Sau khi bước vào mạng toàn thức, Lộ Kiều liền hóa thành hình ảnh ảo của mình.Cậu chẳng mấy khi chỉnh sửa kỹ gương mặt, nên nhân vật ảo trông cực kỳ “quần chúng qua đường A”, giọng nói cũng do hệ thống tự động điều chỉnh — là một giọng thiếu niên mềm mại, non nớt.
Hôm nay mạng quả thật hơi lag, rõ ràng là dân tình ai cũng đổ xô lên mạng xem náo nhiệt.
Đúng lúc Lộ Kiều và Yến Khâu đang rời khỏi hành tinh trung tâm, thì bên C1 – khu vực hành chính tinh vực – tổ chức một cuộc một buổi họp báo bất ngờ để giải thích tình hình.
Kết quả là Diễn đàn tinh cầu hoàn toàn bùng nổ.Tất cả các chủ đề hot đều đang bàn về chuyện này, độ sôi động phải nói là chạm nóc thiên hà.
Người dùng mạng thì lại khá lạc quan về “Hệ thống Lõi Thế Giới”.Cái thứ này mạnh đến mức chẳng ai có thể làm gì được nó, nên mọi người chỉ còn cách… đùa giỡn tự an ủi nhau.
Chỉ có điều, cư dân mạng càng vui, Lộ Kiều càng thấy nghi ngờ cuộc đời.
Trong số những người bị “dính vào nhau”, quả thực có không ít cặp… đang thầm yêu nhau!Các học giả của C1 còn chưa nghiên cứu ra kết luận, dân mạng đã tự mình “đưa ra chân lý”:
“Chỉ những người có tình cảm song phương mới bị dính lại cùng nhau.”
Bình luận tràn lan:
“Tôi cũng bị như vậy nè, nhìn quanh thấy ai cũng vậy, chắc là thật rồi!”“Trời ơi đây là hoạt đ*ng t*nh yêu quy mô vũ trụ à?!”“Cái ‘tiểu virus’ này sao cứ dễ thương thế 2333.”“Ai trong danh sách bị dính mà còn mù mờ thì mau lên mạng học hỏi nha, tìm hiểu lại bản thân đi hahaha!”
Lộ Kiều: “…”Cậu không cần cái loại “tự nhận thức bản thân” kiểu này đâu!!
Nhưng… vừa nhớ lại khi Yến Khâu nắm tay mình, ánh mắt anh trong gương, rồi vài hành động nhỏ khác —trong lòng Lộ Kiều không khỏi len lỏi chút xíu, xíu xiu nghi ngờ.
Một giây sau, cậu lập tức b*p ch*t tia nghi ngờ đó.
Dù Yến Khâu đúng là có hơi… kỳ quái, nhưng anh ta luôn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, có mấy lần rõ ràng là cố tình chọc ghẹo cậu.
Chắc là mình suy nghĩ nhiều thôi.Hoặc là năm năm qua tính cách anh ta thay đổi,chứ thật tình — Lộ Kiều không tài nào tưởng tượng nổi cảnh người đàn ông ấy “thầm mến” một người đàn ông khác.
Cả hai rõ ràng là trai thẳng rành rành mà!Nói họ “thầm yêu nhau” đúng là chuyện hoang đường nhất dải ngân hà.
Yến Khâu chắc chắn cũng đã đọc mấy tin đồn trên mạng rồi, trong lòng chắc đang cực kỳ cạn lời.
Lộ Kiều vừa lẩm bẩm vừa lướt mạng.
May mà, cũng có nhiều người phản bác lại cái “thuyết tình yêu song phương” đó:
“Tôi bị khóa với kẻ thù không đội trời chung đây suốt ngày chỉ muốn đập đầu hắn”“Tôi cũng vậy! Mọi người thì bị khóa với người yêu, còn tôi thì bị khóa với tên này, thật khóc không ra nước mắt!”“Tôi là con nuôi, bị khóa với anh trai nuôi. Bố mẹ nuôi đọc mạng xong bàn nhau chuẩn bị tách hộ khẩu để sau này dễ… kết hôn? Nhưng tôi chỉ coi anh ấy là anh trai thôi [Bĩu môi]”“Tôi bị khóa với bạn cùng phòng. Giờ không khí trong ký túc xá căng như dây đàn…”
Lộ Kiều xem thêm vài bài nữa, rồi quyết định thôi không để ý đến chuyện đó nữa. Cậu thoát khỏi diễn đàn, chuyển sang Tổ hợp trực tuyến Tây Nguyệt.
