Tôi Và Nguyên Soái Đế Quốc Bị Dính Chặt Vào Nhau Rồi!

Chương 31

Nhìn thấy mặt Lộ Kiều đỏ bừng lên, môi mấp máy nhưng chẳng nói được gì, Yến Khâu hơi nheo mắt, giọng mang ý cười hỏi:

“Muốn nói gì à?”

Còn hỏi nữa!

Lộ Kiều tức đến nỗi trừng mắt nhìn anh, gương mặt xị xuống, cố nén cả buổi rồi mới ấm ức nói ra một câu mơ hồ, yếu xìu.

Yến Khâu nhìn cậu, rồi cúi người, ghé tai lại gần.

Lộ Kiều: “……”

Cậu nghiến răng, giọng thấp như muỗi: “... Anh đang bắt nạt em phải không?”

Cơ thể Yến Khâu trong thoáng chốc căng lên.

Lộ Kiều ngập ngừng một chút, rồi vẫn thấy chưa đủ, lại nhỏ giọng than: “... Trước đây anh đâu có như vậy.”

Yến Khâu hơi nhổm dậy.

Lộ Kiều cảm thấy mình coi như đã thể hiện thái độ rõ ràng rồi, bèn ngẩng đầu nhìn anh với vẻ “tôi rất không vui”. Kết quả là bị ánh mắt kia dọa cho giật mình!

Ánh nhìn của Yến Khâu sâu thẳm, đen sẫm như vực, khi cất giọng, âm thanh khàn trầm:

“Được rồi, anh không bắt nạt em nữa.”

Lộ Kiều: “……”

Miệng nói “không bắt nạt”, mà khí thế thì như muốn nuốt chửng người ta vậy!

Khóe môi Lộ Kiều giật nhẹ, cảm thấy như mình vừa chạm phải cái công tắc chết người nào đó, da đầu tê rần.

Thôi, không nói nữa! Không nói nữa được chưa!

Cậu vội vàng quay đầu, lủi đi như chạy trốn: “Đi thôi đi thôi, em đi thay đồ đây.”

Lộ Kiều vừa hoảng vừa rối, một mạch chạy về phòng mình.

Vừa vào trong, cậu lại bắt đầu oán trời trách đất — cái hệ thống trung tâm chết tiệt kia, sao lại khóa hai người họ lại với nhau cơ chứ!!!

Vào đến phòng, Lộ Kiều quay lưng về phía Yến Khâu, nhanh như chớp cởi bộ đồ huấn luyện, lấy khăn lau qua loa, rồi tiện tay vớ lấy cái áo mới mặc vào.

Quay đầu nhìn Yến Khâu, cậu hỏi khô khốc:

“Thật sự muốn ra ngoài ăn à? Gần đây cũng chẳng có gì ngon đâu.”

“Không sao,” Yến Khâu vẫn nhìn cậu, ánh mắt không dời, “Anh chỉ muốn ra ngoài đi dạo với em thôi.”

Lộ Kiều: “……” — mặt lại đỏ.

Nếu là trước đây, Yến Khâu nói câu này, cậu tuyệt đối chẳng nghĩ ngợi gì.

Nhưng bây giờ thì khác, mỗi chữ anh nói ra đều khiến tai cậu nóng bừng, cứ như mang theo ẩn ý gì đó không nói thành lời.

... Có phải cậu nhạy cảm quá không nhỉ.

Lộ Kiều cúi đầu, khẽ kéo góc áo, hai vành tai đỏ bừng lên, lòng rối như tơ vò.

Nhưng nếu Yến Khâu thật sự muốn ra ngoài, vẫn phải hóa trang chút mới được.

May mà giờ đang là mùa đông, bên ngoài còn đang rơi tuyết, thời tiết lạnh buốt.

Lộ Kiều nghĩ một lát rồi nói:

“Để em lục cho anh cái mũ với khăn quàng cổ.”

Có mấy thứ này che đi, khuôn mặt của Yến Khâu chắc đỡ gây chú ý hơn.

Yến Khâu gật đầu, rồi hỏi: “Có của em không?”

Lộ Kiều hơi khựng lại.

“Anh không muốn dùng đồ của người khác.” Yến Khâu thản nhiên nói thêm.

Lộ Kiều im re.

“Lộ Kiều,” Yến Khâu khẽ thở dài, nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Anh có hơi... sạch sẽ.”

“...” Lộ Kiều ấm ức: “Anh còn vừa chê em chưa tắm hôi, áo em biết đâu cũng hôi đấy.”

Yến Khâu liền thuận miệng: “Anh nói bừa thôi.”

Lộ Kiều lườm anh một cái.

Yến Khâu lại nhìn cậu, ghé sát bên tai, giọng nói trầm thấp như có điện:

“Dù em có đổ mồ hôi cũng vẫn thơm. Dù em biến thành hình dạng của Luân Ân, em vẫn rất dễ thương.”

Giọng nam trầm khàn, mang chút khêu gợi, chui thẳng vào tai, khiến tim Lộ Kiều ngứa ngáy khó chịu.

Cậu lấy tay che tai, vội lùi một bước, không tin nổi là con người trông lạnh lùng như vậy lại có thể nói ra mấy câu… khiến người ta muốn độn thổ như thế!

“Anh thay đổi rồi đó!” Lộ Kiều vừa tức vừa ngại, cúi người mở ngăn kéo nhỏ tìm khăn và mũ, miệng lầm bầm: “Trước đây anh đâu có như vậy!”

Yến Khâu cũng ngồi xuống theo, nhìn người rõ ràng miệng nói “đừng lại gần” mà chẳng hề tránh xa, khẽ cười:

“Anh từng nói rồi mà — sau năm năm, có vài chuyện đã khác đi rồi.”

Lộ Kiều dừng tay.

Cậu cảm thấy anh nhẹ nhàng chạm vào tóc mình, nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Anh cũng đã thay đổi thật.”

Nhưng thay đổi... là ở chỗ nào?

Hai người lặng im.

Lộ Kiều cảm nhận rõ ràng những ngón tay kia đang khẽ v**t v* mái tóc mình, ngập ngừng vài lần nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì thêm.

Cậu lục được chiếc mũ và chiếc khăn, rồi quay lại.

Người đàn ông đứng đó, yên tĩnh nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Lộ Kiều nhìn anh một lát, mím môi, rồi bước lên, im lặng quàng khăn cho anh.

Yến Khâu ngoan ngoãn cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng thon.

Trông ngoan đến mức khiến người ta có cảm giác — muốn làm gì anh cũng được.

Lộ Kiều không nói nên lời, trong lòng dâng lên cảm giác rất lạ.

Yến Khâu trong mắt cậu luôn là người mạnh mẽ, không thể chạm tới.

Cậu chưa từng nghĩ anh lại có một mặt dịu dàng như thế.

Chẳng lẽ chỉ trước mặt cậu, anh mới như vậy sao?

Người mà cậu luôn dõi theo, luôn cố gắng vươn tới — người đàn ông dường như ở một thế giới khác kia — chỉ khi đối diện với cậu, mới để lộ ra một phần thật của mình sao?

Yết hầu Lộ Kiều khẽ chuyển động. Cậu lặng lẽ quấn thêm một vòng khăn quanh cổ anh.

Yến Khâu ngẩng đầu, đưa tay khẽ chỉnh lại, mí mắt rủ xuống, như thể đang ngửi nhẹ mùi hương còn vương trên khăn.

Lộ Kiều: “!”

Không chịu nổi nữa!

Cậu lập tức đội mũ lên đầu anh, tim đập thình thịch, rồi đứng phắt dậy.

Ra ngoài rồi, Lộ Kiều cố giữ bình tĩnh hỏi: “Ăn gì giờ?”

“Em thích ăn gì thì ăn cái đó.” Yến Khâu đáp.

Lộ Kiều thầm nghĩ, sau này khi không còn phải mua thuốc ổn định gen nữa, lúc vào quân bộ rồi có nguồn thu ổn định, không cần phải quá chắt chiu như trước... cậu sẽ mời anh ăn một bữa thật tử tế.

Chờ khi tích được chút tiền, sẽ dẫn anh đến Nhà hàng Tinh Quang.

Nghĩ vậy, cậu nói: “Tối nay em mời.”

Yến Khâu mỉm cười: “Được.”

Mặt Lộ Kiều lại đỏ lên, vội tránh ánh nhìn của anh, mở ô ra.

Cậu thấp hơn Yến Khâu, cầm ô hơi với, thấy vậy Yến Khâu liền đưa tay cầm lấy giúp.

Tuyết rơi lất phất, rì rào rơi xuống mặt đất lạnh.

Buổi tối ở hành tinh cấp ba không quá náo nhiệt. Con ngõ nhỏ sau khu huấn luyện vắng tanh, yên tĩnh đến lạ.

Lộ Kiều dẫn Yến Khâu đi dọc về phía khu chợ đêm, đến đó mới bắt đầu thấy vài bóng người.

Trong số đó có hai cặp rõ ràng giống họ — cũng bị hệ thống khóa định, chỉ khác là hai cặp kia đang thân mật ôm eo nhau, trông rất tình tứ.

Còn họ... đến tay còn chưa nắm lấy.

Lộ Kiều liếc sang — tay gần mình của Yến Khâu đang giữ ô, chắc cũng không tiện nắm tay cậu nhỉ—

Khoan đã, cậu đang nghĩ cái gì thế này!!!

