Ngọc Hoành Tông.
Nguyên Mục Châu và Vân Tố Y cùng nhau đến Ngọc Hoành Tông, khiến không ít đệ tử trong tông môn ngạc nhiên.
Trước đây, rất nhiều người còn tưởng rằng Ngọc Hoành Tông sẽ không ngóc đầu nổi sau khi Thẩm Quân Ngọc phản bội tông môn, nhưng bây giờ xem ra, vẫn là Vân Tố Y và Thẩm Tư Nguyên có bản lĩnh.
Sau khi đi một chuyến đến Kiếm Tông, đã khiến Nguyên Mục Châu nguôi ngoai.
Trong lúc nhất thời, không ít đệ tử muốn đi ăn máng khác thấy tình cảnh này liền tạm thời gác lại ý định, vội vã tìm cơ hội lấy lòng Nguyên Mục Châu.
Dĩ nhiên Vân Tố Y nhận ra tâm tư của các đệ tử này, ánh mắt bà ta tối sầm, ra lệnh cho tất cả lui xuống, rồi mới nhìn về phía Nguyên Mục Châu: "Mục Châu, con đi theo ta, phòng của Tư Nguyên ở bên này."
Nguyên Mục Châu chợt hỏi: "Ta nhớ Đệ Tử Đường của quý tông ở phía Tây?"
Đệ Tử Đường thường là nơi để bảng tên và Hồn Đăng của đệ tử tinh anh, cũng là nơi quản lý phát tiền tiêu hàng tháng.
Vân Tố Y không biết chuyện Thẩm Độ dùng Hồn Đăng đe dọa Nguyên Mục Châu—
Mỗi khi Thẩm Độ làm chuyện xấu luôn tránh né Vân Tố Y, bởi vì trong mắt ông ta Vân Tố Y quá "nhân từ", e rằng sẽ làm hỏng chuyện.
Vậy nên, khi Nguyên Mục Châu hỏi như vậy, Vân Tố Y chỉ tưởng gã tò mò muốn đi xem, thế là bà ta cười lấy lòng: "Đúng là ở phía Tây. Sao thế? Mục Châu muốn đi xem à?"
Nguyên Mục Châu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Đi xem thử đi."
Vân Tố Y không nghi ngờ gì, dẫn Nguyên Mục Châu đi.
Tới Đệ Tử Đường, Nguyên Mục Châu lại đề nghị muốn đi vào trong nhìn.
Vân Tố Y hơi e ngại một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc này, cả hai đứng trong Đệ Tử Đường, nơi đặt vô số Hồn Đăng.
Ánh mắt Nguyên Mục Châu ngay lập tức rơi vào những chiếc Hồn Đăng nằm ở trung tâm.
Có cả Hồn Đăng của Thẩm Độ, Vân Tố Y, và hai huynh đệ Thẩm Quân Ngọc.
Hồn Đăng của Thẩm Độ, Vân Tố Y và Thẩm Tư Nguyên đều đổ đầy dầu, chén đèn cũng được lau chùi sáng bóng.
Chỉ có Hồn Đăng của Thẩm Quân Ngọc, dầu đèn gần như đã cạn khô, chén đèn phủ đầy bụi, nhưng ngọn lửa trong đó vẫn sáng rực đầy sức sống.
Vân Tố Y nhìn thấy tầm mắt của Nguyên Mục Châu, còn tưởng gã đang nhìn Hồn Đăng của Thẩm Tư Nguyên, thế là trạng thái lấy lòng theo thói quen của bà ta lại kích phát.
"Mục Châu không biết đâu, mấy ngày nay Tư Nguyên bệnh nặng, chúng ta lập tức thay dầu tốt nhất cho nó. Dầu này được luyện từ máu của Giao Long Đông Hải, có thể nuôi dưỡng thần hồn, giúp nó không cảm thấy quá khó chịu."
"Nếu không phải ta và phu quân sức lực có hạn, chúng ta cũng không nỡ đem nó đến Kiếm Tông nhờ con."
Nguyên Mục Châu nghe đến đây, cuối cùng cũng quay lại nhìn bà ta: "Dầu Hồn Đăng còn có thể nuôi dưỡng thần hồn?"
Vân Tố Y nghe hỏi, liền lợi dụng cơ hội khoe khoang: "Đúng vậy, đây là bí pháp của Ngọc Hoành Tông, còn có thể hỗ trợ tu luyện nữa đấy."
