Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn

Chương 64

Cứ như thế ngày qua ngày, thuyền bạch ngọc lênh đênh trên biển suốt gần nửa tháng.

Mặc dù vết thương của Thẩm Quân Ngọc đã khá hơn sau khi uống bột yêu đan có huyết mạch Long tộc, nhưng hiện tại không còn gì để bổ sung, nên quá trình hồi phục lại rơi vào trạng thái đình trệ.

Trong lòng Cửu U Ma Quân rất lo lắng, không tránh khỏi có hơi rầu rĩ, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

Bất chợt—

"Tâm trạng chàng không tốt à?"

Giọng nói dịu dàng của Thẩm Quân Ngọc vang lên trong lòng, Cửu U Ma Quân giật mình một cái, sau đó hắn lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có, chỉ là ở trên biển lâu quá, có hơi buồn tẻ mà thôi."

Đây cũng là lời nói thật, nhưng đã tránh nặng tìm nhẹ.

Tiếp đó, Thẩm Quân Ngọc còn chưa kịp nói gì, Cửu U Ma Quân đã cúi đầu nhìn y nhỏ giọng nói: "Chẳng phải đã bảo em đừng tốn linh lực để nói chuyện rồi sao? Hửm?"

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, nhẹ giọng đáp lại: "Nhưng ta cũng thấy buồn, muốn trò chuyện với chàng."

Cửu U Ma Quân đâu có ngờ sẽ nhận được câu trả lời như thế, hắn ngẩn ra chốc lát, trên gương mặt tuấn mỹ có phần mỏi mệt bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên, chỉ còn đọng lại ý cười dịu dàng và bình yên.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn không để Thẩm Quân Ngọc nói quá nhiều, hắn duỗi tay ra vuốt nhẹ tóc mai của Thẩm Quân Ngọc, nói từ tốn: "Nếu em cảm thấy buồn chán, ta sẽ trò chuyện với em nhiều hơn, em nghe là được rồi, không cần đáp lại ta."

Quả nhiên Thẩm Quân Ngọc không nói nữa.

Cửu U Ma Quân thấy vậy, ánh mắt càng trở nên mềm mại hơn, hắn dừng lại một chút, suy nghĩ chốc lát rồi lấy ra mấy cuốn thoại bản mà trước đây hắn hay đọc mỗi khi nhàn rỗi lúc còn chưa trở thành Ma quân, nội dung chuyên liên quan đến Nhân tộc và Ma tộc, bắt đầu kể lại cho Thẩm Quân Ngọc nghe.

"Ngày xưa, ở Ma tộc có một Ma quân phong lưu, rất yêu thích mỹ nhân, đặc biệt là những mỹ nhân lạnh lùng mặc bạch y. Tiếc là phong cách của Ma tộc rất phóng khoáng, chẳng ai ăn mặc như vậy cả, y đành phải che giấu thân phận, đến Nhân tộc tìm."

"Rồi hôm nọ, trong một Đại hội đấu kiếm của Nhân tộc, y phát hiện một mỹ nhân lạnh lùng hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của mình. Lòng y xao xuyến, đêm hôm đó liền lén lút chạy vào phòng của mỹ nhân, chuốc thuốc người ta."

"Nhưng y chẳng thể ngờ được, mỹ nhân lạnh lùng đó cũng là Ma tộc, hơn nữa còn là một Ma quân luôn đối đầu với y như nước với lửa. Vị Ma quân này được Ma Tôn phái đến Nhân tộc làm nội gián, thế nhưng lại bị Ma quân phong lưu chuốc thuốc, suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện. Trong lúc nhất thời, hắn tức đến mức mụ đầu, liền đè Ma quân phong lưu—"

Kể đến đây, Cửu U Ma Quân cố ý dừng lại, không kể tiếp nữa.

Thẩm Quân Ngọc đang yên lặng lắng nghe Cửu U Ma Quân kể chuyện, tới khúc gay cấn thì bỗng dưng Cửu U Ma Quân không nói nữa, khiến y ngẩn tò te.

Chờ một lúc lâu mà Cửu U Ma Quân vẫn không lên tiếng.

Thẩm Quân Ngọc nhịn không được hỏi: "Rồi sao nữa?"

Cửu U Ma Quân chính là đang chờ câu này của Thẩm Quân Ngọc, hắn im lặng giây lát rồi cười nói: "Thật ra nội dung phía sau có hơi quá đà, nói ra ta sợ sẽ mạo phạm em."

Cửu U Ma Quân vừa nói xong câu này, Thẩm Quân Ngọc cũng đoán ra được phần nào.

Sau đó y cân nhắc một chút rồi chậm rãi nói: "Chắc là vị Ma quân lạnh lùng kia đã cưỡng ép Ma quân phong lưu, rồi đem y về Ma Vực nuôi nhốt?"

Cửu U Ma Quân: ?

"Cũng không hoàn toàn là vậy, nhưng mà sao em biết mấy cái này?"

Thẩm Quân Ngọc rất là bất đắc dĩ: "Ta đâu phải trẻ con, những thoại bản này lúc rảnh rỗi ta cũng—"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sóng biển rít gào.

Cửu U Ma Quân lập tức biến sắc, hắn vội vàng làm phép ổn định thân thuyền, rồi vén rèm thuyền lên nhìn ra ngoài.

Kết quả vừa nhìn một cái, đôi con ngươi màu xanh vàng của hắn chợt co rụt lại.

Trên mặt biển cách đó không xa, hai bức tường nước biển cao vút do thủy triều tạo thành đang từ từ dâng lên, rồi tách ra ở giữa, sương mù dày đặc bao phủ, thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang dần tiến lại gần giữa hai bức tường nước biển.

Sắc mặt Cửu U Ma Quân hơi ngưng trọng, trước tiên hắn thử thả một luồng ma khí vào bức tường biển, nhưng ma khí vào trong sương mù rồi vẫn không thể phân biệt được phương hướng, bốn phía đều bị sương mù bủa vây, cứ như bước vào một mê cung sương mù vậy.

Bản thân Cửu U Ma Quân cũng không thể nhận diện được bóng dáng của vật thể khổng lồ phía sau làn sương rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng hắn có thể lờ mờ nhận ra, nó không phải vật sống.

Khi đang chìm trong suy tư, Thẩm Quân Ngọc đột nhiên nói trong lòng hắn: "Đi về phía trước."

Cửu U Ma Quân không kìm được kinh ngạc, cúi đầu hỏi: "Sao cơ?"

Thẩm Quân Ngọc: "Cơ duyên dẫn dắt, trùng hợp với thứ phía trước. Còn một khắc nữa sẽ biến mất."

Thẩm Quân Ngọc vừa dứt lời, Cửu U Ma Quân không còn băn khoăn nữa, hắn lập tức điều khiển thuyền bạch ngọc đạp gió rẽ sóng xông vào làn sương mù chứa bóng dáng khổng lồ đó.

Thuyền bạch ngọc vừa vào trong sương mù, tốc độ bỗng nhiên chậm lại rất nhiều, cảnh vật xung quanh cũng chuyển động chậm dần, lướt qua trước mắt Cửu U Ma Quân từng chút một, như thể bị sương mù ẩm ướt bám dính lại.

Cửu U Ma Quân thấy tình hình này, vừa điều khiển thuyền bạch ngọc vừa thuật lại mọi thứ mà mình nhìn thấy và cảm nhận được cho Thẩm Quân Ngọc nghe.

Thẩm Quân Ngọc nghe xong liền nói: "Là Thận khí."

(Thận là con trai, sò, dịch là 'hơi trai' thì không được nên giữ nguyên tiếng Hán Việt : ))))

Cửu U Ma Quân chợt ngộ ra, nhưng trong lòng càng thêm mơ hồ, Thận Long tộc vốn độc lai độc vãng, không giao thiệp với các Yêu tộc khác.

Ở Đông Hải này, ai có thể điều khiển được Thận Long?

Thế nhưng bóng đen phía sau lớp sương mù lại không có hơi thở sinh mệnh, ắt hẳn không phải Thận Long, vậy rốt cuộc nó là gì?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Cửu U Ma Quân, sương mù phía trước thuyền bạch ngọc bỗng tản đi.

Cửu U Ma Quân ôm Thẩm Quân Ngọc, đứng ở mũi thuyền nhìn ra xa, từ từ nhìn rõ vật thể khổng lồ ẩn giấu trong lớp sương mù.

Hóa ra, đó là một chiếc thuyền lâu khổng lồ, mà toàn bộ thuyền được chế tạo từ một con Thận Long hoàn chỉnh, xương rồng làm khung, da rồng làm buồm, mắt rồng làm đèn...

Mà con Thận Long được làm thành thuyền lâu này trông có vẻ cũng đã ít nhất ngàn năm tuổi..

Thật là một công trình hoành tráng.

Dù Cửu U Ma Quân đã biết Đông Hải là nơi ngọa hổ tàng long nhất trong tam tộc, nhưng vẫn bị chiếc thuyền lâu trước mặt làm cho chấn động.

Đúng lúc này, cửa thuyền bỗng "kẽo kẹt" một tiếng từ từ mở ra.

Sắc mặt Cửu U Ma Quân hơi trầm xuống, uy áp cả người từ từ phóng ra.

Nhưng cảnh tượng xuất hiện tiếp theo lại khiến vẻ mặt hắn trở nên vi diệu— Bước ra khỏi cửa thuyền lâu không phải người sống.

Mà là một con rối bạch ngọc dáng vẻ tinh xảo đáng yêu, tung tăng nhảy nhót đến trước mũi thuyền, rồi lại nghiêm túc hành lễ với Cửu U Ma Quân: "Khách từ xa đến thăm, chủ nhân của chúng ta đã chờ các bạn lâu rồi, xin mời lên thuyền."

Cửu U Ma Quân nghe thấy những lời thốt ra từ miệng con rối bạch ngọc, sắc mặt cũng không hề thay đổi, hắn lặng thinh một lúc rồi lạnh nhạt hỏi: "Chủ nhân của các ngươi là ai?"

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Con rối bạch ngọc không hề giấu giếm, đáp lại: "Chủ nhân của chúng ta là Các chủ Thiên Cơ Các, họ Lận, tên là Lận Thần, rất nổi tiếng."

Nghe đến đây, trên mặt Cửu U Ma Quân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó biểu tình của hắn trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu là lời mời từ Các chủ Thiên Cơ Các, vậy thì Văn mỗ cung kính không bằng tuân mệnh."

Con rối bạch ngọc nghe vậy liền gật đầu, cúi người lùi về sau một bước, nói: "Mời hai vị vào trong."

Cửu U Ma Quân cân nhắc một chút rồi cất đi thuyền bạch ngọc, đưa Thẩm Quân Ngọc lên thuyền lâu.

Ngay khi Cửu U Ma Quân vừa bước lên thuyền, sương mù phía sau hắn dần dần tụ hợp lại, che khuất bóng dáng của thuyền lâu.

Chiếc thuyền cũng bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía trước.

Phòng khách trên thuyền ở tầng hai, tiện nghi đầy đủ, xa hoa cực kỳ.

Cửu U Ma Quân lại không dám lơ là cảnh giác, lúc này hắn vẫn ôm Thẩm Quân Ngọc đứng bên cửa sổ tầng hai, liên tục chú ý hướng đi của thuyền—

Lỡ như có gì bất thường, hắn cũng có thể kịp thời đưa Thẩm Quân Ngọc rời khỏi thuyền.

Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc nhẹ giọng nói: "Các chủ Thiên Cơ Các không phải người dễ đối phó, chàng phải cẩn thận."

Dù Thẩm Quân Ngọc không biết nhiều về Thiên Cơ Các, nhưng ở kiếp trước, Các chủ Thiên Cơ Các chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nhưng vẫn có thể đánh trọng thương Thẩm Tư Nguyên cảnh giới Luyện Hư được các đại năng bảo vệ, còn thành công g**t ch*t một con Giao Long cảnh giới Luyện Hư để cướp đan, có thể thấy thực lực rất đáng kinh ngạc.

Bấy giờ Cửu U Ma Quân mới đáp: "Em yên tâm, mặc dù Thiên Cơ Các bí ẩn, nhưng hành sự không tính là tàn ác, ta có tính toán."

Thẩm Quân Ngọc thấy Cửu U Ma Quân bình tĩnh như vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Chiếc thuyền di chuyển rất ổn định, do thân thuyền được làm từ xương Thận Long, xung quanh không có Yêu tộc nào dám quấy phá.

Vì vậy, khoảng nửa ngày sau, Cửu U Ma Quân đứng trên tầng hai nhìn ra xa thấy một hòn đảo nhỏ nổi lên giữa biển.

Trên đảo, một tòa tháp cao chót vót tỏa sáng rực rỡ vươn thẳng lên tầng mây, dù là ban đêm thì bức tường của tòa tháp vẫn sáng rực, không biết được làm từ vật liệu gì.

Trước tháp cao, treo một tấm biển vàng, trên đó viết ba chữ "Thiên Cơ Các" rồng bay phượng múa.

Con rối bạch ngọc cũng xuất hiện vào lúc này: "Mời hai vị chuẩn bị xuống thuyền."

Cửu U Ma Quân đang lẳng lặng nhìn chằm chằm tòa tháp trên đảo xa, không vội xuống lầu cũng không để ý đến con rối bạch ngọc, bất chợt, hắn trực tiếp ôm Thẩm Quân Ngọc, hóa thành ma quang vọt lên trời cao.

Chẳng bao lâu sau, một vệt hào quang xanh vàng tựa cầu vồng đáp xuống trước Thiên Cơ Các, hiện ra bóng hình của Cửu U Ma Quân.

Cửu U Ma Quân cất giọng vang dội: "Cửu U Ma Quân Văn Sóc đặc biệt đến thăm Các chủ Thiên Cơ Các, xin mời Các chủ ra gặp mặt!"

Thanh âm vang vọng khắp đảo, bên trong ngưng tụ uy áp, vừa biểu thị sự tôn trọng, cũng vừa khẳng định thực lực của hắn.

Cuối cùng, cánh cổng Thiên Cơ Các từ từ mở ra.

Dưới ánh nhìn hơi lạnh lẽo từ đôi mắt vàng xanh của Cửu U Ma Quân, một chiếc xe lăn bằng bạch ngọc chậm rãi chạy ra.

Một thiếu niên gầy yếu có vẻ ngoài vô cùng thanh tú xinh đẹp đang ngồi trên xe lăn, trên người mặc y phục tím lộng lẫy, trong tay cầm một chiếc quạt gấp bằng bạch ngọc, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, đang có tu vi Hóa Thần sơ kỳ.

Bốn mắt giao nhau.

Cửu U Ma Quân nhíu lại mày kiếm, hiển nhiên là không ngờ tới Các chủ Thiên Cơ Các tiếng tăm lừng lẫy lại trông trẻ đến thế.

Tuy nhiên, dù người này có vẻ ngoài như vô hại, nhưng trên người lại nồng nặc yêu khí, vừa nhìn là biết không phải người dễ đối phó.

Kỳ lạ hơn nữa là, vị Các chủ Thiên Cơ Các này, từ ngực trở xuống không hề có dòng máu lưu thông, vậy mà lại giống như Thẩm Quân Ngọc, xương cốt và kinh mạch đều bị phá hủy hoàn toàn.

Sau một lúc im lặng, Cửu U Ma Quân tạm thời gạt bỏ những nghi ngờ trong lòng, chỉ khách sáo nói: "Các chủ tuổi trẻ tài cao, Cửu U bội phục."

Các chủ Thiên Cơ Các, Lận Thần mỉm cười: "Ma quân không cần khách sáo, ta đã là lão yêu quái rồi, không biết lớn hơn Ma quân bao nhiêu tuổi đâu."

"Nhưng phong thái đánh bại Kiếm Tôn trên biển của Ma quân và vị bằng hữu này của ngài quả thật khiến Lận mỗ suốt đời không quên."

Cửu U Ma Quân chợt biến sắc mặt, khí áp trên người đột ngột trở nên nghiêm nghị.

Không ngờ khi đó... Đối phương lại có mặt ở hiện trường?

Lận Thần cảm nhận được uy áp nặng nề phát ra từ người Cửu U Ma Quân, anh ta vẫn từ tốn nói:

"Ma quân hãy bình tĩnh, ta không phải kẻ thù của ngài, chỉ là một người quen thói bảo vệ bản thân mà thôi— Ngài nhìn xương cốt của ta cũng biết, ta chẳng có sức mà đi khiêu khích ai cả."

"Mà hiện giờ, cũng là vì ta đã tính ra được hai vị có thể có liên quan đến một cơ duyên quý giá của ta, nên mới đặc biệt ra biển nghênh đón hai vị, ta không có ác ý."

Nghe xong lời này của Lận Thần, Cửu U Ma Quân mới từ từ thu lại khí tức trên người.

Sau đó hắn hỏi: "Là cơ duyên gì?"

Lận Thần không trả lời ngay, chỉ từ từ điều khiển xe lăn chuyển sang một hướng khác, sau đó, anh ta điểm ngón tay, một tia sáng tím b*n r*, cách đó không xa, vô số ngọn đèn và nến lần lượt sáng lên.

Trong sự chiếu rọi của ánh đèn và nến, một chiếc hộp ngọc trắng từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.

Hộp ngọc này vừa xuất hiện, nó liền mang đến một áp lực khủng khiếp và uy nghiêm, cùng với luồng linh lực cuồn cuộn như dòng thác lũ đang trào dâng.

Cuồng phong nổi lên, những cuộn tranh treo trên tường ở xung quanh không ngừng lay động.

Cửu U Ma Quân nhìn về phía chiếc hộp ngọc, ánh mắt trở nên âm trầm chuyên chú.

Cuối cùng, giữa cơn bạo động linh khí này, chiếc hộp ngọc chậm rãi mở ra hai bên.

Một khúc xương trong suốt, tinh khiết như pha lê lặng lẽ lơ lửng ở bên trong, tỏa ra ánh sáng vàng óng, kiếm khí cuồn cuộn.

Vừa nhìn thấy khúc xương này, vẻ mặt vốn dĩ trấn định của Cửu U Ma Quân lập tức bay biến mất.

Đồng tử của hắn co rụt mạnh, không tự chủ được mà trầm giọng nói: "Kiếm Cốt?!"

Lận Thần mỉm cười: "Chính xác."

Nhưng rất nhanh, sau khi hồi thần lại, trong mắt Cửu U Ma Quân hiện lên một tia nghi ngờ, trên thế gian này, quả thật chỉ có linh vật trời ban như Kiếm Cốt mới có thể giúp người ta tái tạo lại toàn bộ huyết mạch và xương cốt, tuy nhiên —

Hắn lặng yên nhìn Lận Thần, rồi hỏi: "Một linh vật như thế này, sao Các chủ không giữ lại cho mình?"

Lận Thần lắc đầu, trong mắt thoáng qua một tia tiếc nuối:

"Kiếm Cốt khi xưa có chủ cũng có linh tính, muốn thu nó làm của riêng thì phải vượt qua thử thách của nó. Tại hạ tài thô học thiển, không thể vượt qua thử thách ấy."

"Nhưng tại hạ đã hứa với nó, sẽ bảo vệ và nuôi dưỡng nó trong suốt thời gian qua, chờ đợi nó tìm ra chủ nhân mới."

"Đến lúc đó, mong nó có thể yêu cầu chủ nhân tiếp theo của nó đồng ý với tại hạ một thỉnh cầu."

Cửu U Ma Quân nghe vậy, trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: "Thử thách là gì?"

-----

Tác giả:

- Cửu U Ma Quân: Hay lắm, thằng chó chồng trước có, mình cũng phải kiếm một cái cho vợ.

- Thẩm Quân Ngọc: Cực khổ cho chàng rồi.

Bình Luận (0)
Comment