Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 60

Từ Trung Châu đến Đông Hải, phải đi qua vài con sông lớn.

Cửu U Ma Quân trên người chồng chất vết thương, chạy suốt một ngày đã bắt đầu không thể chống đỡ nổi.

Thẩm Quân Ngọc liền đổi sang thuyền bạch ngọc, tự mình điều khiển, để Cửu U Ma Quân ở trong khoang thuyền dưỡng thương.

Thuyền bạch ngọc có thể đi được tám trăm dặm mỗi ngày, ước chừng còn một ngày nữa là có thể đến Đông Hải Yêu Vực.

Trước mắt, Kiếm Tông và Ma Vực đều không có ai đuổi theo, tạm coi như yên bình trước giông bão.

Tối hôm đó, đúng lúc nổi lên gió lớn và sương mù dày đặc, khiến mặt sông trong vòng một trượng không thể nhìn thấy rõ.

Hiện tượng thời tiết như thế này, nếu có ai đuổi theo cũng sẽ vô cùng khó khăn, Thẩm Quân Ngọc liền nhân cơ hội này cắt một người giấy Nguyên Anh, để nó lái thuyền, còn mình thì vào trong khoang thuyền kiểm tra tình trạng vết thương của Cửu U Ma Quân.

Khi Thẩm Quân Ngọc bước vào khoang thuyền, Cửu U Ma Quân đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.

Lúc này, cả người Cửu U Ma Quân từ từ tỏa ra ánh sáng vàng xanh, mái tóc đen óng ả tuôn chảy như thác nước, không gió mà tự động bay lượn, dung nhan tuấn mỹ không tỳ vết, cả người toát lên thần thái của một vị Thần giáng thế.

Tuy nhiên, sắc môi của hắn vẫn còn trắng nhợt, hiển nhiên là do khí huyết bị hao tổn quá nhiều.

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy, trong lòng có chút lo lắng, nhưng không thể hiện ra ngoài, y chỉ im lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít linh dược và lò thuốc nhỏ, ngồi ở một bên bắt đầu nấu thuốc cho Cửu U Ma Quân.

Đột nhiên, Cửu U Ma Quân mở mắt ra nhìn y.

"Linh dược cứ uống là được rồi, cần gì phải tốn công như vậy?"

Thẩm Quân Ngọc giải thích: "Linh dược cũng có ngũ hành, nếu phối hợp đúng cách, hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều."

Ngừng một chút, y lại nói: "Hiện giờ ta cũng không thể giúp gì được cho Ma quân, cũng chỉ có thể nấu thuốc thôi."

Cửu U Ma Quân nghe Thẩm Quân Ngọc nói xong câu này, hắn không nhịn được chỉ muốn nói với y rằng, y có thể giúp hắn loại bỏ kiếm ý trong cơ thể, cho dù không làm được, thì chỉ cần y ở bên cạnh, thì cũng có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Nhưng những lời này hiện tại hắn vẫn không thể nói ra được—

Loại bỏ kiếm ý sẽ khiến Thẩm Quân Ngọc tiêu hao rất nhiều sức lực, huống hồ lúc này vết thương của hắn đã nặng hơn gấp bội, tình huống càng thêm phức tạp, nếu không cẩn thận, lúc loại bỏ kiếm ý bị kẻ địch truy đuổi, sẽ khiến cả hai người tẩu hỏa nhập ma.

Còn câu tâm tình phía sau, hắn lại càng không thể nói ra.

Vì vậy, Cửu U Ma Quân chỉ đành im lặng nhìn sườn mặt dịu dàng của Thẩm Quân Ngọc đang nghiêm túc nấu thuốc cho mình, không nói lời nào.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có hơi nặng nề.

Thẩm Quân Ngọc chỉ nghĩ là do Cửu U Ma Quân bị thương nặng, không muốn nói chuyện, y cũng không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục nấu thuốc.

Bất chợt—

Cửu U Ma Quân hỏi: "Hiện giờ ở bên ngoài ai đang điều khiển thuyền?"

