm Quân Ngọc câm nín một lúc mới bình tĩnh nói: "Không dám nói giấu gì, thuộc hạ có một huynh trưởng, nghe nói pháp bảo đó của Ma quân có thể cho ba người vào cùng một lúc, thuộc hạ muốn dẫn theo huynh trưởng vào đó. Nếu như truyền linh lực thì không dám làm phiền Ma quân hai lần."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.

Cửu U Ma Quân khẽ nhướng mày, không phân biệt được vui buồn nói: "Không ngờ ngươi lại là người có tình có nghĩa như vậy."

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, chỉ nói: "Một giọt máu đào hơn ao nước lã."

Sắc mặt Cửu U Ma Quân thoáng chốc có vẻ lạ lùng không thể nhìn ra, hắn không nói nữa.

Mà lúc này, bảo xe cũng vừa lúc đến Vân Lai Cung.

Khi hai người xuống xe, mấy Ma quân khác cũng đã tới, ngoài Thiên Hoang Ma Quân và Thiên Đồng Ma Quân đến từ sáng, còn có thêm ba vị Ma quân và mấy Ma hầu lai lịch cao cấp nữa.

Hiển nhiên là hay tin Mạnh Tinh Diễn đánh thắng Tần Hoài Khuyết nên đến đây dò la tình hình.

Nhìn thấy Cửu U Ma Quân vậy mà lại xuất hiện cùng Thẩm Quân Ngọc, tất cả Ma quân Ma hầu và tùy tùng của bọn họ đều lộ ra vẻ mặt vi diệu.

Trong khi đó, Thiên Đồng Ma Quân lại tỏ ra bình thản như đã đoán trước được điều này.

Cửu U Ma Quân nhìn thấy ánh mắt mang theo suy đoán của Vân Mộng Ma Quân và Thiên Hoang Ma Quân, hắn cười nhạt một tiếng, không nói nhiều cứ thế phất tay áo ngồi xuống ghế của mình.

Thẩm Quân Ngọc cũng thuận theo ngồi xuống bên cạnh Cửu U Ma Quân.

Mọi người: ? ? ?

Cứ tưởng là một tùy tùng, sao có thể ngồi cùng bàn với Cửu U Ma Quân?

Cuối cùng, Vân Mộng Ma Quân cũng lên tiếng.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu tím lộng lẫy, trên đầu đeo đầy trang sức san hô tím, trông rất thanh nhã quý phái.

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của nàng lặng lẽ lướt qua khuôn mặt Thẩm Quân Ngọc bên cạnh Cửu U Ma Quân, qua một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Cửu đệ, tiểu bằng hữu này là ai?"

Cửu U Ma Quân cười thản nhiên: "Quân sư ta mới mời."

Vân Mộng Ma Quân ngạc nhiên, sắc mặt mọi người cũng trở nên hết sức kỳ lạ, hiển nhiên đều cho rằng Cửu U Ma Quân đang cố ý gây sự——

Bình thường, Cửu U Ma Quân và Thiên Hoang Ma Quân bởi vì vấn đề chia bè phái đấu đá mà không ưa lẫn nhau, hôm nay lại ra tay đánh Tần Hoài Khuyết trọng thương, chắc hẳn lần này Cửu U Ma Quân cố tình mang theo nam sủng tự xưng là quân sư của mình đến ngồi ngang hàng với mọi người, để sỉ nhục Thiên Hoang Ma Quân.

Nhưng hắn làm như vậy, chẳng phải cũng vả mặt mấy vị Ma quân khác sao?

Cửu U Ma Quân vừa nói dứt lời, Vân Mộng Ma Quân còn chưa kịp nói gì, thì Thiên Hoang Ma Quân ở một bên đã lạnh giọng lên tiếng: "Cửu đệ, chẳng phải từ trước đến nay ngươi luôn sống theo phương châm nhất lực đả ngàn cân* sao? Đâu có thích mấy trò âm mưu dương mưu này?"

