Tôi Và Nguyên Soái Đế Quốc Bị Dính Chặt Vào Nhau Rồi!

Chương 28

Lộ Kiều không tin, cậu cảm thấy Yến Khâu chỉ đang tự an ủi mình thôi.

Rõ ràng là anh sợ cậu trở nên cường tráng, lực lưỡng hơn anh chứ gì!

Đợi đấy, đến lúc đó xem anh có bị dọa chết hay không!

Hai mắt Lộ Kiều sáng rực, trong đầu gần như đã tự vẽ ra cảnh tượng mình với thân hình cường tráng săn chắc, ép Yến Khâu vào góc tường khiến anh run rẩy sợ hãi!

Hai người ăn cơm xong khá vội, kịp quay về phòng lúc gần bảy giờ để hoàn thành việc khóa định vị, tránh tình trạng sáng mai Lộ Kiều thức dậy lại thấy mình đang ở nơi khác. Khóa xong, cả hai lại cùng nhau tắm rửa.

Tắm xong đi ra, Lộ Kiều phát hiện khoang giả lập toàn thức dành cho hai người của ba mẹ Yến Khâu đã được dời đến đây!

Cậu ngẩn người, hôm nay cậu không định đăng nhập làm việc, cũng không hề bảo quản gia đem khoang đến.

Yến Khâu vừa lau tóc vừa nói: “Anh bảo quản gia mang qua đấy.”

Lộ Kiều ngơ ngác: “Ồ…”

Lau khô tóc xong, Yến Khâu bước thẳng vào khoang, giọng điềm nhiên: “Anh lên mạng xử lý chút việc, em chơi đi.”

Lộ Kiều ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Anh đã nói vậy thì cậu cũng không làm phiền, tự mình lên mạng chơi.

Nhưng thật ra cậu chẳng có gì để chơi cả, nên lại chạy đến trung tâm tổng hợp tuyến Tây Nguyệt, làm công việc “đối luyện thuê” để kiếm tiền.

Bên kia, Yến Khâu sau khi đăng nhập cũng lập tức đến Tây Nguyệt.

Tới khu đấu tập, không thấy người mình muốn tìm, anh nhớ lại những gì Lạc Diệp từng nói, nghĩ ngợi một lúc rồi chuyển sang khu huấn luyện tuyến Tây Nguyệt, lướt qua danh sách người đối luyện đang online, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Kiều Kiều”.

Phòng huấn luyện số 2301, trạng thái hiện tại: Đang đối luyện.

Phòng huấn luyện cho phép người khác quan sát, Yến Khâu bình thản chuyển tới 2301, thấy hai người đang đối chiến — trông đều là nhân vật phổ thông chẳng có gì đặc biệt.

Trong đó có một thanh niên hơi thấp, từng chiêu từng thức đều quen thuộc đến mức Yến Khâu khẽ nhếch môi.

Đôi cánh của tộc Dực Hành cho phép Lộ Kiều mở rộng phạm vi chiến đấu từ mặt đất lên không trung; gen tộc Thuấn Tức lại khiến cậu càng nhanh nhẹn, linh hoạt hơn. Năng lực chiến đấu của Lộ Kiều giờ đã mạnh hơn trước gấp cả chục lần — với mức chênh lệch như thế, đối đầu người bình thường, cậu chỉ cần một giây là có thể hạ gục đối phương. Nhưng vì công việc “đối luyện thuê” chú trọng trải nghiệm và cải thiện cho khách, Lộ Kiều cố tình giảm tốc độ, kéo dài đến tận năm phút mới kết thúc trận. 

Đối thủ ngã xuống đất, nhìn Lộ Kiều đầy kinh ngạc — đây vốn là khách quen, hắn lắp bắp nói: “Cậu… cậu hình như mạnh hơn trước nhiều lắm?”

Lộ Kiều đưa tay kéo hắn dậy, ngượng ngùng đáp: “Tôi đột phá đột biến gen cấp hai rồi.”

Đối phương phấn khích: “Bảo sao! Bảo sao! Cậu lợi hại hơn trước quá nhiều!”

