Kiếm Tông.
Việc Nguyên Mục Châu dẫn theo Thẩm Tư Nguyên và sáu trưởng lão thất bại trở về chẳng được mấy hôm đã lan truyền khắp Kiếm Tông.
Lúc này đang diễn ra Đại hội đấu kiếm, người ra vào nườm nượp, sự giám sát giữa các tông môn cũng lỏng lẻo hơn trước nhiều.
Khi biết được tin này, mọi người ở Trung Châu đều cảm thấy lo sợ.
Suy cho cùng cũng không ai biết Thẩm Quân Ngọc và Cửu U Ma Quân hiện đang ở đâu, lỡ như hai người đó đột nhiên xuất hiện ở gần Kiếm Tông rồi đại khai sát giới, những tu sĩ bình thường như bọn họ sao có thể chống cự nổi?
Vì vậy, bọn họ bắt đầu trách móc Nguyên Mục Châu, đều cho rằng bởi vì Nguyên Mục Châu thả hổ về rừng, nên mới khiến vị hôn phu cũ của gã tự do hoành hành như vậy.
"Nguyên thiếu tông chủ làm việc cũng quá bất cẩn rồi, lẽ nào cậu ấy thật sự bị vị hôn phu tu ma của mình mê hoặc tâm trí, cố ý tha cho y sao? Nếu không thì chẳng thể tưởng tượng nổi sáu Luyện Hư lại không đánh lại một tên Luyện Hư và còn bị người ta bắt chẹt nữa."
"Phải đó, chắc chắn là Nguyên thiếu tông chủ cố ý thả người đi, làm hại các trưởng lão, cũng làm hại những người bình thường như chúng ta."
"Hay là chúng ta đi tìm trưởng lão, nhờ trưởng lão cầu xin Kiếm Tôn nghiêm phạt Nguyên thiếu tông chủ?"
"Đúng đó, là một ý kiến hay."
Thế là, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông và các tu sĩ từ môn phái khác đã cùng nhau tới Trưởng Lão Đường cầu kiến, nhưng đều bị từ chối bên ngoài cửa.
Bọn họ cho rằng các trưởng lão đang bao che cho Nguyên Mục Châu, trong lúc nhất thời, Nguyên Mục Châu càng bị oán giận hơn bao giờ hết, sau đó, cũng bắt đầu có những lời chỉ trích về Kiếm Tông.
Thực ra, những người này đều không biết rằng, hiện tại trong lòng các trưởng lão cũng rất oán hận Nguyên Mục Châu, bởi vì đêm hôm đó bọn họ rõ ràng nhìn thấy Nguyên Mục Châu đã cố ý thả Thẩm Quân Ngọc khi đi bắt y, để y có cơ hội trốn thoát.
Tên lụy tình này, đúng là hết thuốc chữa!
Ngặt một nỗi, hiện giờ Nguyên Mục Châu đang bị trọng thương hôn mê, dù các trưởng lão có giận đến đâu, cũng không dám công khai chuyện này, sợ các môn phái khác sẽ lợi dụng cơ hội này mà gây rối —
Nhưng bọn họ cũng lo Kiếm Tôn sẽ trách cứ bọn họ để Nguyên Mục Châu bị thương nặng.
Nhưng kỳ lạ thay, từ khi Nguyên Mục Châu trọng thương trở về, Kiếm Tôn vốn luôn quan tâm đến chuyện này lại không có bất kỳ phản ứng nào, không hề hỏi han tình hình, cũng chẳng quan tâm đến chuyện thất bại ra sao.
Các trưởng lão vừa cảm thấy có lẽ Kiếm Tôn đã quá thất vọng, không muốn gặp bọn họ nữa, vừa âm thầm cảm thấy may mắn, mong sao Kiếm Tôn không truy cứu chuyện này.
Đúng lúc này, một đệ tử tinh anh bước vào.
Sau khi đuổi đám người đi, đệ tử ấy nhìn các trưởng lão đang canh giữ Nguyên Mục Châu nói: "Thưa các vị trưởng lão, Thẩm gia nhị công tử tới rồi, hiện đang ở bên ngoài, cậu ta nói có cách chữa trị vết thương cho Thiếu tông chủ của chúng ta."
Một trưởng lão nghe vậy lập tức quát: "Nói láo! Thẩm Tư Nguyên còn đang bị trúng nguyền rủa huyết mạch, sao có thể chạy tới đây được?"
