Ánh trăng dần sáng tỏ, lẳng lặng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên chiếc giường chạm khắc trong phòng.
Dưới lớp màn lụa che chắn, hai bóng người cao gầy đang tựa sát vào nhau ở đầu giường.
Lúc này Thẩm Quân Ngọc đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc trung y màu trắng tuyết, Cửu U Ma Quân cũng vậy.
Tuy nhiên, vì xương cốt của Thẩm Quân Ngọc vẫn chưa hồi phục, Cửu U Ma Quân liền nửa ôm y vào lòng, bàn tay thon dài duỗi ra, khẽ khàng v**t v* mái tóc đen nhánh buông dài trên ngực và xương quai xanh của Thẩm Quân Ngọc.
Mái tóc đen óng ả, mát lạnh và mềm mượt, lướt qua lòng bàn tay như tơ lụa, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Cửu U Ma Quân nhàn nhã quấn những lọn tóc đẹp đẽ ấy quanh ngón tay trắng lạnh của mình, rồi lại buông ra, để nó nhẹ nhàng rơi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn.
Cửu U Ma Quân cụp mắt nhìn y.
Bốn mắt chạm nhau.
Thẩm Quân Ngọc đối diện với đôi mắt vàng xanh thấp thoáng ý cười của Cửu U Ma Quân, im lặng một lát, bèn nói: "Ngứa, đừng nghịch."
Ánh mắt Cửu U Ma Quân chợt sững sờ một chốc, rồi như hoàn hồn, ý cười trong mắt hắn càng đậm hơn.
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn lặng lẽ buông những sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay xuống.
Hàng mi dài của Thẩm Quân Ngọc khẽ động, đôi mắt khép hờ, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, là dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhưng lại không có ý muốn ngủ thiếp đi.
Cửu U Ma Quân thấy vậy, biết Thẩm Quân Ngọc vừa mới hồi phục, muốn ở bên mình lâu hơn một chút, nên mới như vậy.
Mặc dù bản thân hắn cũng muốn như vậy, nhưng Thẩm Quân Ngọc bị trọng thương vừa mới bình phục, thực sự không nên để cơ thể chịu mệt mỏi, thế là hắn liền vươn tay sờ lên gò má trắng trẻo của Thẩm Quân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Em buồn ngủ thì ngủ đi."
Lông mi dài của Thẩm Quân Ngọc khẽ nhấc lên một chút, nhìn hắn: "Có hơi không ngủ được."
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Quân Ngọc lại rúc sâu vào trong lòng hắn hơn, nhắm mắt nói: "Chàng xoa thái dương cho ta đi, mắt vẫn còn hơi đau."
Cửu U Ma Quân ngẩn ra một lúc, bấy giờ mới như phát giác được gì đó, liền cảm thấy tự trách mình vừa nãy lại không hề nhận ra Thẩm Quân Ngọc vẫn đang chịu đau.
Có điều, sự dựa dẫm này của Thẩm Quân Ngọc đối với hắn hiện tại lại khiến hắn không thể ngờ tới, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng.
Nghĩ vậy, Cửu U Ma Quân khẽ đáp một tiếng "Được", rồi phóng ra một luồng ma khí vàng xanh dịu nhẹ, sau đó hắn nâng tay, v**t v* thái dương của Thẩm Quân Ngọc, chậm rãi xoa bóp theo vòng tròn.
Được Cửu U Ma Quân xoa bóp như vậy, Thẩm Quân Ngọc thật sự thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này lông mi của y vô thức chầm chậm cụp xuống, cơ thể cũng từ từ thả lỏng ra.
Cửu U Ma Quân cũng không quấy rầy y, cứ vậy mà lẳng lặng xoa bóp.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đã dần ổn định, Cửu U Ma Quân liền cúi mắt nhìn xuống.
Quả nhiên, hàng mi dài của Thẩm Quân Ngọc cụp xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, thần sắc an tĩnh nhu hòa, đã ngủ say rồi.
Khóe môi Cửu U Ma Quân khẽ mỉm cười, liền ngưng lại bàn tay đang xoa bóp, sau đó thử chậm rãi ngồi dậy, ôm eo Thẩm Quân Ngọc, muốn đặt y lên tấm nệm bên cạnh để ngủ.
Hắn vốn muốn Thẩm Quân Ngọc ngủ trên người mình, nhưng dù sao hắn cũng là một người đàn ông to lớn, xương cốt lại cứng, chắc chắn sẽ làm Thẩm Quân Ngọc bị đau.
Nào ngờ, vừa đặt y xuống, một bàn tay thon dài đã vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của hắn.
Hành động sắp đứng dậy của Cửu U Ma Quân lập tức dừng lại.
Hắn không kìm được mà ngập ngừng nhìn sang.
Thẩm Quân Ngọc vẫn đang ngủ say, nhưng dường như nhận ra điều gì đó, hàng lông mày hơi nhíu lại, tay vẫn cứ vươn ra, nắm lấy một đoạn ống tay áo của Cửu U Ma Quân.
Có lẽ chỉ vì thói quen những ngày qua, có lẽ chỉ là một hành động vô thức.
Nhưng lúc này, y không hề tỉnh táo, cho dù có gọi y dậy cũng không hỏi được gì.
Cửu U Ma Quân cứ thế im lặng rất lâu.
Cuối cùng, hắn không lùi lại nữa, mà nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay Thẩm Quân Ngọc giữ trong lòng bàn tay, bản thân hắn thì nghiêng người nằm xuống với y, trên người hắn vẫn mặc nguyên quần áo.
Đêm đó, hắn không ngủ, chỉ nằm nghiêng như vậy, lặng lẽ nhìn gương mặt trắng mịn, dịu dàng đang ngủ say bên cạnh.
Mắt hắn gần như không hề chớp.
Như thể muốn nhìn mãi nhìn mãi, cho đến thiên trường địa cửu.
.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua khung cửa sổ, Thẩm Quân Ngọc liền tỉnh dậy.
Cửu U Ma Quân thức trắng đêm, nhưng lại tràn đầy tinh thần, phấn chấn hơn bình thường, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Thấy Thẩm Quân Ngọc đã tỉnh, hắn liền chủ động đi sắc thuốc, rồi mang đồ dùng vệ sinh đến, lau mặt và đánh răng cho Thẩm Quân Ngọc.
Khăn tay mềm mại thấm nước ấm lau lên khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Quân Ngọc từng chút một, hơi nóng làm làn da của y ửng lên một chút hồng nhạt, khóe mắt cũng vậy.
Ngay khi Cửu U Ma Quân định lau lần thứ hai cho Thẩm Quân Ngọc, Thẩm Quân Ngọc chợt lên tiếng: "Thật ra, dùng chú thanh tẩy là được rồi, ta không có bệnh sạch sẽ đến mức đó."
Bàn tay Cửu U Ma Quân đang vặn khăn hơi khựng lại, nói: "Không sao, để lần sau đổi cách khác."
Vừa nói, hắn vừa cầm chiếc khăn đã vắt khô, cẩn thận lau lại mặt cho Thẩm Quân Ngọc một lần nữa, lần này, Thẩm Quân Ngọc mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không đến mức đó.
Dù sao hai người họ bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa là phá vỡ tầng giấy mỏng kia rồi, Cửu U Ma Quân đâu cần làm đến mức như vậy?
Sau khi vệ sinh xong rồi uống thuốc, Thẩm Quân Ngọc chờ thuốc phát huy tác dụng, hồi phục lại sức lực, liền chủ động đề nghị đi xem Thử luyện Kiếm trận.
Chuyện Kiếm Tôn lần trước vẫn như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng y, y là người đã sống lại một lần, trong những ngày đêm gần như mất đi ngũ giác đó, hầu như trong từng khoảnh khắc y đều nghĩ, đợi y tỉnh lại, y nhất định phải cố gắng hết sức để trở nên mạnh mẽ, không còn bị người khác khống chế nữa.
Cũng tuyệt đối không để liên lụy đến những người bên cạnh nữa.
Cửu U Ma Quân không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại đè nặng những chuyện đã qua như vậy, hắn không nhịn được mà nói: "Em nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa cũng có sao đâu, cần gì phải gấp gáp như vậy?"
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lát, không nói cho Cửu U Ma Quân biết những suy nghĩ dằn vặt của mình trong những ngày đó, chỉ chậm rãi nói: "Chúng ta đã trì hoãn đủ lâu rồi, với lại chỉ đi xem thử mà thôi, chưa chắc đã phải phá trận ngay lập tức, chàng thấy sao?"
Cửu U Ma Quân khẽ cau mày: "Nhưng hôm đó Lận Thần đã ngăn ta, chắc vì Kiếm trận này rất bí mật, nếu đi, anh ta không cho xem thì sao?"