Thẩm Quân Ngọc nghe hỏi liền lấy lại tinh thần, y khẽ giơ tay phóng ra một luồng ma khí ——

Rèm thuyền được ma khí vén lên, người giấy tí hon Nguyên Anh đang đứng trên bánh lái xuất hiện trong tầm nhìn của hai người.

Vậy mà người tí hon Nguyên Anh còn hoạt bát hơn Thẩm Quân Ngọc nhiều, nó vừa điều khiển bánh lái, vừa nhảy nhót tung tăng trên đó, thỉnh thoảng còn lắc lư mông, trông rất chi là vui vẻ.

Thẩm Quân Ngọc: ...

Cửu U Ma Quân nhìn một hồi, trên khuôn mặt tái nhợt không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Nó còn biết cách tìm niềm vui trong khổ cực hơn chúng ta."

Thẩm Quân Ngọc khẽ nhíu mày: "Ta cũng không biết tại sao nó lại có thói quen như vậy."

Cửu U Ma Quân liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Ta thấy ngươi học rộng hiểu nhiều, lẽ nào lại không biết Nguyên Anh là sinh vật thuần khiết và đơn giản nhất, cũng là bản tâm đơn thuần nhất của tu sĩ?"

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc rồi trả lời: "Chính vì biết như vậy nên ta mới không hiểu."

Cửu U Ma Quân lại cười.

Mặc dù Thẩm Quân Ngọc cũng muốn giải thích rằng bản thân mình chẳng có điểm chung nào với tiểu Nguyên Anh tăng động thậm chí là có chút ngốc nghếch này, nhưng khi nhìn thấy ý cười dịu dàng ánh lên trong đôi mắt vàng xanh của Cửu U Ma Quân, y lại im lặng không nói gì.

Giờ phút này, có thể làm Cửu U Ma Quân vui vẻ hơn một chút cũng tốt.

Dẫu sao tương lai vẫn còn một trận chiến ác liệt chẳng biết khi nào sẽ đến.

Nửa canh giờ sau, thuốc đã nấu xong, Thẩm Quân Ngọc bưng đến cho Cửu U Ma Quân, nhưng Cửu U Ma Quân lại bất động, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Thẩm Quân Ngọc trầm mặc giây lát, y hiểu ý của Cửu U Ma Quân, cũng không mất kiên nhẫn mà dùng muỗng múc thuốc lên, vừa khuấy đều vừa thổi nhẹ trên miệng chén, đến khi cảm thấy không còn nóng nữa, liền đưa chén thuốc tới bên miệng Cửu U Ma Quân.

Nhưng cố tình lúc này, Cửu U Ma Quân lại nảy ra một ý khác, hắn nhìn dáng vẻ cụp mi mắt chầm chậm thổi nguội thuốc của Thẩm Quân Ngọc, đợi đến khi thuốc được đưa đến bên miệng, hắn đột nhiên lùi lại một chút.

Thẩm Quân Ngọc: ?

Cửu U Ma Quân nhìn y: "Ngươi thử xem còn nóng không, bổn quân không thích uống đồ nóng."

Thẩm Quân Ngọc dùng đầu ngón tay thử trên mép chén: "Chắc là nguội rồi."

Cửu U Ma Quân cố ý nhíu mày: "Vậy ngươi thử một ngụm có sao đâu?"

Thẩm Quân Ngọc nghẹn lời.

May là y đã quen với tính cách thích gây khó dễ của Cửu U Ma Quân, y nghĩ ngợi một chút liền cúi đầu nhấp thử một ngụm, xác nhận thuốc đã không còn nóng nữa mới ngẩng lên nói: "Nguội rồi."

Cửu U Ma Quân nhìn cánh môi mỏng hồng hào dính chút nước thuốc ướt át của Thẩm Quân Ngọc, hắn im lặng một lúc, rồi mới thu hồi ánh mắt, nói: "Được rồi, đưa cho bổn quân."

Thẩm Quân Ngọc vừa định múc thuốc đưa qua, nhưng Cửu U Ma Quân đã tự động đưa tay ra, nhận lấy chén thuốc.

Tiếp đó, Cửu U Ma Quân cũng không đợi Thẩm Quân Ngọc kịp lộ ra ánh mắt ngạc nhiên đã dán môi lên chỗ mà Thẩm Quân Ngọc vừa uống, hắn ngửa cổ, một hơi uống sạch chén thuốc.

Thẩm Quân Ngọc không chú ý đến hành động nhỏ này của Cửu U Ma Quân, chỉ cho rằng hắn lại làm theo ý mình, cũng không để tâm lắm.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên—

Một làn sóng lớn cao tới ba thước dâng lên ở phía trước, thuyền bạch ngọc không kịp đề phòng bị sóng đánh trúng, rèm thuyền lay động mạnh, toàn bộ thân thuyền suýt chút nữa đã lật nhào.

Vẫn là Cửu U Ma Quân nhanh tay lẹ mắt, hắn ném đi chén thuốc đưa tay ấn lên ván thuyền, mạnh mẽ ổn định lại thuyền bạch ngọc đang chao đảo.

Bấy giờ, hai người trong khoang thuyền đưa mắt nhìn nhau, gần như là cùng lúc hóa thành hai luồng ma khí bay ra khỏi thuyền!

Xuyên qua màn sương mù dày đặc, hai người từ trên cao nhìn xuống, trông thấy một chiếc thuyền lâu khổng lồ đang xông thẳng về phía bọn họ —— Nguyên Mục Châu, Thẩm Tư Nguyên và sáu trưởng lão đang đứng ở mũi thuyền.

Lúc này, hai luồng ma quang tập hợp lại trên không trung, hiện ra bóng dáng của Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.

Cửu U Ma Quân nhìn đám người, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Mấy vị trưởng lão lại đến đây tìm chết à?"

Sáu trưởng lão cảnh giới Luyện Hư không nói gì, cũng không bày kiếm trận, mà đồng loạt bay vút lên trời, dồn dập tấn công Cửu U Ma Quân.

Thấy mấy trưởng lão này không ra tay với Thẩm Quân Ngọc, sắc mặt của Cửu U Ma Quân cũng thoải mái hơn, ý cười trên khuôn mặt tái nhợt càng rõ nét, hắn bình tĩnh triệu hồi ra pháp tướng chim khổng tước của mình, vừa tiện thể dùng uy áp chế nhạo.

"Ngay cả kiếm trận cũng không cần dùng, có phải mấy vị trưởng lão quá tự tin rồi không?"

Vẻ mặt của sáu trưởng lão không hề thay đổi, bọn họ chỉ tập trung bao vây tấn công.

Mà cách đó không xa, trên thuyền lâu có ánh sáng của trường kiếm chiếu ra, Nguyên Mục Châu cũng phóng người lên, lao thẳng về phía Thẩm Quân Ngọc——

Cửu U Ma Quân nhìn thấy, ánh mắt liền tối sầm lại, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn dùng ngón tay bắn chết Nguyên Mục Châu!

Nhưng lần này sáu trưởng lão đã học khôn rồi, bọn họ chỉ sử dụng kiếm thuật đơn giản nhất nhưng lại mạnh mẽ nhất để nhốt Cửu U Ma Quân vào bên trong, khiến Cửu U Ma Quân không thể phân thân, căn bản không có cách ra tay cứu viện.

Đến lúc này Cửu U Ma Quân mới ý thức được —— Hôm nay chính là cái bẫy nhằm vào Thẩm Quân Ngọc!

Hắn chỉ mới phân tâm một chút đã bị thương nhẹ.

Sáu trưởng lão càng thêm phấn khích.

Nhưng đúng lúc này, "keng" một tiếng, đối diện vang lên tiếng kim loại, hai luồng kiếm quang đối đầu nhau, giao nhau tại một chỗ.

Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ bình tĩnh rơi vào tai Cửu U Ma Quân.

"Ta không sao, Ma quân đừng phân tâm."

Trong lòng Cửu U Ma Quân khẽ động, hắn lập tức mỉm cười, tiếp đó hắn không còn lo nghĩ gì nữa, ra chiêu càng phóng khoáng, càng sắc bén hơn trước rất nhiều lần!

Hắn phải giết sáu lão già chết tiệt này càng nhanh càng tốt rồi đi giúp Thẩm Quân Ngọc.

Lúc này, kiếm của Thẩm Quân Ngọc chém mạnh vào kiếm khí của Nguyên Mục Châu, lưỡi kiếm chuyển hướng đâm thẳng vào ngực Nguyên Mục Châu ——

Bất thình lình, Nguyên Mục Châu trở tay vứt kiếm đi, truyền âm cho y khàn giọng nói: "Quân Ngọc, đệ mau bắt ta làm con tin! Bọn họ muốn giết đệ vì đã tiết lộ bí mật của trưởng lão và kiếm trận, đệ đừng đánh nữa."

Nghe những lời này của Nguyên Mục Châu, kiếm của Thẩm Quân Ngọc đang đâm tới hơi khựng lại một chút.

Chính vào khoảnh khắc tạm dừng này, một biến cố bất ngờ đã xảy ra.

Trên thuyền, Thẩm Tư Nguyên từ nãy giờ vẫn trong bộ dạng ốm yếu như không thể cử động, đột nhiên bật người bay lên, lòng bàn tay phóng ra một quả cầu sương mù màu đỏ cực kỳ quỷ dị, vỗ mạnh vào lưng của Thẩm Quân Ngọc.

Biến cố xảy đến quá nhanh.

Mọi người đều ở quá xa Thẩm Quân Ngọc, không ai có thể lao kịp tới giải cứu y.

Đồng tử của Nguyên Mục Châu co rút lại, Cửu U Ma Quân ở đằng xa cũng lập tức biến sắc, cả người hắn bùng nổ sát khí, ngay trong nháy mắt đó, ma quang màu vàng xanh biến thành những mũi tên sắc bén bay về phía các trưởng lão, g**t ch*t một người ngay tại chỗ.

Cửu U Ma Quân cũng điên cuồng muốn đột phá vòng vây, nhưng đã muộn rồi——

Quả cầu máu đã bay qua.

Mắt thấy quả cầu máu đã bám vào mép áo trắng của Thẩm Quân Ngọc, Thẩm Tư Nguyên đang bay lơ lửng ở phía xa cuối cùng cũng nở một nụ cười mãn nguyện trên mặt.

Mấy trưởng lão cách đó không xa cũng không khỏi thấy hưng phấn.

Nhưng một giây tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc cử động, không một ai nhìn thấy y di chuyển như thế nào.

Chỉ thấy bạch y tung bay, thân hình như tia chớp, nháy mắt đã dịch chuyển đến trước quả cầu máu.

Tiếp đó, khóe môi y ngợi lên ý cười lạnh lùng hiếm thấy, y không chút tránh né duỗi tay ra đón lấy quả cầu máu.

Tất cả mọi người: !!!

Mà khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc đã nắm chặt quả cầu máu trong tay.

Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc bay lơ lửng trong không trung, quả cầu máu điên cuồng giãy giụa trong tay y, bên trong chứa đựng vô số tia máu đáng sợ đang ra sức chui ra ngoài, muốn chui vào trong da y, nhưng dù chúng có cố gắng đến mấy cũng không thể toại nguyện.

Mọi người đều sững sờ.

Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc nắm quả cầu máu chậm rãi lên tiếng: "Vương trưởng lão, sinh năm Giáp Thìn, tháng Nhâm Thân, ngày Mậu Thìn, giờ Quý Hợi."

Một trưởng lão đang giao đấu với Cửu U Ma Quân bỗng chấn động tinh thần!

Thẩm Quân Ngọc tiếp tục: "La trưởng lão, sinh năm Kỷ Tỵ, tháng Canh Ngọ, ngày Mậu Thân, giờ Đinh Tỵ."

Lại có một trưởng lão sắc mặt đại biến.

Tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc lần lượt đọc ra bát tự của những trưởng lão còn lại, từng câu từng chữ không sai một chút nào.

Đến lúc này, bọn họ mới triệt để mất hết ý chí chiến đấu, trong lòng chất đầy nghi hoặc.

Chỉ trong vài chiêu đã bị Cửu U Ma Quân đánh cho tan tác, sau đó bọn họ cũng mặc kệ hết thảy, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thẩm Quân Ngọc đột nhiên quát lớn: "Không muốn chết thì đứng lại!"

Các trưởng lão nào dám dừng lại, Thẩm Quân Ngọc lạnh mắt nhìn bọn họ từ xa, giây tiếp theo, y lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc lồng nhỏ màu vàng, bên trong chứa một vật cực kỳ nguy hiểm—Lời Nguyền Vu Huyết.

Thẩm Tư Nguyên vừa nhìn thấy Lời Nguyền Vu Huyết liền biến sắc, lập tức hô lên với các trưởng lão: "Chạy mau!"

Thẩm Quân Ngọc không nói gì, trong tay y hiện lên thần chú bát tự vàng kim, ngón tay búng một cái, Lời Nguyền Vu Huyết đã được đặc chế tức thì quấn lấy một vị trưởng lão chạy chậm nhất.

Vị trưởng lão đó hét lên thảm thiết, thân thể rơi thẳng xuống đất.

Các trưởng lão còn lại sợ hãi, quả nhiên dừng lại ngay lập tức, không dám nhúc nhích nữa.

Cửu U Ma Quân ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt không khỏi ánh lên ý cười hết sức yên tâm.

Lúc này, ngón tay Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhàng xoay chuyển quả cầu máu vừa mới đoạt từ tay Thẩm Tư Nguyên, y nhìn các trưởng lão lạnh giọng nói: "Trở về nói với Kiếm Tôn, chính Thiếu tông chủ của các ngươi đã tiết lộ bí mật của Kiếm Tông, muốn chém muốn giết cũng phải tìm đúng người."

"Ta không gánh tội danh này."

Nguyên Mục Châu đứng ở xa nghe xong không khỏi chấn động tinh thần, sắc mặt cũng trở nên khó coi cực kỳ.

Tiếp theo đó, Thẩm Quân Ngọc quay sang nhìn Thẩm Tư Nguyên sắc mặt trắng bệch đang ngồi gục trên sàn thuyền: "Ta biết, ngươi cũng nhớ lại rồi."

"Có rất nhiều chuyện, ta vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng hôm nay, ngươi lại muốn ra tay với ta, thì đừng trách ta vô tình ——"

Lời vừa dứt, quả cầu máu trong tay Thẩm Quân Ngọc lập tức bay ra, nhanh như chớp phóng về phía Thẩm Tư Nguyên đang ngồi trên thuyền!

Sắc mặt Nguyên Mục Châu thay đổi đột ngột, gã lao tới cứu người, nhưng Cửu U Ma Quân từ nãy giờ vẫn một mực chú ý tình hình bên đó, lúc này ánh mắt hắn lạnh đi, ngón tay b*n r* ma quang!

Nguyên Mục Châu lập tức bị đánh bay, người đập vào tảng đá gần đó, phun ra một mũi tên máu.

Quả cầu máu không còn bị chặn nữa, nó mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể Thẩm Tư Nguyên mặt mày tái nhợt đang vùng vẫy muốn chạy trốn.

Tức khắc, Thẩm Tư Nguyên bật ra một tiếng thét vô cùng đau đớn!

Nhìn thấy cảnh này, mấy vị trưởng lão đứng yên tại chỗ cách đó không xa đều tái mét mặt mày, biểu cảm cực kỳ khó coi —— Lúc này bọn họ mới ý thức được, bất kể Thẩm Quân Ngọc đã làm gì, thì thủ đoạn dùng quả cầu máu hại người mà Thẩm Tư Nguyên nhắc đến ngay từ đầu cũng quá tàn nhẫn...

Thẩm Quân Ngọc xử lý xong Thẩm Tư Nguyên, cũng không có ý định tấn công các trưởng lão nữa, y suy xét một lúc rồi bấm rách đầu ngón tay, nhỏ ra máu tươi, từ từ vẽ vài thần chú màu đỏ vàng có hình bát tự.

Các trưởng lão nhìn thấy thần chú này, vẻ mặt của bọn họ càng trở nên kỳ lạ và nghiêm trọng.

Bấy giờ Thẩm Quân Ngọc mới nhìn về phía Cửu U Ma Quân: "Làm phiền Ma quân, tặng những phần lễ vật này cho các trưởng lão, dù gì bọn họ cũng đã vất vả đuổi theo chúng ta suốt một đường."

Cửu U Ma Quân cười khẽ một tiếng, nhận lấy thần chú.

Sau đó, hắn phất tay áo dài, mấy thần chú vàng đỏ lần lượt chui vào mi tâm của các trưởng lão.

Các trưởng lão mặt vàng như nghệ, tức mà không dám nói gì.

Thẩm Quân Ngọc và Cửu U Ma Quân đưa mắt nhìn nhau, cũng không ở lại nữa mà xoay người bay đi.

Đúng lúc này, một giọng nói khản đặc cực kỳ yếu ớt run rẩy truyền đến: "Quân Ngọc, đừng đi, đệ không thể sai..."

Thẩm Quân Ngọc còn chưa kịp làm gì thì Cửu U Ma Quân ở bên cạnh đã mặt mày vô cảm b*n r* một luồng ma khí màu xanh vàng ——

"Đùng" một tiếng nổ vang dội.

Đất đá bay mù mịt, không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Hai luồng ma quang bay thẳng lên trời, hòa vào trong bầu trời đêm vô biên vô tận——

Trăng tràn trên sông, đổ vào biển cả.

Hai luồng ma quang một trước một sau, lướt trên mặt sông lấp lánh ánh trăng, màu đen vàng và màu lam vàng đan xen bay múa, vô cùng đẹp mắt.

Cuối cùng, luồng ma khí màu xanh vàng dừng lại, hóa thành nguyên hình giữa không trung, nước da càng nhợt nhạt hơn trước mấy phần.

Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy, trong mắt không khỏi có chút áy náy và lo lắng.

Y nói: "Sớm biết như vậy thì lần trước ta đã lấy Lời Nguyền Vu Huyết ra rồi."

Cửu U Ma Quân liếc nhìn y: "Lần trước xài thì lần này hết cái để xài rồi."

Thẩm Quân Ngọc trầm giọng nói: "Đám người đó tham sống sợ chết, nếu lần trước để bọn họ ăn khổ nhiều, thì lần này chưa chắc bọn họ dám đuổi theo."

Cửu U Ma Quân lắc đầu: "Bọn họ không biết ngươi chỉ có một Lời Nguyền Vu Huyết, nếu biết, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy."

Thẩm Quân Ngọc thôi nói nữa, mà lúc này, không hiểu sao trong lòng y có một loại cảm giác trầm trọng đang dâng lên từng chút một.

Nguy cơ trên đường đến Đông Hải chắc chắn còn hơn thế này rất nhiều, nhưng Kiếm Tông đã là thế lực mạnh nhất của Nhân tộc rồi, ngoại trừ bọn họ, trên đường còn có thể gặp nguy hiểm nào nữa?

Chẳng lẽ là Yêu tộc ở Đông Hải?

Đột nhiên, Cửu U Ma Quân mỉm cười nói: "Sắp tới Đông Hải rồi."

Thẩm Quân Ngọc giật mình, lập tức giương mắt nhìn.

Quả nhiên, ở nơi tận cùng của ánh trăng, y nhìn thấy biển cả mênh mông, gió biển thổi lồng lộng, mang theo một mùi tanh mặn thoang thoảng.

Trước kia, Thẩm Quân Ngọc ghét nhất là mùi này, nhưng vào giờ phút này, khi ngửi thấy mùi vị này y lại cảm thấy an tâm vô cùng.

