Tôi Và Nguyên Soái Đế Quốc Bị Dính Chặt Vào Nhau Rồi!

Chương 19

Sau hôm đó, Lộ Kiều cảm thấy những gì Yến Khâu đã làm cho mình thật sự không thể chỉ dùng vài câu cảm ơn mà đền đáp nổi — cậu nhất định phải làm gì đó cho anh mới được.

Suy tới nghĩ lui, cậu chẳng có nhiều tiền, thứ giỏi giang thì chẳng bao nhiêu, còn thứ duy nhất Yến Khâu từng tỏ ra quan tâm… có khi lại là quần áo cậu tự tay làm! Có lẽ thứ đó sẽ khiến anh ngạc nhiên đấy!

Thế là Lộ Kiều quyết định phải nhặt lại cái nghề cũ đã bỏ bẵng lâu rồi!

Cậu mang ra đống len, bắt đầu chọn màu, thiết kế họa tiết, rồi lặng lẽ hành động trong bí mật.

Như thường lệ, ngoại trừ lần đến bệnh viện, mỗi ngày Lộ Kiều đều dịch chuyển đến chỗ Yến Khâu. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn cảnh giác — để đề phòng một ngày nào đó Yến Khâu bất ngờ dịch chuyển đến chỗ mình, lỡ mà nhìn thấy cảnh cậu đang hí hoáy đan áo thì mất hết bất ngờ. Thế nên, cứ gần bảy giờ là cậu giấu hết dụng cụ đi.

Đúng là cảnh giác không bao giờ thừa. Bởi vì hôm nay, Yến Khâu thật sự dịch chuyển tới chỗ cậu.

Hình như đây là lần đầu tiên anh đến căn phòng nhỏ bé của Lộ Kiều. Đứng giữa không gian hẹp, Yến Khâu đảo mắt nhìn quanh — cái bàn học đã hơi cũ, cạnh cửa sổ là mấy hộp thuốc ổn định gen và thuốc dinh dưỡng. Lông mày anh khẽ nhíu lại.

Lộ Kiều thì lúng túng khỏi nói. Nghĩ đến phòng ngủ của Yến Khâu — rộng gấp mấy lần chỗ này — cậu buột miệng:

“Không thì… chúng ta ra ngoài thuê phòng nhé?”

Yến Khâu: “……”

Anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn Lộ Kiều cực kỳ vi diệu.

Lúc này cậu mới kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích:

“Tôi… tôi sợ anh ở đây không quen thôi mà!”

Vừa nói, cậu vừa cúi đầu, tay vội vuốt phẳng tấm chăn trên giường, động tác lúng túng y như tội phạm bị bắt quả tang.

Chắc Yến Khâu chưa bao giờ ở trong nơi nhỏ như thế này đâu.

Thế nhưng anh chỉ giơ tay xoa xoa tóc cậu, nói nhẹ nhàng:

“Không sao, không cần ra ngoài.”

Ánh mắt anh lướt qua cái giường nhỏ — hai người nằm lên chắc chắn chật ních — nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên:

“Ở đây tốt rồi.”

Lộ Kiều cúi đầu, giọng nhỏ xíu:

“Vậy… tối nay ăn gì, gọi đồ ăn nhé?”

“Được, em gọi đi, anh sao cũng được.” Yến Khâu nói với giọng dịu dàng như nước.

Lộ Kiều không muốn để Yến Khâu chịu khổ nên cố tình gọi thêm vài món, làm sao cho bữa tối nhìn trông phong phú nhất có thể.

Hai người không ra ngoài, chỉ chen nhau trong căn phòng nhỏ, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

Dạo gần đây, tình hình nghiên cứu về virus toàn cầu trên mạng vẫn chẳng tiến triển gì.

Có người đã thử “ba ba ba” (ai hiểu thì hiểu), kết quả là vẫn chẳng mở khóa được gì. Ai nấy đều mơ hồ về cái gọi là “mức độ thân mật vô hạn” ấy là gì. Có người thậm chí nghi ngờ là “độ sâu” không đủ, khiến mạng xã hội tràn ngập những chủ đề hết sức mờ ám.

