Thẩm Quân Ngọc đã làm đến nước này, hắn còn có thể nhịn nổi sao?
Đương nhiên là không nhịn được rồi.
Văn Sóc mạnh mẽ đưa tay ra, nhắm mắt ôm lấy cổ Thẩm Quân Ngọc và hôn sâu một lúc đôi môi mềm mại ẩm ướt đó, rồi lại lật người.
Màn lụa liền quấn mấy vòng trên người hai người.
Có một cái áo ngoài lụa trắng như mây rơi xuống từ trong màn, vắt ở cuối giường.
Lúc này, bàn tay thon dài của Văn Sóc không kìm được liền v**t v* bờ vai xinh đẹp của Thẩm Quân Ngọc, nắm lấy, để lại một chút vết tay.
Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc mím mạnh môi, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run.
Cổ y hơi ngẩng lên một chút, tạo thành một đường cong vô cùng đẹp.
Văn Sóc nhìn thấy, vô cùng ngứa ngáy trong lòng, liền ghé sát lại, từ mép cằm mà hôn dần xuống.
Đuôi mắt của Thẩm Quân Ngọc hiện lên một chút ửng hồng, lúc này y không nhịn được muốn đưa tay lên che miệng, nhưng lại bị Văn Sóc mang ý xấu phát hiện, lập tức đưa tay ra, giữ lấy cổ tay y, khóa cổ tay y lên trên đỉnh đầu, không cho y động đậy.
Môi mỏng đỏ hồng ẩm ướt của Thẩm Quân Ngọc hơi hé ra, nhăn mày nói: "Chàng—"
Văn Sóc từ từ di chuyển năm ngón tay, mười ngón đan xen với những ngón tay thon dài xinh đẹp của Thẩm Quân Ngọc, sau đó hắn liền cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái vào tai Thẩm Quân Ngọc, rồi lại hôn thêm một cái.
Kiểu hôn này không những không giảm ngứa, mà còn khiến người ta ngứa ngáy ở tóc mai, Thẩm Quân Ngọc không khỏi nghiêng đầu sang một bên
Lúc này Văn Sóc lại không tiếp tục nữa, và ngay sau đó, đợi đến khi Thẩm Quân Ngọc có chút chần chừ, y liền nhìn thấy Văn Sóc không biết lấy từ đâu ra một cái hộp ngọc trắng hình tròn.
Bên trong cái hộp đó đựng một loại chất kem màu hồng nhạt trong suốt, giống như ngọc phù dung, hơi phát sáng, còn tỏa ra một mùi hương phong phú của trăm hoa.
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy chất kem này, lặng đi một lúc: "Sao lại có màu này?"
Văn Sóc: "Thêm nước hoa hồng vào thì có màu này thôi?"
Thẩm Quân Ngọc có chút không tin: "Vậy sao?"
Văn Sóc cười cười, chụm hai ngón tay thon dài lại múc một cục lớn từ trong hộp ra, chất kem đó chạm vào ngón tay hắn, liền từ từ tan chảy, mùi hương phong phú càng thêm đậm đặc.
Mùi hương này càng lúc càng rõ ràng lọt vào mũi Thẩm Quân Ngọc, khiến Thẩm Quân Ngọc không hiểu sao lại thấy hơi nóng.
Y đang định hỏi thêm gì đó, Văn Sóc đã ném cái hộp đó sang một bên, đồng thời đưa tay lên hất màn lụa.
Thẩm Quân Ngọc: ?
Một cảm giác mát lạnh trơn trượt truyền đến, ngón tay Văn Sóc rất thon dài, khớp tay cũng hơi lớn, điều quan trọng nhất là trên đầu ngón tay hắn có một lớp chai mỏng.
Cũng may, Văn Sóc bình thường đều cắt tỉa móng tay.
Môi mỏng của Thẩm Quân Ngọc cắn một cái, dứt khoát ngẩng đầu lên lặng lẽ nhắm mắt lại.
Nhưng Văn Sóc lúc này còn muốn ghé sát vào, từ từ v**t v* khuôn mặt ấm áp như ngọc của y, vén tóc y lên đặt bên môi mà hôn, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn y, vẻ mặt say đắm, không hề kiểm soát được tình yêu của mình.
Ban đầu Thẩm Quân Ngọc cũng không phải không nhịn được, mà ngược lại, một loạt hành động nhỏ của Văn Sóc lại khiến y có chút rối loạn, cuối cùng y không nhịn được mở mắt ra nói: "Chàng đang làm gì vậy?"
Văn Sóc hoàn hồn lại, nhìn y, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Quân Ngọc: "Chàng... thôi bỏ đi."
Ngón tay Văn Sóc đột nhiên nhẹ nhàng móc một cái.
Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn mím môi không nói gì nữa.
Trong đôi mắt xanh vàng của Văn Sóc hiện lên một chút ý cười, sau đó hắn lại cúi đầu hôn sâu Thẩm Quân Ngọc, m*n tr*n trán và má của Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc mới đầu còn có chút không vui, nhưng Văn Sóc quá kiên trì mà lấy lòng, y cũng mềm lòng theo.
Cuối cùng Văn Sóc lại thành công cạy mở đôi môi mềm mại của y, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Chuyện sau đó như thế nào Thẩm Quân Ngọc có chút không nhớ rõ, nhưng y biết chắc chắn chất kem kia không phải vì nước hoa hồng mới có màu đó.
Dù sao nước hoa hồng cũng chỉ là nước hoa hồng, làm sao có thể có hiệu quả khác.
Cũng có lẽ, quả thực là nước hoa hồng, chỉ là còn thêm thứ khác vào.
.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Thẩm Quân Ngọc tỉnh lại thì Văn Sóc đang ngồi bên cạnh y xem một cuộn ngọc giản, thấy y tỉnh lại, Văn Sóc liền cất ngọc giản đi, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc y, nói: "Tỉnh rồi à?"
Thẩm Quân Ngọc khẽ "ừm" một tiếng, có chút lười biếng động đậy, liền ngước đầu nhìn Văn Sóc một cái.
Lúc này, mái tóc đen như thác nước của Văn Sóc đều buông xõa xuống, chỉ mặc áo lót trắng, ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào người hắn, khiến toàn bộ thân hình hắn trở nên trong trẻo, làm tan biến cái khí chất lạnh lùng lộng lẫy thường ngày, một cách tự nhiên liền trở nên dịu dàng và sạch sẽ.
Một cảm giác vô cùng tươi mát.
Thẩm Quân Ngọc nhìn một lúc, không khỏi khẽ cười, liền cúi đầu nằm xuống lại.
Và điều này trong mắt Văn Sóc, lại là một loại quấn quýt khác.
Thẩm Quân Ngọc bình thường tuy ôn hòa, nhưng đây lại là một loại ôn hòa mang theo sự ngăn cách với thế giới bên ngoài, có chút lạnh nhạt.
Nhưng lúc này y nằm nghiêng, mái tóc đen dài buông xõa xuống bên tai và trên nệm giường phía sau, hàng mi dài rậm rạp rũ xuống, khóe môi đỏ hồng cong lên nhẹ nhàng, khiến khuôn mặt vốn ôn hòa của y lại có thêm một chút mê hoặc kỳ diệu.
Khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Có lẽ là tác dụng của chất kem đêm qua.
Văn Sóc không nhịn được nghĩ.
Nghĩ vậy, ngón tay hắn liền không kiểm soát được mà nhẹ nhàng trượt từ đỉnh đầu Thẩm Quân Ngọc đến gốc tai và cần cổ trắng mịn như tuyết đó, v**t v* một chút.
Chỗ đó vô cùng nhạy cảm, Thẩm Quân Ngọc bị v**t v* như vậy, không nhịn được liền quay đầu đi, đè lại tay Văn Sóc.
"Chàng không đọc sách nữa sao?"
Văn Sóc á khẩu một lúc: "Trong sách làm gì có mỹ nhân?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn Văn Sóc một cái, đột nhiên liền đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn một cái.
Văn Sóc: ?
Ánh mắt Thẩm Quân Ngọc trong sáng nhìn hắn, cười nhạt: "Đây không phải là mỹ nhân sao?"
Văn Sóc: ...
Chỉ cảm thấy làn da trên mặt bị Thẩm Quân Ngọc chạm vào nóng ran, không ngờ lại bị Thẩm Quân Ngọc dùng câu này trêu chọc lại.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc phản công xong, cũng không có ý định tiếp tục nữa, thu tay lại liền nghiêng người ngồi dậy, đi giày xuống giường.
Văn Sóc cũng không ngăn y, chỉ nhìn y đi đến gương soi ở không xa dùng chú thanh tẩy chỉnh trang lại bản thân, sau đó thay một bộ quần áo mới.
Thẩm Quân Ngọc thay quần áo xong, liền đi đến cửa tẩm điện, hủy bỏ cấm chế, đẩy cửa ra, quả nhiên liền thấy trong cái tủ nhỏ ở cửa đã để không ít tấu chương.
Chắc là do Ôn quản sự chất ở đó.
Thẩm Quân Ngọc nhận tất cả tấu chương vào trong nhẫn trữ vật, mới quay lại.
Lúc này, Văn Sóc cũng đã dậy rồi, nhưng không thay quần áo, chỉ khoác một cái áo choàng lông công màu xanh vàng ngồi bên bàn từ từ uống trà nóng.
Ấm trà trên bàn có trận pháp giữ ấm bảo vệ, nước trà có thể luôn không bị giảm nhiệt độ.
Thẩm Quân Ngọc đi đến, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của trà, đang định tự rót cho mình một chén, Văn Sóc đã đưa một chén đến.
Hóa ra hắn đã rót cho Thẩm Quân Ngọc từ trước rồi.
Thẩm Quân Ngọc cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói một câu "cám ơn", liền nhận lấy chén trà rồi uống.
Nước trà này được pha bằng linh tuyền và lá trà linh thảo, hương thơm thanh khiết, còn có tác dụng tỉnh táo đầu óc.
Thẩm Quân Ngọc uống xong nửa chén liền quét sạch sự mệt mỏi của buổi sáng sớm.
Đặt chén trà xuống, y nói: "Hôm qua Ôn quản sự nói hôm nay giờ Tị có mấy vị Ma quân Ma hầu đến bái phỏng, bây giờ đã là giờ Thìn ba khắc rồi."
Văn Sóc nhấp một ngụm trà, giọng điệu lười biếng: "Cứ để ngũ ca tiếp đãi đi, ta cảm thấy hơi lười, nghỉ ngơi nửa ngày rồi nói."
Thẩm Quân Ngọc kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng đồng ý: "Cũng được, hôm nay ta cũng không muốn gặp người."
Hai người nhìn nhau, ăn ý đạt được nhất trí, không khỏi khẽ mỉm cười.
Nhưng cười xong, Thẩm Quân Ngọc giống như nghĩ đến điều gì, ánh mắt khẽ động, lại nói: "Nhưng bên Tiểu yêu vương đã thông qua cháu trai bắt đầu thúc giục chúng ta thực hiện lời hứa, đã đến lúc phải đến Yêu tộc một chuyến rồi. Chàng thấy khi nào khởi hành thì tốt?"
Văn Sóc: "Theo lời của cháu trai, Kiếm Tôn vừa mới đoạt xá, vẫn còn phải thích nghi một thời gian, lúc này Kiếm Tông như rắn mất đầu, e rằng cũng rất loạn, chắc chắn không có thời gian để chọc ghẹo chúng ta rồi."
"Lúc này quả thực là thời cơ tốt nhất để nhúng tay vào chuyện của Yêu tộc—dù sao trước đây Long tộc cũng là nhờ có sự che chở của Kiếm Tông mới kiêu ngạo như vậy, bây giờ chỗ dựa không còn, thì vứa lúc để ra tay."
"Đúng lúc thành hôn xong liền lên đường, còn có thể che mắt người khác."
Thẩm Quân Ngọc: "Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là bây giờ Ma vực cũng chỉ mới ổn định, hai chúng ta cùng lắm đi được một người thôi, ta nghĩ hay là để ta—"
Văn Sóc nhướng mày: "Dĩ nhiên là phải đi cùng nhau."
Lông mày Thẩm Quân Ngọc hơi nhíu lại, có chút khó xử.
Văn Sóc không khỏi cười một tiếng: "Tuy hóa thân kia đã bị hủy, nhưng luyện lại một cái cũng không phải là chuyện khó, không cần tu vi quá cao."
"Ta vẫn phải ở bên cạnh em, bằng không sẽ luôn cảm thấy không yên tâm."
Thẩm Quân Ngọc lúc này mới hiểu ra.
Thật ra Văn Sóc cũng không phải lo lắng gì, chỉ là không nỡ xa y dù chỉ một chút.
Mà y cũng vậy.
Suy nghĩ một lúc, liền đồng ý.
Hai người bàn bạc xong, liền truyền tin cho Mạnh Tinh Diễn và Lận Thần, bảo họ đến, thảo luận khi nào thì đi Đông Hải, và nên hành động như thế nào.
Truyền tin xong, Văn Sóc đặt ngọc bài xuống, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Quân Ngọc bên cạnh.
Thẩm Quân Ngọc: "Sao vậy?"
Ánh mắt Văn Sóc khẽ động, rất tự nhiên liền nghiêng người đến gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ hồng ẩm ướt đó.
Môi răng đan xen một lúc, hai người tách ra.
Thẩm Quân Ngọc yên tĩnh một hơi, hàng mi dài khẽ run lên, liền nói nhỏ: "Người ta sắp đến rồi, chàng đi thay quần áo trước đi."
Văn Sóc đã nhận được một nụ hôn vô cùng dịu dàng, lúc này chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, Thẩm Quân Ngọc bảo hắn đi thay quần áo, hắn liền đứng dậy đi.
Không lâu sau, quả nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
.
Trung châu, trong một cái hang núi hoang dã.
Thẩm Tư Nguyên vẽ trận pháp tốn không ít linh lực và máu tươi, lúc này đang mơ màng.
Nhưng tinh thần hắn ta không dám thả lỏng một giây nào, vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài hang, chờ đợi người mà hắn ta muốn chờ.
Cuối cùng, có một trận gió lạnh thổi đến, cây cối hai bên hang bị thổi đến lung lay, quần áo của Thẩm Tư Nguyên cũng lộn xộn, hắn ta cảm thấy một luồng hơi lạnh vô cùng rõ ràng bò lên sống lưng.
Nhưng lúc này hắn ta không dám động đậy chút nào, chỉ đứng sau trận pháp, trợn to mắt.
Đột nhiên—
Không gian ngoài hang chấn động một chút, một bóng dáng màu xanh lam vô cùng quen thuộc xuất hiện ở bên ngoài.
Đến rồi!
Thẩm Tư Nguyên tập trung tinh thần.
Quả nhiên, người đến là Kiếm Tôn.
Chỉ là trạng thái của Kiếm Tôn có vẻ không tốt lắm, lúc này khuôn mặt ông ta vô cùng kỳ quái, xanh xanh trắng trắng, còn có chút biến dạng.
Giống như vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cái cơ thể này.
Thẩm Tư Nguyên nhìn thấy cảnh này, không khỏi hít sâu một hơi—hắn ta đã đánh cược đúng rồi!
Nghe nói mỗi lần đoạt xá, linh hồn của người đoạt xá đều sẽ bị tổn thương, còn sẽ bị giảm tu vi, đặc biệt là lúc vừa mới đoạt xá, là lúc yếu ớt nhất.
Nếu không, hắn ta cũng không dám chỉ bố trí một cái trận pháp đoạt hồn cấp Thiên mà dễ dàng gọi Kiếm Tôn đến.
Chỉ cần hắn ta trốn sau trận pháp đoạt hồn, nếu Kiếm Tôn với cái cơ thể vừa mới đoạt xá này dám đến gần, bản thân cũng sẽ phải lột một lớp da trước.
Huống chi, ở đây cũng không có cơ thể nào thích hợp để Kiếm Tôn đoạt xá nữa, nếu Kiếm Tôn lại bị trọng thương, e rằng sẽ không còn sức mà khiến linh hồn bay xa.
Cho nên, hắn ta mới dám đánh cược!
Và quả thực như Thẩm Tư Nguyên đã dự liệu, sau khi Kiếm Tôn nhìn thấy cái trận pháp đoạt hồn cấp Thiên kia, khuôn mặt ông ta biến dạng một chút, rồi cười lạnh nói: "Muốn dùng cái này để đối phó bổn tôn?"
Thẩm Tư Nguyên: Mắc câu rồi!
Lúc này, hắn ta lập tức làm ra một vẻ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói: "Đệ tử không dám, đệ tử chỉ là sợ hãi."
Ánh mắt Kiếm Tôn lạnh lùng: "Ta thấy ngươi không phải sợ hãi, gan của ngươi lớn lắm."
Thẩm Tư Nguyên: "Đệ tử là vì muốn cứu Nguyên đại ca."
Kiếm Tôn: ?
Câu nói thiếu đầu thiếu đuôi của Thẩm Tư Nguyên, khiến ông ta không thể hiểu được ý đồ của Thẩm Tư Nguyên, chỉ là thấy Nguyên Mục Châu nằm sau lưng Thẩm Tư Nguyên, ông ta vẫn kiên nhẫn, tạm thời đối phó với Thẩm Tư Nguyên.
Lúc này Thẩm Tư Nguyên lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiếm Tôn, giọng điệu hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại mang theo một vẻ sắc bén không thể nói thành lời, hắn ta nói.
"Nguyên đại ca bị yêu quái đó trọng thương, ta thật sự không thể cứu huynh ấy, đành phải dùng đồng mệnh sinh tử khế để cứu huynh ấy! Mong Tôn thượng tha tội!"
Kiếm Tôn: !
"Cái gì?"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Kiếm Tôn trở nên lạnh toát, uy áp đột nhiên bùng phát xung quanh ông ta, ào ạt tràn đến, trực tiếp xuyên qua trận pháp đoạt hồn đó và giáng xuống người Thẩm Tư Nguyên.
Tuy không thể trực tiếp g**t ch*t Thẩm Tư Nguyên, nhưng cũng khiến Thẩm Tư Nguyên mặt mày trắng bệch, phun ra một ngụm máu.
Cũng chính vào lúc này, Nguyên Mục Châu đang hôn mê bên cạnh dường như cảm ứng được điều gì đó, r*n r* một tiếng đau đớn, cũng phun ra một ngụm máu.
Kiếm Tôn thấy vậy, mày giật mạnh một cái, mặc dù trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, nhưng cũng đành phải thu lại uy áp.
Thẩm Tư Nguyên lau vết máu bên môi, bò dậy.
Lúc này, ánh mắt Kiếm Tôn âm hiểm lạnh lẽo nhìn Thẩm Tư Nguyên từ xa, cuối cùng đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Thẩm Tư Nguyên gọi ông ta đến đây.
Chẳng trách xung quanh không có một kẻ phục kích nào, ban đầu ông ta còn tưởng là Thẩm Tư Nguyên ngu ngốc, không ngờ thằng nhóc này lại là một con rắn độc chính hiệu.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Kiếm Tôn lúc sáng lúc tối một lúc, vẫn trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Động tác Thẩm Tư Nguyên lau vết máu hơi khựng lại, cuối cùng không còn giả vờ nữa, lúc này hắn ta ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, liền nhìn về phía Kiếm Tôn đối diện và nói.
"Đệ tử sợ chết, cũng sợ bị trừng phạt. Cho nên đệ tử hy vọng Tôn thượng có thể lập lời thề thiên đạo tuyệt đối không ra tay làm tổn thương đệ tử, cũng không thể sai khiến người khác ra tay."
Kiếm Tôn nghe đến đây, lông mày nhăn lại, nhưng lại không còn tức giận như trước nữa.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Thẩm Tư Nguyên: "Tất nhiên là không."
Kiếm Tôn: ?
Sau đó, ông ta liền thấy Thẩm Tư Nguyên chậm rãi đứng dậy từ sau cái trận pháp đoạt hồn đó, ánh mắt sáng rực nhìn ông ta.
"Đệ tử hy vọng Tôn thượng thu đệ tử làm con nuôi, để đệ tử ở trong Kiếm Tông được hưởng đãi ngộ tương đương với Thiếu tông chủ."
"Đợi sau này Tôn thượng chết đi, sẽ truyền vị cho đệ tử."
Nghe Thẩm Tư Nguyên nói câu này, trong mắt Kiếm Tôn cuối cùng cũng hiện lên một chút kinh ngạc, lúc này ông ta nhìn chằm chằm Thẩm Tư Nguyên rất lâu, đột nhiên giọng điệu giễu cợt nhàn nhạt hỏi: "Nếu bổn tôn không đồng ý thì sao?"
Thẩm Tư Nguyên nghe vậy, lặng đi một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.
Bấy giờ, cuối cùng hắn ta cũng lộ ra bộ mặt thật của một con rắn độc.
"Nếu Tôn thượng không đồng ý, vậy thì Tư Nguyên đành phải khởi động cái trận pháp đoạt hồn này thôi."
"Còn nữa, Tôn thượng thật sự không cần kiếm cốt nữa sao?"
Kiếm Tôn im lặng.
Ánh mắt ông ta lạnh tanh, cứ như vậy nhìn Thẩm Tư Nguyên đang cười nhạt nhìn ông ta.
Rất lâu, Kiếm Tôn nói: "Những gì ngươi nói, bổn tôn đều có thể đồng ý với ngươi."
Thẩm Tư Nguyên: "Vậy thì xin Tôn thượng lập lời thề."
Lông mày Kiếm Tôn lại giật một cái, sát ý lại hiện lên.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn thu lại sát ý của mình, không lộ vẻ gì mà lập lời thề.
Thẩm Tư Nguyên cuối cùng cũng yên tâm, nhưng lúc này, hắn ta vẫn không rút trận pháp đoạt hồn.
Kiếm Tôn: "Ngươi muốn thất hứa?"
Thẩm Tư Nguyên lắc đầu: "Tôn thượng, chuyện ông đoạt xá trưởng lão ở Ma vực, đã bị không ít người nhìn thấy, chẳng lẽ ông không sợ bọn họ quay về tạo phản ông sao?"
Kiếm Tôn nhàn nhạt: "Bọn họ tạm thời không dám."
Thẩm Tư Nguyên: "Nhưng sau này vẫn dám. Tôn thượng muốn kiếm cốt là để phi thăng đúng không? Bọn họ một khi ra tay vào lúc Tôn thượng phi thăng, chẳng lẽ Tôn thượng không sợ trở thành Ma Tôn tiếp theo sao?"
Kiếm Tôn: "Ngươi không cần bán cái, có gì thì nói thẳng đi."
Thẩm Tư Nguyên khẽ cười: "Ta có tinh đồ bản mệnh của mấy vị trưởng lão đó, chỉ cần Tôn thượng giúp ta, ta có thể khiến bọn họ tuyệt đối nghe lời Tôn thượng."
Kiếm Tôn không khỏi nhướng mày: "Ngươi còn có bản lĩnh này sao?"
Thẩm Tư Nguyên bình tĩnh nói: "Có qua có lại, Tôn thượng nếu thật sự bằng lòng ủng hộ đệ tử, đệ tử cũng nguyện ý nghe lời Tôn thượng tuyệt đối."
Kiếm Tôn cuối cùng cũng mỉm cười: "Ngươi quả thực là một kẻ tài giỏi, Thẩm gia các ngươi đời này cũng coi như có chút may mắn."
Câu nói này của Kiếm Tôn vừa thốt ra, trong mắt Thẩm Tư Nguyên không khỏi lóe lên một chút lạnh lẽo, nhưng rất nhanh, hắn ta lại bình tĩnh lại.
"Nếu Tôn thượng tin tưởng đệ tử, đệ tử có thể gọi đến một vị trưởng lão trước, để Tôn thượng xem thử thủ đoạn của đệ tử."
Kiếm Tôn nghe vậy, ánh mắt khẽ động, liền nói: "Được."
Thẩm Tư Nguyên liền lấy ra ngọc bài truyền tin, bắt đầu liên lạc với một vị trưởng lão đã trốn thoát từ trận đại chiến Ma vực.
.
Ma vực, tẩm cung Ma Tôn.
Mạnh Tinh Diễn và Lận Thần cùng nhau đến Ma cung.
Mấy ngày nay, Thiên Đồng Ma Quân là người bận rộn nhất, Mạnh Tinh Diễn vừa mới lên ngôi Ma quân, còn nhiều thứ không hiểu, nhưng cũng không có cách nào hỏi Thiên Đồng Ma Quân và Văn Sóc, đành phải hỏi Lận Thần.
Nhưng con người Lận Thần vô cùng tính toán, vì chuyện này mà anh ta không ít lần đòi đồ từ Mạnh Tinh Diễn.
Mạnh Tinh Diễn hận đến nghiến răng, nhưng cũng đã học được không ít phương pháp cai quản từ Lận Thần, liền tạm thời nhẫn nhịn xuống.
Bốn người gặp mặt, Lận Thần là người chủ đạo, lúc này anh ta liền chủ động lấy ra bản đồ hải vực của Đông Hải, giơ tay phất một cái.
Tấm bản đồ hải vực đó lập tức bay lên trời, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lận Thần chỉ vào không trung mấy cái, tấm bản đồ hải vực đó lại động đậy, trên đó nước chảy cuồn cuộn, còn có cả cảnh mặt trời mọc mặt trăng lặn, thậm chí còn có thủy triều lên xuống.
Mạnh Tinh Diễn nhìn chằm chằm tấm bản đồ hải vực này, trong mắt không nhịn được nở rộ một vẻ kỳ lạ: "Đây thật sự là bảo bối tốt, làm sao có được vậy?"
Văn Sóc nhìn ra điểm mấu chốt ngay: "Thần minh tạo vật, là do lão yêu vương truyền lại đúng không?"
Lận Thần gật đầu.
Mạnh Tinh Diễn nhìn bản đồ hải vực một lúc, đột nhiên lại do dự nói: "Tấm bản đồ hải vực này hình như không đầy đủ?"
Lận Thần: "Đầy đủ."
"Có điều chỉ có hải vực của Yêu tộc chúng ta thôi. Đông Hải thực ra vốn là hai hải vực tụ lại một chỗ tạo thành, ban đầu chúng ta và Long tộc nước sông không phạm nước giếng."
"Nhưng sau đó phụ vương của ta bị Kiếm Tôn đánh lén trọng thương, Yêu vương điện của chúng ta liền bị chiếm đoạt."
"Ta đã trốn đông trốn tây nhiều năm, giết không ít Long tộc, nhưng vì chưa lấy được một linh bảo trong Yêu vương điện, nên không thể nào hoàn toàn kiểm soát Yêu vương điện, cũng không thể nào hoàn toàn ra lệnh cho Yêu tộc."
Văn Sóc trầm ngâm một lúc: "Món linh bảo đó, là trấn hải châu đúng không?"
Lận Thần: "Ma Tôn quả thực hiểu biết rộng, biết không ít thứ."
Văn Sóc: "Ta là nghe lão... già kể, ông ta từng muốn cướp thứ này từ tay Long tộc để chữa thương cho mình, nhưng cuối cùng vẫn không thành."
Nói xong, Văn Sóc liền nhìn Lận Thần một cái: "Tiểu yêu vương hiểu Đông Hải hơn chúng ta, ngươi có kế hoạch gì không? Long tộc tính dâm, con cái đông đúc, nếu đối đầu đánh trực tiếp, e rằng bổn tôn và Quân Ngọc có mang theo Đế kiếm Đế ấn lên cũng không thể nào chống đỡ được."
Lận Thần: "Dĩ nhiên là dùng trí để lấy."
Thẩm Quân Ngọc liền hỏi: "Dùng trí để lấy như thế nào?"
Lận Thần: "Mấy năm nay, ta cũng đã thu phục không ít thủy tộc làm việc ở Long cung, đã làm rõ được vị trí của trấn hải châu."
"Đến lúc đó, chỉ cần hai vị Ma Tôn giúp ta và Tiểu Ma quân Mạnh canh gác, chúng ta vào trong trộm đồ rồi đi ra. Hai Hóa Thần, ít bị chú ý."
Mạnh Tinh Diễn: ?
"Với tu vi của ta thì mới thích hợp canh gác chứ, lỡ như vào trong gặp phải cao thủ, hai người chúng ta không ai đánh lại."
Mạnh Tinh Diễn không hề muốn làm tiên phong nữa, cậu ta thực sự có ám ảnh tâm lý rồi.
Lận Thần nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: "Đưa ngươi vào trong là cần linh đồng của ngươi để mê hoặc lính gác, ngươi ở lại bên ngoài, ai sẽ mê hoặc bọn họ?"
Mạnh Tinh Diễn: ...
Đang định lèm bèm thêm vài câu, Văn Sóc bên cạnh đã cười một tiếng, định đoạt nói: "Ta thấy như vậy rất tốt, cứ quyết định như vậy trước đi. Đợi sau khi đại hôn, chúng ta sẽ khởi hành."
Lận Thần: "Đa tạ Văn Ma Tôn."
Mạnh Tinh Diễn: ?