Đệ tử tinh anh xấu hổ nóng cả mặt, nhưng vẫn giải thích: "Cậu ta nói cậu ta đã giải được lời nguyền, với lại con thấy sắc mặt cậu ta khá tốt, giống như đã bình phục rồi. Nếu hiện tại các trưởng lão không thể chữa trị cho Thiếu tông chủ, hay là để cậu ta vào thử xem?"
Các trưởng lão nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, bọn họ do dự một lúc rồi nói: "Thôi được, để nó vào đi. Nếu nó thực sự có bản lĩnh, cứu được Thiếu tông chủ, thì cũng coi như để nó lấy công chuộc tội."
Đệ tử tinh anh gật đầu lui xuống.
Không lâu sau, Thẩm Tư Nguyên được dẫn vào.
Các trưởng lão vừa nhìn thấy Thẩm Tư Nguyên đều lấy làm ngạc nhiên — Thẩm Tư Nguyên bây giờ nhìn có vẻ hồng hào, khí sắc ổn định, không chỉ không còn dấu hiệu của việc bị nguyền rủa, mà ngay cả trạng thái suy yếu do Kim Đan bị hủy trước kia cũng không còn.
Không biết cậu ta đã làm gì mà lại thay đổi đến như vậy.
Các trưởng lão ngờ vực, bọn họ đồng loạt dùng linh thức quét qua người Thẩm Tư Nguyên, và phát hiện rằng, mặc dù Kim Đan của Thẩm Tư Nguyên vẫn chưa khôi phục, nhưng linh khí trong cơ thể cậu ta đã sung túc hơn nhiều, kinh mạch và xương cốt đều được nuôi dưỡng rất tốt.
Cũng không hề có dấu hiệu nào của việc sử dụng thuốc.
Chuyện này...
Thấy các trưởng lão vẫn còn nghi ngờ, Thẩm Tư Nguyên cười nhạt nói: "Chư vị trưởng lão có từng nghe về lĩnh ngộ trước sinh tử chưa?"
Các trưởng lão sững người một chút, rồi bỗng hiểu ra.
Thẩm Tư Nguyên nói tiếp: "Chính vào khoảnh khắc sinh tử ta đã lĩnh ngộ được một bộ công pháp hấp thu linh khí của trời đất, không chỉ hóa giải được lời nguyền, mà còn khôi phục lại sức khỏe. Có thể thấy Thiên Đạo rất công bằng."
Các trưởng lão vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Tư Nguyên: "Việc Nguyên đại ca bị trọng thương, ta cũng có một phần trách nhiệm. Nay ta có được cơ duyên tốt như vậy, đương nhiên phải đến chữa trị cho Nguyên đại ca. Các trưởng lão có thể tạo điều kiện để ta thử một lần không?"
Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau một lúc, rồi do dự hỏi: "Ngươi thật sự có thể khiến cậu ấy tỉnh lại?"
Thẩm Tư Nguyên giơ hai ngón tay lên, tuyên thệ với trời, sau khi lập lời thề xong, cậu ta lại nói: "Dù gì chư vị trưởng lão cũng ở đây, chỉ một chưởng là có thể đánh chết ta, một kẻ vô dụng như ta sao dám làm loạn được?"
Đều là những lời nói thật.
Các trưởng lão tin rồi, liền im lặng nhường đường.
Bấy giờ Thẩm Tư Nguyên điều khiển xe lăn, từ từ tiến đến trước giường Nguyên Mục Châu đang nằm, nhìn thấy gương mặt trắng tái của Nguyên Mục Châu, đôi mày cậu ta nhíu lại, ý cười trên mặt cậu ta bỗng dần phai đi.
Một nỗi buồn vô cớ trỗi dậy trong lòng.
Nhưng rất nhanh, cảm giác buồn bã ấy đã biến mất.
Cậu ta giơ tay lên, nắm lấy tay Nguyên Mục Châu, trông có vẻ như đang vỗ về an ủi, nhưng thực tế, móng tay của cậu ta đã từ từ đâm rách ngón tay Nguyên Mục Châu và lòng bàn tay của cậu ta.
Máu từ từ nhỏ xuống, rồi hòa lẫn vào nhau, hình thành một khế ước khó bề tách rời.
Thẩm Tư Nguyên không nhúc nhích, khoảnh khắc khế ước kết thành, khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười quái dị, còn khó coi hơn cả khóc.
Cậu ta không biết lúc này trong lòng mình nên nghĩ gì.