Lộ Kiều giờ đây cũng chẳng còn quá gấp gáp để “mở khóa” nữa. Dù sao mọi người đều như nhau, mà cuộc sống của Yến Khâu cũng chẳng bị ảnh hưởng gì to tát. Cậu gần như đã quen với kiểu sống này rồi — đến mức nếu một ngày thật sự mở khóa, có khi cậu còn cảm thấy… không quen nữa ấy chứ.

Những đêm ngủ ở nhà Yến Khâu, Lộ Kiều vẫn thỉnh thoảng mơ những giấc mơ kỳ lạ. Cuối cùng, cậu cũng bước vào căn phòng cuối cùng ở hành lang bên trái — nơi đó chỉ có những mảnh sáng li ti lơ lửng trên giường bệnh.

Nghe cậu kể lại, Yến Khâu nhìn cậu một hồi rồi đột nhiên hỏi:

“Gen cấp ba của em là gen tộc Ý Thức à?”

“Đúng vậy,” Lộ Kiều ngẩn người, “sao thế?”

Yến Khâu trầm ngâm một lúc, cuối cùng lắc đầu:

“Anh chưa từng nghe nói người điều khiển ý thức lại có loại giấc mơ đó.”

“Thế à?” Lộ Kiều lẩm bẩm, “Tôi thì ước chi mình có thể bộc phát gen cho rồi.”

Nhưng nghĩ kỹ lại, có khi chỉ là “ngày nghĩ gì đêm mơ nấy” thôi.

Từ khi Yến Khâu kể cho cậu nghe chuyện của Yến lão nguyên soái, cậu thỉnh thoảng lại ngẩn người nhớ đến, rồi lại thở dài thay cho anh. 

Bỏ qua chuyện đó, đột nhiên Lộ Kiều nhớ ra gì đó:

“À phải, Ellie và Chris sau này không đến đây nữa đâu, nghe nói bị gửi tới quân bộ, gặp phải một huấn luyện viên siêu nghiêm khắc.”

Thấy Yến Khâu vẫn bình thản ăn cơm, cậu ghé lại, hạ giọng hỏi:

“Có phải anh sắp xếp không đấy?”

Cậu từng hỏi viện trưởng, nhưng lần này đến cả viện trưởng cũng không biết rõ. Ông chỉ nói rằng cha mẹ hai đứa nhỏ tìm được một huấn luyện viên cực giỏi, cực nghiêm, hai đứa sang đó thì hết dễ chịu rồi — nhưng cha mẹ chúng thì lại vui lắm.

Yến Khâu chỉ khẽ gõ đũa lên trán cậu, bình thản nói:

“Sau này có chuyện như thế, cứ nói với anh.”

Thế là thừa nhận rồi còn gì!!

Lộ Kiều thấy tim mình nhói lên, cảm giác được Yến Khâu quan tâm tới mức này, cậu càng thấy mình phải chuẩn bị quà thật nghiêm túc. Nghĩ vậy, cậu gắp cái đùi gà bỏ vào bát anh, nói trang trọng:

“Yến Khâu.”

Anh liếc nhìn cậu.

Lộ Kiều hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

“Tối nay mình tắm chung đi.”

Động tác của Yến Khâu khựng lại.

Anh nhìn sâu vào mắt cậu.

Kể từ cái đêm Lộ Kiều say rượu đó, hai người chưa từng tắm cùng nữa — đều xong trước bảy giờ.

Còn hôm nay, Lộ Kiều cố tình để dành đến sau bảy giờ mới đi tắm.

Mặt cậu đỏ ửng, ho nhẹ, nói lí nhí:

“Cái… cái đồ dùng tắm rửa của anh, tôi đều chuẩn bị sẵn rồi.”

Yến Khâu đặt đũa xuống, yên lặng nhìn cậu.

Lộ Kiều cúi gằm mặt, lắp bắp:

“Dù anh tắm rồi… thì tắm lại cũng được mà.”

Giọng Yến Khâu trầm thấp vang lên:

“Được.”

*

Lộ Kiều nói xong mới nhận ra lời mình nghe rõ mục đích quá! Ấy vậy mà Yến Khâu chẳng hỏi lấy nửa câu, chỉ “được” một tiếng?!

Thật sự khiến cậu ngạc nhiên đấy!

