Lộ Kiều bắt đầu hoài nghi — liệu tất cả vừa rồi có phải chỉ là một cơn ác mộng? Ngay cả chính cậu cũng không dám tin rằng mọi chuyện kia đều là sự thật.
Nhưng rất nhanh, Yến Khâu đã nhận được một cuộc điện thoại.
Bên Cục Quản lý khu sao C1 đã mất liên lạc. Đế quốc tốn một khoảng thời gian để giành lại quyền truy cập vào hệ thống giám sát, rồi phát hiện tất cả mọi người trong trạm nghiên cứu đều đã gục ngã. E rằng lúc này các quốc gia khác trong Liên minh cũng đã biết chuyện.
— Thành Dịch tuy đã được giải quyết, nhưng hậu quả phía sau thì vô cùng rắc rối.
Lộ Kiều và Yến Khâu lập tức lên phi cơ, bay về Cục Quản lý khu sao C1.
Vừa ngồi xuống ghế, Lộ Kiều đã hạ tấm vách cách âm xuống.
Yến Khâu nhìn cậu.
Lộ Kiều hít sâu một hơi.
Thế giới đã xóa đi ký ức của tất cả mọi người về khoảng thời gian vừa qua, nhưng lại không cấm cậu kể lại cho ai khác.
Chuyện này còn nhiều rắc rối cần xử lý, mà người Lộ Kiều tin tưởng nhất chính là Yến Khâu — cậu không muốn giấu anh bất cứ điều gì.
Lộ Kiều nói:
“Em muốn kể với anh một chuyện, nghe có vẻ hoang đường, hơi phức tạp… nhưng tất cả đều là thật.”
Từ đây đến Cục Quản lý khu sao C1 mất đúng một tiếng. Trong suốt quãng thời gian ấy, Lộ Kiều đã kể hết mọi chuyện cho Yến Khâu nghe — từng chút một. Ngoại trừ lúc đầu sững sờ, về sau Yến Khâu vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.
Lộ Kiều nghĩ rằng, khả năng của ý thức thế giới hẳn cũng có giới hạn.
Lúc ban đầu, ý thức thế giới bị sức mạnh tinh thần của Thành Dịch áp chế hoàn toàn, nên chỉ có thể để hắn ta tùy ý làm càn. Mãi cho đến khi tâm trí Thành Dịch trở nên hỗn loạn, ý thức lực cũng bắt đầu dao động, thế giới mới có cơ hội kéo Lộ Kiều vào một chiều không gian khác.
Nó cũng chẳng còn bao nhiêu năng lượng, nên nhiều nhất chỉ đủ để bảo vệ ý thức của những người khác, còn trước Thành Dịch thì hoàn toàn bất lực.
Chỉ khi Lộ Kiều chia sẻ cho nó một phần sức mạnh, nó mới có thể g**t ch*t Thành Dịch — rồi cuối cùng, trong phạm vi quy tắc cho phép, đảo ngược thời gian về trước khi hắn bước vào hệ thống lõi của thế giới.
Trước con người nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, ý thức thế giới thật yếu đuối. Lộ Kiều không dám chắc rằng sau khi Thành Dịch biến mất, liệu sẽ có “người thứ hai” hay “thứ ba” giống hắn xuất hiện hay không.
Lộ Kiều, cùng với ý thức thế giới và vô số con người không cam lòng để thế giới sụp đổ, đã cùng nhau ngăn chặn Thành Dịch, vá lại dải ngân hà và bánh răng của thế giới. Nhưng còn về sau thì sao? Liệu mỗi lần như vậy, họ đều có thể thành công?
Lộ Kiều không biết.
Trong lòng cậu mơ hồ, trống rỗng.
Nghe xong, Yến Khâu im lặng hồi lâu rồi nói:
“Có lẽ cũng như con người sinh – lão – bệnh – tử, sự diệt vong cũng là một phần tất yếu trong vòng đời của thế giới.”
Lộ Kiều ngẩn người.
“Việc sinh ra sinh linh có thể là một ‘sự cố’ ngoài ý muốn của thế giới, nhưng chẳng có cỗ máy nào có thể vận hành mãi mãi mà không hỏng hóc.” Yến Khâu chậm rãi nói tiếp:
“Cho nên, lần ‘tổn hại’ đầu tiên của bánh răng, có lẽ vốn không phải là một tai nạn.”
Nếu tai nạn nhất định sẽ xảy ra — thì đó chính là điều tất yếu.
Sự sống nhất định sẽ sinh ra, sự phá hủy do sinh linh gây nên cũng là điều không thể tránh. Và thế giới, bị chính những sinh linh trong nó hủy diệt, cũng là kết cục đã được định sẵn.
Chỉ là — sớm hay muộn mà thôi.
Lộ Kiều nghe xong, trong lòng vẫn thấy nặng nề.
Từ khi ý thức thế giới kéo cậu vào chiều không gian khác, cho cậu thấy dải ngân hà và bánh răng vận hành suốt hàng tỉ năm, cậu đã hiểu rằng — sinh linh có thể là “tai nạn”, nhưng nếu không có ác niệm, không có tranh đấu, liệu thế giới có đến mức bị hủy diệt không?
Như Thành Dịch chẳng hạn — nếu không có chiến tranh, nếu không mất cha, có lẽ hắn sẽ không bạo phát gen, cũng không vượt qua giới hạn ý thức lực, và tất nhiên sẽ không xảy ra bi kịch mà giờ chỉ mình Lộ Kiều còn nhớ.
Nhưng liệu sinh linh có thể không tranh đấu, không h*m m**n được chăng?
Không thể.
Hễ đã có tư tưởng, thì tất yếu sẽ có d*c v*ng.
Điều khiến Lộ Kiều day dứt nhất là lựa chọn của ý thức thế giới.
Khi chia sẻ sức mạnh cho nó, một mặt cậu muốn giao cho thế giới quyền phán xét Thành Dịch — bởi cậu không chắc liệu hắn còn có thể cứu hay không, mà sức mạnh trong tay cậu vốn không mang tính tấn công thực sự. Thành Dịch lúc ấy đã không thể quay đầu, chỉ áp chế hắn thôi là không đủ. Thế nên, trong không gian ý thức ấy, để thế giới tự xử lý là lựa chọn tốt nhất.
Mặt khác, cậu cũng hy vọng thế giới có thể sở hữu năng lực bảo vệ chính mình, không để bi kịch ấy tái diễn — cậu cảm nhận được, những người đã hiến dâng sức mạnh cùng cậu khi đó cũng mang chung một mong muốn như vậy.
Cậu đã đánh cược.
Và cậu thắng — thế giới không làm hại bất kỳ con người nào khác, nó chỉ giết Thành Dịch.
Thậm chí, sau khi giết hắn, nó còn trả lại toàn bộ sức mạnh cho Lộ Kiều, không hề giữ lại chút nào.
Khoảnh khắc ấy, lòng Lộ Kiều thực sự ngổn ngang.
Sự sống rồi sẽ hủy diệt thế giới, nhưng thế giới… có lẽ vẫn yêu thương họ.
Cái “tai nạn ban đầu” ấy, tuy nguy hiểm, nhưng cũng rực rỡ và đẹp đẽ.
Thế giới, có lẽ, vẫn yêu loài người — vì vậy nó đã chọn tin tưởng họ, không phải với cảnh giác, mà là bằng tình yêu và bao dung, tiếp tục gánh vác tất cả.
Điều đó rất giống với “tính cách” mà Lộ Kiều từng tưởng tượng về thế giới — hơi vụng về, nhưng vô cùng lương thiện.
Có lẽ nó cũng hiểu rằng, một ngày nào đó, mình sẽ lại đối mặt với diệt vong, nhưng nó vẫn sẽ vùng vẫy, vẫn sẽ cố gắng — cho đến khi không còn đủ sức.
Đó là con đường mà thế giới tự lựa chọn, và có lẽ cũng là quy luật chung của mọi thế giới.
Sinh, lão, bệnh, tử — cũng là chu trình của vũ trụ.
