Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 54

Nguyên Mục Châu vô thức nuốt nước bọt, trong phút chốc Phượng Linh Kiếm lại đâm sâu thêm, máu của gã cũng chảy ra nhiều hơn.

Cách đó không xa trên bầu trời, ma quang bùng nổ, Cửu U Ma Quân vẫn đang giao đấu với ba trưởng lão cảnh giới Luyện Hư, nhưng hắn vẫn kịp quay lại nhìn tình hình bên này.

Thẩm Quân Ngọc trầm giọng lặp lại: "Ta không muốn giết ngươi, đưa Hồn Đăng cho ta."

Nguyên Mục Châu rốt cuộc cũng hồi thần lại, sau một lúc lâu, gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản lại hết sức xa lạ trước mặt, ánh mắt chứa đầy thất vọng và khổ sở như muốn nhìn thấu Thẩm Quân Ngọc.

Cuối cùng, gã nghẹn ngào nói: "Quân Ngọc, ta và đệ thật sự phải trở thành thế này sao? Đệ thật sự không còn quan tâm đến tình cảm ngày xưa nữa sao?"

Thẩm Quân Ngọc nhìn vẻ đau khổ và thất vọng trên gương mặt Nguyên Mục Châu, chỉ như đang nhìn một người cực kỳ xa lạ.

Y nghĩ: Tình cảm ngày xưa? Nguyên Mục Châu còn muốn bàn tình cảm ngày xưa với y, đúng là buồn cười!

Chính vì thứ "tình xưa" này mà kiếp trước, Nguyên Mục Châu đã kiên quyết giữ y lại, cho dù không còn yêu cũng không chịu thả y đi.

Cũng chính vì thứ "tình xưa" này mà gã muốn đợi đến khi dương thọ của Thẩm Quân Ngọc cạn kiệt, rồi mới cùng Thẩm Tư Nguyên kề vai sát cánh.

Khi những suy nghĩ này vừa nảy sinh, nó đã triệt để cắt đứt chút xíu thiện tâm còn sót lại trong Thẩm Quân Ngọc.

Y nắm chặt chuôi kiếm trong tay, không còn do dự đẩy mạnh kiếm về phía trước —

Mắt thấy thanh kiếm sắp xuyên qua người Nguyên Mục Châu, thì đột nhiên, từ trên người Nguyên Mục Châu bộc phát ra một luồng uy áp khổng lồ, mạnh mẽ đánh úp về phía Thẩm Quân Ngọc!

Đó là kiếm khí bảo mạng do Kiếm Tôn ban cho Nguyên Mục Châu.

Luồng kiếm khí chí tôn đến từ tu sĩ cảnh giới Đại Thừa!

Thẩm Quân Ngọc thay đổi sắc mặt, lập tức thu kiếm lùi lại.

Cửu U Ma Quân vẫn luôn quan sát tình hình bên này, vừa thấy kiếm khí của Kiếm Tôn, hắn lập tức biến sắc, mặc kệ ba vị trưởng lão, hắn tức tốc lao lên phía trước, trực tiếp đỡ lấy kiếm khí này bằng một bàn tay!

Ánh sáng chớp lóe, trời đất chấn động.

Sắc mặt Cửu U Ma Quân tái đi, khóe môi tràn ra một vệt máu.

Thẩm Quân Ngọc bị dư âm của kiếm khí tạt qua cũng bị va vào một ngọn núi gần đó, hộc ra một ngụm máu.

Khoảnh khắc thấy Cửu U Ma Quân bị thương, ba trưởng lão phía sau cũng bị chấn động —

Đó là kiếm khí bảo mạng của Kiếm Tôn đấy, đám bọn họ đều không dám trực tiếp đỡ như vậy, nhưng tên ma tu này lại chỉ bị thương nhẹ, rốt cuộc hắn ta là ai?!

Chẳng lẽ là những người có máu mặt đó sao?

Trong khi bọn họ vẫn đang bàng hoàng và hoài nghi, Cửu U Ma Quân đã lấy lại tinh thần, hắn mặt mày âm trầm liếc nhìn Nguyên Mục Châu đang chuẩn bị ngự gió bỏ trốn, bất chợt hắn chỉ tay một cái, một luồng ma khí xé không gian bay ra —

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nguyên Mục Châu rơi từ trên không xuống.

Cửu U Ma Quân lạnh lùng ngoắc tay, một luồng ma khí bay trở về.

Lúc này, trong lòng bàn tay hắn có một ngón tay đầm đìa máu tươi, trên đó còn đeo một chiếc nhẫn trữ vật.

Thẩm Quân Ngọc ở phía xa nhìn thấy cảnh này, y cố gắng muốn đứng dậy, nhưng Cửu U Ma Quân đã xoay người quay trở lại, phất tay một cái kéo y vào lòng, rồi lập tức hóa thành một luồng ma quang màu xanh vàng, bay thẳng lên trời.

Khi ba vị trưởng lão nhìn thấy ánh sáng ma quang vàng xanh sáng chói này, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Chính là Cửu U Ma Quân Văn Sóc! Người đứng đầu trong tám Ma quân của Ma tộc! Sao hắn ta lại tới Nhân tộc, mau quay về báo cho Kiếm Tôn biết!"

"Khoan đã, Thiếu tông chủ bị thương rồi, phải đi cứu Thiếu tông chủ trước."

Khi bọn họ đang lúng túng không biết làm gì thì một bóng người mặc y phục đen đã lảo đảo bay ra từ đám mây mù dưới núi.

Nguyên Mục Châu lúc bấy giờ tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, tay trái thiếu một ngón, vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

Trông gã cực kỳ thảm hại, nhưng lúc này, trong đôi mắt phượng hẹp dài của gã lại ánh lên một cảm xúc u ám lại đáng sợ.

Ba vị trưởng lão nhìn thấy, bất giác lặng thinh.

Nguyên Mục Châu liếc nhìn bọn họ, sắc mặt lãnh đạm: "Ta không sao, chỉ mất một ngón tay mà thôi, có thể nối lại. Các người quay về thông báo với tông môn, bảo bọn họ mau chóng truy bắt tên ma tu này."

Nói xong, Nguyên Mục Châu lại nhỏ ba giọt máu từ chỗ ngón tay bị đứt, làm phép rồi đưa cho ba vị trưởng lão.

Ba vị trưởng lão do dự: "Thiếu tông chủ muốn bọn ta tìm người có huyết mạch tương đồng để nối lại ngón tay cho ngài sao?"

Ánh mắt Nguyên Mục Châu lạnh lẽo, chậm rãi lắc đầu: "Trong Hồn Đăng của Quân Ngọc có huyết ấn của ta, chỉ cần Hồn Đăng còn ở bên cạnh y, ta sẽ tìm được y."

"Ma tu kia ta mặc kệ các người xử lý thế nào, nhưng Quân Ngọc, ta muốn y còn sống."

Ba trưởng lão nghe thấy được ngữ khí chứa đầy sự điên cuồng và cố chấp trong lời nói của Nguyên Mục Châu, trong lòng bọn họ có hơi ớn lạnh, nhưng không hẹn mà cùng khen ngợi: "Thiếu tông chủ quả nhiên nhìn xa trông rộng, để lại huyết ấn này, dù chúng có chạy đến chân trời góc biển cũng có thể tìm ra."

Nguyên Mục Châu không nói gì.

Trong lòng gã chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Gã vốn dĩ không muốn làm như vậy, ban đầu gã để lại huyết ấn chỉ vì không muốn lại thất lạc Thẩm Quân Ngọc.

Nhưng không ngờ lại xuất hiện tên ma tu Cửu U Ma Quân có mắt không tròng chen chân vào, khiến mọi chuyện đi lệch hướng.

May là, hiện tại bọn họ vẫn còn ở Trung Châu, một khi vẫn còn ở Trung Châu, thì không có nơi nào mà thế lực của Kiếm Tông không đến được.

Sớm muộn gì, gã cũng sẽ đem người trở về.

Gã tuyệt đối không thể để Thẩm Quân Ngọc lầm đường lạc lối.

.

Cửu U Ma Quân mang theo Thẩm Quân Ngọc bay nhanh, cho đến khi rời khỏi phạm vi thế lực của Kiếm Tông, hắn mới dừng lại.

Hai người tìm một ngọn núi hoang vắng, vào trong một hang động yên tĩnh, Cửu U Ma Quân mới đặt Thẩm Quân Ngọc xuống, phất tay thiết lập một trận pháp phong ấn trước hang, rồi đưa tay chống lên vách đá, cúi đầu phun ra một ngụm máu.

Ngụm máu này có màu xanh vàng, trong đó còn chứa đựng một chút kiếm ý lập lòe, hiển nhiên là đại đạo ẩn chứa trong kiếm khí của Kiếm Tôn, gây thương tổn đến căn cơ của Cửu U Ma Quân.

Thẩm Quân Ngọc thấy vũng máu này, tâm thần chợt chấn động, nhưng chưa kịp nói gì thì Cửu U Ma Quân đã bước đến một góc trong hang, khoanh chân ngồi xuống, ma khí trên người bốc hơi, dĩ nhiên là đang bắt đầu trị thương.

Thẩm Quân Ngọc cũng bị thương, nhưng y chỉ bị ảnh hưởng bởi dư âm của kiếm khí, nội tạng bị tổn thương nhẹ, không nghiêm trọng như Cửu U Ma Quân.

Vì vậy, lúc này y lấy lại bình tĩnh, đi đến trước vũng máu mà Cửu U Ma Quân đã phun ra, tập trung quan sát.

Trong máu, kiếm ý vẫn còn cuộn trào, khí thế cực kỳ lãnh liệt.

Có thể thấy, người bị trúng kiếm khí này chắc chắn đang phải chịu đựng đau đớn khủng khiếp.

Lòng Thẩm Quân Ngọc trầm xuống.

Tuy nhiên, may mắn thay, kiếp trước y gần như đã nghiên cứu hết các công pháp của Kiếm Tông, trước đây luôn nghĩ rằng những thứ này không có ích gì.

Nhưng giờ đây vào lúc này, chúng lại trở nên hữu dụng.

Nghĩ vậy, Thẩm Quân Ngọc liền chủ động bước tới, đặt tay lên vai Cửu U Ma Quân, nhỏ giọng nói: "Ma quân, ngài có nghe thấy ta nói không?"

Đôi mi dài của Cửu U Ma Quân khẽ động, lặng yên mở mắt ra.

Bốn mắt chạm nhau, trong đôi con ngươi của Cửu U Ma Quân phản chiếu gương mặt trắng ngần ở khoảng cách cực gần của Thẩm Quân Ngọc.

Im lặng giây lát, hắn mặt mày nhợt nhạt nhưng giọng điệu vẫn gợi đòn như mọi khi: "Yên tâm đi, tạm thời ta không chết được, đừng có vội trở mặt."

Thẩm Quân Ngọc lặng im chốc lát rồi chợt mỉm cười.

"Thấy Ma quân còn tâm trạng nói đùa, ta yên tâm rồi."

Nhìn thấy ý cười lấp lánh trong đôi mắt lưu ly trong suốt của Thẩm Quân Ngọc, Cửu U Ma Quân dù vẫn đang chịu đựng sự tra tấn của kiếm ý Kiếm Tôn, cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

Sau đó, hắn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật dính máu, đưa cho Thẩm Quân Ngọc: "Lúc nãy ta đã dùng linh thức kiểm tra, thằng nhóc đó chỉ có chiếc nhẫn trữ vật này, chắc chắn Hồn Đăng ở trong đây. Đệ lấy ra đi, rồi dung hợp với nó."

Chỉ nói thêm vài câu, đôi mày kiếm của Cửu U Ma Quân đã không tự chủ nhíu lại, lộ ra chút ít đau đớn.

Thẩm Quân Ngọc thấy tình trạng của Cửu U Ma Quân như vậy, cũng không vội lấy nhẫn trữ vật mà lập tức nắm lấy tay hắn, truyền cho hắn một luồng ma khí hết sức nhu hòa.

Ma khí vừa vào cơ thể, lập tức hóa giải một phần kiếm ý trong người Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân vốn đang chịu đựng đau đớn: ?

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Quân Ngọc.

Trái lại Thẩm Quân Ngọc rất bình tĩnh, chỉ dùng đôi mắt trong sáng lẳng lặng nhìn Cửu U Ma Quân: "Nguyên Mục Châu từng cho ta xem một số công pháp của Kiếm Tông, ta có chút hiểu biết về kiếm ý này."

Cửu U Ma Quân nghe đến tên Nguyên Mục Châu, ánh mắt lập tức trở nên u ám.

"Đừng nhắc đến tên xúi quẩy đó."

Thẩm Quân Ngọc ngơ ngác một chút, rồi cũng thuận theo đáp: "Vâng."

Bấy giờ Cửu U Ma Quân mới coi như cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Mà lúc này, Thẩm Quân Ngọc đang nắm tay hắn, buông hàng mi dài, nghiêm túc lại tĩnh lặng giúp hắn giải trừ kiếm ý trong cơ thể.

Cửu U Ma Quân từ trên cao âm thầm nhìn sườn mặt dịu dàng lại an tĩnh của Thẩm Quân Ngọc trong chốc lát, không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc xao động không thể gọi tên.

Hắn cảm thấy đây là một cơ hội, dù không phải là cơ hội hoàn hảo nhất, nhưng vừa rồi hắn mới chịu đau, giờ phút này rất muốn nhận được chút an ủi từ Thẩm Quân Ngọc.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn chợt nghiêng người hơi tiến lại gần Thẩm Quân Ngọc, sườn mặt gần như sắp chạm vào gò má trắng nõn của Thẩm Quân Ngọc.

Hơi thở phả ra mang theo hơi ấm.

Trước khi Thẩm Quân Ngọc kịp phản ứng, đôi mắt của Cửu U Ma Quân sáng lên, lại càng xít lại gần hơn, tựa như cắn nhẹ vào d** tai của Thẩm Quân Ngọc, thì thầm: "Lần này ta đã giúp đệ một việc lớn, sau khi trở về đệ định cảm ơn ta thế nào?"

Thẩm Quân Ngọc ngây ra.

Y không nhịn được mà ngước mắt nhìn Cửu U Ma Quân.

Nhưng lúc này, khoảng cách giữa hai người quá gần, mà hàng mi của Thẩm Quân Ngọc lại quá dài mảnh, chính trong khoảnh khắc ấy, những sợi lông mi mềm mại của y khẽ quét qua cánh môi của Cửu U Ma Quân bấy giờ vẫn còn đang cong lên.

Giây phút ấy, cả hai người đều bất động.

Trong hang động, bầu không khí dường như đông cứng lại.

-----

Tác giả:

- Thẩm Quân Ngọc: Lấy thân báo đáp.

- Cửu U Ma Quân: Được, được, được.

- Thẩm Quân Ngọc: Đùa ngài thôi.

- Cửu U Ma Quân: ...

Bình Luận (0)
Comment