Ăn xong, cậu đưa cho anh một cái chậu nhựa xanh to tướng, bên trong là bộ đồ ngủ mượn từ viện trưởng và đồ dùng mới.

Hai người mỗi người ôm một cái chậu, cùng nhau đi tới nhà tắm.

Lộ Kiều lén nhìn sang, thấy Yến Khâu đi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.

… Bình tĩnh quá trời, anh này thật sự không tò mò chút nào sao?

Cả hai c** đ*, ôm chậu, nắm tay nhau bước vào. Tìm một chỗ dừng lại.

Yến Khâu không nói gì, chỉ mở vòi sen. Không biết có phải ảo giác không, Lộ Kiều cứ thấy anh có vẻ nghiêm túc lạ thường. Cậu nuốt khan:

“Yến Khâu.”

Anh quay đầu, giọng khàn khàn:

“Hử?”

Lộ Kiều ngượng ngập:

“Tí nữa… tôi kì lưng cho anh nhé…”

“…” Yến Khâu nuốt khẽ, cổ họng chuyển động. “Được.”

… Không hỏi thật luôn! Tại sao vậy trời!

Lộ Kiều vừa thấy kỳ lạ vừa thấy hồi hộp, bật vòi sen. Khi nước ấm dần, cậu kéo cái ghế nhỏ bên cạnh cho Yến Khâu ngồi, rồi bắt đầu kì lưng cho anh.

Một tay đeo găng, tay còn lại nhẹ chạm vào tấm lưng rắn chắc của Yến Khâu.

Cơ bắp anh dưới lòng bàn tay thật sự rất rắn, rất ấm, cảm giác sờ đã đến mức cậu mới chà được hai cái đã vô thức vuốt thêm mấy lần.

Yến Khâu ngoảnh lại nhìn, ánh mắt sâu thẳm.

Mặt Lộ Kiều lại đỏ bừng, lập tức ngoan ngoãn làm việc.

Thật ra hôm nay cậu chỉ muốn nhân cơ hội đo tay chân, vai ngực của anh để lấy số đo may đồ thôi! Dĩ nhiên, để đo kích thước thì không nhất thiết phải lôi người ta vào nhà tắm, nhưng Lộ Kiều thấy vừa kì lưng vừa “phục vụ” cũng coi như cách báo đáp rồi còn gì!

Giống như thầy cô ở trường hay nói —

“Anh vất vả nhiều rồi, thật sự cực khổ quá!” Cậu vừa chà, vừa cười tươi nói.

Yến Khâu vốn đang nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, nghe xong thì: “?”

“Anh chăm sóc tôi lâu như vậy, để tôi kì lưng cho anh là phải rồi,” Lộ Kiều cười rạng rỡ, “Nói thật chứ, hồi nhỏ tôi còn kì lưng cho ba tôi nữa cơ, anh là người đàn ông thứ hai tôi từng kì đấy, hahaha!”

Lưng Yến Khâu lập tức cứng đờ.

Cậu vẫn hăng say nói tiếp:

“Hay tí nữa tôi xoa bóp cho anh luôn nhé? Tôi từng mát-xa cho ba tôi, tay nghề không tệ đâu! Còn biết nấu cơm nữa — để hôm nào tôi nấu cho anh ăn nhé? Ba tôi thích nhất là cơm chiên trứng, anh có thích không? À, tôi còn từng lấy ráy tai cho ba tôi nữa đó, anh có muốn thử không? Anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi thật sự muốn làm hết những việc từng làm cho ba tôi, coi như đền đáp anh——”

Mặt Yến Khâu theo từng câu của cậu mà đen dần, cuối cùng không nhịn nổi cắt lời:

“Lộ Kiều.”

“Hả?” Cậu nghiêng đầu, tò mò nhìn.

Yến Khâu chậm rãi nói:

“Anh không phải ba em.”

“A, tôi biết mà,” Lộ Kiều bối rối gãi đầu, “chỉ là tôi biết làm có ngần ấy chuyện, mà mấy chuyện đó trước giờ toàn làm cho ba thôi, nên lỡ miệng nhắc tới ấy mà.”