* : (một mình tao chấp hết)

"Sao hôm nay lại mời quân sư cảnh giới Kim Đan này? Lẽ nào cảnh giới bế tắc nên loạn trí rồi sao?"

Thiên Hoang Ma Quân vừa nói ra những lời này, sắc mặt Vân Mộng Ma Quân liền thay đổi.

Thiên Hoang Ma Quân và Cửu U Ma Quân luôn là hai cái gai lớn nhất trong tám Ma quân, Thiên Hoang Ma Quân từng là thuộc hạ của lão Ma Tôn, từng ngồi ngang hàng với đương kim Ma Tôn, thế lực bành trướng, luôn có dã tâm soán vị.

Còn Cửu U Ma Quân là nghĩa đệ được đương kim Ma Tôn tự tay bồi dưỡng, thiên phú cực cao, trước mắt tu vi chỉ kém Ma Tôn, đồng cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ với Thiên Hoang Ma Quân, nếu hai người thật sự đánh nhau, đa phần vẫn là Cửu U Ma Quân nhỉnh hơn.

Bởi vậy, cả hai đã minh tranh ám đấu một thời gian dài rồi.

Thấy Thiên Hoang Ma Quân mỉa mai như vậy, nàng liền tỏ ra bất an, nhìn Cửu U Ma Quân có chút lo lắng, sợ Cửu U Ma Quân lật bàn.

Ai ngờ lần này Cửu U Ma Quân cũng không nổi nóng, ngược lại còn mỉm cười nói: "Quả thật lúc trước ta nghĩ như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy ba bộ linh trận do quân sư của ta vẽ cho cháu Tinh Diễn đã đánh bại thiên tài như Hoài Khuyết, ta mới biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn."

"Nghĩ lại thì, người quân sư này cũng có chút hữu dụng, nhị huynh thấy sao?"

Thiên Hoang Ma Quân chợt biến sắc.

Các Ma quân khác càng sốc hơn.

Vì trước đó mọi người đều cho rằng linh trận trên người Mạnh Tinh Diễn là do Thiên Đồng Ma Quân vẽ cho cậu ta, nên mới đặc biệt đến đây nhân lúc Vân Mộng Ma Quân tổ chức yến tiệc, cũng muốn tìm hiểu thực hư của Thiên Đồng Ma Quân, muốn Thiên Đồng Ma Quân bán cho bọn họ một ân tình, sau này cũng vẽ linh trận cho bọn họ.

Nhưng không ngờ linh trận này không phải do Thiên Đồng Ma Quân vẽ ra?

Không thể nào.

Lập tức, có Ma quân chất vấn: "Cửu đệ, ngươi làm vậy là không được đâu."

"Dù bọn ta đến đây để nhờ Ngũ đệ vẽ linh trận, thì cũng không làm lỡ việc gì của ngươi, sao ngươi lại ỷ vào mình đã cứu cháu Tinh Diễn mà độc chiếm linh trận của Ngũ đệ chứ?"

Cửu U Ma Quân cười nhạo một tiếng, không nói nữa.

Ma quân kia liền thay đổi sắc mặt khi bị Cửu U Ma Quân cười nhạo như vậy, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống.

Còn Thiên Đồng Ma Quân thì mỉm cười đúng lúc, nhìn Cửu U Ma Quân nói: "Tiểu quân sư này của Cửu đệ vẽ linh trận thật điêu luyện, huynh trưởng ta tự hổ thẹn mình không bằng."

"Không biết nếu như huynh trưởng muốn làm phiền vị tiểu quân sư này xuất thủ, thì phải trả giá bao nhiêu?"

Cửu U Ma Quân sắc mặt vẫn như thường: "Mua ân tình của ta rồi lại mua ân tình của y. Giá của ân tình này thay đổi tùy theo mức độ phức tạp của linh trận."

Thiên Đồng Ma Quân suy nghĩ một chút, cười nói: "Rất công bằng, sau bữa tiệc ta sẽ bàn bạc kỹ hơn với Cửu đệ."

Cửu U Ma Quân: "Được."

Cuộc trò chuyện giữa hai người vừa kết thúc, đại sảnh rộng lớn đột nhiên rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Lúc này, bọn họ mới ý thức được, Cửu U Ma Quân và Thiên Đồng Ma Quân đã hợp tác với nhau từ lâu rồi——Tuy Thiên Đồng Ma Quân có tuyệt kỹ nhưng cảnh giới quá thấp, nếu tự thân ra tay sẽ rất dễ bị Ma quân khác hoặc các thế lực khác ép giá.

Nhưng nếu bán quyền sở hữu linh trận cho Cửu U Ma Quân thì mọi người sẽ không có lý do gì để hạ giá.

Thẩm Quân Ngọc chỉ là để ngụy trang mà thôi.

Hơn nữa... cái giá của Cửu U Ma Quân nói rất mơ hồ, mỗi người một ân tình, thứ như ân tình không có cách nào định giá được.

Nghĩ sâu xa hơn, có lẽ bọn họ đang dựa vào ân tình này để tìm đồng minh, nếu Thiên Hoang Ma Quân cầu cạnh trước, hắn nhất định sẽ đưa ra yêu cầu cực cao và trực tiếp từ chối.

Hay, chiêu này đúng là cao tay.

Trong lúc nhất thời, toàn thể Ma quân Ma hầu đều lộ ra vẻ mặt khác lạ, biết rõ Thẩm Quân Ngọc chỉ là "vỏ bọc", nhưng cũng không dám tra hỏi.

Mà biểu cảm của Thiên Hoang Ma Quân lúc này cũng cực kỳ vi diệu, ông ta vốn nghĩ rằng, trong yến tiệc lần này sẽ liên thủ với các Ma quân khác ép Thiên Đồng Ma Quân phải thỏa hiệp, hoặc là chờ sau khi xong việc sẽ thông qua các Ma quân khác hoặc các đại năng lánh đời đến chỗ của Thiên Đồng Ma Quân coi trộm linh trận.

Cho nên lúc này ông ta không hề coi Thiên Đồng Ma Quân và Cửu U Ma Quân ra gì.

Nhưng ông ta chẳng thể ngờ tới, Thiên Đồng Ma Quân lại bắt tay với Cửu U Ma Quân, đặt ra quy định này, ông ta cũng không tiện đứng ra uy h**p nữa, những người khác thấy ân tình quý giá như vậy chắc hẳn cũng sẽ không đồng ý hợp tác với ông ta.

Đúng là xảo trá mà!

Thiên Hoang Ma Quân mặt mày tối sầm.

Cửu U Ma Quân lại nhàn nhã lên tiếng: "Chư vị huynh trưởng, nếu có hứng thú với linh trận của quân sư ta thì hôm nay có thể liên hệ với quản sự của ta."

"Ta nói trước, linh trận này rất phức tạp, nhiều nhất nửa tháng chỉ vẽ được một cái, nếu đặt trễ, đừng trách ta không thu xếp cho."

Tất cả Ma quân Ma hầu đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kỳ lạ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ lại khéo léo cười ha hả, lập tức nâng ly lên đi thân cận với Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân mang theo nụ cười nhạt, ai đến cũng không từ chối.

Trong lúc nhất thời, Thiên Hoang Ma Quân không nói gì cũng không làm gì, cứ thế mà bị bỏ rơi hoàn toàn.

Nhìn Cửu U Ma Quân được đám Ma quân Ma hầu vây quanh, sắc mặt Thiên Hoang Ma Quân lạnh lẽo, răng gần như cắn nát vụn.

Cuối cùng, ông ta tự biết lần này mình sẽ không đạt được kết quả nào tốt, đành phất tay áo rời khỏi buổi tiệc.

Các Ma quân Ma hầu khác nhìn thấy nhưng cũng làm như không thấy.

Ở Ma Vực, thực lực vi tôn, bất kể như thế nào, có được linh trận trước mới là điều quan trọng nhất.

.

Trên đường trở về hành cung, trong bảo xe.