Khế ước đạo lữ sinh tử đồng mệnh, bắt buộc trong lòng hai người đều phải có nhau, mới có thể kết thành.
Dù tình cảm này có nhạt nhòa đến đâu, nhưng chỉ cần có, là đủ.
Cuối cùng, một vị trưởng lão nhận ra có điều gì đó không ổn, quát lớn: "Ngươi đang làm gì?!"
Dứt lời, ông ta giơ tay chưởng về phía Thẩm Tư Nguyên.
Thẩm Tư Nguyên từ lâu đã không còn sợ hãi nữa rồi, cậu ta vội giơ tay lên, chỉ vào tay của cậu ta và Nguyên Mục Châu, đưa lên trước mặt các trưởng lão.
Hoa văn màu tím của Khế ước đạo lữ đồng mệnh đang chậm rãi xoay chuyển trên lòng bàn tay của cậu ta và Nguyên Mục Châu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Vị trưởng lão ra tay nhìn thấy biểu tượng này, vẻ mặt chấn động mạnh, chỉ có thể vội vàng thu tay lại, bản thân ho ra một ngụm máu.
Mà ngay lúc này, Nguyên Mục Châu nằm trên giường phát ra một tiếng r*n r*, hàng mi dài khẽ động, rõ ràng là muốn tỉnh lại.
Các trưởng lão không ngờ Thẩm Tư Nguyên lại thật sự có thể làm Nguyên Mục Châu tỉnh lại, sắc mặt của bọn họ đều trở nên cực kỳ quái dị.
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Tư Nguyên liền đưa tay ra, điểm vào mi tâm của Nguyên Mục Châu một chú hôn mê, khiến Nguyên Mục Châu lại chìm vào trạng thái mê man.
Tiếp đó, cậu ta lẳng lặng nhìn về phía các trưởng lão đang tức giận nhìn chằm chằm vào mình, nói: "Các trưởng lão, Nguyên đại ca thật sự có thể tỉnh lại. Các vị đã thấy rồi chứ?"
Các trưởng lão sắc mặt lạnh lùng, trách cứ: "Ngươi đã dùng thủ đoạn quỷ quái gì —— "
"Ta có thể hồi phục sức khỏe là vì ta đã sử dụng Khoảnh Khắc Rực Rỡ."
Ngay lập tức, cả đại sảnh im bặt không còn một tiếng động, sắc mặt các trưởng lão bỗng trở nên vô cùng kỳ quái.
"Khoảnh Khắc Rực Rỡ", đem tuổi thọ của người ta rút ngắn lại đến mức tối đa, chỉ vì muốn giành lấy vài tháng thậm chí là vài ngày ở trạng thái đỉnh cao.
Thời gian trôi qua, chính là lúc cái chết đến gần.
Một trưởng lão cười lạnh nói: "Ngươi tự xưng tinh thông thuật chú và khế ước, chẳng lẽ không biết tuổi thọ của ngươi hết rồi, thì Khế ước đạo lữ đồng mệnh cũng sẽ tự động giải trừ sao?"
Thẩm Tư Nguyên: "Ta biết mà."
"Có điều, ta không phải người tốt lành gì."
"Vậy nên trước khi ta chết, nếu các trưởng lão khiến ta không hài lòng, ta sẽ dùng hết mọi cách để khiến Nguyên đại ca cũng không được yên."
"Các người nói xem, nếu Kiếm Tôn biết chuyện này, ngài ấy sẽ trừng phạt ta, hay là trừng phạt các vị đây?"
Các trưởng lão lập tức biến sắc.
Hồi lâu sau, trong bầu không khí im lặng chết chóc, Thẩm Tư Nguyên nhạt giọng nói: "Trong vòng ba ngày, ta muốn một viên Kim Đan."
Một trưởng lão giận dữ quát: "Lấy Kim Đan của người sống để nuôi ngươi cực kỳ tàn nhẫn, tỷ lệ thành công lại cực thấp, ngươi đang làm việc của tà ma ngoại đạo!"
Thẩm Tư Nguyên khẽ cười một tiếng, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại mang theo sự điên cuồng.
Cậu ta nói: "Ta không quan tâm, ta nhất định phải có."
Một trưởng lão nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Tư Nguyên, gần như muốn lao tới vỗ một chưởng g**t ch*t cậu ta, nhưng lại bị một trưởng lão khác kéo lại.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co, các trưởng lão trầm giọng nói: "Ba ngày sau, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Thẩm Tư Nguyên thản nhiên nói: "Nếu không thấy Kim Đan, ta sẽ tự hại mình."