Dù thế nào đi nữa, vào Đông Hải rồi nói.

Nhưng đúng ngay lúc này, Cửu U Ma Quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về một nơi ở phía xa xa, khuôn mặt tuấn mỹ vốn đang tươi cười lúc này chỉ còn sót lại giá lạnh, không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Lần đầu tiên, trên người hắn toát ra một luồng hơi thở đầy nghiêm túc đến mức trầm trọng.

Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, lông mày chợt nảy lên, lập tức nhìn theo hướng Cửu U Ma Quân đang nhìn.

Sau đó, y nhìn thấy một chiếc bè trúc nhỏ trôi trên mặt biển.

Trên bè trúc, một thân thanh y giản dị đứng lặng yên, tóc trắng rủ xuống, vô cùng nhỏ bé, tựa như một hạt cát trên biển cả bao la rộng lớn.

Thẩm Quân Ngọc chợt rơi vào trầm mặc.

Kiếp trước, y luôn cảm thấy cuộc đời mình không mấy may mắn.

Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn mới được sống lại, y lại cảm thấy, ông Trời không phải là không thương xót cho mình.

Nhưng thật không ngờ, số của y thật sự không được may mắn.

Đối đầu với Thiên Hoang Ma Quân, trưởng lão Kiếm Tông hay là Nguyên Mục Châu, y vẫn luôn cảm thấy mình còn cơ hội sống sót, y có thể ứng phó được.

Nhưng giờ phút này, nhìn thấy thanh y đơn giản kia, trong đầu y chẳng nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.

Một mảnh trống rỗng.

Khoảnh khắc tiếp theo, thanh y trên bè trúc xoay người lại, để lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng hết sức bình thường nhưng lại tựa như Thần từ trên trời giáng xuống.

Trong nháy mắt, một luồng sáng trắng chói lòa như ngọn núi khổng lồ chầm chậm phóng ra từ tay áo rộng của người mặc áo xanh, xé rách nhật nguyệt, xuyên thấu thiên địa —

Thẩm Quân Ngọc rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, y muốn cử động, nhưng dưới sức ép khổng lồ của uy áp thấu trời triệt đất này, y hoàn toàn không thể động đậy được.

Cả người y như bị đóng băng trong không gian này, mất hết năm giác quan, mất hết ý thức.

Trong đôi mắt lưu ly chỉ còn lại luồng kiếm quang kinh thiên động địa, mang theo uy áp hủy diệt nuốt chửng tất cả đang trút xuống.

Cứ như vậy mà biến mất sao? Y không cam lòng!

Đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Thẩm Quân Ngọc.

Cũng đúng ngay lúc ấy, như thể trời đất đã nghe thấy tiếng gọi của y, một tòa pháp tướng hình chim khổng tước màu xanh vàng khổng lồ tráng lệ từ từ hiện ra trước mắt y, mang theo ánh sáng rực rỡ bảy màu che đi ánh sáng của luồng kiếm quang kia ——

Cũng chính lúc này, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo cực kỳ quen thuộc thông qua trận pháp ở lòng bàn tay chậm rãi vang lên trong đáy lòng y.

Chỉ nói một chữ:

"Đi."

Khoảnh khắc ấy, tựa như sóng cuộn biển gào, trái tim Thẩm Quân Ngọc chấn động kịch liệt.

Y ngước mắt nhìn bóng người đen huyền thon dài cao lớn phía dưới pháp tướng chim khổng tước khổng lồ, hồi ức như đèn kéo quân ùa về trong tâm trí y.

Hình ảnh của Văn Túc, công pháp và nghĩa huynh, nụ cười khó hiểu thi thoảng của Cửu U Ma Quân, cùng với mùi hương quen thuộc ấy...

Y đã hiểu ra tất cả.

-----

Tác giả:

- Cửu U Ma Quân: Xui xẻo quá, vợ ơi chạy trước đi.

- Thẩm Quân Ngọc: Haiz... thôi vậy.

Bình Luận (0)
Comment