Cửu U Ma Quân rũ mắt ngồi trên ghế thấp, tóc xõa như thác mực, hoa phục đen huyền tỏa ra ánh vàng xanh xòe ra như một đóa hoa sen.

Nhưng lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng lạnh của hắn không có một tia vui vẻ nào, hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng.

Kể từ khi lên xe, ngọc bài truyền tin trên người Cửu U Ma Quân liên tục sáng lên không dứt —— Chắc là mấy Ma quân Ma hầu hỏi hắn về linh trận.

Nhưng từ đầu đến cuối Cửu U Ma Quân vẫn luôn lạnh nhạt, phớt lờ những tin nhắn đó.

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong lòng suy đoán một chút, cũng không đề cập tới việc khác, chỉ hỏi: "Lúc nãy Ma quân nói thời gian vẽ linh trận tăng lên gấp đôi, là vì lo thuộc hạ không vẽ được sao?"

Cửu U Ma Quân rốt cuộc cũng mở mắt ra, bình thản nói: "Tất nhiên."

Cũng thật hiếm thấy hắn không nói mấy lời châm chọc này nọ.

Trong lòng Thẩm Quân Ngọc khẽ động, thấp giọng nói: "Đa tạ Ma quân đã thông cảm."

Ánh mắt Cửu U Ma Quân chớp động, bỗng nhiên ném ra một chiếc nhẫn.

Thẩm Quân Ngọc giơ tay nhận lấy, sau khi truyền thần thức vào, y nhận ra chiếc nhẫn này chính là pháp bảo Hậu Thiên mà mình đã hỏi mượn.

Thẩm Quân Ngọc sửng sốt chốc lát rồi lấy làm vui mừng, đang định giơ tay hành lễ thì bỗng nhiên, một luồng ma khí nhẹ bay ra, đỡ lấy tay định hành lễ của y.

Thẩm Quân Ngọc: ?

Đôi con ngươi sắc vàng xanh của Cửu U Ma Quân liếc nhìn y, nói: "Đã là người của ta thì phải tuân theo quy tắc của ta, ta vốn không thích mấy thứ lễ nghi xã giao này, sau này miễn đi."

Thẩm Quân Ngọc câm nín một lúc, rồi lập tức nói: "Vâng."

Có một sự im lặng ngắn ngủi.

Lúc này, Thẩm Quân Ngọc biết Cửu U Ma Quân không có tức giận, nên mới yên tâm, y chỉ lặng lẽ v**t v* chiếc nhẫn mới nhận được trong tay áo, nghĩ lát nữa về sẽ chia sẻ với Văn Túc.

Y không hề nhận ra rằng, lúc này Cửu U Ma Quân đang từ trên cao lẳng lặng buông mắt nhìn y, ánh sáng trong đôi mắt vàng xanh sâu thẳm khẽ lay động, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Cửu U Ma Quân chống tay vào ghế, biếng nhác tựa người sang một bên, thấy Thẩm Quân Ngọc lại bắt đầu không nói chuyện, hắn chợt làm như vô tình hỏi: "Đến khi về Hoàng Đô, chuyện gì ngươi cũng dẫn theo huynh trưởng của ngươi sao."

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy lời này của Cửu U Ma Quân, y chợt lấy lại tinh thần, tiếp đó trái tim y hơi trầm xuống, nghĩ rằng Cửu U Ma Quân bất mãn Văn Túc không có thực lực.

Nhưng chẳng bao lâu sau, y đã bình tĩnh chậm rãi giải thích: "Từ nhỏ ta và huynh trưởng đã nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu đậm. Nếu ta bỏ huynh ấy để đi theo Ma quân, e rằng Ma quân cũng sẽ không dám dùng một kẻ vong ân bội nghĩa như ta."

Cửu U Ma Quân ngạc nhiên: "Chúng ta là ma tu, ngươi nói với ta mấy thứ ân nghĩa thân tình này?"

Thẩm Quân Ngọc: ...

May là Cửu U Ma Quân lại bình thản nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, ngươi muốn mang theo thì cứ mang theo, đừng gây họa cho bổn quân là được."

