Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 61

Bấy giờ, luồng kiếm quang thấu thiên triệt địa kia cũng đã chậm rãi va chạm với tòa pháp tướng chim khổng tước khổng lồ màu xanh vàng, mang theo sức mạnh hủy diệt tàn phá, từng chút một phá hủy pháp tướng khổng tước từ ngoài vào trong.

Pháp tướng khổng tước ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu bi thương như đổ huyết lệ, bóng hình vỡ vụn, những chiếc lông vũ xinh đẹp cũng bắt đầu héo rũ rơi rụng lả tả.

Chỉ có duy nhất bóng dáng áo đen thon dài kia vẫn như một ngọn núi vững chãi che chắn trước mặt Thẩm Quân Ngọc, thủy chung không lùi nửa bước.

"Đi!"

Từ này, hắn lặp lại lần nữa, nhưng lần này giọng nói đã khản đặc, âm thanh mang theo cảm giác đau đớn như xé rách, gần như sức cùng lực kiệt.

Cuối cùng Thẩm Quân Ngọc cũng hồi thần lại, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh xám, đưa mắt nhìn biển cả bao la vô tận và vầng trăng sáng tỏ treo trên cao, sau đó y nhìn về phía kiếm quang chói lọi, cùng với... tòa pháp tướng khổng tước sắp vỡ nát.

Còn có... bóng dáng huyền y thân thuộc ấy.

Y lặng yên một lúc, khẽ khàng thở ra một hơi, rồi lại mỉm cười.

Y nói: "Ta không đi."

Giọng nói nhẹ bẫng, nhưng cực kỳ kiên quyết.

Cửu U Ma Quân nghe thấy ba chữ này, đôi con ngươi màu vàng xanh lập tức co rụt lại, khí tức trên người hắn cũng dao động trong vô thức, khóe môi tí tách máu tươi.

Cũng chính thời khắc này, một bóng người áo trắng đột ngột bay ra từ phía sau pháp tướng khổng tước vỡ tan tành của Cửu U Ma Quân—

Y cầm kiếm trong tay, đứng trên mặt biển, ngẩng đầu nhìn trời.

Ánh trăng chiếu sáng bạch y không nhiễm bụi trần, không chút tì vết.

Lúc này, y dùng tay trái bấm quyết, đặt lên ngực mình.

Thẩm Quân Ngọc nhắm mắt lại, chất giọng trầm ổn cực kỳ rõ ràng, y nói: "Thỉnh Thần giáng—"

Chỉ trong chớp mắt, không gian trời đất bỗng nhiên nứt toác, phía sau bầu trời mênh mông xuất hiện một con mắt khổng lồ đáng sợ, to lớn như một ngọn núi, cuồn cuộn xoay tròn nhìn xuống.

Trong con mắt ấy, có một luồng ánh sáng đỏ tươi kh*ng b* bắn thẳng xuống phía dưới, chiếu thẳng vào người Thẩm Quân Ngọc.

Bạch y tức thì nhuộm đỏ, tựa như ác quỷ từ địa ngục chui lên.

Thẩm Quân Ngọc mở mắt ra.

Lúc này, đồng tử của y đã hoàn toàn đổi màu, biến thành một màu đỏ tươi vô cùng quỷ dị, giống hệt như con mắt kỳ quái đáng sợ trên bầu trời, khí tức toàn thân cũng bộc phát dữ dội, sóng biển dâng cao ngập trời, sấm chớp rền vang, cuồng loạn gầm thét —

Hết thảy mọi thứ đều chứng tỏ rằng, Thẩm Quân Ngọc hiện tại không còn là Thẩm Quân Ngọc trước kia nữa.

Trên mặt biển, Thẩm Quân Ngọc lạnh lùng nhìn về phía trước, y thậm chí còn chưa rút kiếm, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Cửu U Ma Quân.

Y đưa tay ra, chỉ dùng hai ngón tay dài mảnh đã bóp nát kiếm quang sáng rực che trời lấp đất vừa rồi.

Ở phía sau, Cửu U Ma Quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Quân Ngọc, ánh mắt hắn run rẩy, máu trong lồng ngực sôi trào, nhưng mãi không thể thốt ra một từ nào, cũng không dám mở miệng.

Lúc này, người mặc thanh y đã rời khỏi bè trúc, đang lao nhanh trong gió, hoàn toàn đánh mất đi khí độ vững vàng, bình thản như Thái Sơn áp đỉnh lúc đầu.

Thẩm Quân Ngọc lẳng lặng nhìn bóng lưng ấy, đột nhiên, trong đôi mắt đỏ tươi như máu hiện lên ý cười kỳ dị.

"Ta nhận ra ngươi."

Giọng nói của y cũng đã thay đổi, trở nên trầm thấp, hồn hậu, hoàn toàn không phải là lời mà Thẩm Quân Ngọc lúc trước có thể nói ra được.

Chỉ với bốn chữ này, người mặc thanh y kia càng bỏ chạy nhanh hơn.

Thẩm Quân Ngọc mặt vô biểu tình, chỉ ra một ngón tay, ánh sáng đỏ chói lóa b*n r*, trúng ngay người mặc thanh y, không sai một ly.

Sóng biển cuộn trào lập tức nuốt chửng bóng dáng của người mặc thanh y.

Thẩm Quân Ngọc đứng yên tại chỗ, không đuổi theo nữa.

Một lúc lâu sau, y nhìn về phía trước, giống như đang tự nói với bản thân: "Tiểu tử, không cầu ta giết gã, sau này ngươi chắc chắn sẽ hối hận."

"Hãy trân trọng nguyện vọng cuối cùng của ngươi đi."

Gió biển thổi qua, sóng biển dâng cao, không ai đáp lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Ngọc cười khẽ một tiếng: "Nên đi rồi—"

Vừa dứt lời, không gian xung quanh y bỗng nhiên dao động mạnh, trên bầu trời lại xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ màu đỏ tươi.

Một tiếng nổ lớn vang lên, nước biển ào ạt bắn lên trời như núi lửa phun trào, một vòng ánh sáng đỏ tựa cầu vồng tỏa sáng rực rỡ ra xung quanh người Thẩm Quân Ngọc, đánh bay cả Cửu U Ma Quân đang điên cuồng lao đến gần—

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng đỏ thu lại thành một tia đỏ chói lóa, bay vọt lên trời cao, thân hình Thẩm Quân Ngọc hơi lắc lư giữa không trung, rồi rơi thẳng xuống.

Đúng lúc này, sóng biển đổ dồn lên từ bốn phía, bổ nhào về phía bạch y đang rơi tự do...

Gió biển lạnh lẽo, nước biển buốt giá, mang theo mùi mặn chát hòa chung với mùi máu tanh, tràn vào khoang miệng và mũi.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ánh trăng chiếu sáng bãi biển, rọi lên bộ y phục đen đã ướt sũng và rách nát, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của Cửu U Ma Quân dính đầy bùn cát, máu tươi loang lổ, làn da trắng bệch không còn chút máu, tóc đen rối bù dính vào mặt và cổ...

Cuối cùng, ngón tay của hắn giật nhẹ một cái, tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi lên.

Tiếp đó, mi mắt hắn khẽ run lên, đôi mắt màu vàng xanh giăng đầy tơ máu từ từ mở ra.

Sau cơn mê man mù mịt, Cửu U Ma Quân chợt bừng tỉnh, rồi với cơ thể bị trọng thương của mình, hắn loạng choạng chạy vội về phía biển gần đó—

Không biết qua bao lâu, một tiếng "ào" vang lên, hắn từ trong biển bế lên một thân bạch y ướt sũng nước, hai tay run rẩy vừa ra sức truyền ma khí vừa cẩn thận dè dặt ôm người lên bờ.

Chấn thương của Thẩm Quân Ngọc nghiêm trọng hơn Cửu U Ma Quân gấp trăm lần.

Giờ phút này, kinh mạch và xương cốt của y gần như đứt đoạn, máu thiếu điều muốn chảy hết, chỉ còn lại chút linh khí yếu ớt ở trên ngực tạm thời bảo vệ được trái tim, nếu không thì, y đã sớm vong mạng rồi.

Vậy nên dù lúc này Cửu U Ma Quân đang ôm y, cũng không dám dùng quá nhiều sức.

Đây chính là hậu quả của "Thần giáng".

Thần đến từ thế giới cấp cao hơn, sức mạnh linh hồn vượt xa tu sĩ trong thế giới này hàng nghìn lần, nếu muốn thỉnh bọn họ hạ phàm, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh như Thẩm Quân Ngọc, mà ngay cả tu sĩ Đại Thừa muốn thỉnh Thần giáng thế thì ít nhất cũng phải bị trọng thương mấy năm.

Vậy mà Thẩm Quân Ngọc vẫn quyết tâm làm như vậy.

Lúc này, Cửu U Ma Quân ngồi trên bãi cát, bộ huyền y đã bị bùn cát làm bẩn, người vẫn luôn ưa sạch sẽ như hắn lại chẳng thèm quan tâm đến.

Hắn vừa truyền ma khí cho Thẩm Quân Ngọc, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch không còn chút khí sắc nhưng lại an tĩnh, bình thản đến lạ của Thẩm Quân Ngọc.

Im lặng một lúc, hắn khàn giọng gọi: "Quân Ngọc?"

Không có ai đáp lại.

Cửu U Ma Quân lại gọi: "Quân Ngọc."

Lần này, giọng nói của hắn đã có chút run rẩy.

Vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có tiếng sóng vỗ vào bờ và tiếng thầm thì của gió biển.

Giây phút ấy, gương mặt vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh của Cửu U Ma Quân triệt để tan vỡ, đôi mắt hắn chợt đỏ bừng, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, hắn run rẩy nhắm mắt lại, từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp gò má nhếch nhác lại ướt đẫm của mình lên sườn mặt lạnh buốt của Thẩm Quân Ngọc.

Rất lâu sau đó, một giọt nước nóng hổi từ khóe mắt hắn trượt xuống làn da lạnh lẽo của Thẩm Quân Ngọc.

Bất chợt—

"Đi."

Một giọng nói cực kỳ yếu ớt nhưng vô cùng quen thuộc lẳng lặng vang lên trong lòng Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân chấn động cả người, hắn mở bừng mắt ra, không thể tin được mà nhìn Thẩm Quân Ngọc ở trước mặt.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Quân Ngọc vẫn không hề động đậy, ngay cả những sợi lông mi xinh đẹp cũng không dao động chút nào.

Cửu U Ma Quân tưởng mình sinh ra ảo giác, nhưng rất nhanh hắn nhận ra điều gì đó, vội vàng duỗi tay ra, cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của Thẩm Quân Ngọc.

Bàn tay tái nhợt vô lực rủ xuống, nhưng chỉ cần lật lại, sẽ thấy trên lòng bàn tay trắng như ngọc có một vòng trận đồ màu vàng nhạt đang lấp lánh ánh sáng.

Thấy trận đồ này, hô hấp của Cửu U Ma Quân chợt ngưng một chốc, hắn lại run rẩy đưa tay trái của mình ra, so với tay của Thẩm Quân Ngọc.

Dưới ánh trăng, hai bàn tay thon dài đan vào nhau, hai trận đồ màu vàng giống hệt nhau nằm yên trên lòng bàn tay, chúng cứ như đang thở mà tỏa ánh sáng nhè nhẹ.

Cửu U Ma Quân lặng thinh một lúc, cảm giác vui mừng khôn xiết trào dâng trong lòng hắn.

Bình Luận (0)
Comment