Kiếm Tông.
Việc Kiếm Tôn truyền tin triệu kiến Nguyên Mục Châu khiến mấy vị trưởng lão trong tông nhất thời hoang mang lo lắng.
Còn Thẩm Tư Nguyên lại tỏ ra rất bình tĩnh, cậu ta liếc nhìn mấy vị trưởng lão rồi nói: "Yên tâm đi, chỉ cần Kiếm Tôn không kiểm tra biển ý thức của Nguyên đại ca, ngài ấy sẽ không phát hiện ra vấn đề trong khế ước."
"Huống hồ, lợi và hại trong chuyện này ta hiểu rất rõ, Kiếm Tôn vốn không có ý đe dọa ta, ta không cần thiết phải đối đầu với ngài ấy."
Vừa nói, Thẩm Tư Nguyên vừa điều khiển xe lăn: "Các người mau giải chú cho Nguyên đại ca đi, ta ra ngoài một lát, sẽ không can thiệp vào việc này. Nhưng mấy vị phải nhớ làm cho xong chuyện Kim Đan của ta."
Nghe vậy, sắc mặt của mấy vị trưởng lão nhoáng một cái liền trở nên khó coi.
Tuy nhiên hiện giờ bọn họ đang bị Thẩm Tư Nguyên nắm thóp, chỉ đành phải tạm thời đồng ý.
Chờ cậu ta rời đi, mấy người nhanh chóng giải trừ chú thuật khiến Nguyên Mục Châu bất tỉnh.
Nguyên Mục Châu lúc này mới từ từ tỉnh lại.
Quả nhiên mấy vị trưởng lão không hề nhắc tới Thẩm Tư Nguyên và Khế ước đạo lữ đồng mệnh, chỉ gượng cười nói: "Thiếu tông chủ, cậu tỉnh rồi. Tông chủ triệu kiến cậu, còn đang chờ cậu."
Lúc này, Nguyên Mục Châu mặt mày tái nhợt, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, câu đầu tiên nói ra lại khiến sắc mặt các vị trưởng lão lập tức đen thui.
Gã hỏi:"Tông chủ không ra tay với Quân Ngọc chứ?"
Sau một khoảng lặng ngắn.
Một vị trưởng lão với vẻ mặt khó coi nhìn gã đáp: "Tông chủ là người thế nào chứ? Sao có thể vì một kẻ tầm thường mà tự mình ra tay? Thiếu tông chủ, chẳng lẽ cậu vẫn chưa tỉnh táo sao?"
Nguyên Mục Châu không nói gì thêm.
Lúc này, gã vén chăn, bước xuống giường, chỉ để lại một câu lạnh nhạt: "Ta đi gặp Tông chủ."
Năm chữ này làm nghẹn họng mấy vị trưởng lão, bọn họ đều cảm thấy Nguyên Mục Châu hết thuốc cứu rồi.
Với lại, người cũng đã tỉnh, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, không cần phải quan tâm nữa.
Vì vậy, khi Nguyên Mục Châu rời đi, bọn họ cũng không nói lời nào, chỉ thể hiện sự kháng cự trong im lặng.
Còn Nguyên Mục Châu thì hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi tâm lý của các trưởng lão, lúc này trong lòng gã một mảnh trống rỗng, giống như một vùng đất hoang vắng phủ đầy tuyết trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.
Đi gặp Kiếm Tôn cũng chỉ vì Kiếm Tôn muốn gặp gã, gã liền đi gặp, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Sau một nén hương, Nguyên Mục Châu đến động phủ của Kiếm Tôn.
Một thân thanh y đã lẳng lặng đợi sẵn ở đó, khi thấy Nguyên Mục Châu, Kiếm Tôn hiếm khi lộ ra vẻ mặt hiền hòa, đưa tay nói: "Mục Châu, nghe nói con bị thương, lại đây để bổn tôn xem thử."
Nguyên Mục Châu nhìn thấy dáng vẻ này của Kiếm Tôn thì hơi ngạc nhiên, trong đầu gã dâng lên một làn sóng ký ức, vào lúc này, gã lại đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu, khi đó gã còn có thể gọi Kiếm Tôn là phụ thân, hai người sống hòa thuận với nhau.
Chỉ trong chốc lát, cảm xúc trào dâng, cuối cùng Nguyên Mục Châu cũng cảm thấy lòng mình không còn là vùng đất hoang phủ đầy tuyết nữa, cũng không nghi ngờ gì thêm, gã liền bước về phía trước một cách không tự chủ.
Khi Nguyên Mục Châu tiến lại gần, Kiếm Tôn giơ tay, nhẹ nhàng điểm vào giữa trán gã, truyền vào một chút linh thức.
Động tác rất tự nhiên, trước đây cũng đã làm nhiều lần.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Nguyên Mục Châu bỗng nhiên cảm nhận được sự khác thường trong biển ý thức của mình.
Ngay lập tức, trong lòng gã vang lên một tiếng nổ.
Là Khế ước đạo lữ đồng mệnh!
Khế ước đạo lữ đồng mệnh của gã với Thẩm Quân Ngọc không biết từ lúc nào đã quay lại!
Nguyên Mục Châu vốn đã mở rộng toàn bộ biển ý thức để Kiếm Tôn kiểm tra chợt sinh ra chút sợ hãi —
Gã nhớ lại tình trạng bị gián tiếp giam cầm của Thẩm Quân Ngọc ở kiếp trước, lại nghĩ về những hiểu lầm giữa gã và Thẩm Quân Ngọc...
Trong khoảnh khắc xẹt qua ấy, Nguyên Mục Châu mím chặt môi, quyết định vận chuyển kiếm cốt, âm thầm che giấu dấu vết của Khế ước đạo lữ đồng mệnh.
Vậy mà Kiếm Tôn lại thật sự không nhận ra hành động nhỏ này của Nguyên Mục Châu, hoặc có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyên Mục Châu sẽ ra tay làm gì trước mặt mình.
Chỉ qua một đợt kiểm tra sơ lược biển ý thức của Nguyên Mục Châu, Kiếm Tôn đã thu lại thần thức, rồi nói một cách lạnh nhạt: "Dạo này con lại lơ là việc tu luyện rồi, biên giới biển ý thức không còn ổn định như lúc mới đột phá cảnh giới Nguyên Anh."
Nguyên Mục Châu im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng đáp: "Là lỗi của Mục Châu."
Kiếm Tôn nhìn Nguyên Mục Châu rồi nói: "Con không được lún sâu vào chuyện nữ nhi tình trường nữa."
Nguyên Mục Châu: "Vâng."
Kiếm Tôn biết Nguyên Mục Châu không nghe lọt tai lời mình, chuyện này cũng không phải là mục đích ông ta gọi Nguyên Mục Châu đến, nên nghe thấy câu trả lời hời hợt này Kiếm Tôn cũng không tức giận, chỉ nói: "Con tu luyện thêm một thời gian nữa, củng cố Nguyên Anh thật vững chắc, rồi đến tìm bổn tôn. Bổn tôn sẽ đích thân truyền linh lực cho con, giúp con mau chóng đột phá cảnh giới Hóa Thần."
Nguyên Mục Châu: ?!
Nguyên Mục Châu nhìn Kiếm Tôn với vẻ mặt nghi ngờ: "Tông chủ, chỉ cần Mục Châu tu luyện theo đúng trình tự, trong vòng trăm năm có thể lên đến Luyện Hư, sao Tông chủ lại nóng lòng như vậy?"
Kiếm Tôn liếc nhìn gã: "Bổn tôn chỉ muốn con mau chóng trưởng thành, sớm ngày tiếp quản Kiếm Tông. Đến lúc đó bổn tôn có thể yên tâm bế quan đột phá phi thăng, con không cần nghĩ nhiều."
Khi Nguyên Mục Châu nghe thấy câu này của Kiếm Tôn, trong lòng gã liền xuất hiện một vài ý nghĩ không hay —
Nơi này, lại khác với kiếp trước.
Mỗi lần khi gã nhận ra một việc gì đó khác biệt so với kiếp trước, gã sẽ lại phát hiện ra những điều không tốt.
Như là, trong kiếp trước, Kiếm Tôn luôn bảo gã cố gắng tu luyện, không nên lãng phí tài nguyên của Kiếm Tông, phải củng cố nền tảng vững chắc rồi mới tiến lên bước tiếp theo.
Thậm chí ông ấy còn không chịu cho gã quá nhiều thiên tài địa bảo, sao trong kiếp này lại đột nhiên trở nên rộng rãi như vậy?
Nguyên Mục Châu cảm thấy tâm trạng mình có chút rối loạn.
Kiếm Tôn lại cho là gã quan tâm đến Thẩm Quân Ngọc, im lặng một lúc rồi nói: "Trên đời này nơi đâu cũng có hoa thơm cỏ lạ, con đừng có khư khư cố chấp như vậy."
Nguyên Mục Châu im lặng rất lâu, không nói thêm gì, chỉ đáp một câu "Vâng."
Kiếm Tôn đã quen với vẻ mềm mỏng và nhẫn nhịn của Nguyên Mục Châu, ông ta cũng không quá để ý, chỉ dặn dò vài câu rồi để gã đi.
Sau khi Nguyên Mục Châu rời khỏi hậu sơn, trong lòng gã càng dấy lên nghi ngờ, khi ngự kiếm bay đi, gã mấy lần mất tập trung, suýt chút nữa đã ngã khỏi kiếm...
Trên hải đảo, Thiên Cơ Các.
Sau vài ngày tắm trong mai rùa và máu rồng, cùng việc bổ sung các dược liệu quý hiếm, thân thể của Thẩm Quân Ngọc đã nhanh chóng hồi phục lại.
Lúc này, các kinh mạch trên người y đã nối liền được chín phần, xương cốt cũng đang dần phát triển, chỉ có điều xương cốt mọc rất chậm, nhưng hiệu quả này cũng đã khiến cả hai người vô cùng kinh ngạc.
Sau khi các kinh mạch nối xong, khả năng vận động của Thẩm Quân Ngọc đã tăng lên nhiều so với trước, không chỉ các ngón tay có thể cử động, mà thậm chí cổ tay đôi khi cũng có thể nhấc lên một chút.
Hiện giờ, mắt của Thẩm Quân Ngọc cũng có thể mở ra, nhưng thị lực của y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục vì các kinh mạch vẫn chưa được kết nối hoàn chỉnh.
Vì vậy, dù Thẩm Quân Ngọc đã có thể mở mắt, nhưng y chỉ nhìn thấy những bóng dáng lờ mờ màu trắng nhạt.
Mỗi khi y cố gắng mở to mắt để nhìn người khác, dáng vẻ ấy lại khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Giống như lúc này đây, Cửu U Ma Quân cố ý dùng xe lăn đẩy y, đưa y đến trước vách đá thấp, để y nhìn biển và hoàng hôn ở phía xa xa, rèn luyện thị lực, thúc đẩy sự phục hồi.
Hiện tại Thẩm Quân Ngọc chỉ có thể thấy một vùng trắng xóa, như những bức tranh mực nước mờ ảo, các chi tiết đều không thể nhìn rõ.
Đôi mày dài của y hơi nhíu lại, đôi mắt lưu ly xinh đẹp chỉ có thể vô thức mở to, từng sợi lông mi dài như mực không hề động đậy, con ngươi sáng trong không có tiêu điểm, nhưng vẫn cố gắng nhìn thật tập trung.