Hắn hưng phấn luyên thuyên không ngừng, Lộ Kiều lúc này mới chú ý thấy bên rìa sân huấn luyện có một người đang khoanh tay đứng nhìn.

Nhìn kỹ lại, ơ, chẳng phải là “Yến Khâu” trên mạng đó sao?

Anh ta sao lại tới đây? Lẽ nào được “Lạc Diệp” trên mạng giới thiệu tới?

Nhưng nếu muốn tập luyện, lẽ ra phải ra ngoài đăng ký xếp hàng chứ?

Lộ Kiều thấy lạ, nhưng không để tâm nhiều.

Cậu nói chuyện thêm vài câu với khách quen rồi tiễn đi, nghĩ rằng với thực lực hiện tại, công việc “đối luyện” có lẽ không còn phù hợp nữa, nên định rời đi.

Nhưng người mang tên “Yến Khâu” ấy vẫn đứng đó, ánh mắt hai người dần chạm nhau, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần.

Lộ Kiều vừa lẩm bẩm “Đồ kỳ quặc”, vừa định lướt qua thì nghe đối phương thản nhiên nói một câu: “Yến Khâu thì có gì giỏi.”

Lộ Kiều lập tức khựng lại, quay đầu nhìn người kia.

Đối phương nhìn thẳng vào cậu, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: “Hắn xấu chết đi được.”

Lộ Kiều: “!!!”

Thách thức trắng trợn luôn à?! Dám đứng trước mặt cậu nói xấu Yến Khâu?!

Lộ Kiều sững sờ vì độ gan của hắn.

Đối phương lại nheo mắt, cười nhạt: “Hắn cũng chẳng lợi hại gì cho cam.”

Lộ Kiều liền giơ tay chỉ về sân huấn luyện phía sau, trừng mắt quát: “Vào đây! Đấu với tôi một trận!”

Tên này đúng là đáng ăn đòn mà!!!

“Yến Khâu” chỉ khẽ cười, xoay người bỏ đi.

Lộ Kiều sững người, lập tức đuổi theo, quát ầm lên: “Đi đâu đấy, không được chạy!”

Hai người một trước một sau ra khỏi phòng huấn luyện, bước vào sảnh trò chơi.

Sảnh trò chơi như thường lệ vẫn rất đông, Thỏ Càu Nhàu đang tán gẫu với hai cô gái trước mặt. 

Hắn vừa mới về nhà đã bị ba mẹ mắng một trận, nếu không phải vì hắn vẫn còn nằm viện thì chắc đã bị “song kiếm hợp bích” rồi… bực bội quá nên lên mạng xả stress.

Đang nói chuyện hăng say, hai cô gái bỗng nhìn thấy một con chim sẻ trắng bay vào, mà sau nó là — bạn của “Lạc Diệp”, chính là “Yến Khâu”. 

Thỏ Càu Nhàu không để ý, vẫn thao thao bất tuyệt:

“Tôi nói thật nhé, lần này tôi gặp Yến Khâu ngoài đời rồi, thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm đâu, bình thường thôi!” 

Hai cô gái ho nhẹ nhắc khẽ: “Ờm… anh nhìn sau lưng đi.”

Thỏ Càu Nhàu quay lại, liền thấy một người đàn ông cùng một con chim nhỏ, lập tức bị con “chim giận dữ” ấy dọa nhảy dựng. 

Con chim thở hổn hển, mắt nhỏ trừng trừng phát sáng đầy sát khí.

Nhớ lại lần bị dọa ở Tam Quang Tinh, hắn lập tức chột dạ, câm như hến, rụt cổ lại.

Lộ Kiều vừa thở vừa kinh ngạc nói: “Anh đúng là người tàn mà chí không tàn hả?!”

Cậu không ngờ mình đuổi theo một kẻ đáng ăn đòn đến đây, lại nghe thêm một kẻ đáng ăn đòn khác nói xấu Yến Khâu!

Người ta còn đang nằm viện đấy nhé! Còn nhớ lên mạng làm gì chứ?!

Báo Táp Thố đổ mồ hôi, định mở miệng biện hộ thì người đàn ông cao lớn trước mặt cậu lại bình thản nói tiếp: “Ừ, Yến Khâu đúng là chẳng có gì hay ho.”

Thỏ Càu Nhàu: “!!!” — Đỉnh của chóp luôn! Quá liều lĩnh!

Lộ Kiều: “!!!” — Cậu sắp nổ tung rồi! 

Cậu há miệng, ngoạm ngay vào áo người kia, giận dữ gào lên: “Đấu! Quyết đấu với tôi!”

“Yến Khâu” cúi đầu nhìn, bỗng bật cười khẽ hỏi: “Tại sao lại biến thành chim nhỏ thế này?”

Lộ Kiều ngẩn người, đáp: “Tôi muốn thử bay xem sao, không được à…”

Vừa nói, cậu vừa “phạch phạch” vỗ cánh thật lực. Khi ở trên mạng, cậu hóa thành chim nhỏ chính là để làm quen trước với cảm giác bay.

Người đàn ông khẽ nói bằng giọng thấp trầm: “Thật đáng yêu.”

“….”

Lộ Kiều gào lên:

“Anh khen tôi dễ thương cũng vô ích, quyết đấu đi!”

Người đàn ông cười như trêu:

“Bênh anh ta như vậy, chẳng lẽ thích anh ta rồi à?”

Lộ Kiều lập tức phủ nhận: “Không thích!”

Người kia nhướn mày: “Yến Khâu là một tên xấu xí.”

Lộ Kiều gầm lên: “Quyết! Đấu!!!!”

Cậu sắp phát điên rồi! Một người, hai người, toàn là hạng gì thế này?! Mắt nhìn người kiểu gì vậy hả!!!

Yến Khâu xấu á?! Xấu chỗ nào?! Xấu ở đâu chứ!!!

Cho đến khi đăng xuất, Lộ Kiều vẫn chưa lôi được “Yến Khâu” trên mạng kia vào sân đấu, tức tối mở mắt, đối diện với ánh nhìn của Yến Khâu ở thế giới thực, liền bật thốt:

“Anh rõ ràng là rất đẹp trai mà!”

Yến Khâu hơi ngẩn ra, rồi khẽ bật cười: “Ừm… cảm ơn em đã khen?”

“….” Lộ Kiều đỏ mặt, ấp úng: “Em chỉ… chỉ nói đúng sự thật thôi.”

Yến Khâu giọng đầy ẩn ý: “Ừ, anh thích cái kiểu ‘nói đúng sự thật’ của em.”

“….” Lộ Kiều không hiểu sao bỗng thấy có chút hơi chột dạ.

Tối hôm đó, cậu cứ mang theo cảm giác lạ lùng ấy mà ngủ thiếp đi.

Không biết có phải vì trước khi ngủ còn nghĩ đến chuyện trên mạng hay không, mà trong mơ, Lộ Kiều lại thấy Yến Khâu bị người ta chê xấu, buồn bã khóc mãi không ngừng.

Tình tiết trong mơ đúng là sụp đổ, nhưng Yến Khâu ngoài đời chưa từng khóc trước mặt cậu, nên trong mơ Lộ Kiều liền đau lòng đến rối loạn — một người đàn ông lớn như vậy, vậy mà khóc lên lại khiến người ta tan nát cõi lòng. Cậu vội vàng ôm anh vào lòng, dỗ dành hết lời:

“Không sao, không sao, anh đẹp trai lắm mà, có em thích anh, đừng buồn nữa!”

Ngay giây sau, Yến Khâu trong mơ ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, hỏi: “Thật sao?”

Trông yếu đuối, đáng thương, bất lực đến mức khiến Lộ Kiều chỉ muốn bảo vệ cả đời.

Cậu ôm anh thật chặt, nghiêm giọng nói: “Đương nhiên là thật, trong lòng em, anh là số một.”

Không ngờ, ngay sau đó, Yến Khâu — người vừa yếu ớt, đáng thương, bất lực kia — lại hơi nheo mắt, vươn tay nắm lấy cằm cậu, ghé sát bên tai, giọng trầm thấp khàn khàn:

“Anh chỉ cần mình em thích anh là đủ rồi… Kiều Kiều.”