Thấy mặt anh vẫn không vui, cậu vội cười xoa dịu:

“Làm gì có ông bố nào chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi chứ, cùng lắm là anh trai, được chưa?”

Yến Khâu khựng lại, liếc cậu một cái.

Lộ Kiều chớp mắt.

Anh lại liếc thêm lần nữa.

Cậu ngập ngừng:

“Anh… anh trai?” 

Khóe môi Yến Khâu rốt cuộc cũng cong lên, trông có vẻ hài lòng.

Tai Lộ Kiều nóng bừng, nhưng miệng cũng khẽ cười.

Gì chứ, hóa ra anh thích kiểu này à? Đúng là y như viện trưởng nói — người bề ngoài thì lạnh lùng, nhưng trong lòng thì ấm áp.

Không khí dịu lại, Yến Khâu bỗng hỏi:

“Hai ngày nữa em khởi hành à?”

Lộ Kiều sững người, nhanh chóng hiểu ra anh nói chuyện cậu và Tống Duyệt định về quê, đúng là kế hoạch ban đầu là hai ngày nữa.

Cậu còn chưa kịp đáp thì nghe anh chậm rãi nói:

“Vừa hay anh không bận gì, hôm đó anh đi cùng các em.”

Lộ Kiều giật mình, không ngờ anh lại chủ động như vậy, vội đáp:

“À… nhưng Tống Duyệt vừa báo hôm nay, nhà cậu ấy có việc gấp nên tụi tôi phải đi sớm, sáng mai xuất phát luôn, tôi quên chưa nói với anh.” 

Yến Khâu nghe vậy, nét mặt lập tức trầm xuống.

Cậu dè dặt hỏi:

“Nếu dời sớm đến mai, anh… có thể đi cùng không?”

Dù sao Yến Khâu là đại nguyên soái, dù đang trong thời gian nghỉ phép, ngày nào cũng có việc phải xử lý, chắc đâu dễ mà muốn đi là đi được.

— Quả nhiên, suy đoán của cậu chính xác.

Kể từ khi ra khỏi nhà tắm cho đến lúc trở về phòng, mặt Yến Khâu vẫn đen thui.

Lộ Kiều có hơi bối rối. 

Không ngờ tắm chung, kì lưng đàng hoàng, cuối cùng lại khiến anh bực.

Cậu thật sự hiếm khi thấy Yến Khâu giận, mà còn là kiểu giận âm ỉ như vậy, nhất thời chẳng biết phải dỗ thế nào.

Đến lúc phải lên mạng làm việc, Lộ Kiều nhớ mình đã mượn được mũ thực tế ảo của phó viện trưởng cho Yến Khâu dùng — để anh khỏi nhàn rỗi trong lúc cậu bận.

Trước khi đội mũ, cậu ngước lên nhìn gương mặt lạnh như băng kia, định nói gì đó, nhưng lại thôi — vừa muốn dỗ, vừa không biết bắt đầu từ đâu.

Yến Khâu liếc nhìn cậu một cái, đột nhiên giơ tay định ôm cậu vào lòng.

Lộ Kiều giật mình, theo phản xạ lùi lại một chút, mặt đỏ bừng, né khỏi vòng tay anh.

Hai người nhìn nhau trừng trừng.

Yến Khâu mặt không biểu cảm, lặng lẽ đội mũ thực tế ảo lên, chẳng nói thêm lời nào.

Lộ Kiều: “…”

A… hình như càng giận hơn rồi.

*

Yến Khâu đăng nhập tài khoản, trực tiếp kết nối với mạng nội bộ quân khu, vào khu huấn luyện trực tuyến.

Kỷ Trúc Vân cũng đang online. Thấy anh vừa vào, anh ta lập tức dịch chuyển đến bên cạnh, nói:

“Nói mới nhớ, tôi vừa gặp Tống Duyệt, cậu ta nói nhà có việc nên định mai cùng Lộ Kiều về quê. Còn cậu thì sao, mai cũng đi à?”

Đúng lúc này, Yến Khâu đang vật ngã đối thủ ảo, lạnh nhạt đáp:

“Ngày mai bận.”

Chỉ hai chữ, nhưng toát ra đầy vẻ… không vui.

