Dù Cửu U Ma Quân đã cố ý che giấu, nhưng Thẩm Quân Ngọc vẫn cảm nhận được sự vui sướng của hắn đối với chuyện này.
Đúng là bất ngờ, Thẩm Quân Ngọc lại thay đổi nhận thức về Cửu U Ma Quân—Cảm giác trước mặt không còn là vị Ma quân cao cao tại thượng, tâm tình thất thường như trước kia nữa, mà là một ma tu bình thường có yêu hận tình thù, đủ mọi sắc thái rõ ràng.
Trong vô thức, Thẩm Quân Ngọc cũng không còn đề phòng Cửu U Ma Quân như trước nữa.
Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Cửu U Ma Quân đang chống cằm, vẻ mặt như như đang nghĩ ngợi gì đó.
Y vừa thu lại những que ngọc trắng trên bàn, vừa thuận miệng nói ra lời khiến Cửu U Ma Quân có thể yên tâm.
"Ta xem quẻ tượng, đối phương không phải là không có ý với Ma quân, Ma quân cũng không cần quá chủ động, cứ thuận theo tự nhiên là được."
"Thật sao?"
Cửu U Ma Quân lại liếc nhìn y, lần này ánh mắt của hắn mang theo sự sâu lắng, trong đó có vẻ tìm tòi rõ ràng khiến Thẩm Quân Ngọc cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc chưa bao giờ nói dối khi xem quẻ, vì vậy khi lấy lại tinh thần, y bình tĩnh gật đầu: "Quả thực là vậy, không dám nói dối Ma quân."
Cửu U Ma Quân nhìn sườn mặt bình thản của Thẩm Quân Ngọc, đột nhiên nhướng mày nói: "Cơ mà bổn quân cảm thấy hình như y không thích bổn quân đến vậy. Ngươi chắc chắn mình không tính nhầm chứ?"
Thẩm Quân Ngọc: ?
Dù giờ đây y cảm thấy Cửu U Ma Quân đã có chút nhân tính, nhưng điều đó không có nghĩa là y muốn bàn luận về chuyện tình cảm của Cửu U Ma Quân.
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Quân Ngọc cất đi những que ngọc trắng, bình tĩnh nói: "Thứ cho thuộc hạ vô tri, thuộc hạ chưa từng thực sự yêu đương với ai, nếu phán đoán vừa rồi có sai sót, mong Ma quân lượng thứ."
Lúc này, đến lượt Cửu U Ma Quân cảm thấy bất ngờ.
Sau một lúc im lặng, hắn làm như lơ đãng hỏi: "Thế vị Thiếu tông chủ của Kiếm Tông kia thì sao?"
Thẩm Quân Ngọc không ngờ đường đường là một Ma quân mà cũng có lúc buôn chuyện như thế.
Tuy nhiên, vì cảm thấy Cửu U Ma Quân không có ác ý, mà bản thân y cũng đã dứt bỏ mối quan hệ với Nguyên Mục Châu từ lâu rồi, nên cân nhắc một hồi, y rũ mắt, tự nhiên đáp: "Ta và gã là bạn thời thơ ấu, cũng đến tuổi thành thân, trong số những người xung quanh, chỉ có ta và gã là phù hợp nhất, vì vậy chúng ta đã định ước."
"Nếu thật sự muốn nói đến tình cảm, thì giống như tình bạn và tình thân hơn."
Còn về những dính líu từ kiếp trước, phần lớn là do sai lầm của khế ước đạo lữ, về sau, tình cảm của Thẩm Quân Ngọc dành cho Nguyên Mục Châu gần như chỉ còn lại những tưởng tượng mong manh từ thuở thiếu thời.
Nguyên Mục Châu còn thẳng thừng thay lòng đổi dạ.
Chưa từng thật sự hiểu nhau, làm sao có thể nói đến chuyện yêu đương thề ước?
Lúc này, Cửu U Ma Quân lẳng lặng nhìn Thẩm Quân Ngọc, khi y rũ mắt xuống, gương mặt hiền hòa trông có vẻ bình thản nhưng lại toát ra chút xíu lạnh lùng, chợt, hắn không nói nữa.
Trong khoang thuyền, không khí lại trở về yên tĩnh.
Thẩm Quân Ngọc cũng không cảm thấy gì lạ—Y đã quen với sự thay đổi thất thường của Cửu U Ma Quân.
Một lúc sau, y nhớ ra điều gì đó, liền tự nhiên quay người đi, vén rèm thuyền lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn là ánh trăng sáng ngời, dòng sông chảy chậm rãi, thấp thoáng có thể nhìn thấy bờ đất.
Thẩm Quân Ngọc nhìn một lát, rồi thu mắt lại, nói: "Ma quân, chúng ta sắp đến Trung Châu rồi, tốt nhất là nên cải trang một chút, nếu không..."
Dừng lại một chốc, Thẩm Quân Ngọc dùng từ uyển chuyển hơn: "Với dung mạo của Ma quân, thực sự rất thu hút sự chú ý, dễ dàng bị nhận ra."
Lời khen ngợi không nặng không nhẹ của Thẩm Quân Ngọc lại khiến Cửu U Ma Quân vui vẻ trong lòng.
Cửu U Ma Quân hồi thần lại, cười khẽ một tiếng rồi nói: "Yên tâm đi, bổn quân đã có tính toán, có điều thuật cải trang của ngươi hơi sơ sài, những cao thủ bình thường cũng có thể nhìn thấu."
Nghe Cửu U Ma Quân nói vậy, Thẩm Quân Ngọc hơi rùng mình, nhưng ngay sau đó, y lại nghĩ—Cửu U Ma Quân đã biết thân phận của y, bản thân hắn còn có người trong lòng, vậy thì y cũng không cần phải che giấu dung mạo thật nữa.
Sau một lúc suy nghĩ, Thẩm Quân Ngọc dứt khoát giơ tay bỏ đi lớp dịch dung: "Nếu Ma quân có phương pháp cải trang tốt hơn có thể dạy cho thuộc hạ không?"
Cửu U Ma Quân không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại đột ngột bỏ đi lớp dịch dung, nhất thời, ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt sáng ngời như trăng rằm, trong trẻo như tuyết trên núi của Thẩm Quân Ngọc, không tự chủ được mà ngây người một lúc.
Mãi lâu sau, dưới ánh mắt đầy vi diệu của Thẩm Quân Ngọc, hắn im hơi lặng tiếng thu lại ánh mắt: "Dịch dung chỉ là việc nhỏ, ngươi lại đây, ta làm cái mới cho ngươi."
Cửu U Ma Quân lấy lại vẻ bình thản vốn có, Thẩm Quân Ngọc cũng không nghĩ nhiều, liền đứng lên đến ngồi trước mặt Cửu U Ma Quân.
Ánh mắt Cửu U Ma Quân lướt qua khuôn mặt ngọc ngà của Thẩm Quân Ngọc, nhìn một lát rồi lại có chút luyến tiếc, nhưng sợ Thẩm Quân Ngọc nghi ngờ, hắn nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Hắn giơ tay lên, từ nhẫn trữ vật lấy ra một giọt Thần Long Huyết.
Khi Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy giọt Thần Long Huyết này, ký ức của y đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ—
Thật ra, mấy ngày qua khi Cửu U Ma Quân chỉ điểm y về công pháp, y đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lúc đó y chỉ nghĩ là do Cửu U Ma Quân học rộng hiểu biết sâu.
Giờ suy nghĩ lại, có thể đây chỉ là một sự trùng hợp khác?
Cửu U Ma Quân nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Quân Ngọc, trong lòng lại rất thản thiên—Hắn chính là cố ý làm vậy.
Vì không thể nói thẳng ra, hắn đành dùng những tiểu xảo này để gợi nhắc Thẩm Quân Ngọc.
Tiếp đó, khi Cửu U Ma Quân kết ấn, động tác càng khiến Thẩm Quân Ngọc cảm thấy quen thuộc, lúc này y đang nhìn đôi tay xinh đẹp thon dài của Cửu U Ma Quân ở khoảng cách gần, trong lòng càng ngập tràn nghi ngờ.
Nhưng y cũng không tiện cắt ngang Cửu U Ma Quân, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Cuối cùng, đầu ngón tay mang theo vết chai của Cửu U Ma Quân nhẹ nhàng chạm vào mặt Thẩm Quân Ngọc.
Tuy nhiên, thời gian đã qua lâu rồi, Thẩm Quân Ngọc không còn nhớ rõ cảm giác khi tiếp xúc với làn da của Văn Túc khi trước nữa, chỉ có thể mang theo một nỗi nghi ngờ không thể giải thích được, lặng lẽ cụp mắt xuống.
Y không biết rằng đôi mắt màu vàng xanh của Cửu U Ma Quân lúc này đang gần như là vô tư mà dạo quanh khuôn mặt y, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt không cải trang của y vào tận đáy lòng hắn.
Thời gian một nén hương trôi qua, cuối cùng việc dịch dung cũng hoàn thành.
Thẩm Quân Ngọc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi chứa đựng ý cười của Cửu U Ma Quân, y do dự rất lâu, rồi nói: "Có phải Ma quân đã quen biết nghĩa huynh Văn Túc của ta từ trước rồi không?"
Cửu U Ma Quân: ?
Một lúc lâu sau, Cửu U Ma Quân lạnh nhạt nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Cách trả lời của Cửu U Ma Quân lập tức khiến Thẩm Quân Ngọc bắt được một sự kỳ lạ tinh tế.
Hầu như ngay tức thì, Thẩm Quân Ngọc đã có phán đoán của mình.
Vì vậy, y không hỏi thêm nữa, trong lòng cũng có câu trả lời cho những "sự đối đãi đặc biệt" mà mình đã nhận được trước đó.
Y quả là ngốc nghếch, lúc trước tên của hai người nghe giống nhau như vậy mà y lại không hề nghi ngờ...
Việc nghĩa huynh lo lắng cho bạn bè của nghĩa đệ là chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa, những hành động lúc trước của y cũng quả thực quá đáng nghi, không khỏi khiến cho Cửu U Ma Quân nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Quân Ngọc không khỏi dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp nhưng lại rất đỗi ấm áp.
Chắc chắn là vì chuyện của y, Văn Túc đã không ít lần cố gắng thuyết phục Cửu U Ma Quân, mà có lẽ Cửu U Ma Quân cũng đã từ chối rất nhiều lần, khiến cho những hiểu lầm giữa họ kéo dài.
Mà Văn Túc lại là người kiệm lời, không muốn làm phiền người khác về chuyện của mình.
Vì y mà làm những chuyện này thật sự là...
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Quân Ngọc tỉnh táo lại, y chắp tay bái lễ thật sâu với Cửu U Ma Quân, nhưng vừa bái đến giữa chừng, đã bị Cửu U Ma Quân đỡ lại.
"Không phải ta đã nói, ta không thích những lễ nghi giả dối này sao— Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lát rồi đứng dậy: "Nếu Ma quân không muốn người khác biết quan hệ giữa ngài với Văn huynh, Thẩm Quân Ngọc có thể thề, tuyệt đối giữ kín chuyện này."
Cửu U Ma Quân: "Cái gì?"
Thẩm Quân Ngọc lại hiểu sai ý: "Là thuộc hạ lỡ lời, sau này không nhắc lại nữa."
Cửu U Ma Quân:......
Vẻ mặt Cửu U Ma Quân như sắp nổi bão tới nơi.
Nhưng qua một lúc, có vẻ như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt vàng xanh của hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ, rồi thản nhiên nói: "Ta không tức giận vì chuyện này."
Thẩm Quân Ngọc: ?
"Đã đến lãnh địa của Nhân tộc rồi, ngươi không cần lúc nào cũng tự xưng là 'thuộc hạ' nữa."
Trong lòng Thẩm Quân Ngọc khẽ động.
"Nếu ngươi đã coi Văn Túc là nghĩa huynh, vậy thì thêm một người huynh trưởng chắc cũng không sao đâu nhỉ."
"Sau này, ngươi gọi hắn như thế nào thì cứ gọi ta như thế đấy."
Nghe những lời này của Cửu U Ma Quân, Thẩm Quân Ngọc không khỏi kinh ngạc, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại, có lẽ sự tình đã bị vạch trần, nên Cửu U Ma Quân cũng không muốn che giấu nữa.
Mà người nghĩa huynh như hắn, có thể vì chuyện của bạn thân nghĩa đệ mà theo mình đến Nhân tộc, chắc chắn cũng là một ma ngoài lạnh trong nóng.
Vậy nên trầm ngâm một lúc, Thẩm Quân Ngọc đáp: "Vâng, huynh trưởng."
Cửu U Ma Quân: "Ừm."
Khi Thẩm Quân Ngọc lần nữa nhìn về phía Cửu U Ma Quân, sắc mặt của y rõ ràng đã thoải mái và mềm mỏng hơn trước rất nhiều.
Cửu U Ma Quân thấy vậy, tuy trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.