Trên thuyền lâu của Kiếm Tông, vẫn là sáu trưởng lão cảnh giới Luyện Hư hộ tống, có điều vị trưởng lão bị thương nặng trước đó đã được thay thế, đổi sang trưởng lão có tu vi cao nhất.
Có thể thấy, Kiếm Tông rất coi trọng việc bắt giữ Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc lần này.
Kể từ khi lên thuyền, Nguyên Mục Châu vẫn luôn giữ sắc mặt trầm tư, không nói lời nào.
Sáu trưởng lão sau những sự việc vừa qua đã bắt đầu mất lòng tin với vị Thiếu tông chủ "lụy tình" này, vậy nên hiện tại họ cũng không thèm để ý đến Nguyên Mục Châu.
Lúc này, họ chỉ đứng một lát rồi lạnh mắt nhìn về phía Thẩm Tư Nguyên đang ngồi trên xe lăn: "Thẩm nhị công tử, còn chờ gì nữa?"
Thực ra Thẩm Tư Nguyên cũng rất muốn lập công để chứng minh bản thân, nghe các trưởng lão thúc giục, cậu ta cũng không chối từ, gắng gượng ngồi dậy, vung tay lên, để lộ ra cổ tay tái nhợt gầy guộc, cắn răng dùng dao cắt một cái, từ từ nhỏ máu vào cốc.
Nhỏ máu xong, Thẩm Tư Nguyên tựa cả người vào xe lăn thở hổn hển, mấy trưởng lão thấy vậy, dù trong bụng không hài lòng, nhưng vẫn ném cho cậu ta một viên đan dược để giúp Thẩm Tư Nguyên điều hòa lại hô hấp.
Trưởng lão đứng đầu lấy đi cốc máu, bắt đầu chiếu theo phương pháp truy tìm huyết mạch mà Thẩm Tư Nguyên đã đưa ra để thi triển thuật pháp.
Ở bên này, Thẩm Tư Nguyên uống đan dược, sắc mặt hồng hào lên một chút, rồi mới cảm ơn các trưởng lão.
Nhưng các trưởng lão chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Sau khi tìm được người, lúc Thẩm nhị công tử thi triển nguyền rủa huyết mạch tuyệt đối không được nhân từ nương tay."
"Bằng không, bọn ta bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đến lúc chạy trốn không mang theo được ngươi mới là chuyện lớn đó."
Nghe các trưởng lão nói vậy, Thẩm Tư Nguyên cảm thấy lạnh trong lòng, biết rõ các trưởng lão đang ngầm uy h**p cậu ta—
Nếu cậu ta dám giở trò trong lúc thực hiện nguyền rủa huyết mạch, thì bọn họ sẽ thẳng tay vứt bỏ cậu ta.
Đến lúc đó, chỉ sợ cậu ta muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Nghĩ vậy, Thẩm Tư Nguyên gần như lập tức nghiêm mặt nói: "Xin chư vị trưởng lão yên tâm, Tư Nguyên tuyệt đối không dám liên lụy đến mọi người."
Các trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Thẩm Tư Nguyên khó khăn lắm mới có cơ hội lấy lòng một lần, nhưng lại bị đối xử như vậy, sắc mặt cậu ta không tự chủ được mà lúc tái lúc đỏ.
Nhưng tình thế ép buộc, cậu ta không thể không cúi đầu.
Hồi lâu sau, cậu ta chỉ có thể im hơi lặng tiếng nắm chặt nắm đấm trong tay áo, từ từ đẩy xe lăn, quay đầu nhìn về phía Nguyên Mục Châu đang đứng bên lan can thuyền.
Bấy giờ Nguyên Mục Châu đứng khoanh tay trước lan can, y phục đen huyền phấp phới trong gió, chỉ để lại cho Thẩm Tư Nguyên một bóng lưng đen kịt cao ngạo lạnh lùng.
Thẩm Tư Nguyên im lặng nhìn một lúc lâu, thấy các trưởng lão vẫn lười để ý đến mình, liền đưa tay đẩy xe lăn, đi đến bên cạnh Nguyên Mục Châu.
Khi Thẩm Tư Nguyên đến gần, Nguyên Mục Châu cảm giác được, nhưng gã cũng không thèm bố thí cho cậu ta một ánh mắt dư thừa, chỉ giữ nguyên tư thế đứng lạnh lùng bất biến.
Cuối cùng, Thẩm Tư Nguyên nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi: "Nguyên đại ca, trong lòng huynh có trách đệ không?"
Rốt cuộc Nguyên Mục Châu cũng quay lại nhìn cậu ta, trong đôi mắt phượng hẹp dài chỉ có sự không tin tưởng đè nén mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau, gã nói: "Hôm đó ngươi không nên nói dối."
Gã đang nói đến chuyện Thẩm Tư Nguyên ở Nghị Sự Điện đã bịa đặt Thẩm Quân Ngọc cấu kết với ma tu phá nát Kim Đan của cậu ta.
Thẩm Tư Nguyên nghe thấy câu này của Nguyên Mục Châu, đột nhiên siết chặt tay vịn xe lăn, kích động nói: "Chuyện đó xác thực là suy đoán của ta, nhưng ta có lý lẽ chứng cứ, không phải chỉ nói bừa!"
Nguyên Mục Châu: "Đủ rồi, không cần nhắc lại chuyện này."
Thẩm Tư Nguyên chợt sững người.
Lúc này, Nguyên Mục Châu chỉ dùng ánh mắt lạnh giá đầy thất vọng nhìn cậu ta, trầm giọng nói: "Ta không vạch trần ngươi vì lý do gì, ngươi tự hiểu rõ."
Thẩm Tư Nguyên ngây người một lúc, sau đó trong mắt cậu ta bỗng lóe lên ý cười khinh miệt.
Cậu ta hiểu rõ, cậu ta đương nhiên hiểu rõ.
Sao cậu ta lại không hiểu rõ tính cách của Nguyên Mục Châu chứ?
Nguyên Mục Châu trông thì có vẻ như là một vầng trăng cô độc trên cao, lạnh lùng xa cách với mọi người, nhưng trên thực tế gã lại là một người mềm lòng, quá tốt bụng.
Thẩm Tư Nguyên đã chắc chắn rằng hôm đó Nguyên Mục Châu sẽ không vạch trần mình trước Kiếm Tôn, bởi vì nếu vạch trần, cậu ta sẽ phạm đại tội lừa dối Kiếm Tôn, với tình trạng hiện tại của cậu ta, chỉ cần một lần vào Hình Phạt Đường, có thể sẽ không còn mạng ra ngoài nữa.
Cậu ta tin chắc rằng Nguyên Mục Châu sẽ mềm lòng, nhưng cậu ta cũng hiểu được, làm như vậy, niềm tin duy nhất còn sót lại giữa cậu ta và Nguyên Mục Châu sẽ sụp đổ hoàn toàn…
Nhưng vào lúc này, Thẩm Tư Nguyên vẫn muốn giành giật cơ hội cho bản thân.
Vì thế, cậu ta im lặng một hồi lâu, rồi chán nản cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Nguyên đại ca, ta biết những việc ta làm không đúng lắm. Nhưng hiện tại Kim Đan của ta đã bị hủy, phụ mẫu lại đích thân từ bỏ ta, còn huynh trưởng thì tự tay đả thương trưởng lão Kiếm Tông, còn thông đồng với Ma tộc nữa."
"Nếu ta không nghĩ ra cách lập công, cả đời này dù kéo dài hơi tàn cũng khó mà sống nổi, ngày nào cũng sẽ bị người ta chỉ trích, khinh bỉ."
"Huynh là Thiếu tông chủ của Kiếm Tông, dù có phạm lỗi bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng ta thì không còn bao nhiêu cơ hội nữa…"
"Thẩm Tư Nguyên!" Nguyên Mục Châu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thấp giọng quát lên, "Trước kia ngươi đâu phải người như thế? Sao giờ lại thành ra cái dạng này!"
Lời quát vừa dứt, bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Thẩm Tư Nguyên chợt trầm mặc, Nguyên Mục Châu cũng nhận ra mình đã lỡ miệng nói ra một điều không nên nói, gã nuốt nước bọt, rồi liếc nhìn Thẩm Tư Nguyên một cái đầy lạnh lùng, định bảo Thẩm Tư Nguyên đi ra chỗ khác.
Ai ngờ đúng ngay lúc này, khi gã nhìn vào đôi mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ lại hết sức bình tĩnh của Thẩm Tư Nguyên đang nhìn gã, gã đọc ra được một cảm xúc vô cùng quen thuộc trong ánh mắt đó.
Nguyên Mục Châu: !
Nguyên Mục Châu đột ngột đưa tay ra, nắm chặt lấy bờ vai gầy guộc của Thẩm Tư Nguyên, gã khom người xuống, cất giọng kìm nén lại hơi run rẩy truyền âm mật:
"Ngươi cũng nhớ lại rồi, phải không?!"
Thẩm Tư Nguyên không hề động đậy, một lúc lâu sau, cậu ta dửng dưng cười một tiếng, cũng truyền âm lại.
"Phải đó, vậy nên sao ta không thể hận y?"
"Dù sao kiếp trước ta làm nhiều chuyện như vậy, đều là vì Nguyên đại ca."
"Nhưng y lại chỉ hận mình ta, khiến ta thành ra như thế này, huynh nói xem, ta có thể cam chịu sao?"
"Nếu huynh muốn trách ta vì những chuyện này, ta cũng không có gì để nói."
Những lời này, gần như là đổi trắng thay đen hoàn toàn.
Nhưng khi rơi vào tai Nguyên Mục Châu, nó lại giống như một gáo nước đá lạnh buốt, khiến cả người gã chấn động mạnh.
Hồi lâu sau, vẻ mặt Nguyên Mục Châu dần trở nên tê liệt, gã từ từ thả tay đang bóp chặt vai Thẩm Tư Nguyên ra, quay người bước về phía khoang thuyền.
Lần này, Thẩm Tư Nguyên không còn đuổi theo gã.
Cậu ta chỉ ngồi đó nhìn theo bóng lưng u ám dần mất đi sức sống tựa như thất hồn lạc phách của Nguyên Mục Châu, cả người cậu ta lộ ra vẻ thư thái hết sức thản nhiên.
Cậu ta nghĩ: Quả nhiên Nguyên Mục Châu chẳng thay đổi gì cả, vẫn dễ bị lừa như vậy.
Cũng may, cậu ta nhớ lại không quá muộn.