Tôi Và Nguyên Soái Đế Quốc Bị Dính Chặt Vào Nhau Rồi!

Chương 29

Đôi môi mềm mại chạm lên đôi cánh, ấm áp và dịu nhẹ.

Khoảnh khắc ấy, nơi tiếp xúc như b*n r* tia lửa nhỏ—không, là một luồng điện nhẹ chạy dọc theo xương cánh, thẳng đến tận tim Lộ Kiều!

Cậu sững lại một giây, rồi lập tức rụt mạnh về phía sau, lông vũ trên cánh rối tung cả lên!

Mặt cậu đỏ bừng, toàn thân run rẩy, giọng cũng run run, nói lắp bắp: “Anh—anh làm cái gì vậy?!”

Yến Khâu cũng hoàn hồn rất nhanh, thoáng hiện lên một tia ngẩn ngơ rồi do dự. Nhưng khi những cảm xúc đó tan biến, ánh mắt anh dần trở nên trầm tĩnh, trong đôi con ngươi ấy ánh lên một tầng ý vị sâu xa hơn.

Không ổn rồi.

Lộ Kiều ngây ra nhìn anh, tim đập thình thịch, cảm giác khi vừa tỉnh khỏi cơn mộng kia lại ùa về — xấu hổ, bối rối, cả một sự kích động không tên khiến cậu sắp nổ tung.

Cái gì thế này, Yến Khâu vừa rồi… hôn, hôn cánh của cậu sao?!

Ánh mắt anh bây giờ lại còn như thế nữa là sao?!

Lộ Kiều muốn quay lại dụi dụi đôi cánh mình, vì cảm giác tê rần còn lan khắp. Nhưng không chỉ cánh, mà dường như toàn thân cậu đều tê dại, đến nỗi chẳng thể cử động nổi.

Yến Khâu nhìn cậu chăm chú, giọng nói trầm thấp khẽ vang:

“Lộ Kiều.”

Anh bước lên một bước, khiến Lộ Kiều giật bắn, theo phản xạ lại lùi về sau — nhưng không ngờ chân giẫm hụt, cả người ngã nhào ra sau.

Đồng tử Yến Khâu co rút lại, anh đưa tay ra định bắt lấy cậu — rồi mới nhớ ra rằng Lộ Kiều giờ có cánh, có thể bay.

Quả nhiên, ngay sau đó, cậu xoay người một vòng giữa không trung rồi đáp xuống đất an toàn, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoảng hốt, mặt đỏ bừng, nhanh chóng thu cánh lại rồi chạy thẳng vào biệt thự!

Sau vài giây sững sờ, Yến Khâu bật cười khẽ.

Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc ra sau, cúi đầu liếc thấy trên nền đất có vài chiếc lông vũ rơi xuống.

Anh dừng lại một chút, rồi cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng xoay xoay nó trong tay.

Một lúc sau, khi tâm tư đã lắng xuống, anh nắm chặt chiếc lông vũ ấy trong lòng bàn tay, xoay người trở vào phòng.

Khi đã thay đồ xuống tầng, Yến Khâu gặp mẹ mình. 

Mẹ Yến bĩu môi, ra hiệu cho anh nhìn về phía phòng khách, rồi hạ giọng cười nói:

“Con vừa làm gì với tiểu Lộ Kiều thế hả? Mặt nó đỏ như trái táo luôn kìa.”

Khi nãy bà tình cờ gặp Lộ Kiều, cậu dường như còn định mở miệng mách tội ai đó.

Nhưng mới nói được hai chữ, cậu dường như nhận ra điều gì không ổn, lập tức vừa hoảng vừa xấu hổ mà ngậm miệng lại, khuôn mặt đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, trông vừa bối rối vừa tội nghiệp.

Yến Khâu liếc về phía phòng khách, ánh mắt chạm phải cậu thiếu niên đang ngồi cứng ngắc bên bàn ăn.

Đối phương “vèo” một cái quay đi chỗ khác, Yến Khâu khẽ mỉm cười.

Mẹ Yến sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Mau nói cho mẹ biết đi!”

Anh chỉ bình thản đáp, giọng trầm thấp: “Hôn một cái.”

Mẹ Yến hít sâu một hơi, giật mình nhìn anh từ đầu đến chân: “Hôn… môi nó hả?!” 

Yến Khâu liếc bà một cái.

Thế là bà hiểu—không phải môi.

Nhưng mà——

Mẹ Yến nhướng mày: “Con không định nhẫn nhịn nữa à? Nhìn bộ dạng Lộ Kiều kìa, con làm nó sợ rồi đó.”

Yến Khâu chỉ khẽ nói: “Không nhịn nổi nữa rồi.”

Nói xong, anh bước qua bà, đi thẳng vào phòng khách.

Mẹ Yến nhìn theo bóng lưng anh, khẽ cảm thán: “Đến mức này rồi sao… để con trai mình nói ra câu đó, xem ra nó phải thích thằng bé ấy lắm.”

Yến Khâu vốn là người không dễ phạm sai lầm. Anh luôn có kế hoạch rõ ràng cho mọi việc, và một khi đã có kế hoạch, anh sẽ không bao giờ sai sót.

Nhưng bà biết rõ—lần này, Yến Khâu đã phạm sai lầm. Ít nhất thì, cái “nụ hôn buổi sáng” ấy tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của anh. 

Lộ Kiều vẫn còn ngây ngô, trong thời điểm này mà xé rách lớp giấy mỏng kia, chắc chắn sẽ khiến cậu hoảng sợ. Hậu quả ra sao, khó mà đoán được—nhưng rõ ràng, Yến Khâu đã không thể kìm nén nổi nữa.

Mẹ Yến cười khẽ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng tinh nghịch. 

Cha Yến được người hầu đẩy xe lăn đến, thấy vợ mình cười đầy mờ ám liền giật mình: “Sao vậy?”

Bà thong thả đáp: “Tình yêu vốn luôn khiến người ta đánh mất lý trí mà.”

Rồi bà nháy mắt với ông: “Chúng ta sắp có kịch hay để xem rồi.”

Bên bàn ăn, đầu óc Lộ Kiều vẫn còn rối tung.

Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có nên chạy thẳng ra khỏi biệt thự luôn không, đáng lẽ nên bay đi cho xong!

Giờ đây, người đàn ông ấy bước từng bước lại gần, ngồi xuống ngay đối diện cậu.

Lộ Kiều cứng người, cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh nhìn kia đang dừng lại trên mình.

Cậu bồn chồn không yên, tay chân luống cuống, tim đập như trống trận — có lẽ là giây phút bối rối nhất trong đời.

Bạn bè bình thường… có ai lại đi hôn cánh người ta không?

Hay Yến Khâu chỉ đơn giản là ghen tị với đôi cánh của cậu? Hoặc… trêu chọc cậu?

Lộ Kiều len lén ngẩng đầu lên.

Người đàn ông chống cằm, vẫn dõi ánh mắt tĩnh lặng ấy về phía cậu.

Lộ Kiều: “!!”

Không, Yến Khâu tuyệt đối không phải kiểu người thích trêu người khác, cũng chẳng thể nào ghen tị với cậu!

Tóm lại, Yến Khâu tuyệt đối không phải người sẽ tùy tiện hôn ai đó!!!

Trong đầu Lộ Kiều gần như nổ tung.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy quản gia bước tới, nói với Yến Khâu: “Thiếu gia, hộp mà ngài dặn đã chuẩn bị xong.”

Yến Khâu khẽ đáp: “Ừ.”

Lộ Kiều lại len lén liếc sang, thấy quản gia đang nâng một chiếc hộp tinh xảo.

Yến Khâu dặn tiếp: “Nhặt hết mấy chiếc lông rơi ngoài kia mang vào.”

Lộ Kiều: “…”

Gì chứ—ghét bỏ mình rụng lông hả?!

Rồi cậu thấy quản gia mở hộp ra—bên trong đã có sẵn… ba chiếc lông vũ?!

Lộ Kiều sững sờ.

Khoan đã—ba cái này… chẳng phải là ba chiếc lông cậu làm rơi hôm ở sân huấn luyện quân đội sao?!