Yến Khâu nắm lấy tay Lộ Kiều, dịu dàng nói: “Anh hiểu rồi. Chuyện này… cứ để anh lo. Kiều Kiều—”
Lộ Kiều ngẩng lên nhìn anh.
Người đàn ông cúi xuống, hôn lên trán cậu: “Xin lỗi… vì đã để em một mình đối mặt với tất cả.”
“Không sao đâu, khi đó anh cũng ở bên em mà,” Lộ Kiều khẽ đáp, giọng mang theo mệt mỏi. Cậu dụi đầu vào ngực Yến Khâu, như thể đang tìm một nơi để nạp lại năng lượng.
*
Bọn họ là những người đầu tiên đến Cục Quản lý Khu sao C1. Tuy nhiên, họ chỉ kiểm tra tình hình một lượt, rồi đợi đến khi những đoàn người tiếp theo từ các quốc gia khác đến nơi, mới bắt đầu xử lý chính thức.
Lộ Kiều cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Lạc Ngữ được phát hiện trên chiếc xe bay gần khối pha lê. Vốn dĩ, Thành Dực sắp rời khỏi cơ thể anh ta để nhập vào hệ thống lõi của thế giới. Nhưng khi thời gian quay ngược lại, Thành Dực biến mất, nên Lạc Ngữ đương nhiên chẳng thể làm gì được nữa — và cứ thế ngã xuống.
Từ đoạn ghi hình giám sát không khó để nhận ra: tất cả những người trong trạm nghiên cứu đều bị anh ta tấn công.
Mà anh ta, dù có bị Thành Dực khống chế, vẫn là Nhị hoàng tử của Đế quốc Ngân Hà.
Khi Yến Khâu đi xử lý công việc, Diệp Lam và Lạc Diệp cũng đến nơi. Vì thế Diệp Lam dẫn theo một nhóm người có khả năng chữa trị thể ý thức, cùng Lộ Kiều bắt đầu điều trị cho các nạn nhân. Một số người hồi phục nhanh chóng đã tỉnh lại, cung cấp cho những người đang tìm kiếm sự thật các thông tin đầu tiên — chẳng hạn như về Lạc Ngữ, hay nói đúng hơn, về Thành Dực — bởi vì ý thức lực của Thành Dực hoàn toàn không có dao động âm thanh.
Khi tin này lan ra, ngay cả đồng đội của họ cũng không khỏi nhìn Lộ Kiều vài lần. May mắn là, tuy Thành Dực từng bộc phát sức mạnh công kích dữ dội trong lần bạo loạn gen đầu tiên, khiến mọi người quanh đó cảm nhận rõ rệt sóng ý thức của hắn, nhưng Yến Khâu và những người khác từ lâu đã nghi ngờ rằng sức mạnh của Thành Dực sẽ còn biến đổi theo hướng khác. Vì thế việc sau này ý thức lực của hắn trở nên “im lặng tuyệt đối” cũng không quá gây sốc.
Điều khiến người ta sợ hãi hơn cả là — chỉ trong chớp mắt, Thành Dực có thể quật ngã toàn bộ nhân viên trong trạm nghiên cứu.
Trạm nghiên cứu có quân đội của các quốc gia trú đóng. Tuy các tướng lĩnh phụ trách thường không ở đây lâu dài, nhưng khi sự việc xảy ra, vẫn có ba tướng quân và một nguyên soái đang nghỉ ngơi tại trạm. Sức mạnh ý thức của họ không hề yếu, vậy mà vẫn bị Thành Dực phá nát thể ý thức chỉ trong tích tắc — nghĩ lại thôi đã rùng mình.
Khi những người phụ trách lần lượt tỉnh dậy, họ nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Có thể đoán được rằng, trong thời gian tới, hệ thống an ninh của trạm nghiên cứu sẽ có những điều chỉnh lớn.
Trong lúc chữa trị cho thương binh, Lộ Kiều nhận thấy những người đến từ các quốc gia khác đều đang kín đáo quan sát họ. May thay, cậu lẫn trong số đông những người điều khiển ý thức, nên không ai nhận ra sức mạnh của cậu đặc biệt như Thành Dực.