Các trưởng lão:...
Cuối cùng, tất cả trưởng lão mặt mày u ám, phẫn nộ phất tay áo bỏ đi, nhất thời, trong đại điện chỉ còn lại Thẩm Tư Nguyên và Nguyên Mục Châu.
Thẩm Tư Nguyên sau khi chọc giận các trưởng lão bỏ đi, cũng từ từ bình tĩnh lại, lúc này, cậu ta quay đầu nhìn Nguyên Mục Châu nằm trên giường, im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài.
"Nếu biết trước làm kẻ ác sẽ thoải mái như thế này, thì kiếp trước ta đã chẳng thèm giả vờ rồi."
Nói xong, cậu ta trầm mặc một lúc, rồi khẽ khàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đắp chăn cho Nguyên Mục Châu, như thể cậu ta vẫn là Thẩm tông chủ si tình của kiếp trước.
.
Trên Đông Hải, ánh mặt trời vừa ló dạng, một chiếc thuyền bạch ngọc đang trôi nhanh theo dòng nước.
Trong thuyền bạch ngọc, Cửu U Ma Quân ôm Thẩm Quân Ngọc trong lòng, vừa truyền ma khí, vừa tỉ mẫn cảm nhận những suy nghĩ mà Thẩm Quân Ngọc thi thoảng sẽ truyền đến.
Hiện tại, cả hai người đều đã đổi y phục mới, tự nhiên Cửu U Ma Quân cũng nhìn thấy rõ huyết ấn kỳ lạ trên bờ ngực trắng nõn của Thẩm Quân Ngọc.
Là một huyết ấn có hình dạng giống hệt con mắt đỏ tươi quỷ dị kia.
Hơn nữa, lúc này, họa tiết ở trung tâm huyết ấn đã được lấp đầy một phần ba, đang tản ra linh quang lập lòe.
Cửu U Ma Quân nhớ lại đêm đó, lời "Thẩm Quân Ngọc" đã nói, chỉ còn một nguyện vọng cuối cùng.
Nếu cứu hắn là nguyện vọng thứ hai, vậy thì nguyện vọng đầu tiên của Thẩm Quân Ngọc là gì?
Và y đã ước điều đó vào lúc nào?
Trong lòng Cửu U Ma Quân tràn đầy nghi vấn, nhưng lúc này, hắn không hỏi ra bất kỳ câu nào, chỉ yên lặng ôm Thẩm Quân Ngọc, tiếp tục trị thương cho y.
Trên thực tế, trạng thái của hắn cũng chẳng khá hơn là bao.
Chỉ là đang gắng gượng mà thôi.
Nhưng hiện tại, hắn bắt buộc phải gắng gượng.
Bỗng nhiên——
"Phía Đông."
Cửu U Ma Quân chấn động trong lòng, lập tức duỗi tay b*n r* một tia ma khí vén rèm thuyền lên, từ xa điều khiển con thuyền rẽ hướng.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn Thẩm Quân Ngọc trong lòng mình.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc vẫn thủy chung nhắm mắt, khuôn mặt vẫn tái nhợt như sứ không chút sức sống, hàng mi dài không hề động đậy.
Cửu U Ma Quân cười khổ, trong lòng trào dâng một nỗi mất mát, nhưng rồi hắn vẫn gắng gượng ép mình lấy lại tinh thần, tiếp tục truyền ma khí cho Thẩm Quân Ngọc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Mặt trời bay lên giữa bầu trời rồi từ từ lặn xuống, mặt biển cũng bắt đầu phản chiếu ánh sáng lấp lánh mờ ảo.
Đêm đến.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, kiếm khí trong cơ thể Cửu U Ma Quân lại tàn phá mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, trong lúc truyền ma khí cho Thẩm Quân Ngọc, hắn không nhịn được nữa, cúi đầu phun ra một ngụm máu, trong vũng máu màu xanh vàng, kiếm khí đã tăng hơn bảy phần so với lúc trước —
Là do cái đêm Kiếm Tôn chém nát pháp tướng của hắn để lại.
Nhìn thấy kiếm khí trong máu của mình, ánh mắt Cửu U Ma Quân càng thêm lạnh lùng đầy hận thù.
Kiếm Tôn, Kiếm Tôn, chủ của một tông phái, chí tôn của Kiếm Đạo, vậy mà lại làm ra chuyện chặn đường giữa chừng tiểu nhân như vậy.
Sẽ có một ngày, hắn sẽ róc xương lóc thịt cái kẻ dối trá tự xưng là chí tôn Kiếm Đạo này!
Một khi cảm xúc bộc phát, kiếm khí trong cơ thể Cửu U Ma Quân càng tàn sát bừa bãi, hắn chịu không nổi đau đớn phải nhắm mắt lại, đôi môi mỏng tái nhợt vì mất máu mím chặt, hàng mi khẽ run rẩy.
Nhưng dù như thế hắn vẫn không chịu buông ra bàn tay đang truyền ma khí cho Thẩm Quân Ngọc.
Bất chợt——
Lòng bàn tay hắn có chút ngứa ngáy.
Mới đầu Cửu U Ma Quân cứ tưởng là ảo giác, nhưng ngay sau đó hắn liền nhìn xuống bàn tay mình đang nắm.
Mà lần này, như để xác nhận suy nghĩ của hắn, đầu ngón tay ngọc ngà nhợt nhạt lại khẽ cử động, chạm vào da trong lòng bàn tay hắn.
Cửu U Ma Quân triệt để choáng váng.
Cũng không biết qua bao lâu, hầu kết của hắn trượt một cái, đôi môi mỏng mím chặt, hắn nắm lấy bàn tay ấy từng chút một, chậm rãi đưa đến bên sườn mặt đẹp đẽ lại tái nhợt của mình.
Da chạm da, xúc cảm mát lạnh tựa lãnh ngọc.
Cửu U Ma Quân mấp máy môi mấy cái, như thể có chút kích động, lại như chẳng thể thốt thành lời.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn khôi phục bình tĩnh đến lạ thường, khàn giọng nói: "Em véo ta một cái đi, không phải ta đang nằm mơ, đúng không?"
Qua hồi lâu, bàn tay ấy không động đậy nữa.
Ngay khi sự mong chờ trong đôi mắt hẹp dài màu vàng lam của Cửu U Ma Quân dập tắt đi từng chút một, bắt đầu biến thành nỗi thất vọng không thể nguôi ngoai.
Thì bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ấy run rẩy một cách hết sức khó khăn, khẽ khàng chạm vào mắt của Cửu U Ma Quân.
Bởi vì không tìm được vị trí nên chỉ dùng đầu ngón tay chạm vào lông mi một cái như chuồn chuồn lướt nước rồi thôi.
Một cái chạm nhẹ mát lạnh truyền đến, Cửu U Ma Quân sững sờ tại chỗ.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong trái tim vốn dĩ đã cằn cỗi như vùng biển hoang vắng này của hắn bỗng bùng lên vô số pháo hoa rực rỡ sáng ngời——
Im lặng một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng không thể kiềm chế được nữa, ngón tay hắn m*n tr*n làn da mỏng manh như ngọc trên mu bàn tay ấy, rồi hắn cầm lên bàn tay thon dài vô cùng xinh đẹp, từ từ đưa đến bên môi mình.
Cụp mắt xuống, thật chậm rãi, hắn hôn lên bàn tay ấy từng chút, từng chút một.
Từ chiếc móng tay mượt mà bóng loáng, hắn hôn lần lượt lên từng đầu ngón tay mềm mại trắng nõn, rồi đến những ngón tay thon dài xinh đẹp và làn da mềm mịn trên mu bàn tay, và... cuối cùng là lòng bàn tay nhạy cảm nhất.
Rốt cuộc, khi nụ hôn cuối cùng nhẹ nhàng như lông vũ rơi xuống lòng bàn tay, bàn tay ấy như thể cảm thấy ngại ngùng, đầu ngón tay co lại, rồi định rụt về, lúc bấy giờ, Cửu U Ma Quân mới miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo, ngừng lại hành động có thể coi là "mạo phạm" của mình.
Một lúc lâu sau, khóe môi mỏng của hắn nhếch lên một cách vô thức, hắn vươn tay ôm siết lấy thân hình mảnh khảnh trong lòng, sau đó cúi đầu, ghé vào vành tai trắng nõn cất giọng thì thầm: "Vừa rồi là do ta không kìm lòng được, xin lỗi em."
"Nếu em giận, thì hãy véo ta lần nữa nhé?"
-----
Tác giả:
Cửu U Ma Quân: Hôn vợ nè!
Thẩm Quân Ngọc: Bớ người ta có b**n th**...