Kỷ Trúc Vân bật cười: 

“Cùng lắm thì cậu cứ theo kế hoạch ban đầu, ngày mốt xuất phát rồi đuổi theo sau là được mà. Dù gì Lộ Kiều với Tống Duyệt cũng phải ở đó chơi hai ngày mới về.”

Nghe vậy, sắc mặt Yến Khâu dịu đi một chút — đúng lúc ấy, anh nhận được một tin nhắn.

Trong mạng nội bộ, tài khoản toàn tức và tài khoản cá nhân của người dùng được liên kết, nên khi thiết bị nhận tin, anh cũng thấy ngay cả trong trạng thái toàn tức.

Anh mở ra xem — là tin từ Lạc Diệp gửi đến, báo rằng ngày mốt đột nhiên có việc gấp, cần anh giúp.

Yến Khâu: “…”

Đối thủ ảo đang vùng dậy, Yến Khâu mặt tối sầm lại, lại mạnh tay đè gục xuống lần nữa.

Kỷ Trúc Vân ngạc nhiên:

“Sao thế? Lại nổi nóng rồi?”

Yến Khâu lạnh giọng:

“Ngày mốt cũng bận.”

“…” Kỷ Trúc Vân nghẹn một chút, rồi phá lên cười:

“Ha ha ha ha ha!”

Yến Khâu quả thật đang rất khó chịu, tiếp tục tập luyện với đối thủ ảo thật lâu.

Kỷ Trúc Vân không khỏi cảm thán — Lộ Kiều chắc chẳng biết đâu, nhưng Yến Khâu thì bận đến mức hiếm khi có thời gian rảnh, ngay cả ngày mốt cũng là phải sắp xếp lắm mới trống được.

Cái người này, rõ ràng vẫn còn để tâm chuyện Tống Duyệt, nhưng sâu xa hơn — chắc là do để ý đến Lộ Kiều rồi, nên mới muốn nhân dịp đó đến thăm nơi cậu sinh ra.

Nghĩ thì thật lãng mạn, nhưng hiện thực lại tàn khốc — dù là đại nguyên soái số một của đế quốc, cũng có lúc phải buồn bực như thế thôi.

Sau khi trêu chọc xong, Kỷ Trúc Vân nói đến chuyện chính:

“À đúng rồi, đội truy tung vừa báo tin mới.”

Tuy Kỷ Trúc Vân không thuộc Quân đoàn 1, nhưng vì có quan hệ thân thiết với Yến Khâu, nên có vài việc anh ta giúp làm thay.

Nghe thế, Yến Khâu buông đối thủ ảo ra, hỏi:

“Tin gì?”

Kỷ Trúc Vân nghiêm mặt:

“Thành Dịch đã trà trộn vào trong lãnh thổ đế quốc, có vẻ từ khu hỗn loạn nhất mà vào. Họ vừa truy được dấu vết của hắn, nhưng lại để hắn trốn thoát một lần nữa. Hắn mang theo nhiều thiết bị ngụy trang, hành tung cực kỳ bí ẩn, rất xảo quyệt. Thành thật mà nói… hành vi của hắn giờ hoàn toàn khác trước rồi.”

Kỷ Trúc Vân cau mày khi nói đến đây. 

Thành Dịch trước kia là người khá rụt rè, hướng nội. Nhưng giờ, những gì hắn làm ra hoàn toàn không còn giống người cũ nữa.

Có lẽ là sau biến cố năm đó, hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Hơn nữa, người mà Yến Khâu phái đi đều là tinh anh trong quân đội — vậy mà còn để hắn thoát được, chứng tỏ thực lực của Thành Dịch giờ sâu không lường nổi.

Yến Khâu hỏi: 

“Mất dấu hắn ở đâu?”

Kỷ Trúc Vân đọc tên một hành tinh, nói:

“Họ đã tản ra tìm kiếm quanh khu vực đó, nhưng đã mất dấu hơn mười tiếng rồi, bây giờ hắn có thể ở bất cứ đâu.”

Từ khi nhận được tin từ Nguyên soái Luân Ân, họ đã nhiều lần truy bắt Thành Dịch — từ Liên minh Lam Nhãn cho đến giờ, cứ bắt được rồi lại mất, lần này xem ra lại phải bắt đầu lại từ đầu. 