Tổ hợp Tây Nguyệt là một không gian toàn tức kiểu trung tâm thương mại siêu lớn — nơi hội tụ mua sắm, ăn uống, giáo dục và giải trí.Lộ Kiều có một tài khoản đăng ký trong khu huấn luyện giáo dục, mỗi khi đăng nhập, nếu có ai đó chỉ định cậu làm người tập cùng, là cậu lại kiếm được tiền.
Tất nhiên, không phải ai cũng được phép mở gian hàng trong khu huấn luyện.Phải qua kiểm duyệt chính thức đàng hoàng.Tuy rằng gen chủng tộc của Lộ Kiều không ổn định, nhưng thể thuật của cậu thì thuộc dạng hàng top, đặc biệt là tốc độ và sự linh hoạt.Vì thế, có không ít người muốn rèn luyện kỹ năng cận chiến thích chọn cậu làm đối thủ thực chiến.
Cậu ở trong phòng huấn luyện khoảng một tiếng, nhận hai khách — hiệu suất tạm ổn, không cao không thấp.
Một người là sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự, chắc chắn sắp vào quân bộ, khiến Lộ Kiều hơi ghen tị.Người còn lại chỉ mới mười bốn tuổi, vào chơi cho vui thôi, đánh không ra gì mà mồm thì suốt buổi toàn khen:
“Oa, anh giỏi quá!”“Trời ơi, anh mạnh thật đó!”
Bị đè xuống sàn rồi vẫn còn khen như vẹt, khiến Lộ Kiều vừa buồn cười vừa bất lực.
Một tiếng trôi qua, cậu chỉ cảm thấy mình mới “vận động giãn gân cốt” nhẹ nhàng thôi.
Ra khỏi khu huấn luyện, nhìn đồng hồ còn sớm, Lộ Kiều liền hóa thành một chú Di cam lông trắng, “phạch phạch” đôi cánh bay về hướng khu trò chơi.
Phía bên kia, Yến Khâu sau khi đăng nhập toàn tức, ban đầu cũng vào mạng nội bộ quân bộ để tập luyện.
Nhưng đầu óc cứ chẳng tập trung nổi.Tập một hồi, anh dừng lại, nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi chuyển sang mạng công cộng.
Anh đã rất lâu không vào mạng ngoài, nhìn loạt biểu tượng ứng dụng mà cha mẹ anh từng tải sẵn từ mấy năm trước, bất giác trầm ngâm.
Bỗng nhiên, một cửa sổ tin nhắn bật lên — là tin từ bạn bè.
Tài khoản mà Yến Khâu đang dùng là tài khoản riêng mở sau khi gia nhập quân bộ, danh sách bạn bè không nhiều.
Người gửi tin là Lạc Diệp.
“Cậu mà cũng lên mạng á? Không phải đang bị khóa chung với người ta sao? Sao giờ này còn rảnh rỗi lên đây tiêu khiển thế?... Đêm xuân ngắn ngủi đó nha, Nguyên soái đại nhân~ ”
Yến Khâu liếc qua, không trả lời, đóng cửa sổ luôn, tiếp tục ngồi ngẫm nhìn dãy app.
Chưa được hai giây, tin mới lại bật lên:
“Qua đây đi, tôi đang ở Tây Nguyệt [Cổng Dịch Chuyển].
Anh im lặng một lúc, rồi nhấn vào cổng truyền tống.
Chớp mắt, trước mắt anh hiện ra một nơi cực kỳ ồn ào — nhạc xập xình, người cười nói, tiếng máy chơi game hòa vào nhau như mớ hỗn độn.Anh hơi cau mày.
Cách đó vài mét, một gã tóc vàng đứng bật dậy khỏi sofa, vẫy tay thật to về phía anh.Trên sofa còn mấy người nữa, đang tán chuyện rất sôi nổi.
Yến Khâu dừng lại nửa giây, rồi đi về phía đó.
Phòng trò chơi Tây Nguyệt thật ra cũng giống như phòng chat tổng hợp thôi —Nhiều ghế sofa, không khí rộn ràng, nên người ta từ các khu khác thường kéo qua đây nghỉ ngơi.
Lộ Kiều ở Tây Nguyệt đã lâu, cũng quen biết vài người bạn mạng.Tất cả chỉ là bạn ảo, ngoài đời chưa gặp bao giờ, cũng không phải ngày nào cũng online — thỉnh thoảng trùng giờ thì tán gẫu đôi câu.
Vừa nãy cả nhóm còn đang nói chuyện về vụ “virus thế giới”.Hai cô gái trong nhóm cười khúc khích:
“Tôi có cô bạn là fan cứng của Nguyên soái Yến đó! Cô ấy đang tò mò muốn biết ảnh có bị dính chung với ai không kìa!”
Cô kia lập tức hưởng ứng:
“Tôi cũng muốn biết luôn! Anh ta trông lạnh lùng như thế, chẳng giống kiểu người crush ai hết á!”
Vừa nghe tới đây, Lộ Kiều — người đang nói chuyện vui vẻ nãy giờ — tự giác tắt mic.
Cô gái lại nói tiếp:
“Không biết giờ anh ta có đẹp trai hơn không nhỉ? Mạng chỉ có ảnh hồi còn học ở trường, mấy năm rồi chắc phải nam tính gấp bội!”
Người kia thét lên:
“Aaa tôi đồng ý! Đàn ông từng rèn luyện trong quân đội đều đẹp trai hơn mà! Yến Khâu vốn dĩ là cực phẩm rồi, giờ chắc là cực phẩm của cực phẩm luôn ấy!!”
Nghe vậy, chú chim Di cam Lộ Kiều vô thức gật gật cái đầu nhỏ.
Hai cô gái “soạt” một tiếng đồng loạt quay lại nhìn.
Lộ Kiều lập tức cảm thấy toang rồi.
Một cô đã bụm miệng cười:
“Ê, Kiều Kiều vừa gật đầu đó nha~”
Lộ Kiều cuống quýt: “T–tôi không có!”
Cô còn lại:
“Có mà có mà! Tôi thấy rõ ràng luôn! Kiều Kiều, cậu đúng là fan não tàn của Nguyên soái Yến mà hahaha!”
Lộ Kiều phản bác: “Tôi vốn không phải fan não tàn gì hết!”
“Rồi rồi, biết rồi~ Dù sao cậu cũng chẳng bao giờ chịu thừa nhận đâu, haha!”
Lộ Kiều đỏ mặt, giận xù lông: “Tôi nói không phải là không phải mà!!”
Cậu phạch cánh hai cái, lượn vòng một chút — ai ngờ đụng trúng một người phía sau.Quay lại nhìn, là một anh chàng lạ mặt mặt đẹp như tượng, không chút biểu cảm.
Người đó chỉ liếc cậu một cái, rồi thản nhiên đi tiếp, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông tóc vàng vừa rồi.
Người tóc vàng đó có nickname là “Lạc Diệp”,ai cũng biết “Lạc Diệp” chính là tên của tam hoàng tử Đế quốc ngoài đời.Tất nhiên, hoàng tử thật là người tóc đen, mắt xanh, khí chất ôn hòa, còn gã này tóc vàng, gu ăn mặc chói lóa — suốt ngày cười hề hề, nhìn cái biết ngay chắc chắn không phải hàng thật!
Mà chuyện này chẳng ai lấy làm lạ —Ở Đế quốc, việc mượn tên người nổi tiếng chẳng có gì bị cấm, tên trùng nhau đầy ra đấy, ai cũng quen rồi.
Một cô gái thuận miệng hỏi:
“Lạc Diệp, bạn anh à?”
Lạc Diệp khẽ huých tay người bên cạnh, ra hiệu nhường chỗ cho Yến Khâu.Đợi anh ngồi xuống, cậu ta cười toe toét nói:“Ừ, đúng rồi, để mình giới thiệu—đây là Yến Khâu.”
Mấy người kia sửng sốt mất nửa giây, rồi liếc nhìn “soái ca” trước mặt—tuy đúng là rất đẹp trai, nhưng với “Nguyên soái Yến Khâu” trong truyền thuyết thì chẳng giống tẹo nào—thế là cả đám phá lên cười!
Lộ Kiều trong lòng len lén nghĩ: Heh, chắc chẳng ai ngờ người thật đang nằm cạnh mình đây đâu ha.
Một cô gái che miệng cười, trêu:“Ủa, hai anh cùng gu hả? Anh là Lạc Diệp, bạn anh là Yến Khâu, rồi trong danh sách bạn của anh chắc còn ai nữa—Hoàng đế, tướng quân, Thần chiến tranh?”
Lạc Diệp phối hợp hết sức tự nhiên:“Nhiều lắm, có dịp mình giới thiệu từng người cho biết.”
“Ha ha ha! Vậy hôm nào tụi anh nhớ tổ chức buổi ra mắt tập thể, nhớ nắn mặt theo bản thật nha, để bọn em được rửa mắt cái nào!”
Lạc Diệp cười gian như cáo, còn Yến Khâu chỉ nhàn nhạt nhìn trà, mặt tỉnh bơ như tượng đá.
Cười xong, ai nấy lại quay về đề tài trước, chẳng ai bận tâm thêm.
Lạc Diệp vừa rồi cũng thấy cảnh Yến Khâu bị va phải, nên khẽ nhướng cằm về phía bé chim trắng nhỏ kia, nhỏ giọng trêu: “Cậu tới đúng lúc ghê, ba cô kia đều là fan cứng của cậu đó—đặc biệt là chim nhỏ kia, nổi tiếng trung thành số một. Nick là Kiều Kiều, bọn họ quen nhau ngoài sòng bài ảo Tây Nguyệt. Còn có đăng ký trong khu huấn luyện, mình từng spar với cậu ấy rồi, tay nghề không tệ.”
Nghe đến hai chữ “Kiều Kiều”, Yến Khâu khẽ nhướn mày, liếc nhìn con chim kia.
Chim di cam nhỏ xíu, mập mạp, vỗ cánh liên hồi, chẳng chịu yên phút nào—mà bay thì lảo đảo, trông như nghiện cảm giác “loạng choạng giữa không trung” lắm.
Lạc Diệp bắt gặp ánh nhìn của Yến Khâu, cười ám muội:“À à, không phải ‘Kiều Kiều’ kia đâu nha(橋), là ‘Kiều Kiều’ bỏ bộ mộc ấy(喬).”
Yến Khâu đảo mắt, nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lùng.
Lạc Diệp lập tức giơ tay đầu hàng:“Rồi rồi rồi, đừng nhìn kiểu đó! Mình biết rồi! À mà… chuyện cậu bị ‘dính’ ấy, phụ hoàng cũng biết rồi nha, vừa nãy còn hỏi mình đó.”
Yến Khâu chẳng muốn nhắc đến chuyện này, chuyển sang chế độ trò chuyện riêng, chỉ hai người nghe được.
Anh hỏi thẳng:“Gần đây có tuyển thêm người vận hành ý thức mới nào không?”
Lạc Diệp nhăn mặt:“Cậu đúng là, khó khăn lắm mới mò lên mạng chơi được chút, thế mà vẫn phải nói chuyện công à.”
Cậu thở dài:“Có, vừa chiêu thêm một đợt. Chờ qua vài tuần nữa, mấy quân đoàn các cậu có thể đến chọn người. Nhưng nếu hỏi có ai xuất sắc vượt trội thì—không có.”
Yến Khâu dựa lưng ra ghế, trầm ngâm.
Lạc Diệp rót cho anh một tách trà ảo—thứ trên mạng không thật, nhưng cảm giác uống lại như thật. Dù sao cũng ngồi nói chuyện, lễ phép vẫn phải có tách trà cho đủ nghi thức.
Yến Khâu cũng nể mặt, cầm lên nhấp ngụm nhỏ, ánh mắt vẫn xa xăm.
Lạc Diệp tiếp tục: “Cậu cũng biết đấy, giờ mấy người vận hành ý thức đều ở mức na ná nhau, chẳng ai có thể thể nổi bật đến mức đó.”
Yến Khâu khẽ hỏi:“Diệp Lam dạo này sao rồi?”
“Đang cố hết sức, nhưng vẫn chưa đủ.”
Yến Khâu thu lại ánh nhìn, yên lặng.
Lạc Diệp hạ giọng:“Cố gắng chăm sóc cha cậu đi. Mình tin ông ấy sẽ tỉnh lại.”
Yến Khâu nhìn xuống mặt bàn, gật đầu khẽ khàng.
Ngay lúc họ tắt chế độ riêng, một tràng cãi nhau chí chóe đột nhiên vang lên.
Cả hai cùng ngẩng đầu—thì ra mấy cô gái và con chim trắng vốn đang tán dóc vui vẻ, giờ lại ầm ĩ. Nguyên nhân: một gã say xỉn xông vào chõ mồm.
Hai cô gái thì ngượng cười can ngăn, nhưng người đối đầu nảy lửa chính là gã say và chim Kiều Kiều.
Gã đó, Lộ Kiều biết. Nick “Thỏ Càu Nhàu”, từng gặp mấy lần, bình thường còn nói chuyện được. Chỉ là tên này có tật xấu chí mạng—thấy ai đẹp trai là khó chịu, ghen đỏ cả mắt. Hồi trước say rượu hắn còn khai thật mình bị hói sớm. Có lẽ vì thế mà gặp trai tóc dày là hắn tức, gặp trai tóc dày đẹp trai thì lại càng cay cú.
Chỉ có vậy thôi thì cũng chả sao, nhưng tên này lúc nào cũng thích làm mấy chuyện khiến Lục Kiều đặc biệt không vui.
“Có nói sai đâu!” Thỏ Càu Nhàu lè nhè, “Yến Khâu thì có gì ghê gớm, híc—quân bộ vừa có thằng mới hai năm lên thiếu tướng rồi đấy! Chẳng phải hắn ta còn mạnh hơn Yến Khâu sao? Thần thoại truyền kỳ gì chứ, đừng nổ nữa!”
Lộ Kiều tức sôi máu, lập tức bắn liên thanh:“Tôi có bạn trong quân bộ, người ta nói rồi—lần chiến dịch Hệ Hồng Hoa cách đây nửa tháng, hàng loạt sĩ quan được thăng chức hàng loạt! Nếu hồi đó Yến Khâu vào quân đội đúng lúc, với năng lực của anh ấy thì một phát lên tướng luôn cũng dư sức! Với lại đừng quên, Khu vực chiến đấu cốt lõi của chiến dịch đó chính là do Yến Khâu thắng được đấy! Chỉ vì anh ấy đã ở vị trí quá cao rồi nên mới không còn bậc để nhảy, chứ nếu không, chắc giờ anh ấy là ‘Nguyên soái cấp Nguyên soái’ luôn rồi!”
Lạc Diệp khoái chí, kéo tay áo Yến Khâu, phấn khích như khán giả xem live:“Cậu nhìn kìa nhìn kìa! Fan Kiều Kiều chân chính đang on top đó! Cậu không biết đâu, ai mà dám nói xấu cậu là nổi khùng ngay, như phản xạ điều kiện luôn ấy! Mà buồn cười lắm, còn khăng khăng là ‘nói sự thật thôi, chứ không phải fan cậu đâu. Nhưng thử nói đến cậu cái là y như bấm nút kích hoạt luôn, ha ha ha ha!”
Yến Khâu vừa nghe vừa… thong thả nhấp ngụm trà.
Thỏ Càu Nhàu bị Lộ Kiều nã pháo liên tiếp đến choáng váng, loạng choạng rồi ngửa đầu thở hắt ra:“Phét cũng phải có giới hạn chứ! Còn ‘một phát lên tướng’ nữa, hà hà!”
Lộ Kiều phồng ngực:“Không phét! Anh Yến Khâu thật sự mạnh! Trong cả Liên minh ba mươi mấy tinh quốc, anh ấy vẫn là người mạnh nhất trong số những người cùng lứa! Nếu không có giới hạn 22 tuổi của quân bộ, chắc ảnh… mười tuổi đã nhập ngũ rồi đó!”
Thỏ Càu Nhàu há hốc mồm, quay sang hai cô gái:“Đấy, nghe chưa! Mười tuổi nhập ngũ! Hức! Mà vẫn chối là fan cuồng à? Đến mức này còn không nhận thì là gì nữa!”
Hai cô gái nháy nhau, lắc đầu cười:“Nó không nhận đâu.”
Lộ Kiều giận đến rung cánh:“Tôi nói rồi, tôi không phải! Tôi chỉ nói công bằng thôi!”
…Ờ, nghe thì có vẻ logic đấy, nhưng nhìn cách cậu bay loạn lên, mặt đỏ như cà chua, ai mà tin cho nổi.
Cậu tự nhủ: Gì mà “fan cuồng”, gì mà “thần tượng với người hâm mộ” chứ! Mình chỉ… chỉ là nể phục đối thủ mạnh thôi! Mình tỉnh táo lắm! Rất lý trí, nghe chưa!
Yến Khâu lười chẳng buồn đáp.
Thỏ Càu Nhàu lại đảo mắt khinh khỉnh, rồi liếc con chim di cam trắng đang thở hồng hộc, hạ giọng nói thật nhanh:“Yến Khâu đẹp trai thế kia, chắc chắn là loại đi đâu cũng ong bướm bu quanh. Không biết sau lưng đã qua lại với bao nhiêu cô rồi, chừng nào lộ luôn một đứa con riêng chắc cũng chẳng lạ.”
Lộ Kiều nghe xong thì lông toàn thân dựng ngược! Cậu trừng to mắt, gào lên:“Anh đừng có bôi nhọ anh ấy!!”
Chưa dứt lời, cậu đã như viên đạn b*n r*, lao thẳng về phía tên hói đầu kia mà ngoạm!
Thỏ Càu Nhàu hốt hoảng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la oang oang:“Nhìn cái cách cậu phản ứng kìa! Tôi lấy mái tóc của Yến Khâu ra thề, cậu chính là fan cuồng Yến Khâu!”
Lộ Kiều tức tối gào theo sau:“Tôi lấy cơ ngực của Yến Khâu ra thề, tôi không phải fan! Tôi chỉ nói sự thật thôi!!”
“Cạch”—tiếng tách trà khẽ vang, Yến Khâu đặt tách xuống, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén, lặng lẽ nhìn về hướng hai kẻ vừa đuổi nhau biến mất.
Lạc Diệp cười đến nỗi ngã lăn ra.
Năm phút sau, chim di cam trắng mới lảo đảo bay về, ngực còn phập phồng, lông vẫn dựng, nhìn là biết chưa nguôi giận.
Hai cô gái liếc nhau, cố nín cười, rồi một cô cố tình chọc:“Kiều Kiều ơi, trong quân bộ ai là người mạnh nhất thế?”
Lộ Kiều hất cằm, đáp không cần suy nghĩ:“Yến Khâu!”
Cô gái tiếp tục hỏi, giọng kéo dài:“Thế có ngưỡng mộ anh ấy không~?”
Lộ Kiều lập tức phồng lông, đáp gắt:“Không ngưỡng mộ!”
“Thế trên đời này ai tài giỏi nhất?”
“Yến Khâu! Yến Khâu!!”