Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 57

Cửu U Ma Quân ngớ người.

Bầu không khí rơi vào chết lặng.

Mặc dù giọng điệu của Thẩm Quân Ngọc rất bình tĩnh rất nhẹ nhàng, nhưng hai câu này rơi vào tai Cửu U Ma Quân không khác gì một cái tát thẳng vào mặt.

Bên mặt cảm thấy nóng rát cả lên.

Đến khi hồi phục lại tinh thần, ánh mắt của Cửu U Ma Quân cũng đột nhiên lạnh như nước, kẻ từ trước đến nay luôn kiêu ngạo như hắn sao có thể chịu đựng được hiểu lầm này?

Cuối cùng hắn cũng không thể nhịn nổi nữa, trầm giọng nói: "Ta không phải là loại người như ngươi nghĩ, thật ra ta chính là—"

Lời còn chưa nói hết, một tia sáng cực kỳ bén nhọn đã bay tới từ xa, bắn thẳng vào hai người.

Thẩm Quân Ngọc thấp giọng: "Cẩn thận."

Cửu U Ma Quân liền mím chặt môi, vung tay áo đánh tan tia kiếm quang màu lam kia, rồi sắc mặt âm trầm dẫn theo Thẩm Quân Ngọc bay về hướng Ma Vực—

Tia kiếm quang kia cũng chỉ là một đòn thăm dò, lúc này trông thấy hai người đã lộ diện, ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng xuất hiện mười mấy luồng sáng đủ màu sắc của các đại năng cảnh giới Luyện Hư bay lên, lao thẳng về hướng hai người tránh né.

Cửu U Ma Quân di chuyển rất nhanh, gió mạnh ập vào mặt, làm cho tà áo của hắn và Thẩm Quân Ngọc bay phần phật, sắc mặt của Cửu U Ma Quân cũng hiếm khi trở nên lạnh lẽo như sương tuyết, mang theo một loại ý lạnh thấu xương.

Không biết là vì hiểu lầm vừa rồi, hay là vì sự truy sát của những đại năng cảnh giới Luyện Hư này.

Nhưng trong lòng Thẩm Quân Ngọc lại hiểu rất rõ, chắc chắn là vì nguyên nhân đầu tiên.

Trong lòng y tràn ngập nghi vấn, cực kỳ muốn biết nội dung nửa câu sau còn chưa nói xong của Cửu U Ma Quân, nhưng hiện tại bị đại năng truy sát như vậy, cũng không phải là lúc nghĩ về những chuyện này.

Hồi lâu sau, Thẩm Quân Ngọc đành phải ép mình đè nén những suy nghĩ trong đầu, cụp mắt bắt đầu tính toán con đường chạy trốn tốt nhất cho hai người.

Sau một lúc tính toán, Thẩm Quân Ngọc nhận thấy có điều không ổn, y giật mình tỉnh lại, vội vàng nói với Cửu U Ma Quân: "Ma quân, không thể đi đường tắt, ở con đường gần Ma Vực có người phục kích, chúng ta phải đi vòng."

Cửu U Ma Quân lạnh mặt nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Thẩm Quân Ngọc.

Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, tưởng là hắn vẫn còn đang giận, không nhịn được liền nhỏ giọng khuyên: "Ma quân—"

Giây tiếp theo, Cửu U Ma Quân mặt không đổi sắc đưa Thẩm Quân Ngọc rẽ sang một con đường khác.

Thẩm Quân Ngọc lặng thinh chốc lát, trong lòng không biết phải nói gì.

Một lát sau, y vừa không quên tiếp tục tính toán, vừa giải thích: "Nếu vừa rồi ta đã hiểu lầm Ma quân, vậy thì cho ta xin lỗi Ma quân."

Cửu U Ma Quân vẫn không thèm để ý đến y.

May là Thẩm Quân Ngọc không phải là người dễ bị những chuyện nhỏ nhặt như vậy làm tổn thương, thấy Cửu U Ma Quân tạm thời vẫn chưa nguôi giận, y cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở nhẹ một hơi rồi hoàn toàn tĩnh tâm, tiếp tục tính toán con đường có thể trở về Ma Vực.

Bất chợt—

"Chờ về Ma Vực, ta sẽ nói rõ với ngươi."

Thẩm Quân Ngọc hơi sững sờ, lẳng lặng giương mắt nhìn Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân vẫn không nhìn lại y, chỉ lộ ra chiếc cằm xinh đẹp lại sắc bén, lạnh giọng nói: "Ta chỉ có thể nói, ta không phải là người trăng hoa như trong tưởng tượng của ngươi. Nhưng chuyện này không thể giải thích rõ ràng bằng vài ba câu nói, hiện giờ lại trong thời điểm quan trọng, ta không muốn phân tâm vì chuyện này—"

"Vậy thì đừng nhắc đến nữa."

Thẩm Quân Ngọc thấp giọng nói: "Ta biết Ma quân là người ngay thẳng, ta tin Ma quân."

Nghe Thẩm Quân Ngọc nói câu này, Cửu U Ma Quân chợt im lặng giây lát, hắn nhếch lên khóe môi cũng không biết là vui hay giận, một lúc sau mới nói: "Cuối cùng cũng nói được câu nghe lọt tai."

Thẩm Quân Ngọc nhận ra Cửu U Ma Quân đã bình tĩnh lại, y cảm thấy tâm trạng của mình cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng ngay lúc này, từ dư quang khóe mắt y thoáng nhìn thấy một tu sĩ cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ đột ngột xuất hiện ở phía sau.

Tu sĩ này hành động lén lút, tay cầm một thứ gì đó, có vẻ như đang định đánh úp.

Cửu U Ma Quân không thèm để ý tới, rõ ràng hắn đã biết nhưng không định quan tâm.

Trong người hắn vẫn còn kiếm khí chí tôn chưa hóa giải hết, mỗi lần động thủ đều sẽ hao tổn một lần, không đến mức cùng đường thì không cần phải ra tay.

Dĩ nhiên Thẩm Quân Ngọc cũng hiểu được tình trạng của Cửu U Ma Quân, lúc này y cũng không nói nhiều, im lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một món Ma Hồn Binh cấp Thiên.

Mắt thấy tu sĩ cảnh giới Luyện Hư kia ngày càng áp sát, thứ pháp khí mà gã ta giấu trong tay cũng lộ ra đầu mối.

Thẩm Quân Ngọc nắm bắt thời cơ, lập tức ném ra Ma Hồn Binh cấp Thiên trong tay.

Tu sĩ cảnh giới Luyện Hư cứ tưởng hai người không chú ý đến gã ta, khi thấy Thẩm Quân Ngọc đột nhiên ra tay, gã ta còn bị giật mình.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc chỉ ném ra một món Ma Hồn Binh cấp Thiên, mà linh lực tỏa ra còn rất yếu ớt.

Gã ta không khỏi khinh thường cười nhạt một tiếng, còn chủ động tăng tốc, đưa tay ra bắt lấy món Ma Hồn Binh ấy.

Gã ta định cướp Ma Hồn Binh này làm của riêng.

Dù gì nguyên liệu làm Ma Hồn Binh cấp Thiên cũng rất quý giá, chỉ cần loại bỏ ma khí bên trên và luyện hóa lại thì có thể biến thành một món pháp khí cấp Thiên.

Đây chính là một món hời lớn!

Nhưng khi tay gã ta vừa chạm vào Ma Hồn Binh, không ngờ món binh khí đó vẫn còn sót lại một tia ma khí cực kỳ nhỏ bé, gã vừa chạm tay vào nó, ma khí đã lập tức kích hoạt Ma Hồn Binh, khiến nó nổ tung!