Yến Khâu chỉ nói ngắn gọn:

“Tiếp tục tìm. Đồng thời theo dõi động tĩnh của mẹ hắn.”

Kỷ Trúc Vân lập tức gật đầu. 

Cả hai đều hiểu rõ — Thành Dịch liều mình quay về đế quốc chắc chắn có mục đích.

Nhưng mục đích đó là gì?

Trong khi chưa có manh mối, việc cần làm nhất là để mắt đến người mẹ đã ly hôn, tái giá từ khi hắn còn nhỏ ấy.

Xong xuôi, Yến Khâu thoát khỏi mạng nội bộ, tháo mũ xuống, quay sang nhìn người bên cạnh.

Lộ Kiều đang nằm yên, vẫn chăm chú lướt mạng.

Yến Khâu nhìn cậu thật lâu… rồi lại lặng lẽ đội mũ lên lần nữa, chuyển sang mạng ngoài, suy nghĩ một chút, rồi di chuyển đến phòng game trong trung tâm tổng hợp tuyến Tây Nguyệt.

Ở đó, như thường lệ, vẫn ồn ào náo nhiệt. 

Yến Khâu liếc quanh, bước về phía trước — thì bất ngờ, có ai đó chạy ngang qua, kéo theo một bóng trắng nhỏ va vào cánh tay anh. Bóng trắng kia bị đụng đến choáng váng, lảo đảo rơi xuống!

Yến Khâu đưa tay bắt lấy con chim nhỏ.

Lộ Kiều choáng váng ngẩng đầu — đối diện là một gương mặt rất quen thuộc. Không phải “Lạc Diệp” từng giới thiệu sao, người này chính là “Yến Khâu” trong game!

Cậu chẳng có tâm trí quan tâm đến anh, vì thấy Thỏ Càu Nhàu — kẻ vừa nói xấu Yến Khâu — đang trượt chân té sấp mặt trên đất. Thế là Lộ Kiều lập tức nổi máu, giãy ra khỏi bàn tay Yến Khâu, hai cánh đập phành phạch giận dữ hét lên: 

“Ngươi có thù oán gì với Yến Khâu hả! Ngươi mà còn nói xấu nữa, ta sẽ cắn trụi tóc nhân vật ảo của ngươi luôn đó!”

Ngay khi vừa vào phòng game, cậu đã nghe thấy Thỏ Càu Nhàu lại đang châm chọc Yến Khâu, tức thì xông vào cãi nhau! 

Thỏ Càu Nhàu ngồi dậy, thấy Lộ Kiều bị người khác giữ trong lòng bàn tay, lập tức lấy lại khí thế, hừ lạnh: 

“Cắn đi, có giỏi thì ra ngoài đời thật mà cắn ta này, lêu lêu lêu~”

Gân xanh trên trán Lộ Kiều giật giật, cậu tức tối hét:

“Ngươi nói gì thì nói, cũng chẳng đẹp trai bằng anh ấy, chẳng mạnh bằng anh ấy, tóc cũng không rậm bằng anh ấy, mà cơ ngực thì càng khỏi so!”

Yến Khâu: “…”

Thỏ Bạo Tào nghe vậy thì choáng, giậm chân gào lên:

“Ngươi—ngươi—ngươi làm sao mà biết ta—ta—ta—không có—!”

“Bởi vì Yến Khâu là hoàn hảo nhất, anh ấy không cần đi mỉa ai cả.” Lộ Kiều ưỡn ngực nói hùng hồn. 

“Ngươi dám nói ngươi không phải fan cuồng của hắn à!!!” Thỏ Càu Nhàu tức điên, hét: “Đợi đấy! Một tuần nữa ta trở lại! Có gan thì gặp mặt ngoài đời, xem ngươi còn dám nói vậy không!”

Nói xong, hắn tức giận đăng xuất luôn tại chỗ.

“Một tuần sau?” Lộ Kiều ngẩn người. 

Hai cô bạn thường chơi cùng, ngồi cạnh nãy giờ xem hết cuộc khẩu chiến, khẽ nói:

“Dạo này Thỏ Càu Nhàu hình như cứ hỏi người ta về mấy bệnh viện thẩm mỹ đó.”