“Ầm——”

Lộ Kiều bật dậy, tim đập thình thịch, suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu nóng ran khắp người, đầu óc “ong ong” cả lên.

Hai chữ “Kiều Kiều” vẫn vang vọng bên tai, khiến cậu không dám quay đầu nhìn người nằm bên cạnh.

Trong phòng ngủ yên tĩnh tuyệt đối, ánh sáng sớm dịu nhẹ len qua rèm cửa.

Đã hơn sáu giờ sáng rồi.

Lộ Kiều cố kìm tiếng thở gấp, run run quay đầu — người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ yên, chẳng hay biết gì cả.

Lộ Kiều: “……!!!!!!”

Trong mơ Yến Khâu gọi cậu là “Kiều Kiều”!!! Tại sao lại mơ cái kiểu này, tại sao chứ!!!!

Cậu cũng chẳng hiểu mình đang kích động cái gì, chỉ ôm đầu gào thét trong lòng, mặt nóng đến mức muốn nổ tung.

Một lúc lâu sau, cậu mới dần bình tĩnh lại, hít thở thật sâu.

Chỉ là mơ thôi… chỉ là một giấc mơ thôi mà… bị giấc mơ làm cho xấu hổ là sao chứ!

Nuốt nước bọt, Lộ Kiều run rẩy xuống giường, quyết định đi luyện tập buổi sáng, tỉnh táo lại cái đầu.

*

Yến Khâu tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống không.

Cửa ban công mở sẵn, gió thổi từng đợt, khẽ lay tấm rèm trắng.

Loáng thoáng, anh nghe thấy tiếng đập cánh.

Yến Khâu ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo ngủ lả lơi, buộc dây thắt lưng, bước xuống giường, kéo rèm ra rồi đi ra ban công. 

Ánh nắng chiếu rọi khiến anh hơi nheo mắt.

Phải mất hai giây anh mới quen với ánh sáng rực rỡ ngoài trời, rồi ánh nhìn liền bắt gặp một bóng dáng đang bay giữa trời xanh.

Đôi cánh trắng muốt mạnh mẽ đập liên hồi, người kia bay lượn không ngừng, xoay vòng, như một đứa trẻ vui sướng chơi đùa giữa không trung.

Phía dưới, mấy người hầu trong trang viên cũng ngẩng đầu ngắm nhìn, tạm dừng công việc.

Tộc Dực Hành vốn hiếm thấy, mà đôi cánh đẹp đẽ đến mức này lại càng hiếm hoi, khiến ai nhìn cũng không rời mắt nổi.

Lộ Kiều bay thỏa thích, xoay một vòng rồi mới để ý đến người đang đứng nơi ban công tầng ba.

Yến Khâu tỉnh rồi à.

Cậu vỗ cánh bay tới, đáp xuống lan can ban công.

Ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, Lộ Kiều cười trêu:

“Anh có muốn thử bay không? Em có thể bế công chúa đưa anh đi đấy!”

Nói xong còn cố ý rung rung đôi cánh trắng để khoe khoang.

Cậu đã tập luyện suốt buổi, sớm quên mất giấc mơ kỳ cục kia, giờ chỉ cười híp mắt chờ phản ứng của anh.

Người đàn ông chỉ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cậu.

Yến Khâu lại nhớ đến giấc mơ ban nãy.

Trong mơ, người này với đôi cánh trắng xóa, đuôi mắt hơi đỏ, giọng khàn nhẹ, cơ thể run rẩy trong lòng anh…

Một giấc mơ tệ hại đến mức khiến anh thất thần.

Tệ hại đến mức cả hành động cũng chẳng còn theo ý mình.

Anh chậm rãi hạ mi mắt, đưa tay ra, nâng lấy cánh trái của Lộ Kiều.

Lộ Kiều ngạc nhiên:

“Anh thật sự muốn em bế—”

Câu nói của cậu ngưng bặt.

Yến Khâu khẽ kéo cánh trái của cậu lại gần, cúi đầu, để môi mình chạm nhẹ lên đó.

Một nụ hôn lặng lẽ, dịu dàng rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment