Lận Thần lại giơ tay lên, đầu ngón tay b*n r* một tia linh quang, "két" một tiếng, cánh cửa bên trái dẫn lên tháp cao từ từ mở ra trước mắt ba người.
Sau khi cửa mở, bên trong lộ ra một cầu thang hẹp dài tối mù.
"Cầu thang này dẫn đến căn phòng thử thách, theo yêu cầu của kiếm linh trong Kiếm Cốt, Lận mỗ đã bố trí tổng cộng chín kiếm trận để thử thách, tương ứng với mỗi phòng thử thách của mỗi tầng. Nếu có thể vượt qua tất cả, thì coi như hoàn thành thử thách."
Nói xong, Lận Thần lại nhắc nhở: "Các chủ của Kiếm Cốt lúc còn sống đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong, gần như đã thành Bán Thần, tiếc là đến lúc sắp phi thăng thì lại thất bại, vậy nên độ khó của kiếm trận thử thách này không hề đơn giản."
Cửu U Ma Quân được Lận Thần nhắc nhở, nhưng hắn cũng không mấy để tâm, trầm ngâm một lúc hắn liền lấy ra một pháp bảo Hậu Thiên có thể dùng để tu luyện, định tạm thời để Thẩm Quân Ngọc vào trong đó, còn hắn thì một mình xông vào thử thách.
Ai ngờ, hắn vừa mới cử động, Lận Thần ở bên cạnh liền lên tiếng: "Ma quân gượm đã."
Cửu U Ma Quân nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Lận Thần lắc đầu, cười khổ: "Ma quân hơi nóng vội rồi, chưa nghe ta nói hết tất cả quy tắc của thử thách."
Cửu U Ma Quân: "Còn quy tắc gì?"
Bấy giờ Lận Thần mới nói: "Nếu Ma quân tự mình vượt qua thử thách, quả thật Kiếm Cốt sẽ đồng ý nhận chủ, nhưng chỉ giới hạn với một mình Ma quân. Nếu Ma quân vì người bạn này mới tìm tới cơ duyên, chắc chắn Kiếm Cốt sẽ không đồng ý."
Sắc mặt Cửu U Ma Quân hơi thay đổi.
Hắn lập tức hiểu được vì sao bao nhiêu năm qua Lận Thần không thể hoàn thành thử thách của Kiếm Cốt, đành phải chọn cách lùi bước tìm phương án thay thế.
Thực tế là vì điều kiện của Lận Thần không cho phép.
Còn Thẩm Quân Ngọc so với Lận Thần hiện tại, điều kiện càng không cho phép y vượt qua thử thách.
Nhất thời, bầu không khí trong Thiên Cơ Các rơi vào trầm mặc lạ thường.
Cuối cùng, vẫn là Lận Thần từ tốn lên tiếng dàn xếp: "Ma quân không cần lo lắng, có vượt qua thử thách này hay không cũng không cần gấp gáp, chưa cần phải quyết định ngay bây giờ. Mà có vẻ như vị tiểu bằng hữu này là đồng đạo với Lận mỗ, nếu không đã không thể tính ra được vị trí của Thiên Cơ Các chúng ta. Đã đến đây tức là có duyên."
"Nếu như hiện tại hai vị chưa thể quyết định, đừng ngại cứ ở lại Thiên Cơ Các chơi vài ngày, suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Cửu U Ma Quân nghe xong, vẻ mặt hơi trầm tư, qua một lúc cũng không biết nên đồng ý hay từ chối.
Đúng lúc này, Thẩm Quân Ngọc vẫn luôn im lặng đột nhiên nhỏ giọng nói trong lòng hắn: "Hãy ở lại đi, thời cơ chưa chín muồi."
Cửu U Ma Quân nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức đưa ra quyết định.
"Được, vậy thì làm phiền Các chủ rồi."
Lận Thần lẳng lặng liếc nhìn Cửu U Ma Quân một cái, có lẽ đã nhìn ra được mối quan hệ giữa hai người, nhưng lúc này, anh ta cũng không nói gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng xoay một cơ quan trên chiếc xe lăn, một con rối bạch ngọc giống hệt con rối trên thuyền lâu chạy ra.
"Vậy thì, trời cũng không còn sớm, hai vị có thể đi nghỉ ngơi trước. Sau khi cân nhắc xong, chỉ cần bảo con rối thông báo cho Lận mỗ là được, Lận mỗ sẽ luôn sẵn sàng chờ đón."
Cửu U Ma Quân: "Đa tạ."
Nói xong, hắn ôm Thẩm Quân Ngọc cất bước muốn đi, nhưng vừa xoay người, Cửu U Ma Quân lại chợt nhận ra gì đó, liền quay lại nhìn Lận Thần.
Động tác đẩy xe lăn của Lận Thần hơi khựng lại: "Ma quân còn việc gì sao?"
Cửu U Ma Quân thẳng thắn nhìn Lận Thần nói: "Không phải Văn mỗ muốn chọc vào vết thương của Các chủ, chỉ là muốn hỏi Các chủ, như đạo... bằng hữu của ta bị thương như vậy, Các chủ có phương pháp nào làm thuyên giảm hay chữa trị không? Nếu như có, Các chủ có bằng lòng trao đổi điều kiện không?"
Lận Thần nghe vậy, mỉm cười đáp: "Khách đến thì phải tiếp đãi, nói điều kiện thì quá khách sáo rồi."
"Những năm qua, Lận mỗ cũng đã thử một vài phương thuốc để chữa trị cho bản thân, nhưng hiệu quả không mấy lý tưởng. Tuy nhiên, tình trạng ban đầu của Lận mỗ còn nghiêm trọng hơn bằng hữu của ngài nhiều, Ma quân có thể tham khảo thử xem."
"Lát nữa ta sẽ bảo con rối mang phương thuốc và nguyên liệu đến cho ngài, hai vị cứ quay về nghỉ ngơi trước."
Thái độ hào phóng của Lận Thần lại khiến Cửu U Ma Quân hơi bất ngờ, nhưng sau khi suy xét một lúc, hắn cũng không hoài nghi gì, liền cảm ơn rồi đưa Thẩm Quân Ngọc rời khỏi tháp cao theo hướng dẫn của con rối bạch ngọc.
Bấy giờ, Lận Thần ngồi lặng yên trên xe lăn, nhìn bóng lưng rời đi của hai người, trong đôi mắt đen nhánh của anh ta bỗng lóe lên một ánh tím thâm thúy.
Trên hòn đảo Thiên Cơ Các tọa lạc, ngoài tòa tháp cao, còn xây dựng rất nhiều đình viện thanh tĩnh và rộng rãi.
Con rối bạch ngọc dẫn hai người đến một đình viện bên cạnh sườn dốc.
Xung quanh đình viện trồng đầy cây cọ cao lớn màu xanh đậm, trong sân còn dựng nhiều giàn hoa giăng đầy những bông hoa nhỏ rực rỡ đủ sắc màu không biết tên.
Giữa sân đặt một chiếc xích đu trang trí hoa đung đưa, đi qua cổng trăng, bước vào hành lang quanh co, vòng qua một tấm bình phong vẽ thủy mặc, mới đến được mấy gian phòng chính.
Bên trong phòng bày biện hoa quả tươi ngon, đều là linh vật tràn đầy linh khí, trên giường treo rèm lụa buông rủ, gió biển len lỏi qua rèm cửa bằng tre thổi vào phòng, làm màn lụa khẽ lay động, tạo nên một bầu không khí vô cùng thanh nhã và trong lành.
Dù Cửu U Ma Quân có ưa sạch sẽ đến đâu, thì khi nhìn thấy căn phòng này, hắn cũng bất giác cảm thấy thư giãn, trái tim vẫn luôn căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Bất luận Lận Thần giữ bọn họ lại có mục đích gì, thì nơi này quả thật vẫn tốt hơn rất nhiều so với hoàn cảnh trên thuyền bạch ngọc.
Nếu Thẩm Quân Ngọc muốn bình phục thật tốt, thì một môi trường tốt quả là điều không thể thiếu.
Dù sao hiện tại cũng không thể quay về Ma Vực, cũng không thể đến Trung Châu, chi bằng cứ ở lại đây chăm sóc cho Thẩm Quân Ngọc.
Bởi lẽ Lận Thần cũng chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ, cho dù anh ta có lắm mưu nhiều kế, thì một khi hắn muốn rời đi, Lận Thần cũng không thể ngăn cản hắn.
Bất chợt, một con rối bạch ngọc khác chạy đến, tay cầm một chiếc nhẫn trữ vật, nói là Các chủ bảo mang đến cho Ma quân.
Cửu U Ma Quân nhìn qua liền biết đó là những phương thuốc chữa trị mà Lận Thần đã nói lúc nãy, hắn nhận lấy chiếc nhẫn, rồi lấy ra vài linh vật quý giá đưa cho con rối bạch ngọc, bảo nó mang đến cho Lận Thần.
Hai con rối bạch ngọc đồng thanh đáp lại rồi lui xuống.
Giờ đây, trong đình viện rộng lớn chỉ còn lại Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.
Cửu U Ma Quân liếc nhìn bên ngoài, xác nhận không có ai theo dõi, rồi mới hạ cấm chế xung quanh, sau đó bế Thẩm Quân Ngọc vào phòng.
Sau khi vào phòng, Cửu U Ma Quân lại lấy ra chiếc nhẫn trữ vật của Lận Thần, định xem xem Lận Thần đã đưa cho họ những gì, nhưng mu bàn tay của hắn bỗng dưng cảm thấy mát lạnh.
Cửu U Ma Quân nhận ra Thẩm Quân Ngọc đang chạm vào mình, hắn lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lát rồi nói: "Vừa rồi ta đã dùng tên của Lận các chủ để bói một quẻ cho chúng ta về chuyện cầu Kiếm Cốt."
Cửu U Ma Quân nghe ra giọng điệu của Thẩm Quân Ngọc có chút khác thường, ánh mắt hắn trầm xuống, liền hỏi: "Quẻ tượng thế nào?"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."
Ánh mắt Cửu U Ma Quân nhất thời trở nên u ám, rất lâu sau hắn mới nói: "Quẻ này cũng hợp tình hợp lý, Kiếm Cốt là một vật ngàn năm hiếm có, ai mà không muốn nó? Ai lại thật sự chịu buông tay?"
Thẩm Quân Ngọc nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói của Cửu U Ma Quân, y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cũng chính vì như thế, trước khi chúng ta lấy được Kiếm Cốt, anh ta sẽ không làm hại chúng ta."
Cửu U Ma Quân sững sờ giây lát, rồi không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Không sai, nuôi heo thì cũng phải đợi heo béo lên rồi mới làm thịt."
Nghĩ đến đây, Cửu U Ma Quân nhìn vào chiếc nhẫn trữ vật mà con rối bạch ngọc đưa cho hắn, nói: "Vậy xem ra, trong này hẳn có không ít thứ tốt, để ta xem thử."
Thẩm Quân Ngọc: "Ừm."
Nói rồi, Cửu U Ma Quân liền rót linh thức vào trong, lấy ra từng món đồ trong nhẫn trữ vật.
Mặc dù biết Lận Thần vì để "nuôi heo" sẽ ra tay rất hào phóng, nhưng khi nhìn thấy những thiên tài địa bảo mà anh ta đưa cho, Cửu U Ma Quân cũng không khỏi lấy làm giật mình.
Quả không hổ danh là Thiên Cơ Các, tài sản tích lũy phong phú đến vậy.
Ngoài những linh vật máu thịt bổ dưỡng tự nhiên như gân rồng, máu rồng, xương rồng, còn có xà cừ nghìn năm, mai rùa vạn năm, nước mắt của Giao Nhân Vương, và nhiều thứ tốt khác mà ngay cả Ma Vực và Trung Châu cũng không thể tưởng tượng ra cũng không thể nhìn thấy được.
Cửu U Ma Quân xem xong, đang phân vân không biết nên cho Thẩm Quân Ngọc dùng thứ gì trước, thì Thẩm Quân Ngọc chợt nói: "Xem thử phương thuốc anh ta đưa, chắc là có cách phối hợp sử dụng."
Một câu nói đã khiến Cửu U Ma Quân bừng tỉnh.
Cửu U Ma Quân liền mở ra các ngọc giản ở dưới cùng của nhẫn trữ vật.
Từng miếng ngọc giản được xem qua, Cửu U Ma Quân đều bình tĩnh ghi nhớ những phương pháp đó trong lòng, tuy nhiên, sau khi xem xong một miếng ngọc giản nào đó, con ngươi của hắn khẽ rung lên.
Nhưng rất nhanh, hắn liền im hơi lặng tiếng ghi nhớ lại phương pháp đó.
Cuối cùng, cũng xem xong tất cả ngọc giản.
Thẩm Quân Ngọc chờ đợi một lúc lâu, nhưng vẫn không nghe thấy Cửu U Ma Quân lên tiếng, cuối cùng y không nhịn được nữa, liền thấp giọng hỏi: "Có phương thuốc nào phù hợp không?"
Cửu U Ma Quân im lặng một lúc rồi nói: "Hầu hết các phương thuốc đều là thuốc uống, chủ yếu là để hoạt huyết, tiêu ứ, bồi bổ kinh mạch và xương cốt, phải mất một thời gian dài mới có hiệu quả. Nhưng có một phương thuốc ngoài da, tuy đau đớn hơn, nhưng hiệu quả lại nhanh."
Thẩm Quân Ngọc: "Phương thuốc gì?"
Cửu U Ma Quân: "Tắm máu rồng và mai rùa."
Nói xong, hắn không để Thẩm Quân Ngọc hỏi thêm, đã từ từ đọc lại những gì có trong ngọc giản: "Ba phần máu rồng, một phần mai rùa, trộn với một trăm phần nước linh tuyền, dùng linh lực thúc đẩy, đun sôi ba lần rồi để cho người bị thương ngâm mình trong đó, đồng thời kết hợp với xoa bóp."
"Máu rồng tính nóng, có tác dụng hành khí dưỡng huyết, còn mai rùa có thể giảm đau, làm mát huyết, đồng thời nuôi dưỡng xương cốt. Hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau có thể nhanh chóng giúp người bị thương tái tạo lại kinh mạch và xương cốt bị tổn thương."
"Chỉ có điều quá trình này vô cùng đau đớn, nếu không chịu đựng được thì có thể dừng lại kịp thời, tránh bị tẩu hỏa nhập ma, gây tổn thương nghiêm trọng hơn."
Cửu U Ma Quân đọc những câu này một cách chậm rãi, giọng điệu trầm ổn, Thẩm Quân Ngọc cũng lắng nghe rất chăm chú.
Nghe xong, Thẩm Quân Ngọc cân nhắc một lát rồi nói: "Vậy thì dùng cái này đi, kết hợp với thuốc uống, chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn. Dù không thể đứng lên ngay được, thì ít nhất cũng phải nhìn thấy các kiếm trận thử thách mới được."
Cửu U Ma Quân nghe xong, dừng lại một chút: "Vậy thì hay là ngày mai——"
"Ta muốn hôm nay."
Mặc dù đã đoán trước Thẩm Quân Ngọc sẽ nói như vậy, nhưng Cửu U Ma Quân vẫn hơi trầm mặc một lúc.
Sau khi nói ra bốn chữ này, Thẩm Quân Ngọc hiếm khi không nói thêm bất cứ lời yêu cầu hay giải thích nào, y chỉ lặng lẽ chờ đợi, chờ Cửu U Ma Quân đưa ra quyết định.
Thái độ của y rất bình tĩnh và ôn hòa, giống như bất kể Cửu U Ma Quân đồng ý hay từ chối, y cũng sẽ không tức giận.
Cuối cùng—
Cửu U Ma Quân lặng lẽ cụp mắt xuống, quan sát khuôn mặt trắng nhợt của Thẩm Quân Ngọc một lúc, đôi mắt của y vẫn khép chặt, hắn thở dài không thành tiếng, nhẹ nhàng đặt người lên giường rồi đứng dậy nói: "Em chờ ta, ta sẽ đi chuẩn bị ngay."