Tôi Và Nguyên Soái Đế Quốc Bị Dính Chặt Vào Nhau Rồi!

Chương 48

Sáng sớm thứ bảy, Lộ Kiều và Yến Khâu khởi hành đến Cục Quản lý Khu sao C1.

Cục Quản lý Khu C1 nằm ở ranh giới giữa Đế quốc Ngân Hà và một quốc gia liên minh khác, quãng đường đi mất khoảng sáu, bảy tiếng.

Khi còn cách khá xa, Lộ Kiều đã nhìn thấy trong bầu trời sao phía trước có một khối cầu kim loại màu bạc — đó là trạm nghiên cứu nhân tạo, nơi đặt Hệ thống Lõi Thế Giới cùng toàn bộ nhân sự của Cục Quản lý Khu sao C1.

Thủ tục vào trạm không quá phức tạp. Dữ liệu của Yến Khâu đã được lưu trong hệ thống, chỉ cần một tia sáng xanh quét qua toàn thân anh, cả hai liền được phép thông qua.

Trạm nghiên cứu tổng cộng có bốn mươi tầng, phần giữa rỗng, bên trong lơ lửng một khối tinh thể hình thoi khổng lồ.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy chân diện của Hệ thống Lõi Thế Giới, Lộ Kiều đã hoàn toàn choáng ngợp.

Khối tinh thể đó mang một sắc lam nhạt, trong suốt và tinh khiết, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới hệ thống chiếu sáng của trạm.

Trên bề mặt — hoặc có lẽ là bên trong khối tinh thể — vô số ký tự trắng kỳ lạ mà Lộ Kiều không nhìn rõ cũng chẳng hiểu được, chớp lóe không ngừng.

Vài chiếc phi xa lơ lửng xung quanh tinh thể, các nhà nghiên cứu đang dựng máy tính, liên tục dùng thiết bị chụp lại những ký tự đó, ghi chép và phân tích trên màn hình.

“Những ký tự đó là dữ liệu được ghi trong Hệ thống Lõi Thế Giới sao?” Lộ Kiều khẽ hỏi.

“Ừ,” Yến Khâu đáp, “đó là một loại văn tự xa lạ. Để giải mã được nó, các nhà nghiên cứu đã mất trọn năm mươi năm.”

Lộ Kiều nhớ, từ khi khối tinh thể này được phát hiện cho đến lúc ý nghĩa của nó được công bố ra toàn vũ trụ, đúng là đã mất ngần ấy thời gian.

Loại chữ kỳ lạ này được cho là ngôn ngữ nguyên thủy mà thế giới đã mang sẵn khi vũ trụ ra đời, về bản chất tương tự như mã lập trình.

Giải mã được loại văn tự đó, đồng nghĩa với việc có thể chạm tới bản chất của thế giới. Nghĩ đến thôi Lộ Kiều đã thấy rạo rực, huống chi những nhà nghiên cứu kia — việc họ dốc hết tâm trí, ăn ngủ quên luôn vì công trình này quả thật rất dễ hiểu.

Không lâu sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo kính, bước đến. Anh ta là người phụ trách của trạm, đến mời Lộ Kiều đi hoàn tất thủ tục để chính thức bàn giao chức vụ người phụ trách đại diện Đế quốc Ngân Hà.

Ban đầu Lộ Kiều định bảo Yến Khâu đi dạo quanh trong lúc mình xử lý, nhưng Yến Khâu lại muốn đi cùng, thế là hai người cùng nhau tiến vào khu trung tâm.

Vừa đi, Lộ Kiều vừa nhìn chằm chằm vào Hệ thống Lõi Thế Giới, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

“Cảm thấy kỳ diệu đúng không?” Người phụ trách thấy bộ dạng đó của cậu thì bật cười trêu, “Ai mới đến đây lần đầu cũng đều ngẩn người ra nhìn hệ thống ít nhất một hai tiếng mới hoàn hồn lại được.”

Lộ Kiều ho nhẹ, hơi ngượng.

“À đúng rồi,” người phụ trách chợt nhớ ra, “nhị hoàng tử của các cậu hôm nay cũng đang ở đây, đến sớm hơn hai người nửa tiếng, đi cùng cận vệ của mình.”

Bước chân Lộ Kiều và Yến Khâu đồng thời khựng lại.

Đợi người kia đi xa một chút, Lộ Kiều nhỏ giọng hỏi Yến Khâu: “Anh ta tới đây làm gì?”

Yến Khâu hơi nheo mắt: “Vị tướng khác phụ trách Cục Quản lý Khu sao C1 là ông ngoại của Lạc Ngữ. Thỉnh thoảng ông ta sẽ cho Lạc Ngữ đến hỗ trợ xử lý công việc ở đây.”

Hoàng thất hiện có bốn vị hoàng tử, nhưng không cùng một mẫu hậu.

Hoàng đế hiện tại có ba đời hoàng hậu. Vị đương kim hoàng hậu sinh ra tứ hoàng tử; đại hoàng tử và nhị hoàng tử là con của nguyên hậu; tam hoàng tử là con của vị hoàng hậu thứ hai.

Thấy Lộ Kiều trầm ngâm, Yến Khâu nói tiếp: “Lạc Ngữ từ nhỏ tính tình hướng nội, sức khỏe yếu, nên vị tướng đó đặc biệt thương cậu ta. So với đại hoàng tử, Lạc Ngữ không được coi trọng bằng, nên ông ấy vẫn muốn cậu ta có thêm kinh nghiệm trong các công việc trọng yếu.”

Lộ Kiều gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Rồi Yến Khâu như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Kỷ Trúc Vân bây giờ đang theo Lạc Ngữ làm việc.”

Lộ Kiều ngẩn người: “Lạc Ngữ? Nhưng Lạc Ngữ có chỉ huy quân đoàn nào đâu?”

Yến Khâu nói khẽ: “Sau kỳ kiểm tra phó quan, cậu ấy đã xin rời khỏi quân đoàn, chuyển sang làm cận vệ bên cạnh Lạc Ngữ.”

Lộ Kiều sững sờ.

Làm cận vệ cho Lạc Ngữ sao?

“Khoan đã,” Lộ Kiều nắm lấy tay áo Yến Khâu, kinh ngạc, “không phải ban đầu anh ấy vào quân đội là để giống anh — phát triển trong quân đoàn, rồi sau này làm tướng, làm nguyên soái sao?”

Kỷ Trúc Vân vốn là người có chí tiến thủ, nhưng một khi trở thành cận vệ của hoàng tử, con đường sự nghiệp đó sẽ hoàn toàn khác.

Yến Khâu trầm mặc một lát, rồi nói: “Đó là lựa chọn của cậu ta. Chắc chắn cậu ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Lộ Kiều vẫn thấy khó hiểu, nhưng đúng như Yến Khâu nói — đó là quyết định của Kỷ Trúc Vân, người ngoài không thể can thiệp.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục cùng người phụ trách trạm, lúc bước ra, Lộ Kiều liền trông thấy Lạc Ngữ và Kỷ Trúc Vân.

Trên người Kỷ Trúc Vân đã không còn là quân phục, mà là bộ đồng phục trắng đặc trưng của hoàng gia cận vệ.

Cậu ta đi sau Lạc Ngữ, khi nhìn thấy Yến Khâu và Lộ Kiều thì mỉm cười, vẫn là vẻ tươi sáng quen thuộc trước đây.

Lạc Ngữ liếc về phía họ một cái, ánh mắt dừng lại nơi Lộ Kiều, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thoáng liếc ra sau — nơi Kỷ Trúc Vân đang đi cùng — rồi mím môi, chẳng nói lời nào.

Cậu ta xoay người, sải bước đi về hướng khác, Kỷ Trúc Vân lập tức đuổi theo.

Lạc Ngữ có vẻ cố tình muốn bỏ rơi cậu ta, nên bước nhanh hơn, nhưng với thể lực của Kỷ Trúc Vân, chuyện đó gần như không thể, cậu vẫn bám sát ngay sau.

Lộ Kiều quay sang, nhìn Yến Khâu đầy ẩn ý.

Hai người họ… là loại quan hệ đó sao???

Yến Khâu xoa đầu cậu, gật nhẹ, rồi nói: “Nhưng tình hình của Lạc Ngữ hơi đặc biệt, giữa họ vẫn chưa rõ ràng.”

Lộ Kiều hạ giọng, kinh ngạc: “Vấn đề là, Lạc Ngữ thật sự có tình cảm với Kỷ Trúc Vân sao? Nếu có, thì hôm ở yến tiệc, tại sao cậu ta lại…”

Tại sao lại đến trêu chọc cậu chứ???

“Chưa rõ,” Yến Khâu nhìn theo bóng lưng Lạc Ngữ, nhíu mày nói.

Lộ Kiều thật sự không hiểu nổi người này nghĩ gì.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi hai người họ rời khỏi Cục Quản lý Khu sao C1, Lộ Kiều cũng bỏ chuyện đó sang một bên. Nghĩ đến kế hoạch sắp tới của Yến Khâu, cậu hào hứng hỏi:

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Yến Khâu khẽ cười, nắm lấy tay cậu: “Cứ đi theo anh là được.”

 *

Phi thuyền bay suốt hai tiếng, cuối cùng đáp xuống một hành tinh màu lam rực rỡ.

Lộ Kiều háo hức dán mặt vào cửa sổ, không ngừng xuýt xoa:

“Wa, toàn là biển kìa!” “Xanh quá, đẹp quá!” “Ơ kìa, có cá voi nữa!”

Yến Khâu bật cười, kéo cậu ra khi phi thuyền hạ xuống một hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo không lớn, xung quanh là bãi cát trắng tinh, giữa đảo có một căn nhà kính trong suốt, phía sau là khu rừng nhỏ xinh, tươi mát và yên bình, không có lấy một bóng côn trùng hay rắn rết. 

Khi ấy vừa đúng hoàng hôn, ánh tà dương phủ kín bầu trời, những quả cầu phát sáng treo lơ lửng trên cành cây tỏa ra ánh sáng dịu dàng — đẹp đến ngẩn người.

Lộ Kiều chưa bao giờ đến nơi nào như thế này — lãng mạn đến mức khiến tim đập loạn!

Vừa được Yến Khâu nắm tay bước xuống phi thuyền, cậu đã lập tức cởi giày, chân trần giẫm lên cát:

“Á! Nóng quá!”

Khi sóng biển tràn lên, cậu theo phản xạ nhảy cẫng lên như con thỏ nhỏ.

Trước đây Yến Khâu từng đưa cậu đến nhà hàng Ánh Sao, nơi đó cũng có bãi cát, nhưng là nhân tạo, mà cũng chẳng có biển, đâu có đẹp như thế này.

Yến Khâu nhìn cậu với vẻ thích thú, Lộ Kiều hớn hở chạy vào nhà kính.

Căn nhà rất rộng và sạch sẽ, ngoài phòng ngủ thì toàn bộ đều là tường kính, nhìn rõ khung cảnh bên ngoài. Máy lạnh đã bật sẵn, nhiệt độ vừa phải.

Trong bếp bày sẵn nguyên liệu — hiển nhiên là Yến Khâu đã chuẩn bị từ trước. Đặc biệt là… có măng!

Lộ Kiều quay lại, ánh mắt sáng rực nhìn Yến Khâu.

Người đàn ông tiến tới, vòng tay ôm lấy eo cậu, khẽ hỏi:

“Muốn nấu măng cho anh ăn à?”

“Dạ được!” Lộ Kiều cũng ôm anh lại, cười tươi rói:

“Anh chu đáo quá, em thích nơi này lắm!”

“Em thích là được rồi.” Yến Khâu khẽ vuốt tóc và lưng cậu, giọng nói dịu dàng.

Lộ Kiều tò mò hỏi:

“Chỗ này ở một đêm chắc đắt lắm nhỉ?”

Yến Khâu nhướn mày, hiển nhiên không thích bị hỏi chuyện tiền.

Lộ Kiều lập tức giải thích:

“Em đâu có ý tính toán gì đâu! Dù sao tài khoản hai đứa mình nối với nhau rồi, tiền của anh cũng là tiền của em, tiền của em cũng là tiền của anh — tài sản chung mà! Em chỉ hỏi cho biết thôi, mở rộng tầm mắt ấy mà!”

Yến Khâu bật cười, véo nhẹ má cậu:

“Em hiểu vậy là tốt rồi. Còn về giá… em cứ xem trong tài khoản là biết. Với lại, gọi đúng phải là tài sản chung của vợ chồng.”

Lộ Kiều: “!!”

Mặt cậu đỏ bừng, xấu hổ chạy biến vào bếp.

Tay nghề nấu ăn của Lộ Kiều không hẳn xuất sắc, nhưng mùi vị vẫn rất ổn.

Hoàng hôn dần buông xuống, cậu đeo tạp dề nấu nướng, Yến Khâu phụ cậu, dao cắt đều tăm tắp.

Thỉnh thoảng, khi rảnh tay, Yến Khâu lại ôm cậu từ phía sau, thủ thỉ vài câu. Có lúc Lộ Kiều quay đầu lại, hai người lại trao nhau một nụ hôn, rồi mới tiếp tục công việc.

Đến sáu giờ, ba món một canh được dọn ra bàn, cùng một chiếc bánh sáu tấc.

Là bánh ngàn lớp — lại còn là vị xoài mà Lộ Kiều thích nhất! Trên mặt bánh phủ những miếng xoài vàng và vài trái dâu đỏ mọng.

Bánh được Yến Khâu lấy ra từ tủ lạnh, khiến Lộ Kiều kinh ngạc lần nữa — vì trước đó, nguyên liệu nấu ăn đều bày sẵn ngoài bếp, còn tủ lạnh thì chỉ mình Yến Khâu mở qua, cậu chưa hề xem bên trong, nên không biết có “bất ngờ” này.

Cậu cảm động đến sắp khóc — Yến Khâu đúng là biết tạo bất ngờ quá đi mất!

Yến Khâu cắm nến lên bánh rồi ra lệnh tắt đèn.

Ánh hoàng hôn xuyên qua tường kính.

Trên bàn ăn bên cửa sổ, ánh nến lung linh phản chiếu sắc cam ấm áp.

Tiếng sóng biển rì rào bên tai, còn trước mặt cậu là người đàn ông tuấn mỹ nhất thế gian.

Giọng Yến Khâu trầm thấp, dịu dàng:

“Chúc em sinh nhật vui vẻ, Kiều Kiều. Ước đi nào.”

Lộ Kiều mỉm cười, nhắm mắt lại:

Mong thế giới luôn bình an, mong mình và Yến Khâu có thể sống đến trăm tám mươi tuổi, cùng rời khỏi thế gian vào cùng một ngày.

Khi mở mắt ra, Yến Khâu vẫn đang mỉm cười nhìn cậu, chờ cậu thổi nến. Lộ Kiều chớp mắt, nói khẽ:

“Em yêu anh.”

Yến Khâu khựng lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người bên nhau, Lộ Kiều nói ba chữ ấy.

Trước giờ Yến Khâu đã nói rất nhiều lần, còn cậu thì ngại, chưa từng nói một lần nào.

Giờ cậu nghiêm túc lặp lại: “Em yêu anh, Yến Khâu.”

Ánh mắt Yến Khâu trở nên sâu thẳm, giọng anh khàn đi: “Anh cũng yêu em.”

Ăn xong, hai người chia đôi nửa cái bánh rồi tựa vào nhau trên sofa.

Trước mắt họ là bầu trời đầy sao lấp lánh, dòng Ngân Hà rõ ràng tựa như có thể với tay chạm tới.

Cả hai cùng trò chuyện, ngắm cảnh đến tám giờ, Yến Khâu hỏi: “Muốn đi ngủ không?”

Lộ Kiều liếc nhìn anh, rồi cúi đầu, ngập ngừng.

Yến Khâu nhẹ nhàng véo tai cậu: “Sao thế?”

Lộ Kiều đỏ mặt, thò tay vào túi, lấy ra thứ gì đó, vụng trộm đặt vào tay anh.

Yến Khâu chưa kịp nhìn, nhưng khi chạm vào vật ấy, ngón tay anh hơi dừng lại.

Lộ Kiều mặt đỏ đến mang tai, tim đập thình thịch.

Thật ra, trước khi đến đây cậu đã nghĩ kỹ rồi.

Cậu thích Yến Khâu — thích vô cùng. Dù sau khi xem mấy đoạn phim mà Ellie gửi, có hơi sợ, nhưng được Yến Khâu dỗ dành, cậu lại cảm thấy… mong chờ.

Yêu thật là kỳ lạ — dù ngượng ngùng, vẫn muốn được gần người ấy hơn, gần đến mức không còn khoảng cách nào nữa.

Tình yêu khiến con người trở nên tham lam, tham đến mức muốn có được tất cả của đối phương.

Lộ Kiều ghé sát tai Yến Khâu, khẽ nói:

“Anh chuẩn bị quà cho em rồi, nên… em cũng có quà cho anh. Anh có muốn nhận không?”

Hơi thở của Yến Khâu khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment