Suốt cả quãng đường, tinh thần của Lộ Kiều tốt đến lạ thường.
Trước kia, với hành trình năm sáu tiếng thế này, cậu luôn ngáp ngắn ngáp dài, ngủ gật suốt dọc đường. Nhưng hôm nay thì khác — làm sao cậu có tâm trạng mà ngủ được nữa chứ, cả trái tim đều bị Yến Khâu chiếm trọn. Lúc thì cậu căng thẳng như bị huấn luyện kiểu Spartan, lúc lại tự trấn an phải bình tĩnh, khi thì kích động, khi thì lại cố gắng giả vờ điềm tĩnh.
Khi đến trung tâm huấn luyện, Lộ Kiều đã mệt rã rời cả thân lẫn tâm.
Cậu suy nghĩ một lúc, mấy lần mở rồi lại đóng thiết bị quang não, cuối cùng uất ức gửi cho Yến Khâu một tin: “...Em tới nơi rồi.”
Nghĩ lại Yến Khâu đã làm biết bao chuyện vì mình, Lộ Kiều thật sự chẳng nỡ giận anh.
Kết quả là y như lời Yến Khâu nói — cậu căn bản không thể làm lơ anh được…
Ngay sau đó, Yến Khâu trả lời rất nhanh: “Ừ.”
Lộ Kiều mím môi, cảm thấy bản thân dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh khẽ nhếch môi cười, lập tức mặt nóng ran, vừa ngượng vừa rối.
Cậu lắc đầu thật mạnh, cố gắng hất hết những hình ảnh lung tung ra khỏi đầu, rồi kéo vali đi vào trung tâm huấn luyện.
Trên đường, học viên nào thấy cậu cũng chào hỏi, đến khi bước vào phòng học lớn nhất, cậu phát hiện Ellie và Chris đã quay lại, mà phó viện trưởng còn dẫn theo bạn gái của ông ta đến nữa!
Mọi người vây quanh họ, chúc mừng rôm rả, không khí vui vẻ khác thường. Lộ Kiều ngạc nhiên hỏi viện trưởng:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Viện trưởng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Cậu về rồi à, Lộ Kiều. Hai người kia sắp cưới rồi.”
Lộ Kiều kinh ngạc: “Nhanh vậy ạ?!”
Hai người họ mới bị khóa cặp từ hôm đó, tính ra chưa đến một tháng mà đã kết hôn rồi sao?!
“Ngày nào cũng bị khóa dính nhau, ai mà chịu nổi chứ,” viện trưởng “chậc chậc” cảm khái, giọng điệu cực kỳ mờ ám, “Tôi quen mấy đôi cũng giống bọ họ đó.”
Ông ta liếc nhìn Lộ Kiều, cười gian: “Cậu cũng nên cẩn thận đấy nha…”
Lộ Kiều khựng lại: “…”
Ellie và Chris hôm nay là trốn về đây. Từ khi bị đưa đến quân bộ, giao cho một huấn luyện viên mới, hai đứa như rơi vào địa ngục — ngày nào cũng bị hành cho tơi tả.
Trước kia còn chê trung tâm huấn luyện này thế nọ thế kia, chứ bây giờ bọn họ chỉ muốn quỳ lạy cảm ơn! Với họ, nơi này chẳng khác nào ngôi nhà ấm áp.
Thế nên hôm nay, cả hai quyết định trốn học!
Giờ đứng trước mặt Lộ Kiều, nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và viện trưởng, hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt họ nhìn Lộ Kiều vẫn đầy địch ý như thường, giờ còn thêm chút ghen tị.
Bình thường Lộ Kiều sẽ lập tức trừng mắt đáp lại — nhìn gì mà nhìn, mấy người ngưỡng mộ Yến Khâu thì liên quan gì đến tôi, tôi với anh ấy đâu có kiểu quan hệ đó!
Nhưng hôm nay… cậu chột dạ. Rất chột dạ.
Cậu lảng tránh ánh nhìn của họ.
Ellie tròn xoe mắt: “Anh né à? Sao trông đáng nghi thế hả?”
Lộ Kiều nghẹn lời, phản bác: “Tôi đâu có!”
“Có!” Chris cũng trừng mắt, “Rõ ràng vừa rồi anh né tránh! Anh đang giấu cái gì vậy?”
“Ơ, Kiều Kiều chột dạ à?” Viện trưởng cũng hóng hớt, bước lại gần trêu, “Không lẽ cũng xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Trúng tim đen, Lộ Kiều lập tức dựng lông: “Tôi nói là không có mà!!”
Phó viện trưởng nhìn thấy cậu thì cười tươi rói: “Ôi chà, Lộ Kiều, ta đã bảo mà — những người bị khóa đôi đều là vì thầm thích nhau đấy. Bên cậu vẫn chưa có tin tức gì à? Hiệu suất tệ thật đó!”
Thấy đám học viên bắt đầu reo hò trêu chọc, Lộ Kiều vội kéo vali chạy trốn.
Cái gì thế này!
Là cái gì thế này hả trời!!!
Lộ Kiều sắp phát điên rồi!
Cậu chạy thẳng về phòng, thở hổn hển, tức tối ném cái vali xuống đất.
Ngồi bên giường một lúc, cậu mở vali ra, nhìn trân trân vào chiếc áo len đang đan dở.
Vì sắp quay lại nhà họ Yến, nên phần lớn quần áo cậu đã để ở đó, chỉ mang theo vali trống về, định tối nay thu dọn nốt đồ đạc. Chiếc áo len này cậu vẫn mang theo, để tranh thủ hoàn thành sớm.
...Nhưng lúc này, cậu thật sự có thôi thúc muốn hủy luôn nó.
Thế nhưng —
Sau khi nhìn thật lâu, cuối cùng Lộ Kiều vẫn cẩn thận vuốt phẳng chiếc áo, nhẹ nhàng đặt lại vào trong vali.
Đây là món quà hiếm hoi cậu tặng cho Yến Khâu, dù thế nào cũng không thể bỏ dở giữa chừng...
Hơn nữa, Yến Khâu còn nói rất thích áo len do cậu làm mà!
Haizz, tâm nguyện nhỏ ấy không thể không hoàn thành cho anh ta được.
Tâm trạng rối bời, Lộ Kiều chỉnh lại bản thân rồi ra khỏi phòng, tình cờ gặp viện trưởng đang tìm mình.
Giờ ông đã lấy lại vẻ nghiêm túc, nói: “Ta nghe Lạc Diệp và Yến Khâu nói, đột biến gen cấp ba của cậu đã được khai thông rồi đúng không?”
“Vâng!” Nhắc đến chuyện này, tinh thần Lộ Kiều lập tức phấn chấn.
“Tốt lắm.” Viện trưởng sờ cằm, gật gù: “Xem ra trạng thái bị ức chế trước đây đúng là do gen tộc Ý Thức gây ra.”
Trường hợp đột biến gen cấp ba có ảnh hưởng mạnh thế này rất hiếm, nhưng nếu là gen thuộc tộc Ý Thức thì lại hoàn toàn hợp lý, vì lực ý thức vốn dĩ đã là một năng lực đầy bí ẩn.
Đã cưu mang và huấn luyện Lộ Kiều suốt hai năm, giờ thấy cậu giải quyết xong vấn đề thể chất, viện trưởng cũng mừng thay cho cậu.
Ông vỗ vai Lộ Kiều: “Đi nào, luyện lại một chút.”
Vừa hay Ellie và Chris cũng ở đây — hai người vốn là những học viên giỏi nhất trung tâm, chỉ sau viện trưởng và Lộ Kiều, sau khi trải qua huấn luyện khắc nghiệt của người mới, chắc chắn đã tiến bộ hơn trước.
Viện trưởng nói: “Chris, cậu đấu thử với Lộ Kiều đi.”
Chris méo mặt — hôm nay hai anh em trốn về đây là để thư giãn một chút, vậy mà vẫn phải ăn đòn à??
Dù trong lòng oán thán, nhưng hai người vẫn rất tôn trọng viện trưởng, nên Chris không thể từ chối, đành miễn cưỡng bước lên sàn.
Trong lớp, rất nhiều học viên tụ tập xem.
Chris vừa khởi động vừa quan sát Lộ Kiều.
Nói thật, dạo này cậu ta học thêm nhiều kỹ năng chiến đấu, biết đâu lần này có thể thắng Lộ Kiều thì sao?
Nghĩ vậy, lòng tự tin dâng lên, Chris bắt đầu háo hức.
Lộ Kiều giãn cơ, bước ra giữa sàn đấu, đối mặt với cậu ta.
Cậu bình tĩnh nói: “Tới đi.”
Chris hét một tiếng, lao tới!
Nhưng ngay sau khi giao đòn đầu tiên, cậu ta sững người — động tác của Lộ Kiều nhanh hơn trước gấp nhiều lần, đến mức Chris còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt, cú đánh từ một góc không thể nhìn thấy đã ập tới!
Mấy hiệp qua lại, Chris bắt đầu ngơ ngác, cậu ta thậm chí còn dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh trong hoang mang — ngay giây tiếp theo liền bị quét ngã xuống đất!
Trong phòng huấn luyện vang lên những tiếng xì xào kinh ngạc, các học viên nhìn mà không dám chớp mắt, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy sửng sốt.
Mọi người từng thấy Lộ Kiều đấu tập nhiều lần, nhưng hôm nay cậu hoàn toàn khác hẳn trước đây!
Tốc độ, sức mạnh — tất cả dường như đã lên một đẳng cấp khác!
Ellie cũng há hốc miệng.
Cô cùng Chris luyện tập mỗi ngày, rõ ràng nhất về tiến bộ của cậu ta sau khi bị “hành” dưới tay huấn luyện viên mới. Thế nhưng hôm nay Chris thậm chí không có cơ hội ra tay — chỉ trong vài phút đã bị Lộ Kiều hạ gục mấy lần. Cô thậm chí cảm thấy Lộ Kiều đã nương tay, nếu không thì Chris chẳng có cơ hội phản kháng nào hết!
Huấn luyện viên xem một lúc thì trong lòng đã rõ, liền cất tiếng trước khi Chris sụp đổ: “Được rồi, dừng lại đi.”
Lộ Kiều thu chiêu, đỡ Chris dậy, khen: “Cậu tiến bộ không ít đấy.”
Chris mơ màng nhìn cậu, bỗng nghẹn ngào bật ra một tiếng nấc.
Lộ Kiều giật mình — ủa, sao lại khóc? Mình còn vừa khen cậu ta mà?!
Huấn luyện viên vội kéo Chris lại, khẽ ho một tiếng rồi xoa đầu an ủi: “Không sao, không sao, cậu thật sự tiến bộ nhiều rồi, rất giỏi, Chris!”
Chris đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi: “Anh ta rốt cuộc là cái quái gì thế? Anh ta là b**n th** à?”
b**n th**-Lộ Kiều: “…”
Huấn luyện viên cười gượng: “Cậu ta chỉ vừa bộc phát gen cấp ba thôi, mạnh hơn trước là bình thường, đừng khóc nữa nào!”
Người ông gọi ra thi đấu, cuối cùng chính ông lại phải đi dỗ.
Đối mặt với cậu học trò đang “hức hức” không ngừng, đầu huấn luyện viên như muốn nổ tung.
Lộ Kiều thì bị đám học viên khác vây kín xung quanh.
Đám này vốn đã ngưỡng mộ cậu, bây giờ chứng kiến tận mắt sức mạnh của cậu, ai nấy đều phấn khích đến mức coi Lộ Kiều như thần tượng.
“Lộ Kiều, lần này chắc chắn cậu có thể vào quân bộ rồi đúng không?” — một học viên háo hức hỏi.
Họ không hề biết Lộ Kiều đã thức tỉnh gene của tộc Ý Thức, nghĩa là không cần kiểm tra, cậu cũng được xác định có thể gia nhập quân bộ.
Lộ Kiều không nói gì thêm, chỉ cười gật đầu: “Ừ!”
Người kia hào hứng nói tiếp: “Vậy thì cậu chắc chắn sẽ vào Quân đoàn số Một rồi!”
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng đó, cuối cùng cậu cũng có thể vào quân đoàn của Nguyên soái Yến rồi!”
“Nguyên soái Yến biết chưa? Nghe nói lần thi đấu đó có người thấy hai người ở cùng nhau đó!”
“Ước mơ sắp thành hiện thực rồi, cố lên nha, Lộ Kiều!”
Lộ Kiều sững người.
Cậu từng có nói về giấc mơ ấy, nhưng không nhiều, sau khi Ellie và Chris gia nhập trung tâm huấn luyện thì gần như chẳng bao giờ nhắc lại.
Thế mà ra là mọi người vẫn nhớ.
Quân đoàn số Một, Yến Khâu, giấc mơ.
Yến Khâu chính là giấc mơ của cậu — cậu từng mơ được sánh vai cùng anh, và giờ giấc mơ ấy sắp thành hiện thực.
Không ngờ mọi người đều ghi nhớ tâm nguyện của mình, Lộ Kiều được họ cổ vũ, trong lòng như bừng lên một luồng nhiệt huyết. Cậu siết chặt nắm tay, nhìn nhóm bạn đồng hành suốt hai năm qua — những người luôn ủng hộ và quan tâm mình — rồi nở nụ cười rạng rỡ, chân thành nói:
“Cảm ơn mọi người!”
Nửa ngày sau, Lộ Kiều tìm một phòng tập riêng, tiếp tục luyện tập theo giáo án của huấn luyện viên.
Gen tuy đã ổn định và đột phá, nhưng huấn luyện vẫn không thể lơ là.
Vì giữa cậu và người đàn ông ấy — vẫn còn khoảng cách.
Cậu phải nỗ lực cho đến khi có thể thật sự sánh vai cùng anh.
Lộ Kiều luyện từ trưa đến tận chiều tối, quên cả thời gian.
Từ sức bền, sức mạnh đến tốc độ — mồ hôi thấm đẫm áo tập.
Cậu vỗ cánh bay lên, luyện những động tác trên không, chẳng biết đã bao lâu, bỗng trong khoảnh khắc xoay người, trước mắt xuất hiện một bóng hình quen thuộc!
Lộ Kiều giật mình, theo phản xạ đưa tay ra đỡ!
Người đàn ông rơi xuống vừa vặn được cậu ôm trọn trong vòng tay, nặng đến mức Lộ Kiều suýt trượt tay, vội siết chặt hơn để giữ người.
Cả hai đều sững sờ, mắt chạm mắt, trừng trừng nhìn nhau.
Lộ Kiều lúc này mới nhận ra — đã bảy giờ tối, lần này là Yến Khâu chuyển dịch đến bên cậu, mà cậu… đang bế anh theo kiểu công chúa!
Nhìn người đàn ông cao lớn bị mình ôm trong tư thế đầy “lệch pha” đó, Lộ Kiều bật cười “phụt” một tiếng.
Sáng nay cậu còn trêu Yến Khâu, không ngờ giờ lại thành thật như vậy — mà dáng vẻ Yến Khâu lúc này trông buồn cười quá đi mất!
Nhưng Yến Khâu chỉ thoáng sững lại rồi lập tức bình tĩnh.
Anh đưa tay vòng qua cổ Lộ Kiều, nhướng mày hỏi khẽ:
“Thích kiểu này à?”
Lộ Kiều: “…”
Cậu lập tức im re, thu lại nụ cười, ngoan ngoãn hạ xuống đất, cẩn thận đặt người ta xuống.
Yến Khâu đứng thẳng, chỉnh lại áo, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu mà trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ.
Lộ Kiều không ngờ mình mải tập đến quên giờ, nhớ ra hai người đã hẹn nhau đi ăn tối, liền lúng túng nói: “Em, em đi thay đồ đã!”
Yến Khâu cúi mắt liếc qua người cậu, nhẹ giọng hỏi: “Không tắm à?”
Lộ Kiều vừa tập xong, toàn thân nóng rực, mồ hôi nhễ nhại như cái lò lửa.
Nghe thế, cậu lập tức cảnh giác.
Trong tình cảnh này sao có thể tắm được chứ!
Tất nhiên, cậu không phủ nhận rằng từ khi bị “khóa” lại với Yến Khâu, việc tắm chung là chuyện không tránh khỏi — nhưng bây giờ… cậu tuyệt đối không muốn!
Vì vậy cậu quay mặt đi, lắp bắp: “Không, không tắm đâu…”
Người đàn ông sau lưng khẽ bật cười: “Lát nữa về vẫn phải tắm thôi.”
Lộ Kiều phản đối: “Có thể không tắm mà!”
Yến Khâu: “Sẽ hôi đấy.”
Lộ Kiều nghiến răng: “Từ giờ em sẽ tắm xong trước bảy giờ!”
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy luồng hơi nóng phả sát bên tai —
Giọng đàn ông khẽ trầm xuống, mang theo ý cười trêu chọc:“Lộ Kiều, em đang ngại gì thế?”
Tim Lộ Kiều đập thình thịch!
Cậu trợn mắt nhìn anh —
…Rõ ràng là cố tình hỏi như thế!
Người đàn ông này… thật là quá đáng mà!