Lộ Kiều che trán.

Đúng lúc ấy, Yến Khâu cất giọng:

“Em còn nhớ Nhị hoàng tử Lạc Ngữ không?”

Lộ Kiều hoàn hồn lại ngay, nhanh chóng đáp: “Nhớ chứ.”

Trong hoàng thất có tổng cộng bốn vị hoàng tử — Tam hoàng tử Lạc Diệp và Đại hoàng tử đều đang theo học tại Học viện Hoàng gia; còn Nhị hoàng tử Lạc Ngữ và Tứ hoàng tử thì được các gia sư riêng trong cung phụ trách dạy dỗ.

Nghe nói Tứ hoàng tử vì quá kiêu ngạo, không thích giao du với người ngoài nên không chịu đến trường, còn Nhị hoàng tử Lạc Ngữ thì lại có vẻ quá nhút nhát.

Lộ Kiều từng gặp Lạc Ngữ vài lần, bởi vị Nhị hoàng tử này dường như đặc biệt thích quấn quýt bên Kỷ Trúc Vân, thường xuyên đặc biệt ra khỏi cung chỉ để xem Kỷ Trúc Vân thi đấu.

“Ngày mai là tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử, cậu ấy mời cả anh và em cùng tham dự.” — Yến Khâu nhàn nhạt nói.

Lộ Kiều sững lại: “Em… em với anh á?”

“Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi. Nếu anh đi thì em chỉ có thể đi cùng anh thôi.” — Nói đến đây, Yến Khâu hơi nhíu mày, dừng lại một chút rồi cúi đầu nói nhỏ với Lộ Kiều: “Ban đầu anh định từ chối, nhưng bệ hạ cũng muốn nhân dịp này gặp em một lần.”

“Vậy… vậy à.” — Lộ Kiều nuốt nước bọt.

Cậu chưa từng đến hoàng cung bao giờ, huống chi là được gặp hoàng đế. Mới nghe Yến Khâu nói vậy thôi mà lòng đã bắt đầu căng thẳng.

Thấy cậu như vậy, Yến Khâu khẽ trấn an: “Yên tâm, có anh ở đây.”

Lộ Kiều ngẩng lên nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng là có Yến Khâu ở đó thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Buổi tối, khi đi dạo chợ đêm, Lộ Kiều mua đủ thứ đồ ăn ngon, hai người cùng chia nhau ăn.

Chợ đêm có nhiều món kỳ lạ, mà Lộ Kiều lại hiếu kỳ, đôi khi nghe chẳng hiểu người bán nói tiếng vùng nào, cũng chẳng biết mấy món đó ăn kiểu gì, nhưng vẫn mua về.

Mua xong, cậu còn cố chìa túi cho Yến Khâu xem, mơ hồ hỏi: “Anh từng thấy loại này chưa?”

Liếc qua túi toàn trái cây đỏ đỏ xanh xanh, Yến Khâu điềm nhiên quay mặt đi: “Không biết.”

Đến cả Yến Khâu cũng không nhận ra — Lộ Kiều vừa nghĩ thầm vừa gặm xiên thịt nướng, ăn xong liền kéo Yến Khâu đi vứt que tre.

Thùng rác đặt cạnh ven đường, bên cạnh có hai người đàn ông trông như đã say khướt, ngồi dựa vào nhau nói chuyện to tiếng.

Một người say dựa vào ngực người kia, hét lên:

“...Cậu còn được không đấy?! Tôi nói rồi, đủ dài đủ sâu là mở khóa được thôi! Sao đến giờ cậu vẫn chưa mở được? Hay để ông đây giúp cho?!”

Người kia ôm hắn cười khẩy: “Cậu tự tin ghê nhỉ.”

“Tôi sao lại không tự tin được?!” — người say bật dậy, mắt sáng rực: “Tôi có mười tám centimet đó nha!”

“…” — Người đàn ông còn lại bóp môi hắn, giọng trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Nói rõ nhé, mười tám centimet là tôi. Tôi tự thấy… đã đủ sâu rồi.”

Nửa câu sau mập mờ đến mức ám muội.

Lộ Kiều chỉ định đi vứt cái que, ai ngờ lại nghe được hai gã trai nói chuyện “mặn mòi” đến vậy, lập tức hít mạnh một hơi lạnh rồi giật lùi một bước — và va ngay vào người phía sau.

Không hiểu sao, trong đầu cậu thoáng hiện lại cảnh lúc tắm nhìn thấy “thứ đó” của Yến Khâu — n-nếu là Yến Khâu thì chắc chắn là… đủ sâu rồi, phải không?!

A a a a sao lại nghĩ cái này chứ!! Cậu muốn nổ tung mất!!

Yến Khâu đỡ cậu, liếc nhìn cặp đôi kia rồi khẽ cười: “Sao thế, hôm nay trông dễ đỏ mặt ghê nhỉ?”

“Dễ ngại như vậy,” — anh dừng lại, nói chậm rãi, “sau này vào quân khu thì làm sao đây?”

— Dù sao mấy người lính trong quân đội nói chuyện còn chẳng biết kiêng dè là gì.

Lộ Kiều tức giận quay lại đẩy anh một cái, trừng mắt.

Yến Khâu nhìn cậu bằng ánh mắt trêu chọc.

Lộ Kiều lại đẩy thêm một cái, giận đến run cả người.

Yến Khâu liền nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Yên tâm, anh sẽ bảo thuộc hạ không đùa quá trớn đâu, kẻo phó quan của anh lại đỏ mặt.”

Lộ Kiều nghiến răng: “Em không vào quân đoàn của anh nữa!”

Yến Khâu nhướng mày: “Không vào?”

Lộ Kiều quát: “Không vào!”

Yến Khâu nhìn cậu, giọng trầm hơn: “Thật không vào?”

Lộ Kiều cứng đầu: “Thật không vào!”

Yến Khâu im lặng, chỉ nhìn cậu.

Lộ Kiều phồng má, nhưng thấy anh bị mình chặn họng thì hả dạ — hừ! Suốt ngày trêu người ta, giờ thì cứng họng rồi nhé!

Đắc chí trong lòng, cậu rút từ túi ra một quả đỏ vừa mua, cho ngay vào miệng.

Giây tiếp theo, cả mặt cậu nhăn nhúm lại — trời ơi, sao nó đắng thế này?! Có khi nào là trái độc không?!

Cậu lè lưỡi, kéo tay Yến Khâu đi về phía trước, cuống quýt nói: “Trái này đắng quá, tôi phải đi mua nước uống!”

Nhưng Yến Khâu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lộ Kiều kéo kéo anh: “Đi thôi mà!”

Yến Khâu nhìn cậu chăm chú, khẽ cười hỏi: “Thật sự không vào quân đoàn anh?”

Lộ Kiều choáng váng — đến lúc này mà anh vẫn còn chọc người ta được à?!

“Anh—” miệng đắng nghét, Lộ Kiều ấm ức nói: “Anh có đi mua nước với em không?”

Yến Khâu giơ tay, nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi trên tóc cậu, giọng thấp và dịu: “Vào hay không vào quân đoàn?”

Lộ Kiều bực bội: “Không vào!”

Giọng Yến Khâu trầm hơn nữa: “Nói em muốn làm phó quan của anh.”

Lộ Kiều khựng người, mắt mở to.

Cậu đứng lặng một giây — rồi “vèo” một cái, lấy trong túi ra quả đỏ khác, nhanh như chớp nhét thẳng vào miệng Yến Khâu!

Yến Khâu cắn một cái, Lộ Kiều nhìn anh đắc ý — đắng chưa, để xem còn dám bắt nạt tôi không!

Nhưng Yến Khâu chỉ nhai nhai vài lần, rồi nuốt xuống, cả quá trình bình tĩnh đến đáng sợ, như thể đó chỉ là trái cây bình thường.

Lộ Kiều sững sờ — vị giác của anh ta có vấn đề à?! Rõ ràng đắng chết đi được!!

Yến Khâu bật cười, nhặt thêm một quả xanh trong túi, định đưa cho cậu.

Lộ Kiều né tránh, sống chết không chịu ăn: “Đừng, chắc lại có vị kỳ quái nữa!”

Yến Khâu bất đắc dĩ nói: “Đó là quả ngọt đối ứng, ăn vào sẽ hết vị đắng. Trước khổ sau ngọt.”

Lộ Kiều tức tối: “Thế mà ban nãy anh giả vờ không biết, rõ ràng là cố tình trêu em —”

Yến Khâu bỗng đưa tay, thẳng thừng nhét trái cây vào miệng cậu.

Lộ Kiều vừa lầm bầm vừa cắn, quên mất ngón tay Yến Khâu vẫn còn chạm bên môi mình — vô tình l**m nhẹ hai cái.

Khoảnh khắc đó, cả hai đều sững lại.

Trong miệng là vị ngọt.

Đầu lưỡi và đầu ngón tay cũng là vị ngọt.

Lộ Kiều ngẩn người, nhìn Yến Khâu rút tay về.

Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa ngón tay, yết hầu khẽ chuyển động.

Lộ Kiều khó khăn mới tìm lại được giọng nói: “Anh… lau đi chứ…”

“Không cần.” — Yến Khâu khẽ nói, nhét luôn bàn tay ấy vào túi áo, ánh mắt dời đi nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment