Lộ Kiều cho đến lúc đăng xuất rồi mà vẫn còn tức hừng hực!
Cái tên Thỏ Càu Nhàu đó, hễ thấy trai đẹp là phải châm chọc một câu, mà hễ nhắc đến Yến Khâu là y như rằng lại bắt đầu lên cơn ghen tị. Ngày nào không cà khịa một phát chắc là ngứa miệng không chịu nổi! Lộ Kiều thật sự tức muốn nổ tung!
Càng đáng giận hơn là, trên mạng mấy người như hắn lại không hề ít! Toàn mấy kiểu “Yến Khâu có gì ghê gớm đâu”, “cũng chẳng thấy lợi hại gì mấy” — kéo ai cũng được, miễn sao dìm Yến Khâu xuống vài bậc thì lòng mới hả hê. Có đứa còn đoán mò đến mức vô lý!
Lộ Kiều tức đến muốn đập bàn!
Rõ ràng là cậu nói đúng mà, sao cứ bị bảo là đang “thổi phồng” anh ta chứ! Cậu đâu có nói linh tinh! Nếu lôi toàn bộ tướng lĩnh trong Liên Minh ra so sánh, Yến Khâu chắc chắn đứng hạng nhất! Cậu là người coi Yến Khâu là đối thủ, nhưng ngay cả cậu cũng phải công nhận — cái người đó đúng là xuất sắc! Không, phải nói là — xuất sắc tuyệt đối!
Nhưng cũng chính vì quá nổi bật, quá giỏi nên mới bị nhiều người ghen tị thôi! Cái câu “cây to đón gió” quả thật không bao giờ sai! Hừ!
Lộ Kiều mở mắt ra, hậm hực gỡ tai nghe xuống. Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên giọng đàn ông trầm thấp: “Cậu đang giận chuyện gì vậy?”
Lộ Kiều giật bắn người, quay đầu thì thấy Yến Khâu đang ngồi tựa vào thành buồng mô phỏng, nắp đã mở. Anh chẳng biết từ khi nào đã thay sang áo ngủ, dáng ngồi lười biếng, một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt vừa như suy nghĩ vừa như... trêu chọc.
Lộ Kiều đảo mắt một vòng, lí nhí: “Không có gì!”
Chuyện trên mạng, cậu tuyệt đối không dám nói ra.
Nếu để Yến Khâu nghe thấy người ta bôi xấu anh, chắc anh sẽ khó chịu lắm…
Còn chuyện cậu hăng hái bảo vệ anh? Ờ thì... cậu chỉ sợ anh biết rồi lại… kiêu ngạo thôi! Phải, đúng rồi, chỉ là sợ anh kiêu thôi!
Lộ Kiều tự mình bịa ra một lời giải thích hoàn hảo đến mức bản thân cũng tin gần nửa.
Yến Khâu không hỏi thêm, chỉ nhìn cậu chằm chằm. Khuôn mặt thiếu niên đối diện hơi ửng hồng — chắc do hồi nãy tức giận quá. Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn sâu hơn mấy phần, tay nâng lên định chạm thì—
“A, tôi... muốn đi vệ sinh.”
Bàn tay vừa vươn ra liền dừng cứng giữa không trung.
Bầu không khí trong phòng hơi khựng lại.
Lộ Kiều lúng túng, nhỏ giọng nói: “Ờm... anh đi với tôi nha?”
Dù sao hai người cũng đang bị khóa đồng bộ, không rời nhau được, cậu còn biết làm sao nữa.
Yến Khâu thu tay lại, nắm hờ thành nắm đấm, giọng bình tĩnh đến đáng sợ:“Ừ.”
Thế là hai người… cùng vào nhà vệ sinh.
Lộ Kiều bảo Yến Khâu quay lưng lại, hai người đứng lưng tựa lưng, để hai người dựa vào nhau rồi đi vệ sinh.
Tiếng nước vang lên — đôi tai Lộ Kiều đỏ đến mức sắp bốc khói.
Lạ thật, bình thường đi toilet công cộng, đứng cạnh cả hàng người cậu cũng chẳng thấy sao. Sao giờ lại thấy lúng túng thế này chứ?!
Giải quyết xong nhanh như chớp, cậu vội hỏi:“Anh có muốn đi luôn rồi ngủ không?”
“Không cần.” Giọng Yến Khâu trầm trầm vang lên phía sau.
“Ờ...” Lộ Kiều vừa nói vừa định xoay người, để hai người đổi hướng cho thuận, nhưng chưa kịp xoay, Yến Khâu cũng xoay theo, dựa lưng vào lưng mình suốt, nên Lục Kiều không thể quay được.
Lộ Kiều ngớ người:“Sao thế?”
Yến Khâu bình thản nói:“… Rửa tay đã.”
Ơ... ý là anh đang chê cậu bẩn hả? Dĩ nhiên là cậu sẽ rửa tay mà!
Lộ Kiều lẩm bẩm, ngoan ngoãn bước tới bồn rửa. Suốt quá trình, Yến Khâu vẫn giữ tư thế lưng tựa lưng, cứ thế di chuyển theo từng bước.
Rửa xong, Lộ Kiều vừa định quay lại thì Yến Khâu lại trầm giọng ngăn:“Đợi đã.”
Cậu lập tức dừng, mờ mịt hỏi:“Sao nữa vậy?”
Giọng Yến Khâu hơi khàn khàn:“Đợi một lát nữa rồi hãy quay lại.”
Lộ Kiều khựng người.
c** nh* giọng hỏi:“Yến Khâu, anh sao thế? Anh không khỏe à?”
“... Ừ.”
Lộ Kiều tròn mắt — ủa, vừa nãy vẫn bình thường cơ mà?
“Anh thấy khó chịu chỗ nào? Sao không cho tôi quay lại nhìn vậy?” Cậu lo lắng hỏi dồn.
Yến Khâu không trả lời, chỉ bất ngờ... nắm lấy tay cậu.
Lộ Kiều cúi đầu nhìn xuống.
Bàn tay người đàn ông siết chặt lấy tay cậu, ngón tay dài, mạnh mẽ, mà cái ngón cái còn nhẹ nhàng vuốt qua mu bàn tay cậu một cái. Chỉ một cái chạm cực khẽ ấy thôi mà tim Lộ Kiều hẫng một nhịp, có gì đó lạ lắm lan khắp người — cậu lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
... Không hiểu sao, cậu cảm giác bây giờ mình mà nói câu nào thôi là sẽ sai be bét.
Hai người đứng trong phòng tắm, lưng tựa lưng, im phăng phắc. Nhưng cái không khí im lặng ấy lại trở nên... cực kỳ vi diệu.
Lộ Kiều nhìn vào gương, thấy rõ mình cùng bóng lưng của Yến Khâu. Không biết có phải ảo giác không, cậu cứ cảm thấy hơi thở của Yến Khâu càng lúc càng dồn dập, còn bàn tay nắm lấy tay mình thì nóng hừng hực.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra sau lưng Lộ Kiều.
Một lúc sau, Yến Khâu mới khẽ kéo cậu qua, đưa cậu lại gần mình.
Lộ Kiều toàn thân cứng đờ, rồi mới nhẹ thở ra một hơi — cuối cùng cũng xong rồi hả...
Cậu ngẩng lên nhìn anh một cái, Yến Khâu trông chẳng có gì lạ, sắc mặt bình thường, chỉ là ánh mắt sâu đến mức khiến Lộ Kiều nuốt nước bọt cái ực, không dám nhìn lâu.
Cậu cúi đầu, lẽo đẽo đi theo anh ra khỏi phòng tắm, cùng lên giường.
Giường trong phòng Yến Khâu cực lớn — khác hẳn cái giường nhỏ xíu ở ký túc xá huấn luyện mà Lộ Kiều từng nằm. Hồi đó, hễ trở mình mạnh tay một chút là y như rằng té “bịch” xuống đất giữa đêm.
Cậu tự giác bò về phía sát tường, chuẩn bị nằm ngoan một bên. Ai ngờ, người bên cạnh bỗng cất tiếng hỏi lạnh nhạt: “Sao im lặng thế?”
“…”
Lộ Kiều im re. Cậu có nên nói thật không nhỉ — rằng “vì hồi nãy anh trông đáng sợ quá trời luôn á”?
Khóe miệng cậu giật giật, rồi miễn cưỡng lắp bắp:“... Tôi đang nghĩ, anh có thấy đỡ hơn chưa.”
Ánh mắt Yến Khâu liếc sang một cái. Chỉ một cái liếc thôi mà Lộ Kiều thấy như mình vừa nói câu thừa thãi nhất hệ mặt trời — rõ ràng là anh vẫn chưa thoải mái.
Thôi, miễn là không sao là được. Dù sao với người như Yến Khâu, nếu thật sự bệnh thì chắc chắn sẽ không im lặng chịu đựng thế đâu. Vả lại... trực giác của Lộ Kiều mách bảo — tốt nhất là đừng hỏi thêm chi tiết làm gì thì hơn!
Cậu nằm xuống, kéo chăn đắp lên, nghĩ bụng thôi ngủ cho xong.
Giờ cũng gần mười hai giờ rồi, buồn ngủ muốn rụng mí.
Lộ Kiều nhìn lên trần nhà, đầu óc bắt đầu mơ màng trôi dần.
Ngày mới sắp tới rồi, cậu lẩm bẩm: “Nếu virus được giải mã mà mình vẫn không thể mở khóa thì phải làm sao nhỉ?”
“Chỉ bị kẹt chung một đêm thì còn tạm, nhưng nếu sau này mãi không tách ra được thì chắc rắc rối to mất...” — cậu thở dài. “Thật sự muốn mở khóa nhanh nhanh lên đi…”
Không ai biết khi nào virus sẽ tự động biến mất, hay khi nào quy luật của thế giới sẽ được khôi phục. Khoảng thời gian dài nhất trong lịch sử chính là cả một năm.
Nếu phải giữ tình trạng này suốt một năm, Lộ Kiều thật sự không dám tưởng tượng nổi luôn!
Cậu quay sang nhìn Yến Khâu, hỏi:“Nếu không thể mở khóa, chắc bên anh còn khó xử hơn đúng không?”
Lộ Kiều tin chắc Yến Khâu mới là người muốn thoát khỏi tình trạng này hơn ai hết.
Thế mà Yến Khâu chỉ bình thản đáp:“... Tôi không sao cả.”
Không sao cái nỗi gì chứ! Anh là Nguyên soái Đệ Nhất của Đế quốc, chẳng lẽ đến doanh trại, gặp cả Hoàng đế cũng phải xách cậu theo bên cạnh à?!
Lộ Kiều không tin nổi lời đó, nhưng cũng lười cãi. Cậu xoay người, nằm quay lưng lại Yến Khâu:“Thôi kệ, tôi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm đi.”
Người đàn ông khựng lại một chút, rồi nói:“Ngủ ngon.”
Lộ Kiều chớp mắt, khe khẽ đáp lại:“Ngủ ngon.”
Cậu cảm nhận được anh nằm xuống bên cạnh, nghe thấy tiếng vải sột soạt, ngay sau đó giọng trầm khẽ vang lên:“Tắt đèn.”
Đèn trong phòng tắt phụt.
Đêm sâu thăm thẳm, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.
Lộ Kiều bắt đầu mơ.
Trong mơ, cậu biết rõ mình đang mơ.
Ý thức cậu rời khỏi thân thể, bay đến bên cửa sổ.
Tấm rèm mỏng phủ hờ, ánh trăng nhàn nhạt len vào.
Cậu ngồi bên cửa sổ, ngẩn người nhìn ánh trăng mờ ảo ấy.
...
Lộ Kiều tỉnh dậy trước, không rõ là mấy giờ. Trong cơn mơ màng, cậu chỉ cảm thấy có gì đó ghì chặt lấy mình, nóng hừng hực. Cậu đẩy thử cánh tay đang quấn quanh eo mình — ờ, vẫn không nhúc nhích nổi.
Cậu vừa ngáp, vừa lầm bầm:“Anh ta coi mình là gối ôm hả… Sao ngủ rồi mà sức vẫn trâu thế…”
Lải nhải xong, cậu lại chìm vào giấc ngủ.
Lần kế tiếp mở mắt, cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi —
Cậu đang nằm trên sàn gạch của nhà tắm viện huấn luyện!
Ngay trước mặt là cái chậu đỏ to đùng, bên trong vẫn còn quần áo của cậu.
Cả phòng tắm im phăng phắc, chỉ có một mình cậu ở đó.