Lộ Kiều há hốc miệng: “Hả?”

Cô kia nói thêm:

“Ừ, nghe bảo hỏi mấy người liền rồi, chẳng lẽ hắn định đi phẫu thuật thẩm mỹ thật à?”

“…” Lộ Kiều sững sờ — thật hay giả vậy trời?

Cô bạn còn lại nói:

“Còn nghe nói hắn hỏi nhiều nhất là bệnh viện ở hành tinh Tam Quang.”

Người kia thắc mắc: “Tam Quang Tinh? Ở đâu thế?”

Lộ Kiều càng ngạc nhiên hơn:

“Á, đó là quê tôi mà!”

Nghe vậy, Yến Khâu cúi đầu nhìn con chim nhỏ trong tay.

Hai cô gái tiếp tục bàn tán:

“Trên Tam Quang có bệnh viện thẩm mỹ tốt à?”

“Không hề luôn ấy! Quê tôi là hành tinh cấp bốn, chẳng có bệnh viện nào ra hồn, toàn mấy chỗ lôm côm không giấy phép thôi,” Lộ Kiều nói, vẫn chưa hiểu ra sao, “Chắc các cậu nhầm rồi.”

“Thế thì lạ nhỉ, chắc rẻ nên hắn chọn chăng?”

“Rẻ cũng không thể tùy tiện chọn chỗ mà làm chứ?”

Hai cô vẫn nói chuyện rì rầm, còn Lộ Kiều thì nghĩ ngợi một chút, rồi bỏ qua luôn — chẳng liên quan gì đến mình cả.

Đến lúc này, cậu mới nhận ra mình vẫn bị người ta giữ trong lòng bàn tay. Cậu ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, khô khốc nói:

“Thả tôi xuống đi.”

Người đàn ông lặng lẽ quan sát cậu một lát, rồi mới buông tay.

Lộ Kiều nhỏ “phạch phạch” vỗ cánh bay đi, trong lòng nghĩ thầm: Đúng là một người đàn ông kỳ lạ. 

Sau khi thoát mạng, cậu nhìn đồng hồ — đã gần mười hai giờ đêm.

Ngày mai sáu giờ rưỡi sáng, cậu có hẹn với Tống Duyệt. Cậu ta đã rời khỏi quân bộ, tối nay ngủ ở chỗ khác, sáng mai sẽ đến trung tâm huấn luyện đón cậu, rồi cùng lái phi cơ quân dụng mà Tống Duyệt mượn được về Tam Quang Tinh — chuyến đi mất khoảng năm tiếng.

Nghĩ đến chuyện phải dậy sớm, Lộ Kiều quyết định nên đi ngủ sớm luôn.

Đúng lúc đó, Yến Khâu cũng vừa tháo mũ thực tế ảo xuống, mở mắt ra.

Hai người chạm ánh nhìn nhau.

Lộ Kiều nghiêng đầu, hỏi:

“Anh còn giận à?”

Yến Khâu lạnh nhạt dời mắt đi:

“Không.”

Nhưng Lộ Kiều cảm giác rõ ràng là người này vẫn chưa vui chút nào cả.

Cậu nghĩ một lát, rồi nói:

“Tôi về nhà đào măng cho anh ăn nhé?”

Yến Khâu nhướng mày.

Lộ Kiều cười nói tiếp:

“Bên ngoại tôi bây giờ chắc đang vào mùa xuân, măng trên núi mọc đầy rồi. Tôi về đào vài cây, đến khi bảy giờ gặp lại thì nấu cho anh ăn nha!”

Cậu nhớ lại khi nãy Yến Khâu hình như định đỡ mình khỏi ngã, nhưng cậu lại né theo phản xạ, chắc cũng làm anh ta mất mặt chút ít. Giờ đây, Lộ Kiều cố nén cơn nóng trên mặt, khẽ nghiêng người đến gần — gần như áp sát vào ngực anh, nhỏ giọng nói:

“Tôi còn chưa từng nấu măng cho ba tôi đâu đó.”

Yến Khâu rốt cuộc không nhịn được, khẽ bật cười.

Anh lại vươn tay, kéo Lộ Kiều vào lòng, giọng trầm thấp:

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment