Kiếm Tông.
Thời gian ba ngày mà Thẩm Tư Nguyên nói còn chưa đến, nhưng các trưởng lão vẫn đang trì hoãn, đồng thời hỏi thăm cách giải trừ Khế ước đạo lữ đồng mệnh ở khắp nơi.
Bỗng nhiên hôm nay, Kiếm Tôn bí mật triệu kiến một trong các trưởng lão cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ.
Lúc trưởng lão này nhận được lệnh triệu tập là đang họp kín với một đại năng am hiểu lời nguyền, thấy Kiếm Tôn triệu kiến, lão ta bất giác rùng mình một cái.
Nhưng Kiếm Tôn đã triệu kiến, không thể không đi, lão ta đành phải cáo biệt đại năng lời nguyền, vội vã quay về Kiếm Tông.
Kiếm Tôn thường tu hành trong một động phủ ở hậu sơn Kiếm Tông, nơi linh khí dồi dào nhất.
Để tránh người ngoài vô tình vào quấy rầy, xung quanh đã được bố trí từng tầng trận pháp cấm chế, linh quang tỏa sáng rực rỡ, có thể nói ngay cả một sợi lông chim cũng không thể lọt vào.
Vị trưởng lão này vội vã chạy đến, khi tới động phủ của Kiếm Tôn, mặc dù khung cảnh xung quanh vẫn như thường lệ, nhưng trái tim của lão ta lại đột nhiên thắt lại một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, rồi mọi thứ lại trở về bình thường.
Trưởng lão chỉ cho rằng đó là do mấy ngày nay bản thân quá mệt mỏi và căng thẳng, nên cũng không để tâm, lão ta gõ nhẹ lên cửa động phủ, truyền âm vào trong báo danh tính của mình.
Ngay lập tức, các trận pháp cấm chế xung quanh xoay tròn tản ra, trưởng lão liền cất bước đi vào.
Khi trưởng lão bước vào động phủ, các trận pháp cấm chế liền lặng yên không một tiếng động đóng lại sau lưng ông ta.
Bởi vì mọi lần đều như vậy nên lần này trưởng lão cũng không quan tâm.
Nhưng dần dần, càng đi sâu vào trong động phủ, trưởng lão càng cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù mọi thứ vẫn như cũ, nhưng không hiểu sao lão ta lại thấy lạnh sống lưng.
Lão ta bắt đầu nghi ngờ.
Bất chợt—
"La trưởng lão đến rồi sao không vào?"
Giọng nói trước giờ vẫn luôn bình thản, ôn hòa của Kiếm Tôn chậm rãi vang lên, La trưởng lão hơi sững sờ, sau đó lão ta cố gắng xua đi hết những suy nghĩ loạn xạ trong đầu, bước vào căn mật thất phía trước.
Kiếm Tôn mặc thanh y đứng quay lưng về phía lão ta, tóc trắng buông xõa, phong thái vẫn siêu phàm thoát tục như xưa.
Nhìn thấy Kiếm Tôn như vậy, trưởng lão bất giác thở phào nhẹ nhõm, rồi lão ta khom người nói: "Bái kiến Tông chủ, Tông chủ cho gọi ta có chuyện gì không?"
Kiếm Tôn không trả lời, chỉ nhìn về phía một dãy nến đang cháy sáng.
Mãi lâu sau, khi trưởng lão cảm thấy cổ mình mỏi nhừ, Kiếm Tôn mới lên tiếng: "Tình trạng của Mục Châu thế nào rồi?"
La trưởng lão: ...
Vừa nghe liền biết Kiếm Tôn đã biết hết mọi chuyện.
Nhưng để rũ bỏ hết trách nhiệm, La trưởng lão cắn răng cúi đầu thật thấp với Kiếm Tôn, nói: "Tông chủ không biết đâu, lần này Thiếu tông chủ thật sự hành động quá nông nỗi."
Vừa nói, ông ta vừa thêm mắm dặm muối chuyện Nguyên Mục Châu ở cả hai lần vây quét đều lén lút giúp đỡ Thẩm Quân Ngọc, còn nói: "Bây giờ tin tức đã truyền ra ngoài, các tông môn khác và đệ tử trong Kiếm Tông đều cảm thấy lo sợ, đến khi Thiếu tông chủ khỏe lại rồi, nếu Tông chủ không có bất cứ hình phạt nào với Thiếu tông chủ, e là sẽ khiến mọi người thất vọng."
Ai ngờ Kiếm Tôn nghe lão ta nói xong, chỉ cầm lấy một cây nhang nhẹ nhàng châm lửa trên ngọn nến, thản nhiên nói: "Không bảo vệ được nó là do các ngươi vô dụng, đừng viện cớ trước mặt bổn tôn."
La trưởng lão: ?!
Phải biết rằng, mặc dù đương kim Kiếm Tôn không có thực lực mạnh bằng các Kiếm Tôn đời trước, nhưng từ khi đăng vị, ông ta đối xử với các thuộc hạ rất hòa nhã, chưa bao giờ tỏ ra hống hách, vậy nên ông ta mới được mọi người ủng hộ.
Vậy mà giờ này khắc này, chẳng thể ngờ được ông ta lại thốt ra một câu hết sức thiên vị như vậy!
La trưởng lão không phục, nghiến răng một cái rồi trầm giọng nói: "Thứ cho La mỗ nói thẳng, có đôi khi Tông chủ ngài cũng quá dung túng cho Thiếu Tông chủ. Mọi chuyện đều làm theo ý cậu ấy, nên mới tạo thành tính cách nhu nhược, lại không có kỷ cương của cậu ấy như ngày hôm nay."
"Với tính tình đó, sau này làm sao có thể kế thừa vị trí Tông chủ? Làm sao có thể cai quản một Kiếm Tông to lớn ——"
"Nó không cần biết."
Kiếm Tôn đột nhiên lạnh giọng nói.
La trưởng lão đang nổi nóng, hoàn toàn không nghe ra sự lạnh lùng chứa trong câu nói này của Kiếm Tôn, lão ta không kiềm chế được nói: "Chẳng lẽ Tông chủ định bảo vệ cậu ấy cả đời—"
Lời còn chưa dứt, Kiếm Tôn đã quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau.
La trưởng lão lập tức biến sắc, mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán.
Ở đối diện, trên khuôn mặt trung niên hết sức tầm thường của Kiếm Tôn, giờ khắc này lại có vô số sợi tơ đỏ kỳ dị đang bò trườn luồn lách dưới lớp da của ông ta, thậm chí, có một vài sợi còn lướt qua đồng tử của ông ta, dừng lại trong chốc lát như thể đang nhìn chằm chằm vào La trưởng lão!
La trưởng lão: !!!
Ngay lập tức, lão ta xoay người biến thành luồng sáng bỏ chạy bạt mạng.
Nhưng tốc độ của lão ta làm sao sánh được với Kiếm Tôn?
Một cây nhang đang cháy bay lên không trung, trong khoảnh khắc La trưởng lão không hề hay biết, nó đã cắm xuyên qua mi tâm của lão ta.
Một lỗ máu dần lan rộng——
Vào giây phút cuối cùng, La trưởng lão cố gắng phát ra một tiếng rít yếu ớt từ trong cổ họng, rồi lập tức ngã gục xuống đất không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa!
Thanh y bước lên con đường lát đá trắng, chầm chậm đi tới, dừng lại trước mặt La trưởng lão chết không nhắm mắt.
Ông ta nhìn khuôn mặt xám ngoét vẫn còn mang nét sợ hãi của La trưởng lão một lúc, rồi phất tay áo một cái ——
Một luồng huyết khí như cầu vồng bay ra từ cơ thể La trưởng lão, cuồn cuộn chảy vào tay áo rộng thùng thình.
Không thể ngờ nó lại là Hóa Huyết Đại Pháp mà chỉ có đám tà tu mới sử dụng!
Khi huyết khí dần rút đi hết, thân hình tròn trịa của La trưởng lão cũng đột ngột teo tóp lại, cuối cùng, dưới bộ quần áo rộng rãi chỉ còn lại một lớp da nhão nhoẹt.
Kiếm Tôn chỉ búng tay một cái, lớp da và bộ quần áo đều hóa thành bột mịn.
Mà lúc này, sau khi hấp thu huyết khí của La trưởng lão, khuôn mặt vô cùng kỳ dị của Kiếm Tôn cũng từ từ trở lại bình thường, quay về dáng vẻ siêu phàm thoát tục như trước.
Tiếp đó, ông ta rút ra một ngọc bài truyền tin, phát một tin nhắn.
—— Bảo Mục Châu đến hậu sơn gặp ta.
.
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống, mặt biển lấp lánh ánh sóng, trong đình viện trên hải đảo của Thiên Cơ Các.
Cửu U Ma Quân nhanh chóng chuẩn bị xong một loạt các nguyên liệu cần thiết cho bồn tắm mai rùa và máu rồng, lúc này, hắn đã đổ đầy một bồn tắm lớn.
Thực ra, phía sau đình viện này có một hồ suối nước nóng, đủ chỗ cho mười người tắm dư dả, nhưng vì nguyên liệu mà Lận Thần cung cấp có hạn, nên Cửu U Ma Quân không dám sử dụng quá phung phí, chỉ có thể dùng bồn tắm nhỏ.
Mà ngọc giản cũng đã ghi rõ, trong lúc tắm mai rùa và máu rồng phải cởi hết quần áo, nếu không sẽ lãng phí hết tinh hoa của thuốc tắm.
Cơ mà Cửu U Ma Quân không hề nói cho Thẩm Quân Ngọc biết điều này, cũng không dự định làm theo.
Không phải hắn sợ Thẩm Quân Ngọc hiểu lầm, mà là do rồng bản tính dâm, máu rồng lại là vật chí dương, dễ gây k*ch th*ch nhất, Thẩm Quân Ngọc trong trạng thái suy yếu cực độ ngâm vào thì không sao, nhưng còn hắn thì khó nói lắm...
Hơn nữa, hắn nhất định phải ở bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, nếu lỡ như thật sự mất kiểm soát để xảy ra tình huống gì đó, thì sẽ rất khó xử.
Để đảm bảo hiệu quả của việc trị liệu, hắn phải tự mình đề phòng mọi tình huống.
Bấy giờ, Cửu U Ma Quân cởi áo ngoài của mình trước, rồi giúp Thẩm Quân Ngọc cởi bỏ y phục.
Trong suốt quá trình, Thẩm Quân Ngọc không hề phản ứng gì.
Cuối cùng, khi Cửu U Ma Quân chuẩn bị bế Thẩm Quân Ngọc còn mặc nguyên đồ lót trắng vào bồn tắm bốc khói nghi ngút, thì Thẩm Quân Ngọc đột nhiên cất giọng hỏi nhỏ trong lòng hắn: "Ngâm thuốc thì phải cởi hết quần áo mới phát huy hết tác dụng, trong ngọc giản không ghi sao?"
Cửu U Ma Quân khẽ nhíu mày, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Không có."
Thẩm Quân Ngọc trầm tư một lát, như thể đã nhận ra gì đó, lại như không hề biết gì, chỉ nói: "Không sao, chàng giúp ta cởi hết đi, máu rồng và mai rùa đều là thiên địa linh vật quý giá, không thể lãng phí."
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi.
Cửu U Ma Quân: "Ừm."
Thế là, hắn bắt đầu cởi bỏ từng kiện quần áo còn lại trên người Thẩm Quân Ngọc.
Trong lòng Cửu U Ma Quân vốn không trong sáng gì mấy, nên khi được nhìn cũng có chút muốn nhìn lại không dám nhìn, nhưng đến khi hắn thực sự nhìn rõ trạng thái làn da trên cơ thể Thẩm Quân Ngọc, hắn lại không khỏi cau mày.
Làn da trên cơ thể Thẩm Quân Ngọc không mịn màng sáng bóng như da trên mặt và tay y, trái lại còn có không ít vết sẹo nhỏ, dấu vết bị bỏng, và cả vết thương do đao kiếm để lại.
Cũng may đều là những dấu vết đỏ nhạt, tuy làm phá vỡ vẻ hoàn mỹ như ngọc của làn da trắng nõn, nhưng nhìn chung cũng không quá gai mắt.
Thế nhưng, lúc này, Cửu U Ma Quân vẫn không nhịn được hỏi: "Sao trên người em lại có những vết sẹo này? Theo lý mà nói em đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, máu thịt và kinh mạch sẽ được tái tạo lại, lẽ ra da thịt không nên để lại sẹo mới đúng."
Có điều, hắn lại không hỏi về huyết ấn nổi bật nhất.
Thẩm Quân Ngọc nghe câu hỏi của Cửu U Ma Quân, tự nhiên cũng cảm nhận được sự tinh tế trong đó, nhưng vì Cửu U Ma Quân không hỏi, y cũng không chủ động đề cập đến.
Vậy nên lúc này, y chỉ trả lời về những vết sẹo mà Cửu U Ma Quân hỏi.
Y nói: "Ngoại tổ của ta từng là Tông chủ của Ngự Khí Tông, am hiểu chế tạo các loại pháp khí, mạnh hơn Linh Bảo Tông bây giờ không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc, năm xưa ông sơ ý đắc tội với một đại năng ẩn dật tính tình cổ quái, cuối cùng bị diệt tông."
"Những vết sẹo trên người ta là do khi còn nhỏ học luyện khí với ông, bị tinh túy của thiên hỏa và những cơn chấn động khi pháp khí ra lò làm bị thương, chỉ khi đạt tới cảnh giới Luyện Hư mới triệt để thay da đổi thịt, loại bỏ được chúng."
Cửu U Ma Quân nghe xong lời kể của Thẩm Quân Ngọc, hắn ngẩn ra một lúc, rồi mới nhớ ra từng có một môn phái như vậy tồn tại ở Trung Châu.
Tuy nhiên, mặc dù Ngự Khí Tông rất oai phong ở Nhân tộc, nhưng lúc đó còn không sánh bằng Ngọc Hoành Tông, nên một Ma quân như hắn không nhớ rõ cũng là điều bình thường.
Thẩm Quân Ngọc lặng yên một lát rồi nói tiếp: "Tiếc là khi đó ta chưa học được nhiều từ ngoại tổ thì Ngự Khí Tông đã bị diệt môn. Nếu không, ta cũng chẳng muốn trở về Ngọc Hoành Tông."
Mặc dù khi nói câu này, giọng của Thẩm Quân Ngọc rất bình tĩnh, nhưng Cửu U Ma Quân nhoáng một cái đã cảm nhận được nỗi niềm thương cảm chịu đựng trong đó.
Im lặng một lúc lâu, Cửu U Ma Quân đưa tay ra, vuốt nhẹ gò má của Thẩm Quân Ngọc, kẻ không biết an ủi người khác như hắn chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Ngâm nước thuốc trước đã, nếu không nước lạnh mất."
Thẩm Quân Ngọc: "Được."
Bấy giờ, Cửu U Ma Quân duỗi tay ra, cẩn thận lại dè dặt đỡ lấy cổ và hông của Thẩm Quân Ngọc, bế người chầm chậm bước vào bồn tắm đang bốc hơi nóng.
Cửu U Ma Quân đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư, khi tiếp xúc với nước thuốc cũng lập tức cảm thấy da mình bị châm chích một trận, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Thế nhưng lòng hắn lại bất giác trĩu nặng —— Hắn có thân thể cảnh giới Luyện Hư còn thấy khó chịu như vậy, Thẩm Quân Ngọc mới là Nguyên Anh, lại còn bị thương nặng như thế, liệu có chịu nổi không?
Nhưng đến lúc này rồi cũng không thể do dự, hắn chỉ có thể thả chậm lại tốc độ xuống nước, hy vọng Thẩm Quân Ngọc có thể từ từ thích nghi.
Song, Cửu U Ma Quân đã đánh giá thấp mức độ tàn phá của thuốc tắm này rồi.
Ngay khi Thẩm Quân Ngọc vừa chạm vào nước thuốc, làn da mềm mại trên người y lập tức căng cứng lại.
Nhưng y không hề thốt ra một tiếng đau đớn nào.
Chỉ có đôi mi dài khẽ run rẩy và gương mặt trắng bệch chợt lấm tấm mồ hôi lạnh đã bán đứng y.
Cửu U Ma Quân nhìn thấy cảnh này, lòng đau như bị kim châm, hắn lập tức đỡ lấy eo Thẩm Quân Ngọc, định bế y ra khỏi bồn tắm.
Ai ngờ, Thẩm Quân Ngọc như cảm nhận được ý định của hắn, vội khàn giọng nói trong lòng hắn: "Đừng dừng lại."
Cửu U Ma Quân tức thì dừng lại động tác, cánh tay đang ôm hông Thẩm Quân Ngọc cũng bất giác căng cứng lên.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thỏa hiệp.
Chỉ có thể tiếp tục làm chậm lại tốc độ, ôm Thẩm Quân Ngọc đặt xuống bồn tắm từng chút một, làn da của Thẩm Quân Ngọc lại kéo căng, nhưng y vẫn không nói một lời, cố gắng chịu đựng.
Rõ ràng bản thân Cửu U Ma Quân không thấy đau đến vậy, nhưng lúc này không hiểu sao hắn lại chẳng thể chịu đựng nổi, khi lòng hắn đang co thắt vì cảm giác đau xót, Thẩm Quân Ngọc lại chợt lên tiếng.
Giọng của y rất chậm rất nhẹ, mang theo một chút khàn khàn: "Chàng để ta dựa vào chàng đi."
"Như vậy, ta sẽ dễ chịu hơn."
Cửu U Ma Quân ngơ ngác một lúc, trong lòng không biết là cảm giác gì, nhỏ giọng đáp lại: "Được."
Sau đó, động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng nâng cổ Thẩm Quân Ngọc lên, di chuyển từng chút một, để đầu y tựa vào vai mình, bởi vì động tác này, ngực của hai người cũng kề sát vào nhau.
Thình thịch, thình thịch, như thể cảm nhận được nhịp đập ấm áp của đối phương.
Cửu U Ma Quân cúi đầu hỏi: "Đã đỡ hơn chưa?"
Đôi mi dài của Thẩm Quân Ngọc nhẹ nhàng run lên, đáp trong lòng hắn: "Đỡ nhiều rồi."
Biết rõ chỉ là nói dối, nhưng khi nghe thấy, trong lòng Cửu U Ma Quân vẫn cảm thấy ngọt ngào như vừa được ăn kẹo, hắn kìm lòng không đậu lại cúi xuống nhìn ——
Lúc này, mái tóc đen của Thẩm Quân Ngọc đã thấm ướt, từng sợi từng sợi rơi xuống vai Cửu U Ma Quân, có chút ngứa ngáy.
Hàng mi dài của Thẩm Quân Ngọc rũ xuống, gương mặt ngọc ngà yên tĩnh dựa vào vai Cửu U Ma Quân, vị trí gần ngay cổ, mang một cảm giác an yên và ỷ lại kỳ lạ, khiến cõi lòng Cửu U Ma Quân xao động lạ thường.
Nhưng giờ phút này, hiển nhiên không phải thời điểm để tâm trí bị xao lãng, Cửu U Ma Quân lặng im một lúc, sau đó nhắm mắt thở ra một hơi khí đục, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Thẩm Quân Ngọc, bắt đầu từ các kinh mạch trên cánh tay, chầm chậm xoa bóp lưu thông cho Thẩm Quân Ngọc.
Thế nhưng lúc này, có vẻ như Thẩm Quân Ngọc hơi khó chịu, đầu ngón tay y khẽ run rẩy, các cơ bắp co lại, khiến Cửu U Ma Quân hơi khó xác định được vị trí kinh mạch.
Cửu U Ma Quân chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc lại lên tiếng.
Giọng nói của y vẫn rất chậm, tận lực giữ giọng bình ổn khi nói: "Ta vẫn hơi khó chịu, chàng nói chuyện với ta được không?"
"Quá yên tĩnh, ta không thể phân tán được tâm trí."
Cửu U Ma Quân nghe xong, sau một lúc yên lặng, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, cúi đầu xuống, dùng bờ môi mỏng khẽ khàng hôn lên đôi mắt khép chặt của Thẩm Quân Ngọc như một cách an ủi.
Da mặt ẩm ướt của hai người tiếp xúc với nhau, m*n tr*n một lúc, rồi Cửu U Ma Quân mới thấp giọng nói: "Được, em muốn nghe gì, ta sẽ kể cho em nghe."
-----
Tác giả:
- Thẩm Quân Ngọc: Ăn kẹo.
- Cửu U Ma Quân: Ngọt.