Chỉ vì làm như vậy, y mới có thể hồi phục.
Lại không biết rằng, trong lúc y mù mờ và cố gắng như vậy, lại toát lên vẻ nghiêm túc và chuyên tâm khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy tim mình đập nhanh.
Cửu U Ma Quân đứng bên cạnh nhìn, qua một lúc hắn có hơi muốn cúi xuống hôn lên đôi mắt xinh đẹp khiến lòng người không thể không xao xuyến đó.
Nhưng sau một lúc đắn đo, hắn lại cảm thấy những ngày gần đây mình đã "quá đáng" lắm rồi, nếu còn "quá đáng" nữa, có lẽ Thẩm Quân Ngọc sẽ nổi giận.
Vì vậy, hắn đành phải nhẫn nhịn.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc nhìn một lúc lâu vào cảnh vật xa xôi, đôi mắt y hơi ươn ướt, đuôi mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Cửu U Ma Quân biết đây là lúc mắt của y đã mệt mỏi, nên hắn hợp thời nhẹ nhàng đưa tay ra phủ lên mắt Thẩm Quân Ngọc, che khuất tầm nhìn của y, rồi khẽ nói: "Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp."
Thẩm Quân Ngọc bỗng dưng thấy trước mắt tối om, nhưng lòng bàn tay ấm áp truyền đến một mùi hương hoa quen thuộc, y hơi ngừng lại một chút rồi gật đầu: "Được, chúng ta về thôi."
Cửu U Ma Quân đẩy xe lăn đưa y về tiểu viện.
Khi hai người về đến sân, gió biển ẩm ướt đã bắt đầu thổi mạnh, gió rung lên tiếng chuông gió vang vang dưới mái hiên.
Cửu U Ma Quân đẩy Thẩm Quân Ngọc vào trong phòng, để y ngồi xuống bàn, còn mình thì đi đến chiếc lò thuốc nhỏ bên cạnh, lấy ra một nồi thuốc vẫn đang ấm.
Mặc dù thuốc này được nấu từ những thiên tài địa bảo quý hiếm, nhưng hầu hết là máu rồng, gân rồng và móng rùa, những thứ có mùi tanh rất nặng.
Thực ra, những thứ này vốn dĩ là linh vật, ở trình độ này, mùi tanh đã giảm đi rất nhiều, chủ yếu là mùi linh hương.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc lại có giác quan vô cùng nhạy bén, y rất khó chịu với những mùi này.
Mỗi ngày uống thuốc xong, Thẩm Quân Ngọc đều cảm thấy rất khó chịu trong một lúc, nhưng y cũng không than vãn, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Cửu U Ma Quân nhận ra điều này, nên chủ động tìm linh quả và dùng mật linh để ngâm, làm thành mứt ngọt, để Thẩm Quân Ngọc có thể ăn khi uống thuốc.
Lúc này, một chiếc bát ngọc trắng chứa đầy thuốc đen đặc và một đĩa nhỏ đựng mứt vàng óng được đặt trước mặt Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc trong lúc mờ mịt nhìn thấy bát thuốc đen thẫm đó, lại ngửi thấy mùi tanh, liền không khỏi cảm thấy buồn nôn trong bụng.
Tuy nhiên, khi có Cửu U Ma Quân ở trước mặt, y chỉ khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng lấy một viên mứt bỏ vào miệng, đợi cho vị ngọt của mứt lan tỏa trong miệng, y mới cầm bát thuốc lên và uống hết một hơi.
Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Quân Ngọc định lấy thêm một viên mứt, nhưng viên mứt đã được đưa đến bên miệng y.
Thẩm Quân Ngọc hơi ngạc nhiên, rồi rất tự nhiên, theo tay của Cửu U Ma Quân ăn viên mứt đó.
Vị ngọt của mứt đã làm giảm đi rất nhiều mùi tanh của thuốc.
Nhưng chẳng mấy chốc, tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy.
Việc khai thông kinh mạch đòi hỏi phải nhanh chóng và kịch liệt, nhưng lần này, có vẻ như đặc biệt kịch liệt — dù sao thì một phần mười kinh mạch còn lại đều ở trên đỉnh đầu, vô cùng quan trọng.
Thẩm Quân Ngọc chỉ ngồi đó, nhưng cảm thấy một cơn đau nhói như bị cào xé từ xung quanh huyệt thái dương đột ngột kéo l*n đ*nh đầu!
Chỉ một khoảnh khắc như vậy, dù Thẩm Quân Ngọc lập tức theo bản năng siết chặt tay để trong tay áo, các tĩnh mạch nổi lên, y vẫn không thể kiềm chế được những giọt nước mắt sinh lý rơi xuống —
Vì các huyệt ở đỉnh đầu tập trung lại một chỗ, khi bị kích động tất cả đều bị ảnh hưởng.
Nhưng kỳ lạ thay, lúc này, trên gương mặt dịu dàng của y, biểu cảm vẫn là bình tĩnh, đôi môi mỏng vẫn không hề mím chặt, nhưng đuôi mắt lại đỏ ửng, nước mắt cứ như những viên pha lê rơi xuống từ đôi mắt ngọc bích của y.
Thẩm Quân Ngọc: ......
Y chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ trước bất kỳ chuyện gì, nhưng lần này, không hiểu sao, y lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Chỉ có thể vội vàng kéo tay áo lên, muốn lau đi những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Ai ngờ lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, rồi một chiếc khăn tay mềm mại nhẹ nhàng đưa đến, từng chút một lau đi những giọt nước mắt sinh lý không thể kiềm chế được của y.
Đồng thời hắn cũng ôm nhẹ lấy bờ vai mảnh mai của Thẩm Quân Ngọc, khẽ an ủi: "Không sao đâu, đau thì cứ khóc ra. Ta sẽ không cười em đâu."
Thẩm Quân Ngọc mím chặt đôi môi, không nói một lời.
Cửu U Ma Quân lại hiểu lầm, đang định v**t v* mặt Thẩm Quân Ngọc để an ủi, thì đôi mi dài ướt của Thẩm Quân Ngọc rung nhẹ, đột nhiên, y chậm rãi chớp mắt, lại chớp thêm một lần nữa.
Đôi mắt lưu ly trong suốt ấy từ từ nhìn về phía Cửu U Ma Quân ở trước mặt.
Ánh mắt trong trẻo, tiêu cự rõ ràng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Con ngươi của Cửu U Ma Quân đột ngột co rút lại.
Thẩm Quân Ngọc chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt y là sự dịu dàng ấm áp, không hề có biểu cảm đau đớn nào.
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một bàn tay rất đẹp, dài và trắng muốt, nhẹ nhàng vươn ra, vỗ về bên má Cửu U Ma Quân.
Trong khoảnh khắc ấy, đến lượt mắt của Cửu U Ma Quân đỏ lên, hắn không nỡ nhắm mắt, cứ thế im lặng nhìn người trước mặt.
Ngón tay của Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhàng v**t v* đôi mắt đẹp không tỳ vết của Cửu U Ma Quân, sống mũi của hắn, rồi đến đôi môi mỏng khẽ run rẩy.
Một lúc lâu sau, y thở dài: "Nếu sớm biết là chàng, lúc đầu ta cần gì phải do dự lo lắng lâu như vậy?"
Cửu U Ma Quân im lặng một lúc, rồi cười khổ, sau đó hắn nghiêng đầu, áp mặt vào lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Quân Ngọc, rồi cũng vươn tay lên vỗ về.
Hai bàn tay chồng lên nhau, sinh ra cảm giác quấn quýt đến lạ.
"Bây giờ biết cũng không muộn."