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc khẽ động: "Mặc dù Kiếm trận đó xuất phát từ tay Kiếm Linh, nhưng Lận Thần muốn bố trí nó, chắc chắn cũng đã tìm hiểu rất kỹ rồi, Kiếm Linh đã không ngại cho Lận Thần xem trước, có lẽ cũng sẽ không keo kiệt với chúng ta."
"Lận Thần muốn làm chim sẻ bắt bọ ngựa, dĩ nhiên cũng phải đợi ta bắt được ve sầu rồi mới ra tay, chắc hẳn cũng sẽ không quá hạn chế ta, ta nghĩ có thể thử xem sao."
Thẩm Quân Ngọc nói một tràng có căn có cứ, Cửu U Ma Quân hoàn toàn không có lý do để từ chối nữa, im lặng một lát, Cửu U Ma Quân đành phải đồng ý.
Trước tiên hắn dùng ngọc bài truyền tin liên hệ với Lận Thần, thông báo cho đối phương, rồi dùng xe lăn đẩy Thẩm Quân Ngọc đến Thiên Cơ Các.
.
Khi hai người đến Thiên Cơ Các, Lận Thần đã thay một bộ y phục mới màu tím lộng lẫy hơn, ngồi ngay ngắn trong chính điện của Thiên Cơ Các.
Nhìn thấy hai người, ánh mắt Lận Thần dừng lại trên người Thẩm Quân Ngọc, quan sát một lát, rồi khẽ mỉm cười: "Tnh cách của vị tiểu bằng hữu này quả thực rất kiên cường, có thể hồi phục đến mức này, chắc chắn đã tắm máu rồng với mai rùa rồi phải không?"
Lận Thần chỉ một câu đã nói toạc sự thật về việc Thẩm Quân Ngọc chữa thương, nhưng Thẩm Quân Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói: "Các chủ quá khen rồi. Thẩm mỗ như vậy, chỉ vì muốn nhanh chóng lấy được Kiếm cốt mà thôi."
"Bằng không cũng sẽ không dễ dàng thử tắm máu rồng với mai rùa đó."
Thẩm Quân Ngọc nói xong, trong mắt Lận Thần không khỏi lóe lên một tia sáng vi diệu, nhưng rất nhanh, sắc mặt anh ta liền trở lại bình thường: "Nếu như vậy, tiểu bằng hữu đến đây, là để vượt Thử luyện Kiếm trận?"
Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: "Thẩm mỗ muốn xem trước Cửu đạo Thử luyện Kiếm trận, Lận các chủ có thể tạo điều kiện không?"
Lận Thần im lặng một lát, dường như có chút do dự: "Viẹc này—"
Thẩm Quân Ngọc nhìn ra sự cố ý do dự trong ánh mắt Lận Thần, lúc này y lại khẽ mỉm cười, rồi nói: "Nếu Lận các chủ không thể tạo điều kiện cũng không sao, chỉ cần đợi Thẩm mỗ về nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi lại đến là được, hôm nay đã làm phiền Lận các chủ rồi."
Vừa nói, Thẩm Quân Ngọc liền ngước mắt lẳng lặng nhìn Cửu U Ma Quân bên cạnh, Cửu U Ma Quân hiểu ý, đẩy xe lăn định đưa Thẩm Quân Ngọc rời đi.
Quả nhiên, hai người vừa mới hành động—
Lận Thần: "Hai vị khoan đã, ta đi hỏi Kiếm Linh tiền bối thử xem."
Cửu U Ma Quân dừng lại, Thẩm Quân Ngọc cũng quay mắt lại.
Ba đôi mắt chạm nhau, im lặng một lát, Lận Thần đẩy xe lăn, quay người đi vào phòng trong.
Không lâu sau, hắn và Kiếm Linh "thương lượng" xong, liền bước ra.
"Kiếm Linh tiền bối đã đồng ý, hai vị có thể tự mình lên lầu xem Kiếm trận."
Hai người nhìn nhau, không nói thêm lời thừa thãi nào, chỉ cảm ơn Lận Thần, rồi cùng nhau lên lầu.
Lận Thần theo sát phía sau.
Đến tầng hai, tức là Kiếm trận tầng thứ nhất, Lận Thần từ từ bước tới, bắn một tia linh lực vào phía trước.
Trong chớp mắt, trong đại sảnh vốn trống rỗng, hàng vạn luồng kiếm khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng bắn tới, tức thì, đã xé tan tia linh lực đó thành mảnh vụn.
Cửu U Ma Quân nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử khẽ co lại một chút.
Nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh trở lại.
Kiếm trận tầng thứ nhất, chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã nhìn ra không ít điều, nếu nghiên cứu kỹ hơn, cũng không quá khó.
Lúc này Lận Thần cũng quay đầu nhìn hai người, anh ta đang định mở miệng hỏi hai người cảm thấy Kiếm trận này thế nào.
Thẩm Quân Ngọc lại đột nhiên gật đầu, nói: "Được rồi, đi tầng ba đi."
Lận Thần:?
Cửu U Ma Quân: .
Ngay sau đó, Cửu U Ma Quân liền khẽ mỉm cười, chủ động đẩy xe lăn, đáp: "Được."
Lận Thần thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Rõ ràng, từ ánh mắt của anh ta có thể thấy, anh ta nghi ngờ Thẩm Quân Ngọc đang cố ý làm ra vẻ thần bí.
Đến tầng ba, không đợi Lận Thần ra tay, Cửu U Ma Quân đã chủ động bắn một tia ma khí vào trong Kiếm trận.
Lần này, trận thế vạn kiếm cùng phát động phức tạp và huyền ảo hơn lần trước, nhưng Thẩm Quân Ngọc cũng chỉ nhìn một cái, rồi liền bảo đi xuống tầng tiếp theo.
Lận Thần: ......
Lông mày khẽ giật giật, nhưng anh ta vẫn đi theo.
Cứ như vậy, sáu tầng Kiếm trận đầu tiên, Thẩm Quân Ngọc đều chỉ nhìn một cái, liền bảo đi lên tầng tiếp theo.
Và trước Kiếm trận tầng thứ bảy, Thẩm Quân Ngọc đã để Cửu U Ma Quân ra tay hai lần.
Kiếm trận tầng thứ tám, Thẩm Quân Ngọc để Cửu U Ma Quân ra tay năm lần.
Lận Thần nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi lộ ra chút biểu cảm suy tư, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản hay ảnh hưởng đến hai người.
Đến Kiếm trận tầng thứ chín, sau lần ra tay đầu tiên của Cửu U Ma Quân, Thẩm Quân Ngọc liền nhắm mắt ngồi trên xe lăn, im lặng rất lâu.
Rồi mới mở mắt, để Cửu U Ma Quân ra tay lần thứ hai.
Lần này, Thẩm Quân Ngọc nhắm mắt im lặng lâu hơn nữa.
Lâu đến nỗi Lận Thần cũng có hơi sốt ruột chờ đợi, Thẩm Quân Ngọc mới từ từ mở mắt.
Lúc này, y nhìn đại sảnh trống trải trước mặt, trầm ngâm rất lâu, rồi như đã hạ quyết tâm gì đó, nhìn sang Lận Thần bên cạnh nói: "Hôm nay, tại hạ muốn thử vượt Cửu đạo Thử luyện Kiếm trận."
Lời này của Thẩm Quân Ngọc vừa thốt ra, đừng nói là Lận Thần, ngay cả sắc mặt của Cửu U Ma Quân ở bên cạnh cũng thay đổi.
Mà lúc này, Thẩm Quân Ngọc không quan tâm hai người kia thế nào, nói xong y lại tiếp lời: "Có điều, Các chủ cũng biết tình hình hiện tại của tại hạ, nếu tự mình phá trận, chắc chắn không thể trực tiếp thông quan được."
"Tuy nhiên, tại hạ có một ý tưởng, có thể hỗ trợ thông quan, nhưng cần Kiếm Linh tiền bối thông cảm. Các chủ có thể mời Kiếm Linh tiền bối ra gặp một lần được không?"
Lận Thần nghe vậy, im lặng một lát, nhạt giọng nói: "Thẩm tiểu bằng hữu, ngay trước mặt ta mà lại có ý định cướp người thế này, không hay đâu nhé?"
Thẩm Quân Ngọc bị chất vấn, nhưng cũng không giận: "Hoặc là, ta có thể nói ý tưởng với Các chủ, Các chủ thay ta truyền đạt cũng không sao."
Lận Thần cuối cùng cũng nhíu mày: "Kiếm Linh tiền bối hầu như ngày nào cũng bế quan, không dễ quấy rầy đâu—"
"Để y nói nghe xem nào."