Đến khi Văn Sóc và Thẩm Quân Ngọc trở về nơi ở đã là nửa đêm.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc mới nhìn Văn Sóc hỏi: "Trong ngọc giản Vân Mộng Ma Quân đưa cho chàng lúc nãy viết gì vậy?"
Văn Sóc kinh ngạc: "Em không xem sao?"
Thẩm Quân Ngọc lắc đầu.
Văn Sóc nhìn ánh mắt trong sáng của Thẩm Quân Ngọc không khỏi cười thầm: "Sao em lại khách sáo với ta như vậy?"
Thẩm Quân Ngọc: "Chuyện này không liên quan đến khách sáo, ta chỉ là không muốn chưa có sự đồng ý của chàng mà xem đồ của chàng."
"Chàng muốn nói cũng được, không muốn nói cũng được, đều do chàng quyết định."
Văn Sóc nghe lời này của Thẩm Quân Ngọc, liền hiểu ra đây quả thực là nguyên tắc xử sự của Thẩm Quân Ngọc, hơn nữa, hắn cũng chính vì những điều này, mới thích Thẩm Quân Ngọc đến vậy.
Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, liền giơ tay lấy ra cuộn ngọc giản đó, đưa qua: "Em xem đi."
Thẩm Quân Ngọc đưa tay nhận lấy ngọc giản, mở ra.
Trong ngọc giản ghi lại từng việc nhỏ nhặt, mấy cái tên, mà những thứ này đều liên quan đến chuyện Thiên Hoang Ma Quân tạo phản.
Rõ ràng, Vân Mộng Ma Quân đã sớm thông đồng với Thiên Hoang Ma Quân.
Trong những nội dung trọng điểm được viết trên những danh sách này, có một số Ma quân đã chết trong trận đại loạn, có một số thì thanh minh bảo thân, vẫn còn sống sót, thậm chí còn thản nhiên tham gia vào buổi gặp mặt đó.
Cuối cùng, trong ngọc giản còn kẹp một tờ giấy nhỏ, là bút ký của Vân Mộng Ma Quân, nàng viết trong tờ giấy này rằng, Tần Hoài Khuyết có một danh sách toàn diện hơn, bảo hai người nhất định phải ép Tần Hoài Khuyết giao ra.
Thẩm Quân Ngọc xem xong ngọc giản, mới hiểu được nguyên nhân thật sự mà Văn Sóc vừa rồi thở dài.
Nghĩ vậy, y liền lặng lẽ gấp ngọc giản lại, nhìn về phía Văn Sóc, hỏi: "Chàng định xử lý chuyện này thế nào? Muốn đi truy bắt người không?"
Văn Sóc lắc đầu: "Tần Hoài Khuyết là người thông minh, cho dù cậu ta có cuốn sổ, cũng sẽ không giữ lại."
"Hơn nữa, nếu cuốn sổ đó của cậu ta bị giao ra, nói không chừng chỉ còn sót lại vài Ma quân Ma Hầu là trong sạch, có khi ngay cả nhà cháu trai cũng—"
Thẩm Quân Ngọc hiểu ý.
Việc qua lại riêng tư này bản thân nó đã rất khó định nghĩa, nếu muốn thanh toán tất cả những người qua lại mật thiết với Thiên Hoang Ma Quân và Vân Mộng Ma Quân một lượt, e rằng bản thân Văn Sóc cũng không thể thoát, huống chi là người khác.
Đặc biệt là Thiên Đồng Ma Quân, ông ấy nổi tiếng với thuật bói toán, chắc chắn sẽ có không ít Ma quân tìm đến ông ấy nhờ làm việc, trong đó khó tránh khỏi có liên quan đến lợi ích.
Loại này thì định tội như thế nào?
Hiện tại, Thẩm Quân Ngọc cũng đại khái đã hiểu ý của Văn Sóc, liền trả lại ngọc giản và nói: "Nếu vậy thì cứ tạm thời án binh bất động đi. Có một số người trong đây muốn làm lão ma đầu, cũng chưa chắc là chuyện xấu. Người biết sợ chết, thường không gây ra được động tĩnh quá lớn."
"Hơn nữa người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà chết, là lẽ đương nhiên, chỉ cần bọn họ sẵn lòng trung thành với hai vị tân Ma Tôn chúng ta là được, cần gì phải đánh tận giết tiệt?"
Văn Sóc cười cười, đưa tay nhận lấy ngọc giản: "Ý ta cũng như vậy, chỉ sợ em lại cho rằng ta mềm lòng."
Thẩm Quân Ngọc bất lực: "Từ khi nào mà ta trong lòng chàng lại không thấu tình đạt lý như vậy?"
Ánh mắt Văn Sóc khẽ động, nói: "Mỗi lần nhìn em rút kiếm chém người với cái khí chất lạnh lẽo đó, ta luôn cảm thấy nếu em mất kiểm soát, giây tiếp theo sẽ chém ta."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Chuyện Ma vực đổi chủ làm ba tộc chấn động, đặc biệt là lần này lại có đến hai vị Ma Tôn xuất hiện, và một vị lại là Nhân tộc.
Trong nhất thời, Trung châu bàn tán xôn xao.
"Một trong hai vị tân Ma Tôn lại là đại thiếu gia bị Ngọc Hành Tông tự mình trục xuất, chuyện này quá ly kỳ rồi nhỉ?"
"Chuyện đó chưa phải trọng điểm đâu, trọng điểm là tân Ma Tôn này đã lên cảnh giới Luyện Hư rồi, còn kế thừa Ma Thần kiếm nữa, thật sự quá đáng sợ. Phải biết rằng mấy tháng trước y mới chỉ là Kim Đan thôi!"
"Người bình thường cho dù được mười mấy đại năng cùng truyền linh lực một lúc cũng không có được tốc độ này."
"Ngươi nói, có phải đại thiếu gia này đã sớm tính toán được thiên mệnh của mình ở Ma tộc, cho nên mới đánh cược như vậy không?"
"Ồ, cũng có khả năng này lắm, nhưng nếu như vậy, thì người này cũng là một kỳ tài ngàn năm khó gặp rồi. Tiếc cho Ngọc Hành Tông, đã đánh mất một kỳ tài như vậy."
"Hừ, các ngươi vẫn còn tinh thần bàn tán chuyện của người khác."
"Lẽ nào không biết lần này lão Ma Tôn giả vờ phi thăng, lừa vô số tinh anh của Kiếm Tông đi vây công, chín vị trưởng lão bị tổn thất hơn một nửa, ngay cả thiếu tông chủ của Kiếm Tông bọn họ cũng bị mất tích sao? Với tình hình bây giờ, nếu bên Ma tộc thừa thế xâm lược, Nhân tộc chúng ta chắc chắn tiêu đời!"
Khi người cuối cùng nói ra câu này, mọi người đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, lần lượt hỏi sự thật của chuyện này.
Dù sao, chuyện của Ma tộc bọn họ hóng hớt thì còn được, nếu trụ cột của Nhân tộc là Kiếm Tông có vấn đề, thì những tu sĩ bình thường như bọn họ sớm muộn gì cũng khó mà bảo toàn được!
Nhưng cũng có người nói: "Chúng ta còn Kiếm Tôn mà, còn có những đại năng của các tông môn khác, tình hình bên Ma tộc còn chưa ổn định, chắc trong thời gian ngắn sẽ không ra tay."
"Còn Kiếm Tông, nếu thiếu tông chủ bị mất tích, e rằng trong tông môn có sóng ngầm rồi—không biết có bao nhiêu người đang nhòm ngó cái vị trí đó."
Mọi người đang bàn tán xôn xao, nhưng lại không hề nhận ra trên cột nhà tửu lâu bên cạnh có dán một con người giấy vô cùng mỏng và nhỏ.
Con người giấy này màu sắc u ám, hòa làm một với môi trường, dán chặt trên cột, căn bản không ai phát hiện ra.
Sau khi nghe lén một lúc, con người giấy đó liền trượt xuống dọc theo cái cột, bay đi theo chân tường một cách nhanh chóng.
Con người giấy đi hàng chục dặm, cuối cùng, ở một ngọn núi hoang vu ở ngoại ô tìm thấy một cái hang, liền chui vào.
Trong hang ánh sáng mờ ảo, khí tức ẩm ướt khó ngửi.
Trên tấm đá dưới đất trải một lớp quần áo mỏng, có một thanh niên áo đen mặt mày trắng bệch đang hôn mê nằm ở đó.
Chính là thiếu tông chủ Kiếm Tông bị mất tích mà mọi người đang nói đến, Nguyên Mục Châu.
Và bên cạnh Nguyên Mục Châu, có một thanh niên áo trắng dung mạo xinh đẹp đang ngồi, tóc mai hơi rối, trên mặt vẫn còn lưu lại một chút sẹo, trong ánh mắt toát ra vẻ âm u.
Chính là Thẩm Tư Nguyên đã nhân lúc hỗn loạn mà mang Nguyên Mục Châu rời khỏi Ma tộc.
Mấy ngày nay, hắn ta vẫn luôn trốn ở cái nơi quỷ quái này chữa thương, cuối cùng cũng đã loại bỏ được hơn một nửa độc tố trên người.
Còn về Nguyên Mục Châu, thực ra không bị thương nặng đến vậy, chỉ là Thẩm Tư Nguyên vẫn luôn do dự, liền hạ thuốc Nguyên Mục Châu, khiến gã vẫn hôn mê bất tỉnh cho đến nay.
Người giấy nhỏ chạy đến, con ngươi đen kịt của Thẩm Tư Nguyên cuối cùng cũng động đậy một chút, sau đó hắn ta đưa tay ra, để người giấy nhỏ nhảy lên.
Nghe người giấy nhỏ kể lại những gì vừa thấy và nghe ở tửu lâu kia, đồng tử của Thẩm Tư Nguyên đột nhiên co rút lại, trong mắt lóe lên hận ý vô biên, sau đó hắn ta hung hăng siết chặt con người giấy.
Người giấy nhỏ còn chưa kịp giãy giụa hay kêu la, đã hóa thành một nắm tro bụi trong lòng bàn tay Thẩm Tư Nguyên.
Thẩm Tư Nguyên phủi tro bụi trong tay, đứng dậy, từ từ đi đến bên cạnh Nguyên Mục Châu.
Lúc này, hắn ta từ trên cao nhìn Nguyên Mục Châu một lúc, màu mắt đột nhiên trở nên vô cùng thâm thúy, sau đó hắn mạnh mẽ giơ tay lên, năm ngón tay tạo thành móng vuốt, chộp thẳng vào ngực Nguyên Mục Châu—
Tuy nhiên, khi ngón tay của Thẩm Tư Nguyên đâm xuyên qua da thịt trước ngực Nguyên Mục Châu, một cảm giác xác thực truyền đến, đầu ngón tay hắn ta run rẩy, đột nhiên lại do dự.
Cuối cùng, Thẩm Tư Nguyên ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch anh tuấn của Nguyên Mục Châu rất lâu, vẫn cắn răng rụt tay lại.
Trong lòng hắn ta mâu thuẫn.
Dù sao thì trận chiến Ma vực trước đó, cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước phán đoán, Thẩm Tư Nguyên đã hoàn toàn nhìn ra bộ mặt thật của Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn chính là một lão yêu quái không biết đã đoạt xá trùng sinh bao nhiêu lần, một lão yêu quái như vậy làm sao có tình cảm?
Đã như vậy, Kiếm Tôn coi trọng Nguyên Mục Châu như thế chắc chắn sẽ không phải vì Nguyên Mục Châu thiên tư hơn người có thể làm Kiếm Tông hưng thịnh, mà là...
Coi trọng kiếm cốt của Nguyên Mục Châu, coi Nguyên Mục Châu như vật chủ thích hợp nhất của ông ta.
Nếu không, cũng sẽ không cố ý nuôi Nguyên Mục Châu trở nên do dự, không hiểu chuyện đời như vậy.
Đây cũng là lý do tại sao, kiếp trước những trưởng lão đó đều lấy đại nghĩa và tiền đồ Kiếm Tông ra ép Nguyên Mục Châu tu luyện, đều hy vọng Nguyên Mục Châu và Thẩm Quân Ngọc sớm ngày hòa ly.
Thực ra căn bản không phải vì Kiếm Tông, mà là bị Kiếm Tôn sai khiến.
Bởi vì lúc đó, ngày nào mà Nguyên Mục Châu và Thẩm Quân Ngọc còn chưa hòa ly thì việc đoạt xá của Kiếm Tôn sẽ còn tồn tại nguy cơ.
Buồn cười là lúc đó hắn ta còn tưởng rằng các trưởng lão không trao thực quyền cho Nguyên Mục Châu thật ra là vì coi Thẩm Quân Ngọc là gánh nặng, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, cùng nhau làm người thúc đẩy bức chết Thẩm Quân Ngọc.
Bây giờ mới phát hiện ra, bản thân hắn ta cũng đã bị lợi dụng.
Nhưng dù là vậy, trong lòng Thẩm Tư Nguyên cũng không có bất kỳ hối cải nào, đặc biệt là sau khi biết Thẩm Quân Ngọc hiện tại đã ngồi lên chức vị Ma Tôn.
Cái ý ghen ghét đậm đặc đó ngày càng không kìm nén được.
Đến nỗi, vừa nãy hắn ta mất trí, còn muốn trực tiếp cướp kiếm cốt của Nguyên Mục Châu, cải tạo bản thân.
Nhưng cuối cùng, không hiểu sao hắn ta vẫn không nỡ.
Thực ra cũng không hoàn toàn như vậy, có một chút tình cảm cũ còn sót lại, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.
Tuy Kiếm Tôn bị trọng thương, lại đoạt xá một vị trưởng lão mà trốn thoát, tuy hiện tại Kiếm Tôn vẫn chưa tìm thấy bọn họ, nhưng làm sao biết Kiếm Tôn sau này sẽ không tìm thấy?
Nếu hắn ta cướp kiếm cốt của Nguyên Mục Châu, một khi Kiếm Tôn tìm thấy hắn ta, chắc chắn cũng sẽ không do dự mà cướp kiếm cốt của hắn ta.
Dù sao, hắn ta không phải là vật chủ ban đầu của kiếm cốt, tu vi lại thấp, thân thể không có tác dụng nuôi dưỡng kiếm cốt.
Kiếm Tôn lấy kiếm cốt sẽ chẳng mảy may đắn đo.
Còn Nguyên Mục Châu là vật chủ ban đầu của kiếm cốt, thần hồn, huyết nhục, kinh mạch của gã đều phù hợp với kiếm cốt nhất, cho nên Kiếm Tôn mới luôn nuôi Nguyên Mục Châu, muốn để Nguyên Mục Châu giúp ông ta nuôi kiếm cốt đến cảnh giới cao nhất, rồi lại trực tiếp đoạt xá, một công đôi việc...
Trong tình huống này, rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt?
Màu mắt Thẩm Tư Nguyên dao động không ngừng, vẻ mặt âm trầm đến cực điểm.
Đang lúc hắn ta mâu thuẫn do dự, đột nhiên, Nguyên Mục Châu đang hôn mê ở không xa khẽ r*n r* một tiếng, khàn giọng gọi: "Quân Ngọc..."
Nghe thấy hai chữ này, Thẩm Tư Nguyên đột nhiên quay đầu lại, sát tâm nổi lên.
Nhưng sững sờ một lúc, hắn ta nhìn khuôn mặt đau khổ và mâu thuẫn của Nguyên Mục Châu, trong lòng đột nhiên khẽ động, không khỏi nhớ đến Thẩm Quân Ngọc của kiếp trước, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Kiếm Tôn.
Một phương pháp phá giải tuyệt vời từ từ hiện lên trong đầu hắn ta.
Thẩm Tư Nguyên cười lạnh lùng.
Hắn ta nghĩ: Vì Thẩm Quân Ngọc kiếp trước có thể không chết, vậy thì hắn ta nhất định cũng có thể.
Không chỉ vậy, bây giờ hắn ta đã biết nhiều thông tin như vậy, còn có thể dùng con bài tẩy trong tay mình để đánh cược một ván!
Suy nghĩ đến đây, Thẩm Tư Nguyên không còn do dự nữa, lập tức lấy ra ngọc bài truyền tin, liên lạc với Kiếm Tôn.
Hắn ta nói với Kiếm Tôn, mình và Nguyên Mục Châu đã trốn thoát khỏi Ma vực, hiện đang ở trong một cái hang ở ngoài hoang dã Trung châu, hy vọng Kiếm Tôn phái người đến giải cứu.
Tuyệt đối không nhắc đến chuyện ngày đó đã thấy Kiếm Tôn đoạt xá một vị trưởng lão.
Và sau khi truyền tin xong, Thẩm Tư Nguyên th* d*c một lúc, lại lấy ra một số vật liệu, lấy một con dao nhỏ, cắt tay mình, bắt đầu bố trận trong hang...
.
Ma vực.
Mấy ngày nay, trên dưới Ma cung đều vui vẻ rộn ràng, không chỉ vì tân Ma Tôn đăng cơ, mà còn vì hai vị Ma Tôn sắp thành thân trong nay mai, cho nên phải bố trí cho thật tốt.
Mạnh Tinh Diễn sau khi kế thừa phong địa của Vân Mộng Ma Quân, vì không thích danh hiệu Vân Mộng, liền thẳng thừng đổi thành Tinh Diễn Ma Quân.
Còn bị Văn Sóc cười một trận là không có văn hóa.
Mạnh Tinh Diễn lại đường hoàng: "Tên này của cháu là do cha cháu đặt, vốn đã đủ tốt rồi, cũng không cần phải nghĩ ra tôn hiệu khác, tuyệt vời mà."
Văn Sóc cười thì cười, nhưng cũng không muốn quản những chuyện nhỏ nhặt này, liền để mặc Mạnh Tinh Diễn.
Hơn nữa, đại hôn của hắn và Thẩm Quân Ngọc còn cần Mạnh Tinh Diễn và Thiên Đồng Ma Quân một tay lo liệu.
Ban đầu, Thẩm Quân Ngọc không muốn tổ chức linh đình, cảm thấy hai người vừa mới lên ngôi, nên tiết kiệm thì tốt hơn.
Thế là Văn Sóc phân tích lợi hại cho Thẩm Quân Ngọc một phen.
Văn Sóc: "Tuy nói vị trí này của chúng ta đến một cách danh chính ngôn thuận, nhưng cũng có không ít người không phục, có người đang quan sát, còn có loại người muốn lấy lòng nhưng lại không biết chúng ta có ý đồ gì, không dám mạo hiểm mà đến."
"Huống chi còn có chuyện của danh sách mà Vân Mộng đã để lại."
"Không bằng mượn cái cớ này xem thái độ của bọn họ, cũng tiện để quyết định dùng người như thế nào."
"Nếu không chỉ dựa vào nhà cháu trai cũng không mấy ổn thỏa."
"Thứ nhất là bọn họ bận không xuể, thứ hai là một nhà độc đại dễ bị người khác ghen ghét, còn khiến con cháu trong nhà kiêu ngạo, không có lợi cho việc Mạnh gia giữ ổn định."
"Hơn nữa, lão già kia bày trận pháp huyết tế bao nhiêu năm cũng không biết đã tốn bao nhiêu đồ trong kho báu, chúng ta lên ngôi không thể cứ ngồi không ăn hết vốn liếng, cũng phải mở ra nguồn mới được."
Cái gọi là mở ra nguồn, hiển nhiên là chỉ lễ vật mà các Ma quân Ma Hầu các bên sẽ mang đến tặng.
Lời nói của Văn Sóc rất hợp tình hợp lý, Thẩm Quân Ngọc nghe xong, cảm thấy vô cùng thích hợp, liền đồng ý với ý tưởng của Văn Sóc, nhưng lại có chút kinh ngạc.
"Trước đây không thấy, chàng lại tính toán giỏi như vậy."
Y luôn cảm thấy Văn Sóc khi còn là Cửu U Ma quân có vẻ lạnh lùng không màng thế sự, hành sự còn mang theo một vẻ độc đoán không kiêng nể gì, nhưng lại không ngờ Văn Sóc cũng có một mặt thâm sâu mưu mô như vậy.
Văn Sóc khẽ nhướng mày: "Em cũng không nghĩ xem ta đã đi ra từ nơi nào? bản chất con người ở phương diện này không khác biệt nhiều."
Thẩm Quân Ngọc sững sờ một lúc, liền hiểu ra.
Kinh nghiệm Văn Sóc bươn chải trong chợ búa khi còn nhỏ tuy khổ, nhưng cũng giúp hắn thông thạo tình đời thế sự, nếu không Văn Sóc cũng không thể thật sự trong tình huống một mình một ngựa mà ngồi vững vị trí đứng đầu tám Ma quân.
Vẫn là y đã nghĩ Văn Sóc quá đơn giản.
Lúc này, Văn Sóc nhìn thấy ánh mắt có chút tán thưởng và hiểu rõ trong mắt Thẩm Quân Ngọc, không nhịn được liền cúi đầu xuống một chút, đến gần hơn một chút, nói nhỏ: "Phu quân của em có phải rất lợi hại không?"
Thẩm Quân Ngọc nghe thấy hai chữ đó, lông mày khẽ nhăn lại, lặng lẽ nhìn về phía Văn Sóc.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy sự khoe khoang không thể che giấu trong đôi đồng tử xanh vàng xinh đẹp của Văn Sóc, Thẩm Quân Ngọc lại không khỏi cười thầm.
"Đương nhiên là lợi hại, không hổ là hóa thân của khổng tước."
Bất cứ lúc nào, ở đâu cũng phải xòe đuôi.
Văn Sóc: ?
Thấy Văn Sóc có vẻ hơi giận, ánh mắt Thẩm Quân Ngọc khẽ động, đột nhiên chủ động đưa tay lên nhẹ nhàng m*n tr*n má Văn Sóc.
Văn Sóc cứng người, kinh ngạc một lúc liền quên hết tức giận.
Nhưng lúc này hắn nghiêng mặt nhìn bàn tay thon dài trắng trẻo của Thẩm Quân Ngọc đang v**t v* má mình, vẫn có chút bất ngờ: "Sao vậy?"
Giọng nói cũng không khỏi mang theo vài phần dịu dàng.
Ngón tay Thẩm Quân Ngọc vuốt một lúc gò má tuấn mỹ của Văn Sóc, rồi chợt cười nói: "Sợ Ma Tôn khổng tước của chúng ta giận đó."
"Nhưng xem ra, đã ổn rồi."
Văn Sóc: ?
Văn Sóc không nhịn được nữa, hắn đưa tay nắm lấy tay Thẩm Quân Ngọc đang v**t v* má mình, đẩy y một cái, liền ấn vào tường bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Văn Sóc cúi đầu, đưa tay véo nhẹ má và cằm của Thẩm Quân Ngọc, gần như là áp sát vào cái trán trắng trẻo như ngọc của Thẩm Quân Ngọc mà trầm giọng nói: "Đăng cơ xong, em lại càng kiêu ngạo rồi, có chuyện gì hay không có chuyện gì cũng châm chọc ta."
Cộng thêm những biểu hiện "hâm mộ người mạnh" và cố gắng tiến bộ điên cuồng của Thẩm Quân Ngọc trước đó, hắn không nhịn được liền nghi ngờ, Thẩm Quân Ngọc có phải quan tâm nhất vẫn là chức vị Ma Tôn, sau đó mới tới hắn.
Thực ra trước đây Văn Sóc rất hiểu những người đặt tình cảm sau sự nghiệp, thậm chí còn cảm thấy nên như vậy.
Nhưng bây giờ cảm nhận được Thẩm Quân Ngọc có lẽ cũng như vậy, hắn lại vô cùng tiêu chuẩn kép và không có chí khí mà ghen tuông.
Còn Thẩm Quân Ngọc nghe lời này của Văn Sóc, lại tự mình lặng đi một lúc, suy nghĩ không nhịn được bay đi.
Văn Sóc nghĩ như vậy sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như cũng đúng.
Nhưng y cũng không phải cố ý châm chọc Văn Sóc, chỉ là, những gánh nặng trên người y cuối cùng cũng không còn nữa, những thứ phải che giấu không cần che giấu nữa, những thứ nên giải quyết cũng đã giải quyết xong.
Y cuối cùng cũng đã hoàn toàn giải phóng bản tính của mình.
Nhưng Văn Sóc không thích y như vậy sao?
Ý nghĩ vừa dâng lên, Thẩm Quân Ngọc còn chưa kịp hỏi, liền cảm thấy môi mình đột nhiên nhói lên một cái.
Y sững sờ một lúc, nhăn mày cắn lại.
Văn Sóc: ?
Ánh mắt hai người lại gặp nhau.
Đối diện với sự tức giận nhẫn nhịn và một chút uất ức trong mắt Văn Sóc, Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, khôi phục lại trạng thái ôn hòa bình thản thường ngày, giải thích.
"Thật ra không liên quan đến việc ta có làm Ma Tôn hay không, ta chỉ là dạo này tâm trạng thư thái hơn một chút, mới không quá kiêng dè chàng."
"Nếu chàng không thích như vậy, sau này ta không đùa giỡn với chàng nữa là được."
Văn Sóc chợt im lặng.
Sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói: "Chỉ vì tâm trạng tốt hơn sao?"
Thẩm Quân Ngọc gật đầu, không hiểu và cũng không đoán được suy nghĩ của Văn Sóc.
Văn Sóc nhìn đôi mắt màu lưu ly không hề che giấu cảm xúc của Thẩm Quân Ngọc, im lặng một lúc, hắn nói: "Ồ."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Nhưng ngay sau đó, y liền nhìn thấy Văn Sóc nhẹ nhàng nhướng mày: "Hôn ta một cái, ta sẽ tin em."
Thẩm Quân Ngọc sững sờ, có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng lúc này, y cũng thấy được một chút bất an ẩn chứa trong đôi mắt xanh vàng thon dài xinh đẹp của Văn Sóc, tuy không hiểu bất an này từ đâu đến, nhưng y nghĩ một lúc, vẫn chủ động cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Văn Sóc.
Văn Sóc hít sâu một hơi, thuận thế ôm chặt eo Thẩm Quân Ngọc, đồng thời bàn tay kia cũng theo bản năng nhẹ nhàng v**t v* bên tóc mai và gò má mềm mại của Thẩm Quân Ngọc.
Nụ hôn này, mang theo một vẻ quấn quýt và nồng ấm đặc biệt, cùng với một vẻ nhiệt liệt của việc mọi thứ lại bắt đầu lại từ đầu.
Cuối cùng, nụ hôn kết thúc, Văn Sóc không nhịn được nữa, ôm ngang Thẩm Quân Ngọc và đi về phía giường.
Mấy ngày nay vẫn luôn không ngừng xử lý chính sự, căng thẳng quá lâu, cũng không thể không căng thẳng.
Ngay cả khi thỉnh thoảng hắn nhìn Thẩm Quân Ngọc xử lý công việc sẽ không nhịn được có một số suy nghĩ khác thường, cũng không dám quá phóng túng.
Bây giờ đại cục đã định, hoàn toàn nhàn rỗi, cuối cùng hắn cũng không cần nhịn nữa.
Một thân bạch y thanh nhã bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó một thân huyền y lộng lẫy liền phủ lên.
Sau đó cũng không biết là ai tiện tay kéo một cái, màn lụa treo trên giường lớn liền rớt xuống, che kín hai người ở bên trong.
Lúc này Thẩm Quân Ngọc đưa tay v**t v* gáy của Văn Sóc, để mặc Văn Sóc hôn từng chút một theo sống mũi thẳng tắp như ngọc đến môi y, dính nhớp ẩm ướt, quấn quýt vô cùng.
Hôn được một lúc, Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bất thường trên người Văn Sóc, cộng thêm việc Văn Sóc vẫn luôn chỉ lo hôn y dính lấy y, lại giống như đã quên mất chuyện gì đó.
Thẩm Quân Ngọc do dự một chút, liền tự mình đưa tay ra, mò mẫm tìm kiếm ngọc khấu trên dây lưng của Văn Sóc.
Nhưng không ngờ lại không chạm vào ngọc khấu, mà lại chạm vào thứ khác.
Ngón tay Thẩm Quân Ngọc theo bản năng di chuyển.
Bất chợt, Văn Sóc chấn động toàn thân, sau đó hắn liền đỏ bừng mặt, mạnh mẽ cúi đầu, vùi mặt vào bên cạnh cần cổ trắng như ngọc của Thẩm Quân Ngọc, khàn giọng nói: "Em—"
Thẩm Quân Ngọc lặng đi rất lâu, hiểu ý.
Một lúc lâu sau, y rút tay về, tay kia từ từ v**t v* gáy và vành tai của Văn Sóc, nói nhỏ: "Chàng nhịn lâu như vậy, sao không nói sớm chứ?"
Văn Sóc: ...
Thật lâu sau, Văn Sóc mới cố hết sức để giọng nói bình tĩnh lại: "Thời gian trước đều có việc bận."
Thẩm Quân Ngọc hiểu ra tất cả.
"Chàng đó."
Văn Sóc không nói gì nữa.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi.
Hai tiếng tách tách nhẹ vang lên.
Là ngọc khấu của dây lưng đã được tháo ra, một dải lụa trắng bạc và một dải lụa đen vàng bị vứt xuống.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc liền cúi đầu áp sát vào tai Văn Sóc, giọng nói nhẹ nhàng: "Được rồi, chàng làm đi."
Trong đầu Văn Sóc nổ tung.