Nguyên Mục Châu nghe xong, vẻ mặt thờ ơ từ từ thu hồi tầm mắt— Vậy mà chuyện này kiếp trước gã hoàn toàn không hay biết.
Mà ở kiếp trước, gã chạy đôn chạy đáo chữa trị cho Thẩm Quân Ngọc, Hồn Đăng của Thẩm Quân Ngọc cũng nhờ trưởng lão xin về Kiếm Tông, thế mà chẳng ai nói với gã chuyện này.
Gã đột nhiên cảm thấy lạnh buốt toàn thân.
Khoảnh khắc này, gã hốt hoảng cảm thấy việc mình trùng sinh có thể chỉ là ảo giác, trăm năm qua có thể chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà gã không biết nữa?
Nhưng lúc này Nguyên Mục Châu không thể hỏi cặn kẽ, gã biết, một khi gã hỏi, những người này sẽ sinh lòng nghi ngờ và bắt đầu lừa dối gã.
Nếu không thì sao kiếp trước lại có thể lừa dối gã suốt trăm năm được?
Vì vậy, lúc này gã chỉ nói: "Hôm nay ta sẽ mang đi Hồn Đăng của Quân Ngọc và Tư Nguyên."
Vân Tố Y giật mình: "Chuyện này..."
Nguyên Mục Châu lạnh nhạt nhìn bà ta: "Quân Ngọc là vị hôn phu của ta, Tư Nguyên về sau cũng sẽ ở lại Kiếm Tông, nếu Vân bá mẫu đã muốn ta chăm sóc bọn họ, ta lấy đi Hồn Đăng có gì quá đáng đâu?"
Vân Tố Y hơi do dự, rồi bà ta cắn răng nói: "Ta đi thông báo cho phu quân một tiếng."
"Nếu phu nhân không muốn, ngài đến Kiếm Tông mang Tư Nguyên về đi."
Vân Tố Y chấn động tinh thần, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Nguyên Mục Châu.
Nguyên Mục Châu không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn bà ta.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vân Tố Y đành phải nhượng bộ.
Bà ta chẳng thể ngờ được mục đích thật sự của Nguyên Mục Châu đến lần này là để lấy Hồn Đăng của Thẩm Quân Ngọc, mà chỉ cho rằng Thẩm Tư Nguyên mới quan trọng, còn Thẩm Quân Ngọc chỉ là thuận tiện mà thôi.
Cứ như vậy, Nguyên Mục Châu ở trước mặt Vân Tố Y, vung nhẹ tay áo, lấy đi hai chiếc Hồn Đăng.
Sau đó, gã cũng không có ý định hỏi han thêm nữa, lấy được Hồn Đăng rồi liền chào từ biệt.
Đến lúc này Vân Tố Y mới chợt nhận ra, hóa ra Nguyên Mục Châu đến đây chính là vì Hồn Đăng, những lời nói trước đó chỉ là cái cớ.
Bà ta cảm thấy mình đã bị lừa, nhưng lại không biết mục đích thực sự của Nguyên Mục Châu, cũng không dám ngăn cản gã—
Dù Nguyên Mục Châu là hậu bối, nhưng gã cũng là Thiếu tông chủ của Kiếm Tông, nếu gã rơi một cọng tóc nào, các trưởng lão của Kiếm Tông sẽ không tha cho Ngọc Hoành Tông.
Bà ta cắn răng một cái, chỉ có thể đợi sau khi Nguyên Mục Châu rời đi, lấy ra ngọc bài truyền tin, báo chuyện này với Thẩm Độ, hy vọng Thẩm Độ sẽ xem xét xử lý chuyện này, nếu Thẩm Độ cảm thấy không có vấn đề gì, bà ta cũng lười quan tâm.
Lúc này, Nguyên Mục Châu đang đứng trên thuyền lâu trở về Kiếm Tông.
Hồn Đăng của Thẩm Tư Nguyên bị gã ném vào trong nhẫn trữ vật, còn Hồn Đăng của Thẩm Quân Ngọc thì được cầm trên tay.
Gã nhìn chằm chằm vào chiếc Hồn Đăng phủ đầy tro bụi, bẩn thỉu vô cùng, gã trước giờ vẫn ưa sạch sẽ lại không hề ghét bỏ mà chỉ nhẹ nhàng xắn tay áo, lau đi từng chút bụi bẩn trên bề mặt Hồn Đăng.
Sau khi Hồn Đăng đã sáng bóng trở lại, Nguyên Mục Châu lại yên lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình tinh huyết của Thú Vương, đổ hết vào đèn.
Khi tinh huyết Thú Vương rót vào trong đèn, ngọn lửa trong đèn lập tức bùng lên mạnh mẽ, rực sáng vô cùng.
Nguyên Mục Châu lặng lẽ nhìn ngọn lửa càng lúc càng sáng, sắc mặt vốn lạnh lùng như băng của gã cuối cùng cũng lộ ra một tia dịu dàng.
Hiện giờ gã đã láng máng nhận ra mình ở kiếp trước đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, cũng đã hiểu lầm quá nhiều thứ.
Nhưng hiện tại gã không thể gặp được Thẩm Quân Ngọc, cũng không thể liên lạc với y, chỉ có thể làm hết sức mình để bù đắp phần nào.
Chỉ là...
Nếu như Thẩm Độ và Vân Tố Y đều là những kẻ khẩu Phật tâm xà, vậy còn Thẩm Tư Nguyên thì sao?
Rốt cuộc Thẩm Tư Nguyên có từng gạt gã không?
Thứ gọi là chân tình kia, rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng?
Nguyên Mục Châu không dám điều tra sâu hơn.
Mà ở kiếp trước, gã luôn cảm thấy Thẩm Quân Ngọc yếu đuối, không đủ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thẩm Tư Nguyên, gã mới nhận ra lúc ấy mình thật hẹp hòi và ích kỷ biết bao.
Nghĩ đến đây, Nguyên Mục Châu từ từ nhắm mắt lại.
.
Chiếc thuyền bạch ngọc chậm rãi trôi vào bờ.
Hai người bước xuống thuyền, một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, đều có vẻ ngoài không có gì nổi bật.
Chính là Thẩm Quân Ngọc và Cửu U Ma Quân đã cải trang.
Cửu U Ma Quân nhìn xung quanh, rồi nói: "Đệ dẫn đường?"
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười, định lên tiếng thì đột nhiên có một luồng năng lượng hết sức kỳ lạ trào dâng trong cơ thể y.
Khí tràng trên người y lập tức tăng lên một tầng.
Cửu U Ma Quân đứng bên cạnh: ?
"Đệ ngộ đạo?"
Thẩm Quân Ngọc nhíu mày, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của luồng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể mình, nhưng mãi mà không tìm ra.
Sau một hồi, y liền kết luận là do ấn ký, bèn nói: "Ừm."
Cửu U Ma Quân nhìn y với vẻ mặt kỳ lạ: "Đi bộ mà cũng có thể lĩnh ngộ, đệ đúng là có thiên phú nha."
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc đã thân quen với Cửu U Ma Quân, cũng đã quen với cái tính "ẩm ương" của hắn, nên y không phản ứng lại, chỉ nhìn xung quanh rồi nói: "Từ đây đến Ngọc Hoành Tông trực tiếp ngự kiếm là nhanh nhất, bất kể đi đường thủy hay đường bộ đều chậm. Ma... Huynh trưởng, chúng ta ngự kiếm nhé?"
Cửu U Ma Quân im lặng một lúc: "Ta không có kiếm."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Cửu U Ma Quân thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quân Ngọc: "Sao đệ lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta là Ma Quân, nếu có thì cũng là Ma Hồn Binh, lấy ra cũng không sao, nhưng đệ có chắc là bị người khác nhìn thấy cũng không bị truy sát không?"
Kỳ thực, hắn cũng có thể tự mình ngự gió đi, chỉ là hơi mất chút sức mà thôi.
Nhưng hắn cố tình không nhắc đến.
Thẩm Quân Ngọc lại cho là Cửu U Ma Quân phô trương quen rồi, vừa mới ra ngoài với mình một chuyến, nếu phải tự ngự gió đi thì quá mức tầm thường, trong lòng y cũng cảm thấy áy náy.
Nghĩ rồi nghĩ, Thẩm Quân Ngọc nói: "Nếu huynh trưởng không phiền, thì để ta ngự kiếm đưa huynh đi."
Ánh mắt Cửu U Ma Quân hơi lóe lên.
"Được thôi."
Vì Phượng Linh Kiếm quá nổi bật, Thẩm Quân Ngọc liền lấy ra một thanh kiếm pháp bình thường từ trong nhẫn trữ vật, để Cửu U Ma Quân đứng lên trước, còn mình thì ngự kiếm bay lên.
Gió mạnh thổi qua, tà áo của Thẩm Quân Ngọc thỉnh thoảng bay phất vào người Cửu U Ma Quân.
Cửu U Ma Quân lặng thinh chốc lát, rồi im hơi lặng tiếng cất một bước về phía trước.
Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được điều này, khựng lại một chút, rồi nói: "Nếu huynh trưởng sợ đứng không vững, có thể vịn vào vai ta."
Vừa dứt lời, tay của Cửu U Ma Quân đã đặt lên vai Thẩm Quân Ngọc.
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Quân Ngọc thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ đến những Ma quân trong Ma Tộc khi xuống xe đều đặt chân lên vai và lưng của thuộc hạ, y cũng nhanh chóng hiểu ra.
Thanh kiếm vút qua bầu trời, cưỡi gió mà bay.
Đang bay thì bỗng nhiên, Thẩm Quân Ngọc có một dự cảm hết sức lạ lùng.
Ngay lập tức, y ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Cửu U Ma Quân đúng lúc nói: "Có một chiếc thuyền lâu, trên thuyền chỉ có một Nguyên Anh, không có gì phải lo."
Thẩm Quân Ngọc hồi thần lại, nhận ra Cửu U Ma Quân đã sớm phát hiện ra nguy hiểm, y cũng không bận tâm nữa, tiếp tục bay về phía trước.
Tầng mây dần mỏng đi, cuối cùng Thẩm Quân Ngọc đã có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc thuyền lâu.
Lúc đầu nghe Cửu U Ma Quân nói xong, y không để ý lắm, nhưng lúc này y lại vô tình liếc nhìn về phía đó.
Chỉ một cái liếc mắt, đôi con ngươi trong suốt như ngọc lưu ly của Thẩm Quân Ngọc bỗng co rụt lại.
Nguyên Mục Châu?
Sao lại là gã?
Nhưng sự kinh ngạc chỉ thoáng qua mặt, Thẩm Quân Ngọc rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhưng đúng lúc này, trên thuyền lâu, Nguyên Mục Châu dường như cũng cảm nhận được gì đó, gã ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Thẩm Quân Ngọc nhíu mày, mặc dù đã dịch dung, nhưng y vẫn muốn tránh đi, "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo—
Một cánh tay thon dài hữu lực tự nhiên ôm lấy eo y từ phía sau, nghiêng người đứng chắn giữa y và Nguyên Mục Châu, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Nguyên Mục Châu.
Vải áo cọ xát, hai người gần như dính sát vào nhau, Thẩm Quân Ngọc lúc này cứ như đang dựa vào lòng Cửu U Ma Quân, thoáng ngửi thấy mùi hoa quen thuộc.
Trong lòng Thẩm Quân Ngọc hơi chấn động, không biết tại sao Cửu U Ma Quân lại làm như vậy.
Cũng vào lúc này, Cửu U Ma Quân cúi người lại gần, kề sát vào tai Thẩm Quân Ngọc, giọng điệu mơ hồ thấp giọng nói: "Trùng hợp nhỉ, gặp phải vị hôn phu bạc tình của đệ rồi, có muốn ta thay đệ xử lý gã không?"
Khi Cửu U Ma Quân nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai Thẩm Quân Ngọc, có hơi ngứa ngáy.
Nhưng nội dung câu nói lại khiến Thẩm Quân Ngọc không khỏi nhíu mày.
Rất nhanh, y nhận ra Cửu U Ma Quân đang giúp mình che giấu, im lặng một lúc, y nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, Hồn Đăng của Nguyên Mục Châu ở trong Trưởng Lão Đường của Kiếm Tông, nếu gã chết, động tĩnh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến cục diện của hai tộc."
Cửu U Ma Quân: "Ồ."
"Tiếc thật."
Ngay sau đó, hắn hờ hững ngước mắt lên, cố ý liếc Nguyên Mục Châu một cái.
Nguyên Mục Châu cũng vừa lúc nhìn về phía họ.
Trong lòng gã đang nghĩ về Thẩm Quân Ngọc, bỗng nhiên nhìn thấy hai tu sĩ đang ngự kiếm, trong đó có một người mặc bạch y có vẻ ngoài bình thường, nhưng không hiểu sao lại mang đến cho gã một khí chất quen thuộc.
Gã đang nhịn không được muốn nhìn thêm lần nữa, thì tu sĩ mặc hắc y đi cùng lại cố ý thân mật áp sát lại chắn tầm nhìn của gã, đồng thời còn lạnh lùng liếc nhìn gã một cái như thể khiêu khích.
Giống như đang chế giễu gã ngấp nghé đạo lữ của người khác, lại còn ra vẻ thị uy.
Nguyên Mục Châu:...
Là Thiếu tông chủ của Kiếm Tông, từ trước đến nay gã luôn được người ta ngưỡng mộ, chưa từng phải chịu cảnh nhục nhã như vậy, huống chi lại là hai tu sĩ Nguyên Anh tầm thường?
Nếu là trước kia, chắc chắn gã sẽ không so đo những chuyện này.
Nhưng hôm nay, những cảm xúc không vui tích tụ trong lòng gã bỗng chốc dâng lên đến đỉnh điểm.
Cuối cùng, gã không thể kiềm chế được, trầm giọng nói: "Hai vị đạo hữu xin dừng bước."
Thẩm Quân Ngọc cứ tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ Nguyên Mục Châu lại lên tiếng chặn đường, ánh mắt y trở nên nặng nề, y không muốn để ý đến gã, liền tăng tốc bay thẳng qua bên cạnh thuyền lâu.
Hành động này của Thẩm Quân Ngọc lại một lần nữa k*ch th*ch ngọn lửa vô danh trong lòng Nguyên Mục Châu, hơn nữa hành động của y càng làm mọi chuyện trở nên đáng nghi hơn.
Ánh mắt Nguyên Mục Châu lạnh đi, gã không nói lời nào, lập tức phóng ra một luồng kiếm khí, chặn ngay trước thanh pháp kiếm của Thẩm Quân Ngọc—
Ngay lập tức, một tia sáng màu vàng xanh kỳ lạ bùng lên, đùng một cái đánh nát kiếm khí của Nguyên Mục Châu.
Nguyên Mục Châu: ?!
Pháp kiếm cũng dừng lại ngay lúc này.
Cửu U Ma Quân đứng sau Thẩm Quân Ngọc, một tay đặt lên vai y, tay kia ôm lấy eo y một cách tự nhiên, tay áo rủ xuống, gần như bao bọc toàn bộ cơ thể Thẩm Quân Ngọc vào trong vòng tay hắn.
Lúc này, hắn quay đầu sang, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của hắn lười biếng nhìn Nguyên Mục Châu, cười khinh miệt nói: "Làm sao? Chỉ có chút bản lĩnh mà cũng học đòi người khác ăn cướp?"
Sắc mặt Nguyên Mục Châu lại thay đổi.
Ngay lập tức, gã lạnh giọng nói: "Rõ ràng là hai ngươi hành động mờ ám, lại còn chủ động khiêu khích, giờ còn vừa ăn cướp vừa la làng?"
Lúc nãy Thẩm Quân Ngọc không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Cửu U Ma Quân với Nguyên Mục Châu, nên nghe Nguyên Mục Châu nói vậy, y cảm thấy Nguyên Mục Châu càng lúc càng vô lý, liền nhíu mày nhìn Nguyên Mục Châu nói: "Thiếu tông chủ Kiếm Tông cũng có thể nói dối không chớp mắt như vậy sao? Chúng ta chỉ đang đi đường bình thường, khiêu khích ngươi lúc nào?"
Nguyên Mục Châu: "Câu này ngươi nên hỏi đạo lữ của ngươi đi."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Y im lặng một chốc, rồi lặng lẽ nhìn về phía Cửu U Ma Quân.
Cửu U Ma Quân dám làm dám chịu, lúc này hắn cong lên khóe môi, cười nhạt một tiếng nói: "Lúc nãy tròng mắt của Thiếu tông chủ Kiếm Tông thiếu điều muốn dính lên người đạo lữ của ta, ta thấy không hài lòng, chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Thẩm Quân Ngọc: ...
-----
Tác giả:
- Cửu U Ma Quân: Anh chồng cũ chính miệng công nhận đạo lữ, nghe sướng tai lắm, thích nghe.
- Thẩm Quân Ngọc: Để coi sau này ta có đánh ngài không.