Không phải Yến Khâu nói là sẽ mang đi làm bút lông à?!

Cậu cứ thế ngây ra nhìn Yến Khâu đặt mảnh lông vũ thứ tư trong lòng bàn tay vào trong hộp, cẩn thận khép nắp lại, rồi dặn quản gia:

“Nhặt sạch những lông vũ rơi ra, làm sạch hết rồi để cả vào hộp.”

Quản gia đáp: “Vâng.”

Sau đó, ông ta quay sang nháy mắt với Lộ Kiều, rồi đầy khí thế bước nhanh ra khỏi cửa biệt thự, hô lớn với đám người hầu bên ngoài: 

“Mọi người mau nhặt hết lông vũ của Lục thiếu gia làm rơi xuống đi, làm sạch rồi giao lại cho tôi, nhớ cẩn thận, tuyệt đối không được làm hỏng lông vũ đấy!”

Giọng quản gia vang dội, hệt như đã kìm nén việc này rất lâu, giờ cuối cùng cũng được phép làm, nên hưng phấn tới mức muốn hét cho cả thế giới biết.

Lộ Kiều quay đầu, ngơ ngác nhìn cửa, rồi lại nhìn về phía Yến Khâu.

Yến Khâu đã cầm dao nĩa lên. Nhận thấy ánh mắt của cậu, anh mỉm cười, hỏi:

“Không ăn sao?”

“…” Lộ Kiều cố giữ bình tĩnh, hỏi: “Anh… anh thu gom nhiều lông vũ của em như vậy làm gì? Không làm bút lông thì định làm cầu lông à?”

Yến Khâu khẽ cúi mắt, sau đó ngẩng lên, hỏi ngược lại:

“Em nghĩ sao?”

Lộ Kiều lập tức im bặt, cúi đầu ăn cơm.

Trong lòng cậu hỗn loạn đến cực điểm.

Xong rồi.

Cậu đã nghe thấy suy nghĩ của chính mình.

*

Bữa sáng đó, Lộ Kiều hoàn toàn chẳng nếm ra mùi vị gì.

Toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào người đàn ông ngồi đối diện.

Cứ như thế, vừa ngẩn ngơ vừa nghĩ lung tung, cậu miễn cưỡng ăn xong, chuẩn bị quay lại trung tâm huấn luyện — nếu còn ở cùng với Yến Khâu thêm chút nữa, cậu sắp ngạt thở mất!

Dù Lạc Diệp đã bước đầu nắm được cách khôi phục thể ý thức, nhưng vẫn còn xa mới đủ. Tuy nhiên vì tình hình đã không còn quá khẩn cấp, nên Lộ Kiều được phép nghỉ ngơi một ngày trước khi tiếp tục. Khi bắt đầu dạy Lạc Diệp lại lần nữa, cậu cũng sẽ không thể ở lại trung tâm huấn luyện được nữa, mà phải chuyển tới nhà họ Yến — vì trung tâm huấn luyện ở tinh cầu hạng ba, cách quân bộ quá xa.

Thật ra Lộ Kiều vốn có thể trực tiếp chuyển vào ở trong quân bộ, nhưng ba mẹ của Yến Khâu cho rằng cậu chưa chính thức gia nhập quân bộ, ở đó sớm như vậy thì tẻ nhạt quá, hơn nữa buổi tối chẳng phải vẫn phải ở cạnh Yến Khâu sao — thế là hôm qua, sau khi bị hai vị phụ huynh nhiệt tình giữ lại, Lộ Kiều đành chấp nhận lòng tốt của họ.

Bởi vậy, hôm nay cậu chỉ quay lại trung tâm huấn luyện lấy đồ, còn từ ngày mai sẽ chính thức ở hẳn tại nhà họ Yến.

Nói cho cùng, cũng nhờ có Yến Khâu đứng ra ngăn, cậu mới có được một ngày nghỉ này. Nếu theo phong cách của Lạc Diệp, chắc hôm qua Lộ Kiều đã bị trực tiếp tống vào quân bộ rồi.

Lộ Kiều rất biết ơn anh, nhưng mà…

Hai người suốt quãng đường đều im lặng, bầu không khí kỳ quặc vô cùng.

Khi Lộ Kiều cứng ngắc ngồi vào khoang phi cơ, Yến Khâu chống tay lên cửa, nhìn cậu hỏi:

“Tối nay ra ngoài ăn nhé?”

Lộ Kiều co cổ lại, không dám nhìn thẳng anh, cúi đầu lắp bắp: “Ra… ra ngoài ăn làm gì, ở nhà ăn chẳng phải cũng tốt sao?”

Nghe thế, Yến Khâu mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm nay ba mẹ đi hoàng cung rồi, cho dù ở nhà cũng chỉ có hai chúng ta ăn thôi.”

Thế là… tối nay chỉ có hai người bọn họ thôi hả?!

Lộ Kiều siết chặt tay, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vậy… vậy tùy anh…”

Yến Khâu khẽ cười: “Được. Trên đường nhớ cẩn thận, đến nơi thì nhắn cho anh một tin.”

Nói rồi, anh giúp cậu đóng cửa khoang lại.

Khi cánh cửa vừa khép, Lộ Kiều ôm mặt, khuỷu tay chống lên đầu gối.

— Cậu đang trốn tránh cái gì vậy chứ! Tối nay hai người chẳng phải vẫn phải dính vào nhau mà ngủ sao!

Lộ Kiều cảm thấy không khí xung quanh dường như loãng hẳn, cậu th* d*c, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Yến Khâu rốt cuộc là sao thế này…

Mặc dù trước đây cậu cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người đôi khi rất kỳ lạ, như thể đang đi sai hướng, nhưng khi đó cậu không hiểu rõ. Mãi đến khi Yến Khâu hôn cậu…

Khoảnh khắc ấy, giống như một tấm màn mỏng mờ sáng bị Yến Khâu mạnh mẽ xé toạc.

Dù có chậm hiểu đến đâu, khi nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia tấm màn, Lộ Kiều cũng phải hiểu ra mọi chuyện.

Nhưng cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới theo hướng đó.

Cậu luôn chỉ xem Yến Khâu là đối thủ cạnh tranh, còn Yến Khâu lại không hề nghĩ như vậy sao?

Lộ Kiều ngẩn người, bất chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.

Ví dụ như hành động tự nhiên khi anh nắm tay cậu, năm năm qua luôn quan tâm, chăm sóc đủ điều, vì cậu mà làm không biết bao nhiêu việc…

Lộ Kiều lại ôm mặt, đỏ bừng cả tai.

Cậu còn nhớ Yến Khâu từng nói, cậu là người nhà của anh, rằng anh muốn có cậu, muốn cậu làm phó quan của anh…

Lộ Kiều ngửa người ra ghế sau, bắt đầu giãy giụa như một con cá mắc cạn.

Còn nữa, còn nữa —

Cậu đột nhiên bật dậy, khí thế hừng hực mở thiết bị quang não ra xem tài khoản — quả nhiên, Yến Khâu vẫn chưa hủy liên kết giữa hai tài khoản của họ!!

Tên này, mỗi lần đều nói hay lắm, mà đến giờ đã bao lâu rồi, chuyện đơn giản như vậy vẫn chưa làm!

Rõ ràng là anh chẳng hề định hủy liên kết gì cả!

Thế này là sao, chồng đưa thẻ lương cho vợ quản à?!

Lộ Kiều run rẩy trong giây lát, rồi dữ dằn gửi cho Yến Khâu một tin nhắn:

“Bây giờ, ngay lập tức hủy liên kết tài khoản, nếu không em không thèm nói chuyện với anh nữa!!”

Rất nhanh, tin nhắn của Yến Khâu được gửi về. “Em thật sự sẽ không nói chuyện với anh sao?”

Lộ Kiều sững người — câu này rõ ràng là tuyên bố thẳng thừng rằng anh ta chẳng có ý định hủy gì cả! Người đàn ông này đúng là quá tự tin rồi!!

Anh ta hoàn toàn không định che giấu nữa rồi!!

Bình Luận (0)
Comment