Đêm đó, Lộ Kiều mơ rất nhiều.
Cậu mơ thấy mình rời khỏi quê nhà, đến tinh khu hạng nhất để nhập học. Bà ngoại vừa mới qua đời, cậu vẫn chưa quen với việc sống một mình, vậy mà đã phải chuẩn bị thích nghi với một môi trường hoàn toàn xa lạ.
Trong sự dè dặt, thấp thỏm và rụt rè ấy, cậu lần đầu tiên nghe đến một cái tên — Yến Khâu.
Người ta nói đó là con trai của nguyên soái Yến lão, hiện đang học tại Học viện Hoàng Gia, là thần tượng trong lòng tất cả sinh viên.
Sau đó cậu lại mơ thấy lần đầu tiên gặp Yến Khâu — trong một trận đấu liên học viện.
Khi ấy, Lộ Kiều chưa được vào đội thi đấu, chỉ có thể ngồi trên khán đài, dõi theo người thanh niên anh tuấn, khí chất lạnh lùng kia đang dùng phong cách chiến đấu dứt khoát, mạnh mẽ của mình để dễ dàng nghiền nát đàn anh của cậu. Ngoài cảm giác chấn động, trong lòng Lộ Kiều còn dấy lên một thứ cảm xúc khó diễn tả — có thể là phấn khích, có thể là máu nóng sôi trào, hoặc là thứ gì đó sâu sắc hơn thế…
Khi trận đấu kết thúc, học sinh dần tản đi, cậu ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, không kìm được mà chạy tới trước mặt đối phương, hô to:
“Đấu với, với tôi một trận đi!”
Yến Khâu — người đang định xoay người rời đi — nghe thấy giọng cậu, ngước mắt nhìn lên.
Cái nhìn hờ hững, lạnh nhạt ấy chính là khoảnh khắc đầu tiên họ giao nhau trong đời.
Trong mơ, Lộ Kiều bị Yến Khâu đánh cho ngẩn người. Mà Yến Khâu lại chẳng nói câu nào với cậu, đánh xong liền quay đi, thờ ơ như thể gió lướt qua mặt hồ. Dáng vẻ ấy khiến Lộ Kiều nghĩ rằng đối phương chịu nể tình mà đấu với một kẻ vô danh như mình, đã là nhân nhượng lắm rồi.
Thật là một người khó gần.
Nhưng lại không hề khiến người ta ghét.
Kể từ giây phút đó, cậu có cho mình một mục tiêu rõ ràng hơn.
Cậu nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, gắng sức học, học nữa, học mãi; luyện tập, luyện tập, luyện mãi.
Cậu không biết rốt cuộc Yến Khâu có sức hút gì, chỉ biết rằng nhờ có người đó, cậu lao về phía trước như được tiếp thêm đôi cánh.
Đó là lần đầu tiên, sau khi bà ngoại qua đời, trong cơn cô đơn không thể diễn tả, cậu lại một lần nữa tìm thấy cảm giác được sống có mục tiêu.
Cậu hiểu, một giai đoạn mới của đời mình đang bắt đầu.
Dù rằng không còn người thân, dù chỉ còn lại một mình, cậu vẫn sẽ tiếp tục trưởng thành.
Giấc mơ không thay đổi — chỉ là phía trước giấc mơ ấy, nay đã xuất hiện thêm một người.
Một người sáng rực rỡ như ánh sao.
*
5 giờ 55 phút sáng theo giờ vũ trụ, đồng hồ báo thức reo lên.
Một cánh tay thon dài vươn ra, chạm nhẹ vào tường, tắt chuông.
Căn phòng vẫn yên tĩnh, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.
Trên giường, người đàn ông khẽ liếc sang bên cạnh — người nằm bên vẫn còn ngủ say, khoé môi hơi cong, như đang mơ giấc mơ đẹp. Anh cúi đầu, dùng cằm cọ nhẹ l*n đ*nh tóc đối phương, rồi khẽ ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo trên người.
Đúng sáu giờ, anh biến mất khỏi giường — trở lại bệnh viện, nơi họ đã dịch chuyển tức thời tối qua.
Bên trong bệnh viện vẫn còn vắng người. Khi anh xuất hiện, viên tài xế và viện trưởng đã đứng chờ sẵn.
Không nấn ná, Yến Khâu lên thẳng phi thuyền, rời khỏi bệnh viện, trở về trang viên.
Vừa ngồi vào khoang lái, một tin nhắn hiện lên.
Luân Ân: “Tôi về rồi đây, trước khi đi báo cáo ghé qua nhà cậu ăn ké bữa sáng nhé .”
Hai tiếng sau, phi thuyền đáp xuống trang viên.
Yến Khâu chỉ dặn quản gia vài câu, rồi hỏi:
“Cậu ấy dậy chưa?”
“Cậu Lộ vẫn chưa xuống, chắc còn đang ngủ ạ.”
Anh gật đầu, nghĩ một lát, không về phòng mà vào thư phòng thay đồ.
Khi anh quay lại, khách đã đến.
Người đàn ông vẻ mặt thản nhiên, râu ria xồm xoàm, quân phục rách rưới, ngồi thoải mái trên ghế sô-pha uống trà giọng nói vang dội: “Chà, chỗ của cậu đúng là thiên đường! Tôi cũng nên sắm một cái trang viên, nuôi gà, nuôi vịt, trồng rau, nghĩ thôi đã thấy sướng!”
Quản gia chỉ biết cười khổ — nơi này làm gì có gà vịt mà nuôi…
Người ngồi cạnh hắn là một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, lễ phép hơn hẳn. Thấy Yến Khâu bước vào, cậu ta lập tức đứng dậy, mỉm cười cúi đầu:
“Chào buổi sáng, Nguyên soái.”
Yến Khâu chỉ gật đầu, nhíu mày nói với Luân Ân:
“Nói nhỏ lại một chút.”
“Hử? Sao thế?” Luân Ân ngơ ngác, đặt tách trà xuống.
Người thanh niên tên Tái Nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
“Có vẻ trong nhà Nguyên soái đang có khách khác, đúng không?”
Luân Ân tuy to mồm nhưng đầu óc không chậm, lập tức hiểu ra, cười gian:
“À à, nghe nói cậu cũng bị khóa định cơ mà? Đừng nói là ‘tiểu mỹ nhân’ của cậu còn đang ngủ nhé?”
Yến Khâu thổi nhẹ vào tách trà, ngẩng mắt lên — ánh nhìn sắc bén, mang theo cảnh cáo.
Luân Ân chẳng sợ, cười càng to:
“Cưng thế cơ à? Cậu ta ngủ trong phòng cậu chứ gì? Phòng cậu tận tầng ba cơ mà, tôi nói to tí có đánh thức được đâu? Ha, Yến Khâu à Yến Khâu, không ngờ cậu yêu vào rồi thì đầu óc cũng không khá hơn đâu nha!”
Quản gia toát mồ hôi lạnh.
Yến Khâu đặt tách trà xuống, giọng đều đều:
“Chú có muốn ăn sáng không?”
“Ăn ăn ăn!” Luân Ân lập tức giơ tay đầu hàng, vẫn không quên cà khịa, “Nhưng mà này, cậu thật chẳng tử tế, có người thương mà giấu kỹ thế, không hé nửa lời với anh em!”
Yến Khâu không đáp, cũng chẳng phản bác, chỉ im lặng uống trà.
Tái Nhi vẫn mỉm cười, không xen vào.
Đến khi bữa sáng được dọn lên, Luân Ân mới chịu bàn chuyện chính.
Với tư cách là chỉ huy quân đoàn thứ hai, hắn cũng vừa mới trở về từ biên giới. Sau khi kẻ thù lớn nhất của Liên minh bị tiêu diệt, quân đoàn một do Yến Khâu dẫn đầu về trước, còn quân đoàn hai của hắn về sau vài ngày.
Khác biệt duy nhất là trên đường hồi, đội của Luân Ân đi qua quốc gia Lam Nhãn Tinh, và phát hiện một việc trọng yếu.
“Cậu chắc cũng xem tin tôi gửi hôm trước rồi,” Luân Ân vừa ăn mì vừa nói, “mấy năm nay chỗ đó loạn lắm, tôi không ngờ Thành Dịch lại lẩn trốn ở đó. Tôi đoán cậu sẽ muốn hỏi kỹ, nên mang luôn Tái Nhi qua đây.”
Yến Khâu khẽ gật, dùng khăn ăn lau môi:
“Là cậu phát hiện ra hắn à?”
Tái Nhi lập tức đáp:
“Vâng. Khi tôi cùng đội tuần tra trên phố, gặp một toán vũ trang nổi loạn. Trong lúc hỗn loạn, tôi thấy một người — chỉ nhìn nghiêng thôi, nhưng tôi chắc chắn đó là Thành Dịch. Lúc thoát ra thì hắn đã biến mất.”
Luân Ân liếc Yến Khâu:
“Nhiều năm nay cậu tìm hắn khắp nơi ngoài Liên minh như ruồi mất đầu, giờ thì có mục tiêu rõ rồi đó.”
Tuy Lam Nhãn Tinh cũng thuộc Liên minh, nhưng điều đó không có nghĩa quân đội Đế quốc có quyền tuỳ tiện hành động trong lãnh thổ nước khác.
Huống chi, Thành Dịch là kẻ mang thân phận đặc biệt — những gì liên quan đến hắn, dù Đế quốc không công bố, nhưng người trong cuộc đều biết.
Các quốc gia khác có thể đồng ý hỗ trợ tìm kiếm, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chẳng ai dám chắc.
Vì vậy, hoàng đế đã giao vụ này cho Yến Khâu phụ trách trong bí mật: bề ngoài là truy nã phạm nhân, nhưng thực chất toàn bộ trọng tâm điều tra đều do anh chỉ đạo.
Yến Khâu cụp mắt, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Luân Ân lau miệng, ngả người ra ghế, giọng lười nhác:
“Tôi biết cậu luôn để ý đến thằng nhóc Diệp Lam bên Tam hoàng tử. Nó bây giờ là nhà điều khiển ý thức giỏi nhất, mà còn chưa thể phục hồi ý thức thể. Thành Dịch dù từng là ‘người đầu tiên’ đột phá trong giới điều khiển ý thức, nhưng giờ chưa chắc đã hơn Diệp Lam đâu. Không chắc có thể đánh thức được cha cậu.”
Luân Ân hiểu rõ: nếu Yến Khâu có thể bắt được Thành Dịch, chắc chắn anh sẽ thử nghiệm khả năng của hắn — không chỉ vì mệnh lệnh của hoàng đế, mà còn vì bản thân anh.
Bởi kẻ đó — Thành Dịch — chính là người phản bội cha anh, là thủ phạm khiến thể ý thức của lão Nguyên soái Yến tan vỡ.
Dù có lý trí và điềm tĩnh đến đâu, Yến Khâu cũng không thể nào tha thứ.
Đúng lúc ấy, Tái Nhi đứng dậy, mỉm cười nói:
“Nguyên soái, tôi có thể lên thăm bác được không?”
Yến Khâu nhìn cậu ta, khẽ gật đầu.
Sau khi Tái Nhi rời đi, Luân Ân nghiêng người về phía Yến Khâu, hạ giọng nói:
“Không bao lâu nữa lại có đợt điều chỉnh nhân sự. Phó quan của cậu hiện giờ chắc sắp được thăng tướng rồi phải không? Sao nào, đã có người mới thay thế chưa?”
Yến Khâu nghiêng mắt liếc hắn một cái.
Luân Ân hất cằm về hướng Tái Nhi vừa rời khỏi, nói tiếp:
“Cậu cũng biết đấy, Tái Nhi vốn dĩ ban đầu muốn vào Quân đoàn Một của cậu, nhưng vì điều chuyển năm đó nên bị phân sang Quân đoàn Hai bên tôi. Hai năm rèn luyện vừa qua, nó cũng khá lên nhiều rồi. Nó nói với tôi là định nộp đơn thử vào vị trí bên cạnh cậu đấy. Cậu thấy sao? Hai người lại còn lớn lên cùng nhau, hiểu rõ tính nhau, phối hợp chắc chắn rất ăn ý mà.”
Trên lầu, Lộ Kiều mơ một đêm toàn những giấc mộng liên quan đến Yến Khâu. Khi tỉnh dậy không thấy người đàn ông bên cạnh, trong lòng cậu chợt có chút trống trải.
Nhưng phải công nhận, giường nhà họ Yến thật sự rất thoải mái… Cậu duỗi người lười nhác, ngạc nhiên nhận ra mình đã ngủ thẳng tới chín giờ — chuyện này đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra. Tất nhiên, một phần cũng vì hôm qua cậu có uống rượu.
Cái cảm giác “ngà ngà say” ấy đúng là lợi hại thật, khiến cậu không tài nào nhớ nổi tối qua về nhà đã xảy ra chuyện gì. Lờ mờ cảm giác hình như mình có nói vài câu đáng xấu hổ, nghĩ đến đó, cậu chỉ biết ôm đầu than thở.
Nghĩ mãi vẫn chẳng nhớ ra được gì, Lộ Kiều đành buông bỏ, gãi gãi tóc rồi ra khỏi giường đi rửa mặt. Cậu không tìm thấy quần áo hôm qua, nên cứ thế mặc nguyên đồ ngủ đi tìm Yến Khâu.
Kết quả vừa bước xuống tầng một, cậu phát hiện nhà họ Yến đang có khách, liền khựng lại, ngại ngùng đứng yên.
Nhưng Yến Khâu ngồi bên bàn ăn đã nhìn thấy cậu.
Luân Ân thì đang quay lưng về phía cầu thang, chẳng hề hay biết, cứ thao thao bất tuyệt, chờ Yến Khâu đáp lời.
Và ngay khoảnh khắc sau, Yến Khâu mở miệng, lạnh nhạt nói một câu:
“Vị trí Phó quan của tôi đã có người rồi.”
Luân Ân khựng lại, không ngờ câu hỏi vu vơ của mình lại nhận được câu trả lời dứt khoát đến vậy. Hắn còn chưa kịp hỏi thêm thì Yến Khâu đã đứng dậy.
Ánh mắt hắn vô thức dõi theo động tác ấy, rồi bất ngờ dừng lại khi thấy một thanh niên mặc đồ ngủ, dung mạo sáng sủa đang ngẩn người đứng bên cầu thang. Cậu ta có vẻ ngại ngùng, không biết có nên bước tới hay không.
Yến Khâu vốn nổi tiếng là người lạnh nhạt, ít nói, không mấy khi tỏ ra dịu dàng. Nhưng Luân Ân quen anh năm năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy Yến Khâu chủ động bước tới, nhẹ giọng nói chuyện với ai đó như vậy.
Còn chàng trai kia thì vốn đang bối rối, nghe xong câu nói liền giật mình, dụi dụi mắt, rồi tròn xoe mắt nhìn về phía Luân Ân. Ngay sau đó—
Cậu bất ngờ đẩy Yến Khâu ra, thốt lên đầy kích động:
“Nguyên soái Luân Ân! A, đúng thật là Nguyên soái Luân Ân! A a a a a! Người thật! Tôi gặp được người thật rồi!!”
Cậu nhảy cẫng lên, chạy ùa đến trước mặt Luân Ân, hệt như một fan cuồng gặp thần tượng.
Yến Khâu: “……”
Sau giây phút sững sờ, ánh mắt anh lạnh như băng lia về phía Luân Ân.
Luân Ân: “……”
Ơ… chuyện gì đây???
*
Từ thời còn đi học, Lộ Kiều đã ngưỡng mộ không ít vị tướng lĩnh, trong đó có cả cha của Yến Khâu, và tất nhiên là cả Nguyên soái Luân Ân.
Phong cách chiến đấu mạnh mẽ, dữ dội, thân hình vạm vỡ, tính cách hào sảng—
“Tôi từng nghĩ sau này nhất định phải trở thành một vị nguyên soái như ngài vậy!” Lộ Kiều nói, đôi mắt sáng rực như sao.
Yến Khâu đứng bên cạnh, lạnh lùng đảo mắt nhìn Luân Ân từ đầu đến chân.
Một trăm ký, da ngăm đen, râu tóc rậm rạp, quần áo thì nhăn nhúm, có lúc còn béo đến mức phải ngồi hai ghế mới đủ chỗ.
Lúc này, người đàn ông ấy đang gãi đầu, cười ha hả, được khen đến nỗi phồng cả mũi.
“Ha ha ha, muốn giống tôi á? Cái thân hình nhỏ bé này của cậu còn lâu mới đủ đâu!” Luân Ân vỗ vai Lộ Kiều.
“Đúng vậy đó!” Lộ Kiều thở dài, “Thời đi học tôi cũng thử tập cho to ra mà không được, chẳng tăng nổi ký nào!”
“Ha ha ha, cái đó còn tùy vào gen nữa chứ!” Luân Ân cười hô hố.
“Lộ Kiều, ăn sáng đi, ngồi xuống.” Yến Khâu cắt ngang bằng giọng lạnh nhạt.
“Dạ…” Lộ Kiều ngoan ngoãn đáp, ngồi xuống cạnh Luân Ân, mắt vẫn sáng long lanh, “Nguyên soái, ngài ký cho tôi một chữ nhé! Ký ngay lên áo tôi cũng được!”
“Được thôi được thôi, ký chỗ nào?”
Lộ Kiều cúi xuống nhìn, mới nhớ ra bộ đồ trên người là của nhà họ Yến, liền chớp chớp mắt nhìn sang Yến Khâu.
Người đàn ông kia vẫn bình thản uống trà, chẳng hề đáp lại ánh mắt mong chờ ấy.
Lộ Kiều bèn quay sang hỏi quản gia đang đứng gần đó:
“Chú ơi, quần áo hôm qua của tôi đâu rồi ạ?”
Quản gia chẳng cần Yến Khâu ra hiệu, đứng thẳng người, dõng dạc đáp:
“Đã giặt rồi ạ, còn chưa khô đâu, cậu Lộ!”
“A…” Lộ Kiều hơi thất vọng, bỗng lóe lên ý tưởng, liền kéo áo lên nói với Luân Ân:
“Vậy ngài ký luôn lên người tôi cũng được—”
“Lộ Kiều!” Yến Khâu đặt mạnh tách trà xuống bàn, âm thanh vang rền.
Cả Lộ Kiều lẫn Luân Ân đều giật mình, lập tức im re, mắt tròn xoe nhìn anh.
Yến Khâu nhìn chằm chằm vào Lộ Kiều, gương mặt lạnh đen lại.
Hai người liếc nhau — trong đầu Lộ Kiều chỉ còn nghĩ: Chết rồi, anh ấy giận à? Sao trông đáng sợ thế này!
Không hiểu lý do nhưng bản năng cầu sinh trỗi dậy, cậu vội kéo áo xuống, ngoan ngoãn ngồi yên, len lén liếc anh một cái… rồi lại liếc thêm cái nữa.
Yến Khâu hạ giọng:
“Ăn đi.”
“Vâng…” Lộ Kiều lập tức cúi đầu, ngoan như mèo, tập trung ăn sáng.
Luân Ân ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa nín cười.
Trời ạ, đúng là kỳ tích! Cái tượng băng Yến Khâu mà cũng biết ghen ư? Hôm nay hắn đúng là được mở mang tầm mắt!
Đúng lúc ấy, có tiếng cửa khẽ khép.
Lộ Kiều theo phản xạ quay đầu nhìn, ánh mắt chạm phải Tái Nhi. Cả hai đều sững lại.
Tái Nhi đang đứng ở cuối hành lang bên trái, ngay cửa một căn phòng. Cậu ta vừa đóng cửa, bàn tay vẫn còn đặt trên tay nắm. Ánh mắt kín đáo quét qua Lộ Kiều, dừng lại trên bộ đồ ngủ và mái tóc rối nhẹ của cậu, im lặng một giây rồi mỉm cười:
“Hóa ra người bị khóa định cùng Nguyên soái Yến là cậu à, Lộ Kiều.”
Nghe Tái Nhi nói thế, Luân Ân ngạc nhiên:
“Hả? Hai người quen nhau à?”
Tái Nhi vừa bước tới, vừa thong thả đáp:
“Ừ, chúng tôi học cùng khóa. Trước đây tôi và Nguyên soái Yến cùng là thành viên đội thi đấu của Học viện Hoàng Gia, còn Lộ Kiều là thành viên đội thi đấu của trường khác.”
Luân Ân nghe vậy bật cười:
“Ra là mối duyên từ thời đi học à? Nhưng mà, khoan đã—”
Hắn đột nhiên nhận ra điều gì, tò mò hỏi:
“Thế cậu cũng tốt nghiệp học viện quân sự hai năm trước giống Tái Nhi à? Giờ đang phục vụ trong quân đội sao?”
Lộ Kiều sững lại, gượng cười đáp:
“Tốt nghiệp… đúng là hai năm trước rồi, nhưng tôi bị bệnh, tạm thời vẫn chưa thể vào quân đội…”
Yến Khâu rót thêm sữa vào ly của Lộ Kiều, bình thản nói:
“Khỏi bệnh rồi sẽ vào.”
Lộ Kiều khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh.
Còn Tái Nhi thì hạ mi mắt, để bóng tối che đi vẻ mặt mình.
Luân Ân chợt nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hắn và Yến Khâu, ánh mắt thoáng chuyển, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Thì ra là vậy… Được rồi, thế tôi chờ cậu vào quân bộ đến tìm tôi chơi nhé, cậu tên là— Lộ Kiều đúng không?”
Lộ Kiều bật cười, gật đầu vui vẻ:
“Vâng, được ạ!”
Luân Ân cười híp mắt, rồi đầy ẩn ý quay sang nhìn Yến Khâu:
“Vậy còn cậu với cậu nhóc Lộ Kiều này—”
Vừa nói tới đó, hắn đã ngừng lại, vì chỉ cần nhìn thoáng qua bầu không khí giữa hai người kia là hắn đã hiểu.
Ánh mắt mà Yến Khâu liếc sang hắn, đủ khiến phần câu hỏi còn lại nghẹn nơi cổ họng.
Trời đất ạ, mở mang tầm mắt thật! Luân Ân không khỏi thở dài cảm thán trong lòng.
Một người như Yến Khâu — trầm ổn, lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách — mà cũng có lúc đơn phương thích ai đó ư! Dù trên mạng có đồn rằng những người “bị khóa định” là do hai bên cùng thầm mến nhau, nhưng nếu thật sự chỉ có một phía chưa nhận ra tình cảm, thì bên kia chắc chắn sẽ khổ sở lắm đây.
Đối với Luân Ân – một kẻ chuyên hóng chuyện – thì đây chẳng khác gì một màn kịch vừa thú vị vừa đáng xem.
Lộ Kiều vẫn đang ăn sáng, còn ba người kia thì đã xong bữa. Luân Ân cũng chẳng muốn làm “bóng đèn” giữa hai người, bèn kéo Tái Nhi ra ngoài phơi nắng.
Trong khi đó, ngồi ở bàn, Lộ Kiều vừa ăn vừa lén liếc về phía hành lang – nơi Tái Nhi đang ngồi cùng Luân Ân.
Đúng như Tái Nhi nói, hai người họ vốn là bạn học cùng khóa. Tái Nhi là đàn em của Yến Khâu, học ở Học viện Hoàng Gia.
Lộ Kiều và Tái Nhi thực ra chẳng mấy thân thiết, ít khi nói chuyện. Cậu chỉ nghe Kỷ Trúc Vân kể rằng, cha của Tái Nhi là thuộc hạ được Nguyên soái Yến tiền nhiệm rất xem trọng. Vì thế, từ nhỏ Tái Nhi đã được yêu quý, thường xuyên được đưa đến Yến gia chơi. Cậu ta khi đó còn bé, suốt ngày bám theo Yến Khâu như cái đuôi, cực kỳ ngưỡng mộ anh.
Không ngờ sau này Tái Nhi vào quân đội lại được phân về Quân đoàn Hai dưới quyền Nguyên soái Luân Ân. Cậu vốn nghĩ Tái Nhi chắc chắn sẽ vào Quân đoàn Một mới phải…
Lộ Kiều uống một ngụm sữa lớn, rồi quay sang nhìn Yến Khâu.
Anh vẫn ngồi yên bên bàn ăn, im lặng lướt xem tin tức, dường như chẳng bận tâm đến chuyện xung quanh.
Lộ Kiều nhớ lại câu nói vừa rồi của anh, trong lòng dâng lên chút cảm động xen lẫn vui sướng.
Niềm tin của Yến Khâu dành cho cậu dường như còn lớn hơn cả niềm tin mà cậu có ở bản thân mình. Người đàn ông này, chỉ bằng một câu nói đơn giản thôi, đã đủ khiến cậu thấy được tiếp thêm sức mạnh.
Ánh mắt Lộ Kiều dừng trên khuôn mặt anh hơi lâu, cho đến khi Yến Khâu ngẩng lên, đối diện với ánh nhìn ấy. Giọng anh trầm thấp mà dịu dàng:
“Sao thế?”
Lộ Kiều mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Yến Khâu hơi nhướng mày, khóe môi cong lên như cười mà không cười.
Cậu đặt cốc sữa xuống, l**m nhẹ sữa còn dính trên môi, do dự một chút rồi gọi khẽ:
“Yến Khâu.”
Anh dừng đọc, tắt luôn bản tin, đáp:
“Ừm?”
Lộ Kiều liếc về phía hành lang bên trái, giọng nhỏ đi:
“Căn phòng cuối cùng ở phía đó… có gì trong đó vậy?”
Yến Khâu khựng lại.
Cậu cũng cảm thấy câu hỏi của mình có phần đột ngột. Chẳng qua khi nãy thấy Tái Nhi đi vào căn phòng đó, cậu lại chợt nhớ đến giấc mơ mấy ngày trước — trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, như thể trong căn phòng ấy có thứ gì đó đặc biệt.
Nếu Tái Nhi có thể vào đó… thì liệu cậu có thể xem qua không? Cậu vừa tò mò, vừa mơ hồ có chút lo lắng.
Thế nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua. Giờ thấy vẻ mặt của Yến Khâu, cậu lại thấy hối hận vì hỏi chuyện chẳng đâu vào đâu.
“Ờ… tôi chỉ hỏi linh tinh thôi, xin lỗi nhé.”
Yến Khâu trầm mặc trong giây lát rồi hỏi lại:
“Sao lại hỏi vậy?”
Lộ Kiều cười gượng:
“Ờ… vì tôi mơ thấy.”
“Mơ thấy?” – Yến Khâu nhíu mày.
“Ừ… cũng chẳng có gì đâu,” cậu vội nói, “nếu là chuyện không tiện kể thì thôi, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi…”
Nhưng lời cậu còn chưa dứt, Yến Khâu chỉ im lặng một giây, sau đó nói ngắn gọn:
“Không có gì phải giấu.”
Nói rồi, anh đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Lộ Kiều sững người, ngơ ngác đứng lên theo.
Người đàn ông ấy nắm tay cậu, đi thẳng về phía hành lang bên trái, giọng bình thản:
“Không có gì là không thể nói với cậu cả. Chỉ là… tôi chưa từng nghĩ phải chủ động đưa cậu đến xem thôi.”
Ngoài sân, dưới ánh nắng sớm, hai người đàn ông ngồi trên ghế xích đu.
Người bên cạnh đang nói gì đó, nhưng Tái Nhi chẳng nghe lọt tai.
Cậu quay đầu, ánh mắt chợt dừng lại ở hai bóng người đang tay trong tay bước vào hành lang — ánh nắng hắt lên đôi vai họ, đan xen, gần gũi.
Đôi mắt Tái Nhi khẽ nheo lại.