Diệp Lam, không ngẩng đầu lên, khẽ nói:
“Thật ra, Đế quốc đã sớm liên lạc với các quốc gia khác rồi. Họ sẽ nhanh chóng cử tôi và nhóm của tôi đến từng nước để trao đổi, hướng dẫn họ cách phục hồi thể ý thức. Giống như trước kia cậu từng trải qua, nếu chỉ có Đế quốc nắm giữ kỹ thuật này, thì chưa chắc đã là điều tốt.”
Lộ Kiều hiểu, khẽ gật đầu.
“Còn cậu thì yên tâm, thông tin của cậu đã được làm mờ. Đế quốc sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.” Diệp Lam dừng lại, rồi mỉm cười. “Nguyên soái Yến cũng sẽ không cho phép điều đó đâu.”
Dĩ nhiên các quốc gia khác sẽ tò mò ai là người đầu tiên nắm được khả năng “phục hồi thể ý thức”, nhưng sự kiện lần này khác với lúc Thành Dực nổi loạn. Nó không xảy ra trên chiến trường, không ở trước mắt các thế lực quốc tế, mà trong lãnh thổ Đế quốc — tại trang viên nhà họ Yến và một hành tinh cấp bốn. Do đó, Đế quốc hoàn toàn có thể kiểm soát tình hình, những phần tử bất ổn cũng đã bị khống chế sớm.
Lộ Kiều thực sự cảm thấy an toàn.
Anh do dự một chút, hỏi: “Nhưng còn Lạc Ngữ thì sao?”
Vừa rồi anh đã kiểm tra, thể ý thức của Lạc Ngữ bị nghiền nát — có lẽ đã như vậy suốt một năm, kể từ khi anh ta rơi xuống tinh cầu Lam Nhãn và chạm trán Thành Dực.
Nếu chỉ là thể ý thức bị hủy hoại thì vẫn có thể khôi phục, tỉnh lại được. Nhưng khi tỉnh, anh ta sẽ phải đối mặt với điều gì?
Về chuyện này, Diệp Lam không quá lo lắng, chỉ nói:
“Chắc không sao đâu. Cho dù hành tung của Thành Dực kỳ lạ thế nào, hắn cũng đã biến mất rồi. Chỉ cần hắn biến mất, mọi chuyện đều có thể giải thích được. Mà khi lợi ích liên quan, việc bảo vệ Nhị hoàng tử cũng chẳng khó.”
Lộ Kiều khựng lại.
Chuyện Thành Dực khống chế Lạc Ngữ vốn đã được Yến Khâu báo cáo lên trước khi thời gian đảo ngược. Sự cố nghiêm trọng như vậy ở trạm nghiên cứu, dĩ nhiên không thể che giấu.
Theo hình ảnh từ camera, người ta thấy Lạc Ngữ — bị Thành Dực điều khiển — lái xe bay tiếp cận khối pha lê. Khi hai tay anh ta vừa chạm vào nó, anh ta liền ngã gục.
Trong mắt mọi người, đó là cảnh một kẻ cố xâm nhập hệ thống lõi thế giới nhưng bị chính nó xóa sổ — vì trong nhận thức của họ, hệ thống lõi là thứ tuyệt đối không thể lay chuyển.
Dĩ nhiên, chỉ nhìn hình thôi chưa đủ. Thế nên các điều khiển sư ý thức từ khắp nơi đã đến, một số đến khu chợ đêm trên tinh cầu cấp bốn kia, phần lớn tập trung tại trạm để truy tìm mảnh vụn ý thức của Thành Dực.
Lộ Kiều báo cáo toàn bộ phát hiện của mình, để người phụ trách trong Đế quốc phối hợp với các quốc gia khác. Các điều khiển sư bình thường tuy không “nhìn thấy” như anh, nhưng vẫn có thể kiểm tra bằng cách “chạm” và “cảm nhận”.
Tương tự, những người mà cậu và Diệp Lam đã chữa trị cũng bị kiểm tra lại, để đảm bảo không còn mảnh vụn ý thức nào của Thành Dực lẫn vào.
Hiện tại, kết quả cho thấy — ý thức của Thành Dực đã hoàn toàn biến mất. Dù ở trạm nghiên cứu hay khu chợ đêm trước đó, không khí cũng không còn chút dấu vết nào.
Các nhà nghiên cứu vừa tỉnh đã khẩn trương phân tích dữ liệu của hệ thống lõi. Dòng dữ liệu mới nhất cho thấy: “Có vật thể lạ tiếp xúc với hệ thống, nhưng đã bị xóa.”
Lộ Kiều thấy chuyện đó thật thú vị — có vẻ hệ thống chỉ ghi nhận những lần thực sự bị xâm nhập. Còn lần anh và Thành Dực “đi vào trong mơ” kia, có lẽ chỉ như việc nhìn trộm từ xa, nên hệ thống không phản ứng gì.
Tóm lại, Thành Dực thật sự đã chết.
Khi tin tức này được xác nhận, mọi người đều thở phào. Hệ thống lõi thế giới vẫn là tồn tại tuyệt đối, không ai có thể lay động.
Còn việc các nước khác sẽ nghĩ gì, hay Lạc Ngữ sau khi tỉnh sẽ nói ra điều gì — tất cả còn phụ thuộc vào cách Đế quốc xử lý và phản ứng của các bên.
Đây sẽ là một ván cờ chính trị.
Nhưng với lợi ích của “kỹ thuật chữa trị thể ý thức” đan xen, mọi việc hẳn sẽ kết thúc tốt đẹp.
Trước khi cuộc họp của Yến Khâu kết thúc, Kỷ Trúc Vân tỉnh lại đầu tiên.
Vừa mở mắt, anh ta lập tức chạy đến bên giường của Lạc Ngữ.
“Cậu tỉnh rồi à?” Lộ Kiều vẫn đang bận, ngẩng đầu chào.
Kỷ Trúc Vân bước nhanh đến, nhìn chằm chằm Lạc Ngữ một lúc rồi quay sang hỏi:
“...Em ấy sao rồi?”
“Anh chắc nghe nói qua rồi,” Lộ Kiều đứng dậy, ném cho anh ta chai nước. “Anh ấy chỉ bị nghiền nát thể ý thức thôi, tôi đã chữa trị xong. Nhưng vì tổn hại suốt một năm, chắc còn phải đợi thêm một lúc mới tỉnh.”
“...Thành Dực thật sự biến mất rồi?” giọng Kỷ Trúc Vân khô khốc.
Lộ Kiều gật đầu. “Yên tâm đi.”
Thân thể Kỷ Trúc Vân chợt thả lỏng, anh ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Lạc Ngữ, cúi đầu áp trán lên đó, im lặng không nói.
Lộ Kiều và Diệp Lam nhìn nhau, không quấy rầy nữa, chỉ dặn anh ta rằng lát nữa sẽ chuyển Lạc Ngữ đến phòng riêng để nghỉ.
Sau bao biến cố, tâm trạng anh ta chắc hẳn cũng rối bời.
Đến sáu giờ tối, Lộ Kiều mới gặp được Yến Khâu.
Lúc này anh mới thật sự được nghỉ. Hai người tìm một phòng yên tĩnh, Yến Khâu kéo anh ngồi lên đùi, ôm chặt, chẳng nói gì, chỉ im lặng cảm nhận hơi ấm của nhau. Một lát sau, Lộ Kiều khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”
“Không có vấn đề gì. Tuy còn phải đợi Lạc Ngữ tỉnh lại, nhưng cơ bản đã đạt thỏa thuận. Sau khi chuyện ở đây kết thúc, Diệp Lam và nhóm của anh ấy sẽ lần lượt đến các quốc gia khác. Những việc khác, họ sẽ không truy cứu nữa.”
“...Anh cũng ổn chứ?” Lộ Kiều hỏi nhỏ.
Việc truy lùng Thành Dực vốn do Yến Khâu phụ trách. Nhưng với khả năng của hắn, dù Yến Khâu có sớm một bước, cũng chẳng thể làm được gì. Thành Dực đủ sức hạ gục cấp dưới của Yến Khâu trong nháy mắt rồi bỏ trốn — hắn chỉ không ra tay sớm, có lẽ vì không muốn Yến Khâu biết thực lực thật sự mà thôi.
Đó đã vượt khỏi khả năng của bất kỳ con người nào.
“Không sao, bệ hạ đã hiểu rõ.” Yến Khâu đáp.
Lộ Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Yến Khâu nhìn anh, bỗng nói: “Chuyện em từng kể với anh, đừng nói với bất kỳ ai khác nữa.”
Lộ Kiều ngạc nhiên, rồi sững người: “Anh… ngay cả với bệ hạ cũng không nói sao?”
Yến Khâu nhìn thẳng vào cậu: “Kiều Kiều, giống như em tin anh, anh cũng tin em. Chuyện đó không giống năng lực chữa thể ý thức của em, tuyệt đối không thể — và cũng không cần — để người thứ ba biết.”
Sắc mặt Lộ Kiều căng lại.
Yến Khâu ôm chặt cậu, khẽ nói bên tai: “Trên đời này, những người giống Thành Dực… mới là số đông.”
Lộ Kiều mở to mắt.
Một lúc lâu sau, cậu mới cất tiếng run run:
“Vậy… họ sẽ không sợ rằng có người khác cũng có thể khống chế người khác giống hắn sao?”
“Dĩ nhiên là sợ. Nhưng đồng thời — họ cũng sẽ mong đợi.”
Lộ Kiều mím môi.
“Rồi sẽ có kẻ thứ hai giống Thành Dực. Nhưng đó là tiến trình của thế giới, không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.” Yến Khâu chạm trán cậu, giọng nhẹ như gió. “Ít nhất, hiện tại, trong mắt mọi người, em chỉ là một thiên sứ mang năng lực chữa lành mà thôi.”
Lộ Kiều sững người, rồi bật cười.
Sau khi cười, cậu khẽ thở dài. Giờ đây, ngoài cậu và Yến Khâu, không còn ai biết — hay có thể tưởng tượng — rằng từng có người thật sự tiến vào hệ thống lõi của thế giới.
Lộ Kiều… có lẽ cũng sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa.
Muốn khống chế người khác, trước hết phải nghiền nát thể ý thức của họ — mà đó là điều cậu không thể làm. Cậu chỉ có thể nghiền nát chính mình, vì thế Đế quốc mới không cảnh giác với cậu.
Cậu không biết tương lai thế giới sẽ biến đổi ra sao.
Từ khi “ý thức thế giới” kéo cậu vào chiều không gian khác, có lẽ dưới ảnh hưởng của nó, con người bình thường cũng sẽ có thể chuyển giao ý thức lực cho nhau — nhưng hiện giờ chưa ai biết. Một ngày nào đó, khi nhân loại thức tỉnh tiềm năng ấy… thế giới sẽ trở thành thế nào nhỉ?
…Đó là điều Lộ Kiều không thể tưởng tượng nổi.
Ít nhất, ở hiện tại này, cậu đã nỗ lực, thế giới cũng đã nỗ lực. Trong quãng thời gian mà nhân loại chẳng hề hay biết, toàn thể con người đã cùng nhau cố gắng.
Và chỉ khi con người trong tương lai tiếp tục đoàn kết, thế giới mà họ sinh tồn mới có thể bền vững.
Thế giới vốn không có lỗi. Sức mạnh vốn không có lỗi.
Sức mạnh nằm trong tay con người — quan trọng là họ dùng nó như thế nào.
Hai người ngồi trong phòng nghỉ cho đến bảy giờ.
Điều khiến Lộ Kiều dở khóc dở cười là: rõ ràng hệ thống lõi của thế giới vừa trải qua biến động kinh thiên động địa, vậy mà quy tắc vận hành vẫn chưa khôi phục hoàn toàn — cậu và Yến Khâu lại bị “khóa” cùng nhau thêm lần nữa!
Khi họ bước ra khỏi phòng, nhìn khối pha lê khổng lồ qua cửa sổ thủy tinh, Lộ Kiều khẽ thì thầm:
“Nó đáng yêu thật đấy.”
Yến Khâu nhìn cậu khó hiểu.
Lộ Kiều mím môi, nói nhỏ: “Em nghĩ, mỗi khi thế giới này trải qua một biến cố lớn và đau thương, ‘ý thức thế giới’ sẽ hấp thu dòng thông tin từ các thế giới song song, để chữa lành chúng ta.”
Cậu từng ở trong không gian của “ý thức thế giới” rất lâu, từng trao đổi với nó, nên dần dần hiểu ra điều này.
Những biến cố ấy có thể xảy ra ở nơi khác trong vũ trụ mà họ không hề biết. Nhưng lần này, khi virus thế giới bùng phát, có lẽ là vì trước đó, Đế quốc và kẻ thù truyền kiếp đã trải qua trận chiến khốc liệt nhất lịch sử.
Vô số máu đổ xuống, nỗi tuyệt vọng lan khắp các vì sao — khiến “thế giới” bị thương. Và “ý thức thế giới”, để chữa lành, đã gọi về những dòng thông tin đầy yêu thương từ các thế giới song song. Kết quả hiển hiện ra… vụng về mà đáng yêu vô cùng.
Yến Khâu nghe xong, trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười:
“Ừ, em đã chữa lành cho anh rồi.”
Trong suốt năm năm qua, anh mang theo ý chí của cha mình chiến đấu nơi tiền tuyến, thân thể bị tẩy rửa bằng đạn pháo và máu thịt — chính Lộ Kiều đã thanh tẩy tất cả, và còn đưa cha anh trở về bên gia đình họ.
“……” Lộ Kiều đỏ mặt nói nhỏ:
“Em cũng được anh chữa lành rồi.”
Khoảng thời gian đau khổ nhất trong đời cậu, Yến Khâu luôn lặng lẽ ở bên, chống đỡ lấy cậu. Chính nhờ sự giúp đỡ của Yến Khâu mà cậu mới có thể vượt qua tất cả, và cuối cùng, cũng là Yến Khâu đã cho cậu một mái nhà mới.
Hai người nhìn nhau vài giây, trong mắt đều là ý cười.
Ngay lúc đó, họ nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống từ phòng bên cạnh.
—— Là phòng của Lạc Ngữ!
Thị vệ canh ngoài cửa lập tức giơ súng lên, Lộ Kiều và Yến Khâu sắc mặt nghiêm lại, nhanh chóng bước tới mở cửa — rồi liền thấy…
Kỷ Trúc Vân bị Lạc Ngữ đè xuống đất.
Chàng trai tóc nâu đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, đè lên người Kỷ Trúc Vân, vừa khóc vừa chất vấn: “Đã bảy giờ rồi!! Anh rõ ràng nói là thích em mà! Giờ trong ý thức của em chẳng còn ai khác, chỉ còn lại mình em thôi, hai ta vẫn chưa bị khóa lại đâu… Anh không thích em nữa à?!”
Kỷ Trúc Vân nhăn mặt xoa gáy, khổ sở suy nghĩ một lát rồi nói:
“…Nghe nói điều kiện để bị ‘khóa lại’ là cả hai phải thầm thích nhau, đúng không?”
Lạc Ngữ cắn môi, nước mắt rơi lã chã, nặng nề gật đầu.
Kỷ Trúc Vân bất đắc dĩ nói: “Em quên rồi à? Trước khi em ‘hồi phục’, anh đã tỏ tình với em rồi còn gì? Anh đâu còn là thầm thích nữa, là thích công khai rồi đấy.”
Lạc Ngữ ngẩn người ra.
Kỷ Trúc Vân nhìn anh, khẽ bật cười. Càng cười, anh càng cảm thấy không kìm được, bèn kéo anh lại, ôm chặt vào lòng, khẽ nói: “Em cuối cùng cũng trở về rồi, trở về bên anh rồi, Lạc Ngữ.”
Nói xong, anh khẽ nâng cằm Lạc Ngữ lên, hôn mạnh xuống.
Yến Khâu và Lộ Kiều: “……”
Thị vệ: “……”
—— Quả thật là… làm phiền người ta rồi đấy.
(*Mén tý tưởng cặp này BE rồi chớ =]]]] hết hồn à)