Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 53

Nguyên Mục Châu đâu có ngờ Cửu U Ma Quân lại thẳng thừng nói ra như vậy, nhất thời khiến gã phải nín thinh.

Nhưng sau khi phản ứng lại, gã lại trầm giọng nói: "Vậy thì đã sao? Ta chỉ nhìn y một lát, chỉ vì y có hơi giống vị hôn phu đã mất tích của ta mà thôi."

"Mấy hôm nay ta sốt ruột tìm người, vừa rồi không kìm lòng được mới nghĩ nhiều một chút, chẳng liên quan gì đến đạo lữ của ngươi —— "

"Có mắt mà không biết dùng thì sao không móc ra luôn đi."

Cửu U Ma Quân thờ ơ cắt ngang lời của Nguyên Mục Châu.

Tiếp đó, trong ánh mắt hết sức rét lạnh của Nguyên Mục Châu, hắn quay lại cười nhạt nói: "Ai cũng biết Nguyên thiếu tông chủ đã gian díu với đệ đệ ruột của vị hôn phu trong bí cảnh, đánh mất người ta thì thôi đi, bây giờ nhìn thấy đạo lữ của người khác còn muốn nhận vơ."

"Rốt cuộc là si tình hay là lạm tình, cái này khó nói à."

Nguyên Mục Châu: ...

Cuối cùng gã cũng hết nhịn nổi vung tay triệu hồi trường kiếm, chém về phía Cửu U Ma Quân —

Kiếm quang lạnh lẽo như sương, hóa thành một vệt cầu vồng bạc, xé rách không gian, phóng thẳng về phía Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc, ánh sáng chói lóa, kèm theo sự uy nghiêm làm không gian phải đông cứng.

Nhưng tiếc thay, người hôm nay Nguyên Mục Châu gặp phải lại là Cửu U Ma Quân.

Nhìn thấy kiếm khí, Cửu U Ma Quân khẽ nhướng mày, không hề để tâm chỉ khinh thường nói: "Thùng rỗng kêu to."

Sau đó, hắn giơ tay điểm một cái, dễ dàng phá vỡ kiếm khí mà Nguyên Mục Châu vừa chém ra.

Đùng một tiếng trầm thấp, uy áp lan tỏa ra bốn phía.

Kiếm khí lập tức vỡ thành vô số mảnh sáng sắc bén, bay tán loạn trong không trung, bắn vào thuyền lâu.

Nguyên Mục Châu: !

Lúc này gã mới giật mình nhận ra cảnh giới của Cửu U Ma Quân không đơn giản, chỉ có thể miễn cưỡng vung tay áo ngăn cản những mảnh vụn kiếm khí, ổn định lại thuyền lâu.

Nhưng bấy giờ, cả không gian rộng lớn đã phủ kín những mảnh kiếm khí, nhiều mảnh bắn ngược lại trúng vào người Nguyên Mục Châu, thậm chí còn khiến da mặt gã bị cắt rách, để lại những vệt máu dài đáng sợ.

Còn Cửu U Ma Quân ở phía đối diện đã âm thầm dựng lên một lớp kết giới, che chắn phía trên đầu của hắn và Thẩm Quân Ngọc, ngăn những mảnh kiếm khí rơi xuống.

Hắn nhàn nhã đứng ở đó quan sát bộ dạng chật vật của Nguyên Mục Châu từ xa.

Khó khăn lắm Nguyên Mục Châu mới ổn định được thuyền lâu, nhưng sau khi ý thức được thân phận của Cửu U Ma Quân, gã đành phải tạm thời nén giận, lạnh giọng nói: "Không biết là vị tiền bối nào lại cố ý muốn xem trò cười của Mục Châu?"

"Cũng không biết là Mục Châu hay là Kiếm Tông đã đắc tội với tiền bối, nếu có, Mục Châu có thể nhận lỗi."

"Nhưng xin tiền bối đừng ỷ thế h**p người quá đáng."

Vốn dĩ Cửu U Ma Quân không thèm quan tâm, nhưng khi nghe thấy bốn chữ "ỷ thế h**p người", trên người hắn đột nhiên bùng lên một luồng sát khí cực kỳ lạnh lẽo, sắc bén.

Luồng sát khí này quá rõ ràng, ngay cả khi ở khoảng cách xa như vậy, Nguyên Mục Châu vẫn cảm nhận được.

Nhoáng một cái, da đầu Nguyên Mục Châu tê rần, tay cầm kiếm cũng vô thức siết chặt hơn.

Cũng chính lúc này, Thẩm Quân Ngọc từ nãy giờ vẫn một mực im lặng chợt vươn tay ra, đặt lên tay áo của Cửu U Ma Quân, âm thầm truyền âm nói: "Ma quân, dù sao nơi này cũng là Trung Châu, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hiện tại cũng đang ở khá gần Kiếm Tông, giết gã chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu dẫn tới các đại năng khác sẽ rất khó đối phó."

Im lặng một lát.

Sát khí trên người Cửu U Ma Quân dần dần tan biến.

Sau đó, hắn đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ của Nguyên Mục Châu, lạnh lùng nói: "Cất cái bản mặt ngụy quân tử của ngươi rồi cút đi."

Nguyên Mục Châu: ...

Dù trong lòng có muôn vàn không cam tâm, nhưng lúc này Nguyên Mục Châu cũng không có khả năng đối đầu với một cường giả cảnh giới Luyện Hư.

Trầm mặc một lúc, sắc mặt gã lạnh lùng, không nói một lời điều khiển thuyền lâu bị hư hỏng nhẹ, chạy một mạch về phía Kiếm Tông.

Cửu U Ma Quân lẳng lặng nhìn bóng lưng rời đi của Nguyên Mục Châu, sát khí lạnh lẽo trong mắt từ đầu chí cuối chưa hề tan biến hết.

Bỗng nhiên—

"Vừa rồi Ma quân trút giận cho Văn huynh sao?" Thẩm Quân Ngọc quay lại nhìn Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân chợt hoàn hồn, sau đó nhíu mày: "Chuyện này liên quan gì đến hắn?"

Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Ta tự thấy mình không có thể diện lớn đến mức để cho Ma quân phải ra mặt vì ta. Cơ mà—"

"Lần này vẫn phải cảm ơn Ma quân."

Cửu U Ma Quân: ...

Hồi lâu sau, Cửu U Ma Quân nhạt giọng nói: "Có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu được đâu."

Thẩm Quân Ngọc: ?

Tuy nhiên hiện tại việc lấy lại Hồn Đăng vẫn quan trọng hơn, Thẩm Quân Ngọc không muốn tiếp tục dây dưa với Cửu U Ma Quân về chuyện Nguyên Mục Châu, liền nói: "Nếu đã đuổi được vị khách không mời rồi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi phải không?"

Cửu U Ma Quân nghe Thẩm Quân Ngọc gọi Nguyên Mục Châu là "vị khách không mời", trong mắt hắn bất giác hiện lên ý cười thấp thoáng.

Sau đó, hắn cũng không so đo nữa, liền nói: "Đi thôi."

Thẩm Quân Ngọc không nhúc nhích.

Cửu U Ma Quân: "Sao vậy?"

Thẩm Quân Ngọc im hơi lặng tiếng đưa mắt liếc nhìn tay của Cửu U Ma Quân vẫn còn ôm eo mình.

Cửu U Ma Quân bị Thẩm Quân Ngọc nhìn như vậy, ngón tay thon dài vô thức động đậy, nhưng sau một chốc trầm mặc, hắn vẫn để tay ở đúng vị trí đó, thản nhiên nói: "Kiếm của ngươi vừa hẹp vừa nhỏ, bổn quân không quen, tạm thế này đi."

"Chắc là ngươi không đến mức nghĩ bổn quân muốn lợi dụng ngươi đâu nhỉ?"

Thẩm Quân Ngọc câm nín.

Quả thật y cũng không muốn rối rắm những chuyện nhỏ nhặt này nữa, chỉ nói: "Vậy Ma quân—"

"Lúc nãy ta đã định nói, sao không đổi xưng hô?"

Thẩm Quân Ngọc đành phải nói: "Huynh trưởng đứng vững, ta xuất phát ngay đây."

Cửu U Ma Quân lúc này mới đáp: "Ừm."

Trong lúc đó, bàn tay ấm áp thon dài của hắn lại hết sức tự nhiên siết chặt lấy eo Thẩm Quân Ngọc.

Trong lòng Thẩm Quân Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không để ý đến nữa, y ngự kiếm bay về phía Ngọc Hoành Tông.

Cách đó không xa.

Trên thuyền lâu, Nguyên Mục Châu điều khiển thuyền lâu rời khỏi tầm mắt của Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc, rồi mới từ từ giảm tốc độ.

Hiện tại Nguyên Mục Châu đang bị đả kích, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, nhưng gã cũng không muốn quay về Kiếm Tông nhanh như vậy.

Nhớ lại sự chế nhạo của Cửu U Ma Quân lúc nãy, sắc mặt gã rét lạnh thêm mấy phần, lại không thể xua tan đi cảm xúc trong lòng, chỉ đành vung mạnh tay, đánh vào lan can trên mũi thuyền!

Ầm một tiếng vang lên, lan can vỡ nát, từng mảnh rơi vào trong làn sương mù mờ ảo.

Nguyên Mục Châu lẳng lặng nhìn những mảnh lan can rơi xuống, nhưng trong đầu gã vẫn không ngừng hiện lên dáng vẻ kiêu ngạo của Cửu U Ma Quân khi khiêu khích gã.

Trong nhất thời, gã càng nghĩ trong lòng càng thấy tức giận, nhưng ngay khi gã suýt nữa sinh ra sát ý, thì đột nhiên, một mảnh ký ức rất mờ nhạt lóe lên trong đầu gã—

Vừa rồi khi đối đầu, nam tử mặc áo trắng được nam tử áo đen ôm trong lòng để lộ ra bàn tay hình như có chút quen mắt.

Dù bàn tay dài đẹp, nhưng ngón út không tới đốt thứ ba.

Năm xưa, rất nhiều đại năng luyện kiếm khi nhìn thấy bàn tay này đều khẳng định rằng người ấy không thích hợp luyện kiếm, nhưng với thiên phú vô cùng xuất sắc, tùy tiện tu luyện bất kỳ thuật pháp nào khác cũng sẽ có thành tựu.

Nhưng lúc đó, chủ nhân của bàn tay ấy đã nói năm chữ: "Ta không tin điều này."

Về sao, quả nhiên, y đã trở thành thiên tài thiếu niên có thể sáng ngang với Nguyên Mục Châu.

Và chủ nhân của bàn tay ấy chính là—

Thẩm Quân Ngọc.

Nghĩ tới đây, con ngươi của Nguyên Mục Châu khẽ co lại, ký ức ùa về như sóng cuộn, gã mặc kệ hết thảy, gần như lập tức lấy ra Hồn Đăng của Thẩm Quân Ngọc từ trong nhẫn trữ vật, tay run rẩy kích hoạt nó—

Hồn Đăng lập tức sáng rực.

Cùng lúc đó, một sợi tơ vàng từ ngọn lửa của Hồn Đăng bay ra, chỉ thẳng về một hướng.

Đó chính là hướng mà Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc vừa mới rời đi.

Cảm xúc trào dâng như sóng cuộn biển gầm, Nguyên Mục Châu quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào phương xa mịt mờ mây mù, đôi mắt phượng tối đen chợt ửng đỏ.

Vậy mà lại đúng là y...

Ngay khi Nguyên Mục Châu kích hoạt Hồn Đăng, Thẩm Quân Ngọc ở bên này rốt cuộc cũng có cảm ứng.

Y đang ngự kiếm tâm thần đột nhiên chấn động, cơ thể hơi lảo đảo, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng không để hai người rơi xuống.

Cửu U Ma Quân đã sớm đỡ lấy vai của Thẩm Quân Ngọc, dùng ma khí ổn định thân hình của y, trầm giọng hỏi: "Sao thế?"

Thẩm Quân Ngọc không trả lời ngay, mà đột nhiên quay đầu nhìn về hướng mà thuyền lâu vừa rời đi.

Lúc này y mới nhận ra con đường đó là từ Ngọc Hoành Tông đi đến Kiếm Tông.

Hồn Đăng của y đang ở trên người Nguyên Mục Châu!

Chẳng trách vừa rồi trong lòng y luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ không thể xóa bỏ, y còn tưởng đó là vì những lời lẽ có phần ngạo mạn của Cửu U Ma Quân.

Giờ nghĩ lại, chắc chắn là do Hồn Đăng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc không còn phân vân nữa, y lập tức nói với Cửu U Ma Quân: "Hồn Đăng của ta đang ở trên người Nguyên Mục Châu, gã vừa mới kích hoạt nó."

Cửu U Ma Quân: ?

Thẩm Quân Ngọc nói xong câu đó, cũng không đợi Cửu U Ma Quân nói gì, liền muốn điều khiển kiếm bay ngược về.

Ai ngờ y vừa mới di chuyển, cánh tay của Cửu U Ma Quân vẫn ôm lấy eo y bỗng siết chặt lại.

Sau đó, Cửu U Ma Quân phất tay áo, cứ thế đưa Thẩm Quân Ngọc ngự gió bay lên, đuổi theo hướng Nguyên Mục Châu vừa rời đi.

Nguyên Mục Châu cũng đang điều khiển thuyền lâu trên đường đến.

Nửa canh giờ sau, ba người lại một lần nữa rơi vào tình huống oan gia ngõ hẹp.

Tuy nhiên, chính xác mà nói, không phải chỉ có ba người.

Sau lưng Nguyên Mục Châu, còn có ba trưởng lão cảnh giới Luyện Hư của Kiếm Tông.

Lúc này, Nguyên Mục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc đang bay đến, trầm giọng nói: "Ba vị trưởng lão, chính tên ma tu đó đã bắt cóc Quân Ngọc, phiền các vị ra tay giết hắn."

Ba vị trưởng lão gật đầu đồng ý, lập tức bày ra kiếm trận, lao về phía Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.

Chỉ là một tên ma tu cảnh giới Luyện Hư mà thôi, bọn họ có ba người, chẳng coi ra gì.

Trông thấy ba trưởng lão cảnh giới Luyện Hư bay vọt lên, Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn nhau.

Bốn mắt giao nhau, trong tích tắc, họ như hiểu được ý nhau.

Cửu U Ma Quân vung tay áo, Thẩm Quân Ngọc đạp gió bay lên, rút kiếm ra nhắm thẳng vào Nguyên Mục Châu, trong khi Cửu U Ma Quân ánh mắt lạnh lẽo, giơ tay phóng ra một luồng ma khí cực kỳ sáng chói mạnh mẽ, chặn đường đi của ba vị trưởng lão!

Tình thế lập tức xoay chuyển.

Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc từ thế bị động chuyển thành chủ động.

Nguyên Mục Châu thấy Thẩm Quân Ngọc không chút do dự rút kiếm tấn công mình, trái tim gã không khỏi nhói đau, nhưng rất nhanh, sắc mặt gã trở nên u ám, gã cũng rút kiếm đối đầu với thế kiếm của Thẩm Quân Ngọc—

Ai ngờ, một chiêu Thẩm Quân Ngọc đánh ra chỉ là đòn giả, khi Nguyên Mục Châu định phản công thì y bất ngờ chuyển hướng, một kiếm chém thẳng lên, phá vỡ cột buồm và tay lái trên thuyền lâu!

Dây thừng và cột buồm rơi xuống tạo ra tiếng động vang dội, tay lái trong làn kiếm khí sắc bén của Thẩm Quân Ngọc cũng lập tức vỡ vụn, thuyền lâu mất đi chỗ dựa, thân thuyền chấn động mạnh, lập tức rơi xuống!

Nguyên Mục Châu vốn đang đứng trên thuyền, đột nhiên mất trọng lực, cả người rơi tự do xuống.

Phản ứng đầu tiên của gã là cố gắng giữ cơ thể thăng bằng, nhưng như vậy đòn kiếm của gã bị chậm lại và lệch đi—

Kiếm khí quét qua, suýt chút nữa đánh trúng thuyền lâu đang rơi xuống.

Thẩm Quân Ngọc dễ dàng tránh được, sau đó lại vung kiếm thêm lần nữa—

Khi Nguyên Mục Châu chưa kịp ổn định lại thân hình, kiếm khí đã xuyên thẳng tới, đâm mạnh vào vai trái của gã, hất văng gã ra ngoài.

Cơn đau thấu xương lập tức trỗi dậy, Nguyên Mục Châu thở hắt ra một tiếng, cơ thể va mạnh vào một ngọn núi không xa.

Gã cầm kiếm định vọt lên, thì một thanh trường kiếm vàng sáng cực kỳ sắc bén đã bay đến, chống vào ngực gã, đâm rách áo gã, máu tươi từ từ rỉ ra.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Nguyên Mục Châu không thể tin vào mắt mình, gã dừng lại giữa không trung nhìn người trước mặt.

Lúc này, ánh sáng phản chiếu từ thân kiếm của Phượng Linh Kiếm chiếu vào đôi mắt sáng trong như sương tuyết của Thẩm Quân Ngọc, chỉ ánh lên một chút lạnh nhạt.

"Đưa Hồn Đăng cho ta."

Thẩm Quân Ngọc nói.

Bình Luận (0)
Comment