Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 55

Cuối cùng, ánh mắt của Cửu U Ma Quân cũng tối đi, hắn đang định mở miệng, thì Thẩm Quân Ngọc đã mặt mày bình tĩnh lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Sau đó, Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh, vẫn giữ chặt tay Cửu U Ma Quân, tiếp tụp giúp Cửu U Ma Quân xua tan đi kiếm ý trong cơ thể.

Chỉ là lúc này, y im lặng cụp mắt xuống, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói: "Ma quân không cần dùng cách này thử ta. Ta giúp Ma quân chỉ đơn thuần là vì kính trọng Ma quân, không có bất kỳ ý định nào khác."

"Hơn nữa, cả Ma quân và ta đều đã có người trong lòng. Cần gì phải thăm dò vấn đề này như vậy, khiến mọi chuyện thêm phức tạp?"

Cửu U Ma Quân: ?

Câu đầu của Thẩm Quân Ngọc không hiểu sao lại khiến Cửu U Ma Quân có chút tức giận, nhưng câu sau lại xoa dịu đi cơn giận vô cớ của hắn một cách kỳ diệu.

Qua một lúc, Cửu U Ma Quân dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thẩm Quân Ngọc, thản nhiên nói một câu mang ý tứ hàm xúc: "Ngươi đâu biết người trong lòng ta là ai."

Nghe thấy câu ám chỉ rõ ràng này, Thẩm Quân Ngọc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Cửu U Ma Quân.

Bốn mắt chạm nhau.

Đối diện với đôi mắt lưu ly quá mức bình tĩnh và sáng trong của Thẩm Quân Ngọc, đôi mày của Cửu U Ma Quân bất giác cau lại, không rõ ý tứ, nhưng lại có gì đó kỳ lạ.

Nhưng tiếp theo, hắn nghe thấy Thẩm Quân Ngọc thấp giọng nói: "Ma quân còn nhớ lúc trước ta đã giúp Ma quân đoán mệnh không?"

Cửu U Ma Quân nghe đến đây, trong lòng chợt sinh ra một dự cảm xấu, nhưng bề ngoài hắn vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: "Nhớ, thì sao?"

Thẩm Quân Ngọc đáp: "Thực ra lúc đó trong quẻ bói còn có một số nội dung khác, chỉ là ta chưa nói với Ma quân."

Cửu U Ma Quân: ?

"Nếu hôm nay Ma quân đã thử thách ta vì Văn huynh, ta đành phải nói rõ ràng mọi chuyện."

Rốt cuộc Cửu U Ma Quân cũng không kiềm chế nổi, nhíu mày nói: "Còn nội dung thừa thãi nào nữa?"

Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc trong suốt, bình thản nhìn Cửu U Ma Quân: "Lúc trước quẻ bói có chỉ ra rằng người trong lòng Ma quân đang ở rất gần Ma quân, lúc đó ta thật sự đã nghi ngờ."

Cửu U Ma Quân: ...

"Rồi sao nữa."

Cửu U Ma Quân trầm giọng.

"Sau đó—" Thẩm Quân Ngọc mỉm cười, "Sau đó ta tính ra được Ma quân đã quen người ấy trước khi ta và Ma quân gặp nhau."

"Và quẻ bói còn chỉ ra hai người đều có tình cảm với nhau."

"Hiển nhiên, điều này khiến mọi chuyện không còn quan hệ gì với thuộc hạ nữa."

Vẻ mặt của Cửu U Ma Quân bỗng trở nên cực kỳ khó hiểu, trong lòng hắn dâng trào những cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả thành lời.

Cũng không biết qua bao lâu, khi Thẩm Quân Ngọc nhận thấy tâm trạng của Cửu U Ma Quân không ổn, Cửu U Ma Quân chợt nói: "Là ngươi nói, ta và y đều có tình cảm với nhau?"

Thẩm Quân Ngọc cân nhắc nói: "Quẻ bói sẽ không sai."

Cửu U Ma Quân: "Tốt."

Nói xong chữ này, hắn liền nhắm mắt lại, tiếp tục trị thương không nói thêm gì nữa.

Thẩm Quân Ngọc lấy làm lạ trong lòng.

Tuy nhiên, việc Cửu U Ma Quân không còn hành động tùy tiện nữa lại khiến trái tim y tạm thời thả lỏng đôi chút, trong lòng cũng không còn đánh giá thấp Cửu U Ma Quân nữa.

Y đã từng bị bệnh, cũng hiểu rằng khi con người ta yếu đuối dễ suy nghĩ lung tung, tính tình thay đổi rõ rệt—

Y cho rằng có lẽ Cửu U Ma Quân sau khi bị thương, trạng thái vô cùng yếu ớt, nên mới khó giữ được lý trí tỉnh táo.

Y có thể thấu hiểu và bao dung.

Cứ như thế, sau một canh giờ liên tục chữa trị cho Cửu U Ma Quân, Thẩm Quân Ngọc cũng có chút không chịu nổi.

Lúc này, Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn Cửu U Ma Quân đang nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, đầu ngón tay y động đậy, muốn nhẹ nhàng buông tay Cửu U Ma Quân ra để uống một ít đan dược bổ sung linh lực đã cạn kiệt.

Ai ngờ y vừa hơi cử động, Cửu U Ma Quân đã mở mắt, đôi mắt xanh vàng lẳng lặng nhìn y.

Khi đối diện với đôi mắt xinh đẹp như ẩn chứa một chút "u oán" và chất vấn không thể hiểu nổi, Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, rồi kiên nhẫn nói: "Ma quân đừng lo, ta không đi đâu, ta chỉ uống chút đan dược để bổ sung linh lực thôi."

Nói xong, y định rút tay ra.

Ai ngờ các ngón tay thon dài xương cốt rõ ràng của Cửu U Ma Quân lại siết chặt lấy lòng bàn tay y, không cho y rời đi.

Thẩm Quân Ngọc: ...

Giây tiếp theo, bàn tay còn lại của Cửu U Ma Quân lật lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ít linh quả và đan dược, đưa đến bên môi Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc nhìn Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân nói: "Nếu thật lòng không muốn bỏ chạy, vậy thì ăn đi."

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, định rút tay ra để lấy đan dược.

Nào ngờ Cửu U Ma Quân vẫn một bộ bình thản giữ chặt tay y, không chịu buông ra, thậm chí còn sợ y sẽ dùng tay kia để rút tay ra mà hơi tăng thêm chút uy áp.

Thẩm Quân Ngọc: ...

Nhưng vì nghĩ đến việc đối phương đang bị thương, tính tình thay đổi là điều khó tránh khỏi, huống chi Cửu U Ma Quân vốn dĩ hành xử rất tùy hứng, lâu nay y cũng đã quen rồi.

Vậy nên sau cùng Thẩm Quân Ngọc cũng không cương quyết từ chối mà chỉ cúi đầu, ăn từng miếng linh quả và đan dược trên tay Cửu U Ma Quân.

Bàn tay của Cửu U Ma Quân rất đẹp, sắc trắng lạnh, mạch máu xanh nhạt nổi lên trên mu bàn tay, ngón tay thon dài, mang một vẻ đẹp lạnh lùng tràn đầy sức mạnh của người đàn ông.

Chỉ có điều, đôi lúc hắn lại hành động khá kỳ lạ.

Khi Thẩm Quân Ngọc ăn đan dược, không biết Cửu U Ma Quân là cố ý hay vô tình, lại dùng đầu ngón tay niết nhẹ đan dược đưa vào sâu hơn, có mấy lần khiến Thẩm Quân Ngọc suýt chút nữa cắn phải ngón tay hắn.

Dù đã cố gắng tránh đi, nhưng thỉnh thoảng y vẫn vô tình chạm phải đầu ngón tay mát lạnh của Cửu U Ma Quân.

Thẩm Quân Ngọc cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng lại không tiện nói ra chút chuyện nhỏ nhặt này.

Dù gì Cửu U Ma Quân bị thương như thế này cũng vì cứu y, ban nãy cũng đã nói rõ ràng, y cũng không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trong lòng y nghĩ như vậy, nhưng đâu có biết rằng nếu Cửu U Ma Quân nghe được suy nghĩ này của y, chắc hẳn sẽ buồn cười lắm đây— Đã là ma tu rồi, còn nói gì đến tiểu nhân với quân tử nữa?

Mà tự thân Cửu U Ma Quân cũng thật sự dốc sức chứng minh điều này.

Chẳng hạn như lần này khi hắn đút linh quả, hắn lại làm quá đáng hơn một chút.

Linh quả lớn hơn đan dược, nhưng không đến mức khó ăn, tuy nhiên linh quả lại có nước, Thẩm Quân Ngọc không thể ăn hết trong một lần, nước linh quả sẽ tràn ra một chút.

Nước quả dính lên bờ môi hồng hào của Thẩm Quân Ngọc, Cửu U Ma Quân nhìn một lúc, rồi rất tự nhiên cong lên ngón tay, dùng đốt ngón tay lau đi cho y.

Đầu ngón tay có chút chai nhẹ chầm chậm lau qua bờ môi mềm mại ẩm ướt, mang đến độ nhạy cảm mà trước đó đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ không thể nào sánh được.

Thẩm Quân Ngọc: ...

Rốt cuộc Thẩm Quân Ngọc cũng hết nhịn nổi, y hơi lùi lại một chút, thấp giọng nói: "Đã đủ rồi."

Động tác của Cửu U Ma Quân hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, hắn đã thu tay lại với vẻ mặt thản nhiên: "Ừm."

Thẩm Quân Ngọc hơi do dự, liếc nhìn Cửu U Ma Quân một cái.

Khi thấy vẻ mặt hết sức bình thản của Cửu U Ma Quân, y trầm mặc chốc lát, rồi chợt nói: "Thứ cho thuộc hạ mạo muội."

Cửu U Ma Quân nhấc lên mí mắt: "Chẳng có gì mạo muội, có chuyện cứ nói."

Thẩm Quân Ngọc yên lặng nhìn Cửu U Ma Quân: "Văn Ngọc có chút tò mò, người được Ma quân thích, chắc hẳn vị đại năng đó có dung mạo và phẩm hạnh rất tuyệt vời."

"Ma quân có thể kể cho ta nghe về người ấy không?"

Không thể nói thêm nữa, Thẩm Quân Ngọc chỉ có thể ngừng lại ở đó.

Cửu U Ma Quân nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, ánh mắt sâu thẳm và khó đoán của hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc một lúc, rồi khẽ mỉm cười.

Sau đó hắn thản nhiên nói: "Y không phải đại năng, nhưng quả thật y rất tuyệt vời."

Giọng điệu rất bình thản, nhưng trong đó lại chất chứa một thứ tình cảm sâu lắng đong đầy, Thẩm Quân Ngọc có thể nghe ra được.

Thế là lòng y bấy giờ cũng chợt bình tĩnh lại, chỉ im lặng nhìn Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân đối diện với ánh mắt này của Thẩm Quân Ngọc, hắn đột nhiên trầm mặc một lúc, rồi mới nói: "Thế nhưng có một số chuyện không thể nói rõ chỉ bằng ngôn từ."

"Ta chỉ biết y rất tốt, nhưng nếu muốn ta nói chi tiết thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu."

Không gian trong động bỗng trở nên tĩnh lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Ngọc như chợt bừng tỉnh, cuối cùng mới nói: "Đa tạ Ma quân, ta đã hiểu rồi."

Cửu U Ma Quân: "Ngươi hiểu gì?"

Thẩm Quân Ngọc: "Có đôi khi ta luôn tìm một lý do, nhưng thực ra, có những thứ không cần lý do."

Cửu U Ma Quân nghe thấy câu này của Thẩm Quân Ngọc, trong mắt hắn lóe lên một chút ánh sáng, hắn nhịn không được nói: "Ngươi—"

Thẩm Quân Ngọc thản nhiên nhìn Cửu U Ma Quân nói: "Nếu sau này, ta và Văn huynh có thể thuận lợi bên nhau, đến lúc đó Ma quân nhất định phải đến tham dự."

Những lời Cửu U Ma Quân chưa kịp nói ra bỗng dưng chẳng thể thốt ra nữa.

Một lúc lâu sau, trên gương mặt tuấn mỹ sắc sảo của hắn hiện lên một chút ý cười vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ.

"Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến."

.

Chuyện Cửu U Ma Quân "bắt cóc" Thẩm Quân Ngọc cướp đi Hồn Đăng đã nhanh chóng lan truyền khắp Trung Châu chỉ trong một đêm.

Ngay cả Ma Vực cũng bắt đầu nổi lên tin đồn.

Lúc này, các đại tông môn đều nhận được yêu cầu từ Kiếm Tông, bắt đầu treo thưởng cho Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc, có điều trong thông báo lại chỉ rõ—

Không được làm tổn thương Thẩm Quân Ngọc, phải bắt sống.

Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu đoán già đoán non, không cho là Nguyên Mục Châu tình sâu nghĩa nặng, mà lại bắt đầu suy đoán liệu Thẩm Quân Ngọc có phải đã mang đi thứ gì đó quan trọng của Kiếm Tông hay không, nên mới khiến Ma quân phải ra tay.

Kiếm Tông không dám tiết lộ với bên ngoài, chỉ có thể nghĩ ra cách này.

Mang theo suy nghĩ này, không ít tông môn nảy sinh lòng tham, âm thầm nghĩ rằng nếu bắt được Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc, có thể không giao ngay cho Kiếm Tông, mà g**t ch*t họ trước, xem coi có bảo vật nào không rồi nói sau.

Cùng lúc đó, ở Ma Vực.

Trong núi Dục Hoàng, không khí vẫn tràn ngập vẻ vui mừng, mấy ngày nay các Ma quân Ma hầu uống rượu ăn mừng, yến tiệc linh đình, không khí náo nhiệt hiếm thấy.

Hôm nay chỉ có một mình Thiên Hoang Ma Quân không xuất hiện.

Lúc này, ông ta đang ngồi trong hành cung của mình, nhìn tấm mật thư mỏng trong tay, đọc xong, khóe miệng ông ta ngợi lên ý âm lãnh.

"Cửu U ơi là Cửu U, không ngờ ngươi cũng có lúc xui xẻo như vậy, chắc chắn là thằng nhãi Ma Tôn kia sai ngươi đi giết thiếu tông chủ Kiếm Tông chứ gì? Chặt đứt gốc rễ tương lai của Kiếm Tông, khiến Trung Châu hỗn loạn, đến lúc đó Ma Tôn có thể nhân cơ hội đột phá phi thăng rồi."

"Chỉ tiếc là trộm gà không được còn mất cả nắm thóc, kiếm ý chí tôn của Kiếm Tôn, e rằng ngươi phải trả giá đắt rồi."

Lẩm bẩm xong những lời này, Thiên Hoang Ma Quân híp mắt lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta nói: "Người đâu, gọi Hoài Khuyết đến đây cho ta."

Lập tức có một Ma Tướng nhận lệnh đi ngay.

Chẳng bao lâu sau, Tần Hoài Khuyết đã bái kiến.

Bấy giờ Thiên Hoang Ma Quân ngồi trên cao im lặng suy nghĩ một lúc, rồi mới nhìn Tần Hoài Khuyết ở dưới bậc thang, hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng: "Con đã nghe nói chuyện của Cửu U Ma Quân chưa?"

Tần Hoài Khuyết chắp tay: "Đã nghe rồi."

Thiên Hoang Ma Quân gật đầu: "Tốt."

"Vậy, con trai, con có muốn đánh cược với phụ quân một lần không?"

Ánh mắt Tần Hoài Khuyết khẽ động, im lặng chốc lát, rồi hỏi: "Phụ quân dự định chặn đường Cửu U Ma Quân tại lối vào Ma Vực?"

Thiên Hoang Ma Quân gật đầu: "Không sai, chẳng ai hiểu ta bằng con. Hiện giờ hắn đã trúng kiếm ý chí tôn của Kiếm Tôn, chắc chắn vết thương trong thời gian ngắn không thể chữa khỏi, hắn nhất định sẽ tìm cách chạy về Ma Vực."

"Khi đó, chỉ cần cha chặn ở lối vào, dù cha không giết được hắn, thì những người Trung Châu muốn giết hắn cũng sẽ không buông tha cho hắn."

"Một khi hắn chết đi, dù là Thiên Đồng hay Vân Mộng cũng không còn đáng sợ nữa."

Tần Hoài Khuyết suy nghĩ một chút, rồi nói: "Kế hoạch của phụ quân rất tốt, nhưng nếu lỡ như Tôn thượng ra tay thì sao?"

Thiên Hoang Ma Quân cười khẽ một tiếng: "Vậy thì càng tốt."

Tần Hoài Khuyết giật thót trong lòng.

Lúc này Thiên Hoang Ma Quân lại thong thả nói: "Phía Nhân tộc cũng có vài người của chúng ta, nếu Ma Tôn thật sự dám ra tay giúp Cửu U, chúng ta sẽ lập tức thông báo cho Kiếm Tông."

"Ma Tôn vẫn chưa trị khỏi vết thương cũ, cơ hội ngàn năm có một này, Kiếm Tôn sao có thể bỏ qua được?"

"Chuyện này, con cáo già Ma Tôn càng hiểu rõ hơn chúng ta."

"Vậy nên, miễn là nó muốn sống, nó nhất định sẽ không ra tay cứu Cửu U."

"Mà chỉ cần nó không ra tay, Cửu U gần như là chết chắc."

Nghe xong những lời này của Thiên Hoang Ma Quân, Tần Hoài Khuyết triệt để im lặng.

Mặc dù nhiều năm qua Thiên Hoang Ma Quân luôn bị Cửu U Ma Quân đè đầu cưỡi cổ, nhưng dựa vào thiên phú không xuất sắc của mình, ông ta vẫn có thể sống sót đến bây giờ, tất cả đều nhờ vào những mưu kế thủ đoạn này.

Bất chợt—

"Con trai, đã nghĩ xong chưa?"

Tần Hoài Khuyết chợt tỉnh táo lại, đáp: "Con sẵn sàng đi cùng phụ quân."

Thiên Hoang Ma Quân mỉm cười: "Ngu ngốc, cái tính thẳng thắn của con khi nào mới sửa được? Phụ quân đâu có bảo con đi cùng ta, chặn đường Cửu U bị thương chỉ cần một mình ta là đủ rồi."

Tần Hoài Khuyết: "Ý phụ quân là?"

"Để những kẻ khác không nghi ngờ mà báo tin cho Cửu U biết, cha cần con cải trang thành ta. Cảnh giới của chúng ta không chênh lệch mấy, lại là cha con, chỉ cần không xuất hiện quá nhiều, rất khó bị phát hiện. Hơn nữa—"

"Nếu con cáo già Ma Tôn thật sự muốn ra tay hoặc có những Ma quân khác muốn đục nước béo cò, có con ở đó, phụ quân cũng có thể sớm biết được động tĩnh và chuẩn bị kế hoạch sau đó."

Cuối cùng Tần Hoài Khuyết cũng hiểu được: "Mưu kế của phụ quân quá hoàn hảo, lần này chắc chắn sẽ thành công."

Thiên Hoang Ma Quân mỉm cười: "Con đi chuẩn bị đi, phụ quân cũng chuẩn bị xuất phát."

Tần Hoài Khuyết chắp tay cáo lui: "Vâng."

Bình Luận (0)
Comment