Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 67

Sau khi Cửu U Ma Quân nói những lời này, Thẩm Quân Ngọc im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Cửu U Ma Quân bắt đầu lo lắng liệu có phải y vì không chịu nổi đau đớn mà ngất đi không, thì Thẩm Quân Ngọc mới khẽ hỏi trong lòng hắn: "Khi đó, vì sao chàng lại muốn vào Bí cảnh Âm Dương?"

"Xích Viêm Tiễn, quan trọng đến thế sao?"

Giọng nói ôn hòa của Thẩm Quân Ngọc từ tốn vang lên trong lòng Cửu U Ma Quân, mới đầu, Cửu U Ma Quân còn sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Thẩm Quân Ngọc.

Hắn hiểu rằng Thẩm Quân Ngọc không phải tò mò hắn vào Bí cảnh Âm Dương để làm gì, mà là lo lắng về những giao tranh ngầm giữa Nhân tộc và Ma tộc, sợ hắn bị cuốn vào mà không thể thoát ra.

Đến tận lúc này, Thẩm Quân Ngọc vẫn còn đang lo lắng cho hắn.

Cửu U Ma Quân thực sự không biết phải bày ra biểu cảm gì.

Nhưng điều Cửu U Ma Quân không hề biết là, Thẩm Quân Ngọc đã sống lại một đời, sau khi trải qua biết bao sóng gió, khó tránh khỏi việc coi trọng mọi chuyện hơn người bình thường.

Đặc biệt là sau lần Cửu U Ma Quân liều mình đỡ kiếm cho y, trong lòng Thẩm Quân Ngọc đã âm thầm chấp nhận hắn, chính vì vậy, Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn không muốn hắn gặp bất kỳ bất trắc nào nữa.

Cái mạng này của Thẩm Quân Ngọc vốn là đánh cược với ông Trời mới đổi lại được, thực sự không muốn liên lụy thêm bất cứ ai nữa.

Dù không biết được những điều này, chỉ cảm nhận được sự quan tâm bên ngoài nhất của Thẩm Quân Ngọc, thì Cửu U Ma Quân cũng đã đủ xúc động.

Hầu kết của hắn trượt một cái, đôi môi hơi mím nhẹ, sau đó hắn nhắm mắt lại, một lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Thẩm Quân Ngọc.

Lúc này, hắn gần như kề sát bên tai Thẩm Quân Ngọc nói khẽ:

"Được rồi, nhưng chuyện này dính líu rất nhiều thứ, ta sẽ từ từ kể với em, chỗ nào em không hiểu thì hỏi lại, được không?"

Thẩm Quân Ngọc: "Ừm."

Nghe Thẩm Quân Ngọc đồng ý, khóe môi Cửu U Ma Quân cong lên một chút, hắn vừa chậm rãi giúp Thẩm Quân Ngọc lưu thông kinh mạch, vừa ôm lấy y, nói với giọng trầm thấp:

"Mọi người đều biết, Xích Viêm Tiễn là một pháp bảo Hậu Thiên khuyết thiếu, bởi vì Xích Viêm Cung đã bị gãy."

"Nhưng người bình thường không biết là, đầu mũi tên của Xích Viêm Tiễn được làm từ vật liệu không kém gì Tiên Thiên linh bảo."

"Mà việc ta đến Nhân tộc là bởi vì trong tay nghĩa huynh có một Tiên Thiên linh bảo bị hư hại, vừa hay có thể dùng đầu mũi tên của Xích Viêm Tiễn sửa chữa nó."

"Không hề có âm mưu nào khác."

Thẩm Quân Ngọc nghe xong, định hỏi gì đó.

Nhưng Cửu U Ma Quân đã đoán trước được câu hỏi của y, liền tiếp lời:

"Nghĩa huynh chính là Ma Tôn."

Quả nhiên, Thẩm Quân Ngọc không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Cửu U Ma Quân chăm chú quan sát Thẩm Quân Ngọc, bất chợt, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng v**t v* gò má trắng nõn mịn màng của Thẩm Quân Ngọc.

Dù không thể cử động hay mở mắt, thì da thịt của Thẩm Quân Ngọc vẫn bất giác căng lên trong giây lát trước động tác ấy.

Cửu U Ma Quân cười khẽ một tiếng: "Xem ra đúng là có thể chuyển dời lực chú ý."

Thẩm Quân Ngọc: ...

Y định bảo Cửu U Ma Quân tiếp tục kể, nhưng đột nhiên, Cửu U Ma Quân nhíu mày, ho khan hai tiếng, sau đó cúi người, phun ra một ngụm máu tươi mang theo kiếm ý ra bên ngoài bồn tắm.

Thẩm Quân Ngọc không nhịn được hỏi: "Vết thương của chàng—"

Cửu U Ma Quân lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, ánh mắt hắn trầm xuống, khàn giọng nói:

"Tạm thời ta không sao, nhưng đây cũng là chuyện thứ hai mà ta muốn nói."

"Em hẳn là biết, mười năm trước, khi hai tộc giao tranh, nghĩa huynh của ta đã quyết đấu tay đôi với Kiếm Tôn ở ranh giới hai tộc, suýt chút nữa bị một kiếm xuyên tim."

Chuyện này, tuy Thẩm Quân Ngọc chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cũng từng nghe qua—

Dù sao suốt nhiều năm qua Trung Châu luôn lấy sự kiện này ra làm tấm gương tiêu biểu để tuyên truyền.

Tuy nhiên, kể từ đêm tận mắt chứng kiến Kiếm Tôn ra tay không từ bất kỳ thủ đoạn nào, Thẩm Quân Ngọc liền cảm thấy có lẽ chuyện này không hề đơn giản như người ta vẫn nói.

Quả nhiên, Cửu U Ma Quân nói tiếp: "Lần ấy nghĩa huynh trọng thương trở về, không nói gì với ta, chỉ để lại một câu."

"Huynh ấy nói 'Trước khi Kiếm Tôn chết, Ma tộc tuyệt đối không được có âm mưu gì với Trung Châu'."

Nói đến đây, ánh mắt của Cửu U Ma Quân càng trở nên sâu thẳm.

"Lúc đó, ta không hiểu ý trong lời nói của nghĩa huynh, chỉ cảm thấy huynh ấy bị tính kế đến mức sợ hãi rồi, mới hạ thấp khí thế của mình mà nâng cao uy danh kẻ khác."

"Nhưng sau khi đối mặt với Kiếm Tôn, cảm nhận được kiếm và kiếm ý của ông ta, ta mới nhận ra, nghĩa huynh không hề nói sai."

"Nhát kiếm khiến nghĩa huynh bị thương thật sự quá nặng, e rằng vết thương đó đến bây giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

"Vậy nên huynh ấy mới dốc sức tìm cách sửa chữa Tiên Thiên linh bảo bị hư hại kia, đánh cược một lần để phi thăng."

"Tình hình của Ma tộc thực sự nghiêm trọng hơn những gì người ta thấy rất nhiều."

Sau khi nói xong, Cửu U Ma Quân trầm mặc hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng, cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói: "Nhưng, em có nhớ đêm 'Thần giáng' hôm đó, vị 'Thần' kia đã nói gì không?"

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lát, cũng không giấu giếm: "Nhớ, ông ấy biết Kiếm Tôn."

Cửu U Ma Quân không truy hỏi Thẩm Quân Ngọc thêm gì khác, chỉ tiếp tục:

"Với thân phận của Kiếm Tôn, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều sẽ được ghi chép lại."

"Nhưng trước khi ông ta đánh trọng thương nghĩa huynh, ông ta thực sự quá đỗi tầm thường, ngay cả khi còn nhỏ cũng không có gì nổi bật, chỉ miễn cưỡng được xem là một thiên tài bình thường."

"Ngược lại, điều được người ta khen ngợi nhiều nhất về ông ta lại là —— Đứa con trai trời sinh kiếm cốt."

Đến đây, giọng nói của Cửu U Ma Quân trở nên bình thản, nhưng hắn lại không hề nhắc đến cái tên Nguyên Mục Châu.

"Vì vậy, ta đoán rằng ông ta cũng đã từng giao dịch với vị 'Thần' kia, mới biến thành bộ dạng như hiện tại."

Nói đến đây, Cửu U Ma Quân lại im lặng, không nói nữa, hắn chỉ nắm lấy tay Thẩm Quân Ngọc, nhẹ nhàng đan năm ngón tay dài thanh tú ấy vào tay mình dưới làn nước.

Nước ấm chảy qua, da thịt tiếp xúc với nhau, mềm mại, ấm áp, mang lại một cảm giác an lòng đến lạ.

Thực ra, những điều Cửu U Ma Quân muốn nói vẫn chưa hết, hắn muốn hỏi Thẩm Quân Ngọc đã giao dịch gì với vị 'Thần' kia.

Hắn càng muốn biết, khi con mắt của huyết ấn trên ngực Thẩm Quân Ngọc được lấp đầy, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

Nhưng lúc này, hắn lại kiềm chế, chôn sâu tất cả những câu hỏi ấy dưới đáy lòng.

Hắn mong rằng một ngày nào đó, chính miệng Thẩm Quân Ngọc sẽ từ từ kể hết tất cả cho hắn.

Bất chợt—

Thẩm Quân Ngọc khẽ nói: "Chàng yên tâm."

Y không nói thêm bất kỳ điều gì thừa thãi, chỉ ba chữ đơn giản ấy lại kỳ diệu khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của Cửu U Ma Quân từ từ ổn định lại.

Lúc này, hắn không kìm lòng được lại cúi đầu nhìn Thẩm Quân Ngọc.

Quả là kỳ lạ, rõ ràng lúc này Thẩm Quân Ngọc ngay cả cử động ngón tay cũng vô cùng khó khăn, nhưng dưới ánh mắt của Cửu U Ma Quân, đôi môi mỏng hơi đỏ thấm nước của y như khẽ cong lên, gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, hàng mi dài rủ xuống, tạo nên một bóng mờ trên làn da trắng như ngọc.

Mặc dù khuôn mặt y vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng lại tỏa ra một khí chất quyến rũ khó tả.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt này thôi, luồng khí nóng do Long huyết khuấy động tích tụ trong người Cửu U Ma Quân lại âm ỉ bốc lên.

Cuối cùng như một ngọn lửa thiêu cháy, không thể nào kìm nén được nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Quân Ngọc, giọng khàn đi: "Quân Ngọc."

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy sự khác lạ trong giọng hắn: "Sao vậy?"

Cửu U Ma Quân rốt cuộc vẫn không dám trực tiếp nói ra suy nghĩ hiện tại của mình, hắn chỉ cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu, mới thông qua trận đồ, nói ra câu ấy ——

Bầu không khí lặng đi trong một khoảnh khắc.

Không biết đã trôi qua bao lâu, khi Cửu U Ma Quân bị luồng dương khí nóng bỏng của Long huyết thiêu đốt đến mức sắp vượt khỏi giới hạn chịu đựng, Thẩm Quân Ngọc mới nhẹ giọng đáp lại trong lòng hắn.

"Được mà."

Trong khoảnh khắc ấy, đôi đồng tử màu vàng xanh của Cửu U Ma Quân bùng lên một ánh sáng nóng bỏng, như thiêu đốt tất cả, khiến mọi thứ hóa thành tro bụi.

Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được nữa.

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào gò má nhợt nhạt của Thẩm Quân Ngọc, vuốt qua hàng lông mày thanh tú dài mảnh, sau đó đến đôi mắt xinh đẹp của y, rồi từ từ di chuyển xuống ——

Cuối cùng, đầu ngón tay hắn chạm lên đôi môi mỏng mềm mại, nhẹ nhàng m*n tr*n trong chốc lát, rồi cúi xuống, hôn lên môi y.

Trong lòng vẫn nhớ Thẩm Quân Ngọc còn đang bị thương, Cửu U Ma Quân cố gắng hết sức để giữ mình thật kiềm chế.

Huống chi, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, nên nụ hôn khó tránh khỏi vụng về, lóng ngóng.

Thậm chí, hắn còn sợ rằng chỉ cần hơi mạnh tay một chút, Thẩm Quân Ngọc sẽ vỡ tan.

Thế nhưng, tay hắn ôm lấy eo Thẩm Quân Ngọc lại không nhịn được, kéo y lại gần hắn hơn một chút.

Bàn tay còn lại đặt sau gáy và bên tai của Thẩm Quân Ngọc cũng vô thức v**t v* làn da mịn màng như tuyết của y, ngón tay khẽ ấn chặt thêm.

Trên mu bàn tay, mạch máu nổi lên rõ ràng, nhưng làn da nơi gáy của Thẩm Quân Ngọc lại chẳng hề bị ửng đỏ dù chỉ một chút.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Nụ hôn kết thúc.

Tóc mai đen mượt của Thẩm Quân Ngọc không hề bị dính ướt, gương mặt y từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình tĩnh như ban đầu.

Trái lại, đuôi mắt hẹp dài của Cửu U Ma Quân đã nhuốm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, cánh tay và lồng ngực rắn chắc trắng lạnh của hắn cũng lấm tấm mồ hôi mịn.

Nhìn một Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn tương phản với mình, yết hầu trên chiếc cổ thon dài của Cửu U Ma Quân khẽ nhấp nhô, khuôn mặt hắn hiếm khi lộ ra chút bối rối.

Bỗng nhiên—

"Nếu chàng không biết, đợi ta khỏe lại, chúng ta cùng nhau học từ từ."

Câu nói ấy vừa thốt ra, Cửu U Ma Quân lập tức ngẩn ngơ.

Gốc tai của hắn nóng bừng lên như bốc cháy, mạch máu nơi thái dương như ẩn như hiện dưới da, trong lòng hắn vừa cảm động lại vừa bất lực đến lạ.

Hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng đối diện với một Thẩm Quân Ngọc như vậy, hắn có thể đáp lại thế nào đây?

Cuối cùng, hắn chỉ có thể chậm rãi duỗi tay ra, ôm chặt người trong lòng mình, rũ mắt xuống, ghé sát vào vành tai mềm mại trắng ngần, khẽ nói: "Được, ta đợi em khỏe lại."

Thẩm Quân Ngọc cũng nhẹ giọng đáp lại: "Vâng."

Khóe môi của Cửu U Ma Quân bất giác cong lên, tiếp đó, hắn không nhịn được nghiêng đầu, để sống mũi của mình chạm vào gò má trắng mịn của Thẩm Quân Ngọc, m*n tr*n một cách dịu dàng.

Bình Luận (0)
Comment