Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 56

Trong hang động.

Kể từ cuộc chuyện trò tâm sự có thể gọi là "mở lòng với nhau" giữa Thẩm Quân Ngọc và Cửu U Ma Quân hôm trước, giữa hai người bỗng nhiên có một sự đồng điệu rất nhỏ nhưng cũng rất thân thiết.

Cửu U Ma Quân không còn "thử thách" Thẩm Quân Ngọc nữa.

Chỉ thỉnh thoảng, hắn sẽ chống cằm, nhìn về hướng Ma Vực, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chiều hôm nay, khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng, kiếm ý của Kiếm Tôn trong cơ thể Cửu U Ma Quân đã được tiêu trừ một nửa, hắn cũng không muốn chờ thêm nữa, phất tay áo đứng dậy, nói với Thẩm Quân Ngọc: "Chờ đến giờ Hợi tối nay, chúng ta sẽ lên đường trở về Ma Vực trong đêm, nếu còn chậm trễ, sợ là sẽ không kịp."

Thẩm Quân Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút liền hiểu được ý của Cửu U Ma Quân: "Ma quân lo có kẻ ở Ma Vực giậu đổ bìm leo sao?"

Cửu U Ma Quân lạnh giọng đáp: "Bọn họ lâu nay quen giở mấy trò cũ rồi."

Thẩm Quân Ngọc lặng im chốc lát: "Thảo nào Tôn thượng lại tín nhiệm Ma quân hơn, với tính cách vì quyền thế mà không từ thủ đoạn của Thiên Hoang Ma Quân, nếu thật sự ngồi vào vị trí đó, e là Ma Vực sẽ hỗn loạn."

Cửu U Ma Quân liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Ở Ma Vực, không từ thủ đoạn mới là chuyện bình thường, người như ta và Tôn thượng, mới là lạc loài."

Dừng một chút, hắn đột nhiên nhìn Thẩm Quân Ngọc cười nói: "Ngươi càng là kẻ lạc loài trong những kẻ lạc loài."

Tuy Cửu U Ma Quân có vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhưng thường ngày đều mang bộ dáng lạnh lùng, xa cách, dù đôi lúc sẽ cười nhưng cũng chẳng phải nụ cười thuần túy.

Nhưng hôm nay, nụ cười này của hắn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác, tựa như sao băng vụt qua, rực rỡ sáng chói, khiến cả hang động như chợt bừng sáng.

Thẩm Quân Ngọc có chút ngây ngẩn, rồi khi tỉnh táo lại, y lại không biết phải nói gì.

Cuối cùng y khẽ nói: "Chắc là vì gần mực thì đen."

Cửu U Ma Quân từ chối cho ý kiến.

Qua một lúc lâu, hắn nhìn lên bầu trời bên ngoài hang, thấy bóng trăng xuất hiện thấp thoáng, hắn chợt làm như lơ đãng hỏi: "Ngươi nói xem, nếu hai người yêu nhau, nhưng một trong hai người lại giấu giếm đối phương một chuyện cực kỳ quan trọng. Thì phải làm sao?"

Mấy ngày nay Thẩm Quân Ngọc tán gẫu với Cửu U Ma Quân, đã mơ hồ đoán được người mà Cửu U Ma Quân ái mộ có lẽ là người mà hắn quen biết khi giả dạng cải trang.

Vậy nên khi Cửu U Ma Quân hỏi câu này, Thẩm Quân Ngọc biết hắn đang hỏi về bản thân hắn.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Quân Ngọc trả lời: "Nếu không phải cố tình giấu giếm vì có dụng ý xấu, thì cũng không phải chuyện gì không thể tha thứ."

Ngừng một chút, y nói tiếp: "Với dung mạo và tài năng của Ma quân, ta nghĩ nếu người ấy biết được, sẽ chỉ vui mừng chứ không cảm thấy gì đâu."

Cửu U Ma Quân: ......

Nhưng Thẩm Quân Ngọc đã nói rõ như vậy rồi, Cửu U Ma Quân im lặng một lúc, cũng không che giấu nữa, sắc mặt hắn có chút bất đắc dĩ, cong lên khóe môi: "Nếu y thật sự là người dung tục để ý mấy thứ đó, vậy thì tốt rồi."

"Chỉ tiếc, y chẳng quan tâm đến mấy thứ đó."

Lúc này, vẻ tự thương cảm mà Cửu U Ma Quân vô tình thể hiện ra khiến Thẩm Quân Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ, y không khỏi cảm thán trong lòng — Đúng là chữ tình, bất kể địa vị hay thân phận gì, ai đã vướng vào đều dễ dàng phiền muộn vì nó.

Nhưng đồng thời, y lại cảm thấy may mắn — Ít ra, y và Văn Túc rất tốt, không phải lo lắng những phiền não rắc rối này.

Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc tuyệt đối sẽ không để lộ những suy nghĩ trong lòng, lúc này y trầm ngâm một lúc, rồi chỉ thành tâm khuyên bảo: "Nếu Ma quân tin tưởng ta, lần sau có thể giới thiệu người ấy với ta, mặc dù ta không giỏi ăn nói, nhưng cũng có thể thay Ma quân khuyên nhủ đối phương một phen."

Cửu U Ma Quân vốn dĩ còn đang ngắm trăng sầu cảm, nghe thấy lời này của Thẩm Quân Ngọc, đôi mắt màu vàng xanh của hắn chợt lóe lên một tia sáng rất kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn sâu vào mắt Thẩm Quân Ngọc hỏi: "Ngươi nói thật à?"

Thẩm Quân Ngọc lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: "Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, sao ta lại lừa Ma quân?"

Cửu U Ma Quân bật cười: "Được, vậy đến lúc đó ta sẽ nhờ ngươi khuyên nhủ y."

"Nếu mọi chuyện thành công, ngươi muốn gì, cứ nói với bổn quân."

Thẩm Quân Ngọc cũng không từ chối, chỉ nói: "Được, vậy ta chúc Ma quân mã đáo thành công."

Cửu U Ma Quân lặng im chốc lát, khóe môi khẽ nhếch lên: "Nhận lời chúc phúc của ngươi."

Cả hai người trò chuyện một lát, Thẩm Quân Ngọc thấy tâm trạng Cửu U Ma Quân tốt lên nhiều, quan hệ của hai người cũng trở nên gần gũi hơn, nên nhịn không được muốn hỏi Cửu U Ma Quân về Văn Túc.

Nhưng mỗi khi nhắc đến Văn Túc, Cửu U Ma Quân lại rơi vào trạng thái kỳ lạ, mỗi lần đều nói mơ hồ, không rõ ràng.

Cuối cùng, Cửu U Ma Quân im hơi lặng tiếng chuyển đề tài: "Đúng rồi, ta nhớ ngươi chưa dung hợp Hồn Đăng, hay là làm trước đi."

Đây cũng là một chuyện khá quan trọng.

Thẩm Quân Ngọc dù biết Cửu U Ma Quân đang cố tình đáng trống lãng, nhưng chuyện này cũng không thể trì hoãn, nên y lấy Hồn Đăng ra ngay trước mặt Cửu U Ma Quân.

Hồn Đăng sáng rực, ngọn lửa trên đèn hơi lay động, trạng thái rất tốt.

Chỉ có điều, Thẩm Quân Ngọc vốn rất tỉ mỉ, mặc dù ban đầu không phát hiện huyết ấn của Nguyên Mục Châu, nhưng kiểm tra sơ qua cũng đủ để y nhận ra dầu trong đèn đã được thay mới.

Y không khỏi ngẫm nghĩ một lúc.

Mà đúng lúc này, Kiếm Tông ở nơi xa xôi, mấy trưởng lão cuối cùng cũng cảm nhận được vị trí của huyết ấn.

Bọn họ gần như ngay lập tức ngự kiếm bay lên, phóng thẳng về phía vị trí của hang động.

Trong hang động.

Cửu U Ma Quân thấy Thẩm Quân Ngọc chăm chú nhìn Hồn Đăng, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Hồn Đăng có vấn đề?"

Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: "Tạm thời ta không phát hiện ra vấn đề, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ."

Cửu U Ma Quân duỗi tay ra: "Để ta xem thử."

Thẩm Quân Ngọc không nghi ngờ hắn, liền đưa Hồn Đăng qua.

Cửu U Ma Quân nhận lấy, dùng thần thức quét qua từng ngóc ngách trong Hồn Đăng, cuối cùng, hắn phát hiện một huyết ấn rất nhỏ trên bấc đèn.

Thấy huyết ấn này, sắc mặt Cửu U Ma Quân hơi thay đổi, lập tức thu hồi Hồn Đăng vào lại trong nhẫn trữ vật.

Thẩm Quân Ngọc hỏi: "Ma Quân phát hiện ra gì sao?"

Ánh mắt Cửu U Ma Quân trở nên nặng nề: "Lên đường rồi nói."

Chưa dứt lời, hắn đã vung tay áo, kéo Thẩm Quân Ngọc vào trong lòng, rồi hóa thành ma quang màu xanh vàng bay lên trời, ngự gió lao về phía trước.

Trên tầng mây, ánh trăng sáng tỏ như một chiếc đĩa bạc, vô cùng trong suốt.

Gió lồng lộng cuốn theo vạt áo của hai người, trắng đen đan xen, mang đến một cảm giác quấn quýt kỳ diệu.

Lúc này, Thẩm Quân Ngọc dựa vào trong lòng Cửu U Ma Quân, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cửu U Ma Quân, liền hỏi: "Có người giở trò với Hồn Đăng của ta sao?"

Cửu U Ma Quân: "Huyết ấn thần hồn."

Sắc mặt Thẩm Quân Ngọc hơi thay đổi, một lúc lâu sau, y trầm giọng nói: "Là Nguyên Mục Châu."

Cửu U Ma Quân nghe ra sự khác lạ trong mấy chữ này, hắn không khỏi cụp mắt xuống nhìn Thẩm Quân Ngọc, giờ phút này, hắn thấy Thẩm Quân Ngọc nhíu chặt mày, trên khuôn mặt trắng mịn, ôn hòa lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu mà hắn chưa từng thấy.

Rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế nổi, đưa tay ra vuốt nhẹ lên trán Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc ngẩn ra trong chốc lát, ngạc nhiên nhìn Cửu U Ma Quân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lần này, Cửu U Ma Quân không còn che giấu nữa, cứ thế là lặng thinh nhìn Thẩm Quân Ngọc một cách chăm chú, nói: "Đừng bày ra biểu cảm này nữa, là lỗi của ta, khi đó đã không giết luôn gã."

Thẩm Quân Ngọc chợt rơi vào trầm mặc,

Y nhìn ánh mắt lúc này của Cửu U Ma Quân, nhìn thấy rất rõ ràng trong đó chứa đựng thứ cảm xúc phức tạp nhưng cũng vô cùng dịu dàng, y không khỏi cảm thấy hoang mang.

Những cảm xúc ấy, y có thể hiểu được.

Nhưng bởi vì hiểu được, y mới càng bối rối.

Rõ ràng Cửu U Ma Quân đã có người trong lòng, và trước đó hắn cũng đã bày tỏ tình cảm với người đó một cách chân thành, không phải giả dối.

Đột nhiên—

Cửu U Ma Quân giơ tay lên, khẽ khàng che đi đôi mắt trong suốt như pha lê của Thẩm Quân Ngọc.

Đôi mi dài của Thẩm Quân Ngọc chạm phớt vào lòng bàn tay hắn, cảm giác hơi ngứa.

Qua một lúc, Cửu U Ma Quân thở dài nói: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy, nếu không ta sợ mình sẽ..."

Không kiềm chế được muốn hôn em.

Thế nhưng, nửa câu cuối cùng hắn vẫn chưa thể thốt nên được.

Trong bóng tối, Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được xúc cảm mát lạnh từ bàn tay của Cửu U Ma Quân đang che phủ trên mắt mình, và mùi hoa quen thuộc cũng phảng phất trong không khí.

Y biết rất rõ giờ phút này không có chỗ nào đúng cả, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất an toàn.

Nhưng đến cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc vẫn chủ động đưa tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân khẽ mím môi, rốt cuộc cũng từ từ thả tay ra.

Bốn mắt chạm nhau.

Thẩm Quân Ngọc nhìn vào ánh mắt sâu thẳm với gương mặt tuấn mỹ đầy những cảm xúc phức tạp của Cửu U Ma Quân, y không nói gì nặng nề, chỉ khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Ma quân, ngài làm như vậy người trong lòng ngài mà biết được chắc chắn sẽ rất đau lòng."

"Người ấy tốt như vậy, ngài đành lòng khiến y buồn sao?"

-----

Tác giả:

- Cửu U Ma Quân: A a a a a a a a, thật muốn xuyên về đánh chết mình.

- Thẩm Quân Ngọc: Chưa từng yêu đương, không hiểu kiểu chơi của mấy người.

Bình Luận (0)
Comment