Thẩm Quân Ngọc thở phào một hơi trong lòng, lại hành lễ: "Đa tạ Ma quân."

Cửu U Ma Quân cau mày, lạnh lùng liếc nhìn y.

Thẩm Quân Ngọc nghẹn họng, lập tức thu tay lại nói: "Là lỗi của thuộc hạ, đại ân không lời nào cảm tạ được hết."

Cửu U Ma Quân lúc này mới không nói nữa.

Thẩm Quân Ngọc nhìn sườn mặt lười biếng tuấn mỹ không tì vết của Cửu U Ma Quân, trong lòng không hiểu sao có chút rung động, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ diệu.

Nhưng cảm giác quen thuộc đó chỉ thoáng qua và nhanh chóng biến mất.

Bởi vì đã đến hành cung rồi, bảo xe cũng dừng lại.

Sau khi Cửu U Ma Quân rời đi, sợi dây thần kinh kéo căng trong đầu Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng giãn ra, y liền cầm theo chiếc nhẫn Cửu U Ma Quân đưa cho đến cung điện kế bên tìm Văn Túc.

Mặc dù bây giờ Cửu U Ma Quân đã dễ gần hơn lúc mới gặp rất nhiều, nhưng dù sao hắn vẫn là đại năng cảnh giới Luyện Hư cao hơn ba cấp bậc, trong tiềm thức của Thẩm Quân Ngọc có một tầng phòng bị và kính sợ sâu sắc với hắn, không thể nào thân cận với hắn được.

Nhưng với Văn Túc thì khác, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm giữa họ cũng hoàn toàn khác biệt.

Nghĩ đến Văn Túc, tâm trạng của Thẩm Quân Ngọc bất giác nhẹ nhõm hơn một chút.

Lúc này, y đi đến cung điện kế bên nơi Văn Túc đang ở, nhìn thấy Văn Túc đang luyện đao ở trước sảnh, phong đỏ xào xạc, ánh đao sáng ngời, một thân hắc y vô cùng phong độ phóng khoáng.

Thẩm Quân Ngọc lẳng lặng nhìn, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười mỉm.

"Văn huynh, ta về rồi."

Văn Túc gần như là lập tức thu đao, quay người lại.

Bốn mắt chạm nhau.

Trong lòng Văn Túc khẽ động, hắn liền cất bước đi tới trước mặt Thẩm Quân Ngọc: "Hôm nay thế nào?"

Chẳng ngờ Thẩm Quân Ngọc lại không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ cười cười, tiến lên trước, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay hắn, nói: "Văn huynh đi với ta, ta cho cậu xem thứ này hay lắm."

Khi bàn tay mát lạnh mềm mại của Thẩm Quân Ngọc nắm lấy cổ tay hắn, làn da trên cổ tay Văn Túc vô thức kéo căng, nhưng ngay lập tức, hắn không hỏi gì mà chỉ im lặng đi theo Thẩm Quân Ngọc vào trong sảnh.

Vào phòng rồi, Thẩm Quân Ngọc cẩn thận đóng các cửa sổ lại, lấy ra chiếc nhẫn Cửu U Ma Quân đưa cho, cầm trong tay đưa đến trước mặt Văn Túc.

Bấy giờ, Văn Túc nhìn thấy chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay trắng ngọc ngà của Thẩm Quân Ngọc, vẻ mặt nhất thời trở nên vi diệu.

Thẩm Quân Ngọc tưởng là hắn kinh ngạc, nhìn hắn một cái rồi kiên nhẫn giải thích: "Đây là pháp bảo Hậu Thiên dùng để tu luyện, Ma quân ban cho đấy."

"Trước kia ta chưa từng nhìn thấy thứ nào tốt như vậy ở Trung Châu, Văn huynh có muốn thử trước không?"

-----

Tác giả:

- Văn Túc: Vợ à, em như vậy, anh bại lộ thân phận sợ lắm á...

- Thẩm Quân Ngọc: Đáng!

Bình Luận (0)
Comment