Nháy mắt đó như hoa rơi đầy trời, tu sĩ kia bị vụ nổ làm đứt lìa một cánh tay, gào lên đau đớn rồi rơi từ trên không xuống.

Những tu sĩ cảnh giới Luyện Hư khác vốn đang lén lút chuẩn bị tiếp cận trông thấy cảnh này cũng bất giác rùng mình, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.

Suy cho cùng, người của Kiếm Tông vẫn chưa đến, chỉ mới truyền tin cho những cao thủ ở gần đây là bọn họ đến trước để làm tiên phong.

Bọn họ cũng muốn xem coi nhân cơ hội này có thể thu thập được lợi lộc gì không.

Nhưng với tình hình hiện tại, có lẽ nên đợi những cao thủ của Kiếm Tông đến, bởi bọn họ sợ mình không đối phó nổi.

Cửu U Ma Quân thấy Thẩm Quân Ngọc làm như vậy, không khỏi hỏi: "Ngươi từ đâu có được Ma Hồn Binh cấp Thiên?"

Thẩm Quân Ngọc nhìn Cửu U Ma Quân: "Hôm đó tiểu Hầu gia đánh cược đã chia cho ta một nửa."

Bấy giờ Cửu U Ma Quân mới nhớ lại chuyện trước đây, ánh mắt từ nãy giờ vẫn một mực lạnh lùng cuối cùng cũng chịu lộ ra chút ý cười: "Ngươi quả nhiên cũng có chút thông minh."

Thẩm Quân Ngọc cũng vô thức mỉm cười: "Nếu không thông minh thì sao làm quân sư cho Ma quân được? Người của Kiếm Tông tới rồi—"

Nghe đến mấy từ cuối, sắc mặt Cửu U Ma Quân chợt u ám đi, hắn không nói một lời, tiếp tục tăng tốc độ ngự gió.

Lúc này Thẩm Quân Ngọc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một xấp phù chú trống không, bắt đầu vẽ lên chúng.

Vẽ được một tấm, y liền ném đi một tấm.

Những phù chú này có chút kỳ lạ, khi bay vào không trung thì không bay đi đâu, mà hóa thành một tia sáng đỏ kỳ quái, bao quanh người Thẩm Quân Ngọc và Cửu U Ma Quân, quay tít xung quanh.

Dần dà, số lượng ánh sáng đỏ càng lúc càng nhiều.

Những đại năng kia không nhận ra được bản chất của những ánh sáng đỏ này, cộng với việc vừa mới chứng kiến thủ đoạn kỳ lạ của Thẩm Quân Ngọc, lúc này bọn họ không dám tiến lên nữa.

Cuối cùng, trưởng lão Kiếm Tông xuất hiện.

Lần này, có sáu người, bọn họ không thèm để ý đến những phù chú ánh sáng đỏ mà Thẩm Quân Ngọc gọi ra, sáu người nhanh chóng kết trận, hào quang tỏa ra, Vạn Kiếm Sát Trận khổng lồ uy vũ xuất hiện giữa không trung.

Vô số kiếm quang liên tục xoay quanh kiếm trận, chỉa thẳng về hướng Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân trông thấy kiếm trận này, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng—Kiếm trận của Kiếm Tông là đòn sát thủ của bọn họ.

Kiếm trận chín người là kiếm trận cấp chí tôn, nghe nói có thể g**t ch*t những cường giả cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ.

Trong khi đó, kiếm trận sáu người là kiếm trận cấp Thiên, tất cả tu sĩ cảnh giới Luyện Hư đều không thể thoát khỏi.

Kiếm Tông chỉ có mười trưởng lão, lần này đã cử đến hơn nửa, mà đến lần này còn là sáu trưởng lão có tu vi cực kỳ cao.

Xem ra, lần này bọn họ thật sự quyết tâm tiêu diệt Cửu U Ma Quân.

Nhìn kiếm trận dần dần hình thành, Cửu U Ma Quân lặng lẽ đặt tay lên vai Thẩm Quân Ngọc, truyền âm trầm giọng nói: "Một lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, ngươi tuyệt đối không được quay đầu lại."

Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, từ xa nhìn chằm chàm về phía kiếm trận quen thuộc, y khẽ cười một tiếng, chợt lên tiếng: "Đã đưa đến tận cửa rồi, không giết vài người thì thật đáng tiếc."

Thẩm Quân Ngọc cố ý dùng chút uy áp trong lời nói, mặc dù giọng y không cao, nhưng tức thì đã vang vọng khắp nơi, tất cả tu sĩ đang truy đuổi đều nghe thấy—

Cửu U Ma Quân: ?

Các tu sĩ khác: ???

To mồm thật đấy!

Mọi người đều cảm thấy Thẩm Quân Ngọc có lẽ đã mất trí rồi.

Sắc mặt sáu trưởng lão càng thêm rét lạnh, đồng thanh quát lên: "Nhãi ranh láo xược!"

Dứt lời, cả sáu người cùng hiệp lực điều khiển kiếm trận, phóng thẳng về phía Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc!

Chỉ trong tích tắc, ngàn vạn kiếm khí b*n r*, như một dải cầu vồng cắt ngang bầu trời, mang theo sức mạnh khổng lồ như núi Thái Sơn, đè l*n đ*nh đầu Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.

Những kiếm khí này quá tinh vi, gần như không có kẽ hở, chỉ cần trúng phải một cái, thì hàng nghìn tia kiếm khí còn lại sẽ lập tức đánh úp tới.

Chết là cái chắc.

Nhưng chính ngay lúc ấy, Thẩm Quân Ngọc đột nhiên thấp giọng nói một câu với Cửu U Ma Quân.

Một khắc tĩnh lặng cực ngắn.

Cửu U Ma Quân ra tay.

Hắn xông thẳng lên trời, thân hình như tia điện, bổ thẳng vào những kiếm khí đó không chút do dự!

Khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, ai cũng cho rằng Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc đều điên cả rồi.

Làm vậy chẳng khác nào tìm chết.

Nhưng không ai ngờ tới, Cửu U Ma Quân chẳng những không bị những kiếm khí khổng lồ bắn thành con nhím như mọi người tưởng tượng, mà hắn như một con cá nhanh chóng luồn lách xuyên qua những lỗ hổng giữa các kiếm khí!

Chưa tới vài hơi thở, thân hình thon dài uyển chuyển của Cửu U Ma Quân đã bình yên vô sự đứng trước mặt sáu trưởng lão.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Tuy nhiên, sáu trưởng lão vẫn ỷ vào kiếm trận, bọn họ nghiến răng định điều khiển lại kiếm trận.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Quân Ngọc lại nói một câu.

Cửu U Ma Quân nghe thấy, khóe môi khẽ cong lên, một tay hắn vỗ mạnh vào một trong số các trưởng lão có thực lực yếu nhất—

Mà hướng ra chiêu của hắn chính là điểm yếu trí mạng của người đó!

Ma quang chói lóa bùng nổ, trưởng lão kia không kịp phòng bị, miệng phun ra máu tươi, bay vọt ra xa.

Kiếm trận lập tức bị phá tan tành.

Năm trưởng lão còn lại thấy vậy, nhớ tới câu nói vừa rồi của Thẩm Quân Ngọc, bọn họ đều lấy làm sợ hãi, nhất thời bỏ mặc cả đồng đội đang bị trọng thương, vội vã bay ra bốn phía để chạy trốn—

Những đại năng vây xung quanh thấy cảnh tượng này cũng bị dọa sợ, không dám theo dõi nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cửu U Ma Quân vừa ra tay đã thành công, cũng không hề tham chiến, chỉ liếc mắt nhìn đám chó nhà có tang kia một cái rồi mang theo Thẩm Quân Ngọc phóng lên cao, tiếp tục bay về hướng Ma Vực.

Bình Luận (0)
Comment