Lộ Kiều chớp chớp mắt, rồi bật dậy. Nhìn quanh bốn phía — đúng rồi! Là nhà tắm của viện huấn luyện!
Cậu… được mở khóa rồi!!!
Lộ Kiều phấn khích đến mức ôm luôn cái chậu đỏ chạy ra ngoài, đặt xuống, rồi nhìn đồng hồ — 6 giờ 10 sáng!
Chạy về phòng, cậu nhanh chóng tìm lại thiết bị quang não của mình, lên mạng kiểm tra tin tức — quả nhiên, mọi người đều đã được giải khóa hết cả rồi!
Cục Quản lý khu sao C1 vẫn chưa tìm ra nguyên nhân của “virus thế giới” lần này, mà các quy tắc vận hành vũ trụ đã tự động khôi phục chỉ sau một đêm! Đây chắc chắn là kỷ lục virus biến mất nhanh nhất lịch sử rồi!
Lộ Kiều phấn chấn vô cùng, nhưng khi nghĩ đến Yến Khâu… tim cậu lại khẽ chùng xuống một nhịp.
Có nên gọi cho Yến Khâu, nói với anh ấy là mình đã quay lại rồi không nhỉ?
Lộ Kiều vừa nghĩ vừa gãi đầu.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ bình thản như không có gì xảy ra của Yến Khâu tối qua, cậu lại thôi ngay cái ý định đó.
Thôi, chỉ cần gửi tin nhắn là được rồi, gọi điện thì có vẻ hơi làm phiền quá — lỡ anh ấy còn đang ngủ thì sao. Với lại, mở khóa được hay không, có khi với Yến Khâu cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Người đàn ông đó, gặp chuyện lớn thế nào cũng mặt không đổi sắc, lần này chắc cũng vậy, chứ đâu có nhảy dựng lên như cậu và đám người khác.
Thế là Lộ Kiều cẩn thận gõ tin nhắn, gửi đi một cách vô cùng ngoan ngoãn:
“Tôi về nhà rồi nè! Cảm ơn anh tối qua đã chăm sóc nha! Nhanh như vậy đã được mở khóa rồi, thật sự quá tuyệt luôn, hahaha!”
…
Cách đó năm vạn năm ánh sáng, trong trang viên nhà Yến.
Yến Khâu ngồi trên giường, một tay chống xuống nệm, ánh mắt lạnh lùng dừng lại chỗ bên cạnh — nơi vốn dĩ đáng ra phải có người nằm đó.
Anh nhìn trống không một lát, rồi cầm lấy thiết bị đầu cuối. Vừa định bấm gọi, thì trên màn hình lóe lên một thông báo — chính là tin nhắn của Lộ Kiều.
Yến Khâu: “…”
Khuôn mặt anh càng lúc càng lạnh. Anh im lặng vài giây, rồi tắt luôn khung tin nhắn, bấm số gọi đi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhấc máy — chính là phó quan của anh.
Giọng người kia cung kính vang lên:“Nguyên soái, buổi sáng tốt lành. Ngài có việc gì cần tôi xử lý ạ?”
Giọng Yến Khâu trầm thấp, lạnh lẽo như băng:“Bên khu sao C1, tình hình hiện tại là thế nào?”
Phó quan vội đáp:“Tôi vừa tỉnh dậy, cũng thấy tin tức trên mạng, đang định liên hệ với bên đó. Ngài cũng được giải khóa rồi sao? Nếu vậy thì thật tốt quá!”
Điện thoại im lặng một giây.
Rồi giọng Yến Khâu vang lên, chậm rãi mà nguy hiểm:“Đi hỏi rõ — có phải là virus tự tiêu biến không. Nếu đúng, thì vì sao lần này chỉ sau một đêm đã biến mất. Sau khi xác nhận, lập tức báo lại cho tôi.”
Bíp. Cuộc gọi bị cúp thẳng.
Vị phó quan vẫn mặc đồ ngủ, ngơ ngác nhìn thiết bị trong tay, mất vài giây mới phản ứng lại, lẩm bẩm:
“Ờm… Dù hôm qua trong phòng họp mình cũng thấy nguyên soái hơi khác khi nhắc đến cậu thanh niên tóc đen kia… nhưng không ngờ sau khi được giải khóa, cái vẻ ‘không cam lòng’ này lại lộ rõ đến mức đó luôn nha—!”